Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 410: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 95



Lúc này, bảy người khác kinh ngạc nhìn Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư

lấy ra một bó dây thừng như ảo thuật, mỗi người kéo ra 16 Kim La Hán, đâm

xuyên qua cánh tay bọn họ, sau đó mỗi Kim La Hán còn dùng dây thừng buộc

lại, vị trí cố định. Cuối cùng buộc dây thừng vào một đầu dây thừng khác trên

đai lưng quần.

"Xuất phát." Pháo Thiên Minh vung tay lên, cùng Vô Song Ngư đi ra khỏi

kho báu trước tiên. Phía sau chỉ còn lại tiếng leng keng, leng keng thanh thúy,

cùng bảy người gỗ hối hận vì không mang theo dây thừng.

Đến đại sảnh chia tay đám người Huyết Ảnh, Pháo Thiên Minh gặp được

hai người quen: Chân Hán tử, Thiên Nhãn. Còn có hai người có vẻ quen mặt, lại

không biết tên gọi là gì. Có điều cũng có thể khẳng định là người trong miệng

đường khẩu của Lãnh Nhược Tuyết.

Chân Hán Tử kinh ngạc nhìn Pháo Thiên Minh kéo theo hai mươi mấy mét

Kim La Hán, ngẩn người một hồi rồi lao vọt tới vị trí Thủy Môn la hét: "Cho ta

vào, cho ta vào... Hu hu, bốn mươi cái, ta chỉ lấy một cái..."

Pháo Thiên Minh buộc như vậy cũng có chú ý, đầu tiên trong phạm vi hai

mươi mấy mét Pháo Thiên Minh vẫn có thể hành động tự nhiên, chẳng qua là

bên hông buộc sợi dây mà thôi. Cho dù ra ngoài hai mươi mấy mét, kéo 160 cân

này, đối với một người có nội lực tuyệt học mà nói, ảnh hưởng cũng không lớn.

Hơn nữa còn có thể tăng chiều dài sợi dây đến một trăm mét, hai trăm mét...

"Khà khà... A Tử, sao các ngươi còn chưa đi?"

"... Chờ bọn tỷ tỷ." Chân Hán Tử ổn định lại tâm tình: "Ta trước kia làm

người, cửa thủy này thật không phải cho người xông vào."

"Làm sao vậy?"

"Đừng nhắc nữa." Chân Hán Tử khổ sở. Mọi chuyện đại khái là như vậy: Có

ba mươi người lựa chọn Thủy Môn, Thủy Môn nghe hay cỡ nào. Ôn nhu như

nước, sự kiện Thủy Môn, hàng thủy, a thủy... Nhưng vừa đi vào bọn họ đã há

hốc mồm. Thương trận của bọn Pháo Thiên Minh chuyển thành thủy trận. Vì

thế mọi người đành phải nín thở lặn xuống nước đi tới đại sảnh kho báu, đã có

10 người nội công trung cấp chết đuối ngay tại chỗ .

Kho báu của Thủy Môn là một đại sảnh cao bốn mét rộng ngàn mét , nhưng

có ba mét đều bị nước nhấn chìm. Mà người bảo vệ ác độc của kho báu lại là

người cá có hai môn tuyệt học Nga Mi. Càng đáng giận hơn chính là, hai vách

tường đều có một ổ cá, mỗi một phút sẽ có mười con cá ăn thịt người đi ra. Trải

qua chiến đấu gian khổ cực kỳ, rốt cuộc cũng có con người cá bị làm thịt, nhưng

người chơi còn sống cũng chỉ có bốn người này.

"Bốn món trân bảo 120 vạn, chia 30 người, mỗi người 4 vạn..." Chân Hán

Tử bên cạnh vừa lải nhải vừa rơi lệ đầy mặt. Nhìn sang ba người khác, lúc Chân

Hán Tử nói lời này rõ ràng sắc mặt đều lộ vẻ cực kỳ bất mãn đối với phương án

phân phối.

"Đúng rồi Thiên Nhãn, ta hỏi ngươi, không phải nói có năm trăm triệu sao?

Một cái cửa tối đa cũng chỉ mười triệu, sao có thể có năm trăm triệu?" Pháo

Thiên Minh đưa ra vấn đề của mình.

"Theo ta đoán, kho bau này là một ngày hoặc vài ngày đổi mới một lần. Cứ

như vậy, có thể khiến người chơi vì tiền tài, mà bỏ qua đẳng cấp. Hơn nữa một

khoản tài chính khổng lồ như vậy tiếp tục chảy vào trò chơi, làm cho tiền tệ vốn

đang ít ỏi phục hồi. Tiền tệ tăng lên, rất nhiều thương nhân chợ đen tích góp

một số lượng lớn tiền trò chơi chuẩn bị bán đi, nhưng bảo tàng vừa ra, tiền

nhanh chóng giảm giá trị, rất nhiều người bọn họ đã ngâm nát tiền trò chơi

trong tay. Sau đó một ngày một lần cày tiền, mỗi ngày có thêm lượng tiền mấy

ngàn vạn, ngươi nói sẽ thế nào? Sẽ khiến tiền tệ bị giảm giá vô hạn. Cho nên

chợ đen chết là cái chắc."

"Đó không phải là giá hàng tăng vọt, lạm phát sao tăng cao à?"

"Không, không phải còn có thị trường chứng khoán sao? Các ngươi kiếm

được tiền này, chẳng lẽ không định đi kiếm doanh thu một trăm vạn? Mười môn

phái ba bang hội có thể thông qua thủ đoạn tăng phát giảm nắm, đánh đổ thị

trường. Việc này liên quan đến hoạt động tài chính, chúng ta không nói nhiều.

Cổ phiếu Trung Quốc có ủy ban điều tiết thị trường chứng khoán mà còn đen tối

như vậy, huống chi là trò chơi không có cơ chế giám sát ? Đương nhiên ủy ban

điều tiết cũng là loại ăn thịt không chịu nhả xương... Cho nên cứ như vậy có thể

đạt được hai mục đích, thứ nhất là đánh tan chợ đen, hoặc là nói để mọi người

không có dũng khí tham gia chợ đen. Thứ hai là hoàn toàn khống chế tiền tệ,

muốn tăng giá trị có thể tăng giá trị, muốn giảm giá trị thì giảm giá trị. Dù sao

cũng là theo ý hệ thống."

"Nghe ngài nói một buổi, còn hơn đọc sách mười năm." Pháo Thiên Minh

cảm khái: Vốn cho rằng mình đã rất đen tối, nhưng so với xã hội đen tối, thật sự

là so với đom đóm so với mặt trời.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 411: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 96



"Vậy chúng ta đi trước một bước."

"Chúc ngài may mắn!"

"Tạm biệt!"

"Tạm biệt!" Thiên Nhãn đưa mắt nhìn bốn người ra khỏi đường hầm, hoàn

toàn bỏ qua động tác Vô Song Ngư ném Kim La Hán về phía hang rắn...

Tính toán theo thời gian, hai ngày sau khi đoàn người ra khỏi Trung Hải

tuyết nguyên vẫn rất an toàn. Quan trọng nhất là làm sao vượt qua Tứ Hải tuyết

nguyên. Ái Niếp Niếp phát ra tin tức: Hắn đi dạo ở Đông Tuyết trấn, Đội ngũ

mấy trăm người đã đi qua hơn hai trăm, về phần đoàn thể trăm người trở xuống,

cá nhân hắn cho rằng phải lấy ngàn làm đơn vị để tính. Mặc dù Đường Đường

trên diễn đàn đã dốc toàn lực nói rõ trân bảo này không đáng để trăm vạn người

tranh đoạt; hơn nữa còn bổ sung ảnh chụp, nói rõ là người thiết kế âm độc,

nhưng vấn đề là không ai tin tưởng. Mọi người đều cho rằng chữ trên người

Kim La Hán là tự mình khắc lên, nếu không hẳn phải có ảnh chụp giới thiệu vật

phẩm. Nhưng Đường Đường đi đâu giới thiệu vật phẩm? Không thể bỏ vài túi

đồ thì không có giới thiệu.

"Các huynh đệ bảo trọng." Chín người ghé vào chân núi uống rượu chuẩn bị

chia tay, ăn bữa tối cuối cùng, giống như một đám vượt ngục đào tẩu. Trước mặt

là tuyết lớn mênh mông, có trăm vạn tên cớm chạy theo ngăn chặn, gió thổi hiu

hiu... Giờ khắc này, chỉ có hai từ bi tráng để hình dung cảnh sinh tử ly biệt như

vậy.

Phích Lịch thương cảm nắm lấy tay Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư:

"Hai vị huynh đệ, các ngươi nhất định phải cố gắng sống, sống cho tốt, chính là

có ý nghĩa, có ý nghĩa chính là sống thật tốt. Toàn bộ tài sản của ta đều ở trên

người các ngươi. Đừng làm cao thủ mất mặt."

Vô Song cảm động, nắm chặt tay: "Huynh đệ, ngươi yên tâm. Chúng ta nhất

định sẽ sống tốt, chỉ là đám giun dế các ngươi cũng khổ cực rồi."

"Không có gì, chỉ cần các ngươi có được hạnh phúc, chúng ta chịu chút ủy

khuất đã tính là gì. Trong túi nhét đầy thuốc chưa?" Phích Lịch quay đầu quan

tâm hỏi han Pháo Thiên Minh.

"Đầy rồi.” Pháo Thiên Minh cũng cảm động: "Các ngươi có nên để dành

một ít không? Trường hợp chảy máu cam thì e không tìm được miếng vải bông

để lau đâu.”

"Không sao, ta có thể dùng áo lau.”

Tinh Ảnh đứng sau hai người ôm lấy nói: "Nhất định phải sống tốt. Chỉ cần

sống sót là còn hy vọng. Ăn đủ chưa?”

"Đủ rồi. Nhồi đầy ba Kim La Hán, các ngươi thật sự không để dành chút

nào sao?” Vô Song Ngư hỏi.

Hát Bất Túy vỗ vai Vô Song Ngư: "Không sao, ta còn nửa bao lương khô,

chia nhỏ hòa với tuyết ăn, cũng đủ dùng vài ngày.” Nói xong lại vỗ vai Pháo

Thiên Minh: "Người tốt, người tốt!”

"Đàn ông đàn ang làm cái quái gì thế?” Xa rất bất mãn nhảy ra nói nhỏ:

"Trà, nếu việc này làm được, ngươi nói thế nào thì thế đó, cô nương ta cũng sẽ

nghe theo ngươi... Nếu không làm được, ngươi cứ cẩn thận đấy. Ngươi cũng

vậy.” Xa biến sắc chỉ vào Vô Song Ngư, hai nam nhân đồng loạt run rẩy.

"Được, được mà.” Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư nơm nớp lo sợ trả lời.

Đường Đường ra lệnh: "Tất cả đều sẵn sàng, nghiêm, nghỉ... Nghe lệnh ta,

Phích Lịch và Hát Bất Túy đi hướng Đông Hải tuyết nguyên. Vụ Lý Hoa và

Kiếm Cầm đi Nam Hải tuyết nguyên. Tinh Ảnh và Phượng Hoàng đi Bắc Hải

tuyết nguyên, Tiểu Tuyết đi một mình về Tây Hải tuyết nguyên. Sau khi vào

tuyết nguyên, hai nhóm lập tức tách ra, Chử Trà đi Đông Hải tuyết nguyên. Vô

Song Ngư đi Nam Hải, hai người các ngươi xuất phát một ngày sau. Nhớ kỹ lộ

trình di chuyển cố gắng thay đổi hướng đi mỗi 15 phút một lần.”

Bốn giờ trước, trên đỉnh núi liên tục có người ôm Kim La Hán xuống. Phần

lớn là năm người một nhóm, thấy Pháo Thiên Minh kéo một dây tượng Phật

cũng chẳng có gì lạ, ai nấy tự đi về phía trước. Nguyên nhân chính là, Lãnh

Nhược Tuyết thông báo cho Huyết Ảnh: Đừng nghĩ đến cướp đồ của Ái Tam

tiểu đội, lấy được hay không còn chưa nói, còn rất có thể bị đối phương nuốt

chửng. Dây thừng của người ta vẫn còn trống đấy.

Chân Hán Tử cũng rất thuận lợi gặp Lãnh Nhược Tuyết, trò chuyện vài câu

rồi đi theo hướng Đông Hải tuyết nguyên. Huyết Ảnh không đi, hắn ngủm củ tỏi

ở Thổ Môn. Nghe nói Thổ Môn chết rất thảm, bởi vì bảo vệ kho báu mà bọn họ

phải đối mặt là vô số con rắn. Bọn họ phải lấy được chín chín tám mươi mốt

chiếc chìa khóa trên thân rắn. Trong tình huống trần nhà rớt đầy rắn, dưới đất

lúc nhúc rắn, bốn bức tường phủ kín rắn, tất cả đều bị dọa cho đơ người...

Về phần Mộc Môn lại là cửa ải tương đối võ hiệp. Bảo vệ kho báu là mười

tám môn nhân Thiếu Lâm song tuyệt học. Hai mươi mấy người công kích cửa

này do Tiểu Nhị cầm đầu, sau khi chết đi một nửa đồng bọn, tương đối dễ dàng

chiếm được kho báu.

Người chơi ở Hỏa Môn thì lại gặp rắc rối, hoàn cảnh của bọn họ là trong

ngọn núi lửa dung nham. Đối thủ tuy không quá mạnh, chỉ có một Hỏa Vân Tà

Thần song tuyệt cấp 30, nhưng toàn bộ đại sảnh chỉ có ba mươi hai viên gạch

lát thành hình hoa mai là có thể đứng. Trong khi có đến mười sáu người tấn

công cửa này, mỗi người trung bình chỉ được hai viên gạch, chưa kể những viên

bị BOSS chiếm giữ.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 412: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 97



"Hai mươi hai người, tỷ lệ sống sót đạt một phần tư, quả thực xứng danh

tinh anh." Vô Song Ngư xem bản đồ, thấy chung quanh chỉ còn mình Pháo

Thiên Minh, không khỏi thực lòng cảm khái.

"Hình ảnh các ngươi kéo cả chuỗi Kim La Hán đã lên diễn đàn, hiện thành

mục tiêu săn lùng hàng đầu của mọi người." Đường Đường nhắc nhở trên kênh.

"Phải giết người rồi." Pháo Thiên Minh thở dài, y không quan tâm đạo đức

nữa, vừa vào tuyết nguyên đạo đức đã hóa xám, nơi này là chiến trường hỗn

loạn. Y cảm thấy quá nhiều áp lực, biết thế cầm một cái thôi, kiếm ít tiền nhưng

trong lòng thoải mái hơn một chút. Người khác càng ít kỳ vọng vào mình, người

càng nhẹ nhõm.

Đang suy nghĩ lung tung, Pháo Thiên Minh bỗng thấy cảnh tượng kỳ quái,

cổ Vô Song Ngư như xuất hiện một đóa hoa máu nhỏ, rồi hắn vẫn giữ biểu cảm

cảm khái hóa thành ánh sáng trắng. Kế đến một thanh đao thẳng tắp như kiếm

xuất hiện, chủ nhân đao cũng xoay người lại, chính là Hồ Phỉ, kẻ bị mọi người

bỏ qua suốt mấy ngày qua. Khi giết Vô Song Ngư, hắn dùng cổ Vô Song Ngư

che đi thanh trường, tránh cho Pháo Thiên Minh phát hiện, rồi quay lưng về

phía hai người, vung đao đâm lén một nhát.

"Đệt má nó!" Pháo Thiên Minh vội vàng kéo dây thừng bên hông, ném Kim

La Hán xuống đất, cả người lẫn kiếm xông tới. Hồ Phỉ cười khẩy, vung đao

chém thẳng, chiêu thức hoàn hảo, phong tỏa cả đường tiến công lẫn hướng né

tránh trái phải của địch, ép Pháo Thiên Minh chỉ còn lựa chọn lui về phía sau.

Nhưng Pháo Thiên Minh lại chọn B: "Ta cược vận may với ngươi." Tay trái

vung lên kẹp lấy đao, nhưng... rõ ràng hôm nay không phải ngày lành cho cờ

bạc, y thua, Linh Tê Nhất Chỉ không thể khởi động. Đao từ lòng bàn tay chém

thẳng xuống cánh tay, nhanh chóng chém đứt cánh tay trái của y. Nhưng lúc này

Hồ Phỉ không thể tiến thêm nữa, không phải xương cốt quá cứng, mà là vì thanh

kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh nhân lúc tay trái ngăn đao, đã vào đâm thủng

ngực Hồ Phỉ. Trong nháy mắt, khí lực toàn thân Hồ Phỉ tan biến, tựa như biến

mất trên tuyết nguyên mênh mông này...

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hai bên chỉ dùng hai chiêu đã phân thắng bại

sinh tử. Bình thường Pháo Thiên Minh sẽ tuyệt đối không dùng chiêu pháp

lưỡng bại câu thương, hơn nữa đây là chiến pháp cực kỳ liều lĩnh. Có điều lúc

này tâm lý y đang chịu áp lực lớn, lại thấy Vô Song Ngư duy nhất đồng mệnh

tương liên với mình bị giết, tiểu vũ trụ bộc phát gây nên. Dĩ nhiên nguyên nhân

tức giận chính là: Đệt, vứt hết đống La Hán và áp lực lên vai mình, giờ mới hiểu

thế nào là có tiền mà chẳng còn mạng để tiêu!

“Ta biết mà. Ngươi là kình địch của ta." Hồ Phỉ nửa nằm trên tuyết, tay ôm

vết thương, cười nói.

"Rốt cuộc ngươi đã chết thật chưa?" Pháo Thiên Minh nhớ rõ vị trí đó trên

cơ thể là tim.

“Sắp rồi.” Hồ Phỉ thở dài: "Chết cũng tốt, khỏi phải chịu tra tấn thêm, không

có việc gì thì nằm sóng soài trên mặt tuyết, khổ lắm. Đúng rồi, ngươi tên gì?"

"Ta? Ta tên là Thanh Mai Chử Trà. Làm sao?" Pháo Thiên Minh vẫn cảnh

giác, không hề coi thường độ âm hiểm của NPC, khó bảo đảm hắn chưa từng

phẫu thuật tim rồi giấu nó vào trong bao tử.

"Thanh Mai Chử Trà... có thể khuyên nhủ ngươi việc này được chăng?"

"Ngươi nói đi."

"Sau khi ta chết, có thể ngươi đừng đụng chạm đến thi thể ta được chăng?"

"Ân... Yêu cầu này ta không thể đáp ứng ngươi, hãy đổi sang việc khác đi."

"... Có rượu không?"

Sau khi lục lọi một hồi, Pháo Thiên Minh hỏi: "Chỉ có Cocacola thôi. Hay là

uống tạm? Thêm tuyết vào Cocacola cũng được lắm, ta còn mang theo chanh

nữa."

"Được rồi, được rồi." Hồ Phỉ giãy giụa lấy từ trong ngực ra một quyển sách,

ném cho Pháo Thiên Minh: "Không còn gì nữa đâu, đừng s* s**ng nữa có được

không? Nghĩ tới một nam nhân s* s**ng thân thể của ta, bây giờ chỉ thấy buồn

nôn thôi."

"Là thi thể." Pháo Thiên Minh sửa lại: "Ngươi cũng phải biết ta cố nhịn ghê

tởm đến thế nào. Thế này đi, cởi áo choàng và đao của ngươi ra, ta sẽ thề không

động đến ngươi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hồ gia đao pháp: Tuyệt học, tôn chỉ là lấy chủ khinh khách, lấy khách phạm

chủ, lấy trẻ thắng già, lấy chậm thắng nhanh. Phòng thủ, thân không hở sơ; tấn

công thì cắt kim đoạn ngọc.

Pháo Thiên Minh thuận tay học xong, cầm lấy thiết đao của Hồ Phỉ sử dụng

thử. Một đao chém ra, bản thân cũng cảm nhận được một luồng khí thế không

thể địch nổi chém tới, khí thế như không chém ngã kẻ địch sẽ không thu đao.

Hóa ra là tâm lý thôi miên. Ngươi có khí thế như vậy, người khác cũng biết

tránh né chứ? Lẽ nào khí tức rùa đen vừa hiện, người khác không thể chống cự

hay sao? Pháo Thiên Minh thầm mắng một tiếng, chiêu thức này nói đến tốc độ

và lực sát thương thì kém xa Vô Danh khoiá kiếm của chính mình. Điểm mạnh

duy nhất chỉ là chiêu thức tương đối hoàn mỹ. Chỉ cần có thể làm cho chiêu

thức này thuần thục, địch nhân ngăn cũng không thể ngăn, chỉ có lùi bước, bằng

không tất nhiên là bị bổ đôi như trái dưa hấu. Chỉ có điều tốc độ của đao này

thật không ra sao, trong nhóm bằng hữu hư hỏng của Pháo Thiên Minh, 80% có

thể phá được chiêu thức này.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 413: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 98



Về phần thủ, đây mới là nơi thực sự thể hiện giá trị của tuyệt học này. Pháo

Thiên Minh múa đao một lượt, toàn thân trong phạm vi nửa trượng đều có ánh

đao bao phủ, Pháo Thiên Minh là người luyện võ, biết rõ giá trị của đao pháp

này, thực sự có thể dùng từ "không chút sơ hở” để miêu tả. Bất kể binh khí tấn

công từ vị trí chính diện nào, đều có thể dễ dàng dùng thân đao ngăn cản. Chỉ có

điều bản thân không thể như Hồ Phỉ, kết hợp công thủ, dùng nửa chiêu đỡ đòn

liên tiếp xuất ra hai chiêu thức công kích.

Đáng tiếc, không giúp ích gì được nhiều cho bản thân. Pháo Thiên Minh thở

dài bắt đầu tính toán, tuyệt học này có thể bán được bao nhiêu tiền? Tại sao lại

bị mình lãng phí như vậy? Hay là gia tài ngàn vạn lượng trên vai mình nên đã

học được cách lãng phí rồi ư? Có nên tát mình vài cái trước hay không? Có nên

làm cho mình đau lòng một chút không... Từ điểm này có thể thấy được, người

này đối với những thứ có thể trông thấy vẫn nhất quyết áp dụng tư tưởng chiến

lược "thà giết lầm còn hơn bỏ sót”. Cũng có thể thấy năm xưa Thải Vân Phi

đúng là đã ngăn chặn một bi kịch khỏi xảy ra. Đương nhiên bi kịch vẫn cứ xảy

ra, chỉ là không rơi trên thân mình, không thể gọi là bi kịch.

Xét thấy mình có thể mang tội danh phá gia chi tử, Pháo Thiên Minh che

giấu chân tướng nơi Hồ Phỉ tử vong, chỉ nói là sau khi g**t ch*t Vô Song Ngư

thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Nếu không, người ta nhất định sẽ hỏi mình

đã kiếm được lợi ích gì, rồi mình tự trả lời là tuyệt học. Người ta lại hỏi, tuyệt

học thế nào? Trả lời cũng không tệ lắm, nhưng không hợp với bản thân mình.

Có học không? Đã học rồi! Phá gia chi tử!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một ngày rưỡi sau, gần Đông Hải tuyết nguyên.

Đường Đường quan tâm: "Chử Trà, mệt chưa?"

Pháo Thiên Minh quay đầu lại nhìn đống Kim La Hán dài đến bốn mươi

mét, thở dài hỏi: "Có thể đổi câu hỏi khác được chăng, câu hỏi đã bị hỏi lần thứ

chín trong ngày hôm nay rồi. Nây giờ ta cảm thấy mình như một đầu tàu hỏa.

Cô đã từng nghe nói đầu tàu hỏa nào cũng biết mệt mỏi chưa?"

"Vậy thay đổi câu hỏi, 320 ảnh hưởng đến ngươi nhiều như thế nào?"

"Nếu phải kéo lê chạy theo, khinh công cùng thân pháp ít nhất giảm xuống

20%."

"Dây thừng có đứt không?"

"Không đâu. Gân trâu cơ mà. Đao kiếm bình thường không có nội lực và võ

công cao cấp thì không chém đứt được. Xin cô đấy, có thể hỏi một câu sâu sắc

hơn được không?"

"Sâu sắc ư... Theo tin tức đáng tin cậy, ở Đông Hải tuyết nguyên có một

nhóm trên 80 người, mỗi giờ tiến lên 120 dặm, hiện ở cách Trung Hải tuyết

nguyên chỉ khoảng 1000 dặm. Giờ đây Phích Lịch mỗi giờ đi được 80 dặm, ra

khỏi Trung Hải tuyết nguyên nửa giờ, giả thiết chúng đang chuyển động trên

một đường thẳng. Hỏi rằng: Chúng còn cần bao lâu nữa mới gặp nhau?"

"...Đây không phải sâu sắc."

"Vậy sâu sắc là gì?"

"Sâu sắc chính là... Ví dụ như nói làm thế nào để định vị con người và vũ

trụ, cũng như sự cân bằng kỳ diệu giữa sinh mệnh và đạo đức, vân vân."

"Ngươi cứ kéo cái tàu nát của ngươi đi!"

Pháo Thiên Minh kéo 32 vị Kim La Hán chạy điên cuồng trên mặt tuyết,

nhờ áo tuyết của Hồ Phì nên dù ở gần cũng không ai phát hiện ra y. Thân pháp

và khinh công thực sự bị suy giảm 80%, may mắn trên băng tuyết không có gì

nhô lên như đá, khỏi lo Kim La Hán bị va chạm sứt mẻ. Nhưng Pháo Thiên

Minh vẫn rất bực bội, vừa nói đầu tàu là để an ủi bản thân, thực ra chỉ cảm thấy

như xe trượt tuyết, và chính mình lại là người kéo xe...

Đến Đông Hải tuyết nguyên, Thiên Minh trước tiên hội họp với Phích Lịch

và Hát Bất Túy đang chờ sẵn, ba điểm đỏ trên bản đồ hợp lại làm một. Phích

Lịch đi về phía trái, Bất Túy đi đường giữa, Pháo Thiên Minh đi về phía phải.

Đây là chiến thuật mới của Đường Đường sau khi Vô Song Ngư tử trận, dùng

Phích Lịch và Hát Bất Túy thu hút người cướp bảo vật. Đến đây, cứ tiến thêm

một đoạn nữa là rất có thể va chạm với kẻ cướp bảo vật.

"Anh yêu, sao anh lôi em đến đây?" Bên cạnh một đống tuyết lớn, một cô

gái nhìn say đắm một chàng trai.

"Đã mấy ngày chưa trò của với em, anh nhớ em lắm rồi."

"Đáng ghét." Cô gái tát nhẹ vào vai chàng trai, cả hai ngồi xổm xuống...

Không thể ngồi được, nếu không mông sẽ đông cứng.

"Vợ à, lần trước đi cày Lợi Trảo, sao chỉ cày được nửa chừng rồi đi mất tiêu,

không từ giã gì cả?"

"Tức giận đấy, bàn bè của anh chỉ biết võ công mà ngu ngốc chết được, kéo

quái cũng không biết, bị quái động tay không chấn thương tí nào nhưng cứ la

hét inh ỏi.

"Lần sau bọn mình không đi với nó nữa."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 414: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 99



"Vậy lần sau bọn mình đi làm nhiệm vụ gì bây giờ?"

"Anh nghe nói..." Anh chàng này còn chưa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng

ầm ĩ: Coong coong coong coong . Hai người ngước nhìn lên, chỉ thấy cách đó

vài trăm thước, có hơn ba chục vật thể đen kịt lao tới.

Mặc dù Lam Sắc vẫn còn ở trong hang rắn, vẫn duy trì tình trạng bão tuyết,

nhưng so sánh ra, tầm nhìn ở Đông Hải tuyết nguyên vẫn khá tốt. Đôi tình nhân

kinh hãi, há hốc mồm nhìn ba mươi mấy pho tượng Kim La Hán ào đến.

"Ông già Noel?" Cô thì thầm.

"Không thể nào? Có thì cũng phải là già Noel kiểu Trung Quốc, không thể

bắt người ta tới Trung Quốc tặng quà rồi còn phải đi học ngoại ngữ."

Lúc này ba mươi mấy vị Kim La Hán chạy đến bên cạnh cặp đôi này thì đột

nhiên dừng lại. Đúng lúc cô gái và chàng trai đang hồi hộp chờ xem sẽ có món

quà gì rơi vào miệng mình, thì trong không khí cách hai người khoảng hơn hai

trượng bỗng hiện ra một cái đầu người hỏi: "Tiểu tiện tập thể à?"

Cô gái và chàng trai kinh ngạc há hốc miệng, cùng lắc đầu.

"À, ta tưởng thế chứ, thôi bye." Có tiếng keng keng, keng keng...

Sau khi một hàng Kim La Hán biến mất, Cô gái hạ là người tỉnh táo trước

tiên, vội lao vào lòng chàng trai khóc thét lên: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ!" Đạm Trần

còn chưa kịp cảm tạ trời đất đã cho mình được hưởng một món quà lớn lao đến

thế thì Hắc Bạch Song Sát đã từ trên trời giáng xuống...

"Báo cáo, ở hướng Tây Bắc cách đây ba dặm đã phát hiện ra vật thể di

chuyển với tốc độ cao." Một lính gác của đoàn thể trăm người báo cáo.

"Là cái gì vậy?"

"Bão tuyết quá lớn, không nhìn rõ được, nhưng theo ước tính ban đầu, có lẽ

là ba mươi mấy người có khinh công không tồi."

"Quan sát gần thử xem, mọi người cảnh giác, có một chấm đỏ đang ở rất

gần ta, đừng để kẻ khác được lợi."

"Bẩm báo, không thể quan sát gần được, bọn họ đã đi qua rồi. Nhưng ta

nghe loáng thoáng có tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh leng keng."

"Leng keng?... Là Thanh, Mai Chử, Trà, mau đuổi theo!"

Mấy chục Indiana Jones chạy tán loạn trên đồng tuyết mênh mông, trong

lòng bọn họ chỉ có một ước nguyện là vận chuyển hàng hóa buôn lậu ra bên

ngoài. Mỗi người giống như kẻ buôn người, vừa phải hậm hực đối mặt với quần

chúng, lại vừa phải đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt, bọn họ không có viện

quân, cho dù có cũng không nhiều. Ngoại trừ bằng hữu tri tâm, không ai dám

tin bằng hữu thường xuyên nói chuyện trong trò chơi sẽ không cho mình một

đao. Dù sao đây cũng là hàng hoá trị giá 30 vạn. Cho dù bây giờ bọn họ bị đưa

đi chợ đen, cũng có thể bán được vài nghìn tiền thật,

Mà trong số mọi người, có khá nhiều mua sắm bản đồ điện tử, khiến hệ

thống kiếm được một khoản to. Trong lúc mông lung dường như hệ thống đã

cân bằng giá khoản tiền tung ra đầu tiên. Nhưng bốn đồng bằng tuyết trắng vây

bọc chặt chẽ xung quanh, Đông Hải tuyết nguyên vì sự tồn tại của Pháo Thiên

Minh mà náo nhiệt...

Lúc này Pháo Thiên Minh tiến vào Đông Hải tuyết nguyên mới nửa ngày, đã

có hai mươi nhóm gần hai ngàn người đuổi theo phía sau. Trong đó, các cao thủ

khinh công chiếm gần trăm người, quả thực có thể dùng cụm từ "dọa tè ra quần"

để miêu tả. May mắn là, dù bị giảm tốc độ 20%, nhưng ngay cả cao thủ khinh

công cũng chỉ có thể miễn cưỡng bám theo y. Ai bảo võ công Võ Đang quá đỗi

b**n th**, nội lực cũng rất b**n th**. Người khác mở sáu thành nội lực, Pháo

Thiên Minh dám mở đến tám thành.

Nửa ngày sau có tin tức đầu tiên, hai con chuột bị tiêu diệt, một là Lãnh

Nhược Tuyết, một là Vụ Lý Hoa. Vụ Lý Hoa khinh công tầm thường, chỉ có thể

đánh trả lùi dần, cuối cùng bị vây hãm bởi hàng ngàn người, chiến đấu nửa giờ

thì tử vong. Sáu nhóm bao vây sau khi Vụ Lý Hoa chết, bắt đầu chiến đấu loạn

xạ. Nhưng chưa kịp phân thắng bại, đã có mười đội gần ba ngàn người tìm ra...

đoạt bảo vật..., bị giết, đây là chuyện rất bình thường. Chỉ cần bất kỳ ai nhận

được bảo vật, tất cả đao kiếm sẽ chém về phía đầu họ. Lúc này người đoạt được

bảo vật mới biết lời nói trên diễn đàn là thật. Thứ này thật sự không thể nhét

vào túi. Nhét không được, thì cũng tức là không thể đục nước béo cò. Người hối

hận thì nhiều, nhưng người không tin vẫn gia nhập chiến đoàn.

Đây là ngày điên cuồng nhất, đúg như câu "người chết vì của cải, chim chết

vì thức ăn", chỉ cần một vị Indiana Jones bị giết, bên cạnh hắn nhất định sẽ xảy

ra một trận chiến khốc liệt, một trận huyết chiến không có hồi kết, người trước

ngã xuống, người sau lại tiếp nối, bất kể là kẻ bị giết hay người giết đều không

hề sợ hãi. Trái lại, một bộ phận người chơi lại rất thích thú, trò chơi phải chơi

như vậy, cần có k*ch th*ch, căng thẳng tăng thêm vận may, giống như thợ săn

tìm kiếm mục tiêu, giống như con mồi né tránh truy đuổi.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 415: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 100



Pháo Thiên Minh đã ở Đông Hải tuyết nguyên được cả ngày, vì mục tiêu

quá lớn. Cho đến bây giờ y cũng không đếm được có bao nhiêu nhóm đang vây

khốn mình. Y đã giết không dưới 100 người. Nhưng vì lộ trình quá ngoằn

ngoèo, tính theo tốc độ đi bộ thế này, y đau khổ phát hiện không thể ra khỏi

tuyết nguyên chết tiệt này trong vòng một tuần.

Đúng lúc y đang đau khổ, trước mặt đột nhiên xuất hiện hơn ba mươi bóng

đen lao thẳng tới. Pháo Thiên Minh rút kiếm chuẩn bị, y không hy vọng đánh

lén thành công, bởi giờ ai cũng biết y là đầu tàu không thấy được, dễ dàng đoán

được vị trí cụ thể của y. Kẻ tấn công đầu tiên là một nữ nhân áo đen tay không

tấc sắt, trên mặt còn đeo khẩu trang, vóc dáng bí ẩn khiến nam nhân mê mệt.

Nhưng ta Pháo Thiên Minh tuyệt đối không làm được chuyện phong nhã

thương hương tiếc ngọc, thậm chí vốn có tiếng ra tay tàn nhẫn lạt thủ tồi hoa.

Người không dừng bước, kiếm đã theo quán tính đâm ra. Cô nàng thần bí tuy đã

chuẩn bị trước với chiêu này nhưng nhưng vẫn giật nảy mình. Kiếm này không

có hào quang rực rỡ, không có chiêu thức hoa lệ, thậm chí người dùng còn vô số

sơ hở, nhưng thanh kiếm này nhanh, rất nhanh, nhanh đến mức chỉ khoảnh khắc

sau đã đã đến ngực nữ nhân kia...

Pháo Thiên Minh thoáng thấy nụ cười gian tà trên mặt nữ nhân kia, hiện giờ

y còn đa nghi ngờ hơn cả Tào Tháo, thận trọng hơn cả Khổng Minh, tâm thần

còn hơn cả nghệ sĩ:, Tay phải vứt kiếm, đồng thời dừng bước, tay phải nhận lấy

kiếm tay trái rồi lại đâm ra. Cạch một tiếng, thanh kiếm bị vứt của Pháo Thiên

Minh va vào kim loại. Sau đó kiếm của y lập tức điều chỉnh từ yết hầu sang

cánh tay phải, có ngực sắt chưa chắc đã không có vật bảo vệ cổ. Kiếm đâm

xuyên qua cánh tay phải cô gái, vung tay kéo một cái, cánh tay bị chặt đứt.

Nhưng Pháo Thiên Minh không ngờ rằng, đối thủ lại là... thuận tay trái. Một

người quen dùng tay phải, trong trận đấu tất nhiên cho rằng tay phải là tay chủ

lực. Cùng một chiêu thức, dùng tay trái ra chiêu thì ngoại trừ sức mạnh không

thay đổi, tốc độ cùng quỹ đạo vung kiếm đều giảm đi rất nhiều. Dĩ nhiên, với

chiêu khoái kiếm của Pháo Thiên Minh, nếu giao cho tay trái cũng sẽ nhanh hơn

một chút so với Thái Cực kiếm.

Cô gái vung tay trái lên, một luồng kình khí đánh trúng cánh tay trái Pháo

Thiên Minh, Pháo Thiên Minh chỉ cảm thấy nửa người bên trái tê dại, thanh

kiếm bên tay phải còn chưa rút ra, cô gái mượn thế lao tới khiến y ngã nhào

xuống đất. Xét theo thực lực hai người, tuy Pháo Thiên Minh mất đi thế chủ

động nhưng thực lực tuyệt đối vượt trội hơn đối phương. Chỉ cần một động tác

Nhạn Phi lật người, y có thể xuất kiếm đâm chết đối thủ, thực tế y đang muốn

làm như vậy, lật người, giết người, rồi đứng dậy giết tiếp người thứ hai.

Nhưng y không ngờ đối phương lại... cực kỳ vô sỉ, thực ra y phải nghĩ ra, có

cả áo giáp sắt rồi, còn thủ đoạn tàn nhẫn gì mà người ta không thể nghĩ ra.

Nhưng y thật sự không ngờ, khi cả hai cùng ngã nhào xuống, đối phương vén

một góc khăn che mặt lên, đồng thời khi va chạm xuống đất bèn dùng răng nanh

nhọn cắn thật mạnh vào môi Pháo Thiên Minh...

... Đại lao...

"Con mẹ nhà ngươi." Trong phòng giam, Pháo Thiên Minh nổi cơn thịnh nộ.

Dây thừng quay trở lại túi đựng, nhưng Kim La Hán lại không để lại cho mình

cái nào, hơn chục triệu tiền của cứ thế biến mất. Chưa kể còn chưa hôn được đã

bị bắt cóc, cho dù có hôn được thì có ích lợi gì? Kéo một vị mỹ nhân ra ngủ một

tháng cũng không đáng giá bằng.

Đối phương vẫn không nói lời nào, chỉ lật khăn che mặt lên đến vị trí mũi,

ngồi trên bàn cắn ngậm tắc đắc ý nhìn Pháo Thiên Minh đang phát cuồng.

Không thể phủ nhận Pháo Thiên Minh cũng là người có lý trí, dù ngọn lửa giận

đã thiêu rụi lý trí đi.

"Muội muội, muội không lên tiếng có phải sợ ta nhận ra muội không?" Sau

khi mắng chửi ra một trận, Pháo Thiên Minh tìm đúng mục tiêu, dùng giọng rất

ôn hòa bắt đầu hỏi. Nhưng đối phương vẫn lắc đầu, để lộ ra hàm răng nanh cười

đắc ý.

"Ta suy nghĩ rõ ràng rồi, võ công ngươi sử dụng chắc chắn là chỉ pháp, chỉ

pháp chỉ có một nhà Bảo Tướng tự. Võ công của ngươi không tồi, ta hỏi han

một chút là có thể biết ngươi là ai. Ngươi lo sợ các huynh đệ của chúng ta sẽ

liên tục truy sát ngươi hoặc các huynh đệ của ngươi, nên ngươi mới che mặt

phải không?" Đối phương lộ vẻ vẻ tán thưởng và gật đầu đồng ý. Chuyện này

có thể thừa nhận, dù sao nữ cao thủ chỉ pháp chẳng đến đến một trăm cũng có

tám mươi.

"Cánh tay bị chặt đứt, hình như còn phải mười phút nữa mới có thể nối lại

đúng không?" Đối phương giơ ra một bàn tay, ý bảo chỉ cần thêm năm phút nữa

là xong, vẫn giữ vẻ đắc ý khi hoàn toàn chiến thắng nam nhân
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 416: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 101



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vậy à... muội muội kia, ta có vài điều muốn nói với ngươi, nghe xong đừng

đau lòng nhé?" Pháo Thiên Minh gãi đầu nói. Cô nàng giơ tay ra, ý bảo mời

ngươi cứ nói.

“Chuyện thứ nhất, quang minh chính đại lợi dụng quy tắc của trò chơi. Ta

thua ta phục. Nhưng đối với người dám bẫy ta, cho tới nay không bất luận nam

nữ già trẻ, chỉ cần bẫy ta, ta nhất định phải đòi lại. Điểm thứ hai, ngươi chẳng

hề bận tâm tới việc cười nhạo ta, là cho rằng trong nhà lao không thể dùng được

võ công. Nếu ta dám giáo huấn ngươi trong lao, ngươi còn đáp trả, bởi vì ngươi

biết lực lượng cơ bản trong trò chơi của mọi người đều giống nhau phải

không?”

Cô gái giơ tay chữ V, lại nhe răng cười một tiếng.

“Còn có chuyện thứ ba, ngươi nghe xong rồi hãy cười. Chuyện thứ ba là,

thật có lỗi vô cùng, trong đời thực ta cũng là một cao thủ võ công. Song Long

Thủ Châu.” Pháo Thiên Minh hô một tiếng, hai ngón tay đâm thẳng vào mắt cô

ả, Cô nàng vô thức muốn dùng khinh công, lại phát hiện không đúng, ngã xuống

dưới bàn. Pháo Thiên Minh lộn một vòng trên bàn, bắt lấy cô ả, tay nâng chân

hạ một quyền đánh vào phần dạ dày của cô nàng. Khuỷu tay giơ cao định đánh

vào phần xương tỳ bà của cô ả.

“Lấy tĩnh chế động, lấy nhanh chế thắng, ra tay hung mãnh, tận dụng mọi

thứ... Đánh phải độc, người phải ác, cước phải nhanh... Nếu có biến cố, tiến tới

áp sát..." Nhạc gia tán thủ là kỹ thuật chiến đấu mà con trai Nhạc Phi - Nhạc

Chấn lưu truyền lại từ thời đại binh khí lạnh, không có ác nhất, chỉ có ác hơn.

Điểm chú trọng chính là đánh tay không, hoặc khuỷu tay hoặc vai va chạm, hết

chụp lại tới bắt. Liên miên không dứt, không đánh chết kẻ địch của ngươi thì

tuyệt đối không dừng tay.

Mặc dù những chiêu này đặt trong trò chơi đúng là ngay cả võ công sơ cấp

cũng không bằng, nhưng đặt ra trong đời thực vẫn có thể hạ gục năm sáu nam

nhân tráng niên, huống hồ là đánh một kẻ lực lượng bằng nhau. lại huống hồ cô

nàng này bị đánh ngất hoặc bị dọa ngất. Ai có thể ngờ y còn có thủ đoạn này, cô

nàng đã trúng mấy chiêu như vậy, trực tiếp muốn cắn cắn chết tươi Pháo Thiên

Minh, muốn mọi người cùng nhau giam giữ tám tiếng, hoặc là thêm 16 tiếng, 24

tiếng thậm chí đến 10 ngày. Nhưng Pháo Thiên Minh thấy địch xông tới là né,

tay chân không ngừng, , bắt lấy thân thể cô nàng quăng ngang ra, tay cầm tay

đầu đập đầu, quyền đánh tim gan thận. Chân đá đùi và đầu gối. Mặc dù không

có đau đớn, nhưng khó chịu vẫn có... Một giờ sau.

Pháo Thiên Minh vuốt mái tóc có phần rối loạn, nhìn điệu bộ ôm đầu ngồi

xổm nơi góc tường của cô nàng, thở một hơi nói: "Ba mươi hai đường một trăm

bảy mươi ba chiêu, đã đánh hai lượt rồi, còn muốn thêm hai lượt nữa không?"

Cô nàng vừa khóc vừa lắc đầu, hắn vẫn không nói gì, đương nhiên thấy

dáng vẻ không chút nhân tính của Pháo Thiên Minh, lại càng không dám lên

tiếng. Cho dù thế nào đi nữa bên này vất vả bốn giờ đồng hồ là có thể ra ngoài

sống cả đời. Hơn nữa, đối phương chẳng thể trắng trợn cướp đoạt y phục của

mình, kể cả khăn che mặt, trừ phi y có thể đập nát khăn che mặt, làm cho độ bền

xuống 0 mới được.

“Xua tay là xong chắc? Hơn một mười triệu vạn, hơn mười triệu đã không

còn. Hơn nữa ngươi lấy được sao? Nếu nói có một người có thể mang vật kia ra

ngoài, đó chính là ta, chỉ có taThanh Mai Chử Trà. Các ngươi có thể mang của

cải ra ngoài, ba mươi mấy người khuân vác, không đủ cho người truy đuổi

nhắm rượu... Chết tiệt, lại bị lật thuyền trong mương.” Pháo Thiên Minh phát

tiết xong, ngồi xuống bàn mở nước ra uống. Y cũng chán rồi, ba mươi mấy Kim

La Hán kia không mang ra ngoài thì thiệt hại bao nhiêu, thật ra đây không phải

điều y quan tâm nhất. Y để tâm nhất là mọi người dồn thuốc men đồ ăn cho

mình,, cam tâm làm mồi nhử cho kẻ địch. Mà mình lại cô phụ trách nhiệm, nếu

chiến đấu cật lực hy sinh, ngược lại trong lòng thanh thản, cũng dễ bàn giao với

mọi người. Nhưng cứ thế bị bẫy bị giam vào đại lao... Không nói tới chuyện

mất hàng, còn không biết đối thủ là ai, đây thật sự là biểu hiện trốn tránh trách

nhiệm.

Pháo Thiên Minh càng nghĩ càng tức giận, thấy cô ả kia định đứng lên,

không nhịn được lại chạy tới đạp một cước. Cô nàng rất ngoan ngoãn trở lại

ngồi xổm góc tường, hai tay che mặt, để lộ ra một khe nhỏ quan sát Pháo Thiên

Minh đang đùng đùng giận dữ.

“Nhìn cái quái gì.” Pháo Thiên Minh liếc nhìn cô ả, lấy bài ra chơi, có gấp

cũng vô ích, chỉ có thể chờ đủ bốn giờ đồng hồ rồi đi ra ngoài. Sau đó trở lại

tuyết nguyên xem có nhặt nhạnh được chút gì không. Còn việc đi đào kho báu,

y không làm nữa, vất vả kéo hàng mấy ngày rồi ngửi miệng thối của nữ nhân là

mất...
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 417: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 102



Việc này phải tìm một lời giải thích rõ ràng. Nếu không người ta hỏi: Trà,

sao lại vứt bỏ hàng hóa?

Đáp: vào ngục rồi.

Hỏi: Tại sao vào ngục?

Đáp: Bị nữ nhân cắn một cái.

Hỏi: Ngươi có khinh công mà cũng bị cắn vào môi à? Hay là còn có nữ

nhân nào vì ít tiền mà đi cắn môi ngươi?

Đáp:... Vấn đề này không thể trả lời, nếu nói rõ thật thì người ta cho là ta

vừa đi đường vừa thèm khát, không kiềm chế được là... mất mặt lắm.

"Lại nhìn nữa ta sẽ đá ngươi." Pháo Thiên Minh nhấc chân lên, cô nương

kia rất tự giác khép ngón tay lại. "Dám đứng dậy, ta sẽ đánh thêm một lượt,

ngoan ngoãn ngồi xuống đó. Hôm nay tâm trạng ta đang rất tệ, đừng chọc giận

ta." Nói xong, Thiên Minh loáng thoáng nghe thấy tiếng nghiến răng, nhưng y

không để ý, bởi vì số người ghét hắn đã nhiều như biển, thêm một người cũng

chẳng có gì to tát.

Lúc này cô ả đột nhiên thả tay xuống, ánh mắt trông mong và đáng thương

nhìn Pháo Thiên Minh, lấy từ trong lòng lấy ra một bao hạt dưa. Pháo Thiên

Minh vừa ném bộ bài sang một bên vừa tiến lại gần và nhấc chân lên giẫm

mạnh xuống. Cô ả như con cừu con, vừa khóc vừa nắm chân quần của Thiên

Minh, dùng sức kéo gói hạt dưa bị giẫm dưới chân mình.

"Có phải là ta hơi quá đáng không?" Pháo Thiên Minh đột nhiên cảm thấy

có lỗi, bèn ngồi xuống dịu dàng nhìn cô nàng và hỏi.

Cô nàng ngậm ngùi thút thít vài tiếng, rồi thầm gật đầu. Pháo Thiên Minh

thở dài, nhưng trước khi kịp nói gì, cô ả đã nhào tới, mục tiêu rõ ràng là... đôi

môi của Pháo Thiên Minh.

Trong nụ cười đầy nham hiểm, Pháo Thiên Minh giáng một quả đấm thật

mạnh lên má trái của cô ả: "Ngươi tưởng ta là heo à, bị chiêu trò của ngươi lừa

hai lần chắc? Thành thật mà nói, lúc nãy ta đánh ngươi cũng ngại, ngươi thì tốt

rồi, nhất quyết phải kiếm cớ cho ta luyện tập thân thể, xem chiêu.” Nói xong tay

nâng chân giẫm...

... Một tiếng đồng hồ sau...

"Lại đánh thêm hai lượt nữa, nếu như lão già nhà ta biết ta chơi trò chơi mà

còn tập luyện chăm chỉ thế này, chắc ông ta phải cười rụng răng mất. Ài, ngày

xưa đánh hai lượt là nói chuyện chơi mạt chược, sao bây giờ lại thành đánh

người. Nói thật với ngươi, ngươi không tệ, biết dùng khăn che, không bỏ ra để

hù dọa người khác, điểm này ta rất đánh giá cao ngươi. Hơn nữa, ngươi da dày

thịt béo cũng khiến ta thích thú, còn tốt hơn nhiều so với bao cát của ta trong

thực tế, rất hợp tay đấm. Điểm duy nhất... nếu ngươi có thể giảm mỡ đi thì tốt.

Ta đi vòng quanh cái bao cát chỉ mất hai bước, còn đi vòng quanh ngươi phải cả

ba bước. Lúc nãy ta suýt chút nữa bước sai..."

"Ngươi... ngươi ức h**p người ta!" Vừa nói xong, cô ả lập tức bịt miệng lại.

"Ha ha, giờ thì có cả hình ảnh lẫn âm thanh rồi, ta không tin không tìm ra

ngươi." Giọng nói của cô nàng rất đặc biệt, mặc dù Pháo Thiên Minh không

phải chuyên gia nhưng cũng nghe ra được âm sắc đã được đào tạo bài bản. Cách

phát âm có chỗ ngắt nghỉ rất có kỹ thuật, không giống người bình thường nói

chuyện, có những từ hoàn toàn có thể nói bằng âm bít lại nhưng cô vẫn mở rõ

ràng. Khi nói cả câu, không nhìn thấy răng. Người đương đại thực sự mệt mỏi,

mệt đến nỗi ngay cả lời nói cũng tiết kiệm được. "Ngươi là người dẫn chương

trình? Hay là ca sĩ opera?"

"Hừ!" Cô vẫn kiên cường bất khuất.

"Ha ha, ngươi lại đang khiêu khích ta, ngươi lại đang khiêu khích ta." Pháo

Thiên Minh cười hì hì nói: "Vẫn còn thời giờ xem chiêu.” Lại tay nâng lên chân

hạ xuống..."

... Giờ thứ tư...

"Ông già nhà ta nói, học võ ban đầu không phải để cường thân kiện thể, mà

là ở kỹ xảo đánh đấm. Lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, không bắt nạt

phụ nữ trẻ con, không thể khi dễ người tàn tật. Cũng chính là không thể ức h**p

nữ nhi như ngươi, nhưng ta vừa nghĩ tới hàng hóa ngàn vạn là nghiến răng

nghiến lợi, vậy nên xin ngươi hãy thông cảm cho tâm trạng hiện tại của ta."

Pháo Thiên Minh rất thành thật nói.

Cô ả chết lặng nhìn y một cái đầy: Vừa bị ngươi ngược đãi, vừa thông cảm

với tâm trạng khi ngươi ngược đãi ta? Thấy Pháo Thiên Minh lại đưa tay, trong

lòng cả kinh, mình có làm gì đâu? Vẻ mặt rất tê dại, cũng không có lời nói hay

động tác khiêu khích, làm sao hắn còn xuống tay được chứ?... À, hóa ra là gãi

đầu.

Pháo Thiên Minh đi tới đi lui nhìn cô nàng ngồi xổm trên mặt đất chờ, cuối

cùng cũng quyết định nói: "Đã đánh ba giờ đồng hồ rồi, dứt khoát gom đủ đi.

Xem chiêu.” Tay nâng lên chân hạ xuống..."

... Hàng Châu...

Cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng ra tù, cùng y rời khỏi lao ngục tất nhiên là

cô nàng kia kia. Cô ả đưa mắt nhìn Pháo Thiên Minh, duỗi lưng tỏ vẻ khinh

thường loại ngược đãi vừa rồi. Pháo Thiên Minh thuận tay đâm một kiếm vào

cổ cô ả. Cô ả vẫn giữa nguyên vẻ mặt kỳ quái, đến điểm phục sinh vẫn rất khó

hiểu, ra khỏi cửa không nói một lời giết luôn, đây còn là nam nhân sao? Nhỏ

mọn vậy à?
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 418: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 103



Cô ả vừa nghĩ thế, bỗng trước mắt lóe lên, Pháo Thiên Minh đã xuất hiện

trước mặt mình. Cô nàng khinh thường hừ một tiếng, đây là điểm hồi sinh, cũng

gọi là khu vực an toàn, rõ là ngu ngốc.

Pháo ngu ngốc đang cười hì hì nhìn cô, tay trái lơ đãng vẫy một tấm khăn

che mặt. Chỉ thấy người nữ nhân này mắt to mũi nhỏ, đôi môi hồng hào hơi

nghịch ngợm. "Dung nhan cũng được đấy, huynh đệ hôm nay có việc, ngày

khác tìm ngươi tán gẫu. Núi không đổi nước đổi, ta đi đây!" Cô nàng kinh hãi,

vội vàng sờ mặt một cái. Quả nhiên, khăn che mặt của mình đã bị lột mất, lúc

này mới khóc thét lên. Cô đau khổ không phải vì bị Pháo Thiên Minh truy sát,

mà là bị ức h**p tới bốn giờ, giả làm người câm kẻ điếc suốt bốn giờ, chịu bao

nhiêu khổ nhục, tất cả đều là oan uổng.

"Đi đâu vậy?" Mọi người cùng hỏi một lượt, giọng Đường Đường rất lớn.

“Mất đồ rồi.” Pháo Thiên Minh cẩn thận trả lời.

"Mất thế nào?" Đám đông lại hét lên.

"Nói ra có lẽ các ngươi sẽ không tin, vừa mới chạy ra khỏi cánh đồng tuyết,

bỗng nhiên một người lạ xuất hiện trước mặt ta. Hắn nói tinh cầu XX rất hiếu

kỳ về người tài giỏi xuất chúng nhất trên trái đất này, hỏi ta có thể phối hợp với

bọn chúng trở về làm vài bài kiểm tra tâm lý nho nhỏ không. Ta nghĩ, giúp đỡ

người khác là nguồn gốc của hạnh phúc, mười triệu tiền trò chơi cũng không

bằng làm rạng danh trái đất, cống hiến tình yêu cho tất cả sinh vật cao cấp trong

vũ trụ..."

Đường Đường cắt ngang: "Người lạ mà ngươi nói có phải toàn thân mặc đồ

đen không?"

"Đúng vậy!" Pháo Thiên Minh vui mừng, trong tương lai chắc chắn Đường

Đường sẽ là người vợ tốt, có thể giúp chồng nói dối.

"Còn đeo khăn che mặt nữa."

"À... đúng rồi."

"Là nữ đúng không?" Sát khí bốc lên.

"Chuyện này... có lẽ vậy." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh.

Vô Song Ngư vội cắt lời anh em: "Chử Trà, ngươi hãy xem diễn đàn trước

đi, có bức ảnh chiếm nửa trang bìa, ngươi nói xem người lạ có bao nhiêu phần

trăm giống với người trong ảnh kia."

Thanh Mai cầm thú phi lễ nữ nhân thần bí trên đất tuyết, ngàn vạn tiền tài

chảy về đông chỉ vì một nụ hôn thơm.

Tựa đề: Vạn *c d*m cầm đầu.

Hình ảnh là khoảnh khắc Pháo Thiên Minh và cô gái gặm nhau trên đất

tuyết. Hiển nhiên huynh đệ hoặc tỷ muội chụp bức hình này có công lực vô

cùng cao thâm. Nụ cười âm hiểm của Pháo Thiên Minh, biểu cảm bất lực của cô

gái kia, thậm chí ngay cả hàn quang lóe lên quanh hàm răng nhỏ cũng được

quay chụp thê mỹ vô cùng. Hoàn toàn bại lộ vẻ bàng hoàng và bất lực lúc đó.

Về phần bài viết bên dưới... không cần nói, tất nhiên lại là lầu cao hiếm có trong

lịch sử.

"Hôm nay thời tiết không tệ nha." Pháo Thiên Minh trở lại trò chơi, trước

tiên hừ hai câu.

Tất cả mọi người phồng mũi lên, xem như báo cáo kết quả công tác.

"Các huynh đệ, ta thật sự oan uổng. Ta bị ám hại, các ngươi phải tin tưởng

ta." Pháo Thiên Minh khóc lóc kể lể.

Phích Lịch cười nói: "Chúng ta đều không có vấn đề gì, đương nhiên là tin

tưởng ngươi. Mất đồ cướp về là được. Chủ yếu là..."

"Chủ yếu là có người nào đó không tin?" Ái Niếp Niếp bổ sung một câu.

"Ai nói ta không tin..." Lời này là Vụ Lý Hoa cùng Đường Đường đồng

thanh hỏi ra, tiếp theo kênh trò chuyện đột nhiên yên lặng như chết. Chỉ để lại

mấy tên tiện nhân liều mạng che miệng lại phát ra tiếng cười.

"Báo cáo vị trí của các ngươi, ta đi cướp đồ." Pháo Thiên Minh vừa đến

cánh đồng tuyết Đông Hải. Vội vàng kết thúc bầu không thể không xấu hổ đáng

chết này.

"Phích Lịch đã đánh mất hàng hóa. Hát Bất Túy bởi vì có mấy ngàn cái Cái

Bang nghĩa khí tương trợ, lao thẳng ra khỏi cánh đồng tuyết, không người ngăn

chặn. Những điểm đỏ khác... Ài! Đều là ngươi tạo nghiệt." Đường Đường báo

cáo công tác, đồng thời không quên mỉa mai một câu.

"Ta có tội, ta có tội. Ta nhất định sẽ cải tạo thật tốt, mong tổ chức khoan

dung rộng lượng."

Vài trăm người giao chiến trong một khung cảnh nhỏ hẹp, bên ngoài còn có

vài ngàn người vây xem. Ở giữa là một đội ngũ gồm trăm người. Có thể ra

được, đội ngũ này võ công rất không tệ. Trăm người bảo vệ lẫn nhau, lấy ưu

điểm bù khuyết điểm, luôn phòng thủ cẩn mật. Trái lại, ba đội quân tấn công

vùng đất này, tâm trạng mọi người không đồng nhất, thường thường có những

bàn tay âm thầm vươn ra. Trong ba phút, đội ngũ canh giữ bảo vật chưa chết

một ai, nhưng đội quân vây công đã chết mười mấy người.

"Để đồ của ta lại." Pháo Thiên Minh treo tên trên l*n đ*nh đầu, lao thẳng

lên. Bất kỳ ai cản đường đi đều bị một kiếm xuyên qua, không chết thì dùng

Nhạn Phi vòng qua tiếp tục lao tới. Dù sao, chẳng mấy chốc đám khán giả này

rất có thể sẽ trở thành đối thủ.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 419: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 104



"Con mẹ nó, Thanh Mai Chử Trà tới rồi, mọi người cẩn thận." Đám người

giữ bảo vật hô to.

Pháo Thiên Minh tới bên ngoài, ba đội quân rất tự giác tránh ra một lỗ hổng.

Pháo Thiên Minh tiến vào tiểu đội bảo vệ, đội ngũ rất ăn ý tấn công theo ba

hướng trên-giữa-dưới. Nhưng chúng vẫn đánh giá thấp tốc độ rút kiếm của Pháo

Thiên Minh, trong lúc bọn họ còn không kịp phản ứng, đao mới rút ra nửa

chừng thì ba kiếm đã đâm thẳng vào cổ họng.

"Thương trận." Người ở giữa ra lệnh một tiếng, mười mấy cây thương dài

đều hóa thành đóa hoa thương, tổ hợp thành một đóa hoa mai bao trùm lấy Pháo

Thiên Minh. Pháo Thiên Minh vội vàng dùng Nhạn Phi dừng bước, bay ngược

trở lại. Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh: Cái dũng của thất phu, lần sau dùng

thủ đoạn thì hơn. Nhưng lần này phải trắng trợn cướp lấy, nhiều người đang

xem như vậy, không lấy được thì thật xấu hổ.

Pháo Thiên Minh bay vòng quanh rừng thương, bên trái xoay một vòng, đối

mặt với ba người chơi không thuộc môn phái tấn công. Ba vị này rõ ràng cũng

là nhân vật võ công cao cường, không hề hoảng hốt, đều dùng chiêu lưỡng bại

câu thương. Nhưng chiêu này của Pháo Thiên Minh chỉ là giả, trực tiếp ném

kiếm không dùng, nhảy ra phía sau lưng bọn họ, sau đó hòa làm một với tiểu

đội. Như vậy, dù bất kỳ trận thế nào cũng không có tác dụng, ra tay sợ đả

thương người cùng phe, không ra tay thì sợ bị mất mạng. Lo nghĩ đủ đường...

Còn Pháo Thiên Minh như cá gặp nước, gần thì dùng kiếm tay trái, xa thì

lao cả người lẫn kiếm tới. Kiếm cực nhanh, rất ít người có thể tránh khỏi chỗ

hiểm, ba kiếm đâm hạ hai người là con số bình quân. Có điều Pháo Thiên Minh

cũng không khá hơn là mấy, trên người mang vài vết máu, còn bị một cao thủ

chấn thành thương nhẹ. Lập tức không dám làm loạn nữa, chỉ có thể tìm khe hở

lao nhanh tới bên người người bảo vệ. Giết người cướp của, rồi kéo Kim La

Hán, mở toàn bộ nội lực, từ trên đỉnh đầu mọi người nhảy qua, biến mất nhanh

như chớp. Ngay cả với tốc độ đó y vẫn bị một cây thương đen đâm xuyên một

lỗ trên bàn tay, còn thân thể đang bị thương nhẹ mà mở toàn bộ nội lực nên

cũng rơi vào tình trạng bị thương nặng.

Đối đầu trực tiếp với quần chúng quả thật là tự cô lập mình với nhân dân,

câu nói này thật thấm thía.

Pháo Thiên Minh trong tình trạng bị thương nặng, khinh công giảm sút

nhiều, tuy thoát khỏi chiến trường nhưng vẫn bị đám đông vây quanh. Ai cũng

biết chấm đỏ này là gần cửa hàng của hệ thống nhất, cũng có khả năng mang ra

ngoài nhất, đừng nói một mình y, cho dù là mười Thanh Mai ác ma thì mọi

người cũng muốn thử xem.

Sau khi tả xung hữu đột tiện thể sau lưng treo thêm hai mạng người, Pháo

Thiên Minh thật sự không thể xông qua vòng vây của đám đông. Nếu cứ thế

này, đừng nói bảo bối không giữ được, chín phần mười là chính mình sẽ chết

thẳng cẳng. Vì vậy, hắn lập tức quyết định biến mình thành người trong đám

đông. Lập tức vận nội lực, tay trái vung lên, Kim La Hán bị y ném ra ngoài.

Mọi người thấy La Hán đã rời tay, không ai dám khinh suất chọc giận cao thủ

tuyệt học, tất cả đổ xô về phía La Hán. Dù sao, lạc đà gầy còn hơn con ngựa

béo, người bị thương nặng có thể còn kéo theo vài mạng người chết theo.

Thằng ngốc tiếp được đĩa bánh La Hán là một tên Ma Giáo. Chưa kịp hồi

phục từ cảm xúc mừng rỡ như điên, bảy thanh kiếm tám mũi đao mười hai

quyền đánh ập xuống hắn ta, lập tức hóa thành ánh sáng trắng. Một đệ tử Vu

Sơn phái cướp được Kim La Hán trước tiên. Nhưng người này có vẻ IQ trên

180, chỉ mừng rỡ nửa giây, lập tức quyết định giơ chân đá bay La Hán lên

không trung. Ba quyền bốn kiếm tấn công cũng lập tức dừng lại, cùng nhau

ngước mắt nhìn điểm đen sắp rơi xuống từ trên trời.

Bịch một tiếng, Kim La Hán rơi vào trung tâm của vòng vây. Mọi người

không hề động thủ cướp đoạt, vừa dò xét lẫn nhau, vừa gãi tai xem xem ai cướp

món đồ giá ba mươi vạn này.

"Huynh đệ mời trước đi."

"Mời ngươi, mời ngươi." Chiến trường bỗng trở nên cực kỳ hòa nhã, mọi

người gạt Kim La Hán sang một bên, bắt đầu tán gẫu với đồng bọn, tuy nhiên

ánh mắt vẫn lướt qua Kim La Hán. Nhưng có một điều chắc chắn, người đứng

gần Kim La Hán nhất cũng cách đến năm mét, không ai bước thêm một bước

nào. Lúc này, Pháo Thiên Minh cũng ngồi cách Kim La Hán năm mét, gãi tai

suy nghĩ. Sau khi uống vài gói thuốc, chuyển trạng thái thành bị thương nhẹ,

hắn y vội vàng chạy đến xem trò vui, cũng chuẩn bị thoát ly quần chúng.

Đám đông cũng không có ý định tấn công y vì có khoản tiền lớn ở bên cạnh.

Huống hồ, vốn không có thù oán gì nhiều, cho dù có oán hận, bây giờ quên đi

một lúc cũng là điều khôn ngoan
 
Back
Top Bottom