Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 570: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 256



Phương trượng Hối Thông im lặng một lúc mới đáp: "Vốn dĩ không một

vật! Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng. Trinh phụ tuổi già khó giữ khí tiết tiết,

không bằng lão niên sám hối. Phật pháp độ ác dương thiện, hai vị chớ nói thêm,

xin mời ra về."

Pháo Thiên Minh thấy người ta không nói lý bèn giơ tay rút ra bảng hiệu

nói: "Hòa thượng, hay là ngươi thật sự muốn chúng ta kéo trăm vạn hiệp sĩ

huyết tẩy Ngũ Đài sơn?"

Phương trượng mỉm cười nhìn tấm biển: "Minh chủ võ lâm? Đều là hư ảo,

có ai nghe ngươi sai khiến?"

"Đúng là không có, nhưng mà..." Pháo Thiên Minh cười khà nói: "Ta có

cách khiến trăm vạn cường đạo huyết tẩy Ngũ Đài sơn. Ta nói một tiếng, mộ tổ

Hoàng đế các triều Bắc Tống cũng bị đào bới sạch sành sanh. Bên này có mười

tám vị cao tăng Thiếu Lâm hoàng kim bạch ngân gì đó thân mangt yh... Ngươi

cũng đừng ép ta!"

Ánh mắt phương trượng đột nhiên tỏa tinh quang mãnh liệt, nhìn chằm

chằm vào Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh vẫn bình thản, quay sang nhắn

tin cho Tiểu Tuyết: "Sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào."

"Mời hai vị thí chủ vào trong." Phương trượng nghiêng người, bảo hai vị

hòa thượng bên cạnh: "Thiền phòng châm trà."

Hối Thông, Pháo Thiên Minh và Tiểu Tuyết ngồi trên bồ đoàn. Hối Thông

ra hiệu cho vị hòa thượng pha trà lui ra rồi nói: "Lão nạp từng trải nhiều phong

ba, chẳng phải kẻ cổ hủ. Mãn Thanh tàn bạo, đến nay vẫn khiến lão tăng day

dứt. Nhưng hai vị muốn ám sát Hoàng đế, lại là tuyệt đối không thể."

"Hả?”

“Hai ngàn cao thủ đã ở dưới chân núi, nếu bổn tự không thể bảo vệ chu

toàn, hai ngàn cao thủ này ắt sẽ trút cơn thịnh nộ lên bản tự, lúc đó gà chó

không còn. Lão nạp chỉ là một túi da, để lại cũng vô ích. Lão nạp chỉ lo ngôi

chùa này cũng sẽ bị đốt phá, tai họa còn lây lan đến bách tính dưới chân núi.”

Pháo Thiên Minh nghe rõ ràng một chút, ý của hòa thượng là cho không vì

uy h**p của mình, người này cũng muốn giao ra, nhưng điều kiện tiên quyết là

hai ngàn thị vệ kia không phá hủy Thanh Lương tự.

"Bọn chúng có biết lão Hoàng đế đang xuất gia ở đây không?" Pháo Thiên

Minh hỏi.

"Việc này, theo lẽ thường thì chỉ có Hoàng đế biết. Tuy tuổi của Hoàng đế

chỉ có mười tám mười chín, nhưng thông minh hơn người. Lão nạp nghĩ những

người biết việc này chắc không giữ được tính mạng."

"Vậy chúng ta cáo từ trước đã!" Pháo Thiên Minh đứng dậy, Tiểu Tuyết tuy

không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng không nói gì, đứng dậy cúi đầu chào.

"Sao vậy?" Tiểu Tuyết hỏi.

"Điều kiện rất rõ ràng, trong thời gian nhiệm vụ của cô, chúng ta không thể

triệu tập cao thủ được. Lão hòa thượng có thể đồng ý giao người cho chúng ta,

nhưng phải giết một người trước."

"Ai?"

"Khang Hi trong trấn dưới chân núi."

"Giết hắn? Không phải lịch sử sẽ hoàn toàn thay đổi mất."

"Heo à! Đây là trò chơi, chứ có phải xuyên không đâu. Hơn nữa, cho dù là

xuyên không, giết một vị Hoàng đế có vai trò lớn như vậy cũng là chuyện tốt

lành. Dân chúng tuy khổ một chút, nhưng có thể sớm dẹp bỏ nhà Thanh, khỏi

đến nỗi phải ký Hiệp ước Nam Kinh, khiến con cháu hậu thế chúng ta phải hổ

thẹn."

Tiểu Tuyết gật gù rồi hỏi: "Vậy phải giết thế nào? Làm sao mà biết được ai

là Khang Hi?"

"Trong trấn, tìm người khoảng mười tám, mười chín tuổi, để tóc đuôi sam,

có người theo hầu bên cạnh, đó chính là mục tiêu của chúng ta."

Thanh Lương trấn không lớn lắm, cũng chẳng nhỏ lắm. Muốn hai người

muốn tìm một người trong trấn, lại không muốn kinh động đại bộ phận cao thủ,

quả thực rất khó khăn. Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng hơi đau đầu.

Các thị vệ ba người năm người một nhóm đều đi loanh quanh, không có

kiến trúc được bảo vệ rõ ràng. Vấn đề này nhất định phải tìm hiểu chính xác rồi

mới tiến hành tập kích, nếu không một khi nhân viên nhà người ta thu quân, hai

ngàn cao thủ vây cứng như thùng sắt, Pháo Thiên Minh cũng chẳng có hứng thú

dây vào. Quan trọng hơn là một khi không thành công, chắc chắn NPC người ta

sẽ có động thái tiếp theo, lúc ấy hai ngàn người trực tiếp đón lão Hoàng đế rời

khỏi, nhiệm vụ của Tiểu Tuyết sẽ thất bại.

Đột nhiên ở trung tâm xuất hiện một tờ cáo thị, trên viết: Phản Thanh phục

Minh, Hồng Hoa hội chiêu mộ binh sĩ có học vấn tham gia. Địa điểm báo danh:

Có Một quán trà, phòng bao số một. Xin mang theo chứng minh nhân dân, bằng

tốt nghiệp, chứng nhận độc thân, giấy tạm trú cùng hai tấm hình không mũ cỡ

một tấc màu đen trắng. Ưu tiên người có kinh nghiệm làm việc, một khi được

nhận vào, đãi ngộ hậu hĩnh.

Tiểu Tuyết hỏi Pháo Thiên Minh: "Đã nửa giờ rồi! Có được không vậy?"

Pháo Thiên Minh ngồi trong Có Một quán rượu nhìn chằm chằm vào thông

báo: "Phải có lòng tin, chú ý phòng bao số một kia, nếu bọn chúng bắt người thì

lập tức đuổi theo."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 571: Chương 571



Phương trượng Hối Thông im lặng một lúc mới đáp: "Vốn dĩ không một

vật! Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng. Trinh phụ tuổi già khó giữ khí tiết tiết,

không bằng lão niên sám hối. Phật pháp độ ác dương thiện, hai vị chớ nói thêm,

xin mời ra về."

Pháo Thiên Minh thấy người ta không nói lý bèn giơ tay rút ra bảng hiệu

nói: "Hòa thượng, hay là ngươi thật sự muốn chúng ta kéo trăm vạn hiệp sĩ

huyết tẩy Ngũ Đài sơn?"

Phương trượng mỉm cười nhìn tấm biển: "Minh chủ võ lâm? Đều là hư ảo,

có ai nghe ngươi sai khiến?"

"Đúng là không có, nhưng mà..." Pháo Thiên Minh cười khà nói: "Ta có

cách khiến trăm vạn cường đạo huyết tẩy Ngũ Đài sơn. Ta nói một tiếng, mộ tổ

Hoàng đế các triều Bắc Tống cũng bị đào bới sạch sành sanh. Bên này có mười

tám vị cao tăng Thiếu Lâm hoàng kim bạch ngân gì đó thân mangt yh... Ngươi

cũng đừng ép ta!"

Ánh mắt phương trượng đột nhiên tỏa tinh quang mãnh liệt, nhìn chằm

chằm vào Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh vẫn bình thản, quay sang nhắn

tin cho Tiểu Tuyết: "Sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào."

"Mời hai vị thí chủ vào trong." Phương trượng nghiêng người, bảo hai vị

hòa thượng bên cạnh: "Thiền phòng châm trà."

Hối Thông, Pháo Thiên Minh và Tiểu Tuyết ngồi trên bồ đoàn. Hối Thông

ra hiệu cho vị hòa thượng pha trà lui ra rồi nói: "Lão nạp từng trải nhiều phong

ba, chẳng phải kẻ cổ hủ. Mãn Thanh tàn bạo, đến nay vẫn khiến lão tăng day

dứt. Nhưng hai vị muốn ám sát Hoàng đế, lại là tuyệt đối không thể."

"Hả?”

“Hai ngàn cao thủ đã ở dưới chân núi, nếu bổn tự không thể bảo vệ chu

toàn, hai ngàn cao thủ này ắt sẽ trút cơn thịnh nộ lên bản tự, lúc đó gà chó

không còn. Lão nạp chỉ là một túi da, để lại cũng vô ích. Lão nạp chỉ lo ngôi

chùa này cũng sẽ bị đốt phá, tai họa còn lây lan đến bách tính dưới chân núi.”

Pháo Thiên Minh nghe rõ ràng một chút, ý của hòa thượng là cho không vì

uy h**p của mình, người này cũng muốn giao ra, nhưng điều kiện tiên quyết là

hai ngàn thị vệ kia không phá hủy Thanh Lương tự.

"Bọn chúng có biết lão Hoàng đế đang xuất gia ở đây không?" Pháo Thiên

Minh hỏi.

"Việc này, theo lẽ thường thì chỉ có Hoàng đế biết. Tuy tuổi của Hoàng đế

chỉ có mười tám mười chín, nhưng thông minh hơn người. Lão nạp nghĩ những

người biết việc này chắc không giữ được tính mạng."

"Vậy chúng ta cáo từ trước đã!" Pháo Thiên Minh đứng dậy, Tiểu Tuyết tuy

không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng không nói gì, đứng dậy cúi đầu chào.

"Sao vậy?" Tiểu Tuyết hỏi.

"Điều kiện rất rõ ràng, trong thời gian nhiệm vụ của cô, chúng ta không thể

triệu tập cao thủ được. Lão hòa thượng có thể đồng ý giao người cho chúng ta,

nhưng phải giết một người trước."

"Ai?"

"Khang Hi trong trấn dưới chân núi."

"Giết hắn? Không phải lịch sử sẽ hoàn toàn thay đổi mất."

"Heo à! Đây là trò chơi, chứ có phải xuyên không đâu. Hơn nữa, cho dù là

xuyên không, giết một vị Hoàng đế có vai trò lớn như vậy cũng là chuyện tốt

lành. Dân chúng tuy khổ một chút, nhưng có thể sớm dẹp bỏ nhà Thanh, khỏi

đến nỗi phải ký Hiệp ước Nam Kinh, khiến con cháu hậu thế chúng ta phải hổ

thẹn."

Tiểu Tuyết gật gù rồi hỏi: "Vậy phải giết thế nào? Làm sao mà biết được ai

là Khang Hi?"

"Trong trấn, tìm người khoảng mười tám, mười chín tuổi, để tóc đuôi sam,

có người theo hầu bên cạnh, đó chính là mục tiêu của chúng ta."

Thanh Lương trấn không lớn lắm, cũng chẳng nhỏ lắm. Muốn hai người

muốn tìm một người trong trấn, lại không muốn kinh động đại bộ phận cao thủ,

quả thực rất khó khăn. Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng hơi đau đầu.

Các thị vệ ba người năm người một nhóm đều đi loanh quanh, không có

kiến trúc được bảo vệ rõ ràng. Vấn đề này nhất định phải tìm hiểu chính xác rồi

mới tiến hành tập kích, nếu không một khi nhân viên nhà người ta thu quân, hai

ngàn cao thủ vây cứng như thùng sắt, Pháo Thiên Minh cũng chẳng có hứng thú

dây vào. Quan trọng hơn là một khi không thành công, chắc chắn NPC người ta

sẽ có động thái tiếp theo, lúc ấy hai ngàn người trực tiếp đón lão Hoàng đế rời

khỏi, nhiệm vụ của Tiểu Tuyết sẽ thất bại.

Đột nhiên ở trung tâm xuất hiện một tờ cáo thị, trên viết: Phản Thanh phục

Minh, Hồng Hoa hội chiêu mộ binh sĩ có học vấn tham gia. Địa điểm báo danh:

Có Một quán trà, phòng bao số một. Xin mang theo chứng minh nhân dân, bằng

tốt nghiệp, chứng nhận độc thân, giấy tạm trú cùng hai tấm hình không mũ cỡ

một tấc màu đen trắng. Ưu tiên người có kinh nghiệm làm việc, một khi được

nhận vào, đãi ngộ hậu hĩnh.

Tiểu Tuyết hỏi Pháo Thiên Minh: "Đã nửa giờ rồi! Có được không vậy?"

Pháo Thiên Minh ngồi trong Có Một quán rượu nhìn chằm chằm vào thông

báo: "Phải có lòng tin, chú ý phòng bao số một kia, nếu bọn chúng bắt người thì

lập tức đuổi theo."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 572: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 257



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiểu Tuyết lại hỏi tiếp: "Còn nếu giết thẳng tay thì sao?"

"... Tình huống này... thì giết rồi tính tiếp!"

"Có thể nhìn ra ngươi đi một bước tính một bước, tâm lý cũng không vững

vàng gì nhỉ? Chẳng trách Tinh Ảnh nhà ta nói mọi ý tưởng của ngươi đều thối

hoắc."

“Có tác dụng là được. Ngươi mau chóng đi hướng nam, tờ bố cáo bị ai nào

đó tháo xuống, ta đi hướng bắc. Người bóc bố cáo cầm roi, mặc áo màu trầm,

bên má trái có nốt ruồi.”

Lát sau Tiểu Tuyết báo tin: "Đã phát hiện mục tiêu."

"Mục tiêu tiến vào ngõ số một."

"Mục tiêu vào cửa hẻm thứ ba."

"Tới đây!" Pháo Thiên Minh cúp máy.

Đầu hẻm số một, hai người Pháo Thiên Minh lén lút ngồi trong quán.

Tiểu Tuyết báo cáo trước: "Thấy mười người, trong sân, có một căn nhà lớn.

Sau khi người bóc bố cáo vào vẫn im lặng, thậm chí người này không hề đi ra

nữa."

"Theo dõi chặt chẽ, chờ đêm tối."

Gió lớn không trăng đêm giết người, canh ba đêm khuya thưa mẹ cha ơi.

Tiểu Tuyết canh chừng, Pháo Thiên Minh lặng lẽ lẻn từ ngõ một đến hẻm số.

Có đôi khi nhiệm vụ bất khả thi lại chỉ đơn giản vậy thôi.

Tiểu Tuyết đứng chờ ở bên ngoài, gần như không nghe thấy tiếng động gì từ

hẻm số 3, Pháo Thiên Minh đã lẻn trở về. Pháo Thiên Minh vẫy tay nói: "Đi

mau, bị lừa rồi."

Tiểu Tuyết vừa nghe xong không dám chần chừ, vội vàng thi triển khinh

công theo Pháo Thiên Minh đến một nơi hẻo lánh.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Khang Hi không ở đây, cửa số 3 là nơi ở của mẹ hắn, cũng chính là Thái

hậu."

Tiểu Tuyết lại hỏi: "Vậy Khang Hi ở phòng nào?"

Pháo Thiên Minh dựng thẳng ngón tay nói: "Ta hỏi ngươi trước, tại sao

người mang bố cáo không đi tìm Khang Hi mà lại đi tìm Thái hậu?"

"Bởi vì...bởi vì Khang Hi không ở đây?"

"Ta lại hỏi, Khang Hi không có ở đây, hắn có thể đi đâu?"

Tiểu Tuyết kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ hắn đang ở Thanh Lương tự?"

Pháo Thiên Minh gật đầu.

"Không thể nào! Chỉ có một con đường đến Thanh Lương tự, hắn lên lúc

nào? Chẳng lẽ..."

"Đúng. Lão lừa trọc Hối Thông đánh lừa chúng ta. Lúc chúng ta tới Thanh

Lương tự, có lẽ Khang Hi đã ở đó rồi. Ta đã bỏ qua một chi tiết trong nhiệm vụ

của ngươi. Trên đó nói thời gian nhiệm vụ còn vài ngày nữa. Nhưng lại nói

trước khi lão Hoàng đế rời Ngũ Đài sơn là phải g**t ch*t hắn. Chúng ta vẫn

tưởng Khang Hi sẽ đến đón lão Hoàng đế vào ngày cuối cùng. Nhưng thực ra,

Khang Hi đã đưa ông già nhà mình chạy trốn rồi. Hơn nữa ta đoán Thái hậu và

Khang Hi hình như có thù hận."

Tiểu Tuyết không hiểu: "Nhưng tại sao phải chạy trốn? Bọn họ có đến hai

ngàn người mà."

Pháo Thiên Minh nói: "Chỉ hai ngàn người võ công cao cấp mà thôi. Không

có một môn công phu tuyệt học nào. Ngươi nói xem, nếu chúng ta gọi người từ

đầu. Có thể kêu được bao người chơi võ công cao cấp tới đây?"

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Pháo Thiên Minh đáp: "Khó nói lắm. Nếu truy đuổi e là một cái bẫy. Có thể

Khang Hi chưa đón được Hoàng đế, chỉ muốn dụ chúng ta rời đi. Nếu không

truy tìm, có lẽ họ đang trên đường chạy trốn. Muộn là sẽ ra khỏi Ngũ Đài sơn...

Việc này cần hỏi Đường Đường."

Pháo Thiên Minh lấy điện thoại ra: "Đường Đường..."

Đường Đường quát: "Đồ đần! Ngươi phải biết sớm đã biết Hối Thông là

người của triều đình từ sớm mới phải, nếu không sao người ta lại thu nhận

Thuận Trị nhiều năm như vậy? Sau khi biết Hối Thông là người của triều đình,

giả sử Khang Hi thực sự sợ ngươi là minh chủ võ lâm, thì đâu có nơi nào an

toàn hơn Thanh Lương tự? Thập Bát La Hán cộng thêm một phương trượng.

Ngoài núi phái người do thám, phát hiện nhiều người chơi thì chỉ cần ra lệnh tập

hợp người trong trấn, muốn chạy trốn muốn chiến đấu chẳng phải quá đơn giản?

Hơn nữa hắn không để ngươi vào mắt, người ta càng không quan tâm, muốn

làm gì thì làm. Vậy kết luận là Khang Hi vẫn ở Thanh Lương tự với cha hắn.

Đầu heo!"

Pháo Thiên Minh cúp máy, Tiểu Tuyết lo lắng hỏi: "Đường Đường tỷ nói

thế nào?"

“Cô ấy nói Tiểu Tuyết là đầu heo kia, Chử Trà ngươi không biết thì thô, dù

sao cũng không phải là người làm nhiệm vụ, nhưng sao đồ ngốc Tiểu Tuyết lại

không phát hiện ra?"

Tiểu Tuyết sụt sịt mũi: "Đường Đường tỷ nói như vậy thật ư?"

"Không có không có, cô chớ khóc mà! Nói ta đấy, ta là người rất có nghĩa

khí, có vui có buồn gì cũng liền thích chia sẻ với đồng bọn. Lão Hoàng đế và

tiểu Hoàng đế đều còn ở trong
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 573: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 258



Bỏ thời gian thuyết phục cả ngày, cuối cùng Khang Hi giải quyết được ông

già nhà mình. Thuận Trị không muốn bị thuyết phục cũng không được, hệ thống

đại thần người ta quy định ngài phải lên đường. Tuy rằng là NPC Hoàng tộc, rất

là phong cách, nhưng không thể thiếu loại tinh thần phục vụ cho người chơi này

được. Có điều chuyện này xong rồi, cho dù chết hay chưa, thế nào cũng có thể

nghỉ ngơi mấy tháng mà không bị quấy rầy.

Khang Hi nháy mắt một cái, thị vệ bên cạnh đốt một cái hỏa pháo nổ vang

trên bầu trời. Lúc này là thông báo cho người chơi, Hoàng thượng sắp khởi giá,

ngươi còn không tới làm thịt cha ta là coi như không có cơ hội. Kế tiếp là báo

cho thị vệ dưới núi lên hộ giá.

Nửa canh giờ trôi qua, hơn ba trăm thị vệ mang theo hai cỗ xe ngựa chạy tới

Thanh Lương tự. Vì sao chỉ có ba trăm người? Bên phía Thái hậu phải lưu lại

người, còn phải bố trí tiếp ứng trên đường, còn phải sắp xếp giám thị xem phụ

cận Ngũ Đài sơn có đám đông phản tặc xuất hiện hay không. Không có cách

nào, võ công của Thanh triều mỗi người đều kém cỏi, mà người chơi lại mang

võ công của Tống triều tới Thanh triều rêu rao. Thật sự rất quá đáng! Nhìn Tống

triều đi, người ta một người đánh một đám lớn. Nguyên triều, một người đánh

một đám. Minh triều, một người đánh một nhóm, đến Thanh triều. Một đám

đánh một người, còn chưa chắc đã có thể bắt được người ta.

Tại sao lại phải gọi xe ngựa? Đạo lý này rất dễ hiểu, ngươi nói với Hoàng

đế: Báo cáo Hoàng thượng, không có ngựa không có xe, ngài cứ đi bộ đi! Trực

tiếp bị kéo ra ngoài chém.

NPC cũng khách sáo, Thập Bát La Hán cộng thêm Hối Thông tiễn người ta

ra ngoài sơn môn, sau đó Khang Hi vô cùng khách khí, đưa phong hào, đưa

kính ngữ. Lề mề hai giờ, cuối cùng Khang Hi cũng hạ lệnh: Xuất phát.

Pháo Thiên Minh chờ đến phát chán. Y nghi ngờ thật ra Khang Hi rất hy

vọng cha hắn bị người ta g**t ch*t.

Bởi vì là cải trang vi hành, cũng không có nghi thức gì. Thị vệ thân cận hô

to một tiếng. Một trăm binh sĩ mở đường phía trước, hai xe ngựa đi ở giữa, trái

phải và sau một trăm thị vệ, cùng nhau xuống núi.

Pháo Thiên Minh trà trộn vào đám thị vệy hắn bện một bím tóc, sau đó dán

thêm râu ria giả trên mặt coi như hoá trang xong. Không thể đeo mặt nạ, vì

người ta sẽ nhận ra, không đeo mặt nạ lại rất dễ lẫn vào đám đông.

"Vị huynh đệ này có vẻ lạ mặt?"

"Ta là người của Thái hậu. Xem kìa! Đây là chiếc nhẫn của Thái hậu, người

ra lệnh cho chúng ta thề sống mái bảo vệ Hoàng đế." Quả thật là chiếc nhẫn của

Thái hậu, có điều nó bị ăn trộm. Thứ này là trang bị màu trắng, thậm chí không

có phòng thủ cơ bản nhất, rất không đáng giá, nhưng lại là tượng trưng cho thân

phận.

"À."

Mặc dù thỉnh thoảng có người nghi ngờ, nhưng Pháo Thiên Minh rất dễ

dàng lừa gạt. Không chỉ có thế, y luôn ở cách chiếc xe ngựa chở Thuận Trị chỉ

khoảng 3 mét, nếu là y giết chắc đã xong việc từ lâu, Thuận Trị đã chết tầm mấy

trăm lần.

Đệ tử Thiên Sơn phái chỉ có 3 người, nhưng bảo kiếm phải phát lại có 7

thanh. Sau khi giao xong 7 bảo kiếm, mới có thể khởi động nhiệm vụ lớn của

Thiên Sơn phái: Thất kiếm hạ Thiên Sơn. Tiểu Tuyết và mọi người đã nghĩ mọi

cách kéo người lên Thiên Sơn, nhưng tiếc rằng môn phái ẩn này không phải nói

thêm là có thể thêm được. Ngoài phù hợp điều kiện còn phải có may mắn, gặp

NPC Thiên Sơn phái trên giang hồ, sau đó mới khởi động được nhiệm vụ.

300 người hành quân đi 1 dặm, đội hình tiền phương rẽ 90 độ, Pháo Thiên

Minh gửi tin: "Hành động."

"Đi!" Người đánh xe của xe ngựa Thuận Trị đột nhiên phát cuồng, quất

mạnh vào hai con ngựa. Hai con ngựa đau đớn, bắt đầu chạy cuồng loạn, mục

tiêu là vách đá cách đó 100 mét. Tiểu Tuyết chính là người đánh xe đó, có Pháo

Thiên Minh hỗ trợ, hai người phục kích xe ngựa trong trấn. Tiểu Tuyết dễ dàng

làm tên đánh xe. Còn xe ngựa nào chở Thuận Trị... Pháo Thiên Minh đã lên kế

hoạch như vậy, không thể suy nghĩ quá sâu xa.

"Có kẻ ám sát!"

"Chặn xe ngựa lại!"

Không hổ là thị vệ bên cạnh Hoàng đế, một trăm thị vệ tiến vào góc rẽ, chỉ

trong một giây đã phản ứng, tự mình cầm binh khí bắt đầu đuổi theo xe ngựa.

Dù là ngựa Quan Đông, cũng chỉ mạnh hơn một chút so với khinh công môn

phái bình thường cấp 1. Huống hồ kéo xe ngựa đều là ngựa chạy chậm, không

cần năm giây, Tiểu Tuyết tất sẽ bị đuổi kịp.

"Khang Hi, nạp mạng đi." Pháo Thiên Minh đã sớm nghĩ tới tình cảnh như

vậy . Tiểu Tuyết thúc ngựa, hắn bèn rút kiếm ra khỏi vỏ giết về phía xe ngựa

của Khang Hi. Một gã thị vệ bên cạnh xe ngựa không kịp kêu lên đã gặp Diêm

Vương.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 574: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 259



"Hộ giá!" Đội ngũ bảo vệ hai bên hô lên một tiếng. Một trăm người đằng

trước ngẩn vội vàng quay đầu, lại thấy bốn phía xe ngựa của Khang Hi kiếm khí

tung hoành. Không một thị vệ nào có thể đỡ được hai chiêu, ai nấy đều kinh hãi.

Cứu đương nhiệm Hoàng đế hay là đi cứu một hòa thượng? Đáp án rất rõ

ràng, chỉ cần nói một thông lệ từ cổ chí kim, khi Hoàng đế, chủ tướng bị kẻ địch

g**t ch*t, toàn bộ thị vệ và thân binh thủ hộ đều phải chôn theo. Ai nặng ai nhẹ,

không cần suy nghĩ cũng rõ.

"Trở về hộ giá." Ba trăm tên thị vệ đằng đằng sát khí xông thẳng tới Pháo

Thiên Minh. Mà một bên khác, Tiểu Tuyết nhìn rất chuẩn vị trí vách núi mười

mét, vận khinh công nhảy khỏi xe. Nhìn xe ngựa rơi xuống vách núi, cô đưa tin

cho Pháo Thiên Minh: "Trốn được rồi!" Trước khi lấy được phần thưởng cô

không thể chết. Đây cũng là chỗ khiến nhiệm vụ khó thực hiện. Cho dù là võ

công của diễn viên quần chúng B, muốn giết người sau đó thoát thân yên ổn, cơ

bản là không thể.

Ngay cả võ công cỡ Pháo Thiên Minh cũng rất khó. Xe ngựa của Khang Hi

đã bị kéo sang một bên, thị vệ không sợ chết ập tới tấn công như thủy triều.

Đồng thời, mấy quả pháo hoa bay lên bầu trời, thị vệ trong Thanh Lương trấn

gần đó đều kéo tới hỗ trợ.

Sau khi nhận được tin của Tiểu Tuyết, Pháo Thiên Minh dốc hết sức giết lui

hai nhóm tấn công, giết địch hai mươi, nhưng bản thân cũng bị chém hai nhát.

Pháo Thiên Minh vốn theo phong cách tấn công chứ không phải phòng thủ. Chỉ

dựa vào khinh công và thân pháp, nhưng trong tình thế bị vây chặt như thế này,

khinh công và thân pháp cũng giảm sút đi nhiều. Cho dù lập tức mở Du Nhận

Hữu Dư, ba lần liên tục quét sạch kẻ địch trong vòng năm mét, nhưng NPC vẫn

tiếp tục tấn công như không biết sợ .

Pháo Thiên Minh biết rõ cứ như vậy không được. Sớm muộn gì cũng bị

NPC đẩy ngã. Mạng sống chỉ có một, rất quý giá. Cuối cùng trên người lại thêm

hai mũi tên, Pháo Thiên Minh đành mở Quỳ Hoa Bảo Điển. Quỳ Hoa vừa mở,

kết hợp với Du Nhận Hữu Dư, chỉ trong bảy phút Pháo Thiên Minh đã hạ gục

hơn một trăm NPC, cuối cùng mới tạo được lối thoát, vội vàng chạy trốn.

"Các huynh đệ chạy mau, Hoàng đế thăng thiên rồi." Pháo Thiên Minh vừa

chạy trốn vừa chạy vừa bịa chuyện. Mặc dù đám bọn thị vệ lên núi tiếp viện

không tin lắm, nhưng ít nhất cũng không đi phong tỏa đường chạy của Pháo

Thiên Minh. Dù sao Hoàng đế vẫn là quan trọng nhất...

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Chử Trà, ngươi thế nào rồi? Ta ở Ngũ Đài.” Tiểu Tuyết rất vui khi liên lạc

được với Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh nhìn quanh trả lời: "Ngươi về trước đi, mấy ngày nay ta

phải tu hành Phật pháp, gột rửa tội lỗi đã gây ra trong trò chơi." Y đang ở một

ngôi chùa rất bình thường, trong Ngũ Đài sơn chùa chiền bình thường như thế

này có đến cả ngàn. Pháo Thiên Minh dùng chút chân khí cuối cùng chạy tới

đây, rồi đập tờ ngân phiếu cho sư trụ trì mạ vàng Phật tổ, người ta rất vui vẻ dẫn

Pháo đại thiện nhân vào một gian phòng hẻo lánh để y tu hành một mình.

Đây là chuyện chẳng có cách nào, từ Ngũ Đài sơn đến Lạc Dương, quái thú

trên đường tuy cao nhất cũng chỉ là cấp 30, nhưng võ công của Pháo Thiên

Minh đã hoàn toàn biến mất, căn bản không thể chống cự nổi.

Phương án thứ nhất: nhờ Tiểu Tuyết bảo vệ... Người ta muốn kéo một kẻ

vướng bận không biết khinh công, có mà cả tuần cũng chưa chắc tới được Lạc

Dương, hơn nữa võ công của Tiểu Tuyết cũng rất tầm thường.

Phương án thứ hai: Gọi người tới rước. Đợi được người tới nơi, chắc một

cũng xanh cỏ.

Vì thế chỉ còn phương án thứ ba: ẩn nấp, ba ngày sau tự mình quay về.

Kế sách Đường Đường thiết kế đối với Pháo Thiên Minh đạt được thành

công chưa từng có.

"Đang làm gì thế?"

"Đang làm gì thế?"

Pháo Thiên Minh nhiều lần liên tục không ngừng gửi tin tức này đi, những

ngày này không khác gì ngồi tù, thật sự không cách nào chịu đựng nổi! Chỉ

riêng ngày đầu tiên, Pháo Thiên Minh đã phát ra gần trăm tin tức tương tự. Từ

Đường Đường đến Thiên Hậu, chỉ cần là người quen biết ít nhất đã nhận được

tin nhắn bốn lần trở lên, thậm chí kể cả Lãnh Nhược Tuyết tiểu thư đã tử trận.

Ban đầu mọi người vẫn rất hợp tác báo cáo công việc, nhưng đến lần thứ ba

tin nhắn ập tới, tất cả đồng loạt chọn cách bỏ qua. Chỉ có Tinh Ảnh trầm ngâm

kể riêng cho Pháo Thiên Minh một câu chuyện, tên câu chuyện đó là Sói đến

rồi. (hình như là truyện s#x)

Chơi bài tú lơ khơ, nhảy dây, nhảy ô vuông, trồng cây chuối... chỉ cần là trò

chơi giải trí, Pháo Thiên Minh đều chơi hết một lượt, thậm chí còn chơi vài ván

hoa Mã Lan nở hai mươi mốt lá.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 575: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 260



Ngày thứ ba, Mã vẫn luôn im lặng bỗng gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh:

"Này! Còn tức giận không?"

"Có!" Pháo Thiên Minh đang tạo xoáy nước trong chậu.

"Nói với ngươi một chuyện, nghĩ thử xem sao."

"Chuyện gì?"

"Sau đợt hoạt động lần này, có lẽ sắp tới Thất Tịch rồi... Ngươi có biết Thất

Tịch là gì không?"

"..." Pháo Thiên Minh bỗng không muốn để ý đến người này nữa. Ai mà

chẳng biết Thất Tịch, ngày đáng sợ nhất trên đời chính là ngày 14 tháng 2 và

ngày 7 tháng 7. Bất kể ngày ấy là thứ mấy, dù sao cũng phải bỏ ra cả ngày từ

sáng tới tối để ở bên một nữ nhân. Còn phải coi tiền như rác đi mua hoa hồng,

cái loại mua vào tám đồng bán ra hai mươi đồng. Dạo chơi cả ngày đường cũng

không được than mệt, ăn cơm còn phải ăn cơm Tây nữa, không phải thức ăn

nhanh mà phải là bò bít tết chính thống. Cuối cùng phải ra bờ biển thề non hẹn

biển với mặt trăng và sao trời, đó mới coi là trọn vẹn một ngày.

Dĩ nhiên cũng có một số đàn ông không chịu theo cái lề lối ấy, vẫn sống

cuộc sống bình thường của mình. Chỉ tiếc là họ không biết cả năm trời trong

lòng các nữ nhân vẫn khắc cốt ghi tâm khối u nhọt này, rảnh rỗi là lôi ra nói

chuyện với ngươi. Pháo Thiên Minh thật sự không hiểu, đó là ngày của cô,

chẳng lẽ không phải ngày của ta? Đó là ngày lễ tình nhân, chứ có phải ngày lễ

nữ nhân đâu.

"Ha ha! Vừa rồi Diệp Tử tình cờ nói với ta, cô ấy vô tình lên trang chủ nhà

phát hành, lại vô tình nhìn thấy hoạt động ngày 7 tháng 7, rồi còn vô tình xem

qua nội dung hoạt động một chút."

"Chuyện đó liên quan gì tới ta? " Pháo Thiên Minh thấy khó chịu. Bản thân

là một gã đàn ông độc thân oai phong, chẳng lẽ không thể vui vẻ trải qua đêm

Thất Tịch trong trò chơi?

"Huynh đệ... Để ta nói cho ngươi biết quy trình hoạt động nhé! Ngày 7

tháng 7 năm nay, tất cả phương thức truyền tin sẽ bị cắt. Mọi người nhận được

thiệp đặc biệt từ hoàng cung Tây Hạ. Mỗi người được quyền gửi một lá thư gửi

đi, thí dụ như ta gửi thư cho Diệp Tử nhà ta, sau khi Diệp Tử nhận được thư sẽ

đưa ra lựa chọn. Rồi cô ấy sẽ cùng ta hẹn gặp nhau ở phó bản. Cảnh trí trong

phó bản do người gửi thư tự chọn, có thể dạo bước trên biển, bay lượn giữa tinh

cầu, trung tâm thương mại, có chim hót hoa bay... Nhưng quan trọng nhất là

điều này."

“Cái gì?"

"Trong phó bản, nhà phát hành hứa hẹn. Bất kỳ NPC hoặc người chơi nào

trong trò chơi sẽ không tuyệt đối xuất hiện trong phó bản Thất Tịch của người

khác."

"Thì sao?" Pháo Thiên Minh vẫn không rõ.

"Đầu heo! Ý là Thất Tịch Hắc Bạch Song Sát nghỉ việc."

"Hả?"

"... Có thể nắm tay, ôm ấp, hôn môi, thậm chí còn có thể làm chuyện ấy..."

Thậm chí Pháo Thiên Minh cảm nhận được ánh mắt đầy dâm ý của Mã.

"Có liên quan gì đến ta?" Pháo Thiên Minh vẫn chưa hiểu. Bản thân là nam

nhân độc thân, trong những ngày tháng thế này thì đàn ông độc thân là sinh vật

sang chảnh duy nhất.

"Ý ta là ngươi nên tìm một cô bạn gái. Hãy tự suy nghĩ kỹ càng xem nên

mời ai. Nhưng chỉ có một cơ hội thôi đấy."

Pháo Thiên Minh đáp: "Nghe có vẻ không tồi. Nhưng... nhưng ta cảm thấy

chúng ta không thể vì hưởng thụ nhất thời mà phá hủy hạnh phúc cả đời này."

"... Ta và ngươi không có tiếng nói chung! Cút đi!"

Pháo Thiên Minh cũng chẳng nghịch nước nữa, lau tay rồi ngồi trong phòng

nhìn lên trần nhà mà suy nghĩ: nên mời ai đây? Nếu như người đó không đi thì

phải làm sao? Chẳng phải là mất mặt lắm sao? Nhưng nếu không mời... có cơ

hội mà không nắm lấy thì quả là ngu. Nhưng nắm lấy cơ hội rồi thì sao? Hậu

quả sẽ ra sao? Sẽ không thai chứ? Hay là trò chơi còn bán phương pháp tránh

thai nữa? Chơi cả ngày, ngoại trừ thời gian dùng biện pháp tránh thai, còn lại

phải làm gì bây giờ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Pháo Thiên Minh trực tiếp đứng dậy, lên trang web chính

thức để soạn một bức thư phản đối sắc bén gửi cho công ty trò chơi, phản đối

gay gắt việc đám người ăn no rửng mỡ làm cho mình đau đầu. Nhưng vừa lên

trang web chỉ thấy đầy màu hồng, chữ viết bằng mực hồng, trái tim bay lượn

khắp nơi . Y còn tưởng là vào nhầm trang bán thuốc k*ch d*c. Thôi vậy, cầu đến

đầu thuyền tự nhiên thẳng. Pháo Thiên Minh quay lại trò chơi bắt đầu gấp tiền

thành thuyền giấy chơi.

Pháo Thiên Minh mất hơn hai ngày từ Phúc Châu đến Ngũ Đài sơn, lại mất

thêm hai ngày hoàn thành nhiệm vụ, ba ngày nữa để phục hồi võ công, rồi tiêu

tốn thêm hai ngày quay trở lại Hàng Châu, cộng lại đúng mười ngày biệt tích.

Mười ngày qua, thế cuộc có không ít biến cố xảy ra. Đầu tiên là Hàng Châu.

Do Tôn Ngọc Bá thấy rõ thời thế sớm rời tổng đà nên chỉ có một ít vật tư bị phá

hủy. Chỉ cần xây dựng lại tổng đà, bỏ ra chút tiền là xong.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 576: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 261



Huyết Hà xa tấn công tới Quyền Lợi bang, Lý Trầm Chu do dự một hồi lâu

cuối cùng vẫn quyết định lui binh. Liễu Tùy Phong hộ tống đại bộ phận quân

nhu rút lui, dẫn ba trăm cao thủ giao chiến với Huyết Hà xa. Mặc dù từ trên

xuống dưới đều hy sinh nhưng Quyền Lợi bang đã rút lui thành công quân nhu

và nhân mạng. Tổn thất cũng còn trong phạm vi chấp nhận được.

Kim Tiền bang, bang hội được công nhận mạnh nhất thiên hạ, đến ngày thứ

tám cũng chịu thảm bại. Khi Huyết Hà xa công phá Lạc Dương, Thượng Quan

Kim Hồng vẫn bình tĩnh chỉ huy nhân thủ liên tiếp chống cự, rút lui vật tư đồng

thời tập hợp nhân lực tùy thời trộm gà bắt chó. Tình thế rất thuận lợi, mắt thấy

Nhậm Cuồng sắp bị tiêu diệt nhưng không ngờ Tôn Ngọc Bá lão hồ ly sai Mạnh

Tinh Hồn dẫn bảy trăm tay chân lọt vào Lạc Dương, lợi dụng lúc Thượng Quan

Kim Hồng tập trung đối phó Huyết Hà xa mà đột kích Kim Tiền bang.

Trong hỗn loạn, con trai Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mệnh hy sinh

để bảo vệ Thượng Quan Kim Hồng thoát thân. Tinh Anh đường của Huyết Ảnh

cũng bị tiêu diệt bảy tám phần mười. Trái lại, bên Thiên Hạ bang thì bảy trăm

người đều tử trận, Tôn Ngọc Bá không bao giờ thiếu tử sĩ, bất kể NPC hay

người chơi đều sẵn sàng bán mạng cho hắn. Còn Mạnh Tinh Hồn nhờ được Bạo

Phong tiểu tổ cứu viện kịp thời chỉ bị thương nặng mà thoát khỏi chiến trường.

Sau trận chiến, Nhậm Cuồng cũng không khá hơn là bao, tám ngựa còn lại

bốn. Tuy huyết vân vẫn còn nhưng phạm vi bao phủ chỉ còn một mét, toàn bộ

thân xe bị hất tung, Huyết Hà xa ngày nay chỉ còn là chiếc xe ba gác được ngựa

kéo.

Từ Lạc Dương đến Trường An, Nhậm Cuồng chịu áp lực tấn công chưa

từng có. Các bang phái lớn nhỏ đều tổ chức lực lượng truy kích Huyết Hà xa.

Khắp nơi đều có phục kích, bẫy rập, lửa cháy. Ai cũng biết Nhậm Cuồng không

thể nào cầm cự được cả tháng, thậm chí không thể đến được Trường An. Thiên

Hạ bang, Quyền Lợi bang và Kim Tiền bang cũng không tiếc tiền thưởng cho ai

có thể g**t ch*t Nhậm Cuồng. Chỉ cần giết được hắn, sau khi hồi sinh, Bát Mã

Huyết Hà xa và Nhậm Cuồng sẽ tuân lệnh bang chủ vô điều kiện.

Điều khiến người ta kinh ngạc là Độc Hành, vẫn đơn độc lang thang giang

hồ lại gia nhập bảo vệ Huyết Hà xa. Một đêm nọ, Thiên Hạ bang huy động ba

trăm cao thủ hai đường khẩu cùng Bất Túy, Phích Lịch, Tinh Ảnh tập kích

Huyết Hà xa trong vòng mai phục. Ban đầu chiếm được không ít lợi thế, ngay

cả Huyết Mã cũng chết mất hai, Nhậm Cuồng sắp mất mạng thì Độc Hành một

mình một đao xông vào giết chóc.

Đao quang mang theo hắc vụ không chút nương tay thu hoạch sinh mạng,

dù cuối cùng Tinh Ảnh dùng Thái Cực phá tan hắc vụ làm chậm trạng thái,

Phích Lịch và Bất Túy liên thủ chém giết Độc Hành. Nhưng Nhậm Cuồng nhân

cơ hội trốn vào rừng núi. Do giao chiến ban đêm, người chơi không thích ứng

nên cuối cùng mất dấu Huyết Hà xa.

Pháo Thiên Minh im lặng nhìn đoạn video không nói gì. Cho dù đã quen

sống đơn độc nhưng Độc Hành vẫn khao khát có bằng hữu, cho dù đối tượng

chỉ là một NPC. Trước khi ra tay, Pháo Thiên Minh nhận được lá thư dài của

Độc Hành, cầu xin người không bang phái như Pháo Thiên Minh giết Nhậm

Cuồng. Hắn nói Nhậm Cuồng rất giống hắn, không thích bị cầm tù, bán mạng

cho người khác.

Còn có tin tức về Độc Hành trước lúc cem là nói với Phích Lịch, nhờ

chuyển lời cho Pháo Thiên Minh nói rằng Nhậm Cuồng dặn trong ba ngày phải

đến Thúy Hoa sơn tìm hắn. Hắn cầu xin Pháo Thiên Minh giúp lần này. Sau này

tiền bạc trang bị, mọi việc đều dễ bàn.

"Chuyện này, chính là như thế, các ngươi tự quyết định đi." Trong cuộc họp

mở rộng lần thứ ba của Bạo Phong, Pháo Thiên Minh nói lại sự việc. Chuyện

này khiến y rất khó xử, xét trên phương diện đạo nghĩa mà nói, xem ra không

nên trợ giúp. Bản thân y với Độc Hành, Nhậm Cuồng không thân không thiết,

nên dẫn theo người của Thiên Hạ bang lên Thúy Hoa sơn. Từ phương diện ân

tình mà nói cũng vậy, đây là lợi ích của một nhóm bằng hữu. Xét trên góc độ

nào thì Pháo Thiên Minh cũng không cho rằng nên trợ giúp, nhưng rốt cuộc vẫn

cảm thấy không được tự nhiên nên triệu tập tất cả mọi người cùng bàn bạc.

Mọi người vẫn chưa nói gì, điện thoại của Pháo Thiên Minh chợt vang lên,

vừa mới nhận được liền nghe thấy Thiên Hậu gầm lên: "Đồ khốn kiếp nhà

ngươi, bà đây ở trong quán rượu chờ ngươi tròn một ngày, ngươi có muốn lấy

kiếm hay không."

Pháo Thiên Minh vội lau mồ hôi lạnh, sao lại quên chuyện này: "Đến ngay...

Tại sao ngươi không gọi điện thoại cho ta?"

"Là ngươi nhờ ta làm việc, ta cũng là con gái, ta cũng phải rụt rè." Sau khi

lửa giận ngút trời, Thiên Hậu mở được kỹ năng gào thét.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 577: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 262



"Ngươi cứ ăn uống trước đi, ta lập tức tới đó tính tiền." Pháo Thiên Minh

cực kỳ chột dạ nói.

"Ha ha!" Bước vào quán rượu, Pháo Thiên Minh đã thấy Thiên Hậu ở vị trí

gần cửa nhất trừng mắt nhìn mình: "Hôm nay thời tiết đẹp thật."

"..." Thiên Hậu tiếp tục nhìn hằm hằm, như muốn phải moi hết dây thần

kinh xấu hổ của Pháo Thiên Minh ra.

"Ồ? Chiếc áo choàng này của ngươi không tệ đấy. Màu sắc kiểu dáng đều

rất mới mẻ." Pháo Thiên Minh nắm một góc áo vuốt vuốt hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Tăng phòng ngự à?"

"Không tăng."

Pháo Thiên Minh liếc nhìn, đôi mắt bày tỏ rõ sự khinh bỉ. "Chẳng lẽ chỉ trị

giá ba trăm?"

"Ngươi thì biết cái gì? Chiếc áo choàng này được kèm theo kỹ năng đặc biệt

Khuynh Quốc, mua ở cửa hàng hệ thống có thể được giảm giá 90% đấy."

"Ý cô là nghiêng cửa hàng?"

Pháo Thiên Minh lôi một chai Cocacola ra, hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

Thiên Hậu ngẩn người, lập tức đổi sang trạng thái nhìn hằm hằm. Pháo

Thiên Minh cười hí hửng nói: "Được rồi, được rồi, ta sai rồi."

Thiên Hậu hừ một tiếng, rút thanh Ỷ Thiên kiếm ra đặt trên bàn: "Cầm lấy

đi, chúng ta không ai nợ ai."

Pháo Thiên Minh vận nội lực rút kiếm, một luồng khí kiếm lập tức tuôn ra

ba mét, chém đứt cánh cửa quán rượu làm đôi: "Kiếm tốt! Có kiếm trong tay,

thiên hạ dưới tay."

Thiên Hậu đổ một gáo nước lạnh: "Xem rõ rồi hãng mừng."

"Xem rồi, không phải là cứ rút là phải giết người, mỗi năm phút nhất định

phải giết một người, nếu không trong vòng mười ngày sẽ không thể sử dụng?

Thanh kiếm danh bất hư truyền phải có khí phách như vậy chứ."

"Ra tay là phải giết người, không phải giết quái."

"Biết rồi" Pháo Thiên Minh tra kiếm quay về vỏ nhưng vẫn khen ngợi:

"Kiếm tốt lắm."

Thiên Hậu nhiên như cười như không nhìn Pháo Thiên Minh.

"Sao thế?" Pháo Thiên Minh vô thức che ngực, đột nhiên giật mình hét

thảm: "Á, không được..." Vội vàng rút kiếm, nhưng hệ thống thông báo: Trong

vòng mười ngày không thể sử dụng thanh kiếm này.

Thiên Hậu ha ha cười nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ trúng chiêu trong khâu

này mà, hôm nay quả thực rất vui sướng."

"Này! Ta gặp nạn đáng để ngươi vui vẻ đến thế sao?" Pháo Thiên Minh dọn

dẹp suy nghĩ, ném kiếm vào túi đồ. Không phải chỉ mười ngày thôi sao? Nhịn

một chút là được.

"Bây giờ chúng ta bàn bạc lượng một chút, ngươi định cảm tạ ta ra sao

đây?"

Hội nghị đã có kết quả. Căn cứ theo thái độ giáo dục Pháo Thiên Minh làm

người phải thủ tín cùng tôn trọng di chúc. Xa đại diện phe giáo dục dùng ưu thế

nhỏ mà thắng phe thực dụng của Đường Đường, đạt được thống nhất: việc này

giao cho Pháo Thiên Minh xử trí.

"Cảm tạ cái gì? Chúng ta nợ ai chứ?"

Thiên Hậu bị lời nói làm nghẹn họng , rất bất bình nói: "Này! Có nói câu

này cũng phải là ta nói chứ."

"Được rồi! Cô nói đi."

"Nói gì?"

"Chúng ta, ai nợ ai chứ?" Pháo Thiên Minh dứt lời, Thiên Hậu bùng lên sát

khí. Pháo Thiên Minh vội vàng nói: "Được rồi, cô muốn gì?"

"Trong thời gian này, những huynh đệ của ta lại đưa ta đi luyện công, đồng

thời cũng giúp ta dò la tin tức. Ta muốn ngươi giúp ta giết Nhậm Cuồng, ta cần

hai quyển tuyệt học của hắn."

"Hai quyển?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc, Thiên Hậu này đúng là dám mở

miệng.

"Ta biết yêu cầu của ta hơi quá đáng. Nhưng ta có thể đáp ứng ngươi, đêm

Thất Tịch năm nay ta sẽ đi cùng ngươi."

"Cô... cứ như đang bán mình thế." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, y

không thể chống đỡ nổi chiêu thức mãnh liệt như vậy.

Thiên Hậu nhìn vào mắt Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi mới nói: "Không

phải bán mình, mà là..."

"Dừng!" Pháo Thiên Minh thở 1 hơi nói: "Chỉ cần đổi lấy Đồ Long đao là

được. Đêm Thất Tịch... ta rất bận. Cô không hẹn trước, ta thật sự không sắp xếp

được."

Thiên Hậu rất thất vọng, cỏ vẻ rầu rĩ hỏi: "Chẳng lẽ ta không bằng một

thanh đao? Hay là ngươi cho rằng ta thật sự là người vì lợi ích mà không tiếc

bán đứng thân thể và linh hồn của mình?"

"Cô không phải, điểm này ta khẳng định. Cô chỉ là có tính phản nghịch mà

thôi."

"Vậy ý của ngươi là trong lòng ngươi, ta không quan trọng bằng một thanh

đao?"

Nói hươu nói vượn! Đao có thể bán được bao nhiêu tiền, ngươi lại có thể

bán được bao nhiêu? Pháo Thiên Minh rất thành thật nói: "Thật ra... Ta nói thật

với ngươi. Trong lòng ta đã có người."

"Ai vậy? Ta có thể gặp cô ấy không?"

Pháo Thiên Minh xoay đầu, chỉ về phía một cái chân xuất hiện ở cầu thang

tầng hai, nói: "Cô ấy, người đẹp giấu trong quán rượu."

Chủ nhân cái chân kia là Thiên Nhãn. Người ta đang chuẩn bị xuống hóng

mát, không ngờ vừa xuống đã bị vu oan. Pháo Thiên Minh dịu dàng nhìn Thiên

Nhãn hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Hả!" Thiên Nhãn cảnh giác nhìn Pháo Thiên Minh. Giọng nói nói chuyện

thế này, như thể báo trước rằng bản thân sắp bị lôi vào một âm mưu nào đó.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 578: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 263



"Về sớm nhé."

"Hả!" Thiên Nhãn liếc mắt đánh giá Pháo Thiên Minh: thằng nhãi này, có

phải hôm nay uống lầm thuốc gì không... Hay là ngày Thất Tịch sắp đến, muốn

hạ thủ với ta? Nhìn vẻ mặt rực rỡ kia, có vẻ như còn ch** n**c dãi... Thật sự

quá tởm lợm. Thiên Nhãn giật mình một cái, chạy mất dép.

"Đã là vợ chồng, còn e thẹn làm chi." Pháo Thiên Minh quay đầu lại, cằn

nhằn.

Thiên Hậu cầm Đồ Long đao đặt trên bàn bèn nói rằng: "Đồ Long đao này,

sắc bén tuyệt đỉnh, chất lượng tuyệt đỉnh. Lại còn thêm hiệu ứng gây tổn thương

gấp đôi.” Tổn thương gấp đôi có nghĩa là bị thương nhẹ cũng thành gần chết, bị

thương nặng cũng xem như đã chết.

"Đao tốt lắm!” Pháo Thiên Minh cầm đao lên nói: "Ngươi có bang phái giúp

đỡ chăng?”

"Không, chỉ vừa luyện võ công vừa sửa kiếm. Chưa kịp thành lập bang

phái.”

Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Không bang hội, vậy ngươi luyện cấp ở

đâu sao?”

"Đằng sau núi Võ Đang.” Thiên Hậu nói với vẻ khổ sở.

"Đi thôi!”

"Đi đâu?”

"Giết Nhậm Cuồng.”

Giết Nhậm Cuồng à? Nói thì dễ, thực hiện thì quá khó khăn. Mặc dù võ

công của Nhậm Cuồng vẫn còn thua Thượng Quan Kim Hồng một chút, chỗ

dựa duy nhất của hắn có là Huyết Hà xa, đặc biệt là hai con Huyết Mã còn

mang hiệu quả huyết vân giảm tốc. Nhưng hôm nay, Huyết Hà xa chỉ còn hai

con Huyết Mã. Hai con Huyết Mã này không phải may mắn, mà là vì chúng là

những con ngựa bất tử.

Nhưng sau khi cân nhắc, Pháo Thiên Minh nhận ra rằng, cho dù có mang

theo Ỷ Thiên kiếm, cùng lắm y chỉ có thể đánh ngang sức với Thượng Quan

Kim Hồng, hơn một chút so với Kinh Vô Mệnh. Nếu dùng Huyễn Ảnh Kiếm thì

sức chiến đấu giảm đi rất nhiều. Nhưng có thêm Đồ Long đao, thì thật khó mà

nói trước. Huống chi phe địch còn có một đồng bọn ngũ đại tuyệt học áp trận.

Thúy Hoa sơn cách Trường An chỉ hai mươi dặm, đỉnh núi chính có độ cao

so với mặt biển là 2604 mét, tổng diện tích ba mươi hai dặm vuông.

Trong trò chơi tuy chỉ thu nhỏ xuống còn mười sáu dặm vuông, nhưng cũng

là công trình không nhỏ, huống hồ thời gian có hạn. Nhậm Cuồng chỉ ở lại có

ba ngày.

Cho nên Pháo Thiên Minh kéo theo Vô Song Ngư có ống nhòm. Vô Song

Ngư đứng trên đỉnh cao nhất, mắt trợn trừng nhìn khắp nơi, vẫn không tìm thấy

manh mối nào.

Sau đó Thiên Hậu cầm bản đồ du lịch khua tay nói: "Trước tiên, ta loại trừ

những nơi như Ngọc Án phong, Cam Độc phong, Thúy Hoa phong, không thể

cưỡi ngựa lên đó. Kế đến là những nơi này, rừng cây quá rậm rạp, ngựa xe

không thể đi lại. Còn những nơi này, tuy có đường nhưng một bên giáp hồ, một

số đoạn quá hẹp... Nếu loại trừ như vậy, chỉ còn hai vùng nhỏ này thích hợp ẩn

náu. Nhưng điểm A quá gần đường lớn, nên ta cho rằng Nhậm Cuồng cũng chỉ

ở trong khu vực một dặm vuông B."

Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cùng ngước mặt nhìn lên Thiên Hậu.

"Đừng dùng ánh mắt đần độn nhìn ta như thế. Khoa học chứng minh nữ tính

vượt trội hơn nam tính về khả năng phân tích, suy nghĩ. Dĩ nhiên điều kiện tiên

quyết là phải chịu khó nỗ lực, chứ không phải ôm tư tưởng đến tuổi thì lấy

chồng như số đông. Hơn nữa về mặt giao tiếp, nữ tính còn có khả năng tương

tác tốt hơn nam tính..."

Thiên Hậu chưa dứt lời, hai nam nhân đã lảo đảo bước xuống núi. "Sau này

dù bị đánh chết cũng không thể cưới loại như vậy."

"Đúng thế! Không khéo tới lúc sinh con cũng phải đòi chúng ta sinh."

"Nghe nói có đàn ông mang thai, thậm chí còn sinh con gái."

"Người Tây phương là thế, coi mọi thứ là ân huệ mà Thượng đế ban cho,

quay đầu một cái là bán đi hết."

... Thiên Hậu tức giận nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng cho đến khi chúng

biến mất.

Điểm hẹn là một vùng đất trũng, chỉ là một khu rừng hơi thưa thớt bao bọc

một vùng trũng nhẹ. Ba người hoàn toàn không cần tìm kiếm, chỉ đến gần là có

thể nhìn thấy chiếc xe ngựa đang ở trong vùng trũng ấy.

Nhậm Cuồng ngồi trên xe ngựa không có mái che, cầm lương khô từ từ nhai

nuốt, mắt nhìn thẳng không thèm để ý đến ba người tiến đến gần. Hoàng hôn

buông xuống phía Tây, bóng dáng anh hùng tàn úa thê lương bao trùm không

gian. Mặc dù biết rõ là tình thế chắc chắn phải chết, nhưng vẫn phải đi, đây là

nỗi bất đắc dĩ và bi thương của một NPC. Nhưng khóe miệng Nhậm Cuồng vẫn

vương vẻ ngạo nghễ. Trong lòng hắn vẫn không đặt sinh tử của bất cứ ai đặt vào

trong mắt, kể cả bản thân mình.

Nhìn thấy tất cả điều này, Pháo Thiên Minh đột nhiên hiểu được tại sao Độc

Hành lại có cảm xúc như vậy. Đó không phải là cái gọi là tương đồng, mà là

một thứ tôn trọng. Sự tôn trọng đối với một con người kiên cường.

Pháo Thiên Minh đi đến cách Nhậm Cuồng hai mươi mét, rút đao ra nói:

"Cái gã chơi loan đao giao cho ta đến tìm ngươi."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 579: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 264



"Hắn chết rồi?"

"Chết rồi!"

"Ngươi có thể giúp ta một việc không?" Nhậm Cuồng quay đầu nhìn Pháo

Thiên Minh nói.

"Ừm... Chúng ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi chắc chắn sẽ là chó giữ

cửa cho người ta."

Nhậm Cuồng lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn nhờ ngươi chăm sóc hai con ngựa

này."

"Cái này... khó lắm. Ta không phải người Anh Hùng môn. Ngươi muốn ta

bán giúp ngươi thì được, chiếu cố cho... thực sự là lực bất tòng tâm."

"Vậy có thể giúp ta đưa nó cho một chủ nhân tốt, ta nói là đưa, không phải

bán. Hai con tuấn mã này không sợ bất cứ công kích nào, gặp địch cũng không

kinh hãi."

"Không phải bán mà..." Pháo Thiên Minh khó xử: "Rất nhiều phiền toái."

Thiên Hậu hung hăng hướng giơ chân hỏi thăm mắt cá chân của Pháo Thiên

Minh. Pháo Thiên Minh bất đắc dĩ nói: "Được rồi!"

"Đa tạ." Nhậm Cuồng đáp lời, tới bay cách Pháo Thiên Minh ba mét: "Đến

đây nào!" Nhậm Cuồng vốn không định phản kháng.

Pháo Thiên Minh hỏi: "Đao, kiếm, thương, ám khí, cắn, thiêu, mời lựa chọn

loại chết nào."

"Tùy tiện!"

"Mời ngài lên đường." Pháo Thiên Minh xuất chiêu, một đao chém Nhậm

Cuồng thành quang minh. Nhậm Cuồng tử vong, để lại hai quyển bí tịch trên

mặt đất.

Pháo Thiên Minh ra hiệu cho Thiên Hậu: "Đây là của ngươi." Đi tới trước

mặt hai con tuấn mã khóc lóc: "Đây là của ta."

Vô Song Ngư không hài lòng hỏi: "Của ta đâu?"

Thiên Hậu cầm lấy hai quyển bí tịch nói: "Huyết Hà bí tịch, Nhất Khí Quán

Nhật Nguyệt. Quyển trước là nội công, quyển sau có thể tu luyện ra hai loại võ

công. Một là Tùy Tâm Sở Dục, có thể dùng nội lực phóng chỉ. Hai là Đăng

Phong Tạo Cực, có thể tụ nội lực vào lòng bàn tay, đánh ra giữa không trung.

Hai loại võ công này lực lượng không thua trực tiếp tổn thương, nhưng phải tiêu

hao thêm 50% phần nội lực. Ngươi muốn quyển nào?"

Vô Song Ngư nghe vậy vội nói: "Ta chỉ nói đùa thôi."

"Ngươi muốn quyển nào? Một nam nhi đại trượng phu sao lại lề mề như

vậy."

"Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt." Vô Song Ngư nhận lấy sách, nghi hoặc hỏi:

"Cho ta thật à? Vì sao?" Vô Song Ngư có lý do để kinh ngạc, đừng nói chi là

Tam Hại, vua lừa đảo, ngay cả người bình thường cũng không thể hào phóng

đến thế, trừ phi... đầu óc bị cửa kẹp.

"Ta muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp với ai đó." Thiên Hậu liếc nhìn Pháo

Thiên Minh đang nhắn tin gọi người thu ngựa.

Vô Song Ngư lại đắm chìm trong x**n t*nh, mỉm cười nói: "Nàng khách sáo

quá rồi, đừng nhìn ta lạnh lùng như thế, kỳ thực ta thường không từ chối mỹ

nhân đâu. Thất tịch ta đến đón nàng nhé?"

"Được thôi!" Thiên Hậu lớn tiếng đáp.

Pháo Thiên Minh lạnh lùng nhìn hai nhân vật bên cạnh, liên lạc xong với Ái

Niếp Niếp bèn ném một tin nhắn cho Vô Song Ngư: "Huynh đệ, đừng trách ta

không cảnh cáo ngươi. Nữ nhân không dễ đối phó đâu."

Vô Song Ngư trả lời: "Chẳng lẽ ngươi còn nghi ngờ có mưu đồ gì sao? Xin

thôi đi! Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao của người ta cho ngươi rồi, đây là loại

lãng nữ hồi đầu quý hơn vàng, huống hồ dung nhan kia, nếu ở bãi cát... ha ha."

"Hừm... rất xin lỗi, y phục tân thủ không thể cởi ra, ngươi cũng không thể

lôi thứ kia ra được đâu."

"Không sao, cách hai lớp cũng tạm chấp nhận được."

"Ta trịnh trọng tuyên bố, cô ấy có cầm kiếm của ta cũng chẳng có chút lợi

ích nào. Cô ấy luyện võ công trảo pháp, trừ phi đem bán đi nếu không rất dễ bị

ta g**t ch*t. Cô ấy dùng kiếm đổi lấy lòng tin của chúng ta, rồi lại dùng thân thể

đổi lấy tình cảm của ta, tiếp đó dùng đao đổi lấy tuyệt học rồi dùng tuyệt học lại

đổi lấy thiện cảm của ngươi. Ngươi không thấy hôm nay cô luôn luôn giao dịch

sao? Hơn nữa tất cả đều là giao dịch thua thiệt cho mình."

"Sao vậy? Rất bình thường mà, xin ngươi đấy, ta không c**ng b*c cô ấy thì

thôi, chẳng lẽ cô ấy lại có thể ăn thịt ta ư?"

"Tuỳ ngươi! Tự mình cẩn thận một chút đi." Pháo Thiên Minh cũng không

thể nói xấu sau lưng người khác, Thiên Hậu người ta vốn dùng nửa trí tuệ nửa

sắc đẹp để dụ dỗ đàn ông. Nếu như cô không có quyết đoán dùng vật phẩm để

đánh đổi dâm phẩm của nam nhân, cũng không đến mức có thể gây án liên tục.

Lừa đảo bình thường lừa hai cao thủ đã là cao siêu rồi. Nhưng có thể vừa bị truy

nã vừa lừa đảo, thế thì chỉ có duy nhất một mình cô nàng này. Pháo Thiên Minh

không tin, nha đầu này thật sự yêu mình. Dung mạo à? Mình không có. Tiền

bạc... Có, nhưng mình là tên keo kiệt nổi tiếng. Nhân phẩm... không cần bàn tới.

“Trà ca lo lắng quá rồi. Ta cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn ta rất có tình cảm."

"Ờ!" Pháo Thiên Minh đáp lại một cách qua loa, vài giờ trước, ánh mắt cô ả

nhìn ta không chỉ có tình yêu mà còn có t*nh d*c nữa cơ. Nhưng lời này không

thể nói ra, dễ khiến bằng hữu trở mặt. Vấn đề chính là ngay cả Pháo Thiên Minh

cũng không dám khẳng định Thiên Hậu có thật sự cải tà quy chánh hay không,

quan trọng nhất là không rõ, Thiên Hậu nghĩ có thể có lợi ích gì ở trên người

một nam nhân keo kiệt hèn mọn hơn cả mình.
 
Back
Top Bottom