Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 600: Thất Tịch 2



Tinh Ảnh vẫn cười khổ, tự mình dựng lại chiếc ghế nói: "Ta cũng giống các

ngươi thôi! Hôm qua Hắc Nữu đến tìm Tiểu Tuyết để đàm phán."

"Ồ?" Mọi người hào hứng hỏi: "Kết quả thế nào?"

"Kết quả ư? Kết quả là Tiểu Tuyết giết Hắc Nữu, rồi lại đưa ta vào sổ đen."

Tinh Ảnh bi thảm nói, trong lòng hắn rất mong có người đang ngồi đây an ủi

được vài câu.

"Báo ứng đấy!" Pháo Thiên Minh thở dài: "Ai bảo ngươi có tới hai cô

nương thích kia chứ. Chà! Biết tụi độc thân chúng ta hình thành như thế nào

không? Cũng chỉ vì đám nữ nhân kia quá ngu xuẩn mà thôi. Ngươi nhìn trong

phòng này xem, có ai không phải là tinh anh giang hồ, thế mà sao chẳng có nữ

nhân nào để mắt tới?"

"Nữ nhân chỉ thích những gã nguy hiểm, hơi bất lương một chút. Những

nam nhân trung thực như chúng ta rất khó chiếm được trái tim của họ." Hôm

nay Tinh Ảnh rất rộng lượng khi tự xếp mình và Pháo Thiên Minh vào hàng ngũ

những nam nhân trung thực.

Chân Hán Tử nghi hoặc hỏi: "Thế thì đám tội phạm giết người chắc có rất

nhiều bạn gái?"

"Đúng vậy!" Phích Lịch thở dài nói: "Các vị cũng biết có một tin như thế

này không? Một tên sát nhân ngoài 20 tuổi, lại có tới hàng trăm cô bạn gái. Lúc

đó phóng viên đi phỏng vấn chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, đã có 5 nữ nhân đến

thăm nuôi, hơn nữa còn rất ăn ý cùng đến. Vừa khóc vừa gào lên: Anh ơi! Sao

anh ngốc thế! Em chờ anh đấy anh! Ôm em đi anh! Chết tiệt, ta thấy vì giải

quyết đại sự trong cuộc đời của chúng ta, ta đề nghị chúng ta cùng nhau báo

cáo, phạm nhân từ trộm cắp đến tử hình, tất cả đều phải cắt "của quý"."

Độc Hành phụ họa: "Mấy nữ nhân này không biết thế nào là đàn ông chân

chính. Không phải đám mặt trắng thì cũng là trai nhà giàu. Nói cho các ngươi

biết, nam nhân đích thực đều đang ngồi đây này." Câu cuối cùng là hắn hét

vọng ra ngoài cửa.

"Đúng thế đúng thế!" Tất cả lũ độc thân còn lại vô liêm sỉ biểu thị tán thành.

……Hai giờ sáng.

"Tuyết vẫn rơi này." Chân Hán Tử chống cằm nói.

"Đúng vậy, vẫn còn rơi." Mọi người hờ hững đáp.

Lúc này một đôi tình nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Cả bọn giật mình

một giây rồi đồng loạt chất vấn: "Làm gì đây?" Hiện giờ ai nấy đều hết sức

ngán ngẩm đôi lứa. Vừa nhìn là thấy khó coi.

Đôi tình nhân này cũng bị cảnh tượng ấy làm cho sợ hãi, bất cứ ai trong số

này cũng đều là nhân vật đầu sỏ trên giang hồ, vậy mà giờ lại hung hăng chất

vấn như thế, gã nam nhân không biết trả lời ra sao, ngây ra tại chỗ.

May mà nữ nhân thường kiên cường hơn, rụt rè nói: "Chúng ta đến mua ít

đồ ăn. Bên ngoài không mua được."

"Ồ!" Mọi người đồng thanh bày tỏ thông cảm: "Mời vào trong."

"Chúng ta... chúng ta đổi sang nhà khác là được rồi." Nam nhân kia lấy hết

can đảm nói.

Pháo Thiên Minh nổi giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống bàn, cái bàn lập

tức vỡ vụn quát: "Khinh thường ta à?"

"Chúng ta mua, chúng ta mua." Nữ tử ngăn chặn nam nhân bên cạnh kích

động muốn rút vũ khí ra, đi tới chỗ tiểu nhị mua bán một hồi, rồi cầm hai tách

trà pha nước mắt chạy đi. Không đủ tiền mua thứ khác, đành chịu thôi...

"Người có tình thì được no bụng!" Pháo Thiên Minh bật ra một câu tiếng

Mân Nam: "Kẻ vô tình chỉ có thể uống rượu."

Lúc này lại xuất hiện thêm một cặp tình nhân, nhưng lần này mọi người

không nổi giận, bởi đó là người quen - Mã và Diệp Tử.

Mã ngạc nhiên nói: "Sao lại đông người thế này?"

"Hừ!" Tất cả đồng loạt hừ mũi một tiếng, không nổi giận không có nghĩa là

có thể đến trêu chọc bọn họ, đám độc thân cũng có lòng tự trọng.

Mã cười nói: "Diệp Tử nhà ta bắt ta phải đến thăm đám huynh đệ cô đơn

của mình vào ngày đặc biệt mà tốt đẹp này... Tất nhiên, tiện thể mua ít đồ ăn."

Pháo Thiên Minh uể oải nói: "Mời tẩu tử vào trong, tiểu nhị giảm giá."

Diệp Tử đi vào mua đồ, Mã ngồi xuống cạnh Pháo Thiên Minh hỏi: "Không

phải mọi người đều không có mục tiêu đấy chứ?"

Tinh Ảnh khóc nói: "Đã gửi thư mời rồi, người ta chọn từ chối."

Huyết Ảnh: "Như trên!"

Bất Túy thở dài: "Các ngươi còn có chỗ gửi đi, ta thậm chí không biết phải

gửi cho ai."

Pháo Thiên Minh: "Như trên!"

Độc Hành: "Như trên!"

Phích Lịch, Bất Túy: "Như trên!"

Chỉ có Chân Hán Tử là gào khóc thảm thiết: "Bọn họ không cho ta gửi. Bảo

là lựa chọn giới tính của người được mời thất bại."

"..." Tất cả chìm vào một phút im lặng tưởng niệm.

Mã thấy Diệp Tử mua xong món đồ tốt liền nói: "Mọi người cứ ăn uống

trước đi, tiểu đệ đi trước một bước đây."

"Đi đi, cứ đi đi!"

Sau khi Mã và Diệp Tử ra khỏi cửa tiệm, Diệp Tử than phiền một câu:

"Bằng hữu của chàng mở hắc đ**m à, giảm giá một phần mười mà còn đắt gấp

mười lần bên ngoài."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 601: Thất Tịch 3



...

Ba giờ sáng, đúng lúc mọi người bắt đầu tê liệt, một nam nhân... hoặc nữ

nhân toàn thân cháy đen thui y phục rách nát xông vào quán rượu. Pháo Thiên

Minh vừa đứng dậy định đuổi người ấy ra, lại thấy kẻ đó trực tiếp ôm lấy chân

Pháo Thiên Minh mà gào khóc: "Chử Trà, cứu mạng với!"

"Ngươi là ai?" Tất cả mọi người đều cảm thấy giọng nói rất quen thuộc,

nhưng dung mạo thật sự quá khủng khiếp, tóc tai cháy tàn tạ, làn da lộ ra ngoài

có chỗ còn đang "tí tách" chảy máu. Đừng nói là bọn họ, cho dù là mẹ ruột của

hắn ta hay cô nàng này cũng chưa chắc nhận ra.

"Ta là Tiểu Ngư đây! Vô Song Ngư."

"Nói bậy! Tiểu Ngư nào có đẹp trai như ngươi?" Pháo Thiên Minh phản bác

chắc nịch.

"Thật sự là ta mà!... Ngươi còn nhớ chuyện chúng ta lừa Kim Bồ Tát của

Lãnh Nhược Tuyết không? Không phải chúng ta đã làm cùng nhau sao?"

Pháo Thiên Minh nghi hoặc nâng cằm Vô Song Ngư lên quan sát kỹ càng:

"Hình như đúng là thật."

Huyết Ảnh vội lấy một chiếc áo choàng đắp lên người Vô Song Ngư, nghi

hoặc hỏi: "Sao lại ra nông nỗi này, chẳng phải ngươi đi hẹn hò với Thiên Hậu gì

đó sao?"

Uống xong một chén nước nóng do Phích Lịch đưa cho, cuối cùng tâm trạng

Vô Song Ngư cũng ổn định lại một chút, rồi nước mắt nước mũi giàn giụa kể lại

mọi chuyện:

Vừa đúng 0 giờ sáng, Vô Song Ngư lập tức gửi thư mời, Thiên Hậu cũng rất

hợp tác đến điểm hẹn, hai người chọn một hòn đảo hoang lãng mạn trên bãi

biển làm nơi nghỉ dưỡng. Ban đầu mọi thứ vẫn ổn, sau đó Thiên Hậu chủ động

đề nghị bôi kem chống nắng cho Vô Song Ngư, lúc đó máu nóng của Vô Song

Ngư đang sôi sục dâng trào...

Nhưng đúng khi Thiên Hậu làm được một nửa, cô ta đột nhiên vận Cửu Âm

Bạch Cốt trảo đánh Vô Song Ngư vào trạng thái sắp chết. Vô Song Ngư còn

chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Thiên Hậu lật đổ gói đồ, khiến Vô Song Ngư

lập tức hồn phi phách tán.

Kìm, dây sắt, nến, diêm, ớt, que tre...

Thiên Hậu cầm nến thở dài: "Không câu được rùa đen, lại câu được một con

cá con. Một trăm năm mươi vạn, đưa hết ra đây."

"Ngươi... ngươi có ý gì?" Vô Song Ngư từ thiên đường rơi xuống địa ngục,

nhất thời chưa thể thích ứng.

Thiên Hậu triệu hồi Tinh Linh hệ thống, bật chế độ tự động chụp ảnh mỗi 5

giây. Sau đó cô ta nắm tay Vô Song Ngư, nhét nến vào tay rồi đốt lên. Tiếp đó

nắm tay Vô Song Ngư bắt đầu chơi trò nhỏ sáp nến lên đầu hắn.

"A!" Vô Song Ngư kêu lên thảm thiết, cơn đau gấp đôi suýt khiến hắn ngất

đi.

"Ngươi có biết không, nếu dùng sợi dây sắt này xuyên qua gân chân, rồi kéo

gân chân ra sẽ ra sao?"

Vô Song Ngư khóc lóc: "Sẽ rất đau! Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

"Muốn tất cả. Trang bị, tiền bạc. Ta biết ngươi có hơn 150 vạn tiền tiết

kiệm. Ta còn cố ý bảo ngươi bán hết cổ phiếu hôm qua. Ngươi xem, ta thay

ngươi suy nghĩ chu đáo biết bao."

Dưới sự tra tấn tàn nhẫn vô nhân đạo, sau ba phút kháng cự ngoan cường,

cuối cùng Vô Song Ngư cũng đầu hàng, giao nộp toàn bộ trang bị, tiền bạc...

Nghe xong, Pháo Thiên Minh la mắng: "Đồ đầu heo, sao ngươi không biết

đăng xuất?" Gần một nửa số người có mặt cũng bày tỏ nghi vấn tương tự.

Huyết Ảnh đứng bên cạnh hỗ trợ giải thích: "Trong lúc đang bị công kích,

hắn chỉ có thể coi như bị buộc phải đăng xuất, nhân vật sẽ bị cứng đờ trong

mười phút."

"Thì sao?" Pháo Thiên Minh vẫn chưa rõ, "Lắm thì chết một lần thôi mà!"

"Bởi vì Tiểu Ngư đang ở trong phó bản, không có hệ thống quản lý, tức là

không có Hắc Bạch Song Sát chủ trì công đạo. Lại thêm chủ nhân đang ở trạng

thái ngoại tuyến. Cho nên Thiên Hậu có thể tự do lục soát túi xách của hắn. Ta

nghĩ Thiên Hậu dùng nhiều thủ đoạn như vậy chính là muốn Tiểu Ngư phải

đăng xuất đấy."

Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Vậy thì rời khỏi phó bản là được chứ gì."

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khinh bỉ đối với Pháo Thiên

Minh.

Huyết Ảnh lại kiên nhẫn giải thích: "Trên trang chính thức có nói rõ, chỉ có

nữ giới mới có quyền đơn phương rời khỏi phó bản, chủ yếu là để tránh bị xâm

hại ngoài ý muốn."

"Dựa vào đâu chứ? Nam nhân chúng ta không phải người à?"

Độc Hành chen ngang: "Vậy ngươi giải thích xem vì sao trong luật pháp

Trung Quốc quy định tội cưỡng gian chỉ áp dụng với nữ giới, mà không áp dụng

với nam giới?"

"..." Pháo Thiên Minh gãi đầu hỏi, "Là như vậy sao?"

Tinh Ảnh khẳng định đáp: "Đúng vậy! Nam giới bị nữ giới cưỡng gian

không tính là phạm tội." Rồi thêm: "Hồi mười tám tuổi, ta tình cờ phát hiện ra

điều luật này. Từ đó cứ đến nửa đêm không có việc gì là lại c** tr*n đi dạo trong

ngõ tối, hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra."

"Thế có xảy ra không?" Mọi người đều hỏi.

"Không có! Xem ra số nữ nhân hiểu biết luật pháp thật sự không nhiều."

Tinh Ảnh rơi nước mắt.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 602: Thất Tịch 4



Vô Song Ngư thấy mọi người đã bắt đầu nghiên cứu luật pháp, vội vàng gào

khóc: "Trà ca, cứu mạng!"

Pháo Thiên Minh thở dài: "Tiểu Ngư à, đã vấp ngã thì phải biết nhận thua.

Bọn ta ở đây cam đoan cứ thấy cô ả một lần là giết một lần."

Mọi người đều gật đầu khẳng định. Huyết Ảnh bổ sung: "Toàn bộ Vô Địch

môn truy nã."

"Toàn bộ Võ Đang truy nã. Hơn nữa ta sẽ tổ chức bỏ phiếu trục xuất cô ra

khỏi Võ Đang. Lấy đủ 80% phiếu số là chuyện dễ dàng."

"Toàn bộ Cái Bang truy nã."

Vô Song Ngư khóc không ra nước mắt, chẳng phải đây là chuyện đã rồi còn

mang ra nói sao? "Các vị đại ca, cô đã chụp ảnh của ta rồi."

"Sao cơ?" Mọi người không hiểu.

"Cô... cô bắt ta tạo đủ loại tư thế rồi chụp ảnh, nói rằng nếu như hôm nay

Trà ca mời cô ta đến phó bản đàm phán, cô ta sẽ tung hết ảnh lên diễn đàn."

"Ồ!" Pháo Thiên Minh đáp, "Ta xin chia buồn trước những gì ngươi phải

trải qua. Mặc niệm một phút đủ chưa?"

"Trà ca, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được. Ảnh mà tung ra, ta

còn mặt mũi nào mà đi lại trên giang hồ nữa? Cứu mạng với!"

Pháo Thiên Minh nổi giận: "Giờ ngươi cũng biết mất mặt cơ đấy? Đã bảo

đừng có dây vào cô ta rồi, thế mà ngươi cứ làm ngược lại. Ta chỉ có một cơ hội

mời thôi, chẳng lẽ ngươi nỡ để ta ế thêm một năm nữa à?"

"Trà ca..." Vô Song Ngư bi thương, nước mắt tuôn trào như mưa.

"Được rồi được rồi, ta đi là được chứ gì, bây giờ ta đi ngay đây, được

chưa?" Pháo Thiên Minh có phần không nỡ, tuy rằng đây là tự gây họa, nhưng

lần này Thiên Hậu cũng quá đáng. Nếu không cho cô ả biết tay thì ả đâu hay Mã

Vương Gia có ba con mắt, mà chắc cô ả cũng chẳng hiểu vì sao mình chỉ xếp

hạng ba trong Tam Họa.

Tinh Ảnh vội ngăn cản: "Đừng mà! Chử Trà, cẩn thận kẻo ngươi cũng sa

vào lưới của ả đấy."

Vẫn là huynh đệ biết thương người, Pháo Thiên Minh vỗ vai Tinh Ảnh: "Đủ

tình nghĩa."

"... Ta sợ lát nữa lại phải đi chuộc ảnh." Tinh Ảnh khinh bỉ Pháo Thiên

Minh. Nếu thật sự có ảnh bất nhã của Pháo Thiên Minh, đúng là Tinh Ảnh phải

chai mặt đi chuộc, sau đó lưu lại ảnh, rồi Phích Lịch đi chuộc... Một kéo mười,

mười kéo trăm, rất nhanh sẽ trở thành một phú ông ức vạn.

"..." Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "Yên tâm, ta tự có chừng mực!"

"Cẩn thận đấy!" Mọi người dõi theo bóng Pháo Thiên Minh ra khỏi cửa.

Tinh Ảnh bổ sung: "Ngươi định ứng phó với ả thế nào?"

Pháo Thiên Minh quay đầu, vẻ mặt thâm trầm đau khổ: "Mỹ nam kế."

"..." Tất cả cùng ngã quỵ.

...

Quán rượu đối diện hoàng cung Tây Hạ...

Nữ nhân nào đó: Hắn tới rồi!

Nữ nhân khác: Cuối cùng cũng đến!

Lại một nữ nhân khác: Hắn sẽ mời ai đây?

Nữ nhân nào đó: Chắc chắn không phải ta.

Nữ nhân khác: Chắc cũng không phải ta.

Nữ nhân khác nữa: Hẳn là một trong hai người.

...

Nữ nhân nào đó: ... Hắn... đi phó bản rồi.

Nữ nhân khác: Không phải... chúng ta.

Nữ nhân kia: Chúng ta tự tác đa tình.

Nữ nhân: Ta muốn uống một chén.

Nữ nhân khác: Đến quán rượu của hắn, hôm nay ta phải uống cạn rượu của

hắn.

Nữ nhân khác nữa: Tiện thể phá luôn quán rượu.

"Hừ!" Mấy nữ nhân cùng khinh bỉ nam nhân này.

... Phó bản: Địa ngục tầng thứ mười tám, từng trận âm phong thốc qua, quỷ

thần gào khóc.

Thiên Hậu khoác một bộ y phục rộng rãi thoải mái, mỉm cười nhìn Pháo

Thiên Minh: "Ta biết ngươi sẽ đến mà, nhưng sao lại chọn chỗ này, có vẻ không

hợp với trang phục của ta." Nói rồi kéo nhẹ vạt áo rộng, hé lộ một đường thung

lũng trên ngực đang ẩn hiện dưới lớp y phục mỏng manh.

"Ý của nó là muốn nói cho ngươi biết, làm nhiều việc bẩn thỉu, dễ thường

mơ tới nơi này."

Thiên Hậu cười đi lại gần vài bước, hai tay vuốt lên gò má Pháo Thiên

Minh, mang chút r*n r* thốt: "Còn ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn

làm điều ô uế gì à?" Dứt lời, cô khẽ hôn nhẹ lên môi .

Pháo Thiên Minh lập tức quăng Vô Song Ngư lên không trung, ôm eo Thiên

Hậu, hai người dán sát vào nhau. Y cảm nhận sự khoái lạc dâng trào, lẩm bẩm:

"Thật thoải mái, thân thể ngươi mềm mại quá."

Thiên Hậu cũng bắt đầu mê man: "Ta chỉ mong hôm nay trôi qua như thế

này, ôm ta suốt ngày được chăng?"

Pháo Thiên Minh hôn sâu một cái rồi dịu dàng hỏi: "Ngươi có cho không?"

"Cho ta hai trăm vạn, mọi thứ sẽ là của chàng." Bàn tay phải của Thiên Hậu

từ từ lướt lên, nhắm vào sau lưng Pháo Thiên Minh. Ả chưa hoàn toàn nắm chắc

tên này, nên cần phải hy sinh trước đã.

"Có thể bớt chút được không? Nàng phải biết rằng ta đã thầm yêu cô từ lâu."

Tay Pháo Thiên Minh cũng không ngừng s* s**ng.

"Chỉ cần chàng thành tâm, cả đời này ta sẽ là người của chàng. Ta thậm chí

nguyện l*m t*nh nhân ngoài đời thực của chàng." Tay Thiên Hậu chậm lại, hóa

ra đây là một tên ngốc, cứ tưởng hắn là kẻ gai góc.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 603: Thất Tịch 5



"Thế... thế nào mới gọi là thành tâm?" Pháo Thiên Minh thở hổn hển hỏi.

Chỗ nào nên sờ thì đã sờ cả rồi, nhưng chưa thể tiến hành việc chính, y sốt ruột

không chịu nổi.

"Ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao, cùng với tất cả tiền bạc của chàng."

"Tiền của ta chỉ có ba trăm vạn thôi."

"Ừm... đưa ta đi, ta sẽ là của chàng."

Miệng Pháo Thiên Minh bận rộn, tay phải đưa lên đưa xuống, tay trái miễn

cưỡng móc ra một tấm ngân phiếu: "Ba trăm vạn đây, bảo bối, là của nàng rồi."

Thiên Hậu khẽ cắn vào tai Pháo Thiên Minh thì thầm: "Chàng tốt quá, còn

nữa là..."

"Còn cái gì nữa? Còn cái rắm ấy!" Pháo Thiên Minh đẩy mạnh Thiên Hậu

ra, thở hổn hển quát: "Mẹ kiếp, ngươi mà không chịu ra, ông đây sẽ c**ng b*c

cô ta. Chậc... chuyên môn báo hại người ta!"

"Ai cơ?" Thiên Hậu vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.

"Ta đây!" Một giọng nữ vang lên, một thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục xuất

hiện bên cạnh hai người, mỉm cười nói với Pháo Thiên Minh: "Nam nhân các

ngươi, đúng là chẳng có tên nào ra gì."

Pháo Thiên Minh vẫn còn thở hổn hển: "Ê! Ta cũng là nam nhân đấy nhé.

Với lại ngươi sao có thể nói như vậy về một người dân lương thiện đã hy sinh

nhan sắc kia chứ?"

"Ngươi là ai?" Thiên Hậu vẫn chưa hiểu ra sao.

Nữ cảnh sát nghiêm mặt nói: "Ta là cảnh sát mạng, mã số 001. Do ngươi bị

tình nghi lợi dụng mạng để m** d*m, giờ đây chính thức bắt giữ ngươi. Mời

ngươi trong vòng ba ngày tới đồn công an trình diện, nếu không chúng ta có

quyền phát lệnh truy nã."

"?" Thiên Hậu.

Nữ cảnh sát thấy cần giải thích, khẽ ho một tiếng: "Corona tiểu thư..." (Cô

gái thuê cùng căn với Pháo Thiên Minh ở ngoài đời thực.)

"Cái gì cơ?" Pháo Thiên Minh há hốc mồm kinh ngạc, không thể trùng hợp

thế được, không thể trùng hợp thế được, trên đời này có vô số loại bia cơ mà.

Rõ ràng nữ cảnh sát hiểu lầm Pháo Thiên Minh, giải thích với hắn: "Sau khi

nhận được tố cáo của ngươi, chúng tôi lập tức khóa chặt ID Thiên Hậu này, do

kính thực tế ảo đã tiến hành xác thực tên thật và vân tay, nên ngay lập tức xác

định được danh tính và địa chỉ của nghi phạm." Nói xong, nữ cảnh sát nháy mắt

tinh nghịch với Pháo Thiên Minh, ghé sát vào tai hắn: "Tiện thể cũng tra luôn cả

anh, hóa ra ở cũng không xa lắm, anh đúng là khiến cả đám cảnh sát chúng tôi

cười té ghế."

"..." Pháo Thiên Minh không nói gì, tiền thuê nhà vừa mới đóng hôm qua,

không biết ngày sau Thiên Hậu có đóng tiền tiếp không.

Lúc này Thiên Hậu hoàn toàn tỉnh ngộ, vội kêu oan rằng: "Các vị bắt lầm

người rồi à? Ta đâu có b*n d*m, chỉ có loại khốn kiếp mới b*n d*m thôi."

"Từ lúc phó bản bắt đầu, chúng ta đã ghi hình lại rồi. Còn về tờ ngân phiếu

ba trăm vạn kia... Nhân tiện nói luôn, tài khoản trong trò chơi của ngươi đã bị

phong tỏa hoàn toàn, ngoài số tiền ba trăm vạn phải hoàn trả cho vị công dân

lương thiện này, số tiền mua dâm còn lại chúng ta sẽ tịch thu toàn bộ. Ngoài ra,

nhớ đến trình diện tại đồn công an địa phương trong vòng 48 giờ."

Pháo Thiên Minh vội vàng kéo nữ cảnh sát đang định bỏ đi hỏi: "Cô ta sẽ bị

giam bao lâu?" Nếu lâu quá thì chỉ có thể tìm người khác hợp thuê phòng thôi,

phiền toái thật.

Nữ cảnh sát lắc đầu: "Khó nói lắm, ba trăm vạn quy ra nhân dân tệ thì

khoảng bao nhiêu nhỉ?"

"Đại khái chừng ba mươi vạn."

Nữ cảnh sát "chậc chậc" nói: "Ba mươi vạn, đó là số tiền cực lớn, hành vi

m** d*m tính chất đặc biệt nghiêm trọng. Nếu cô ta chịu hợp tác đầy đủ với

chúng tôi, nhiều nhất ba năm là có thể ra. Đương nhiên đây là tình huống không

có đồng phạm, nếu có đồng phạm thì mang tính chất tổ chức, tám năm, mười

năm cũng khó mà ra được."

Nữ cảnh sát lại bắt tay Pháo Thiên Minh nói: "Cảm ơn sự ủng hộ của ngài

đối với công tác của chúng tôi, sáng mai 9 giờ chúng tôi sẽ cử người liên hệ với

ngài để lấy lời khai. Chúc ngài Thất Tịch vui vẻ."

"Cùng vui vẻ, cùng vui vẻ, đi từ từ nhé. Rảnh rỗi thì ra ngoài uống cà phê...

Hóa ra nữ nhân mặc đồng phục cũng quyến rũ thật."

...

Thiên Hậu nhìn Pháo Thiên Minh uống bia không hề để tâm, nghiến răng

nói: "Ngươi thật đê tiện."

"Không phải ta đê tiện, mà là ngươi dùng thủ đoạn ngoài quy tắc của trò

chơi. Ngươi không nên đối xử với bằng hữu của ta như vậy, càng không nên

chơi trò rắn nuốt voi, đi tính kế ta."

"Ngươi nghĩ là có tác dụng sao?" Thiên Hậu cười lạnh nói: "Ta giải thích rõ

ràng là được."

"Ha ha... Ngươi dám phủ nhận m** d*m mà nói sự thật ư? Làm ơn đi! Hiện

giờ tội danh của ngươi chỉ là m** d*m thôi, nếu ngươi còn muốn nói rõ sự thật...

Ngươi biết vụ Diễm Chiếu Môn chứ? Ngươi còn dùng cách xâm phạm danh dự

người khác để hăm dọa, tống tiền, vơ vét, sao ta cảm thấy tội danh này nặng

hơn m** d*m nhiều."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 604: Thất Tịch 6



Thiên Hậu im lặng gần mười phút, rồi cười khổ thê lương: "Không ngờ ta

phải ngồi tù. Càng không ngờ người khiến ta ngồi tù lại là ngươi."

"Bởi vì ngươi đã đi quá khuôn khổ. Thật ra ta cũng không ngờ ngươi lại làm

vậy, định vắt kiệt cả đám bằng hữu của ta. Làm sai mà còn thất bại, cách tốt

nhất là chấp nhận sự trừng phạt của số mệnh. Đó gọi là chơi cờ bạc thì phải biết

chịu thua." Pháo Thiên Minh cầm kiếm giết người, phá hủy phó bản.

Ra khỏi phó bản, Pháo Thiên Minh vẫn còn vương vấn hương vị: Nhưng đôi

môi ấy thật ngọt ngào, không tệ chút nào. Giang hồ, ta đã trở lại...

Pháo Thiên Minh chưa kịp bước vào quán rượu đã nghe thấy tiếng mắng

chửi của Độc Hành tính tình nóng nảy: "Lại ra hai cơ, bảy ván liền toàn hai cơ,

ngươi không ngán à?"

Vừa bước vào cửa, chỉ thấy Tinh Ảnh, Độc Hành, Phích Lịch và Huyết Ảnh

đang chơi tiến lên. Rõ ràng Độc Hành đang chỉ trích đối thủ của mình Tinh

Ảnh. Nhưng Tinh Ảnh lại tỏ ra thờ ơ trước lời khiêu khích có thể gây ra PK của

Độc Hành. Phải nói là trong lòng hắn hoàn toàn không để ý tới ván bài. Cứ cách

vài giây lại liếc nhìn túi đồ, xem Tiểu Tuyết có đột nhiên tha thứ cho hắn, gửi

thư mời hay không.

Vô Song Ngư và Bất Túy đang trò chuyện ở bàn bên cạnh, Bất Túy với tư

cách thanh niên lớn tuổi đại ca đang lơ đãng an ủi Vô Song Ngư. Vừa thấy Pháo

Thiên Minh trở về, Vô Song Ngư nhảy dựng lên, hỏi dồn dập: "Thế nào rồi?"

"Giải quyết xong rồi!" Pháo Thiên Minh búng tay ngồi xuống, tự rót cho

mình một ly bia.

"Giải quyết thế nào?" Vô Song Ngư hỏi lại, ngay cả những người đang chơi

bài cũng dừng tay, chuyển chú ý sang đây. Mọi người đều tò mò không biết

Pháo Thiên Minh đã xử lý Thiên Hậu ra sao.

Pháo Thiên Minh thản nhiên đáp: "Ta đã đưa cô vào nhà giam rồi."

"Xì!" Tất cả mọi người đều tỏ vẻ coi thường Pháo Thiên Minh. Chẳng phải

chỉ vài tiếng nữa là ra rồi sao?

"... Ta nói là đưa vào trại giam, trại cải tạo lao động, nhà tù, ít nhất cũng ba

năm." Pháo Thiên Minh giải thích.

“A!” Mọi người đều kinh hoàng, nhìn dáng vẻ của Pháo Thiên Minh có thể

thấy đây không phải đùa: "Thật à?"

“Thật, thật tới không thể thật hơn.”

Độc Hành nói: “Hơi quá đáng một chút rồi đấy?”

“Đúng vậy!” Pháo Thiên Minh uống một ngụm rượu rồi nói: ” cũng cho

rằng dùng những thứ ngoài trò chơi quả thật hơi quá. Nhưng ả cũng không nên

lấy việc đăng ảnh ra ngoài làm cái cớ để uy h**p. Ả bất nhân, ta đành phải bất

nghĩa vậy.” Pháo Thiên Minh kể lại toàn bộ sự việc.

Mọi người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Phích Lịch là người đầu tiên vỗ

vai Pháo Thiên Minh: “Ta ủng hộ ngươi. Ngươi đã làm đúng, làm tốt rồi.”

“Ta cũng ủng hộ!”

“Ta cũng vậy.”

“...”

“Ta phản đối!" Điều khiến Pháo Thiên Minh ngạc nhiên là người duy nhất

phản đối lại chính là Vô Song Ngư, nạn nhân của sự việc. Vô Song Ngư chỉ vào

mũi Pháo Thiên Minh quát: “Ngươi... Ngươi thả cô ấy ra cho ta.”

Bất Túy bên cạnh khuyên nhủ: “Tiểu Ngư à, tâm địa nữ nhân này rất độc ác.

Ả muốn làm hại tất cả chúng ta. Lợi dụng tình nghĩa huynh đệ của chúng ta,

biết rằng chúng ta sẽ không thờ ơ khi bằng hữu gặp nạn. Từ hậu quả đến hành

động, động cơ của ả đều đáng ghê tởm, sao ngươi còn...”

“Ta không quan tâm, Chử Trà, ngươi nghĩ cách đi, ta biết ngươi có cách mà,

đúng không?" Vô Song Ngư đã bắt đầu van nài, nhìn Pháo Thiên Minh chờ đợi.

“Ngươi không nói đùa đấy chứ?" Pháo Thiên Minh càng kinh ngạc. Không

nên vậy chứ, ở tuổi này ai cũng đã chín chắn rồi, nhiệt huyết đã nguội lạnh, khi

chọn bạn gái không còn tìm kiếm k*ch th*ch và bí ẩn nữa mà phải tìm một người

bạn đời an tâm. Một nhân vật nguy hiểm như Thiên Hậu, chính Pháo Thiên

Minh cũng không nắm chắc giữ được, sao Vô Song Ngư này lại có tinh thần xả

thân vì tình yêu đến vậy?

“Ừm.” Vô Song Ngư ngây người ra một lúc rồi gật đầu khẳng định” Ta thực

sự có chút... tình cảm với cô.

Phích Lịch nói bên cạnh: “Chử Trà, đã như vậy, ngươi nói ý định của ngươi

ra xem nào. Ta thấy Tiểu Ngư đã mê muội rồi. Muốn chết thì để hắn chết cho

thống khoái.”

Pháo Thiên Minh thở dài: “Được rồi! Cách thứ nhất: Ta đổi lời khai. Thiên

Hậu chỉ cần phối hợp một chút là qua. Nhưng ta có thể sẽ bị giam vài ngày vì

tội khai man hoặc làm chứng gian, rồi còn bị phạt tiền, lưu tiền án.”

“Cách này... có vẻ không ổn lắm." Vô Song Ngư đang định khen hay, chợt

cảm nhận sát khí tỏa ra tứ phía, vội đổi giọng. Những người này đều coi trọng

tình bằng hữu, cho dù Pháo Thiên Minh đồng ý, những người khác chắc chắn sẽ

ngăn cản. Hơn nữa Pháo Thiên Minh cũng là vì hắn, hắn không thể ủng hộ

chuyện như vậy được.

Pháo Thiên Minh thu hồi sát khí, tỏ vẻ hài lòng: “Coi như thằng nhãi nhà

ngươi biết điều. Cách thứ hai: Tìm luật sư. Không phải luật sư bình thường, mà

phải tìm luật sư cực giỏi khai thác kẽ hở của pháp luật. Tệ lắm thì ta lưu lại vài

chi tiết trong lời khai, theo chứng cứ thì không thể kết tội Thiên Hậu được.

Quan trọng là phải tìm luật sư thực dụng, chứ không phải mấy người chuyên

biện hộ cho dân thường.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 605: Thất Tịch 7



Vô Song Ngư vội hỏi: “Tìm ở đâu?

Pháo Thiên Minh đáp: “Thường thì luật sư như vậy rất hiếm, hơn nữa họ

cũng không thích nhận vụ kiện cho dân thường như chúng ta...”

Pháo Thiên Minh nói được một nửa thì dừng lại, nhìn sang Huyết Ảnh.

Huyết Ảnh đã rất phối hợp ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng trịnh trọng, vờ

như đang trầm tư suy nghĩ với tách trà trên tay.

“Cái này..." Vô Song Ngư hiểu ý, luật sư cao cấp thường chỉ phục vụ giới

nhà giàu, không chỉ vì tiền mà còn vì địa vị xã hội thượng lưu của họ. Nhưng

hắn và Huyết Ảnh vốn có thù oán, tuy giờ gặp mặt coi như bỏ qua, nhưng bắt

hắn phải nhún nhường thì thật không thể nào.

Tinh Ảnh hiểu rõ, đứng bên cạnh hỏi: “Ngươi thật sự yêu Thiên Hậu à?

Vô Song Ngư gật đầu khẳng định.

“Ngươi không yêu cô. Nếu ngươi yêu cô, sẽ không ngại hy sinh chút tôn

nghiêm của mình. Nếu Tiểu Tuyết nhà ta gặp chuyện tương tự, ta sẵn sàng hôn

chân Huyết Ảnh.”

“Thật vậy sao?" Tiểu Tuyết từ ngoài cửa lao vào, xúc động hỏi: “Chàng nói

thật chứ?"

Pháo Thiên Minh cực kỳ nghi ngờ thằng nhãi Tinh Ảnh này có kỹ năng biến

thái "tia X".

Tinh Ảnh vội đứng dậy, cũng không hỏi Tiểu Tuyết tới đây bằng cách nào,

chỉ khẳng định một cách chắc chắn: "Thật chứ."

"Oa!" Cuối cùng Tiểu Tuyết cũng khóc, cắm đầu vào lòng Tinh Ảnh. Sau

đó... không cần phải nói nữa, Hắc Bạch Song Sát từ trên trời giáng xuống, lập

tức trói gô hai người rồi kéo đi.

Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Giờ là năm giờ sáng, may ra vẫn kịp khúc

cuối của Thất Tịch. Phía nữ hình như vẫn còn một lần quyền mời." Lời này tuy

nói với Tinh Ảnh, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Vô Song Ngư.

Vô Song Ngư lấy hết can đảm tiến đến trước mặt Huyết Ảnh đang giữ vẻ

nghiêm túc: "Ừm... Ảnh ca, ngài xem..."

"Được rồi! Ta hiểu ý ngươi rồi." Huyết Ảnh chỉ muốn một thái độ từ Vô

Song Ngư, chứ không hề có ý định phá hỏng nền tảng làm đàn ông của hắn.

"Chử Trà, ngươi đưa địa chỉ của Thiên Hậu cho ta, ta sẽ cho luật sư đi tìm cô ta

ngay."

...

Huyết Ảnh lại đăng nhập, nhún vai nói với Vô Song Ngư đang chờ đợi:

"Xong rồi! Luật sư của ta nói bảo đảm không sao. Cũng đảm bảo Chử Trà

không gặp vấn đề gì."

Pháo Thiên Minh tiến lại vỗ vai Vô Song Ngư: "Nếu như vậy mà vẫn không

đổi được trái tim của Thiên Hậu, ta đề nghị ngươi giết cô ta, rồi tự nhảy lầu

luôn."

"Đa tạ! Đa tạ!" Vô Song Ngư kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.

...

Sáu giờ sáng: Pháo Thiên Minh, Phích Lịch, Bất Túy, Huyết Ảnh, Vô Song

Ngư, Độc Hành - sáu gã độc thân cùng một tên Chân Hán Tử không biết giới

tính là gì vẫn đang chiếm giữ Vô Gian quán rượu. Nhìn dáng vẻ mọi người chơi

mạt chược, xắn tay áo lên, hôm nay thề phải ngồi xuyên ngày trong quán rượu.

Nói theo cách của Huyết Ảnh, quán rượu của Pháo Thiên Minh có khí hoa đào,

chỉ trong vài giờ mà đã tác hợp được hai đôi oan gia. Tất cả đều hy vọng oan

gia kế tiếp là chính mình.

Mạt chược thì mạt chược, ù thì ù! Một đám độc thân không khí náo nhiệt.

Lúc này, cửa lớn mở ra, vang lên tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói hào sảng vang

lên: "Ông chủ Thanh Mai, cung hỉ phát tài."

Pháo Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lam Sắc dẫn theo Phá Phá

đến. Phá Phá thấy Pháo Thiên Minh nghi hoặc, bèn giải thích: "Trong ngày lễ

như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau, trước hết phải đến cảm tạ ngươi đã."

Cảm tạ ta? Cảm tạ ta giết ngươi? Cảm tạ ta ném phu quân ngươi vào hang

rắn? Cảm tạ ta cho một cước đạp ngươi chết đuối? Hay là cảm tạ ta bẫy chết

phu quân ngươi mấy lần? Pháo Thiên Minh nghĩ thầm, nhưng lập tức đứng dậy

khách sáo: "Nào có! Đó đều là những gì ta nên làm thôi." Dù sao người ta cũng

cảm tạ, biết đâu phu thê này lại có sở thích bị ngược đãi?

Lam Sắc lại chắp tay với Pháo Thiên Minh rồi tiến đến bên cạnh Huyết

Ảnh, vươn tay nói: "Tam Tử! Xin lỗi ngươi."

Nhìn bàn tay vươn ra, Huyết Ảnh cảm thấy muốn khóc. Dù sao cũng là bạn

từ thuở nhỏ, đã hơn hai mươi năm làm bằng hữu. Huyết Ảnh nhìn chằm chằm

bàn tay kia, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gạt phắt nó đi: "Cút đi! Cút đi lêu lổng

đằng ngươi đi."

Lam Sắc thu tay lại, mỉm cười, đi đến bên cạnh Phá Phá vẫy tay chào: "Vậy

chúng ta đi lêu lổng trước đây."

Phá Phá dẫm mạnh lên chân Lam Sắc, khiến hắn đau đớn vội vàng ôm chân.

Phá Phá không tin hắn thật sự đau, nhưng thấy bộ dạng đó cũng coi như đã thỏa

mãn, giơ tay chào: "Chúng ta đi đây, chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ."

Nghe câu này, nụ cười trên mặt đám nam nhân lập tức chuyển thành sắc mặt

đen xì.

"Ba con!"

"Ta chặn!"

Tất cả lũ độc thờ hoàn toàn phớt lờ Phá Phá đang vẫy tay nhiệt tình, khiến

cô rất xấu hổ đứng im một bên.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 606: Thất Tịch 8



...

"Haizz! Lại thêm một đôi nữa." Độc Hành than thở sau khi Lam Sắc rời đi.

"Người qua kẻ lại từng đôi, sao trong số ấy không có mình đây." Pháo Thiên

Minh phụ họa, y mà chơi mạt chược chỉ cần quyết tâm thắng thì cơ bản là vô

địch. Nhưng hôm nay quả thực không có hứng thú gì. Từ đó có thể thấy được

hôm nay y uể oải đến thế nào.

Đúng lúc này, Pháo Thiên Minh bỗng nhảy dựng lên, mọi người đều giật

mình, Pháo Thiên Minh kích động nói: "Ta... ta nhận được... thư từ hệ thống."

"Mau lấy ra xem đi." Tất cả mọi người cũng đột nhiên căng thẳng. Họ còn

căng thẳng hơn cả Pháo Thiên Minh, một số người căng thẳng vì vui mừng thay

Pháo Thiên Min. Mà một số lại căng thẳng vì lo Pháo Thiên Minh đột nhiên

biến mất, không biết ai sẽ trả tiền cho mấy trăm chén rượu hôm nay. Cho dù là

đại gia cũng không chịu nổi.

Pháo Thiên Minh vuuốt mũi ngồi xuống, ném ra một quân mạt chược nói:

"Tứ điều."

"?" Mọi người đều không hiểu, không hài lòng với đối tượng ư? Lúc này mà

còn kén chọn nữa à? Có nữ nhân là tốt lắm rồi.

Pháo Thiên Minh khóc lóc: "Là A Châu gửi thư đến, chúc ta Thất Tịch vui

vẻ."

"Ồ!" Cả bọn ngồi xuống, tiếp tục công việc.

Ba giây sau, Bất Túy nhảy dựng lên cao ba trượng quát: "Thư!" Trong tay

còn đang cầm một quân Hồng Trung, người không biết còn tưởng hắn hô:

"Hòa" tư thế này không phải được Đại Tam Nguyên đúng là không thể nói qua

được.

"Mau xem đi!" Tất cả mọi người dừng động tác trong tay. Ai nấy đều thầm

hy vọng không phải một NPC nào đó não tàn vô vị.

Bất Túy yên lặng đọc hết lá thư, nói với vẻ hơi ấm áp: "Là Phượng Hoàng!"

"Phượng Hoàng? Lạc Vũ Phượng Hoàng?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc, từ

khi nào Xa lại tham gia hoạt động bí mật này... Nhưng nếu được một người đàn

ông trưởng thành như Bất Túy che chở, chắc sẽ rất hạnh phúc.

"Đúng vậy!" Bất Túy mỉm cười, dường như cả trái tim say đắm. Một cảm

giác ngọt ngào thanh thản lan tỏa đến tất cả mọi người có mặt.

"Cút đi!" Tất cả lũ độc thân và sắp thành độc thân đồng thanh gầm lên giận

dữ.

Lại mất đi một người, trừ Vô Song Ngư gần độc thân này, ngoài Chân Hán

Tử chắc chắn là độc thân ra, còn lại bốn người Tích Lịch, Huyết Ảnh, Độc

Hành và Pháo Thiên Minh.

"Tiếp tục tiếp tục!" Bốn người đồng loạt xáo quân mạt chược, trong lòng

cầu nguyện: Người tiếp theo phải là ta chứ! Lão Khâu, lão Nguyệt xin hãy

thương xót tín chủ.

Vô Song Ngư và Chân Hán Tử đứng bên cạnh xem bốn người chơi bài, cực

kỳ bực bội. Không phải vì lý do gì khác, hoàn toàn là vì đầu óc của bốn tên này

có vấn đề. Mỗi người bốc được một lá Hồng Trung đã không nói, còn cứ cầm

chặt lấy mà x** n*n, như muốn biến Hồng Trung thành bạch bản vậy.

Ván này Pháo Thiên Minh đã bốc được ba lá Hồng Trung, y cầm chúng

trong tay chơi Thái Cực quyền. Ba người kia mắt long lên sòng sọc, không ăn

không đánh, liều mạng mò lá Hồng Trung cuối cùng.

Vô Song Ngư thực sự không nhịn được nói: "Chử Trà, chẳng lẽ ngươi thực

sự định dùng Hồng Trung để tán gái sao?" Quốc Sĩ Vô Song tốt thế này, chỉ cần

đánh ra một lá Hồng Trung là nghe bài rồi. Thế mà cứ khư khư ôm ba lá không

biết định làm gì?

Độc Hành lạnh lùng nói: "Còn tưởng bốc được ba lá Hồng Trung là nhận

được ba lá thư!"

"Làm sao? Ta thích vậy, không được à?"

Huyết Ảnh quăng bài thở dài: "Rốt cuộc lá cuối cùng ở đâu?"

Chân Hán Tử hừ một tiếng: "Ngươi thực sự cho rằng bốc Hồng Trung là tỷ

tỷ ta sẽ đến à, giống tên chủ quán ngu ngốc này, khư khư giữ mấy lá Hồng

Trung." Ai cũng bực bội nhưng không ai bằng Chân Hán Tử, người khác còn có

hy vọng, còn có ảo tưởng, chứ hắn ngay cả mơ cũng đừng mơ.

Huyết Ảnh chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đánh ra một Bính Hậu rồi

bình tĩnh nói: "Thư!"

"Xoẹt!" Mười ánh mắt đổ dồn về lá Hồng Trung trong tay Pháo Thiên Minh.

"Là thư mời." Pháo Thiên Minh nói xong, năm người bắt đầu xắn tay áo

chuẩn bị cướp bài.

"Lại một bức nữa!" Pháo Thiên Minh kinh hãi: "Cũng là thư mời."

Chưa đầy hai giây, Pháo Thiên Minh toát mồ hôi như thác Lư Sơn, run rẩy

nói: "Lại... lại một bức nữa, tất cả ba bức thư mời. Trời đất ơi!"

Chân Hán Tử, Độc Hành không nói hai lời trực tiếp xông lên đánh ngã Pháo

Thiên Minh, sau đó điên cuồng giành giật Hồng Trung trong tay hắn...

"Của ta!" Chân Hán Tử cho cước đá bay Độc Hành.

"Của ta!" Độc Hành vốn có bản lĩnh cướp đồ, lập tức rút đao.

Chân Hán Tử cũng không chịu thua, rút ra bảo kiếm.

Bên phía Huyết Ảnh cũng không nhàn rỗi, hắn và Phích Lịch cuống cuồng

lục tìm ồng Trung trên bàn.

Pháo Thiên Minh thở dài đứng lên... Đám thiết kế, mở mắt chó ra mà xem

mọi người bị các ngươi ép đến nông nỗi nào rồi?

Pháo Thiên Minh đưa một cái cho Chân Hán Tử, một cái cho Độc Hành,

một cái cho Phích Lịch, sau đó lại móc ra một cái đưa cho Huyết Ảnh. Tất cả

mọi người nghiến răng, hóa ra thằng nhãi này đã sớm trộm mất bài, y quả thực

quá mê tín, nên lôi ra diễu phố mới phải.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 607: Thất Tịch 9



Vô Song Ngư thấy bộ dạng mọi người như vậy, dở khóc dở cười, vội vàng

nhắc nhở chuyện chính: "Chử Trà, thư mời!"

Pháo Thiên Minh khổ sở nói: "Ta biết." Nỗi đau khổ lớn nhất của cuộc đời

chính là lựa chọn, bây giờ y cực kỳ hoài nghi người gửi của ba phong thư này

đang ngồi tán gẫu với nhau, chờ xem trò cười của mình.

"Vậy ngươi tính sao?"

"Tiểu Ngư à! Nếu chỉ một bức, ta nhất định thúc ngựa lao đến ngay. Hai bức

trở lên thì ta..." Pháo Thiên Minh gãi đầu.

"Ngươi không định đến tất đấy chứ?" Chân Hán Tử bên cạnh đưa ra ý kiến.

"Đến tất ư? Ta nói cho ngươi biết, đến tất thì coi như xong đời. Một quả

trứng gà cũng đừng hòng lấy được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng nữ nhân là đồ ngu

à? Than ôi! Đàn ông khổ thật đấy!" Ba người này đều thuộc hàng tứ đại mỹ

nhân, trong mắt không thể để lọt hạt cát nào. Pháo Thiên Minh thì cũng muốn

ba người đẹp cùng một lúc, tiếc thay! Ba nhà sư không có nước uống.

Mấy người khác nghe xong lời này cực kỳ điên tiết, kẻ cầm ba phong thư lại

than thở oán trời trách đất. Còn người an ủi y lại chính là mấy gã độc thân

chẳng có lấy một phong thư.

Cuối cùng Huyết Ảnh cũng lên tiếng: "Đến cả chắc chắn không ổn. Chử

Trà, nói xem là ai, mọi người giúp tham khảo một chút."

"... Bức thứ nhất là Kiếm Cầm!"

"Xoẹt" một tiếng, Phích Lịch tràn ngập sát khí, rút gậy ra hỏi: "Vậy ngươi

có đi hay không?"

Pháo Thiên Minh rùng mình: "Ý ngươi là ta nên đi hay không nên đi?" Vấn

đề này đúng là khó nói, vạn nhất Phích Lịch muốn muội muội và tên vô dụng

bốn không như mình ở cùng với nhau thì sao?

"Ta chưa bao giờ quyết định thay người khác, bây giờ ngươi nói đi, ngươi

có đi hay không?" Phích Lịch nghiến răng hỏi.

Pháo Thiên Minh càng nhỏ giọng hỏi: "Ý lão gia là ta nên đi hay không nên

đi?"

"Ta đã nói là ta không bao giờ quyết định thay người khác." Phích Lịch nổi

giận đập bàn, tuy không phải Hàng Long Thập Bát chưởng, nhưng cái bàn vẫn

vỡ vụn.

Huyết Ảnh vội hỏi bên cạnh: "Phích Lịch, ngươi thấy Chử Trà thế nào?"

Hắn biết Pháo Thiên Minh hoàn toàn không nắm được thái độ của ca ca nhà

người ta, Nói thật, đối tượng là Pháo Thiên Minh, hắn cũng không chắc Phích

Lịch có bằng lòng làm anh vợ hay không. Đây là kẻ khuyết điểm đầy mình,

nhưng lại không phải khuyết điểm trí mạng.

Phích Lịch vẫn nghiến răng đáp: "Hắn? Hắn được lắm." Trừng mắt nhìn

Pháo Thiên Minh, ước lượng trong vòng ba giây nếu Pháo Thiên Minh không

đáp lại rõ ràng, hắn sẽ trực tiếp khởi động chế độ nuốt sống.

Vô Song Ngư ở bên cạnh trợ giúp nói: "Phích Lịch ngươi đừng nóng vội, ý

của Trúc Trà là muốn biết quan điểm của ngươi như thế nào? Ngươi cũng biết

Chử Trà là người trọng nghĩa khinh sắc (ta nhổ vào!), nếu ngươi thật sự không

mấy bằng lòng thì..."

"Ta đã nói không thay người khác quyết định. Chử Trà, rốt cuộc ngươi đi

hay không đi?"

"Không đi?" Pháo Thiên Minh dè dặt hỏi một câu, lập tức thấy sát khí của

Phích Lịch đã thành hình, vội nói tiếp: "... là không thể nào."

Phích Lịch rất hài lòng thu gậy, gật đầu hỏi lại: "Vậy còn hai bức thư kia thì

sao?"

"Chuyện này..."

"Xé hủy đi!"

"Chuyện này..."

"Ừm? Chẳng lẽ ngươi muốn chiếm lợi từ muội muội ta rồi lại không chịu

trách nhiệm?" Lời này vừa thốt ra, mọi người đều nhất trí đồng tình với quan

điểm của Phích Lịch, tuyệt đối không thể vừa ăn cháo vừa đá bát, mấy tên độc

thân này chính là do vậy mà ra.

"Nhưng... Kiếm Cầm chỉ là một tiểu cô nương thôi." Pháo Thiên Minh thận

trọng nói.

"Tuần sau đã 20 rồi. Sao, ngươi cho rằng muội muội của ta không xứng với

ngươi?"

Pháo Thiên Minh khóc thầm, trong ba phong thư này y vừa nhìn sớm đã gạt

Kiếm Cầm ra rồi. Nhưng bây giờ... Thất Tịch này, thật sự là...

"Ta cảm thấy, tuần sau ta đã 25 tuổi rồi, thấy muội muội của ngươi thuần

khiết, xinh đẹp đáng yêu như thiên thần, ta vừa gặp đã thấy khó khăn. Hơn nữa

quạ đen sao xứng với phượng hoàng, cóc ghẻ nào dám ăn thịt thiên nga chứ."

Phích Lịch thở dài: "Sao ta lại không biết ngươi là cóc ghẻ chứ, có điều...

đây là số mệnh! Coi như thằng nhãi nhà ngươi được lợi lớn rồi."

"Ta..." Trong tình huống không giải thích rõ ràng, Pháo Thiên Minh siết chặt

nắm đấm, muốn PK với người rất muốn trở thành anh vợ của mình.

Độc Hành vẫn lạnh lùng quan sát, lúc này hắn thẳng thắn nói: "Phích Lịch!

Hắn không thích muội muội của ngươi."

"Cái gì?" Phích Lịch giận dữ quát hỏi: "Ngươi dám không thích muội muội

của ta?" Trong lòng hắn, Kiếm Cầm là ngàn vạn phần tốt đẹp, ai có thể kết giao

với Kiếm Cầm thật sự là vinh hạnh của người đó. Cho dù là Thiên Vương,

hoàng tử gì đó, hắn cũng chỉ có thể dùng một từ để biểu đạt tâm tình của mình -

hạ giá. Vậy mà giờ đây, thằng nhãi vắt mũi chưa sạch này lại dám không thích

muội muội của mình.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 608: Thất Tịch 8



...

"Haizz! Lại thêm một đôi nữa." Độc Hành than thở sau khi Lam Sắc rời đi.

"Người qua kẻ lại từng đôi, sao trong số ấy không có mình đây." Pháo Thiên

Minh phụ họa, y mà chơi mạt chược chỉ cần quyết tâm thắng thì cơ bản là vô

địch. Nhưng hôm nay quả thực không có hứng thú gì. Từ đó có thể thấy được

hôm nay y uể oải đến thế nào.

Đúng lúc này, Pháo Thiên Minh bỗng nhảy dựng lên, mọi người đều giật

mình, Pháo Thiên Minh kích động nói: "Ta... ta nhận được... thư từ hệ thống."

"Mau lấy ra xem đi." Tất cả mọi người cũng đột nhiên căng thẳng. Họ còn

căng thẳng hơn cả Pháo Thiên Minh, một số người căng thẳng vì vui mừng thay

Pháo Thiên Min. Mà một số lại căng thẳng vì lo Pháo Thiên Minh đột nhiên

biến mất, không biết ai sẽ trả tiền cho mấy trăm chén rượu hôm nay. Cho dù là

đại gia cũng không chịu nổi.

Pháo Thiên Minh vuuốt mũi ngồi xuống, ném ra một quân mạt chược nói:

"Tứ điều."

"?" Mọi người đều không hiểu, không hài lòng với đối tượng ư? Lúc này mà

còn kén chọn nữa à? Có nữ nhân là tốt lắm rồi.

Pháo Thiên Minh khóc lóc: "Là A Châu gửi thư đến, chúc ta Thất Tịch vui

vẻ."

"Ồ!" Cả bọn ngồi xuống, tiếp tục công việc.

Ba giây sau, Bất Túy nhảy dựng lên cao ba trượng quát: "Thư!" Trong tay

còn đang cầm một quân Hồng Trung, người không biết còn tưởng hắn hô:

"Hòa" tư thế này không phải được Đại Tam Nguyên đúng là không thể nói qua

được.

"Mau xem đi!" Tất cả mọi người dừng động tác trong tay. Ai nấy đều thầm

hy vọng không phải một NPC nào đó não tàn vô vị.

Bất Túy yên lặng đọc hết lá thư, nói với vẻ hơi ấm áp: "Là Phượng Hoàng!"

"Phượng Hoàng? Lạc Vũ Phượng Hoàng?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc, từ

khi nào Xa lại tham gia hoạt động bí mật này... Nhưng nếu được một người đàn

ông trưởng thành như Bất Túy che chở, chắc sẽ rất hạnh phúc.

"Đúng vậy!" Bất Túy mỉm cười, dường như cả trái tim say đắm. Một cảm

giác ngọt ngào thanh thản lan tỏa đến tất cả mọi người có mặt.

"Cút đi!" Tất cả lũ độc thân và sắp thành độc thân đồng thanh gầm lên giận

dữ.

Lại mất đi một người, trừ Vô Song Ngư gần độc thân này, ngoài Chân Hán

Tử chắc chắn là độc thân ra, còn lại bốn người Tích Lịch, Huyết Ảnh, Độc

Hành và Pháo Thiên Minh.

"Tiếp tục tiếp tục!" Bốn người đồng loạt xáo quân mạt chược, trong lòng

cầu nguyện: Người tiếp theo phải là ta chứ! Lão Khâu, lão Nguyệt xin hãy

thương xót tín chủ.

Vô Song Ngư và Chân Hán Tử đứng bên cạnh xem bốn người chơi bài, cực

kỳ bực bội. Không phải vì lý do gì khác, hoàn toàn là vì đầu óc của bốn tên này

có vấn đề. Mỗi người bốc được một lá Hồng Trung đã không nói, còn cứ cầm

chặt lấy mà x** n*n, như muốn biến Hồng Trung thành bạch bản vậy.

Ván này Pháo Thiên Minh đã bốc được ba lá Hồng Trung, y cầm chúng

trong tay chơi Thái Cực quyền. Ba người kia mắt long lên sòng sọc, không ăn

không đánh, liều mạng mò lá Hồng Trung cuối cùng.

Vô Song Ngư thực sự không nhịn được nói: "Chử Trà, chẳng lẽ ngươi thực

sự định dùng Hồng Trung để tán gái sao?" Quốc Sĩ Vô Song tốt thế này, chỉ cần

đánh ra một lá Hồng Trung là nghe bài rồi. Thế mà cứ khư khư ôm ba lá không

biết định làm gì?

Độc Hành lạnh lùng nói: "Còn tưởng bốc được ba lá Hồng Trung là nhận

được ba lá thư!"

"Làm sao? Ta thích vậy, không được à?"

Huyết Ảnh quăng bài thở dài: "Rốt cuộc lá cuối cùng ở đâu?"

Chân Hán Tử hừ một tiếng: "Ngươi thực sự cho rằng bốc Hồng Trung là tỷ

tỷ ta sẽ đến à, giống tên chủ quán ngu ngốc này, khư khư giữ mấy lá Hồng

Trung." Ai cũng bực bội nhưng không ai bằng Chân Hán Tử, người khác còn có

hy vọng, còn có ảo tưởng, chứ hắn ngay cả mơ cũng đừng mơ.

Huyết Ảnh chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đánh ra một Bính Hậu rồi

bình tĩnh nói: "Thư!"

"Xoẹt!" Mười ánh mắt đổ dồn về lá Hồng Trung trong tay Pháo Thiên Minh.

"Là thư mời." Pháo Thiên Minh nói xong, năm người bắt đầu xắn tay áo

chuẩn bị cướp bài.

"Lại một bức nữa!" Pháo Thiên Minh kinh hãi: "Cũng là thư mời."

Chưa đầy hai giây, Pháo Thiên Minh toát mồ hôi như thác Lư Sơn, run rẩy

nói: "Lại... lại một bức nữa, tất cả ba bức thư mời. Trời đất ơi!"

Chân Hán Tử, Độc Hành không nói hai lời trực tiếp xông lên đánh ngã Pháo

Thiên Minh, sau đó điên cuồng giành giật Hồng Trung trong tay hắn...

"Của ta!" Chân Hán Tử cho cước đá bay Độc Hành.

"Của ta!" Độc Hành vốn có bản lĩnh cướp đồ, lập tức rút đao.

Chân Hán Tử cũng không chịu thua, rút ra bảo kiếm.

Bên phía Huyết Ảnh cũng không nhàn rỗi, hắn và Phích Lịch cuống cuồng

lục tìm ồng Trung trên bàn.

Pháo Thiên Minh thở dài đứng lên... Đám thiết kế, mở mắt chó ra mà xem

mọi người bị các ngươi ép đến nông nỗi nào rồi?

Pháo Thiên Minh đưa một cái cho Chân Hán Tử, một cái cho Độc Hành,

một cái cho Phích Lịch, sau đó lại móc ra một cái đưa cho Huyết Ảnh. Tất cả

mọi người nghiến răng, hóa ra thằng nhãi này đã sớm trộm mất bài, y quả thực

quá mê tín, nên lôi ra diễu phố mới phải.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 609: Thất Tịch 9



Vô Song Ngư thấy bộ dạng mọi người như vậy, dở khóc dở cười, vội vàng

nhắc nhở chuyện chính: "Chử Trà, thư mời!"

Pháo Thiên Minh khổ sở nói: "Ta biết." Nỗi đau khổ lớn nhất của cuộc đời

chính là lựa chọn, bây giờ y cực kỳ hoài nghi người gửi của ba phong thư này

đang ngồi tán gẫu với nhau, chờ xem trò cười của mình.

"Vậy ngươi tính sao?"

"Tiểu Ngư à! Nếu chỉ một bức, ta nhất định thúc ngựa lao đến ngay. Hai bức

trở lên thì ta..." Pháo Thiên Minh gãi đầu.

"Ngươi không định đến tất đấy chứ?" Chân Hán Tử bên cạnh đưa ra ý kiến.

"Đến tất ư? Ta nói cho ngươi biết, đến tất thì coi như xong đời. Một quả

trứng gà cũng đừng hòng lấy được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng nữ nhân là đồ ngu

à? Than ôi! Đàn ông khổ thật đấy!" Ba người này đều thuộc hàng tứ đại mỹ

nhân, trong mắt không thể để lọt hạt cát nào. Pháo Thiên Minh thì cũng muốn

ba người đẹp cùng một lúc, tiếc thay! Ba nhà sư không có nước uống.

Mấy người khác nghe xong lời này cực kỳ điên tiết, kẻ cầm ba phong thư lại

than thở oán trời trách đất. Còn người an ủi y lại chính là mấy gã độc thân

chẳng có lấy một phong thư.

Cuối cùng Huyết Ảnh cũng lên tiếng: "Đến cả chắc chắn không ổn. Chử

Trà, nói xem là ai, mọi người giúp tham khảo một chút."

"... Bức thứ nhất là Kiếm Cầm!"

"Xoẹt" một tiếng, Phích Lịch tràn ngập sát khí, rút gậy ra hỏi: "Vậy ngươi

có đi hay không?"

Pháo Thiên Minh rùng mình: "Ý ngươi là ta nên đi hay không nên đi?" Vấn

đề này đúng là khó nói, vạn nhất Phích Lịch muốn muội muội và tên vô dụng

bốn không như mình ở cùng với nhau thì sao?

"Ta chưa bao giờ quyết định thay người khác, bây giờ ngươi nói đi, ngươi

có đi hay không?" Phích Lịch nghiến răng hỏi.

Pháo Thiên Minh càng nhỏ giọng hỏi: "Ý lão gia là ta nên đi hay không nên

đi?"

"Ta đã nói là ta không bao giờ quyết định thay người khác." Phích Lịch nổi

giận đập bàn, tuy không phải Hàng Long Thập Bát chưởng, nhưng cái bàn vẫn

vỡ vụn.

Huyết Ảnh vội hỏi bên cạnh: "Phích Lịch, ngươi thấy Chử Trà thế nào?"

Hắn biết Pháo Thiên Minh hoàn toàn không nắm được thái độ của ca ca nhà

người ta, Nói thật, đối tượng là Pháo Thiên Minh, hắn cũng không chắc Phích

Lịch có bằng lòng làm anh vợ hay không. Đây là kẻ khuyết điểm đầy mình,

nhưng lại không phải khuyết điểm trí mạng.

Phích Lịch vẫn nghiến răng đáp: "Hắn? Hắn được lắm." Trừng mắt nhìn

Pháo Thiên Minh, ước lượng trong vòng ba giây nếu Pháo Thiên Minh không

đáp lại rõ ràng, hắn sẽ trực tiếp khởi động chế độ nuốt sống.

Vô Song Ngư ở bên cạnh trợ giúp nói: "Phích Lịch ngươi đừng nóng vội, ý

của Trúc Trà là muốn biết quan điểm của ngươi như thế nào? Ngươi cũng biết

Chử Trà là người trọng nghĩa khinh sắc (ta nhổ vào!), nếu ngươi thật sự không

mấy bằng lòng thì..."

"Ta đã nói không thay người khác quyết định. Chử Trà, rốt cuộc ngươi đi

hay không đi?"

"Không đi?" Pháo Thiên Minh dè dặt hỏi một câu, lập tức thấy sát khí của

Phích Lịch đã thành hình, vội nói tiếp: "... là không thể nào."

Phích Lịch rất hài lòng thu gậy, gật đầu hỏi lại: "Vậy còn hai bức thư kia thì

sao?"

"Chuyện này..."

"Xé hủy đi!"

"Chuyện này..."

"Ừm? Chẳng lẽ ngươi muốn chiếm lợi từ muội muội ta rồi lại không chịu

trách nhiệm?" Lời này vừa thốt ra, mọi người đều nhất trí đồng tình với quan

điểm của Phích Lịch, tuyệt đối không thể vừa ăn cháo vừa đá bát, mấy tên độc

thân này chính là do vậy mà ra.

"Nhưng... Kiếm Cầm chỉ là một tiểu cô nương thôi." Pháo Thiên Minh thận

trọng nói.

"Tuần sau đã 20 rồi. Sao, ngươi cho rằng muội muội của ta không xứng với

ngươi?"

Pháo Thiên Minh khóc thầm, trong ba phong thư này y vừa nhìn sớm đã gạt

Kiếm Cầm ra rồi. Nhưng bây giờ... Thất Tịch này, thật sự là...

"Ta cảm thấy, tuần sau ta đã 25 tuổi rồi, thấy muội muội của ngươi thuần

khiết, xinh đẹp đáng yêu như thiên thần, ta vừa gặp đã thấy khó khăn. Hơn nữa

quạ đen sao xứng với phượng hoàng, cóc ghẻ nào dám ăn thịt thiên nga chứ."

Phích Lịch thở dài: "Sao ta lại không biết ngươi là cóc ghẻ chứ, có điều...

đây là số mệnh! Coi như thằng nhãi nhà ngươi được lợi lớn rồi."

"Ta..." Trong tình huống không giải thích rõ ràng, Pháo Thiên Minh siết chặt

nắm đấm, muốn PK với người rất muốn trở thành anh vợ của mình.

Độc Hành vẫn lạnh lùng quan sát, lúc này hắn thẳng thắn nói: "Phích Lịch!

Hắn không thích muội muội của ngươi."

"Cái gì?" Phích Lịch giận dữ quát hỏi: "Ngươi dám không thích muội muội

của ta?" Trong lòng hắn, Kiếm Cầm là ngàn vạn phần tốt đẹp, ai có thể kết giao

với Kiếm Cầm thật sự là vinh hạnh của người đó. Cho dù là Thiên Vương,

hoàng tử gì đó, hắn cũng chỉ có thể dùng một từ để biểu đạt tâm tình của mình -

hạ giá. Vậy mà giờ đây, thằng nhãi vắt mũi chưa sạch này lại dám không thích

muội muội của mình.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom