Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 450: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 135



Giang Biệt Hạc đã sớm không còn dáng vẻ đại hiệp ban đầu, chắp tay xin

tha: "Gần đây chúng ta không oán không thù. Kính xin thiếu hiệp mở một mặt

lưới."

"Ta cũng muốn vậy, nhưng người kia không cho."

"Ai?"

"Ta đây." Yến Nam Thiên bước ra khỏi xe ngựa, tặ như thiên thần đứng

thẳng hô to: "Giang Cầm, tên bộ hạ phản chủ nhà ngươi. Năm đó câu kết với Di

Hoa cung hại ta huynh đệ kết nghĩa Giang Phong và thê tử của đệ đệ ta. Có nghĩ

tới ngày hôm nay hay không?"

"Ta không phải Giang Cầm, ta không phải Giang Cầm." Giang Biệt Hạc run

rẩy nói.

"Tiểu Ngư." Yến Nam Thiên hô to một tiếng.

"Có!" Người đánh xe của Yến Nam Thiên lau mặt nhảy xuống xe. Hóa ra

chính là Giang Tiểu Ngư. Giang Tiểu Ngư không buồn nhìn Giang Biệt Hạc, đi

tới trước mặt Yến Nam Thiên, quỳ xuống lạy ba cái sát đất.

"Được, được!" Yến Nam Thiên rất vui mừng, nước mắt lưng tròng đỡ Giang

Tiểu Ngư đứng dậy, chỉ vào Giang Biệt Hạc nói: "Hắn chính là kẻ hại cha mẹ

con. Kẻ khơi mào cho huynh đệ các con đối đầu nhau, thư đồng bên cạnh phụ

thân con khi còn sống... Giang Cầm."

Giang Tiểu Ngư đứng dậy nói: "Yến bá bá, trước hết tiểu chất phải trừ khử

kẻ thù rồi mới tâm sự cùng bá bá được.” Quay đầu hô to: "Giang Cầm, trả mạng

cho phụ mẫu ta!". Hai người vừa giao thủ, những người sáng mắt đều nhìn ra,

cái chết của Giang Biệt Hạc chỉ là vấn đề thời gian.

Pháo Thiên Minh nói với Kiếm Cầm bên cạnh: "Cảnh tượng thật cảm động,

ngươi có muốn mò xác của Giang Biệt Hạc không?".

Kiếm Cầm khiêm tốn hỏi: "...Làm sao ngươi có thể nhảy từ cảnh tượng cảm

động chuyện bẩn thỉu như đến mò xác vậy?".

Pháo Thiên Minh rất tự tin trả lời: "Đó là tài năng.".

Đúng lúc Giang Tiểu Ngư đang hứng khởi thì một tiếng rít nhẹ vang lên từ

đỉnh cốc phía đông. Một người mặc áo trắng lao xuống từ trên đỉnh cốc lao về

phía hai người đang giao chiến trong sơn cốc, tốc độ cực nhanh, không hề thua

kém Pháo Thiên Minh. Đến gần chân núi, người này nhẹ nhàng đạp chân, bay

lên không trung lao về phía hai người trong sân. Áo choàng mỏng bay phấp

phới theo gió, thân pháp thuật tuyệt mỹ, động tác tự nhiên, khiến người ta lầm

tưởng là tiên nữ giáng trần.

Tinh Ảnh vẫn im lặng bỗng hô to: "Toàn bộ khởi động!". Toàn bộ đệ tử Võ

Đang trong số khán giả cùng lúc phát lực.

Chỉ trong nháy mắt, ba mươi mấy sợi dây thô to chôn dưới lòng đất bật lên,

như chiếc lưới vây hướng về phía người đang lao tới. Người đến hơi chậm lại

trên không trung, tay áo vung lên như lưỡi đao, mười mấy sợi dây bị chém đứt

theo tiếng một vang. Nhưng một là đợt tấn công quá đột ngột, hai là hai mươi

mấy sợi dây đều làm bằng da trâu. Hai mươi sợi dây còn lại quấn chặt lấy cổ,

chân và thắt lưng của người đến. Người đến bị treo lơ lửng cách mặt đất ba mét.

Trận địa phục kích dây thừng lần này cũng không đơn giản. Gọi là thừng bắt

ngựa của nhà họ Mặc, chủ yếu dùng trong thời đại binh khí lạnh để bắt sống kẻ

địch đang cưỡi ngựa chạy. Hai người một dây, ba dây một bộ, xỏ qua xỏ lại với

nhau. Mỗi ba bộ tạo thành một vòng tròn, một khi sáu người cùng dùng sức,

vòng tròn sẽ khóa chặt. Nếu người tới đến từ mặt đất, thêm vào khinh công

nhanh chóng, dây phục kích chỉ kịp kích hoạt một vòng. Nhưng người đến lại

bay thẳng xuống trên sơn cốc, cao bằng các đệ tử Võ Đang, để thêm phần uyển

chuyển khi xuất hiện mà bỏ qua tốc độ. Có thể thấy không phải đối thủ rơi vào

bẫy, mà là tự tìm đường chết. Đương nhiên mưu kế phức tạp như vậy không thể

xuất phát từ Pháo Thiên Minh chỉ biết chơi kế hèn, mà do Đường Đường

thượng úy chuyên nghiên cứu binh pháp Trung Hoa cổ đại bố trí.

Tinh Ảnh còn chưa dứt lời, phi đao của Pháo Thiên Minh đã c*m v** cổ

họng người đến. Tiếp theo, Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long đâm

thủng bụng người tới. Lại sau đó, mưa ám khí từ trên sườn núi đổ xuống người

tới, những người không thạo ám khí cũng cầm đá đã chuẩn bị sẵn sàng ném

xuống.

Khán giả lần này không đơn giản, ngoài đệ tử Võ Đang am hiểu đánh lén,

tất cả đều là cao thủ nhất lưu, thậm chí Pháo Thiên Minh còn mời hai mươi

người chơi của Huyết Ảnh. Đã biết có cường địch, biết cường địch để tâm đến

sinh mệnh Giang Biệt Hạc, sao lại không chuẩn bị. Đừng nói người tới trúng

trận thế dây thừng, cho dù không trúng thế trận dây thừng, còn có trận thế đẩy

đá tập thể dựa theo địa hình... ám chiêu Lôi Thạch trận này còn chưa khởi động.

Sau khi mỗi người đánh hết hai đống ám khí, mấy sợi dây cuối cùng cũng bị

chặt đứt hết. Người đến... xác chết rơi xuống đất vang lên một tiếng. Lúc này

mọi người đều có một ý niệm mơ hồ trong đầu mà không nhớ ra.

"Cướp!" Không rõ ai hét lên một tiếng, trăm con sói lao về phía thi thể. Lúc

này tuyệt đối đừng nói với người ta: Ta là người làm nhiệm vụ, cái gì cũng là

của ta, hoặc nhặt được đồ phải giao cho đại ca. Cho dù là đệ tử Võ Đang, trước

sức hấp dẫn của xác chết, chín phần mười cũng có thể cướp đồ của nhau. Cho

nên lúc này tập trung cướp bóc, làm sao cho thật nhanh tay lẹ mắt, cho nhân

phẩm thật tốt, đó mới là quan trọng nhất.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 451: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 136



Pháo Thiên Minh, Tiểu Tuyết và Tinh Ảnh thuộc nhóm xung phong đợt đầu.

Pháo Thiên Minh giơ tay bắt được áo choáng, thân hình đã bị hãm lại, sau lưng

bị đánh một chưởng. Lúc này y đã có nắm giữ cảnh giới tối cao của võ học bỏ

qua thù hận, hoàn toàn không nhìn ai vừa ám toán, vừa bị thương nặng ho ra

máu, vừa nhét áo choàng vào túi.

Tiểu Tuyết vốn là một nữ nhi khá ngốc nghếch, không ngờ lại muốn giúp thi

thể cởi giày. Cuối cùng làm trễ nãi một đoạn thời gian. Chỉ kịp nhét một chiếc

giày vào túi, đã bị mấy kẻ tàn nhẫn nào đó đánh thành ánh sáng trắng.

Trong nhóm xung phong đợt đầu, Tinh Ảnh đến chậm nhất, đành phải lấy

cây trâm cài tóc dễ lấy nhất. Nhưng vừa cầm được trâm cài tóc, sau lưng liền

trúng ba quyền bốn chưởng, căn bản là không có thời gian nhét vào túi. May là

hắn có phẩm chất kiên cường dẻo dai của loài gián, hơn nữa có đặc tính hộ thể

mềm dẻo của Thái Cực công,nên không chết, chỉ trong trạng thái hấp hối.

Trong đám đông hỗn loạn, không ngừng có ánh sáng trắng lóe lên, thân

người bay tứ tung. Vòng ngoài không chen được vào trong, tay chân có vận nội

lực cũng không gạt được người bên trong. Có điều không ai cầm binh khí, chủ

yếu là vì quá nổi bật. Người bên trong thì hung ác hơn, vừa chống đỡ vừa chết

dần, vừa nhét xác chết vào túi đồ, nhẹ nhàng một chút cũng lần mò dưới đất.

"Đúng là... điên cuồng." Tinh Ảnh thở dài r*n r* trong kênh bằng hữu.

"Nói bậy, người này thân là cung chủ, không hề thấp hơn so với các BOSS

khác. Mặc áo kim, đội mũ bạc là tiêu chuẩn thấp nhất." Phích Lịch cũng bị đánh

bay ra, rơi cạnh Tinh Ảnh cùng r*n r*, mặc dù Phích Lịch nói đúng sự thật,

nhưng quỷ nghèo cũng nhiều, truyền thống tốt đẹp của người giang hồ coi tiền

bạc như cặn bã, đã bị người chơi khinh bỉ chà đạp.

"Bách Hoa phi phong, phòng ngự quyền cước tăng 40%, toàn bộ nội lực

tăng 2." Pháo Thiên Minh hét to: "Cực phẩm đây cực phẩm đây, con mẹ nó

chứ."

"?” Tất cả bằng hữu.

"Chỉ dành cho nữ." Pháo Thiên Minh rơi nước mắt.

Tại điểm phục sinh, Tiểu Tuyết khóc lóc đau thương không kém gì Pháo

Thiên Minh: "Hoa Nhung hài, tốc độ tăng 10%, chỉ dành cho nữ."

"?" Tất cả bằng hữu.

"Chỉ có một chiếc không đi được. Hu hu."

Tinh Ảnh bên kia nói: "Phát tài rồi, tất cả võ công tăng 10, không ghi chú

dành riêng cho nữ giới... Phải đạt cấp 75 mới có thể trang bị... Lặng lẽ hỏi trời

xanh."

Phích Lịch lặng lẽ sờ đai lưng mình kiếm được, đồ trắng còn ghi chỉ dành

cho nữ. Da mặt mỏng, không dám nói ra.

"Đàm Hoa giới chỉ, trang bị không có bất cứ yêu cầu nào, tốc độ ra tay tăng

10%." Đường Đường lạnh nhạt giới thiệu: "Trên cánh tay rơi ra, tiện tay gỡ

xuống luôn."

"BOSS thật giàu có." Giọng điệu Hát Bất Túy lộ rõ vẻ căm tức đối với hành

vi của quân tử của mình.

"Hiếm khi đánh được một con BOSS trấn phái. Ta nghi ngờ lão Trương

cũng không giàu có đến như vậy." Pháo Thiên Minh kéo lê thân thể đến bên

cạnh Đường Đường, cười hì hì mở giao diện giao dịch, đặt Bách Hoa phi phong

vào. Đường Đường lườm y một cái, giao dịch Đàm Hoa giới chỉ. Cuối cùng

nhân vật chính của bộ truyện này cũng có một trang bị rơi mất sẽ đau lòng.

Toàn bộ chiến trường đã được dọn dẹp xong xuôi, những người không nhặt

được gì đều mặt mày ủ rũ. Lúc này không phải lúc khoác lác, nhặt được đồ quý

chỉ có thể nuốt vào bụng, nếu không rất dễ bị người khác căm thù. Dù sao thì

của cải cũng chỉ có thể thuộc về một số ít người.

Pháo Thiên Minh dùng kiếm chọc vào đống đồ vật trông giống như hộp sọ,

rồi đi đến trước mặt mấy người NPC hỏi: "Đây là đại hay là nhị cung chủ?"

Yến Nam Thiên lập tức trả lời: "Là Nhị Cung chủ của Di Hoa cung Liên

Tinh."

Pháo Thiên Minh kinh hãi hỏi: "Đã thành heo rồi, ta đoán chừng mẹ cô ả

cũng chưa chắc đã nhận ra, làm sao ngài nhận ra được?"

"Bọn chúng có hóa thành tro ta cũng nhận ra." Yến Nam Thiên trả lời thật

sự rất... cao minh, trực tiếp làm cho Pháo Thiên Minh nghẹn họng không nói

nên lời.

Pháo Thiên Minh nhận 3000 vàng lẻ một văn tiền rồi đó tuyên bố trong

kênh bằng hữu: "Tiền không để chia mà là để sau này mọi người cùng Không

Có quán rượu tiêu pha." Dứt lời, kênh bằng hữu nổi nóng tập thể biểu thị khinh

bỉ tên này.

Nhưng mọi người đều hiểu, cách phân chia của Pháo Thiên Minh cũng là

biện pháp tốt nhất. Mọi người chia đều 3000 vàng vừa kiếm được, theo như gia

sản hiện tại, thật sự có phần tổn hại tình cảm; hơn nữa trong đó còn liên quan

đến vấn đề phân phối dựa theo công việc. Những người này đều là bằng hữu tốt

của Pháo Thiên Minh, nhưng giữa bọn họ chưa chắc là bằng hữu, thậm chí còn

có người ngứa mắt với nhau, cho nên khi diễn vai hề cũng chỉ có thể lý lẽ thẳng

thừng, người khác không những không thấy ngươi ích kỷ mà ngược lại còn cảm

tạ ngươi giải quyết một nan đề. Đương nhiên không ai nói ra, đều là người

trưởng thành cả, trong lòng chỉ cần hiểu rõ là được, nói ra ngược lại thành thô

tục.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 452: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 137



Do Hoa Vô Khuyết rút lui khỏi giang hồ, nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh

coi như hoàn thành. Ngay trong lúc Đường Đường và Vụ Lý Hoa đang mở

miệng dụ dỗ Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư, lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Một người áo trắng trang phục giống hệt Liên Tinh lúc trước hét lên một tiếng

rồi chạy như điên xuống sơn cốc. Chỉ nhắm một mục tiêu duy nhất trong sơn

cốc Pháo Thiên Minh.

Người này có điểm khác với Liên Tinh, thân pháp nhanh hơn, sát khí càng

mạnh. Bốn người chơi cách đó gần nhất, đột nhiên thấy lại có BOSS tới, trong

lòng mừng rỡ cực kỳ: Gần như vậy? Không tới thử đầu tiên cũng thấy có lỗi với

tổ tiên.

Ánh kiếm lóe lên, ánh sáng trắng bùng khắp bốn phía. Bốn người chơi vậy

mà chẳng phải đối thủ, tập thể tới điểm tái sinh. Người tới chợt chậm bước, đột

nhiên Vụ Lý Hoa hiện ra phía sau. Hai chưởng vô tình đánh vào xương sườn

người tới. Mọi người đang định reo hò thì Vụ Lý Hoa đã hóa thành ánh sáng

trắng. Lại nhìn người tới, chẳng những không bị thương mà ngay cả thân thể

cũng không rung động.

"Minh Ngọc công tầng thứ chín, có thể hấp thu toàn bộ đòn tấn công nội

lực, là Đại Cung chủ Di Hoa cung Yêu Nguyệt." Yến Nam Thiên trầm giọng

nói: "Tiểu Ngư, lưu lại núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt. Chúng ta đi trước." Giang

Tiểu Ngư gật đầu, kéo Yến Nam Thiên và ba NPC chạy trốn bán sống bát chết.

Pháo Thiên Minh nhìn năm người đi xa, không khỏi rơi lệ đầy mặt: "Cho dù

là NPC, cũng phải có chút nghĩa khí chứ."

Trong gió bay đến câu nói của Giang Tiểu Ngư: "Yến bá bá bảo ta nói với

ngươi. Sau khi khôi phục võ công, bá bá sẽ báo thù giúp ngươi."

"... Đúng là có phong cách của Hà Tả." Pháo Thiên Minh vội vã lao lên từ

mặt đất, muốn đuổi theo NPC kia. Nhưng lại thấy Yêu Nguyệt đã sát tới trước

mặt hắn, trong chớp mắt này, Pháo Thiên Minh dựa vào tốc độ suy nghĩ như

CPU tính toán ra nếu cứ thế chạy trốn thì có tới 99,9% tỷ lệ tử vong, chỉ có

0,1% cơ hội sống sót. Sinh tồn chính là bản năng của con người, đạo đức và

sinh mệnh bên nào nặng bên nào nhẹ cũng rõ, cho nên Pháo Thiên Minh chỉ

micro giây đã tính toán xong, sau đó lao thẳng xuống sườn Đông.

Người chơi ở sườn đông thấy vậy, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Pháo

Thiên Minh đã bay ngang qua đầu họ, Yêu Nguyệt đuổi theo sau. Trong mắt

Yêu Nguyệt chỉ có Pháo Thiên Minh, bất kỳ sinh vật nào che khuất tầm nhìn

của ả đều bị bổ đôi. Thanh kiếm phát ra ánh sáng lấp lóe, chưa từng bị ngăn

cản. Cho dù có người cố ý tập hợp lực lượng đối đầu, mưu đồ hạ BOSS,

nhưng... Thật không may, tất cả đều hóa thành ánh sáng trắng.

Mấy chục người trên sườn đông bị Pháo Thiên Minh chạy trốn với Yêu

Nguyệt truy đuổi, số người sống sót nhanh chóng giảm xuống một chữ số. Pháo

Thiên Minh thấy vậy, quả nhiên không được, vật cản quá ít, không thể ảnh

hưởng tới khinh công của đối phương. Vì thế hắn xông thẳng xuống sườn nam.

Người xem ở phía nam tuy hoảng hốt nhưng trong lòng sáng suốt như gương,

thấy Pháo Thiên Minh như thấy ôn thần, lật đật chạy hết lên sườn bắc.

Chờ Pháo Thiên Minh đứng trên sườn bắc lại tuyệt vọng phát hiện nơi đây

không có tới một con vật nào. Vội quay đầu lại hô: "Dừng chân!"

Yêu Nguyệt rất nghe lời, dừng lại cách đó năm mét, với khoảng cách này thì

Pháo Thiên Minh chỉ là mồi ngon của ả.

Pháo Thiên Minh giận dữ chỉ vào Yêu Nguyệt mắng: "Sao chỉ đuổi theo

ta?"

"Ngươi giết muội muội của ta." Yêu Nguyệt lần đầu lên tiếng. Giọng điệu

lạnh băng, nghe chẳng giống đang nói chuyện muội muội bị giết, mà như đang

dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.

"Không thể nào, ta chỉ ném một thanh phi đao thôi. Ta không phục, cho ta

xem bằng chứng đi." Pháo Thiên Minh tuyệt đối không tin mình có thể phát

động tỷ lệ 2%, hơn nữa sau khi Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long, y

còn thấy chân Liên Tinh đạp một cái. Vả lại ý tưởng này là của Mộ Dung Du

Du, trận thế trói ngựa là do Đường Đường đặt ra, tấn công là do Tinh Ảnh thực

hiện, đoạt mạng già là tập thể người chơi, bới xác chết là do Tiểu Tuyết dẫn

đầu, lúc phân thây y có bằng chứng không có mặt tại chỗ... có liên quan gì tới

y? Vô cớ vu oan, y còn oan ức hơn cả Bạch Phát Nữ.

Yêu Nguyệt thấy Pháo Thiên Minh gầm lên cũng không tức giận, chỉ nhẹ

nhàng chỉ vào thanh kiếm trên tay. Pháo Thiên Minh cúi đầu nhìn, lập tức có

cảm giác choáng váng. Cái xương sọ kia sao vẫn còn treo crên kiếm của mình?

Đối diện với bằng chứng sắt đá, Pháo Thiên Minh vẫn kiên cường nói:

"Xem ra ta chỉ có thể thuê luật sư thôi."

"Có phải ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi?" Yêu Nguyệt hỏi.

"... Chẳng lẽ không phải sao?" Pháo Thiên Minh siết chặt nắm đấm nói: "Ta

hiểu rồi, chắc chắn là cô ả này đoạt nam nhân của ngươi, chính ngươi ngại động

thủ, sau đó ta giúp ngươi xử lý hắn, ngươi sẽ thưởng công cho ta, có phải

không?" Trong mắt lấp lánh ánh sao. Đám người chơi may mắn sống sót bên

mạn bắc đều đều mang ánh mắt lấp lánh: "Hình như còn có chuyện tốt máu chó

như vậy?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 453: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 138



"Muội muội của ta và ta tình cảm như chân tay. Trong thiên hạ này chỉ có

một mình muội ấy hiểu được lòng ta, lại càng không hề có mâu thuẫn gì với ta.

Muội ấy vừa mất... Ngươi có biết không? Cảm giác đầu tiên của ta là: Trời sập

xuống..."

Pháo Thiên Minh thương cảm an ủi nói: "Đối với cảnh ngộ của ngươi, ta

thật lòng chia buồn. Tục ngữ có câu: Người đã khuất không thể sống lại, xin

hãy kiên nhẫn chịu đựng nỗi đau mất mát...... Bây giờ, chúng ta hãy cùng cầu

nguyện cho linh hồn của cô ấy có thể chiếm được một chỗ tốt ở thiên đường, Amen!"

"Điều gì hay vật gì khiến ngươi sợ hãi nhất?" Giọng điệu của Yêu Nguyệt

vẫn bình tĩnh như nước, như một nhà tâm lý trị liệu đang nói chuyện với bệnh

nhân.

"Ngài hỏi việc này làm gì? Tử Cống từng nói: người đã khuất thì mọi sự đều

hư vô. Lúc này chúng ta không nên quan tâm đến niềm vui hay nỗi buồn của kẻ

khác, mà nên cầu nguyện cho người quá cố." Pháo Thiên Minh đáp lại với

giọng run sợ, y đọc được ý đồ của Yêu Nguyệt.

"Nếu ngươi không chịu nói cho ta biết, ta sẽ đưa ngươi đến một thôn xóm

hẻo lánh, giết ngươi một lần rồi cho phục sinh, rồi lại giết. Có lẽ ngươi sẽ nói là

ngươi không ra ngoài khu an toàn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, muội muội của

ta đã mất, ta không còn gì để mất nữa. Ta có thể ở đó với ngươi cả vạn năm."

"Không cần thiết phải vậy... Tỷ tỷ, ta bị hôi thối, ngươi không ngửi được

đâu." Pháo Thiên Minh bi ai, chiêu này thật sự quá độc ác.

"Nói cho ta biết, ngươi sợ nhất cái gì? Chỉ cần khiến ngươi sợ hãi hơn mười

ngày, ân oán đất đai của chúng ta sẽ xóa bỏ, thậm chí ta cũng có thể không giết

ngươi."

"... Nhất định phải biết?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Ừm!"

"... Tiền, ta bất an về tiền. Ta đặc biệt bất an khi người khác nhét tấm ngân

phiếu khổng lồ kia vào tay ta, không bỏ công lao động mà thu hoạch. Như vậy

ta sẽ cảm thấy tội lỗi sâu sắc trước ánh mắt thất vọng của phụ mẫu, trước ánh

mắt khinh bỉ của huynh đệ bằng hữu. Đối thủ của ta sẽ dành cho ta ánh mắt vô

tình, thần linh sẽ khinh bỉ... Ta nhớ hồi bé lão cha ta cho ta một đồng tiền, kết

quả một đêm ta không về nhà... Thuốc lào rẻ nhất cũng cần một đồng hai xu...

Ngươi muốn làm gì? Đừng có nhét ngân phiếu cho ta, ngươi cứ việc giết ta đi!"

Pháo Thiên Minh kêu gào thảm thiết, cứ như đã bị dọa cho chết khiếp.

Sườn núi phía bắc vô cùng không có lập trường, vừa dựng thẳng ngón giữa

vừa mắng: "vô sỉ."

"Ngươi đã không muốn nói..." Yêu Nguyệt dứt lời, bỗng nhiên cảm nhận

được một luồng sát khí dữ dội...

"Dương Mạch Phong Tận!" Pháo Thiên Minh hét lớn một tiếng, JJ mát lạnh,

một thanh kiếm nhanh như chớp giật hiện ra trước ngực Yêu Nguyệt. Kiếm đến

quá nhanh, khiến ngay cả Yêu Nguyệt cũng kinh hãi biến sắc. Chỉ kịp nghiêng

mình né tránh, đã bị xuyên thủng xương bả vai phải, tay phải không thể hoạt

động trong vòng mười phút. Khi Pháo Thiên Minh q*** t** vung kiếm thứ hai,

Yêu Nguyệt không hề do dự, lập tức bỏ chạy. Nhưng chuyện điều khiến cô tan

nát cõi lòng là Pháo Thiên Minh lại có thể đuổi kịp. Bất cứ lúc nào y cũng có

thể giáng xuống một kiếm trí mạng. Bởi vậy, cô học hỏi tại chỗ, lao thẳng về

sườn núi phía bắc...

Trước đó, thấy sát thần Yêu Nguyệt là người chơi đã muốn chạy trốn, nhưng

mục tiêu là Pháo Thiên Minh, đám người chơi đã bắt đầu pha trà quan sát. Đợi

Pháo Thiên Minh thi triển một chiêu kiếm kinh thiên động địa kia, ai nấy đều

không hề có ý thoái lui, chờ thời cơ BOSS bị tiêu diệt để tự mình phát tài.

Nhưng không ngờ Yêu Nguyệt chạy về phía họ, thậm chí không có thời gian

chuẩn bị, lập tức rơi vào hỗn loạn.

Một đuổi một chạy, vai trò đảo ngược, Pháo Thiên Minh biết thời gian của

mình không còn nhiều, cắn răng liều mạng đuổi theo Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt

bây giờ rất khách khí, không muốn giết người chơi nữa, chỉ lượn qua lượn lại

giữa đám đông. Nhưng ả thì không sao, Pháo Thiên Minh thì thất thủ ba lần, đã

cướp đi sinh mạng của ba kẻ vô tội.

Pháo Thiên Minh gầm lên: "Bọn Võ Đang chết xa ra đi chút nữa."

"Ý gì vậy?" Tất cả người chơi cùng hỏi. Họ hiểu hành động của Pháo Thiên

Minh, kiếm của y quá nhanh đến mức ngay cả chủ nhân cũng khó kiểm soát

hoàn toàn. Mặc dù ở nơi nguy hiểm, nhưng thực ra mọi người âm thầm cổ vũ:

ngươi giết BOSS, ta cướp trang bị. Còn việc Pháo Thiên Minh bảo bọn Võ

Đang chết xa ra, đám đông có hai cách giải thích: Một là Pháo Thiên Minh đại

nhân đại nghĩa, không cho Võ Đang ưu tiên cướp xác, mà nhường người khác.

Hai là tiểu nhân tiểu nghĩa, hy vọng đệ tử môn phái mình chết ít đi.

Thấy mọi người đợi lời giải thích, Pháo Thiên Minh đành dừng bước nói:

"Giết một đệ tử Võ Đang trừ năm điểm đạo đức... Chạy đi đâu." Nói xong, Pháo

Thiên Minh lại tiếp tục truy kích.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 454: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 139



Tất cả đều chết lặng, hóa ra là vô nhân vô nghĩa.

Trong cuộc rượt đuổi kịch liệt này, người đau khổ nhất chính là những

người xung quanh. Do Yêu Nguyệt không còn giết người, tỷ lệ tử vong trong

cuộc truy đuổi lần này giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử, lại thêm thanh

kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh có sức công kích hạn chế, phần lớn chỉ là bị

thương chứ không chết, cho những người chứng kiến rất nhiều thời gian suy

nghĩ.

Ta tư duy, nên ta tồn tại... Đau khổ nhất của con người chính là sự lựa chọn.

Hiện tại muốn rời xa chiến trường hẳn rất dễ dàng, nhưng nhìn trạng thái của

Pháo Thiên Minh và Yêu Nguyệt, muốn chạy trốn cần phải có lòng can đảm vô

cùng lớn. Chỉ bị thương, hơn nữa BOSS bị truy đuổi chạy lòng vòng trước mặt

mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đập vô số trang bị và tuyệt học lên đầu mình.

Nếu chạy được hơn trăm mét, BOSS đột nhiên đi đời nhà ma, cảm giác đó...

trong trò chơi đau khổ nhất không gì bằng nhìn người khác giết BOSS lấy trang

bị...

Pháo Thiên Minh thì muốn khóc mà không ra nước mắt, sao không tránh ra?

Yêu Nguyệt đã bị thương, lại thêm bây giờ mình đang trong trạng thái không có

JJ, thịt được ả chỉ là chuyện trong vòng hai phút. Đáng ghét là bọn họ không

giúp đỡ thì thôi, còn chạy loạn khắp nơi, cản trở đường tiến của mình...

Trong cơn tức giận suốt mười phút vừa qua, đúng lúc Pháo Thiên Minh

đang cân nhắc có nên dùng năm phút cuối cùng để chạy trốn hay không, thì Yêu

Nguyệt đột nhiên vớ lấy một người chơi bên cạnh quăng ngược về phía Pháo

Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh vốn định bất chấp tất cả, dù phải đâm thủng cũng liều,

nhưng vừa nhận ra người bất hạnh kia bèn vội vàng ném kiếm sang một bên.

Tay trái quơ tới, ôm chầm lấy Đường Đường xụi xẻo vào lòng... không thể mắc

tội với nữ nhân, nữ nhân rất hay thù dai. Đó là lời cảnh tỉnh muôn thuở, nếu như

vậy thì cũng thôi, cho dù Yêu Nguyệt có nhanh đến đâu cũng phải quay lưng lại

phía Pháo Thiên Minh. Cho dù phản công lại cũng cần chút thời gian. Chết

người nhất là Đường Đường mở mắt đôi mắt mỹ miều, hơi thở như hoa, nhu

tình như nước, r*n r* một tiếng. Pháo Thiên Minh là ai? Chính là thanh niên tràn

đầy sức sống. Trong hoàn cảnh máu me và tử vong, tiếng r*n r* như tiên nữ của

mỹ nhân, lập tức khiến não y sung huyết. Nhưng nhờ ý chí kiên cường, y vẫn

không thốt ra tiếng ừ đáp lại.

Lúc này Yêu Nguyệt đã quay lại tấn công. Dù sao Pháo Thiên Minh cũng là

truyền nhân của Quỳ Hoa, mỹ nữ tuy đẹp đấy nhưng JJ đang lạnh buốt, tâm hồn

hỗn loạn nhưng tay vẫn vững vàng, tay trái ôm mỹ nhân... Không nỡ buông

nhưng cũng chẳng dám ném, tay phải rút kiếm đâm thẳng tới.

Phốc một tiếng, thanh kiếm lạnh buốt xuyên thấu lồng ngực Yêu Nguyệt,

hơn nữa dưới tác dụng động lực, hoàn toàn xuyên thủng. Ngay trong ánh mắt

như muốn đốt cháy tất cả của bầy sói người xem, Pháo Thiên Minh lại cảm thấy

không ổn. Theo tình trạng của mình lúc nãy chỉ cần rung nhẹ vai là ba nhát

kiếm tuôn ra, tuyệt đối không xảy ra tình huống xuyên thủng, nhưng vấn đề là

Đường Đường đang tựa vào vai mình... Đóa hoa mềm mại như vậy, khiến mọi

nam nhân đều tràn ngập d*c v*ng bảo vệ, càng không muốn phá hủy nụ cười

ngọt ngào của thiếu nữ.

Vì thế Pháo Thiên Minh chỉ đâm ra một nhát, lại trúng ngay ngực Yêu

Nguyệt. Nhưng xảy ra sơ suất nhỏ không đâm trúng chỗ hiểm. Ngực Yêu

Nguyệt đập thẳng vào chuôi kiếm. Trong lúc Đường Đường bị lực chấn động

đẩy mạnh ra xa, Pháo Thiên Minh đã bị khống chế huyệt đạo. Muốn phá Quỳ

Hoa của Pháo Thiên Minh rất đơn giản, chính là phương pháp Dương Đỉnh

Thiên từng nghĩ ra lúc trước: Lấy thương tổn đổi tính mạng. Khi kiếm đâm tới,

tránh những nơi hiểm yếu, nhắm thẳng mục tiêu.

"Hồng nhan đúng là họa thủy", Pháo Thiên Minh than thở rồi hét lớn:

"Đường Đường! Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục sự nghiệp dang dở hôm nay!"

"......”Toàn thể người chơi im lặng, hóa ra tâm tư vẫn vương nơi ôn nhu ấy.

Không ai dám tiến lên ngăn cản. Yêu Nguyệt vừa nắm lấy Pháo Thiên

Minh, đồng thời tuốt kiếm bốn phía, trong nháy mắt đã tạo ra một vùng không

người trong vòng năm mét. Mọi người đến đến lần này phần lớn là cao thủ võ

công, biết rõ đặc tính Minh Ngọc công của Yêu Nguyệt, đâu ai dại dột xông lên

tự sát. Chỉ biết đưa mắt nhìn BOSS tràn đầy bảo bối bị bắt cóc Pháo Thiên

Minh đi xa.

Xa thở dài: "Thật ra việc này cũng coi như chuyện tốt, ít ra có thể khiến hắn

ghi nhớ bài học. Xem sau này hắn còn dám ngạo mạn vô sỉ đến thế không.”

Đường Đường nhìn điểm đen khuất dạng cũng thở dài: "Phượng Hoàng

muội, trực giác nói với ta, sau việc này hắn sẽ càng ngạo mạn, càng không coi

ai ra gì.”

"Trực giác gì?”

"Trực giác nữ nhân. Nữ nhân này võ công cao nhưng trí tuệ thấp, chắc chắn

sẽ nuôi hổ thành hại.”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 455: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 140



.... Tại nơi hoang vu nào đó....

Yêu Nguyệt: "Nói hay không nói?”

Pháo Thiên Minh: "Ta đã nói hai ngàn tám trăm sáu mươi hai lần rồi, một là

sợ tiền, hai là sợ mỹ nữ. Ngài không nghe sao!” Sau màn trình diễn Quỳ Hoa

vừa rồi, y không tin Yêu Nguyệt dám kéo hắn đến thôn xóm hẻo lánh. Đến lúc

ấy ai thịt ai còn chưa biết được.

"Nếu ngươi không chịu nói, ta chỉ còn cách dẫn ngươi đi gặp một người.”

Yêu Nguyệt nhấc bổng Pháo Thiên Minh đi về phía trước.

"Gặp ai?"

"Nghe tới Thập Nhị Tinh Tượng chưa?"

"Thập Nhị Sinh Tiếu thì ta biết."

Yêu Nguyệt không để ý tới, tự mình nói: "Thập Nhị Tinh Tượng chính là kẻ

còn xấu hơn tất cả đám người trong Ác Nhân cốc. Mà mười một người trong đó

cộng lại cũng không xấu bằng lão đại Ngụy Vô Nha của chúng. Ngươi đã không

muốn trả lời vấn đề của ta, ta chỉ đành để hắn giải đáp giúp ta. Hắn là người biết

hết cực hình trong thiên hạ, độc hình trong thiên hạ hắn cũng biết..."

"Tình nhân của ngươi à?" Pháo Thiên Minh cắt ngang hỏi.

Lửa giận của Yêu Nguyệt trực tiếp bốc lên hừng hực. Nhưng chỉ duy trì

trong một giây rồi lập tức tắt ngúm, từ khi Minh Ngọc công lên tới tầng thứ

chín, cô không biết cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là tức giận, nhưng không

ngờ chỉ trong một ngày, bản thân đã trải nghiệm tư vị trong đó một lần.

"Không cần khích ta, ta sẽ không giết ngươi." Vì biểu thị bản thân thực sự

không tức giận, Yêu Nguyệt tiếp tục giới thiệu: "Nguỵ Vô Nha h* th*n tê liệt,

thân như đồng tử, dáng dấp đầu trâu mặt ngựa, đáng sợ khó nói. Hết lần này tới

lần khác trí cao khí thịnh, năm đó lại dám lên Di Hoa cung cầu hôn, bị ta cho

một chưởng đánh trọng thương."

"... Tư tưởng của chúng ta có phải không cùng một đẳng cấp hay không."

Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Có nữ nhân nào dám đánh ta thành trọng

thương, cho dù ta đánh không lại, không có cách nào tìm lại thể diện. Nhưng ít

nhất cũng không thể giúp nữ nhân kia mới đúng."

Yêu Nguyệt cười lạnh nói: "Hắn dám không giúp, ta sẽ san bằng ổ chuột của

hắn."

“Mỹ nữ, nghe ta khuyên một câu, loại người này ngươi không thể trêu vào.

Nếu đổi lại là ta, thà đi chọc Kiều Phong, cũng không muốn đi chọc Mộ Dung

Phục. Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó cản! Có hai loại người miễn dịch đối với

uy h**p bằng vũ lực, một loại là người chết, một loại khác là người xấu thông

minh. Loại người xấu này thường rất nhỏ mọn. một khi thất bại sẽ nhớ kỹ, khi

hắn có cơ hội lấy lại danh dự, hắn sẽ tuyệt đối không nương tay nhân từ... A?

Hình như tính cách này có vẻ quen thuộc, là bằng hữu nào của ta thì phải? Thật

khó hiểu..."

"Hừ!" Yêu Nguyệt không để ý tới Pháo Thiên Minh vẫn còn khó hiểu, lại

vận công phóng thẳng tới phương xa.

... Trong hang núi nào đó...

Pháo Thiên Minh quan sát nam nhân trước mặt này, người này... giống như

chuột, cứ một mực ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ giả làm Khổng Minh. Tên họ

thì hơi nghi ngờ là để lừa người, hàm răng vẫn còn, còn lại thì cơ bản không

khác gì những gì Yêu Nguyệt đã nói.

Ngụy Vô Nha cung kính nói: "Yêu Nguyệt cung chủ đã yêu cầu, đương

nhiên không dám chậm trễ. Chi bằng cùng ta xuống địa cung, nơi đó có đầy đủ

công cụ dụng hình. Chúng ta có thể thử toàn bộ xem sao."

"Này! Nữ nhân kia” Pháo Thiên Minh quay đầu nói với Yêu Nguyệt: "Ta

đoan chắc tiểu tử này không có ý tốt, lát nữa là vào bẫy ngay thôi. Đừng nói ta

không cảnh cáo ngươi.”

"Miệng còn hôi sửa mà dám ngậm máu phun người. Ta hỏi ngươi, ngươi có

chứng cớ gì mà nói ta không có ý tốt?”

Pháo Thiên Minh cười hí hí nói: "Nghe nói sau khi Liên Tinh ngỏm củ tỏi,

dù trên mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng đối với kẻ gây ra tai họa này là ta.... bị oan

ức thấu trời xanh, nhưng vẫn không hề tỏ ra phẫn nộ. NPC tuy là NPC, nhưng

vẫn chưa đủ xấu xa!”

Yêu Nguyệt hừ một tiếng nói: "Ngụy Vô Nha, ngươi đi trước dẫn đường.

Không được cách xa ta quá năm mét, nếu không đừng trách ta không khách

khí.”

Pháo Thiên Minh bị trói, bị Yêu Nguyệt dùng dây thừng nắm lấy phía sau.

Thật ra, y cũng chẳng biết sợ cái gì? Trong trò chơi tính toán kỹ càng, chỉ có cái

hang rắn mà Lam Sắc rơi xuống khiến y hơi run sợ, còn lại dường như không có

nhiều cảm giác. Còn bị tra tấn thì càng không sao, nhắm mắt lại, muốn làm gì

thì làm, có phải JJ chư từng rụng đâu? Ai sợ ai, rùa đen sợ chuỳ sắt...

Ba người men theo một con dốc đi xuống phía dưới, càng đi càng sâu. Sau

ba phút mới tới trước một cánh cửa đá. Ngụy Vô Nha nhẹ nhàng xoay cơ quan

bên cửa, cánh cửa đá nâng lên, bên trong tối om om. Rõ ràng là một phòng bí

mật không có chút ánh sáng nào. Ngụy Vô Nha đẩy xe đi trước, Yêu Nguyệt

không chút do dự, giật mạnh dây thừng kéo Pháo Thiên Minh theo sau.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 456: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 141



"Người trẻ tuổi, làm phiền ngươi đánh lửa vào những rãnh dầu trên vách

tường.” Giọng nói của Ngụy Vô Nha vang lên. Pháo Thiên Minh cảm thấy có

điều khả nghi, nhưng Yêu Nguyệt đã rút kiếm chém đứt dây thừng của y, lúc

này y cũng không suy nghĩ gì nữa, lấy bọc đồ châm lửa rồi ném vào một rãnh

dầu bên cạnh mình.

Ngọn lửa vừa chạm vào rãnh dầu, một cơn hỏa long bừng lên từ vách tường

phòng. Lúc này chỉ nghe một tiếng động lớn, cánh cửa đá đóng sầm xuống, nhốt

cả ba người bên trong.

"Ngụy Vô Nha, ngươi có ý gì?" Yêu Nguyệt nhìn về người cách đó ba mét

hỏi.

Ngụy Vô Nha chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đã đột nhiên vui vẻ nói

trước: "Lão chuột già họ Ngụy. Không ngờ ngươi là hội viên SM!"

Yêu Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, lập tức sắc mặt tái nhợt. Trong mật

thất hơn mười mét vuông này, sát vách tường bày biện năm bộ pho tượng tương

đương người thật.

Bộ tượng đá đầu tiên là hai tỷ muội Di Hoa cung chủ quỳ dưới đất, kéo góc

áo Ngụy Vô Nha, đang đau khổ khẩn cầu hắn.

Bộ tượng đá thứ hai như Ngụy Vô Nha đang dùng roi quất phạt các cô,

không những khắc họa sinh động vẻ đau đớn trên mặt tỷ muội Di Hoa cung,

dáng vẻ cũng như sống lại.

Bộ tượng đá thứ ba là tỷ muội Di Hoa cung chủ nằm sấp trên mặt đất, Ngụy

Vô Nha đạp lên lưng các cô, tay còn cầm cái chén.

Thứ tư, năm thì không tả nữa, tránh bị kiểm duyệt...

Trong cơn tức giận, Yêu Nguyệt lăng không đánh nát mấy pho tượng đá, rồi

đánh một chưởng về phía Ngụy Vô Nha, nhưng không ngờ Ngụy Vô Nha lại

như vỡ vụn tượng đá.

"Người ta đã chạy từ sớm rồi." Pháo Thiên Minh nhìn ánh mắt nghi hoặc

của Yêu Nguyệt, chỉ vào một lỗ nhỏ dưới đất giải thích: "Người ta thân hình

nhỏ bé, chui ra dễ dàng. Thân hình chúng ta to lớn, chỉ đành chịu chết." Pháo

Thiên Minh châm lửa xong là nghĩ đến tiếng động không phát ra từ trong mật

thất, có thể thấy vừa vào đây, Tiểu Ngụy đã lẹ làng trốn thoát rồi, xem bố cục

này ngoài thả khói độc ra, thế thì chỉ có thể để hai người đói chết. Nhưng trong

bụng Pháo Thiên Minh vui sướng ngất trời. Y không chỉ biết cách sống sót ra

ngoài, mà còn có thể tiện tay làm thịt hai tên BOSS nhắm rượu, thế kỷ 30 thiếu

gì chứ? Thiếu nhất chính là nhân tài kiệt xuất như ta, không làm đại ca liên

minh địa cầu thật quá uổng phí tài hoa.

Phòng bí mật kín mít, chỉ có một cái lỗ nhỏ bằng đầu người, không khỏi

khiến Yêu Nguyệt tuyệt vọng, thậm chí còn quên mất cả chuyện đói. Còn nhân

vật chính chúng ta Pháo Thiên Minh chờ đợi nửa ngày trời đã muốn nổi điên.

"Ngươi có sao không?" Pháo Thiên Minh hỏi.

Yêu Nguyệt không để ý, chỉ im lặng ngồi xếp bằng.

"Ngươi không thấy lạ à, sao hắn không giết chúng ta?" Pháo Thiên Minh lấy

một cái đùi dê ra ăn liên tục.

"Lạ gì, chẳng lẽ hắn còn dám đi vào giết ta?" Chỉ cần là nữ nhân thì sẽ có

tính tò mò, cuối cùng Yêu Nguyệt vẫn bị Pháo Thiên Minh dụ dỗ tiếp lời.

"Giết chúng ta còn có khó gì, đốt rơm rạ nhét vào hang, rồi lấy quạt thổi

vào... chúng ta sẽ chết ngạt ngay thôi."

"Vậy tại sao hắn lại..."

"Theo ta đoán, chủ yếu vì hắn tự ti trước mặt ngươi. Hắn muốn nghe tiếng

r*n r*, van xin trước khi ngươi chết đói. Giống như những bức tượng kia, hắn

thỏa mãn về tâm lý b*nh h**n của mình." Pháo Thiên Minh lấy giấy bút viết lên

rồi đưa cho Yêu Nguyệt: "Có hứng thú làm thịt hắn không?"

Yêu Nguyệt lắc đầu, dùng phép truyền âm nhập mật nói: "Dù sao ta cũng

khó thoát khỏi cái chết, cần gì phải lãng phí thời gian vì những chuyện nhỏ nhặt

này?"

Pháo Thiên Minh viết: "Ta có cách khiến hắn chết còn ngươi thì không."

“Cách gì?” Hơi thở của Yêu Nguyệt nặng dần. Ả không sợ chết, nhưng lại

không cam lòng chết trong hang chuột.

“Chúng ta giết hắn trước đã, sau đó ngươi hãy phát nhiệm vụ cho ta, yêu cầu

ta cứu ngươi. Cùng lắm mười ngày sau, ta sẽ được dịch chuyển ra ngoài. Ta sẽ

quay lại mở cơ quan thả ngươi ra, như vậy chẳng phải xong rồi sao?” Pháo ra vẻ

đơn thuần nói.

“Ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi?” Yêu Nguyệt hỏi. Quả thật! Ban đầu

Yêu Nguyệt muốn hành hạ y, nhưng bây giờ Pháo Thiên Minh đột nhiên phát

hiện lương tâm, muốn cứu kẻ thù. Thật sự quá... não tàn.

“Bởi vì ta có điều kiện: Thứ nhất, thi thể của Ngụy lão thử thuộc về ta. Thứ

hai: Ta muốn Minh Ngọc Công... ít nhất cũng phải một phần ba hay...”

“Một phần chín đấy.” Yêu Nguyệt đứng dậy đi hai vòng rồi nói: “Ta cũng có

điều kiện: Thứ nhất, mười ngày này ngươi cung cấp lương thực. Thứ hai, sau

khi ra ngoài không được chạy trốn, để ta giết một lần rồi coi như thanh toán hết

ân oán. Hơn nữa ta không thể tháo ràng buộc nội lực cho ngươi, phòng ngừa

ngươi lấy được thi thể rồi tự sát hay là giết ta.” Chỉ số thông minh của Yêu

Nguyệt tăng lên rõ rệt.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 457: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 142



“...” Pháo Thiên Minh trầm tư... lại trầm tư. Cuối cùng cắn răng viết:

“Được! Ta đồng ý.” Nói xong, lấy ra một con lợn sữa nướng nói: “Cầm lấy đi!”

Yêu Nguyệt nhìn con lợn sữa nướng cau mày suy nghĩ lâu rồi hỏi: “Còn cái

gì khác không?”

“Có! Có dê nướng, gà nướng...” Pháo Thiên Minh đột nhiên do dự không

viết tiếp.

“Hử?” Yêu Nguyệt lạnh lùng cười nhạt một tiếng.

“Cũng còn một ít đồ ăn vặt của thiếu nữ, chỉ có điều ta rất khó khăn mới lấy

được, chuẩn bị mang đi dụ dỗ mấy cô nương.”

"Cái gì vậy?"

Pháo Thiên Minh vớt ra mười cái hộp nhỏ và nói: "Trân châu xào lúa mì,

trộn những hạt trân châu có thể dưỡng nhan vào trong những hạt lúa mì đập nhỏ

có nhiều giá trị dinh dưỡng nhất, dùng lửa nhỏ xào chín... "

Yêu Nguyệt đá Pháo Thiên Minh sang một bên nói: "Đưa đây, cho ngươi

thêm một bản chân giải Minh Ngọc công nữa."

"?" Yêu Nguyệt sau khi dùng muỗng nhỏ mà Pháo Thiên Minh đưa lên múc

thử một chút, quay đầu lại hỏi: "Sao mà chua chua ngọt ngọt vậy?"

"Khó ăn lắm phải không? Trả lại ta!" Pháo Thiên Minh vội vã giật lấy,

nhưng lại bị đá ngã một cái.

"Nước." Yêu Nguyệt giơ tay ra.

“Cho ngươi chết nghẹn đi!” Pháo Thiên Minh rủa thầm trong bụng rồi đưa

một chai Cocacola sang, nói: "Ngoài cái thứ này ra, còn vài chai rượu XO nữa.

Ngươi tự xem đi!"

Ăn nửa hộp trân châu xong, chắc khoảng hai lạng, sắc mặt Yêu Nguyệt khá

hơn nhiều. Ngày hôm nay, từ Di Hoa cung đến hang chuột ở Vũ Hán, cơ bản

chẳng có gì no cái bụng được. Tiếp theo tất nhiên là giải quyết bà vợ... Ngụy Vô

Nha.

"Nói đi! Ngươi có cách nào g**t ch*t hắn không?"

"Chúng ta sẽ... rồi..." Pháo Thiên Minh nhanh tay ghi chép lên quyển sổ

nhỏ.

Yêu Nguyệt nhìn kế hoạch, khuôn mặt vốn lạnh lùng chợt đỏ bừng, nhịn

một hồi lâu rồi nói: "Ta không biết."

"Cái này không thành vấn đề, một lát nữa ngươi cứ đọc theo trên này là

được." Pháo Thiên Minh lại viết.

Bên ngoài cửa đá, Ngụy Vô Nha đang nghi hoặc đối thoại bên trong không

có nhất quán. Trong hang nhỏ lập tức truyền đến thanh âm của Yêu Nguyệt:

"A... A, a (trung cao), ư ư ư (rất thấp)... A (cực cao)..." tiếng r*n r* như đau khổ

lẫn khoái lạc khiến đầu óc Ngụy Vô Nha sung huyết. Mặc dầu có thể loại trừ

hành vi ô uế giữa nam nữ, nhưng không loại trừ tên tiểu tặc nào đó đã cho Yêu

Nguyệt dùng thuốc k*ch d*c. Dù sao, vừa nãy tên tiểu tặc kia có nói cho Yêu

Nguyệt ăn thứ gì đó rồi.

Điều gì hấp dẫn nam nhân nhất? Chắc chắn là tiếng r*n r* của nữ nhân, nhất

là lúc nam nhân không nhìn thấy, mang chút bí ẩn, chút tò mò, chút tưởng

tượng, chút mê muội, cũng mang theo chút k*ch th*ch... Lúc đầu Ngụy Vô Nha

có ý muốn làm nhục Yêu Nguyệt, khiến ả từ cao ngạo không thể chống lại hóa

thành như bao nữ nhân bình thường trên đời. Khiến cho Yêu Nguyệt mất đi

phẩm giá, từ đó đạt được thỏa mãn chinh phục trong tâm trí của hắn.

Càng không thấy rõ trong lòng Ngụy Vô Nha càng ngứa ngáy, sau ba phút

đấu tranh dữ dội, cuối cùng hắn lặng lẽ chui vào hang nhỏ. Có câu ngạn ngữ nói

trí giả ngàn mưu chắc chắn có sơ sót. Kẻ thâm hiểm khôn khéo như quỷ dữ khó

mắc sai lầm trong việc lớn, nhưng dễ mắc lỗi trong chi tiết nhỏ. Người ta

thường nói những người chết đuối phần lớn là biết bơi, lại có câu tục một lần

sảy chân lưu hận ngàn đời...

Ngụy Vô Nha còn chưa ló đầu ra khỏi lỗ, tay Yêu Nguyệt đã thò vào, túm

lấy cổ hắn quăng một cái, ném hắn vào mật thất. Pháo Thiên Minh cười khúc

khích ngồi một bên, hỏi có vẻ đắc ý: "Lão Ngụy, tiêu hồn nhỉ?"

Yêu Nguyệt trừng mắt với Pháo Thiên Minh, đi tới ba bước thì phát hiện

Ngụy Vô Nha vẫn nằm bất động, khóe miệng rỉ máu đen, thở dài nói: "Hắn tự

sát rồi."

"Đã nghiện còn chết, thật quá đáng tiếc." Pháo Thiên Minh lách qua, thương

cảm nói: "Tục ngữ có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Lão Ngụy ngươi suốt

đời anh minh, sao có thể lật thuyền trong mương?... Ồ? Cái này là gì?" Pháo

Thiên Minh lấy ra một cái hộp phẳng đọc: "Bạo Vũ Lê Hoa châm, dài bảy tấc,

dày ba tấc, xuất châm tất thấy máu, không trúng chẳng lành; mau lẹ tuyệt đỉnh,

ám khí chi vương. Mỗi hộp đựng hai mươi bảy mũi kim, có thể dùng ba lần.

Sau ba lần hộp trống rỗng, nhất định phải là con trai của chủ nhân Nam Hồ

Song Kiếm - Chu Thế Minh mới có thể bổ sung. Còn một cơ hội sử dụng."

Nghĩ tới đây Pháo Thiên Minh vội quay người, nhắm ngay hộp có quan về

phía Yêu Nguyệt ấn nút bấm một cái ... "Không phải người trong võ lâm không

thể sử dụng."

Pháo Thiên Minh rủa thầm trong bụng: "Ta không có nội lực, không phải

người trong võ lâm, lũ thiết kế ngớ ngẩn này."

Thu lại, tiếp tục mò...

Lại mò tiếp cũng có không ít đồ vụn vặt nhưng Pháo Thiên Minh cũng

không để ý tới. Ngụy Vô Nha cũng là người có tư tưởng cao thượng, coi tiền

bạc như cặn bã. Toàn thân ngoại trừ Bạo Vũ Lê Hoa châm ra thì không có chút

vật quý giá nào. Cho dù lục lọi ra được ngân phiếu cũng chỉ có năm mươi

lượng.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 458: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 143



Có điều hiện giờ Pháo Thiên Minh cảm thấy rất may mắn vì lúc nãy đầu óc

nóng nảy nhưng không phóng được Bạo Vũ. Dù sao, Yêu Nguyệt đã sắp thành

mồi ngon, không cần lãng phí cơ hội. Cơ hội vinh quang như vậy còn phải để

dành cho ba vị hòa thượng già mà không chết ở Thiếu Lâm kia... Ỷ Thiên kiếm

ở đâu? Bảo đao tuốt khỏi vỏ, mong chờ kiếm rút ra. Hỏi trời cao đất rộng, kiếm

bằng hữu ở nơi nao? Kiếm bằng hữu cùng Pháo!...

Pháo Thiên Minh bắt đầu ngâm nga. Trong những ngày đau khổ vì có thần

binh nhất mà không thể dùng, chỉ có thể cố ý học một bài hát, dùng tinh thần

AQ để an ủi tâm hồn bị thương của mình.

Mấy ngày qua, cuộc sống không tồi, có ăn có uống lại có nơi thanh tịnh để

Yêu Nguyệt tĩnh tọa. Trái lại, Pháo Thiên Minh thì vô cùng bi thảm... Chủ yếu

là mang theo ít lương thực, chỉ có một con dê, một con heo và hai con gà quay.

Hơn nữa, cái bụng của y to, Yêu Nguyệt người ta mỗi ngày ăn năm lạng là đủ

rồi. Y thì mỗi ngày không được một cân là không chịu nổi. Về sau, y bắt đầu

thấy may mắn vì đã không vứt bỏ xương dê, xương gà, có thể nhai trong miệng

một lúc, pha với Cocacola cũng no bụng. Có điều, cũng may hệ thống cảm nhận

được của người chơi bị giam cầm quá nhàm chán, mở ra phó bản để Pháo Thiên

Minh vào luyện cấp, trong phó bản có thể giải trừ tất cả trạng thái.

Trong tình trạng đói khát hành hạ, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng trải qua

tám ngày. Nhưng vấn đề xuất hiện, trong tình trạng còn lại một hộp Yêu Nguyệt

đã tuyệt thực...

"Tỷ tỷ, ngươi hãy ăn thêm chút nữa đi." Con sói già Pháo Thiên Minh đóng

giả bà ngoại Yêu Nguyệt quàng khăn đỏ.

"Ăn hết rồi, những ngày sau này phải làm sao đây?" Nghi vấn IQ của Yêu

Nguyệt đã vượt quá 100.

"Ngươi không hiểu đâu. Người không ăn chỉ cần uống nước, tối thiểu cũng

có thể sống qua bảy ngày. Hơn nữa, chân trâu này vô cùng quý hiếm, có một

đặc điểm là mười hộp là một đợt rtị liệu. Nếu chỉ ăn một nửa thì không có chút

hiệu quả nào. Hơn nữa... Ví dụ như bây giờ ngươi ăn chín phần mười, rất có thể

làn da của ngươi sẽ vô cùng hồng hào, chỉ trừ 10% còn lại vẫn như cũ... Nếu

10% đó nằm ở khuôn mặt..."

"Thật sao?" Yêu Nguyệt nghi ngờ hỏi lại, trong chuyện tình yêu và nhan

sắc, IQ của nữ nhân thường dưới 60 (không tính các nữ độc giả). Để có được

hai điều trên, nữ nhân sẵn lòng trả giá lớn đến mức khiến nam nhân phải đện

lưỡi xuống sàn nhà.

"Thật đấy..."

Sau khi Pháo Thiên Minh lôi ra một xấp Cocacola... Thứ này là vật phẩm

Pháo Thiên Minh thường chuẩn bị sẵn. Cuối cùng Yêu Nguyệt cũng bắt đầu ăn

trở lại.

Thập Tương Nhuyễn Cân tán (Mười hộp Nhuyễn Cân tán): Để đối phương

ăn hết mười thùng Nhuyễn Cân tán, đối phương sẽ mất đi sức chiến đấu.

Sáng sớm ngày thứ chín, sói già bà ngoại thấy khăn đỏ ăn miếng Nhuyễn

Cân tán cuối cùng rồi ngã phịch xuống đất, cuối cùng y cũng lộ rõ bộ mặt hung

tợn của mình.

"Mỹ nhân, hai lựa chọn." Pháo Thiên Minh rút kiếm ra và nói: "Thứ nhất, tự

nguyện hiến dâng những thứ quý giá trên người mình. Thứ hai, ta giết ngươi rồi

tự tay mò mẫm. Tiện thể nói luôn, hiện ta đang trong trạng thái không có nội

lực, thanh kiếm này có tên học là kiếm mỏng, sức tấn công cực kỳ yếu ớt. Ta có

thể đâm từng nhát vào cổ ngươi mà cũng chẳng biết bao giờ mới có thể ngủm

được."

"Con mẹ nó!" Yêu Nguyệt rủa thầm.

"Đừng chửi thề th* t*c, cái này không xứng với thân phận của ngươi." Từ

trước đến nay, Pháo Thiên Minh miễn dịch với những lời nhục mạ. Thực ra đây

cũng là một bí quyết thường ngày, khi người khác chửi mắng, nếu ngươi nóng

giận ngược lại đúng ý đối phương. Nếu ngươi có thể kiềm chế không nổi giận,

đối phương sẽ tự nổi điên. "Từng có một NPC tên là Hồ Phỉ, hắn sợ thi thể của

mình sẽ bị ta sờ mó, nên ném hết các tuyệt học vũ khí gì đó ra. Ta nghĩ ngươi có

thể tham khảo cách làm của hắn. Thời gian không còn nhiều, ta cũng không biết

thuốc này có tác dụng bao lâu. Ta cho ngươi một phút để suy nghĩ, tính từ giây

này, bắt đầu đếm ngược."

"Tích tắc... tích tắc..." Pháo Thiên Minh vừa đếm ngược vừa nhìn Yêu

Nguyệt chật vật móc mấy thứ vụn vặn ra, rồi lắc đầu nói: "Minh Ngọc công, lấy

hết cả bộ ra, cần gì phải thế!"

"Ngươi sẽ chết không lành!" Yêu Nguyệt rủa.

Giọng điệu như địa ngục không khiến Pháo Thiên Minh cảm thấy ớn lạnh:

"Xin thôi! Chết không đau là được rồi, đi đâu tìm chết yên lành? Bị ung thư một

phát thôi là khiến ngươi đau đớn cả năm trời mới chết. Xưa nay ta chưa từng hy

vọng bản thân có thể chết không bệnh tật. Thông minh lên chút đi, giao hàng đi.

Ta sẽ không giết ngươi."

Trước mặt Pháo Thiên Minh là ba vật phẩm: Một quyển bí tịch, một cái đai

lưng và một thanh kiếm. Pháo Thiên Minh cẩn thận cầm lên kiếm xem, trong

lòng nguội lạnh một nửa. Không phải thanh kiếm kém, kiếm này còn nguyên

vỏ, cùng đẳng cấp với kiếm của Chân Hán Tử, tên gọi là Bích Huyết Đan

Thanh. Tuy tên nghe rất khí phách, nhưng trên đó lại ghi: dành riêng cho nữ

giới.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 459: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 144



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Lần sau gặp nữ BOSS nữ thì phải đi đường vòng. Pháo Thiên Minh thầm

quyết định, s* s**ng chiếc đai lưng. Không xem thuộc tính, chỉ thấy dành riêng

cho nữ giới là vứt thẳng vào ngay.

Lần sau gặp nữ nhân cũng phải đi đường vòng. Tay Pháo Thiên Minh run

rẩy cầm lên quyển bí tịch. Dù đoán trước được kết quả, nhưng khi nhìn thấy nội

dung, vẫn khiến hắn thét lên tận đáy lòng: dành riêng cho nữ giới.

"Cho cái gì đó nam nhân có thể dùng được đi, nếu không ta sẽ ra tay ngay

đấy." Pháo Thiên Minh mặt mày tái mét. Thật ra y rất sợ đụng vào thi thể, vì

mấy hôm trước có tin đồn trong giang hồ. Khi một đệ tử của một bang phái

khác s* s**ng thi thể, vô tình chạm vào vùng tam giác kín, kết quả không

những bị bắt giam, còn bị tịch thu hết những gì lục soát được trên thi thể. Cuối

cùng bị chém đầu trước công chúng, giết trở lại tân thủ thôn. Nếu con mụ này

biết chuyện đó, vào lúc y khám xét thi thể cố tình vươn ngực ra một cái thì coi

như y đã khổ công 9 ngày vô ích. Thi thể chắc chắn sẽ không vươn ngực lên

được đâu. Ài! Một con chim trong tay còn hơn trăm con trong rừng. Có điều y

không hiểu tiêu chuẩn này được định đoạt như thế nào. Chẳng lẽ là cảm nhận

được trong tư tưởng có hàm chứa d*c v*ng đê tiện hay không rồi mới phán

quyết có cố ý phạm tội hay không?

Yêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh, lắc đầu nói: "Trên người ta

hoàn toàn không có bất cứ thứ gì của nam nhân."

".... Ta có thể thấy ngươi rất căm ghét nam nhân. Muội muội của ngươi khá

hơn một chút, ít ra còn có cây trâm cài tóc là dùng được cho cả nam lẫn nữ."

"Đó cũng không phải là của nó, mà là của phụ thân Giang Tiểu Ngư, Giang

Phong để lại." Yêu Nguyệt thở dài. Nhớ hồi xưa, mình và muội muội là người

có quyền thế nhất, xinh đẹp nhất, võ công cao nhất trần đời, lại chung tình bằng

lòng cùng gả cho Giang Phong. Nhưng không ngờ Giang Phong lại yêu một nha

hoàn hèn mọn trong Di Hoa cung, cuối cùng hai người để lại một phong thư rồi

cùng nhau mất tích. Sau khi thư bị xé bỏ, chỉ còn lại cây trâm dùng để giữ thư.

Sau đó mình hoàn toàn điên cuồng, không quan tâm đến huynh của Giang

Phong đệ là thiên hạ đệ nhất kiếm Yến Nam Thiên mà truy sát hắn. Cuối cùng...

"Này! Ta phải đi đây. Ngươi cứ bảo trọng." Pháo Thiên Minh lên tiếng từ

biệt, cắt đứt dòng hồi ức của Yêu Nguyệt về chuyện xưa.

"Ngươi định đi? Ngươi đi đâu? Ngươi không có nội lực thì tự sát cũng

không thành."

"Cái này không thành vấn đề. Ngươi đừng như những độc giả kia, đầu óc

thiếu linh hoạt! Toàn nghĩ tới mấy chuyện bẩn thỉu như ta sẽ xx ngươi hoặc thi

thể của ngươi sau đó bị bắt ngồi tù." Pháo Thiên Minh cười khúc khích rồi lấy

ra một cái mặt nạ, viết lên đó: Ngụy Vô Nha. Sau đó hắn đặt mặt nạ lên mặt...

xoạt một tiếng chui qua lỗ nhỏ. Mặt nạ có thể thay đổi giới tính, huống chi dáng

người...

Yêu Nguyệt há hốc mồm nhìn tất cả những điều này, lúc này trong lòng mới

hoàn toàn hiểu: Lời nói của nam nhân thật sự không thể tin tưởng, tình cảm gần

10 ngày bị giam cầm, nam nhân kia lại không hề đoái hoài. Thật buồn cười

mình lại bị nam nhân lừa dối một lần nữa...

Đột nhiên, cái đầu Pháo Thiên Minh ló ra, Yêu Nguyệt bỗng cảm thấy thế

giới trở nên tươi đẹp hơn chút ít, nam nhân tuy xấu nhưng ít nhiều vẫn có lương

tâm. Nhưng lời nói của Pháo Thiên Minh lại khiến cô hoàn toàn thất vọng.

"Này! Mỹ nhân, nếu ngươi chịu ký giấy nợ, ta có thể xem xét cho ngươi

mượn mặt nạ." Pháo Thiên Minh chờ một lúc, không nghe thấy tiếng động,

đành nói: "Thôi vậy! Tạm biệt." Y lại không biết, lúc này Yêu Nguyệt đã tắt thở

bỏ mình.

Pháo Thiên Minh xuống khỏi ngọn núi vô danh chưa đầy 10 phút, huynh đệ

trên người đã tự động mở. Sau đó tin tức ồ ạt không ngừng nhấp nháy. Pháo

Thiên Minh không buồn xem, chọn xóa tất cả, rồi mở kênh trò chuyện với bằng

hữu thốt lên: "Huynh đệ trở về rồi."

"Được lợi gì không?" Đường Đường hỏi lấy lệ.

"Lợi ấy à?...” Pháo Thiên Minh đăng lời giới thiệu của Bích Huyết Đan

Thanh lên trước. Mọi người im lặng: Đây là còn là người ư? Thịt luôn cả BOSS

thật à? Chỉ có Kiếm Cầm cười khanh khách như một con gà mái. Thanh kiếm

này chắc chắn là thuộc về cô, không còn ai khác.

Phích Lịch lại mở miệng nói: "Tiểu Cầm, đừng cười. Chử Trà, tuy đây là vật

phẩm ảo, nhưng nếu mang đi đấu giá chắc chắn sẽ khiến mọi người tranh nhau

dữ dội. Bằng hữu là bằng hữu, nhưng cũng phải có chừng mực chứ? Ngươi ra

giá bao nhiêu đây?”

"Không cần, muội muội của ngươi còn nửa quyền sở hữu Ỷ Thiên kiếm,

trực tiếp trao đổi là được. Đồng ý chứ, Kiếm Cầm mỹ nhân?”

"Đồng ý!” Kiếm Cầm cực kỳ hớn hở đáp lại.

Còn lại là đai lưng +2 cấp nội công, cũng không phải là thứ cực phẩm gì. Vụ

Lý Hoa và Xa chơi búa, kéo, bao rồi tự mình quyết định
 
Back
Top Bottom