Dịch Trao Lầm Tình Yêu - Phía Nam Có Ba Nơi Cao

Trao Lầm Tình Yêu - Phía Nam Có Ba Nơi Cao
Chương 10: CHƯƠNG 10



10

Tôi nhìn Thẩm Trác: "Sao anh biết em ở đây?"

"Thấy Chi Nhã đăng lên WeChat, đúng lúc anh đang ở đây bàn công chuyện, hỏi cô ấy vị trí cụ thể rồi qua đây.

"Sao thế, lát nữa định xuống quầy bar tìm trai đẹp à?"

Giọng anh không nóng không lạnh, nhưng tôi lại có cảm giác như bị bắt quả tang.

Vội vàng chuyển chủ đề: "Hôm nay, cảm ơn anh đã giúp em giải vây."

"Ừ, xem như là trả ơn, ở lại đây chơi với anh hai ngày?"

Mi mắt tôi giật giật: "…Chơi gì cơ?"

Ánh mắt Thẩm Trác sâu thẳm, khóe mày hơi nhếch.

"Ở đây phong cảnh hữu tình, tiện nghi đầy đủ, trò chơi đa dạng, em muốn chơi gì cũng được."

Hai má nóng lên từng chút một, tôi không chịu thua.

"Vậy thì chơi hết tất cả đi."

Thế là chúng tôi bắt đầu chơi trò đầu tiên: Tự tay nướng đồ.

Lục Trầm không ngừng bám theo, lại bày ra một lò nướng ngay cạnh chúng tôi.

Như đánh đài vậy, tay còn đang băng bó mà cũng muốn gây phiền phức.

Thẩm Trác nướng gì cho tôi, anh ta cũng nướng cho Chu Mạn Ni, còn phải chịu trận tiếng nói khó nghe.

"Ông chủ làm sao mà biết em thích ăn bò nướng thế!"

Lục Trầm cưng chiều nhìn cô ta: "Em đoán xem?"

"Đáng ghét quá⁓"

...

Dù là đồ ăn ngon nhưng đứng trước hai đống cứt chó thì cũng chẳng còn gì hấp dẫn.

Hơi thở của Thẩm Trác từ phía sau lưng áp sát đến, một đoạn cổ tay trắng nõn xuất hiện trước mặt tôi.

Tư thế này như ôm tôi vào lòng vậy.

Anh ghé sát vào tai, giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang chút ma mị.

"Muốn anh giúp đuổi bọn họ đi không?"

"Làm sao mà đuổi?"

Tôi quay đầu, trong thoáng chốc mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, cảm giác không thể nói rõ trong mùa hè nóng bỏng này trở nên sôi sục.

Góc độ này, nhìn từ bên hông cứ như là đang hôn nhau vậy.

Choang——

Lục Trầm trừng mắt nhìn chúng tôi, khay nướng rơi xuống đất.

Nụ cười trên mặt Chu Mạn Ni sớm đã biến mất không còn dấu vết.

Cô cắn nhẹ môi, hằn học lườm Lục Trầm một cái, thấy anh vẫn đứng đó không phản ứng, cô giậm chân một cái rồi chạy đi.

Khóe môi Thẩm Trác cong lên.

"Thấy chưa, vậy là đi được một người rồi?"

"…"

Môi Lục Trầm mím chặt, sắc mặt u ám đến khó coi, dường như giây tiếp theo sẽ xách d.a.o đến c.h.é.m người.

Vài giây sau, cuối cùng anh ta vẫn quay lưng đuổi theo Chu Mạn Ni.

Tôi liền mừng rỡ: "Thẩm Trác, vẫn là anh có cách!"

Cuối cùng cũng dẹp được đống chướng mắt.

"Dù sao thì người biết xấu hổ cũng chẳng muốn làm phiền cặp đôi đang thân mật."

... Mà hai người đó cũng đâu có vẻ gì là biết xấu hổ nhỉ?

Khi nói câu đó, anh vẫn ôm tôi trong lòng, đôi tay trắng nõn còn bình tĩnh lật miếng thịt nướng.

Tôi do dự một chút: "Anh không định thả em ra trước sao?"

Giọng Thẩm Trác nghiêm túc: "Đóng vai thì đóng cho trọn, không thì chút nữa bọn họ quay lại là công cốc hết."

Tôi im lặng, nhưng vành tai lại bắt đầu nóng lên.

—---------

Buổi tối, nhân viên lễ tân mỉm cười thông báo với chúng tôi rằng phòng đã được đặt kín hết rồi.

Chúng tôi nhìn nhau, tôi ngượng ngùng hắng giọng.

"Hay là em về trước nhé, cũng không xa, lần sau lại đến chơi."

Ban đầu tôi định ở cùng với Ôn Chi Nhã, nhưng giờ chẳng tiện làm phiền buổi hẹn hò của người ta.

Thẩm Trác lấy ra một chiếc thẻ phòng màu đen đưa cho tôi.

"Ở chung phòng với anh."

Tôi giật mình, theo phản xạ lùi lại một bước.

"Thế này không ổn đâu?"

Nam nữ chung phòng, quả dưa chín cây, có cảm giác như đang ăn trộm trái cấm vậy.

Vừa định từ chối thẳng thừng, Lục Trầm đã dẫn theo Chu Mạn Ni xuất hiện ở khúc quanh.

Trên gương mặt cô gái còn vương những giọt nước mắt thương cảm.

Lục Trầm nhìn thấy chúng tôi, lạnh lùng lướt qua chiếc thẻ phòng trên tay tôi, sau đó giả vờ như không có gì, ôm lấy Chu Mạn Ni bước đi.

Thẩm Trác bước lên một bước, che khuất tầm nhìn của tôi về phía Lục Trầm.

Anh cười: "Đây là phòng suite, có phòng riêng biệt.

"Hơn nữa đóng vai thì phải đóng cho thật, chỉ khi nào anh ta hoàn toàn từ bỏ, sau này mới không tìm đến em nữa, đúng không?"

Thẩm Trác cúi đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập những cảm xúc khó tả.

"Hay là... em vẫn chưa quên được anh ta?"

"Sao có thể, người không ra gì lại đáng để em bận lòng à?"

Tôi khinh thường liếc lên, nhưng lại thấy Thẩm Trác hơi nuốt xuống, gương mặt hiếm hoi trở nên căng thẳng.

Anh ta đang lo lắng điều gì?

Nghe câu trả lời của tôi, sắc mặt anh nhẹ nhõm thấy rõ, rồi lại trở về dáng vẻ điềm nhiên.

Lên phòng rồi, tôi lập tức chạy vào phòng tắm tắm rửa.

Dù sao cả người dính mùi đồ nướng cũng chẳng dễ chịu gì.
 
Trao Lầm Tình Yêu - Phía Nam Có Ba Nơi Cao
Chương 11: CHƯƠNG 11



11

Khi đang lau tóc, chuông cửa reo lên, tôi nghĩ là dịch vụ phòng nên tiện tay mở cửa.

Kết quả là, ngoài cửa đứng sừng sững một Lục Trầm với áp suất thấp, đôi mắt đỏ hoe của anh ta kiềm chế sự cuồng loạn gần như muốn bùng nổ.

Tôi vội vàng lùi lại một bước, nhưng đã bị anh ta siết chặt cổ tay, lực siết rất lớn.

"Anh phát điên cái gì vậy!"

Lục Trầm như đột nhiên sụp đổ, gào lên:

" Bạch Anh, cho dù em có tìm người diễn trò để chọc giận anh thì cũng nên biết dừng đúng lúc. Sao em có thể thật sự vào khách sạn với người đàn ông khác chứ!"

Anh ta bất chấp tất cả kéo tôi ra ngoài, giọng nói lạnh lẽo, khô khan.

"Đừng làm loạn nữa, đi với anh."

"Bốp!" Một cú đ.ấ.m mạnh mẽ khiến khóe miệng Lục Trầm bật máu, vết m.á.u đỏ rỉ ra.

Thẩm Trác đứng chắn trước tôi, đôi mắt đầy giận dữ khẽ run lên.

"Không muốn vào bệnh viện thì cút đi."

Lục Trầm vịn vào tường đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh ta, từng chữ từng chữ nghẹn ngào phát ra từ cổ họng.

"Bạch Anh là bạn gái của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm. Anh là cái thá gì?"

Thẩm Trác cười khẩy, giọng nói như run lên vì tức giận.

"Chúng tôi từ mẫu giáo đã không rời nhau nửa bước, tôi từng thấy cô ấy vui mừng khoe mẽ khi lần đầu tiên giành được giải thưởng, cũng đã thấy bộ dạng buồn rầu của cô ấy khi không đạt được điểm toán cao. Tôi biết mọi cảm xúc của cô ấy, những cuốn tiểu thuyết cô ấy yêu thích, những món ăn cô ấy thích, và cả những ngôi sao ca nhạc mà cô ấy từng mê mẩn. Tất cả, tôi đều nhớ rõ. Nếu không phải vì tên trộm như anh, chúng tôi đã sớm bên nhau rồi. Người mà tôi trân trọng nhất, anh lại dám phản bội cô ấy. Anh đáng chết!"

Lục Trầm sững người.

Tôi đứng nhìn Thẩm Trác, đôi mắt ngập tràn nước mắt vì cảm xúc bùng nổ, trái tim đập loạn nhịp.

Sự sốc và bối rối đan xen, những cảm xúc không thể phân định rõ ràng đang xâm chiếm tâm trí, đầu lại bắt đầu đau nhức nhẹ.

Tôi kéo nhẹ tay áo của Thẩm Trác, giọng khản đi.

"...Chúng ta vào trong đi."

Lục Trầm quát lớn: "Bạch Anh, không được đi với anh ta!"

Tôi cảm thấy nực cười: "Thẩm Trác là bạn trai của tôi, anh là cái gì chứ?"

Anh ta tự giễu cợt, kéo một nụ cười méo mó: "Hai người mới ở bên nhau vài ngày đã vào khách sạn. Nếu em tùy tiện như thế này, vậy bảy năm của chúng ta, em còn giả vờ thanh cao làm gì?"

Cơn đau đầu nhói lên dữ dội, trái tim như bị nhấn chìm trong nước, vừa chua xót vừa đau đớn, ký ức lại ào ào tràn về.

Tôi nhắm mắt lại thật mạnh, hốc mắt nóng rát đau đớn.

Khi mở mắt ra lần nữa, mọi đau khổ, phẫn nộ, bất mãn đều dần lắng xuống, yên tĩnh và lạnh lùng.

Trong mắt Lục Trầm thoáng qua sự hối hận, môi anh ta mấp máy, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt.

"Anh Anh, anh..."

Tôi ngắt lời: "Tại sao, lẽ nào anh không biết?"

Anh ta sững lại, sắc mặt dần trắng bệch đi.

—---

Tôi lớn lên trong một gia đình cởi mở.

Ba mẹ tôi đều là bác sĩ, nên từ nhỏ họ đã dạy tôi về kiến thức giới tính.

Trong mắt họ, quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c cũng bình thường như ăn cơm uống nước, là hành vi tự nhiên của con người.

Khi tôi vào đại học, mẹ thậm chí còn dặn dò cách chọn các biện pháp tránh thai và bảo vệ bản thân.

Vì vậy, đối với tôi, quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c không có gì đáng xấu hổ.

Năm ba đại học, tôi và Lục Trầm đã đi du lịch Nội Mông vào dịp Quốc Khánh.

Bầu không khí đưa đẩy, mọi chuyện diễn ra như lẽ thường tình.

Nhưng mẹ của Lục Trầm lại gọi điện đến, bà bảo Lục Trầm bật loa ngoài.

Sau khi hỏi vài câu về chuyến đi, bà bắt đầu nói thẳng.

"Tiểu Trầm, con đừng làm tổn thương cô gái ấy. Các con còn trẻ, tương lai chưa xác định rõ, làm sao chịu trách nhiệm được?

"Nếu con thật lòng yêu cô ấy, hãy học hành chăm chỉ để tiếp quản công ty và cưới cô ấy về làm vợ. Nếu sau này chia tay rồi gây ầm ĩ thì không hay chút nào."

Lúc này, mối quan hệ giữa Lục Trầm và mẹ anh đã được cải thiện nhiều.

Anh miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng tôi biết, bà không chỉ nhắc nhở anh mà còn đang cảnh cáo tôi.

Giới thượng lưu có quá nhiều chuyện chia tay trong ồn ào, thậm chí dùng con cái làm công cụ leo lên.

Có lẽ trong mắt bà, tôi chẳng khác gì những phụ nữ không từ thủ đoạn kia, nên phải cảnh giác cao độ.

Tôi không mấy bận tâm, thậm chí còn an ủi Lục Trầm:

"Lần đầu tiên để đến sau hôn nhân cũng là điều đẹp đẽ mà?"

Trong lòng tôi, tình cảm của chúng tôi là không thể phá vỡ, làm sao có thể bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nhưng bây giờ, anh lại dùng những lời khó nghe đó để xả cơn tức giận đã âm ỉ bấy lâu trong lòng.

Và đổ hết trách nhiệm lên tôi.

Sử dụng logic này một cách hoàn hảo để xóa bỏ mọi cảm giác tội lỗi vì ngoại tình.

Lục Trầm rốt cuộc đã bắt đầu tệ đi từ khi nào?

Có lẽ ngay từ đầu, anh ta đã là một kẻ tệ hại, chỉ là bây giờ bản chất mới lộ rõ.

Nhưng tôi không nên buồn, tôi nên thấy may mắn, thậm chí nên cảm ơn mẹ anh ta.

Anh ta thực sự không phải là người phù hợp với tôi.
 
Trao Lầm Tình Yêu - Phía Nam Có Ba Nơi Cao
Chương 12: CHƯƠNG 12



12

Sau khi trở về từ khu nghỉ mát, tôi không ngờ mẹ của Lục Trầm lại tìm đến.

"Tiểu Trầm dạo này ngày nào cũng uống rượu, gầy đi trông thấy, trong mơ còn gọi tên con.

"Bác không hiểu, các con đã ở bên nhau bảy năm, sắp kết hôn rồi, sao lại đột nhiên chia tay như vậy?"

Tôi khuấy ly cà phê, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Bác gái, con không tin là bác không biết anh ấy đã thân mật quá mức với cô thư ký nhỏ kia.

"Nếu đã biết lý do, vậy sao còn hỏi con?"

Mẹ Lục Trầm không đáp lại: "Người trẻ đôi khi không biết chừng mực thôi mà, sau này thằng bé đến với cô thư ký đó cũng chỉ là để chọc tức con thôi. Tiểu Trầm thật sự rất quan tâm đến con, chẳng lẽ hai đứa không thể ngồi xuống nói rõ mọi hiểu lầm sao?"

Tôi cười nhạt, đưa điện thoại cho bà xem danh sách ghi chú.

Sắc mặt bà càng xem càng khó coi.

Quả nhiên, đến khi d.a.o đ.â.m trúng mình mới biết đau.

Trong ghi chú, tôi ghi lại mỗi lần Lục Trầm nhắc đến Chu Mạn Ni và những sự kiện liên quan.

Lần đầu tiên anh nhắc đến, là khi Chu Mạn Ni làm sai hồ sơ ký kết, Lục Trầm cho rằng cô ấy hậu đậu dễ thương.

Lần thứ hai, cô ấy từ chối làm thêm giờ dù có thông báo cuộc gặp khẩn cấp, Lục Trầm thấy cô ấy cứng đầu cũng dễ thương.

Lần thứ ba, cấp trên phê bình vài câu, cô ấy pha cà phê nóng đổ lên người, khiến Lục Trầm xấu hổ trong cuộc họp.

Lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu...

Mẹ Lục Trầm đọc đến cuối cùng, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.

Tôi hiểu, bà sẽ không đứng trên lập trường của tôi để suy nghĩ.

Bà thậm chí có thể cho rằng đàn ông nhà giàu ai chả có vài hồng nhan tri kỷ.

Nhưng khi đứng trên lập trường công ty, hành vi của Chu Mạn Ni đã gây tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của bà.

Tôi cất điện thoại lại, nhẹ nhàng nói:

"Bác gái, con tự nhận mình những năm qua không hề lợi dụng nhà họ Lục một xu một hào nào. Vì bác là mẹ của Lục Trầm, nên con tôn trọng bác, nỗ lực phấn đấu để đạt được tiêu chuẩn con dâu trong lòng bác, không muốn Lục Trầm khó xử trong mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu. Dù là bạn gái hay là bậc con cháu, con cũng không có điểm nào để chỉ trích."

"Chuyện của Lục Trầm với Chu Mạn Ni, bác có thể khuyên con rộng lượng, vậy bác thử đặt mình vào vị trí của con xem, trước đây bác và bác trai rất yêu thương nhau phải không? Nếu chuyện này xảy ra với bác trai, bác có thể bình tĩnh như vậy không?"

Mẹ Lục yên lặng nhìn tôi vài giây, rồi thở dài sâu.

"Bạch Anh, là nhà chúng ta có lỗi với con, những năm qua bác đều nhìn thấy, con đã sớm trở thành con dâu được ta công nhận rồi.

"Con muốn bù đắp gì, cứ nói."

Tôi cúi mắt xuống, không có chút d.a.o động nào.

"Bác gái, nếu bác thật sự thấy áy náy, xin bác hãy quản lý tốt Lục Trầm, con không muốn có bất kỳ liên quan nào với anh ta nữa."

Bà ấy thở dài một tiếng, rồi rời đi.

—--

Thẩm Trác sợ Lục Trầm lại đến làm phiền tôi, nên ngày nào cũng ở lại nhà tôi đến khuya mới về.

Từ sau khi trở về từ khu nghỉ mát, tôi không biết phải đối diện với anh ấy thế nào.

Trước đây, giữa chúng tôi luôn có một sự cân bằng vi diệu.

Không ai nhắc đến chuyện cũ.

Nhưng những lời anh ấy nói, đã làm vỡ tấm kính ngăn cách, phá vỡ sự cân bằng đó.

Đột nhiên không biết nên dùng thân phận nào để giao tiếp.

Hôm đó, khi tiễn anh ra cửa, cả hai đều im lặng.

Tôi cúi đầu, không để ý rằng anh bất ngờ dừng lại, khiến tôi đ.â.m sầm vào lưng anh.

"Ối!"

Chưa kịp ngẩng đầu lên, tôi đã bị hương thơm quen thuộc vây quanh.

Thẩm Trác kéo tôi vào lòng, tôi nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của anh, từng nhịp từng nhịp lỡ nhịp.

"Bạch Anh Anh, em có sẵn lòng nghe anh giải thích về hiểu lầm năm xưa không?"

Giọng anh khàn khàn, pha lẫn chút run rẩy khó nhận ra.

Tôi thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Những ngày gần đây anh thể hiện như một tay lão luyện tình trường, đối phó thành thạo với mọi tình huống.

Hóa ra, anh vẫn là kẻ không bao giờ chịu mở miệng giải thích.

Thử hỏi hai người không chịu mở lời thì làm sao ở bên nhau được?

Tôi vì tự tôn và sĩ diện mà không dám hỏi.

Anh không biết vì sao tôi xa lánh anh, cũng không hỏi, cho đến khi tôi thích người khác.

Vì vậy, chúng tôi lỡ mất nhau, cũng không có gì lạ.

Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy thời gian rất quý báu, không nên lãng phí thêm vào những hiểu lầm và sự thăm dò lẫn nhau.

Vì vậy, tôi đáp lại anh:

"Thẩm Trác, có bao giờ anh nghĩ, em đã đợi anh giải thích suốt những ngày qua không?"

Anh siết chặt, ôm tôi vào lòng thêm chút nữa.

"…Xin lỗi."


 
Trao Lầm Tình Yêu - Phía Nam Có Ba Nơi Cao
Chương 13: CHƯƠNG 13



13

Thời gian quay lại một ngày nọ vào năm thứ hai cấp ba.

Trong góc nhìn của Thẩm Trác, cậu bạn học tò mò kia quả thực là ồn ào.

Cái gì mà hoa khôi, không biết là ai, cũng không nhớ mặt mũi thế nào.

Nghe đến Bạch Anh, ngòi bút của anh khựng lại, kéo một đường cong dài.

Anh bắt đầu hồi tưởng lại nửa đầu cuộc đời mình.

Hồi mẫu giáo, Bạch Anh thường kéo anh trốn ra chơi trong giờ nghỉ trưa, cuối cùng cả hai bị phạt đứng, khiến cả tuần đó không được nhận hoa đỏ.

Là một người mê kỷ luật, việc không nhận được hoa đỏ còn khó chịu hơn bị đánh một trận, nên anh đã không nói chuyện với Bạch Anh suốt ba ngày.

Sau đó, vẫn là Bạch Anh dùng một bông hoa đỏ thủ công làm lành với anh.

Lên tiểu học, Bạch Anh không đạt điểm toán, khóc lóc như trời sập trước mặt anh.

Vì vậy, anh đành dũng cảm giúp cô sửa điểm, rồi còn phải đối diện với ba mẹ cô để chứng minh.

Anh vụng về không biết nói, mặt đỏ như đ.í.t khỉ, cuối cùng bị lộ, cả hai lại bị phạt chép sách.

Giận quá, Thẩm Trác đã đặt cho cô biệt danh: "Bạch Anh Anh".

Đến trung học, Bạch Anh đã thể hiện rõ khả năng làm loạn của mình, Thẩm Trác lo cô bị ai đó đánh nên phải thêm một mục vào sổ kế hoạch: Học võ để bảo vệ Bạch Anh Anh.

Lên trung học, cô còn dám một mình chống lại băng nhóm chuyên bắt nạt người khác, và còn bị thương vì nghĩa.

Lúc thấy cô ấy nhếch nhác như vậy, nội tạng Thẩm Trác như bị lửa thiêu đốt, gần như không kìm nén được sự giận dữ.

Thẩm Trác thực ra vẫn chưa hiểu thế nào là thích.

Anh chỉ biết rằng, thấy Bạch Anh khóc anh sẽ buồn, thấy cô ấy bị thương anh sẽ tức giận, thấy cô ấy vui anh cũng sẽ vui.

Bạch Anh là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời khuôn mẫu của anh, mỗi hành động của cô đều nằm ngoài kế hoạch của anh.

Nếu không có cô, có lẽ mọi kế hoạch của anh sẽ được thực hiện một cách hoàn hảo.

Nhưng nếu không có cô, thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì?

Cô như một con bướm màu sắc rực rỡ, vỗ đôi cánh bay trong thế giới đen trắng của anh, từng chút từng chút làm sáng lên mọi góc khuất trong cuộc đời anh.

Mọi ký ức của Thẩm Trác đều in bóng dáng của Bạch Anh.

Vì vậy, anh chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ chia tay.

Cậu bạn học kia hối thúc câu trả lời, nếu Bạch Anh viết thư tình cho anh, liệu anh có đồng ý ở bên cô ấy không.

Thẩm Trác đáp: "Cũng sẽ không."

Thứ nhất, Bạch Anh sẽ không viết thư tình cho anh, thứ hai, đó là yêu sớm, sẽ bị ba mẹ cô ấy đánh chết.

Hơn nữa, tỏ tình thì phải là con trai làm chứ.

Nhận được gợi ý từ cậu bạn học đó, anh lập tức lấy sổ ra và thêm vào kế hoạch:

"Hẹn hò đại học, kết hôn sau tốt nghiệp."

Đáng tiếc, kế hoạch này còn chưa bắt đầu đã thất bại.

Ngày hôm sau, Bạch Anh bắt đầu xa lánh anh, tìm đủ mọi lý do không đi học hay tan học cùng anh.

Thái độ của cô ngày càng lạnh nhạt hơn từng ngày mà không có lý do.

Thẩm Trác lên mạng đăng bài hỏi cách giải quyết, nhận được đủ loại câu trả lời, chủ yếu là:

Một, cô ấy không thích bạn, biết ý bạn nên dùng cách này để bạn tự bỏ cuộc.

Hai, cô ấy thích người khác, sợ người khác hiểu lầm quan hệ giữa bạn và cô ấy.

Ba, áp lực học hành lớn.

Thẩm Trác lựa chọn bỏ qua hai lý do đầu tiên, nhưng càng không dám hỏi lý do từ cô ấy.

Vừa hay mẹ anh nhờ anh dẫn em họ đi chơi, anh nhân cơ hội hỏi cô ấy cách xả stress.

Em họ dẫn anh đến nhà ma trong công viên giải trí.

Thẩm Trác thực ra rất sợ ma, nhưng Bạch Anh lại rất thích các trò chơi như giải thoát khỏi mật thất, vì để giữ hình tượng, anh chưa bao giờ đi chơi công viên giải trí với cô ấy.

Nhưng lần này để dỗ dành Bạch Anh, anh dũng cảm đi vào nhà ma một mình, khi ra mặt tái nhợt, môi xanh xao.

Vì thế mà bị em họ chọc ghẹo khá lâu.

Nhưng về sau, Bạch Anh đối với anh lại càng lạnh nhạt hơn, hầu như đến mức rõ ràng muốn chia cách.

Thẩm Trác ngày càng lo sợ, cuối cùng phải đối diện với hai lý do trên.

Bạch Anh có lẽ không thích anh.

Cho đến khi học sinh chuyển trường xuất hiện, trái tim đang lơ lửng của Thẩm Trác cuối cùng cũng tan nát.

—----
 
Trao Lầm Tình Yêu - Phía Nam Có Ba Nơi Cao
Chương 14: CHƯƠNG 14



14

Tôi vừa khóc vừa cười, vùi vào lòng anh ấy, giọng nghẹn ngào.

"Anh bị điên à? Sao không nói rõ ràng chứ, anh nói vậy ai nghe chẳng nghĩ là từ chối?"

Thẩm Trác im lặng vài giây, giọng khàn khàn.

"Cậu ấy là một cái loa phát thanh khắp nơi, anh không muốn xảy ra việc ngoài kế hoạch."

"..."

Đúng là phong cách của Thẩm Trác.

Anh đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt tôi, cổ tay trắng trẻo, gân xanh nổi rõ.

Đôi mắt đen sâu thẳm hiếm khi lộ ra sự yếu đuối và khẩn cầu.

"Bạch Anh Anh, anh vẫn còn cơ hội không?"

Tiếng nức nở của tôi dừng lại: "Anh muốn dẫn em đi leo núi sao?"

Thẩm Trác: "..."

Tôi khẽ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.

"Cho em thêm chút thời gian được không?"

Chờ em dọn trống trái tim, rồi xây dựng một căn phòng hoa hồng, để đem đến cho anh cảnh đẹp nhất.

Anh nói: "Được."

—-----

Ba tháng nghỉ phép trôi qua nhanh chóng, tôi đã hồi phục rất tốt.

Có lẽ vận xui đã hết, giờ bắt đầu được may mắn ủng hộ.

Tôi thuận lợi tiếp nhận vị trí giám đốc marketing, xử lý mọi công việc một cách trơn tru hơn.

Ngoại trừ việc Lục Trầm quấy rầy, mọi thứ đều tốt.

Bên ngoài công ty, tôi lại một lần nữa gặp Lục Trầm.

Anh thực sự đã gầy đi nhiều, hai má hóp lại, trông như trưởng thành chỉ sau một đêm, trở nên điềm đạm ít nói.

Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt trầm lặng của anh ấy khẽ sáng lên, anh nhếch môi, đưa cho tôi một bó cát cánh.

Đó là loài hoa anh ấy thường tặng khi xin lỗi tôi.

"Có ý nghĩa gì vậy?"

Lục Trầm cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: "Xin lỗi."

Tôi nhếch mép cười, không chút do dự ném bó hoa vào thùng rác bên cạnh.

"Tôi không cần."

Anh nhìn bó hoa trong thùng rác, ánh mắt cứng đờ, lộ ra một chút yếu đuối, sau đó nhanh chóng gượng cười với tôi.

"Không sao, sau này ngày nào anh cũng sẽ tặng, em muốn vứt bao nhiêu cũng được."

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Anh nuốt khan, giọng khàn khàn đến khó nghe, cúi đầu tuyệt vọng.

"Anh biết anh là đồ khốn, có lẽ giờ anh nói gì em cũng không tin, nhưng anh muốn nói, anh không hề ở bên Chu Mạn Ni, chỉ là để chọc giận em, để em ghen thôi, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay em."

Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh thực sự đã có lúc động lòng với cô ấy, phải không?"

Lục Trầm giật mình, đôi mắt sưng đỏ, dưới mắt phủ một tầng bóng mờ, anh không nói nên lời.

Tôi biết anh rất không hài lòng về việc tôi bận rộn với công việc, thậm chí không có thời gian hẹn hò.

Ban đầu khi nhắc đến Chu Mạn Ni, có thể anh cảm thấy cô ấy thú vị, hoặc muốn khiến tôi ghen để chứng minh sự quan tâm của tôi dành cho anh.

Có thể Lục Trầm cũng không nhận ra, những lần sau mỗi khi nhắc đến cô ấy, anh ấy lại cười mắt lấp lánh, giọng điệu đầy yêu chiều.

Một lúc lâu sau, Lục Trầm ấp úng nói: "Anh Anh, lúc đầu anh chỉ muốn em quan tâm anh hơn một chút, không muốn em mệt mỏi như thế này..."

"Vậy nên, anh lại muốn nói rằng vì em không có thời gian bên anh nên anh mới lạc lối sao?"

Anh vội vàng giải thích: "Không phải, là lỗi của anh!"

Tôi lại hỏi anh: "Anh có nhận ra sự thay đổi của em không?"

Đồng nghiệp nói khí chất của tôi đã thay đổi rất nhiều.

Trước đây lúc nào tôi cũng căng thẳng, khí chất u ám, mệt mỏi như làn sóng gần như nhấn chìm tôi.

Bây giờ tôi trông rất khoẻ khoắn, như thể toàn thân được bao phủ bởi ánh mặt trời, tràn đầy sức sống.

Mắt Lục Trầm đỏ hoe, như thể nhận ra điều gì đó, giọng nói hơi run.

"Em giống như em của ngày xưa, hoạt bát và rạng rỡ."

Tôi khẽ mỉm cười.

Kết thúc một mối tình không lành mạnh như việc di chuyển ngọn núi lớn đè lên tim, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Lục Trầm, anh chưa bao giờ coi trọng lời hứa đồng cam cộng khổ của em."

"Một khi em đã chọn ở bên anh, em đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng anh vượt qua mọi khó khăn, anh sẵn sàng vì em mà dọn dẹp mọi chướng ngại, em cũng sẵn lòng kiềm chế tính cách ham chơi nông nổi của mình, cố gắng đạt được thành tựu để nhận được sự công nhận của mẹ anh, để bà chân thành chúc phúc cho chúng ta, anh mãi mãi không hiểu, em không phải là con mèo hoang nương tựa vào anh, em là người bạn đồng hành cùng anh chống chọi với bão tố."

Lục Trầm đã từng kể với tôi, khi còn nhỏ anh từng mang một con mèo hoang về nhà.

Khi bị phát hiện, anh cầu xin bố mẹ cho con mèo ở lại, nhưng họ nhất quyết đuổi con mèo đi.

Cậu bé Lục Trầm đã khóc rất lâu, giấu con mèo trong phòng, lén lút cho nó ăn.

Nhưng sau đó nó vẫn bị phát hiện, Lục Trầm bất lực chỉ có thể nhìn con mèo bị đưa đi.

Sau một thời gian, anh dần quên mất con mèo đó.

Nếu tôi giống như con mèo nhỏ đó mà phụ thuộc vào anh, tin rằng anh có thể bảo vệ tôi cả đời, thì đó mới thật sự là ngây thơ.

Ở nơi Lục Trầm không nhìn thấy, sẽ có vô số mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nảy sinh.

Nếu mỗi lần bị ức h.i.ế.p tôi đều chạy đi tìm anh khóc lóc, không chỉ khiến tình cảm mẹ con họ xa cách, mà còn khiến anh mệt mỏi chán chường.

Tình yêu chỉ dựa vào sự hy sinh của một bên không thể nào duy trì được hai người, cán cân sớm muộn gì cũng sẽ lệch.
 
Trao Lầm Tình Yêu - Phía Nam Có Ba Nơi Cao
Chương 15: CHƯƠNG 15



15

Môi Lục Trầm không còn chút máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trong mắt anh hiện lên tia cầu xin, tuyệt vọng bao trùm lấy chân mày.

Tôi tự giễu cợt mà nhếch môi: "Nhưng tất cả sự hy sinh của em lại trở thành một trò cười."

"Đến giờ anh vẫn nghĩ rằng em chia tay anh hoàn toàn là vì Chu Mạn Ni sao?"

Lục Trầm cứng nhắc ngẩng đầu, đỏ ửng khắp mặt, môi run rẩy phát ra giọng khóc lóc:

"Không, là anh không tốt với em, Anh Anh, em nói cho anh biết, anh sẽ thay đổi, đừng bỏ anh lại có được không—"

"Một người đến lời hứa của chính mình còn không thực hiện được, làm sao thay đổi?"

Lục Trầm đã từng hứa với mẹ mình rằng, để được ở bên tôi, anh sẽ học cách quản lý tập đoàn, trở thành người thừa kế hoàn hảo.

Nhưng sau khi vào đại học, dường như anh đã quên đi lời hứa đó.

Khi tôi ngồi trong thư viện cố gắng, anh lại đang đua xe, du thuyền, câu lạc bộ, tận hưởng cuộc sống trưởng thành.

Còn mẹ Lục nhiều lần nhờ tôi thúc đẩy anh ấy tiến bộ, chuyển hết mâu thuẫn giữa họ lên tôi.

Tôi bắt buộc Lục Trầm học cùng mình, ban đầu anh còn thấy thú vị, nhưng rất nhanh đã tìm đủ mọi lý do để thoái thác.

"Sao em giống mẹ anh thế?"

Khi nói những lời này, anh dùng giọng đùa giỡn, che giấu rất kỹ sự không hài lòng trong ánh mắt.

Nhưng tôi đã sững sờ rất lâu, trong lòng trào dâng một nỗi buồn sâu sắc.

Giống như lời thề của một số người đàn ông khi kết hôn, anh sẽ lo việc nhà, nấu cơm, yêu em trọn đời.

Nhưng sau khi cưới không được bao lâu, lớp mặt nạ ngọt ngào bị xé toạc, trở nên đáng ghét, như thể bạn chưa từng quen biết con người này.

Tất cả những lời hứa hẹn đó, chỉ là mồi nhử để đưa bạn vào bẫy mà thôi.

Tôi đã lạc lối, hoang mang không biết phải làm sao, chỉ biết lao đầu vào công việc để tê liệt bản thân, không còn bận tâm đến mọi thứ về Lục Trầm.

Anh hoảng loạn không ngừng xin lỗi tôi, cũng thu lại bản tính ham chơi, bước vào công ty Lục Thị rèn luyện.

Trên mặt mẹ Lục ngày càng hiện rõ sự hài lòng đối với tôi.

Nhưng cảm giác mệt mỏi trong lòng tôi ngày càng nặng nề hơn.

Anh thật sự đã thay đổi sao? Chưa chắc, có lẽ chỉ là giấu giếm tốt hơn mà thôi.

Hơn nữa, anh ấy là ông chủ, thậm chí còn thấy hành vi của Chu Mạn Ni thật đáng yêu, hết lần này đến lần khác nuông chiều cô ta.

Mẹ Lục thực sự yên tâm giao công ty cho anh ta sao?

Anh cũng không bận tâm, bởi vì Lục gia chỉ có một người thừa kế, nên anh ta có chỗ dựa mà chẳng sợ gì.

Tôi nhận ra rằng, khi tôi đang dần thay đổi để trở thành người lớn đầy mưu mô gian trá, thì dường như anh ấy vẫn là chàng trai năm xưa đứng trên bục cờ đọc bản kiểm điểm.

Kiêu ngạo tùy tiện, không xem ai ra gì, và mãi mãi không bao giờ trưởng thành.

Dường như chỉ có tôi ngây thơ tin vào lời hứa, từng ngày từng ngày cố gắng trong vô vọng.

Nỗi buồn dâng lên trong mắt tôi:

"Lục Trầm, em vốn có thể không phải sống mệt mỏi như thế này, em không cần tiền của anh, cũng không cần quyền thế của nhà anh, sẵn lòng ở bên anh chỉ vì em yêu anh mà thôi.

"Nhưng sự không hiểu và thiếu kiên nhẫn của anh đã đẩy em đến bờ vực, trong tay em chỉ nắm được một sợi dây leo, buông tay là rơi vào vực sâu vạn trượng.

"Mỗi lần anh nhắc đến Chu Mạn Ni, như một nhát d.a.o từ từ cắt đứt sợi dây ấy. Như anh mong muốn, chúng ta đã xong rồi.

"Đối với em, giá trị duy nhất của anh là tình yêu nồng nhiệt và chân thành từng dành cho em.

"Bây giờ, tình yêu ấy đã vấy bẩn, nên em không cần anh nữa."

Tôi nhìn anh, từ từ mỉm cười.

"Lục Trầm, cuối cùng anh đã tự tay xóa sạch chút tình cảm cuối cùng của em dành cho anh, chúc mừng anh."

Anh che mắt, nức nở thành tiếng, toàn thân run rẩy, trông như một đứa trẻ cuối cùng cũng nhận ra mình không còn đường về nhà.

Còn tôi, đã để anh và chàng trai có đôi mắt chứa cả dải ngân hà đó ở lại phía sau.

Không một lần quay đầu lại.

—-----

Sau đó, Lục Trầm hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Những nhân viên Lục Thị từng kết bạn với tôi cho hay, Chu Mạn Ni đã bị sa thải.

Cô ta khóc lóc om sòm, bị mẹ Lục gọi bảo vệ kéo ra ngoài.

Tôi không quan tâm đến kết cục của cô ta.

Ở một khía cạnh nào đó, tôi còn phải cảm ơn cô ta vì đã giúp tôi cắt đứt hoàn toàn đoạn tình cảm đã biến chất này.

Chỉ có điều tôi hơi lo cho công ty tiếp theo của cô ta.

Việc cải thiện môi trường làm việc không phải nhờ tưới cây phát tài cho sếp hay chống đối sếp mà đạt được.

Nhận xét của tôi về cô ta là: Chơi điện thoại nhiều quá.

Nếu thực sự đồng cảm với người đi làm, càng cần nỗ lực giành lấy quyền lên tiếng, làm gương cho người đi sau.

Từ trên xuống dưới cải thiện môi trường làm việc, mới có thể duy trì sự vận hành tốt đẹp của công ty.

May mắn là, sếp của tôi là người đã nhìn ra khả năng của tôi, và tôi cũng sẽ trở thành người tiếp theo đứng ra che ô cho đàn em.


 
Trao Lầm Tình Yêu - Phía Nam Có Ba Nơi Cao
Chương 16: (HẾT)



16

Tan làm vừa về nhà, một mùi thơm quyến rũ làm bụng tôi réo lên ngay.

Tôi không nhịn được mà mỉm cười, đi thẳng vào bếp.

"Tổng Giám đốc Thẩm, anh rảnh lắm sao, ngày nào cũng đến đây nấu cơm cho em?"

Anh nghiêm túc nói: "Một ông chủ giỏi là phải biết cách để nhân viên phát huy hết khả năng, nếu việc gì cũng để tôi làm, vậy nhân viên ăn không à?"

"…"

Người này có phải đang ám chỉ tôi ăn không của anh ấy không?

Tôi thử dò xét: "Hay để em trả anh chút tiền công nhé?"

Thẩm Trác thuận thế, ngay lập tức gật đầu.

"Tiền công thì không cần, bao ăn ở là được, anh có thể ngày ngày rửa tay nấu canh cho em."

Những hạt tính toán như đang bay vào mặt tôi.

Tôi không nhịn được mà cấu má anh: "Anh tên nhóc này còn biết được voi đòi tiên à?"

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Tôi lập tức buông tay, nhẹ ho một tiếng, giây tiếp theo trước mặt xuất hiện một sợi dây đỏ đã phai màu.

Chữ viết trên đó rất quen thuộc.

"Anh tìm thấy sợi dây đỏ em đã buộc đó."

Dây đỏ nhẹ đung đưa, nét chữ nhòe đi, ngả vàng, nhưng vẫn rõ ràng.

【Cầu mong ông trời phù hộ cho con tỏ tình với Thẩm Trác thành công sau khi thi đại học.】

Anh xoay sợi dây bằng đầu ngón tay, lật ra mặt sau, có thêm mấy chữ mới.

【Cầu thần Anh Anh phù hộ cho con tỏ tình với Bạch Anh thành công, mãi mãi ở bên nhau.】

Tôi sững sờ trong khoảnh khắc, mũi cay cay, lên tiếng trách anh:

"Anh thật trẻ con."

Anh nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, khoảng cách gần trong gang tấc, giọng khàn khàn.

"Vậy, thần Anh Anh có đồng ý không?"

Tôi đẩy anh ngã lên chiếc sofa mềm mại, mười ngón tay đan chặt, sợi dây đỏ rơi xuống đất.

Môi lưỡi quấn quýt dịu dàng, sự h*m m**n dồn nén trào dâng trong những hơi thở hổn hển.

Ướt át, vấn vít, diễm lệ.

Hơi thở quấn chặt, chúng tôi đẫm mồ hôi.

Cuối cùng nhìn nhau cười trong sự lộn xộn.

Tôi tựa vào trán anh ướt đẫm mồ hôi, khẽ bật cười.

"Cô ấy nói, cô ấy đồng ý."

—----

Thẩm Trác có một cuốn sổ kế hoạch không ai biết đến.

Tên là "Kế hoạch theo đuổi vợ".

Nói khó nghe thì là kế hoạch đào tường nhà người ta, dù anh không cho là vậy.

Trong mắt anh, ưu thế duy nhất của Lục Trầm chỉ là vì anh ta có tiền mà thôi.

Vì vậy anh thay đổi nguyện vọng, bỏ ngành y theo kinh doanh, khiến mọi người xung quanh ngỡ ngàng.

Anh suy nghĩ ngày đêm về những điều mà Bạch Anh không hài lòng về mình.

Cô nói anh khô khan nhàm chán, còn hết lời khen ngợi những nhân vật trong tiểu thuyết.

Vậy nên anh mua hàng trăm cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, thắp đèn đọc thâu đêm, dựa theo hình mẫu nam chính để trau dồi EQ của mình.

Anh kiên trì tập gym, chú ý ngoại hình, cố gắng kiếm tiền.

Bạn bè trêu anh như công công đang xòe đuôi, nhưng anh chỉ muốn Bạch Anh quay đầu nhìn mình một cái.

Lần nữa đối diện với ánh mắt khách sáo lịch sự của cô.

Thẩm Trác chợt nhận ra, dù anh có trở nên xuất sắc đến đâu, cô cũng sẽ không bận tâm.

Vì một khi cô đã xác định bạn đời của mình, cô sẽ dốc hết tình yêu của mình cho người ấy.

Không một ánh nhìn thừa thãi nào sẽ dành cho người không liên quan.

Đó mới chính là điều tuyệt vời nhất ở Bạch Anh.

Dù Thẩm Trác có điên cuồng ghen tị với Lục Trầm cũng chẳng ích gì.

Anh đã thông suốt, tình nguyện rút lui vào khoảng cách an toàn, chờ đợi.

Anh luôn có thể tìm cơ hội đánh bại Lục Trầm, nếu không đánh bại được thì cũng có thể khiến anh ta bỏ cuộc.

Về việc phải đợi bao lâu, có đáng không, anh chưa bao giờ nghĩ đến, và cũng không quan tâm.

Khi nhận ra, cô gái đã đồng hành cùng anh trưởng thành đã từ lâu ăn sâu bén rễ trong tim anh.

Những bộ rễ khỏe mạnh lan tỏa đến mọi ngóc ngách của trái tim, m.á.u trở thành dinh dưỡng, nuôi dưỡng nó ngày càng lớn mạnh.

May mắn thay, ông trời đã ưu ái anh.

Thẩm Trác cuối cùng một lần nữa được sống trong đôi mắt sáng ngời của cô.

Được cô yêu, lại còn hạnh phúc hơn cả trong tưởng tượng, hạnh phúc đến mức khiến anh không kìm được nước mắt.

Bạch Anh hỏi anh, lần nào vì cô mà thay đổi kế hoạch, thực sự có đáng không?

Thẩm Trác nghiêm túc nhìn cô:

"Anh chưa bao giờ thay đổi kế hoạch của mình."

Mọi thứ liên quan đến em, đều nằm trong kế hoạch của anh.

Ngọn hải đăng dẫn đường cho anh, không phải là những kế hoạch được liệt kê từng cái một.

Mà chính là những bước chân em để lại khi em múa dưới trăng.

Anh cứ theo sát em, sẽ không bao giờ lạc lối.

Khi Thẩm Trác một lần nữa buộc sợi dây đỏ, anh chắp tay, như một tín đồ ngoan đạo.

Thần Anh Anh, con xin ngài phù hộ, xin ngài thương xót.

Để cô ấy không bao giờ buông tay con.

Cho đến cuối đời.

(HẾT)
 
Back
Top