Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 310: Nam nhi phải tự cường 49



"Đã tới rồi. Ngồi đi! Uống trà gì?" Pháo Thiên Minh vừa hỏi vừa chỉ vào trà

Thiết Quan Âm, Long Tỉnh, Khổ Ngài, Mao Phong và Bích Loa Xuân trước

mặt mình.

"Trà... ta tùy ý." Diệp Cô Thành cũng ngồi xuống.

"Được rồi, vậy cứ uống giống ta." Pháo Thiên Minh đổ bỏ cặn trà. Cầm

từng loại lá trà ném vào cái bình lớn bên cạnh, rồi đổ đầy nước, lắc nhẹ bình

nước rồi hỏi: "Có Huyền Băng chưởng gì đó không, làm ít băng đi?"

"... Không biết... a" Diệp Cô Thành thấy mình đang nói chuyện cà lăm bèn

vội cắt ngang đề tài: "Ta nên cảm ơn ngươi mới phải."

"Chuyện nhỏ thôi! Bao giờ sẽ lên ngôi Hoàng đế?"

"Ngày mai đi! Dù sao cũng chỉ ngồi được nửa năm."

"Ý ngươi là gì?"

"Chẳng lẽ ngươi tưởng trò chơi này chỉ có mình ngươi chơi! Nửa năm nữa

lại phải quyết chiến. Hay là ngươi không biết NPC chết đi sẽ được làm mới sau

nửa năm?"

"...Không biết." Pháo Thiên Minh thực sự không biết. Có lẽ cũng không

mấy ai biết, trò chơi mới chỉ hoạt động được bốn tháng. "Võ công của ngươi

mất rồi à?"

"Ừ, đã mất. Quen rồi, gần đây thường bị mất võ công. Một ngày không mất,

trong lòng còn bất an."

"Ha ha... thực sự không thể dạy ngươi Thiên Ngoại Phi Tiên được nữa.

Nhưng mà..." Diệp Cô Thành khiến Pháo Thiên Minh tò mò.

"Nhưng mà cái gì?” Dĩ nhiên Pháo Thiên Minh đã bị khơi gợi trí tò mò.

"Nhưng mà trong lúc vô tình ta tìm được một bộ tuyệt học nội công trong

hoàng cung." Diệp Cô Thành lấy ra một quyển sách lắc lư nói: "Ta có thể đảm

bảo là không ai có thể phế bỏ võ công của ngươi được. Bởi vì người có thể làm

điều đó đã chết cách đây ba trăm năm rồi. Có điều, trước hết ta xin nói rõ, bộ

sách này chỉ có ngươi mới có thể sử dụng."

Pháo Thiên Minh không hề phấn khích chút nào, mặt mày ủ rũ nói: "Nội

công? Hơn nữa chỉ có thể tự mình sử dụng thôi sao?" Pháo Thiên Minh giơ lên

bàn tay lửa nói: "Đưa đây ta đốt đi, còn có thể phá hủy một chút tầng ô-zôn, góp

phần hủy diệt loài người."

"Vậy ra ngươi không thích, thật đáng tiếc... À không, quyển sách này không

tầm thường đâu, chỉ cần nội công của ngươi đạt đến cấp 10, ngươi sẽ tự động

lĩnh ngộ một bộ võ công tuyệt học mà ngươi sở trường nhất. Chẳng hạn như nếu

ngươi dùng kiếm, ngươi sẽ có thể lĩnh ngộ..."

"Cho ta cho ta... Ta muốn xem ai còn dám nói nhân phẩm của ta kém cỏi?

Đây hoàn toàn là bộ tuyệt học được đo ni đóng giày cho riêng ta. Thành ca, thôi

khỏi nói nữa, lần sau cho dù không thể tham gia nhiệm vụ của ngươi nữa, ta

cũng sẽ xông thẳng vào hoàng cung nâng cao thanh thế cho ngươi."

Diệp Cô Thành gật đầu cười híp mắt rồi đưa quyển sách tới. Nụ cười này

khiến Pháo Thiên Minh rùng mình, sao lại giống Lục Tiểu Phụng đến thế?

Nhận lấy quyển sách rồi nhìn vào, Pháo Thiên Minh phun ra một ngụm máu

tươi. Trên sách viết bốn chữ lớn "Quỳ Hoa Bảo Điển”. Bên cạnh có chú thích

nhỏ: Muốn luyện thần công, trước phải tự cung.

Quyển sách này, y quá quen thuộc...

Hàng Châu, Không Có quán rượu, một bàn bốn người bình thường đang

ngồi, trông có vẻ hoang mang vô cùng, miệng liên tục lẩm bẩm: "Cắt đi, dù sao

cũng chẳng đau. Không cắt, quyết không cắt."

"Cắt cái gì vậy ông chủ?” Ngay lúc Pháo Thiên Minh lặp lại lần thứ năm

trăm bảy mươi hai, cuối cùng Tiểu Hắc không nhịn được mở miệng hỏi.

Pháo Thiên Minh vừa quay đầu, liếc mắt đánh giá Tiểu Hắc rồi hỏi tiếp:

"Tiểu Hắc, ngươi cho rằng nếu chiêm của ngươi đột nhiên mất đi, sẽ có cảm

giác thế nào?"

Sau khi nghe lời này, khuôn mặt Tiểu Hắc lập tức tối sầm, tiện tay cầm lấy

một cái muôi sứ vẽ một nét, hai hàng lông mi của Pháo Thiên Minh rơi chỉnh tề

trên mặt bàn. "Không nói thì thôi! Có gì mà ghê gớm."

"Hừ!" Tiểu Hắc lẩm bẩm một tiếng rồi bỏ đi.

Tiểu Ngư Nhi thì y không dám hỏi, tên ấy luôn cầm dao phay trong tay.

Diệp Khai thuộc loại tiểu hồ ly, cho dù hỏi cũng không thể có được đáp án

chính xác. Đối với chuyện này y lại không dám hỏi bằng hữu người chơi,

chuyện này chỉ khiến bọn họ vui vẻ và chế nhạo. Chân Hán Tử người ta là trẻ

con, không hiểu chuyện. Mọi người đều khá khoan dung, chưa bao giờ vén màn

che vết thương của người ta. Còn bản thân mình thuộc loại biết rõ có hổ mà vẫn

đi vào hang hổ, thường ngày trong số bằng hữu dù tuy vẫn đặt thuần khiết,

chính trực, thiện lượng lên trên hết... Chính vì thế, bằng hữu tuyệt đối không nói

chuyện vô ích. Ai bảo tính khí ta tốt, không giống Chân Hán Tử, nói là trở mặt

là trở mặt.

Pháo Thiên Minh chợt nảy ra ý tưởng, lấy Quỳ Hoa Bảo Điển ra ngắm nghía

một chút, cầm lại bút lông trên quầy, ngay dưới câu "Muốn luyện thần công,

trước phải tự cung", lại thêm một câu "Nếu không tự cung, cũng vẫn thành

công", rồi cười ngây ngô một chút, cẩn thận chọn Quỳ Hoa... Rõ ràng, mẹo vặt

này của Pháo Thiên Minh không qua mắt được hệ thống đại thần, người ta vẫn

hiện ra cảnh báo hậu quả
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 311: Nam nhi phải tự cường 50



Mình thật sự không vô liêm sỉ như lũ thiết kế, thậm chí cả chữ trắng trên

giấy đen cũng không chịu nhận. Cuối cùng Pháo Thiên Minh đành đầu hàng,

bấm số điện thoại của Chân Hán Tử...

Trong phòng khách...

Pháo Thiên Minh tự tay rót đầy cốc Coca cho hán tử, rồi rất ân cần gắp thịt

đùi gà siêu to khổng lồ cho hắn. Sau đó hai tay chống đầu, mắt nhìn chăm chú

vào Chân Hán Tử. Chân Hán Tử lập tức rùng mình, đây là ý gì?

"A Tử à, chuyện này... ta đây gặp một khó khăn." Pháo Thiên Minh mỉm

cười thân thiện, cố gắng không để Chân Hán Tử hiểu lầm.

"Ngươi cứ nói, trong trò chơi thì núi đao biển lửa không thành vấn đề.

Trong đời thực có thể giúp ngươi đánh nhau, cưa gái, nhưng không giết người."

Trong lòng Chân Hán Tử run sợ.

"Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ hỏi một câu thôi."

"Hỏi gì? Ngươi nói đi."

"Trước khi hỏi vấn đề này, ta thanh minh hai điều, thứ nhất ta không có ác ý.

Thứ hai, việc này chỉ hai người chúng ta biết."

"Cái gì cơ. Nói đi!" Chân Hán Tử mất kiên nhẫn.

"... không còn chiêm cảm giác ra sao."

Chân Hán Tử giận dữ, vỗ bàn đứng dậy. Chiêm của ta mất như thế nào,

chẳng lẽ ngươi không biết. Rõ ràng Pháo Thiên Minh biết sẽ có phản ứng như

vậy, vội vàng lấy ra Quỳ Hoa Bảo Điển nói: "Chính sự, chính sự."

Chân Hán Tử vừa thấy bảo điển, chậm rãi ngồi trở lại. Nhưng đầu óc bắt

đầu vận chuyển như vi xử lý 2 nhân. Nói thật hay nói dối đây? Là đoạt bảo điển

tới tay, hay là để thế giới thêm một người số khổ? Hiếm khi có cơ hội rửa sạch

sỉ nhục trước đây, xem thằng nhãi này không có việc gì còn dám chê cười mình

nữa không. Nhưng nếu mình học, bản thân chính là đệ nhất thiên hạ. Mâu

thuẫn, mâu thuẫn, cuộc đời vì sao không thể hoàn mỹ, vừa khiến y không còn

chiêm, bản thân lại có thể trở thành đệ nhất...

Pháo Thiên Minh lấy làm kỳ quái quan sát Chân Hán Tử, chỉ thấy hắn nhíu

mày, cúi đầu nắm quyền, ra vẻ muốn đi nặng. "A Tử? A Tử? Tỷ tỷ của ngươi

tới rồi."

Chân Hán Tử giật mình tỉnh táo lại, vội lắc đầu nói: "Ta đi nhà xí một chút,

lát nữa cho ngươi đáp án."

Chân Hán Tử trải qua mười phút đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cục buông

tha ý nghĩ muốn trả thù Pháo Thiên Minh." Dù sao cũng không dễ chịu gì,

ngươi giữ lại cũng vô dụng, để ta học là được. Còn về tiền thì nợ đi, đợi năm

sau ta lấy lì xì trả lại."

"Ừ... chỉ trách ta không nói rõ ràng cho ngươi, quyển sách này chỉ có thể

cho ta học, không thể giao dịch hay vứt bỏ, có thể tiêu hủy."

"Ngươi..." Chân Hán Tử lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Đại não như bốn cái

CPU cùng lúc xử lý. Có hại y hay không? Hại hay không hại? Vạn nhất hại

người ta ngược lại còn giúp người ta thì phải làm sao? Ít nhất hiện tại người ta

không có võ công, rõ ràng thái độ với mình tốt hơn nhiều, thậm chí chủ động

gắp cái đùi gà lớn nhất cho mình. Nhưng không hại lại có lỗi với mình. Trước

kia y cười nhạo mình như vậy sao? Vừa thấy thái giám là quay sang nhìn hạ thể

của mình... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra người này đối đãi với mình

không tệ. Nhưng hiện tại không tệ, ân oán trước kia không tính nữa sao? Vậy

ngộ nhỡ ngày nào đó hắn hối hận có đẩy trách nhiệm lên trên người mình

không? Mâu thuẫn quá..., Cuộc đời tại sao không thể vẹn toàn đôi đường?

Khiến y hối hận, lại khiến y không biết có liên quan gì tới mình...

"Lại muốn đi nhà xí?"

"Nhà xí? À đúng, ta lại đi nhà xí."

Mười phút sau, Chân Hán Tử quay lại cẩn thận hỏi: "Trà ca, sau khi học

xong, nếu có ngày hối hận, ngươi có tìm ta tính sổ không?"

"Có chứ!" Pháo Thiên Minh nói một cách kiên quyết.

"Thế thì ta cho ngươi xem món đồ." Chân Hán Tử thầm mắng: "Quả nhiên

là tiểu nhân." Rồi cởi bỏ xiêm y ra, một bộ y phục bằng vải thô hiện ra trước

mắt Pháo Thiên Minh. Kiểu dáng bộ y phục tuy đúng, nhưng màu sắc lại sai

một chút. Y phục của Chân Hán Tử màu đỏ thẫm, đỏ như máu. Pháo Thiên

Minh nhìn xong thiếu điều phun sạch toàn bộ thức ăn trong dạ dày, bộ y phục

này dù cho mặc trên người nữ nhân cũng chỉ là mảnh vải che thân, huống hồ

trên người nam nhân. Đây không phải yêu nhân mà là quỷ nhân.

"Cái này là bắt mặc.” Đây là lời giải thích của Chân Hán Tử.

Pháo Thiên Minh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu chỉ có một điều kiện này,

ta cắn răng chịu đựng." Dù sao võ công tuyệt thế quá hấp dẫn, hơn nữa còn là

một bộ võ công đồng bộ. Ví dụ, Chân Võ Tâm Kinh và Thái Cực kiếm kết hợp

lại còn có thuộc tính tăng cường ẩn giấu, mà kết hợp với Thiên Ngoại Phi Tiên

lại không có. Nội công và kiếm pháp này đều xuất phát từ cùng một bộ sách, hy

sinh lớn đến vậy, còn không phải gặp ai giết nấy?
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 312: Nam nhi phải tự cường 51



"Còn một điều kiện nữa, cũng là cuối cùng." Chân Hán Tử nín thinh một lúc

rồi nói: "Cũng không có gì cả... chỗ kia sẽ lạnh buốt."

"Lạnh buốt ư? Ý là sao?"

"Ý là... cảm giác như đang ngâm mình trong nước đá, còn các nơi khác vẫn

ấm áp. Ngươi... hiểu chưa?"

"Có vẻ đã hiểu, chắc chắn điều kiện này sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm lý. Mạo

muội hỏi một câu nữa: Cuộc sống t*nh d*c trong đời thực của ngươi gần đây có

còn bình thường không?"

Chân Hán Tử đập bàn một cái quát lớn: "Chiêm ta vẫn to lắm nhé!" Pháo

Thiên Minh bị dọa đến ngây người tại chỗ, đàn ông với đàn ông thảo luận về đề

tài này, sao lại nổi nóng đến thế. Thế nhưng bước tiếp theo lại bật cười. Chân

Hán Tử thì thầm nhỏ giọng nói: "Bình thường hay không bình thường phải xem

kỹ kỹ thuật và phối hợp của đối phương."

"Ha ha... Ta biết nên chọn thế nào rồi.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Tiểu Hắc, co cho ta mượn đao của ngươi dùng tạm hai ngày được không,

tiện thể mượn cả võ công hai ngày nưa. Ngày mai ta phải đi liều mạng với một

kẻ thù."

"Đao? Lúc đó cho ngươi mà ngươi không lấy. Bây giờ lại đến mượn. Bị

Tiểu Ngư cầm đi chặt củi rồi, tự ngươi đi lấy lại đi. Võ công khắc trên đó đấy,

tự ngươi xem đi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chỉ trong chốc lát, Pháo Thiên Minh ôm con đao chạy ra kéo Tiểu Hắc hét

lên: "Này! Hắn nói ta không biết chữ khắc trên đao, không cho học?"

"Ai nói thế?" Tiểu Hắc nhận lấy con đao nhìn lướt qua nói: "À! Đây là của

mẹ ta, tức mẹ Diệp Khai, kết hợp văn tự Trung Hoa, văn hóa Tây Vực, phong

cách Ba Tư cùng một ít chữ số Ả Rập tạo thành chữ cổ, chủ yếu là sợ đao thất

lạc ở bên ngoài, bị người ngoài chiếm lợi."

"Vậy ngươi dạy ta có được không?"

"...Ngươi muốn học thì cũng được, bên ta có một nhóm nhiệm vụ lớn..."

"Thôi đủ rồi" Pháo Thiên Minh vung tay lên nói: "Đừng nói nữa. Ta đây

ngay cả chút võ công cũng không có, còn đi nhận nhiệm vụ được nữa à?"

"Vậy thì ta hết cách rồi." Tiểu Hắc đi vài bước rồi quay đầu lại hỏi: "Sao

ngươi không tìm Diệp Khai đi đòi, chỗ của hắn có một bộ kiếm pháp đấy. Nói là

một cao nhân bảo hắn tìm người truyền thụ, điều kiện trên ngươi đều đáp ứng

hết cả."

"Điều kiện gì?"

“Đầu tiên phải có kỹ năng tăng tốc ra tay, ngươi có không?”

“Có, từ Nhất Điểm Hồng.”

“Ngươi phải giúp Diệp Khai hoàn thành tâm nguyện.”

“Có, chẳng phải đã kéo ngươi về rồi à?”

“... Vị cao nhân ấy chính là bằng hữu Lý Tầm Hoan, vì vậy truyền nhân phải

cũng là bằng hữu hay vãn bối của Lý Tầm Hoan.”

“Được, ta với Hoan ca thân thiết lắm.” Pháo Thiên Minh kích động nói.

“Yêu cầu cuối cùng, người này phải có danh hiệp, nghĩa là đạo đức phải trên

60.”

Pháo Thiên Minh nuốt nước miếng hỏi: “Đã từng có được tính không?”

“Không tính.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Tổ sư gia, xin ngài thương xót, cho mượn 40 điểm đạo đức được không?

Ta phải đi tử chiến với kẻ thù ngay bây giờ!” Pháo Thiên Minh ở ngoài đại

điệnv nói xong đang cẩu khẩn thê lương.

Một lúc sau, giọng nói Trương Tam Phong ung dung vọng lại: “Đúng là

không có cách nào với ngươi, ta đã giao một nhiệm vụ môn phái tăng 40 điểm

đạo đức, mau nhận lấy đi. Rất đơn giản thôi.”

Pháo Thiên Minh điên cuồng chạy thẳng tới Trương Trung Hành, sau khi

đánh bay bốn đệ tử Võ Đang cuối cùng cũng đến mục tiêu: "Lão Trương, xin

hãy ban nhiệm vụ 40 điểm đạo đức cho ta." Trước mắt lập tức xuất hiện một

nhắc nhở nhiệm vụ. Pháo Thiên Minh không cần suy nghĩ trực tiếp đồng ý. Loại

nhiệm vụ này sơ hở là bị cướp mất ngay. Nhưng sau khi quan sát kỹ nhiệm vụ,

đột nhiên giận tím mặt, lại hất văng mấy người lao tới cửa đại điện rống lên:

"Lão Trương, ngươi cút ra đây cho ta."

Đệ tử xung quanh Võ Đang khiếp sợ: trâu bò, không biết chữ chết viết như

thế nào.

Nào biết bây giờ Pháo Thiên Minh chỉ còn mỗi một một thân một mình,

cũng chỉ còn Du Nhận Hữu Dư là người ta có thể phế bỏ... Đương nhiên có thể

không phế bỏ là tốt nhất, chiêu này vốn siêu thực dụng.

Nhưng không nghĩ tới Trương Tam Phong cũng không có tức giận, mở cửa

cười híp mắt nói với Pháo Thiên Minh: "Tìm ta có chuyện gì?"

"Nhiệm vụ này là có ý gì?"

Trương Tam Phong ôn hòa giải thích: "Người trẻ tuổi, rất nhiều thứ không

thể dựa vào cầu xin mà có được. Mà phải dựa vào thiên phú của mình, vận may

của mình, hoặc là... Ỷ Thiên Kiếm của mình."

"Lấy bảo kiếm cao cấp nhất đổi 40 điểm đạo đức của ngươi, có phải ngươi

hơi âm hiểm quá không?" Pháo Thiên Minh chỉ thấy muốn cắn Trương Tam

Phong. Đặc biệt là nụ cười hiền lành kia, vô cùng đáng khinh. Nhỏ thì trưởng

thôn tân thủ thôn, lớn thì BOSS như Lục Tiểu Phượng, Diệp Cô Thành. Chỉ cần

vẻ mặt hiền lành một chút thì tuyệt đối không có chuyện tốt. Ừm... Người bán

hàng đa cấp đặc biệt là người phụ trách tẩy não cũng cực kỳ hiền lành.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 313: Nam nhi phải tự cường 52



"Đồ vật không ở chỗ giá trị..." Trương Tam Phong hòa ái nói: "...mà ở chỗ

tác dụng. Chuyện một cô nương xĩnh xắn chỉ bán ba văn tiền khắp nơi đều có."

"Không làm!" Pháo Thiên Minh rất dứt khoát trả lời. Cùng lắm thì bị Âu

Dương Phong làm thịt, mình lại đi quét nhiệm vụ sư môn, không phải 40 điểm

sao? Không ăn không uống, không ngủ, không nghỉ quét một tháng cơ bản là

đủ. Một tháng... Làm sao cảm giác đáy lòng có phần ứa lạnh.

"Không làm? Nếu không làm thì sẽ truy cứu truy cứu tội ngươi coi thường

sư trưởng, phế bỏ võ công." Trương Tam Phong nói trở mặt là trở mặt.

"Đừng đừng! Ta nói lão Trương, ngươi không có việc gì thì lấy Ỷ Thiên

kiếm làm gì? Với võ công của lão nhân gia ngài có cầm giấy vệ sinh giết người

cũng như chơi cơ mà?"

"Không phải là trong tay ta không có hàng mới lừa gạt ngươi sao! Đồ tôn

Trương Vô Kỵ kia của ta hiện nay không rõ tung tích. Nga Mi lại gửi thư tới

muốn chúng ta định ra ngày tham gia vây quét Ma Giáo. Ngươi nói không có

phần thưởng gì ra dáng cũng ngại lấy ra đúng không? Thật ra cũng trách các

ngươi, ta liều mạng tuyên bố nhiệm vụ thu thập một trong Lục Khí Thần Châu,

mấy vạn người vậy mà mới được hai bộ kiện. Vừa rồi ta còn đang buồn rầu,

không phải vì nghe thấy giọng nói của ngươi nên nghĩ tới -- trong tay tiểu tử

nhà ngươi có hàng tốt."

Nhà thiết kế chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi một vạn năm một vạn năm. Pháo

Thiên Minh vẻ mặt đau khổ hỏi: "Ngươi không thể không lấy à?"

"Nhất định phải đòi, thật ra ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, trong Võ

Đang ngươi là gian trá nhất, võ công nghĩ chút biện pháp là dễ dàng kiếm được

thôi, đến lúc đó ta lại thiên vị đôi chút, ngươi kiếm được hạng nhất còn không

phải chuyện đơn giản hay sao? Thanh kiếm này tương đương với gửi ở chỗ ta.

Ngươi gửi kiếm không công lại được 40 điểm đạo đức. Ngươi nói có phù hợp

hay không?"

"Nghĩ như vậy... Quả thật rất hợp lý. Xin nhận lấy kiếm!" Pháo Thiên Minh

vừa đưa kiếm ra, lại vội vàng kêu lớn: "Không đúng! Như thế chẳng phải là

thiếu mất phần thưởng hạng nhất à?" Nói xong, Trương Tam Phong biến mất

với tốc độ ánh sáng, ngay cả cửa điện cũng đóng lại. Ngoài cửa chỉ còn một kẻ

đáng thương bị lừa gạt. Gió lạnh thổi qua, cái mông lạnh toát...

“Tiểu Bạch, đưa kiếm pháp đây!” Khuôn mặt Pháo Thiên Minh u ám, hôm

nay tâm trạng của y vô cùng không tốt.

"Kiếm pháp gì chứ?" Diệp Khai đang ngồi vắt chân bóc quýt trên lầu hai,

nghe xong lời nói của Pháo Thiên Minh bèn ngẩn ra nói: "Ngươi nói kiếm pháp

kia à, ta đã sớm muốn cho ngươi rồi. Ừm... Yêu cầu cũng đủ rồi. Cầm lấy đi,

coi như phần thưởng trong nhiệm vụ Biên Thành."

"Phần thưởng? Chẳng phải là đưa cho ta Phi Đao Chân Giải à?"

"Cái kia là ta thay Tiểu Hắc đưa cho ngươi. Ngươi giúp hắn hoàn thành tâm

nguyện, lại giúp ta hoàn thành tâm nguyện, sao có thể không thưởng cho hai

phần."

"Vậy tại sao ngươi đưa ta từ sớm?" Pháo Thiên Minh hung tợn hỏi, hóa ra

NPC cũng học cách cắt xén.

"Không phải ngươi không tìm ta đòi à?"

"Ta... đi đây, ăn xong trái cây uống chút sữa bò, rất có lợi cho thân thể."

Pháo Thiên Minh ném cho Diệp Khai một hộp sữa rồi trong lòng gầm lên giận

dữ: "Đau bụng chết cha nhà ngươi đi.” (Nếu không hiểu có thể thử, cho thêm

vài giọt nước chanh hay nước quýt trong sữa bò, sữa sẽ đông lại. Vì vậy trước

khi uống sữa đừng ăn thức ăn chua.)

Tuyệt học Vô Danh kiếm pháp, theo truyền thuyết giang hồ đây là một trong

bảy loại kiếm pháp nhanh nhất. Vận nội lực vào thân kiếm, giết người trong vô

hình. Pháo Thiên Minh rút kiếm vận bốn phần mười nội lực rồi phát động chiêu

thức. Ba nhát kiếm thành hình tam giác đâm về phía ngực kẻ địch giả tưởng.

Tốc độ của kiếm quá nhanh, ngay cả Pháo Thiên Minh cũng chỉ nhìn rõ hai

nhát. Pháo Thiên Minh vui mừng vận chín phần mười nội lực, phát động chiêu

thức... Không có kiếm quang, không có kiếm ảnh, thậm chí không khí cũng

không hề lay động. Pháo Thiên Minh cầm chuôi kiếm cảm khái, thiết kiếm quả

thật là phế phẩm, lại đứt mất rồi.

Diệp Khai nghe tiếng đẩy cửa phòng, dựa vào cạnh cửa vừa uống sữa vừa

nói: "Ông chủ, kiếm ngươi dùng không đúng. Hoặc ngươi dùng kiếm tốt hơn,

hoặc dùng kiếm mỏng."

"Sao người không nói sớm hơn?"

"Ngươi không hỏi ta mà."

Pháo Thiên Minh tiện tay cầm lấy quả chanh trên bàn, nói: "Quả chanh này

ăn với nước nóng thêm đường, hương vị cực kỳ tuyệt hảo."

"Còn có cách ăn như thế nữa à?"

"Đương nhiên rồi! Nếu người chịu thêm chút hồng trà, sẽ là hồng trà chanh,

thêm chút sữa bò vào thì tạo thành món hồng trà chanh sữa tuyệt hảo." Y mang

hai đống kiếm mỏng quay trở lại quán trọ, lập tức thấy Diệp Khai nửa nằm trên

bàn, kêu khóc: "Chủ quán ơi, đau bụng quá!"

"Tự tìm ch* k*n đáo mà giải quyết đi, ha ha!"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 314: Nam nhi phải tự cường 53



Tại sao có thể mang tới 198 thanh? Bởi vì tất cả những thanh kiếm mỏng

được sản xuất tại tiệm rèn đều là hàng kém chất lượng loại thấp, thuộc loại đồ

chơi có thể vứt bỏ, trong tân thủ thôn chưa chắc đã có ai muốn. Sau khi Pháo

Thiên Minh hiểu rõ tình huống đã kêu thảm một tiếng: Chân Võ Thất Tiệt kiếm

của ta, làm sao ngươi có thể chết sớm như vậy được? Bỏ lại ta và Vô Danh

Kiếm pháp, ta biết sống làm sao đây.

Đời người vốn không hoàn mỹ, trời cao cũng vẫn công bằng. Muốn có được

một thứ gì đó, nhất định phải hy sinh một thứ gì đó. Có lẽ nhiều người không để

ý đến việc mất mát, có lẽ cũng chẳng quan tâm đến thứ gì bị mất, hoặc đã không

còn gì để mất nữa, ai mà biết được.

Ngày 21 tháng 9, ngày tử chiến với kẻ thù truyền kiếp Âu Dương Phong

cuối cùng cũng đến. Hôm nay bên ngoài thái dương chiếu rọi chan hòa, Pháo

Thiên Minh ngồi ngay thẳng trong quán rượu của mình, đôi mắt bình tĩnh không

sóng gió. Chỉ có bàn tay đang ăn đùi gà hơi run rẩy một chút.

Hoàng Dược Sư là người thế nào? Rất nhiều người không thể nói rõ ràng, có

kẻ nói hắn không tôn trọng lễ pháp, lại có kẻ nói hắn lòng có đại nghĩa. Nhưng

ít ra Pháo Thiên Minh biết một điều, Hoàng Dược Sư là người giữ lời và trí nhớ

rất tốt.

"Ngươi đến rồi ư?" Pháo Thiên Minh thả cái chân gà xuống, uống một

ngụm Coca cola, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà đã biết Hoàng Dược Sư tới, bởi

vì trong giang hồ này ngoài Hoàng Dược Sư ra thì sẽ không ai tốn mười giây

chú ý đến y.

"Đến lúc lên đường rồi."

"Đi đâu?"

"Đỉnh Hoa Sơn."

"Dẫn đường đi."

"Ngươi tự leo núi đi, ta thuê xe ngựa đi thẳng lên, mau lên một chút, ta đang

chờ ngươi đấy."

Pháo Thiên Minh kiểm tra cẩn thận những thứ lặt vặt trên người một lần

nữa, rồi bước nhanh vào trong ánh mặt trời. Từ khi bước chân vào trò chơi này,

y đã coi thường sinh tử. Sinh mệnh với y bây giờ không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng nhất với y bây giờ là lấp đầy những cái hố mà hắn đã đào trước

đây. Vì thế, y vác theo 198 thanh kiếm mỏng, bước về phía thế giới chưa biết

kia...

Hoa Sơn là ngọn núi khiến Pháo Thiên Minh có nhiều kỷ niệm nhất, không

chỉ vì núi quá dốc, mỗi lần leo lên là đi nửa cái mạng; mà còn vì núi này cao, rất

cao. Độ cao so với mặt biển là hơn hai ngàn mét. Ngay cả cao thủ khinh công

như y cũng khó tránh choáng váng.

"Mẹ nó, Kiếm Cầm, đỉnh cao nhất của Hoa Sơn các ngươi ở đâu?" Pháo

Thiên Minh đi quanh hai ngọn núi mà không thấy bóng dáng ai, cuối cùng cũng

phải lên tiếng cầu cứu.

"Cao nhất à? Chắc chắn là Nam Phong rồi, làm gì cơ?"

"Khỉ thật! Ta đi gặp Âu Dương Phong để trao đổi tình cảm, nhưng không

thấy ai cả."

"Vậy ngươi đi Đông Phong xem sao?"

"Lại khỉ thật!"

"... Dù sao ở Trung Phong cũng không có ai, hai nơi kia tự ngươi đi tìm đi."

Rõ ràng Kiếm Cầm cảm thấy xấu hổ khi không trả lời được câu hỏi của Pháo

Thiên Minh, nói xong câu đó là lập tức tắt máy.

"Ơ! Ơ! Con mẹ nó! Đi chịu chết mà cũng khó khăn thế này!" Pháo Thiên

Minh lẩm bẩm đồng thời chạy về hướng Tây Phong. Còn về Bắc Phong, những

người tinh mắt thì chỉ cần liếc qua là biết nó thấp nhất.

Cuối cùng, Pháo Thiên Minh cũng kiệt sức, nhìn thấy vài NPC đang rất bực

bội ở Bắc Phong . Có Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công.

"Ngươi làm cái gì thế? Leo một ngọn núi mà cũng chậm chạp thế à?" Hoàng

Dược Sư oán trách trước tiên.

"Các ngươi... không phải nói đỉnh Hoa Sơn à?" Pháo Thiên Minh ngồi thở

hổn hển dưới đất tiếp tục: "Sao lại chọn cái chỗ thấp nhất."

"Ý tứ của đỉnh không phải cao nhất, đôi khi nó còn mang nghĩa nguy hiểm

nhất. Hoa Sơn từ xưa đến nay chỉ có một con đường, chính là Bắc Phong.

Ngươi nhìn xung quanh đây, bốn bề hiểm trở, há chẳng thể dùng chữ đỉnh để

miêu tả được ư?" Hoàng Dược Sư lý giải đầy đủ ý nghĩa, ông ta không giống

hai người bên cạnh mà thuộc về loại BOSS có học thức và tu dưỡng.

"Vậy sao ngươi không nói rõ?"

“Là ngươi chưa hỏi rõ ràng."

"Ta... để ta dùng chút thức ăn trước đã, sắp chết đói rồi. Ngọn núi chết tiệt

này..."

"Thù oán giữa người giang hồ tất nhiên phải dùng phương thức giang hồ để

giải quyết. Hai vị hôm nay là quyết đấu sinh tử, không cần lưu tình. Chuẩn bị...

bắt đầu!"

Theo một tiếng hiệu lệnh từ Hồng trọng tài, hai con sói dữ lao vào nhau.

Hoàng Dược Sư đang cá cược với Hồng Thất Công xem Pháo Thiên Minh

sẽ thua ở chiêu thứ mấy. Nhưng họ không ngờ rằng ngay chiêu đầu tiên đã

khiến bọn họ kinh ngạc... Đương nhiên cũng chỉ có một chiêu mà thôi. Pháo

Thiên Minh lập tức xuất chiêu bằng tám phần mười nội lực, vung kiếm lên như

một tia chớp. Pháo Thiên Minh hiểu rõ võ công vô danh này theo đuổi tốc độ.

Khi nội lực tăng lên sáu phần mười, có thể ra chiêu hai kiếm cùng lúc, còn tám

phần mười thì chỉ một kiếm. Một kiếm bình thường, không có hoa lá cành cũng

không có hậu chiêu, hoặc là đối thủ chết trước, hoặc cùng chết. Còn chín phần

mười thì không thể, vì kiếm sẽ gãy...
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 315: Nam nhi phải tự cường 54



Ngay cả cao thủ như Âu Dương Phong cũng chịu thiệt nặng nề, may mắn

tránh được tim, nhưng bị một thanh kiếm mỏng đâm thẳng qua lồng ngực. Chỉ

một chiêu đã khiến một trong Ngũ Tuyệt Tây Độc là Âu Dương Phong bị

thương nặng. Dĩ nhiên cũng chỉ một chiêu.

Ngay khi kiếm của Pháo Thiên Minh vừa đâm vào thịt, tay trái đã đổi ngay

sang kiếm khác. Nhanh chóng đưa kiếm đã chuẩn bị sẵn trong tay trái sang tay

phải, rồi tiếp tục một kiếm nữa. Âu Dương Phong xứng danh cao thủ từng đánh

cả trăm trận, lập tức điều chỉnh tinh thần, chuyển từ công sang thủ. Chỉ thấy tay

trái hắn che ngực, tay phải chặn kiếm phía trước. Một tiếng kim loại vang lên.

Không có gì bất ngờ, thanh kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh bị Âu Dương

Phong dùng tay không chém thành sáu đoạn.

Pháo Thiên Minh im lặng, đặc điểm lớn nhất của kiếm mỏng này không

phải là mỏng, mà là chất lượng cực kỳ kém cỏi. Độ sắc bén của nó thật hiếm

thấy, là cấp thấp. Y nào biết rằng cao thủ sử dụng loại kiếm pháp này chỉ dùng

mảnh sắt và kiếm tre. Sau khi hai người đấu thử vài chiêu, Âu Dương Phong đã

hiểu ra chiêu bài, với tốc độ của kiếm mỏng chắc chắn là bộ pháp của hắn

không thể tránh khỏi. Có điều, chỉ cần dùng hai thành nội lực đẩy lùi, cơ bản

kiếm đó sẽ thua.

Vì vậy, tiếng thép va chạm vang lên không dứt trên đỉnh Hoa Sơn. Tay trái

của Pháo Thiên Minh rút kiếm, đưa cho tay phải. Kiếm trong tay phải, mỗi cái

chỉ kéo dài được 1,5 giây. Âu Dương Phong muốn tấn công cũng không thể, vì

kiếm kia thật sự quá nhanh, cái này là nhờ Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng tăng

thêm 20% tốc độ. Chưa kể Âu Dương Phong càng nhìn càng ghét cách dùng

kiếm này, càng thêm chán ghét Cổ hệ hơn nữa. Thậm chí Pháo Thiên Minh

dùng kiếm pháp này nhiều quá cũng cảm thấy buồn nôn, có dấu hiệu mang thai.

Hai người rất máy móc lặp đi lặp lại, Pháo Thiên Minh rút kiếm, trao kiếm,

đâm kiếm liên tục. Âu Dương Phong chặn kiếm, đẩy kiếm cũng thuần thục như

nước chảy mây trôi. Cuối cùng, không lâu sau, Pháo Thiên Minh đưa tay trái rút

kiếm la hét trong lòng: Hỏng bét ! Hết kiếm rồi.

Bên này đang sững sờ, Âu Dương Phong vẫn không phản ứng kịp, vẫn giữ

nguyên tư thế phối hợp động tác, nhìn bộ dáng có vẻ đã nghiện rồi; hoàn toàn

không nghĩ rằng kiếm cũng có lúc hết.

Hoàng Dược Sư ho khan một tiếng, Âu Dương Phong như tỉnh cơn mê, nhìn

thấy Pháo Thiên Minh đã ở cách đó mười trượng, lập tức mặt đỏ hỏi: "Sao lại

chạy?"

Hoàng Dược Sư cũng chỉ trích: “Chúng ta đã nói trước là ngươi không được

phép lảng tránh, hắn không được dùng độc. Ngươi làm vậy là sao?”

“Ta cũng không còn cách nào khác, hết kiếm rồi. Giết một người tay không

tấc sắt chẳng phải là bôi nhọ danh hiệu Ngũ Tuyệt à? Các ngươi đợi đã, ăn ít đồ

uống chút nước đi. Ta đã gọi người đi mua kiếm." Pháo Thiên Minh trực tiếp

gọi điện thoại cho Phích Lịch: “Bảo muội muội của ngươi chuyển mấy ngàn

thanh kiếm mỏng tới Bắc Phong Hoa Sơn."

"Mấy ngàn thánh? Ngươi tính làm gì đấy?"

"Có gì đâu, chẳng phải chuyện của ta và Âu Dương Phong đến ngày đến

tháng rồi à? Không đến sáu phút mà đã chặt đứt hết kiếm của ta rồi."

"Ngươi dắt theo mấy thanh?"

"Có hai đống!"

"... Hai đống chính là một 198 thanh, chỉ chơi sáu phút... Mấy ngàn thanh

đoán chừng cũng không đứng được bao lâu. Như vậy đi, để ta bảo muội muội

của ta gọi thêm người, trước tiên cứ chuyện mười mấy vạn thanh để đối phó. Ta

quay về dặn Cái Bang vận động mấy vạn người mỗi người ba mươi đống."

"... Phích Lịch ca, đây là ta đang luận võ, còn chưa có ý định mở tiệm rèn."

Phích Lịch này thật chân thành, trong số bằng hữu của mình có thể có người

như vậy, không biết là một loại vận may hay là một loại bất hạnh.

"Vậy ngươi cho ta số lượng, để ta gọi người."

"Ta tính toán... Sáu phút hai trăm... Một ngàn nửa giờ, mười vạn thanh là

mười cái nửa giờ. Mua trước năm ngàn thanh đi!"

“Năm ngàn thôi à? Ta tính toán, ba mươi sáu ô vuông, mỗi ô 99 đi... Ta gọi

muội muội một tiếng là đủ rồi!”

“Hình như thế...”

Pháo Thiên Minh thở dài cảm thán mình đúng là không hợp trao đổi với

bằng hữu chân thành như vậy. Nói vòng vo một hồi rồi lại về điểm xuất phát.

Cho Pháo Thiên Minh ba mươi đống kiếm. Âu Dương Phong chỉ có thể nhìn,

người ta là vô lại. Không đưa binh khí không đánh nhau, cậy vào khinh công

lượn khắp sàn đấu.

Một ngày sau đó...

Kiếm Cầm giao dịch ba mươi đống kiếm cho Pháo Thiên Minh rồi nói:

"Cho ta chút bạc, ta dùng hết tiền rồi."

"Cần bao nhiêu?"

"Một thanh một lượng. Một đống 99 lượng, mười đống 10 vàng, ba mươi

đống 30 vàng. Ngươi đưa trước cho ta 500 vàng. Ta ước tính ngươi còn phải ở

trên đó hai ngày."

"Vất vả cho ngươi rồi."

"Không có gì, ta đi mua trước đây. Ngươi dùng tiết kiệm chút đi. Ta đã mua

hết kiếm mỏng của hai thành thị rồi."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 316: Nam nhi phải tự cường 55



Hai ngày sau...

Xa và Mã tìm đến: "Chử Trà, ta ước tính ngươi còn chưa có ăn, cho ngươi ít

đồ ăn."

Ba ngày sau...

Chân Hán Tử mò lên: "Không có việc gì, ta chỉ đến đây để quay video, tên

cũng nghĩ ra rồi là ‘Bàn về chiến đấu lâu dài’.”

Bốn ngày sau...

Tinh Ảnh mò lên: "Ta mang tiền đến cho ngươi đây."

Năm ngày sau...

Pháo Thiên Minh khóc không ra nước mắt, hai người giao chiến liên tục

suốt năm ngày, chỉ để lại mất hàng ngàn đồng vàng mua đống thanh kiếm

mỏng. Nhìn ánh mắt trống rỗng vô hồn của Âu Dương Phong, e rằng chuyện

này không thể kết thúc trong vòng mười ngày nửa tháng. Nếu cứ tiếp tục như

thế này, bằng hữu của mình chắc chắn sẽ trở thành thành viên Cái Bang cả đám.

Nhưng y đã nghĩ quá tốt về con người...

Ngày thứ sáu, Kiếm Cầm truyền đến tin xấu: "Đây là 30 đống cuối cùng, tất

cả kiếm mỏng của các thợ rèn trong thành đã bán hết sạch. Hay là dùng kiếm sắt

đi?" Dù vậy, có thể thấy tin tức này vẫn khiến cô rất hài lòng. Bởi lẽ năm ngày

qua, không làm gì cả, chỉ chuyên chở lên xuống truyền tống trận, leo núi hết

chuyến này đến chuyến khác, quả thật không phải chuyện bình thường.

"Có thể dùng kiếm sắt sao ta lại không dùng? Kiếm mà không mỏng, uy lực

sẽ không lớn, đối phương hoàn toàn có thể phá được."

"Chử Trà, ta có câu hỏi không biết nên hỏi hay không."

"Ngươi cứ nói đi."

"Hay là ngươi chết một lần cho xong?"

"... Đúng vậy! Ta sao có thể không nghĩ ra chứ?" Pháo Thiên Minh ngồi

nhấm nháp câu nói của Kiếm Cầm một hồi lâu, bỗng vỗ đầu kêu lên.

"Hành vi như ngươi là một chứng mất trí nhớ, rất phổ biến trong đời thường.

Rất nhiều công nhân dây chuyền giản đơn, nhiều hay ít đều có triệu chứng như

vậy. Nhìn xem, giống như hắn kia kìa, hiện giờ hoàn toàn không biết vì sao các

ngươi lại đánh nhau." Ngón tay Kiếm Cầm chỉ sang Âu Dương Phong nói.

"Tại sao chúng ta lại đánh nhau?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"..." Kiếm Cầm im lặng không đáp.

Bỗng Hồng Thất Công lên tiếng: "Ta nói này Thanh Mai Chử Trà, ngươi nói

chính xác đi, các ngươi còn định chơi trò này đến bao giờ?” Võ công tuy cao

thâm, nhưng hai người chỉ dùng một chiêu: Pháo Thiên Minh rút kiếm, Âu

Dương Phong chỉ có thể đỡ kiếm để khỏi bị thương. Đó là việc không thể tránh

khỏi. Nhìn lại thì Pháo Thiên Minh chỉ biết một chiêu đó, không cho hắn dùng

cũng không thích hợp, cho nên không ai đúng ai sai cả. Hoàng Dược Sư là

người có tu dưỡng, cứ ngủ gà ngủ gật, cuối cùng Hồng Thất Công không nhịn

được nhảy ra can thiệp.

"...Thật ra ta cũng cảm thấy có lỗi với mọi người, sẽ kết thúc ngay, kết thúc

ngay đây." Pháo Thiên Minh tiến lại gần Âu Dương Phong nói: "Phong ca, giết

ta đi."

"Giết ngươi? Tại sao phải giết ngươi?" Ánh mắt Âu Dương Phong mơ

màng.

"Không cớ gì cả, mau động thủ đi! Ngoan, ra tay đi."

"Động thủ? Ngươi rút kiếm đâm ta trước đi."

"... Ngươi thèm đâm à! Ta van xin ngươi hãy giết ta đi! Đây là đống kiếm

cuối cùng rồi, nếu chúng đứt gãy trong tay ngươi. Trước sản xuất ra lô sau, ta sẽ

không còn kiếm để dùng nữa!"

"Ngươi không xuất kiếm, ta làm sao giết ngươi?”

"...Thôi được! Ta giết ngươi!” Pháo Thiên Minh rút kiếm, đánh ra với tốc độ

như rùa. Âu Dương Phong vẫy tay, cũng vươn ra như rùa. Động tác của hai

người hoàn toàn hài hòa. Tốc độ xuất thủ của Âu Dương Phong hoàn toàn tùy

thuộc vào tốc độ của Pháo Thiên Minh. Chỉ thấy Pháo Thiên Minh đột nhiên

truyền nội lực, kiếm bắn thẳng vào cổ họng Âu Dương Phong, tay Âu Dương

Phong cũng dùng tốc độ nhanh như chớp hạ xuống. Thật không có gì bất ngờ,

kiếm lại gãy.

"Ào... mẹ kiếp ngươi có ý gì đây?" Pháo Thiên Minh giận dữ hỏi.

Hồng Thất Công nhìn về phía Hoàng Dược Sư, Hoàng Dược Sư nhắm mắt

gật đầu. Hồng Thất Công lặng lẽ cầm gậy phang mạnh vào sau gáy Pháo Thiên

Minh, thấy Pháo Thiên Minh biến mất trong làn hào quang, cuối cùng cũng thở

phào nhẹ nhõm: "Chúc mừng Âu Dương huynh, cuối cùng cũng giết được kẻ

thù rồi."

Kiếm Cầm bên cạnh liếc nhìn Hồng Thất Công. Hồng Thất Công cảm thấy

không được tự nhiên, Hoàng Dược Sư vẫn nhắm mắt như thường.

"Tiểu cô nương... Ha ha, ta chỉ là một tên ăn mày, không có gì khác, ở đây

có một chiêu Hạ Long thập bát chưởng - Phi Long Tại Thiên. Cô cầm lấy đi.

Còn việc bên này..."

Kiếm Cầm nhìn quanh không thấy ai, nhận lấy cất vào túi áo mình rồi nói:

"Ngươi yên tâm, ta không thấy gì cả."

Mặc dù Pháo Thiên Minh chết có phần mơ hồ, nhưng cũng không đòi hỏi gì

thêm, cuối cùng cũng lấp đầy một cái hố. Nhưng y không ngờ, còn một cái hố

khác đợi y ở quán rượu.

"Thanh Mai Chử Trà, ngày mai sẽ có đoàn hộ tống vào sa mạc, đây là thời

cơ tốt nhất của ngươi." Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng thấy Pháo Thiên Minh

trở lại, không hề khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Ngày mai Bành Vân

Tiêu cục của Nhạn Môn quan sẽ thuê hộ vệ, nơi họ đến rất gần chỗ ở của Thạch

Quan Âm."

"Nếu ta thất bại thì sao?"

"Vậy thì trách trời đất bất công, ta không trách ngươi."

"Ta cố gắng một phen."

"Đa tạ!"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 317: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 1



Bành Nhất Hổ là một hán tử trung niên, tiến lên chắp quyền nói: “Việc ăn

uống của các vị do chúng ta sắp xếp, vì lần này là vận chuyển nhanh nên mọi

người không biết cưỡi ngựa xin dùng khinh công theo sau. Nếu không có vấn đề

gì khác, chúng ta sẽ xuất phát.”

“Ta có vấn đề.” Pháo Thiên Minh hô to một tiếng: “Không nói cho ta biết

hàng hóa là gì, địa điểm cụ thể ở đâu, nếu các ngươi chết hết thì phải làm sao?”

“Người trong giang hồ, đâu có ai không bị đâm chém.” Lời nói của Pháo

Thiên Minh không làm Bành Nhất Hổ cảm thấy khó chịu mà đáp:” Chuyến này

quả thật nguy hiểm, vì chúng ta phải đi qua địa bàn của lũ giặc cướp Bán Thiên

Phong trên sa mạc. Tên đó có hơn vạn mã phỉ, thủ hạ bên cạnh võ công cũng

khá. Hắn hung ác tham lam, cho dù chỉ một đồng tiền cũng truy sát cả trăm dặm

quyết đoạt cho bằng được. Nhưng cho đến nay chưa ai tả được dáng vẻ của hắn.

Nếu như lời tiểu đệ này nói, bảy huynh đệ chúng ta cùng gặp họa, thật sự không

thể đưa hàng hóa đến nơi an toàn, dọc đường ta sẽ nói rõ chi tiết với đại sư

huynh Hoa Sơn, nếu gặp chuyện bất trắc, còn xin đại hiệp thay mặt định đoạt.”

Nói xong cung kính chắp tay với Nhất Kiếm Đoạt Tâm.

“Không dám không dám.” Nhất Kiếm Đoạt Tâm rất khiêm nhường, cả đoàn

tiến vào đại sa mạc. Hàng hóa là một cái hộp nhỏ, cõng trên lưng Bành Nhất

Hổ. Ngoại trừ mười con lạc đà chở nước, thất hổ đều cưỡi ngựa. Quy ước trong

sa mạc, khi đi vận tiêu công khai thì dùng ngựa, thương nhân vận tiêu ngầm thì

dùng lạc đà.

Người chưa đi qua sa mạc không biết, đặc điểm lớn nhất của sa mạc là tĩnh

lặng, tĩnh lặng giống như cõi chết, thường không có gió. Đi một mình vài ngày

ra khỏi sa mạc là điều rất khó tưởng tượng, vì sự tĩnh lặng của sa mạc rất dễ

khiến người phát điên. Muôn dặm cát vàng không thấy đầu, trời đất chỉ còn một

mình cô đơn. Lúc này điều cần nhất không phải là nước mà là bằng hữu đồng

hành. Rất nhiều chương trình truyền hình chỉ quay cảnh biên giới sa mạc. Một

khi thâm nhập vào sa mạc, không ai cảm thấy sa mạc đẹp đẽ mà chỉ thấy áp lực,

chỉ có nói chuyện phiếm, hô hào hò hét mới giảm bớt nỗi sợ trong lòng.

Đương nhiên đây dù sao cũng là trò chơi, đám người thiết kế có không phải

người cũng phải suy nghĩ cho an toàn của thân nhân mình. Đùa giỡn chỉ là

chuyện nhỏ, nếu khiến nhiều người nổi giận thì không phải đùa vui nữa rồi. Cho

nên sa mạc trong trò chơi khá mát mẻ. Chuyến này Hoa Sơn xuất hành có mười

cô gái tán gẫu, vừa ăn linh tinh vừa trò chuyện, cứ như như đang đi dạo ngoài

thành vắng. Còn nam nhân thì sao? Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đám nữ

nhân, miệng lưỡi cũng bắt đầu lớn tiếng, sợ những cô ngoài mười thước không

nghe thấy sự tích oanh liệt của mình. Khó có dịp cùng một số cô nương không

tệ du ngoạn ngoại thành, không để lại chút ấn tượng thì thật sự có lỗi với bản

thân. Mà Nhất Kiếm Đoạt Tâm vẫn luôn ở cùng một chỗ với Bành Nhất Hổ, có

thể nhìn ra được hắn rất có hứng thú với quy củ của giang hồ. (

Chỉ có một người ngoài duy nhất. Thanh Mai Chử Trà đi không xa lắm, giữ

khoảng cách hai mươi trượng với đội ngũ, Pháo Thiên Minh cũng không phải

người tự ti. Nguyên nhân kéo xa như vậy là do quá ồn rồi. Nơi này nào phải sa

mạc, căn bản là phố xá sầm uất. Cô gái cười khanh khách, nam nhân bên cạnh

giả bộ lạnh lùng, sau đó một cặp đôi chậm rãi kết riêng... Thật hâm mộ, ngày

nào đó Võ Đang cũng xuất phát tập thể...

"Chử Trà, ngươi nhanh lên!" Kiếm Cầm đột nhiên quay đầu lại hô.

"Đến đây." Pháo Thiên Minh lập tức đến bên cạnh cô hỏi: "Có chuyện gì?

Ta không mang đồ ăn vặt."

"Thì ta mang đồ ăn vặt. Ngươi có ăn được không? Đây là Khoai Lang!"

"A! Có Khoai Lang. Cho hai gói trước đã."

"... Ta nói cô gái bên cạnh ta tên là Khoai Lang." Kiếm Cầm hung hăng

trừng mắt dữ tợn, có lòng tốt giới thiệu bằng hữu cho y biết nhưng vừa mở

miệng đã thành trò cười cho thiên hạ.

Pháo Thiên Minh quan sát cô bé địa bên cạnh Kiếm Cầm, dáng người cũng

không tính là đẹp, nhưng bộ dáng lại thanh tú động lòng người, nghe Pháo

Thiên Minh nói cũng chỉ cười mím môi, cảm giác có phần ngại ngùng.

"Chào cô Khoai Lang, uống Coca khôngà?" Pháo Thiên Minh thoáng xấu

hổ, trong lòng phỉ báng: Trên đời này thiếu gì tên, không có việc gì đặt tên như

thế làm gì .

"Đây là Thanh Mai Chử Trà, Võ Đang..."

"Ta biết, danh nhân đệ nhất trong trò chơi, làm sao lại không biết được."

“Ừm... Có thể xin hỏi, danh nhân trong lời cô là hình tượng tích cực hay tiêu

cực?”

”Tiêu cực cũng tốt, tích cực cũng được, miễn danh nhân là được.” Sau khi

nói xong Khoai Lang cười khúc khích, đáp án đã rất rõ ràng
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 318: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 2



Pháo Thiên Minh nghiêm mặt nói: "Thật ra cô bị lời đồn lừa gạt rồi. Trong

số bằng hữu ta nổi tiếng nhân hậu và chính trực. Ngày nào cũng bận bịu hành

hiệp trượng nghĩa... Cô chớ có biểu lộ thái độ đó, có thể hỏi Kiếm Cầm, cô ấy

biết ta."

Có thể thấy Khoai Lang là thiếu nữ rất ưa cười, lời nói lại hết sức khéo léo.

"Chính cô ấy thuật lại sự tích anh hùng của ngươi cho ta biết đấy. Cô nói: Ngươi

rất có bản lĩnh, có thể biến nhiệm vụ nhỏ bé vô cùng nhàm chán thành đại sự

kinh thiên động địa."

“Có thật không?

"Thật chứ!" Kiếm Cầm nối lời: "Ngươi đã giúp Vô Song Ngư thoát khỏi

nhiệm vụ Thái Huyền Kinh, bởi vì nhìn trộm nam nữ h**n **, không phải cuối

cùng chọc giận Tứ Đại Danh Bổ truy sát à?"

"... Khi đó ta còn trẻ, chưa hiểu sự đời." Việc này khó có thể giải thích, lẽ

nào phải nói với thiếu nữ này và Kiếm Cầm rằng chúng ta đã giúp kẻ khác hãm

h**p à?

"Thật ra ta cảm thấy tính tình của ngươi rất thật thà." Khoai Lang nghiêm

nghị nói.

"... Này, chúng ta mới quen, cô cũng đừng mỉa mai ta như vậy." Tính tình

thật thà, ý là nói bản thân ngoài đời thường cũng cái đức hạnh này ư? Bảo ta giả

dối, như thế càng không thể chấp nhận, chơi trò chơi còn giả dối như vậy.

Khoai Lang lại kinh ngạc nói: "Ngươi nghe hiểu à! Rất nhiều người không

hiểu cơ!"

“...” Pháo Thiên Minh mặt không biểu tình.

Vì thế ba người cứ như vậy tán gẫu câu được câu không, Pháo Thiên Minh

vẫn tương đối có cảm tình với Khoai Lang, cô gái rạng rỡ này đối xử với mọi

người khá tốt.

Pháo Thiên Minh là người khá bảo thủ, đối với loại nữ nhân không có cá

tính mà vẫn cố tô điểm và tạo dáng, y có phần phản cảm. Nhưng muốn thân

mật, hay kéo vào vòng bằng hữu thì e hơi khó, bởi vì người ta có bạn trai,hơn

nữa bạn trai của cô ở ngay bên cạnh, đang tức giận nhìn chòng chọc.

Bạn trai của Khoai Lang tên là Cà Chua, theo cô nói thì hắn ta tốt mọi thứ,

chỉ hơi hẹp hòi một chút. Chính vì hiểu rõ điểm này, Pháo Thiên Minh lại rời xa

đại đội hai mươi thước.

Đi suốt một ngày, tới khi mọi người có phần mệt mỏi, cuối cùng tới ốc đảo

đầu tiên, cũng là ốc đảo duy nhất trong chuyến đi này. Đối với người trong sa

mạc, ốc đảo là những vùng đất màu mỡ giữa biển cát bao la, giống như ngọc

trai lung linh giữa sa mạc mênh mông, lấp lánh sắc thái kỳ ảo. Ốc đảo này rộng

chừng ba cây số vuông, trung tâm là một hồ nước nhỏ trăm mét vuông.

"Mọi người nghỉ ngơi hai canh giờ đi." Sau khi Bành Nhất Hổ dứt lời, Pháo

Thiên Minh quan sát một hồi thực sự tự ti, bản thân quá thiếu kinh nghiệm đi dã

ngoại. Chỉ thấy đệ tử Hoa Sơn rất thành thạo tụ tập thành nhóm nhỏ, kẻ cầm nồi

người cầm bát đi lấy mì sợi nấu nướng bên hồ. Trò chơi này thật hấp dẫn, Pháo

Thiên Minh lấy được một đùi dê cắn một miếng rồi cảm thán, mặc dù đám thiết

kế trò chơi không phải con người, nhưng ít ra trí óc cũng tương đối giống

người. Thân là đệ tử Hoa Sơn, có thể tham gia nhiệm vụ như thế này, cho dù

thất bại cũng là trải nghiệm tốt đẹp.

"Chử Trà, qua đây!" Kiếm Cầm gọi một tiếng, Pháo Thiên Minh qua xem,

họ nấu... bánh sủi cảo, bề mặt còn lơ lửng hành hoa, bên cạnh sắp xếp ngay

ngắn ba bộ bát đũa đã pha sốt tương ớt.

Không thấy phần của mình, Pháo Thiên Minh rơi lệ, gọi mình sang làm gì?

"Ngươi ăn đi!" Kiếm Cầm đẩy bát qua nói: "Ta chưa đói."

"Ta cũng không đói, Kiếm Cầm ngươi ăn phần của ta đi." Cà Chua đẩy bát

đũa sang bên cạnh.

"Thôi! Ta có đồ ăn rồi." Pháo Thiên Minh lại lấy một cái đùi dê ra gặm.

Kiếm Cầm cười khẽ không nói gì nữa.

Lên đường, Pháo Thiên Minh vẫn đi sau đại đội. Đi được nửa giờ, đại đội

đột nhiên dừng lại rối loạn. Pháo Thiên Minh lười để ý, chuyện nội bộ Hoa Sơn,

mình là đệ tử Võ Đang can thiệp vào làm gì? Nhưng y không đoái hoài, người

ta lại tìm đến cửa.

Chỉ thấy mấy người Nhất Kiếm Đoạt Tâm tung người vài bước đáp xuống

bên cạnh Pháo Thiên Minh, vội vàng hỏi: "Chử Trà, ngươi không sao chứ?"

Pháo Thiên Minh đánh giá bản thân hai lượt rồi nói: "Có lẽ không có chuyện

gì."

"Tất cả chúng ta đều trúng độc rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm hạ giọng nói:

"Nội lực mỗi mười phút thì giảm một thành, tệ nhất là mấy người NPC có dấu

hiệu phát điên."

"Nghĩa là sao?"

"Hồ nước ở ốc đảo đã bị người khác hạ độc."

"Ồ." Pháo Thiên Minh hoàn toàn không quan tâm, trúng độc thì trúng độc.

Y tung người một cái là xuất hiện bên cạnh Kiếm Cầm, hỏi: "Có chết không?"

"Chết thì chắc không, nhưng bây giờ ta chỉ còn tám phần nội lực." Kiếm

Cầm buồn bực đáp.

Pháo Thiên Minh để thuốc giải độc của Diệp Cô Thành vào túi, an ủi: "Cô

yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cô thoát khỏi nơi này."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 319: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 3



"Vậy bọn họ phải làm sao đây?"

"Làm sao à? Bọn chúng độc hại chính là muốn g**t ch*t chúng ta. Khinh

công của ta chỉ đủ mang theo một người."

"Ngươi không thể bảo vệ chúng ta hay sao?" Khoai Lang bên cạnh lẩm bẩm.

"Bảo vệ?..." Pháo Thiên Minh chưa dứt lời, một đệ tử Hoa Sơn đột nhiên chỉ

về phía đông, mọi người nhìn theo hướng đó, ngàn vạn yêu ma đột nhiên xuất

hiện cách đó mười dặm, tay cầm đủ loại binh khí xông tới chỗ bọn họ.

"Cái gì?" Pháo Thiên Minh nhíu mày nhìn một hồi, không phải chỉ là sa mạc

sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu.

"Ngươi không thấy à?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm bên cạnh kinh ngạc hỏi. Ngoại

trừ người mù, cục diện lớn như vậy sao có thể nhìn không thấy? "Nếu ngươi

không thấy, chẳng lẽ không cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển?" Một đệ

tử Hoa Sơn gần đó nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ khó tin.

"Không có..." Pháo Thiên Minh tự ti trừng mắt, trước mắt vẫn chỉ là cát

vàng trải dài, mặt trời chói lòa.

"Liều chết bảo vệ, giết." Đột nhiên Bành Nhất Hổ hô to một tiếng, Thất Hổ

như hổ dữ lao về phía những yêu ma kia. "Mê Huyễn dược, đây là thứ được chế

từ c*n s*. Người uống vào sẽ mất trí nhớ, rồi nhiệt độ cơ thể tăng lên. Nhiệt độ

cao sẽ khiến mạch máu co lại, làm suy yếu tuần hoàn máu, rồi hôn mê, tử

vong." Kiếm Cầm rất chuyên nghiệp giải thích.

Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi: "Vậy các ngươi có thấy gì ở phía tây

không?"

"Phía tây?" Mọi người quay đầu nhìn rồi lắc đầu: "Không có gì cả!"

Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh nói: "Vậy ta sẽ ầm thầm nói cho các

ngươi biết, hai mươi dặm phía tây có khoảng ba trăm tên mã tặc, phía nam khá

hơn một chút có hai trăm, còn phía bắc chỉ có một trăm tên. Ta nghĩ bọn chúng

đợi các ngươi kiệt sức rồi mới tấn công."

"A... Toàn quân bị diệt rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lẩm bẩm: "Chưa giao

chiến mà đã toàn quân bị diệt rồi..."

Pháo Thiên Minh thấy Nhất Kiếm Đoạt Tâm có dấu hiệu sụp đổ, cười khúc

khích nói với Kiếm Cầm: "Ta đoán trước được hắn sẽ như thế này mà, nên ta

cũng không dám nói với hắn ấy rằng số người đông gấp mười lần. " Y chẳng

quan tâm tới sinh tử của đệ tử Hoa Sơn. Theo như tình hình hiện tại, cho dù bị

vây hãm thì y cứu Kiếm Cầm ra đi cũng khá dễ dàng. Y không tin vài ngàn tên

mã phỉ lại có võ công trung cấp.

"Còn cách nào khác không? Ta không muốn thấy họ chết." Kiếm Cầm hỏi.

"Cách à... có, hay là không có?" Dĩ nhiên là có cách, nhưng bản thân lâm

nguy vì mạng sống của bọn họ, đó không phải thứ y thích làm lắm.

"Chử Trà chết tiệt, có cách thì nghĩ mau." Kiếm Cầm hung hăng mắng Pháo

Thiên Minh. Cô biết tên này, chưa bao giờ làm việc vì người lạ. Ích kỷ tới

không có thuốc chữa. Tất nhiên đối với bằng hữu thì không thể nói như vậy. Cô

không biết đây chính là cái giá phải trả cho việc làm người tử tế trong xã hội.

Những người làm việc thiện ít khi có kết cục tốt đẹp. Chẳng hạn như nửa năm

trước, khi Pháo Thiên Minh đi đón xe ở sân bay thì thấy một vụ tai nạn giao

thông bỏ trốn, một bà lão bị thương nằm bên đường, tất cả xe cộ đều lạnh lùng

né tránh, chỉ riêng Xa nhanh chóng chở bà ấy đi cấp cứu.

Kết quả thế nào? Kết quả là bà lão đó cắn chặt không buông nói là tài xế của

Xa va vào, ép bồi phải thường mấy vạn là chuyện nhỏ. Về nhà, xa bị ông già ta

mắng cho một trận té tát: Con người ai chẳng đồng tình. Con tưởng mấy lái xe

đi ngang qua không phải là người à? Muốn làm việc thiện phải xem đối tượng

cái đã. Bà ấy là phụ nữ, trong hoàn cảnh đó lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Nếu

không bám dính lấy con thì bà ta sống sao nổi. Cha nói cho con biết, lần này là

may mắn lắm rồi, bà ta không đòi bồi thường thêm, cũng coi như còn chút

lương tâm. Con hãy đi xem mấy người trong nông thôn, nghề nghiệp của họ là

đi đâm xe để kiếm tiền đấy.

Lúc bị mắng, Xa cãi: Ít ra con cũng cứu người mà.

Ông già tức giận quát: Cứu người người có sẽ trả ơn không? Con có biết câu

ơn nhiều người lại thành thù không? Con không hiểu, nhiều người cũng không

hiểu...

Kiếm Cầm cấu một cái, khiến Pháo Thiên Minh giật bắn mình. Trong lòng y

cảm thán: Đã lâu rồi không được thưởng thức loại bạo lực mập mờ thú vị như

thế này. Bèn vỗ ngựa nói: "Giao cho ta, ta sẽ đi giết tên đầu sỏ của bọn chúng."

"Đầu sỏ? Ở đâu?"

"Phía bắc, ta không lừa ngươi đâu, thực sự có cả trăm tên, đầu sỏ đang ở

đó."

“Xa thế làm sao ngươi biết đó là đầu sỏ?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm hỏi.

"Vấn đề này bây giờ rất khó giải thích với ngươi, ngươi đâu có nhìn thấy."

"Ngươi dựa vào đâu mà phán đoán hắn là thủ lĩnh, chẳng phải ngươi bảo

cách hai mươi dặm à?"

"... chỉ có một mình cô ta là nữ."
 
Back
Top Bottom