Siêu Nhiên Trên tình bạn dưới tình địch

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
349166515-256-k746047.jpg

Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Tác giả: NgnPhng640
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là lần thứ 2 mình đăng bộ truyện này hen:3 Mong mọi người ủng hộ.

Cảnh báo: chuyện có nghiêng tôn giáo, có tà đạo và ma thuật đen.

Cốt truyện nhân vật cũng như cách xây dựng thế giới trong đây khá phức tạp.

Ai không thích vui lòng lướt qua.​
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 1: Thiên đường


Thế giới của người phàm thường đã muôn vàn muôn sắc khắp nơi và tất nhiên cũng có màu tối.

Từ thời xa xưa khi con người vẫn còn tin những thứ hoang đường đến mê tín như ông trời, thần mưa, thần nắng và nhiều vị thần khác.

Bất kể là thứ gì đang tồn tại hoặc sống đều có 1 vị thần cái quản riêng và nắm giữ nó.

1 khi vị thần nào đượ nắm quyền 1 thứ gì đó, thì bắt buộc những vị thần khác không được tranh hay lấy cái quyền đó.

Nếu không sẽ bị Thiên Đàng và Địa Ngục đày xuống trừng phạt, hồn không siêu xác không thoát.

Ông bà ta thường có câu: ''không có thứ gì trên đời là hoàn hảo cả'' và ngay cả các vị thần cũng công nhận vì cũng chưa 1 ai có thể hoàn hảo, 10 phân vẹn 10 cả.

Vì vậy nên ''những người đó'' đang truy tìm cái hoàn hảo đấy.???: Chúng ta không thể tìm được cái thứ gọi là hoàn hảo đó đâu!!

Tiếng của 1 vị thần lên tiếng phản bác.???: Không phải là không có mà là chúng ta chưa kiếm thấy thôi!!

1 vị thần khác lại nói.???: Ngươi không thấy chúng ta đã kiếm cái thứ hoàn hảo đó suốt trăm triệu năm qua maf vẫn chưa có sao?!???: Thất bại là mẹ thành công thôi! chúng ta sẽ kiếm được nó thôi!???: Đừng cố châp như vậy!! không phải sự cố gắng nào cũng đều có sự đền đáp đâu!! học cách từ bỏ đi!!???: Đừng ỷ ngươi có quyền chức trong Triều Thế mà nạt ta!! ta không sợ!!???: Ta không nạt hay ỷ vào quyền chức! vì ta có kinh nghiệm nên mới đưa ra lời khuyên!

2 vị thần đó cứ lời qua tiếng lại khiến cho 1 người ngồi giữa chiếc bàn trắng sang trọng, có lẽ là chủ cuộc họp này đang dần trở nên tức giận.???: Các ngươi có im hay không?! dám làm ô uế không khí yên tĩnh này ư?! các ngươi còn coi Triều Thế là gì nữa không?!!

Tiếng của vị thần, chủ cuộc họp này lên tiếng khiến cho 2 người kia im lặng, có lẽ người đó có chức quyền khác cao hơn 2 người đó nên họ mới im như thóc thế.???: Ta không biết có hoàn hảo thật sự tồn tại hay không.

Nhưng ta nghĩ đứa con mà ta đã tâm huyết dạy dỗ nó sẽ là sự hoàn hảo đầu tiên.==========================================================???: Thưa người, xin người hãy tỉnh dậy ạ!!

Cô mắt nhắm mắt mở ngóc đầu dậy từ cái bàn làm việc màu trắng viền dát vàng sang trọng kia.

Mái tóc trắng bạch kim kia rơi những sợi chỉ bạc, tỏa ánh hào quang.

Đôi mắt ngọc lam xanh biết tựa như bầu trời xuân, 1 đôi mắt trong veo như nước suối, quả là đôi mắt biết nói đẹp nhất. ???: A...ta xin lỗi vì đã ngủ quên, Nahian.Nahian: Xin người đừng nói như vậy, người không có lỗi gì cả.???: Ngươi không cần dùng kính ngữ với ta đâu, cứ gọi ta là Trang.Nahian: Thưa người nhưng thần không thể ạ.Trang: Vậy sao.

Trang vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt biết nói của cô đã nói cho người đối diện rằng chủ của nó đang buồn.

Nahian, thiên thần hộ vệ mà cô thân thiết nhất đã ở bên cạnh cô suốt ngàn năm qua từ khi cô được lên chức cai quản thay cho Đế Vương và Mẫu Vương nhìn như thấu hiểu hết nổi lòng đấy.

Nahian có 1 mái tóc vàng paster ngắn cắt kiểu layer.

Đôi mắt cũng vàng nốt.

Trên đầu mang cái hào quang mà những thiên thần đều có và khoác 1 bộ đồ trắng tinh với những thiết kế họa văn tinh xảo.Nahian: Thưa người hôm nay người phải kiểm tra nông dân thời tiết ạ.

Nahian biết con người này yêu những đàn cừu thời tiết nên nói để cho Trang bớt u phiền.

Qủa nhiên Trang nghe xong mắt bật sáng lên.Trang: Ồ phải ta quên mất hì hì.

Trang lục trong đóng giấy tờ kiếm thứ gì đó rồi đưa cho Nahian.Trang: Sấp tài liệu về hệ sinh thái đây.Nahian: Cảm ơn người.//vui vẻ nhận sấp tài liệu// Trang vui vẻ cười rồi chạy đi háo hức như 1 đứa trẻ.

Ra bên ngoài phòng riêng cô vui vẻ chào hỏi những người xung quanh, tà áo trắng tinh khôi thướt tha lưới qua trên hành lang và cột trụ thạch cao.

Đưa bàn tay đeo chiếc vòng bằng ngọc hướng về bầu trời, tay nắm lại như đang nắm bầu trời trong đôi bàn tay nhỏ bé mà làm việc to kia.

Trang, tên đầy đủ là Thiên Trang là con của Phụ Vương và Mẫu Vương, 2 người cai trị thiên đàng này nhưng vì lí do nào đó nên họ đã đi cùng với 2 vị cai trị dưới địa ngục kia đi đến 1 nơi xa xôi nào đấy.

Cũng đã ngàn năm rồi Trang không được gặp 2 người từ lúc họ rời đi nhưng cũng không thể buồn vì thiên đàng đang nằm trong tay cô.

Trang dù bề ngoài luôn tươi cười nhx cô khá áp lực vì mình là vị thần được các vị thần gọi là sự hoàn hảo tuyệt đối, không có nhược điểm gì.

Dẫu vậy nên Trang thường rất cô đơn và duy nhất chỉ có 1 người hiểu được cô, là Nahian.

Để giúp tâm trạng Trang đỡ buồn nên Nahian đã lặn lội xuống trần thế mua loại vải màu vàng xa xỉ và chất lượng nhất để làm 2 cái nơ nhỏ xinh.

1 người có tâm hồn như cô khi được người mình tin tưởng tặng thứ tuyệt vời như vậy nên rất vui và không còn u buồn nữa, nếu cô thì cô sẽ nhìn cái nơ như để khích lệ mình.

Đó à lí do mà cô thường hay đeo 2 cai nơ lên tóc phía dưới mình như để lưu giữ món vật quý giá.

Qủa là 1 kí ức khá đẹp nhưng giờ đã là quá khứ, cô cũng nên quan tâm đến địa bàng này thôi.

Chạy xuống phía dưới bậc thang ngay khu vường hoa có đài phun nước ở giữa, Trang bắt gặp vị thần thiên nhiên.Moma: Chào em Trang.//vẫy tay//Trang: Chào chị.

Trang chạy đến gần người có mái tóc xanh được gắn bở chiếc lá, bộ đồ cũng lá nốt luôn.Moma: Nay em vẫn vui và hớn hở nhỉ.//ôm bó hoa//Trang: Dạ vâng.Moma: Để chị đoán xem, nay là em kiểm tra nông dân thời tiết đúng không?Trang: Dạ phải!Moma: Ôi trời chị biết ngay, mà nè em nhìn đi hoa phulius nay đẹp lắm.Trang: Dạ phải, cánh hoa nó nay lấp lánh hơn thường ngày nhỉ, ắt hẳn chị Ran đã tưới nước tiên lên ạ.Moma: Chuẩn đấy em, hiếm hoi lắm mới được cho nước tiên mà.Trang: Vâng, dù nó khá hay nhưng kiếm được nó cũng rất khó khắn mà.Moma: Phải đó, chị nghe nói loại nước đó được hội tụ những vị tinh tú, bụi sao mới tạo ra được đó đấy.

Nhưng Ran không nói chị biết nó từ đâu.Trang: Tất nhiên rồi chị vì chị Ran là thần nước mà, nếu nói cho mọi người biết nước tiên ở đâu thì lỡ kẻ xấu đến lấy rồi xong.Moma: Em nói phải:
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 2: Địa ngục


Nói trước là chap này sẽ có chút chửi tục hoặc mấy từ thô nhé:''>============================================================Đối với sự hoàn hảo mà các vị thần trên thiên đàng mà họ theo đuổi thì địa ngục cũng chẳng thua kém gì.

Các con quỷ ở dưới cũng đã từng mở 1 cuộc họp về vấn đề đó và Ma Vương, người cai trị địa ngục cũng đã tạo ra 1 đứa con hoàn hảo như Trang vậy, đứa trẻ đó tên là Trang Thiên.

Thiên cũng là con của Ma Vương và Qủy Vương, cũng là 2 vị cai trị ở dưới địa ngục.

Họ cũng đã rời đi và cho Thiên cai quản nơi này cũng đã ngàn năm rồi.

Nhưng Thiên không quan tâm việc đó lắm, bởi vì cô được xem là 1 con quỷ hoàn hảo trong các con quỷ.

Khác với Trang là hoàn hảo mọi điều tốt đẹp, tất cả những gì mà những người đó cho là tốt đẹp nhất được tụ hợp lại vào Trang.

Còn Thiên cũng như vậy nhưng được tụ hợp lại những thứ tồi tệ nhất, vì tiêu cực và tồi tệ chiếm nhiều hơn sự tích cực nên xét về sức mạnh Thiên mạnh hơn Trang.Ami: Thưa ngài, ngài phải kiểm tra mức độ tiêu cực vùng đất của người phàm hôm nay ạ.//đưa sấp giấy//Thiên: Aaa lại nữa à?! chán chết đi được sao 2 ông bà già đó vẫn chưa về vậy hả.

Thiên nói với vẻ mặt chán, vắt chéo chân, tay phất phất như kiểu chê bai.

Mái tóc đen dài được buộc bở 1 chiếc nơ đỏ phía cuối tóc, lung lay theo chuyển động người sở hữu.

Đôi mắt đỏ như máu mở ra tỏ vẻ sự uy nghiêm của 1 con quỷ thực thụ.

Sự uy nghiêm và quyền chức cao đứng đầu khiến cho Ami, con quỷ hỗ trợ lâu năm cho người cai trị phải sợ hãi không thôi.

Ami: N-nhưng đây là bắt buộc ạ...//run//Thiên: Thôi được rồi ta sẽ làm.

Nói rồi Thiên giựt xấp giấy, để trên bàn rồi cầm bút lông, viết qua loa 1 chút.

Tay thì viết qua loa nhưng mắt thì vẫn cứ đọc xem chỉ số bao nhiêu thì bất ngờ khi nhìn thấy chỉ số của nó.Thiên: Nè Ami ngươi đưa cho ta bảng chỉ số tiêu cực của người chết xem.

Ami đang chán cmn nản thì nghe cô chủ của mình lần đầu chú tâm vào mấy việc giấy bút này khiến người hầu nhỏ bé vui vẻ chạy tót đi lấy bảng.

Phút sau bóng dáng đỏ đen đó quay lại kèm 1 xấp giấy khác.Ami: Dạ đây thưa người.//lấp lánh//Thiên: Coi kìa ta chỉ kêu người lấy xấp tài liệu thôi có cần vui như được mùa không?//lấy xấp giấy//Ami: Dạ thì đây là lần đầu tiên thần thấy người chú tâm mấy cái này nên em rất vui ạ.//lấp lánh//Thiên: Rồi rồi dẹp cái thứ ánh sáng của sự vui vẻ kia đi ngứa mắt lắm.//phẩy tay//Ami: Vâng.//ỉu xìu// Thiên nhìn Ami đa sầu đa cảm kia mà cười đậm chất phản diện, cô không hiểu tại sao suốt ngàn năm qua mình có thể làm việc cùng với con quỷ hỗ trợ này.

Nhưng thôi bỏ chuyện đó đi.

Thiên nhìn chỉ số của 2 bảng người còn sống và người chết, quả thật rất kỳ lạ mà.

Thiên đăm chiu nhìn nó mà không nói lời nào, đôi mày nhíu lại ra vẻ tập trung.

Ami thấy thể không khỏi tò mò mà ngó lấy cái bản.Thiên: Gì đấy?Ami: Thần sao nay lại chú tâm việc này thế?Thiên: Phiền quá, nhìn đi.

Ami nhìn 2 cái bảng thì thấy sự kỳ lạ về cái chênh lệch của nó.Ami: Tại sao chỉ số người còn sống nay lại ít đến như thế, còn chỉ số người chết thì lại tăng đáng kể nhỉ?//chỉ tay//Thiên: Ai mà bt.Ami: Người có biết không?! thần thấy người hay trốn lên dân gian chơi mà, ắt hẳn người sẽ hiểu 1 chút về điều này.

Cả phòng im lặng, những tên lính đầu trâu mặt ngựa đang thủ thỉ với nhau thì im bắt nhìn hướng Ami.

Ami ngơ ngác bật ngửa đơ mặt ra như không hiểu.Đầu trâu: Làm sao nó lại được phong thành quỷ hỗ trợ và giữ vững được vị trí đó gần chục ngàn năm thế?Mặt ngựa: Sao tao biết được.Đầu trâu: Ôi trời cái con Ami đó nghe tên là thấy ngu rồi, dám nói như vậy trước vị cai quản Trang Thiên đáng kính mà không chút suy nghĩ, thật ngu mụi mà.

Cả phòng rộ lên.

Ai ai ở chốn nơi nguyền rủa mang tên Địa Ngục này đều biết rằng vị cai trị đáng kính của họ rất vô trắc nghiệm với chức vị của mình.

Ngày ngày đều chốn việc dây dưa với những con quỷ đẹp trai với thân hình cường tráng, 6 múi và những cơ bắp cuồn cuộn.

Nếu như chán với những người đó thì cô sẽ chạy lên dân gian đi tham quan hoặc đi tới những hộp đêm sang trọng, tất nhiên là đi với thân phận đã hơn 18 tuổi.

Hằng ngày những con ma quỷ đang làm việc đều sẽ thấy những hầu quỷ chạy rốt rít khắp nơi và gọi tên ai đó, khỏi nói thì mn đều biết họ đang kiếm ai rồi.

Tuy vô trắc nghiệm như thế nhưng vị cai trị này của họ đều luôn giúp nơi này ránh khỏi những sự xâm lược bên ngoài bởi các thiên thần sa ngã.

Luôn ngăn chặn kịp những tai hại đến dân gian bởi những con quỷ phản quốc và nhiều thứ khác, nói chung là bơ phẹt về mặt bạo lực hay chiến.

Hèn chi mà vị cai trị đáng kính của họ lại chán ghét những xấp giấy cao chót vót.

Cảm nhận mọi người đang nói về Ami, con quỷ mà Thiên thân nhất đang bị soi mói mà không hề biết khiến Thiên hơi bực.

Cô bắt chéo chân, tay chống càm, ngón tay đẩy cái lọ mực rớt xuống tan tành, nước văng tung tóe khắp sàn nhà sang trọng như đang ô uế nó.Thiên: Các ngươi phiền quá đi, trong căn phòng này chỉ có mình ta và người bên cạnh ta được ồn ào thôi.

Ai vi phạm thì đừng trách sao ta ác.

Cả phòng im bặt.

Chỉ có tiếng bước chân của hầu quỷ chạy đến đống bầy nhầy dọn dẹp không lời than vãn.

Mọi người đều biết rằng nếu vẫn cố chấp nói xấu Ami thì chắc chắn họ sẽ bị phạt.

Chẳng ai muốn bị treo người giữa chốn đây để Thiên cắt 2 hòn dái với cái dùi cui kia thẩy cho mấy con qủy đói cho tất cả mọi người xem.

Nếu là nữ thì chỉ cắt loz với móc tử cung ra thôi.

Mặc kệ những con quỷ phiền phức kia mà Thiên quay ra nhìn lại bảng.

Ami: Thần biết tại sao chỉ số nay lại chênh lệch rồi.Thiên: Nói.Ami: Có lẽ là do 1 vụ bão nào đó khiến cho số người chết tăng lên nên chỉ số mới chênh lệch như thế.

Hoặc là 1 lí do khácThiên: Cũng hợp lí.

Cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục thì có 1 người khác đi đến.

Là 1 cô gái với thân hình nóng bỏng chuẩn 3 vòng chất chơi được thể hiện qua bộ đồ bó sát với chiếc váy ngắn tịt đi với đôi guốc đỏ.

Bộ ngực to bự lủng lẳng theo từng bước chân khiến những tên đàn ông nhìn không rời mắt.

Khuôn mặt đúng kiểu người phụ nữ trưởng thành, đôi môi đỏ chót và ánh mắt sắt lẻm bị che 1 bên.

Mái tóc dài đen rũ xuống.

Trên tay gần như đang cầm gì đó.

Người đó gần đến rồi quỳ xuống chiếc ghế của Thiên, đưa 2 tay thon dài trắng mịn kia chìa ra, trước mặt là 1 tờ giấy.Thiên: Gì nữa đây?! nay ngày mọe gì mà lắm giấy thế?!//bất mãn//Emmily: Xin người đừng vội trách hay bỏ nó, cái này rất quan trọng từ vị trưởng ngục ạ.Ami: V-vị trưởng ngục...?Thiên: Thật hiếm thấy khi cái tên hãm lìn với cái độc đoán chết người hay hiếp hầu quỷ của ta nay lại gửi thư đàng hoàng đấy.//lấy bức thư// Đôi mắt đỏ lướt từng câu từng chữ trên bức thư rồi cười khẩy.Thiên: Xem ra lần này ta sẽ rời khỏi cái chiếc ghế vàng dát kim cương này rồi.Emmily: Rốt cuộc bức thư đó ghi những gì ạ?Thiên: Thân phận đưa thư của ngươi không xứng để ta nói.Emmily: Vâng ạ, thần xin phép.//đi mất//Ami: Thưa người, rốt cuộc trong bức thư đó đã viết những gì ạ.Thiên: Qua đây.

Ami nghe theo đến gần nghe Thiên nói, biểu cảm từ bất ngờ đến sợ hãi, phút chốc lại buồn bã.Thiên: Sao thế?Ami: Người sẽ đi thật sao?Thiên: Phải.Ami: //buồn//Thiên: Ta đâu có đi mãi mãi đâu mà buồn thế, yên tâm nếu như nơi đây có chuyện gì ngươi cứ kêu thần chết dó 158 gửi thư đến dùm là được.Ami: Vâng ạ.

Thiên nhìn Ami thì gật gù bật chế độ vô tội.

Nghĩ ra gì đó Thiên lấy giấy bút ra vt rồi nói hầu nữ gần nhất, chìa ra tờ giấy.Thiên: Kêu Emmily đưa đến người cai trị trên Thiên Đàng.

Hầu quỷ nghe đến thì đần người và những người khác cũng vậy, ắt hẳn đây là chuyện quan trọng lắm nên mới cần người trên cao thế.

Hầu quỷ nhận ra nên cầm tờ giấy rồi chạy mất đi.=============chuyển cảnh======================== Trang đang ngồi trên bàn làm việc, vươn vai khi làm xong.Trang: Hầy...nay mệt thật đấy.

Chưa kịp nằm lên chiếc giường mình thì Nahian đã xông vào nói lớn.Nahian: Thưa người, có thư từ vị cai trị dưới Địa Ngục!!!Trang: Ểh ƠwƠ?

Trang cầm bức thư lên rồi đọc, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.Trang: Chà...có chuyện lớn rồi đây.
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 3: Gặp gỡ


Tiếng xe ồn ào kêu khắp nơi.

Khói bụi xe, tiếng bàn tán, nói chuyện, tiếng gió, khắp nơi đều là tiếng ồn hoàn toàn khác với Thiên Đàng.

Trang đi vội hòa vào dòng người tấp nập, tay cầm chiếc điện thoại được cấp bởi Nahida.Trang: Để xem...tòa chung cư này ở đâu nhỉ...

Trang suy nghĩ xem xét khắp nơi như 1 sinh viên tuổi mới lớn từ dưới quê lên thành phố làm việc mặc dù cô đang trong thân phận 1 đứa trẻ 14 tuổi.==================hồi tưởng==============================Trang: T-ta phải xuống nhân thế?//chỉ bản thân mình//Nahian: Vâng ạ!!//lấp lánh//Trang: Ta không muốn đâu!!Nahian: Người cứ yên tâm, thần tin chắc thần sẽ không sao đâu!!//giơ ngón cái//Trang: Chỉ vì người cai quản dưới địa ngục không quan tâm đến mấy con quỷ mà xỏng mấy 1 con mạnh, ảnh hưởng đến 2 nơi mà.Nahian: Thôi nào dù sao cũng có người bên dưới làm mà, nghe nói người cai quản đó cũng mạnh lắm đấy.Trang: Phải...cơ mà nghe danh đã lâu mà ta thắc mắc không biết nhan sắc người kia như thế nào nhỉ.Nahian: Thần cũng không biết nữa, nghe nói người đó cũng đẹp không kém cạnh gì người cả.

Có điều nó là nét đẹp chết chọc, xấu xa ạ.Trang: Thế à.

Ta cũng khá mong 1 lúc nào đó sẽ gặp mặt người đó.

Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, 1 khi ta đi rồi ai sẽ cai quản nơi đây đây?Nahian: Thần sẽ cai quản dùm nên người cứ yên tâm.Trang: Chắc không đó.//cười//Nahian: Người cứ yên tâm ạ, thần đã theo người từ rất lâu nên mấy cái này thần đều biết thôi ạ.Trang: Vậy ta giao trọng chắc cho ngươi, có gì thì cứ kiếm ta ta sẽ lên giải quyết.Nahian: Vâng.=================end hồi tưởng====================== Đó là lí do Trang phải ở đây.

Dù rất bỡ ngỡ nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô xuống đây nên cũng không phải là ngu ngơ, nhưng lần cuối cô xuống đây là trăm năm trước nên giờ xuống đây hơi lạ lẫm.

Trang đi tới đi lui kiếm cái chung cư mà có cái thùng thư màu đỏ ở đằng trước, Nahian đã đảm bảo rằng đã đặt phòng cho cô với cái tên đầy đủ Thiên Trang với số phòng 120.

Nãy giờ cô cũng đã hỏi khá nhiều người nhưng mọi người cũng lơ đi, hoàn toàn khác với trăm năm trước, thế giới của người phàm thật sự thay đổi rồi.

Cô cứ đứng mà nhìn tấm bản đồ, bỗng có 1 chị nhìn cũng trẻ trung bắt chuyện.Trang: Chào chị.???: Chào em, nhìn em lạ quá người mới ở đây à?Trang: Dạ phải.???: Nhìn em như đang cần gì nhỉ, cần chị giúp không?Trang: À dạ cần ạ chị có biết có tòa chung cư nào có cái thùng thư màu đỏ không ạ????: À, cái đó thì chị biết em đưa bản đồ đây cho chị chị chỉ cho.

Sau 1 hồi chị kia chỉ cho Trang thì Trang cũng đã biết đường, bây giờ đường xá ở nói đây khó như vậy sao????: Em dễ hiểu thật đấy, chỉ có chút là biết đường rồi, những bạn khác chị từng chỉ phải chỉ nhiều lần mới biết đây, đường xá thành phố với nhiều xe lắm nên khó đi lắm em.//phẩy tay//Trang: Dạ vâng.???: À phải rồi, nhớ trả công chỉ đường nhé em.Trang: A?! dạ?!???: Thì có làm không công đâu em.Trang: A dạ thế....

Trang từng nghe ở Việt Nam thường hay có mấy vụ chặt chém nên cô cũng rén mà ai ngờ cả cái này cũng chặt chém luôn đâu ;-;.???: Nào em đừng căng thẳng thế, trả công là có gì ghé tiệm hoa của chị nè để ủng hộ em.Trang: À dạ được ạ, chị cứ làm em tưởng.???: Ái chà em này đừng lúc nào cũng nghiêm túc chứ.

À phải rồi chị tên Thơm nhé em.Trang: Chị tên Thơm ạ, tên đẹp đấy chị.Thơm: Khiếp, cũng dẻo miệng đấy, còn em.

Trang: Em tên Trang ạ.Thơm: Đẹp nhe.

Cả 2 tán gẩu chút rồi chị Thơm cũng tạm biệt để trông quán.Thơm: Lần sau gặp chị kể cho cái vụ đánh ghen ở trong tiệm chị cho, vậy nhé á hi hi🙂)Trang: Vâng ạ.

Dối lòng đấy!!!

Trang đời nào lại quan tâm mấy cái này chứ, cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kiếm được con quỷ đó rồi trả nó lại nơi sản xuất thôi.

Người Việt này thân thiện quá nhưng thân thiện đến mức này cô không quen lắm.

Dù sao thì cô cũng đã biết đường, đi lẹ không trời tối.

Ngước lên bầu trời thì đã ngã cam, khoác mình 1 bộ áo mới biết đổi màu rồi, lẹ lên không là về đêm mới tới được mất!!========================================================= Thiên đang vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy.

Miệng chửi rủa cái ông vị trưởng ngục lo rape con người ta mà xổng con quỷ để giờ đây khổ cái thân xác nhỏ bé này.

Mà lên đây làm nhiệm vụ với thân phận 14 tuổi nên không lui tới mấy hộp đêm được mà đành chơi mấy cái khác, đó là....chọc chó🙂 Nghe giang hồ, Genz, lũ trẩu tre đồn đại rằng ở Việt Nam không chọc chó 1 lần đảm bảo đó là người ngoài hành tinh, mất đĩa bay mới xuống đây mà cư trú.

Nghe cũng ghê đấy nên giờ mới chạy chốt chết đây này, khiếp!! chơi gì ghê vl._. người phàm bây giờ não bị có vấn đề hay gì vậy trời.Thiên: Phù...cuối cùng cũng thoát được con chó đó, dí gì mà dai như đĩa thế cơ biết.

Thiên thở mệt nhòa, tay dựng vào cây cột điện gần đó.

Lùm mía nó bà đây không bao giờ chơi cái trò giết người đó đâu cũng không muốn bị bệnh dại đâu!!

Ngước lên thì đã thấy bầu trời đã hoàng hôn, ông mặt trời sắp lặn xuống nước rồi đây kìa.

Thôi, đi về.

Vốn dĩ theo Thiên tính rằng mình sẽ hợp tác với Trang để làm việc này, nhưng mà....có lẽ người trên đó đã nói khéo rằng không muốn, đúng là chảnh chọe mà!! nhưng cũng không trách được vì vốn đó giờ Thiên Đáng và Địa Ngục từ rất lâu luôn là kẻ thù không đội trời chung.

Đơn giản thôi, tốt với ác luôn là 2 thái cực đối lập với nhau, làm sao có thể hòa hợp trong yên bình.

Hơn nữa nếu 2 nơi hợp tác với nhau chắc chắn sẽ gây ra nhiều tranh cãi hoặc tồi tệ hơn là sẽ chiến tranh.

Tự tách nhau ra vẫn là an toàn nhất.

Men theo con đường mà đi về.

Khi sắp đến khu mà mình ở thì chợt nhiên nhớ ra, chưa đi chợ mua đồ ăn.

Thôi thì ghé đại qua cửa hàng tiện lợi đi chứ đói quá rồi.

Chạy qua dòng người rất nhanh, do cái tính ẩu đả đó giờ nên va phải con nhà người ta đã thế còn định quát lại nữa chứ nhưng khi thấy người đụng thì im bặt.

Trang đang đi vội, tất nhiên là vẫn né người như né tà, ấy thế mà vẫn bị ai đó đụng trúng.

Cả 2 vừa bị đụng nhau 1 vố đúng đau Trang định quay lại xem cao nhân nào mà có thế đụng vào người cô dù cô đã bật kĩ năng né người thần thánh kia thì bắt gặp ánh mắt ngọc bích của máu của người kia.

Thiên: Cái đậu không nh- Định quay lại chửi người kia thì thấy Trang, dữ liệu bị quá tải nên bị lag tức thời đồng nghĩa người cũng đơ luôn.Trang: Xin lỗi cậu có sao không?//tiến gần tới//Thiên: K-không!! nghĩ sao dị?!

đi đứng kiểu gì mà đụng người ta thế?! biết đang bận không thôi đi đây.//chạy mấy tiêu//Trang: Ơ khoan.

Thôi thì người đã đi thì mình cũng đi lẹ, không là đến khuyu mới đến.

Chút sau cô đã đến được căn chung cư.

Đi thang máy lên tần 4.

Coi số phòng đến 122, lấy chìa khóa mở ra, chưa kịp vô đã bị đã bị 1 giọng nói kêu lên.???: Ây dô hàng xóm mới, mới chuyển đến đây à?!Trang: A chào cậu mình mới chuyển đến đây nè.???: Úi giời lâu rồi mới thấy có người chuyển tới đây đấy.Trang: Thế à.???: Mà nhìn bạn lạ quá mới lên hay gì?!Trang: Mình mới lên.???: Ô thế à, chào mừng bạn đến khu trọ bất ổn nhé, mình là Thư nhé.

Trưởng nhóm của khu trọ này!!Trang: Chào bạn mình là Trang.???: Hoa nghênh, hì hì tớ còn định giới thiệu những người khác nhưng họ đi mất rồi, thôi lần sau tớ giới thiệu nhé.Trang: Ừ.

Rồi Trang vào khu sống mình.

Chà đúng là Nahian có khác, đặt đúng phòng đơn giản nhưng tiện nghi, ngắn nắp, đặc biệt còn cả ban công đầy ắp hoa cỏ nữa.

Tuyệt vời!!

Trang nằm chiếc giường êm ái của mình, nó êm như mây vậy đấy.

Rồi cô chìm vào giấc ngủ.Trang: Thôi thì mai sửa soạn nơi này vậy.============sáng hôm sau================= Trang đã thức từ lúc 6h.

Lau dọn nhà cửa, ăn sáng rồi sửa soạn đi ra ngoài.

Nahian đã nói với cô rằng để tiện kiếm con quỷ đó thì Nahian đã đăng ký cho Trang nhập vào ngôi trường nổi tiếng.Trang: Hừm, trường năng lực Alis? tên cũng đẹp đấy.

Trầm trò khen ngợi ngôi trường này.

Cô nghe Nahian nói đây là ngôi trường quốc tế dành cho các magic power bearer hay còn cái tên tắt là người phép ưu tứu trên khắp đất nước này.

Ngôi trường này không chỉ hoặt động trên đây mà còn hoạt động khắp đất nước trên toàn cầu, được tài trợ bởi tập đoàn NHGB.

Thông tin của tập đoàn này là 1 bí ẩn, mn chỉ nhớ rằng tập đoàn này được thành lập những gần nửa thế kỉ 19 và đó là những điều duy nhất họ biết về tập đoàn này.

Cô bước vào ngôi trường, đúng là trường quốc tế có khác.

Những dãy học khang trang và 3 tầng. sân trường rộng thênh thang, cây cối thì được tỉa 1 cách tỉ mỉ.

Giữa sân trường còn có cột cờ vươn lên cao, phấp phới trong gió.

Trang nghĩ rằng trường quốc tế nó sẽ lấy cách xây của các nước khác trên thế giới nhưng ngôi trường này thì lại khác, nó vẫn xây giống như những ngôi trường Việt bth, chỉ là tỉ mỉ 1 chút thôi.

Trang đi theo chỉ dẫn cho chỗ học sinh muốn nhập học, điểm đến là 1 phòng giám thị.

Đấy chiếc cửa vào, bên trong giản dị và sạch sẽ, hơi mát của máy lạnh phà vào khiến cô khẽ rùng mình vì bên ngoài giờ nóng muốn cháy hết đầu.

Thầy giáo đang ngồi viết gì đó trên bàn gỗ thấy người vô thì ngước đôi mắt nâu hạt dẻ bị che bởi cái đít chai, nở nụ cười thân thiện.???: Chào em, em tới đăng ký nhập học đúng không?Trang: Dạ.???: Vào đi.

Đợi Trang đi vô, đóng cửa đàng hoàng rồi thì thầy mới lên tiếng lần 2.???: Chào em, thầy tên là Hưng.

Thầy giáo dạy toán cho cấp 2.Trang: Chào thầy, em tên là Thiên Trang ạ, 14 tuổi.Hưng: Thiên Trang là tên đầy đủ của em?Trang: Dạ.Hưng: Được rồi, để xem.//lật danh sách// nhìn em khá lạ và không có tên trong danh sách trường 2 năm nay.

Em là học sinh chuyển tới đây đúng không?Trang: Dạ.Hưng: Phụ huynh?Trang: Ba là Tuấn mẹ là Nahian..Hưng: Mẹ người ngoại quốc hả em.Trang: Dạ, em mới chuyển tới đây nên không có phụ huynh bên cạnh.Hưng: Được rồi, đưa cho thầy giấy khen và giấy nhập học lần trước đi Rồi thầy Hưng cầm giấy tờ xem xét 1 hồi, và những giấy tờ đó vẫn được Nahian tài trợ🙂Hưng: Chà thành tích em tuyệt đấy, full điểm 10 luôn.

Kiểu này phải xếp hạng học sinh loại xuất sắc rồi, thế còn phép?Trang: À dạ cũng được coi là mạnh ạ.Hưng: Thế đi theo thầy.

Sau 1 hồi đăng kí nhập học thì cuối cùng cũng xong, có lẽ cái này là trường quốc tế nên người ta mới kiểm tra lý lịch như thế hoặc là do nay cô xui trúng phải ông thầy khó.

Đang đi trên hành lang để tham quan với biết lớp mình trong năm tựu trường thì lại bị 1 người đó đụng tiếp.

Chắc là xui rồi nên mới bị vậy.Thiên: Đậu phộng đi đéo nhìn đường à.Trang: Tớ k- ủa mà...Thiên: Đờ phắc lại là mày à, là đứa cái đứa hôm qua đụng tao à?!Trang: Cậu là người đụng tớ thì có.

Cả 2 lời qua tiếng lại chút rồi cũng thôi, cuối cùng kết thúc cuộc chiến miệng là 2 đứa thành bạn với nhau.
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 4: Bạn mới


Suốt 2 ngày lần đầu xuống đây, Trang đã có 1 người bạn mới.

Người bạn này có vẽ khá thô lỗ, văng tục khá nhiều và nhiều thứ khác, dù khác cô hoàn toàn về tính cách nhưng Trang chẳng bt sao mình lại chơi với người này nhưng thà có còn hơn không.

Hôm nay đã là ngày thứ 3, Trang và người bạn mới đã hẹn nhau ở 1 công viên để đi mua đồ dùng học tập vào chiều.

Trang thở dài 1 hơi rồi nhìn mình, cô giờ chỉ có 1 bộ đồ này thôi và đang cố gắng sấy nó cho khô, thật may rằng hôm qua cô mua cái máy sấp cấp tốc này để phòng ngừa mà.

Sấy 1 lúc thì bộ đồ cũng khô, mặc nó rồi đi ra ngoài, không quên chút tiền để đi mua sắm, còn từ đâu thì tự biết.

Từ từ đi đến công viên, ngồi xuống cái ghế đá chờ người bạn kia.

Khoảng chút phút sau đã thấy người bạn kia tới.Thiên: Yo!Trang: Chào bạn.

Rồi cả 2 đi đến các tiệm dụng cụ học tập khắp nơi như bon bon cute nè...v...v...Cả 2 người hiện tại đang ở 1 tiệm bán đồ nào đó, Trang đang xem các loại bút viết nhiều hình thù khác nhau và đảo mắt nhì.

Lọt vào tầm mắt là 1 cái bút màu xanh dương nhạt đơn giản không găsn hình thù gì nhiều, định với tay lấy thì đã bị 1 người lấy trước.

Bất ngờ ngước mặt lên có chút tiếc vì đó là cây bút duy nhất còn trong đám này.???: A có lẽ bạn muốn cái này nhỉ, cậu muốn không tớ sẽ nhường nó cho cậu.Trang: Không cần đâu bạn lấy trước mà.???: Cảm ơn nhe, bạn tốt thật đó.

Coi bộ người phàm nay càng ngày càng nhiều người đẹp, bằng chứng là ngước trước mặt đây.

Người gì đâu mà đẹp dữ thần.

Xem xét thì chiều cao chỉ m6, tóc thì cuộc 2 trùm nhỏ bởi 2 cái nơ đỏ họa tiết caro kèm theo 2 cái cài tóc bông hoa.

Màu tóc thì đặc biệt lắm vì có 2 màu lận cơ, Trang nghĩ đó người thường sẽ nghĩ cô nhuộm tóc cơ, tóc thì màu trắng tinh như Trang nhưng cuối phần đuôi tóc thì lại màu hồng nhạt lận.

Da thì trắng như tuyết, còn mắt thì ôi thôi.

Đôi mắt đỏ hồng, đáy mắt là màu vàng nhạt, nó lung linh, có hồn 1 cách lạ thường như viên ngọc quý hiếm khó thấy.???: Uả Linh m đâu????: T ở đây nè.???: Ở đâu????: Chỗ bán bút nè oni~???: À thấy gòi.

1 khứa có mái tóc xanh như rau xuất hiện, mắt cũng xanh nhưng xanh lam, đồ cũng xanh, 1 bó rau di dộng đúng nghĩa🙂 đến gần 1 trái dâu di động.???: T sợ m lạc vl.???: Cửa hàng có chút éc lạc thế lào được.???: Ừ ừ hay lắm.

Uả mà ai đây.???: Đéo biết.

Cùng lúc đó Thiên cũng quay lại.Thiên: Cậu đã mua những gì rồi?Trang: Mua được khá nhiều thứ.???: Gì đây, 1 con trắng tin con 1 đứa đen thùi lùi dị.Thiên: M nói ai????: Nói m chứ ai.Thiên: J muốn gây sự à.???: Nào, kao đã baoh muốn gây sự ai.Thiên: Thôi im mọe mồm đi:/???: Đéo đấy.???: Ê vậy sao hk làm quen đi rồi chửi lộn, lần sau ngứa miệng gọi tên nhau để chửi cho đã đi.

MẮC MỆT À!!Thiên: Con kia m tên gì.Lam: Ngọc Lam m.

Rồi m?Thiên: Trang Thiên.//nhìn đứa hường//Linh: Khỏi liếc t tên Linh m.

KHÁNH LINH!

Rồi cả 3 người nhìn Trang.Trang: Tớ tên Thiên Trang.Lam: Thiên Trang?

1 khứa tên Thiên 1 khứa tên Trang? trùng hợp thế.

Vi diệu thế.Linh: Thì nó cx vi diệu như cách mà t với m làm bạn thân còn gì, sự vi diệu của thế giới.Lam: Chuẩn.Trang: *Đây là cách mà người phàm nay làm quen à?*Linh: Ê sao mình hk thành lập nhóm đê.Lam: Nhóm j.Linh: Ngôi nhà bất ổn.Lam: Có nhà đâu mà bất với chả ổn.Linh: Vậy gia đình bất ổn.Lam: Có phải ruột thừa hay g-Linh: Chuppa chup m.

Đâu cần phải ruột thịt với nhau mới được gọi là gia đình đâu.Thiên: Chuẩn đéo cần chỉnh.Lam: //ngớ người//Linh: Rồi ok Trang nhóm trưởng Thiên trưởng phó, xg.Trang: Sao tớ lại là nhóm trưởng.Linh: Tại cậu có tố chất nhóm trưởng còn Thiên là đứa đầu tiên cãi tay đôi với Lam nên chắc cũng tố chất mạnh nên được làm tổ phó, giản đơn thế mừ.Lam: Khó thể cũng nghĩ ra.Thiên: Hơi vô lí nhưng rất thuyết phục.Linh: Uả mà 2 bạn đang làm gì dợ.Thiên: Mua đồ chuẩn bị năm học chứ làm j.Linh: Chuẩn bị sớm dị ba, 2 tháng nữa mới vô học mà.Thiên: Xà lơ, ta đây học trường năng lực Alis đấy.Linh: 8 mấy.Thiên: 8cLinh: Chung rồi chị em cụng tay cái nào.Thiên: Mãi là chị em.//cụng tay// Thôi được rồi, Trang đã quá đủ cho 3 ngày xuống dưới đây, trần gian quả thực giống như trại tâm thần phiên bản lớn toàn cầu vậy.

Liệu đây có phải là những con người mà Thiên Đàng với Địa Ngục góp sức gây nên hk hay là người ngoài hành tinh?.

Không được, Trang phải đi kiếm đĩa bay rồi trả họ về nơi sản xuất thôi.

Từ công việc đi mua đồ dùng học tập thành đi chơi ăn uống các quán vỉa hè, tung tăng dắt tay nhau trên đường, tất nhiên Trang từ chối khéo dù biết là không thể.

Đó là cách mà 1 nhóm bạn thành lập thời nay đấy.Thiên: Mà hỏi nè Linh, sao m cứ hay nói chuppa chup thế.Lam: Đây t nó dùm nó cho, 1 ngày mà nó không nói được chuppa chup là thở không nổi, uống nước không vô, ăn không no, bệnh tật liên miên.Linh: Chuppa chup lam.Thiên: Rồi sao thêm con lam vô.Lam: Đây để t nói dùm luôn cho, hồi mới cấp 2 á nó ghi chuppa chup trên gg dịch á.

Cái 1 cách thần kỳ nào đó chuppa chup theo tiếng hin do hin dỏ j đó nó có nghĩa là im lặng.

Bởi vậy mỗi lần nó chuppa chup ai á là kêu im lặng, tiếng Genz mới của nó đó.Thiên: Đìu ghê dữ bro.Linh: Giời t mà lại.//hất tóc//Thiên: Sao m hk làm thánh meme trên tiktok đi Linh.Linh: Đoán xem.

Cả bọn cứ nói chuyện liên miên như là hồi trước bị câm, nay khi gặp người có duyên nên hết câm rồi lần đầu được nói chuyện.

Trang vì không muốn về trễ nên cũng xin về sớm khu chung cư để mai chuẩn bị làm nhiệm vụ.===================tua======================== Hôm nay là ngày thứ 4, đã 3 ngày trôi qua mà chả làm gì nên giờ chắc chắn phải đi kiếm con quỷ đó cho lẹ.

Để có thể kiếm được nó thì có lẽ nên hỏi những người dân quanh đây, phải lựa hỏi những bà tám chuyện cho dễ vậy.

Nói là làm Trang đến 1 bà bán trái cây gần đây để tiếp cận.Trang: Cô ơi bán cho con 1 ký xoàn với 1 ký táo ạ.???: Rồi nhe con.

Mà con nhìn lạ dữ ta, người mới đúng không?Trang: Ô dạ đúng rồi sao cô biết.???: Ôi trời tất cả người dưng ở khu này cô đều biết tất mà, mà nhìn con cũng xinh đấy nên cô sẽ giảm giá cho con.Trang: Úi con cảm ơn:3???: Mà nè con người mới đến đúng không chắc chưa biết việc này đâu ha.Trang: Dạ việc gì ạ????: Thì mấy tuần này đang có ma quỷ săn lùng ở đỉnh núi gần đây này, nhiều lúc con quỷ đó lại bắt người dân đi mất, chết mất xác.

Cũng đã phái nhiều người phép đến nhưng vẫn chưa ai trở về, e rằng chắc cũng không sống sót nx đâu.

Nên cháu nhớ có j thì ráng hạn chế ra ngoài buổi đêm nhe.

Dứt câu khuyên nhủ của bà bán trái cây rồi đưa 2 bọc xoài và táo.

Đúng là chưa đánh đã khai mà, kế hoạch này có lẽ khá khả quan nên cứ tiếp tục áp dụng công thức là được.

Triễn qua kế hoạch, Trang đi khắp nơi mua đồ để thu thập tin tức.

Khoảng gần rạng chiều thì chiến công mới dừng lại.

Vừa thu thập được nhiều tin tức lại còn có đồ ăn cho tối nay, cũng khá lời đấy chứ.

Ung dung đi về khu chung cư, mở định đi vô thì lại bị Thư chặn lại.Thư: Ây dô bạn hiền, có muốn gặp mặt các thành viên không?Trang: Thôi có gì mai được không giờ tớ bận khá bận rồi.Thư: Ơ bộ giờ cậu mới mua đồ ăn à.

Giờ mới nấu thì đến đêm mới xong à, thôi để tớ nấu dùm cho.

Trang chưa kịp từ chối thì đã bị Thư nắm tay kéo vào phòng như đúng rồi.

Vừa vào đã giựt bọc đồ đi vào nhà.Thư: Úi chà mới dọn ra đây chưa được 5 ngày nữa mà nhìn phòng đẹp phết nhỉ, phòng bếp ở đâu đấy.Trang: Thôi cậu đừng làm như vậy phiền lắm, chúng ta chỉ mới quen nhau thôi mà.Thư: Úi giời thì coi như là làm quen đấy đi, yên tâm đi tai nghề nấu ăn tớ ngon lắm à nhe.

Thư tự tin giơ ngón cái lên trước mặt Trang rồi tiến vào bếp luôn.

Bỏ bọc đồ xuống bàn, xắn tay áo lên mà chuẩn bị làm mặc sự can ngăn của Trang.

Sau 1 lúc làm các hành động đẹp mắt mà ngỡ chỉ trong phim thì chỉ sau 1p30 giây đồ ăn đã dọn tới bàn.

Trang đúng kiểu ngỡ ngàng bật nghửa vì chỉ mới phút trước thì đồ ăn đã dc dọn ra.Thư: Cậu thử tai nghề của tớ đi, đảm bảo cậu ăn 1 phát là không dừng lại được luôn.

Trang không muốn phụ lòng tốt của Thư nên cũng ăn, cảm thấy cũng không tệ, quả thật tai nghề Thư rất giỏi, chỉ trong chút phút đã ra đồ ăn mà lại nêm nếm vừa vị.

Trần gian quả thật là nơi diệu kỳ mà.
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 5: Xuất hiện


Sau cái ngày mà được biết đến tai nghề Thư Trang lại thêm quý người bạn này, người gif mà tích cực, vui vẻ năng nổ lại tài ba hèn chi là cả tầng này đều gia nhập hội mà không than phiền gì nhóm trưởng.

1 ngày mới bắt đầu bằng ánh sáng của bình minh, len lỏi qua kẽ núi cao ráo, nhẹ nhàng vươn lên rồi mạnh mẽ phóng ra tia sao mai.

Trang vẫn như cũ sửa soạn cho chỉnh tề, nấu vài cái bánh mì nướng giòn với trứng óp la lòng đào.

Nặp năng lượng với chút sữa nóng hổi.

Trang cầm chiếc cốc trắng với hình trái tim nhỏ xinh mới mua hôm qua, uống làn nước nóng hổi màu trắng, hương thơm nhè nhẹ của sữa tươi hòa vào không khí trong lành của sáng sớm.

1 sự bình yên cho 1 ngày tuyệt vời, tay kia Trang cầm cây bút ghi vào quyển sổ lò xo, những thứ mà cô hôm qua đã thu thập được.

Dù đã thu thập được nhiều nhưng mấy bà tám đó mỗi người kể 1 kiểu.

Người thì nói rằng con quỷ đó chỉ ăn những người phụ nữ, người thì nói là thần núi trừng phạt con người vì phá hủy môi trường, người thì nói nó xuất ban ngày lẫn ban đêm và chuyên bắt trẻ con, có người còn nói siêu xa là người ngoài hình tinh tru ngụ dưới đây và rất thích ăn thịt người,..v...v.

Mỗi người 1 kiểu kể như truyện truyền tai nhau từ đời này sang đời khác và được biến tấu rất nhiều vậy, coi bộ nghe tin tức là không được ổn lắm, chi bằng tự mình kiểm chứng sẽ hay hơn.===================================================== Con đường nay tràn ngập ánh sáng, nhảy nhót tưng bừng.

Các quán cà phê nay toàn mở những bài nhạc vui tươi, âm nhạc của người phàm quả thật rất hay, đa dạng đủ kiểu tùy theo cảm xúc.

Những cái bóng của người qua đường hắt vào con đường quen thuộc, tiếng xe, tiếng nói chuyện vang khắp nơi.

Dù như vậy nhưng Việt Nam lại 1 đất nước nằm trong vùng đới nóng nên buổi sáng thường nắng rất chói.

Mỗi lần Trang ngước nhìn bầu trời thì phải dùng tay che lại, đôi khi cũng chẳng nhìn được.

Trang hiện tại đang đứng dưới chân núi theo sự chỉ dẫn của người dân trong khu vực, dù trong lúc đó đã bị nhiều lần ngăn cản nên tiến độ chậm chạp chút nhưng không sao.

Dưới chân núi này còn có bản cảnh báo đi kèm với dây thừng bao nguyên khu vực chân núi này như là 1 cấm địa vậy.

Đứng từ dưới này Trang không cảm nhận được bầu không khí gì cả, liệu nơi này có phải là nơi mà con quỷ đó trú ngụ ở đây hay không.

Trang nhảy qua sợi dây thừng còn mới kia, ngó nghiêng khắp nơi, vẫn không cảm nhận được gì.

Lê bước đôi chân này đi, tiếng cỏ xào xạc, tiếng gió nâng niu mái tóc bạch kim, chim hót líu lo trên cành.

Yên bình thế hèn chi nhiều người mất tích đến vậy, có lẽ con quỷ này biết dụ dỗ nạn nhân rằng đây là 1 khu rừng bình thường chứ không phải là nơi duy nhất họ đặt chân khi còn ở thế giới này.

Càng đi lên, Trang càng ngửi thấy mùi thối, có lẽ là mùi phân hủy của những nạn nhân.*xào xạc* 1 mũi tên bắn vào bụi cây.Thiên: Úi giật mình!Trang: Là cậu sao Thiên.

Thiên phủi mái tóc, trừng mắt nhìn chủ nhân cái mũi tên vừa suýt bắn trúng Thiên.Thiên: Định giết người à.Trang: Xin lỗi cậu, đó chỉ là phòng vệ thôi.

Nếu cậu không chấp nhận thì tớ sẽ bù cậu sau nhé.//cười mỉm//Thiên: Thôi không đâu dù sao cũng không trúng t.//phẩy tay// Trang vẫn giữ nụ cười chói mắt vào Thiên kia.

Thiên có lẽ mỗi lần đi với Trang nên cần 1 cái mắt kính râm để bảo vệ đôi mắt này mới được.Thiên: M làm gì ở đây.Trang: Tớ đi kiếm con quỷ trú ngụ trong khu rừng này.Thiên: Thế à, t khuyên m nên về đi nếu không muốn chết không chỗ chôn.Trang: Tớ không dễ tử như vậy đâu.Thiên: Hớ, chỉ có t mới có thể giết được con quỷ đó thôi>🙂//khoanh tay// Trang vẫn mỉm cười như giữ sự tôn trọng dù cô biết rằng Thiên lên đây chỉ để hù những anh hùng rơm cho họ bỏ chạy về thôi.

Trang cũng nghe 1 người nói về điều này, tưởng nó lại là đồn thổi nhưng có lẽ là thật.Trang: Thế cậu có muốn đi chung với tớ không?Thiên: Đi chớ.

Rồi 2 người cùng nhau đi chung.

Không khí lên trên càng ngày càng u ám hơn, chim chóc chẳng líu lo, gió chẳng còn níu giữ nơi đây, tia nắng đã chạy đi mất, chỉ còn bóng tối ở lại.

Chỉ có ddiefu nãy giờ Trang không thấy mảnh của cái xác nào cả, nếu nó như lời đồn xuất hiện chỉ mấy tuần nay thì xác cx có thể phân hủy nhưng còn mấy cái xác gần đây chẳng thấy, chỉ số người mất tích vẫn đang gia tăng mà.Thiên: Hình như càng đi trời càng tối, bộ trời sắp tối rồi à.Trang: Trời chưa tối nhanh vậy đâu.Ùuuuuuuuuuuuu ~~~~~Úuuuuuuuuuuuuuuu ~~~~Thiên: The f*ck tiếng gì đấy?

Trang bình tĩnh nhìn xung quanh, là tiếng hét của con quỷ đó.

Nghe khá giống tiếng hú của gió nhưng nó không được logic cho lắm vì đi nãy giờ Trang không cảm nhận được miếng gió nào.

Tiếng hét nghe khá vang vọng, có lẽ nó chỉ ở gần đây thôi.Trang: Thiên, cậu có muốn mình được người dân quanh đây tung hô là anh hùng không?Thiên: Muốn chớ mà bằng cách nào.Trang: Tớ thấy con quỷ ở gần đây này.Thiên: Sao? t nãy giờ chẳng thấy nó đâu cả.//đưa mắt nhìn//Trang: Đi theo tớ.

Trang chạy đi vào 1 góc tối nơi cây cối bao phủ không ánh sáng làm Thiên chở tay không kịp.

Trang đưa tay lên, 1 hào quang phát ra soi đường cho 2 người.

Rồi dừng lại tức khắc, Thiên lấy làm lạ nên đành dừng theo.Thiên: Nè, rốt cuộc m có thực sự biết nó ở đâu không hay đang làm màu đấy.....Thiên: Nè!!! m lơ t đấy à.

Trang vẫn im, quay đầu khắp nơi, tay phẩy 1 cái hiện ra cây cung trắng xanh phát sáng.

Thiên cũng cảm nhận được rồi, có thứ gì đó khác lạ, nó vừa lạ vừa không.

Nghe hơi vô tri nhưng nó thật sự lạ như vậy.

1 sự chuyển động nhỏ nhoi và nhỏ bé.

Trang bỗng nhiên quay đầu ngoắt đằng sau.Trang: Cúi xuống!

Thiên cúi xuống liền sau lời nói, tiếp sau đó là mũi tên bắn ra đằng sau.

1 tiếng hú lại vang lên rồi gầm gừ, chấn động các mảnh đất và cây cối.

Thiên và Trang làm thế phòng thủ.

1 sinh vậy nhầy nhụi bùn đất phủ qua, khuôn mặt vui méo mó phát tiếng khó thảm thương.

Nó khổng lồ đến bất ngờ dù biết bây giờ mọi đòn tác động không liên quan tới ngoài kia nữa.

Trang biết nên đã va vào phủ giới của con quỷ này, hèn chi đi trên đường dù nghe thấy mùi nhưng xác chẳng thấy vì tất cả đều tụ hợp ở đây ăn chơi rồi còn đâu.Thiên: Eo ơi con gì đấy? cục phân biết đi à thối quãi.//bịt mũi// Trang đưa tay lên, tay cầm cung tay kéo ra đằng sau rồi phóng cái mũi tên ra, 1 phát trúng ngay trọng tâm con quỷ kia nhưng có lẽ đó không phải chỗ điểm yếu.

Con quỷ kia thì theo hệ ăn miếng trả gấp miếng nên phun ra thứ gì đó phía Trang, may là né kịp và đậu dưới cành cây.

Còn Thiên? xin giới thiệu 1 vị cai quản-SAMA đáng kính của địa ngục theo hệ nước ngập lũ vẫn chưa nhảy đang ngồi trên tảng đá to nhìn con người với cục shit kia đánh đấm.

May Trang là người văn minh với tấm lòng bao dung hơn cả bầu trời chứ là người khác chắc ném thứ đen đen đó vào Thiên rồi.

Trang hiện ra mũi tên phóng qua các tứ chi, ném vẫn nhanh hơn bắn từ cung dù sát thương không cao.

Trang: Thiên cậu có thể giúp tớ chút chứ.//nhẹ nhàng// Trang vừa nói vừa né phản công của con quỷ kia nhảy xuống mặt đất tạo ra 2 vết sâu dưới đất.

Trang chạy đi để gây náo loạn thị giác kẻ thù, chắc lúc con quỷ này còn sống bị gù đầu nên giờ đầu cứ gù gù, tay kéo căng cây cung đến cực hạn, hấp thu các ánh sáng vào mũi tên rồi phóng ra tia.

Né quả dưa gặp quả dừa, chiếc quỷ né dc 1 tia lại trúng 2 tia vào 2 mắt.

Vật lộn lúc sau thì Trang thừa cơ ném mũi tên đã hiện tay cầm cung từ trc vào ngay miệng con quỷ.

Lập tức con quỷ đó bị chảy nhiễu xuống đến khi thành bùn mới thôi.

Trang từ từ đi đến nó lại nhìn trg đống đó có gì hay không nhưng chỉ toàn bùn.

Chưa xem xét gì nhiều thì đã có 1 tiếng vỗ tay vang lên.Thiên: Haha hay lắm, nhìn m yếu như sên mà cho con quỷ đó đăng xuất nhanh phết.Trang: Cậu có lẽ không khỏe nhỉ.Thiên: Khỏe như trâu thế cơ mà>🙂 Trang: Phải nhỉ.

Trang vẫn nở nụ cười dù người kia không hề giúp mình trong việc chiến đấu. ====================tua======================== Trang hiện tại đang ở nhà và nhắn tin qua bảng điện tử, lưu ý nó chiết xuất từ địa đàng.

Mỗi khi nhắn đến địa đàng hay địa phủ người ta hay nhớ đến những thứ xa xưa và cổ hủ nhưng họ đã lầm.

2 nơi đó đã được xuất hiện từ khi trái đất, ngân hà này được hình thành nên nền kinh tế vượt trội hơn là điều đương nhiên.Trang: Hừm...mình không muốn gặp cậu ấy chút nào.

Bảng điện tử này thay vì nhắn qua lại cho họ qua 1 không gian riêng luôn.

Nhìn mặt được hay không thì tùy người bên kia lộ hay không, nó cũng giống như là phiu tơ thì phải.

Trang đang thẩn thờ thì chưa gì đã bị lôi vào rồi.Thiên: Yo.Trang: Cậu còn dùng cả chỉnh âm à, chỉnh hơi đáng sợ nhỉ.Thiên: Còn ngươi chắc không chỉnh âm đâu ha, cần che mặt thôi là đủ nhỉ.Trang: Phải!Thiên: Hề, cậu dễ đoán nhề.Trang: Mà cậu đã thu thập được gì chưa.Thiên: Ta chỉ biết rằng quỷ này là cái, quỷ mẹ đẻ quỷ con.Trang: *Sao nghe cứ như là lãi mẹ đẻ lãi con mà người phàm hay nói về nợ nần vậy*Trang: Cậu nói rõ hơn xem.Thiên: Thì nó có nhiều con quỷ khác nhau nữa nên chắc là con quỷ kia đẻ thêm con.

Có điều ta thắc mắc nó bằng cách nào mà có bầu được và đẻ nhanh đến thế.Trang: Cậu đừng chuyển sang chuyện khác chứ =v='' Rồi cả 2 người cứ bàn bạc với nhau....===================================================BFF: T thắc mắc sao 2 đứa nó ko nhận ra nhau.Bông: Lộ rồi còn đéo gì xem m.BFF: =) nhưng ít nhất cho nó logic dùm cái.Bông: Đang cố gắng đây.
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 6: Mục nhỏ xà lơ


Ở nơi nào đó.Mẹ ai đó: Tao cấm mày nhuộm màu tóc nhe.Con mẹ ai đó: Dạ.

Người phép kiểu:???: Ê m tóc t từ sinh ra màu hồng rồi á nhe, đẹp hk đẹp hk.???: Ghê dợ bà, tui tóc tím như pony nè.???: Đìu đẹp đấy.

Sau đó là 7749 màu tóc sặc sỡ của người phép, làm tướng làm kiểu chụp ảnh đăng lên phở bò.
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 7: Vài ngày trước khai giảng


Chủ yếu là về những nhân vật đã được giới thiệu cuộc sống bất ổn trc vài ngày địa ngục🙂================================================ Mặt trời nay lại ngói trên những ngôi nhà cao thấp thất thường của vỉa hè, tán cây, không khí đón nhận cái nắng khủng khiếp này.

Bắt đầu bên ngoài căn nhà có những tiếng xe máy bóp cò, tiếng rao mấy bà bán rao,..v..v..

Thật sự rất ồn nhưng cũng...quen thuộc?Linh: Trời ơi, nắng gì mà nắng muốn thành thịt heo nướng linh luôn.Lam: M còn miếng mỡ để làm heo à?Linh: M đừng có khiến t cười, mà bà bán đậu nành đâu rồi ta t sắp khô héo rồi:0Lam: Mạ con ngu, ở ngay đầu chợ kia.Linh: Đâu?//đưa mắt đảo//Lam: Kìa!//chỉ tay// Lam chỉ tay vào 1 cái xe đẩy màu xanh lam đang đi dưới hàng cây phượng được trồng giữa chợ.

Cũng sắp hết hè rồi nên cây chẳng còn mấy hoa lá, hầu như là đã nằm yên vị dưới màn đất rồi, bị các hàng xe dẫm nát như cái nùi dẻ.Linh: À thấy rồi, ủa mà chetme m có đem tiền không?Lam: Méo.Linh: Ô theme gòi:0 Linh lục túi chiếc váy của mình, may mắn là có 20 ngàn, đủ mua 2 ly cho cả 2.Linh: Uống không m?Lam: Uống chớ🙂Linh: M cầm tiền qua kia mua đi.Lam: Thôi tự đi đi t đứng ở đây cho mát.Linh: T không biết qua đường.Lam: Ngu, 14 tuổi đầu mà chưa biết.Linh: Ừ rồi t ngu được chưa đi dùm t cái.Lam: Gòi đưa đây!!Linh: Đây, đi mạnh khỏe.Lam: Có con đường cũng đéo bt qua.Linh: Nào🙂 Lam chạy tót qua đường, luồn lắt như con lươn và đến chợ an toàn.

Linh đứng dưới tạp hóa nhìn nó mà thán phục, ai ở đây cũng biết qua đường ngay cả đứa con nít cũng bt qua mà Linh lại không biết.

Mỗi lần bước qua lại sợ vaz ò, sợ mở mắt ra thấy nằm trong hòm rồi cũng nên.???: Uả Linh🙂Linh: Uả Tuyền🙂Tuyền: Bà làm gì ở đây vậy.Linh: Hóng mát🙂Tuyền: Sao không vô Bách Hóa Xanh đi cho mát, nó có máy lạnh mà.Linh: Thôi, mỗi lần vô là không nhịn được mua đồ, riết rồi tháng này ăn mì gói nè nên tiết kiệm.Tuyền: Uả thế sao không nói tui cho đồ ăn ăn liền.Linh: Thế cho cái tủ lạnh nhà bà luôn đi🙂.//xòe tay ra//Tuyền: Thời cơ dữ trời, chờ chút bà lội.

Tuyền với cái túi xách tay và lấy cái bịch bánh chocopie ra.Tuyền: Nè lấy đi.Linh: A ô nói đại cũng được thiệt à, thanks nhé>🙂Tuyền: Tuyền đây không bao giờ nói điêu>🙂Linh: Thế ý bà là cho tui ăn bánh thay mì à🙂?Tuyền: =).

Ừ, mà thôi tui vô nhà đây đây không bị trộm thì xuân này tui không về mất.Linh: Ừ đi đi khai giảng gặp lại.Tuyền: Ừ bye.

Tuyền quay về nhà như lễ thường, Linh thì cầm chiếc bánh vui vẻ vừa được kiếm được từ mồ hôi xương máu theo nghĩa đen, vừa quay lưng lại thì đã thấy quể tóc xanh đứng sau mặt giả quỷ.Linh: Làm méo gì vậy?Lam: Phát hiện m tình tứ với con Tuyền còn tặng quà nữa hen, tuần sau lan trường.Linh: M bớt xà lơ, vã cái giờ🙂Lam: =) Mà nước nè.Linh: Chu cha mà nước ra nhiều thế.Lam: T mua nãy giờ mà đứng sau m á.Linh: Uả chi.Lam: Xem 2 tụi bây tình tứ tới đâu.Linh: Đến bao giờ m mới ngừng việc này vậy Lam.//đập trán//Lam: Khi m có ny hoặc 1 trong 2 tụi m chết🙂Linh: Vaz ò🙂 t thắc mắc tại sao m lại ship t với Tuyền🙂Lam: Hớ>🙂)) hụt hụt//uống nước//...ưm ngon vl🙂Linh: Ưm ~~ ngon vl ~~~//nhái lại//Lam: Cái gì vậy🙂?Linh: Điếc hay gì mà không nghe thấy🙂Lam: //chống tay ở eo với gương mặt me mẻ🙂)//Linh: Thôi về chứ đứng đây mệt lắm.Lam: Ọt ke🙂 Dưới con đường đầy nắng (cháy đầu) có 1 bó rau và trái dâu tung tăng chạy xe điện về hát bài hát trời nắng trời nắng mình đi đốt phố🙂=======================tua=========================Lam: //mệt// Lam với đôi tay mệt mỏi mở căn chung cư, định bụng sẽ nằm trên chiếc giường thân mến nhưng có lẽ con quỷ bên cạnh không tha cho cái bó rau héo này.Linh: Ê Lam m tụt most rồi đó uống yomost đi🙂Lam: Mạ m để t yên.//nằm trên giường//Linh: Nhưng nó ngon và rất yomost mà.Lam: Hỏi nè, m có bị tài trợ bởi yomost không mà suốt ngày nói thế.Linh: Có nhà tài trợ nào tài trợ cho 1 con học sinh nhiều năm không🙂Lam: Ha...ha...ẹc...//ngủm//Linh: Con Tuyết m đâu.Lam: Trên nóc nhà.Linh: Hả:0 m đem con mèo hiếm ''đắt tiền'' của m chơi với chuột à.Lam: Đoán xem🙂Linh: =)==================ở 1 nơi nào đó==================Thiên: Hú hu hù hú, cuối cùng mình cũng đã đạt kỉ lục chọc hết chó khu này rồi>🙂//tự hào// giờ thì chọc chó ở khu xx lào ~~~ gẹt go!!!

Có lẽ Thiên là đứa có vấn đề nhất, trên đời có rất nhiều thứ đam mê ấy thế mà Thiên lại đam mê chọc chó với cái ước mơ là chọc hết chó trên thế giới, mỗi lần chọc con nào sẽ ghi chú lại vào quyển sách đặt biệt.

Mỗi lần chọc lại chó đã chọc thì nó sẽ ngăn và cứ tiếp tục vậy đến khi chọc hết chó trên thế giới này thì thôi.

Tưởng méo vui ai ngờ vui méo tưởng, riết rồi Thiên đây không quan tâm mấy cái hộp đêm hoặc..bla..bla mà chỉ quan tâm đến chó.

Nhìn bề ngoài thôi là biết sức mạnh, sức chạy và tiếng sủa ra sao rồi, từ đây hãy gọi thiên là chuyên gia chọc chó nhé, không là nó đến nhà cho mấy người xuống địa ngục đấy🙂 ( nhất là mấy người nghiệp đầy đầu ).

Uả còn Trang?

đang đi dạo mua chút đồ cho cái phòng chứ gì.

Bật mí là Trang đang ở tiệm hoa của bà Thơm a.Thơm: Hú, cứ lựa hoa đi em ơi mới nhập hàng còn nống hổi vừa thổi vừa xem đấy em.//phủi tay//Trang: Vâng🙂...Thơm: Fu fu fu>🙂))) hôm nay chị đây rất là vui a ~~ chị mới kết bạn được 1 anh đẹp trai mà nhà còn giàu trên app hẹn hò á em.Trang: Anh ấy tuyệt vời vậy sao.//cầm bó hoa lên//Thơm: Phải, chị đây mong sẽ chọn đúng người nếu không tết năm nay chị không dám về quên mất.//hồn muôn lìa khỏi xác//Trang: Chị có lẽ đang chật vật với con đường tình duyên a.Thơm: Phải đó...chắc duyên hết khi thấy chị rồi cx nên:///Trang: Em nghĩ chắc là duyên chưa đến với chị thôi ^ ^.Thơm: Chưa đến gì chứ em, chị đây cũng gần 30 tuổi rồi.

Mẹ chị nói con gái 30 tuổi chưa lấy chồng là ế cả đời đó, chị không muốn mang danh người phụ nữ ế đâu.Trang: Hừm.

Sau đó là nhx ngày thường thoiii.END
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 8: Xem


Hôm nay là sáng thứ 2, là ngày mà mọi học sinh sợ hãi, ngày mà thầy cô luôn nghĩ là ngày tuyệt vời.

Đó chính là....khải giảng ~~.

Giỡn á thật ra nay chỉ đi xem lớp để đỡ bỡ ngỡ khi khai giảng thôi.Lam: AAAAAAA T KHÔNG MUỐN ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Linh: M PHẢI ĐI!!!!!!!Lam: KHÔNGGG!!!!!!!!

Chưa gì sáng sớm tinh mơ báo thức chưa reo đã có trước khu chung cư có trái dâu và bó rau đã gây náo loạn.

Đứa thì kéo bó rau, bó rau thì nắm cây cột nhà khiến nó muốn lung lay mà sập.Trang: Các cậu....Thiên: Khi nào tụi bây đi, t phát ngán rồi.

Linh: TỪ TỪ ĐỂ T KÉO CON NÀY ĐI CÁI!!!!

Linh bắt đầu dùng cơ bắp cuồn cuộn của mình kéo cái bó rau mà dù có dùng ngàn bộ răng cũng chẳng nát.

Bó rau dùng hết sức bình sinh nắm chặt cây cột khiến cho chủ chung cư đi ngang qua mà sợ cmn hãi.

Nhưng bó rau đâu chặn được thỏ đâu, cuối cùng bó rau tay cũng bị dứt ra.Linh: KYAAAAAAAAAAAAAA HÃY XEM SỨC MẠNH........

Lam ngước đầu lên rồi nhìn thấy Linh lấy trong chiếc cặp màu hường từ đầu đến chân ra 1 thứ gì đó có sức mạnh phi thường.

Cầm đầu Lam lên rồi nhét thứ đó vào miệng.Linh: SỨC MẠNH CỦA ĐỒ ĂN!!!!!!!!!!!

Lam dù không muốn nhưng theo phản xạ vẫn nhai thì nhận ra.....đó là vị mì omachi bản giới hạn!!!!!Lam: Ưm!!! mao mày mó món mày mị mại mòn mà món miếm? ( sao mày có món này vị lại còn là món hiếm?)Linh: Là do t đã cày và căn đó.//bẻ khớp tay//Lam: Măm măm>:> Thế là Lam đã ngoan ngoãn đến trường mà không 1 lời phàn nàn.

Qua bao con đường lớn dài, ngắn và cả mấy cái xe chạy ẩu nữa thì mọi người lại đến cái cánh cửa thần kì để đi qua trường.

Thật đấy không giỡn đâu.

Nó là 1 cánh cửa đã được lắp trên khắp đất nước của mình, toàn là những nơi mà cái học sinh của ngôi trường này sống ở đó.

Nói không chỉ là được lắp ở đất nước này mà còn ở khắp đất nước khác trên thế giới.

KhLam: Ồ mai mì omachi vị giới hạn ngon vl:>>>>Linh: Ha🙂)) * đúng là sức mạnh đồ ăn có khác *Lam: Ê Linh đi coi lớp của mình đi.//lôi kéo//Linh: Ọt ke.

Thế là 2 đứa tung tăng dắt tay nhau đến bảng xem lớp bỏ lại 2 người bạn mới quen trong hè.

Sau lúc xô đẩy 2 người đã thấy được bảng to chình ình trước mắt.Linh: Ê mình ở đâu dị.Lam: Ờm:000//dòm ngó//Trang: Wao tớ với các cậu cùng chung lớp nè.Linh/Lam: ?!Linh: Bủh rủh lmao bà đến khi nào đấy🙂?Lam: Vl...Trang: Đi theo sau 2 cậu a.Linh: Ù🙂 mà Trang tụi mình lớp mấy?Trang: 8a1 á.Linh: Đâu?Lam: Kìa má.Linh: Đâu???

Lam quá mệt mỏi với con này đưa tay chỉ thẳng tên trên bảng lớp, lúc này Linh mới thấy.Linh: T nhớ năm ngoái t đều làm đại mà dc xếp với lớp a1 thế🙂?

Lam nghe con Linh nói nó làm đại mà lườm, rõ ràng nó làm tốt mà miệng cứ nói là làm đại, thặc là vaz ò.Trang: Giờ thời gian vẫn còn đi tham quan lớp ha.Linh: Ọt ke Đi ngang qua đám người mãi mới ra được, ở đó chút nữa chắc bị ép thành con tép mất.

Đi vòng quanh trái đất mới thấy mà dọc theo con đường mòn mà đến ngôi trường xa tút nơi kia.Linh: *wao tuyệt thặc đó, t muốn chạy chỗ khu vườn học tập để ngắm mấy bức tượng con thỏ mới xây hè nay kia ghê ~~~~ dễ thương quãi;v;*Lam: *hình như bức tượng vàng người đàn ông kia là hiệu trưởng a? tuổi mới u45 mà đầu hói sáng lóa luôn🙂*Trang: * những cái cây ngôi trường này được chăm sóc kĩ ghê, xanh tươi vui vẻ chưa kìa*Thiên: Tụi bây....gian phu gian phủ đi mà dell rủ là sao...?Lam: Ai biểu m chạy long nhong đâu đó đi giờ nói.Thiên:Ai biểu trường to quá chi.Linh: Hừ...không lạc sao được, cái trường này đứng top trên thế giới không bự mới lạ🙂Lam: Địa ngục của những đứa mù đường.Linh: Ê mà nè Trang với Thiên là người mới đúng không?Trang: Phải.Linh: Thế thì muốn tham quan trường không, đi thuê xe đạp đi chứ đi bộ là gãy chân đó.

Linh đưa tay chỉ cái tiệm thuê xe đạp kia, thường những ngôi trường lớn đều có chỗ thuê xe đạp để tiện đi.

Ai mà điều kiện hơn chút thì mua xe đạp riêng luôn cũng được, nhưng con Linh là đứa đỗ nghèo khỉ nên thường thuê hoặc đi nhờ thôi.Trang: Khỏi đâu, tớ có đem rồi.Linh: 😀...Thiên: T cũng có rồi.Linh: 😀......Lam: Giờ m là đứa duy nhất không có xe.Linh: ;v;//tổn thương//Trang: Linh có gì lên đi tớ đèo.Linh: Ồ ngon, thanks!!!

Linh nhảy lên yên xe đằng sau, cuối cùng sau bao năm đi nhờ lần đầu có người chủ động cho đi nhờ, Trang đúng là thánh sống mà.

Thiên hò reo trước rủ rê cả đám đi đua xe, Linh nghĩ chắc sẽ không ai đua đâu vì rất có thể sẽ bị lạc.Lam: OkTrang: Được thôi.Linh: :00Thiên: M ý kiến gì không?Linh: Không, tự nhiên nay thấy Lam sung dữ thoi.Lam: Hứ🙂Linh: Thế hỏi nè tụi bây dự định đích ở đâu.Thiên: Đi vòng quanh trường rồi quay lại chỗ này.Linh: Hm....cũng được...Lam: Nhìn m như muốn chối từ gì đây.

Linh: Không ~~được hóng gió và hóng drama sao lại từ chối ~~~?Thiên: Ừ vậy chơi!Linh: Ye !!!! t hô cho...1....2....3!! gẹt go!!

Ừ thì cả đám đều chạy, con Thiên là đứa an gian vì Linh mới đếm tới 2 mà nó đã chạy khiến con Lam tức nên cũng chạy theo, chỉ có Trang là đúng luật thôi.

Linh cũng định hối Trang rồi nhưng lại thôi, chẳng hiểu sao khi bên cạnh Trang Linh lại có cảm giác thanh bình.

Nếu như giờ có về chót chắc Linh cũng chẳng buồn hay tức, Trang chạy xe rất êm chứ không chạy ẩu hay luồn lách như con lươn đâu, vậy là quá mãn nguyện cho 1 đứa hay đi nhờ xe rồi.

Linh khẽ tựa gần lưng Trang ngắm ngôi trường đã học 2 năm của mình và đây là năm thứ 3.

Học 3 năm rồi mà Linh vẫn chưa đi hết cái ngôi trường này nữa, chưa xem xong trường này thì vài tháng trường lại cho đập và xây cái mới để cho học sinh trường này có thể tiếp thu nhiều thứ khác, càng nhiều càng tốt.

Đó là lí do các học sinh trường này hay nói vui là trường A địt này là tinh hoa hội tụ của 1001 ngôi trường khác mờ.

Câu đùa đó nổi tiếng đến mức mà đã nhiều thế hệ mà nó vẫn nổi như cồn vậy mà.

Linh nhìn cả cái đám vườn hoa màu mè được trồng quanh 1 cái thác nước thiên thần, hình như nghe nói ông hiệu trưởng là đạo thiên chúa nhỉ, cái thác nước đó là thứ duy nhất còn tồn tại khi lúc Linh và Lam mới vào cho đến bây giờ mà.

Phía bên kia hình như là thư viện nhỉ, a Linh còn nhớ rằng năm ngoái chỗ đó là 1 cái hồ cá to lắm luôn ý.

Còn bên kia là dãy lớp học mới xây trong hè này ha, lần trước chỗ đó là garden school nhưng giờ nó chuyển qua chỗ nào Linh cũng chả nhớ.

Và còn nhiều thứ thay đổi khác nữa, xem ra trí nhớ còn tốt chán.Trang: Linh.Linh: Hả.Trang: Trường này xây dựng được nhiều thứ ha, thật xứng với ngôi vị xếp hạng 1 trong top 5 thế giới.Linh: Tất nhiên.

Tuyệt thì tuyệt đấy nhưng nhiều lúc sơ hở là bị lạc đó.Trang: Phải ha, trường luôn xây dựng tái tạo lại rất nhiều mà.

Như cái thư viện đằng thì lần trước đó là chỗ cái hồ cá nhỉ.

A! còn chỗ kia thì- Trang cứ nói từng nơi mới xây và vị trí cũ của nó như tất cả đã nắm gọn trong lòng bàn tay khiến Linh bất ngờ mở mắt tròn xoe.Linh: Cậu tuyệt thật đấy, sao biết được hết thế.Trang: Dãy phòng giáo viên tớ thấy có danh sách đó.Linh: Có luôn?! bất ngờ thật:00//thán phục//Trang: Ha, mà Thiên với Lam trước mặt chúng ta rồi kìa.Linh: Đâu?!//ngó mắt nhìn// Hú Lam, Lung Linh nè🙂))))Lam: Cút.Linh: Ơ:0 Lung Linh buồn🙁Thiên: Lung Linh giận kìa ~~~~Lam: =))))Linh: Cạn cmn lời.

Cả đám vẫn chạy ngon ơ và nói chuyện bth (trừ con Thiên với Lam) thì chẳng hiểu sao bánh xe của Lam bị bể bánh.Lam: Mé cái-Thiên: Há há há há🙂)) Cười chưa được 5 giây thì quả báo tới, Thiên cũng bị bể bánh.Thiên: Đm:/Lam: Á há há há🙂))) Lần này là đến đến Lam cười, cười người hôm nay 5 giây sau người cười, chắc nay thần may mắn đi mất rồi nên nay thần xui xẻo cười dùm thì phải.

Trang thấy vậy dừng lại liền, may là bánh chưa bể.Linh: Hớ🙂Lam: >🙂Thiên: Xui dã man.Trang: Không biết ai rải đinh ở đường đi này ha.Linh: Uể🙂?

Cả đám tụm lại nhìn dòm xuống đất, đúng là có đinh thật nhưng nó khá nhỏ, nếu không để ý mà bị đạp trúng thì....Linh: Ai thất nhân thất đức để đinh đây vậy?Lam: 1 ai đó🙂?Thiên: Chịu.Trang: Ở gần đây có gì để hốt mấy cái này lại không?Lam: Không.......biết.Linh: Hình như gần đây có cái nhà kho, để t xem.Thiên: Thử tài suy luận không?Lam: Éo.Trang: Cháu chào bà.

Câu nói của Trang khiến 3 người đứng hình mất 1 lúc, ngước lên mới thấy có 1 bà cụ trước mặt.

Cả đám nhanh nhảu hấp tấp khoanh tay cuối xuống chào người trước mặt, Thiên thấy vậy cũng làm theo.Linh: M nhìn vậy mà cũng lễ phép hen.//nói nhỏ//Thiên: Câm họng m lại, t vô tình thôi.//đáp trả//Linh: Thế à.???: Coi kìa bà xin lỗi các cháu, bà là người đã làm đổ đinh ở đâu đấy.

Đang định đi lấy đồ hốt rác ra thì thấy các cháu ở đây rồi.

Người già vừa nói cố gắng cho lưng gù của mình thẳng hơn để nhìn 4 người rõ hơn, tay thì chống gậy tay kia thì cố cầm cái cây chổi với đồ hốt rác.Trang: Không sao đâu bà bà đưa đây cháu dọn cho.???: Thôi thôi, các cháu ắt hẳn đang chạy xe mà trúng đinh nên bị bể bánh ha, xin lỗi nhiều lắm bà đang định đóng 1 ngôi nhà nhỏ cho cái mô hình khu vườn đằng kia thì lúc vận chuyển cái nó rớt lúc nào không hay.

Gìa lẩm cẩm rồi mà, ui trời ơi...//vỗ lưng của mình//Trang: Không sao đâu bà xíu tụi con đi sửa bà cứ cho con con dọn dùm.???: Ơ thôi bà tự làm bà tự chịu các con cứ đi đi.

Thiên nhìn Trang trò chuyện với người già trước mặt mà mắc mệt dùm, mặt nặng mặt nhẹ, đứng mà cứ khoanh lại 2 tay, chân đứng chân nghỉ nhiều khi là vô tình hay cố ý mà đá cát trúng bà.

Thiên: Giả tạo.//nói nhỏ//Linh: Hử nói gì vậy? nghe không rõ.Thiên: Không nghe được thì khỏi.Lam: //chill// Chẳng nói nhiều mọi người cứ thế quét dọn đống đinh kia, dắt chiếc xe đạp của nhau đến khu vườn vẫn đang thi công.
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 9


Linh: Ưmmm//vươn vai// ây mệt quá, tại sao t phải cầm đinh chứ? nặng chết ngựa.Lam: M lực sĩ mà🙂Linh: //lườm// thôi, t mệt rồi t đi về đây, mai còn phải thức sớm đi mua đồng phục nữa.Lam: M định mua đồng phục mới cho năm nay hả.Linh: Ừ đồ năm ngoái chật rồi mặc không vừa nữa.Lam: T á thì khỏi, đồ vẫn mặc vừa là au tu khỏi mua.Linh: T cũng muốn vậy chứ bộ nhưng nghe nói năm nay lại đổi đồng phục đó.

Lam: Nữa hả trời.

Sao cứ đổi mãi thế.

Linh: Thì đó, tốn tiền dễ sợ.Thiên: Mua đồng phục ở đâu?Linh: Ở ngay ngã ba cách trường 3km á.

Có một cái tiệm may vá khá cũ rồi, đó giờ đều nhận đơn nhà trường làm về đồng phục ý.

Hình như là cũng 30 năm rồi thì phải.Thiên: Xa thế...sao nhà trường khỏi mặc đồng phục ề.Linh: Gía mà được như vậy thì tốt biết mấy.Lam: Vậy mấy giờ đi mua đây?Linh: 3 giờ sáng🙂Lam: Điên à...//giơ tay//Linh: Ấ ấy từ từ, nhưng nếu không mua được là sẽ bị nhà trường kỉ luật đó🙁((Lam:....Linh: M không đi t kệ m, Trang với Thiên đi không?Thiên: Ai biết.Trang: Tớ nghĩ là sẽ đi một mình vào hôm kia.Linh: Đệt._.

Linh cạn lời, chỉ là đi mua đồng phục thôi mà mà sao ai chẳng chịu đi là sao? không đi thì không đi, Linh đi một mình.Linh: Được rồi, vậy t đi một mình.//quay đi//Lam: Đi mạnh khỏe.//vẫy tay//============================================ Lúc này đã là trời tối, khoảng 8h.

Linh vẫn cứ ung dung đi trên vỉa hè ngay con đường để đi mua sắm, đáng lẽ giờ này Linh phải ngồi ở nhà và coi phim rồi nhưng vì tủ lạnh chẳng còn gì nên phải xách cái thân này ra ngoài mua đồ.

Vừa đi vừa thở dài, hai tay chấp lại xoa xoa cho đỡ lạnh.

Khiếp, nay ngày gì mà tối lạnh dã cả man, đúng là Hà Nội mà.

Biết vậy Linh đã chọn nhập học vào ngôi trường ở miền Nam gần quê rồi, bày đặt chọn trường tận tít bên thủ đô chi cho khổ vậy trời.Linh: Hừ...nghĩ vậy thôi chứ mình còn quê đâu mà gần - Cô thủ thỉ nói một mình với gương mặt chán đời.- ting ting - kính chào quý khách.

Linh vô cửa hàng tiện lợi, cầm các món đồ lên xem nên mua gì ăn tối nay.

Cô mãi miết nhìn thì cảm nhận có thứ gì đó không ổn, một cảm giác dựng tóc gáy nhưng không phải vì lạnh...là vì thứ gì chứ...?''?''-Cô bất ngờ quay đằng sau nhìn Linh: *kì lạ...rõ ràng mình cảm nhận có thứ gì đó không sạch ở đây mà lại không thấy nhỉ?*//ngó ngó//???: Em ơi, em có ổn không thế cần chị giúp đỡ gì không?

Linh quay lại chị nhân viên của cửa tiệm đang bối rối nhìn mình, lúc này cô mới để ý rằng hầu như mọi ánh mắt đều hướng về mình.Linh:*rõ ràng mình đâu có kêu lên gì đâu ta sao ai cũng nhìn thế, hack à🙂?*.

Dạ không có gì, chỉ là em thấy hơi mệt chút thôi.???: À ừ.//rời đi//Linh: Azzz//thở dài// Quay lại với công việc cô nhanh chóng quất mấy món hàng để biến mất khỏi đây chứ quê quá rồi.

Đem giỏ hàng ra quầy để tính tiền với tâm trạng khó tả.

Cô nhìn ra ngoài đường, nhớ lại sự việc lúc nãy.

Dù lúc đó cảm nhận của cô khá mơ hồ nhưng linh cảm cô không bao giờ sai cả.

Cũng may là cái thứ không sạch đó không còn hiện diện gần đây, hình như là đã di chuyển nơi xa hơn.

Chắc chắn thứ đó không phải dạng vừa nên cô mới có thể cảm nhận từ khoảng cách xa đến vậy.

''Tốt nhất nên im lặng là hơn, dù sao đó cũng không phải nhiệm vụ của mình''================================ Giữa đám đông chật chội, một mái tóc trắng bạch kim luồn lách qua và rất nhanh.Trang: Nó đâu rồi nhỉ? chắc chắn chỉ gần đây thôi mà.

Trang đang đi dạo trong công viên để ngắm quang cảnh buổi đêm, cho đến khi cô cảm nhận được sát khí rất tối tăm.

Vì vậy nên giờ cô mới ở đây nhưng đã bị mất dấu.

Thứ đó theo cô cảm nhận có tốc độ di chuyển khá nhanh đấy, đáng lẽ cô đã đuổi kịp nếu không gặp trúng đám đông đang kẹt, cô cũng không thể tự đại mà sử dụng phép của thần, chỉ gây ra rắc rối thôi.

Đứng giữa vỉa hè, nhìn sang con hẻm tối tăm bên kia, có lẽ mình nên đi đường tắc nhỉ.

Chỉ trong thoáng chốc, một bóng người đi qua, mái tóc bạch kim kia đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Cô chạy vụt lên con hẻm tối, leo lên cái thùng rác rồi nhảy lên cái dây phơi đồ mắc qua giữa các ngôi nhà.

Đệm chân bằng thành cửa sổ nhà dân rồi leo lên dây điện, chạy qua mái nhà cao 2 tầng kia tạo ra tiếng ''bục'' đủ người tầng trên nghe.???: Mình ơi anh đã xem mái nhà của mình chưa vậy.???: Rồi mà mới xem chiều nay xong.

Không còn thời gian để ý nữa.

Lướt qua các mái nhà ghập ghềnh với tốc độ nhanh, dùng sức nhảy qua khu trường đang thi công được hết khung rồi.???: Hello mọi người nhe, lại là mình bảo bảo tâm linh đây, hôm nay mình sẽ làm vlog triệu hồi q- ơ cái gì vừa lướt qua đấy?//bất ngờ//Trang: *người dân nơi đây thích đi dạo đêm quá ha*.//nhìn lại// Lúc này Trang cảm nhận được thứ đó đang dần gần hơn phía mình.

Cô đang chạy đường thẳng thì bẻ lái sang bên trái và đáp xuống bụi cây lùm dưới chân núi.Trang: Chỉ quanh đây thôi nhờ.//ngó quanh// =======================================Thiên:*hở, là nó à?

đánh hơi cũng ghê phết* Thiên thì cũng chỉ mới tới gần đây và đang núp sau cái cây.

Có lẽ lần này Thiên lại được thảnh thơi tiếp rồi.

Vừa vươn vai rồi đi mất, mọi chuyện sẽ ổn thôi......Thiên: Không!! không ổn tẹo nào:0.//quay lại// Đúng là con nhỏ đó không phải dạng vừa nhưng đó có giống mình đâu mà cho nó gánh hết được chứ!!!

Thiên quay lại nhanh chóng với tốc độ chóng mặt sau khi vừa giác ngộ một sự thật mà người ngoài đều biết.Thiên: lén lút lén lút lén lút lén lút lén lút.//lén lút//Trang:*gì vậy? sao cậu ấy cứ theo mình vậy?*//hỏi chấm// Trang vừa đi với đống hỏi chấm trên đầu, dù không quay đầu lại nhưng cô biết Thiên đang ở đằng sau và đang lén lút lén lút lén lút theo sau như tên bám đuôi.Trang:*đừng nói là biến thái ngầm nhe* Trang đang đi thì dừng lại, có lẽ đã đến nơi.

Từ đằng sau một bóng dáng lướt qua nơi đây định phang một cái, nhưng Trang chỉ một bướt qua trái đã khiến nó nằm chình ình trên đất.

Bầu không khí khựng lại chút.Trang/Thiên:*ơ là nó à:0?* Cả hai khựng lại trong chốc lại nhìn lại thứ nằm dưới đất, ma lực thì ghê đấy có điều...hình như nó chưa từng thực hành nên đánh vụng về dã man thật.

Đã vậy trượt rồi còn không biết đứng lên mà quánh lộn tiếp, định ăn vạ ai à:0?

Còn thứ nằm ở đó chả động đậy gì, im thin thít.

Trang dùng cung định bắn phát thì một cái dưa leo cầm chân cô.

Tưởng là sẽ bóp mạnh lắm nhưng Trang chỉ cần vẩy chân ra là đã đứt, mềm còn hơn cả bánh xèo.

Thì ra đây là hậu quả tu ma lực mà không có thực hành thực tế là đây sao.*bing* Trang cầm mũi tên đâm vào giữa ngực rất nhẹ nhàng.

Nhưng một luồn gió lớn theo hướng vòng tròn lao ra từ cái thứ nằm ở dưới đất nhanh chóng.

Vật thể cuối cùng cũng đứng lên quay lại nhìn.

Nó chỉ là một đóng đen bùi nhùi nào đó y như con lần trước, và chỉ có một con mắt để nhìn.

Nó lườm chưa đủ thì đã bị bắn vào mắt, rồi liên hoàn mũi tên đâm vào như lao làm nó không kịp trở tay mà quy tiên tại chỗ.

Trang chỉ đứng đó nhìn mà thở dài.Thiên: Khổ thân nhỏ:0.//thương xót// Thiên đang bận suy nghĩ về thứ vừa mới quy tiên kia thì Trang lại ngồi xuống, xoa đầu.Trang: Đến bao giờ mới tìm được đây...~-~...Phải nhỉCần nhanh chóng giải quyết rồi quay lại cuộc sống bình thường thôi.
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 10: Lễ khai giảng hay buổi kiểm tra?!


Buổi sáng hôm nay đẹp lạ lùng, làn sương vẫn còn trong không khí tạo cảm giác tươi mát khó tả.

Trên các cong đường bây giờ đang trong tình trạng kẹt xe trầm trọng dù chỉ mới 5-6 giờ sáng.

Điều này vẫn khá dễ hiểu mà, bởi vì hôm nay là ngày ngôi trường danh tiếng nhất đất nước này khai giảng.

Ở trong căn phòng trọ bình thường như bao người khác đã bật đèn sáng, báo hiệu người bên trong đã thức dậy.

Là Lam, cô thức dậy bằng chiếc báo thức với chiếc nhạc vi diệu của mình.

Đi vệ sinh cá nhân lẫn chuẩn bị đồ sẵn sàng cho việc khai giảng lần thứ 3 của Lam.

Lam đó giờ là một người dù nhìn bên ngoài có lười chảy nước nhưng lại rất có quy tắc, đặc biệt là những ngày quan trọng, Lam sẽ bật chế độ đi quân sự mà không cần bật công tắc.

Một người có trách nhiệm ra dáng người lớn như thế, ấy vậy mà đứa bạn thân lại trái ngược lại.

Ừ, là Linh.

Lam đứng trước trên chiếc giường có một cục bông đang ngủ rất ngon lành.

Trong tay đang cầm cây xà beng, dơ tay lên định gây án.

Nhưng rồi lại để xuống.Lam: Dậy mày.Linh: Măm....măm...;3//ngủ//Lam: Đệt....//bất lực// Cứ đến những ngày quan trọng thì Linh lại ngủ rất ngon, ngủ như chết, cảm giác như trời có sập thì Linh vẫn an giấc trong chiếc mền của mình vậy.

Mỗi lần kêu con mắm này lại khiến Lam tốn rất nhiều năng lượng.

Nếu không nể vì tình bạn 3 năm thì Lam đã bỏ quách mà đi học rồi.

Lam đứng ngẫm nghỉ một lúc làm sao kêu con này thật nhanh chóng.Lam: Ê, dậy đi mày.//lây lây//Linh: Một phút nữa thôi....//trở người//Lam: 8 giờ là bắt đầu khai giảng, và giờ là 7 giờ 45 phút rồi đó.Linh: Ừ........Linh: Cái gì?!?!?!?//bật dậy// Linh ngồi bật dậy khi nghe Lam, chạy đến vấp té vào phòng tắm.Linh: Ư.u..sao mày không gọi tao sớm hơn;-;.//đánh răng// Linh đánh răng xong thì lại chạy vô tủ đồ lấy đồng phục mà hôm kia mới vất vả mua được, mặc vào rồi vội lấy cây lược chải.

Linh thì gần như sắp điên vì đét lai quá gần nhưng Lam lại trong thảnh thơi lắm.Lam: Nè từ từ, ăn sáng cái.Linh: Ăn sáng cái- trễ giờ rồi còn ăn!!Lam: Còn sớm mà.Linh: Sớm gì chứ?!

Linh ngoắc đầu lại nhìn cái đồng hồ treo giữa nhà.

Bây giờ là 6 giờ 50 phút....

Một chút bất động trong lòng.

Ơ đùa à, Linh dụi mắt nhìn lại đồng hồ, móc cái điện thoại từ túi váy rồi xem lại.

Kết quả vẫn là 6 giờ 50 phút.

Thật đau đớn, thật gục ngã.

Linh quay lại nhìn Lam với khuôn mặt đầy điều muốn nói nhưng chẳng nói nên lời.

Lam biết nhưng vẫn giả nai, cúi mặt ăn sáng, người không khỏi run.Linh: Aaaaaaaa ĐỒ LỪA ĐẢO🙁(((((!!!!-cô nắm cổ áo con bạn thân mà la hét với gương mặt đáng thương.Lam: hehehe hahahaha hí hí hí hí.

Khía hí hí hí hí hí há há há há hé hé hé hé.//cười sặc sụa//Linh: 𝕮𝖀̛𝕺̛̀𝕴 𝕮𝕬́𝕴 𝕯𝕬̂̀𝖀 𝕹𝕳𝕬̀ 𝕸𝕬̀𝖄.-cô nói với khuôn mặt đáng sợ.Lam: Rồi rồi xin lỗi mà, kìa t đặt đồ ăn sáng cho mày rồi đó.

Linh đứng lườm con Lam một chút nữa rồi mới ngoảnh lại chỗ ngồi của mình, khui hộp cơm mà ăn.

Vừa ăn vừa khóc trong như bị ai bắt nạt vậy, làm Lam thêm đà mà cười nhiều hơn.Linh: Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo;-;.Lam: Khịt khịt🙂)).//nín cười//.-ting- tiếng tin nhắn vang lên từ điện thoại cả hai.

Tò mò cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Thiên gửi trên nhóm Gia đình bất ổn.

Nội dung như sau:Thiên: Alo tụi mày đi chưa vậy.Linh: ChưaLam: Đjt me mới 7 giờ mấy ghi cái gì.Thiên: *đã gửi hình ảnh* Là hình ảnh mà Thiên đang chụp ảnh tự sướng trước cửa trường học, phía sau là Trang đang nói chuyện với bác bảo vệ.Thiên: Trường đông vaz ò.Linh: Đi sớm thế:0Lam: Ừ rồi sao.Thiên: Chỉ vậy thôi.

Và Thiên off.

Quay lại hiện thực:Linh: Gì mà đi sớm dữ vậy.Lam: Con này rãnh vcl.Linh: Thôi chắc cũng nên đi đi, tại kẹt xe mà.Lam: Ừ Cả hai ăn nhanh rồi tốc hành lên trường.

Dù không khí hôm nay rất thích hợp cho một ngày vui vẻ nhưng với tình trạng kẹt xe này thì....hết cứu.

Khoảng cách xe thì cách có một chút, lâu lâu mới nhích được một chút.

Đằng sau và đằng trước thì tiếng xe cứ inh ỏi và tiếng chửi mắng, khói bụi thì tràn lan.

Nghiêm trọng đến mức mà công an phải ra mặt chỉ đường để giữ trật tự.

Cũng may vì sự nhận thức lâu năm bởi người dân quanh đây nên các công ty, nhà máy tư nhân hay nhà nước ở trong khu vực đều được tạm nghỉ trong một ngày.

Nếu không, chuyện kẹt xe còn khủng khiếp hơn nữa.================================ Một đám đông đang đứng chờ ở trước ngôi trường danh giá, gồm học sinh và cả phụ huynh.

Chỉ còn nhìn đằng xa thôi mà mọi người đều đã lóa mắt bằng những chiếc xe hơi đắt tiền.

Các bộ đồ hiệu lộng lẫy của quý phụ huynh đi chung với đứa con quý hóa của bọn họ.

Nhìn thôi là biết con ông cháu cha rồi.Thiên: Oáp~ nè tại sao mình phải đi sớm như vậy chứ.//buồn ngủ//Trang: Để tránh bị kẹt xe hơn.-cô bình tĩnh uống miếng nước mía.

Hiện tại cả hai đang ngồi trong một quán nước trước trường học.Thiên: Mình chỉ cần dùng sức mạnh đánh bay họ là được rồi mà.Trang: Cậu làm vậy sẽ bị công an hốt lên phường đó.Thiên: Vậy th-Trang: Cậu đừng có mà chống người thi hành công vụ đấy nhé.//phồng má//Thiên:..rồi rồi....xin lỗi;-; Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng chốc giờ khai giảng đang đến gần, đám đông vẫn càng ngày dày đặc.Trang: Sắp đến giờ rồi nhỉ, chúng ta vào thôi.Thiên: Hả?? vô cái đám đông đó á?! thôi mệt lắm.Trang: Thôi mà.Linh: Bây ơi!!!

đến rồi nè!!-cô chạy đến với tâm trạng mệt mỏi.Lam: Hụa hụa hụa, kiếm chỗ để xe muốn chết;-;Thiên: Giờ mới đến à.//khoanh tay//Linh: Chắc tao muốn.Trang: Vô lẹ đi các cậu.

Trang hối cả bọn đi vào cho kịp giờ.

Ráng chen vào cái đám đông dày đặc, nghẹt thở đó.

Bước vào ngôi trường thì hoàn toàn khác với trước cổng.

Tất cả đám học sinh đang xếp hàng thẳng lối như đi quân sự, mọi ánh mắt đều hướng về bục giảng.

Nơi chiếc lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió cùng những cánh hoa sặc sỡ thắm tươi làm cả đám chút bất ngờ.

Lần đầu tiên đi khai giảng mà cảm giác yêu nước như thế.

Khẽ đi từ đằng sau hàng đi kiếm bảng dãy lớp học 8a1.

Rồi xếp sau vào hàng nữ.-cắc cắc cắc....TÙNG....TÙNG...TÙNG- Tiếng trống vang vọng lên ngôi trường xa hoa lộng lẫy này thành công thu hút mọi sự chú ý tất cả học sinh.

Từ hai bên bục khai giảng bắn lên làn pháo giấy tưng bừng.

Mọi học sinh cùng phụ huynh, giáo viên trong trường đều ngước đầu lên ngắm nhìn hoa giấy cùng bầu trời hôm nay với không khí tưng bừng, chào đón năm học.

Một tiếng ''rítttttttttt'' vang lên rồi một giọng nói trầm ấm nhưng kiêu kì bao bọc lấy ngôi trường.

''Kính quý đại biểu, tôi xin trân trọng giới thiệu.

Tôi là Nguyễn Khoa Tùng, hiệu trường của ngôi trường Alis danh giá này!'' Một tràng pháo tay lớn vang lên dưới không khí hùng hổ.Linh: Ê, năm nào cũng làm màu ha.Lam: Ừ.

Trên bục giảng, một người đàn ông có vẻ lớn tuổi mặc bộ đồ trang nghiêm, đầu đội chiếc nón chữ nhật, một bộ râu dài trắng kèm khuôn mặt hiền hòa bước lên chiếc bàn gỗ.

Sừng sững giữa đó.''Tôi đây rất vinh hạnh khi được tất cả những quý bậc phụ huynh tin tưởng mà giao đứa con của mình vào đây, những người sau này sẽ là lãnh đạo của đất nước.

Hỡi các học sinh trong ngôi trường này, hãy cố gắng học tập chăm chỉ để vinh danh ngôi trường đất nước của chúng ta!!!''''Húuuuuuu'' Đối với đám đông thì la hét điên đảo như vậy, còn Gia đình bất ổn thì im re.Linh:*sao bài phát biểu nghe cứ cấn cấn vậy cà🙂?*''Có lẽ các em đều biết đây là một ngôi trường dành riêng cho người Phép.

Cho nên, tất cả các học sinh đang được đứng ở đây đều đã được kiểm tra về địa vị, gia đình, học lực, tài năng, sức khỏe và nhiều thứ khác đã được sàng lọc kĩ lưỡng.

Nhưng!!'' Thầy hiệu trưởng dừng lại chút, sắc mặt dần thay đổi ra dạng nghiêm túc.''Đó chỉ là mới đánh giá về bề ngoài, còn về năng lực thật sự của các em thì vẫn chưa được.

Liệu các em, những học sinh trụ lại được trong ngôi trường này có thực sự đủ khả năng về kiến thức, kĩ năng để trở thành những con người dẫn đầu hay không.

Tất nhiên, trong suốt quá trình học hành sẽ không hề có sự phân biệt gì cả.

Tất cả đều công bằng.''''Tất cả các bài kiểm tra dù nhỏ hay lớn đều đánh giá kĩ năng và kiến thức của các em, vậy nên đừng lơ là mà hãy cố gắng tiến về phía trước, tuy nhiên các em lưu ý tất cả các bài kiểm tra đều rất ngẫu nhiên.

Nếu không vượt qua có thể sẽ bị đuổi học, từng người từng người một...''Linh:*ghê quá đó._.* ''Hệ thống đánh giá học sinh của trường chúng ta năm nay có chút thay đổi nên tôi sẽ giải thích kĩ lưỡng.'' ''Đầu tiên là sự thay đổi về đồng phục, nếu nhìn sơ quá các em sẽ không thấy có điều gì khác lạ cả.

Nhưng điều gì cũng có lí do của nó, các em hãy nhìn tay áo bên trái đi, có phải là có hình ngôi sao đúng không?'' Tất cả học sinh đều lần lượt nhìn theo, đúng thật là có hình ngôi sao.

Lam, Linh với Thiên là ngôi sao xám, Trang thì lại màu xanh lam, kì lạ thay lại có những người không có hình ngôi sao.

Sự bàn tán bắt đầu nảy sinh rồi thầm thì to nhỏ.''Như các em thấy, có tổng cộng là ba hình dáng ngôi sao.

Ngôi sao màu xanh lam nghĩa là học sinh giỏi, ngôi sao xám là học sinh khá, còn những người không có ngôi sao là học sinh trung bình.

Chúng tôi thay đổi như vậy là để nhắc nhở các em rằng không được lơ là và không ngừng phấn đấu vì tương lai của các em cũng như để cho phụ huynh biết mà giúp đỡ các em trong học tập.'' ''Điều thứ hai, Trong ngôi trường này không chỉ được nhập học những người cùng quốc gia thôi đâu mà còn cả nước ngoài nữa, vì số lượng học sinh cũng như là các bạn học sinh đang tuổi nổi loạn khiến thầy cô không thể kiểm soát được hết các tình trạng xấu đang ngầm xảy ra.

Vì vậy chúng tôi đã tạo ra Hội ưu tứu.

Nơi hội tụ những học sinh ưu tứu nhất ngôi trường này.

Đơn giản và dễ hiểu thì Hội này cũng giống Sao đỏ nhưng được nâng cấp hơn.'' ''Cách để trở thành thành viên của Hội ưu tứu là thu thập đủ các huy chương ngôi sao, các em có thể nhận được khi đạt thành tựu cao trong học tập đóng góp có ích trong xã hội.

Ngược lại, nếu các em vi phạm nội quy, không vượt qua được kì thi hay phá hoại sẽ bị đuổi học ngay lập tức!!.'' Nghe ông hiệu trưởng dứt câu xong làm những học sinh mới nhập học rén đến run người.

Còn Lam với Linh thì chỉ chán dài cả cổ vì ông nội này nói nhiều muốn chết, đã thế còn không có ghế cho học sinh ngồi bắt đứng muốn què dò.-lầm rầm- Bỗng mặt đất run run tạo ra tiếng động, rồi một phát những bức tường cao chót vót vươn lên trước sự bỡ ngỡ của học sinh và phụ huynh.

Tiếng la hét vang vọng lên, tình hình sân trường bây giờ rất hỗn loạn.???: Này!!!

Tiếng một người phụ huynh kêu lên, định nhảy xuống từ chỗ ngồi thì bị chặn lại bở tấm kính, tất cả các phụ huynh đều bất ngờ trước những gì đang diễn ra.

Định phá vỡ bức tường nhưng tiếng hiệu trưởng đã khiến họ dừng lại.''Tất cả phụ huynh hãy bình tĩnh, đây chỉ là một bài kiểm tra thôi''???: Bài kiểm tra?! chẳng phải đây là buổi khai giảng sao?!''Điều quan trọng là biết phản ứng nhanh với môi trường, một khi được sinh ra là người Phép các em phải bắt buộc có kĩ năng phản xạ tốt, phải luôn cảnh giác dù là thiên bẩm hay không!! vậy nên bài kiểm tra này sẽ xem coi như bài thi đầu vào, chúc các em may mắn'' Nói rồi thầy hiệu trưởng biến mất trong không trung, bục giảng dần trở nên tan rã nhường chỗ cho các bức tường dựng lên.

Bây giờ cả Hội đã hiểu vì sao không có ghế ngồi.Linh: Ơ khoan đã ổng đi mà không giải thích gì cho chúng ta vậy?//thắc mắc//Lam: Mé đm mệt vã ò thiệt chứ.//bực dọc// Lam và Linh đi đến gần nhau thì bị cắt bởi bức tường cao và dày, có lẽ bài thi này là chơi đơn không đoàn kết được rồi.====================================

Cho hỏi có ai đọc được dòng chữ của Linh bị in đậm lúc mắng Lam không nè;33
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 11: Mệt mỏi


Thiên đang quanh quẩn trong cái mê cung này, mới đầu Thiên nghĩ những bức tường này sẽ dựng lên một đấu trường, sau đó một cuộc chiến đẫm máu xảy ra nhưng có lẽ là không.

Cô nghĩ mà có một chút thất vọng, lia mắt nhìn cái bức tường cũ kĩ phủ rêu kia.

Tay nắm chặt lại, dùng sức lực đấm vào đó, nhưng bức tường vẫn y nguyên.Thiên: Phù phép thế này...mình mà phá chắc chắn sẽ bị chú ý mất...- cô vừa nói vừa gõ gõ.

Nếu có thể, có thể thôi thì Thiên yêu cầu ông hiệu trưởng đổi bài test này thành bài khác chứ Thiên đó giờ rất ngu giải những thứ ngoằn nghoèo này lắm, chắc chắn là sẽ đi lạc.

Cô đi mà ngước đầu lên trời.Thiên: Ông đầu hói đó nói hạn chót là 6 giờ tối nay...kiểu này không ổn rồi.

Đáng lẽ nãy mình nên đi sát bên Trang là ổn rồi.//thở dài//-rụt rịt- Một tiếng động phía sau lưng Thiên.

Thiên quay đầu nhìn lại.

Là một đại bàng lớn, đôi mắt đỏ ngầu với những trang sức vàng đeo trên cổ.

Nói dụi dụi cổ rồi nhìn Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống, Thiên có thể cảm nhận được sự thèm khát qua đôi mắt của nó.

Con này không biết là bị quỷ nào nhập hay pet của trường nữa.================================================ Linh đang vừa đi vừa nhảy chân sáo trong rất là tự tin, tưởng test gì chứ chứ test giải mê cung thì đụng trúng nghề của Linh rồi.

Bà đây ngày xưa là trùm giải mê cung đấy, tại cuộc đời đưa đẩy nên giờ mới giải nghệ mà đi học thôi.

Linh tươi cười tiến về phía trước, xung quanh bị tác động bởi tâm trạng cô mà muốn nở cả hoa.

Nhưng rồi Linh dừng lại, nhìn về phía trước người đang chặn cô ở bên kia.???: Yo! chào con đầu hai sừng.Linh: Gì nữa đây....//nhăn mặt//???: Đừng nhìn tao như thế chứ ~Linh: Thế mày muốn tao nhìn sao? biến đi dùm bà.???: Không đó thì sao.Linh: Đây là bài test giải mê cung, không phải để quánh lộn, ok????: Chậc- hahaha, con ngu này.

Ba tháng nghỉ hè qua mà mày vẫn chưa khôn ra được gì à.

Hắn vừa nói vừa cười khẩy, tay vuốt mái tóc của mình lên, đầu ngẩng cao nhìn Linh từ phía trên cao.

Trần Phan Lâm, năm nay 14 tuổi (cùng tuổi cả hội).

Hắn là một tên côn đồ chìm ở đây, tuy không hùng hổ xuất hiện nhưng hể nhắc tới Lâm thì ai cũng đều nghĩ đến hắn.

Hắn có một mái tóc vàng, đỉnh đầu là màu đen như tóc nhuộm mà để lâu vậy.

Đôi mắt hắn màu vàng chanh, sắc lém như mắt cáo.

Hắn hay đeo một chiếc mắt kính thug life 6 chấm mà mấy Youtu hay đeo.

Vẻ ngoài cũng khá đẹp trai và rất láo cá, biểu hiện rõ ràng của những tên nhóc trong độ tuổi nổi loạn.Linh: Ý mày là sao?.//trợn mắt//Lâm: Ông già đó đúng là chơi đểu mà, ổng chỉ nói thời hạn nhưng lại không nói tối đa số học sinh đậu.

Chuyện rõ rành rành vậy nên tất cả các học sinh phải đấu đá với nhau để về đích, ai cũng đều nhận ra mà mày không biết à.Linh: Ừ thì....nhưng mà trong cái trường này có rất nhiều học sinh để mày đấm đá, sao nhất thiết phải là tao? tao biết chắc chắn rằng đây không phải vô tình.//chống hông//Lâm: Tại tao muốn mày trượt, đã 3 năm kể từ mày nhập học, mỗi ngày tao đều muốn mày bị đuổi quách cho xong.

Từ cái ngày mà mày cản trở tao, tao đã xem mày là một cục rác biết đi cần đào thải khỏi đây rồi.

Linh nghe mà nhức nhức cái đầu, không ngờ thằng cha này không chỉ côn đồ mà còn thù dai.

Linh nhớ vào cái ngày lần đầu cô nhập học trường này là năm cô lớp 6.

Hôm đó cô được lớp trưởng nhờ đưa xấp tài liệu bên phòng đoàn, cô cũng vui vẻ làm theo.

Lúc đang mượn xe đạp của bạn học đạp đến phòng đoàn, cô đi ngang qua dãy phòng học cũ ngày xưa chưa phá, vô tình nhìn thấy một cuộc bắt nạt bên trong.

Lúc đó vì bản tính muốn làm anh hùng nên Linh đã xông pha giải cứu người bạn tội nghiệp đó.

Kết quả là cả đám bị mời lên phòng uống chè và lập biên bản.

Từ ngày đó Linh cứ bị ghim suốt.

Linh: Mày định chặn tao cho đến 6h giờ lận á? nỗi không đấy.Lâm: Đâu cần phải cản đường mày, luật có nói rằng nếu một học sinh bị thương không sử dụng phép được thì đều bị loại tất.Linh: Đệt.

Linh đứng im ngẫm nghĩ một chút, rồi vung tay hiện cây quyền trượng ba lỗ độc lạ bình bông của mình.Linh: Nếu mày đã muốn thì tao cũng không ngần ngại, bá vô đây mà đúc!!//giơ gậy lên//Lâm: Để xem mày gáy được bao lâu.

Hắn cũng vung tay, một cầy rìu xuất hiện trước mặt hắn.

Nếu là người khác trong tình huống này thì sẽ xông pha vô đánh ngay nhưng Linh thì khác.

Thứ Linh để ý là thằng Lâm có lẽ là một khứa đam mê màu vàng đến phát điên rồi thì phải.

Bởi vì đầu nó cũng màu vàng, mắt cũng màu vàng, cặp sách gì của nó cũng màu vàng, đến giờ ngay cả cây rìu là thứ duy nhất nó hay dùng không cùng màu mà giờ đã được sơn lên màu vàng bắt mắt nhìn mù cả mắt.

Chắc là ông trời khi tạo nó ra đã định sẵn nó là một đứa nổi bật, nổi bật trong đám tai tiếng...

Lâm cầm cây rìu bình thường rồi vung tay lên, kích thước vũ khí bỗng lớn đến bất thường, hắn mạnh bạo đập giáng xuống một cú động cả đất.

Khói bụi bay xung quanh, Lâm từ từ đứng thẳng lưng nhìn cái bóng mờ ảo sau đám bụi, biết ngay mà, con Linh dễ gì mà bay màu nhanh vậy được.

Khói bụi dần tan, Linh vẫn lành lặng sau tấm khiên ma thuật, tất nhiên rồi đây là phép cơ bản của pháp sư mà.

Cô ho khụ khụ vài tiếng, tấm khiên cũng vỡ.

Linh từ từ đưa cây gậy phía đối thủ, đầu gậy pháp xuất hiện tia sáng, một loạt bong bóng bay đến Lâm.

Lâm chỉ bình tĩnh đứng một chỗ, một chém đánh bay hết tất cả bong bóng của Linh.

Khói chưa tan thì Linh đã tốc biến trước hắn, đưa gậy pháp lên đầu Lâm định làm món Lâm nướng giòn tan.

Hắn đơn giản chỉ cúi người xuống kịp lúc tràn lửa bắn ra.

Nhanh tay hắn vung cây rìu lên định đánh trả nhưng Linh đã kịp phản ứng mà chặn lại bằng gậy.

Hất cây rìu ra cô chỉa gậy vào hắn bắn ra bong bóng, tiếng nổ văng ra khắp nơi.

Lúc hắn kịp nhận ra thì đã thấy tất cả bong bóng đang bao vây xung quanh, Linh búng tay một phát hàng lượt quả bom nhỏ lao vào nổ như nổ pháo hóa.

Pháo vừa nổ xong thì phía dưới hắn gạt chân Linh khiến Linh mất thăng bằng mà ngã xuống, ngước lên thì thấy Lâm đang cầm cây rìu với kích thước khủng đang giáng xuống.RẦM!!

Khu vực cả hai đánh nhau bị nứt, cái này là định giết con nhà người ta chứ làm bị thương cái gì.

Nhưng Lâm khi đập xong thì lại nhăn mặt, trước mặt hắn là một vết nứt lớn nhưng người lại chẳng thấy.Lâm: Cái con đó...======================================== Linh đang vui vẻ tạo tấm khiên nhỏ trên ngón tay mình, mái tóc dài tung bay trong gió mát.

Hiện tại Linh đang được bế theo kiểu công túa, và người đang bế cô là Lam.

Quay lại hiện trường lúc nãy, lúc Lâm một chút nữa là đánh được Linh thì từ đằng xa một cái bóng xanh lè lướt qua như một cơn gió, bế Linh đi rồi mất hút như chưa từng tồn tại.

Nhìn Linh thì đang vui vẻ lắm nhưng Lam thì không, biết là nói xấu bạn bè là không tốt nhưng nhìn Linh nhỏ nhắn thế thôi chứ nó nặng dã cả man, bế nó mà muốn gãy nguyên cánh tay.

Lam từ từ đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng.Lam: Cút.Linh: Thoi lườ- Chưa nói hết câu thì Lam buông tay khiến Linh té dập mông.

Linh đứng lên với cơ thể đau nhức như người già mà than thở.Linh: Nào, tao già rồi mà yêu thương người già đi;-;Lam: Hầy...//thở dài//.

Mày biết tao đến nên cố tình thua à?!Linh: Tất nhiên, thằng đó chưa đủ điên để đánh lại tao đâu.//đắc ý//Lam: Lại là công thức ai càng điên càng mạnh à...//ngán ngẩm//Bùm Không biết đây là tiếng ''bùm'' lần thứ bao nhiêu từ lúc cuộc kiểm duyệt bắt đầu nữa, cả hai nhìn về hướng xảy ra tiếng động.

Thấy ở gần đây có một chỗ bị bốc khói, chắc là nơi thủ phạm gây ra tiếng ''giòn tan'' kia, Lam và Linh không ngần ngại lại đến chỗ đó.

Đến nơi, thứ đập vào mắt họ là một con đại bàng lớn vãi cả mèo đang nằm chết lâm sàng tại chỗ, ơ thì ra là pets mới của hiệu trưởng đây mà? cả hai nhăn mặt lại ngồi khoanh tay cùng lúc.

Kì này không biết ai ăn gan trời mà đánh chiếc pets mới của hiệu trưởng ra bã thế này, mới đầu năm luôn á, bộ muốn bị đuổi học hay gì?!

Lam từ từ đi đến con đại bàng đang co giật đó, đưa tay lên cổ, một luồn sáng xanh lục ấm áp tỏa ra.

Linh thấy vậy cũng chạy đến ngồi coi.Linh: Mày học phép trị thương khi nào vậy?Lam: Chỉ là nổi hứng tìm hiểu thôi.

Lam vẫn cứ ngồi đó trị thương cho đại bàng, mặc kệ sự cố gắng của Lam con đại bàng đó vẫn co giật không có dấu hiệu là vết thương có chút lành.

Kì này là hết cứu thật rồi.

Lam chỉ ngồi đó rồi lắc đầu, tay cũng thu lại.Lam: Đứa đánh con đại bàng này hình như dùng hệ vật lí, đã vậy còn biết phép giam cầm, tiêu hao năng lượng rút cạn ma thuật, làm giảm tỉnh táo cũng như tê liệt tứ chi.

Dính đầy đủ combo này khó mà qua khỏi.-cô ngồi đó phân tích cặn kẽ cho Linh hiểu.Linh: Y tá trường giúp được không?Lam: Chắc là được, nhưng quan trọng là làm sao đem con này ra ngoài mới là chuyện khác.

Nói rồi Lam nhìn Linh, dò xét xem từ đầu đến cuối.Lam: Mày vác nó đi được không?Linh: Con này á?! không biết nữa...Lam: Mày là pháp sư mà, cũng phải biết ngoại cảm chứ.Linh: Đó không phải sở trường tao nên không biết nâng được con này không...Lam: Thì cứ thử đi.

Linh đứng dậy triệu hồi ra gậy pháp của mình, chỉ hướng về phía con đại bàng rồi nhắm mắt.

Luồn sáng hồng nhẹ nhàng bao phủ quanh cô rồi bay đến con đại bàng kia.

Trong chốc lát, nó đã được nâng lên khỏi mặt đất.Lam: Hưm! vậy là được rồi, giờ chỉ mày chỉ cần duy trì như vậy cho đến đích là được:>//chống tay//Linh: U-ừ._.

Cả hai tiếp tục cuộc hành trình của mình với bạn đồng hành mới.=========================================== Chớp nhoáng thời gian đã trôi gần đến 6h.

Bên trên khu kiểm duyệt là dàn phụ huynh của học sinh vẫn đang ngồi đó hồi hộp đến không kìm được mà rung đùi rung chân.

Đây cũng là phản ứng bình thường, họ đã ngồi đó từ 8h sáng đến tối lận mà.

Dưới sảnh đích đã có kha khá học sinh đang đứng đó chờ đến hết giờ.

Tất nhiên cả hội cũng đã đến đích hết.

Tuy nhiên Lam và Linh không có ở sảnh bởi vì bị lôi đi đến phòng hiệu trưởng tra hỏi vì đem theo con pets cưng của thầy với tình trạng bị thương đến hấp hối.

Mặc cho Lam và Linh có chối có cãi logic và ăn ý đến cỡ nào cũng không nghe.

Hôm đó, số học sinh đậu chỉ còn một nửa, nửa còn lại được trả về nơi sản xuất với ngàn lời chửi mắng.
 
Trên Tình Bạn Dưới Tình Địch
Chương 12: Học ngập mặt


Tích tắc Tiếng đồng hồ treo trên tường vang lên trong không gian buổi tối tĩnh mịch.

Lam đang ngủ trong giấc mộng kì lạ của mình.

Lam mơ thấy mình đang lạc trôi ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó.

Nhìn vào bản thân mình trong vũng nước trong thì Lam phát hiện mình đang là con ếch.

Chưa kịp load thông tin thì bỗng mặt đất rung lắc, nhìn lên trên thì thấy có một con bò màu hường, 2 tai buộc nơ đang đi đến.

Đôi chân to bự của nó dần đi đến Lam, cảm giác như cơ thể bị nghiền thành cám.

Lam ngồi bật dậy tỉnh giấc sau con ác mộng.

Có chết Lam cũng không nghĩ rằng mình là con ếch ngồi đáy giếng mà bị một con bò màu hường đạp đến quy tiên.

Lại nữa rồi, lúc nào Lam cũng bị tỉnh giấc bởi những thứ xà lơ đó không.

Đập mặt lại trấn an rằng đó chỉ là mơ.

Trở người qua kia định bụng sẽ ngủ tiếp thì cảm giác có gì đó sai sai.

Ơ? con Linh đâu rồi?!

Lam ngồi dậy nhìn dáo dát khắp nơi, không lẽ nó đi vệ sinh ta?

Chợt một tiếng động vang lên từ bếp khiến Lam giật mình.

Bước ra khỏi giường Lam đi đến gần phòng nhà bếp, ngó qua thì thấy con Linh đang ở trong.

Linh đang gác chân lên cái ghế mình đang ngồi, tay ôm chân còn mặt thì đúng vô tri.

Ánh nhìn của Linh đang hướng về chiếc bình đun sôi siêu tốc đang kêu, kế bên là một tô gì đó.Lam: Mày đang làm gì vậy?//đặt tay lên vai Linh//Linh: Huh!? giật mình.

Tao đang ăn đêm.Lam: Oh, mày ăn gì vậy?Linh: Cháoooooo, mày ăn đêm không?Lam: Ăn🙂 Lam vui vẻ nhận lời rủ rê của Linh, đi đến cái tủ bếp bên cạnh móc cái gói mì ăn liền ra.

Bóc gói mì ra bắt đầu cho gia vị vào tô.

Linh vẫn cứ ngồi đó, đung đưa trên chiếc ghế ngựa khiến nó muốn gãy chân mà die.bing!Linh: A!! nước sôi.

Linh cầm bình nước lên đổ vào tô của mình, gương mặt vẫn vô tri.

Lam ngồi chờ nó đung xong rồi đưa cho mình.

Rồi bỗng nhiên nhớ giấc mơ hồi nãy, hình như lúc đó cũng có một con bò màu hường cuộc hai cái nơ đạp Lam thì phải.

Mặc dù buổi tối và đi ngủ Linh không có cuộc hai búi tóc nhỏ đó những hầu như trong mắt người quen xung quanh Linh đều đã quen thuộc mái tốc độc lạ.

Nghĩ đến đó Lam vung tay đánh vào đầu Linh một cái.Linh: Ui da, gì vậy:0?.//xóa đầu//Lam: Thích đó rồi sao.Linh: Kìa.

Cả hai cứ thế tận hưởng cảm giác ăn đêm, ngồi ăn vừa ngồi ngắm trăng.

Cố gắng tận hưởng cuộc sống thư thả trước khi...======================================Linh: Aaaaaaa!!!

đậu phộng phải học hết bài cũ!!!//ôm đầu//Lam://đã die// Ngày mới mở đầu bắt một màn nổ tung trên nhóm chat, Linh không chỉ la hét trong điện thoại mà bên ngoài cũng không tha cho cái bó rau đang dần tàn phai.

Hiện giờ là 6h30 sáng, vừa buồn ngủ lại vừa áp lực.

Đối với các trường khác khi mới vào đầu năm học thì sẽ rất thư thả và nhẹ nhàng nhưng với trường này thì không.

Vào đầu năm học, trên gruop lớp và gruop trường đã đăng tin lên mấy bức ảnh dành cho học sinh có nhu cầu đi học thêm kèm thời khóa biểu với combo giòn tan dày đặc cả ngày lẫn đêm, ngày nghỉ cũng đếch tha.

Lưu ý thời khóa biểu trên chỉ là khóa học chính không tính khóa học thêm.

Hơn nữa khai giảng còn trước mấy trường khác những 1 tháng và nghỉ hè cũng trễ những 1 tháng?!

Đã vậy còn phải học thêm bộ môn phép thuật riêng còn chia ra 7749 nhánh khác, cùng thực hành nhiều thứ, đã vậy còn phải học trước hơn các bạn người thường đồng trang lứa.

Nói dễ hiểu thì ở bên ngôi trường Alis này thì bài của lớp 7 đã phải học bài của lớp 8 của những người bình thường khác.

Nói nôm na vậy thôi chứ cũng không áp lực đâu, đâu cái quầ-================================================== Ngày đầu tiên đi học sau 3 tháng nghỉ hè, hầu như những người khác đều sẽ khá vui vẻ khi được gặp lại bạn bè và thầy cô sau 3 tháng xa cách.

Nhưng đối với học sinh trường phép thuật này thì không.

Hình ảnh những học sinh với nhiều màu mắt và tóc khác nhau, nhiều hình dạng muôn vàn màu sắc của ngôi trường này đã luôn gắn liền với những chiếc cặp sách to như bao tải cùng những cuốc sách dày như sách học y đã quá quen thuộc.

Mỗi lần nghe tin sắp đi học lại thì không bảo không rành chắc chắn trên mạng xã hội sẽ lan tràn những video những người nhỏ, lớn đang ngồi quỳ lạy dưới bàn ông bà tổ tiên, Phật,..v..v..để cầu mong qua kiếp nạn mà không bị đá khỏi trường.

Và hôm nay cũng vậy.Linh: Ây dà cầu vong phù hộ cho em vượt qua kiếp nạn mang tên đi học nà-Lam: Ê con kia.//đập đầu con Linh//Linh: Ui da, gì vậy.Lam: Mày cầu ai không cầu lại đi cầu vong là sao.Linh: Chậc chậc mày chẳng biết gì cả, năm ngoái đi chùa cầu tài cũng có được độ đâu.

Nên năm nay đổi gió cầu vong xem nó có độ mình không.Lam: Mày biết tại sao ''họ'' không độ mày không? là bởi vì mày ngu quá Phật đéo độ được đấy.//chống hông//Linh: Kìa._.Lam: Dẹp mấy cái đống kia đi rồi đi học.Linh: Oa🙁==================================== Thời gian cứ nhanh chóng trôi qua, chớp nhoáng rằng cả đám đều đã đến trường, xách cặp đến trường.Thiên: Yo! chào.Linh: Helooo!! trời ơi lại đi học rồi:'') Chưa kịp chào hỏi được 4 giây thì Linh nhìn vào cửa chính đã thấy thằng cha tóc vàng nào đó.

Ừ, còn ai ngoài thằng Lâm.

Lâm đi vào cũng thấy Linh, cả hai gầm gừ với nhau như chó, lộ rỏ thái độ với đối phương.Thiên: Gì đây, tụi bây yêu nhau à mà giận ghê vậy.Linh/Lâm: KHÔNG CÓ!!Lam: Oáp~ tao buồn ngủ quá đi~.//ngồi xuống//Linh: Lam à, chúng ta có thể đổi lớp được không.

Ở chung với rác tao không quen.Lâm: Tao là rác thì mày là shit à.Linh: Ui giời t chỉ là một con người bình thường thôi.

Chỉ có mày là rác a.//chỉ tay//Lâm: Vậy sao?!-bộp bộp-???: Các em định cãi lộn đến bao giờ đây?!Linh: Hơ:0????: Chuông reo cũng vừa nãy rồi, sao các em không vào chỗ ngồi.

Hay là muốn bị trừ điểm mới đầu năm đây?!

Trước sự đe dọa của giác viên hai người mới ngoan ngoãn về chỗ ngồi một cách yên bình.

Trước khi di còn không quên đưa nhau ánh nhìn ''yêu thương''.???: Được rồi các em đã ổn định chỗ ngồi chưa?_Dạ rồi!!???: Được rồi vậy chúng ta bắt đầu luôn nhe, cô tên là Dương Thị Hồn.

Năm nay sẽ là cô giáo chủ nhiệm lớp các em năm nay.

Màn giới thiệu ngừng xong thì trong lớp vang lên nhiều tiếng khúc khích cười nhỏ.

Linh không hiểu nhìn xung quanh, Lam bên cạnh cũng ngơ ngác thì dường như bị giác ngộ cũng gục mặt dưới bàn mà cười.Linh:*gì vậy?! sao má nào cũng cười vậy?! cô Hồn giới th-......ủa?

à hiểu rồi* Có lẽ cô chủ nhiệm năm nay xứng đáng lạc vào top những cái tên bất hạnh nhất.

Cô Hồn thấy học sinh cười nhẹo mình thì mặt đổi gân, nhăn nhó rất khó coi.Hồn: Các em cười gì đấy?!

đó chỉ là một cái tên các em không được cười nhạo hay chê bai.

Ba mẹ các em không dạy điều này à?!

đó là phép lịc sự tối thiểu.//quạo//-im thin thít- Năm nay xem như cả đám trúng cô chủ nhiệm căng rồi đây.Hồn: Được rồi, bây giờ cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi nhe.

Hm...để xem...Linh: Toang rồi Lam ơi🙁((.//ôm đầu//Lam://chấp tay cầu nguyện//Hồn: Này hai em kia.//chỉ vào Lam và Linh//Linh: Huh🙁Hồn: Hai em, một em chuyển bên kia một em chuyển bên này.//chỉ chỗ// Linh và Lam đang buồn thúi ruột thúi rang định bụng đứng lên chuyển chỗ, chia cắt đôi ta thì bỗng dưng hai người đằng sau đứng dậy rời đi theo chỗ cô chỉ.

Là lớp trưởng và lớp phó.

Hóa ra người cô chỉ là hai người đằng sau, làm cả hai hú vía à.

Lớp trưởng thì được cô chuyển qua tổ 2, lớp phó thì tổ 3.

Thuận lợi có thể chỉ bài cho 4 tổ.

Cô chia như vậy cũng hợp lí.

Vì lớp trưởng và lớp phó là hai học bá đứng trong top 10 trường lận mà.

Lam và Linh thì vẫn ngồi vị trí cũ năm ngoái.

Trang và Thiên thì được cô xếp khác chỗ.

Trang tổ 2 Thiên tổ 3, tuy vậy bàn cả hai lại ở cạnh nhau.Hồn: Tiếp theo là bầu ban cán sự nhỉ, năm ngoái ai là lớp trưởng vậy đứng lên cho cô biết mặt.Thủy: Dạ em.Hồn: Ồ...là em à? em tên gì?Thủy: dạ Thủy.Hồn: Thủy sao...

Dù Thủy, hay thân thuộc với lớp hơn với cái tên là lớp trưởng được vang danh từ lúc nhập học tới giờ.

Đến nay cô chủ nhiệm mới được gặp học bá đứng top trường này.

Ban đầu cô nghĩ học sinh này sẽ tạo ra một bầu không khí kì lạ như những học bá khác, bởi vì thiên tài họ thường không bình thường.

Nhưng có lẽ cô đã đánh giá quá cao, ngoại hình lớp tưởng giống như người thường vậy.

Một mái tóc không có mái và chỉ ra hai bên, một mái óc mềm mại và bồng bềnh như mây.

Nhưng thứ đặc biệt ở đây là đôi mắt.

Đó là một đôi mắt đẹp khi đó là mắt cáo và lông mi còn dài.

Có điều....đôi đồng tử thì như những người bị mù vậy, vô hồn đến đáng sợ, cảm giác như bóng hình mình còn không phản chiếu vô đôi mắt đó khi nói chuyện với lớp trưởng.Hồn: Ừm...được rồi, thế em có muốn làm lớp trưởng trong năm nay nữa không.Thủy: Dạ, cái đó thì tùy các bạn ạ.Hồn: Vậy các bạn trong lớp có ai muốn bạn Thủy làm lớp trưởng không thì dơ tay lên.

Không ngoài mong đợi, 100% lớp đều dơ tay lên hết, đôi phần thì tin vào năng lực của lớp trưởng, đôi phần thì theo số đông, phần còn lại là do đùng đẩy trách nhiệm.Hồn: Được rồi vậy Thủy năm nay em làm lớp trưởng nhe.Thủy: Vâng.Hồn: Tiếp theo là lớp phó học tập, ai năm ngoái làm lớp phó học tập?Huy: Dạ em.Hồn: Được rồi vậy em làm lớp phó học tập, tiếp theo là lớp phó trực tự, ai là đứa nói chuyện nhiều nhất????: Thằng Lâm cô!!!Lâm: Hả? gì?

Tuy hôm nay là Lâm vô cái lớp này nhưng được chọn làm thánh nói chuyện nhiều nhất.

Đơn giản vì bản tính nhiều chuyện của Lâm ai cũng biết hết nên được lên làm tế lễ.Lâm: Tụi bây được lắm...Hồn: Được rồi Lâm làm lớp phó trật tự, xong!Lâm: Ơ cái địt!Hồn: Tiếp theo là tổ trưởng.....em, em, em và em, tổ phó cả nhóm tự chọn!! vậy nhe. // đi mất //Linh: Ơ gì vậy?!

Linh giờ không để ý nổi cái sự vô lí của cô chủ nhiệm nữa, quan trọng là giờ Linh bị tế làm tổ trưởng rồi!!

định mệnh nó!! nhưng người đã đi rồi biết sao đây...

Rồi tiết học bắt đầu vào.

Phải nói đầu năm là một thứ gì đó ám ảnh vl ra.

Tiết đầu là tiết toán đã được cô tặng cho bài kiểm tra 1 tiết, tiết sau là văn thì lại được tặng buổi kiểm tra miệng,..v..v...========================================= Bí vl ra nên viết vậy thôi:0
 
Back
Top Bottom