Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 560: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 246



"Ta có xấu cũng có giới hạn, sẽ không cướp đi hy vọng sống của người

khác!" Pháo Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Huống hồ, vì chuyện

này ngươi đã hy sinh quá lớn... Dù ta không bái phục ngươi, song vẫn tôn trọng

ngươi."

"Cảm tạ!" Sau đó, Thiên Hậu nói với Pháo Thiên Minh: "Giao kiếm của

ngươi cho ta, ta sẽ sửa cho ngươi, trong vòng mười ngày."

"Cái này... ta làm từ thiện chưa từng có thói quen quyên góp hết tài sản."

Pháo Thiên Minh do dự.

"Ngươi không thể tự sửa được, chỉ có ta mới tìm được Âu Dã Tử, bởi vì hắn

là hảo bằng hữu của ta."

"Ai vậy?"

"Thần công Âu Dã Tử!"

Tin hay không tin? Đó là một vấn đề. Với tính tình của Pháo Thiên Minh tất

nhiên sẽ không liều lĩnh đặt cược vào người hai phút trước còn định đen ăn đen,

nhưng mười ngày ra Ỷ Thiên kiếm, sức hấp dẫn cực lớn. Bản thân y không hề

có manh mối nào đối với việc sửa chữa lại Ỷ Thiên. Hơn nữa thân phận của

Thiên Nhãn mất sạch, cơ bản không tìm ra dấu vết.

"Đường Đường, cô xem nguyên tác cuối có biết người tên là Âu Dã Tử hay

không?" Pháo Thiên Minh như bám víu vào cọng rơm cuối cùng.

"Có! Người này là võ hiệp đệ nhất thần công, cũng là Tổ sư gia ngành nghề

luyện kim thực sự tồn tại trong lịch sử. Từng đúc ba thanh danh kiếm, tên gọi

là: Long Uyên Thái A Công Bố cùng với một đống phế phẩm, như kiếm của

Việt Vương Câu Tiễn, bị đào lên trong thế kỷ thứ ha, mấy ngàn năm qua kiếm

thân vẫn còn nguyên vẹn, lưỡi kiếm sắc bén, trên thân kiếm khắc đầy hoa văn

hình thoi. Quan trọng nhất là nguyên liệu làm kiếm là đồng thau chứ không phải

thép. Thứ người này làm, đừng nói là thời Xuân Thu, ngay cả đặt vào hiện đại

cũng là hạng nhất."

"Vậy ngươi có biết ai có thể tu sửa Ỷ Thiên kiếm không?"

"Chỉ có một người tên là... Tên gì nhỉ, là người của Minh Giáo, ta chắc

trước lục phái các ngươi vây công đã g**t ch*t hắn. Các chỗ khác dường như

không tìm ra manh mối."

Pháo Thiên Minh lại đau đầu gửi tin nhắn: "Có biết bói toán không? Giúp ta

xem xe, hôm nay ta số đào hoa hay mây đen che phủ?"

"... Đi chết đi."

Pháo Thiên Minh lại gửi tin nhắn, phát hiện bên kia đã đóng kênh truyền tin.

Trong lúc y gửi tin nhắn, Thiên Hậu không nói một lời, chỉ như cười như không

nhìn y. Cô ả cũng phát hiện, nhìn Pháo Thiên Minh trở thành con kiến bò trên

chảo là chuyện rất thú vị. Ả không vội, cũng không giải thích, dù sao thế chủ

động vẫn nằm trong tay ả.

"Nhìn cái gì vậy!" Pháo Thiên Minh liếc mắt một cái, bắt đầu đi lại qua lại.

Bây giờ, điều y hối hận nhất là đã đưa Cửu Âm Chân Kinh cho Thiên Hậu, vốn

phải một tay đưa tiền một tay giao hàng mới phải.

Thiên Hậu thấy vậy buồn bực, làm người kiểu gì vậy? Rõ ràng bây giờ đang

cầu cạnh mình, nhưng chảnh chọe cứ như đang ngồi chém gió tự kỷ: "Có phải

rất hối hận vì đã đưa Cửu Âm Chân Kinh cho ta?"

"Có phải ngươi bằng lòng gửi nó ở chỗ ta trước không?"

"Ta bằng lòng! Ta nghĩ đến việc trong 10 ngày này ngươi luôn đau đớn bứt

rứt... Ta sẽ rất vui vui mừng ."

"Ngươi chắc chắn làm như vậy, ta sẽ giao kiếm cho ngươi sao?"

Thiên Hậu lại thả tay xuống: "Không đưa cho ta. Ngươi còn bứt rứt thêm vài

tháng, thậm chí vài năm."

"Đúng vậy!" Pháo Thiên Minh vỗ vỗ đầu, đặt thanh kiếm lên bàn nói: "Cầm

lấy đi."

Thiên Hậu hơi bất ngờ hỏi: "Ngươi không suy nghĩ lại à? Ta là kẻ xấu đó."

Pháo Thiên Minh nói: "Ta tin tưởng ngươi là người Trung Hoa có lương

tâm! Ít ra thì cũng biết có chút đạo đức."

"Ta theo đức Chúa Trời!"

"Trùng hợp thế nhỉ? Ta nghĩ chúng ta luôn ghi nhớ lời dạy về cảm tạ của

Thượng Đế."

Thiên Hậu chống cằm nhìn nam nhân vô sỉ này một hồi lâu, thật sự không

biết phải mở miệng ra sao, cho đến lúc cuối cùng thực sự không thể chịu đựng

được ánh mắt nồng nhiệt của Pháo Thiên Minh. Vừa thu kiếm nói: "Đi!"

Pháo Thiên Minh tất tả nói: "Mười ngày nữa là ngày mồng một, ngươi có

thể xem thời gian trên hệ thống, ngoài ra! Có người nào đã từng nói: Quý trọng

thời gian, tuân thủ lời hứa, là nghĩa vụ mà mỗi người Trung Hoa phải làm."

Thiên hậu đột nhiên quay đầu, trực tiếp thêm Pháo Thiên Minh vào danh

sách bằng hữu, rồi lập tức đi mất. Nhưng ra khỏi quán rượu vẫn không nhịn

được cười thành tiếng. Một diễn viên quần chúng tới gần: "Úi! Đây không phải

tiểu lừa đảo Thiên Hậu à? Nghe nói trở về tân thủ thôn, sao lại vào Võ Đang,

chẳng lẽ..."

Chưa dứt lời, Thiên Hậu đã ra tay, túm lấy xương vai của hắn, chỉ trong

nháy mắt cả cánh tay của hắn biến mất, trực tiếp tấn công vào cổ họng...

Pháo Thiên Minh đứng bên cửa sổ nhìn lại, không khỏi thở dài: "Thật không

hổ là ngũ đại tuyệt học." Y nhìn rõ chiêu này rồi, nằm ở sức phá hoại cường

hãn. Trừ phi có Thiên Tàm thủ sáo của Tinh Ảnh, cao thủ tay không khó lòng

đỡ nổi một chiêu của ả. Nhược điểm cũng có, chẳng hạn nội lực tốt thì quyền

chưởng có thể đánh ra khí cương, sát thương cũng không phải là nhỏ, nhưng

chiêu này chắc phải trực tiếp tấn công vào người mới có tác dụng. Ngoài ra còn

có khuyết điểm lớn nhất, đó là chiêu thức quá tàn nhẫn, ác độc. Vì sao lại nói

vậy? Vì Thiên hậu đang nôn mửa.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 561: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 247



Pháo Thiên Minh vớ lấy một tấm khăn trắng vẫy vẫy ở tầng hai: "Này... có

phải có rồi không? Bên chỗ ta có bán thuốc Bảo Thai hoàn của họ Vi đây, giảm

giá cho ngươi 90%."

Thiên Hậu miễn cưỡng nhìn lên trên, đưa ngón tay giữa ra hiệu khinh bỉ. Có

điều chiêu này chỉ khiến Pháo Thiên Minh cười ha hả: "Không sinh à! Ta còn

bán thuốc phá thai của họ Vi nữa... " Chưa dứt lời, Thiên Hậu nhặt hòn đá ném

lên... Thôi được rồi, theo kinh nghiệm và hiểu biết về con người của y, mười

ngày nữa có bảy thành là bản thân sẽ nhận được Ỷ Thiên kiếm, còn ba thành là

mấy ngày gần đây Âu Dã Tử bị tiêu chảy.

Một phút sau, Pháo Thiên Minh nhận được tin nhắn của Thiên hậu: "Kiếm

của ngươi, ta nhận. Xin lỗi."

"Không cần trêu ta. Ta tin ngươi, bây giờ trong lòng ta bình tĩnh lắm."

"Tại sao?"

"Không vì lý do gì cả, thật đấy! Chỉ là cảm giác, cảm giác ngươi đáng tin."

"... Cảm ơn! Mười ngày sau gặp lại."

"Mười ngày sau gặp lại." Pháo Thiên Minh lệ rơi đầy mặt, ai da, ngươi thật

sự nhắn tin đến. Dùng chiêu trò hết rồi, chỉ đợi tuyên án. Cảm giác vận mệnh

nằm trong tay người khác quả thật không dễ chịu chút nào. Cầm kiếm, tự thân

còn có hai mươi ngày để chuẩn bị. Vì hoạt động một tháng sau, các thế lực đã

bắt đầu bố trí. Kể cả Lãnh Nhược Tuyết, Đường Đường đều đang thong dong

sắp đặt đám NPC. Bởi vì còn thời gian, còn thời gian một tháng.

Nhưng Pháo Thiên Minh cũng như mọi người, đều đánh giá thấp sự vô sỉ, ti

tiện, hạ lưu của đám thiết kế! Thực ra nên Pháo Thiên Minh lường trước, những

người và việc nhìn thấy bên ngoài luôn có một thủ đoạn khác. Chẳng hạn như

bây giờ Bạo Phong tiểu đội đang nắm giữ lá bài lớn nhất, đã có đủ thực lực, tự

tin, trí tuệ, tiền bạc... sắp sửa được hưởng lợi lớn trong hoạt động. Nhưng với

bản tính của đám thiết kế, liệu có phải họ sẽ lợi dụng cơ hội này để làm chuyện

xấu?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hệ thống thông báo: Hai giờ sau, trò chơi sẽ chuyển sang chế độ phó bản tử

vong, tất cả người chơi tử vong sẽ bị đẩy ra khỏi phó bản, không thể tham gia

hoạt động chính thức hai tháng một lần.

Trong phó bản tử vong: Thứ nhất, dịch trạm chỉ giới hạn khả năng truyền

tống tới mười thành thị lớn, lần lượt là: Lạc Dương, Khai Phong, Kiến Nghiệp,

Hàng Châu, Đại Lý, Tây Hạ, Thành Đô, Trường An, Phúc Châu, Tương Dương.

Thứ hai: Kim Tiền bang, Quyền Lợi bang, Thiên Hạ bang, Hoàng Gia Thiên

Đường bang chủ tử vong, tức là toàn bộ nhân viên trong bang đều tử trận.

Người chơi có thể cân nhắc trong hai giờ để quyết định ở lại hay rời bỏ hoặc

chọn bang khác. Hai giờ sau không được rời bỏ. Trong phó bản, bất kỳ ai bị

bang chủ đuổi ra khỏi bang sẽ bị coi là tử vong.

Thứ ba: Hai giờ sau, chiếc U Minh Huyết Hà xa trong truyền thuyết sẽ xuất

hiện từ mặt biển Phúc Châu, càn quét Trung Nguyên trong hai mươi ngày. Bất

kỳ người chơi nào g**t ch*t chủ nhân Huyết Hà xa đều được hai quyển tuyệt

học, nếu là thành viên bang phái khác giết được chủ nhân Huyết Hà xa thì chủ

nhân Huyết Hà xa và Huyết Hà xa sẽ vĩnh viễn bị trấn áp bởi bang phái đó.

Thứ tư: Võ công của chủ nhân Huyết Hà xa trong Huyết Hà xa không thua

kém Tổ sư gia các môn phái, cũng cao hơn một bậc so với bang chủ tam đại

bang hội, huống hồ Huyết Hà Bát Mã cũng là cấp Thần Mã, kính xin mọi người

lượng sức trước khi hành động.

Thứ năm: Để đảm bảo lợi ích của đa số cổ đông, hai giờ sau chứng khoán sẽ

ngừng giao dịch cho đến khi kết thúc phó bản.

Thứ sáu: Đối với việc mọi người chửi thề tập thể, chúng ta thấu hiểu và

chân thành xin lỗi từ tận đáy lòng.

"Mẹ kiếp!" Sau khi phát thanh xong, mọi người cùng thốt lên một tiếng gầm

giận dữ. Sau đó trò chơi lập tức hỗn loạn. Trước tiên là xử lý chứng khoán, sau

hoạt động phó bản lần này, hoặc là cổ phiếu trở thành phế liệu, hoặc là bạc tỷ

tuôn trào. Kế đến là vấn đề lựa chọn bang phái, tất cả các bang phái vội vã triệu

tập hội nghị toàn thể để tìm chỗ dựa tốt nhất cho mọi người.

Người đi trên đường phố đã không còn truyền tin, trực tiếp gọi điện thoại:

"Này! Có ném hay không? Ngươi cho ta biết chính xác đi. Cái gì? Ngươi chờ

chút, ta có tin nhắn đến. Chào sếp, đang họp, hiện giờ không rảnh! Chọn bọn

phái nào... Ta làm sao biết được, giờ còn đang nhức đầu chọn cổ phiếu nào

đây."

"Ta đã nói với ngươi rồi, thực lực Thiên Hạ bang là thấp nhất!"

"Thực lực nhỏ thì hắn sẽ không động vào Huyết Hà xa, sẽ tương đối an

toàn."

"Mẹ kiếp, không động vào Huyết Hà xa thì ai lấy bí tịch kia?"

Một nồi cháo loãng, hai giờ đồng hồ mà bắt người chơi đưa ra phán đoán

phức tạp như thế này, thật sự là chuyện không thể làm được
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 562: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 248



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đường Đường rống: “Mọi người rời bang mở họp! Mọi người!”

Xa: "Nhưng ta có bang phái riêng của mình "

Ái Niếp Niếp: "Tán thành!"

Pháo Thiên Minh: "Ta muốn tới Phúc Châu dạo chơi trước đã."

Vụ Lý Hoa: "Tán thành!"

Tinh Ảnh: "Đường Đường, rốt cuộc là mua cổ phiếu nào, chỉ còn nửa giờ

nữa thôi, gấp chết đi được."

Vô Song Ngư: "Tán thành."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đường Đường lệ rơi đầy mặt, thành viên quá phức tạp. Có Xa và Ái Niếp

Niếp xa tinh thần tập thể là trên hết, có phần tử nguy hiểm tự do tản mạn Pháo

Thiên Minh và Vụ Lý Hoa. Có Tinh Ảnh và Vô Song Ngư tiền tài là trên hết.

Còn có phẩm đức đều ưu tú nhưng nhân phẩm không tốt, Phích Lịch và Hát Bất

Túy. Căn bản là không có biện pháp quản lý!

"Ta nói lần cuối cùng: Toàn thể nhân viên rời bang, trong mười phút tới đến

phòng riêng của Không Có quán rượu. Còn Phượng Hoàng và Ái Niếp Niếp, lập

tức gia nhập Thiên Hạ bang. Chưa đủ mười phút, ta sẽ tự sát cho các ngươi

xem." Đường Đường đưa ra tối hậu thư.

"Đến đây đến đây." Mọi người lập tức đáp ứng. Đường Đường thật sự tự sát,

một tháng tới ai động não đây? Thế thì phải đi ngay.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thiên Nhãn: “Bang hội đang báo mở họp, ta phải tới đó ngay.”

Lãnh Nhược Tuyết vội vàng nói: "Giờ bên này rối ren, ngươi xử lý giúp ta

trước đi."

"Vậy bên kia thì sao?"

"Cứ nói ngươi đang du lịch ở Hoa Sơn, không thể về nhanh như vậy được."

Đường Đường vỗ bàn: "Yên lặng! Yên lặng! Mọi người ngồi xuống."

Mọi người ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đường Đường nói: "Lần này hệ thống đánh cho tất cả mọi người một cú ê

ẩm. Chúng ta đã loạn, thiên hạ đều đang loạn. Tất cả mọi người không thể nắm

chắc được quỹ tích mọi chuyện tiến triển, cho nên chúng ta tạm thời chỉ có thể

định ra mấy nguyên tắc. Mọi người bảo tồn sinh mệnh của mình, cố gắng hết

sức dựa theo lập trường nguyên tắc mà thu được lợi ích cao nhất."

"Phải rồi! Phải rồi!" Mọi người cùng gật đầu.

"Nguyên tắc thứ nhất vẫn là bảo vệ Thiên Hạ bang, lần này bốn bang chủ đã

có được quyền lợi lớn nhất. Ta thấy Tôn Ngọc Bá có tính cẩn thận, tất nhiên sẽ

không liều mạng tổ chức người đi chặn Huyết Hà xa, cho nên tổn thất nhỏ nhất.

Còn bang chủ Tiền Tài và Quyền Lợi đều là kẻ ham mê quyền lực, tất nhiên sẽ

đi chặn đường. Nguyên tắc thứ hai, một khi có cơ hội phải g**t ch*t Lãnh

Nhược Tuyết, việc này, Chử Trà, giao cho ngươi."

"Nguyên tắc thứ ba là bảo đảm lực chiến đấu cho quan lại, Huyết Hà xa chỉ

cho phép Chử Trà, Tinh Ảnh và Vụ Lý Hoa tham gia, ba người các ngươi cũng

phải lượng sức mà tham gia. Những người khác không được lại gần."

"Nguyên tắc thứ tư: Những hành động khác cần có ít nhất hai người trở lên,

hơn nữa phải báo cáo với ta, đặc biệt là... ngươi!" Đường Đường chỉ vào Pháo

Thiên Minh nói: "Có động tĩnh gì nhất định phải nói cho ta biết."

"Nguyên tắc thứ năm: Huyết Hà xa sẽ khiến Tiền Tài và Quyền Lợi tổn thất

rất nhiều chiến lực, vì vậy cho dù chúng ta có chắc chắn cũng không thể động

vào hắn quá sớm. Nhưng phải đảm bảo khi hai bang cướp xe, người của chúng

ta phải có mặt. Lúc đó nếu chúng sắp thành công, nhất định phải ra tay phá

hoại."

"Nguyên tắc thứ sáu: Tất cả mọi người đều đặt cửa Thiên Hạ bang, nếu

Thiên Hạ bang thật sự muốn chiếm đoạt Huyết Hà xa, mọi người nhất định phải

hết lòng hỗ trợ. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn tính mạng.

Dù sao Huyết Hà xa chỉ là mồi nhử, bữa tiệc chính thức phải một tháng sau mới

bắt đầu. Vì vậy trong một tháng này, mọi người cố gắng tránh thương vong."

"Phía Thiên Nhãn nói sao?" Tinh Ảnh hỏi.

Đường Đường chỉ xuống Pháo Thiên Minh nói: "Hai giờ nữa trực tiếp giết

Lãnh Nhược Tuyết, có chắc không?"

"Chắc chắn!"

“Tiểu Ngư đã nói với ta. Thiên Nhãn chỉ là do Hoàng Gia Thiên Đường liên

minh với Quyền Lợi nên nhận được thẻ khách quý từ Lãnh Nhược Tuyết. Cô ấy

không phải là thành viên của bang hội nào, chỉ cần giết Lãnh Nhược Tuyết, ta

tin tưởng cô ấy có thể cung cấp trợ giúp đối lớn cho chúng ta. Chử Trà, tốt nhất

là ám sát.”

“Biết rồi! Ta đi chuẩn bị ngay đây! Các ngươi cứ họp tiếp đi.” Pháo Thiên

Minh không kiên nhẫn. Lãnh Nhược Tuyết chẳng phải là cao thủ gì. Hoàng Gia

Thiên Đường cũng không bố trí NPC trấn phái. Ra vào chẳng khác gì nhà mình.

Toàn bộ Bạo Phong tiểu đội đã dùng hết vốn liếng của mình mua cổ phiếu

Thiên Hạ bang, sau đó bình thản chờ đợi phó bản bắt đầu.

Hai giờ nhanh chóng trôi qua, theo giới thiệu: "Hình thức tử vong bắt đầu..."

Mọi người phát hiện, trò chơi đã thay đổi. Thay đổi lớn nhất là ánh mặt trời trên

bầu trời. Đột nhiên chạy về phía đông, tức là trong trò chơi ban ngày và ban

đêm. Ngoài ra một vài người chơi tinh tế phát hiện ra, một số công trình người

chơi không dùng đến ví dụ như quán trọ, kỹ viện vân vân... bắt đầu nhiều NPC

hơn, thậm chí trong ngõ nhỏ ở thành thị ngẫu nhiên còn gặp được người bán

hàng rong dưới chân dưới chân nổi gió.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 563: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 249



"Này! Này!" Pháo Thiên Minh thử giọng trong kênh đội ngũ.

"Bình thường! Chử Trà, bên ngươi thế nào rồi?" Đường Đường hỏi.

Pháo Thiên Minh đang dán trên xà nhà phòng họp của Hoàng Gia Thiên

Đường, nghe vậy trả lời: "Ta đang đợi Thiên Nhãn rời khỏi."

Thiên Nhãn nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Bắt đầu hình thức tử vong rồi. Ta đi

đây."

"Nhớ giữ liên lạc."

"... Biết rồi!" Thiên Nhãn có phần bực bội. Đây là lần đầu tiên Pháo Thiên

Minh trông thấy Thiên Nhãn bực bội, cho dù là trong thời điểm chiến đấu nguy

cấp như vậy, y cũng chưa từng thấy Thiên Nhãn bực bội.

Lãnh Nhược Tuyết đưa mắt nhìn Thiên Nhãn rời khỏi, sau đó quay người lại

muốn đi qua cửa bên tới kho hàng bang hội. Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng bay

tới phía sau cô, sau đó nhẹ nhàng đâm thanh kiếm mỏng đã chuẩn bị sẵn trong

tay...

Không có bất kỳ tiếng vang nào, thậm chí ngay cả người trong cuộc là Lãnh

Nhược Tuyết cũng không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân

trống rỗng, ngay cả thời gian quay đầu cũng không có, trực tiếp hóa thành ánh

sáng trắng. Pháo Thiên Minh thu kiếm về túi đồ: "Chen mặt cái quái gì, người

ấy! Dù sao cũng không phải là NPC, đừng lúc nào cũng nghĩ mình quá cao

minh."

"Nhưng ngươi cũng không thể gọi là cao minh, làm chuyện xấu mà chẳng

thèm che mặt." Thiên Nhãn về từ lúc nào không biết, lạnh lùng nhìn Pháo Thiên

Minh.

"Ừm... Người tới khi nào?"

"Vừa tới!"

"Ài... Ta tìm Tiểu Tuyết của người cả buổi. Có chuyện quan trọng cần bàn,

người nói xem, cô ấy có thể trốn đi đâu vậy?"

Thiên Nhãn nói: "Ta cảm thấy cô ấy tử vong rời khỏi phó bản rồi. Người

cảm thấy sao? Minh chủ võ lâm, cao thủ đệ nhất giang hồ Thanh Mai Chử Trà?"

"Không thể nào... Nói thế nào thì cũng là người đứng đầu một bang phái, cứ

như vậy mà chết sao?"

"Ngươi!" Thiên Nhãn chỉ Pháo Thiên Minh rất chân thành nói: "Giết cô ấy!"

"Ồ?" Pháo Thiên Minh vuốt cằm trầm tư một lúc rồi mới nói: "Hình như đã

xảy ra chuyện này."

"Có thể khẳng định đã xảy ra."

“Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?"

"Sao ta lại ở đây lẽ nào ngươi lại không biết? Thiên Nhãn đã bị Pháo Thiên

Minh truyền nhiễm, lúc làm chuyện xấu không những không chột dạ mà còn rất

phách lối. Cô tin chắc Pháo Thiên Minh đã trốn ở góc nào đó, không thể không

nghe thấy đoạn đối thoại giữa mình và Lãnh Nhược Tuyết .

Pháo Thiên Minh hỏi lại: "Biết cái gì?".

Thiên Nhãn có phần lúng túng nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết... ta và Tiểu

Tuyết là bằng hữu?".

Pháo Thiên Minh càng nghi ngờ hơn nữa: "Không phải nói ngươi đang ở

Hoa Sơn à?"

Thiên Nhãn liếc mắt lên trần nhà, nói: "Ừm... Hoa Sơn ấy... Hoa Sơn gần

Trường An, nên ta tiện thể ghé thăm Tiểu Tuyết, không ngờ cô ấy lại bị ngươi

giết.” Thiên Nhãn quăng ngược lại vấn đề cho Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh vỗ vai Thiên Nhãn, nói: "Giết thì giết! Đi thôi, chúng ta

còn sống lâu lắm!". Rồi quay sang nói: "Mục tiêu đã bị tiêu diệt. Thiên Nhãn

quay về!".

Thiên Nhãn vẫn cứ hỏi mãi trên đường đi: "Ngươi mới tới Hoàng Gia Thiên

Đường thật à?"

Pháo Thiên Minh trả lời: "Đúng rồi đúng rồi! Đã nói đến 365 lần rồi, ngươi

có thấy phiền không? Đến nơi rồi!". Rồi khi cùng Thiên Nhãn bước vào Không

Có quán trọ.

Pháo Thiên Minh nói: "Sau khi chế độ tử vong bắt đầu, bên ta toàn bộ NPC

làm việc đều đã rút lui. Hơn nữa các môn phái cũng không bảo vệ đệ tử bản

môn. Vậy nên các ngươi phải thật cẩn thận, đừng bị bọn chúng bắt cóc. Nếu

không xong thì báo cho chúng ta biết, nhảy ra cửa sổ trốn đi".

Thiên Nhãn hỏi: "Có khoa trương đến thế không?".

"Có!" Đường Đường từ tầng hai đi xuống: "Lãnh Nhược Tuyết... bất hạnh

bỏ mình, nếu Huyết Ảnh sẽ trở thành yếu tố bất ổn nhất. Các đoàn thể lớn nhỏ

trong người chơi thậm chí là NPC, một khi cảm nhận được lực phá hoại của

nhóm Chử Trà, ắt sẽ ra tay với chúng ta. Trong khi đó, hai nữ nhân yếu ớt nhất

của chúng ta..."

"Thôi đi thôi đi! Các ngươi còn nữ nhân yếu ớt, tuy dáng dấp không ra sao,

mỗi người đều có thể liều mạng với Như Hoa. Nhưng đánh nhau vẫn tương đối

sở trường." (Như Hoa trong phim của Châu Tinh Trì)

Hai cô gái căm tức nhìn lại, Pháo Thiên Minh không thèm đoái hoài, nói:"

Ta đi dạo phố Phúc Châu đây."

"Thôi thôi, đừng để ý tới hắn." Đường Đường nắm tay Thiên Nhãn hỏi: "Cô

nghĩ tiếp theo tình hình sẽ diễn biến thế nào?"

"Rất khó nói trước, nhưng ta cho rằng sẽ có một hai bang phái NPC hệ

thống đi thử Huyết Hà xa."

"Vấn đề chính là Huyết Ảnh, ngươi thấy sao? Nào! Chúng ta lên trên nói

chuyện đi, mấy ngày nay Chử Trà bao ăn bao ở, cô uống rượu XO hay là Nữ

Nhi Hồng ba trăm năm?"

"Ta uống nước là được rồi."

"Nước à... Tiểu nhị, mang lên vài chai nước khoáng nhập khẩu từ sao Hỏa

đi. Gần đây không ít chính phủ mở hội nghị gì đó, đều uống nước khoáng Pháp

giá hơn 20 đồng, chúng ta chơi trò chơi mà còn keo kiệt hơn bọn họ sao?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 564: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 250



...Phúc Châu.

Rất nhiều người chơi và NPC mang mục đích riêng tập trung tại Phúc Châu.

Pháo Thiên Minh vừa ra khỏi trạm dịch, thậm chí còn thấy Kinh Vô Mệnh dẫn

theo hơn ba mươi mấy người chơi leo lên mái nhà nhìn xuống.

Pháo Thiên Minh chưa kịp thấy rõ tình hình, đã nghe thấy các huynh đệ trên

nóc nhà đồng thanh hô: "Tới rồi!" Pháo Thiên Minh nhìn về phương nam, góc

quẹo phía xa xa đột nhiên bay lên một đám mây máu, đám mây máu bao phủ

phương viên năm trượng, lao vụt về phía mình.

Gần đến nơi, Pháo Thiên Minh nhìn kỹ, trong huyết vân là một chiếc xe

ngựa lớn không có xa phu, chỉ có một thùng xe rộng năm mét vuông, hai bên là

kết cấu kiên cố, trong khi trước sau chỉ là rèm xe bằng vải.

"Lên! Ai hy sinh được thưởng nghìn lượng vàng." Kinh Vô Mệnh hô một

tiếng, hai mươi người chơi bên cạnh xoay người từ trên nóc nhà hạ xuống, ngăn

cản lối đi của Huyết Hà xa.

Pháo Thiên Minh cùng tất cả mọi người kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng

thấy có ai chặn đường Huyết Hà xa, mọi người đều cổ vũ các dũng sĩ: "Cố lên!

g**t ch*t hắn ta!"

"Lên ngựa!" Người dẫn đầu gầm lên một tiếng, hai mươi người chơi lấy thú

cưỡi ra, toàn bộ đều là ngựa lớn vùng Quan Đông, hai mươi nam nhân lạnh lùng

nhìn về phía Huyết Hà xa đang lao tới.

Thủ lĩnh cầm thương hô lớn: "Hữu Ngã Vô Địch!" Trên người hai mươi

nam nhân tỏa ánh sáng trắng, đây là kỹ năng mà đệ tử Anh Hùng môn có thể

lĩnh ngộ, hiệu quả như tên gọi, Hữu Ngã Vô Địch thể tăng cường sức mạnh cho

đội ngũ ba mươi người, khi người và ngựa công kích, phòng thủ tăng gấp bội,

nội công, võ công tăng 80%; khinh công, thân pháp tăng 50%. Nhưng Hữu Ngã

Vô Địch có tác dụng phụ rất lớn, chỉ kéo dài năm phút. Trong vòng năm phút

phải g**t ch*t quân địch gấp ba số lượng mình, nếu không tất cả sẽ tử vong tập

thể. Đây là kỹ năng bí truyền ép đáy hòm của Anh Hùng môn.

"Giết!" Hai mươi người xếp thành bốn hàng năm người. Vừa ra lệnh giết,

năm người đầu tiên xông lên không chút do dự, tiếp theo là hàng thứ hai, rồi

hàng thứ ba...

Bang hội không nghĩ có thể tiêu diệt Huyết Hà xa, cũng không hoàn toàn vì

tiền thưởng. Bang hội chỉ vì một luồng nhiệt huyết, vì cảm giác thích thú, vì

muốn phát tiết. Pháo Thiên Minh thấy cảnh này cũng thừa nhận: Bản thân

thường mong mỏi được như một trong hai mươi người kia. Nhưng y biết, y

không phải bọn họ, bọn họ cũng không phải y, trên đời không bao giờ có hai

quả trứng gà giống hệt nhau. Mình không thể làm được như bọn họ, bọn họ

cũng không thể làm được việc của mình. Mặc dù không cùng đường nhưng

Pháo Thiên Minh vẫn khâm phục bọn họ.

Nam nhi nhiệt huyết xung kích Huyết Hà xa, đội ngũ thứ nhất lấp lóe ánh

sáng trắng, vừa tiến vào phạm vi huyết vân, đột nhiên đã chậm lại. Đám kỵ binh

còn chưa kịp đâm ra trường thương, bốn tên to cao trên lưng ngựa bỗng nhiên

bay lên không trung, sau đó hóa thành ánh sáng trắng. Mọi người lập tức hiểu

được là chuyện gì xảy ra, đây là người trong xe g**t ch*t bọn họ từ khoảng cách

tám mét.

Hàng thứ hai, hàng thứ ba... Bốn hàng kỵ binh khác không ngoại lệ toàn bộ

tử trận, tất cả đều ngã khi còn cách tám con huyết mã cỡ một thân ngựa. Tất cả

người chơi đều trợn mắt há hốc mồm, loại võ công này đã vượt quá phạm trù

mà bọn họ có thể lý giải.

"Chạy đi đâu?" Kinh Vô Mệnh rốt cuộc cũng xuất kiếm, một bóng người từ

bên cạnh đánh về phía xe ngựa trong huyết vân, người chưa tới, kiếm đã ra

trước, kiếm như rắn độc lóe lên dưới ánh mặt trời rồi biến mất, xem ra là muốn

trực tiếp xuyên qua xe ngựa giết người.

"Được!" Người trong xe phát ra tiếng tán thưởng, có điều, chuyện này

không cản trở kiếm của Kinh Vô Mệnh tiến vào xe ba tấc. Sau đó, người bị

đánh bay ra ngoài.

Mặc dù vậy, Kinh Vô Mệnh cũng không phải đèn đã cạn dầu, tuy rằng bị ép

lui, nhưng bước chân rơi xuống rất vững vàng, không bị thương quá nặng.

Pháo Thiên Minh vẫn đứng ở giữa đường không rời đi, phía trước ngăn chặn

không được, y vẫn cứ đứng đó. Vô Song Ngư trên mái nhà vô cùng sốt ruột,

sớm biết nói chuyện với tên này như đánh rắm, căn bản không để nguyên tắc

vào trong lòng, có điều muốn kéo lại e rằng cũng không kịp, bởi vì huyết vân

sắp bao phủ đến Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh lấy ra một cái bao tải chờ đợi, một cái bao tải to bằng nửa

người trưởng thành... Y cảm nhận được sát khí truyền ra từ trong xe ngựa,

nhưng không có cách nào, ai bảo mình vừa thuận tay lấy được một món đồ ở

Hoàng Gia Thiên Đường. Không dùng thì trong lòng ngứa ngáy.

"Tổ ong vò vẽ vô địch." Pháo Thiên Minh ném bao tải về phía xe ngựa, vội

vàng cắm đầu chạy. Bao tải vừa tiến vào huyết vân, lập tức nổ tung, hơn ngàn

con ong vò vẽ phát ra tiếng vo ve.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 565: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 251



Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của Pháo Thiên Minh, người kia là thành

viên Hiệp hội bảo vệ động vật nhỏ, không ra tay giết ong vò vẽ. Trực tiếp lái xe

lao qua. Cuối cùng, còn phát ra một chưởng về phía Pháo Thiên Minh đang

chạy trốn cách đó năm mét bên trái. Nhưng cũng ngoài dự liệu của y, chưởng

lực vô hình vô ảnh phát ra, Pháo Thiên Minh như đã biết trước, uốn éo mông né

tránh được.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Vô Song Ngư nhảy đến trước mặt Pháo Thiên

Minh hỏi.

"Tổ ong vò vẽ à? Kỳ quái. Theo kinh nghiệm của ta, ngựa vừa nghe thấy

tiếng vo ve ấy ắt phải nổi điên mới đúng chứ."

"Làm ơn. Ngựa nhà người ta là thần mã đấy."

"Ý ngươi là phải tìm ong thần?"

"... Trà ca, ngài đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy. Con ngựa này chẳng sợ lửa,

chẳng sợ bẫy rập, chẳng sợ đao thương, cũng chẳng sợ ám khí. Lại càng không

sợ tổ ong vò vẽ của ngươi."

"Vậy thì hết cách rồi. Ta vừa ở trong huyết vân, tất cả trạng thái đều giảm

50%. Nếu không giết ngựa trước thì hoàn toàn không thể đến gần xe ngựa. Này!

Ngươi nói xem ngựa có biết bơi không?"

"Chắc là biết." Vô Song Ngư cũng không dám chắc. Nhưng y lập tức nắm

lấy Pháo Thiên Minh: "Đường Đường cố ý sai ta đến để trông chừng ngươi. Cô

ấy bảo ngươi là nhân tố nguy hiểm khó lường nhất. Ngài có âm mưu quỷ kế gì,

bất kể thành hay bại cũng phải đợi mười ngày sau rồi hãy nói, được chứ?"

Bên bang hội còn đang nói chuyện, Huyết Hà xa đã lao ra khỏi thành Phúc

Châu, phóng về phía hoang dã.

"Chúng ta có thể mai phục ở hẻm núi để lăn đá, còn có thể dùng trâu lửa,

mua Xuân Lôi, bom cháy..." Vô Song Ngư kéo Pháo Thiên Minh về Không Có

quán rượu. Pháo Thiên Minh hăng hái giới thiệu phương án của mình với

Đường Đường.

"Ta nói lại lần nữa." Đường Đường giơ một ngón tay lên: "Trong vòng mười

ngày, không được đụng đến xe ngựa. Ngoài ra, ta phải nhắc nhở ngươi, những

gì ngươi nghĩ đều vô dụng cả. Ái Niếp Niếp đã gửi tin nhắn, hắn tìm hiểu được

từ môn phái, tám con ngựa này không tầm thường, mỗi con đều có kỹ năng

riêng. Ví dụ có con có thể làm chậm trạng thái của kẻ đến gần, có con có thể

thăm dò khí tức của người khác từ xa..."

"Ồ! Ta đi dạo một chút!"

"Không được đi." Đường Đường nghiêm nghị nói: "Chử Trà, đừng đùa nữa,

lần này mọi người đều đặt cả gia sản vào đây. Nếu vì ngươi mà hỏng việc,

ngươi tính sao đây."

Pháo Thiên Minh lấy ra một thứ gì đó nói: "Ta tin chắc có thể giết được

hắn."

Đường Đường nhìn thứ đó một lúc rồi nói: "Ngươi nhịn mười ngày thôi thì

chết à. Ngươi xem con đường xe ngựa này đi, trước tiên chắc chắn sẽ đến Hàng

Châu, ta đã nhận được tin tức, Thiên Hạ bang đã tổ chức sơ tán nhân thủ, dời

những vật phẩm quan trọng dọn đến các phân đà. Sau Hàng Châu, rất có thể hắn

sẽ lao về phía tây, tiến thẳng đến tổng đà Quyền Lợi bang ở Thành Đô, sau đó là

tổng đà Kim Tiền bang ở Lạc Dương... Dĩ nhiên hắn không cần đi Trường An.

Nếu theo con đường này, mười ngày này sẽ gây thiệt hại lớn nhất cho Quyền

Lợi bang và Kim Tiền bang..."

"Biết rồi, biết rồi. Ta chỉ ra ngoài dạo chơi, đảm bảo hắn có mời ta lên xe

giết hắn. Ta cũng không làm, được chưa?"

"Thật không?"

"Thật, còn chân thật hơn cả tấm lòng đất của ta."

"Tấm lòng của ngươi? Ngươi còn có tấm lòng sao?"

"... Vậy thì còn chân thật hơn ta... Dù sao cũng sẽ không đi, ngươi cứ yên

tâm! Ta đi dạo phố được chưa?" Pháo Thiên Minh trong lòng ngứa ngáy như

kiến bò, nếu không có thủ đoạn xử lý Huyết Hà xa thì thôi, nhưng bản thân y

vẫn còn chút biện pháp.

Pháo Thiên Minh thấy Đường Đường còn muốn nói gì, vội vàng lấy ra một

tờ giấy: "Võ Mục trận pháp, năm người thành trận, tiên phong tăng công kích,

tăng thân pháp, giảm phòng ngự, hai bên cánh trái phải tăng khinh công, tăng

thân pháp, giảm nội lực. Trung quân tăng võ công, tăng nội lực. Hậu quân giảm

công kích, giảm thân pháp, giảm nội lực, giảm võ công, tăng phòng ngự. Ngươi

cầm lấy nghiên cứu, sau khi học xong, chọn bốn người ra luyện tập thêm. Ta đi

đây!"

"Ô!" Đường Đường nhận lấy tờ giấy, vẫy tay với Pháo Thiên Minh nói: "Đi

đi." Sức chú ý của cô bị thu hút vào tờ giấy. Thiên Nhãn ở bên cạnh lạnh lùng

đứng nhìn, đánh chết cô cũng không tin, Pháo Thiên Minh sẽ ngoan ngoãn đi

dạo phố.

Pháo Thiên Minh dịch chuyển đến Phúc Châu, trực tiếp bắt đầu truy kích

Huyết Hà xa. Do sở trường khinh công thẳng tắp, không đầy hai canh giờ Pháo

Thiên Minh đã bám đuôi được Huyết Hà xa. Y không lại gần, mà giữ mình cách

đó hơn trăm mét, chờ thời cơ đến.

Theo sau Huyết Hà xa như vậy còn có ba nhân vật khác, trong đó có cả Độc

Hành và gã người Nhật Uy che mặt trước công chúng. Một nhân vật khác chính

là diễn viên quần chúng B của Thiên Sơn phái bị Pháo Thiên Minh hạ thủ trong

Đại Hội Võ Lâm, tay hắn vẫn cầm một cái túi vải nhỏ, khiến Pháo Thiên Minh

đến nay vẫn rất tò mò, rốt cuộc cái túi nhỏ này của hắn chứa vũ khí bí mật gì?
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 566: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 252



Bốn người này đều biết nhau, nhưng không ai là bằng hữu. Độc Hành từng

có hiềm khích với Pháo Thiên Minh và gã người Nhật. Diễn viên quần chúng B

từng có hiềm khích với Pháo Thiên Minh và gã người Nhật. Gã người Nhật lại

từng có hiềm khích với mọi người. Chỉ riêng Pháo Thiên Minh khá lương thiện,

chỉ tương đối khúc mắc với gã người Nhật. Cho nên bốn người không nói gì, ai

nấy tự bám theo trái phải Huyết Hà xa.

Bốn người này có tính cảnh giác rất cao, không chỉ với Huyết Hà xa, mà còn

với ba người đồng hành. Bốn người này ai cũng có khả năng lạnh lùng hạ sát

chiêu tới người khác, hơn nữa đều hợp tình hợp lý. Độc Hành vẫn là Viên

Nguyệt loan đao che ngực. Hai tay gã người Nhật nửa kéo nửa cầm đao Nhật

Bản. Tay diễn viên quần chúng B luôn ở trong túi vải. Tay phải Pháo Thiên

Minh cầm Huyễn Ảnh kiếm, tay trái sẵn sàng lấy đồ từ trong túi.

Một xe bốn người rất ăn ý chạy trên đường lớn, gặp đoạn đường hẹp, Pháo

Thiên Minh và Độc Hành tăng tốc đi phía trước, còn gã người Nhật và diễn viên

quần chúng B thì theo sát theo phía sau xe.

Mặt trời cuối cùng cũng lặn, vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời. Không rõ là

canh giờ nào, tiếng huýt gió vang ra từ trong xe ngựa, tám con ngựa đồng loạt

dừng bước. Bốn nam nhân cũng đồng thời dừng bước. Một NPC trung niên tóc

bạc kéo rèm xe, ngồi vào vị trí xa phu, lấy ra ít lương khô bắt đầu nhai nuốt.

Độc Hành và gã người Nhật không cử động. Pháo Thiên Minh và diễn viên

quần chúng B thì từ từ tiến lại gần NPC.

"Ta tên Nhậm Cuồng." NPC nói một câu, quay đầu về phía với diễn viên

quần chúng B: "Cầm một bao Băng Phách mà muốn giết ta à? Đúng là mộng

tưởng hão huyền."

Điễn viên quần chúng B nhẹ cười nói: "Đây không phải Băng Phách bình

thường." Rồi tiến thêm hai bước nữa.

Nhậm Cuồng hỏi: "Có nổ không?"

“...” Diễn viên quần chúng B im lặng không trả lời.

"Thiên Lý Băng phong, nội lực phát động Băng Phách nổ tung bên người

đối thủ làm giảm 30% khả năng hành động và nội lực của đối thủ. Hơn nữa còn

kèm theo cho ba mươi phần trăm tỷ lệ đóng băng hoàn toàn. Ngươi thu thập túi

Băng Phách này, không dưới một tháng là không thể lấy được phải không? Ta

khuyên ngươi đừng lãng phí." Nhậm Cuồng không quay đầu lại nói.

Diễn viên quần chúng B dừng bước, thở dài nói: "Một tháng rưỡi mới góp

nhặt được hai viên Thâm Hàn Băng Phách này, vốn chuẩn bị để đối phó với tên

khốn kiếp chết tiệt nào đó."

Pháo Thiên Minh bất mãn nói: "Này! Nói năng sạch sẽ một chút đi!"

Nhậm Cuồng nhìn Pháo Thiên Minh một hồi: "Chậc chậc, thật sự còn có

một cao thủ. Còn là một cao thủ rất không đơn giản."

Pháo Thiên Minh xấu hổ chắp tay: "Quá lời quá lời." Nhưng vừa hạ tay

xuống, Pháo Thiên Minh đã phát hiện Nhậm Cuồng đã quay trở lại trong xe

ngựa.

"Không phải là quá lời, mà là thán phục! Bạo Vũ Lê Hoa Châm, một trong

tam đại ám khí. Trong phạm vi mười lăm mét, người ngăn giết người, Phật ngăn

giết Phật. Há chỉ đơn thuần là quá lời thôi ư?"

Pháo Thiên Minh xấu hổ thu hồi Bạo Vũ Lê Hoa Châm đang nắm trong

lòng bàn tay phải: "Nào có! Ra nói chuyện đi, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu." Tên

rùa đen khốn kiếp này thành tinh rồi, cho ta thêm năm bước, không biến ngươi

thành than tổ ong tức là trời không có mắt.

Nhậm Cuồng cười lớn một tiếng, xuất hiện trên nóc xe ngựa, nhìn bốn

người chơi đông tây nam bắc nói: "Các ngươi có thứ ép đáy hòm, đáng tiếc

thay. Đáng tiếc các ngươi không đồng tâm hiệp lực. Nếu không, cho dù ta đang

ở trong xe ngựa, cũng phải tốn không ít công sức mới có thể đuổi các ngươi đi."

Pháo Thiên Minh hỏi: "Vậy xin hỏi phải làm thế nào mới có thể giết được

ngươi?" Trên đời này, chỉ có một mình Pháo Thiên Minh mới có thể hỏi ra câu

như vậy.

"Đặt câu hỏi không sai, ta có thể nói cho ngươi biết. Chỉ cần ngươi có thể

vào trong xe, ngươi sẽ không chịu ảnh hưởng của huyết vân, cũng có thể giao

chiến công bằng với ta."

"Nếu không thì sao?"

"Nếu cho dù Thiên Vương lão tử tới đây cũng không làm gì được ta."

"Hả? Ngươi dám đứng như thế này cả ngày, ta sẽ cho ngươi biết chữ tử viết

thế như nào."

"Thú vị đấy. Ta ngông cuồng, ngươi còn..."

Chưa dứt lời, bốn thanh phi đao của Pháo Thiên Minh đã đột nhiên xuất

hiện. Lần lượt nhắm vào tim phổi và họng Nhậm Cuồng. Đến khi cầm được

thanh thứ năm, hệ thống báo mục tiêu đã biến mất. Trong giây lát ngắn ngủi

nhanh như chớp giật ấy, ngay cả Pháo Thiên Minh cũng không nhìn ra có trúng

yếu điểm hay không.

"Hay lắm! Hay cho một Tiểu Lý Phi Đao, đi!" Nhậm Cuồng trong xe đã bị

thương không nhẹ, không dám dừng chân, trực tiếp thúc ngựa lên đường.

Ngựa chưa kịp xuất phát, từ trong bùn trước ngựa đã có người lao ra, hô

bằng tiếng Nhật: "Nghênh Phong Nhất Đao trảm!" Thế như cầu vồng, mang

theo đao quang dài hai mét, quyết chém cả ngựa lẫn xe làm đôi.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 567: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 253



"Hừ! Ngươi là người ta không để vào mắt nhất." Giọng nói của Nhâm

Cuồng nhẹ nhàng vang lên từ trong xe ngựa, theo những lời này, Nhâm Cuồng

bay ra như từ trong xe ngựa, chân đạp đầu ngựa một tay bắt lấy chiêu thức của

gã người Nhật, sau đó nhẹ nhàng vỗ một cái, đánh bay gã người Nhật.

"Xem ngươi còn có bản lĩnh, ta tha cho ngươi một lần.” Nhậm Cuồng thấy

Pháo Thiên Minh lục túi đồ, vội vàng chạy về xe ngựa. Hắn không có hứng thú

thử nghiệm Bạo Vũ Lê Hoa châm. Cái đó không phải dùng võ công phát động,

huyết vân hoàn toàn không có hiệu quả giảm bớt.

Gã người Nhật rơi xuống đất, vừa khom lưng tỏ vẻ tôn trọng và cảm tạ lòng

khoan dung của cường giả buông tha cho mình thì đã hóa thành ánh sáng trắng.

Độc Hành giết người xong, một mình ngăn xe ngựa, đứng ở bên ngoài huyết

vân. Hắn nghịch thanh đao trong tay, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* bảy chữ nhỏ

trên thân đao: Tiểu lâu nhất dạ thính phong vũ.

"Đao này tên là Viên Nguyệt loan đao." Độc Hành từ tốn nói.

Ba giây sau Nhậm Cuồng trầm mặc nói: "Được lắm! Được lắm!"

"Là đao tốt, đáng tiếc ta vẫn không cách nào sử dụng chiêu cuối cùng của

nó, thật không thể không nói là một loại tiếc nuối."

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ có thể."

"Vì sao?"

"Bởi vì nó được gọi là Viên Nguyệt loan đao." Độc Hành xoay thân một

vòng, ánh trăng chiếu lên mặt đao, một vùng hắc khí bao phủ trong phạm vi hơn

một mét. Hắc khí dưới vầng trăng tròn chiếu rọi khiến người ta cảm thấy như

ma quỷ tới từ địa ngục.

Nhậm Cuồng lại trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi là cao thủ mạnh nhất mà

ta gặp hôm nay."

"Còn mạnh hơn cả hắn à?" Độc Hành liếc nhìn, Pháo Thiên Minh đang rón

rén di chuyển vào vị trí, hỏi:

"Còn mạnh hơn cả hắn!" Nhậm Cuồng khẳng định: "Hắn như hoa trong

sương, ta không thấy rõ sâu cạn. Dường như trong võ công của hắn ẩn giấu

năng lượng rất lớn. Nhưng nếu như bây giờ hắn so chiêu với ngươi, hắn tối đa

chỉ có ba thành thắng lợi."

"Còn ba thành ư?" Độc Hành hỏi.

"Còn ba thành."

"Ài! Nếu như ta không cách nào sử dụng vũ lực tuyệt đối áp đảo hắn, chỉ

cần hắn còn một thành thắng lợi, ta cơ bản chắc chắn sẽ thua." Độc Hành vốn

hiểu rõ bản thân, hắn biết Pháo Thiên Minh sẽ không cho hắn cơ hội đánh một

trận công bằng. Có lợi mà không lấy, là loại rùa đen khốn kiếp... Dĩ nhiên bản

thân hắn vốn cũng chẳng khác gì.

Nhậm Cuồng cười khẽ một tiếng: "Nếu ngươi định tấn công trực diện, ta chỉ

có thể giết ngươi. Ngươi không phải người trong bốn bang phái, ta lại rất tán

thưởng ngươi. Nhưng ta thực sự không chắc chắn có thể đối phó nổi với ma đao

của ngươi."

Pháo Thiên Minh xen vào hỏi: "Nếu ta liên thủ với hắn thì sao?" Y đã tiến

vào phạm vi mười bốn mét, chắc chắn Nhậm Cuồng mà dám ra đây sẽ trực tiếp

nổ đầu. Người chơi dùng ám khí thật phiền phức, nhất định phải có mục tiêu,

không thấy thì không được dùng.

Nhậm Cuồng trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: "Ta chỉ có năm thành phần

thắng."

Pháo Thiên Minh nhìn diễn viên quần chúng Biết đứng xa xa, hỏi: "Thêm

tên chơi băng kia nữa thì sao?"

“Hai thành!” Nhậm Cuồng rất thật thà: "Ý ta muốn nói, xác suất các ngươi

chiến thắng chỉ có hai phần mười, thậm chí còn thấp hơn thế." Những lời này

người khác chưa chắc đã hiểu, nhưng Pháo Thiên Minh thì hiểu. Tuyệt học chỉ

có hai quyển, hai người còn có thể thương lượng phân chia. Nếu là ba người, thì

bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác đồng đội biến thành kẻ thù.

Độc Hành thu đao về vỏ, lui qua một bên: "Ta hy vọng có cơ hội được đơn

độc đấu một trận với ngươi."

"Sẽ có cơ hội đó. Tạm biệt! Đi!" Nhậm Cuồng vừa dứt lời, tám con tuấn mã

phi nước đại, chẳng bao lâu sau đã biến mất trong tầm mắt ba người.

Pháo Thiên Minh rất bất bình nói với Độc Hành: "Đại ca, ngươi có nhầm lẫn

không đấy! May mắn làm hắn bị thương... có năm thành cơ hội đấy."

Độc Hành đáp: "Ngươi không hiểu, đây gọi là tôn trọng đối thủ."

Pháo Thiên Minh nói: "Chẳng qua là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Một người

có xe, Một người có đao. Còn nói tôn trọng! Ngươi suy xét cho kỹ đi, nếu thay

đổi ý định, có thể tới Không Có quán rượu ở Hàng Châu tìm người liên lạc với

ta. Ta có thể tăng cơ hội lên mười thành."

Độc Hành nói: "Ta sẽ suy nghĩ." Dù sao cũng chỉ có bảy thành phần thắng,

Độc Hành có thể nói qua loa lấy lệ với Pháo Thiên Minh.

"Nhân tiện nói chuyện khác. Có một trò chơi rất kinh điển của Mỹ, Grand

Theft Auto, ngươi đã từng chơi chưa?"

"...Ta chưa từng. Có chuyện gì vậy?"

Pháo Thiên Minh nói: "Không có gì! Chỉ nghe nói trong phần 4, người chơi

sẽ vào vai người giữ trật tự như các ngươi. Ta khuyên ngươi nên lúc rảnh rỗi

nên chơi thử. Ngoài ra, chúc mừng các ngươi cuối cùng đã ra khỏi biên giới,

bước ra thế giới." Nói xong, Pháo Thiên Minh thi triển khinh công rời khỏi ,

tạm thời vẫn chưa làm gì được Huyết Hà xa. Hắn nhất định phải nghĩ cách

khiến Độc Hành chủ động hoặc bị động phối hợp với mình.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 568: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 254



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

“Chử Trà, mau chóng trở về quán rượu!”

“Được, 8 giờ sau hội ngộ.”

Đường Đường phun máu hỏi: "8 giờ? Ngươi đang ở đâu vậy?"

“Vấn đề này thật nan giải... Ban đầu ta muốn về Phúc Châu, sau nghĩ Hàng

Châu cũng chẳng xa mấy. Nhưng sau lại phát hiện người lái đó trên sông bị ai

giết rồi. Cuối cùng chỉ đành tự mình đi đò. Nhưng con đò này đi hơi chậm. Giờ

ta đang tính xem quay lại gần hơn hay tiếp tục đi tới là tốt hơn.”

“... Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đến Lạc Dương, rồi đi đến Ngũ Đài sơn ở

Sơn Tây, tới Thanh Lương tự trên Ngũ Đài sơn.”

“Làm gì vậy?”

“Môn phái của Tiểu Tuyết ban bố nhiệm vụ Du Long kiếm trong Thất

Kiếm, Ngũ Đài sơn ám sát Hoàng đế, ngươi mau tới hỗ trợ.”

“À? Cao thủ bên ngươi nhiều như mây, không cần chờ người đang ở chốn

hoang vu như ta chứ, hay là có ý gì khác? Chẳng lẽ ngại ta quấy rối...”

“Nghĩ linh tinh cái gì thế! Ngươi mau đi đi. Chỉ năm ngày mà Khang Hi đã

phái hai ngàn thị vệ đến Ngũ Đài sơn. Lúc nào ngươi đến nơi, Tiểu Tuyết sẽ tự

nói rõ chi tiết.”

“Được rồi!” Tiểu Tuyết xem như đệ muội, mình từng có chút thua thiệt cô

ấy, không giúp đỡ thì cũng khó mà nói được.

Đường Đường thở dài nói với Thiên Nhãn: "Thằng nhãi này ngày càng tinh

ranh rồi."

"Hắn chỉ có chút thông minh vặt... Ngươi nghĩ như vậy có thể gạt hắn sang

một bên được mấy ngày?"

"Ta không rõ, đôi khi thông minh vặt cũng có tác dụng."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Pháo Thiên Minh quay đầu lại, vận tám thành khinh công. Trải qua sáu giờ

lặn lội đường xa, không ngừng lại đuổi kịp diễn viên quần chúng B tại vị trí gần

ngoại thành Phúc Châu. Pháo Thiên Minh chào hỏi: "Này! Sao lại gấp gáp thế?"

Diễn viên quần chúng B liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh rồi đáp: "Nhiệm vụ

môn phái."

Pháo Thiên Minh đuổi theo diễn viên quần chúng B, vừa đuổi vừa nói:

"Chuyện lần trước thật xin lỗi."

"Ngươi..." Diễn viên quần chúng B không ngờ Pháo Thiên Minh lại xin lỗi,

nhất thời kinh ngạc đến nỗi câu trả lời cũng lắp bắp: "Không... Không sao...

Không sao!" Kẻ đáng ghét ắt có điểm đáng yêu. diễn viên quần chúng B nhận ra

mình đã tha thứ cho Pháo Thiên Minh.

"Lòng dạ ngươi thật rộng rãi, đúng là nam nhân, nam nhân đích thực." Pháo

Thiên Minh khen ngợi.

Diễn viên quần chúng B hơi ngượng nói: "Đều là trò chơi, hôm nay ta giết

ngươi, ngày mai ngươi giết ta, đều là quy tắc cho phép, không ai có lỗi với ai

cả."

"Ta thật lòng cảm thấy có lỗi với ngươi."

"Không sao. Hãy để qua đi những chuyện cũ." Diễn viên quần chúng B rất

độ lượng nói.

"Ý của ta là... ta còn lừa dối ngươi thêm một lần." Kiếm đâm ngay vào cổ

họng diễn viên quần chúng B.

"Ngươi..." Diễn viên quần chúng B chỉ vào Pháo Thiên Minh.

"Đã trôi qua rồi, hãy để nó trôi qua đi!" Sau khi rút kiếm, Pháo Thiên Minh

quay đầu lại nói với ánh sáng trắng: "Tuy nói như vậy, thế nhưng ta vẫn cảm

thấy mình có lỗi đối với ngươi. Nhưng mà... Ài! Ta vẫn quá hiền lành, ngay cả

lời xin lỗi cũng không biết cách nói."

Pháo Thiên Minh có thể có vô vàn khuyết điểm, nhưng có một điểm sáng

chói: Không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Sẽ coi nhiệm vụ của người khác là

nhiệm vụ của chính mình. Vì vậy, đối với kẻ cạnh tranh nhiệm vụ với Tiểu

Tuyết, cách tốt nhất chính là một nhát kiếm g**t ch*t.

Không có truyền tống trận, người chơi phải lãng phí phần lớn thời gian để di

chuyển. Pháo Thiên Minh đến Phúc Châu rồi đổi đường đến Lạc Dương, sau đó

dựa vào kim chỉ nam và bản đồ mua ở tiệm tạp hóa, đi theo đường rừng vào

Sơn Tây. Sơn Tây vẫn không có truyền tống trận, chỉ có thể đi đường rừng núi

hoang vu. Mất đến hai ngày, cuối cùng cũng đến được Ngũ Đài sơn. Nghĩ đến

việc xong xuôi rồi còn phải mất từng đó thời gian để chạy về... Pháo Thiên

Minh không khỏi run sợ.

Đến Ngũ Đài Sơn còn phải leo núi, nhưng có Tiểu Tuyết chỉ đường nên

không cần hỏi đường. Mất thêm một giờ nữa mới đến được tiểu trấn cách Thanh

Lương tự không xa.

Sau khi gặp Tiểu Tuyết, Pháo Thiên Minh cảm thấy tiểu trấn không bình

thường. Trong đám người qua lại có rất nhiều NPC, phần lớn đều có võ công

cao cấp. Tiểu Tuyết kéo Pháo Thiên Minh vào một phòng riêng của quán trà rồi

nói: "Toàn bộ đều là thị vệ đại nội, nhưng không phát hiện cao thủ."

"Mục tiêu là ai? Chắc chắn đây là NPC nhà Thanh?"

"Đúng! Bọn họ theo Khang Hi đến đây. Muốn đón một hòa thượng về Bắc

Kinh. Nhiệm vụ nói, vị hòa thượng này chính là cha của Khang Hi, Thuận Trị

Hoàng đế. Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt Thuận Trị trước khi xuống Ngũ

Đài sơn, nhưng phải do Thiên Sơn phái chúng ta giết, nếu không không được

tính."

"Thiên Sơn phái chúng ta?"

"Đúng vậy, ta và diễn viên quần chúng B, chính là kẻ mà ngươi hại trong

Đại Hội Võ Lâm."

"Hắn... Không phải cướp nhiệm vụ à?”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 569: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 255



"Nhiệm vụ môn phái, cướp cái gì. Huống hồ, Thiên Sơn chúng ta chỉ có

mấy người, bảy thanh kiếm chia xuống, mỗi người đã có vài thanh, lẽ nào còn

ai ham cướp giật. Có điều... ta cũng thấy kỳ quái, sau lần liên lạc đầu tiên, sao

điện thoại cũng không gọi được, tin nhắn cũng chẳng thấy hồi âm."

"À!” Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh nói. "Ta thiết nghĩ thôi đừng đợi hắn

nữa."

"Sao lại thế?"

"Ta đoán chắc người ta không cẩn thận đã gặp họa rồi."

"Không thể nào! Hắn còn nhắn là sẽ lập tức đến Phúc Châu, lập tức chạy

đến Ngũ Đài Sơn. Võ công của hắn không tệ, lại không dính dáng gì đến việc

khác, chắc chắn sẽ không dễ chết như vậy đâu."

"Tin ta đi, chắc chắn không sai đâu.” Pháo Thiên Minh vung tay nói:

"Chúng ta đi thôi!”

Ngũ Đài sơn là nơi thiêng liêng của đạo Phật, chùa chiền lớn nhỏ không

dưới ngàn tòa. Xưa kia nơi đây cũng từng là địa điểm mà người chơi tìm kiếm

bảo vật. Rất nhiều người hy vọng moi móc được ít nhiều từ một vị hòa thượng

vô danh nào đó. Nhưng rất tiếc, nơi này chẳng phải Thiếu Lâm tự, có hòa

thượng không có nghĩa là có võ công. Dần dà nơi đây chuyển thành điểm du

lịch.

Tiểu Tuyết vừa đi vừa nói: "Lát nữa ngươi cũng phải cẩn thận, Thanh

Lương tự ngọa hổ tàng long. Hôm qua ta và một vị đồng môn khác của Thiên

Sơn lén lút đi vào xem, kết quả hắn bị vây khốn, nếu không phải khinh công của

ta tốt hơn một chút, chỉ e đã không gặp được ngươi."

"Vậy hắn đâu rồi?"

"Sáng sớm đã đi ra ngoài, hắn nói với ta, hắn từ bỏ nhiệm vụ."

"Vì sao?"

"Đây chính là vấn đề then chốt, hắn nói, hắn bị Phật pháp hun đúc ròng rã

một canh giờ. Cuối cùng hắn thực sự không chịu nổi, phải thề độc mới thoát

thân. Đồng thời hắn nói với ta, trong này có mười tám vị hòa thượng bối phận

chữ Trừng, là Thập Bát La Hán của Đạt Ma viện Thiếu Lâm, mỗi vị đều có

song tuyệt học trên người. Càng đáng sợ hơn là võ công cao thâm khó lường

của phương trượng nơi này."

Một ngôi chùa rất bình thường, không có lưu ly huy hoàng, cũng không có

sơn môn hùng vĩ. Chỉ có một số thiền phòng, gian phòng lớn nhỏ. Pháo Thiên

Minh nhìn tấm biển đề "Thanh Lương tự" trên một sơn môn rất bình thường bèn

trực tiếp bước vào.

Hai vị tăng nhân trông cửa vội vàng dùng thân mình chắn lại, ngăn cản

đường đi, hỏi: "Thí chủ từ đâu đến?"

"... Sao Hỏa."

"Thí chủ đi đâu?"

Pháo Thiên Minh nhìn xuống chân mình rồi hỏi ngược lại: "Các ngươi thấy

thế nào?"

"Đến chùa ta có việc gì?"

Pháo Thiên Minh nghĩ thầm: "Ta đang trên đường, bỗng cảm nhận được

Phật Tổ Ngũ Đài sơn đang triệu hoán mình. Vì thế ta quyết định tìm miếu chùa

để lập địa thành Phật. Vừa vặn các ngươi ở gần nên . Nên ta liền đến đây."

"Bản tự không tiếp khách ngoài. Kính xin thí chủ quay về." Tăng nhân tiếp

khách vẫn lễ phép đáp lại.

"Ồ? Nghe ngươi nói thế, đúng là kỳ thị môn hạ Đạo gia chúng ta! Điều này

khiến cả thể xác lẫn tinh thần ta bị sỉ nhục vô cùng, ta muốn tố giác, ta muốn

gặp phương trượng."

"Kính mời thí chủ quay về..." Lời chưa dứt, Pháo Thiên Minh đã biến hai

người thành ánh sáng trắng.

"Chậc. Khó chơi đấy."

Pháo Thiên Minh vừa thu kiếm, bỗng nghe một giọng trầm trầm: "Tại sao

thí chủ lại đến chùa hành hung?" Tiếng nói vốn phát ra cách đó hơn mười mét,

khi vừa dứt thì trước mặt Pháo Thiên Minh đã có thêm ba vị lão hòa thượng râu

bạc bồng bềnh.

"Các là ai?"

Một hòa thượng lớn tuổi nhất nói: "Lão nạp Hồi Thông , là phương trượng

của bản tự, đây là sư điệt của ta, Trừng Tâm và Trừng Thông. Không biết vì sao

hai vị lại đến chùa hành hung?" Không hổ là cao tăng có đạo, mặc dù người

dưới bị chém, nhưng nét mặt và lời nói hoàn toàn không thấy vẻ giận dữ.

"Phương trượng đến đúng lúc." Pháo Thiên Minh nhìn quanh không thấy ai.

Rồi lấy trong tay ra một đóa hoa đưa gần phương trượng nói: "Ta là người của

Hồng Hoa hội, cố ý đến đây để phản Thanh phục Minh."

Tiểu Tuyết ở bước nghe xong phun ra một ngụm máu, chết tiệt, dùng đóa

hoa trắng giả mạo Hồng Hoa hội...

"Chúng ta đều là người ngoài thế tục, không hỏi chuyện ân oán giang hồ và

triều đình. Hai vị xin mau mau đi đi." Rõ ràng phương trượng rõ ràng không

muốn truy cứu chuyện tiểu đệ bị chém.

"Đợi chút! Tục ngữ có câu thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Hòa

thượng các ngươi nhận hết hương hỏa nhân gian, không giúp người đời thì thôi,

nhưng mà còn che chở lang sói, thu nhận cẩu Hoàng đế Mãn Thanh... Ngươi

phải biết, bọn người Mãn Thanh kia là kẻ xâm lược Trung Nguyên của chúng

ta, các ngươi đã làm con rùa rụt đầu không muốn phục hưng non sông thì thôi,

sao còn bao che cho kẻ xâm lược?"

"Sắc tức thị không, sao lại có Hoàng đế ở đây?" Phương trượng chắp tay

đáp.

Tiểu Tuyết bên cạnh nói: "Phương trượng, các ngươi thật lòng từ bi. Nhưng

các ngươi có suy nghĩ, bao nhiêu kẻ làm điều ác, chỉ cần cạo đầu tu hành là

thoát khỏi tội lỗi suốt nửa đời còn lại, các ngươi cho rằng như vậy công bằng

với nạn nhân à? Tay đẫm máu tanh mà vọng tưởng mượn Phật pháp rửa sạch tội

lỗi. Hắn thành Phật rồi, vậy những kẻ vô tội rơi xuống địa ngục thì sao?"
 
Back
Top Bottom