Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 300: Nam nhi phải tự cường 39



Tư Không Trích Tinh đang cúi mình lén lút muốn đi theo vào trong, bất

thình lình ở cửa bay ra một cước đá văng hắn ra ngoài ba trượng. Pháo Thiên

Minh thò đầu ra nói: "Hôm nay trong này sẽ mở hội ký tên, bọn người không

phận sự không được vào." Bỏ qua Pháo Thiên Minh, đám bằng hữu của y cơ

bản đều tôn sùng Tây Môn Xuy Tuyết, còn Diệp Cô Thành thì mọi người đều

cho là càng khó tiếp cận, nay có cơ hội tốt như vậy, không làm thì uổng.

Tây Môn Xuy Tuyết rất mâu thuẫn, nếu là tính cách của hắn chắc sớm đã

đuổi Pháo Thiên Minh đi. Nhưng bây giờ vị trí của mình không đúng, bây giờ là

kinh doanh. Không thể không cho khách vào cửa được? Hơn nữa nếu mình

không đồng ý, người ta làm ồn ngoài cửa, cả kinh thành đều biết mình đang ở

đây. Vì vậy vội vàng dặn dò: "Mấy vị bằng hữu của ngươi đến là được rồi,

nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng liên lạc thêm người khác."

"Không thành vấn đề" Pháo Thiên Minh trả lời một tiếng rồi cười trộm:

"Người khác có liên lạc hay không thì không liên quan đến ta!” Y yêu thích Tây

Môn là thật, nhưng so với nhiệm vụ lần này thì Tây Môn Xuy Tuyết thật sự

không đáng giá. Tình cờ có được cơ hội tốt như vậy, không vui đùa thì uổng.

Đối thủ của bằng hữu, chính là đối thủ của mình. Hắn muốn ẩn cư, ta phải làm

cho hắn lộ diện. Hắn muốn sinh con, thì không thể để hắn sinh. Hắn muốn uống

trà, thì phải cho hắn uống Cocacola... Dù sao không để hắn vừa lòng là được.

Không bao lâu sau, Hát Bất Túy, Phích Lịch, Xa, Vụ Lý Hoa, Vô Song Ngư

vân vân, tất cả đều đến đông đủ. Mỗi người đến trước tiên phân biệt thật giả.

Sau đó bắt đầu chụp ảnh và hỏi han. "Tây Môn, chòm sao của ngươi là gì?" Đây

là Kiếm Cầm.

"Tây Môn Xuy Tuyết, sao ngươi lại vứt bỏ vợ con?" Đây là Xa, cô bé nàng

thích Tây Môn Xuy Tuyết, cho đến sau trận quyết chiến, Tây Môn Xuy Tuyết

vứt bỏ vợ con khiến cô nàng phản cảm.

"Tây Môn..."

Mười phút sau, mọi người nói nhắn tin nội bộ:

"Thật ra chỉ có thế, chẳng có gì hay ho.

“Vớ vẩn, Tây Môn Xuy Tuyết có phải đần đâu mà trả lời mọi câu hỏi. Nếu

hắn có thể thoát khỏi quy tắc ngầm, có người bảo kê cho, ta đảm bảo ngươi nhìn

một ngày cũng không thấy chán.”

“Ngươi nói những minh tinh gần đây, có ai không dính quy tắc ngầm?”

Pháo Thiên Minh thấy càng nói càng phi lý, vội vàng nói trong kênh bằng

hữu: "Dừng lại, nghe ta nói. Tây Môn Xuy Tuyết các ngươi đã gặp rồi, ký tặng

cũng ký rồi, coi như đã thỏa mãn rồi chứ? Bây giờ các ngươi giúp ta việc này,

trước hết loan tin ẩn cư của hắn ra ngoài, khiến tất cả người chơi đều đến chiêm

ngưỡng. Ép hắn tuốt kiếm giết người, hoặc dời nhà.”

“Có ý gì đây?” Có người hỏi

“Còn bảy ngày nữa là quyết chiến, hắn bớt đi một phần thể lực, phần thắng

phe ta thêm một phần. Tinh Ảnh ngươi khinh công cao, phụ trách theo dõi vợ

hắn, để người khác không ngừng quấy rầy. Đừng đi quấy rối, sẽ bị Hắc Bạch

Song..."

“Biết rồi, tức là khiến cô ta nơm nớp lo sợ chứ gì? Tức khiến cô ta không

thể rời xa phu quân một giây một phút? Võ Đang cái khác thì không chứ việc

này thì bất cứ ai cũng có thể làm được.”

“Nếu không được thì ta mời Đông Dâm, Tây Tiện đến giúp.” Tiểu Nhị tiếp

lời.

Vụ Lý Hoa không nhịn nổi: "Sao các ngươi có thể đối xử với hoàng tử cưỡi

ngựa trắng trong lòng ta như thế?"

Bất Túy giáo dục nói: "Tiểu Hoa! Bất cứ thời đại nào, chỉ có mấy cô bé các

cô mới coi trọng minh tinh hơn cha mẹ, bằng hữu, thậm chí hơn cả sinh mệnh

của chính mình. Minh tinh chỉ là để mọi người vui vẻ, sau buổi trà rượu có đề

tài trò chuyện. Đừng có nghĩ trái đất không có minh tinh là không quay nữa."

"Tốt! Cứ quyết định như vậy đi. Bất kể thế nào chỉ cần có người khác tiếp

nhận công việc của các ngươi là các ngươi có thể đi. Chân Hán Tử, Kiếm Cầm,

chúng ta phải bắt đầu công việc. Tư Không Trích Tinh đáng chết, con mẹ nó thế

mà đòi làm thần thâu.”

Ba người cùng đi, Chân Hán Tử Chân chính đột nhiên kéo tay áo Pháo

Thiên Minh, nhăn nhó nói: "Trà ca, có chuyện ta phải nói với ngươi."

"Chuyện gì?" Pháo Thiên đã biết còn cố hỏi.

"... Cô nương Thiên Thiên kia dường như đã biết một số chi tiết trong mục

đích cuối cùng của nhiệm vụ." Chân Hán Tử hạ quyết tâm thẳng thắn được

khoan hồng, tránh ngồi tù mục xương.

"Ngươi nói với cô ta à?"

"Điều này... Ta không rõ lắm có phải là ta nói với cô ấy hay không, nhưng ta

có một tin tốt là ta cũng đã moi được tin tức của cô ấy, Song Anh đang ở Hỏa

Táng tràng." Chân Hán Tử thấy Pháo Thiên Minh không hề biểu lộ cảm xúc, sợ

là báo hiệu bão tố sắp đến.

"A Tử à!" Pháo Thiên Minh lời nói thấm thía, vỗ vai Chân Hán Tử: "Cô ấy

chắc phải lớn hơn ngươi bốn năm tuổi! Người ta đã là một thiếu nữ trưởng

thành xuất thân từ gia đình giàu có. Còn ngươi, một kẻ non nớt trong tình

trường, thiếu kinh nghiệm xã hội, ta vốn không có kỳ vọng quá lớn. Có điều...

ngươi phải tìm cách đền bù cho việc này."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 301: Nam nhi phải tự cường 40



"Đền bù thế nào?" Chân Hán Tử cảm thấy hổ thẹn trong lòng, không dám

cãi lại lời Pháo Thiên Minh.

"Rất đơn giản, ta cho rằng cô nương Thiên Thiên của ngươi giờ chắc đang ở

Hỏa Táng tràng? Cả trăm người chơi Nga Mi cũng đều ở đó? Còn ngươi, cứ

bám theo Thiên Thiên làm cây si, sau đó..., tìm cơ hội xử lý Song Anh."

Chân Hán Tử khóc nói: "Thế chẳng phải Thiên Thiên sẽ giết ta à?"

"Ta vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không hiểu đâu, loại nữ nhân như cô ấy,

có thằng ngốc nào chưa từng thấy? Huống chi là một thằng nhãi ranh như

ngươi..."

"Ta là đàn ông, ta không phải là thằng nhãi."

“Hừ hừ, loại đàn ông choai choai như ngươi, đối với cô nàng này không có

chút lực sát thương. Nam nhân tùy theo tuổi tác có vài loại mị sức hút đối với

nữ nhân. Tuổi trẻ khinh cuồng là tình cảm mãnh liệt, thanh niên trầm ổn là vì

dịu dàng, trung niên trân quý là vì thương yêu, cao tuổi thanh tỉnh là vì cơ trí.

Mà sức hút duy nhất ngươi có là tình cảm mãnh liệt, c** ** cô ta không thiếu.

Bởi vì cô ấy cũng đang trong năm tháng thiêu đốt tuổi xuân, tuy sắp bị đốt hết

rồi. Nếu đổi lại là một thiếu phụ, thật ra rất có thể ngươi sẽ thành công.

"Thật hay giả thế? Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Chân Hán Tử nghi ngờ

hỏi.

"Đối phó với loại nữ nhân không thiếu thốn gì thì phải dùng mưu kế lạ, phải

thể hiện khí chất, phải giữ cá tính, dịu dàng chu đáo cũng không thể thiếu. Ý chí

tự lập phải vượt trội."

"Trà lão đại, xin ngài chỉ giáo, ta nên làm thế nào?"

"Ngươi cứ... Ta nghĩ cơ bản đã xong rồi."

Chân Hán Tử lau mồ hôi hỏi: "Như thế cô ấy có trở mặt không?"

"Có, cho nên đến lúc đó ngươi phải..."

Chân Hán Tử sau khi nghe xong cảm thấy rất có đạo lý; nhưng vẫn không

thể xua tan nghi ngờ trong lòng, không biết có phải người ta gài bẫy trả thù

mình hay không.

Kiếm Cầm ở bên cạnh nói: "Ta thân là nữ nhân nói hai câu, nếu không có

bước kế tiếp chắc sẽ trở mặt với ngươi. Nhưng có chiêu kia..., ta cho rằng phần

thắng của ngươi vẫn rất lớn. Ngươi phải biết rằng điều kiện của ngươi quả thật

ngươi không có lực sát thương với cô ấy, không thử chắc chắn phải chết, thử

vẫn có hy vọng."

"Được, ta thử xem."

Chân Hán Tử để Thiên Thiên gọi điện thoại rồi đi làm việc, mà lúc này

Pháo Thiên Minh cũng kinh ngạc phát hiện, kế hoạch trước ngực mình đã

không thấy đâu nữa. Phát hiện này làm cho y đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đây là

trình độ gì. Lúc mình ra khỏi cửa tiệm vẫn còn, chẳng qua chỉ đi trên đường nói

vài câu, đồ vật lại có thể biến mất dưới sáu mí mắt. Thật không hổ danh thần

thâu.

Song Anh có Chân Hán Tử xử lý, Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm không có

việc gì làm. Y trực tiếp trở lại quán rượu Hàng Châu ăn cơm, lý do trở về Hàng

Châu ăn cơm rất đơn giản, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Lại nói Chân Hán Tử đang ở trong Hỏa Táng tràng nói chuyện phiếm với

Thiên Thiên, có thể nhìn ra Thiên Thiên không có hứng thú bàn luận đối với

tình hình quốc tế mà Chân Hán Tử nói tới. Mà cô hứng thú với minh tinh

Saranghae của Hàn Quốc và Sōdesu của Nhật Bản... thì Chân Hán Tử chưa từng

nghe nói tới bất cứ cái tên nào. Vì thế hai người bắt đầu rất lúng túng tìm kiếm

chủ đề. Đề tài của Chân Hán Tử là NBA, FIFA, F1..., đề tài của Thiên Thiên là

rượu nho nước hoa Pháp, phim truyền hình, hôn lễ xa hoa của minh tinh, trang

sức hoàng gia. Hai người đổ mồ hôi gần mười mấy phút, đầu trâu mãi vẫn

không khớp với miệng ngựa.

Chân Hán Tử không nhịn được gửi cho Pháo Thiên Minh một tin nhắn: Nữ

nhân sao toàn thích mấy thứ vô dụng như đồ trang điểm với kim cương?

Pháo Thiên Minh đang ăn hồi đáp: Nói nhảm, không thì bán những thứ đó

cho ai? Nam nhân khó khăn biết bao. Liều mạng làm việc chỉ vì mua những thứ

vô dụng này.

Tin nhắn: Trà ca, chúng ta không có đề tài để nói tiếp, không thể nói chuyện

nữa, cũng không thể buông lỏng cảnh giác của đệ tử Nga Mi bên cạnh.

Trả lời: Đề tài là phải tìm, ví dụ như vậy... Ngươi có biết chó không?

Trả lời: bb, nhà ta nuôi bốn con chó Ngao Tây Tạng, thường chơi đùa với ta.

Nhưng ta không quen với loại chó xù chỉ để ngắm chứ không chơi được.

Hồi: Đều là chó, nhất định có tiếng nói chung. Ngươi tới thử xem, ta không

rảnh. Ngươi đối tự đối phó trước đi.

Chân Hán Tử cúp máy cẩn thận hỏi: “Thiên Thiên, cô nuôi chó đực hay chó

cái?”

“Chó cái. Sao?”

Chân Hán Tử vui mừng đáp: "Ta cũng nuôi bốn con chó cái đấy."

Năm phút sau...

Chân Hán Tử không tìm được bất cứ câu nào để miêu tả chó cái, thói quen

sinh hoạt khác biệt quá lớn. Chó của người ta rảnh rỗi thì chơi đùa, mình thì

huấn luyện chó tấn công. Thức ăn cho chó cũng khác, người kia cho ăn đồ trăm

đồng một gói, còn mình chỉ cho ăn thịt bò sống. Ngay cả ngủ cũng khác, người

kia ôm chó ngủ chung, còn bên mình là người ngủ, chó gác. Đừng nói Chân

Hán Tử, mà ngay cả Thiên Thiên cũng càng nói càng khó chịu.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 302: Nam nhi phải tự cường 41



Cho dù không khí rất khó xử, các đệ tử Nga Mi nhận ra Chân Hán Tử bị

cám dỗ bởi mỹ sắc, bỏ bóng tối theo ánh sáng, nên cũng hạ thấp cảnh giác.

Chân Hán Tử giả vờ như vừa phát hiện, chỉ vào Song Anh bị trói ngoài đó

năm trượng mà hỏi: "Sao các ngươi hành hạ hai NPC này, chúng có thù với Nga

Mi phái sao?" Chỉ thấy Song Anh bị trói ngược trên cột, miệng nhét khăn.

Thiên Thiên thở dài đáp: "Không có thù. Hai tên này cũng là người của Nga

Mi phái ta. Chẳng qua chúng nhàn rỗi muốn tìm Tây Môn Xuy Tuyết báo thù, ta

vì nhiệm vụ đành phải đánh trọng thương rồi trói lại."

Chân Hán Tử hỏi tiếp: "Vậy khi về núi các ngươi sẽ giải thích ra sao?"

"Ta cũng không biết. đại sư huynh đang lo lắng về việc này. Phải biết nói thế

nào thì hai NPC này cũng coi là bề trên của người chơi, khi về núi sẽ tố cáo, dù

không trừng trị mọi người, nhưng bị khó tránh khỏi chịu chút phạt nhẹ."

Chân Hán Tử nói: "Ta có cách giải quyết." Nói rồi đứng ngoài một trượng

ngắm nghía cổ họng Song Anh.

"Cách gì?"

"Giết người, diệt khẩu." Chân Hán Tử nói tách hai chữ giết người, diệt khẩu,

cứ nói một lời là trực tiếp đâm chết một người.

Chân Hán Tử rút kiếm giết người liền một mạch, mọi việc xảy ra cực kì đột

ngột khiến Thiên Thiên ngây ra tại chỗ, đợi cho cô kịp hiểu ra diệt khẩu cũng

không phải là diệt ngay lúc này, quanh người đã bốc lên ánh sáng trắng, đến

điểm hồi sinh báo tin.

Chân Hán Tử thu kiếm khấn vái: Lạy trời, xin hãy cho tên khốn kiếp kia đôi

lúc cũng có chút lương tâm!

Đám đệ tử Nga Mi chung quanh cũng ngơ ra một lúc, Chân Hán Tử nhân cơ

hội ấy phá cửa bên phải, chuồn mất. Phía sau hắn, đám đệ Nga Mi giận dữ tỉnh

ngộ đuổi theo, cho dù khinh công của Chân Hán Tử tạm được nhưng bộ pháp

của hắn lại vô cùng ph*ng đ*ng, cao thủ số một nhà Nga Mi đã hóa thành tia

sáng, cho dù có ai bắt kịp hắn cũng có thể uốn éo múa may thoát thân.

Chân Hán Tử vừa thoát khỏi Hỏa Táng tràng, ra đến chợ phố sầm uất, Vô

Song Ngư và Xa đã đưa vài huynh đệ chặn ngang đường phố rộng, bọn họ

không ra tay, chỉ trực tiếp ngăn lối đi.

Chân Hán Tử xông tới thì tạo ra một lỗ hổng, còn tất cả mọi người đều bị

ngăn cản. Vài người khinh công khá, truy đuổi sát phía sau mà không đề phòng,

bị Chân Hán Tử quay người phản kích. Bốn, chỉ trong chốc lát năm cao thủ đã

bị Chân Hán Tử g**t ch*t hai người, ba người, sau đó nhẹ nhàng leo lên xe ngựa

bỏ đi.

Đến Hàng Châu, Chân Hán Tử không quan tâm đến gì khác mà lập tức gửi

một tin nhắn vừa dài vừa thối hoắc cho Thiên Thiên: "Thiên Thiên, ta biết có

xin lỗi cũng vô ích. Nhưng nàng có hiểu phải làm tổn thương người mình yêu,

lòng ta đau đớn dường nào không? Ta..." Chân Hán Tử suy nghĩ một lúc rồi

quyết định lấy giấy ra chép: "Ta chỉ là người bình thường, nhưng ta cũng là nam

nhi, ta phải giữ chữ tín. Giả như trước khi hứa hẹn với Thanh Mai, ta biết sẽ làm

nàng bị tổn thương, đừng nói là trở mặt hắn, dù có không chơi trò chơi này nữa

ta cũng xin làm. Ta biết lần này nàng bị tổn thương rất lớn, nhưng ta biết trách

nhiệm là gì. Ta đã thực hiện lời hứa với Thanh Mai Chử Trà, bây giờ phải chịu

trách nhiệm với nàng, chịu trách nhiệm vì đã làm nàng bị tổn thương." Chân

Hán Tử rùng mình: Sến chết đi được!

"Cho dù nàng bắt ta tự sát trước mặt nàng hay tự tay đâm kẻ đứng sau, ta

cũng sẽ không nhíu mày. Ta không dám mong nàng tha thứ. Chỉ xin nàng đừng

vì ta mà buồn phiền. Nhưng có điều này ta muốn nói với nàng, nàng còn nhớ ở

lúc ở quảng trường Trường An nàng từng bố thí cho một bộ trang bị cho một

người khốn cùng không? Người ấy chính là ta. Ta luôn tìm kiếm nàng, nhưng

không ngờ bằng hữu của ta... Không! Là Thanh Mai Chử Trà tự xưng là bằng

hữu của ta, lại lợi dụng ta nhớ thương nàng mà bắt ép ta đồng ý làm một số việc

vô điều kiện. Rất xin lỗi, thật không ngờ mục tiêu lại là nàng, ta thực sự không

biết phải nói sao, chỉ trách ta quá cổ hủ, quá bám víu lời hứa của mình."

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm ăn uống no say đang tán gẫu, Chân Hán Tử

đẩy cửa bước vào nói: "Đồ ăn đâu?"

"Bên ngươi thế nào rồi?" Pháo Thiên Minh duỗi vai hỏi.

"Mọi việc ổn thỏa. Ài, Thiên Thiên nhất quyêts yêu cầu ta đồng ý cô ấy tha

thứ cho ta, hóa ra làm một nam nhân ưu tú cũng rất phiền não." Gương mặt

Chân Hán Tử nở nụ cười hạnh phúc bổ sung: "Đúng rồi! Thiên Thiên nhà ta dặn

dò ta cẩn thận ngươi một chút, tránh bị ngươi dạy hư."

"Nhà ngươi?"

Chân Hán Tử cười hí hửng nói: "Sớm muộn gì thôi, thành lũy kiên cố cũng

có lỗ hổng xuất hiện. Chử Trà, cho ta mượn mười mấy vạn đồng ăn tiêu đã.

Cuối tuần sau ta phải bay tới thành phố B thăm Thiên Thiên.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 303: Nam nhi phải tự cường 42



"...mười mấy vạn?" Pháo Thiên Minh phún máu: "Ngươi điên rồi à? Địa chủ

kiếm bần nông mượn mười mấy vạn?"

"Mười mấy vạn là nhiều lắm sao?" Chân Hán Tử không hiểu.

"Ngươi có cả ngàn vạn tài sản, mười mấy vạn chỉ là một con số. Nhưng nếu

lương tháng của ngươi chỉ hai ngàn, ngươi sẽ biết mười mấy vạn phải không ăn

không uống tích cóp mấy năm. Huynh đệ à, việc này ta không giúp được. Nhiều

lắm là cho mượn một ngàn, hơn nữa thì không bàn."

"Ta giúp ngươi góp nửa tháng lương, một ngàn mốt." Kiếm Cầm cắn răng

nói.

Chân Hán Tử nghi ngờ hỏi: "Khoa trương như vậy sao? Ta nhớ nhân vật

chính chơi trò chơi đều nhập sổ theo đơn vị trăm vạn. Ít nhất cũng gom được

mười vạn."

"Huynh đệ, đừng tưởng thế giới tốt đẹp như vậy, có trò chơi như vậy ai mà

chẳng chơi. Ngươi đừng nói trăm vạn, chỉ cần mười vạn tám vạn ta cũng có thể

cân nhắc làm Ngưu Lang một lần. Đám con ông cháu cha các ngươi làm sao

biết khổ cực của bá tánh. Đừng nói gì khác, chỉ cần nói ngày Quốc tế Lao động

chết tiệt kia, có đứa nào trong số các ngươi không muốn đi chơi? Còn chúng ta

vẫn phải đi làm, phục vụ các ngươi, tiền cũng không nhiều hơn bình thường là

bao. Bây giờ có hơn hai ngàn đồng, biết đủ đi."

"Xem ra tỷ tỷ của ta thật sự dụng tâm lương khổ. Nhưng hai ngàn có đủ

không?"

"Sao lại không đủ? Ngồi tàu hỏa đi, không cần loại có điều hòa. Có bản lĩnh

thì leo xe hàng. Nhưng ta khuyên nên ngoan ngoãn ngồi tàu, nếu không chỉ cần

gió thổi là đầu óc sẽ hơi ngớ ngẩn. Đến thành phố B rồi thì tìm nhà nghỉ gần đó.

Như vậy có thể nói với người ta là vội vàng tắm rửa, không rảnh đi quán trọ

sang trọng, giữ chút thể diện. Ăn uống ngoài đường thì chọn mấy món ngon bản

địa, vừa rẻ vừa bổ. Gọi ít taxi thôi, cứ nói muốn ngắm cảnh thành phố B nên đi

bộ. Như vậy tính ra lúc về ngươi còn dư vài trăm đồng. "

Chân Hán Tử vẻ mặt khâm phục nói: "Trà ca, ngươi đúng là thần nhân."

"Thần cái rắm, không phải vì không có tiền lại sĩ diện hão à, trong lòng đau

xót ra sao chỉ mình ta hiểu."

"Trà ca, ngày mai là thứ năm rồi, ta không chơi nữa. Thứ hai gặp lại nhé."

"Được rồi, nhớ kĩ là ngồi tàu hỏa phải mua vé cứng, tự mua ít bánh mì ăn lót

dạ, đừng ăn thức ăn trên tàu, còn dở hơn cả trong trường đại học, lại đắt hơn cả

McDonald's."

"Hiện giờ người phải chết đều đã chết hết, bản kế hoạch cũng đã bị đánh

cắp. Giờ chỉ cần đưa Thế tử Nam Vương vào cung, chờ trận quyết chiến bắt đầu

là được rồi."

"Thế tử Nam Vương?"

"Đúng vậy, Thế tử này giống y như Hoàng đế. Phải để hắn thay thế vị trí

Hoàng đế trước đã, rồi ngày hôm sau nhường ngôi, trao ngôi vị Hoàng đế cho

người có đức, là Diệp Cô Thành."

"Nhưng nếu hắn muốn tự làm Hoàng đế thì sao?"

"Hắn không ngu ngốc đến thế đâu. Muốn làm Hoàng đế thì phải liều mạng

cá chết rách lưới. Cả nhà Diệp Cô Thành chỉ có một mình hắn, diệt môn cũng

không sao. Thế tử Nam Vương có vài trăm người. Thà làm Thái Thượng Hoàng

vui vẻ chơi đùa cả ngàn mỹ nhân, hay là đồng ý tru di cửu tộc? Chỉ cần không

đần độn, hắn biết nên chọn sao cho phải."

Quá trình vận chuyển Thế tử có Vương tổng quản làm nội ứng rất đơn giản,

trước tiên đeo một cái mặt nạ cho Thế tử ở quán trọ, rồi đưa đến một con phố,

sau đó Vương tổng quản dẫn đến nơi an toàn. Ở đây không thể không giới thiệu

Vương tổng quản, trước khi Hoàng đế lên ngôi người này vốn là thư đồng bên

Đông Cung, có thể nói là người thân cận nhất của Hoàng đế. Cho dù nghĩ thế

nào Pháo Thiên Minh cũng không hiểu, sao lão thái giám này lại tham gia làm

loạn, còn muốn theo đuổi điều gì?

Sau khi bảy tám phần chuyện kết thúc, thời gian tới trận quyết chiến còn lại

sáu ngày. Pháo Thiên Minh cũng biết mình đã vượt qua hai ngày. Vốn Diệp Cô

Thành tuyển dụng là tám ngày rồi kết thúc. Trừ phi có người rất được lòng hắn

nên mới quyết định được, nếu không chỉ có thể chọn ứng viên tương đối hài

lòng. Cho nên lần này là Pháo Thiên Minh chen vào sơ hở. Sáu ngày còn lại làm

gì?. Vậy thì tra tấn Diệp Cô Thành, ít ra Diệp Cô Thành cho đó là một loại tra

tấn.

Để tranh thủ thời gian giết Hoàng đế, Pháo Thiên Minh tiến hành huấn

luyện toàn diện đối với Diệp Cô Thành...

Trong vài ngày qua cũng có không ít chuyện xảy ra, trước tiên là Tây Môn

Xuy Tuyết. Vốn việc quấy rối rất có kế hoạch, chẳng hạn như ném pháo nổ vào

nhà người ta, đập cửa sổ bằng đá, bỏ thuốc xả vào giếng, viết thư cho Tây Môn

Tuyết Phong, nói trong bụng vợ hắn là con của người khác, ký tên là Vô Tình

trong Tứ Đại Danh Bổ. Tiểu Nhị thậm chí còn kéo Tiêu Thập Nhất Lang ra,

định cưa cẩm vợ Tây Môn. Dĩ nhiên cuối cùng Tiêu Thập Nhất dứt khoát từ

chối và giải thích rằng, việc hắn quyến rũ phụ nữ có thai chỉ là vô ý, không có

nghĩa là thích làm cha dượng.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 304: Nam nhi phải tự cường 43



Dù sao, hai ngày qua Tây Môn Tuyết Phong ăn không ngon, ngủ không yên.

Ăn cơm bất cẩn cũng có thể phát hiện ra rắn rết, tắc kè. Hắn thì không sao, ăn

luôn là xong, nhưng vợ hắn lại không chịu nổi hành hạ như vậy. Thời gian như

thế này chỉ kéo dài được hai ngày, hệ thống bắt đầu gian lận. Tứ đại thống lĩnh

đại nội đón Tây Môn và phu nhân của hắn vào cung, khiến tổng chỉ huy quấy

rối là Tinh Ảnh thở phào nhẹ nhõm: Hai ngày này thực sự là thử thách lớn cho

nhân cách con người.

Còn có các NPC dần dần tụ tập đến xem trận chiến, phần lớn là bằng hữu

của Lục Tiểu Phụng. Trong đó có cả cao thủ chân chính như Mộc đạo nhân, Lão

Thật hòa thượng . Đường Môn cũng phái tới cao thủ NPC số một của họ là

Đường Thiên Dung, mục đích tới kinh thành tất nhiên là để giết Diệp Cô Thành

báo thù.

Bên phía Tinh Ảnh, việc bán dải lụa cũng rất thuận lợi, thậm chí từng có lần

mua tới 30 sợi một lúc. Người mua tuy giấu tên tuổi, nhưng ai cũng biết không

thể thoát khỏi Huyết Ảnh và Tử Phi Tử. Quả nhiên chỉ qua một ngày, ông lão đã

dò la được, Huyết Ảnh cấu kết với Tử Phi Tử thành lập một nhóm tinh nhuệ,

mục đích là phá hỏng nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh để trút giận.

Một ngày trước trận quyết chiến, Chân Hán Tử sau hai ngày đi vắng cuối

cùng cũng trở lại. Nhưng vẻ mặt của hắn nói cho Pháo Thiên Minh biết, chuyến

đi này thật sự không thoải mái.

"Trước giờ ta chưa hề biết thế nào là vỡ mộng. Hóa ra là chuyện như thế

này." Chân Hán Tử bỏ qua Kiếm Cầm, kéo Pháo Thiên Minh vào một quán trà

bắt đầu oán trách.

"Sao vậy? Khó coi lắm à?"

"Không phải... có lẽ do khác biệt văn hóa khu vực, ta thực sự không quen."

"Chẳng hạn?"

"Nói chẳng hạn, chúng ta đang dạo phố, gặp hai tên côn đồ nói năng bậy bạ.

Ở miền nam bên ta, mỹ nữ đương nhiên sẽ nép sau lưng ta, để bọn nam nhi

chúng ta ra tay trước. Không ngờ, ta còn chưa kịp làm gì, cô ấy đã lấy giày cao

gót đập thẳng vào đầu tên nhóc kia một cái. Còn những cô gái bên ta khi có chút

bất hòa, thường im lặng không lên tiếng, dùng cách thức trầm mặc và uyển

chuyển để phản đối. Cô ấy trái lại khá tốt, không vui là bỏ đi liền, hoặc trực tiếp

làm loạn với ta ngay trên phố. Ngoài ra nói năng quá thẳng thắn, thực sự khó

tiếp nhận. Ví dụ như tối hôm đó có kế hoạch gì đó, ngươi cũng biết mà, gặp mặt

trên mạng mà không làm chuyện ấy, ai cũng không biết phải làm gì. Nếu đổi

thành nữ nhân nơi khác dù không đồng ý cũng sẽ nói năng một cách uyển

chuyển, cô rất sẵn lòng nhưng lại nói thẳng một câu: Các ngươi đàn ông ngày

nào chẳng muốn làm chuyện đó? Khiến ta chẳng còn chút hứng thú nào."

"Ha ha... đây chỉ là thiểu số thôi. Nhưng đúng là tỷ lệ sẽ cao hơn một chút.

Kinh nghiệm cuộc sống khác biệt mà. Ngươi cho một gã cao to ở đông bắc cưới

một thiếu nữ Huệ An thử xem... Vấn đề này không bàn nữa, các ngươi cứ thế

kết thúc à."

"Không rõ." Chân Hán Tử buồn phiền nói: "Ta cảm thấy ấn tượng của

chúng ta với đối phương cũng không tồi, nhưng lúc ở thành phố B ta đã suy

nghĩ kỹ lưỡng, thực sự rất phi thực tế. Khoảng cách xa xôi còn là chuyện nhỏ,

chủ yếu là ngoại trừ bàn luận trò chơi, chúng ta không có đề tài nào khác. Về cơ

bản thì thế giới của cô ấy chỉ quay quanh hai việc. Ngươi có biết một tuần cô ấy

có thể lãng phí bao nhiêu ngày không? Chỉnh tóc đã mất tám giờ đồng hồ, làm

đẹp da lại phải mất cả buổi sáng. Bằng hữu của cô ấy, ta chẳng ưa nổi một ai.

Ánh mắt họ nhìn ta không giống như nhìn người bình thường mà như đang xem

một vật báu, đề tài nói chuyện phần lớn là bàn về thương hiệu mỹ phẩm tốt xấu.

Thật ra những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là tính cách trong

hiện thực và trong trò chơi của cô ấy quá khác biệt. Ta không thể chấp nhận

được."

"Đây là vỡ mộng, trên mạng mọi người chỉ thể hiện mặt tốt của bản thân.

Khi ngươi phát hiện cô vẫn còn quá nhiều khuyết điểm, ngươi sẽ cảm thấy bị

lừa gạt, mà ở độ tuổi của ngươi vẫn chưa đủ rộng lượng để bao dung tất cả. Ta

đã sớm biết lần này ngươi sẽ thảm bại quay về."

"Vậy sao ngươi không ngăn cản ta?"

"Cản cái gì? Người trẻ muốn tự trải nghiệm ngọt bùi cay đắng, như vậy mới

gọi là sống. Cho dù là thất bại, nhưng ngươi không cảm nhận được trong ký ức

của mình đã có thêm một ánh cầu vồng à? Bây giờ ta đã già, thật ra có rất nhiều

trải nghiệm cuộc sống ta muốn thử nhưng không dám thử, đến giờ vẫn hối tiếc.

Đương nhiên chúng ta nói không thể phạm tội hay làm tổn thương người khác.

Nhưng nói cho cùng, cuộc đời có nuối tiếc mới thêm chân thực."

Chân Hán Tử hứng khởi: "Ngươi kể ta nghe xem ngươi đã từ bỏ những gì."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 305: Nam nhi phải tự cường 44



"Thí dụ như khi tốt nghiệp đại học đã không theo đuổi nghề thủy thủ đi khắp

thế giới mà chỉ gia nhập quân đội, rồi ví dụ ta chọn bộ binh, chứ không dám

chọn lính nhảy dù thú vị hơn..."

Ngày mười lăm tháng chín âm lịch...

Lúc này, kinh thành đã chìm vào đêm tối, vầng trăng sáng treo cao phương

tây. Trận quyết chiến diễn ra vào lúc chạng vạng, nhưng khung cảnh đã bắt đầu

dàn dựng từ trước. Người chơi có vé vào cửa cũng có thể tự do ra vào hoàng

cung, nhưng vị trí hậu cung vẫn là nơi cấm kỵ. Thay đổi này khiến Pháo Thiên

Minh và Tinh Ảnh hối hận vô cùng. Dải lụa họ bán ra giá năm mươi lượng

vàng, giờ đột nhiên cả kinh thành chật ních, gần trăm vạn người chơi ào ào kéo

đến. Giá dải lụa trên chợ đen tăng vọt, bây giờ đã lên đến năm trăm vàng, nhưng

vẫn khan hiếm. Đa số người chơi không biết có vé vào cửa, chỉ nghĩ rằng hôm

nay đến đây có thể vào quan sát trận chiến trong phó bản, hoặc kinh thành sẽ

phát sóng trực tiếp trận chiến trên nhiều màn hình lớn, ai mà ngờ tình hình lại

như thế này. Có điều các nhà thiết kế vẫn không quá vô tình, các con phố kinh

thành bắt đầu tổ chức lễ hội Nguyên Tiêu náo nhiệt.

Hoạt động dân tộc ném pháo Long Đăng khó có thể tổ chức trong thực tế vì

lý do an toàn, nhưng trò chơi không quá quan tâm, cảnh tượng náo nhiệt tại phố

Kinh Ngũ thực sự thu hút không ít tiếng hò reo của người chơi. Đương nhiên

không thiếu các câu đố vui, phố Kinh Lục là con phố đố bí ẩn, nghe nói có cơ

may nhận được quà bí mật trong truyền thuyết. Kinh Thất và Kinh Bát là phố

ven sông, thả đèn hoa trở thành nơi ưa thích của các nữ người chơi.

Ngoài ra, các loại đồ ăn vặt cổ xưa cũng bày bán khắp nơi... Tóm lại, người

chơi tuy có phần thất vọng vì không được chứng kiến trận chiến trong truyền

thuyết, nhưng ít ra cũng không uổng công đến kinh thành một chuyến. Bởi vì

trong đời thực, những hoạt động này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt mọi

người vì lý do an toàn và vệ sinh.

Nhất Kiếm Tây Lai. Thiên Ngoại Phi Tiên. Hai kiếm khách có kỹ năng kiếm

thuật cao nhất trong truyền thuyết giờ đây đang lặng lẽ đứng trên ngói lưu ly

của điện Kim Loan. Cả hai mặc áo trắng, mắt nhắm nghiền chờ đợi thời khắc

quyết chiến.

Thái Hòa cung bên tay trái là nơi để các NPC quan chiến, ngoại trừ Mộc đạo

nhân và Lão Thật hòa thượng, bốn vị đại thống lĩnh trong cung đều ở đây. Ba

ngàn đại cấm vệ quân đã vây kín bốn phía chặt như nêm cối. Bên phải Thái Hòa

điện có gần trăm người chơi khác, một bên là đám bằng hữu của Pháo Thiên

Minh khoảng hai mươi người, bên kia lại có tới gần ba mươi người. Nguyên

nhân không đủ ba mươi là vì có người đem dải lụa đi bán lại. Những người ở

giữa có võ công cao thấp khác nhau, nhưng chỉ thuần túy là đến quan sát.

Gió nhẹ thổi đung đưa tà áo hai kiếm khách. Khí thế sát phạt bao trùm cả

hoàng cung. Hai người không nhìn đối phương, bọn họ biết đối phương cũng

không nhìn mình. Trong lòng Diệp Cô Thành có kiếm, trong lòng Tây Môn Xuy

Tuyết có người.

"Đến giờ rồi!" Thống lĩnh đại nội Ngụy Tử Vân hô lớn một tiếng.

Tây Môn Xuy Tuyết nhẹ nhàng mở mắt, hai tay nâng kiếm sắp sửa lên tiếng,

bỗng một người chơi hô lớn: "Hắn không phải Diệp Cô Thành!"

Diệp Cô Thành chậm rãi quay đầu lại nhìn: "Ồn ào cái quái gì, còn lao nhao

nữa ta thịt cả ngươi." Thời gian, điều cần là thời gian. Khi đến giờ, bên kia chắc

chắn sẽ động thủ, mình nhất định phải kéo dài thời gian.

"Chết tiệt, là giả đấy, giả đấy." Diệp Cô Thành vừa nói ra, đám người xung

quanh ồn ào om sòm. Bỗng nhiên Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên biến mất trước

mắt mọi người, một luồng sáng trắng bắn thẳng vào điện Thái Hòa. Một tiếng

long ngâm vang lên, hai người chơi làm ầm ĩ nhất đột nhiên biến thành ánh sáng

trắng. Không ai nhìn rõ được động tác của hắn, cũng không thể tưởng tượng nổi

tốc độ của kiếm pháp ấy. Đám đông ồn ào đột nhiên im bặt, ai nấy trong lòng

chửi rủa Tây Môn Xuy Tuyết: Mẹ kiếp, có phải nói với ngươi đâu.

Tây Môn Xuy Tuyết chậm rãi trở về vị trí cũ của mình nói: "Lần trước thiếu

ngươi một ân tình. Nay trả lại cho ngươi một lần." Chỉ có hắn biết người trước

mắt chính là Diệp Cô Thành, vẻ lạnh lùng vô tình trong mắt, sự cô độc của cao

thủ, kẻ khác không thể nào giả trang được. Hắn và Diệp Cô Thành đều là những

kiếm khách không xuất thế, trên người đều mang ý vị tương tự, cả đời chỉ sống

vì kiếm. Điểm khác nhau duy nhất là giờ đây trong lòng Tây Môn Xuy Tuyết đã

có tình yêu, còn trong lòng Diệp Cô Thành thì có quyền lực.

Lục Tiểu Phụng cười lớn nói: "Diệp Cô Thành, ngươi còn nhận ra ta

không?"

"Ngươi chẳng phải là Lục Tiểu Phụng à? Không thấy ta đang bận à? Đi chết

đi." Lời nói của Diệp Cô Thành lộ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng hắn cực

kỳ đau khổ.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 306: Nam nhi phải tự cường 45



"Tây Môn Xuy Tuyết, nếu ta cũng nói Diệp Cô Thành này là giả, ngươi có

giết ta không?" Lục Tiểu Phụng chớp mắt hỏi. Hắn đã nhận ra Diệp Cô Thành

đang kéo dài thời gian, phải lập tức dứt điểm ở đây, lột mặt nạ thật sự của Diệp

Cô Thành. Nhưng bây giờ hắn không chắc chắn Diệp Cô Thành rốt cuộc là ai,

là Thanh Mai Chử Trà, Chân Hán Tử thật hay là Kiếm Cầm. Hiện tại không thể

trực tiếp gọi tên, cách tốt nhất là ép buộc hắn phải ra tay.

"Không đâu." Tây Môn Xuy Tuyết điềm đạm nói: "Ta không giết bằng

hữu."

"Lục Tiểu Phụng, thằng ngu nhà ngươi, luôn miệng luôn nói ta là giả, mẹ nó

ngươi có chứng cứ gì không." Gương mặt Diệp Cô Thành không biểu cảm,

nhưng từ lời nói có thể nghe ra tâm trạng của hắn khá nóng này. Điều này càng

chứng minh suy đoán của Lục Tiểu Phụng, người này đã dịch dung.

"Chứng cứ ư?" Lục Tiểu Phụng cười một tiếng nói: "Chỉ cần ngươi ra tay

với ta, há chẳng phải đã rất rõ rồi sao?"

"Đồ ngu nhà ngươi, sao ngươi không để ta và Tây Môn huynh đệ giao thủ

vài chiêu trước đã, tại sao nhất định phải động thủ với ngươi mới biết được.

Hơn nữa ta cũng không giết bằng hữu."

"Thanh Mai Chử Trà, thế ngươi có giỏi thì đến giết chúng ta đi?" Có người

chơi tiếp lời, chính là ba mươi tên kia, mỗi người nói một câu, ầm ĩ náo loạn.

"Đến đây, đến giết chúng ta đi."

Diệp Cô Thành tức giận nói: "Đồ chó chết, g**t ch*t lũ chúng nó đi."

"Được." Không rõ là Vô Song Ngư hay là Mã trả lời, mười người còn lại lao

thẳng về phía ba mươi tên kia. Còn mười người kia không nhúc nhích vì mười

người này là thân nhân, võ công cũng tầm thường. Mười đánh ba mươi, lập tức

đan xen vào nhau. Cho dù mỗi người ở phe chính nghĩa đều có võ công cao

cường, nhưng rõ ràng ba mươi tên hung ác kia cũng chẳng phải là đèn cạn dầu.

Chưa đầy nửa khắc, ai nấy đều thấy rõ, chính nghĩa nhất định có thể thắng hung

ác, nhưng sinh mệnh và phòng ngự của bọn tà ác quá cao, cần không ít thời

gian.

"Thôi đủ rồi! Tự ý giao chiến trong hoàng cung, chém đầu tại chỗ. Người

đâu, chuẩn bị nỏ lớn." Vài vệ binh trên cung điện gần đó đồng thanh đáp lại.

"Khoan đã." Lục Tiểu Phụng quan sát hai bên đã tách ra, một bên đã chết

ba, bên kia vẫn còn mười. "Cao thủ đương thời quyết đấu là việc trọng đại đến

mức nào, lũ chuột nhắt này còn ở đây quấy rối, khiến người ta vô cùng bất mãn.

Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đã rời vỏ, bao giờ kiếm của Diệp Cô Thành mới

rời vỏ?"

"Lục Tiểu Phụng, ngươi không tin ta đến mức đó sao? Ông đây chẳng qua

thay đổi chút ngữ điệu, ngươi lại đành lòng để hai mươi mấy người kia chịu

chết à?"

"Ta đành lòng." Lục Tiểu Phụng biết thời gian không còn nhiều, quả quyết

gật đầu. Bên kia đám người cũng đồng thanh đáp: "Đến giết ta đi!"

Diệp Cô Thành chậm rãi rút kiếm ra nói: "Ta học kiếm còn lại ba mươi năm

đã có thành tựu, nay có thể đánh với Tây Môn huynh một trận, không uổng ba

mươi năm học tập này. Đáng tiếc phải dính máu thường nhân... mong Tây Môn

huynh đừng ghét bỏ thanh kiếm th* t*c này."

"Kiếm chính là kiếm, sao lại nói là th* t*c?"

"Nói hay lắm, Thiên Ngoại Phi Tiên." Dứt lời, Diệp Cô Thành nhân kiếm

hợp nhất cuốn thẳng tới, chiêu kiếm này không chỉ khiến Tây Môn Xuy Tuyết

biến sắc, ngay cả vầng trăng tròn sáng ngời dường như cũng biến mất. Ánh sáng

duy nhất còn sót lại trong thiên địa chỉ có kiếm quang nhanh như điện, lạnh lẽo

như băng.

Trong khoảnh khắc ấy tất cả mọi người bao gồm Lục Tiểu Phụng đều hiểu

được một việc, Diệp Cô Thành trước mắt tuyệt đối không phải hàng lởm. Nếu

người này là hàng lởm, trừ phi Lục Tiểu Phụng là nữ. Mà Lục Tiểu Phụng là nữ

sao?

Không phải! Cho nên người này chính là Diệp Cô Thành. Lục Tiểu Phụng

bắt đầu lạnh run, nếu như Diệp Cô Thành ở đây, vậy Thanh Mai Chử Trà đương

nhiên là đi giết Hoàng đế. Mặc dù có bốn vị cao thủ tuyệt đỉnh vẫn hầu hạ bên

cạnh Hoàng đế như trước, nhưng Lục Tiểu Phụng biết một việc, hạ tiện vô địch,

ý nghĩ xấu tùm lum. Đặc biệt là đối phó với bốn vị cao thủ chỉ có võ công mà

không có bao nhiêu chỉ số thông minh.

Lúc này không chỉ có Lục Tiểu Phụng buồn bực, mà hai mươi mấy người

đang hóa thành vệt sáng rời đi cũng đang rất buồn bực. Hiện tại ai cũng biết

chắc chắn người này không phải Pháo Thiên Minh. Cho dù y có song tuyệt học

cấp 100 cũng không đạt tiêu chuẩn như vậy. Tinh túy của chiêu này không phải

cứ dùng là được, mà là tự nhiên như nước chảy mây trôi, hoàn mỹ như thiên

nhân hợp nhất, rơi vào trên tay Pháo Thiên Minh nhiều lắm là máy thu gặt bạo

lực. Rất hiển nhiên bọn họ cũng bị Pháo Thiên Minh lừa gạt.

Làm như vậy cũng là vì Pháo Thiên Minh không có cách nào, y không bảo

đảm trong số bằng hữu không có ai như Chân Hán Tử, không cẩn thận để lộ tin

tức. Kế hoạch này nói đơn giản thì đơn giản, chỉ có Diệp Cô Thành đùa nghịch

theo theo Lục Tiểu Phụng và người chơi cờ, kéo dài thời gian. Diệp Cô Thành

xuất hiện ít nhất cũng khiến tứ thống lĩnh không có động tác gì khác, cho dù

bọn họ có nghi ngờ mình đi ám sát Hoàng đế cũng biết mình tuyệt đối không

phải đối thủ của tứ đại hộ vệ.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 307: Nam nhi phải tự cường 46



Đến giờ, Pháo Thiên Minh, Chân Hán Tử, Kiếm Cầm, thế tử Nam Vương

cùng Vương tổng quản; năm người đã mò tới phía nam thư phòng. Pháo Thiên

Minh phân phó: "Khinh công của ta tốt, để ta vào trước, Chân Hán Tử và Kiếm

Cầm cẩn thận đi theo, hai người các ngươi nghe có động tĩnh thì vào cửa sau."

Vương tổng quản hỏi: "Có cần ta đánh thức hắn trước không?"

Ba người chơi đồng thời đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn thằng ngốc này, chẳng

trách Diệp Cô Thành thất bại, làm cả nửa ngày hóa ra tên này là kẻ xúi giục

người ta quyết đấu với Hoàng đế. Vì sao người xấu sao lại không có kết cục tốt?

Bởi vì nói nhảm quá nhiều. Làm một người xấu nhất định phải b*p ch*t thứ có

uy h**p đến mình từ trong trứng nước. Đương nhiên trong phim ảnh có đám xấu

xa não tàn, hiện tại có, tương lai sẽ còn có. Không phải đạo diễn người ta không

biết, chủ yếu là khán giả thích xem.

Pháo Thiên Minh vẫn rất kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta hiện đang làm

chuyện xấu đúng không?"

"Đúng!" Ta đáp.

"Vậy ngươi phải biết rằng bất luận làm chuyện gì cũng phải có đạo đức

nghề nghiệp, nếu đã làm chuyện xấu thì phải lén lút, đây là nghĩa vụ chúng ta

phải tận lực thực hiện." Pháo Thiên Minh thuyết phục Vương tổng quản rồi nói

với Chân Hán Tử: "Đưa bảo kiếm cho ta mượn, tốt nhất là có thể cho hắn chết

không đau đớn! Than ôi! Ta thật quá lương thiện."

Bích Thủy kiếm: Sắc bén cao cấp, tính chất cao cấp. Tất cả cấp bậc kiếm

thuật + 2.

Pháo Thiên Minh đẩy nhẹ cửa ra, ngoài hai mươi trượng, ánh trăng sáng

chiếu xuyên qua cửa sổ vào một chiếc giường lớn. Pháo Thiên Minh vận khinh

công lặng lẽ tiến đến bên cạnh rồi phán đoán trong lòng: giai cấp bóc lột, ngủ

một mình mà chiếm không gian lên đến ba trăm thước vuông. Cái này gọi là gì?

Cái này chính là xa xỉ, hành động của ta là gì? Vì dân trừ hại! Thật quá vĩ đại.

Khi tiến đến cách khoảng sáu trượng, Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Hoàng

đế đang nằm trên giường rồi rút bảo kiếm ra.

Hàn quang lóe lên, Thiên Ngoại Phi Tiên bay thẳng tới, lần này Pháo Thiên

Minh vận chín phần mười nội lực. Mặc dù về mặt thưởng thức thực tế có chênh

lệch so với Diệp Cô Thành, mặc dù về mặt uy lực quả thật kém xa bản gốc.

Nhưng dù sao đây vẫn là Thiên Ngoại Phi Tiên, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Kiếm quang lướt qua, giường bị chặt đứt ngay giữa, đợi đến khi Pháo Thiên

Minh lui lại cách đó bốn trượng rồi quay đầu lại, y kinh ngạc phát hiện Hoàng

đế vẫn chưa chết.

"Ai đó?" Chỉ thấy Hoàng đế đứng giữa đại sảnh... chỉ còn một chân. Nói thế

nào đi nữa, bảo kiếm cộng Thiên Ngoại Phi Tiên, lại thêm đánh lén, không để

lại chút kỷ niệm nào thì thật sự là bôi nhọ hành động của chính mình.

"Ta nói ta đến thị tẩm ngươi, có tin không?" Pháo Thiên Minh vừa nói vừa

liên tục tung ra từng chiêu từng thức.

Chân Hán Tử và Kiếm Cầm cũng vây đánh. Bất kể đối phương có biết võ

công hay không, tất cả đều chọn cách tấn công ác liệt nhất về phía Hoàng đế.

Chân Hán Tử vừa tung chiêu vừa hô to: "Chúng ta đến cứu giá!"

Tiếng long ngâm vang lên, bốn người đồng thời thi triển một chiêu. Pháo

Thiên Minh bị Hoàng đế tránh khỏi, trong khi kiếm của Chân Hán Tử và Kiếm

Cầm lại bị chặn lại bởi thanh bảo kiếm tùy thân của Hoàng đế. Hoàng đế thấy

ba người giật mình bèn nói: "Võ công của trẫm có thể xếp trong thập đại cao

thủ võ lâm."

"Thập đại đại cao thủ?" Pháo Thiên Minh kinh hãi chửi rủa: "Mẹ kiếp, một

Hoàng đế không ngoan ngoãn chơi gái đi, lại đi học võ công làm cái chim gì?

Hay là ngươi bất lực à? Đứng chết trân ở đó làm gì? Chém đi, chỉ là thập đại

cao thủ, thiếu một chân mà còn khoác lác như vậy, quần ẩu g**t ch*t hắn."

Bốn người cùng giao chiến, Hoàng đế cảm nhận áp lực gia tăng gấp bội.

Trước tiên không nói tới Pháo Thiên Minh kia chỉ biết quấy rối. Kiếm quang lóe

lên, hai người khác phải lùi lại nói Chân Hán Tử và Kiếm Cầm hợp tác thì phải

coi hoàn mỹ. Hoàng đế đánh ra kiếm chiêu, nhiều lắm cũng chỉ phát huy được

một nửa đã bị Phá Kiếm thức của Kiếm Cầm ép trở về. Trong khi Hoàng đế

muốn phòng thủ, lại không chặn nổi kiếm pháp quỷ thần khó lường của Chân

Hán Tử. Không đầy ba phút đã dính lên ba vết máu. Lúc này cuối cùng Hoàng

đế cũng hoảng hốt.

"Hộ vệ... hộ vệ." Hoàng đế cảm thấy kỳ lạ, động tĩnh lớn như vậy, tại sao

bốn hộ vệ không có chút biểu hiện gì. "Ngươi nói tới chính là bốn huynh đệ

sinh tư ẩn núp trong tường phải không? Đừng kêu, ngươi có gọi đến khàn cả cổ

bọn họ cũng không để ý ngươi đâu" Pháo Thiên Minh thấy mình chỉ phá hoại

nên quyết định cầm cái ghế ngồi một bên thưởng thức.

"Chẳng lẽ các ngươi mua chuộc... không thể nào. Bốn người bọn họ là thuộc

hạ trung thành nhất với ta, các ngươi không thể nào mua chuộc được họ. Ta bảo

bọn họ sẽ không đi về phía đông bọn họ sẽ tuyệt đối không đi hướng tây, bảo

bọn họ giết cha ruột bọn họ sẽ tuyệt đối không giết mẹ ruột."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 308: Nam nhi phải tự cường 47



"Hì hì, chính vì bọn họ là trung thần. Cổ nhân nói chính rất hay, vua muốn

thần chết, thần có thể không chết không?"

"Đương nhiên là không thể." Hoàng đế trả lời quang minh lẫm liệt rồi lại ăn

một kiếm. "Có ý gì?"

Vương tổng quản tiến lại gần vài bước cười khúc khích nói: "Không có ý gì

cả, tiểu nhân chỉ lợi dụng thời cơ ngài không có mặt, đưa bốn con dao găm cho

bọn họ nói người nhà giàu sang phú quý. Ai ngờ bọn họ không nói hai lời đâm

thẳng vào tim! Trung thần ơi là trung thần, chậc chậc!"

"Vì sao bọn họ lại..." Nói đến một nửa, cuối cùng Hoàng đế cũng hiểu ra.

Vương tổng quản là hoạn quan thân cận của mình, là tj nổi tiếng nhất triều đại.

Hắn đưa đi bốn con dao găm ngự ban, cho dù là trung thần, thậm chí gian thần

cũng chỉ có thể đâm vào chính mình.

"Ý tưởng này là cô ấy nghĩ ra." Pháo Thiên Minh thấy Hoàng đế trừng mắt

nhìn mình, thuận tiện giải thích chỉ người vào Kiếm Cầm. Cao thủ giao chiến,

tối kỵ phân tâm. Chỉ vài câu nói như vậy, tay trái Hoàng đế đã bị Chân Hán Tử

chặt đứt ngang cổ tay.

Hoàng đế tranh thủ điểm huyệt cầm máu, giận dữ hỏi: "Khanh dám... tặc

nhân, sao phải làm tặc?" Đây là lời thoại càng thêm kích động.

"... Ngươi đừng vu oan giá họa cho ta. Ta đường đường danh môn chính

phái. Ta làm như vậy là vì suy nghĩ cho bá tánh thiên hạ."

“Xin chỉ giáo?”

Kiếm Cầm đáp: "Ngươi xem, võ công giỏi như thế, chứng tỏ đã tốn nhiều

thời gian luyện tập. Ngươi là Hoàng đế, không thể mù chữ được. Văn võ song

toàn, ngươi tự hãy nghĩ xem mình đã bỏ ra bao nhiêu thời gian?"

Kiếm Cầm nói tiếp: "Hơn nữa, mỗi ngày Ngươi phải thỉnh an, trò chuyện

với Hoàng thái hậu, du ngoạn cùng các cách cách. Ngươi còn phải xử lý các

xung đột cung đình... Ta nói này, ngươi có còn có thời gian xem công văn

không? Một Hoàng đế như vậy, tất nhiên phải đổi."

Hoàng đế còn đang nói: "Ta nắm quyền thiên tử..." Pháo Thiên Minh đã

nhân cơ hội ném ngay một phi đao, trúng ngay mắt trái Hoàng đế. Trượng

thương nhân ba thương tổn, ai cũng thấy Hoàng đế sẽ không thể chống cự thêm

bao lâu.

Diệp Cô Thành lạnh lùng hỏi Tây Môn Xuy Tuyết: "Trong lòng ta đã bình

tĩnh, còn trong lòng ngươi vẫn còn sóng gió, có muốn chờ thêm chút nữa

không?"

Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm: "Chiến đấu là tất yếu, bắt đầu thôi. Kiếm là

vũ khí sắc bén nhất thiên hạ, lưỡi kiếm dài ba thước bảy tấc, nặng bảy cân mười

ba lượng."

Diệp Cô Thành nói: "Kiếm tốt."

Tây Môn Xuy Tuyết đáp: "Đích thật là kiếm tốt."

Diệp Cô Thành cũng giơ cao thanh kiếm trong tay: "Kiếm này là tinh hoa

trong hàn thiết hải ngoại, thổi tóc đứt tóc. Kiếm dài ba thước ba, nặng sáu cân

bốn lượng."

Tây Môn Xuy Tuyết khen: "Kiếm tốt."

Diệp Cô Thành nói: "Vốn là kiếm tốt."

Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên hỏi: "Lòng ngươi tĩnh lặng, phải chăng đã

đắc thủ?"

"Lòng ta an là bởi ta tin tưởng hắn."

"Tiểu tử kia rất hư hỏng."

"Đó là vì ngươi không phải bằng hữu của hắn." Diệp Cô Thành trong lòng

rơi lệ, là bằng hữu y cũng đẩy vào chỗ chết. Mình phải học mấy câu cửa miệng

của hắn, cũng là chuyện rất không đơn giản. Cho đến nay, ghi chép vẫn còn

trong túi: mẹ kiếp, mẹ nó..., không hoàn toàn là mắng nhiếc người khác, đôi khi

bày tỏ tâm trạng. Vậy nên nhìn không vừa mắt nhất định phải phát tiếng hai chữ

ấy trước tiên. Chữ cái lông càng nhấn mạnh, rất dễ khiến người rung động,

chẳng hạn như ‘ngươi hô hào cái gì’ sẽ không có khí thế như ‘ngươi gào cái

lông gì’. Bảo người khác đừng can thiệp chuyện của người ta, tốt nhất là trực

tiếp cho kẻ ấy chết đi. Điều này hàm chứa đe dọa, khẳng định rằng ngươi cũng

không cần kẻ khác nhúng tay vào việc của mình...

"Mời!"

"Mời!"

Hai thanh kiếm đã đâm ra, kiếm của hai người hợp nhất với chủ nhân, đây

đã là cảnh giới tâm kiếm tối thượng trong võ học. Kiếm của Diệp Cô Thành như

bên trong mây trắng bên ngoài gió lộng. Trên thanh kiếm của Tây Môn Xuy

Tuyết, lại như buộc một sợi dây vô hình. Vợ con của hắn, gia đình của hắn, tình

cảm của hắn chính là sợi dây vô hình ấy.

Lục Tiểu Phụng cũng đã nhìn ra, trong hai mươi biến hóa sắp tới, kiếm của

Diệp Cô Thành chắc chắn sẽ đâm thủng cổ họng của Tây Môn Xuy Tuyết. Trận

tỷ thí này vốn là bi kịch. Từ đầu đã định sẵn sẽ là bi kịch. Hai người có thể trở

thành bằng hữu tốt nhất mà lại quyết đấu sinh tử. Muốn hỏi Diệp Cô Thành tin

tưởng ai nhất trên đời này. Không phải Lục Tiểu Phụng, cũng không phải Pháo

Thiên Minh mà là Tây Môn Xuy Tuyết. Tuy vậy, hắn không thể ngừng tay, hắn

nhất định phải tôn trọng đối phương, phải tôn trọng luật lệ của giang hồ, phải có

người nằm xuống. Tây Môn Xuy Tuyết cũng thế, hắn biết sinh mệnh của mình

sắp cạn. Nghĩ đến vợ con nhưng không hối hận. Có lẽ đây cũng là số mệnh tốt

đẹp nhất của một kiếm khách.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 309: Nam nhi phải tự cường 48



Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người không muốn hai người được

như ý muốn. Người ấy không phải Lục Tiểu Phụng, bởi vì hắn cũng không có

cách nào ngăn cản bọn họ. Cũng không phải Pháo Thiên Minh, y đang bận trêu

chọc Hoàng đế giãy chết. Người ấy là... Tỉnh Ảnh.

Hai thanh kiếm bất hủ đồng thời chậm lại, sau đó dừng hẳn, Diệp Cô Thành

và Tây Môn Tuy Tuyết nhìn xuống cung điện với vẻ rất tức giận, ừm... là cùng

một lúc tức giận. Và vị trí hai người nhìn chính xác chỉ có họ mới có thể thấy,

người chơi và NPC không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hai cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm chính là Tinh Ảnh. Chỉ thấy Tinh Ảnh

vừa nhìn họ, vừa cười với Tây Môn phu nhân Tôn Tú Thanh - rồi đấm một

quyền vào bụng dưới. Võ công của Tinh Ảnh vốn không tồi, quyền này đấm

xuống khiến Tây Môn phu nhân phun cả mật gan ra. Không phải Tinh Ảnh

không biết đây là tìm đường chết, nhưng thứ nhất, hắn thực sự rất thích Tây

Môn Tuy Tuyết, thứ hai là hắn cảm thấy vô cùng hối hận đối với hành động hai

ngày nay. Hắn nghĩ hết mọi cách cũng chỉ có phương án này có thể khiến hai

người dừng tay.

Hai mươi trượng đối với người chơi, thậm chí là đối với Pháo Thiên Minh

cũng xem như không phải khoảng cách nhỏ, nhưng Diệp Cô Thành và Tây Môn

Tuy Tuyết nhảy lên, hai thanh kiếm đồng thời đâm vào ngực Tinh Ảnh.

"Cô ta không phải phu nhân của ngươi." Diệp Cô Thành chỉ cần liếc nhìn

một cái là biết người bị Tinh Ảnh đánh chỉ là một cung nữ NPC bình thường,

trên mặt đeo một chiếc mặt nạ mà thôi.

"Phải, ta đã giết nhầm người."

"Ai hi vọng chúng ta quyết đấu?" Diệp Cô Thành đột nhiên hỏi.

"Sòng bạc, còn có kẻ thù của chúng ta."

"Ai không hi vọng trận quyết đấu của chúng ta?"

"Bằng hữu của chúng ta, người thân của chúng ta." Gió mát cuốn lấy vạt áo

của hai người, dưới ánh trăng chiếu rọi, khí thế sát phạt trong thiên địa được

quét sạch. Hai người cúi đầu nhìn thanh kiếm của mình, im lặng rất lâu, Tây

Môn Tuy Tuyết đột nhiên nói: "Cáo từ!"

"Mời!"

"Mời!"

Thấy Tây Môn Xuy Tuyết đi khỏi, tất cả người hầu đều vỗ tay hoan hô. Vừa

được xem kiếm pháp tuyệt thế mà không xảy ra bi kịch gì, đương nhiên là

chuyện hoàn hảo rồi. Dẫu không ai ngã xuống, song người sáng suốt cũng biết

ai thắng ai thua. Người duy nhất thất vọng là Đường Thiên Dung đang ẩn núp

bên cạnh...

"Cuối cùng cũng chém chết rồi, mẹ nó! Đây là Hoàng đế hay con gián?"

Chân Hán Tử thở phào nhẹ nhõm.

"Chém chết?" Pháo Thiên Minh thu bài lại nói: "Ta đã phải làm hai lượt mới

g**t ch*t được. Thế tử chú ý đóng vai đi." Vừa nói đến đây, Pháo Thiên Minh đã

nghe thấy tiếng Diệp Cô Thành từ phía xa vọng lại: "Lục Tiểu Phụng, ngươi đa

nghi cũng thật nặng đấy."

"Chuyện liên quan đến an nguy của Hoàng thượng, Lục đại hiệp cẩn thận là

phải. Ta cũng sớm nghi rằng Thanh Mai Chử Trà kia không đáng tin. Lần này

thậm chí còn không tới quan chiến. Ta cũng thấy có điều kỳ lạ." Đây là tiếng

của Ngụy Tử Vân.

"Hỏng bét! Không kịp xử lý thi thể." Pháo Thiên Minh vội vàng cởi bỏ long

bào, rồi rút cả thương lẫn kiếm ra. Chém nát thi thể Hoàng đế. Khi y vừa xong

việc, cửa lớn đã bị đẩy ra, một đám người ùa vào. Pháo Thiên Minh vốn tính

Tây Môn Xuy Tuyết chắc chắn phải chết, rồi Diệp Cô Thành sẽ rơi lệ vẩy ngói

lưu ly, ca ngợi hay thương tiếc khoảng mười phút, thời gian hãy còn dư dả. Ai

ngờ Trình Giảo Kim Tinh Ảnh này đã trực tiếp cắt đứt quãng thời gian sau.

Pháo Thiên Minh cười khổ gật đầu với Diệp Cô Thành, Chân Hán Tử và

Kiếm Cầm bên cạnh cũng thở dài, thiên ngoại vô điểu rồi.

"Bị ngươi nói trúng, quả thật có kẻ hành thích." Diệp Cô Thành tuốt kiếm

chĩa thẳng cổ Pháo Thiên Minh... Bọn Pháo Thiên Minh không thể không chết.

Dấu vết xung quanh, đặc biệt là chiếc long sàng bị phá hủy khiến y không thể

biện minh. Hơn nữa, bọn họ mà chết, mọi chuyện đều do Thế tử đã sắp đặt,

cũng chính là lời của Hoàng đế. Cho dù có ai nghi ngờ, cũng không dám hỏi

han.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngày mười sáu tháng chín là một ngày nhàm chán, Pháo Thiên Minh đang ở

trong một phòng riêng tại quán trà kinh thành, một mình thưởng trà. Nói thưởng

trà là quá để mắt tới y, trà năm mươi bạc một cân hay trà năm bạc một cân y

cũng không phân biệt được. Y vẫn tưởng cách pha trà là ném vài lá vào thùng

lớn, đổ nước vào rồi để thêm một tiếng đồng hồ, đá bóng xong có thể uống một

hơi cạn sạch. Còn uống Coca thì không được, sẽ bị nghẹn chết.

Nhưng y không hề nhàm chán, lý do ngồi trong quán trà là vì hôm qua, lúc

Diệp Cô Thành giết y, đã bảo y đến đây chờ tới giờ Ngọ hôm nay. Kiếm khách

thường là người chữ tín và giữ lời hẹn, Diệp Cô Thành cũng không ngoại lệ,

gần đến giờ Ngọ, Diệp Cô Thành đẩy cửa bước vào.
 
Back
Top Bottom