Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trở Lại Hào Môn Tôi Đem Trà Xanh Trừng Trị

Trở Lại Hào Môn Tôi Đem Trà Xanh Trừng Trị
Chương 10



"Ha! Quả nhiên là con nhà trộm cắp, mở miệng toàn là nói dối."

"Điều này cô biết là chứng minh cái gì không?"

"Chứng minh dòng m.á.u thấp hèn là không thể chối bỏ!"

"Thẩm Kiều Kiều, cốt cách cô vốn đã bẩn thỉu, dù có lớn lên ở nhà ai thì cũng vậy thôi!"

"Còn nữa không phải Thẩm Thanh Lan đã nói rõ rồi sao?"

"Lẽ ra cô phải tên là Trần Chiêu Đệ.”

"Cô đã chiếm lấy danh phận của người khác, hưởng vinh hoa phú quý đáng lẽ thuộc về người ta.”

"Thế mà đến cuối cùng, cô lại còn tỏ ra đáng thương, còn đi bôi nhọ chính chủ?"

"Làm chuyện thất đức như vậy, cô không sợ bị thiên lôi đánh c.h.ế.t à?"

Giọng điệu của cô bạn cùng bàn càng lúc càng gay gắt.

Những tiếng cười nhạo từ sân thượng vọng xuống, mang theo đầy sự khinh bỉ.

Thẩm Kiều Kiều cố gắng phản bác, giọng đầy ấm ức, cảm thấy bản thân bị đối xử bất công:

"Các cậu đã từng thích tớ, tại sao không thể đặt mình vào vị trí của tớ mà suy nghĩ?"

"Cô ta đột ngột xuất hiện trong cuộc đời tớ, không để tớ có chút thời gian nào để chấp nhận sự thật!"

"Tớ không có quyền đau khổ sao?"

Cô bạn cùng bàn không cảm xúc đáp lại:

"Ý cô có phải là, cuộc sống giàu sang này còn chưa tận hưởng đủ, bây giờ thấy đại tiểu thư thật sự trở về, thì cảm thấy chướng mắt sao?."

Từ trên sân thượng, tiếng cười mỉa mai càng vang vọng hơn.

Nghe đến đây, tôi cảm thấy mất hứng thú, lặng lẽ rời khỏi hiện trường.

Nhưng không ngờ, vừa xuống một tầng lầu, tôi gặp ngay Lục Dự.

Anh ta đứng tựa vào bệ cửa sổ, dáng vẻ nhàn nhã, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Thấy tôi định rời đi, anh ta lười biếng giơ tay, vẫy vẫy:

"Ồ, định đi rồi sao?"

Tôi dừng lại trước mặt anh ta, hiếm hoi nảy sinh chút tò mò.

"Anh không định đi cứu tiểu thanh mai của mình à?"

Lục Dự phì cười, nhướn mày, giọng điệu bất cần:

"Đừng đùa.”

"Hai nhà chúng ta tuy quan hệ tốt, nhưng tôi và cô ta tuyệt đối không phải thanh mai trúc mã."

"Tôi không thích cái kiểu cứ động tí là khóc lóc sướt mướt như vậy."

Tôi: "……"

Ồ?

Hóa ra là còn có chuyện như vậy.

Thẩm Kiều Kiều, có vẻ cô cũng không "bất khả chiến bại" như cô tưởng nhỉ?

Anh ta sao lại gấp gáp phủi sạch quan hệ như vậy?

Chẳng phải anh ta luôn duy trì hình tượng cao lãnh sao?

Đây là đang tự tay bóp nát hình tượng của chính mình à?

Lục Dự dường như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, nhẹ nhàng cười, mang theo vài phần tiêu sái của một "Hồng nhan họa thủy".

"Tôi chơi khá thân với hai anh trai của cô, cũng từng đọc qua vô số "kinh điển" về thể loại thiên kim thật giả."

"Tôi nghĩ, nếu cô đã thẳng thắn như vậy, thì tôi cũng không cần phải giả vờ trước mặt cô nữa."

Anh ta cụp mắt, có chút ngượng ngùng, giọng nói trầm nhẹ:

"Cô không bị tôi dọa sợ đấy chứ?"

Thành thật mà nói…

Chàng trai trước mặt với đôi mắt ngượng ngùng, hàng mi run nhẹ…

Đúng là cực kỳ dễ khiến người khác mềm lòng.

Nhưng không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác…

Người này chắc chắn có một cái đuôi cáo đang lắc lư sau lưng.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:

"Sợ thì không sợ."

"Chỉ là tính cách của anh có hơi nằm ngoài dự đoán của tôi."

Trên sân thượng, đám người kia không biết khi nào sẽ xuống.

Tôi lười dây dưa thêm với Lục Dự, tùy tiện đáp vài câu rồi rời đi.

Trở lại lớp học—

Không lâu sau, Thẩm Kiều Kiều cùng nhóm của cô ta lục tục trở về.

Vẻ ngoài của cô ta rõ ràng đã trải qua một phen giày vò.

Mái tóc vốn luôn được chăm sóc suôn mượt giờ hơi rối, quần áo cũng có nếp nhăn.

Rõ ràng cô ta biết tôi đang nhìn mình, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ đại tiểu thư, cằm còn hất cao hơn bình thường.

Nhưng có lẽ cô ta quên mất một điều.

Sau chuyện này, cô ta không còn là "bạch nguyệt quang" trong lòng mọi người nữa.

Tuyệt đối đừng xem nhẹ cơn thịnh nộ của fan hâm mộ.

Đặc biệt là fan của cô ta lại toàn là thiếu gia, tiểu thư quyền quý.

Lừa gạt họ chỉ có thể khiến hậu quả phản phệ càng thêm nghiêm trọng.

Khi tôi tận dụng mọi thời gian để học tập, thì cuộc sống của Thẩm Kiều Kiều lại trở nên khốn khổ hơn bao giờ hết.

Những thủ đoạn mà cô ta từng dùng để đối phó với tôi…

Bây giờ đều quay lại ứng nghiệm trên chính người cô ta.

Về chuyện này, tôi cũng không có ý kiến gì.

Tôi chỉ có thể nói một câu: "Rất đáng."

Nhưng mà…

Lại là cảm giác như có gai nhọn đ.â.m vào lưng.

Tôi dừng bút, hơi nghiêng đầu nhìn sang phía sau.

Ánh mắt người kia lạnh lẽo, căm ghét, rõ ràng đã không còn giả vờ vô tội nữa.

Tôi khẽ cong môi, nụ cười nhẹ như gió thoảng.

Đưa tay phải lên che miệng, chậm rãi mấp máy môi, không phát ra âm thanh, nhưng từng chữ rõ ràng:

"Fan hâm mộ K.O"

Thẩm Kiều Kiều, cô vẫn chưa hiểu rõ một chuyện.

Chơi trò này với tôi…

Cô căn bản còn không có cửa thắng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Ngày thi đại học sắp đến gần.
 
Trở Lại Hào Môn Tôi Đem Trà Xanh Trừng Trị
Chương 11



Trong khi tôi vùi đầu học hành, thì Thẩm Kiều Kiều lại không hề bận tâm đến chuyện đó, cả ngày chỉ biết quấn lấy bà Thẩm, làm nũng, bày ra dáng vẻ cô con gái ngoan ngoãn tri kỷ.

Mà bà Thẩm… lại rất hưởng thụ kiểu này.

Cái cán cân vốn đang nghiêng về phía tôi, nay lại bắt đầu lệch dần về phía Thẩm Kiều Kiều.

"Cô không thấy khó chịu sao?"

"Khó chịu cái gì?"

Tôi đặt sách xuống, ánh mắt rời khỏi trang giấy, nhìn sang chàng trai đang ngồi bên cạnh.

Không hiểu sao, người này cứ ba ngày hai bữa lại ghé thăm nhà họ Thẩm, lần nào cũng bắt chuyện với tôi.

Nếu tôi mà tự luyến một chút nữa, chắc còn nghĩ anh ta yêu thầm tôi rồi.

Lục Dự hất cằm về phía Thẩm Kiều Kiều, ý bảo tôi nhìn sang.

Lúc này, cô ta đang làm nũng trong vòng tay bà Thẩm, dáng vẻ vô cùng thân mật đấy.

Bà Thẩm ngoài mặt thì cười bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt cưng chiều đã sắp tràn ra ngoài.

Một bức tranh "mẫu từ nữ hiếu" đắt giá hàng tỷ đô.

Lục Dự chống cằm, ánh mắt vô tội như một đứa trẻ, nhưng câu nói phát ra lại cực kỳ châm chọc:

"Không biết còn tưởng Thẩm Kiều Kiều mới là con gái ruột của mẹ cô đấy."

"Tôi tưởng cô sẽ không để yên chuyện này xảy ra chứ?"

Tôi mặt không đổi sắc mặt, cười nhạt:

"Cầu xin tình thương để đổi lấy sự cưng chiều cái loại tình mẫu tử này rẻ mạt quá."

Ngay từ ngày đầu tiên đến nhà họ Thẩm, tôi đã chủ động phát mấy cuốn "giáo trình cơ bản" cho tất cả mọi người rồi.

Bà Thẩm thậm chí còn không thèm mở ra xem.

Còn cố tình duy trì thế cân bằng giữa tôi và Thẩm Kiều Kiều, thậm chí có dấu hiệu thiên vị.

Tôi thì có thể làm gì?

Đương nhiên là tạo cơ hội cho bọ họ diễn kịch chứ sao!

Chỉ cần đừng làm phiền đến việc học tập của tôi là được.

Buổi tối, tại phòng khách.

Tôi và Lục Dự vừa bước vào, liền nghe thấy ông Thẩm bật cười trêu chọc:

"Hai đứa quan hệ tốt ghê nhỉ…"

Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Kiều Kiều đã chen ngang, cắt lời ông ta.

Cô ta ôm lấy cánh tay bà Thẩm, ánh mắt long lanh, cười dịu dàng:

"Có lẽ là do anh Dự tò mò về cuộc sống trước đây của chị tôi thôi, đúng không anh Dự?"

Tôi từ tốn rót một ly nước, không nhanh không chậm, thay Lục Dự trả lời:

"Đúng vậy."

"Dù sao cũng không phải ai cũng từng tận mắt thấy bọn buôn người cả."

"Cảm thấy tò mò là chuyện bình thường."

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.

Bà Thẩm nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Thẩm Kiều Kiều, nhanh chóng ra mặt hòa giải:

"Mấy đứa đừng có nói đến mấy chuyện không vui nữa."

"Thanh Lan, con dù bận học đi chăng nữa cũng phải chú ý sức khỏe đó, biết không?"

Tôi nhìn bà ta, nụ cười đầy ẩn ý.

"Không biết bà ta đang nói với tôi—hay là đang nói với Thẩm Kiều Kiều vậy?"

Ông Thẩm cũng gật gù đồng tình:

"Đúng, đúng! Dù gì cũng phải đặt sức khỏe lên hàng đầu. Cố gắng hết sức mình là được, dù kết quả thế nào, bố cũng có phần thưởng cho con…"

Tôi ngả người về phía ông ta, giọng nói mềm mỏng, mang theo chút mong chờ:

"Vậy nếu con thi tốt, phần thưởng của bố có phải sẽ càng lớn hơn không?"

Ông Thẩm cười sảng khoái, vỗ tay mạnh một cái:

"Đúng! Nếu con thi thật tốt, bố sẽ thưởng cho con ít cổ phần của Tập đoàn Thẩm thị, chịu không?"

Nghe đến đây, tôi hoàn toàn hiểu rõ lý do tại sao mình nên đối xử tốt với ông ta.

Người xưa nói không sai.

"Tiền ở đâu, tình yêu ở đó."

Ông ấy có thể không cho tôi đủ tình phụ tử.

Nhưng chắc chắn có thể cho tôi đủ tiền.

Lời hứa này của ông Thẩm khiến sắc mặt Thẩm Kiều Kiều cứng đờ, hàm răng nghiến đến mức suýt vỡ nát.

Ngay cả bà Thẩm cũng lộ ra vẻ không tự nhiên, rõ ràng không vui.

Có điều, vì có Lục Dự ngồi đây, bà ta cũng không tiện phản đối công khai.

Chỉ có thể nói mập mờ:

"Cổ phần quan trọng như vậy… Đợi có kết quả thi rồi hãy bàn tiếp."

Sau đó quay sang tôi, dịu giọng an ủi:

"Mẹ không muốn con phải chịu áp lực quá lớn…"

Bà ta nghĩ cái gì, tôi cũng lười đoán.

Tôi chỉ biết rằng, một tháng sau, khi bảng điểm được đặt trước mặt bà ta.

Biểu cảm của bà ta có lẽ đủ để viết thành một bộ tiểu thuyết tâm lý phức tạp.

Vừa vui mừng, lại vừa không hẳn là vui.

Tóm lại chắc là cảm xúc hỗn tạp.

Còn Thẩm Kiều Kiều thì sao?

Mấy tháng trước kỳ thi, cô ta chỉ lo tranh sủng, kết quả học tập đã sớm lao dốc không phanh.

Bây giờ, chỉ có thể núp trong bóng tối của buổi tiệc, căm phẫn nhìn tôi.

Nhìn tôi tỏa sáng rực rỡ.

Nhìn tôi đứng bên ông Thẩm, nhận lấy lời khen từ các đối tác.

Nhìn tôi đứng trên cao, tận hưởng hào quang mà cô ta chưa từng có.

Ông Thẩm quả nhiên là người giữ lời.

Chẳng mấy chốc, thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã được chuẩn bị xong.

Nhưng trên đường tôi đến Tập đoàn Thẩm thị.

Mắt tôi tối sầm.

Hoàn toàn đã mất đi ý thức.
 
Trở Lại Hào Môn Tôi Đem Trà Xanh Trừng Trị
Chương 12



Khi tôi mở mắt ra lần nữa.

Thẩm Kiều Kiều đang đứng trước mặt tôi, cười một cách méo mó.

Cô ta trông như thể đang bị vặn xoắn bởi chính sự ghen tị của mình.

Hai tay tôi thì bị trói ngược ra sau.

Cả người tôi mềm nhũn, ngồi suy yếu, dựa vào góc tường.

Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhìn cô ta, giọng nói khàn khàn:

"Thẩm Kiều Kiều? Cô làm đến thế này là vì cái gì?"

"Vì cái gì ư?"

Thẩm Kiều Kiều chưa trả lời, ngược lại tóm lấy cằm tôi, siết chặt.

Móng tay cô ta ghim vào da thịt, ánh mắt đầy căm hận:

"Mày đến Tập đoàn Thẩm thị để ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đúng không?"

"Ông ta thật sự nỡ trao cổ phần cho mày ư?"

"Dựa vào đâu chứ?"

"Tao làm con gái ngoan ngoãn của ông ta hơn mười năm”

"Đến cuối cùng, lại để mày chiếm hết lợi ích?!"

Cô ta gần như hét lên, giọng nói đầy điên cuồng.

"Mày vốn dĩ không nên xuất hiện trong cuộc đời tao!”

"Bị tráo đổi thì đáng lẽ nên ngoan ngoãn mà chờ c.h.ế.t đi!”

"Nhưng đã về rồi, tại sao còn phải đối đầu với tao từng chút từng chút một?!"

"Mày không xứng đáng có được tất cả!”

"Một con hoang như mày, không xứng có một kết cục tốt đẹp!"

Tôi nhìn cô ta điên cuồng mà cười nhạt.

"Đúng rồi."

"Người như tôi, đúng là không xứng đáng có một kết cục tốt."

"Nhưng mà…"

Tôi ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh nhìn cô ta, chậm rãi nói từng chữ:

"Cô càng không có xứng đâu."

Thẩm Kiều Kiều càng lúc càng điên loạn.

Đôi mắt đầy tơ máu, siết chặt hàm răng, gằn từng chữ:

"Tao sẽ khiến mọi thứ trở về quỹ đạo ban đầu."

"Chỉ cần mày biến mất—mọi người sẽ lại yêu thương tao như trước."

Dứt lời, cô ta đột ngột buông tay.

Quay đầu ra lệnh cho đám người đã trói tôi đến đây, giọng điệu lạnh lẽo và cay độc:

"Tiền tao đã thỏa thuận, một xu cũng không thiếu."

"Nhưng điều kiện tiên quyết là…”

"Con tiện nhân này phải biến mất hoàn toàn khỏi thành phố này."

Khóe môi Thẩm Kiều Kiều vặn vẹo thành một nụ cười dữ tợn, mang theo mùi m.á.u tanh.

"Tốt nhất là bán nó vào mấy vùng núi hẻo lánh.

"Bắt nó phải đẻ hết lứa này đến lứa khác.

"Đó mới là cuộc sống mà nó đáng phải chịu!"

Đám đàn ông mà cô ta thuê nhìn qua đã biết chẳng phải là hạng tốt lành gì.

Thân hình vạm vỡ, ánh mắt dâm tà.

Từng bước từng bước tiến lại gần tôi, miệng không ngừng phun ra những lời bẩn thỉu.

Nhưng ngay những giây tiếp theo.

Cánh cửa bị một cú đá mạnh mẽ đạp tung!

"Cảnh sát đây! Tất cả quỳ xuống! Đưa tay lên đầu!"

Hơn chục cảnh sát ập vào, nhanh chóng khống chế đám người kia, khóa chặt chúng ta rồi còng tay tất cả.

Trong tiếng kim loại va chạm lách cách, xen lẫn là tiếng gào thét bất lực của Thẩm Kiều Kiều.

Tôi xoay xoay cổ tay vẫn còn vết hằn đỏ, chậm rãi nhét con d.a.o găm nhỏ vào túi áo.

Thờ ơ quét mắt qua Thẩm Kiều Kiều.

Cô ta vẫn còn đang giãy giụa, cố gắng chống cự trong vô vọng.

Tôi đã nói rồi mà.

Nên đọc thêm nhiều sách tham khảo đi.

Chín trên mười tiểu thuyết về thiên kim giả đều có chung một mô-típ.

Thiên kim giả khi bị dồn vào đường cùng, chắc chắn sẽ chọn "bắt cóc".

Thế nên tôi đã sớm chuẩn bị đầy đủ.

Trên người tôi có hơn tám chục cái thiết bị định vị.

Cách đây không xa đã có vệ sĩ mà tôi thuê núp sẵn.

Bước đi nào của tôi cũng có đã sắp xếp sẵn.

Chỉ chờ Thẩm Kiều Kiều "nhảy vào hố" mà thôi.

Tôi mỉm cười, chậm rãi vẫy tay với Thẩm Kiều Kiều đang bị còng tay:

"Trần Chiêu Đệ."

"Bây giờ cô có thể đoàn tụ với mẹ ruột của cô trong tù rồi.”

"Thấy sao?”

"Có vui không?"

"A a a a——đồ tiện nhân! Mày dám gài bẫy tao à?!"

Thẩm Kiều Kiều điên cuồng giãy giụa, gân xanh trên trán nổi lên, gào thét như kẻ mất trí.

Nhưng tôi là một người khoan dung.

Không thèm so đo với một kẻ sắp bị đuổi khỏi ván cờ.

Lúc này, một giọng nói xen vào.

"Đừng k*ch th*ch cô ta nữa.”

"Để tôi xem cô có bị thương không?"

Một cơn gió như lướt qua.

Lục Dự xuất hiện trước mặt tôi.

Ngay phía sau là Thẩm đại ca, vẻ mặt đầy lo lắng.

Hai người nhanh chóng kiểm tra tôi từ đầu đến chân.

Sau khi xác nhận tôi ngoài cổ tay bị trầy đỏ thì không có thương tổn nào khác, cả hai mới đồng loạt thở phào.

Dù vậy, Lục Dự vẫn đề nghị:

"Hôm nay đã muộn rồi.

"Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần đi."

Bên này không khí hài hòa như vậy,

Nhưng như lại vô tình đ.â.m một nhát d.a.o vào lòng Thẩm Kiều Kiều.

Cô ta điên cuồng vùng vẫy, nước mắt giàn giụa, gào lên thảm thiết:

"Anh cả!

"Anh Dự!”

"Em biết sai rồi!”

"Tha thứ cho em lần này đi!”

"Cho em thêm một cơ hội có nữa được không?!"

Thẩm đại ca im lặng.

Lục Dự không thèm để ý đến cô ta, trực tiếp nhìn về phía cảnh sát, giọng điệu cực kỳ đứng đắn:

"Chú cảnh sát à, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật."

"Không có thói quen bao che tội phạm."

"Mau đưa cô ta đi đi."
 
Trở Lại Hào Môn Tôi Đem Trà Xanh Trừng Trị
Chương 13



Cảnh sát: "……"

Thẩm Kiều Kiều: "……"

Thẩm đại ca nhẹ nhàng đẩy lưng tôi, giọng nói bình thản:

"Đi thôi.”

"Chúng ta về nhà."

Tôi nhướn mày, cười nhạt.

"Nếu không ngoài dự đoán của tôi…”

"Ở nhà có lẽ còn một vở kịch lớn đang chờ."

Quả nhiên…

Tôi ngồi trên sofa, thản nhiên nhìn bà Thẩm khóc lóc, trong tai toàn là những lời than vãn thê lương của bà ta:

"Không ngờ…”

"Không ngờ tôi nuôi nó hơn mười năm, mà lại không bằng nuôi một con ch.ó trung thành.”

"Tôi rốt cuộc có lỗi với nó ở điểm nào, mà nó lại có thể đ.â.m tôi một nhát đau như vậy?"

"Là một người mẹ, tôi đã cố gắng đối xử công bằng với cả Kiều Kiều và Thanh Lan!”

"Tôi tự hỏi lòng mình, tôi không thẹn với ai cả!”

"Vậy mà Kiều Kiều lại… lại làm ra chuyện như thế này?”

Bà ta khóc lóc một lúc lâu, nhưng không nhận được một câu an ủi nào từ tôi.

Bà ta ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, giọng nói nghẹn ngào:

"Thanh Lan, sao con không nói gì?

"Chẳng lẽ… con cũng trách mẹ sao?"

Tôi bình thản nhìn bà ta, không chút cảm xúc:

"Đúng vậy, là tôi đang trách bà."

Bà Thẩm ngây người, dường như không dám tin vào tai mình:

"Con… con cũng trách mẹ thật sao?"

Tôi đã mệt cả ngày rồi.

Không có hơi sức diễn màn kịch "mẹ hiền con hiếu" với bà ta nữa.

Cho nên tôi quyết định nói thẳng.

"Bà nói bà đối xử công bằng với cả hai?”

"Bà có biết công bằng mà bà nói chính là điều bất công lớn nhất.”

"Tại sao năm đó tôi lại bị tráo đổi?”

"Bà và bố chắc chắn phải chịu một phần trách nhiệm, đúng không?”

"Chính sự sơ suất của hai người đã khiến tôi phải chịu đựng hơn mười năm khổ sở.”

"Vậy mà đến cuối cùng, tôi lại được đối xử như một kẻ chiếm đoạt?”

"Tôi lại bị đặt ngang hàng với con gái của một kẻ buôn người?"

"Bà đang kể chuyện cười cho tôi nghe à?"

"Ngay ngày đầu tiên về nhà họ Thẩm, tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”

"Tôi sẽ không bao giờ xem Thẩm Kiều Kiều là chị em.”

"Nhưng bà hoàn toàn không nghe lọt tai.

"Bà chỉ coi những lời tôi nói như gió thoảng qua tai."

"Tôi là một người rất thực tế.”

"Bà có thể cho tôi rất nhiều tiền, để bù đắp những đau khổ tôi đã chịu đựng.”

"Hoặc bà có thể cho tôi rất nhiều tình yêu, để bù đắp những thiếu thốn về mặt tình cảm mà tôi không có.”

"Tiền thì bà không nỡ chi.”

"Thậm chí còn ngăn cản bố chuyển nhượng cổ phần Thẩm thị cho tôi.”

"Còn cái gọi là tình mẫu tử…”

"Trong mắt bà, chính là muốn tôi và Thẩm Kiều Kiều giống hai con chó, ngoan ngoãn vẫy đuôi, nài nỉ xin xỏ chút tình thương hại của bà."

"Bà lấy tư cách gì để làm như vậy?"

"Còn tôi dựa vào cái gì phải làm như vậy?"

"Chẳng lẽ trông tôi là một kẻ hèn mọn vậy sao?"

Tôi dứt khoát xoay người lên lầu, để lại một căn phòng tràn ngập tĩnh lặng.

Ngày hôm sau.

Ông Thẩm tìm tôi, thái độ cực kỳ chân thành.

Ông ấy bày tỏ mong muốn bù đắp cho tôi, sẵn sàng tặng tôi nhiều cổ phần hơn trong Thẩm thị.

Chuyện tốt như vậy, tôi đương nhiên không có lý do để từ chối.

Sau khi ký xong giấy tờ, tôi bước ra ngoài…

Gặp ngay ánh mắt lấp lửng, muốn nói lại thôi của bà Thẩm.

Bà ta do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói:

"Thanh Lan… mẹ biết mẹ đã làm sai.

"Con có thể… cho mẹ một cơ hội không?"

Tôi bình tĩnh nhìn bà ta, ánh mắt không chút d.a.o động.

Chậm rãi mở miệng:

"Tôi có thể cư xử bình thường với bà."

"Nhưng tôi không thể diễn cảnh mẹ hiền con hiếu với bà như Thẩm Kiều Kiều từng làm được.

"Người ta nói…”

"Tình yêu đã vỡ thì khó mà lành lại.

"Tôi nghĩ, tình thân cũng như vậy."

Tôi bước thẳng về phía trước.

Phía sau vang lên tiếng khóc nức nở đầy hối hận của bà ta.

Tôi chưa bao giờ mong chờ tình mẫu tử sao?

Tôi đã từng mong chờ.

Chỉ là…

Ngay từ khoảnh khắc tôi chứng kiến sự thiên vị và hồ đồ của bà ta…

Đã khiến tôi hoàn toàn c.h.ế.t tâm.

Mất đi "quả b.o.m hẹn giờ" Thẩm Kiều Kiều,

Mùa hè của tôi trở nên vô cùng thư thái.

Không lâu sau.

Phán quyết cuối cùng cũng có.

Thẩm Kiều Kiều bị kết án 15 năm tù.

Vừa đủ để ở cùng với mẹ ruột của cô ta, kẻ lĩnh án 20 năm.

Ngày 30 tháng 8.

Tôi tạm biệt gia đình họ Thẩm.

Kéo theo vali hành lý, bước lên máy bay để đến thủ đô.

Mở ra một chương mới trong cuộc đời.

Bây giờ, trước mắt tôi là một con đường rộng mở.

Những gì tôi muốn, đều có thể trở thành hiện thực.

Tôi chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ…

Đúng lúc này

Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc của họ Lục nào đó:

"Trùng hợp thật đấy, đồng học..."

[Hoàn.]
 
Back
Top Bottom