Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 10: Trước mắt


Vọng Hi đột nhiên mở mắt, đã rất lâu rồi cô không mơ thấy chuyện xưa. Cô ở trong chăn lật người, tìm điện thoại di động.

Tám giờ sáng, hôm nay không có chuyện gì phải làm, cô vẫn có thể ngủ thêm một giấc.

Vọng Hi lại để điện thoại di động xuống, nhắm mắt, vốn định ngủ tiếp thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cô cau mày, lật điện thoại di động ra xem, nhìn chữ “Mẹ” trên màn hình điện thoại di động, im lặng một hồi lâu mới nghe máy.

“A lô, mẹ.”

Giọng nói của Kiều Uyển truyền qua điện thoại, ấm áp dịu dàng, còn mang theo chút ý muốn lấy lòng.

“Tiểu Hi à, lâu lắm rồi con không ăn cơm cùng mẹ, buổi tối hôm nay con có rảnh không?”

Vọng Hi nghe bà nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên chiếc giường đơn: “Vâng, con rảnh, tối con sẽ tới.”

Kiều Uyển nhận được sự đồng ý lập tức vui vẻ hệt như một đứa trẻ.

Cúp điện thoại, Vọng Hi lại ngửa mặt nằm xuống, nhìn lên trần nhà, mở to mắt thật lâu.

Hồi đó, lúc Vọng Hi đang du học ở Anh thì Lý Văn Thu qua đời, sau đó Kiều Uyển cũng chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc.

Kỳ thật cũng đã trôi qua rất lâu rồi.

Cô gặp được Hoắc Kỳ lâu như vậy, rời khỏi Hoắc Kỳ cũng lâu như vậy, mà quay trở về bên cạnh Hoắc Kỳ một lần nữa, c*̃ng đã lâu như vậy rồi.

Là một diễn viên tuyến mười tám, công việc gần đây của cô ngoại trừ tham gia chương trình giải trí và bộ phim của Lâm Sơn thì không còn việc gì khác. Phần lớn thời gian đều rảnh rỗi, không thể nào lại không thu xếp được thời gian ăn cùng Kiều Uyển một bữa cơm được.

Kỳ thật trước đây Kiều Uyển cũng không thường quan tâm tới việc cô ăn cơm hay chưa, có lẽ là sau khi có tuổi rồi, ai nấy đều hay thích hoài niệm.

Chờ thêm mấy chục năm nữa, có lẽ cô c*̃ng sẽ cẩn thận từng li từng tí khi đối diện với con của mình như thế.

Cũng không đúng.

Con của cô…

Gặp mặt Kiều Uyển thì không cần ăn mặc cầu kỳ, Vọng Hi tùy tiện trang điểm một chút rồi vội vàng đi đến chỗ hẹn. Vọng Hi có xe riêng, là do Hoắc Kỳ tặng, không lái thì phí. Bằng lái xe thì sau khi vừa đủ mười tám tuổi cô đã bị Hoắc Kỳ ép đi thi, thi nhiều lần đến độ Hoắc Kỳ cũng sắp chấp nhận từ bỏ rồi thì cô chó ngáp phải ruồi lại thi đậu.

Chỉ có điều, kỹ thuật cũng chỉ đến thế.

Cũng may Vọng Hi vẫn còn sống đến được tới nhà của Kiều Uyển.

Kiều Uyển chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc thì cũng đã kết hôn. Đối tượng kết hôn là một người chú rất quan tâm tới gia đình và cũng đối xử với bà rất tốt. Vọng Hi đã từng gặp một lần nên rất yên tâm.

Sau khi Kiều Uyển kết hôn đã thay đổi một chút, lại có cảm giác như không thay đổi gì cả.

Trò chuyện đơn giản vài câu, Kiều Uyển đột nhiên hỏi tới chuyện yêu đương của cô.

Vọng Hi sững sờ giây lát, lại chỉ cười đáp không vội.

Kiều Uyển lại nổi lên tâm tư muốn làm bà mai.

Kỳ thật vẫn là đã thay đổi, trước kia Kiều Uyển căn bản sẽ không bao giờ có loại suy nghĩ này.

Vọng Hi lại thẳng thắn từ chối.

Lúc rời đi, có chút cảm giác mệt mỏi lao lực quá độ.

Kiều Uyển bỗng nhiên trở thành một người mẹ tốt, cô lại thành có vẻ không phải một đứa con gái tốt.

Cô gục đầu vào tay lái ngây người mất mấy phút, sau đó mới lái xe trở về.

Quả nhiên vẫn xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Bị đụng vào đuôi xe.

Cô va chạm với một chiếc xe taxi, người lái xe vội vàng đi đón con gái nên đụng phải xe của cô. Vọng Hi không yêu cầu anh ta bồi thường, bảo anh ta nhanh chóng đi đón con gái mình.

Không có gì lớn, chỉ bị trầy chút sơn, vỏ hơi lõm, công ty bảo hiểm có thể giải quyết được.

Vọng Hi chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt, cả người giống như bị ngâm trong nước, không thể thở nổi. Cô vừa vào nhà bật đèn liền nằm co quắp trên ghế sofa, lập tức ngủ thiếp đi.

Lại là giấc mộng về chuyện xưa.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 11: Tâm tình thiếu nữ


Trường bọn họ theo học là trường tư, nhà họ Đường nắm cổ phần quyết định, rất nhiều con em nhà giàu cũng học ở đây. Ở trường, Đường Gia Thụ hiển nhiên trở thành một chị đại, bảo vệ cho Vọng Hi cực kỳ chặt chẽ.

Lúc tan học, Đường Gia Thụ chạy về phía xe nhà của cô ấy.

Vọng Hi bước tới cổng trường thì dừng lại, sau đó trông thấy một chiếc xe, phía sau cửa sổ xe đã hạ xuống là gương mặt của Hoắc Kỳ.

Anh tháo kính râm xuống, ánh mắt đang đảo một vòng, tìm kiếm trong đám người.

Vọng Hi nhếch môi cười, nhảy lên vẫy tay với anh.

Cuối cùng Hoắc Kỳ cũng trông thấy cô, ngoắc ngoắc ngón tay bảo cô tới chỗ mình.

Cho dù đã qua nhiều năm, Vọng Hi vẫn nhớ rõ vẫn nhớ rõ trái tim rộn ràng khi ấy, cùng cảm giác có nơi thuộc về đầy an yên giống như bụi trần lắng xuống.

Mặc dù đối với cô mà nói thì nhà họ Hoắc cũng không tính là nơi thuộc về gì cho cam.

Cảm giác có nơi thuộc về ấy, cũng chỉ có người đó mà thôi.

Anh chỉ ngoắc ngón tay một cái, cô đã lập tức chạy về phía anh. Rất nhiều năm sau này khi nghĩ lại, lúc đó cô thật sự đúng là chú chó ngu muội trung thành.

Cô chạy bước nhỏ tới, khi còn cách xe mấy bước chân lại dừng bước, cẩn thận vuốt vuốt tóc mái ngang trán, sau đó mới tới mở cửa xe, ngồi ở vị trí kế bên ghế lái.

Hoắc Kỳ liếc nhìn cô một cái từ đầu đến chân, hỏi: “Hôm nay thế nào?”

Vọng Hi cười: “Tốt lắm.”

Là ý cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Hoắc Kỳ khẽ gật đầu, lái xe rời đi. Chiếc xe anh lái hôm nay, Vọng Hi chưa thấy bao giờ, cho nên cô không nhận ra ngay được.

Lúc dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, điện thoại của Hoắc Kỳ vang lên tiếng chuông báo.

Khi anh nhìn vào màn hình điện thoại di động, tâm trạng trông có vẻ rất thoải mái.

Vọng Hi nghĩ, nhất định là bạn của anh gọi tới.

Hoắc Kỳ mở miệng liền mỉa mai: “Ồ, vẫn còn sống đấy à, lâu lắm rồi chẳng thấy tìm bọn tôi.”

Tâm trạng vui buồn lẫn lộn, lại mang khí thế phong độ ngút trời

Không biết đối phương nói gì, Vọng Hi chỉ mơ hồ nghe thấy một câu mắng yêu như thế.

Sau đó Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn cô, nói: “Hôm nay không được, tôi phải đưa bạn học nhỏ về nhà.”

Bạn học nhỏ chắc là cô, Vọng Hi nghĩ thầm.

“Cậu đưa cô bé đi cùng là được thôi, ai mà không biết cậu nhặt được một cô cháu gái xinh đẹp chứ. Sao nào? bọn tôi cũng không phải cầm thú, còn ăn luôn cô nhóc chắc?”

Hoắc Kỳ không đáp lại, đèn đỏ vừa vặn chuyển sang xanh, bánh lái trên tay anh lại xoay một vòng, xe lập tức rẽ sang đường bên cạnh.

Trong lòng Vọng Hi có sự chờ mong mơ hồ, bởi nó liên quan tới thế giới của Hoắc Kỳ mà cô không biết.

Hoắc Kỳ nói: “Vậy các cậu chờ một chút.”

Anh cúp điện thoại, lại hỏi Vọng Hi bằng giọng điệu như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Tiểu Hi, cậu út dẫn cháu đi chơi nhé?”

Vọng Hi gật đầu.

Khoảnh khắc đó, trời chuyển chiều tà, cửa kính xe từ từ hạ xuống, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào xe mang theo cơn gió lành lạnh, ùa lên mặt, lướt qua tai Vọng Hi.

Những tòa nhà lướt nhanh qua rồi chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một trái tim đang thổn thức trong lồng ngực của cô.

Một trái tim chất chứa tâm tình của thiếu nữ mười bốn tuổi.

Trên thế giới này, tấm lòng của một thiếu nữ mười bốn tuổi rất thuần khiết, tràn ngập màu hồng, cao thượng mà đầy yêu thương.

Lúc trước Vọng Hi luôn cảm thấy trái tim mình rất đen tối, nhưng vào thời khắc ấy cũng đã biến thành màu hồng rồi.

Xe của Hoắc Kỳ xoay đuôi drift một cái, cuối cùng vững vàng dừng lại trước một tòa theo phong cách punk.

Hoắc Kỳ nói: “Xuống xe thôi Tiểu Hi.”

Cô bước từ trên xe xuống, xa xa đã nghe có người kêu lên: “Ôi đây không phải là cậu Hoắc nhà chúng ta đó à?”

Tiếng cười ồn ã vang lên bên trong, tràn ngập hơi thở nhiệt huyết tuổi trẻ.

Tuổi của bọn họ cũng không lớn, chỉ mới đôi mươi. Nhưng lại khác hoàn toàn với những thanh niên bằng tuổi mà Vọng Hi đã từng thấy.

Nhà hàng xóm cô cũng có một anh trai hai mươi tuổi đang học đại học, đeo kính trông rất nho nhã, lịch sự. Trường học có thầy giáo thực tập mới tới, thích mặc áo sơ mi giản dị, giảng bài rất nhẹ nhàng ôn hòa. Còn có cả những người cô thấy trên đường, gặp trong siêu thị… Nói tóm lại, đều không giống những người này một chút nào cả.

Trông bọn họ vô cùng khí phách, nhưng trong đó lại có cả chút kiêu ngạo tự mãn xen lẫn vẻ tự phụ và cả sự bất cần đời.

Vọng Hi không tìm ra được từ nào thích hợp để hình dung về bọn họ.

Cô theo sát sau lưng Hoắc Kỳ tiến về phía trước. Khi đến gần cô mới phát hiện bọn họ đang vây quanh một chiếc bàn chơi bi-a. Không chỉ có các nam sinh mà còn có các chị gái ăn mặc váy vóc xinh đẹp, trong hương thơm của nước hoa đắt đỏ và đồ trang điểm, có thể ngửi được cả mùi rượu thoang thoảng.

Hoắc Kỳ nhíu mày: “Các cậu còn uống cả rượu à?”

Có một người trả lời: “Không có đâu, Nhan Nhan uống đó.”

Đường Gia Hòa nói: “Đã lái xe còn uống rượu, không muốn sống nữa chắc?”

Vọng Hi vẫn còn có chút ấn tượng với người anh trai của Đường Gia Thụ đã gặp lúc ban sáng. Anh ta nói xong thì khoác tay lên vai Hoắc Kỳ, giọng điệu rất ngả ngớn: “Thế nào? Hôm nay đấu một trận không?”

Hoắc Kỳ không đáp lại, cúi đầu nhìn Vọng Hi.

Cái nhìn này của anh đã thu hút ánh mắt mọi người, tất cả đều nhìn vào cô.

Vọng Hi có chút ngượng ngùng.

Chị gái xinh đẹp kia ngồi xổm xuống, nhéo đôi má của cô, xong lại gỡ chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ mình xuống rồi đeo lên cho cô.

“Thật đáng yêu quá đi, lại đây nào, chị tặng em quà gặp mặt.”

Đường Gia Hòa cầm đầu đám người bắt đầu ồn ào: “Ôi chao, đây là chính là quà gặp mặt của mợ tặng cho cháu đấy hả?”

Vọng Hi quay đầu nhìn Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ sờ lên đầu của cô, ý bảo cô nhận.

Cô che ngực mình, nhận lấy.

Bọn họ bắt đầu tặng quà cho cô bằng nhiều cách khác nhau, c*̃ng có người còn cho cô luôn tiền mặt. Vọng Hi đành phải xin Hoắc Kỳ giúp đỡ.

Hoắc Kỳ bảo cô cứ nhận hết.

Hoắc Kỳ nói: “Hôm nay như vậy là được rồi, tôi đưa bạn học nhỏ đi hóng gió một chút.”

Anh ngồi xổm xuống, hỏi Vọng Hi: “Có được không nào?”

Đương nhiên là được rồi.

Vọng Hi gật đầu.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 12: Tình cảm


Hoắc Kỳ gõ ngón tay lên mặt bàn, tựa như đang tự hỏi bản thân điều gì.

“Đi thôi.” Hoắc Kỳ nói, vòng tay qua vai Vọng Hi, dẫn cô đi ra ngoài.

Khi đến nhà để xe, Vọng Hi đứng sau lưng, nhìn Hoắc Kỳ đi tới trước một chiếc xe.

Anh vỗ vỗ tay lái, nói với cô: “Đi thôi.”

Vọng Hi kéo cửa bên tay lái phụ ra, ngồi vào, rất tự giác thắt chặt dây an toàn.

Xe chạy ra khỏi nhà để xe, ra tới bên ngoài thì vừa đúng lúc đám bạn của anh c*̃ng đều đi ra.

Khoảng cách hơi xa, Vọng Hi không nghe được rõ bọn họ đang nói gì.

Hoắc Kỳ nói đi hóng mát, quả thật là đi hóng mát.

Đường núi quanh co, cũng khá nhàn nhã.

Ung dung thảnh thơi chạy xe đến giữa sườn núi, đằng sau bọn họ có mấy chiếc xe liên tiếp vượt qua, làm cho Vọng Hi bị dọa sợ.

Hoắc Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, dường như có chút vui vẻ, chỉ có điều anh lại không nói gì.

Lại có một chiếc xe vượt lên, lúc chạy qua xe bọn họ, người trên xe còn nói: “Cậu Hoắc à, tôi đi trước đây.”

Giọng của anh ta tan vào trong gió, Vọng Hi lại nghe hiểu. Cô nhìn biểu cảm của Hoắc Kỳ, mơ hồ đoán được vài chuyện, liên quan tới nơi này, liên quan tới con đường này, liên quan tới xe đua.

Hoắc Kỳ nghiến răng, lông mày nhướn lên, tràn đầy khí phách nói: “Ngồi chắc vào.”

“Ồ.” Một tiếng này của Vọng Hi cũng tan trong gió, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên vụt qua trước mắt, chạy theo tiếng của động cơ xe, hòa cùng với tiếng gió.

Trái tim của Vọng Hi nhảy vọt lên cổ họng, vừa k*ch th*ch lại vừa sợ hãi.

Sau đó tất cả cảnh vật xung quanh đều trở nên mờ mịt, chỉ có tiếng động cơ xe xuyên qua khung cảnh trong giấc mơ.

Vọng Hi mở mắt ra, mỏi mệt vô cùng.

Trong phòng u ám nhìn không rõ, bốn giờ mới chỉ rạng sáng mà thôi. Cô thở dài một hơi, kéo chăn trùm lên đầu.

Một lát sau cô lại ngủ thẳng tới tận tám giờ, chuông điện thoại di động kêu vang “Nếu lúc trước chúng ta yêu nhau…”, cô từ từ tìm điện thoại, kéo tới bên tai.

Giọng nói của An Nhiên vang đến mức muốn điếc tai: “Chị! Sao giờ này chị vẫn còn chưa dậy nữa! Hôm nay phải vào đoàn làm phim rồi á!”

Vọng Hi ngẩn người, suốt ngày ru rú làm tổ trong nhà, cô còn không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Mấy hôm nay Đường Gia Thụ như bốc hơi, Hoắc Kỳ cũng thế, thỉnh thoảng có mấy cuộc điện thoại gọi tới đều là An Nhiên và Andy.

Hôm qua An Nhiên đã thông báo cho cô, hôm nay phải vào đoàn phim.

Cô vò tóc, mơ hồ đáp lại: “Ừm, được, tôi tới ngay.”

Trang điểm đơn giản một chút, cô và An Nhiên liền xuất phát. Xe của cô đã đưa đi bảo dưỡng, cho nên hai người phải bắt xe đi.

Trong khoảnh khắc cô vẫy tay bắt xe, An Nhiên suýt chút nữa đã không khép miệng được.

“Bác tài, đến khu phim trường ạ.” Vọng Hi bình thản ung dung nói, An Nhiên chỉ biết giơ ngón tay cái về phía cô.

Ông chú lái xe nhìn hai người bọn họ, Vọng Hi xinh đẹp ưa nhìn, có lẽ là một ngôi sao. Ông ta bất giác nhìn thêm mấy lần, nhưng nhìn mấy lần rồi lại vẫn chưa phân biệt được gương mặt này rốt cuộc có quen mắt hay không.

Vọng Hi lấy kính râm ra đeo lên, dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ không màng chuyện đời. Gần đây lúc ngủ cô luôn nằm mơ, hết cơn mơ này đến cơn mơ khác, khiến cho cô không thể thở nổi. Những chuyện xưa còn y nguyên, hệt như những con ma nước đáng sợ quấn chặt lấy cô.

Xe taxi vững vàng chạy trên đường cái, dòng xe cộ tới lui không ngừng, An Nhiên lấy điện thoại di động ra líu ríu tám chuyện với cô. Cũng không biết cô nhóc này nghĩ thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã coi cô như người cùng một phe rồi.

An Nhiên nói: “Chị, em nghe nói vai nữ phụ lần này là Cố Manh.”

Vọng Hi ngẫu nhiên đáp một câu: “Ai vậy?”

An Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Cố Manh mà chị cũng không nhận ra á, dạo trước cô ta rất nổi tiếng đấy, dáng vẻ rất đáng yêu. Thế mà lại đóng vai phụ cho chị, chắc cô ta cũng tức chết đi.”

Kiểu mô tả chung chung như này muốn nói về ai cũng được. Vọng Hi lục lọi hết ký ức trong đầu một lượt nhưng thực sự là không có chút ấn tượng nào về nhân vật này, nên không trả lời ngay.

An Nhiên nói tiếp: “Nghe nói cô ta c*̃ng có người chống lưng á…”

Đôi mắt được giấu phía sau kính râm của Vọng Hi chợt mở ra, cười tự giễu, hay cho một từ “cũng”.

Nói đến mới nhớ, đại nhân heo vàng kia của cô cũng biến mất khá lâu rồi.

Khả năng đã tìm được niềm vui mới, mà c*̃ng có thể… là chết rồi.

Cô vừa nghĩ như vậy thì điện thoại trong tay rung lên, lật lên xem thì thấy rõ ràng là đại nhân heo vàng nhà cô.

Vọng Hi Nghe máy, không lên tiếng, chỉ nghe thấy đối phương nói: “Đêm nay có rảnh không?”

Vọng Hi nhìn ra cửa sổ xe, đã sắp đến khu phim trường rồi. Lần này nghe nói là một bộ phim tình cảm cổ trang giả tưởng, nói cho hoa mỹ như vậy chứ chẳng phải cũng là phim cẩu huyết chiếu lúc tám giờ thôi sao. Cũng không biết Lâm Sơn bị làm sao mà lại đồng ý quay loại phim kiểu này nữa.

Cô Cô dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, rồi lướt nhẹ ra giữa, nói: “Không rảnh đâu Tổng giám đốc Hoắc, hôm nay em phải vào đoàn làm phim rồi.”

Đầu bên kia im lặng mấy giây, giọng điệu hào hứng không hề suy giảm: “Vậy để lần sau đi.”

Nói chung là nuôi nhiều chim, không tìm thú vui ở chim hoàng yến được thì vẫn còn những nơi khác.

Cuộc gọi này cứ như vậy kết thúc.

Vọng Hi nhìn lưng hàng ghế phía trước, thất thần trong giây lát.

An Nhiên nhận ra cảm xúc của cô bất thường, muốn đổ nước kết quả lại cầm nhầm dầu: “Hai ngày trước em đã trông thấy tin tức của Tổng giám đốc Hoắc và vị hôn thê rồi.”

Vọng Hi không nhúc nhích, An Nhiên bỗng muốn cắn đầu lưỡi mình luôn cho rồi, chữa cháy nói: “Nhìn giống như không có tình cảm gì cả.”

Vọng Hi khẽ nhếch khóe miệng, loại chuyện như chuyện tình cảm này, không có mới là tốt nhất. Đỡ phải tự đa tình, cũng tránh được bao rối rắm.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 13: Đối xử tốt


Đối với một vài người, tình cảm chỉ là thứ gia vị giết thời gian sau bữa ăn, còn đối với một số người khác lại là cách để kiếm sống.

Vọng Hi nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. An Nhiên c*̃ng im bặt.

Quãng đường còn lại cho tới khi đến nơi, cũng không ai nói gì cả.

Có lẽ là Vọng Hi ăn mặc không giống một ngôi sao lớn nổi tiếng, lại kéo theo hành lý, bắt xe taxi để đi ra ngoài, trông càng có cảm giác thấp kém. Sắc mặt ông chú lái xe vì vậy mà c*̃ng khó chịu, dừng xe như muốn đi đầu thai đến nơi vậy.

“80.” Giọng điệu giống hệt như đang đòi nợ.

Vọng Hi lấy điện thoại di động ra, quét mã thanh toán.

Ông chú lái xe nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một cái đuôi xe toàn khói.

Vọng Hi phẩy tay, An Nhiên tức đến thở phì phì: “Kiểu người gì vậy.”

Vọng Hi cười, đa phần mọi người đều thế mà.

Đủ loại tật xấu.

Phòng của Vọng Hi ở ngay cạnh phòng của Tiêu Thời, người đại diện của Tiêu Thời rất coi thường một diễn viên tuyến mười tám như cô, bảo vệ cho Tiêu Thời hệt như mẹ bảo vệ con.

Vọng Hi nhíu mày, Tiêu Thời gỡ kính râm xuống, vươn tay về phía cô: “Chào em, Vọng Hi.”

Vọng Hi không thể không bắt lại: “Chào anh, Tiêu Thời.”

Xem như hoàn thành việc chào hỏi xã giao, người đại diện của Tiêu Thời chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cứ trừng mắt nhìn Tiêu Thời.

Tiêu Thời thờ ơ cười cười, trở về phòng.

Vọng Hi đẩy cửa ra, An Nhiên giúp cô mang hành lý tới. Cô ngã người lên giường, tắt công tắc não nghỉ ngơi.

Làm việc với Lâm Sơn, quan trọng nhất chính là phải chăm chỉ và chịu đựng được khó nhọc.

Có mỗi một cảnh phải quay đi quay lại rất nhiều lần, đến khi nào anh ta hài lòng mới thôi.

Hiển nhiên vật cản chính là Vọng Hi.

Đã không biết là quay tới lần thứ mấy, Lâm Sơn mặt mày sa sầm, nặng nề nói: “Cô còn không cố gắng thì tự mà quay đi.”

Hai nữ phụ ngồi bên cạnh xem chuyện vui, các cô ấy vốn dĩ đã không thích Vọng Hi. Chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, lại nhảy cóc lên đóng vai nữ chính.

Nhân vật nữ phụ thật sự là Cố Manh, lại đứng ra an ủi Vọng Hi.

Vẻ mặt của Vọng Hi rất bình tĩnh, xoa mi tâm, chỉ biết nói cảm ơn. Trong giới giải trí, lòng người khó đoán, lòng tốt đưa tới tận nơi cũng chưa chắc đã thật sự là kẹo ngọt. Đạo lý này cô vẫn luôn hiểu.

Lâm Sơn để cô nghỉ ngơi một chút, tự tìm trạng thái, còn ra dấu tay uy h**p.

Vọng Hi nằm xuống ghế nghỉ ngơi, không ngừng thở dài.

Điện thoại di động đổ chuông, cô mệt mỏi nghe máy.

Hoắc Kỳ nói: “Quay phim rất mệt hả?”

Vọng Hi mơ màng ừ một tiếng, lại nghe thấy tiếng anh cười: “Vậy mới nói, sao còn muốn vào giới giải trí làm gì?”

Tại sao muốn vào giới giải trí à?

Đây đúng thật là một câu hỏi hay.

Vọng Hi cười tự giễu, hồi ấy hình như người kia hỏi cô có muốn trở thành một ngôi sao không. Vọng Hi hỏi cô ấy, ngôi sao thì có gì tốt. Cô ấy nói, có nhiều chỗ tốt lắm, trở thành một ngôi sao sẽ được rất nhiều người yêu quý…

Được rất nhiều người yêu quý.

Chậc.

Cô ngồi dậy, tình cảm mãi mãi cứ thật giả lẫn lộn, không phân biệt được.

“Không có gì, đột nhiên muốn vào nên vào thôi. Tổng giám đốc Hoắc à, anh đừng chỉ quan tâm em, vẫn phải quan tâm đến mình đi, như vậy nhé, cúp đây.” Cô cúp điện thoại, ngẩn người nhìn về phía trước.

Lúc tỉnh táo lại, đám đông trước mắt đã nhốn nháo, nhân viên vội vàng chạy sang một bên.

Cô hơi nhíu mày, trong lúc còn đang nghi ngờ thì đã liếc thấy trong đám người kia, Tổng giám đốc Hoắc mặc âu phục đi giày da bước tới.

Chậc.

Cô bất động, anh thì rất thuần thục đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Đám đàn em đi theo làm người phục vụ, chuyển cái bàn đến, bưng trà rót nước, làm cô c*̃ng được hưởng phúc theo.

“Một hộp Vượng Tử, cảm ơn.”

Hoắc Kỳ nhìn cô cười, lại còn cười vô cùng đắc chí, hệt như đang xem biểu diễn hài kịch vậy.

Vọng Hi cau mày, sờ lên mặt mình, lúc này cô vẫn đang để tạo hình của nhân vật trong phim, Đại sư tỷ của môn phái huyền huyễn, áo trắng tung bay, trên đầu gắn một cái cột thu lôi.

Hoắc Kỳ lắc đầu, nói: “Hình như gầy đi rồi.”

Lâm Sơn không biết từ chỗ nào chui ra: “Tôi cũng không hề ngược đãi bảo bối yêu dấu của anh đâu. Nếu không với cái kỹ thuật diễn này của cô ấy, tôi đã ném vào nước cho cá ăn từ lâu rồi.”

“Thông cảm nhé.” Hoắc Kỳ nói, lại chuyển sang Vọng Hi: “Mọi người cứ tiếp tục làm việc đi, tôi ngồi xem là được rồi.”

Lâm Sơn cười rất chi là ranh mãnh: “Được, bọn tôi sẽ kết thúc công việc sớm một chút, để tạo thuận lợi cho Tổng giám đốc Hoắc.”

Vọng Hi đặt hộp sữa Vượng Tử của mình xuống, sau đó đứng dậy, thoáng nhìn hai cô gái đang nhìn mình bằng ánh mắt mỉa mai, cười khinh thường.

Có lẽ bọn họ thật sự thanh cao, có lẽ chỉ là không ăn được nho thì chê nho chua, cũng chẳng liên quan gì tới cô. Với thân hình bé như vậy của hai người đó, cô chỉ một đấm là đủ.

Có lẽ là vì Hoắc Kỳ ở đây, Vọng Hi vô thức không muốn để bị anh coi thường, cho nên công việc bỗng nhiên đạt được hiệu suất tốt, một lần quay là xong luôn.

Lâm Sơn lại nháy mắt ra hiệu.

Vọng Hi chỉ nghĩ là mắt anh ta có vấn đề.

Có một cảnh đánh nhau, Vọng Hi khá giỏi, phần sau lại quay khá thuận lợi. Vậy mà thật sự có thể hoàn thành công việc trước bảy giờ.

Lâm Sơn đẩy cô về phía trước: “Ngày mai nhớ phải trả người lại nhé.”

Vọng Hi khẽ cười một tiếng, vén tóc, nói: “Hôm nay có chương trình gì vậy Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Kỳ c*̃ng cười, dắt tay cô đi: “Chương trình hay.”

Cái gọi là chương trình hay chính là cùng ăn một bữa tốt, rồi hay nhất là quay về với bản năng của nhân loại.

Sáng ngày hôm sau, Hoắc Kỳ đưa cô trở lại đoàn làm phim. Nhân viên trong đoàn làm phim vừa uống cà phê, lại còn ăn tôm.

Cô nghe thấy hai em gái kia nói, Tổng giám đốc Hoắc đối xử với cô thật là tốt, cũng không biết anh nghĩ thế nào.

Vọng Hi cười bọn họ, thấy đúng thật là chưa trải sự đời, cái này đã gọi là đối xử tốt với cô rồi à?

Năm đó, Hoắc Kỳ đối xử với cô tốt đến mức có thể coi là trên trời dưới đất gần như không đâu có.

Cô cười khổ, năm đó ấy à.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 14: Cháo gạo trắng


Vọng Hi dựa vào tường, ngửa đầu thở dài, đột nhiên cảm giác như cạn kiệt hết sức lực.

An Nhiên nhìn thấy cô như vậy thì định nói gì đó, nhưng thoáng nhìn biểu cảm trên mặt cô, cô ấy lại thu lại lời muốn nói.

Vọng Hi vẫy tay, chỉ nói: “Em giúp chị xin nghỉ nửa ngày đi.”

An Nhiên gật đầu.

Vọng Hi quay người rời đi, không biết bản thân mình đã về đến phòng như thế nào. Lúc chăn trùm lên đầu, lại giống hệt như buổi sáng trong trí nhớ kia.

Vọng Hi đắp chăn trùm kín đầu, chỉ cảm thấy cả người nóng rực. Không biết Hoắc Kỳ đến đây từ lúc nào, cô mở to đôi mắt mơ màng, nói từng chữ không rõ lắm: “Cậu út, sao thế?”

Hoắc Kỳ cau mày, đặt tay lên trán cô, nóng đến dọa người.

Anh bế cô dậy khỏi giường, đưa đến bệnh viện.

Sốt cao 40.4 độ.

Người nóng đến choáng váng luôn rồi.

Hoắc Kỳ đứng trên hành lang bệnh viện, gọi điện thoại báo cho Kiều Uyển. Kiều Uyển bị dọa cho hồn bay phách lạc, lập tức khóc òa.

“Bây giờ thế nào rồi?” Kiều Uyển hỏi.

Hoắc Kỳ nhìn vào Vọng Hi nằm trong phòng bệnh, hạ giọng nói: “Không sao rồi.”

Bấy giờ Kiều Uyển mới nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian vừa rồi, Hoắc Kỳ đưa cô đi học, đón cô tan học, đưa cô đi chơi cùng với nhóm bạn chơi bời lêu lổng, chẳng đàng hoàng gì kia của anh. Chỉ cần người khác nói một câu không hay với cô, anh sẽ lập tức nổi giận. Đúng kiểu như là tự nhiên nhặt được một cô em gái.

Mới đầu Kiều Uyển còn quản một chút chuyện cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô, về sau đã chuyển hết toàn bộ sang cho Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ thì lại tiếp nhận rất nhanh, không hề cảm thấy lúng túng chút nào.

Hoắc Kỳ cúp điện thoại, xuyên qua cửa kính phòng bệnh nhìn Vọng Hi nằm bên trong. Cô yếu đuối nằm trên giường bệnh, trên tay vẫn cắm kim truyền dịch, vẫn chưa tỉnh lại. Hoắc Kỳ đẩy cửa ra đi vào, rón rén giúp cô dém chăn.

Vọng Hi bây giờ yếu ớt hệt một tờ giấy trắng, còn liên tục cau mày. Hoắc Kỳ đưa tay ra, cũng không biết cô còn nhỏ tuổi mà lại đang u sầu cái gì.

Trải qua khoảng thời gian này, cô đã nói chuyện nhiều hơn, mở lòng hơn. Vốn đã có vẻ ngoài rạng rỡ, giờ trông lại càng thêm dễ nhìn.

Cô lớn lên lại không quá giống với mẹ, chị Uyển là kiểu người dịu dàng động lòng người. Vọng Hi ấy à, lại bướng bỉnh, chẳng khác nào cái quẩy xoắn.

Chỉ lát sau Kiều Uyển đã lái xe tới, đứng trước giường bệnh mà trái tim thắt lại.

Hoắc Kỳ nhìn Vọng Hi, nói một câu an ủi bà: “Bác sĩ nói đã hạ sốt rồi.”

Kiều Uyển gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.

Tình cảm mà Kiều Uyển dành cho cô con gái này khá là phức tạp, dù sao cũng là máu thịt từ trên người mình, bà không thể nào lại không quan tâm. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, con gái không sống cùng bà, bây giờ c*̃ng không thân thiết lắm. Bà thế mà lại không biết phải làm thế nào bây giờ.

Nhìn bà lo lắng sốt ruột, Hoắc Kỳ lại an ủi: “Chị Uyển đừng lo lắng quá. Chị đi mua cho Tiểu Hi ít cháo đi, chờ Tiểu Hi tỉnh lại là có cái để ăn ngay.”

Kiều Uyển gật đầu đi ra ngoài, bà đi xuống lầu lại bắt đầu thấy rối, đi đâu mua cháo được bây giờ?

Hoắc Kỳ ngồi cạnh giường bệnh trông coi Vọng Hi, Kiều Uyển trở về, mang theo bát cháo hải sản.

“Chị mua cháo hải sản.”

Hoắc Kỳ nhịn cười, rồi lại thở dài.

Kiều Uyển ý thức được mình đã làm sai điều gì, lại không biết đã làm sai ở đâu, liền hỏi: “Sao vậy?”

Hoắc Kỳ nhận chén cháo kia, tự mình nếm thử một miếng.

“Haiz. Chị Uyển, Tiểu Hi không ăn được cái này đâu. Chị ở đây trông con bé, để em đi mua cho.”

“À.” Kiều Uyển khó giấu được sự thất vọng, ngồi xuống thay chỗ Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ giây trước vừa đi, giây sau Tiểu Hi đã cau mày. Kiều Uyển đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại cảm thấy xấu hổ, cuối cùng lúng ta lúng túng mở miệng: “Con tỉnh rồi à?”

Vọng Hi vừa đau họng, cả mắt c*̃ng đau, cả người không có sức lực. Cô miễn cưỡng cười cười, nói: “Mẹ, cậu út đâu ạ?”

Lúc này, cô vẫn còn cung kính gọi anh một tiếng “cậu út”.

“A, cậu đi mua cháo cho con rồi.” Kiều Uyển nói.

Vọng Hi cười cười, không nói thêm gì nữa.

Mấy lần Kiều Uyển định mở miệng, sau đó cũng lại nuốt tất cả lời muốn nói lại. Bà nhìn cô con gái nhỏ trước mắt này, chỉ có đôi mắt là giống bà, những cái khác thì lại giống hệt như bố con bé.

Nhớ tới bố của con bé, cảm xúc của Kiều Uyển lại rất phức tạp.

Người kia cũng đã từng là người rất tốt, trông lại đẹp trai, cho nên khi tuổi còn trẻ bà đã yêu say đắm. Bà giống hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, sà vào vòng tay ông ta mà không hề do dự. Thế nhưng thời gian đã xoá đi tất cả, chỉ mới qua mấy năm, ông ta còn ra tay đánh bà, cãi nhau thì càng không cần phải nói nữa.

Bà là kiểu người hiền lành dịu dàng, cũng không biết phản kháng. Sau này vẫn là nhờ mẹ phát hiện, bảo bà ly hôn, thoát ly khỏi bể khổ này.

Nhưng con gái thì lại không thể mang đi.

Nhớ tới những chuyện này, hốc mắt Kiều Uyển hơi nóng lên. Vọng Hi cúi đầu, nhìn chăn mền trước mặt mình.

Cũng may Hoắc Kỳ kịp thời trở về, cứu vớt bầu không khí lúng túng này.

Hoắc Kỳ mua một bát cháo gạo trắng, còn cả một bình nước nóng.

“Nào, Tiểu Hi, ăn một chút gì đi.”

Vọng Hi mỉm cười gật đầu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back