Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 15: Hào quang


Cháo gạo trắng bỏ thêm đường rất ngọt. Vọng Hi ăn rất vui vẻ. Lúc đó cô chợt hiểu, cô thấy vui vẻ không phải bởi vì cháo gạo trắng này ăn ngon, mà là bởi vì cháo đó là do Hoắc Kỳ mua.

Từ sau khi bước chân vào nhà họ Hoắc, cô luôn luôn cảm giác mình như một hồn ma lang thang, suốt ngày chỉ có thể bay quanh người Hoắc Kỳ.

Mà hết lần này tới lần khác Hoắc Kỳ lại còn cưng chiều con quỷ nhỏ là cô đây, người khác không ai dám nói một câu không tốt nào với cô. Đưa cô đi chơi, cùng quậy hết mình. Cô chạy theo bọn họ, lâu dần c*̃ng trở nên ngang ngược chẳng coi ai ra gì.

Từ năm mười bốn tuổi đến khi mười sáu tuổi.

Ở tuổi mười sáu, bỗng nhiên Đường Gia Thụ lại say mê tiểu thuyết tình cảm, cũng khiến Vọng Hi bị đầu độc theo.

Tất cả những quyển tiểu thuyết tình cảm đó, quyển nào cũng nói nữ chính nhất định sẽ thuộc về nam chính. Lúc đó, tâm tình thiếu nữ của bọn họ tràn đầy khát khao, lầm tưởng mình chính là nhân vật nữ chính đó.

c*̃ng từ rất lâu rồi, cô đã hiểu Hoắc Kỳ và mình không hề có quan hệ máu mủ.

Dù không thể nói rõ được cũng không hiểu tường tận được, nhưng cứ như vậy đã thầm gọi tên Hoắc Kỳ.

Tình yêu vô cùng mơ hồ, những cảm xúc lẫn lộn kia cũng thế.

Dù sao thì ngay từ đầu đã không thể phân rõ được rồi.

Chính là từ lúc đó cô bắt đầu mơ tưởng đến Hoắc Kỳ.

Đường Gia Thụ cũng là từ khi ấy, bắt đầu say mê Giản Trình Ý.

Bởi vậy có thể thấy được hai người bọn họ đều ngu xuẩn, quả thật là rất ngu xuẩn.

Hồi đó Hoắc Kỳ rất chịu khó thay bạn gái, ăn chơi tới bến, kiểu nào cũng có. Nhưng không ngoại lệ, ai nấy đều là mặt xinh, chân dài.

Chị gái xinh đẹp mà Vọng Hi gặp mặt lần đầu tiên kia, không biết đã lặn mất tăm từ khi nào rồi, sợi dây chuyền cô ấy tặng, cô đã cẩn thận cất vào trong một chiếc hộp.

Mặc dù như thế, Vọng Hi vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có vị trí cao nhất trong tim Hoắc Kỳ.

Bởi vì cô không hề giống với những người khác.

Những cô bạn gái kia, nói đổi là đổi ngay, Hoắc Kỳ thậm chí còn không hề chớp mắt chút nào.

Trò vặt này của Đường Gia Thụ, cô đã dùng từ lâu rồi.

Vọng Hi còn từng nói với anh: Cậu út, cháu không thích người bạn gái này của cậu chút nào.

Hôm sau, anh lập tức đổi sang một cô bạn gái khác.

Vọng Hi thấy vậy còn rất đắc chí, nhiều năm về sau nhìn lại, chỉ cảm thấy mình phải gọi là max ngu xuẩn.

Vọng Hi nằm trên giường một lát, điều chỉnh tốt lại tâm tình, sau đó mới đến đoàn làm phim.

Lâm Sơn nhìn cô một cái, nói: “Chú ý cơ thể đấy nhé, người trẻ tuổi.”

Vọng Hi không muốn để ý tới anh ta, để mặc thợ trang điểm trang điểm cho mình, còn mình thì đọc kịch bản.

Hôm nay thuận lợi hơn hôm trước, cuối cùng thì Vọng Hi cũng không gây cản trở nữa.

Lâm Sơn không biết là trêu chọc hay là thật lòng khen cô: “Tổng giám đốc Hoắc thật đúng là một liều thuốc tốt mà.”

Vọng Hi lườm mắt, cô cũng không hề muốn né tránh. Dù sao thì Hoắc Kỳ cũng bỏ tiền ra, cô sợ cái gì chứ.

Lâm Sơn thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, bỏ đi.

Tiêu Thời ở một bên cười trộm, chờ Lâm Sơn đi rồi mới đến gần, giơ ngón tay cái về phía Vọng Hi.

“Đỉnh của chóp đấy, Vọng Tiểu Hi, Đạo diễn Lâm mà em cũng dám lườm nữa.”

Trải qua mấy ngày diễn chung, bọn họ đã miễn cưỡng có thể tính là có tình cách mạng hữu nghị. Mặc dù người đại diện của Tiêu Thời vẫn luôn đề phòng Vọng Hi như phòng sói, bảo vệ trinh tiết của anh ta rất cẩn thận.

Không ngờ đồng chí Tiêu Thời lại không biết ý, còn rủ rê Vọng Hi chụp một bức ảnh chung, rồi đăng ngay lên Weibo.

Chuyện này lập tức gây nên một chấn động lớn, Weibo của Vọng Hi cũng tăng thêm nhiều lượt theo dõi, mặc dù đại đa số là để vào mắng cô.

Vọng Hi không thèm để ý đến những chuyện này, cô tắt điện thoại di động, đeo bịt mắt rồi nằm lên ghế nghỉ ngơi. Không đến lượt cô diễn, cô hoàn toàn có thể ngủ ngon một giấc.

Vốn còn nghĩ trong tình huống như này thì không ngủ được, nhưng kết quả lại thành ngủ say giấc, còn phải nhờ An Nhiên đánh thức.

Ngủ một giấc tỉnh lại, Vọng Hi như thể đã được tái sinh, tất cả các cảnh quay đều quay một lần là xong. Hai cô gái từng chế nhạo cô kia cũng im bặt, Lâm Sơn thì hiếm khi không nói lời nào châm chọc cô, chỉ bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.

Vọng Hi tẩy trang, xoa ấn đường, cười khổ.

Cảnh quay buổi chiều là cảnh khi nhân vật chính mà cô đảm nhận phát hiện ra người mà cô ấy yêu lại dành tình cảm cho người khác. Chẳng phải cô có thể diễn tốt là bởi vì đồng cảm đó sao.

Cô nhìn gương mặt mình trong gương, ngoại trừ đôi mắt, cô và Kiều Uyển hoàn toàn không giống nhau chút nào.

Tuyệt đối không giống chút nào.

Vọng Hi nhắm mắt, thợ trang điểm khen cô: “Trông cô thật sự rất xinh đẹp.”

Vọng Hi cười cười, nói lời cảm ơn, sau khi khoác áo lên thì đi cùng An Nhiên về khách sạn.

Cô rất đẹp, từ nhỏ cô đã biết rồi.

Kiều Uyển rất đẹp, cô c*̃ng đã biết từ lâu.

Chỉ là cô không bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành vật thay thế của Kiều Uyển.

Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, dù sao cũng là bản thân cô tự nghĩ rằng mình là người thay thế mà thôi. Nói chung, cô còn chẳng được xem là vật thay thế, cô chỉ xứng được nói là mượn chút ánh hào quang của Kiều Uyển mà thôi.

Mượn hào quang của Kiều Uyển nên mới đến trước mặt Hoắc Kỳ, mượn hào quang của Kiều Uyển nên mới nhận được sự cưng chiều đặc biệt của Hoắc Kỳ…
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 16: Kết hôn


Rõ ràng tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi, nhưng Vọng Hi lại cảm giác rất chi là mệt mỏi. Cô không muốn nói chuyện, không muốn phát ra âm thanh, đến ngay cả hít thở bình thường thôi cũng cảm thấy như đã kiệt sức vậy.

Tiếng chuông điện thoại di động cùng nhịp rung vang lên không ngừng, Vọng Hi khó khăn thở dài một hơi mới nghe máy: “A lô.”

Là Đường Gia Thụ gọi tới.

Ở đầu dây bên kia, Đường Gia Thụ rõ ràng cảm thấy Vọng Hi có gì đó khác thường. Cô ấy sửng sốt một lát, sau đó mới mở miệng hỏi: “Tớ… Cậu có rảnh không?”

Giọng điệu c*̃ng ủ rũ theo.

Vọng Hi híp mắt, nói: “Đi ra ngoài thì không rảnh, nói chuyện phiếm thì được.”

Đường Gia Thụ cười thành tiếng, tiếng cười lại nghe ra cả sự khổ sở: “Vậy thì nói chuyện với tớ một lát đi, đồng chí Vọng Tiểu Hi.”

Vọng Hi nghe thấy bên kia vang lên tiếng rót nước, nhíu mày hỏi: “Cậu uống rượu à?”

Đường Gia Thụ thản nhiên thừa nhận: “Một ly nhỏ thôi. Giản Trình Ý nói anh ấy sắp kết hôn rồi.”

Vọng Hi không nói gì, vì cô không biết phải nói cái gì, trong tiềm thức cô luôn cảm thấy đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng đồng thời cô cũng hiểu, chút hy vọng mong manh kia của Đường Gia Thụ cũng giống như cô mà thôi.

Đường Gia Thụ nói không ngừng nghỉ: “Haiz, cũng tốt. Kết hôn là chuyện tốt mà.”

Vọng Hi nghe thấy tiếng cô ấy nuốt rượu, có lẽ là một ly rượu đắng, nếu không sao âm thanh phát ra cũng khổ sở đến như vậy chứ.

“Anh ấy sẽ không lấy tớ, tớ đã biết từ lâu rồi. Thế nhưng mà Vọng Hi này, tớ lại không làm được như cậu. Cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?”

Vọng Hi nhíu chặt lông mày, khó lắm.

Chắc cô ấy say rồi, ngày bình thường không nói được những lời như thế này.

Vọng Hi vừa định nói rằng nếu không thì quên đi thôi, lát sau lại nghe thấy Đường Gia Thụ nói: “Tớ quyết định sẽ ra nước ngoài. Giống cậu, hai chúng ta thật đúng là…”

Giọng nói của cô ấy bắt đầu trở nên mơ hồ, không biết đang nói cái gì. Dỗ dành cô ấy một hồi, cuối cùng cũng ngắt điện thoại. Vọng Hi không yên lòng, cuối cùng vẫn nhắn cho Đường Gia Hòa một tin.

“Em gái anh uống nhiều quá rồi, mau đi xem thế nào đi.”

Đường Gia Hòa không nhắn lại, nhưng Vọng Hi biết anh ta nhất định sẽ đi. Mặc dù ngày thường anh em không hòa thuận, nhưng Đường Gia Hòa cũng đối xử với Đường Gia Thụ rất tốt.

Vọng Hi để điện thoại di động xuống, trông thấy gương mặt nhăn nhó của An Nhiên, muốn hỏi lại không dám hỏi. Cô giật giật khóe miệng: “Đừng có suốt ngày nghe ngóng hóng chuyện nữa, cẩn thận xem nhiều rồi lại bị nghiện đấy.”

An Nhiên gật đầu, làm động tác kéo khóa miệng lại.

Giản Trình Ý và Đường Gia Thụ, từ khi bắt đầu đã có thể nhìn ra được kết cục rồi. Giản Trình Ý cũng là con nhà giàu, nhưng nhà anh ta chỉ có chút tài sản bình thường. Còn nhà họ Đường thì ngược lại, gia thế lớn mạnh, họ không thể để bị liên lụy. Hơn nữa, gia tộc lớn cần liên hôn nên đương nhiên không thể tự quyết định chuyện hôn nhân của mình được.

Nhà họ Đường này c*̃ng thấy nhà họ Giản ngứa mắt. Nhất là Đường Gia Hòa, lần nào gặp Giản Trình Ý cũng muốn đánh cho anh ta một trận.

Thế nhưng, trên đời cuối cùng vẫn là nhiều nam nhiều nữ si tình.

Thứ gọi là “tình” này, không nói rõ ràng được đâu.

Đường Gia Thụ quen biết Giản Trình Ý lúc học lớp mười. Lúc ấy hai người các cô mới lên cấp ba, Đường Gia Thụ đột nhiên say mê đọc tiểu thuyết tình cảm, còn chia cho Vọng Hi xem cùng.

Cái gì mà “Cô gái, em đừng có khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi”, giờ nghĩ lại thôi cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà lúc đó lại đọc say sưa không thấy chán, dù sao cũng là thiếu nữ, trái tim như có thể mọc cánh bay lên vậy.

Đường Gia Thụ gặp được Giản Trình Ý, cứ thế như thiêu thân lao đầu vào lửa, đã bắt đầu là không thể ngừng lại. Chỉ có điều Đường Gia Thụ luôn là người có uy quyền ở trường học, lại rất kiêu ngạo, không hiểu thế nào đã trở thành anh em với người ta.

Anh anh em em, đi đâu cũng có nhau, không biết đã đuổi bao nhiêu cô bạn gái bỏ chạy.

Cũng vào lúc ấy, Vọng Hi cảm thấy mình đã yêu Hoắc Kỳ. Thuở thiếu thời nào biết cái gì là tình yêu, nghe thì hay, nói thì ngọt, cứ như vậy nhận là yêu.

Lúc ấy Hoắc Kỳ đã đối xử với cô rất tốt, cưng chiều đến mức độ trên trời dưới đất gần như không ai sánh bằng, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng. Chỉ có điều Vọng Hi cũng không phải loại người muốn trăng muốn sao kia, nhiều nhất cũng chỉ là ỷ vào Hoắc Kỳ để tranh giành hơn thua với đám bạn của anh mà thôi.

Khi đó Vọng Hi đã cao lên rất nhiều, c*̃ng đã trưởng thành hơn, được Hoắc Kỳ nuôi thành người sắc sảo, giống một bông hồng đầy gai. Khi đó bọn họ sống phóng túng, cho nên họ đều là khách quen của quán rượu cho đến trường đua xe. Vọng Hi c*̃ng đi cùng, chỉ có điều bị Hoắc Kỳ quản lý nên nhiều nhất cũng chỉ để cô uống một ngụm rượu. Còn đua xe thì học được cách điều khiển xe máy xong lại suýt chút nữa thì lao xuống mương, bị Hoắc Kỳ mắng té tát.

Lúc ấy ở những nơi bọn họ thường đi, ai nấy cũng đều biết Vọng Hi, cô giống như một cô công chúa nhỏ.

Đến mười bảy tuổi, Vọng Hi càng lớn càng trở nên xinh đẹp. Có người nói đùa muốn cưới cô, lập tức bị Hoắc Kỳ trừng mắt. Thế là liền có người trêu chọc, chắc là Hoắc Kỳ đã phải lòng Vọng Hi rồi quá, dù sao cũng là một tay anh nuôi cô lớn mà.

Mới đầu Vọng Hi nghe được câu này thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ cong môi cười, chỉ cảm thấy hoang đường.

Hoang đường nhưng lại không thể không vui.

Vọng Hi cụp mắt, vụng trộm uống một chén rượu.

Hoắc Kỳ thoáng nhìn qua, chậc một tiếng, ngăn cô lại. “Không được uống, những người ở đây đều là loại người gì mà cháu còn dám uống nữa.”

Bọn họ cười vang, Vọng Hi thì bĩu môi.

Quan hệ với Kiều Uyển vẫn như trước đây, không mặn không nhạt. Kiều Uyển có sở thích của mình, thấy cô và Hoắc Kỳ thân thiết với nhau thì bà c*̃ng dần mặc kệ. Kiều Uyển yêu thư pháp, thích mấy việc như cắm hoa, làm vườn, tóm lại đều là mấy sở thích rất kiểu nhà giàu. Những chuyện này Vọng Hi lại hoàn toàn không thích. Cô nghĩ thầm, cô và Kiều Uyển quả là chẳng giống mẹ con ruột chút nào. Nếu như không phải kết quả xét nghiệm DNA giống nhau, cô chắc chắn không nhận ra đây là mẹ của cô.

Vọng Hi năm mười bảy tuổi đã cao hơn Kiều Uyển một chút, cả người tràn ngập sức sống, đứng cạnh Kiều Uyển trông giống như hai chị em.

Về phần Lý Văn Thu, cô lại càng không thân thiết. Nếu như nói giữa Kiều Uyển và cô còn có huyết thống làm sợi dây gắn kết thì giữa cô và Lý Văn Thu phải nói là nhạt như nước lã.

Lý Văn Thu giống hệt Kiều Uyển, đều là kiểu người dịu dàng thùy mị. Chỉ có điều, Lý Văn Thu không chỉ dịu dàng mà còn càng thêm quyết đoán, Kiều Uyển thì là kiểu lụy tình.

Nếu không năm đó c*̃ng sẽ không nói chia tay là dứt áo ra đi, bây giờ lại có thể thản nhiên trở về. Cầm được thì cũng buông được, đột nhiên Vọng Hi rất khâm phục người bà ngoại này.

Chỉ vì cô gần như đã chết chìm trong tình cảm mập mờ không rõ với Hoắc Kỳ, không cách nào tự cứu được nữa.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 17: Tiêu Thời


Loại mập mờ không rõ như này, phần lớn là tự mình đa tình. Thực sự là một sai lầm.

Trong khoảnh khắc Vọng Hi hồi tưởng lại những chuyện này, bên ngoài cửa sổ, cảnh vật đã thay đổi không ngừng, cuối cùng cô lại một mình ở khách sạn. Cô xả nước tắm rửa, đang định đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Cô mở cửa thì thấy Tiêu Thời với mái tóc ướt rượt đang đứng ở cửa ra vào.

“Vọng Tiểu Hi, anh muốn mượn máy sấy của em dùng một lát.” Tiêu Thời cười nói.

Vọng Hi gật đầu, Tiêu Thời nói xong thì định bước chân vào ngay, Vọng Hi vội vàng đưa tay ngăn anh ta lại: “Đừng, đi vào lại gây hiểu lầm cũng không hay, người đại diện của anh có thể nuốt chửng em luôn đấy.”

Cô cúi người mở ngăn kéo ra tìm máy sấy, đứng cách rất xa đưa cho Tiêu Thời.

Tiêu Thời bật cười: “Em có cần phải đề phòng anh đến mức này không? Anh cũng đâu có ăn thịt người.”

Vọng Hi nhíu mày: “Anh thì không ăn thịt người, nhưng mà em ăn á.” Cô khoát khoát tay tiễn khách: “Anh đi nhanh đi.”

Cô khép cửa lại, tỉnh cả ngủ. Cô đành phải mở ra điện thoại ra, có tin nhắn của Đường Gia Hòa gửi tới: “Ngủ rồi.”

Vọng Hi nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới Đường Gia Thụ nói cô ấy muốn ra nước ngoài thì không khỏi bật cười. Khoảng cách không giải quyết được vấn đề tình cảm, ngược lại càng khiến người ta thêm cồn cào ruột gan mà thôi. Cô đã tự mình cảm nhận chuyện đó rồi.

Lát sau không biết cô ngủ quên từ lúc nào, Tiêu Thời c*̃ng không trả lại máy sấy.

Lúc ở trường quay, Tiêu Thời đến gần, cười hết sức hiền lành vô hại: “Vọng Tiểu Hi, tối anh sẽ mang đồ sang cho em.”

Người đại diện nghe thấy anh ta nói vậy thì lập tức bắn một ánh mắt sắc lẹm về phía Vọng Hi. Cô giật mình hơi trợn mắt, đành phải cười trả lời: “Máy sấy tóc thôi mà.”

Quan hệ của cô với Tiêu Thời không hẳn được coi là là tốt, c*̃ng không phải là quá tệ, nếu bảo so sánh với các thành viên khác thì có thể nói là tốt nhất. Khi quay được xong một nửa bộ phim, thời gian đã trôi qua hai tháng.

Vọng Hi và Tiêu Thời thêm Wechat của nhau, thỉnh thoảng sẽ cùng tụm lại một chỗ tâm sự. Hoắc Kỳ không có lịch cố định, nhưng chỉ xuất hiện một tuần một lần, lần nào lần ấy đều kết thúc bằng hoạt động bản năng nguyên thủy của con người.

Mà mỗi lần Hoắc Kỳ đến là điều kiện của đoàn làm phim lại được cải thiện thêm một chút. Đại khái bởi vì lý do này mà mấy nhân vật nữ phụ nữ phiếc kia c*̃ng không gây khó dễ cho cô nữa, dù rằng thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ. Vọng Hi nghĩ, có lẽ còn vì trong lúc quay phim cô đã làm hỏng quá nhiều đạo cụ, cho nên bọn họ cảm thấy cơ thể yếu đuối của bọn họ không thể nào chịu đựng được, vẫn cứ nên giữ khoảng cách với cô thì hơn.

Kịch bản quay được một nửa, vai diễn nữ chính của cô vừa hay quyết định buông tay, quên nam chính đi. Vọng Hi ngửa đầu nhắm mắt, lúc mở mắt ra đã cảm nhận được bóng râm che lên mặt mình.

Chẳng biết Tiêu Thời đã tới từ lúc nào, giơ một hộp sữa Vượng Tử lên, cười hết sức hòa nhã dễ gần.

Anh ta càng cười hiền lành, Vọng Hi càng cảnh giác.

Vọng Hi nhận lấy hộp sữa, dè dặt hỏi một câu: “Làm gì đây?”

Tiêu Thời ngồi xuống bên cạnh cô, cười rất vô hại: “Chơi trò chơi chứ sao.”

Vọng Hi không thể tin, hỏi lại anh ta: “Chơi trò chơi gì?”

Tiêu Thời vừa nói đã lấy điện thoại di động ra, cẩn thận ngồi xuống: “Vương giả vinh diệu.”

Vọng Hi: “…”

Còn hơn một tiếng nữa mới tới cảnh quay của bọn họ. Vọng Hi thở dài, thỏa hiệp lấy điện thoại di động ra, cùng chơi với anh ta.

Trong team, ngoại trừ hai người bọn họ thì vẫn còn một người nữa. Ảnh đại diện xấu không thể tả nổi, Vọng Hi thấy sao nói vậy.

Chẳng biết Tiêu Thời đã bật mic từ lúc nào: “Phó Tây Lĩnh, cô ấy sỉ nhục gu thẩm mỹ của anh đấy.”

Vọng Hi: “…”

Đến lúc vào trận rồi, Vọng Hi không chỉ muốn sỉ nhục thẩm mỹ của Phó Tây Lĩnh mà cô càng muốn sỉ nhục nhân cách của anh ta.

Con mẹ nó, anh ta có thật là người đang chơi game không đấy?

Cô hít sâu một hơi, đúng lúc này Hoắc Kỳ gọi điện thoại tới. Vọng Hi đứng dậy: “A lô.”

Hoắc Kỳ còn đang thở mạnh, dường như là vừa mới chạy xong. Vọng Hi mở to mắt, trực giác bảo cô đã có chuyện gì xảy ra rồi. Cô xoa xoa lông mày, chủ động hỏi: “Sao thế?”

Hoắc Kỳ dừng lại rồi mới nói: “Chị Uyển đang ở trong bệnh viện.”

Huyệt thái dương của Vọng Hi giật một cái, cô kìm nén cảm xúc trong lòng: “Sao lại vậy?”

Hoắc Kỳ lại dừng lại, nói: “Bị ngất xỉu, giờ vẫn còn đang kiểm tra. Em muốn qua đây không?”

Bên tai vẫn còn vang lên giọng nói của Hoắc Kỳ, Vọng Hi lại quay người, mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh, có loại cảm giác luống cuống quen thuộc. Cô cắn môi: “Em… em đi hỏi Lâm Sơn đã, xin phép nghỉ rồi qua đó.”

Kỳ thật cô không muốn đi lắm, nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô.

Vọng Hi khẽ thở dài một hơi, nói: “Cúp máy đây.”

Điện thoại bị ngắt vô cùng dứt khoát, nhưng suy nghĩ lo lắng lại kéo dài.

Vọng Hi ngồi trở lại ghế, ánh mắt vô thần. Tiêu Thời ngước lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vọng Hi thành thật trả lời: “Mẹ em nhập viện rồi.”

Tiêu Thời “A” một tiếng, xem ra còn gấp gáp hơn cả cô: “Vậy em nhanh đi xem mẹ thế nào đi. Lâm Sơn, Đạo diễn Lâm.”

Lâm Sơn có vẻ mất kiên nhẫn: “Gì thế?”

Tiêu Thời chỉ chỉ vào Vọng Hi: “Mẹ của Vọng Tiểu Hi nhập viện rồi, anh nhất định phải cho cô ấy nghỉ.”

Lâm Sơn nhìn về phía Vọng Hi, cô ngồi trên ghế, ánh mắt thất thần rơi vào sàn nhà trước mặt, trông vô cùng cô đơn.

Lâm Sơn vẫn còn sót lại chút tính người, vung tay lên, phê chuẩn.

Vọng Hi cúi đầu nói cảm ơn, cũng nói xin lỗi: “Tôi sẽ đi nhanh về nhanh, cảm ơn đạo diễn Lâm.”

Lâm Sơn phất tay, ra hiệu cho cô đi mau.

Vọng Hi gọi điện thoại cho An Nhiên, bóng lưng khuất dần khỏi tầm mắt bọn họ.

Ngoài cửa sổ, cảnh vật không ngừng thay đổi nhưng hình ảnh trong lòng Vọng Hi lại không thay đổi. Cô nhắm mắt lại, nuốt khan, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bối rối và mơ hồ. Cô vô thức chạm vào lòng bàn tay, ở đó dường như vẫn còn cảm giác đau đớn.

Cô chạy từ đoàn làm phim tới bệnh viện, Kiều Uyển vẫn chưa tỉnh. Hoắc Kỳ đang đứng ở bên ngoài, chú dượng mà Kiều Uyển tái hôn kia c*̃ng đang sốt ruột chờ đợi.

Vọng Hi đứng ở đầu bên kia hành lang nhìn xa xa, thật sự cảm giác như thời gian đảo ngược.

Ngay cả máu trong người cũng như đang chảy ngược lại.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 18: Quà sinh nhật


Mười bảy tuổi, lớp mười một.

Đường Gia Thụ cả ngày chạy theo sau Giản Trình Ý, không còn quan tâm tới cô. Vậy nên cô trở thành người ngày nào cũng nhàn rỗi, bị Hoắc Kỳ xách đi chơi.

Hoắc Kỳ nói chờ đến khi Tiểu Hi của chúng ta mười tám tuổi, tôi phải tặng cho cô bé một phần quà thật lớn.

Kết quả đúng là cô đã nhận được một món quà lớn, chỉ có điều, món quà này hoàn toàn là do cô tự mình giành về được.

Cô đã ngủ với Hoắc Kỳ.

Kỳ thật đều là chuyện ngoài ý muốn, hết chuyện bất ngờ này tới chuyện bất ngờ khác, lại thêm rượu làm người nhát cũng bạo gan, cuối cùng thúc đẩy phần quà lớn này được tặng.

Mười bảy tuổi khi ấy, phụ nữ đi cạnh Hoắc Kỳ thay đổi liên tục, thậm chí đến cái danh bạn gái còn không được mang, cùng lắm cũng chỉ được coi là bạn trên giường. Hoắc Kỳ chưa từng đưa phụ nữ về nhà, đều chỉ là thuê phòng vui vẻ ở bên ngoài.

Những mối quan hệ chóng vánh, có đôi khi ngay cả tên còn chẳng nhớ rõ. Thỉnh thoảng Vọng Hi cũng gặp mấy lần, lần nào gặp cũng làm mình làm mẩy gây rối.

Hoắc Kỳ c*̃ng nuông chiều cô, khóe miệng tràn ngập ý cười, dỗ dành: “Được được được, nghe lời Tiểu Hi.”

Sự ngang bướng đa phần là do được nuông chiều mà thành, Vọng Hi cũng cảm thấy rất đồng tình với điều này, ngoại trừ ngang bướng, còn có ỷ vào việc mình được chiều chuộng mà kiêu ngạo.

Trần Dịch Tấn đã hát một câu thế này: Được thiên vị nên chẳng bao giờ sợ hãi.

Ỷ vào việc được chiều chuộng mà ngang ngược cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ là cứ tưởng rằng bản thân ỷ vào việc mình được chiều chuộng mà kiêu, nhưng kỳ thật sự cưng chiều kia vốn chẳng hề có thật, kết quả chỉ có bản thân tự mình đa tình là thật.

Sinh nhật năm cô mười tám tuổi, vừa hay thi đại học xong.

Hoắc Kỳ bắt cô học hành nghiêm chỉnh chẳng khác nào cô là con anh, còn thường bị đám bạn xấu trêu chọc rằng anh được trải nghiệm cảm giác có con gái từ sớm.

Thành tích của Vọng Hi chỉ ở mức nửa vời, không cao cũng chẳng thấp. Hoắc Kỳ mời bảy thầy giáo dạy kèm tại nhà, lấp kín hầu như toàn bộ thời gian trống của cô, chỉ còn lại một việc duy nhất là học. Cũng bởi vì chuyện này mà Hoắc Kỳ c*̃ng phải kiềm chế bản thân rất lâu. Giống một nhà tu hành khổ hạnh, kèm Vọng Hi học mỗi ngày.

Đại thiếu gia Hoắc năm đó là một kẻ cà lơ phất phơ, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Vọng Hi không có ý kiến gì về việc học tập, nhất là còn có Hoắc Kỳ học cùng cô, cô lại càng không có ý kiến.

Trình độ như vậy mà thi đại học cũng rất tốt. Ngày công bố kết quả thi, Hoắc Kỳ thậm chí còn sốt ruột hơn cả Vọng Hi.

Kiều Uyển cảm thán, Tiểu Kỳ thật sự là còn tận tâm hơn cả người mẹ là bà, đồng thời lại không khỏi cảm thấy áy náy. Mà sự áy náy này, cuối cùng đều biến thành các loại canh bồi bổ, cả Hoắc Kỳ và Vọng Hi đều uống rất vui vẻ.

Khi đó Vọng Hi còn không biết rằng Hoắc Kỳ không hề thích uống canh gà, sở dĩ cười rất vui vẻ chỉ là vì người nấu canh thôi.

Ngày công bố kết quả, Hoắc Kỳ vui mừng đến độ suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, anh thậm chí còn vui vẻ ôm chầm lấy Kiều Uyển.

Hoắc Hiền thấy vậy thì hết sức vui mừng, ông ấy còn cho rằng cuối cùng thì con của mình và con gái của vợ kế cũng đã hòa hợp rồi.

Thật tình ông ấy lại không hề hay biết, con trai mình lại chưa từng nghĩ tới chuyện trở thành chị em với con gái của vợ kế mình.

Là người thúc đẩy chuyện này, Vọng Hi cũng được Hoắc Hiền ưu ái hơn vài phần, tiện đây ăn mừng việc cô thi đạt thành tích tốt, ông ấy đã vung tay cho một bao lì xì rất dày. Kiều Uyển cũng cho cô một bao lì xì, Lý Văn Thu cũng thế.

Hoắc Kỳ lại càng không cần phải nói, còn đưa Vọng Hi đi tìm đám bạn của mình đòi lì xì.

Đường Gia Hòa nói đùa: Cậu đây là coi con gái thành phượng hoàng rồi.

Hoắc Kỳ đánh anh ta, đòi lì xì.

Vọng Hi nhẹ nhàng thở ra.

Nhận được cả một đống toàn là bao lì xì, chẳng mấy chốc lại đến sinh nhật của cô.

Lễ trưởng thành, Hoắc Kỳ đã hứa sẽ tặng cho cô một phần quà lớn. Vọng Hi cũng không có yêu cầu gì về việc này, chỉ cần Hoắc Kỳ tặng thì tặng gì cô cũng thích.

Hoắc Kỳ tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật, mời rất nhiều người, nhất là các chị gái xinh đẹp, đa phần là đến vì Hoắc Kỳ, bởi vậy ai cũng có ý lấy lòng Vọng Hi.

Vọng Hi không thích lắm, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười.

Nhiều người cũng thừa dịp này mà đục nước béo cò. Hoắc Kỳ là con trai độc nhất của nhà họ Hoắc, leo được lên người anh chính là trèo lên được Hoắc thị, tương lai tốt đẹp như thế, ai lại không động lòng cơ chứ.

Mà một khi đã động lòng thì sẽ luôn có người nảy sinh ý đồ xấu.

Cũng ngày hôm đó, trong đống rượu được bê lên, có một chén chứa đầy ý đồ xấu.

Hôm đó Hoắc Kỳ cực kỳ vui vẻ, uống rất nhiều rượu, gần như ai mời anh cũng không từ chối. Vọng Hi khuyên cũng không khuyên nổi, đành phải tranh uống thay anh.

Bấy giờ, Hoắc Kỳ mới chịu thôi.

Ly rượu chứa đầy ý đồ xấu kia mãi về sau mới được đưa đến trước mặt Hoắc Kỳ, chính là lúc Hoắc Kỳ ra ngoài hít thở không khí, thời gian rất chuẩn, không sớm cũng chẳng muộn. Một đại tiểu thư dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, không biết thuộc gia tộc nào, cầm ly rượu tới muốn mời rượu anh. Người kia dịu dàng thùy mị, có phần giống với phong thái của Kiều Uyển.

Hoắc Kỳ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Lúc Vọng Hi ra tìm anh, anh và người ta đang cùng nhau nói mấy chuyện lãng mạn như thơ từ ca phú, rồi sao, rồi trăng.

Vọng Hi không vui, lạnh lùng bước tới.

“Hoắc Kỳ.” Lúc đó cô đã ỷ vào được chiều mà kiêu, gọi thẳng tên của anh. Hoắc Kỳ c*̃ng nuông chiều cô, chiều chuộng đến mức khiến cô lạc trong làn sương mù, tưởng rằng sau khi mây mù tan đi, sẽ thấy trái tim của Hoắc Kỳ.

Nhưng lại không biết, mây mù tan đi, dưới lòng bàn chân là vách núi, sau lưng bên cạnh cũng là vách núi. Từ khi bắt đầu đã chính là con đường chết.

Đường chết và đường sống, cứ phải là đi rồi mới biết được.

Vọng Hi mặt lạnh đuổi khách: “Vị tiểu thư này, cô có thể đi được rồi.”

Trên mặt người kia hiện lên vẻ kinh hoàng, nhìn sang Hoắc Kỳ để cầu xin sự giúp đỡ nhưng Hoắc Kỳ lại chỉ cười nhạt, vẫn cưng chiều Vọng Hi như cũ.

Hoắc Kỳ khoác tay lên vai Vọng Hi, nói chuyện có ý trêu đùa: “Tiểu Hi lớn rồi, thật tốt quá. Được cậu dạy dỗ khôn lớn, trở nên rất duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp vô cùng.”

Đúng vậy, thật tốt.

Vọng Hi khao khát mình lớn lên, bởi vì cô khao khát có được Hoắc Kỳ.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 19: Khinh thường


Vọng Hi nhận ra Hoắc Kỳ đã say rồi, cô nhẹ nhàng đáp lại: “Cậu uống say rồi, đi về thôi.”

Hoắc Kỳ kéo cánh tay về, cũng ôm luôn Vọng Hi vào trong ngực. Anh cúi đầu dựa vào cổ cô, khẽ hít một hơi: “Thơm quá.”

Vì hành động này mà lông tơ trên người Vọng Hi dựng lên, cô đẩy Hoắc Kỳ ra: “Về thôi.”

Hoắc Kỳ không nhúc nhích, ngược lại còn vùi đầu vào cổ cô. Vọng Hi nổi da gà, cũng nhận ra anh không được bình thường.

Hoắc Kỳ nhẹ nhàng cọ lên cổ cô, tim Vọng Hi đập nhanh hơn, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Cậu út?” Cô thử thăm dò, gọi anh một tiếng.

“Ừm?” Hoắc Kỳ mơ màng đáp lời, nhưng đầu vẫn ngả trên vai Vọng Hi.

Giọng của anh khàn khàn, trong hơi men say lộ ra loại cảm giác quyến rũ khiến cho Vọng Hi căng thẳng đến độ tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Gần như là trong nháy mắt đó, cô đã có một suy nghĩ to gan.

Cô một tay đỡ lấy Hoắc Kỳ, một tay khác bấm số gọi điện thoại cho Đường Gia Thụ.

“A lô, Gia Thụ, tớ thấy không khỏe, đi về trước đây. Bên kia cậu trông chừng giúp tớ nhé.”

Đường Gia Thụ gần như không hề nghi ngờ lời nói của cô, tất nhiên đồng ý: “Được, vậy cậu chú ý nghỉ ngơi nhé, nếu thấy khó chịu quá thì đến bệnh viện đó.”

Vọng Hi “Ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, dìu Hoắc Kỳ rời đi từ cửa sau.

Cô quan sát vẻ mặt của Hoắc Kỳ: “Cậu út? Cậu vẫn ổn chứ?”

Hoắc Kỳ mơ hồ đáp lời, cảm thấy toàn thân khô nóng.

Vọng Hi đón xe đến khách sạn, đêm nay cô đã là người trưởng thành rồi, có thể tự dùng thẻ căn cước của mình để thuê phòng. Cô run rẩy lấy thẻ căn cước của mình ra đặt ở trên quầy, mấy giây sau lại vội vàng lấy lại, đổi thành lấy của Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ giữ tay của cô lại, khàn giọng hỏi: “Tiểu Hi? Muốn làm gì thế?”

Vọng Hi cố giữ cho giọng của mình thật bình tĩnh, dỗ dành anh: “Cậu uống say rồi, chỉ có thể ngủ ở khách sạn bên ngoài thôi.”

Cho dù cô đã cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh, nhưng vẫn có một chút run rẩy, vô tình đã tố cáo cô.

Vọng Hi nhận lại thẻ căn cước và thẻ phòng, đỡ Hoắc Kỳ đi lên lầu. Dù sao thì Hoắc Kỳ cũng là người trưởng thành, giờ say rượu dựa hẳn cả người vào cô, cô đỡ anh cũng cảm thấy khó khăn.

Lảo đảo một hồi, cuối cùng cũng mở được cửa phòng.

Hoắc Kỳ nằm ngửa trên giường, Vọng Hi thở hổn hển mấy hơi, ngồi xuống chiếc sofa ở bên cạnh. Cô nhìn Hoắc Kỳ đã bắt đầu mê man nằm trên giường, với tay mở một chai nước khoáng, uống một hơi hết nửa chai mới có thể khiến trái tim đang nhảy loạn kia bình tĩnh trở lại.

Cô đặt chai nước khoáng xuống, ngồi xổm ở bên giường, gọi tên Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, dường như đang cảm thấy rất nghi ngờ.

Vọng Hi ngắm nhìn gương mặt của anh, tự biết bản thân đang làm một chuyện trái với luân thường đạo lý, có lẽ ngày mai sẽ khiến trời long đất lở.

Nhưng cô cắn môi, khuất phục trước ý niệm đáng sợ kia.

Cô nghĩ một hồi, lấy điện thoại trong túi quần của Hoắc Kỳ ra, tắt nguồn, cũng tắt luôn cả điện thoại của mình, cắt đứt tất cả mọi liên hệ, thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vọng Hi khinh bỉ chính bản thân mình lúc này, lại cũng bị mê hoặc bởi bản thân lúc này.

Không cần bận tâm đến cảm nhận của Kiều Uyển, cũng không cần để ý tới hình tượng của mình, giờ đây cô chẳng màng đến điều gì cả.

Cô chỉ quan tâm tới gương mặt của Hoắc Kỳ ngay lúc này.

Ngoại hình của Hoắc Kỳ phải nói là cực kì ưu tú, dù sao thì khi Hoắc Hiền còn trẻ cũng là một người điển trai, cô cũng từng nhìn thấy ảnh của mẹ Hoắc Kỳ rồi, cũng là một người đẹp quyến rũ. Hoắc Kỳ được thừa hưởng bộ gen ưu tú, đương nhiên cũng có được diện mạo khiến cho người ta thần hồn điên đảo.

Đôi mắt sâu thăm thẳm, sống mũi như tượng tạc…

Cô si mê tất cả những đặc điểm này.

Nhưng kể cả khi Hoắc Kỳ thay đổi gương mặt, thì cô c*̃ng vẫn thích anh như cũ.

Cô thích người này.

Ngoài cửa sổ, mưa đột nhiên trút xuống, cơn mưa mùa hè chính là như thế. Vọng Hi quay người kéo rèm lại, giờ chỉ còn nghe được tiếng mưa rơi rào rạt mà thôi.

Sau đó, cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ nhíu mày, cảm giác như trong người mình có gì đó đang gào thét. Anh chính là một tay chơi lão luyện, sao có thể không biết bản thân đang muốn gì.

Anh nghiêng đầu nhìn Vọng Hi bên cạnh, Vọng Hi cười với anh, nụ cười chứa đựng tất cả những ngây thơ tươi tắn của tuổi trẻ.

Anh gọi cô: “Tiểu Hi.”

Vọng Hi “Vâng” một tiếng, chậm rãi xích người đến gần anh hơn. Cơ thể của anh nóng hôi hổi, Vọng Hi chậm rãi tới gần, sau đó xoay người, vươn tay ôm lấy ngực anh.

Hoắc Kỳ nghiêm nghị nói: “Vọng Hi.”

Đáng tiếc loại nghiêm nghị này dưới tác dụng của cơn sóng tình chỉ càng khiến anh thêm phần quyến rũ.

Anh vốn dĩ đã gần sụp đổ rồi, làm sao còn chịu được cô trêu chọc thêm nữa, nháy mắt đã thở hổn hển.

Vẻ mặt anh thay đổi, ánh mắt sắc lạnh: “Vọng Hi, cháu đang làm gì thế!”

Vọng Hi cười, dán mặt lên ngực của anh, tiếng cười ngây thơ nhưng lời nói ra lại vô cùng gian tà.

“Cậu à.”

Hoắc Kỳ khàn giọng, híp mắt nhìn cô: “Đừng để cậu coi thường cháu.”

Trong lòng Vọng Hi vang lên những dấu chấm than cảnh cáo, nhưng chỉ đành ôm chặt anh hơn nữa.

Khinh thường hay ghê tởm cũng được, có ghê tởm cũng là chuyện của ngày mai.

Tiếng mưa rơi lớn dần, * l**n t*nh m*.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back