Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPMY0lbxNLWy0lefOF_-3TVzIiL_apErrgVphLkY15WG9_RH4MZgZ6G249zL_pHEpNDoX5A7SuTUb4pa9UL7Ms0VnJtmYQA5he8D3ccD2IIYkuMGnABYM862ZGW2nrpB243sSwCdWuyr5Ce7cIICf-8=w215-h322-s-no-gm

Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Tác giả: Minh Nguyệt Thiều Thiều
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta đem cơm sang cho thư sinh ở nhà bên suốt năm năm.



Thư sinh đỗ đạt làm Thám hoa, nhưng lại chẳng quay về cưới ta.



Kẻ khác cười ta ngu dại, ta tuy buồn khổ, song vẫn giả vờ ung dung, phẩy tay cười nhạt.



Mãi đến năm ấy, tiểu nương của ta bị chính thất đánh cho suýt mất nửa cái mạng, ta vì chút tình xưa nghĩa cũ, đành hạ mình đến cầu xin hắn.



Cầu hắn nghĩ cách mời được đại phu họ Đổng danh tiếng nhất kinh thành tới xem bệnh, lại giúp ta tìm chút thuốc cho tiểu nương.



Thư sinh khó xử khuyên rằng: "Chẳng phải ta không muốn giúp, chỉ là chuyện hậu viện nhà cha nàng, ta sao quản được? Ta biết tiểu nương của nàng bị oan, nhưng làm thiếp thân, lẽ nào lại không phải chịu đòn?"



Nhiều năm sau, thư sinh vì bị người liên lụy mà chịu giáng chức, phải tìm đến trước mặt ta cầu xin.​
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 1: Chương 1



1

Giữa tiết Tam Phục, là lúc mặt trời nóng nhất.

Tấm đá thanh nơi hậu viện bị ánh nắng thiêu đến trắng bệch, ngay cả đám nha hoàn lo quét tước cũng chẳng muốn làm việc vào giờ này, chỉ cầm chổi làm bộ làm tịch, quét mấy vệt bụi dưới bóng cây.

Ta đã quỳ ở đây suốt hai ngày.

Ve trên cây kêu inh tai nhức óc, chỉ cần hơi mím môi một chút, đôi môi khô nứt đến cực điểm lập tức rướm m.á.u.

Mùi tanh nồng nặc lan tràn giữa môi răng, ta l.i.ế.m môi, đầu óc dần tỉnh táo đôi phần.

Ta quỳ ở đây là để cầu xin đích mẫu khai ân.

Cầu bà, tha cho tiểu nương của ta.

Tiểu nương bị vu cho tội ăn trộm vòng tay hồi môn của đích mẫu, năm ngày trước bị đánh đến suýt mất nửa cái mạng.

Trời Tam Phục nóng bức, vết thương mưng mủ thối rữa, sốt cao mãi không lui.

Ta gom hết số trang sức tích góp được những năm qua đem đi cầm, đổi lấy ít ngân phiếu, mời được nữ y tới xem bệnh.

Nữ y chỉ sơ sơ chữa trị phần ngoài, sau cùng bảo rằng: những chỗ khác còn đỡ, chỉ có điều cái chân kia... nếu là xương gãy ngay gốc thì đành, đằng này lại là bị dùng bản gỗ đập nát từng chút một.

Nếu mời được Đổng đại phu, người y thuật cao minh nhất kinh thành đến xem, may ra còn có thể cứu được.

Bằng không, dù giữ được mạng, e là cũng sẽ tàn phế.

Tiểu nương của ta được sủng ái là nhờ dung mạo, mà lại chỉ sinh được một đứa con gái.

Nếu giờ còn thành tàn phế, phụ thân nhất định sẽ không thèm ngó đến bà nữa.

Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại ta chỉ cầu bà sống sót.

Đổng đại phu y thuật như thần, danh tiếng lẫy lừng, trong kinh thành quyền quý đều phải nhường ba phần, xếp hàng cầu y.

Đâu phải ta, một đứa thứ nữ nho nhỏ, muốn gặp là gặp, muốn mời là mời.

Ta cầu xin đích mẫu cho ta lệnh bài của Lâm phủ.

Một thân xiêm y lụa là đã ướt đẫm mồ hôi hết lượt này đến lượt khác, ta quỳ trên tấm đá nóng bốc khói, đầu óc choáng váng, hồn như lìa xác, trôi bồng bềnh giữa không trung, cúi đầu nhìn người con gái toàn thân bị nắng thiêu rộp, nứt nẻ kia.

Nha hoàn Thải Liên hớt hải chạy tới bên ta, nghẹn ngào kêu:

"Tiểu thư, thân thể của di nương vẫn sốt cao không hạ, phải làm sao bây giờ!"

Tình hình nguy cấp đến cùng cực, dường như nàng nhớ ra điều gì, trong mắt vụt lên tia hy vọng, quay sang bảo ta:

"Quỳ mãi thế này cũng chẳng ích gì, phu nhân căn bản không chịu gặp người… Tiểu thư… nếu thật không còn cách, chi bằng đi cầu xin Tống đại nhân vậy!"

Người nàng nói là Tống đại nhân — Tống Thư Bạch.

Ở kinh thành, đất đai đắt như vàng, một con phố, phía trước có thể là nhà cao cửa rộng, phía sau lại chỉ là xó xỉnh của dân nghèo hôi hám.

Tống Thư Bạch chính là thư sinh nghèo ở sau nhà ta.

Năm đó ta tình cờ gặp hắn, thấy hắn sống khổ, bèn đem cơm sang đưa suốt năm năm.

Hắn cũng không phụ lòng, một lần liền đỗ Thám hoa.

Sau đó thì quên luôn ta.

Đích tỷ vẫn thường lấy chuyện đó ra cười nhạo ta.

Thải Liên còn chưa biết, rằng ta đã từng đến cầu xin Tống Thư Bạch một lần.

Hy vọng hắn nhớ chút tình cũ, chịu ra tay giúp đỡ.

Ta cụp mi mắt, nhớ đến lời hắn nói với ta.

"Khê nhi muội muội, chẳng phải ta không muốn giúp, chỉ là làm sao quản được chuyện hậu viện của phụ thân muội? Ta biết tiểu nương của muội bị oan, nhưng thân là thiếp, sao có thể không chịu đòn chứ?"

"Muội cố mà nhẫn đi."

Nhẫn ư?

Sự sống của con người quan trọng đến thế.

Vậy mà hắn bảo ta nhẫn.

Ta không biết phải nhẫn thế nào, nhưng ngoài nhẫn ra, dường như thật chẳng còn cách nào khác.

Thải Liên thấy ta không đáp, tưởng ta vẫn còn giữ thể diện, không muốn đi cầu xin Tống Thư Bạch.

Nàng hé miệng, cuối cùng nghĩ đến thân phận chủ tớ, cũng không dám nói thêm gì, nức nở chạy về chăm sóc tiểu nương.

Ta vẫn ở nguyên chỗ cũ tiếp tục quỳ, cầu xin đích mẫu khai ân.

Thời khắc nóng nhất trong ngày đã trôi qua, không rõ đã quỳ bao lâu, nơi chân trời bắt đầu loang lổ ánh trắng như bụng cá, mặt trời ngả về tây.

Thải Liên lại đến.

Lần này chạy vừa nhanh vừa vội, lúng túng cuống cuồng, mồ hôi đầy đầu, mà đôi môi đã tái nhợt:

"Tiểu thư… di nương người không gọi được nữa rồi!"

Ta sững sờ một lúc lâu, đến khi mơ hồ đứng dậy, cảnh vật bốn phía như chầm chậm lướt qua trước mắt, tiếng ù tai chói buốt dồn dập, trong đầu từng đợt ánh sáng trắng nổ tung.

Có một câu Thải Liên nói rất đúng.

Quỳ ở đây, chẳng ích gì.

Ta ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, rồi vô định bước đi.

Hồng Trần Vô Định

Phụ thân chẳng phải không biết tiểu nương ta đang thập tử nhất sinh, chỉ là người ngầm mặc cho đích mẫu ra tay.

Dạo trước phụ thân bị người trong triều dâng sớ đàn hặc, may nhờ nhạc phụ chạy vạy giúp đỡ. Mà đích mẫu, xưa nay vốn ganh ghét nhan sắc của tiểu nương ta.

Hôm nay có quý nhân đến phủ, tiền sảnh đèn đuốc rực rỡ, người qua kẻ lại tấp nập, gần như toàn bộ hạ nhân đều ở đó, so với hậu viện vắng lặng lạnh lẽo, chẳng khác hai thế giới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đi đến chuồng ngựa, lấy một cây rựa.

Lúc ấy, trong lòng chỉ nghĩ mơ hồ một điều, may mà phụ thân là người đọc sách, mà kẻ đọc sách thì sĩ diện nhất.

Thải Liên sợ đến ngây người, nhào tới ôm lấy chân ta, khóc không thành tiếng:

"Tiểu thư, tiểu thư! Người định làm gì vậy?! Chúng ta… chúng ta nghĩ cách khác đi!"

Còn có cách nào khác sao? Ta cúi đầu, đẩy nàng ra.

Sự đã đến nước này, cùng lắm là một cái c.h.ế.t.

Huống hồ, nếu tiểu nương ta c.h.ế.t rồi, ta cũng chẳng sống nổi.

Ta cứ thế, mơ hồ bước từng bước về phía tiền sảnh.

Ngoài cửa có hạ nhân canh giữ, hai người đầu tiên trông thấy ta vẫn chưa kịp phản ứng.

Ta lại đi thêm mấy bước, chợt có một tiểu tư hoảng hốt kêu lên, lao tới ngăn cản.

Ta chưa từng nghĩ, sẽ có ngày chính mình vung rựa c.h.é.m người.

M.á.u b.ắ.n xa ba thước, ngay sau đó, ba năm người khác liền xông tới.

Động tĩnh lớn như vậy khiến tiền sảnh náo loạn, ta cuối cùng cũng thấy được người mình muốn gặp, liền nghẹn ngào lớn tiếng:

"Phụ thân! Xin người cứu lấy mạng sống của tiểu nương con!"

Tóc tai rối bời, m.á.u me đầy mình, làn da trắng như tuyết sau hai ngày phơi nắng đỏ như thiêu.

Phụ thân trừng mắt nhìn ta, hồi lâu chẳng nói được câu nào.

Hẳn là ông chưa từng nghĩ, đứa con gái xưa nay ngoan ngoãn của mình, lại có ngày như thể tu la hạ thế.

Quản gia là người đầu tiên kịp phản ứng, quát lớn:

"Nhị tiểu thư phát điên rồi! Mau bắt lại!"

Mấy người nhào lên giữ chặt lấy ta, đoạt lấy rựa trong tay.

Giữa lúc hỗn loạn, ta bị đè xuống quỳ, nước mắt lưng tròng, nhìn chăm chăm vào người trước mặt đang mặc cẩm bào, chưa kịp mở lời, lệ đã trào ra:

"Phụ thân… cầu xin người, cứu lấy tiểu nương của con!"

Tình cảnh quá mức khó coi, không biết là ai, vung tay c.h.é.m một nhát vào cổ ta.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, ta trông thấy một người bước ra từ trong đám đông, vóc dáng cao ráo, dung mạo lạnh lùng tuấn tú.

Vô tình, ta chạm phải ánh mắt sắc như đ.a.o của hắn.

Rồi sau đó, ta chìm vào hôn mê.

2

Tiểu nương may mắn giữ được một mạng, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn tàn phế.

Ngự y tới quá muộn.

Ta lặng lẽ chấm nước chải tóc cho tiểu nương, trong khi liếc nhìn bộ giá y vừa được đưa tới.

Chuyện hôm đó là sau này Thải Liên kể lại cho ta nghe.

Phụ thân bị người trong triều dâng sớ đàn hặc, dù có nhạc phụ chạy vạy khắp nơi, nhưng vẫn chưa đủ vững chắc.

Ông nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng mới mời được Tử Thần Quân đến phủ làm khách.

Không ngờ lại bị ta phá hỏng.

Một bữa tiệc dày công chuẩn bị tan thành mây khói, phụ thân giận tím mặt, nhưng cũng không dám làm gì ta.

Chỉ vì khi Tử Thần Quân rời đi, vừa xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, vừa hờ hững buông một câu:

"Không ngờ phủ của Lâm đại nhân lại còn có cả án mạng?"

Phụ thân mồ hôi như mưa, vội vàng phân bua đảm bảo, rằng chưa từng bạc đãi người trong hậu viện.

Tiểu nương tuy giữ được mạng sống, nhưng vì lần này ta đắc tội phụ thân, bà ấy đời này e là chẳng thể được sủng ái thêm lần nào nữa.

Một nữ nhân đã tàn phế, lại không được sủng, ở hậu viện làm thiếp, mà nhà mẹ đẻ cũng chỉ là tiểu hộ vô danh, chẳng thể lên tiếng gì.

Tay ta hơi khựng lại, siết chặt chiếc lược, rồi lại tiếp tục chải tóc cho tiểu nương.

Dẫu có ra sao, bà vẫn còn có ta.

Đích mẫu tìm cho ta một mối hôn sự.

Đối phương là Giang gia mở tiệm vải ở phía Bắc thành.

Sĩ, nông, công, thương – thương nhân xếp cuối cùng.

Con cháu sĩ tộc hiếm khi kết thân với thương gia, trừ phi là đại thương.

Giang gia cũng coi như giàu có. Một thứ nữ không được sủng ái như ta mà được gả làm chính thê, xét ra, là ta trèo cao.

Hôn sự do đích mẫu chọn lựa, thoạt nhìn quả thật “rất tốt”.

Chỉ có điều duy nhất không tốt, đại thiếu gia Giang gia, Giang Thiếu Lăng, là một kẻ ngốc.

Cũng khó cho đích mẫu, chỉ trong vài ngày đã chọn ra được mối nhân duyên “vừa vặn” đến thế cho ta.

Ra ngoài thì nói năng xuôi tai, trong phủ lại khiến ta khó chịu, vừa vặn trút được một bụng oán khí của bà.

Giang gia là phú thương, sính lễ đưa tới cực kỳ hậu hĩnh.

Ta ngồi ở cửa, thấy từng gánh sính lễ phủ lụa đỏ được khiêng vào hậu viện, đưa thẳng tới viện của đích mẫu.

Chỗ tiểu nương ta thì không có lấy một vật gì.

Thương thế của bà muốn hồi phục, ít cũng ba tháng, nhiều thì hơn nửa năm. Giờ đã mất hết sự sủng ái, lại không có bạc trong người, đến khi ta xuất giá, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ nhục.

Ta liền đến viện của đích mẫu.
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 2: Chương 2



Sau khi nghe rõ ý ta, đích mẫu cười đến không thở nổi:

"Ta có nghe lầm không đây? Làm gì có đứa con gái chưa xuất giá lại tự mình chạy đến đòi sính lễ. Quả thật chẳng hổ là con tiện phụ kia dạy ra, chẳng biết xấu hổ, hèn hạ như nhau."

Ta đứng yên không biểu cảm, chỉ thấy bản thân lúc này như một con ong độc.

Dồn ép quá sẽ chích người.

Dẫu có phải rạch bụng mà đâm, cũng không tiếc.

"Mẫu thân, Khê nhi đã từng phát cuồng một lần rồi, chính ta cũng không biết có còn lần thứ hai hay không. Danh tiếng của ta đã hỏng, một mình ta thì không sao, nhưng cô nương trong Lâm phủ này đâu chỉ có mình ta?”

"Nếu sau khi gả vào Giang gia, ta làm ra chuyện gì khiến mẫu thân và phụ thân mất mặt, lại còn ảnh hưởng đến thanh danh hôn sự của tỷ tỷ, thì chẳng tốt chút nào.”

"Giang gia đưa ba mươi gánh sính lễ, ta chỉ xin hai gánh thôi. Hai gánh sính lễ đổi lấy thanh danh sau này của tỷ tỷ, không lỗ. Mẫu thân thấy sao, có đúng là đạo lý không?"

Nụ cười châm chọc của đích mẫu dần cứng lại, mặt bà trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, rồi như ban ơn bố thí, xoay đầu ra lệnh cho ma ma đứng bên cạnh:

"Đưa cho nó!"

3

Đêm trước khi ta thành thân với đại thiếu gia Giang gia, mưa đổ suốt cả đêm, sấm chớp ầm ầm, tựa như điềm chẳng lành.

Tiểu nương cũng thức trắng một đêm.

Bà kéo lê thân thể đầy thương tích, nửa nằm trên giường, cố sức may cho ta một chiếc áo bông.

Không ai ngờ hôn sự của ta lại gấp gáp đến thế, giữa tiết Tam Phục, vốn dĩ chẳng dùng đến áo bông, nhưng tiểu nương cứ khăng khăng muốn làm.

Thải Liên ở bên nhẹ giọng khuyên can:

"Di nương cẩn thận đôi mắt, Giang gia làm nghề lụa là, chắc cũng không để thiếu tiểu thư một chiếc áo đâu ạ."

Không nói thì thôi, vừa nghe đến đấy, tiểu nương bèn cụp mắt, rất lâu sau mới khẽ khàng đáp:

"Áo ngoài đâu bằng áo ta làm. Áo ta dày, ấm."

Ta đứng bên cửa sổ đón gió, nghe vậy bỗng toàn thân run lên, suýt nữa thì bật khóc.

Biết con gái ruột của mình sắp gả cho một kẻ ngốc, tiểu nương ta đã khóc đến gần mù đôi mắt.

Ngày ngày ta đều khuyên nhủ tiểu nương, rằng thân là thứ nữ như ta, phần nhiều cũng chỉ có thể làm thiếp cho nhà người, nay được làm chính thất, ấy là phúc phần.

Cuối cùng, tiểu nương cũng nghĩ thông. Đời bà làm thiếp, không tranh là sai, mà tranh cũng là sai. Làm thiếp, từ đầu đã là một điều sai.

Gả cho một kẻ ngốc làm chính thê, ai biết đâu chẳng phải là một điều may?

Chỉ là... chung quy vẫn không cam lòng.

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt.

Giang gia làm ăn buôn bán, đãi khách tứ phương tám hướng.

Người đến đón ta lên kiệu hoa, cùng ta bái đường là nhị thiếu gia Giang gia – Giang Thiếu Thu.

Hắn văn nhã phong lưu, cũng xem như giữ được thể diện cho cả hai bên.

Mãi đến đêm động phòng ta mới gặp được Giang Thiếu Lăng.

Hắn đang ngồi trên giường cưới, lật đệm tìm quả táo khô bên dưới ra mà ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bỏ qua nét ngây ngô ngốc nghếch trong mắt, Giang Thiếu Lăng vốn là một thiếu niên nhã nhặn khôi ngô.

Ta cúi đầu, vô tình nhìn thấy mép móng tay hắn có vết xước da, bởi là ngày đại hôn, trên dưới đều sửa soạn tươm tất, duy chỉ mấy chỗ nhỏ nhặt này lại chẳng có ai để tâm.

Chỉ vì hắn là kẻ ngốc, trông tạm ổn là được.

Hồng Trần Vô Định

Hột táo lăn đầy đất, ta tiện tay gom lại, rót hai chén rượu, một chén đưa cho hắn.

Giang Thiếu Lăng xua tay: "Rượu, không uống. Cha, đánh."

Ta nói với hắn:

"Đây là rượu hợp cẩn, phải uống. Ta tên là Lâm Khê, uống xong chén rượu này, về sau ta chính là nương tử của chàng."

Giang Thiếu Lăng ngơ ngác nhìn ta, chẳng biết có nghe hiểu hay không. Môi mấp máy mấy lượt, cuối cùng cũng chỉ rặn ra được hai chữ:

"…Lâm Khê."

Hai chén hợp cẩn cuối cùng đều trôi vào bụng ta. Ta thổi tắt đèn, mượn men rượu trong người, cởi bộ giá y đỏ chói, lấy hết dũng khí hỏi hắn:

"Chàng có biết ngủ thế nào không?"

Vốn chẳng mong hắn hiểu, không ngờ hắn trầm ngâm chốc lát rồi đáp:

"*Sinh bảo bảo?" (*bảo bảo: con, hài tử, em bé, đứa trẻ)

"Phải."

"Bảo bảo… ngốc, mọi người không thích. Cha, mẹ cũng không thích. Không sinh."

4

Tay ta đang gỡ khuy áo bỗng khựng lại, ai nói kẻ ngốc là không hiểu?

Địa vị của Giang Thiếu Lăng trong Giang gia vốn không cao.

Tuy là đại thiếu gia, hạ nhân vẫn kính nể hắn ngoài mặt, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn có phần chán ghét.

Hắn thích chơi đùa, nhưng bọn hạ nhân đa phần đều tìm cách ngăn cản.

Chẳng ai muốn bày trò với một kẻ ngốc, huống chi nếu vì chơi với đại thiếu gia mà chậm trễ việc trong phủ, bị trên trách phạt, thì rốt cuộc ai chịu tội?

Cho nên hắn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, không làm loạn, không gây chuyện, thế đã là tốt lắm rồi.

Về phần cha mẹ hắn, mẹ chồng ta đã mất sớm, cha chồng thì bận rộn chìm nổi nơi thương trường.

Ta từng nghe kể, lúc mẹ chồng còn sống, cuộc sống của Giang Thiếu Lăng cũng chẳng dễ dàng gì. Thân là thương nhân, người coi trọng nhất là lợi lộc.

Đại công tử lại là một kẻ ngốc, cha chồng chê hắn khiến mất thể diện.

Mãi đến khi nhị thiếu gia ra đời, mẹ chồng mới được phần dễ thở.

Nhưng đã có nhị công tử thông tuệ lanh lợi, phần tình thương còn sót lại dành cho Giang Thiếu Lăng, nhiều nhất cũng chỉ là ăn no mặc ấm mà thôi.

Sau khi mẹ chồng qua đời, có lẽ đến “no” hay “không no” hắn cũng chẳng rõ nữa rồi.

Một kẻ ngốc thì ai quan tâm hắn nghĩ gì, biết gì?

Trong viện hắn ở, chỉ có vài người, mà ai nấy đều mong ngóng được điều đến viện Giang Thiếu Thu. Hầu hạ một kẻ ngốc, thì có tiền đồ gì?

Đêm ấy ai nấy đều mặc nguyên y phục mà ngủ. Không rõ vì sao, ta lại mộng thấy Tống Thư Bạch.

Đã lâu lắm rồi ta không gặp hắn. Hắn thi đỗ Thám hoa chẳng bao lâu liền cắt đứt liên hệ, lần cuối cùng ta gặp là lúc đến cầu xin hắn cứu tiểu nương.
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 3: Chương 3



Trong mộng, ta đứng sau nửa cánh cửa sổ, hỏi hắn có từng ăn miếng thịt viên giấu dưới tô canh chưa.

Thư sinh cúi đầu mài mực, mặt không đổi sắc, chỉ có hai vành tai đỏ ửng lên.

Cuối cùng, hắn khẽ đáp một câu: “Ăn rồi.”

Ta mừng rỡ mang hộp đồ ăn rời đi.

Từ chút thương cảm ban đầu đến lúc đem lòng yêu hắn, ta mất tròn năm năm.

Hai miếng thịt viên đó là ta bớt lại từ phần ăn của mình, sợ đem đến cho hắn nguội mất, còn cẩn thận giấu dưới đáy tô canh để giữ ấm.

Tấm chân tình của một nữ nhân, đều gói ghém trong đó cả.

Tiếc thay, người ta gặp lại chẳng phải người xứng đáng.

Tỉnh giấc, kẻ ngốc bên cạnh ta đang ngủ, nước miếng chảy thành vệt.

Ta thở dài, kéo chăn đắp cho hắn.

Sáng hôm sau, ta tìm kéo, cắt móng tay cho Giang Thiếu Lăng.

Cắt đến chỗ có vết xước cạnh móng, tay hắn khẽ run một chút, nhưng cũng không rụt lại.

Tay áo vén cao thêm, lộ ra từng mảng bầm tím. Có chỗ ngả vàng đã sắp khỏi, có chỗ vẫn còn đỏ tấy, chẳng rõ là bị va đập ở đâu mới đây.

Ta bôi thuốc cho hắn, hỏi: “Đau không?”

Hắn chẳng đáp có hay không, chỉ nở một nụ cười ngây ngô, gọi: “Lâm Khê.”

Ta nói: “Đừng gọi ta là Lâm Khê, phải gọi là nương tử.”

Giang Thiếu Lăng tròn mắt ngơ ngác nhìn ta, lại gọi thêm một tiếng: “Lâm Khê.”

4

Lần thứ ba về thăm nhà mẹ đẻ, ta cùng Giang Thiếu Lăng đi cùng.

Hậu viện đông nữ quyến, rốt cuộc cũng không tiện. Ta bảo hắn ra tiền sảnh chờ, nhưng dù ngốc nghếch, hễ đến nơi xa lạ, hắn lại tỏ ra e dè, nhất quyết không chịu đi, cứ dính lấy bên cạnh ta.

Hai người giằng co không dứt, vừa khéo bị đích tỷ ta trông thấy.

Nàng tên là Lâm Tuyết, là con gái ruột được đích mẫu nâng niu trong tay mà nuôi lớn, cầm kỳ thư họa, từ nhỏ đã có danh sư chỉ dạy.

Nàng là vầng nguyệt trên trời, là tuyết giữa rừng, vốn không phải người ta có thể so bì, nhưng lại chẳng ưa gì ta.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy trắng, đuôi váy như tuyết đọng, đẹp đến thần tiên, chỉ tiếc lời nói ra lại chẳng dễ nghe chút nào.

Nàng nói:

"Giữa ban ngày ban mặt, từ xa đã trông thấy đôi nam nữ lôi lôi kéo kéo, ta còn tưởng là ai không hiểu quy củ, hóa ra là muội à. Vậy vị này chính là muội phu mà ta thường nghe nhắc tới rồi? Quả nhiên là tuấn tú khác thường."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu nha đầu bên cạnh nàng che miệng cười khúc khích:

"Nhị cô nương năm đó một lòng muốn trèo cao mà không trèo được, năm năm ròng rã đưa cơm cho Tống công tử, cuối cùng lại phải gả cho kẻ ngốc. Nếu là nô tỳ ấy à, chẳng bằng lấy dải lụa trắng thắt cổ cho xong, khỏi bị người đời chê cười."

Lâm Tuyết giả vờ nghiêm mặt, mắng tiểu nha đầu:

"Đừng nói bậy! Nhị cô nương bây giờ là đại thiếu phu nhân của Giang gia, nhìn bộ xiêm y trên người mà xem, đã không còn như xưa nữa. Há lại để ngươi buông lời xằng bậy? Nếu còn lắm miệng, coi chừng nhị cô nương vác rựa mà c.h.é.m đấy!"

Giang Thiếu Lăng bất ngờ bước lên một bước, chống nạnh, tức tối quát: "Người xấu!"

Hắn đột ngột nổi giận, khiến đích tỷ và mấy tiểu nha đầu mặt mày biến sắc, sợ đến tái cả mặt.

Đây là lần đầu ta thấy Giang Thiếu Lăng tức giận, ai cũng không rõ hắn có biết nặng nhẹ hay không.

Ta sợ hắn gây chuyện lớn, lập tức bước lên chắn trước mặt hắn, lạnh lùng gọi một tiếng:

"Đại tỷ."

"Chuyện của tiểu nương ta, chuyện của ta, từng việc từng việc một, công đạo đều do người đời phân xử, không cần tỷ xen lời. Thanh danh của ta đã chẳng còn gì đáng nói, nhưng đại tỷ thì là cô nương tốt nhất trong phủ. Giang gia làm ăn buôn bán, khách khứa bốn phương, nếu để người ngoài nghe được lời đồn đại về đại tỷ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự."

Sở dĩ ta nói vậy, là vì thấy tay nàng đeo một chuỗi hạt Phật.

Trước kia nàng vốn không tin Phật.

Thiếu nữ thế gia, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có chuyện gì phải sầu lo? Nay đeo chuỗi hạt cầu Phật, chẳng qua là muốn cầu một mối hôn sự tốt.

Quả nhiên, Lâm Tuyết im lặng, trừng mắt nhìn ta một cái rồi dẫn tiểu nha đầu rời đi.

Đích mẫu nuôi nàng quá tốt, thành ra tính tình kiêu căng, ngoài dữ trong rỗng.

Nàng chưa từng nếm trải khổ đau, cũng chưa từng chứng kiến đích mẫu trừng phạt người khác ra sao, chỉ biết thiên hạ đều phải xoay quanh nàng.

Hôm ấy về phủ vừa hay gặp lúc mời hí kịch đến diễn tuồng.

Người diễn vai chính là Ôn Tiểu Vinh, mới nổi gần đây trong giới hí khúc kinh thành, nghe nói khó mời lắm, một vở diễn phải xếp lịch mấy tháng sau mới đến lượt.

Hắn khoác xiêm y đỏ, tay áo nước chảy, cất giọng thanh thoát như oanh yến đầu xuân, đôi mắt liếc đưa như than như oán, nửa giận nửa hờn, phong lưu tuyệt sắc.

Giang Thiếu Lăng thì đang mải mê nghịch điểm tâm trên bàn, chẳng hứng thú gì với tiếng hát nơi sân khấu, chỉ đến khi mọi người đồng loạt vỗ tay, hắn mới ngẩng đầu nhìn một cái.

Chỉ một ánh nhìn ấy, hắn lại trùng hợp trông thấy Quý phi trên sân khấu đang ngậm chén rượu say, ngón tay như hoa lan nhẹ nhàng xoay một cái, gỡ xuống đóa hoa hồng phấn bên tóc mai.

Vậy mà chỉ là lúc ta đưa tiểu nương về uống thuốc, đến khi quay lại, hoa sảnh đã vây đầy người, ai nấy vẻ mặt kỳ quặc, muốn cười mà không dám cười.

Ta lập tức cảm thấy bất an, vội vã chen vào giữa đám đầu người đen nghịt.

Quả nhiên, ngay giữa trung tâm đám đông, Giang Thiếu Lăng đang đứng đó, ngơ ngác.

Chỉ thấy trên đầu hắn cài một đóa hoa, ngón tay hờ hững tạo thành dáng hoa lan, giữa bao ánh mắt chăm chăm nhìn tới, hắn lại đang đóng giả làm "Quý phi", định dâng trà kính phụ thân ta.

Chắc cũng mơ hồ cảm thấy không khí khác thường quanh mình, hắn co rụt lại, từng động tác đều đầy vẻ lúng túng.

Hồng Trần Vô Định

Một đứa trẻ không nhịn được bật cười: "Ngươi sao lại ăn mặc như đàn bà thế kia?"
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 4: Chương 4



Tiếng cười rộ vang lên như sóng trào.

Trong tiếng cười náo động, phụ thân mất hết thể diện, đập bàn quát lớn: "Vô lễ!"

Ông phất tay áo bỏ đi, đích mẫu sắc mặt cũng khó coi.

Dù sao cuộc hôn nhân này là do bà ta làm chủ sắp đặt, giờ chọc giận phụ thân như vậy, đúng là ngoài dự liệu.

Sắc mặt ta lạnh xuống, bước tới trước mặt hắn, giật phắt đóa hoa lố bịch kia ra khỏi tóc hắn rồi ném xuống đất.

Giang Thiếu Lăng ngốc nghếch mặc ta làm.

Hắn lắp bắp hỏi: "Ta… sai… chỗ nào?"

Hiếm khi hắn nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ khẽ nhúc nhích, quanh mắt đã đỏ hoe.

Tay ta dừng giữa không trung, giọng nhẹ như gió thoảng: "Chàng không sai."

Giang Thiếu Lăng bỗng òa khóc.

Hắn khóc to đến mức kinh thiên động địa, nước mắt nước mũi trào ra như lũ, khóe miệng nhếch xuống, vừa xấu xí, vừa thảm thương.

Kẻ ngốc cũng biết ấm ức.

Hắn khóc thảm thiết, ta giúp hắn lau mặt, bàn tay ướt đẫm nước mắt, bất lực, đành móc từ trong lòng ra một viên táo mật, món quà vặt hắn thường thích ăn nhất.

Nước mắt làm ướt lớp giấy dầu bọc ngoài, mật đường tan chảy, nửa viên táo ngậm trong miệng, nửa còn lại dính dính kéo thành sợi bên môi, chẳng bao lâu liền bị nước mắt mới trào ra cuốn đi mất.

Trong số những người ngồi xem náo nhiệt kia, vẫn còn mấy vị thân thích.

Ta lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh, cởi tấm áo khoác mỏng đang mặc, trùm lên đầu hắn, chắn lại hết tất cả những ánh nhìn không chút thiện ý kia.

Qua lớp áo, ta khẽ hỏi: "Đường đã tan ra ít nhiều, còn ngọt không?"

Hồng Trần Vô Định

Giọt lệ to bằng hạt đậu từ dưới áo nhỏ xuống, rơi lên nền gạch bụi bặm tung tóe.

Rất lâu sau, hắn mới ồm ồm đáp một câu: "Ngọt."

Ngọt là tốt rồi.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, dùng sức kéo hắn đứng dậy: "Ta đưa chàng về."

5

Một lần về nhà mẹ đẻ, lại gây ra chuyện lớn đến thế.

Giang Thiếu Lăng tính tình trẻ con, khóc một trận là quên.

Nhưng ta thì muốn quên cũng không thể quên, gây ra họa như vậy, nhất định phải cho phụ thân hắn một lời giải thích.

Nghe nói vị cha chồng này của ta ở bên ngoài là người ôn hòa khéo léo bậc nhất, thường ngày luôn lấy bốn chữ “hòa khí sinh tài” làm gốc.

Thế nhưng về nhà, ông lại ít khi cười. Tuy không đến mức nghiêm khắc khắt khe gì, nhưng đã là người chấp chưởng trong nhà, mặt lúc nào cũng nghiêm, khiến đám hạ nhân làm việc đều phải nơm nớp lo sợ.

Chuyện của Giang Thiếu Lăng, quản gia đã sớm bẩm báo lại.

Thấy ta chờ bên ngoài thư phòng, ông cũng không ngạc nhiên, chỉ bảo dẫn ta đi cùng tới xem một chút.

Cách một cánh cửa, từ xa đã thấy Giang Thiếu Lăng đang ngồi trong sân ngắm sao.

Hắn không quấy rối cũng không làm loạn, cha chồng ta cũng không bước tới gần.

Ông chỉ đứng dưới gốc cây ngô đồng bên ngoài, nửa ẩn trong bóng tối, ánh mắt như những viên đá cuội, trầm mặc nhìn đứa con trai đã chịu uất ức giữa ban ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay Giang Thiếu Lăng mặc một bộ trường sam nguyệt bạch, là bộ ta thay cho hắn sau khi trở về từ Lâm phủ, ép hắn vào thùng nước tắm rửa sạch sẽ mới mặc vào.

Bình thường hắn ham chơi, đám hạ nhân sợ phiền, toàn chọn y phục đen sẫm bền chắc dễ giặt cho hắn.

Hôm nay bất ngờ thay y phục trắng, bên hông đeo ngọc bội màu biếc, ngồi đó nghiêm chỉnh, thật sự trông có chút dáng vẻ của một công tử nhà quyền quý được nuông chiều từ nhỏ.

Cha chồng không nói gì, ta cũng lặng lẽ đứng cạnh.

Giang Thiếu Lăng ngắm sao một lúc, có lẽ thấy chán, bèn đứng lên đi quanh sân hai vòng, rồi níu một hạ nhân đang đi ngang hỏi:

“Lâm Khê đâu?”

Người nọ đáp: “Thiếu phu nhân không có ở đây, chắc là có chuyện bận.”

Hắn ngơ ngác “ồ” một tiếng, gãi đầu, lẩm bẩm điều gì đó rồi quay người đi vào phòng.

Chẳng mấy chốc lại ra, trên tay ôm một nắm táo mật.

Cha chồng bỗng hỏi:

“Ngươi là đường cùng mới lấy con trai ta, trong lòng có oán hận gì chăng?”

Ta cụp mắt, ngẫm nghĩ rồi đáp thực lòng:

“Con đã nhận của chàng ấy hai gánh sính lễ, là tiền cứu mạng tiểu nương con. Đã nhận sính lễ, thành hôn ước, chuyện sau này không hối hận.”

Oán hay không oán, nói nhiều cũng vô ích.

Thành thân với Giang Thiếu Lăng, là lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh khi đó.

Huống hồ, tuy hắn ngốc nghếch, nhưng lòng dạ thuần hậu như trẻ thơ, thiên hạ có mấy người được như hắn?

Dừng một chút, ta lấy hết can đảm hỏi lại: “Vậy phụ thân có hối hận chăng?”

Với gia thế Giang gia, bỏ ra chút tiền cưới mấy nha hoàn xuất thân nghèo khó, ngày ngày hầu hạ Giang Thiếu Lăng, cũng chẳng khó khăn gì.

Nhưng đã là nhà buôn, đến kẻ ngốc cũng phải tính toán sao cho tận dụng hết giá trị.

Gả cho hắn một nữ tử mang danh thanh bại danh liệt, chỉ vì muốn nối chút quan hệ với thế tộc, để sau này trong cung còn có người có thể nói đỡ vài câu.

Thế nhưng Giang Thiếu Lăng dù sao cũng là người ngốc, ở trong viện nhà mình còn bị hạ nhân khinh thường, huống gì vào chốn như Lâm phủ?

Cha chồng không đáp.

Ánh mắt ông sâu thẳm, sắc mặt cũng không biểu lộ rõ ràng ông có bất mãn với nhà họ Lâm hay không.

Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng:

“Chỉ với hai gánh sính lễ, mà ngươi đã cứu được tiểu nương một mạng. Vậy ngươi có từng nghĩ, làm sao để bà ấy sống an yên sung túc cả đời chưa?"

Ta giật mình: “Ý phụ thân là…”

“*Trưởng phòng của Giang gia sớm muộn gì cũng phải có một người quản sự.”

(*Trưởng phòng: nhánh trưởng của một gia tộc, con cháu dòng trưởng)

Nghĩ lại thì trong lòng cha chồng, ít nhiều gì vẫn thấy không cam.

Con trai mình, bị mình xem nhẹ với bị người ngoài coi khinh, rốt cuộc vẫn là hai chuyện khác nhau.

Việc được học nghề buôn bán ở Giang gia, đối với ta mà nói, không đơn thuần chỉ là chuyện tiếp quản việc lớn của trưởng phòng, mà là cho ta một con đường để an thân lập mệnh.

Ta quỳ xuống, hành lễ cảm tạ một cách cung kính.
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 5: Chương 5



Cha chồng có lẽ vẫn còn hờn giận với nhà họ Lâm, lạnh lùng hừ một tiếng:

"Việc buôn bán có môn có đạo, đợi ngươi học xong hãy cảm ơn cũng chưa muộn.”

Từ đó trở đi, ta mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ.

Ta dậy từ rất sớm, học đánh bàn toán, đợi đến đêm khuya vắng người lại học xem sổ sách.

Ban ngày thì chẳng còn thời gian, Giang Thiếu Lăng rất bám người, muốn xem kiến, muốn nhặt lá rụng, muốn bắt cá dưới tán lá sen.

Hắn thích đồ ngọt, nghe người lớn tuổi trong nhà nói, hồi nhỏ hắn ngốc nghếch, mẹ chồng từng mời rất nhiều đại phu tới xem.

Uống biết bao thuốc đắng chất cao như núi, khóc đến khản cả giọng.

Vì ăn ô mai quá nhiều, đến khi thay răng năm bảy tuổi, lại khổ không kể xiết.

Tính ra thời gian ấy, mẹ hắn đã không còn.

Chỉ e trong lòng có khổ, chẳng biết giãi bày cùng ai.

Ta dùng nhân táo trộn với mật hoa, làm thành bánh bao cho hắn, dặn hắn mỗi ngày chỉ được ăn một cái.

Thế mà đến đêm, vừa vén chăn lên, hai cái bánh bao tròn vo lăn ra. Giang Thiếu Lăng gối lên một đống vụn bánh, nhìn ta cười ngây ngô.

Ta cạn lời, rõ ràng là đã dỗ hắn ngủ rồi ta mới sang phòng ngoài xem sổ sách kia mà.

Ta kéo hắn dậy, phủi sạch vụn bánh đầy giường, hắn đứng bên cạnh, còn biết đưa ta cái nia.

Ta tức đến mắng: “Chàng rốt cuộc là ngốc hay không ngốc đấy?”

Giang Thiếu Lăng cười ranh mãnh, ngơ ngẩn giang tay về phía ta: “Lâm Khê, ở bên ta.”

Đợi đến khi ta đã đánh bàn toán thành thạo, cha chồng thử ta mấy câu hỏi trong sổ sách, ta đều đáp trúng, thế là chìa khóa phòng lớn rơi vào tay ta.

Ta đi tìm người dắt mối, mua lại mấy nha hoàn.

Toàn là những kẻ người ta chọn bỏ lại: một người mặt đầy rỗ, một người mắt không tốt, còn lại là một tiểu tư gầy như cọng rơm, lại còn khập khiễng.

Không còn cách nào, đám người trước đây ai nấy đều mong được điều qua phía Nhị thiếu gia.

Người tốt, trưởng phòng chúng ta không giữ nổi.

Thà chọn người không ra gì mà chịu làm, còn hơn phí thời gian vào chuyện trong nội viện.

Ngày ta thay toàn bộ người trong viện, Giang Thiếu Lăng không chịu ăn cơm. Hắn thấy người rót trà cho mình là người lạ, liền theo phản xạ rụt lại.

Ta vỗ về tay hắn, trong lòng áy náy:

“Chỉ lần này thôi, lần sau nhất định chọn cho chàng những người tốt nhất.”

Tiền tiết kiệm được từ việc thay người, ta dùng để mua các loại vải vóc.

Đợi đến khi hắn ngủ rồi, ta thắp đèn sang gian ngoài, thử may lại y phục của các mỹ nhân được ghi chép trong cổ thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tin tức đương nhiên không giấu nổi cha chồng, ông đến viện nhỏ của ta, hỏi:

“Ngươi nghĩ gì mà làm vậy?”

Ta đáp:

Hồng Trần Vô Định

“Hiện nay trên thị trường, phần lớn hoa văn kiểu dáng và lối trang điểm đang thịnh hành đều bắt nguồn từ trong cung. Năm xưa Tiên đế vì Quý phi mà sáng tạo kiểu trang điểm gọi là ‘Giảo lê trang’, lời ca tụng lan khắp kinh thành, các tiểu thư quý nữ thi nhau họa theo.”

“Cho nên, đẹp hay không không quan trọng bằng chuyện phía sau nó có một câu chuyện hay. Nếu vải vóc của Giang gia có thể được quý nhân trong cung khoác lên người, lại khen lấy một tiếng, tự nhiên chẳng còn gì tốt hơn.”

“Chỉ là chúng ta không phải hoàng thương, quý nhân đương triều không dễ mong chờ, nhưng quý nhân tiền triều thì nhiều vô kể.”

“Năm xưa Dương Quý phi với vũ khúc ‘Nghê Thường Vũ Y’ trứ danh cả thiên hạ, nay thi văn vẫn còn, nhưng ai từng thấy bộ y phục ấy thực sự trông ra sao? Nếu ta nói thứ ta bán chính là bộ ấy, thì ai có thể nói không phải?”

“Nữ nhân trên đời ai mà chẳng yêu cái đẹp? Ai mà không muốn bắt chước Dương Quý phi, khoác y phục ấy múa một điệu cho người trong lòng?”

“Theo ý con dâu, một bộ y phục, quý ở chỗ câu chuyện phía sau. Một bộ thường phục bán được một quan tiền, nhưng nếu nói là kiểu dáng Quý phi từng mặc, vậy thì có thể bán được bao nhiêu?”

Cha chồng nghe xong, trong mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng.

Ông vuốt chòm râu, hiếm hoi khen một câu: "Hiếm thấy ngươi nghĩ được như vậy."

Ta ngượng ngùng mỉm cười: “Con dâu xưa nay chưa từng buôn bán, chỉ là nghĩ vậy thôi. Còn cụ thể phải làm thế nào, vẫn mong phụ thân chỉ dạy thêm.”

Ba tháng sau, đợt y phục đầu tiên được tung ra thị trường, bán tốt ngoài dự đoán.

Cha chồng chia cho trưởng phòng hai phần lợi nhuận, lại giao cho ta một cửa hiệu ở ngõ Tứ Tỉnh để trông coi.

Tiền vụn trải đầy một bàn, ta chưa từng thấy nhiều bạc đến thế, mừng rỡ đến mất ngủ.

Giang Thiếu Lăng thì không vui, đập đập giường, bĩu môi nói: “Ngủ.”

Ta ôm đống bạc trong lòng, hớn hở bảo: “Tướng công, ngày tháng của chúng ta sắp khá lên rồi!”

Hắn nào quan tâm gì đến khá hay không khá, chỉ lặp đi lặp lại: “Ngủ.”

Ta cười tít mắt: “Ngày tháng của chúng ta sắp khá rồi, khá lên, chàng biết 'khá' là gì không? Nghĩa là sau này chàng muốn mua táo mật là có thể mua, không cần phải xin bạc phụ thân nữa.”

Lần này hắn nghe hiểu rồi, cũng cười tươi rói: “Mua! Ngày mai!”

Hôm sau, bên Nhị phòng truyền tin đến, Nhị thiếu gia bao trọn một chiếc họa thuyền dạo hồ, mời chúng ta cùng đi.

Ta vốn hay say sóng, nhưng Giang Thiếu Lăng lại háo hức vô cùng, so với ở nhà đếm kiến thì du hồ thú vị hơn nhiều.

Thấy hắn thật sự muốn đi, ta liền dặn hắn dọc đường phải nghe lời đệ đệ, còn ta thì đi ra phố mua ô mai cho hắn, về sẽ có món ngon.

Tiệm ô mai ta ghé là Thiên Hương Lâu nổi danh nhất thành. Mùi vị nơi ấy hảo hạng, giá cũng cao hơn chỗ khác một chút.

Trước đây Giang Thiếu Lăng không được sủng ái, mỗi lần mua gì đều phải qua phòng thu chi lĩnh bạc.

Dù Giang gia chẳng thiếu tiền, nhưng cầm bạc người khác vẫn thấy ngại, lại sợ thiên hạ đàm tiếu.

Giờ thì khác, ta có thể tiêu bạc mình kiếm được.
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 6: Chương 6



Ta mua một túi đầy ắp, đi ngang một gánh hàng rong, lại chọn thêm một cân sơn tra hảo hạng, nghĩ bụng sẽ về làm kẹo hồ lô cho hắn ăn.

Khi kẹo hồ lô làm xong, mặt trời còn chưa ngả về tây.

Tính toán thời gian, hắn chắc còn lâu mới về, ta đang chuẩn bị tìm vật gì chắc tay để xiên hồ lô thì chợt thấy tên tiểu tư khập khiễng chạy tới.

Hắn vừa chạy vừa thở, mồ hôi đầy đầu, môi trắng bệch như tuyết, dáng vẻ chẳng khác nào Thải Liên năm đó khi tiểu nương ta lâm nguy.

Tim ta giật thót, kẹo hồ lô vừa làm xong liền rơi lả tả xuống đất.

Ta ngơ ngác mở miệng, còn chưa kịp hỏi, đã nghe hắn nói:

“Không xong rồi! Đại thiếu gia rơi xuống nước rồi!”

6

Giang Thiếu Lăng c.h.ế.t rồi.

Trước khi chết, hắn nói muốn vớt mặt trời trong nước.

Nói rằng mặt trời đỏ au tròn trĩnh, giống y như quả táo mật lớn, Lâm Khê không đi du hồ cùng, hắn muốn mang về cho nàng xem.

Ngươi xem kìa, đúng là một kẻ ngốc thật sự.

Ngốc đến nỗi c.h.ế.t cũng vì ngốc.

Thi thể của hắn phải vớt suốt ba ngày mới lên được, khi lên đã bị ngâm đến trắng bệch, mọi người đều không cho ta nhìn.

Ta nói: “Ta đã nhận hai gánh sính lễ của chàng, phải nhìn một lần, tiễn chàng đoạn đường cuối.”

Ta nhìn rồi. Mọi người nói đúng, thật sự rất khó coi.

Vừa xấu xí, vừa thảm thương.

Ta hỏi có cách nào khiến hắn dễ nhìn hơn không.

Bọn họ đáp: không có. Trừ phi đem thiêu, hóa thành tro bụi.

Chỉ là một câu nói đùa — “thiêu xác rải tro”, có ai thật sự lại làm thế?

Nhưng ta nghe xong lại cảm thấy rất hay.

Hắn thích chơi, nhưng vì là kẻ ngốc, bị người trong nhà quản chặt, là thân nam nhi mà chẳng mấy khi được ra khỏi cửa.

Nếu hóa thành tro bụi, có lẽ sẽ được tự do đi khắp nơi.

Ta nói với người phụ trách mai táng: “Xin hãy hỏa táng tướng công của ta.”

Người đó sững sờ rất lâu, mới hiểu được cái chữ “hỏa táng” trong lời ta có nghĩa là gì.

Việc này là đại bất kính, hắn ấp a ấp úng bảo, chuyện này e rằng vẫn nên xin ý của chủ nhà họ Giang.

Ta gật đầu, đến tìm cha chồng.

Hồng Trần Vô Định

Ông xưa nay vốn không thích đứa con trai này, giờ tóc bạc tiễn đầu xanh, lại như già thêm mấy tuổi.

Sau khi ta nói rõ ý định, người vẫn được xưng là “thần tài mặt cười” kia liền vung tay, tát thẳng một cái.

Lực mạnh đến nỗi suýt làm ta choáng váng ngất đi.

Ông tức đến nỗi không nói nên lời.

Ta nuốt ngụm m.á.u tanh trong miệng, cắn răng chịu đau, cảm thấy chưa bao giờ mình lại cứng cỏi đến vậy.

“Con dâu về Giang gia mới nửa năm, ăn nói hơi ngông cuồng, nhưng nửa năm nay có lẽ còn hơn hai mươi năm phụ thân ở cạnh tướng công. Người cuối cùng trong miệng chàng gọi là con. Có lẽ, con mới là người hiểu chàng nhất.”

“Người đã mất, nhập thổ kiểu gì, cũng chỉ là làm cho người sống nhìn mà thôi. Để chàng được đi khắp nơi một phen, không tốt sao? Nhà ở đây, chàng sẽ biết đường quay lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cha chồng ta giận đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay ra cửa, đuổi ta cút ra ngoài.

Ta cung kính dập đầu ba cái, trước khi rời đi, để lại trên án thư của ông một quả táo mật.

Ba ngày sau, Giang Thiếu Lăng được mai táng. Cuối cùng vẫn là hỏa táng.

Cha chồng không dự, ông không muốn gặp ta nữa, cửa hiệu ở ngõ Tứ Tỉnh cũng bị thu lại.

Hạ táng chỉ là một quan tài rỗng. Ta thay hắn đỡ linh cữu, khẽ hỏi:

“Giang Thiếu Lăng, sao chàng mau quên đến vậy?”

“Ta chẳng phải đã nói rồi sao, ngày tháng của chúng ta sắp tốt rồi mà?”

“Giang Thiếu Lăng… Đông đến nước lạnh, chàng có lạnh không?”

Hắn nhất định sẽ không trả lời ta. Ngay cả lúc còn sống, hắn cũng chưa từng trả lời.

Hắn chỉ biết ngốc nghếch nhìn ta, gọi: “Lâm Khê.”

Gió lướt qua má, cuối cùng ta cũng không nhịn được mà rơi lệ:

“Giang Thiếu Lăng, đồ ngốc! Đồ ngốc! Ngốc c.h.ế.t đi được! Ta sẽ đến miếu thắp hương cho chàng, cầu cho kiếp sau, chớ làm kẻ ngốc nữa! Hãy làm Trạng nguyên, trí nhớ siêu phàm, thông minh tuyệt đỉnh!”

Thiêu xác rải tro, tang lễ làm ầm ĩ chấn động kinh thành, mắng chửi nổi lên bốn phía.

Đa phần đều nói ta hà khắc với Giang Thiếu Lăng, đổi hết đám nha hoàn tốt trong viện hắn, đưa vào mấy kẻ thấp kém tạp nham, chỉ để tiết kiệm ngân lượng đút túi riêng.

Cũng có người nói, Giang Thiếu Lăng là do ta cố ý hại chết, nhằm chiếm đoạt sản nghiệp của trưởng phòng nhà họ Giang.

Dù sao làm quả phụ cũng còn hơn gả cho một kẻ ngốc.

Thì ra danh tiếng của một người có thể tệ đến như vậy.

Nữ phụ độc ác nhất trong sách, cũng chỉ đến thế là cùng.

Cửa hiệu ở ngõ Tứ Tỉnh không còn nữa, ta giữ đúng lời, đến Bạch Vân Tự ngoài kinh thành dâng hương.

Trước cổng Bạch Vân Tự, xe ngựa nườm nượp. Ta quỳ giữa đám hương khách, ngẩng đầu nhìn tượng Phật từ bi hiền hậu, gương mặt tràn đầy khoan dung.

Ta đã rất lâu không lễ Phật nữa rồi. Năm đó tiểu nương ta bệnh nặng, ta từng cầu khẩn chư thiên thần Phật, không ai đáp lại.

Từ đó, ta không cầu nữa.

Lần này là vì Giang Thiếu Lăng.

Ba nén nhang được châm, ta thành kính dập đầu.

"Giang Thiếu Lăng, kiếp sau xin đầu thai làm người thông minh hơn, đừng khổ như kiếp này.”

“Còn nếu không may vẫn là một kẻ ngốc, vậy chàng cứ đến tìm ta. Người khác không lo cho chàng, ta sẽ lo."

Cầu cho kiếp sau xong, ta muốn xin gặp đại sư Khổ Trí.

Tiểu sa di nói đại sư đang tiếp khách.

Ta bảo không sao, bây giờ ta có rất nhiều thời gian để chờ.

Một đợi là hai canh giờ.

Hai canh giờ sau, cửa mở, người bước ra cùng đại sư là một người ta từng gặp.

Dáng người cao ráo, tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, chính là vị Tử Thần Quân từng cứu mẹ con ta ngày đó.

Tử Thần Quân địa vị cao quý, chẳng phải người thường có thể gặp.

Ta bước lên trước, hai tay khép lại đặt bên hông, hành một lễ trang trọng nhất.
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 7: Chương 7



Thị vệ đứng hầu cạnh hắn thấy thế, kinh ngạc nói:

“Quân thượng chúng ta đúng là được hoan nghênh, ngươi là nữ tử nào mà đuổi đến tận Bạch Vân Tự? Chốn Phật môn thanh tịnh, há để ngươi làm càn?"

Ta như chẳng nghe thấy, quỳ xuống tại chỗ.

Tên thị vệ kinh hãi, vội vàng tiến tới đỡ ta dậy:

“Chỉ trách một câu, sao lại quỳ rồi? Quân thượng, ngài cũng thấy rồi đấy, thuộc hạ tuyệt không làm khó nàng ấy.”

Có lẽ bọn họ đều không nhớ ta nữa, mà Tử Thần Quân chắc cũng không nhớ.

Nhưng ân tình ấy, ta không thể quên.

Hồng Trần Vô Định

“Ngày đó ở Lâm phủ, tiểu nương ta thập tử nhất sinh, đa tạ quân thượng đã ra tay cứu.”

Tử Thần Quân đứng cao nhìn xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.

Một lúc sau, hắn hơi gật đầu, giọng cũng nhàn nhạt: “Chỉ là việc nhỏ, không cần cảm tạ.”

“Chuyện nhỏ trong mắt quân thượng, với ta lại là ân cứu mạng. Hôm nay may mắn gặp được, lẽ ra phải quỳ tạ ơn. Nay ta thân thế sa sút, nhưng nếu có ngày mai, tất sẽ báo đáp.”

Dứt lời, ta dập đầu thật sâu một cái, rồi mới đứng dậy.

Lúc ấy, đại sư Khổ Trí, người đứng bên nãy giờ lặng im, cuối cùng cũng cất tiếng:

“Nữ thí chủ này, nếu không phải đến tìm Lăng tiểu hữu, vậy chờ nơi đây hẳn là muốn gặp bần tăng. Không biết thí chủ có điều gì nghi vấn?”

Ta đáp:

“Con có một mối nghi, mong đại sư thỉnh giải. Người ta thường nói ‘Phật độ chúng sinh’, con đã cố gắng nhìn đời thông suốt, không oán trời không trách người, nhưng vì sao vận mệnh của con vẫn khổ hơn người khác một chút?”

Năm ấy ta mười lăm tuổi, chưa xuất giá đã biết cầm d.a.o c.h.é.m người, danh tiếng bại hoại, gả cho một người không hiểu sự đời.

Vốn tưởng ngày tháng mới bắt đầu tốt lên, lại nhìn tướng công nhắm mắt lìa đời. Tương lai mịt mờ, không thấy lối ra.

Đại sư đáp: “Phật độ người có duyên, có lẽ duyên chưa đến.”

Ta cau mày hỏi:

“Vậy khi nào mới đến? Người hữu duyên thì nhiều, một đời người ngắn ngủi như thế, nếu con không đợi được Phật đến độ, thì sao? Nếu không đợi được vậy chẳng phải không bằng tự độ lấy mình sao?”

Đại sư vuốt râu mỉm cười: “Xem ra nữ thí chủ đã tìm được Phật trong lòng mình rồi.”

7

Cha chồng không muốn gặp, nhưng ta thì nhất định phải gặp.

Ta làm lại kẹo hồ lô mới, lại mua một đợt trống lắc tay và chuồn chuồn tre, mỗi khi ban ngày đến, ta liền ra trước tiệm may của Giang gia phát miễn phí.

Trẻ con tụ lại đông, sẽ kéo theo cả các bà mẹ. Dù có mua hay không, chỉ cần cửa tiệm đông người thì trong mắt người ngoài cũng giống như buôn bán phát đạt.

Tối đến khi cửa tiệm đóng, ta lại ngồi đợi cha chồng bên ngoài thư phòng.

Trước đây, ta là thứ nữ của Lâm phủ, tuy không được sủng ái, nhưng giữa ta và con phố sầm uất ngoài kia, vẫn có một bức tường viện bao bọc.

Ta từng nghĩ, bán hàng ngoài phố, chỉ cần vứt bỏ thể diện là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nào ngờ, đó mới chỉ là bước đầu.

Thiếu nữ thế gia vẫn luôn giữ dáng vẻ đoan trang, giọng nói nhẹ nhàng như oanh ca.

Thế mà chỉ rao hàng một ngày, cổ họng ta đã khàn đặc.

Khàn tiếng thì thôi, uống nước là khỏi, cùng lắm sau này giọng hơi khô cứng chút cũng được.

Khổ nhất là tê cóng.

Gió lạnh ngoài trời táp thẳng vào mặt, mỗi ngày phần lớn thời gian ta đều ở bên ngoài. Tai, đầu ngón tay đều nổi mẩn đỏ.

Vết thương dạng này, tốt nhất phải ở nơi ấm áp khô ráo để hồi phục, tuyệt đối không được bịt kín, nếu nhiễm trùng, sẽ càng khó lành.

Nhưng ta không còn lựa chọn. Bàn tay thương tích bày ra sẽ làm khách sợ, ta đành nhét vào trong găng len, chỉ đợi đêm khuya mới cởi ra hong gió.

Ta chưa từng nghĩ, mình sẽ gặp lại Tống Thư Bạch trong hoàn cảnh thế này.

Hắn ngồi yên trong xe ngựa, không biết đã nhìn bao lâu.

Người cũ gặp lại, ta làm quả phụ, tự mình bày hàng mưu sinh nơi đầu đường; còn hắn đầu đội ngọc quan, tiền đồ rộng mở.

Lẽ ra, người xấu hổ phải là ta. Nhưng khoảnh khắc mắt chạm mắt, hắn lại vội kéo rèm xe xuống.

Ta không bỏ lỡ tia do dự trong mắt hắn.

Ta đứng yên tại chỗ, khẽ khựng lại, rồi bất giác bật cười khẽ.

Sao lại thành ra thế này, Tống Thư Bạch?

Ngươi sợ ta bám lấy ngươi không buông sao?

Ngươi với ta sớm đã đoạn tuyệt ân nghĩa rồi.

Một tháng sau, cha chồng rốt cuộc cũng chịu gặp ta.

Ông đùa nghịch con chim trong lồng bên cửa sổ, giọng điệu chẳng gọi là dễ nghe:

“Ngươi chịu khổ thế, chẳng phải vì muốn giành lại cửa hàng ở Tứ Tỉnh sao? Người ta nói thương nhân coi trọng lợi nhuận, ta nhìn ngươi, quả thật có tư chất làm thương nhân. Tướng công c.h.ế.t rồi, mà ngay cả làm bộ khóc mấy hôm cũng không thèm, thật đúng là…”

Ta cúi đầu, đáp:

“Khóc để làm gì? Con dâu từng hứa với tướng công, sau này phải cho chàng thứ tốt nhất.

Trưởng phòng của Giang gia không được phép bị khi dễ nữa. Cửa hiệu ở Tứ Tỉnh, con dâu không muốn lấy không. Sau này làm ăn có lời, sẽ hoàn lại cho phụ thân.”

Cha chồng trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu:

“Nếu nói về nữ nhân thiên hạ, ngươi quả thật là người có nghị lực. Nhưng mở cửa buôn bán, chỉ có nghị lực thì chưa đủ. Ngươi còn cần phải linh hoạt, biết cúi biết ngẩng, miệng cười đón khách, dẻo miệng lấy lòng người. Hàng hóa có tốt hay không là một chuyện, có làm khách vui vẻ hay không lại là chuyện khác. Tính ngươi quá thẳng, quá cứng, thật ra không hợp làm ăn.”

Ta đáp:

“Vậy nên con dâu mới tới cầu phụ thân, nhờ giúp đỡ việc thứ hai.”

Cha chồng ngẩng mắt, ngạc nhiên: “Ồ? Còn chuyện thứ hai?”

“Con muốn xin phụ thân, mỗi khi ra ngoài xã giao, mang con theo một lần. Dù là rạp hát hay trà lâu, chỉ cần cho con đi theo. Phụ thân làm sao để nói chuyện trong tiệm, con dâu có thể dùng mắt nhìn, tai nghe. Nhưng những lúc kín đáo thiết lập quan hệ, kết giao riêng tư… con dâu lại không được thấy. Con dâu chẳng cầu nhiều, chỉ mong phụ thân dẫn đi một lần là đủ.”
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 8: Chương 8



Tay cha chồng đang đùa chim bỗng dừng lại, hồi lâu không rõ là lời châm chọc hay khen ngợi:

“Cái tên Lâm Khê nghe nhỏ quá, ngươi nên gọi là Lâm Hải mới đúng.”

Ta khẽ mỉm cười, chậm rãi đáp:

“Làm một dòng suối nhỏ cũng tốt. Dòng chảy tuy mảnh, nhưng không dứt, len lỏi khắp nơi, nơi nào cũng có tia sinh cơ.”

Cửa hiệu ở ngõ Tứ Tỉnh lấy lại được, việc đầu tiên ta làm, là đến Thính Tuyết Lâu mời vài cô nương về.

Thính Tuyết Lâu từng là kỹ viện nổi danh nhất kinh thành, sau này có người mở Túy Nguyệt Lâu, mời những kỹ nữ Tây Vực đến múa, khiến Thính Tuyết Lâu dần vắng khách.

Ta đi vào ban ngày, càng thấy nơi đó tiêu điều.

Tiền trong tay ta không nhiều, chỉ chọn mấy cô nương dáng đẹp, còn mặt mũi tài tình gì đó đều không bắt buộc, càng rẻ càng tốt.

Mỗi mỹ nhân đều khoác lên mình một bộ y phục, che mạng sa, chỉ còn tà áo phiêu dật, người thì đứng, người thì ngồi, hoặc uống trà, hoặc gảy đàn, trước cửa tiệm liền thành một khung cảnh nên thơ.

Vải vóc chất đống trong cửa hàng thì là vật chết.

Hồng Trần Vô Định

Chỉ khi khoác lên người mỹ nhân, mới trở nên sống động.

Ta có nói rát họng cũng không bằng khách được nhìn tận mắt hiệu quả mặc lên người.

Tiệm bận đến độ mấy tiểu nhị đo vải cho khách không kịp thở, rảnh tay mới chặc lưỡi:

“Chưởng quầy, người nghĩ ra chiêu này đúng là lợi hại!”

Mỹ nhân mờ ảo như tranh, như trăng trong nước, người qua đường vừa nhìn đã vui mắt.

Chỉ tán gẫu dăm ba câu cũng kiếm được bạc, mấy cô nương của Thính Tuyết Lâu cũng vừa lòng.

Ta gảy bàn tính, trong lòng cũng vừa lòng.

Cửa hàng ở ngõ Tứ Tỉnh làm ăn quá tốt, cha chồng có ý chia thêm vài cửa hiệu cho ta.

Giờ đây ở Giang gia, ta cuối cùng cũng đã có tiếng nói.

Bạc kiếm được đợt đầu, ta thay toàn bộ người trong viện.

Lần này chọn đều là kẻ có dung mạo đoan chính, phẩm hạnh không tệ, từng người một đều là hàng tốt.

Tuyết rơi.

Ta lột vỏ một quả táo mật, bỏ vào miệng, vị ngọt đậm lan dần nơi đầu lưỡi.

Tuyết lác đác rơi trên hàng mi, lành lạnh ngấm vào trong hốc mắt, ta khẽ mỉm cười, xoay tay lau khô giọt lệ vừa mới lăn xuống.

Giang Thiếu Lăng, Lâm Khê đã làm được rồi, chàng thấy không?

8

Đông qua, lại một vòng xuân thu.

Miền Nam gặp đại hồng thủy, đến mùa thu thì lại thêm nạn châu chấu.

Ta thấy ở đầu chợ dán cáo thị, nói triều đình đã phát lương cứu đói, còn phái Tử Thần Quân đích thân đi thị sát quan lại vùng Lưỡng Giang.

Ông lão kể chuyện trong trà quán là người có kiến thức rộng rãi, rảnh rỗi bèn đập cây "tỉnh mộc" một cái, nói rằng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Miền Nam gặp thiên tai, thiên hạ ắt sẽ loạn; mà đã loạn, thì rất dễ sinh ra dân phản loạn. Tử Thần Quân chuyến này đi, cứu tế là phụ, dẹp loạn mới là chính."

Tối đó, ta ôm sổ sách tính toán suốt nửa đêm.

Hôm sau, Tử Thần Quân vừa bước ra khỏi phủ thì bị ta gọi lại.

Chưa đến giờ Dần, trời vẫn tối mịt.

Hắn khoác hồ cừu đen tuyền, gương mặt trắng như ngọc ẩn giữa màn đêm, dường như còn lạnh hơn cả sương thu.

Hắn lặng lẽ hỏi: “Chuyện gì?”

Ta rút từ trong tay áo ra một mảnh vải đã cắt sẵn, đưa sang:

“Nghe nói quân thượng sắp đi phương Nam cứu nạn, ta đặc biệt đến tiễn một chút. Tám trăm bộ áo mùa đông, mười ngày nữa có thể đến lấy. Loại vải trong tay quân thượng là hàng mẫu, phương Nam không lạnh bằng phương Bắc, ta ước chừng loại này đủ giữ ấm cho nạn dân. Có điều gấp gáp quá, may cắt còn thô, mong quân thượng đừng chê.”

Dân đói mà có cơm ăn, có áo mặc, nạn loạn cũng sẽ dịu đi.

Còn tám trăm bộ có đủ hay không, nhiều hơn ta thực sự không gắng nổi nữa rồi.

Tử Thần Quân khẽ liếc qua mảnh vải trong tay, cúi đầu nhìn ta, người vốn luôn hờ hững nay có thêm mấy phần kính trọng, e là đây là lần đầu hắn nhìn ta bằng ánh mắt nghiêm túc.

Giọng hắn vẫn lạnh và trong vắt, không nói nhận cũng chẳng nói không, chỉ nhàn nhạt bảo:

"Ân tình này, e là quá nặng."

Không chỉ là nặng.

Phải nói là dốc hết toàn bộ gia sản của ta! Một năm vất vả trắng tay, coi như đổ sông đổ biển!

Lòng ta rỉ máu, nhưng mặt vẫn tươi cười, làm bộ tùy ý:

“À chuyện đó thì… quân thượng từng có ơn lớn với ta, ta từng nói khi nào phát đạt sẽ báo đáp. Giờ coi như giữ lời. Ừm thì, thiên hạ hưng vong, ai cũng có trách nhiệm mà! Ngày xưa cũng từng có tiểu thư nhà thế gia quyên góp vàng bạc châu báu, ta chẳng qua là học theo người trước thôi.”

“Tiệm của ta ở ngay ngõ Tứ Tỉnh, giờ ở kinh thành cũng coi như có chút danh tiếng. Nếu quân thượng có rảnh, lúc nào cũng có thể ghé chơi.”

Sợ làm chậm việc hắn lên triều, ta vội cáo từ quay người rời đi, nhưng mới xoay lưng đã bị gọi lại.

Đôi mắt đen như mực kia nhìn ta chăm chú, hồi lâu mới hơi chắp tay, khẽ nói:

"Đa tạ cô nương nghĩa khí."

Trả được món ân tình trong lòng, ta nhẹ nhõm cả người, vui vẻ đáp lại:

“Quân thượng là người tốt, nhất định phải bình an trở về đấy nhé!”

Hai tháng trôi qua, Tết đã gần kề.

Cuối năm là lúc các thương nhân bận rộn nhất, ta mặc nam trang, cùng Giang Thiếu Thu xuống Tô Châu nhập hàng.

Đây là lần đầu tiên ta đi xa buôn bán, và hoàn toàn không giống như ta từng tưởng tượng.

Thì ra thương hành khổ cực đến thế.

Sợ gặp thổ phỉ cướp bóc, trên đường không được để lộ chút giàu sang nào. Thương đội toàn nam nhân, ăn uống cần dầu mỡ, dù có món mặn thì cũng chỉ toàn mỡ là chính.

Đi ngang một vùng hoang vu hẻo lánh, chẳng rõ giữa đông rét thế này mưa từ đâu đổ xuống lớn đến vậy, bọn ta bị kẹt lại trong hang núi, gió lạnh thấu xương, vài người hầu vội vàng nhóm lửa.

Ngoại bào, giày vớ ướt nhẹp được hong bên lửa, bốc lên một làn mùi khó nói, nồng nặc chua tanh, ta ngửi mà muốn nôn, vờ lấy cớ mệt, lui về góc vách ngồi một mình.
 
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều
Chương 9: Chương 9



Lúc này ngay cả thịt mỡ cũng không có. Ta lấy ra chiếc bánh bao lạnh từ sớm trong lòng áo, cắn một miếng, suýt nữa sứt cả răng.

Một túi nước được đưa tới bên cạnh.

Ngẩng đầu lên, là Giang Thiếu Thu, chẳng biết đã ngồi xuống từ lúc nào.

Hắn nói:

“Phong trần sương gió thế này, sớm đã bảo đại tẩu cứ ở lại kinh thành, đợi hàng đưa về là được rồi. Lần này ra ngoài, có hối hận không?”

Vải vóc ở Tô Châu, ta phải tự mình xem.

Thứ người khác mang về, chẳng qua là một góc nhỏ, biết đâu còn có món nào vừa mắt hơn?

Ta nuốt miếng bánh mềm ra nhờ nước lạnh, lắc đầu nói: “Không hối hận.”

Năm nay ta mười sáu tuổi, đã có thể tự kiếm tiền.

Ngược lại một năm trước, lúc muốn cứu mạng tiểu nương, ta phải quỳ gối cầu xin người ta, quỳ mãi không thôi.

Lùi thêm vài năm nữa, lúc đưa người ta mấy miếng bánh thịt, là phải cắt bớt từ khẩu phần ăn của mình ra.

Có lúc nghĩ lại, ta cũng không trách Tống Thư Bạch.

Lúc hắn đỗ đạt công danh, đừng nói mấy miếng bánh thịt, ăn gà quay mỗi bữa cũng chẳng phải chuyện khó.

Thứ ta coi là ân tình to tát, rơi vào mắt hắn, chỉ là một chút thương xót vụn vặt.

Chút xíu ân nghĩa như thế, mà đòi người ta phải tận tâm báo đáp, e là quá ép buộc.

Người ta vẫn nói nữ nhân như hoa, càng lớn càng nở, càng lớn càng đẹp.

Còn ta, càng lớn lại càng xấu.

Giờ tay mặt ta khô nứt, da mặt cũng tróc vảy, trên tai còn có cả tê cóng.

Da đen đi, người gầy đi, bụi bặm khắp người, chẳng còn gì tốt so với năm trước, chỉ cao lên được mấy phân.

Nhưng ngoại trừ dung mạo, vận mệnh của ta, đã nằm trong chính tay ta rồi.

9

Vải vóc từ Tô Châu vừa vận chuyển về chưa đầy ba ngày, ta liền nhận được đơn hàng lớn đầu tiên.

Người đến là quản gia Lăng phủ, đặt mua năm mươi xấp vải dày, năm mươi xấp vải mỏng, nói là để may y phục cho đám hạ nhân trong phủ.

Nhà họ Lăng là thế gia đại tộc, mua mấy trăm xấp vải cũng chẳng có gì lạ.

Lạ ở chỗ là đến mua của ta.

Với thân phận thế gia như Lăng phủ, từ lâu đã có nhà cung ứng riêng, đâu dễ gì đến hiệu ngoài mua hàng?

Ta đã từng vì gửi tám trăm chiếc áo mùa đông cho Tử Thần Quân mà suýt nữa khuynh gia bại sản.

Tính sơ sổ sách, lần này bạc thu về gần bằng phân nửa số đã mất.

Ta thở dài, chuyện đời, biết nói sao đây?

Ta gảy nhẹ bàn toán, rồi nói với vị quản gia: “Thật xin lỗi, vụ làm ăn này, không thể nhận.”

Lông mày lão lập tức dựng ngược, quát: “Chưởng quầy có ý gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta mỉm cười nhạt, khách khí đáp:

“Đại thúc, thật sự không làm được. Làm phiền ông chuyển lời đến quý phủ quân thượng, ngài ấy chắc sẽ hiểu ý ta.”

Tiểu nương sống dưới tay đích mẫu bao năm, chuyện bị cắt xén tiền tháng là chuyện thường như cơm bữa.

Từ sau khi chân bà bị đánh gãy, đi lại khó khăn, cũng chẳng còn ra ngoài nhiều, trong mắt phụ thân, bà đã hoàn toàn thất sủng.

Giờ ta đã có cửa tiệm, mỗi ba tháng đều gửi bạc về cho tiểu nương.

Mùa hè để bà ăn trái cây tươi, mùa đông có thể đốt lò than tốt.

Ta là con gái đã xuất giá, về thăm nhà quá nhiều, sợ đích mẫu khó chịu, ngấm ngầm làm khó bà.

Hồng Trần Vô Định

Vì thế ta nhờ người mang tới một con vẹt, đã dạy sẵn, biết nói “Đại cát đại lợi” với “Trường mệnh phú quý”.

Thải Liên gửi tin rằng tiểu nương gần đây đã tăng cân, rảnh rỗi còn hay đùa với con chim, cho nó ăn mấy hạt kê.

Ta sờ lên phần lưng gầy nhẳng sau những chuyến buôn, nghĩ thầm: người này chịu khổ, người kia được yên vui, đời là như vậy, cũng đáng thôi.

Phụ thân ta khôn khéo xã giao, đúng là đã cầu được như ý, vừa mới được thăng một cấp quan, cả nhà chuyển đến khu Trường An Đạo.

Lần này thì xung quanh không còn hàng xóm sa sút nữa rồi.

Phụ thân đắc ý chốn quan trường, giá trị của đại tỷ cũng theo đó mà lên cao.

Nghe tiểu nương kể, đích mẫu ban đầu định gả nàng cho công tử nhà Thị lang bộ Hộ, giờ lại thấy không xứng, đang muốn vươn tay cao hơn.

Vươn đến ai?

Vươn đến chính là Tử Thần Quân Lăng Túc.

Triều đại đổi thay, nhưng thế gia vẫn đứng vững, thậm chí có thể khuynh đảo cả hoàng quyền khi cần.

Tử Thần Quân xuất thân từ Lăng thị, một trong những gia tộc đỉnh cao nhất thiên hạ, tuổi trẻ đã nắm đại quyền, là đương kim gia chủ nhà họ Lăng.

Ngay cả chữ “Thần” trong tước hiệu của hắn, cũng là một chữ mà chỉ hoàng đế mới có thể dùng.

Tử Thần Quân đã gần ba mươi mà chưa cưới, đừng nói chính thê, ngay cả vị trí trắc thất cũng khiến người ta tranh đến đầu rơi m.á.u chảy.

Phụ thân ta khéo giao thiệp, đã nhờ người đứng giữa kết nối, mời Tử Thần Quân đến phủ dùng tiệc.

Đây là lần thứ hai hắn đến Lâm phủ. Lần đầu bị ta gây chuyện, không mấy vui vẻ.

Lần này, phụ thân dốc toàn lực tiếp đãi, đến cả đích mẫu cũng đích thân xuống bếp nấu canh dâng món.

Trong phủ có quý nhân đến, ta vốn là người không được hoan nghênh, chỉ ngồi một lát với tiểu nương rồi rời đi.

Nào ngờ, trên hành lang lại chạm mặt Lâm Tuyết.

Nàng ta ăn mặc rực rỡ, tai đeo đôi khuyên vàng ròng, bộ y phục đang mặc chính là vải vân cẩm, ngàn vàng khó cầu, đến cả tiệm ta cũng chỉ có vài xấp ít ỏi.

Phụ thân đã sắp đặt, để nàng dâng trà cho Tử Thần Quân.

Lâm phủ có nữ nhi vừa đến tuổi cặp kê, nuôi trong khuê phòng chưa lộ diện, là chính hay trắc, phải thử mới biết.

Ta nghĩ cơ hội này chắc chắn là điều Lâm Tuyết tha thiết cầu mong.

Chuỗi hạt Phật trong tay nàng lần trước ở Bạch Vân Tự, ta từng thấy một chuỗi y hệt trên tay Tử Thần Quân.

Ngay từ lần đầu tiên Tử Thần Quân đến Lâm phủ, nàng hẳn đã nhất kiến chung tình.
 
Back
Top Bottom