Một buổi chiều tháng bảy, nắng hè như đổ lửa xuống thành phố hoa lệ.
Trong tòa nhà văn phòng cao chọc trời, không khí lại lạnh lẽo như băng.
Lâm Vũ đứng cúi đầu trước bàn làm việc của trưởng phòng, tấm lưng gầy gò khẽ run lên theo từng lời mắng nhiếc gay gắt."
Lâm Vũ!
Cậu nhìn lại KPI của mình đi!
Đã là cuối tháng rồi mà cậu chỉ hoàn thành được 60%!
Cậu nghĩ công ty này là nơi để cậu đến ngồi chơi xơi nước hay sao?
Tốt nghiệp đại học danh tiếng mà làm việc thế này à?"
Giọng nói của gã trưởng phòng họ Trương vang lên a dua, chói tai, như từng nhát dao cứa vào lòng tự trọng của chàng trai trẻ.
Xung quanh, những đồng nghiệp khác hoặc cúi đầu giả vờ bận rộn, hoặc lén lút liếc nhìn với ánh mắt tò mò, thương hại, thậm chí là hả hê.
Lâm Vũ cảm thấy hai má mình nóng bừng, nhưng cậu không dám ngẩng đầu lên.
Cậu chỉ có thể lí nhí đáp: "Em xin lỗi...
Em sẽ cố gắng hơn ạ."
"Cố gắng?
Lời này tôi nghe đến phát chán rồi!"
Trưởng phòng Trương hừ lạnh một tiếng, quăng tập tài liệu trên tay xuống bàn tạo thành một tiếng "rầm" khô khốc.
"Từ ngày mai, cậu không cần phụ trách mảng khách hàng quan trọng nữa.
Chuyển sang bộ phận chăm sóc khách hàng đi, trả lời email và nghe điện thoại phàn nàn.
Công ty không nuôi người vô dụng!"
Cả người Lâm Vũ cứng đờ.
Chuyển sang bộ phận chăm sóc khách hàng?
Đó chẳng khác nào một sự đày ải.
Từ một nhân viên phát triển thị trường đầy hứa hẹn, giờ cậu bị đẩy xuống làm một công việc nhàm chán, không có cơ hội thăng tiến, chỉ để xử lý những rắc rối mà người khác gây ra.
Đây là một sự sỉ nhục, một lời tuyên bố rằng cậu là kẻ thất bại.Nhưng cậu có thể làm gì?
Cãi lại?
Bỏ việc?
Cậu không có dũng khí đó.
Gánh nặng tiền nhà, tiền sinh hoạt phí và cả những kỳ vọng của gia đình ở quê đè nặng lên đôi vai 22 tuổi của cậu.
Cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, giọng nói gần như lạc đi: "...Vâng ạ."
Trưởng phòng Trương phẩy tay như đuổi một con ruồi phiền phức.
"Đi được rồi.
Dọn dẹp đồ đạc của cậu sang khu vực mới đi.
Đừng để tôi nhìn thấy bộ mặt chán nản đó."
Lâm Vũ lảo đảo bước về chỗ ngồi của mình.
Cảm giác nhục nhã, bất lực và tức giận cuộn trào trong lồng ngực.
Cậu nhìn chồng tài liệu đang làm dở trên bàn, những kế hoạch, những ý tưởng mà cậu đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành, giờ đây trở nên vô nghĩa.Cậu lẳng lặng bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân.
Một vài món đồ trang trí nhỏ, một cái cốc uống nước, vài cuốn sách chuyên ngành.
Chiếc hộp carton cậu xin được ở kho dần dần đầy lên.
"Vũ à, đừng buồn nữa."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.
Là chị Hoa, một đồng nghiệp lớn hơn cậu vài tuổi, người duy nhất trong phòng đối xử tốt với cậu.
Chị đặt lên bàn cậu một chai nước mát lạnh.
"Lão Trương đó giờ nào mà chẳng vậy, em cứ coi như đi nghỉ dưỡng một thời gian đi."
Lâm Vũ ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười cảm kích.
"Em không sao đâu chị."
"Không sao mà mặt mày xanh lét thế kia."
Chị Hoa thở dài.
"Cố lên nhé.
Có gì khó khăn cứ nói với chị."
"Dạ, em cảm ơn chị."
Chị Hoa vỗ nhẹ lên vai cậu rồi quay về chỗ làm.
Lâm Vũ tiếp tục công việc dọn dẹp.
Lúc cậu ôm thùng đồ đi ngang qua dãy bàn làm việc, cậu bắt gặp vài ánh mắt khác nhau.
Có người quay đi, giả vờ không thấy.
Có người nhìn cậu với vẻ thương cảm.
Lại có kẻ như Nam, người luôn cạnh tranh với cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc thắng.
Hắn ta còn cố tình đi tới, vỗ vào thùng carton của cậu một cái."
Ấy, cẩn thận.
Rơi đồ bây giờ.
Đến cái bộ phận mới rồi thì làm việc chăm chỉ vào nhé.
Đừng có để người ta lại đuổi đi đấy."
Lâm Vũ siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Cậu hít một hơi thật sâu, nén cơn giận xuống và đáp lại bằng một giọng đều đều: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Nói rồi, cậu ôm thùng đồ bước nhanh về phía góc văn phòng, nơi đặt những chiếc bàn làm việc cũ kỹ của bộ phận chăm sóc khách hàng.
Nơi này ồn ào hơn hẳn, tiếng chuông điện thoại réo rắt không ngừng, tiếng nhân viên trả lời khách hàng vang lên đều đều.
Một thế giới hoàn toàn khác với không khí căng thẳng nhưng đầy tham vọng ở khu vực cũ của cậu.Hành trình từ công ty về đến khu trọ nhỏ bé của Lâm Vũ dường như dài hơn mọi ngày.
Cậu chen chúc trên chuyến xe buýt đông nghịt người, mùi mồ hôi và không khí ngột ngạt khiến đầu óc cậu càng thêm quay cuồng.
Những lời mắng nhiếc của trưởng phòng, ánh mắt của đồng nghiệp, nụ cười khẩy của Nam cứ liên tục tái hiện trong tâm trí cậu.
Cậu thấy mình thật thảm hại, thật vô dụng.Căn phòng trọ rộng chưa đầy 15 mét vuông nằm sâu trong một con hẻm ngoằn ngoèo.
Đây là thế giới riêng của cậu, nơi trú ẩn sau mỗi ngày dài mệt mỏi.
Nhưng hôm nay, khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Vũ cảm thấy một sự cô đơn và trống rỗng đến cùng cực.
Cậu quăng bừa chiếc cặp lên bàn, không thèm bật đèn, cứ thế gieo mình xuống chiếc giường ọp ẹp.
Cả cơ thể và tâm trí đều rã rời.Nằm trong bóng tối, cậu đưa tay lên che mắt.
Phải rồi, mình là Lâm Vũ, 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp được nửa năm.
Giống như bao bạn trẻ khác, cậu mang theo hoài bão và ước mơ lên thành phố lớn này lập nghiệp, mong muốn có một tương lai tươi sáng, có thể báo hiếu cho cha mẹ ở quê.
Cậu đã từng nghĩ chỉ cần mình chăm chỉ, nỗ lực thì mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Nhưng hiện thực đã cho cậu một cái tát đau điếng.
Cuộc sống nơi đô thị không hề dễ dàng, sự cạnh tranh khốc liệt, những mối quan hệ phức tạp khiến một kẻ chân ướt chân ráo như cậu không sao chống đỡ nổi.
Cậu đang sống một mình, không người thân, không bạn bè chí cốt.
Những lúc thế này, cậu chỉ có thể một mình gặm nhấm nỗi buồn.Lâm Vũ mệt mỏi rút chiếc điện thoại ra khỏi túi quần.
Màn hình sáng lên, rọi vào khuôn mặt thất thần của cậu.
Cậu định gọi điện về cho mẹ, muốn nghe giọng nói ấm áp của bà, muốn kể hết những ấm ức trong lòng.
Nhưng rồi ngón tay cậu lại dừng lại.
Cậu biết nếu mình gọi, mẹ chắc chắn sẽ lo lắng không yên.
Cậu không muốn cha mẹ già ở quê phải phiền lòng vì đứa con bất tài này.
Cậu lại nghĩ đến việc nhắn tin cho vài người bạn thân thời đại học, nhưng rồi cũng thôi.
Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, có những khó khăn riêng, cậu không muốn trở thành kẻ chuyên đi than vãn, mang năng lượng tiêu cực đến cho người khác.Cuối cùng, Lâm Vũ chỉ có thể mở bừa một ứng dụng mạng xã hội, vô định lướt ngón tay trên màn hình.
Những dòng trạng thái vui vẻ, những bức ảnh du lịch sang chảnh, những câu chuyện thành công của người khác càng khiến cậu cảm thấy mình nhỏ bé và thất bại.
Cậu thở dài, chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ thì một quảng cáo đột ngột hiện ra, chiếm trọn màn hình.
“Siêu Thần Kỷ Nguyên - Trò chơi hot nhất vừa ra mắt trên ứng dụng di động!
Đồ họa đỉnh cao, lối chơi đột phá!
Tham gia ngay để nhận nhiều ưu đãi, đăng nhập 7 ngày nhận ngay Thần Tướng SSR!”
Đi kèm là một đoạn video hào nhoáng với những nhân vật mặc giáp trụ lấp lánh, thi triển những kỹ năng đẹp mắt."
Thứ trò chơi rác rưởi gì đây," Lâm Vũ lẩm bẩm một mình, giọng nói khàn đi vì mệt mỏi.
Cậu chẳng có chút hứng thú nào.
Với tâm trạng hiện tại, cậu chỉ thấy những thứ này thật phiền nhiễu và vô nghĩa.
Cậu tiện tay lướt qua để bỏ qua quảng cáo.Nhưng ngay khi cậu vừa lướt qua, một quảng cáo khác lại hiện lên.
Lần này không có video hoành tráng, chỉ có một hình ảnh tĩnh với nền đen huyền bí và một dòng chữ màu bạc lấp lánh: "Chạm Tới Vĩnh Hằng".
Bên dưới là một nút "Tải về" đơn giản.Lâm Vũ đã quá mệt mỏi để quan tâm.
Cậu không cần nhìn kỹ, trực tiếp đưa tay ấn vào dấu "X" nhỏ ở góc màn hình để xóa nó đi.
Nhưng một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Thay vì biến mất, màn hình điện thoại lại hiện lên một thông báo: "Đang tải xuống Chạm Tới Vĩnh Hằng..."
Cái gì?
Cậu rõ ràng là ấn nút xóa mà!
Lâm Vũ hoảng hốt, vội vàng tìm cách ngăn chặn việc tải xuống.
Cậu vào phần quản lý tải về, cố gắng hủy bỏ.
Nhưng thanh tiến trình vẫn cứ chạy một cách trơn tru, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Và chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một thông báo khác hiện ra: "Tải xuống thành công!
Đã cài đặt Chạm Tới Vĩnh Hằng."
"Chuyện quái gì thế này?"
Lâm Vũ ngồi bật dậy.
Cậu chắc chắn mình không hề ấn nhầm.
Cậu lướt ra màn hình chính và đúng như vậy, một biểu tượng ứng dụng mới đã xuất hiện.
Nó có hình một cánh cửa cổ xưa, hé mở, bên trong là một luồng sáng bí ẩn.
Bên dưới là cái tên "Chạm Tới Vĩnh Hằng".
Lâm Vũ cảm thấy khó chịu.
Cậu nhấn giữ vào biểu tượng, chọn mục "Gỡ cài đặt".
Màn hình hiện lên thông báo xác nhận, cậu không ngần ngại ấn "OK".
Biểu tượng biến mất.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có lẽ chỉ là một lỗi phần mềm vớ vẩn.Nhưng sự nhẹ nhõm đó không kéo dài được bao lâu.
Khoảng một phút sau, khi cậu đang định tắt máy đi ngủ, chiếc điện thoại bỗng rung lên một cái.
Biểu tượng cánh cửa cổ xưa đó lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình chính, ngay đúng vị trí cũ, như thể nó chưa từng bị xóa đi.Lâm Vũ sững sờ.
Cậu thử lại một lần nữa, rồi một lần nữa.
Kết quả vẫn như cũ.
Mỗi lần cậu gỡ cài đặt, chỉ một lúc sau nó lại tự động xuất hiện trở lại.
Cậu thử khởi động lại điện thoại, thậm chí dùng cả phần mềm diệt virus để quét toàn bộ hệ thống.
Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Ứng dụng mang tên "Chạm Tới Vĩnh Hằng" này cứ như một bóng ma, bám riết lấy chiếc điện thoại của cậu không rời."
Chết tiệt, điện thoại dính virus rồi," Lâm Vũ bực bội vò đầu.
Chiếc điện thoại này là tài sản giá trị nhất của cậu, là công cụ để cậu liên lạc và làm việc.
Nếu nó hỏng, cậu không biết phải xoay xở ra sao.Sự bực tức và tò mò bắt đầu dâng lên trong lòng Lâm Vũ.
Một ứng dụng cứng đầu đến mức không thể xóa bỏ, rốt cuộc bên trong nó chứa đựng thứ gì?
Có lẽ nào đây là một loại virus mới, và cách duy nhất để gỡ bỏ nó là phải tương tác với nó?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu đi đến một quyết định táo bạo."
Được rồi, để xem mày là cái quái gì."
Với một tiếng thở dài đầy cam chịu, Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, ngón tay run run chạm vào biểu tượng bí ẩn trên màn hình.
Cậu quyết định sẽ vào trò chơi thử một lần, xem nó có gì đặc biệt mà lại bá đạo đến vậy.
Khi biểu tượng được nhấn, màn hình điện thoại của cậu không sáng lên như bình thường, mà đột ngột tối sầm lại.
Một cảm giác chóng mặt ập đến, và trước khi Lâm Vũ kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, ý thức của cậu đã chìm vào một khoảng không vô tận.
Trò chơi mang tên "Chạm Tới Vĩnh Hằng" đã bắt đầu theo một cách mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được.