Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 20: Tiểu Lý ấy mà phi đao



"Tin tốt trước đã, còn tin xấu thì thôi khỏi nói."

"Tin tốt là, cái tên mà ngươi mới vô cùng trâu bò, trâu bò cỡ lớn, gần như có

thể nói là đệ nhất thiên hạ. Hắn có biệt hiệu nào đó có thể ngươi đã từng nghe,

gọi là Tiểu Lý Thám Hoa, vũ khí của hắn chắc chắn ngươi cũng đã từng biết,

tên là Tiểu Lý Phi Đao."

Pháo Thiên Minh há hốc mồm nói: "Tiểu Lý Phi Đao? Thần tượng ơi, có thể

ký tên cho ta không, thôi, không cần phiền phức như vậy." Pháo Thiên Minh

chạy đến bên Lý Tầm Hoan, gọi ra hình ảnh hệ thống, chụp một bộ ảnh kỷ

niệm, rồi mới thỏa mãn.

"Có vẻ như còn tin khác đúng không, hay là xem hết đã?" Lý Tầm Hoan tử

tế nhắc nhở.

Mã: "Tin xấu ta nhất định phải nói: Tên này võ công trâu bò, số lượng kẻ

thù của hắn cũng rất nhiều. Có thể nói hầu như ai cũng muốn giết hắn. Cuối

cùng thì nhắc nhở, trò chơi quy định: Hắn sẽ tuyệt đối không giúp ngươi giết ai

cả, nhưng kẻ thù của hắn thấy ngươi thì chín phần mười sẽ ra tay với ngươi.

Trong số những kẻ thù ấy, một tên siêu trâu bò, vài tên cực trâu bò, về phần trâu

bò chắc được cả đội. Cá nhân ta nghĩ không nên chỉ vì danh vọng nhất thời mà

chuốc lấy kẻ thù, cho dù là phương pháp rất tốt để rèn luyện khinh công, nhưng

bọn chúng không chỉ trâu bò mà còn rất tàn ác, không kém gì đám thiết kế trò

chơi."

Pháo Thiên Minh tắt máy truyền tin, nhìn Lý Tầm Hoan nói: "Rốt cuộc

ngươi đã làm chuyện xấu gì mà có nhiều kẻ thù như vậy?"

Lý Tầm Hoan cười đáp: "Giờ ngươi đã biết kết bạn với ta chỉ có hại chứ

không có lợi rồi đấy. Nếu ngươi hối hận, ta có thể cho ngươi cơ hội."

"Thực ra... ta nói thật với ngươi nếu biết trước chỉ toàn chuyện xấu không có

chuyện tốt thì cho dù đánh chết ta cũng không làm, nhưng bằng hữu của ta đã

biết chuyện này rồi, nếu ta không có nghĩa khí như vậy sẽ bị cười nhạo, thậm

chí cho dù hắn không cười thì ta cũng thấy xấu hổ. Thôi đành gắng gượng để

chúng ta là bằng hữu."

Lý Tầm Hoan ngây ra trong chốc lát: "Thanh Mai Chử Trà... đúng là rất thú

vị."

"Nếu là bằng hữu, ngươi cứ gọi ta Pháo là được rồi, lời ta nói hoàn toàn là

sự thật."

"Ta biết ngươi nói thật, trước đây cũng có hai người chơi tình cờ gặp ta, một

người nghe nói là ta bèn nịnh nọt, còn người kia nghe chỉ có chuyện xấu thì hối

hận không thôi. Ngươi... cũng rất hối hận phải không, ta có thể nhận ra được,

nhưng những gì ngươi nói là sự thật." Lý Tầm Hoan có vẻ buồn bã nói tiếp: "Ta

vốn là người bất hạnh mà."

"Tức là công ty trò chơi rất độc ác, phán ngươi là một tai tinh?"

"Chẳng lẽ không phải à? Những người từng giúp đỡ ta, bằng hữu của ta, nào

ai có kết cúc tốt đẹp?" Lý Tầm Hoan thở dài.

Pháo Thiên Minh hào hứng nói: "Còn có ta mà! Mở danh sách kẻ thù của

ngươi ra, ta sẽ tiêu diệt hết những kẻ có thể trước. Không làm thịt được thì để

sau này tính."

Lý Tầm Hoan cười nói: "Chúng chỉ xuất hiện sau khi ta vào quan ải mà

thôi."

"Ngươi định khi nào vào quan ải?"

"Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch."

"Quyết định sáng suốt, ta ủng hộ."

Lý Tầm Hoan bật cười: "Ngươi có lập trường không vậy?"

Pháo Thiên Minh cười đáp: "Chẳng phải vì võ công của ta còn quá bết bát

sao? Đợi ta lừa được Thái Cực, rồi chiêu mộ vài ngàn cao thủ các môn phái hộ

tống ngươi qua quan ải, ta xem ai dám nói mình là kẻ thù của ngươi."

Lý Tầm Hoan cười nói: "Nói chuyện với ngươi rất vui, nhưng giờ ngươi

phải đi rồi, ta không tiếp khách ở đây. Ngươi được ta chấp thuận, nhưng chưa

được hệ thống chấp thuận. Thật đáng tiếc, bản tuyệt học không trọn vẹn này ta

tặng cho ngươi."

Tiểu Lý Phi Đao: Tuyệt kỹ ám khí tối thượng dùng hết toàn bộ nội lực. Chú

ý: Chỉ có thể dùng Liễu Diệp Phi Đao công kích 1 đến 2 không thuộc tính,

không được bắn vào mắt.

Lý Tầm Hoan giải thích: "Với nội lực hiện tại của ngươi, dùng phi đao có

chính xác hưng sức sát thương rất yếu, ngay cả khi đánh trúng điểm yếu của

chính ngươi cũng khó mà giết được ngươi. Hơn nữa mỗi lần đều phải dùng toàn

bộ nội lực. Phải đến khi nắm được chân giải, ngươi mới có thể tự do sử dụng

ám khí như thường."

Pháo Thiên Minh buồn rầu nói: "Ngươi không cho ta bản võ công này, chắc

ta cũng không quá thất vọng, vốn đã không hy vọng nhiều. Nhưng cho ta tuyệt

học chỉ để ngắm không dùng được, thành thật mà nói ta rất hận ngươi."

"Ngươi nói dối, ngươi đang rất phấn khích."

"Cái này cũng bị ngươi nhìn ra à? Thôi thì hơi hối hận thật, ta thề đấy."

Lý Tầm Hoan nói: "Thực ra ở đây không thể có được tuyệt học hoàn chỉnh,

dù cậu thề thốt gì cũng không được ta công nhận, vì ta không tin sẽ có ai vì một

lần gặp mặt mà trở thành bằng hữu tâm giao, huống hồ còn phải do ta đồng ý

kết bạn, lại còn kèm theo vô số rắc rối."

"Cho nên đây là một cái bẫy liên hoàn, mẹ nó! Lũ thiết kế này độc ác thật.

Làm sao ta biết ngươi sẽ vào quan ải lúc nào chứ?"

Lý Tầm Hoan cười đáp: "Khi Phong Vân Đệ Nhất Đao xuất quan, chẳng lẽ

ngươi lại không biết?"

Pháo Thiên Minh gật đầu: "Vậy hẹn gặp lại lúc đó."

"Hẹn gặp lại, ngươi đi về hướng đông là về được." Lý Tầm Hoan nói xong,

lều trại lóe sáng rồi chỉ còn một mình Pháo Thiên Minh đơn độc. Chắc là nhiệm

vụ đã biến mất, khi Lý Tầm Hoan xuất hiện trở lại chắc chắn là kịch bản then

chốt mà công ty sắp đặt - Tầm Hoan Xuất Quan.

Có thể thấy ra ngay Pháo Thiên Minh là người nông nổi, vội vã la lên:

"Đừng đi... Tên khốn, ta biết phải đi hướng đông rồi, nhưng đâu có biết hướng

đông ở đâu, phải để lại đồ ăn cho ta chút chứ!" Pháo Thiên Minh hiểu rõ đây là

một cái bẫy của nhà thiết kế trò chơi. Chúng ganh ghét với nhân phẩm của mình

nên biến tuyệt học thành phế phẩm. May mắn mà chúng không biết mình còn

một Du Nhận Hữu Dư. Pháo Thiên Minh tự an ủi bản thân.

"Pháo gọi Mã! Ngươi mau nghĩ cách đi, chỗ này quái gở lắm, muốn tự sát

cũng khó, cách chết duy nhất của ta là chết đói đấy."

"Chưa chết à? Chịu đói giỏi thật. Ta vừa nhớ ra một câu nói cổ xưa, không

biết có hữu ích không, mi thử xem: Nam thủy bắc lưu, ngươi nghe chưa? Sách

vở có cả đấy. Ý là nước phương nam chảy về phương nắc. Ngươi tìm con suối

nào, nước chảy hướng nào là bắc rồi."

"Ngươi đi chết đi! Đấy là đông giận tây thương, Nam thủy bắc điều, ta nói

cho ngươi biết, nếu không phải vì ta làm Hoàng Kế Quang, các ngươi chạy

được à? Mau nghĩ cách đi... ta không muốn chết đói, không muốn chết đói...

Mã, cứu mạng với...".

"À! Thì ra là vậy, lại học được một bài học nữa rồi! Đợi ta chút, ta đăng xuất

xem có cách nào không."

Mười phút sau,"Mã gọi Pháo, theo quan sát mười mấy năm gần đây, vị trí

của ngươi có 280 ngày gió thổi hướng đông nam, ta cảm thấy có thể cá cược

một phen."

Pháo Thiên Minh bình tĩnh hỏi: "Ngươi ở thành phố nào?"

"Khai Phong!"

"Tốt, đợi ta ở đấy, trong vòng ba tiếng ta không thoát được như lời ngươi

nói thì tức là ta đã đến nhà ngươi, nói với ông già của ngươi là ngươi đã có bồ."

"Này! Này! Này! Số điện thoại mà ngài gọi đã tắt máy là sao? Mẹ nó..."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 21: Tiểu Điền



Hai người cực kỳ may mắn, sau hai tiếng rưỡi cuối cùng đã gặp mặt ở Khai

Phong.

Khi cách nhau còn mười mấy mét, Mã nhiệt tình giơ tay ra nói: "Chào mừng

đồng chí, làm phiền đồng chí rồi."

Pháo Thiên Minh vung tay, một thanh phi đao xuất hiện trên cánh tay của

Mã. Phải, là xuất hiện đấy! Mã ngây ngốc rút phi đao ra, cẩn thận hỏi: "Tiểu Lý

Phi Đao?" Sau khi tạo dáng, Pháo Thiên Minh gật đầu đắc ý. Mã kêu thảm một

tiếng, lao tới túm lấy cổ áo Pháo Thiên Minh, lắc lia lịa: "Tên tiện nhân nhà

ngươi, sao còn chưa chết đói? Trời ơi! Đao thứ nhất... Không, sao ta chỉ bị

thương nhẹ thế này, do vết thương nhẹ hay do phi đao?"

Pháo Thiên Minh cúi đầu: "Cả hai! Chỉ có thể dùng mấy thanh dao ghẻ này,

công kích 1 đến 2, dùng một lần là hết nội lực."

"Ha ha! Đâu phải Tiểu Lý Phi Đao, rõ ràng là Tiểu Lý Phế Đao." Mã chẳng

màng tới vẻ phiền muộn của Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì đâu ta phải chịu đói hai

lần?"

Mã lập tức ngừng cười, nói: "Có thấy Khai Phong rất náo nhiệt không?"

Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Chỗ nào chẳng náo nhiệt!" Chiêu chuyển

hướng cơn giận rất thành công.

Mã cúi đầu hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không thấy, người trong Khai Phong thành

cứ chạy lung tung, chứ không ra ngoại ô luyện cấp?"

"A! Đúng rồi, sao thế?"

"Quan phủ treo thưởng: Bắt tên d*m t*c Điền Bá Quang, thời hạn 24 tiếng,

bây giờ còn 10 tiếng. Thưởng cấp bậc võ công, võ công cao cấp trực tiếp tăng 2

cấp, trung cấp tăng 40 cấp. Chết thì tăng 1 và 20. Hơn nữa trên diễn đàn nói

thập đại sư huynh đều đến Khai Phong. Ai nấy đều quyết tâm lấy đầu hắn."

"Xa đâu?"

"Đang bận hỏi khắp nơi xem con gái nhà ai đẹp nhất."

"Vậy cô ấy đã đi đến kết luận gì chưa?"

"Nghe nói sau khi xem hết các mỹ nhân, cô ấy cho rằng mục tiêu tiếp theo

của Điền Bá Quang là cô ấy. Vì thế bây giờ đang ở phòng trọ của Có Cái Khách

Sạn, rình mò cùng một nhóm bang chúng."

Pháo Thiên Minh nói: "Ta sẽ báo cho Xa."

Mã cười khì khì: "Thực ra cô ấy nghĩ ai cũng đi tìm, chắc khó mà bắt được.

Vì vậy đã gọi hết ba mươi mấy cô gái trong bang đến, dịu dàng, dễ thương,

trưởng thành, ngự tỷ, loli... đủ cả. Bây giờ không chỉ Điền Bá Quang, ngay cả

người chơi cũng xông vào Có Cái Khách Sạn."

Pháo Thiên Minh nói: "Thôi khỏi để ý nhiều, đi ăn đã. Ta mới ăn vội ăn

vàng vài cái bánh bao, cảm thấy có lỗi với bản thân quá. À phải rồi, ta còn có

một lượng bạc, còn là tiền Diệp Cô Thành chơi mạt chược thắng được."

"Trùng hợp thật, ta vừa đi dạo phố trang bị với một cô gái, còn nợ chiến

thắng mười mấy đồng. Nhưng ta cũng đói rồi, không muốn ăn bánh bao nữa.

Ài, đi ăn mì thôi!"

"Ta muốn ăn thịt. Gần đây ngoài đời ta chỉ ăn mì gói, trong game phải để ta

ăn món mặn chứ."

"Ăn nhiều thịt cholesterol cao không tốt, chúng ta tiết kiệm chút, có lẽ có

thể thêm rau xanh."

"... Ta cảm giác mình là cao thủ tuyệt học, ngươi là cao thủ chuẩn tuyệt học,

hai miếng thịt cũng không lo được, có phải hơi mất giá không?"

"... Được rồi! Ta không ăn, cho ngươi thêm nhiều thịt."

"Thôi vậy cùng ăn mì đi, ngươi cũng vất vả thật, ăn bữa này còn chưa biết

bữa sau."

"Cao thủ mà... vốn là phải nghèo."

Hai người vừa ngồi xuống quán mì, ánh mắt Pháo Thiên Minh lóe lên nhìn

lên tầng hai quán rượu đối diện, cười khì khì: "Có mồi rồi, đi ăn ké thôi."

"A! Phích Lịch, sao lại trùng hợp thế này?" Giọng Pháo Thiên Minh vang

lên tầng 2 quán rượu khiến Mã vô cùng ngượng ngùng: Cái thằng này, đừng có

hô to thế, giả quá. Ngồi cùng Phích Lịch là một ông lão râu tóc bạc phơ khoảng

ba mươi tuổi, bên cạnh đặt một thanh đao, có vẻ là đồ đệ xuất sư của Vu Sơn

phái, còn một người nữa là một cô gái đầu trọc, chắc là đồ đệ nữ hiếm có của

Thiếu Lâm.

"Không thấy chấm hương, Xa cũng không có ở đây." Cả hai đều nghĩ thế.

Nhưng điều khiến họ thắc mắc là Phích Lịch không hề có phản ứng chào đón,

ngồi bất động trên ghế, dường như tiếng gọi kia không dành cho mình.

Nhắn tin: "Ý là sao? Không lẽ biết chúng ta đến ăn ké rồi?"

"Khó nói, chỗ này nhìn thấy quán mì của chúng ta mà."

Trong lòng Phích Lịch rơi lệ: Cái lũ này, mặt dày thêm chút nữa đi!

Như dự đoán của hắn, Pháo Thiên Minh cười ha hả, đi qua nhìn thức ăn rồi

nuốt nước bọt: "Phích Lịch à, sao đặt nhiều món thế?" Mã phun máu, trong lòng

Phích Lịch mừng thầm: Trời còn có mắt, bạn bè da mặt dày thế này thật khó

tìm.

Nam nhân kia đứng dậy nói: "Các ngươi là bạn của Phích Lịch đại ca à? Ta

tên Tiểu Điền, huynh ấy và vị tiểu sư phụ này vừa bị Điền Bá Quang điểm

huyệt đạo, trong một canh giờ không di chuyển được, không chào đón các

ngươi được, thôi thì các ngươi..."

"Đúng rồi! Thôi chúng ta tự ăn trước đã, à mà sao món ăn nguội thế rồi nhỉ,

tiểu nhị, cho con lợn sữa lên nào." Pháo Thiên Minh và Mã ngồi xuống hết sức

tự nhiên. Nam nhân kia tức giận, mình vốn đâu ý định mời họ ngồi.

Pháo Thiên Minh và Mã trước tiên là dọn sạch món ăn, ngoài lúc ở cùng Xa,

hai người chủ yếu ăn bánh bao miễn phí. Pháo Thiên Minh đành chịu, cho đến

nay chỉ giết quái vật, tiền còn khó rớt một đồng. Thu nhập của Mã cũng ổn,

nhưng tiêu tiền cho gái quá nhiều, một tài khoản không thể nuôi nổi 5 cô, mấy

món ăn này thật sự hiếm thấy với họ.

Trong lòng Phích Lịch cực kỳ khó chịu, khó khăn lắm mới có hai cao thủ

đến, không ngờ lại là Cái Bang chính hiệu, chỉ lo ăn mà không để ý đến bạn bè.

Pháo Thiên Minh uống một ngụm nước, vỗ ngực nói: "Thoải mái quá!"

Mã cũng ợ một cái no nê. Pháo Thiên Minh gọi: "Tiểu nhị, giúp ta gói nửa

con heo này, rồi thái 10 cân thịt bò luôn nhé."

Tiểu Điền nghi ngờ hỏi: "Các ngươi là bạn của Phích Lịch thật à?"

Trong lòng Phích Lịch trào máu: Kết bạn bất cẩn!

Pháo Thiên Minh nói: "Đúng thế, Phích Lịch à! Hôm nay ngươi có bạn, ta

không thể cướp công ngươi chi trả, cũng không nên làm phiền ngươi nữa. Các

ngươi cứ tán gẫu đi." Sau khi đứng dậy, còn nói thêm: "Lần sau ta mời trà, nhất

định phải đến nhé, không đến là coi thường ta đấy. Thôi ta đi đây!"

Mã ngạc nhiên hỏi: "Phích Lịch, sao ngươi lại khóc?"

Pháo Thiên Minh nói: "Không thể nào!" Nhìn hai mắt Phích Lịch, thật sự có

nước mắt lưng tròng. Chuyện đó khiến hắn rất xấu hổ, quả thật rất xấu hổ, xoa

tay đỏ mặt nói: "À... Phích Lịch à, ta tưởng với tình bạn của chúng ta có cọ chút

cơm cũng không sao, nào ngờ ngươi lại tiếc tiền như vậy, ngươi chờ chút nhé, ta

gọi người mang tiền tới."

Nhắn tin: "Pháo gọi Xa, ta và Mã bị kẹt ở quán rượu, nhanh nhanh mang

tiền tới chuộc thân."

Tiểu Điền vội nói: "Không cần đâu, không cần đâu, ta trả tiền là được rồi."

Phích Lịch cầu nguyện: Lạy Chúa, xin ban cho con phép màu, khiến bọn họ da

mặt bọn họ mỏng đi một chút.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 22: Thập đại môn phái



Chúa trên trời có nghe không thì chưa rõ nhưng dù sao Pháo Thiên Minh

cũng có vẻ nghe thấy, cười hì hì nói: "Không sao đâu. Lần đầu gặp mặt sao có

thể để ngươi bỏ tiền chứ. Mã! Chúng ta ngồi đã, Xa sắp tới rồi." Rồi nhìn Phích

Lịch vẻ mặt hân hoan nói: "Phích Lịch à, làm bằng hữu ta phải nói với ngươi

vài câu. Ngươi xem, ngươi thà để món ăn nguội còn hơn để chúng ta ăn chùa,

thật đáng trách quá đi. Mặc dù ta đóng gói hơi quá, nhưng thái độ của ngươi

khiến bằng hữu thất vọng lắm đấy. Ngươi đừng nói là trong game, ngoài đời

thực ngươi đói, ta cũng phải gửi mì gói cho ngươi chứ? Dù vậy ta không trách

ngươi đâu, ai bảo chúng ta nghèo chứ. Nhưng ngươi yên tâm, chút nữa đại tỷ sẽ

tới, lần trước ngươi gặp rất đó, đại sư huynh Thiếu Lâm."

Nói xong, mọi người đều cảm xúc lẫn lộn, Phích Lịch rất mâu thuẫn, giờ

vừa mong có người cứu mình, lại mong đừng có ai cứu. Nghĩ lại thì mình là

người uống bia mặt không biến sắc mà giờ bị Pháo Thiên Minh nói vài câu mặt

đã đỏ lên. Bây giờ hắn lại cảm thấy: người khác ăn ké mình chắc chắn là tôn

trọng mình. Phải để người ta ăn ké, càng nhiều càng tốt, không cho ăn ké thì

không phải bạn bè.

Tiểu Điền đứng dậy nói: "Ta còn chút việc, ta và vị tiểu sư phụ này đi trước

nhé."

Mã vội nói: "Đừng đi mà, ngươi đi như vậy chúng ta mất mặt lắm đấy.

Ngươi ngồi thêm chút nữa đi, bạn chúng ta sắp tới rồi, nghe nói còn mang theo

ba mươi mấy cô gái nữa kìa, hề hề! Đều rất xinh đẹp."

Nghe vậy Tiểu Điền càng gấp gáp nói: "Ta là người đàng hoàng, thấy các cô

gái là đỏ mặt, ta đi trước thì hơn."

Pháo Thiên Minh nói: "Đến rồi, đến rồi."

Quả nhiên Xa đưa mọi người lên tầng hai, đi tới trước mặt họ hỏi: "Chuyện

gì vậy?"

Pháo Thiên Minh thở dài: "Chúng ta ăn ké chút đồ ăn, Phích Lịch không

vui, gọi ngươi lên trả tiền đấy." Sáu mươi cái nhìn khinh bỉ khiến Phích Lịch

muốn xóa tài khoản ngay và luôn.

Xa cũng nhìn Phích Lịch một hồi: "Tiểu nhị tính tiền đi." Đột nhiên ồ kêu

lên hỏi: "Quái quỷ, ngươi là môn phái nào? Môn phái ẩn à? Có hứng thú gia

nhập bang của chúng ta không?"

Mã hỏi: "Không phải Thiếu Lâm sao?"

"Thiếu Lâm đâu có y phục xấu xí thế." Xa trừng mắt với Mã và Pháo, ra là

hai người này nghĩ xấu cho mình đến thế. Giải thích: "Nữ đồ đệ Thiếu Lâm đều

đội mũ tăng ni."

Ni cô kia im lặng ngồi đó không nói gì. Mã nói: "Cô ấy và Phích Lịch bị

Điền Bá Quang điểm huyệt, còn một canh giờ mới giải được."

"Một canh giờ?" Xa nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy! Là Tiểu Điền nói."

Xa im lặng một hồi, Pháo Thiên Minh đột nhiên nhận được tin nhắn của Xa:

"Bắt lấy Tiểu Điền, hắn chính là Điền Bá Quang." Pháo Thiên Minh và Mã

không phải như mọi người còn phải mất một lúc mới phản ứng được, vừa nhận

tin đã ra tay ngay. Điền Bá Quang đã sớm cảnh giác, một cú lật nhào nhảy từ

cửa sổ xuống tầng dưới.

Xa hô: "Đuổi theo!"

Điền Bá Quang cười khúc khích: "Cô gái nhỏ này thật hung dữ. Điền đại gia

sẽ tìm ngươi đi uống rượu hoa sau." Nói xong đè khí nhẹ nhàng nhảy lên mái

nhà bên cạnh rồi trực tiếp chạy trốn. Đột nhiên nghe tiếng gió phía sau, vội

tránh sang trái, một đường kiếm sượt qua cắt rách cánh tay. Điền Bá Quang giật

mình quay lại, thì ra cái gã ăn ké đã ở sau lưng mình không biết lúc nào không

biết.

Pháo Thiên Minh nói: "Người xấu chính vì nói nhiều quá nên kết cục mới

không tốt." Mười hai đóa kiếm hoa bao quanh Điền Bá Quang, Điền Bá Quang

rút dao liên tiếp chém ra mười lăm nhát, không những phá vỡ Lưỡng Nghi

Kiếm của Pháo Thiên Minh mà còn đẩy hắn rớt xuống mái nhà. Lúc này đã có

ba người vây quanh, Điền Bá Quang vội thu dao chạy thục mạng, xứng đáng

danh hiệu Vạn Dặm Độc Hành, mọi người chỉ thấy bóng mờ bay đi.

Xa vội bảo: "Pháo đuổi theo cầm chân, chúng ta sẽ tới ngay." Pháo Thiên

Minh đáp ok rồi nhanh chóng đuổi theo, hai người lập tức biến mất khỏi tầm

mắt mọi người.

Khinh công Pháo Thiên Minh hơi trội hơn Điền Bá một chút, nên rút ngắn

khoảng cách còn hơn mười mét. Điền Bá Quang quay lại thi triển khoái đao,

người Pháo Thiên Minh lập tức đầy vết thương, bôi thuốc rồi cứ thế đuổi theo.

Điền Bá Quang tức giận la mắng: "Ngươi đuổi cái rắm, ngươi có đánh được ta

đâu."

Pháo Thiên Minh đáp: "Ta đuổi phần ta, mắc mớ gì tới ngươi." Pháo Thiên

Minh cứ bám sát khoảng cách an toàn mười lăm, liên tục chỉ đường cho đội ngũ

phía sau.

"Vậy thì đừng đuổi ta nữa. Có ngon thì một chọi một đi."

"Được, một chọi một."

Điền Bá Quang vừa dừng chân, đã thấy ai nấy trên quảng trường đều trố mắt

nhìn hai người. Đột nhiên có tiếng hô: "Điền Bá Quang!" Hàng trăm người của

các phái ùa nhau nhảy lên mái nhà, chỗ trạm dịch xa xa đã chật kín, mỗi giây lại

có mấy trăm người ào ào kéo tới Khai Phong.

Pháo Thiên Minh và Điền Bá Quang đồng loạt chửi thề: "Đệch!" rồi lại tiếp

tục trò đuổi bắt. Điền Bá Quang không khỏi bực bội: Tại thằng nhóc này gây sự,

nếu không mình đã trốn thoát rồi. Không ngờ bây giờ lại có người khinh công

tốt đuổi theo như vậy, thêm nữa thằng nhóc kia không phải đối thủ của mình mà

còn ngang ngược hơn cả mình.

Điền Bá Quang đang suy nghĩ thì nhảy qua một góc, suýt nữa bị dọa ngã

nhào. Trên vài tầng nhà trước mặt hắn đã đứng cả vạn người, ai nấy đều nhìn

hắn thèm khát. Quay đầu lại, ngoài Pháo Thiên Minh vẫn bám theo cách mười

lăm mét, phía sau còn hàng vạn người đuổi theo. Bị vây kín mười mặt, Điền Bá

Quang không khỏi kêu thảm thiết: "Mẹ nó chứ, giờ phải làm sao đây?" Thấy

chạy không thoát, hắn nhẹ nhàng bay xuống đường, rút đao ngạo nghễ hai vạn

người, hỏi to: "Điền Bá Quang ở đây, ai dám ra đây tế đao trước?"

Một nhân vật đã xuất sư có vẻ là Cái Bang hô to: "Nghe ta nói này." Nội lực

mạnh kinh khủng khiến mọi người im phăng phắc."Nghe đồn cửu vị đại sư

huynh các phái khác cũng đến Khai Phong rồi, chúng ta cũng không thể để tên

b**n th** khinh thường. Xin mời các vị ra nói chuyện." Nghe vậy, mọi người

bàn tán sôi nổi. Nhưng chẳng mấy chốc đã có chín người bước ra tự giới thiệu.

Điền Bá Quang lại không lo, chỉ cần không bị vây đánh cùng lúc, hắn không tin

ai là đối thủ.

Thiếu Lâm: Phượng Hoàng Lạc Vũ.

Ma Giáo: Vô Song Ngư.

Cái Bang: Hát Bất Túy.

Vũ Sơn: Thái Vân Phi.

Bảo Tướng Tự: Một Giới Đại Sư.

Thái Ất Giáo: Vô Pháp Vô Thiên.

Nga My: Tử Phi Tử.

Hoa Sơn phái: Nhất Kiếm Đoạt Tâm.

Anh Hùng Môn: Ái Niếp Niếp.

Còn có... Tinh Ảnh chưa xuất sư của Võ Đang.

Sự xuất hiện của Tinh Ảnh khiến mọi người phá lên cười. Tinh Ảnh rất xấu

hổ, vẫy tay về phía Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh mỉm cười, điều động

hết 10 thành nội lực, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Pháo Thiên

Minh đã xuất hiện bên cạnh Tinh Ảnh. Chuyện này khiến mọi người không khỏi

kinh ngạc, tốc độ này vượt xa trí tưởng tượng của họ.

Tinh Ảnh cười hí hửng: "Hôm qua ta bị tiêu chảy, hôm nay sư đệ Thanh Mai

Chử Trà sẽ thay mặt Võ Đang."

Pháo Thiên Minh hạ giọng hỏi: "Có lợi ích gì không?"

"1 vàng."

"Thỏa thuận rồi nhé."

Hát Bất Túy lớn tiếng: "Xem ra Võ Đang thực sự có chỗ hơn người. Hôm

nay may mắn thập đại môn phái ụ hội, mọi người đều biết tháng tới có Hoa Sơn

luận kiếm. Ai cũng biết Ma Giáo đông người, chắc chắn sẽ dẫn đầu. Nhưng

không biết cao thủ Ma Giáo thực lực ra sao? Có lợi hại như truyền thuyết

không?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 23: Người yêu ở sao Hỏa



Vô Song Ngư cười khà khà nói: "Thực ra mọi người đều đang chơi trò chơi

mà! Cần gì phải nghiêm túc đến thế. Ta tự nhận mình không phải là đối thủ của

Điền Bá Quang. Nếu Bất Túy có thể đơn độc hạ gục hắn, Tiểu Ngư ta sẽ cực kỳ

ngưỡng mộ."

Xa mở miệng nói: "Cần trò đơn đấu, trực tiếp ẩu đả hắn là xong, tên d*m t*c

kia ai cũng có quyền xử tử."

"Ta đồng ý!" Pháo Thiên Minh hô lên một tiếng rồi hỏi: "Bà xã của ngươi

đâu?" Hắn hỏi là Ái Niếp Niếp.

Ái Niếp Niếp thở dài nói: "Hôm qua thua bài với chị gái ta, hôm nay chạy

về nhà mẹ rồi, lát nữa còn phải đi đón cô ấy."

Pháo Thiên Minh cảm thông nói: "Làm đàn ông thật không dễ dàng gì."

"Ai bảo không chứ, ta chỉ nhìn lướt qua vài cô nương trong game, vợ ta đã

nổi giận, ba ngày nay không nghe điện thoại của ta." Một Giới Đại Sư đồng tình

bổ sung: "Mặc dù chỉ là đi xem mấy cô gái tắm, nhưng cũng không thể làm thế

chứ?"

"Đàn ông các ngươi rõ là đồ đức hạnh kém cỏi, đứng núi này trông núi nọ!"

Lời nói đến từ Thải Vân Phi.

Hát Bất Túy nén giận nói: "Bây giờ chúng ta đang bàn về Điền Bá Quang."

Nhất Kiếm Đoạt Tâm nói: "Với tầm nhìn của một bang chủ lừng lẫy giang

hồ, ta cho rằng có thể tổ đội hai người, dẫu sao thì chỉ một mình khó lòng hạ

gục được hắn." Đây cũng là cách gián tiếp quảng cáo cho mình.

"Tàng Kiếm Sơn Trang cũng cho rằng có thể tự do tổ đội với nhau, cùng lên

thách đấu." Tử Phi Tử bắt chước theo cách nói.

Vô Pháp Vô Thiên lạnh nhạt nói: "Hai vị đang tung hô cái gì thế? Ai mà

chẳng biết thực lực của bang phái các ngươi! Điền Bá Quang, ngươi chỉ cần

thắng năm nhóm chúng ta, ta cam đoan sẽ không ai làm khó dễ ngươi, ngươi có

thể ở lại Khai Phong đủ hai mươi bốn giờ."

Xa rất bực bội nói: "Ngươi có thể đại diện cho ai? Đại diện cho bản thân là

được rồi."

Pháo Thiên Minh cười đồng tình: "Làm màu sẽ bị sét đánh chết đó."

"Ngay cả Võ Đang cũng coi thường Thái Ất giáo? Các huynh đệ, phải làm

sao đây?"

"Thịt nó." Hơn ngàn người cùng hét lên, cũng không ít kẻ đã rút vũ khí ra.

Thải Vân Phi khinh khỉnh nói: "Thái Ất giáo mạnh lắm sao? Hay Vu Sơn

phái không còn ai nữa rồi?" Hơn ngàn người cũng hô lên: "Còn chứ!"

"Còn Thiếu Lâm không?" Trên ba ngàn giọng nói vang lên: "Còn!"

Ái Niếp Niếp cười khì khì: "Vậy còn Anh Hùng Môn chúng ta nữa chứ."

Hàng ngàn người cũng hô vang: "Có!"

Pháo Thiên Minh quay lại quan sát, cúi đầu hỏi: "Có ai là Võ Đang

không?"... Pháo Thiên Minh gầm lên: "Tinh Ảnh, ngươi không phải sao?"

Tinh Ảnh thở dài nói: "Chỉ có một mình ta, theo các bên chính thức thống

kê Võ Đang còn có 800 người."

Vô Pháp Vô Thiên cười ha hả nói: "Vô dụng môn, thật đúng là..." Lời còn

chưa dứt, cổ họng Vô Pháp Vô Thiên đã xuất hiện một thanh phi đao bay tới.

Mọi người kinh ngạc nhìn thanh phi đao ấy, nhưng không biết là ai b*n r*, làm

sao xuất hiện.

Pháo Thiên Minh cười nói: "Đây là cảnh cáo, lần sau có thể ta sẽ tăng thêm

một chút sức lực hoặc thay phi đao tốt hơn.".

"Tiểu Lý Phi Đao?" Vô Pháp Vô Thiên kinh ngạc hỏi.

"Sai rồi! Đây là Võ Đang Phi Đa. Đừng tưởng Võ Đang không có người tài,

chẳng qua họ chỉ khiêm tốn, không thích khoe khoang thôi. Kính mời các vị anh

hùng tà đạo nồng nhiệt gia nhập Võ Đang, học Khinh công tới vô ảnh vô tung đi

vô tung vô ảnh, phi đao cũng tới vô ảnh vô tung đi vô tung vô ảnh, há chẳng

phải thú mọi người ước ao hay sao? Huống hồ Võ Đang còn có võ công số một

thiên hạ là Thái Cực Quyền. Các hạ còn chần chừ gì nữa, mau gia nhập chúng

ta, các ngươi sẽ có thể hiên ngang tung hoành giang hồ, khiến các cô nương gào

thét bên cạnh. Tất cả đều rất dễ dàng, chỉ cần gia nhập Võ Đang, tương lai rực

rỡ trước mắt, cuộc đời đầy ắp những cuộc gặp gỡ ly kỳ. Muốn làm chủ hậu

cung không? Mời đến Võ Đang! Muốn có khí phách uy nghiêm sao? Mời đến

Võ Đang! Muốn..."

Tin nhắn: "Mã! Phi đao của hắn thật sự là Võ Đang à?"

"Đừng nghe hắn nói bậy bạ, đó chỉ là bí kíp tuyệt học không trọn vẹn Tiểu

Lý Phi Đao, chỉ có thể dùng cái đao cùn kia, dùng một lần là hết nội lực. Trên

cấp 25 căn bản không thể g**t ch*t.".

"Chết tiệt! Cái tên đầu heo này nhân phẩm kiểu quái gì vậy, Tiểu Lý Phi

Đao mà cũng thu được."

"Cứ nghe hắn nói bậy trước đã! Đúng là hối hận vì không ghi âm lại, sau

này bảo hắn nghe lại xem mình vô liêm sỉ thế nào!"

Pháo Thiên Minh thở lấy hơi nói: "Nhiều lợi ích lắm, hoan nghênh quý

khách đến tham quan chỉ dạy." Cuối cùng cũng nói xong, mọi người xôn xao

bàn tán...

"Lời hắn nói có thật không?"

"Khó nói, ngữ điệu của hắn rất giống như kiểu người làm truyền thông."

"Nội công Võ Đang không tệ, có thể nói liền mạch ba phút như vậy."

"Tiểu tử này khéo léo thật, dù vậy sau này bang phái cũng nên thu nhận vài

đệ tử Võ Đang, khinh công của họ quả thật không tầm thường."

Chính vì một hồi nói láo của Pháo Thiên Minh mà trong nửa tháng, Võ

Đang đã thêm gần hai ngàn đệ tử. Đương nhiên, sau nửa tháng nữa, họ lại lũ

lượt phản bội sư môn. Cao thủ hàng đầu Võ Đang là Pháo Thiên Minh sẽ đây

trở thành mục tiêu chỉ trích của hai ngàn người kia. Mặc dù không ai dám nói

thẳng mặt, nhưng cũng đủ khiến Pháo Thiên Minh buồn rầu một thời gian dài.

Bất Túy thở dài: "Tại hạ thật đáng trách, tên d*m đ*ng kia vốn phải bị đánh

đập tàn nhẫn đến chết, có lẽ đây cũng là sự trừng phạt mà thiết kế dành cho hắn.

Vì các vị đã nói chia thành năm nhóm, xin mời tự do kết nhóm trước đã."

Pháo Thiên Minh cười khúc khích, Thải Vân Phi lại gần Xa nói: "Phượng

Hoàng, cho phép tại hạ mượn người này chút xíu nhé."

"Chúng ta có liên quan gì, Lấy đi!" Xa vô cùng hào phóng, muốn vạch rõ

ranh giới với tên nhân viên tuyên truyền Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh phản đối: "Người trong cuộc không đồng ý." Mục đích

của hắn là kết hợp với Như Lai Thần Chưởng.

Thải Vân Phi lại không thèm để ý đến lời hắn, quay sang nói: "Bất Túy, ta

và Chử Trà một nhóm."

Pháo Thiên Minh đang định phản đối thì một tin nhắn đến: "Pháo, cô gái

này nói chuyện giọng điệu giống Thiên Thiên lắm đấy."

"Thiên Thiên? Sao bảo đi du học sao Hỏa rồi, sống chung với một người

bản địa, vứt bỏ kẻ đáng thương là ta?"

"Có vẻ thế."

"Có thù không báo không phải quân tử."

"Hiện giờ ngươi vẫn còn hận hay vẫn còn thương cô ấy?"

"Cái này... khó nói lắm! Hồi đó ta cũng không thực sự nghiêm túc, nhưng dù

sao cũng khó chịu khi bị người ta ruồng bỏ. Làm sao cô ấy lại trở về Trái Đất

nữa?"

"Không rõ, nhưng ta linh cảm có liên quan đến ngươi."

"Vẫn chưa buông tha cho ta ư? Được, ta sẽ khiến lòng ả tan nát, rồi để ả

cùng trái tim vỡ vụn trở lại sao Hỏa nghỉ mát.".

"Ngươi tàn nhẫn thế sao?"

"Sao nào? Bây giờ ả như người xa lạ với ta. Không, chính xác hơn là kẻ thù

xa lạ. Tình yêu đầu đời mà! Thực ra lúc đó ta không hiểu tình yêu là gì. Tuy kỷ

niệm đẹp đẽ, nhưng ta thật sự không còn cảm xúc gì nữa. Nếu không, làm sao

ngươi lại nhận ra cô ấy trước. Ngươi thấy sao?"

"Được rồi! Nếu ngươi không thích với cô ấy, ta cũng không thích. Không

còn gì để nói nữa."

Năm nhóm chia xong, một nhóm Xa và Ái Niếp Niếp. Một nhóm Nhất

Kiếm và Tử Phi Tử, một nhóm Vô Song Ngư và Bất Túy, một nhóm Vô Pháp

và Một Giới.

Hát Bất Túy hỏi: "Ai xuất trận trước?". Vô Pháp và Một Giới liếc nhìn nhau,

bước ra khỏi hàng, đến cách năm thước so với Điền Bá Quang, mỗi người vào

tư thế sẵn sàng.

Vô Pháp dùng chiêu bài là võ công cao cấp Thanh Phong Đao Pháp, Một

Giới dùng chiêu bài cũng là võ công cao cấp Càn Khôn Chỉ. Điền Bá Quang

cười nhạt một tiếng, tuốt đao nói: "Sao lại để ta đợi lâu như vậy?". Dứt lời, một

loạt đao pháp phóng ra, chỉ thấy hai người chống đỡ vài chiêu rồi hóa thành hào

quang màu trắng.

Mọi người giật mình, bấy giờ mới hiểu, vốn không phải cùng cấp bậc chiến

đấu. Thật ra rất đơn giản, nếu nói rõ thì võ công của Điền Bá Quang phải là cấp

cao lĩnh vực 50, khinh công cũng thuộc hàng cao cấp. Hai người mới luyện võ

công cao cấp, nội lực trung cấp tất nhiên không thể địch nổi.

Nhất Kiếm và Tử Phi Tử thấy vậy đều lắc đầu, Vô Song Ngư và Bất Túy

bước ra. Lúc này, Điền Bá Quang đã không còn vẻ nhàn nhã, có phần căng

thẳng nhìn hai người.

Võ công của Vô Song Ngư là cao cấp của Ma Giáo - Liệt Diễm Đại Pháp,

nội công và quyền pháp đều là đồng bộ với môn công phu này, đồng thời có sát

thương hỏa bổ trợ. Bất Túy dùng ba chưởng tuyệt học không trọn vẹn trong

Hàng Long Thập Bát Chưởng
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 24: Hoa Sơn luận tiện



Điền Bá Quang vẫn dùng chiêu khoái đao mở đường. Bất Túy hô to: "Lý

Song Băng Chí!" rồi đập hai chưởng xuống đất, dưới chân Điền Bá Quang bỗng

trào lên một con rồng băng, Điền Bá Quang vội tránh né, Vô Song Ngư đã xông

tới, hô lớn: "Tọa Địa Cầu Toàn!" một quyền mang hỏa diễm đấm thẳng ra, Điền

Bá Quang cũng né tránh, không dám đương đầu, nhưng Ma Giáo chú trọng là

chiêu chiêu đều tàn nhẫn, kẻ địch không chết thì không dừng tay, Vô Song Ngư

liên tiếp tung ra từng quyền nối tiếp từng quyền, vẫn bám sát thân hình Điền Bá

Quang.

Điền Bá Quang không còn cách nào khác, một cú lượn vòng cung như chim

ưng, vung đao chém xuống, để lại một vết thương trên vai Vô Song Ngư. Bỗng

nghe tiếng gầm lớn: "Phi Long Tại Thiên!" Bất Túy lao lên ngang tầm với Điền

Bá Quang, đánh ra một chưởng, Điền Bá Quang không kịp phản ứng, chỉ thấy

một chưởng đánh trúng vai mình, bị thương rơi xuống đất, vung ra vung bốn

đao ép lùi Bất Túy, lưng bị Vô Song Ngư đấm một quyền làm rung chuyển cả

người. Điền Bá Quang phun máu bay ra."Long Chiến Vu Dã!" một chưởng

hung hăng đập vào sườn trái Điền Bá Quang, khiến hắn hóa thành quang mang

biến mất tại chỗ.

Mọi người vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt, võ công của hai người này không

những giỏi mà kết hợp ăn ý, mỗi chiêu đều nắm bắt chính xác thời cơ tốt nhất.

Rõ ràng là đã thuần thục võ học. Mọi người cũng hiểu ra một điều, khi lên đến

trình độ võ công cao cấp, không còn là vật lộn chiếm ưu thế nữa, mỗi chiêu có

thể là chiêu thế mạng. Cái Bang và Ma Giáo quả đã lập công lớn cho bang phái.

Đặc biệt là Ma Giáo, dù võ công cao cấp còn non nớt nhưng đã ép Điền Bá

Quang bay lên không trung, một quyền có lực lượng khiến hắn ta phun máu,

quả thực là môn phái tấn công số một.

Xa đưa hai bằng hữu vào đội hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?"

Mã đáp: "Ta có nội công tốt một chút thì có thể đánh bại bất cứ ai trong bọn

họ, nhưng hiện giờ thì chắc chắn không thể."

Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi đáp: "Ta có thể thắng, tuy thời gian có thể lâu

một chút. Còn ngươi thì sao?"

Xa nói: "Ta tự tin có thể đấu ngang tài với họ, còn thắng bại thì rất khó nói."

Pháo Thiên Minh hỏi: "Hoa Sơn luận kiếm là chuyện gì vậy?"

Xa đáp: "Ngươi không coi diễn đàn à, một tháng sau, tất cả đệ tử thập đại

môn phái có thể đăng ký tại môn phái, đến thời điểm sẽ được truyền tống lên

Hoa Sơn ngũ phong. Sau đó chính tà giao chiến, mỗi lần giết được một người

thì môn phái được một điểm, bị giết mất một người thì trừ một điểm. Ba người

cống hiến cao nhất trong môn phái đứng hạng nhất sẽ được mở khóa điều kiện

và nhiệm vụ cho tuyệt học bản môn, các môn phái còn lại thì người cống hiến

cao nhất được mở khóa điều kiện và nhiệm vụ tuyệt học của bản môn. Ngoài ra,

tất cả đệ tử của môn phái đứng hạng nhất sẽ được thưởng gấp đôi kinh nghiệm

trong 12 tiếng, tử vong sẽ mất cấp độ nhưng không mất đồ. Thời gian là ba

ngày, có thể rời khỏi nhiệm vụ bất cứ lúc nào."

Pháo Thiên Minh cười nói: "Hiện Võ Đang còn trên 800 người, không khéo

đến lúc đó sẽ chạy hết sang Ma Giáo. Nếu là Hoa Sơn luận tiện thì ta có thể

kém Tinh Ảnh, nhưng nếu là Hoa Sơn luận kiếm thì ta có hy vọng đứng nhất Võ

Đang rồi."

Mã thở dài nói: "Ba hạng đầu Ma Giáo, ta hơi băn khoăn, trong đó có quá

nhiều cao thủ."

Xa nói: "Đã có tuyệt học rồi còn lo gì nữa. Muốn cái gì thì phải kiên nhẫn

chờ đợi. Ta chỉ cần lấy được một quyển Dịch Cân Kinh là thỏa lòng lắm rồi."

Mã Pháo cùng lúc nói: "Vô sỉ!"

Hai người đang chờ Xa nổi cáu, thì nghe có tiếng: "Cô nàng kia tìm ngươi

kìa".

Thái Vân Phi đi tới bên cạnh Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi còn nhận ra ta

không? Ta đã thay đổi diện mạo đôi chút."

"À... Nói thật, quả thật không nhận ra, là Xa có nói với ta. À... Nói thêm câu

thật nữa, ta biết ngươi tên Thiên Thiên, nhưng quên mất họ của ngươi rồi." Pháo

Thiên Minh nói thực lòng.

Thái Vân Phi ngẩn ra rồi nói: "Tính cách ngươi vẫn vậy, bây giờ ngươi thế

nào rồi?"

"Cũng tạm được, đẳng cấp chưa cao lắm, cũng không thấp quá. Trang bị y

phục không tốt lắm, giày cũng vậy..."

"Ngươi biết ta không hỏi chuyện đó mà." Thái Vân Phi hơi u uất nói.

"Được rồi! Ta luyện Lưỡng Nghi kiếm."

"Khi nào rảnh, ta mời ngươi ăn cơm nhé?"

"Hai năm tới chắc khó mà rảnh, ta phải hỏi lại thư ký xem hai năm sau có

thời gian trống không. Ngươi biết đấy, bây giờ con người sống nhanh quá, bận

rộn suốt, không đi cũng không được. Cái gì mà lãnh đạo, cấp dưới... Ài! Ngươi

không ở trái đất nên không biết, trái đất này thực sự bận rộn chết đi được. Bận

đến nỗi ta chỉ có thể chơi game giải trí thôi." Pháo Thiên Minh nói một cách

nghiêm trang.

Thái Vân Phi còn định nói thêm gì đó, bỗng Phích Lịch xuất hiện, kéo tay

Pháo Thiên Minh nói: "Đi thôi! không cần phải nói, Mãn Hán toàn tịch!"

Pháo Thiên Minh lúng túng nói: "Phích Lịch à, ngươi biết ta rất bận mà, thôi

thì..."

"Hôm nay nếu không đi, tức là ngươi không coi ta là bằng hữu. Dù thế nào

đi nữa, bữa tiệc này ngươi cũng phải đi cho. Ngươi muốn ta quỳ xuống dập đầu

cũng được." Phích Lịch rất chân thành.

Pháo Thiên Minh quay lại nói với Thái Vân Phi thở dài: "Ngươi xem đấy...

Thôi thì... Than ôi! Trong trò chơi còn phải ứng xử, nói chuyện cũng thành ra

thế này rồi, không đi thế nào được? Lát nữa ta sẽ gọi lại cho ngươi sau." Quay

sang nói với Phích Lịch: "Đành miễn cưỡng vậy." Phích Lịch rất vui mừng, kéo

tay Pháo Thiên Minh đi ngay.

Thái Vân Phi ngơ ngác nhìn hai người đi khuất, nói với Xa bên cạnh: "Xa!

Mã! Lâu quá không gặp."

Xa cười đáp: "Nói thật thì thằng cha này đúng là không ra sao, nếu là người

khác ta đã tát miệng hắn từ lâu rồi. Nhưng ngươi cứ gọi ta là Phượng Hoàng thì

hơn."

Mã nói: "Thiên Thiên, cái gã này đúng là không coi ngươi ra gì, ta thấy

ngươi nên tập trung vào việc chính đi. Sau khi làm nổi danh Vu Sơn phái, mắng

cho hắn một trận tơi bời, khiến hắn xấu hổ mà chết. Hơn nữa, ngươi cứ gọi ta là

Thương Tâm Trung Nhân thì hơn. Chúng ta đi trước đây, lát nữa sẽ gọi lại cho

ngươi, giúp ngươi đón gió tẩy trần."

"Ngươi cũng nói như Pháo, lát nữa sẽ gọi lại cho ngươi. Ngươi biết số điện

thoại của người ta không? Người ta đang dùng số sao Hỏa mà, phía trước thêm

mấy số 0 nữa, ngươi có biết không?"

"Đúng vậy, phí điện thoại quá đắt. Lần trước ta gọi cho tam thúc ở sao Hỏa,

chờ người nghe máy xong, bên này ta mới nhận được thông báo: 'Số điện thoại

của ngài đã nợ phí. ' Ta xem thử, trời ạ, đã hai tháng trôi qua rồi. Nhưng bây giờ

có chuyện còn buồn cười hơn nữa."

"Chuyện gì vậy?" Xa tò mò hỏi.

"Ta và Pháo vừa ăn xong không lâu, ước tính độ đói của hắn dưới 10, ngươi

nói xem bàn Mãn Hán toàn tịch kia... Nhìn thì được chứ ăn sao nổi, ngươi nói

xem cảm nhận của hắn ra sao?"

"Ồ? Chúng ta đi xem thử đi?"

"Khỏi cần, cái tên kia rõ lắm ý xấu, bây giờ chạy đến, hắn sẽ bán đứng

chúng ta mà không buồn chớp mắt. Phích Lịch nổi tiếng hào sảng mà."

Pháo Thiên Minh khổ sở cầu khẩn: "Phích Lịch à! Ta thật sự không thể ăn

thêm nữa, chúng ta đi uống chén trà tiêu hóa trước được không?"

Phích Lịch sắc mặt âm trầm nói: "Phích Lịch ta chưa từng mất mặt như vậy,

không ngờ lại khiến bằng hữu hiểu lầm ta là người keo kiệt. Hôm nay ngươi

phải ăn cho bằng được, không ăn được cũng phải ăn, trừ phi ngươi không xem

ta là bằng hữu."

"Nợ trước được không?"

"Đêm nay ta sẽ ngủ không yên, cứ nghĩ mãi đến chuyện hôm nay."

Đến quán rượu, Phích Lịch định gọi món thì Pháo Thiên Minh vội hô to:

"Tiểu nhị! Cho một đĩa đồ nhắm với hai chai bia." Sau đó quay sang hỏi Phích

Lịch, vẻ mặt không hài lòng: "Sao ngươi lại đi chung với Điền Bá Quang?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 25: Tiêu cục Phúc Uy



Phích Lịch là người thẳng thắn, lập tức bị chuyển hướng chú ý nói: "Than

ôi! Đừng nhắc nữa, ta đang ngồi đây uống rượu, không ngờ hắn dẫn theo ni cô

kia ngồi bên cạnh ta, trực tiếp chọc vào huyệt đạo của ta, đồng thời nói: "Nơi

nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất. Ta có một tiểu sư phụ xinh đẹp như

vậy, ai cũng khinh thường. Một lát nữa hết giờ, ta sẽ cho ngươi một cái chết

sảng khoái." May là các ngươi đã đến. Vừa rồi ta gấp quá, nếu các ngươi đi,

chiêu 'Song Long Thủ Thủy' của ta mới lên cấp 2, sắp bị đánh về nguyên hình

rồi."

"Ni cô kia đâu rồi?"

"À! Cô ấy nói cảm tạ ân huệ lớn của ta, đưa chìa khóa rồi đi mất. Không

biết dùng làm gì."

"Chắc là nhiệm vụ cao cấp nào đó. Nhưng ta cảm thấy ân huệ lớn ấy là của

ta mới phải! Sao lại đưa cho ngươi?"

Phích Lịch ngượng ngùng cười: "Cô ấy bảo đạo đức của ta cao nhất, còn

ngươi thì cấu kết với thổ phỉ." Pháo Thiên Minh kiểm tra đạo đức của mình, 64,

miễn cưỡng chấp nhận.

Phích Lịch hạ giọng: "Rồi ni cô còn giao nhiệm vụ cho ta, đi Phúc Châu tới

tiêu cục Phúc Uy cứu một người tên Lâm Bình Chi và cha mẹ hắn. Ta hỏi có

phần thưởng gì không, cô ấy bảo nếu may mắn, có thể nhận được một bộ kiếm

pháp tuyệt học gọi là Tịch Tà Kiếm Pháp. Ta nghĩ ngươi rảnh, cùng đi xem

sao."

Pháo Thiên Minh giật mình, ủ rũ nói: "Tuyệt học ư? Bỏ đi, không biết quyển

tuyệt học này được thiết kế bao nhiêu cạm bẫy. Nhưng ngươi đã mở miệng rồi,

dù sao cũng phải đi chứ?"

Phích Lịch ngạc nhiên hỏi: "Có cạm bẫy gì ạ?"

"Cái này khó nói, dù sao cũng đừng hy vọng quá lớn."

Ngoài cổng tiêu cục Phúc Uy, không ít người xì xầm. Chỉ thấy cổng cục có

vạch một đường máu, viết "Ra khỏi mười bước là chết". Pháo Thiên Minh tiện

tay tóm một người chơi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Người chơi đáp: "Còn gì nữa, bên Tứ Xuyên có môn phái NPC tên Thanh

Thành phái, hôm nay đột ngột kéo đến quán trọ Phúc Châu phát nhiệm vụ:

người chơi giết được một người bước ra khỏi vạch máu kia sẽ được thưởng một

vàng. Thật ra cũng có vài người võ công yếu ớt đi ra. Có người muốn vào cục

giúp đỡ nhưng bị nhắc nhở: Tiêu cục không chào đón ngươi."

Pháo Thiên Minh nói: "Cảm tạ huynh đệ."

"Thấy chưa! Ta đã nói bọn chúng hèn hạ rồi mà. Chúng ta chưa tới mà

chúng đã bày mưu rồi." Pháo Thiên Minh nói với Phích Lịch.

"Dù sao tuyệt học cũng phải khó chứ, chúng ta có nên vào không?"

"Đợi chút đã, chúng ta đi gặp NPC phát nhiệm vụ xem thực lực ra sao."

Hai người đến quán trọ, một lão già thấp bé ngồi uống rượu một mình bên

trong, bên trong có hai người đang phát nhiệm vụ.

Pháo Thiên Minh chưa kịp quan sát kỹ càng, Phích Lịch đã nhấc chân bước

vào trong, ai cũng thấy lão già chính là người phát nhiệm vụ. Một đồ đệ NPC

ngăn lại: "Hóa ra là thiếu hiệp Cái Bang, muốn nhận nhiệm vụ thì xếp hàng

ngoài kia, quán đã bị chúng ta bao hết rồi, xin đừng vào làm phiền chưởng môn

nhà ta."

Phích Lịch nhìn Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh hỏi: "Chúng ta chỉ

muốn biết, các ngươi có thù oán gì với tiêu cục Phúc Uy?"

Đồ đệ đáp: "Chưởng môn ta có mối thù giết con."

Pháo Thiên Minh nói với Phích Lịch: "Thù này có vẻ sâu đậm lắm! E rằng

khó hòa giải đây. Nhìn lão này tay chân vững chắc, chắc võ công rất giỏi, hơn

Điền Bá Quang nhiều lắm. Chúng ta chưa chắc thắng nổi."

Phích Lịch suy nghĩ rồi nói: "Hay là chúng ta đi xem tiêu cục Phúc Uy trước

đi!"

Hai người lại đi đến cổng tiêu cục, người chơi ở cổng không còn nhiều nữa,

dẫu sao thì một lượng vàng cũng không có sức hấp dẫn quá lớn. Hai người bước

qua vạch máu, không có thêm chỉ dẫn gì, bước vào trong chỉ thấy vài NPC dáng

dấp tiêu sư, một cặp vợ chồng trung niên và một thiếu niên đang bàn bạc việc gì

đó.

Pháo Thiên Minh hỏi: "Ai là Lâm Bình Chi?"

"Tên tặc tử, cuối cùng cũng lộ mặt rồi, thử xem Tịch Tà Kiếm pháp của ta!"

Thiếu niên rút kiếm chém ngang cổ Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh và Phích Lịch kinh hãi: "Chết tiệt, kiếm pháp này sao...

rác rưởi thế?" Hai người rất nghi ngờ tính chân thực của tuyệt học.

Người trung niên trầm giọng nói: "Bình nhi ngừng tay! Hai vị là do Dư

Thương Hải sai tới, hay đến chê cười Tịch Tà Kiếm Pháp gia truyền của chúng

ta?" Tâm trạng hai người rớt xuống vực sâu... Kiếm pháp rác rưởi như thế này

mà gọi là tuyệt học à.

"À... về vấn đề này... Chúng ta không quen Dư Thương Hải, nhưng nói đùa

thì bây giờ quả thật biết một chút." Rõ ràng Phích Lịch rất thành thật.

Ba NPC nghe câu trả lời này cũng ngạc nhiên, Pháo Thiên Minh giật mình

nói: "Chúng ta nghe nói Thanh Thành phái độc ác lại có ý đồ xấu với tiêu cục

Phúc Uy lương thiện, khiến những người nghĩa hiệp như chúng ta rất tức giận.

Vì vậy chúng ta muốn xem xem có thể giúp đỡ được gì."

Người trung niên gật đầu: "Một người Cái Bang, một người Võ Đang, quả

thật là chính phái. Ta tên Lâm Chấn Nam, đây là phu nhân của ta, họ Vương.

Chẳng hay gần đây Trùng Hư tiền bối và Giải bang chủ khỏe không?"

Pháo Thiên Minh và Phích Lịch nhìn nhau, Pháo Thiên Minh nói: "Vẫn

khỏe! Hôm qua mới vừa viên tịch. Có thể kể rõ sự tình cho chúng ta nghe được

không?"

Lâm Chấn Nam gật đầu: "Bình Nhi, con hãy kể lại cho hai vị thiếu hiệp."

Thiếu niên kể lại câu chuyện, thì ra thiếu niên này chính là Lâm Bình Chi,

lúc đi săn thấy có người quấy rối một cô gái xấu xí, hắn ta liền ra tay dạy dỗ,

không ngờ lại g**t ch*t người đó. Càng không ngờ người bị giết là con trai của

chưởng môn Dư Thương Hải của Thanh Thành phái ở Tứ Xuyên. Lão Dư giận

dữ, dẫn một nhóm đến tiêu diệt nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm không những đánh

không lại, mà ngay cả bóng dáng địch nhân cũng không nhìn thấy, từng người

từng người bị giết.

Tin nhắn: "Phích Lịch à! Ta đoán chúng ta phải giết lão Dư mới hoàn thành

nhiệm vụ."

"Không ổn lắm! Không có thù oán, vì cái võ công rác rưởi này liệu có đáng

không?"

"Chuyện này không bàn, ta muốn hỏi ngươi chúng ta có đủ sức đối phó với

lão ấy không?"

"Chúng ta kêu người giúp!"

"Ta khuyên đừng gọi, chắc chắn hệ thống có biện pháp ngăn chặn."

"Ngăn thế nào?"

"Nếu ta là hệ thống, ngươi vừa gọi người, lão Dư sẽ phát nhiệm vụ: Ai giết

bất cứ ai trong nhà chúng ta hoặc người giúp chúng ta đều được thưởng bí kíp

võ công cao cấp hoặc tăng cấp độ. Ngươi nghĩ chúng ta sẽ ra sao?"

Phích Lịch im lặng rồi nói: "Bị hàng chục vạn người hành hạ cho đến chết...

Bọn chúng xấu xa đến thế sao?"

"Khó nói! Ta đoán còn tệ hơn nữa cũng nên."

Đột nhiên Phích Lịch gầm lên, người lao nhanh như chớp, xuất côn chọc

thẳng lên xà nhà. Một nam nhân từ trên nhảy xuống, lăn một vòng rồi chuẩn bị

chạy ra sân, không ngờ đã có người chặn đường. Mười hai đóa hoa kiếm nở rộ,

nam nhân kia kinh hoàng, trọng thương bay ngược ra ngoài."Song Long Thủ

Thủy!" Phích Lịch đập hai chưởng vào huyệt Thái Dương phải trái của gã.

"Có vẻ rất tầm thường." Phích Lịch đánh giá.

Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi biết trên nhà có người, ta

hoàn toàn không cảm nhận được gì cả?"

"Vừa rồi định ngửa mặt lên trời thở dài. Thế là thấy."

"... Ra là đơn giản vậy." Pháo Thiên Minh quay sang nói với Lâm Chấn

Nam: "Lão Lâm à, hang ổ của ngài đã bị kẻ địch xâm nhập rồi, ngài có kế hoạch

gì không?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 26: Mọi việc thuận lợi đến lạ thường



Lâm Bình Chi tức giận nói: "Con sẽ đánh liều với bọn chúng!" Pháo Thiên

Minh cảm khái: Thiếu niên không biết mùi vị cái chết, cứ muốn chết, rút gươm

ra tìm chết.

Lâm Chấn Nam nói: "Chúng ta chuẩn bị đến nhà nội tử tạm lánh, còn phiền

hai vị thiếu hiệp hộ tống chúng ta một đoạn đường."

"Nội tử của ngươi là ai? Ở đâu?" Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi.

"... Nội tử của ta chính là phu nhân của ta, nhà mẹ đẻ cô ấy là Lạc Dương

Kim Đao tiếng tăm lừng lẫy." Lâm Chấn Nam không để ý đến sự thiếu hiểu biết

của Pháo Thiên Minh.

"À!" Pháo Thiên Minh kêu lên: "Ra là ý nói vợ à. Ta cứ tưởng là con riêng.

Đi từ đây đến Lạc Dương xa không?"

"Thì ba ngày là đến." Đương nhiên trò chơi không thể để cho ngươi chạy

thêm mấy tháng nên lộ trình cũng rút ngắn lại.

Phích Lịch hỏi: "Có thưởng gì không?" Quả thật là người thẳng thắn.

Lâm Chấn Nam ngạc nhiên nói: "Thưởng ư? Hiệp khách giang hồ không

phải thấy khó khăn là cứu giúp à? Dĩ nhiên là phải trả tiền xe ngựa rồi."

Pháo Thiên Minh nói: "Vấn đề này phải nói rõ trước, chính vì chúng ta là

hiệp khách nên ngươi trả thù lao thì chúng ta không thể nhận, nhưng... nếu cho

một chút tuyệt học gì đó thì có thể cân nhắc."

Lâm Chấn Nam lạnh lùng nói: "Hóa ra là hai vị nhưng nhớ tới Tịch Tà

Kiếm Pháp của Lâm gia chúng ta..."

"Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không hề có ý định đó. Còn tuyệt học nào

khác không?"

Lâm Chấn Nam im lặng một lúc rồi thở dài: "Thôi được, con cháu bất hiếu,

cũng xin tổ tiên tha thứ... Tổ phụ ta Lâm Viễn Đồ từng dựa bảy mươi hai đường

Tịch Tà Kiếm Pháp pháp đánh khắp thiên hạ không địch thủ, nếu các ngươi hộ

tống ta tới Lạc Dương, ta sẽ giao bản thật cho các ngươi."

Tin nhắn: "Ngươi nghĩ mức độ tin cậy là bao nhiêu?" Phích Lịch hỏi.

"Khó nói! Trí thông minh của NPC được thiết kế rất cao. Ngươi nghĩ sao?"

"Đáng để liều! Ta chỉ lo lão Dư ra tay, chúng ta khó mà bảo vệ được họ."

"Vấn đề này... để ta giải quyết, chỉ cần lão Dư có chút trí thông minh. Ngươi

ở lại đây chờ tin tức của ta."

Pháo Thiên Minh bước ra khỏi vết máu, nhìn quanh không thấy một ai, dẫu

sao thì tiền thưởng một vàng cũng quá ít ỏi, thà đi săn quái vật kiếm tiền, vừa có

tiền vừa được kinh nghiệm. ... Trong quán trọ...

Pháo Thiên Minh nói: "Ta muốn gặp sư phụ của các ngươi."

Đồ đệ đáp: "Chưởng môn không tiếp khách, nếu đại hiệp muốn nhận nhiệm

vụ..."

"Ta không nhận nhiệm vụ, ta đến đây thay mặt Lâm gia đàm phán."

Lão già ngồi trong nghe vậy bèn hỏi: "Dựa vào đâu mà đòi đàm phán với

ta?"

Pháo Thiên Minh giơ tay, ném một mũi phi đao c*m v** cái chén rượu trên

tay lão già rồi nói: "Dựa vào cái này."

Lão Dư im lặng giây lát rồi nói: "Cho hắn vào đây."

Pháo Thiên Minh mỉm cười ngồi bên cạnh Dư Thương Hải và nói: "Dư

chưởng môn, chúng ta nói thẳng vào vấn đề. Ta và bằng hữu sẽ hộ tống cả nhà

họ Lâm đến Lạc Dương, hy vọng ngài không gây khó dễ cho chúng ta."

Dư Thương Hải rút phi đao ra và nói: "Với thủ đoạn như vậy, còn sợ ai khó

dễ sao?"

Pháo Thiên Minh ngượng ngùng cười đáp: "Dù sao ngươi cũng có mối thù

giết con với hắn, chúng ta vốn là hiệp khách, thật ra cũng khó ngăn ngươi báo

thù cho người thân. Nhưng chúng ta đã hứa hộ tống bọn họ đến Lạc Dương.

Vậy nên ta nghĩ sao không thử cách này... Như vậy cả hai bên đều đạt mục đích

của mình. Ngươi thấy thế nào?"

Dư Thương Hải suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

"Vậy phi đao tiếp theo sẽ xuất hiện ngay cổ của ngươi." Pháo Thiên Minh

lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nói: "Hơn nữa, ta không nghĩ ra lý do gì khiến

ngươi không chấp thuận."

Dư Thương Hải nhìn chằm chằm Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi nói:

"Chắc ngươi cũng từng chứng kiến Tịch Tà Kiếm Pháp? Có cảm nhận gì

không?"

"Rất tệ!" Pháo Thiên Minh đáp ngay không cần suy nghĩ.

Dư Thương Hải chậm rãi nói: "Ta không muốn giấu ngươi tuy Tịch Tà

Kiếm Pháp thuộc võ công thấp cấp, nhưng đó là kiếm pháp bị thất lạc của môn

phái Thanh Thành ta. Nếu ngươi có thể tìm lại trả cho ta, ta sẽ truyền dạy ngài

một môn kiếm pháp cao cấp của Thanh Thành."

"Thỏa thuận vậy đi!"

"Pháo gọi Mã, ngươi giúp ta điều tra xem rốt cuộc Tịch Tà Kiếm Pháp có

chuyện gì."

Hai phút sau mới có tin nhắn trả lời: "Baidu trả lời: Từ ngữ ngài muốn tra

cứu chứa nội dung không lành mạnh, không thể tìm kiếm."

"Ồ? Chẳng lẽ là võ công hợp thể song tu?"

"Có vẻ loại võ công này bị pháp luật cấm chỉ, sao ngươi hỏi thế?"

"Không có gì! Chỉ tò mò hỏi thử."

"Này! Nói rồi đấy, có tuyệt học gì nhớ đừng quên ta! Ngươi không sợ học

nhiều bị nổ bụng à."

"Được rồi! Nếu ta có tuyệt học gì nhất định sẽ để cho ngươi học trước."

Trên đường đi...

Phích Lịch và Pháo Thiên Minh ngồi trên vị trí phu xe, ngoài một vài người

chơi thỉnh thoảng xuất hiện sâu trong rừng, hầu như không thấy ai khác.

Phích Lịch hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao không thấy bóng dáng đệ tử

Thanh Thành đâu? Ngươi đã xử lý thế nào?"

Pháo Thiên Minh đáp: "Ta đã thương lượng với Dư Thương Hải, sau khi

chúng ta đưa mọi người đến cổng thành Lạc Dương an toàn, hắn sẽ tiếp quản.

Điều kiện là đổi Tịch Tà Kiếm Pháp mà chúng ta có thể có được lấy võ công

cấp cao của Thanh Thành."

Phích Lịch kêu lên: "Hả! Vậy chẳng phải chúng ta thành kẻ tiểu nhân rồi

sao?"

Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi nói: "Đúng thế! Quả thật không tốt, vậy bây

giờ phải làm sao đây? Đã gần tới Lạc Dương rồi, giờ quay lại từ chối Thanh

Thành phái có phải quá tiểu nhân không? Hơn nữa người ta muốn báo thù giết

con, ta cảm thấy việc đó rất đáng."

"Nhưng con hắn đã quấy rối phụ nữ nhà lành, đó là phạm pháp mà."

"Chẳng phải chúng ta gọi đó là sàm sỡ sao? Giam 15 ngày là đủ rồi, sao có

thể giết người được chứ?"

Phích Lịch suy nghĩ rồi nói: "Cũng đúng, nhưng ngươi không nói nhà thiết

kế game rất ác độc sao? Sao có thể cho chúng ta dễ dàng có được võ công cấp

cao như thế được?"

Pháo Thiên Minh nói: "Không phải cao cấp, mà là tuyệt học. Tịch Tà Kiếm

Pháp là tuyệt học. Chúng ta phải hắc ăn hắc. Còn về đám thiết kế mà ngươi nói,

có thể suy đoán là họ không ngờ Dư Thương Hải lại đồng ý đàm phán với

chúng ta, suy đoán khác..." Pháo Thiên Minh rùng mình nói: "Là họ muốn phổ

biến tuyệt học này."

Phích Lịch do dự nói: "Như vậy không tốt đâu! Hai bên đều là tiểu nhân, tuy

là game nhưng ta rất không quen."

Pháo Thiên Minh cũng do dự: "Thành thật mà nói, ta cũng không quen,

nhưng mọi việc ban đầu đều khó khăn, ta tin dần dần chúng ta sẽ quen."

"Kẻ xấu chính là những người tốt dần dần biến chất. Tuy nhiên đã như vậy,

chúng ta sẽ miễn cưỡng làm kẻ xấu một lần, sau này không được làm thế nữa."

Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm gì trong đời thực vậy? Lời nói

nghe quen tai quá!"

"Không thể nói ra, nếu không sẽ bị kiểm duyệt đấy."

Đến cửa thành Lạc Dương, từ xa đã thấy không ít người chơi tụ tập. Pháo

Thiên Minh dừng xe ngựa lại nói: "Lâm tổng tiêu đầu, xem ra chúng ta đã đến

nơi rồi."

Ba người Lâm Chấn Nam xuống xe ngựa hỏi: "Nhưng chưa đến nhà họ

Vương mà?"

Pháo Thiên Minh cười đáp: "Ta không chắc đến nhà Vương thì ngươi có đổi

ý hay không. Gần đây ta mắc chứng sợ NPC, không có lý do gì cũng bị người ta

dọa một cái, nên hay là chúng ta giao hàng trước đi."

"Nếu ta nói không thì sao?"

Pháo Thiên Minh thở dài: "Vậy thì ba ngày qua chúng ta công cốc cả rồi."

Nói xong rút kiếm ra khỏi vỏ.

Phích Lịch nghiêm giọng nói: "Ta luyện chính là Hàng Long Thập Bát

Chưởng!"

Lâm Chấn Nam lạnh lùng hừ một tiếng, đưa cho Pháo Thiên Minh một

chiếc áo cả sa, Pháo Thiên Minh cười khẩy: "Chuồn thôi!"

Phích Lịch và Pháo Thiên Minh bắt đầu chạy như điên, trên tường thành lập

tức có năm người nhảy xuống, Dư Thương Hải trong đó mắng: "Đồ tiểu tặc vô

liêm sỉ, dám lừa gạt ta!" sau đó đuổi theo. Thấy thế, Pháo Thiên Minh biết

khinh công bọn chúng kém xa mình, bèn nắm tay Phích Lịch, dốc hết sức bứt

phá. Sau 15 giây, tốc độ của bọn họ chậm lại, dùng một chiêu Du Nhận Hữu

Dư, cuối cùng 15 giây tiếp theo bọn, Pháo Thiên Minh đã thong dong tới trạm

dịch.

Dư Thương Hải nhìn từ xa thấy hai người biến mất, không khỏi điên tiết

quay người nhìn về phía Lâm Chân Nam, chợt thấy một người trung niên nho

nhã đã đứng bên cạnh Lâm Chấn Nam...
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 27: Ta là Lệnh Hồ Xung



Đến Tương Dương, Phích Lịch mặt mày tái mét nói: "Ngươi dùng loại

khinh công quỷ quái gì vậy, suýt chút nữa làm tim ta nhảy ra khỏi lồng ngực

rồi."

Pháo Thiên Minh cười đáp: "Khinh công của ta còn nhanh hơn cả chim bay

nữa."

Đột nhiên hai người im lặng một lúc rồi cùng thốt lên: "Trời ạ, chắc chắn

không nhầm rồi!" Hệ thống thông báo: Vì đạo đức xấu nên bị cả hai bị trừ 30

điểm đạo đức. Pháo Thiên Minh giờ đã trở thành kẻ cướp, còn Phích Lịch thì tốt

hơn một chút, chỉ là lưu manh. Về sau, hai người học võ công môn phái sẽ rất

khó khăn, nếu trở thành ác nhân... điều kiện để học võ công sơ cấp có thể là một

mình đánh bại tăng nhân quét rác của Thiếu Lâm tăng.

Hai người cùng thở dài, liếc nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng. Pháo Thiên

Minh đưa áo cà sa cho Phích Lịch: "Nhiệm vụ của ngươi đây."

Phích Lịch lắc đầu từ chối: "Ta tặng nó cho ngươi! Thật đấy, ta phải tập

trung học chưởng, thậm chí cả Đả Cẩu bổng cũng không học nữa, hơn nữa

chuyện quán rượu kia tuy ta có khổ tâm nhưng cũng cảm thấy rất áy náy. Đừng

từ chối ta."

Pháo Thiên Minh gật đầu: "Được, ta còn chưa kịp đọc kỹ, thấy hai chữ tuyệt

học là chạy mất dép rồi."

Tịch Tà Kiếm Pháp: kiếm pháp tuyệt học, chỉ dành cho nam. Chú ý: Muốn

luyện công phu này, trước tiên phải tự cung. Sau khi chọn học sẽ có lựa chọn tự

thiến. Kèm theo số điện thoại tư vấn tâm lý trên Trái Đất: 575757577.

Pháo Thiên Minh giao dịch áo cà sa cho Phích Lịch, Phích Lịch đọc xong

mù mờ hỏi: "Tự cung là gì?"

Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Ta cũng không rõ, để hỏi lại xem."

Pháo Thiên Minh nhắn tin hỏi nhiều người: "Tự cung là gì?"

Mã trả lời: "Có phải ngươi nhầm chữ không, t* c*ng thì ta biết." Pháo Thiên

Minh quát: "Cút đi!"

Xa đáp: "Chắc phải tự xây cung gì đó, không rõ nữa." "Cung Thủy Tinh ư?"

Tinh Ảnh trả lời: "Có phải tự lắp đặt t* c*ng không nhỉ..." Pháo Thiên Minh

nói: "Đừng nhận là quen ta nữa!"

Pháo Thiên Minh nhìn Phích Lịch đầy hi vọng, Phích Lịch lắc đầu: "Bạn bè

ta cũng không biết, để ta lên baidu tìm xem nhé, ngươi chờ tí."

Hai phút sau...

"Baidu nói: Từ khóa ngươi tìm kiếm có nội dung không lành mạnh, không

thể tra cứu. Chết tiệt, rốt cuộc nó có nghĩa là gì?"

Thái Vân Phi đột nhiên nhắn: "Tự cung là tự cắt bỏ c** ** của mình đấy."

Pháo Thiên Minh giật mình hỏi: "Sao ngươi biết ta hỏi cái gì? Với cả sao

ngươi biết nghĩa từ đó?"

Thái Vân Phi đáp: "Ta với Xa đang nhậu. Còn biết nghĩa là vì trên sao Hỏa

không có hệ thống kiểm duyệt như trên Trái Đất nên vẫn tra được những từ ngữ

đó."

Pháo Thiên Minh cất máy truyền tin, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, nhìn chằm

chằm Phích Lịch, tay làm động tác cắt kéo về phía bộ hạ thể của Phích Lịch,

nói: "Tự cung, là soạt một cái như thế đấy."

Phích Lịch hít một hơi dài, tay che kín bộ phận kia, nói: "Chẳng trách tuyệt

học này lại dễ dàng đến tay như vậy. Trời ơi, lũ thiết kế này muốn cho chúng ta

tuyệt hậu, bọn quái vật này. Phải biết trong game mất món đó sẽ ảnh hưởng tâm

lý thực tế lắm đấy."

Pháo Thiên Minh đồng tình: "Đúng rồi! Có lần đi trên đường thấy một con

chó, ta tay vội vàng vớ lấy kiếm sau lưng, hét lên: 'Âm Dương Vô Cực'. Suýt

chút nữa bị đưa vào viện tâm thần rồi."

"Ngươi biết Hà Tả không? Lúc hắn viết võ công tay không, có cuộc gọi tới,

hắn bắt máy nói 'Chào, ta là Lệnh Hồ Xung. ' Kết quả trở thành chuyện cười

trong nhóm bạn bè, cuối cùng phải mời lũ khốn kiếp kia đi karaoke suốt hai

tuần mới xoa dịu được tình hình."

Pháo Thiên Minh nhắn tin cho mọi người: Trong tay có bộ tuyệt học hoàn

chỉnh, muốn lấy thì nhanh nhanh tới phòng 10 quán rượu Tương Dương.

Mọi người đến đông đủ, kể cả Thái Vân Phi cũng đến. Sau khi nghe xong, ai

nấy đều cúi đầu im lặng. Phích Lịch hỏi: "Bọn họ sao thế?"

Pháo Thiên Minh lạnh lùng nói: "Tại có mặt ngươi, nên chỉ có thể cười thầm

trong bụng thôi."

Mã ngước nhìn lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Pháo à, nhất định phải giữ lấy

pháo của ngươi!"

Xe gật đầu: "Ừ, nhớ 'giữ gốc' lại."

Tinh Ảnh nói: "Hoa cúc... hoa cúc..."

Phích Lịch nói: "Ta ra ngoài đi vệ sinh một chút." Mọi người nhìn Phích

Lịch bằng ánh mắt khinh bỉ, nói gì điên rồ gì vậy, trong game có nhà vệ sinh

đâu mà đi.

Nhưng Phích Lịch vẫn đi về phía nhà vệ sinh không tồn tại, vừa đóng cửa

lại, tiếng cười vang lên bên trong...

Trên bàn đặt cuốn tuyệt học mà trăm vạn người mong chờ, sau khi nhìn

nhau vài lần, Xe đứng dậy nói: "Pháo à, lần này ngươi với Mã phải cảm ơn Thái

Vân Phi đấy, theo tính cách của hai đứa, nếu thật sự không biết thì khó mà giữ...

Haha... khó mà giữ cái kia được."

Pháo Thiên Minh thở dài: "Cười gần 15 phút rồi, không sợ bị giật dây thần

kinh à? Thái Vân Phi, cảm ơn cô nhé!"

Thái Vân Phi lạnh nhạt đáp: "Không có gì, hay là quên mất tên ta rồi? Ta có

thể nói cho biết."

Pháo Thiên Minh coi như không nghe thấy hỏi: "Bây giờ phải làm sao? Đây

là thứ ta và Phích Lịch làm chăn ngựa kéo ba ngày, mất sáu mươi điểm đạo đức

mới có, chẳng lẽ cứ để trong túi đồ mãi à?"

Mọi người nhìn nhau, không ai có ý kiến. Thái Vân Phi đứng dậy nói: "Đem

ra đấu giá! Trên Trái Đất rất nhiều người không biết tự cung là gì, lúc đấu giá

chúng ta chỉ cần giới thiệu 4 chữ: Kiếm pháp tuyệt học. Hệ thống sẽ không phản

đối miễn là chúng ta không quảng cáo sai. 5 ngày nữa là phiên đấu giá trong

tháng, chúng ta có thể đăng lên trước với giá khởi điểm 5000 lượng vàng."

Phích Lịch lo lắng nói: "Vạn nhất không ai ra giá thì phải trả phí thủ tục 100

vàng, mà chắc mấy chúng ta cũng không đủ."

Thái Vân Phi tự tin nói: "Ta có đủ." Rồi nhìn Pháo Thiên Minh: "Bây giờ ta

chỉ còn tiền thôi."

Pháo Thiên Minh vội nói: "Ta cũng đi vệ sinh, uống nước ngọt nhiều quá tè

nhiều. Phích Lịch à, nhà vệ sinh ở đâu thế?"

Phích Lịch đỏ mặt suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta vừa tìm tiểu nhị lấy cái bình

đựng rượu dùng tạm thôi."

Chuyện gây chấn động nhất giang hồ chắc chắn không gì bằng việc đấu giá

xuất hiện một bí kíp tuyệt học kiếm pháp dành riêng cho nam giới, có tên "Tịch

Tà Kiếm Pháp". Trên các diễn đàn và trò chơi, điều được thảo luận nhiều nhất

chính là tuyệt học kiếm pháp này. Có một số rất ít người hiểu biết cảnh báo rằng

học võ công này phải cắt bỏ một bộ phận nào đó, nhưng họ lại bị 90% người

chơi cáo buộc là có ý đồ xấu. 10% còn lại cũng nửa tin nửa ngờ, bởi không có

bằng chứng nào chỉ ra phải cắt bỏ cái gì. Nhóm người này chỉ chiếm 0,1% tổng

số người chơi.

Hệ thống trí tuệ nhân tạo cũng bắt đầu tuyên truyền rầm rộ để kiếm phí dịch

vụ. Do đây là phiên đấu giá cuối cùng trước Hoa Sơn Luận Kiếm nên cả người

bán lẫn người mua đều hưng phấn. Đã có hơn 20 lão đại bang phái tuyên bố

nhất định phải có được món hàng này, trong đó 70% nhắm vào bí kíp kiếm pháp

này, 30% còn lại biết rõ năng lực của mình không đủ. Những ngày gần đây, giao

dịch ở chợ đen đã đạt mức kinh hoàng.

Những ngày qua, dưới sự dẫn dắt của Xa, Phích Lịch và Mã, Pháo Thiên

Minh đã liều mạng lên cấp, hy vọng trước khi Hoa Sơn Luận Kiếm đạt đến cấp

40, mặc bộ trang bị của môn phái. Về nguồn gốc bộ trang bị, Xe đã sẵn sàng

chuẩn bị tốt từ trước, kể cả bộ trang bị ở cấp 50. Theo lời cô: "Đám người trong

bang phái thiếu đạo đức lắm, cứ lấy đồ không đáng giá là đem nộp lên kiếm

cống hiến bang phái." Cống hiến cao trong bang phái sẽ được giao nhiệm vụ

buôn bán, bảo kê vân vân.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 28: Đấu giá (1)



Bốn người chiếm một vùng núi nhỏ, ngày đêm không nghỉ tiêu diệt thổ phỉ,

khiến ai nấy đều kiệt sức. Lúc bốn cao thủ mới chiếm lĩnh khu vực, có gần 70

người trong một bang muốn đuổi họ đi nhưng chỉ cần nhìn tốc độ và hiệu suất

tiêu diệt quái vật của bọn họ là biết không thể nên lần lượt quay sang nói là đến

ngắm thôi. Đặc biệt là Như Lai Thần Chưởng của Xa, dù chỉ có một thế nhưng

có thể bao trùm từ trên xuống một vùng rộng 4 mét vuông. Pháo Thiên Minh

chỉ cần lùa quái vật vào là chốc lát sau đã chờ thu lượm rồi.

Hiện tại, cấp độ của Pháo Thiên Minh là 37, Phi Vân Thang cấp 3, Lưỡng

Nghi Kiếm cấp 4, Thuần Dương Công cấp 3, Du Nhận Hữu Dư còn lại cấp 1 và

2% kinh nghiệm. Giờ hắn mới biết đời này đừng hòng nâng Du Nhận Hữu Dư

lên cấp 10, chỉ có thể truyền kính mắt cho con cháu, phát huy tinh thần vô vị

của Ngu Công dời núi mới có hi vọng hoàn thành nhiệm vụ cao cả này.

Đấu giá vạn người chờ đợi sắp bắt đầu...

Trước tiên giải thích vài điều: Đấu giá không cần vào hội trường, toàn bộ

bản đồ có thể tham gia đấu giá, chỉ cần đủ tiền trong tài khoản là có thể gửi lệnh

trực tiếp. Hệ thống sẽ thông báo trên toàn bản đồ, nhưng người chơi có thể chọn

công khai hay ẩn danh. Lần đấu giá này có 10 mặt hàng công khai, trong đó

"Tịch Tà Kiếm Pháp" là mặt hàng cuối cùng. Tất cả người chơi đều dừng lên

cấp, có người uống trà, uống rượu hoặc tán gẫu ở quảng trường để chờ đợi đấu

giá bắt đầu. Mặc dù không phải ai cũng định mua hàng nhưng việc cùng nhau

tranh đấu cũng rất thích thú, đặc biệt khi bản thân có thể tham gia.

Hầu hết các mặt hàng đấu giá đều là tinh túy, thí dụ mặt hàng đầu tiên đã

khiến mọi người bất ngờ: Mặt nạ biến hình, có thể sử dụng mỗi ngày một lần,

mỗi lần 30 phút.

Mấy người Pháo Thiên Minh đều ở trong phòng riêng của Tùng Hạc Lâu tại

Hàng Châu, vừa trò chuyện phiếm vừa theo dõi đấu giá. Pháo Thiên Minh thở

dài nói: "Công ty game này tàn nhẫn thật! Hôm nay tiền rượu lại thu gấp ba lần,

phòng còn có tiêu chuẩn tiêu dùng tối thiểu nữa."

Xa khinh khỉnh nói: "Dù sao cũng chẳng phải tiền của ngươi, căng thẳng

làm gì?"

Thải Vân Phi cười nói: "Trong đời thực các ngươi đều bận rộn lắm, cũng

nên giải trí trong game."

Xa cười khẩy: "Sao lại để cô mời được, hôm nay người chiêu đãi là Phích

Lịch."

Phích Lịch nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Chử Trà nhất định đòi chia ta một

nửa, hôm nay ta chỉ chờ kiếm tiền thôi."

Mã: "Mặt nạ biến hình đã được chào bán lên tới một trăm lượng vàng rồi,

các ngươi không muốn sao?"

Pháo Thiên Minh uể oải nói: "Muốn cái rắm, tiền chúng ta góp lại hiện giờ

đều ở trong tay Xa, chẳng qua chỉ có hai trăm vàng thôi."

"Hơn nữa chúng ta mới bỏ ra hai vàng rồi." Mã cười hí hửng nói.

Mặt hàng thứ hai là một món trang sức, tên rất oai vệ gọi là Trì Quốc Vô

Địch, không có bất kỳ giới thiệu nào, giá khởi điểm là 10 vàng. Xa kêu lên "Ồ!"

rồi hỏi: "Cái này là gì thế nhỉ?" rồi vừa nói vừa ném ra hơn 20 lượng.

Thải Vân Phi chắc là người hiểu biết nhất trong nhóm, cũng lắc đầu nói:

"Cái này thì ta không rõ, lúc vào game ta đã xem qua rất nhiều tư liệu nhưng

chưa từng nghe nói về thứ này."

"20 lượng, đã có người trả đến 20 lượng, còn ai trả cao hơn không? Tên là

Trì Quốc Vô Địch mà, chẳng lẽ không ai chịu trả cao thêm chút nào sao? Ba,

hai, một, thành giao."

Xa lấy ra xem, Trì Quốc Vô Địch trông giống như một cái trâm bằng ngọc,

nhưng to hơn một chút. Xa nói: "Không có thuộc tính hay mô tả gì cả, quái

thật."

Thải Vân Phi nói: "Cứ giữ lại đã! Được đem ra đấu giá thì nhất định có tác

dụng gì đó." Xa gật đầu đồng ý.

"Mặt hàng thứ ba: Chân giải Thuần Dương Công của Võ Đang. Giá khởi

điểm 1 lượng vàng."

Pháo Thiên Minh mắng: "Đệt, món này giá khởi điểm mới 1 lượng, đầu

người bán có phải bị xe cán không?"

Tinh Ảnh im lặng nói: " Võ Đang vốn ít người, ta nghi ngờ chỉ mình ngươi

luyện Thuần Dương Công thôi. Giá trị tích trữ cũng không có."

"Không ai trả giá sao? Ba, hai..."

Pháo vội hô: "Xe!"

Xa liếc mắt nói: "Không thể nghĩ ta ngu ngốc Đừng có nghĩ ta như vậy chứ?

Ta đang chờ mọi người hết hứng thú thì mới ra giá. Nếu ta ra tay ngay từ đầu thì

người bán biết có người háo hức rồi thể nào cũng lén lút tăng giá ."

"2 vàng, đã có người trả đến 2 vàng... Thành giao."

Xa đưa chân giải cho Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh học xong rồi nói:

"Một trong ba bí kíp tuyệt học Chân Võ: Thiêu Liêm Quyết, tiên gia vén rèm,

súc thế chờ phát. Cấp 1, tăng cường công kích thuộc tính Huyền 5. Tuyệt học

thiếu sót bán 2 vàng."

Sau một hồi im lặng, Phích Lịch nói: "Nếu là chân giải võ công cao cấp

Cầm Long công của Cái Bang, các ngươi nghĩ sẽ bán được bao nhiêu tiền?"

"Món hàng thứ tư, chân giải Cầm Long công Cái Bang. Giá khởi điểm 300

vàng."

Mọi người cùng bật cười nói: "Bây giờ sẽ biết ngay thôi."

Pháo Thiên Minh vội nói: "Phích Lịch, lát nữa ngươi niệm chân giải Lưỡng

Nghi Kiếm giúp ta nhé. Xin ngươi đấy."

Mã vội nói: "Đừng để ý tới hắn, giúp ta niệm chân giải Phong Thần Cước

đi. Thành công ta mời ngươi ăn cơm ngoài đời thực."

Xa xen vào: "Ta muốn chân giải Như Lai Thần Chưởng."

Mọi người cùng mắng: "Ngươi đi chết đi."

Chỉ mới vài câu, giá đã nhảy lên 800 lượng. Mọi người đều biết, chân giải

Tróc Long Công chính là trực tiếp học một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Toàn bộ Cái Bang chỉ có hai người biết Hàng Long, mặc dù số người học Cầm

Long công không nhiều lắm nhưng khó mà đoán trước liệu có ngày nào đó

mình sẽ học được hay không? Hoặc là đến lúc đó sẽ có người mua với giá cao?

Pháo Thiên Minh vẫn tức giận nói: "1. 300 lượng, trời ơi, sao Cái Bang giàu

thế?"

Mã nói: "Ý ngươi là Cái Bang nên là ăn mày?"

"Gần thế."

"Vậy ngươi không ngại ăn cơm của ăn mày à?"

Pháo Thiên Minh cười khì khì: "Ta đang mất cân bằng tâm lý mà?"

Xa liếc mắt nói: "Ngươi cũng chẳng phải chưởng môn Võ Đang, mất cân

bằng cái gì. Bây giờ ngươi thấy đặc quyền của môn phái rác rưởi rồi chứ? Muốn

gì cứ đưa giá, người ta vui vẻ mang tới tận cửa luôn."

"2. 100? Có nhầm không đấy?" Ngay cả Thải Vân Phi cũng rất kinh ngạc.

Phích Lịch đành nói: "Cái Bang là môn phái lớn thứ hai mà, đặc biệt bây giờ

kính thực tế ảo đã được đưa vào thị trường, số người đã vượt quá 300. 000.

Không giàu mới lạ đấy."

Mã r*n r*: "Sao ta lại gia nhập Ma Giáo chứ? Cả thảy 700. 000 người, một

cái găng tay trang bị 40 đã được chào bán 200 lượng vàng rồi. Tài sản của ta chỉ

đủ mua một đoạn ngón tay thôi."

Pháo Thiên Minh cười khì khì: "Chào mừng đến với Võ Đang."

Cuối cùng, chân giải Cầm Long Công được giao dịch thành công ở mức 2.

300 lượng vàng. Tinh Ảnh thở dài: "Đêm nay người mua món đồ này hoặc quá

phấn khích mất ngủ, hoặc sẽ phải quỳ trên bàn phím."

"Hàng hóa thứ năm, Chân giải Pháp Hoa kinh: Ghi chép bí mật của Chư

Phật Như Lai, huyền diệu khôn lường. Giá khởi điểm 200 lượng vàng."

Mọi người đồng thanh hô: "Chết tiệt, đây chính là chân giải nội công của

Xa!"

Pháo Thiên Minh vội hỏi: "Thiên Thiên, cô còn bao nhiêu tiền?"

Thải Vân Phi im lặng một lúc rồi nói: "Vì nữ nhân khác mà anh chịu gọi tên

em à?" Không khí trở nên ngượng ngùng.

"Không cần!" Xa nói rất quyết liệt với Thải Vân Phi: "Ngươi không cần

mua lén, Xa ta nói không cần là không cần." Không khí càng thêm ngượng

ngùng.

Pháo Thiên Minh cười khẽ rồi không nói gì nữa. Cuối cùng, Pháp Hoa Chân

Giải được giao dịch thành công với giá: 1. 500 vàng.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 29: Đấu giá (2)



"Món hàng thứ sáu: Bộ trang bị 'Thánh Hỏa' cấp 50 của Ma Giáo gồm 6

món, giá khởi điểm 1. 000 vàng."

Mã kéo áo Xa, đau khổ nói: "Ta muốn! Ta phải có nó!"

Xa cười nói: "Ngoan! Ngày mai mua cho ngươi một bộ vest sang trọng."

Tinh Ảnh cảm khái: "Có tiền thật tốt, ta nghĩ một người không thể nào sưu

tập đầy đủ bộ trang bị này được."

Phích Lịch nói tiếp: "Đúng vậy, các ngươi xem, chúng ta càn quét không

ngừng nghỉ 4 ngày đêm cũng chỉ kiếm được trang sức cấp 50 của Thái Ất giáo.

Ta nghi là do một bang phái góp vốn lại."

Bộ trang bị Thánh Hỏa được giao dịch thành công với giá 3. 000 lượng

vàng.

"Người giàu thật nhiều, người giàu không có chỗ tiêu tiền còn nhiều hơn."

Tinh Ảnh cảm khái mãi.

Pháo Thiên Minh cười nói: "Giàu đang cầm 200 vàng ngồi đây này. Xa, ông

già nhà ngươi chắc chắn nằm trong top 100 người giàu nhất thế giới nhỉ."

"Nói thế thì chẳng còn ý nghĩa gì!" Xa rất bất mãn nói.

"Món hàng thứ bảy: Thư giới thiệu nhập môn của Tiêu Dao phái. Tiêu Dao

phái là môn phái ẩn hàng đầu Trung Nguyên. Giá khởi điểm 3. 000 vàng. Món

hàng này sẽ giao dịch sau 5 phút, mọi người có thể tìm hiểu thông tin."

Thải Vân Phi nói: "Ta biết Tiêu Dao phái có đệ tử đời hai là Tiêu Dao Tử,

Lý Thu Thủy, Thiên Sơn Đồng Mỗ. Đệ tử đời ba là một hòa thượng tên Hư

Trúc."

Phích Lịch hỏi: "Võ công thế nào?"

"Rất cao cường, hòa thượng kia luyện võ chưa đầy một năm mà so với trụ

trì Thiếu Lâm đã chỉ hơn chứ không kém. Môn phái này được xem là cực kỳ

kinh khủng." Thải Vân Phi xem như vạn sự thông.

Mã nói: "Thật ra tuyệt học của môn phái nào mà không kinh khủng. Chủ

yếu ngươi có thể học được hay không mới là điều quan trọng. Giá 3000 vàng

quá cao, ta e rằng sẽ không có ai ra giá."

Xa gật đầu đồng tình: "Rất có thể sẽ như vậy."

Sau khi xem xét kỹ càng thông tin chính thức từ công ty trò chơi, tất cả mọi

người đều bàn tán xôn xao. Dù sao, vài tuyệt học cực kỳ b**n th** đều xuất phát

từ Tiêu Dao phái. Nhưng dẫu sao trò chơi cũng là trò chơi, bỏ ra số tiền lớn đến

thế cho một thứ chưa rõ ràng, ngay cả những người ưa mạo hiểm cũng chẳng

dám liều lĩnh như vậy.

"Bắt đầu đấu giá... Rất tiếc phải thông báo, mặt hàng này không có người ra

giá. Mặt hàng thứ tám: Bí kíp nội công cấp cao Hư Thực quyết của Võ Đang:

Theo Đạo gia, Hư Thực chính là nguyên lý tránh chỗ nặng mà về chỗ nhẹ, tránh

thực mà về hư. Kèm theo đó là Hư Thực Chưởng cao cấp. Giá khởi điểm 10

vàng."

Tinh Ảnh nuốt nước bọt, đôi mắt sáng lên hi vọng nhìn Xa...

Xa cười nói với Tinh Ảnh: "May cho thằng nhãi nhà ngươi, ta nghĩ những ai

muốn chơi Võ Đang đều là loại nghèo túng."

Thải Vân Phi nói: "Hư Thực chưởng có lẽ là võ công nhập môn của Thái

Cực Quyền, còn Lưỡng Nghi Kiếm của Minh Minh có thể là võ công nhập môn

của Thái Cực kiếm."

Tin nhắn: Mã: "A Minh?"

Xa: "Ồ?"

Pháo: "Trời ơi!"

Xa ném bí tịch cho Tinh Ảnh: "30 vàng, nhớ phải trả lại."

Tinh Ảnh vâng dạ liên tục.

Mã nói: "Phải luyện thật tốt đấy!"

"Tuân lệnh! Xin tuân lệnh!"

Pháo Thiên Minh nói: "Đưa vợ cho ta mượn một hôm."

"Xin tuân lệnh! Xin... ngươi đi chết đi!"

"Món hàng thứ chín: Võ công cao cấp Hoa Sơn Đoạt Mệnh Tam Tiên kiếm,

kèm theo nội công cao cấp Hà Quang công. Giá khởi điểm 500 vàng."

Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Sao lại có nhiều võ công cao cấp như vậy,

làm sao mà có được chứ?"

Phích Lịch đáp: "Ta biết người bán Đoạt Mệnh Tam Tiên kiếm, tuy cô ấy

không phải đại sư huynh Hoa Sơn nhưng lại là cao thủ số một của Hoa Sơn, tên

Kiếm Cầm. Là một thiếu nữ, cách đây nửa tháng nàng nhận nhiệm vụ cho môn

phái, vô tình nhận được một chuỗi nhiệm vụ cực kỳ khó khăn. Chỉ một mình cô

ấy không thể hoàn thành, bèn cầu cứu đại sư huynh Nhất Kiếm Đoạt Tâm giúp

đỡ. Nhất Kiếm Đoạt Tâm rất để ý đến cô ấy, vừa tham võ công lại vừa tham sắc

đẹp của Kiếm Cầm, lập tức đáp ứng liền giúp đỡ. Hơn hai mươi cao thủ trong

bang phái cùng góp sức hoàn thành nhiệm vụ sau mười ngày. Chỉ tiếc cô ấy đã

học võ công này, đành phải đem bán đấu giá. Hơn nữa, cô ấy còn giữ lời hứa gia

nhập bang phái của Nhất Kiếm Đoạt Tâm."

Thải Vân Phi nói: "Không phải ai cũng như vậy, chẳng hạn Thuần Dương

Chân Giải của ngươi, người trong phái Võ Đang chắc chắn không có thực lực

kiếm được. Có lẽ là vô tình gặp NPC, may mắn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Người gặp may cũng không hiếm."

Mã nói: "Đừng để ý chuyện này, chiến công của ngươi và Phích Lịch sắp

lên sàn đấu giá rồi." Đoạt Mệnh Tam Tiên kiếm bán thành công với giá 1500

vàng.

"Bây giờ là món đồ cuối cùng trong đợt đấu giá lần này, cũng là... cũng là...

cũng là..."

"Trời ạ, nói dông dài quá, làm ta sốt ruột muốn chết!" Pháo Thiên Minh và

Phích Lịch đã ngồi không yên từ lâu, vừa xoa tay vừa nhảy cẫng lên trong

phòng.

"Giá khởi điểm 5000 lượng... Là tuyệt học sao? Không ai ra giá à? Nhưng

đây là cuốn bí tịch hoàn chỉnh duy nhất... Ba, hai, một..." Đúng lúc Pháo Thiên

Minh tuyệt vọng thì "5001 vàng, còn ai giá cao hơn không? 8000 vàng..."

"Trời ơi, lũ khốn kiếp này, suýt nữa làm trái tim ta tan vỡ." Gã nam nhân thô

kệch Phích Lịch thở phào nhẹ nhõm.

Pháo Thiên Minh lạnh lùng nói: "Rõ là không có tiền đồ."

Mã tức giận nói với Pháo Thiên Minh: "Buông vai ta ra, nghe tiếng xương

kêu rồi kìa."

"10. 000 vàng... 11. 000 vàng... 12. 000 vàng..."

Thải Vân Phi kinh ngạc nói: "Có nhầm không đấy, 12. 000 vàng tương

đương ba triệu nhân dân tệ cơ mà?"

Mã thở dài nói: "Thật không hiểu nổi, ba triệu để cắt chim à? Lắp cả cái

chim giả còn không tới ba triệu đâu."

Pháo Thiên Minh nuốt nước bọt run rẩy nói: "Mã... ơi! Ngày mai có thể

thêm thịt vào mì rồi."

"13000 vàng... 14000 vàng, thật quá kịch liệt, dù sao đó cũng là tuyệt học!

Tuyệt học là cái gì, là thứ tuyệt đối không thể học được mới gọi là tuyệt học.

Giờ có một bí tịch hoàn chỉnh đặt trước mặt ngươi, còn do dự gì nữa? Bí tịch

kiếm pháp lẫy lừng giang hồ..."

Khi đạt đến 16. 000 vàng, mọi người đều tê dại. Ngược lại Pháo Thiên Minh

bình tĩnh trở lại, nói: "Ta cảm thấy có lẽ không tốt lắm? Người khác bỏ ra bốn

triệu để cắt chim, trong lòng ta cũng hơi ân hận!"

Tinh Ảnh nói: "Tuyệt học mà các ngươi nhận được coi như rất dễ dàng rồi,

đây không phải lỗi của các ngươi mà là lỗi của nhà thiết kế trò chơi, cố ý làm

như vậy để đả kích người chơi. Ví dụ như ngươi học rồi, ngươi sẽ khổ sở, muốn

xóa tài khoản luôn, thế là bọn chúng vui. Nếu thằng ngu nào đó bỏ ra bốn triệu

nhân dân tệ mà cắt chim thật, ta đoán đám thiết kế phải cười vài ngày liền."

Xa kết luận: "Các ngươi không làm thế, ta nghi bọn chúng sẽ cố ý đưa cái

này ra, sớm muộn gì cũng có người làm thôi. Thế nên đừng suy nghĩ nhiều quá.

Lúc tiền về tay, ngươi chia đôi với Phích Lịch, rồi đổi một nửa của ngươi ra tiền

đen. Sau đó mời ta với Mã tiêu vài bữa. Người khác sống chết ra sao liên quan

quái gì tới chúng ta."

17. 000 vàng là giá cuối cùng. Sau khi mọi người mặc niệm một phút, bắt

đầu chia tiền. Trước tiên phí thủ tục bị trừ 340 vàng, còn lại 16. 660 vàng. Hai

người chia đều 8330 vàng.

Pháo Thiên Minh soạn tin nhắn giao dịch: "Thải Vân Phi, Pháp Hoa Chân

Giải."

Thải Vân Phi: "Ngươi thật hiểu ta." Sau khi giao dịch xong: "Ngươi cũng

hiểu tâm lý làm ăn của ta rồi. Ban đầu ta định dùng cái Chân Giải này để mua

chuộc Xa, nhưng giá 2. 000 vàng khiến ta hơi..."

Pháo Thiên Minh trả lời: "Bình thường thôi mà, người nào cũng có giá trị

riêng, đây là ước lượng của ngươi. Mà bộ trang phục của Mã ngươi cũng mua

phải không?"

Thải Vân Phi: "4. 000 vàng."

Pháo liếc nhìn Mã, nghiến răng nói: "1. 000 vàng thì mua."

"Vậy thì không bán, tuy nhiên ta có thể tặng cho ngươi..."... Cuối cùng, giá

cả là 3. 400 vàng.

Pháo Thiên Minh lòng đau như cắt, hơn triệu đồng bay sạch. Thải Vân Phi

đứng dậy nói: "A Minh, thực ra ta rất thích ngươi, bởi vì ở bên ngươi ta thấy tài

vận vô hạn. Cảm ơn ngươi nhiều lắm, ta đi đây."

Phích Lịch và Tinh Ảnh cũng lần lượt từ giã, hôm nay có thể nói ai nấy đều

hài lòng ra về.

Xa thở dài: "Đồ phá của!" Lấy Chân Giải ra học luôn." Đạt Ma Tâm Kinh,

một trong ba kinh thư của tuyệt học Dịch Cân kinh."

Mã đồng ý nói: "Thà đổi ra tiền mặt ở chợ đen còn hơn." Sau đó nhét bộ

trang bị vào túi.

Pháo Thiên Minh tức giận nhìn hai tên vô ơn bạc nghĩa này, Mã giải thích:

"Nếu cách đây ba năm, ngươi bỏ ra hơn triệu bạc, ta đã đánh nhau với ngươi

rồi. Nhưng bây giờ gia đình đã khá giả, chơi trò chơi cũng chẳng vui nữa, đúng

là nhàm chán."

Xa khinh khỉnh nói: "Mới hơn hai triệu thôi mà, ngươi có thấy có thằng

ngốc tặng ta cả xe hoa không? Trị giá bốn triệu, mắt ta còn chẳng chớp lấy một

cái. Ta không bỏ tiền vào trò chơi là tốt rồi."

Pháo Thiên Minh đưa Mã một tờ ngân phiếu 2. 000 vàng nói: "Ngươi lo đổi

ở chợ đen, coi như chi phí cho chúng ta du ngoạn sau này."

Mã cảm thán: "Cảm giác có tiền... thật tuyệt vời. Tốt nhất chúng ta nên mặc

niệm thêm một phút nữa, tưởng nhớ người bất hạnh kia."
 
Back
Top Bottom