"Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho anh."
Cố Tây Trì khẽ nhướng mày, gương mặt lạnh lùng như phủ một lớp sương sớm.
Sao cứ muốn vạch rõ ranh giới với anh thế chứ."
Không cần," anh buông giọng hững hờ, lười biếng như gió thoảng.
"Dù gì cũng chẳng tốn đồng nào."
Hạ Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập tràn hoài nghi.
Chàng trai trước mặt cô vẫn cao lớn, vẫn lạnh lùng với vẻ bất cần cố hữu.
Nhưng hôm nay đôi mắt anh trũng sâu, làn da có chút nhợt nhạt, chiếc áo khoác đã thấm đẫm sương sớm, cô cảm nhận được sự mệt mỏi hiếm có trên người anh.Cô bất ngờ vươn tay, nhẹ chạm lên trán anh.
Ngón tay cô dừng lại nơi lớp da lạnh ngắt."
Anh bị ốm rồi?"
Cố Tây Trì không đáp.
Anh chỉ tựa nhẹ vào chiếc mô tô phía sau, như không còn sức lực."
Anh đến đây từ khi nào?"
Cô hỏi, giọng đã mang theo nỗi lo không giấu nổi.
"Ba giờ."
Hạ Ngôn giật mình.
Trời còn chưa sáng hẳn, sương đêm vẫn đặc quánh, lạnh buốt từng lớp da thịt.
Vậy mà anh đã đứng đây suốt ba tiếng, lặng lẽ chờ cô?
Anh điên rồi sao?"
Cố Tây Trì, tôi đưa anh đến bệnh viện."
Anh khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên "Không cần.
Về ngủ một giấc là khỏi."
Nhưng cô không thể yên tâm.
Giọng cô cương quyết: "Anh ở một mình, lỡ có chuyện thì sao?"
"Vậy em tới nhà tôi nhé?"
Cố Tây Trì cười xấu xa, trán anh vẫn còn lưu lại chút hơi ấm từ bàn tay cô, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc.Hạ Ngôn nghiến răng.
Cái người này sao bị ốm vẫn dở trò lưu manh được thế, cô thật sự muốn đánh anh một trận ra trò."
Hôm nay tôi có bài kiểm tra, không thể xin nghỉ.
Anh ở đây đợi một lát, tôi quay lại ngay."
Dứt lời liền xoay người chạy về phía đường lớn.
Cô chỉ cao hơn 1m55 nên lúc chạy trông chật vật vô cùng mà hành động đáng yêu đó đều bị Cố Tây Trì thu gọn trong tầm mắt.Một lúc lâu sau, Hạ Ngôn quay lại, thở không ra hơi, tay xách theo một túi thuốc và một túi đồ lớn."
Cái... cái này là thuốc, phải ăn mới được uống."
Cô đưa túi thuốc có logo ra trước."
Còn đây... sữa, bánh mì và nước bù điện giải.
Đói thì ăn tạm trước."
Cô ngừng một chút, nghĩ nghĩ rồi lúng túng hỏi tiếp: "Anh... anh có thể nấu cháo không?
Tôi lại quên mất rồi hay anh đợi thêm một chút..."
Hạ Ngôn luống cuống tự quay mình như chong chóng khiến người đứng đối diện có chút buồn cười.
Anh giữ tay cô lại lần lượt nhận hết hai túi đồ kia "Đi nữa sẽ muộn học.
Tôi tự lo được, em mau đi đi."
Có thật sự là biết nấu không thế, nhìn anh như này thật sự không thể yên tâm hơn chút nào.
Hạ Ngôn không nghĩ được vì sao anh lại tới đây đợi cô sớm như vậy, còn làm cho mình bị ốm luôn rồi.
Giờ phút này trong lòng cô nổi lên cảm giác bứt rứt khó chịu vừa thấy có lỗi, vừa thấy đau lòng.Cô tháo ba lô, cởi áo khoác ngoài rồi đưa cho anh.
Áo khoác là đồng phục học sinh, không dày lắm, nhưng chắn gió tốt.Cố Tây Trì sững người.
Chiếc áo khoác nhỏ xíu, trắng xanh với vài họa tiết đơn giản, được cô nhẹ nhàng phủ lên vai anh."
Em nghĩ tôi nhỏ như em à?"
Anh cười, khẽ kéo áo xuống.
"Tôi không lạnh, mau mặc lại đi."
Cô lập tức giữ lấy tay anh, giọng nghiêm túc: "Không được, anh mặc vào tôi mới yên tâm.
Đi đường lạnh như vậy..."
Anh cười khổ.
Cứng đầu, thật sự rất cứng đầu."
Thế còn em?"
Hạ Ngôn dang tay ra cho anh xem.
Cô mặc áo len dày, bên ngoài thêm áo gió, rồi mới khoác áo đồng phục.
Thực chất chiếc áo đồng phục chỉ là mặc để không bị phạt lúc kiểm tra tác phong học sinh thôi.
Không có cô cũng không thấy lạnh."
Không sao đâu, tôi không lạnh."
Cố Tây Trì khẽ gật đầu, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng."
Ừ...
Cảm ơn Ngôn Ngôn."
Chỉ một câu nhẹ tênh, nhưng lại khiến tim Hạ Ngôn như bị ai đó từng nhịp gõ vào.
Gò má cô đỏ bừng như hai trái đào, làn da trắng nõn càng trở nên xinh xắn.Không để anh kịp nói gì thêm, cô quay đầu bước vội.
Đi được vài bước, cô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn anh."
Cố Tây Trì...
đi đường cẩn thận nhé!".......Quả thật là hôm nay Hạ Ngôn có bài kiểm tra môn toán, lúc vừa làm bài kiểm tra xong vừa hay là giờ ra chơi.
Bình thường việc kiểm tra tác phong học sinh không thường xuyên lắm, một tuần sẽ kiểm tra hai buổi là thứ tư và thứ sáu nhưng có vẻ hôm nay không may mắn lắm, vừa ra chơi đã có thông báo kiểm tra.Đám học sinh ở các lớp nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc, mặc áo khoác đồng phục, đeo lại thẻ học sinh cho chỉnh tề.
Tóc tai cũng phải chải chuốt cho gọn gàng.Kiểm tra tác phong trừ điểm rất gắt, là trừ cả điểm cá nhân và tập thể nên bọn họ rất sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh kiểm của bản thân cũng như cả lớp.
Hôm nay thông báo kiểm tra bất ngờ nên một số bạn học đã không kịp trở tay.Phàn Hiểu Mễ đeo lại thẻ học sinh, cô nhìn tấm ảnh thẻ in trên đó khẽ mỉm cười "Cũng xinh lắm đó chứ"Lúc giám thị chuẩn bị đi tới lớp 11-1 Phàn Hiểu Mễ mới bất ngờ nhận ra hôm nay Hạ Ngôn không mặc áo khoác đồng phục."
Ngôn Ngôn, cậu không mang theo đồng phục sao" Cô bạn có chút lo lắngHạ Ngôn lắc đầu, mắt rũ xuống "Tớ quên rồi"Mấy người xung quanh cũng thấy bất ngờ, trước giờ tác phong của Hạ Ngôn rất tốt, chưa từng bị trừ điểm vậy mà hôm nay lại quên đồng phục, đúng là hiếm thấy.Phàn Hiểu Mễ cắn môi, suy nghĩ một hồi rồi đưa ra ý kiến "Chết rồi sao bây giờ, hay cậu đi vệ sinh đi tớ sẽ nói với giám thị cậu bị đau bụng" Thật ra ý kiến này không tồi, nếu trót lọt sẽ may mắn qua được một phen, mấy bạn khác cũng ủng hộ họ sẽ giúp cô nói dối.Hạ Ngôn nâng mắt nhìn bọn họ rồi bật cười thành tiếng, giám thị đã đến cửa rồi có muốn cô cũng không trốn được, hơn nữa cô cũng không có ý định trốn.Cô khoát tay "Không sao đâu, chỉ trừ điểm thôi tớ sẽ cố gắng bù lại"Đúng là hôm nay may mắn không mỉm cười với cô, giám thị vừa tới lớp đã nhìn thấy cô sai đồng phục đầu tiên.
Thầy Tô thấy người bị tóm đầu tiên là Hạ Ngôn liền có chút bất ngờ.
Tiếp sau đó là hai bạn nam và một bạn nữ cũng bị bắt vì quên thẻ và không đi giầy."
Đấy thầy xem bình thường kiểm tra chúng nó đúng ngày, ai ai cũng là học sinh gương mẫu, thế mà chỉ cần kiểm tra đột xuất là bắt được cả một hàng dài đấy thôi" Thầy giám thị thở dài một tiếngTô Tùng ở bên cạnh cũng chỉ biết đồng tình cho qua "Đúng đúng, đám học sinh này cần chấn chỉnh thật nghiêm khắc để răn đe cho các bạn học khác"Những bạn học sinh thông qua kiểm tra khẽ thở phào vỗ ngực mấy cái, nhóm học sinh bị bắt đang phải xếp hàng dài ngoài hành lang nghe giáo huấn."
Ngày thường mấy đứa tác phong rất tốt cơ mà, sao hôm nay lại sơ suất như thế chứ" Tô Tùng nhíu mày nhìn cả đám một lượt.Bọn họ cũng đồng thanh lên tiếng "Xin lỗi thầy ạ""Hôm nay không chỉ phạt trừ điểm, cuối buổi các em ở lại dọn vệ sinh khu vực phân công theo lớp, kê lại bàn ghế ở phòng âm nhạc rồi mới được ra về nghe chưa"Thầy Tô dứt lời đã rời đi, chỉ để lại bọn họ ở phía sau than trời than đất."
Ngôn Ngôn, lát tớ ở lại phụ cậu nhé" Phàn Hiểu Mễ chớp chớp mắtCô biết tâm ý cô bạn này rất tốt, nhưng ai sai thì người đó chịu phạt không thể nhờ vả người khác được.
Cũng là cô tình nguyện chịu phạt màHạ Ngôn xoa xoa hai má Phàn Hiểu Mễ "Không cần đâu tớ tự làm được mà, thật cảm ơn Mễ Mễ xinh đẹp"Phàn Hiểu Mễ được khen hai má liền ửng đỏ, gương mặt bầu bĩnh có chút dễ thương.
Được mỹ nữ khen xinh đẹp là cảm giác tuyệt vời như thế nào chứ.
Cô bạn thế mà lại lén nhìn trộm Hạ Ngôn mấy cái.Xinh đẹp như vậy, nếu cô là con trai nhất định sẽ yêu Ngôn Ngôn chết mất.Cuối buổi hôm đó bọn họ phải ở lại dọn vệ sinh.
Nói đến dọn vệ sinh thực chất cũng không nặng nề gì chỉ là quét dọn lại lá cây, nhổ cỏ mà thôi việc vất vả nhất chính là phải kê lại bàn ghế ở phòng nhạc.Hai ngày trước phòng âm nhạc được sử dụng cho câu lạc bộ tuyển thành viên nên bàn ghế đều phải kê ra hành lang bên ngoài, hôm nay nhân dịp bọn họ bị phạt nên đã trở thành tình nguyện viên dọn dẹp lại giúp.Mấy bạn nam còn khá được, giúp các bạn nữ kê hết mấy cái bàn lớn, để họ chỉ cần bê ghế lại xếp vào nhưng chỗ ghế ấy cũng thật nhiều, đếm sơ sơ cũng gần hai trăm cái.Lúc Hạ Ngôn bê được chục cái đã mệt thở không ra hơi.
Cô bình sinh đã nhỏ nhắn gầy gò, ngày trước cơ thể còn hay chịu tổn hại nên làm việc nặng rất dễ mất sức.Cô ngồi xuống chiếc ghế ở ngoài hành lang muốn nghỉ ngơi một chút vừa hay đúng lúc Vương Diệp đi tới"Hạ Ngôn" Cậu ta vui vẻ đi lên tiếng"Vương Diệp, là cậu sao?"
Hồi sáng lúc xem lại danh sách những người mắc lỗi cậu ta đã thấy tên Hạ Ngôn nên cuối buổi liền muốn đi tìm cô, tiếc là phải đi gặp giáo viên nên giờ mới tới được.
Cậu ta có chút không nỡ."
Tớ giúp cậu nhé?"
"Không cần đâu, chỉ còn mấy cái thôi, sắp xong rồi" Hạ Ngôn từ chốiThế mà cậu bạn như không nghe thấy dứt khoát đứng lên xách hai chiếc ghế đi về phía phòng âm nhạc.Hạ Ngôn có chút bất ngờ không nghĩ cậu ta cứ thế mà đem ghế đi luôn nên cô cũng bê theo chiếc ghế đi phía sau.Bọn họ chật vật hồi lâu cuối cùng cũng đã dọn dẹp xong.
Người phụ trách kiểm tra lại một lượt rồi đóng cửa phòng cho bọn họ ra về.Lúc Vương Diệp đưa Hạ Ngôn ra đến cổng lại bắt gặp Cố Tây Trì không biết đã đứng đợi bao lâu, trên tay còn cầm chiếc áo đồng phục trường Liêu Đông.
Vương Diệp nhìn anh rồi lại nhìn chiếc áo trong tay anh.
Cậu ta chợt hiểu ra có lẽ chủ nhân chiếc áo đó chính là Hạ Ngôn.Hạ Ngôn thấy anh liền bị dọa hốt hoảng một phen, cô khẽ nói "Vương Diệp, hôm nay cảm ơn cậu nhé, có dịp tớ sẽ mời cậu ăn cơm" Còn không kịp để cậu ta lên tiếng cô đã quay lưng đi nhanh về phía Cố Tây Trì.Cố Tây Trì từ lúc thấy bọn họ đi chung đã im lặng quan sát, mặt anh không chút biểu cảm"Sao anh lại tới đây?
Đã đỡ chút nào chưa?"
Hạ Ngôn lo lắng, đưa tay muốn kiểm tra nhiệt độ cho anh.Cố Tây Trì không trả lời, anh đem áo khoác đặt vào trong lòng cô.
Mùi chanh bạc hà từ áo theo đó bay thẳng đến mũi cô.Mùi hương thơm mát sảng khoái, không phải mùi nước hoa đắt tiền là mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh."
Cậu nhóc đó là ai?"
Anh lạnh lùng lên tiếng.Hạ Ngôn theo ánh mắt anh hướng về phía cổng trường liền thấy Vương Diệp đứng bên đó nhìn bọn họ.
Mà cậu ta như chột dạ , lúc họ vừa nhìn tới cậu ta liền quay người rời đi.Mí mắt cô giật giật "Là bạn học, cậu ấy giúp tôi kê bàn ghế"Mặt anh đen xì, Cố Tây Trì thầm mắng trong lòng một câu."
Học sinh ngoan, em có bị ngốc không thế" Giọng điệu có chút bực bộiĐột nhiên lại mắng cô, Hạ Ngôn có chút bất mãn nhìn anh"Bị kiểm tra cũng không biết nhắn tin cho tôi, tôi sẽ mang áo đến cho em" Anh rất không vui khi để cô bị phạt, càng không vui khi để một thằng nhóc giúp cô chịu phạt.Hạ Ngôn tức giận, không phải vì sợ anh lạnh mới đưa áo cho anh sao.
Chẳng phải lúc đó anh còn đang mệt khéo đã ngủ say không biết trời đất là gì rồi, thế mà giờ lại mắng cô.Hạ Ngôn im lặng không đáp trả, cô cất bước rời đi, trực tiếp lơ anh luôn.Cố Tây Trì thở dài, hở chút liền không để anh vào mắt.
Đồ vô lương tâm."
Hạ Ngôn, em xem túi áo khoác xem" Anh hạ giọng, dịu dàng nói.Cô nghe anh nói cũng dừng lại, khẽ sờ soạng trong túi áo khoác, quả nhiên có một chiếc hộp làm bằng gỗ.Hạ Ngôn tò mò mở nắp ra xem, bên trong là một cặp vòng ngọc màu xanh trông rất đắt tiền."
Cái này..."
Anh cầm lấy một chiếc vòng trong hộp, cẩn thận đeo vào tay cô "Cho em"Cô sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng muốn rút tay về, nhưng cổ tay bị anh nắm chặt không rút ra được "Không được, cái này đắt tiền quá tôi không thể nhận"Cố Tây Trì mỉm cười, anh nắm tay cô đưa lên ngắm nghía "Không tồi""Cố Tây Trì anh có nghe tôi nói không, mau bỏ tay tôi ra" Hạ Ngôn tức muốn khóc.Cô chưa bao giờ thấy được quan tâm mà sợ như lúc này, cái người này cứ hở ra là cho cô cái này, cho cô cái kia mà giá trị của chúng đều không hề nhỏ.Anh thực sự rất dọa người nha.Mùi hoa quế từ đâu thoang thoảng thổi đến, như sợi chỉ hồng quấn chặt hai người lại với nhau.Cố Tây Trì thản nhiên đáp "Ừ, là quà của một ông lão tặng, dù sao tôi cũng không thể đeo nên tặng cho em""Anh không đeo cũng không thể tặng cho tôi được, nó đắt như vậy" Cô dứt khoát muốn đem trả lại, cô nợ anh quá nhiều rồi.
Còn một bữa cơm chưa trả, cuộn băng ghi âm anh giúp cô sửa cô cũng chưa báo đáp được."
Cho em thì em giữ đi, phiền thật đấy" Anh ra vẻ tức giận hù dọa cô.Hai mắt cô ửng đỏ "Thực sự không nhận được mà"Anh mau mau lấy lại đi không cô sẽ khóc mất.
Cố Tây Trì vỗ trán "Em không cần thì vứt đi""Vậy càng không được" Sao quà của người khác tặng nói vứt là vứt đi chứ.
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi lại lên tiếng "nếu không tôi giữ giúp anh khi nào anh cần tặng cho người khác thì cứ đến tìm tôi nhé, tôi sẽ giữ cẩn thận"Cuối cùng anh cũng mềm lòng mà chịu thỏa hiệp.