Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều

Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 10: Chương 10



Lâm Tuyết chặn ta lại, cười nhạt đầy giễu cợt:

“Lâm Khê, nghe nói ngươi ra ngoài buôn bán, ngày ngày chen chúc với một đám nam nhân ăn chung ngủ chung, không thấy bẩn thỉu sao? Nhị tiểu thư của phủ ta, đúng là càng sống càng chẳng cần thể diện.”

Ta chẳng buồn để ý, mắt không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, nhàn nhạt nói một câu khi bước lướt qua:

“Nếu thấy bẩn, thì đừng mặc. Bộ vân cẩm này là ta đích thân mang từ Tô Châu về đấy.”

Chuyện sau đó, không cần hỏi cũng biết. Cả kinh thành đều đang truyền tụng đoạn giai thoại ấy.

Lâm Tuyết mang trà đến cho phụ thân và Tử Thần Quân đang bàn việc. Phụ thân giả vờ trách:

“Tiểu nữ quen tự do ở nhà, quên cả quy củ, vào phòng không biết gõ cửa, mạo phạm quân thượng, thật là ta dạy con không nghiêm. Hay để tiểu nữ gảy một khúc đàn, thay cho lời tạ lỗi?”

Tử Thần Quân vốn nổi tiếng nghiêm khắc, vậy mà lần này hiếm hoi nói một câu:

“Lâm đại nhân không cần quá khiêm tốn. Tiểu thư quý phủ, quả thật hành xử chu đáo, hơn cả vạn nữ tử thiên hạ.”

Chuyện phong lưu nữ sắc xưa nay hắn vốn luôn thờ ơ. Mà nay buông lời tán dương thế này, quả thật chưa từng có.

Khắp phố phường đều bàn tán, đại tiểu thư nhà họ Lâm lần này sắp sửa gặp may, e là hỷ sự đến gần rồi.

Cửa hàng ở ngõ Tứ Tỉnh dù có tiếng, nhưng cũng chỉ là “rượu ngon nơi hẻm sâu”. Ta bèn thuê lại một cửa hiệu mới ở phố Minh Thủy, gần khu Trường An Đạo.

Cửa hàng mới khai trương, đủ thứ chuyện rối rắm, ta bận đến đầu tắt mặt tối.

Đợi đến khi mọi việc ổn định, cũng đã nửa tháng trôi qua. Ta thay sang nam trang, định ra ngoài bàn chuyện làm ăn.

Không ngờ, vừa mới ra cửa liền bị chặn lại.

Tử Thần Quân vận áo xanh, ánh mắt như cười như không lướt qua người ta, khẽ hỏi:

“Tiểu công tử định đi đâu tiêu khiển vậy?”

Hắn vóc dáng cao lớn, vừa cất lời, khí thế người ở trên bao năm trời bỗng ép tới, khiến ta toát mồ hôi lạnh.

Dù phong tục có thoáng, nữ nhân thường xuyên mặc nam trang ra ngoài cũng không hợp lễ nghi.

Ta cười gượng gạo: “Quân thượng sao rảnh rỗi tới đây…”

Hắn đáp: “Hôm nay ta được nghỉ, ghé qua xem cửa tiệm của ngươi một chút, cũng khá đấy.”

Tử Thần Quân đích thân ghé tiệm, cửa hàng nhỏ của ta đương nhiên trở nên rạng rỡ lạ thường.

Hắn dung mạo vốn đã quá xuất chúng, chỉ mới đứng đó không bao lâu, số nữ khách trong tiệm liền tăng rõ rệt.

Chỉ tiếc hắn đến không đúng lúc, hôm nay ta vốn đã hẹn trước với Mã lão bản từ Sơn Tây để bàn chuyện làm ăn.

Ta âm thầm thở dài, đành phải ngoan ngoãn quay vào pha trà, e là phải sai tiểu nhị đi thông báo, hẹn lại buổi khác thôi.

Nào ngờ, Lăng Túc lại xoay người về phía cửa, liếc nhìn ta một cái.

Hắn là người tinh tế khôn khéo, liếc qua đã đoán được ý nghĩ trong lòng ta:

“Đi thôi, đi đâu? Ta đưa ngươi đi.”

Bán lẻ từng món là việc nhỏ, điều quan trọng nhất vẫn là khách lấy hàng sỉ, lâu dài.

Cơ hội đã tới, không thể để lỡ.

Ta thực lòng rất muốn chốt được vụ này, liền không giả vờ từ chối nữa, cảm tạ rồi mang theo đồ rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đi được một đoạn, Tử Thần Quân bỗng nói: “Đây là lần thứ tư chúng ta gặp mặt.”

Ta vừa định phụ họa, thì nghe hắn nói tiếp: "Lần nào cũng khiến người ta khó quên."

Ta nhất thời nghẹn lời.

Tính lại một lượt, chẳng những khó quên, mà đúng là… kinh thiên động địa.

Lần đầu gặp, ta bị dồn đến đường cùng, cầm rựa trước mặt bao người, liều mạng cứu tiểu nương.

Lần thứ hai, ta hỏa táng phu quân ngốc nghếch, đưa tiễn một nắm tro tàn, trở thành “góa phụ bất hiếu” mang tiếng khắp kinh thành.

Lần thứ ba, cuối cùng cũng là chuyện tốt, ta tặng hắn tám trăm áo mùa đông.

Vừa mới vớt vát lại chút mặt mũi, đến lần thứ tư thì bị bắt gặp mặc nam trang lén ra ngoài.

Ta hơi ngượng:

“Không ngờ trong mắt quân thượng ta là thế này, thật ra bình thường ta vẫn rất đứng đắn…”

Hắn nhàn nhạt nói: “Thế này cũng không tệ, hơn vạn nữ tử thiên hạ.”

Ta sững người, ngẩng lên nhìn, vừa vặn thấy hắn khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo chút thương xót hiếm hoi:

“Những năm qua, ngươi sống cũng chẳng dễ dàng gì.”

Vì phải đi bàn chuyện làm ăn, nên tuy mặc nam trang, ta vẫn chú trọng đến ăn mặc.

Cha chồng từng dạy, trên thương trường, người dựa vào áo, ngựa dựa vào yên.

Vì thế hôm nay ta mặc bộ y phục cắt may khéo léo nhất trong tiệm, cổ tay thêu chìm vân mây bằng chỉ vàng, lưng thắt đai ngọc xanh, càng tôn thêm vẻ đoan trang thanh nhã. Mở bàn tay ra, ngón cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy xanh biếc trong suốt.

Đột nhiên, trong lòng ta sinh ra một chút kiêu hãnh.

Ta ưỡn lưng, ngẩng cao đầu, nở nụ cười tự tin với Tử Thần Quân:

“Sương gió ép ta hai ba năm, sợ gì chứ? Quân thượng xem, chẳng phải ta vẫn còn nguyên vẹn mà vượt qua rồi sao?”

Tử Thần Quân lặng lẽ nhìn ta.

Rồi bỗng đưa một ngón tay ra, chọc thẳng vào trán ta, mạnh đến mức suýt làm ta ngã ngửa:

“Xem ngươi đắc ý chưa kìa! Giỏi lắm!”

Ta ôm trán, lui về phía sau, vô tình chạm vào ánh mắt của hắn.

Người xưa nay vốn luôn lạnh lùng sắc bén, giờ đây, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

Này, lại còn rất đẹp nữa.

10

Về sau, tháng năm nối dài, ta mặc váy lụa xanh, đi lại giữa những con phố náo nhiệt.

Lăng Túc ngồi nơi cao trên triều đình, đôi khi xe ngựa nhà họ Lăng ngang qua đường, ta cũng chỉ yên lặng đứng trong đám đông chờ đoàn xe đi khuất.

Chỉ là thỉnh thoảng vẫn nghĩ, thuở niên thiếu khí cốt hiên ngang của hắn, không biết khi cưỡi ngựa tung hoành khắp phố dài, là dáng vẻ như thế nào?

Tử Thần Quân từng khen Lâm Tuyết một câu, tưởng như sắp có hỷ sự. Nhưng sau đó lại chẳng có động tĩnh gì thêm.

Phụ thân ta lo đến độ đứng ngồi không yên.

Hồng Trần Vô Định

Nhưng chuyện gả con gái, sao có thể vội vã?
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 11: Chương 11



Với chức quan của phụ thân, tỷ tỷ vốn là một mối hôn sự tốt, chỉ tiếc trong lòng còn giữ ảo tưởng, dù gì cũng là Tử Thần Quân, đương kim gia chủ của Lăng gia.

Phụ thân trong triều nịnh trên nịnh dưới, chẳng qua vì Lâm gia là tiểu tộc, không chỗ dựa vào, nếu có thể bám được cây đại thụ Lăng gia, sao còn phải e dè nhìn sắc mặt kẻ khác?

Tỷ tỷ dây dưa mãi, suýt nữa thành gái lỡ thì.

Kỳ thực, tình cảnh của ta cũng chẳng tốt hơn nàng bao nhiêu.

Tiểu nương gửi thư đến, trong thư nói: phụ thân mấy lần tỏ ý không vui vì ta cứ ra ngoài bôn ba làm ăn.

Trong mắt họ, ta gả cho Giang Thiếu Lăng, Lâm gia đã lấy được tài sản nhà họ Giang, giờ tướng công c.h.ế.t rồi, ta lẽ ra nên an phận giữ mình, sống yên ổn trong khuê phòng, làm một quả phụ đúng mực.

Hồng Trần Vô Định

Ta còn trẻ, phụ thân có ý định gả ta lần nữa. Chỉ là ba năm chưa tròn, chưa tiện nhắc tới.

Gả chồng, gả chồng, dù ta đủ khả năng nuôi sống bản thân, vẫn không bằng thừa lúc còn trẻ mà tái giá, kết thân được với nhà nào có ích thì càng tốt.

Dường như con gái sinh ra là để gả đi.

Đã vậy, để ta tự mình chọn, còn hơn để người khác thay ta sắp đặt.

Ba năm sắp hết, ta bắt đầu chuẩn bị tự tìm chồng.

Ta là thứ nữ, từng qua một đời chồng, tiếng tăm chẳng mấy tốt.

Người tốt thì chẳng đến lượt ta, vậy chỉ còn cách tìm một người có thân phận xứng với ta.

May mắn thay, ở kinh thành người đông như nêm, nếu thực lòng muốn tìm, vẫn có thể tìm được.

Cuối cùng, ta ngắm trúng nhị lang nhà Lý Thị Lang bộ Hình.

Con trai thứ hai của ông ấy thích nam phong, năm xưa từng chơi nam sủng, còn vướng vào án mạng, may nhờ gia thế quyền quý nên mới được cứu ra khỏi ngục.

Nữ tử tốt trong kinh thành không ai chịu gả cho hắn, nhà họ Lý đành tìm đối tượng ở bên ngoài làm vợ.

Ta cố ý ăn mặc tươm tất, đến phố Trường An.

Ta định đi bàn chuyện hôn nhân với vị nhị lang ấy.

Trời đổ mưa phùn, không mang ô, ta nép sát vào mé tường mà đi, cẩn thận tránh những vũng nước trên mặt đường.

Đã là món hàng chờ người đến chọn, váy áo không được phép lấm bẩn.

Nữ tử phương xa nào bằng nữ tử kinh thành, mà nữ tử phương xa chưa chắc đã chịu đựng được như ta.

Chỉ là ta không ngờ lại bị Tử Thần Quân nhìn thấy.

Thị vệ của hắn gọi ta lại, mời ta lên tầng ba của Hi Xuân Các.

Gian phòng nhã, hướng ra mặt đường, từ đó có thể nhìn rõ toàn cảnh phố Trường An.

Người vừa trò chuyện với hắn mới rời đi, hương đốt còn chưa tắt, thị vệ thay trà mới, ta nhấp thử một ngụm, vị cay xộc lên, bên trong có thêm gừng xua lạnh.

Người kia cầm chén rỗng, thảnh thơi xoay xoay, chậm rãi hỏi:

“Trời mưa thế này, lại ăn mặc thế kia, ngươi định đi đâu?”

Ta nói thật lòng.

Tử Thần Quân không giống người thường, dáng vẻ tệ nhất của ta, hắn đều từng thấy qua.

Hắn từng có ơn với ta, là người tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn nữa, thân là Tử Thần Quân, là gia chủ nhà họ Lăng, tầm ảnh hưởng của hắn rộng lớn, biết đâu còn có người phù hợp với ta hơn cả nhị lang nhà họ Lý.

Tiểu nương vì dung mạo mà bị đích mẫu ghen ghét, còn ta thừa hưởng vẻ đẹp từ bà, dung mạo cũng không đến nỗi kém cỏi.

Hôm nay ta trang điểm kỹ càng, là để nhị lang nhà họ Lý nhìn thấy còn có thể mang về ra mắt.

Mấy năm nay ta quản lý cửa hàng, xem như cũng có chút bản lĩnh chưởng gia.

Dù sau này nhị lang có phong lưu đa tình, ta cũng không để tâm, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất: những tiệm ta gây dựng bao năm, sau khi thành thân, ta vẫn phải tiếp tục làm.

Còn về con cái, nhà họ Lý cần một đứa trẻ để che đậy sở thích long dương của nhị lang, mà ta cũng cần một đứa con để vững chỗ đứng làm chính thất.

Chuyện con cái là chắc chắn phải có, khi nào sinh, sinh thế nào, đến lúc đó thương lượng cũng không muộn.

Ta càng nói, mặt Tử Thần Quân càng đen.

Đến đoạn nói chuyện sinh con, sắc mặt hắn gần như đen như đáy nồi.

Ta thầm đếm trong lòng, đây là lần thứ năm chúng ta gặp mặt rồi, mà mỗi lần gặp, hình tượng của ta trong mắt hắn chỉ có thể càng lúc càng tệ.

Một mảnh tàn hương cháy rơi xuống, kêu một tiếng "tách", rớt xuống khay đồng.

Cuối cùng, hắn cũng buông cái chén không trong tay xuống bàn, “cạch” một tiếng vang nhẹ.

Hắn nhíu mày, giọng thấp, nhưng rõ ràng từng chữ:

“Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy.”

Ta tưởng hắn có cách nào hay hơn, nghe vậy liền phấn khởi, đôi mắt sáng lên, vui vẻ ngẩng đầu hỏi:

“Quân thượng có cách gì?”

Hắn nhìn ta, thản nhiên đáp: “Gả cho ta là được rồi.”

Đúng lúc đó, một tiếng sấm vang động trời bên ngoài.

Ta bị tiếng sấm làm cho choáng váng, đầu óc trống rỗng, miệng bật ra một câu không thể vô duyên hơn được nữa:

“Làm vậy, quân thượng được lợi gì chứ?”

Thị vệ đứng bên cạnh không nín được nữa, hạ giọng nhắc khẽ:

“Lâm tiểu thư, quân thượng coi trọng người, đó là phúc phần của người đấy!”

Gả cho Tử Thần Quân, dù là làm thiếp, cũng đủ để giải hết mọi khó khăn của ta.

Phụ thân chắc chắn không phản đối, nhà họ Giang bên kia cũng dễ giải quyết.

Nhưng… tiểu nương của ta cũng từng là thiếp. Cả đời bị đích mẫu đánh đập, nhục mạ. Mà Tử Thần Quân… rõ ràng có ý với Lâm Tuyết.

Nếu sau này hắn thật sự cưới tỷ tỷ ta làm chính thất.

Ta bỗng thấy hoang mang: Chẳng lẽ, con đường mà tiểu nương từng đi, ta cũng phải đi lại một lần nữa sao?

Một tràng sấm nữa rền rĩ trên bầu trời. Ta cố định thần lại, kéo mảnh suy nghĩ đang rối như tơ trở về.

Mở miệng, không chỉ không đúng thời điểm, mà còn chẳng biết điều:

“Tạ ơn quân thượng, chỉ là… ta không muốn làm thiếp.”

Tử Thần Quân không nói gì.

Ta cũng chẳng dám nói thêm, không biết nếu hắn tức giận thì ta nên làm gì, chỉ dám len lén ngẩng mắt nhìn hắn.
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 12: Chương 12



Hắn nghiêng người tựa vào ghế, một cơn gió len qua khe cửa khẽ thổi bay vạt áo, đôi hàng mi dài và cong rủ xuống.

Hắn đang cười.

Ngoài trời, mưa như trút nước.

Phố Trường An xa xa bị mây đen phủ kín, âm u nặng nề, mà gian phòng trong Hi Xuân Các, lại ấm áp và khô ráo đến dịu dàng.

Hắn cất tiếng, chậm rãi nói:

“Lâm Khê, nói cho ta nghe, thế nào mới gọi là ‘gả’?”

Ta hơi sững người, trợn to mắt, còn chưa kịp đáp.

Hắn đã chậm rãi, từng chữ từng chữ nói ra:

“Tam môi lục sính. Bát kiệu đưa rước.”

“Lâm Khê, nàng là người ta muốn cưới hỏi đàng hoàng, làm chính thất phu nhân.”

11

Cuối cùng, Tử Thần Quân vẫn đính hôn với nhà họ Lâm.

Lễ vật sính lễ cao nhất, 64 kiệu được đưa tới Lâm phủ.

Đích mẫu còn chưa kịp vui mừng, đã bị tên trên hôn thư dọa đến sững sờ.

Bà không kịp giữ lễ, gượng gạo hỏi:

“Có phải có nhầm lẫn gì không? Quân thượng trước kia rõ ràng từng nói là…”

Bà mối thản nhiên hỏi lại: “Quân thượng đã nói gì?”

Một câu này khiến toàn sảnh đường tức thì rơi vào tĩnh lặng.

Quân thượng quả có nói, đại tiểu thư của Lâm phủ “không tệ”.

Nhưng mà, Lâm phủ có hai vị tiểu thư.

Đích mẫu vì chuyện này mà phát bệnh nặng một trận.

Phụ thân ta tuy không thích ta, nhưng xưa nay luôn hiếu danh trọng thế.

Để tỏ vẻ coi trọng, liền thay đổi hẳn thái độ thường ngày: đối với tiểu nương ta thì hỏi han ân cần, nào là gấm vóc, phấn son, từng rương từng rương được đưa tới tiểu viện.

Tiểu nương bỗng chốc trở thành người được sủng ái nhất trong phủ.

Đó là chuyện về sau.

Tin Tử Thần Quân sắp thành hôn khiến cả kinh thành nổ tung.

Người người bàn tán: Tử Thần Quân tốt thì có tốt, chỉ có điều mắt nhìn người hơi có vấn đề.

Với thân phận như hắn, phải cưới công chúa mới xứng đôi vừa lứa.

Còn người nhà họ Lâm được chọn làm hôn phối – Lâm nhị tiểu thư, là thứ nữ, góa phụ, lại mang tiếng xấu, xưa nay từng có nhiều hành vi kinh thế hãi tục.

Dư luận ngoài kia ầm ĩ, ta vẫn đều đặn tới tiệm làm việc như thường, khiến người nhìn trộm ta dọc cả con phố.

Bà thợ may lớn tuổi trong tiệm khuyên ta:

“Chi bằng cô nương ở nhà nghỉ vài hôm, tranh thủ thêu thùa may hồng y cũng được mà.”

Tiếng bàn tính trong tay ta lách cách vang lên, ta vừa ghi sổ vừa hỏi mà không hề ngẩng đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Người ta muốn nhìn thì cứ nhìn. Tiệm còn việc phải làm, cũng không phải chuyện gì xấu mặt, vì sao phải tránh?"

Ngày cưới định vào tháng Năm năm sau.

Lâm Tuyết đến tìm ta làm loạn một trận.

Vải vóc bị nàng ta giũ tung, nhìn qua nhưng không mua, nói nào là vải quá mỏng, thêu quá xấu, chẳng có chỗ nào tốt cả.

Ta vạch đám tiểu nhị bị nàng ta làm cho rối loạn, một tay giữ chặt cổ tay đang định ném đồ của nàng ta, lạnh nhạt nói:

“Tỷ tỷ vốn là người từng trải, nếu đồ ta bán không hợp mắt, thì mời đi chỗ khác mua.”

Nàng ta được nuông chiều từ bé, nói về sức lực sao sánh được với ta, người từng lăn lộn thương trường.

Ta từng đi khắp nơi buôn bán, từng vượt núi băng sông, cũng từng cắn răng vác mấy trăm cân hàng hóa. Tuy tuổi nhỏ hơn, nhưng đã cao hơn nàng ta nửa cái đầu.

Không giãy thoát nổi, nàng ta bỗng khóc òa lên:

“Lâm Khê! Ngươi không giữ phẩm hạnh! Gả một lần chưa đủ, còn tái giá! Ngươi quyến rũ khắp nơi, nay lại tới cướp mối hôn sự của ta!”

Ta cười khẽ, thật đúng là oan uổng tận trời cao, liền nhẹ nhàng đáp:

“Tỷ tỷ cẩn ngôn. Tam thư lục lễ, tên viết trong hôn thư là ta. Chuyện cưới hỏi này, có liên quan gì đến tỷ?”

Tống Thư Bạch cũng đến tìm ta một lần.

Hồng Trần Vô Định

Nhiều năm không gặp, vậy mà nay lại nhiệt tình hơn xưa.

Mang đến một hộp tổ yến huyết, nói bổ m.á.u dưỡng khí rất tốt.

Bảo rằng trong lòng luôn nhớ ta, nay nghe ta tìm được người như ý, hắn với tư cách huynh trưởng cũng coi như yên tâm.

Ta đáp: “Tiểu nương chỉ sinh được một đứa con gái là ta. Chuyện huynh trưởng huynh muội gì đó, sau này xin miễn nhắc."

Gần cuối năm, Trưởng công chúa mở yến tiệc Quỳnh Hoa.

Yến tiệc này năm nào cũng tổ chức, nhưng trước kia ta chưa từng được mời.

Lần này nhờ ánh hào quang của Tử Thần Quân, thiệp mời mới được đưa tới tay ta.

Nhà họ Lăng là thế gia, lại có liên hệ thân thích với hoàng thất, xét theo vai vế, Trưởng Công chúa chính là cô mẫu của Tử Thần Quân.

Bà cũng là người từng tái giá, nhưng hoàn cảnh khác ta đôi chút, bà là sau khi hòa ly rồi mới tái hôn.

Trong điện của Trưởng Công chúa, những lời như của tỷ tỷ ta từng nói thì không ai dám nhắc tới.

Nhưng ánh mắt dò xét thì không ít.

Thi thoảng lại có vài ánh nhìn lén lút rơi xuống người ta, ai cũng lấy làm lạ: ta có điểm gì, mà lại lọt được vào mắt Tử Thần Quân.

Ta mặt không đổi sắc, coi như không thấy những ánh nhìn dòm ngó kia.

Lọt vào mắt hay không, bản thân ta cũng chẳng rõ. Có lẽ chỉ là ta may mắn.

Yến tiệc tàn, Trưởng Công chúa giữ ta lại trò chuyện.

Bà hỏi ta: “Vết thương cũ trên vai của Túc nhi, còn đau không?”

Ta bị hỏi đến ngẩn người, hoàn toàn không biết hắn có thương tích gì trên vai.

Trưởng Công chúa thoáng ngạc nhiên:

“Vết thương này có từ nhiều năm trước, người thân cận bên Túc nhi đều biết, ngươi không biết sao?”

Ta hơi lúng túng:

“Tuy quen biết quân thượng đã mấy năm, nhưng chỉ gặp được ba, bốn lần. Chuyện đó quân thượng chưa từng nhắc qua.”
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 13: Chương 13



Trưởng Công chúa khẽ cười:

“Túc nhi không phải người dễ thân cận. Nếu chỉ gặp vài lần mà nó đã muốn cưới ngươi, e là các ngươi thật có duyên.”

Ngoài cung, sát tường là một cỗ xe ngựa đen tuyền, đứng cạnh là thị vệ thân tín của Tử Thần Quân.

Thấy ta, thị vệ thấp giọng nói gì đó vào rèm xe, liền sau đó, một bàn tay thon dài vén rèm lên một góc, lộ ra gương mặt sắc sảo kia.

Hắn nhìn ta nói: “Lên xe.”

Trong xe rộng rãi, trên ghế còn vương vài xấp tấu chương, hiển nhiên vừa rồi hắn vẫn đang xử lý chính sự.

Ta tìm chỗ ngồi cách xa một chút, cẩn trọng nói:

“Quân thượng bận rộn nhiều việc, thật ra ta có thể tự về.”

Hắn nhìn ta, như cười như không: “Chỉ mới gặp ba, bốn lần, quả thực quá ít, nên gặp nhiều thêm một chút.”

Ta bị câu đó làm nghẹn lời, trong lòng thoáng chột dạ, liền cúi đầu nắm chặt vạt váy:

“Ta không có ý đó.”

Rồi lại lẩm bẩm bổ sung: “Thật ra, như thế cũng coi là nhiều rồi.”

Nghĩ lại cũng đúng. Thế gian bao nhiêu nữ tử, có người đến đêm động phòng mới được gặp phu quân lần đầu.

Còn ta, đã gặp hắn ba, bốn lần, cũng xem như là không ít.

Kể từ lần chia tay ở Hi Xuân Các, đã một thời gian dài chưa gặp lại.

Lúc này ngồi gần nhau, ta thấy hắn hơi tựa vào gối mềm, mắt khép hờ, trông có vẻ mỏi mệt.

Hắn đột nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Ta do dự một chút rồi hỏi: “Quân thượng có vết thương trên vai sao?”

Hắn không mở mắt, giọng hờ hững: “Lúc nhỏ không nghe lời, bị phụ thân đánh.”

Hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng ta lại nghe ra trong đó có điều gì bất thường.

Phụ thân trách phạt con, sao lại để lại thương tích tới mức nhiều năm về sau vẫn còn tái phát mỗi khi trở trời?

Chắc hẳn năm đó bị thương rất nặng.

Hồng Trần Vô Định

Ta lặng một lát rồi hỏi khẽ: “Có đau không?”

Hắn hơi ngừng lại, mở mắt ra, giọng ôn hòa: “Cũng không đến nỗi.”

Ta làm nghề vải vóc, buôn bán y phục, nghe vậy liền cau mày, lướt mắt ước chừng thân hình hắn:

“Đã có vết thương cũ thì mùa đông mặc vậy là quá mỏng. Vai nên may thêm lớp lót, viền lông hồ để giữ ấm. Ta sẽ làm một bộ cho quân thượng, mời chàng thử xem. Không thì sau này lớn tuổi, vết thương tái phát, sẽ khổ lắm đấy.”

Lăng Túc hơi nhướng mày, đột nhiên nghiêng người về phía ta, một tay nâng cằm ta lên:

"Tuổi vừa lớn thêm một chút, nàng liền bắt đầu ghét bỏ ta già hơn nàng rồi sao?"

Ta vốn có lòng tốt, không ngờ lại bị hắn trêu chọc.

Thoáng liếc thấy nụ cười trêu ghẹo trong mắt hắn, mặt ta bỗng đỏ rực, không biết lấy đâu ra dũng khí, phồng má phản bác:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phải, tái giá lần ba, nghe thật chẳng hay chút nào.”

Lăng Túc buông tay, bật cười khẽ:

“Lâm cô nương yên tâm, bổn quân nhất định trường thọ trăm tuổi, không để nàng phải chịu cảnh ba lần xuất giá đâu.”

Nghe đến hai chữ "trường thọ", ta bỗng khựng lại, trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót.

Nhớ đến người đã hóa thành gió bụi, một cảm giác nghèn nghẹn trào dâng nơi cổ họng, vừa chua chát, vừa khó nói thành lời.

Ta cắn nhẹ môi, hồi lâu mới buông một tiếng thở dài:

"Ta muốn đi tế bái Giang Thiếu Lăng."

Đây là lần đầu tiên ta nhắc đến mối hôn sự trước kia trước mặt Tử Thần Quân.

Nam nhân trên đời, mấy ai thích nghe thê tử nói về nam nhân khác,huống hồ là người như Lăng Túc, quyền thế cao ngất.

Thấy nét mặt hắn nghiêm lại, ta đã chuẩn bị tinh thần bị ghét bỏ.

Không ngờ, Lăng Túc chỉ khẽ ngồi thẳng dậy, rồi chậm rãi vuốt phẳng một nếp gấp trên tay áo ta, dịu dàng nói:

"Ta cùng nàng đi."

Kẹo hồ lô, ô mai, xếp một hàng ngay ngắn.

Giang Thiếu Lăng không thích rượu, ta dùng táo đỏ và táo tây nấu nước ngọt, đặt trước phần mộ hắn.

Gió lớn thổi qua rừng cây, lá xào xạc như sóng vỗ.

Tử Thần Quân nhẹ giọng kể: “Trong quân có một tập tục, nếu nghe thấy tiếng gió thổi như rừng xao động, nghĩa là cố nhân về thăm.”

Ta đứng trước mộ, khẽ nói:

"Giang Thiếu Lăng, bây giờ chàng chắc đã được tự do rồi? Theo gió đi muôn nơi, có vui không? Hay là chàng đã đầu thai thành đứa trẻ thông minh, đang nằm trong lòng mẫu thân đọc sách, tương lai làm trạng nguyên văn chương?"

Hít mũi một cái, ta tiếp lời:

"Nếu vẫn còn ngốc cũng chẳng sao cả. Chàng cứ đến tìm ta, ta từng nói rồi, ta sẽ lo cho chàng."

"Tướng công tốt của ta, ba năm đã mãn, ta sắp tái giá rồi. Nói với chàng, không phải để từ biệt, mà là để chàng biết, ta đi lấy chồng, cũng sẽ không bỏ mặc chàng. Chàng đừng sợ không tìm được ta. Giang Thiếu Lăng, ta sắp bước tiếp rồi… hy vọng chàng sẽ vì ta mà vui mừng."

Tháng Năm đến rất nhanh.

Đêm trước ngày cưới, lại là một đêm mưa như trút nước.

Tiểu nương ngồi chải tóc cho ta, cửa sổ chưa đóng chặt, vài giọt mưa hắt vào, rơi nhẹ trên má.

"Chậc! Sao lần nào cũng mưa to thế này. Ngày đại hỷ mà trễ giờ lành thì làm sao đây?"

Thải Liên vội vàng bỏ xấp lụa đỏ xuống, chưa kịp lau khô nền nhà, đã vội lao ra đóng cửa sổ.

Ta quay đầu nhìn theo, thấy trên song cửa sổ có dán một tấm giấy đỏ cắt hình chữ “Hỉ” rực rỡ vô cùng.

"Không sao đâu, mưa sẽ tạnh."

"Tiểu thư làm sao mà biết?"

Ta khẽ cúi mắt, trong lòng thầm nghĩ, ông trời chắc cũng phải thương ta một lần.

Không biết lời khấn cầu có linh nghiệm hay không, một canh giờ trước bình minh, mây đen tan hết, ánh sáng rọi lên chân trời.
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 14: Chương 14



Ngay lúc vừa cài xong cây trâm phượng cuối cùng, đột nhiên tiếng pháo rền vang, bà mối hớt hải chạy vào la lớn:

"Người nhà họ Lăng đến đón dâu rồi——!"

Tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua cửa sổ hoa, ta đứng thẳng người dậy, nắm lấy chiếc hồng y treo bên cạnh, mạnh mẽ giũ ra một cái.

Hoa văn hoa sen song sinh vỗ nhẹ một tiếng “soạt”, như sóng nước vỗ mặt, tỏa rộng như hồ xuân gợn sóng.

Ngoài cửa, ánh nắng ấm áp, hiên nhà, lan can đều được trang trí đầy gấm đỏ và hoa lụa.

Không biết từ đâu, từng đám liễu bay lả tả như tuyết, rơi đầy trên người ta.

Trời chẳng chiều lòng người.

Ta hơi bực, định đưa tay phủi sạch đám lụa rối đó, không ngờ bị một vòng tay ôm chặt từ phía sau.

Một giọng cười trầm thấp vang bên tai:

"Lâm Khê, nàng xem, trời đất chứng giám. Ta với nàng kiếp này, định sẵn là cùng đầu bạc răng long rồi."

Ngoại truyện

Thượng Kinh lại vừa có thêm một hôn sự rộn ràng.

Lão thần hai triều Chu Mặc Như gả con gái, gả cho thám hoa lang đương triều Tống Thư Bạch.

Trai tài gái sắc, trở thành một câu chuyện đẹp trong kinh thành một thời.

Nhưng đây vẫn chưa phải là lý do khiến hôn lễ ấy náo nhiệt đến thế.

Bởi vì, ngoài thân phận là lão thần, Chu Mặc Như còn là Thái Sơn Bắc Đẩu của văn đàn đương thời.

Ông từng nhiều lần chủ trì khoa cử, môn sinh trải khắp thiên hạ.

Là người có vị thế nặng ký trong triều, ngay cả Tử Thần Quân cũng phải đến mừng.

Mà nơi đông người thì tất sẽ có chuyện để bàn tán.

Hồng Trần Vô Định

Tử Thần Quân uống hai chén rượu, vô tình nghe được một đoạn chuyện phiếm.

Có người nói, Tống Thư Bạch đúng là không dễ gì mà đi đến hôm nay.

Xưa kia chỉ là một thư sinh nghèo, đến bữa ăn còn lo chẳng nổi, may mà có nhị tiểu thư nhà họ Lâm thường xuyên tiếp tế, mới cố gắng mà học hành, cuối cùng thi đỗ công danh.

Sau đó làm quan rất chăm chỉ, chịu khó phấn đấu, lọt vào mắt vị ân sư khoa cử, nên mới được gả con gái cho.

Xem như đã khổ tận cam lai rồi.

Chuyện người ngoài, Tử Thần Quân xưa nay vốn chẳng để tâm, nhưng lần này lại không giống, bởi cái tên "Lâm nhị tiểu thư" kia... hắn nghe thật quá quen.

Không lâu trước đây, hắn vừa gặp, ấn tượng còn khắc sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù sao, thiếu nữ chưa xuất giá mà đã dám cầm rựa, cả Thượng Kinh e là không có người thứ hai.

Tử Thần Quân cụp mắt, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ nàng tuyệt vọng, tay cầm rựa bổ củi run rẩy mà vẫn đứng thẳng người cầu xin vì mẫu thân. Vậy Tống Thư Bạch khi ấy đang ở đâu?

Tử Thần Quân bận rộn trăm công nghìn việc, công văn như núi, việc chính sự chồng chất, năm này qua năm khác đều giống hệt nhau.

Đến khi gặp lại Lâm nhị tiểu thư, nàng đã vấn tóc kiểu phụ nhân, cả người vận đồ trắng, là góa phụ mới chôn chồng, chỉ trong chưa đầy nửa năm ngắn ngủi, mà nàng như thay da đổi thịt, mọi nỗi thăng trầm, mất mát của đời người, dường như tất cả đã đè nặng trên đôi vai mảnh mai ấy.

Nàng khi ấy đã không còn phẫn uất bốc đồng, không còn gào khóc như ngày nào, chỉ im lặng mà nén mọi đớn đau, quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu một cái.

Nói rằng sau này sẽ báo ân. Tử Thần Quân không để tâm, những lời báo ân ấy, hắn nghe quen rồi.

Hắn làm việc, vốn là theo tâm ý. Chưa bao giờ cần ai phải báo ân.

Huống hồ một tiểu cô nương khốn khó, còn có thể báo gì cho hắn?

Thế mà nàng lại thật sự đến báo đáp.

Lâm Khê khoác trên người một lớp sương lạnh, mắt ngấn nước, đưa cho hắn tám trăm chiếc áo mùa đông.

Đó là toàn bộ gia sản của nàng.

Thật ra khi ấy hắn chẳng giúp nàng gì nhiều, chỉ một câu nói nhẹ tênh, nào có đáng để nàng dốc sạch gia sản ra đền đáp?

Ấy vậy mà, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào Lâm Khê.

Nữ tử quý tộc ở kinh thành thường chuộng nước da trắng như ngọc sứ. Còn nàng thì ấm áp như ánh nắng ban sớm.

Tóc chỉ cài một chiếc trâm bạc mộc mạc, trên đầu không có lấy một đóa hoa.

Gầy nhưng tuyệt đối không yếu đuối.

Nàng có sức sống. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, đôi mắt tròn to lấp lánh. Lúc đi lại, dáng người linh hoạt nhẹ nhàng, như con hươu nhỏ trong rừng.

Một mùa hạ, Tử Thần Quân xuất kinh làm nhiệm vụ, trên đường trở về thì bị mưa lớn chặn lại ở vùng ngoại thành.

Gần đó có kho hàng của Tú Vân Các.

Người giữ kho là một ông lão, thấy họ đến trú mưa, liền chuẩn bị áo khô, hâm hai vò rượu nóng.

Sau đó ông tựa người vào ghế tre trước hiên, châm một tẩu thuốc.

Tùy tùng thấy áy náy, mời ông vào trong uống rượu cùng mọi người cho ấm.

Ông lão gõ gõ tẩu thuốc, cười bảo:

“Chờ lão hút xong điếu này đã. Đông gia nhà ta mũi thính lắm, vải vóc còn phải xông qua cánh hoa. Nếu để cô nương ấy ngửi thấy mùi khói thuốc, lão già này mất tiền công là cái chắc.”

Tùy tùng bật cười: “Đông gia nhà ông dữ vậy sao?”

Lão nhân bĩu môi: “Chứ còn sao nữa, là cô nương thôi đấy, mà lợi hại lắm cơ.”
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 15: Chương 15



Phòng nghỉ của Tử Thần Quân là ở gian trong.

Trên bàn bày vài chén trà. Giá sách bên cạnh sạch sẽ không bụi. Chỉ có trên bậu cửa sổ, đặt một chậu hoa nhài, nụ trắng chen chúc, chỉ là chưa nở.

Trong không khí thoang thoảng một hương thơm rất nhẹ, là từ đó mà ra.

Trong nhà có một tiểu muội muội, mười bốn mười lăm tuổi, xinh xắn yêu kiều.

Muội ấy thích mặc đồ rực rỡ, vừa may xong bộ xiêm y mới, đã hí hửng chạy tới trước mặt hắn khoe mẽ.

Trưởng huynh như phụ, Tử Thần Quân nghiêm khắc dạy bảo:

"Muội là nữ nhi nhà họ Lăng, hành xử phải đoan trang một chút, người khác mới kính trọng muội."

Muội muội bĩu môi, trợn mắt:

"Đây là kiểu váy lộng lẫy đang thịnh hành nhất Thượng Kinh đấy, người ta đều được mặc, sao nữ nhi nhà họ Lăng lại không được mặc?"

Lăng Túc nhất thời cứng họng, hóa ra bộ váy màu mè kia là nàng may. Chỉ là hắn chưa từng thấy nàng mặc qua.

Mỗi lần gặp nàng, nàng đều búi tóc thật đơn giản, mặc đồ thật nhã nhặn.

Bởi vì nàng từng gả chồng, lại sớm góa bụa, nơi cửa nhà quả phụ luôn lắm thị phi. Nếu còn chải chuốt, tất nhiên càng khiến người ta nói ra nói vào.

Ấy vậy mà dù như thế, Lâm Khê chỉ cần đứng giữa phố vẫn là người nổi bật nhất.

Tuổi mười sáu mười bảy, chính là lúc hoa nở rộ nhất.

Nàng cao dong dỏng, do thường xuyên bôn ba nên vóc người mảnh mai nhưng rắn rỏi, mày mắt mở rộng, sắc nét, giống như linh khí đất trời tụ lại nơi núi sông.

Nàng như cơn gió lướt qua cửa động, như dòng suối róc rách trong rừng, chỉ cần khẽ cười một cái, liền khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Có lần đang ngồi trong xe ngựa, một góc rèm bị gió hất lên, Lăng Túc vô tình trông thấy Lâm Khê đứng giữa đám đông, chỉ một cái nhìn thoáng qua, liền thấy nơi cổ áo xanh nhạt, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, nhỏ mà rắn rỏi.

Rõ ràng đang đọc công văn, ngón tay hắn khẽ lật một tờ giấy trắng, bỗng như thấy vạt váy nàng lay động trong gió.

Cuộc hôn nhân trước của nàng, lễ bái đường cũng do người khác thay, không có con cái, thời gian thành thân thì ngắn, thực chất không đáng tính là một cuộc hôn nhân.

Hồng Trần Vô Định

Thế nhưng danh ‘quả phụ khắc phu’, vẫn nặng nề rơi lên người nàng.

Từ lần đầu gặp gỡ, Lăng Túc đã biết nàng sống không hề dễ dàng.

Quá khổ. Quá nhiều chông gai.

Vậy mà nàng vẫn cắn răng sống tiếp, còn mở được tiệm vải đang thịnh hành nhất Thượng Kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tử Thần Quân nghĩ thầm: “Hoa mọc giữa bụi gai, sao lại nở rực rỡ đến thế.”

Tử Thần Quân sinh ra ở nhà họ Lăng, ai ai cũng hâm mộ quyền thế trời ban ấy, chỉ không biết, hắn chưa từng có một người cha tử tế.

Cha hắn, khi say rượu thường đánh mẹ hắn. Có một lần, cú đá đó vốn là hướng về phía mẹ hắn, chính hắn khi còn bé đã nhào ra đỡ thay.

Cha hắn nổi giận, suýt đá gãy bả vai hắn.

Bởi là chuyện xấu trong nhà, nên ra ngoài chỉ nói: hắn phạm lỗi, bị cha phạt.

Lớn lên trong cảnh như vậy, Lăng Túc đối với chuyện nam nữ vốn rất nhạt nhòa.

Ngày hôm ấy ở Hi Xuân Các, hắn cùng bằng hữu đàm luận quốc sự.

Trời trở mưa, vết thương cũ nơi vai lại nhói đau, hắn bèn ở lại, uống thêm một chén trà nóng.

Vừa hay nhìn thấy một bóng dáng hồng đào xinh đẹp, tay xách váy nhảy từng bước để tránh vũng nước.

Lâm Khê rất hiếm khi mặc màu tươi như vậy.

Tóc nàng bị gió thổi tung, trong lòng Lăng Túc đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ:

“Đẹp thì có đẹp, nhưng chưa đủ đỏ. Giá mà là đỏ thẫm, thì càng yêu kiều, càng kiều diễm.”

Hắn sai người mời nàng lên.

Hắn luôn biết nàng là người có chí khí, nhưng không ngờ nàng cứng cỏi như thế.

Nàng muốn gả cho nhị lang nhà họ Lý, một kẻ thích long dương, rồi tính đường sinh con, giữ chặt danh phận làm chủ mẫu trong nhà.

Kể xong hết tất cả kế hoạch cả đời, nàng vẫn tròn xoe mắt, thật lòng hỏi hắn:

“Quân thượng thấy kế hoạch này của ta ổn chứ?”

Tử Thần Quân chỉ thầm nghĩ: “Ổn lắm. Ổn đến mức khiến người ta tức muốn chết.”

Đi đến bước đường cùng, vậy mà không hề nghĩ tới việc nhờ đến hắn.

Cả đời thích ngắm hoa mọc giữa bụi gai. Cuối cùng lại bị chính gai đ.â.m vào mắt.

Tử Thần Quân đặt chiếc chén rỗng xuống bàn, nhíu mày, giọng trầm thấp:

"Thật ra cũng không cần phiền phức như thế."

"Nàng gả cho ta là được rồi."

Hoàn.
 
Back
Top Bottom