Siêu Nhiên Trò chơi nha!! ai còn làm người tốt

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400043755-256-k333873.jpg

Trò Chơi Nha!! Ai Còn Làm Người Tốt
Tác giả: Banghayngo938
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lâm Vũ không ngờ rằng trong 1 lần tìm kiếm cậu vô tình tải về 1 trò chơi kì lạ,cậu vô tình bước vào thế giới trò chơi này
Lâm Vũ: trò chơi nha,ai lại làm người tốt cơ chứ
.......

Thánh nữ: ma thần đại nhân xin hãy giúp đỡ đất nước của tại hạ khỏi bể khổ,tại hạ sẽ làm bất kỳ điều gì ngài muốn
Lâm vũ trực tiếp vung 1 đấm hủy diệt quốc gia cùng toàn bộ người dân 👊👊👊
Lâm vũ : yêu cầu ta đã hoàn thành,nơi đó đã không còn khổ đau nữa
..........

Thần: ta là kẻ thống trị toàn bộ vô hạn chiều không gian,tên tà thần ngoại lai còn không mau tới quỳ xuống
Lâm vũ liếc mắt đi qua,toàn bộ vô hạn vô cùng các chiều không gian lập tức vặn vẹo nhiễu sóng từ sinh vật tới vật chất không gian hay thời gian cùng toàn bộ các khái niệm trừu tượng đều vặn vẹo thành quái vật
.....,...

Giới thiệu bất lực 😑😑😑,đâu là tác phẩm đầu tay ae thông cảm Tags: fantasyfictionhuyềnhuyễntruyệnviệtvietnam​
 
Trò Chơi Nha!! Ai Còn Làm Người Tốt
Chương 1: Trò chơi kì lạ


Một buổi chiều tháng bảy, nắng hè như đổ lửa xuống thành phố hoa lệ.

Trong tòa nhà văn phòng cao chọc trời, không khí lại lạnh lẽo như băng.

Lâm Vũ đứng cúi đầu trước bàn làm việc của trưởng phòng, tấm lưng gầy gò khẽ run lên theo từng lời mắng nhiếc gay gắt."

Lâm Vũ!

Cậu nhìn lại KPI của mình đi!

Đã là cuối tháng rồi mà cậu chỉ hoàn thành được 60%!

Cậu nghĩ công ty này là nơi để cậu đến ngồi chơi xơi nước hay sao?

Tốt nghiệp đại học danh tiếng mà làm việc thế này à?"

Giọng nói của gã trưởng phòng họ Trương vang lên a dua, chói tai, như từng nhát dao cứa vào lòng tự trọng của chàng trai trẻ.

Xung quanh, những đồng nghiệp khác hoặc cúi đầu giả vờ bận rộn, hoặc lén lút liếc nhìn với ánh mắt tò mò, thương hại, thậm chí là hả hê.

Lâm Vũ cảm thấy hai má mình nóng bừng, nhưng cậu không dám ngẩng đầu lên.

Cậu chỉ có thể lí nhí đáp: "Em xin lỗi...

Em sẽ cố gắng hơn ạ."

"Cố gắng?

Lời này tôi nghe đến phát chán rồi!"

Trưởng phòng Trương hừ lạnh một tiếng, quăng tập tài liệu trên tay xuống bàn tạo thành một tiếng "rầm" khô khốc.

"Từ ngày mai, cậu không cần phụ trách mảng khách hàng quan trọng nữa.

Chuyển sang bộ phận chăm sóc khách hàng đi, trả lời email và nghe điện thoại phàn nàn.

Công ty không nuôi người vô dụng!"

Cả người Lâm Vũ cứng đờ.

Chuyển sang bộ phận chăm sóc khách hàng?

Đó chẳng khác nào một sự đày ải.

Từ một nhân viên phát triển thị trường đầy hứa hẹn, giờ cậu bị đẩy xuống làm một công việc nhàm chán, không có cơ hội thăng tiến, chỉ để xử lý những rắc rối mà người khác gây ra.

Đây là một sự sỉ nhục, một lời tuyên bố rằng cậu là kẻ thất bại.Nhưng cậu có thể làm gì?

Cãi lại?

Bỏ việc?

Cậu không có dũng khí đó.

Gánh nặng tiền nhà, tiền sinh hoạt phí và cả những kỳ vọng của gia đình ở quê đè nặng lên đôi vai 22 tuổi của cậu.

Cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, giọng nói gần như lạc đi: "...Vâng ạ."

Trưởng phòng Trương phẩy tay như đuổi một con ruồi phiền phức.

"Đi được rồi.

Dọn dẹp đồ đạc của cậu sang khu vực mới đi.

Đừng để tôi nhìn thấy bộ mặt chán nản đó."

Lâm Vũ lảo đảo bước về chỗ ngồi của mình.

Cảm giác nhục nhã, bất lực và tức giận cuộn trào trong lồng ngực.

Cậu nhìn chồng tài liệu đang làm dở trên bàn, những kế hoạch, những ý tưởng mà cậu đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành, giờ đây trở nên vô nghĩa.Cậu lẳng lặng bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân.

Một vài món đồ trang trí nhỏ, một cái cốc uống nước, vài cuốn sách chuyên ngành.

Chiếc hộp carton cậu xin được ở kho dần dần đầy lên.

"Vũ à, đừng buồn nữa."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.

Là chị Hoa, một đồng nghiệp lớn hơn cậu vài tuổi, người duy nhất trong phòng đối xử tốt với cậu.

Chị đặt lên bàn cậu một chai nước mát lạnh.

"Lão Trương đó giờ nào mà chẳng vậy, em cứ coi như đi nghỉ dưỡng một thời gian đi."

Lâm Vũ ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười cảm kích.

"Em không sao đâu chị."

"Không sao mà mặt mày xanh lét thế kia."

Chị Hoa thở dài.

"Cố lên nhé.

Có gì khó khăn cứ nói với chị."

"Dạ, em cảm ơn chị."

Chị Hoa vỗ nhẹ lên vai cậu rồi quay về chỗ làm.

Lâm Vũ tiếp tục công việc dọn dẹp.

Lúc cậu ôm thùng đồ đi ngang qua dãy bàn làm việc, cậu bắt gặp vài ánh mắt khác nhau.

Có người quay đi, giả vờ không thấy.

Có người nhìn cậu với vẻ thương cảm.

Lại có kẻ như Nam, người luôn cạnh tranh với cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc thắng.

Hắn ta còn cố tình đi tới, vỗ vào thùng carton của cậu một cái."

Ấy, cẩn thận.

Rơi đồ bây giờ.

Đến cái bộ phận mới rồi thì làm việc chăm chỉ vào nhé.

Đừng có để người ta lại đuổi đi đấy."

Lâm Vũ siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Cậu hít một hơi thật sâu, nén cơn giận xuống và đáp lại bằng một giọng đều đều: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Nói rồi, cậu ôm thùng đồ bước nhanh về phía góc văn phòng, nơi đặt những chiếc bàn làm việc cũ kỹ của bộ phận chăm sóc khách hàng.

Nơi này ồn ào hơn hẳn, tiếng chuông điện thoại réo rắt không ngừng, tiếng nhân viên trả lời khách hàng vang lên đều đều.

Một thế giới hoàn toàn khác với không khí căng thẳng nhưng đầy tham vọng ở khu vực cũ của cậu.Hành trình từ công ty về đến khu trọ nhỏ bé của Lâm Vũ dường như dài hơn mọi ngày.

Cậu chen chúc trên chuyến xe buýt đông nghịt người, mùi mồ hôi và không khí ngột ngạt khiến đầu óc cậu càng thêm quay cuồng.

Những lời mắng nhiếc của trưởng phòng, ánh mắt của đồng nghiệp, nụ cười khẩy của Nam cứ liên tục tái hiện trong tâm trí cậu.

Cậu thấy mình thật thảm hại, thật vô dụng.Căn phòng trọ rộng chưa đầy 15 mét vuông nằm sâu trong một con hẻm ngoằn ngoèo.

Đây là thế giới riêng của cậu, nơi trú ẩn sau mỗi ngày dài mệt mỏi.

Nhưng hôm nay, khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Vũ cảm thấy một sự cô đơn và trống rỗng đến cùng cực.

Cậu quăng bừa chiếc cặp lên bàn, không thèm bật đèn, cứ thế gieo mình xuống chiếc giường ọp ẹp.

Cả cơ thể và tâm trí đều rã rời.Nằm trong bóng tối, cậu đưa tay lên che mắt.

Phải rồi, mình là Lâm Vũ, 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp được nửa năm.

Giống như bao bạn trẻ khác, cậu mang theo hoài bão và ước mơ lên thành phố lớn này lập nghiệp, mong muốn có một tương lai tươi sáng, có thể báo hiếu cho cha mẹ ở quê.

Cậu đã từng nghĩ chỉ cần mình chăm chỉ, nỗ lực thì mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Nhưng hiện thực đã cho cậu một cái tát đau điếng.

Cuộc sống nơi đô thị không hề dễ dàng, sự cạnh tranh khốc liệt, những mối quan hệ phức tạp khiến một kẻ chân ướt chân ráo như cậu không sao chống đỡ nổi.

Cậu đang sống một mình, không người thân, không bạn bè chí cốt.

Những lúc thế này, cậu chỉ có thể một mình gặm nhấm nỗi buồn.Lâm Vũ mệt mỏi rút chiếc điện thoại ra khỏi túi quần.

Màn hình sáng lên, rọi vào khuôn mặt thất thần của cậu.

Cậu định gọi điện về cho mẹ, muốn nghe giọng nói ấm áp của bà, muốn kể hết những ấm ức trong lòng.

Nhưng rồi ngón tay cậu lại dừng lại.

Cậu biết nếu mình gọi, mẹ chắc chắn sẽ lo lắng không yên.

Cậu không muốn cha mẹ già ở quê phải phiền lòng vì đứa con bất tài này.

Cậu lại nghĩ đến việc nhắn tin cho vài người bạn thân thời đại học, nhưng rồi cũng thôi.

Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, có những khó khăn riêng, cậu không muốn trở thành kẻ chuyên đi than vãn, mang năng lượng tiêu cực đến cho người khác.Cuối cùng, Lâm Vũ chỉ có thể mở bừa một ứng dụng mạng xã hội, vô định lướt ngón tay trên màn hình.

Những dòng trạng thái vui vẻ, những bức ảnh du lịch sang chảnh, những câu chuyện thành công của người khác càng khiến cậu cảm thấy mình nhỏ bé và thất bại.

Cậu thở dài, chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ thì một quảng cáo đột ngột hiện ra, chiếm trọn màn hình.

“Siêu Thần Kỷ Nguyên - Trò chơi hot nhất vừa ra mắt trên ứng dụng di động!

Đồ họa đỉnh cao, lối chơi đột phá!

Tham gia ngay để nhận nhiều ưu đãi, đăng nhập 7 ngày nhận ngay Thần Tướng SSR!”

Đi kèm là một đoạn video hào nhoáng với những nhân vật mặc giáp trụ lấp lánh, thi triển những kỹ năng đẹp mắt."

Thứ trò chơi rác rưởi gì đây," Lâm Vũ lẩm bẩm một mình, giọng nói khàn đi vì mệt mỏi.

Cậu chẳng có chút hứng thú nào.

Với tâm trạng hiện tại, cậu chỉ thấy những thứ này thật phiền nhiễu và vô nghĩa.

Cậu tiện tay lướt qua để bỏ qua quảng cáo.Nhưng ngay khi cậu vừa lướt qua, một quảng cáo khác lại hiện lên.

Lần này không có video hoành tráng, chỉ có một hình ảnh tĩnh với nền đen huyền bí và một dòng chữ màu bạc lấp lánh: "Chạm Tới Vĩnh Hằng".

Bên dưới là một nút "Tải về" đơn giản.Lâm Vũ đã quá mệt mỏi để quan tâm.

Cậu không cần nhìn kỹ, trực tiếp đưa tay ấn vào dấu "X" nhỏ ở góc màn hình để xóa nó đi.

Nhưng một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Thay vì biến mất, màn hình điện thoại lại hiện lên một thông báo: "Đang tải xuống Chạm Tới Vĩnh Hằng..."

Cái gì?

Cậu rõ ràng là ấn nút xóa mà!

Lâm Vũ hoảng hốt, vội vàng tìm cách ngăn chặn việc tải xuống.

Cậu vào phần quản lý tải về, cố gắng hủy bỏ.

Nhưng thanh tiến trình vẫn cứ chạy một cách trơn tru, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Và chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một thông báo khác hiện ra: "Tải xuống thành công!

Đã cài đặt Chạm Tới Vĩnh Hằng."

"Chuyện quái gì thế này?"

Lâm Vũ ngồi bật dậy.

Cậu chắc chắn mình không hề ấn nhầm.

Cậu lướt ra màn hình chính và đúng như vậy, một biểu tượng ứng dụng mới đã xuất hiện.

Nó có hình một cánh cửa cổ xưa, hé mở, bên trong là một luồng sáng bí ẩn.

Bên dưới là cái tên "Chạm Tới Vĩnh Hằng".

Lâm Vũ cảm thấy khó chịu.

Cậu nhấn giữ vào biểu tượng, chọn mục "Gỡ cài đặt".

Màn hình hiện lên thông báo xác nhận, cậu không ngần ngại ấn "OK".

Biểu tượng biến mất.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có lẽ chỉ là một lỗi phần mềm vớ vẩn.Nhưng sự nhẹ nhõm đó không kéo dài được bao lâu.

Khoảng một phút sau, khi cậu đang định tắt máy đi ngủ, chiếc điện thoại bỗng rung lên một cái.

Biểu tượng cánh cửa cổ xưa đó lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình chính, ngay đúng vị trí cũ, như thể nó chưa từng bị xóa đi.Lâm Vũ sững sờ.

Cậu thử lại một lần nữa, rồi một lần nữa.

Kết quả vẫn như cũ.

Mỗi lần cậu gỡ cài đặt, chỉ một lúc sau nó lại tự động xuất hiện trở lại.

Cậu thử khởi động lại điện thoại, thậm chí dùng cả phần mềm diệt virus để quét toàn bộ hệ thống.

Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

Ứng dụng mang tên "Chạm Tới Vĩnh Hằng" này cứ như một bóng ma, bám riết lấy chiếc điện thoại của cậu không rời."

Chết tiệt, điện thoại dính virus rồi," Lâm Vũ bực bội vò đầu.

Chiếc điện thoại này là tài sản giá trị nhất của cậu, là công cụ để cậu liên lạc và làm việc.

Nếu nó hỏng, cậu không biết phải xoay xở ra sao.Sự bực tức và tò mò bắt đầu dâng lên trong lòng Lâm Vũ.

Một ứng dụng cứng đầu đến mức không thể xóa bỏ, rốt cuộc bên trong nó chứa đựng thứ gì?

Có lẽ nào đây là một loại virus mới, và cách duy nhất để gỡ bỏ nó là phải tương tác với nó?

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu đi đến một quyết định táo bạo."

Được rồi, để xem mày là cái quái gì."

Với một tiếng thở dài đầy cam chịu, Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, ngón tay run run chạm vào biểu tượng bí ẩn trên màn hình.

Cậu quyết định sẽ vào trò chơi thử một lần, xem nó có gì đặc biệt mà lại bá đạo đến vậy.

Khi biểu tượng được nhấn, màn hình điện thoại của cậu không sáng lên như bình thường, mà đột ngột tối sầm lại.

Một cảm giác chóng mặt ập đến, và trước khi Lâm Vũ kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, ý thức của cậu đã chìm vào một khoảng không vô tận.

Trò chơi mang tên "Chạm Tới Vĩnh Hằng" đã bắt đầu theo một cách mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được.
 
Trò Chơi Nha!! Ai Còn Làm Người Tốt
Chương 2: Khởi Đầu Bất Đắc Dĩ


Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu những vệt sáng nhảy múa trên sàn nhà.

Lâm Vũ khẽ cựa mình, một cơn đau nhức âm ỉ truyền đến từ thái dương khiến cậu nhíu mày.

Đầu óc cậu quay cuồng, nặng trĩu như đeo chì, ký ức về đêm qua vừa mơ hồ lại vừa chân thực.

Cậu nhớ mình đã bị sếp mắng, bị thuyên chuyển công tác, rồi về nhà trong tâm trạng tồi tệ.

Sau đó... sau đó hình như có một trò chơi kỳ lạ tự cài đặt vào điện thoại.

Cậu đã cố mở nó lên và rồi... một cảm giác chóng mặt ập đến.Phải mất một lúc lâu nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà bong tróc, Lâm Vũ mới dần lấy lại được sự tỉnh táo.

Cơn choáng váng qua đi, để lại một cảm giác mệt mỏi rã rời.

Cậu với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, theo thói quen muốn xem mấy giờ rồi.Màn hình sáng lên, con số hiện ra khiến tim cậu giật thót.8:05 AM."

Chết rồi!

Muộn làm!"

Lâm Vũ bật phắt dậy như một chiếc lò xo.

Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực.

Ngày thường 7 giờ cậu đã phải ra khỏi nhà để kịp giờ chấm công lúc 8 giờ 30.

Bây giờ đã hơn 8 giờ, dù có phóng nhanh thế nào cũng chắc chắn muộn.

Bị điều chuyển công tác ngày đầu tiên đã đi trễ, hình ảnh của cậu trong mắt lão Trương và đồng nghiệp mới sẽ càng thêm tồi tệ.

Cậu cuống cuồng lao xuống giường, định xông vào nhà vệ sinh, nhưng rồi đôi chân bỗng khựng lại giữa phòng.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu."

Khoan đã..."

Cậu lẩm bẩm.

"Hôm nay... hình như là thứ Bảy."

Lâm Vũ vội vàng cầm lại điện thoại, mở lịch ra xem.

Đúng thật, hôm nay là thứ Bảy, là ngày nghỉ của cậu.

Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể, nhưng ngay sau đó lại là một sự trống rỗng, chua chát.

Cậu cười khổ.

Có lẽ do áp lực công việc đã ăn sâu vào tiềm thức, đến nỗi ngay cả ngày nghỉ cũng không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh đi làm muộn.

Mà dù sao đi nữa, vị trí mới của cậu có lẽ cũng chẳng ai quan tâm cậu có đi đúng giờ hay không.Cơn hoảng loạn qua đi, bụng cậu bắt đầu réo lên.

Lâm Vũ lết thân mình vào bếp, một gian bếp nhỏ xíu chỉ đủ chỗ cho một người xoay xở.

Cậu mở tủ lạnh, bên trong trống không, chỉ còn lại vài quả trứng và một ít mì gói.

Bữa sáng của một kẻ thất nghiệp tạm thời cũng chỉ có thể đạm bạc như vậy.

Cậu nấu một gói mì, đập thêm quả trứng, lặng lẽ ăn trong sự tĩnh lặng của căn phòng trọ.

Tiếng gõ đũa, tiếng húp mì sột soạt là những âm thanh duy nhất phá vỡ sự yên ắng.Ăn sáng xong, dọn dẹp qua loa, Lâm Vũ lại trở về với chiếc giường thân thuộc.

Cậu không có kế hoạch gì cho ngày nghỉ, cũng chẳng có tâm trạng đi đâu.

Cậu mở điện thoại, định bụng lên mạng đọc tin tức, xem vài video giải trí để giết thời gian.

Nhưng ngay khi màn hình chính hiện lên, ánh mắt cậu lại bị hút vào biểu tượng quen thuộc đến đáng ghét.Cánh cửa cổ xưa hé mở, bên dưới là dòng chữ "Chạm Tới Vĩnh Hằng".

Nó vẫn ở đó, lỳ lợm và bí ẩn.

Ký ức về cảm giác chóng mặt tối qua ùa về khiến Lâm Vũ có chút e dè.

Rốt cuộc đó là gì?

Một trò chơi có thể ảnh hưởng đến ý thức của người chơi sao?

Hay chỉ đơn giản là do hôm qua cậu quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác?

Sự tò mò và một chút bực tức lại trỗi dậy.

Cậu không thể xóa nó, vậy thì chỉ có một cách là đối mặt với nó.

Cậu muốn biết rốt cuộc thứ virus đội lốt game này đang âm mưu điều gì.

Do dự một hồi, ngón tay cái của Lâm Vũ lơ lửng trên màn hình, rồi cuối cùng, cậu dứt khoát ấn vào biểu tượng đó một lần nữa.Lần này, không có cảm giác chóng mặt nào ập đến.

Màn hình điện thoại tối đi trong giây lát rồi sáng trở lại.

Một dòng chữ màu trắng đơn giản bắt đầu hiện ra từng ký tự một trên nền đen tuyền, giống như đang được gõ ra bởi một bàn tay vô hình.C...h...ạ...m... ...t...ớ...i... ...V...ĩ...n...h... ...H...ằ...n...g...Không có nhạc nền hoành tráng, không có đoạn phim giới thiệu hoa mỹ.

Chỉ có sự tĩnh lặng và dòng chữ đó.

Sau khi cái tên trò chơi hiện ra đầy đủ, nó mờ dần đi, thay vào đó là một giao diện vô cùng tối giản.

Cả màn hình chỉ có một lựa chọn duy nhất, nằm ngay chính giữa.[BẮT ĐẦU]"Đơn giản đến mức khó tin," Lâm Vũ nghĩ thầm.

So với những game di động ngày nay với hàng tá nút bấm, sự kiện, quảng cáo chằng chịt, giao diện này trông như một sản phẩm từ những năm 90.Không còn lựa chọn nào khác, cậu không do dự mà chọn [BẮT ĐẦU].

Màn hình lại thay đổi, chuyển sang giao diện tạo nhân vật.

Vẫn là phong cách tối giản quen thuộc.Tên nhân vật: [...........]Giới tính: [Nam / Nữ]Phe phái: [Tốt / Xấu / Tùy biến]Lâm Vũ không suy nghĩ nhiều, ở mục tên nhân vật, cậu gõ vào hai chữ "Lâm Vũ".

Cậu không có ý định chơi game này một cách nghiêm túc, chỉ là muốn xem thử bên trong có gì, nên dùng tên thật cũng chẳng sao.Mục giới tính, cậu đương nhiên chọn [Nam].Chỉ còn lại mục cuối cùng, phe phái.

Ba lựa chọn hiện ra khiến cậu có chút hứng thú.

"Tốt" và "Xấu" thì quá rõ ràng rồi, là hai phe đối lập kinh điển trong mọi trò chơi.

Nhưng "Tùy biến" là gì?

Một phe trung lập?

Hay là một lựa chọn cho phép người chơi tự do hành động mà không bị ràng buộc bởi đạo đức tốt-xấu?Lâm Vũ chợt nghĩ đến hoàn cảnh của mình.

Ở công ty, cậu luôn cố gắng làm một nhân viên tốt, chăm chỉ, hòa đồng.

Nhưng kết quả thì sao?

Cậu bị chèn ép, bị sỉ nhục.

Kẻ nịnh hót, thủ đoạn như Nam thì lại được trọng dụng.

Thế giới này vốn dĩ đâu có rạch ròi tốt xấu như trong truyện cổ tích.

Vậy thì tại sao trong một trò chơi ảo, cậu lại phải ép mình đi theo một con đường đã được định sẵn?"

Tùy biến," cậu lẩm bẩm và ngón tay nhấn vào lựa chọn thứ ba.Ngay khi cậu vừa xác nhận lựa chọn của mình, màn hình lại một lần nữa tối sầm.

Lần này, một dòng chữ khác hiện lên.Đang khởi tạo thế giới...

Nhân vật đã được tạo...

Chào mừng đến với Vĩnh Hằng, Lâm Vũ.Ánh sáng trắng xóa lấp đầy màn hình, khiến Lâm Vũ phải nheo mắt lại.

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, giao diện trò chơi đã hiện ra.Nhưng những gì cậu thấy lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.Nhân vật của cậu, một hình nhân nhỏ xíu với mái tóc đen và bộ quần áo tân thủ màu nâu, đang đứng giữa một khu rừng nhỏ.

Cây cối, bụi cỏ, mặt đất... tất cả đều được tạo nên từ những ô vuông pixel nhỏ li ti.

Đồ họa này... là đồ họa pixel chibi!

Một phong cách cổ điển, gợi nhớ về những trò chơi điện tử bốn nút ngày xưa."

Cái quái gì đây?"

Lâm Vũ không khỏi bật cười.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một trò chơi đồ họa 3D hoành tráng, hoặc ít nhất cũng là 2D sắc nét.

Ai ngờ nó lại là một game pixel thế này.

Trông nó chẳng có chút gì liên quan đến hai chữ "Vĩnh Hằng" đầy bí ẩn và cao siêu cả.Sau một lúc ngạc nhiên, cậu bắt đầu mày mò.

Trên màn hình không hề có bất kỳ phím điều khiển ảo nào.

Cậu thử chạm vào các góc màn hình, vuốt qua vuốt lại.

Ban đầu, nhân vật chỉ đứng im.

Nhưng sau vài lần thử, cậu phát hiện ra rằng chỉ cần chạm vào một điểm nào đó trên màn hình, nhân vật sẽ tự động di chuyển đến vị trí đó.

Một cơ chế điều khiển đơn giản đến lạ thường.Lâm Vũ điều khiển nhân vật pixel của mình đi một vòng quanh khu rừng nhỏ.

Cậu đi qua những thân cây vuông vức, lách qua những bụi cỏ xanh rì.

Không có quái vật, không có NPC, cũng chẳng có bất kỳ nhiệm vụ nào hiện lên.

Chỉ có cậu và khu rừng pixel tĩnh lặng này."

Rốt cuộc thì đây là cái game gì vậy?"

Lâm Vũ tự hỏi, cảm giác thất vọng xen lẫn tò mò.Nhưng cậu không biết rằng, quyết định chọn phe phái "Tùy biến" và bước chân vào thế giới pixel đơn giản này chính là bước ngoặt định mệnh, sẽ kéo cậu ra khỏi cuộc sống tầm thường và nhàm chán, đẩy cậu vào một hành trình mà chính cậu cũng không thể nào ngờ tới.

Cuộc hành trình để "Chạm Tới Vĩnh Hằng".
 
Back
Top Bottom