Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng
Chương 20: Chương 20



Không nghi ngờ gì, phụ thân và Trương Minh Hi đều đã nhìn thấy hy vọng ở đại hoàng tử.

Trải qua mười mấy năm nơm nớp lo sợ, Đại hoàng tử sớm đã có bản năng sợ hãi với vị phụ hoàng tâm tính khó lường kia của mình. Do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định để Trương Minh Hi cùng vào cung hộ tống.

Trương Minh Hi không từ chối.

Khi hai người đến điện Cần Chính, cửa đại điện đã mở rộng.

Hoàng đế tựa lưng lười nhác bên cửa sổ trên giường, đang ra lệnh cho cung nhân tất bật dựng lên mấy bức bình phong gỗ trắc vàng khảm chỉ ngay trước mặt mình.

Bộ bình phong này rất lớn, có tới bốn tấm, mỗi tấm đều dùng kỹ thuật thêu kè tinh xảo, kể lại những điển tích cổ xưa khác nhau, giống hệ bộ bình phong Trương Lăng Chi tặng hắn năm xưa.

Nghe nói gần đây, mỗi khi hoàng đế gặp ác mộng, hắn thường bật dậy gọi tên “tiên sinh” trong hoảng loạn.

Nhưng lúc tỉnh táo lại, hắn lại giận dữ mắng mỏ lung tung, tuyệt không chịu thừa nhận mình từng gọi như thế.

Một tháng trước, không hề báo trước, hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh đánh c.h.ế.t tổng quản nội thị từng vu cáo Trương Lăng Chi.

Đế vương nổi giận, m//áu đổ thành sông.

Chỉ trong chớp mắt, dòng nội thị vốn được sủng ái mười mấy năm tan thành mây khói. Bao kẻ liên quan bị xử tội, ch//ết thảm vô số, nói là “m//áu chảy thành sông” cũng không ngoa.

Phụ thân đặc biệt xem xét danh sách những kẻ bị xử lý, phát hiện phần lớn đều từng vu nhục Trương Lăng Chi, hoặc hãm hại người nhà họ Trương.

Ta cười khẽ, tiếng cười đầy châm biếm:

“Hoàng thượng đây là… lương tâm đột nhiên sống dậy, nhớ ra ân tình của Trương Thủ phụ năm xưa rồi sao?”

Ánh mắt phụ thân trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi đám mây xám đang trôi lững lờ, khóe môi hé một nụ cười phức tạp khiến ta không sao đoán nổi:

“Người sắp chết, lời nói thường thiện. Hoàng thượng… ngày tàn không còn bao xa rồi.”

Lời này, thực sự phạm thượng. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hoàng đế lúc ấy, ta mới hiểu phụ thân nói không sai chút nào.

Hoàng đế ho khan từng trận, mãi đến khi bình tĩnh trở lại, ánh mắt trống rỗng mới dần dần có tiêu cự, rồi cuối cùng dừng lại trên bức bình phong trước mặt.

Tựa như cánh cửa ký ức đột nhiên bật mở, ánh mắt hắn lập tức bừng sáng. Hắn gắng sức chống người đứng dậy từ giường, muốn đến gần xem cho rõ.

Nhưng càng đến gần, hắn lại càng không vui.

Ánh mắt hắn dừng lại ở một chỗ, biểu cảm vừa nãy còn mang theo hoài niệm, thoắt cái đã bừng lên lửa giận:

“Quả vải này — không phải thế này!”

Hoàng đế vốn nổi tiếng tính khí thất thường, một khi nổi giận thì ai cũng khó sống.

Tổng quản nội vụ đầu bạc trắng vội vàng quỳ rạp xuống đất, run rẩy bẩm báo:

“Hoàng thượng, nô tài đã hỏi kỹ các tú nương năm xưa từng thêu bình phong, xác nhận bộ bình phong Trương Thủ phụ tặng và bộ này thật sự giống hệt nhau...”

Cung nữ trong cung làm việc ngày đêm, không được bao lâu thì mắt kém, thường xuyên phải thay mới. Tổng quản có thể tìm lại tú nương từng thêu bình phong năm đó, cũng đã tốn không ít công sức.

Nhưng rốt cuộc vẫn không đúng như hoàng đế muốn.

“Không thể nào! Rõ ràng không phải như vậy!”

Hoàng đế giơ bàn tay có phần khô cứng lên, hết lần này đến lần khác v**t v* quả vải màu hồng phấn ở chính giữa bình phong, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không phải như vậy! Chắc chắn đám cẩu nô tài kia lừa trẫm, đi lôi hết đám cẩu nô tài dám qua loa với trẫm ra đánh cho trẫm!"

Gần đây, Hoàng thượng càng trở nên thất thường, mỗi ngày đều có vô số người bị lôi ra đánh, mùi m//áu tanh trước cửa điện Cần Chính hầu như chưa từng tan.

Các thị vệ đã quen với việc này, xông lên áp giải tổng quản thái giám ra ngoài, không ai quan tâm hắn có bị oan hay không.

Bên ngoài điện nhanh chóng vang lên tiếng bốp bốp.

Hoàng đế không hề nguôi giận vì kẻ chủ sự bị trừng phạt, ngược lại, vẻ mặt của hắn càng thêm đau buồn, bàn tay chạm vào bình phong rũ xuống thất thần, miệng khẽ lẩm bẩm: "Tiên sinh, người sẽ không bao giờ tha thứ cho trẫm, đúng không?"

Những kỷ niệm đẹp đẽ và khát vọng năm xưa đã tan biến không dấu vết trong sự bào mòn của thời gian.

Dù sau này có nỗ lực bù đắp đến đâu, cuối cùng cũng không thể trở lại dáng vẻ ban đầu.

"Phụ hoàng nói đúng, Trương thủ phụ chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho người!"

Vì sự thờ ơ và đàn áp của Hoàng thượng trong nhiều năm, đại hoàng tử vốn nhút nhát, trước mặt Hoàng thượng càng không dám thở mạnh, nhưng giờ phút này, lại không thể nhịn được nữa.

Có lẽ chịu ảnh hưởng của vị ngự sử già đã liều c.h.ế.t can gián Hoàng thượng, ý chí của đại hoàng tử đã mạnh mẽ hơn lúc nào không hay.

Không màng đến ánh mắt ra hiệu của Trương Minh Hi, cậu thậm chí hất tay Trương Minh Hi đang cản mình ra, cứ thế bất chấp tôn ti, không thể nhịn được nữa mà từ ngoài điện xông thẳng đến trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng đế tuy tuổi không quá lớn, nhưng thực sự đã già rồi.

Giờ đây, hắn ngồi bệt xuống đất một cách thất thần, như thể ông trời đang gióng lên hồi chuông báo tử cho Đại Chu quốc đầy rẫy vết thương.

Đại hoàng tử đứng trước mặt hắn, nhìn xuống hắn từ trên cao, lại như ánh bình minh buổi sớm xé tan màn sương mù dày đặc, mang đến hy vọng mới.

Tuy vai cậu chưa đủ rộng, dáng người chưa đủ cao lớn, nhưng chỉ cần có quyết tâm, sẽ có vô số người đứng bên cạnh cậu, bảo vệ cậu.

Có lẽ chưa từng thấy con trai mình có khí phách như vậy, lão Hoàng thượng không những không nổi giận mà còn lộ ra một nụ cười.

"Đúng vậy, ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái, tiên sinh sẽ không bao giờ tha thứ cho ta."
 
Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng
Chương 21: Chương 21



"Trương Thủ phụ không tha thứ cho người tuyệt đối không phải vì người đập vỡ bình phong mà ông ấy tặng, đối xử tàn nhẫn với gia đình ông ấy, mà là vì người đã hủy hoại cơ nghiệp triều chính mà ông ấy vất vả gây dựng bằng nửa cuộc đời!"

Người nhẫn nhịn quá lâu, một khi có dũng khí nói ra những lời trong lòng, thì phải nói hết một lượt mới được.

Đại hoàng tử hít sâu một hơi, các đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch vô thức thả lỏng ra, cắn môi tiếp tục nói: "Từ khi người lên ngôi, mỗi ngày chỉ lo hưởng lạc, chuyên quyền độc đoán, không nhớ đến triều đình, không nhớ đến bách tính, Đại Chu ngày nay đâu còn chút nào dáng vẻ mà Trương thủ phụ mong muốn, người không xứng làm học trò của ông ấy, càng không xứng nhắc đến tên ông ấy!"

"..."

Không biết là bị tiếng tố cáo xé lòng của đại hoàng tử làm cho chấn động, hay là qua những lời này mà hồi tưởng lại những kỷ niệm khi Trương Lăng Chi còn tại vị, Hoàng thượng chỉ im lặng.

Không biết im lặng bao lâu, ánh mắt của hắn chợt rơi vào Trương Minh Hi đang đứng ở cửa điện.

Ánh bình minh từ từ lên cao, từng chút một chiếu lên người Trương Minh Hi, như thể dát lên người hắn một lớp ánh vàng.

Phụ thân luôn nói Trương Minh Hi rất giống Trương Lăng Chi, dù cách xa hơn chục mét cũng biết là con của ai.

Hoàng đế trước đây cũng đã gặp Trương Minh Hi, nhưng chưa từng nghi ngờ.

Nhưng giờ phút này, hắn chợt nhận ra điều gì đó, run rẩy chống tay đứng dậy từ nền gạch lạnh lẽo: "Tiên sinh... Tiên sinh..."

Khoảng cách từ ghế đến cửa tẩm điện không xa, nhưng cuối cùng Hoàng thượng vẫn không thể đến bên Trương Minh Hi.

Thân thể hắn lại ngã xuống.

Hoàng đế gạt tay đại hoàng tử muốn đỡ mình ra, chỉ là ánh mắt chăm chú nhìn Trương Minh Hi.

Đó là một loại ánh mắt trút bỏ gánh nặng.

Một lúc lâu, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài trên đôi mắt đục ngầu của Hoàng thượng, miệng lẩm bẩm như có như không.

"Là trẫm sai rồi, đến Diêm Vương điện, trẫm sẽ đích thân xin lỗi tiên sinh..."

Ba ngày sau, Hoàng thượng bệnh nặng nguy kịch, chống đỡ thân thể hấp hối đích thân viết xuống tội kỷ chiếu.

Trong tội kỷ chiếu, hắn kiểm điểm sâu sắc những sai lầm của mình trong những năm tháng lên nắm quyền, thừa nhận có lỗi với thiên hạ, có lỗi với muôn dân.

Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.

Điều quan trọng nhất là hắn đích thân minh oan cho cố Thủ phụ Trương Lăng Chi, khẳng định những gì Trương Lăng Chi đã dốc hết tâm sức làm cho Hoàng thượng, cho triều đình trong nhiều năm, tuyên cáo thiên hạ truy tặng thụy hiệu Văn Chính, phối hưởng Thái Miếu.

Vì hài cốt của Trương Lăng Chi và gia đình ông đã không còn, chỉ có thể xây dựng vài ngôi mộ chiêu hồn chính thức chuyển vào tổ phần, lập từ đường cho Trương Lăng Chi ở quê nhà Giang Lăng, hưởng vạn thế hương khói.

Cũng vào ngày này, Triệu Minh Hi đã ẩn danh nhiều năm chính thức đổi lại tên thật là Trương Minh Hi.

Trương Minh Hi mặc bộ quan phục chính nhất phẩm màu đỏ thẫm giống hệt phụ thân mình năm xưa, một lần nữa bước vào Trương gia cựu để đã cách xa hơn mười năm, đích thân thắp hương cho tổ mẫu, song thân, tỷ tỷ đã c.h.ế.t thảm.

*Thê thỉ* của ca ca ta năm xưa chỉ được chôn cất vội vàng, cũng chính thức được chuyển về tổ phần Triệu gia, không còn là cô hồn dã quỷ phiêu bạt bên ngoài.

Năm tháng trôi qua, ca ca chỉ còn lại là bộ xương trắng.

Trương Minh Hi cẩn thận nâng xương cốt vào quan tài, toàn bộ quá trình đều tự mình làm, tuyệt đối không giao cho bất kỳ ai.

Sau khi an táng, hắn ngồi trước mộ lặng lẽ rất lâu. Phụ thân muốn nói gì đó, nhưng bị ta dùng ánh mắt ngăn lại.

Những năm này, Trương Minh Hi tuy không nói gì, nhưng mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến ca ca.

Vì nỗi nhớ này, hắn nghiêm khắc yêu cầu bản thân dù học hành vất vả đến đâu cũng không quên tu luyện võ công binh pháp.

Vì nỗi nhớ này, hắn trở nên thanh lãnh nội liễm, tu tâm dưỡng tính.

Hắn vô thức sống thành dáng vẻ của ca ca, càng hy vọng có một ngày có thể thay ca ca thực hiện nguyện vọng chinh chiến sa trường bách chiến bách thắng.

Nhớ ngày đó trước khi chết, ca ca hấp hối dặn dò bên tai Trương Minh Hi.

"Phải sống thật tốt, thay ta nhìn Đại Chu triều quốc thái dân an."

Trương Minh Hi đã đồng ý, cũng đã làm được.

Hơn mười năm dốc hết tâm sức nhẫn nhịn chu toàn, thân thể của cha ta cũng suy yếu dần, chẳng qua là dựa vào một hơi tâm khí chống đỡ mà thôi.

Giờ đây đã thành công minh oan cho Trương Lăng Chi, hơi thở trong lòng ông đã hoàn toàn trút xuống, lại ngã bệnh không dậy nổi, ngay cả việc đích thân đến Trương phủ thắp cho lão hữu một nén hương cũng không thể.

Thấy ta bên giường không ngừng rơi lệ, cha nhếch môi lộ ra một nụ cười khó khăn.

"Yên tâm đi, lão già đó sẽ không trách ta đâu, ta đã gả con gái bảo bối nhất của mình đến nhà họ rồi, hắn còn muốn gì nữa?"

"Người cứ mạnh miệng đi!"

Ta phì cười, lườm phụ thân một cái không khách khí, "Không biết ai bệnh đến hồ đồ còn tự lẩm bẩm, nói tóc mình bạc hết rồi, không biết trăm năm sau phụ thân còn nhận ra cha không?"

Từ khi kết hôn với Trương Minh Hi, chúng ta đã ngầm dùng cách gọi cha và phụ thân để phân biệt hai vị lão hữu năm xưa.

Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu.

(Thế Giới Tiểu Thuyết tạm dịch: Người vùi nơi suối vàng, xương tan trong bùn đất, Ta sống chốn nhân gian, tuyết đã phủ đầu.)

Đây vốn là sự tiếc nuối lớn nhất trên đời.

Nhưng đối với cha và phụ thân, hai người già kỳ quặc này, lại là một loại viên mãn khác.

Vốn là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau, cả đời này ngoài việc ghét bỏ lẫn nhau, tuyệt đối không có cách chung sống thứ hai phù hợp với họ.
 
Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng
Chương 22: Hết



Nhưng ai có thể ngờ, sau này, cha ta lại thực sự sống thành dáng vẻ của người kia. Trong nhiều năm sau đó, ông đã dùng sự khéo léo chu toàn mà ông từng coi thường nhất, chống đỡ những gì người kia lo lắng nhất, trở thành xương sống của quốc gia và dân tộc này.

Cha không ngờ ta lại nghe cả những lời lẩm bẩm mê sảng khi ông ấy bị bệnh, có chút ngại ngùng tiếp tục mạnh miệng: "Hừ, nếu lão già đó dám không nhận ra ta, xem ta có đánh vỡ đầu ông ta không!"

"Vâng vâng vâng!"

Ta dỗ dành phụ thân như dỗ dành trẻ con, "Người cứ yên tâm đi, phụ thân không nhận ra ai thì không biết, nhưng chắc chắn không dám không nhận ra người."

"Lại còn phải nói."

Nói vài câu, tinh thần của cha ta cũng khá hơn một chút. Ông trầm ngâm một lát, thu lại vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đình Vãn, ta và mẫu thân con đã bàn bạc xong rồi, đợi lần này bệnh tình thuyên giảm, ta sẽ tâu với hoàng thượng xin từ quan về quê."

Cha đang ở độ tuổi sung sức, thấy tân đế sắp lên ngôi, chính là lúc có thể thay đổi đại cục, ít nhất là tiền đồ mười năm sau không cần phải lo.

Thế nhưng ông lại muốn thoái lui. Có thể thấy ông từng bước giẫm lên gai góc để đi đến vị trí ngày hôm nay, chỉ là muốn minh oan cho phụ thân mà thôi.

Khó trách phụ thân khi còn sống nói ông ấy còn thiếu tầm nhìn, bây giờ xem ra lời này quả thực không sai chút nào.

Ánh mắt chê bai của ta quá rõ ràng, cha muốn lờ đi cũng không được, tức giận trợn mắt trừng ta.

"Quả nhiên con gái gả đi như bát nước đổ đi, đã bắt đầu hướng về người ngoài rồi."

Ta biết cha hoàn toàn không tức giận, mỉm cười nói: "Đâu phải bây giờ mới hướng về người ngoài, ngay từ đầu con đã cảm thấy phụ thân là người lợi hại nhất rồi."

"Bây giờ cải cách tiến hành rất thuận lợi, thái tử cũng là người hiểu chuyện, Hi Nhi tận tâm phò tá hắn, nhất thời sẽ không có vấn đề gì lớn."

Nhắc đến Trương Minh Hi, trong mắt phụ thân tràn đầy vui mừng, "Đỡ lên ngựa đưa một đoạn đường, sau này đường đi còn lại phải dựa vào Hi Nhi tự đi thôi."

Sau khi viết xong tội kỷ chiếu, vào đêm thứ ba, lão hoàng đế qua đời trong giấc ngủ, kết thúc cuộc đời hoang đường của mình.

Đại hoàng tử đã được phong làm thái tử kế vị trước linh cữu, trở thành Hoàng đế thứ mười lăm của Đại Chu triều.

Tân đế mới lên ngôi, chính là lúc thể hiện tài năng.

Ngài là người được cha một tay dìu dắt, có tình cảm sâu sắc với ông, thế nào cũng không muốn để ông rời khỏi triều đình, thậm chí đích thân đến phủ thăm bệnh, thái độ khiêm nhường hết lòng khuyên ông ở lại thêm một thời gian, dù chỉ một hai năm cũng tốt.

Nhưng ông hết lần này đến lần khác kiên quyết, tân đế không còn cách nào khác, chỉ có thể theo ý ông.

Sau khi phụ thân cáo lão về quê, Trương Minh Hi trở thành Thủ phụ nội các mới.

Thời gian hắn vào nội các còn ngắn, tuổi tác kinh nghiệm đều không phải là sâu sắc nhất, nhưng lại là người có thành tích chính trị nổi bật nhất, dám nghĩ dám làm nhất trong những năm gần đây.

Năng lực khí độ của hắn so với phụ thân năm xưa, chỉ có hơn chứ không có kém.

Tân đế vốn từng nhu nhược suốt bao năm, chẳng ai ngờ trong xương cốt lại là một người kiên định muốn cải cách đến cùng.

Những năm này hai người đã vô cùng thấu hiểu nhau, quân thần đồng tâm, tính cách ăn ý khác thường.

Có sự coi trọng của Hoàng thượng và sự ủng hộ của các đại thần nội các khác, vị trí Thủ phụ của Trương Minh Hi là hoàn toàn xứng đáng.

Triều cục vẫn hiểm nguy rình rập, con đường phía trước vẫn gian nan, nhưng Trương Minh Hi sẽ giẫm lên dấu chân của phụ thân và cha, từng bước từng bước đi tiếp.

Không hỏi tiền trình, không màng hậu quả.

**Ngoại truyện sau khi kết hôn**

Năm thứ năm sau khi kết hôn, vào đêm Nguyên Tiêu, ta được chẩn đoán là có thai, mấy tháng sau, bình an sinh hạ con trai Trương Ngọc Hoằng.

Hoằng Nhi rất giống Trương Minh Hi, là một cục bột nhỏ nhắn như búp bê sứ phấn điêu ngọc tạc linh động đáng yêu, tính tình lại giống ta y hệt, nghịch ngợm đến đau đầu.

Một đứa bé mới hai tuổi, đã dám thừa lúc ta ngủ trưa, lén trốn ra hậu viện chơi, không cẩn thận trượt chân ngã xuống ao sen.

May mà Trương Minh Hi xử lý xong công vụ nghĩ đến việc ra hậu viện hái cho ta một cành hoa, mới kịp thời phát hiện vớt người lên.

Hai phụ thân con đều thành gà rớt xuống nước.

Sự ồn ào này làm kinh động đến mọi người trong hậu viện, Hoằng Nhi ngâm mình trong ao sen một lúc lâu lại bị hoảng sợ, được các ma ma nhũ mẫu tay chân luống cuống bế về các viện mời phủ y đến khám chữa.

Trong chốc lát, bên bờ ao sen chỉ còn lại ta và Trương Minh Hi.

Không đúng.

Ta đánh giá Trương Minh Hi ướt sũng từ trên xuống dưới, đột nhiên nhận ra một vấn đề.

"Không phải chàng không biết bơi sao?"

Tuy rằng khoảng cách từ lần vớt cá ở ao làng Triệu gia đã qua trọn vẹn hơn mười năm, nhưng đến giờ ta vẫn còn nhớ dáng vẻ Trương Minh Hi vùng vẫy loạn xạ trong nước, dần chìm xuống, chờ ta đến cứu.

Ta nói lúc đó sao cứu hắn lại dễ dàng như vậy, hóa ra tên này đã rành rẽ bơi lội, lại cố ý giả heo ăn thịt hổ, chờ ta đến cứu!

Cha ta còn nói tên này cổ hủ, hắn đâu có cổ hủ, đơn giản là tinh ranh quá, bán cả nhà chúng ta đi, chúng ta còn phải vui vẻ giúp hắn đếm tiền nữa chứ!

Thật sự là không thể chấp nhận được!

Trương Minh Hi thế nào cũng không ngờ, tâm tư nhỏ nhặt năm xưa của mình lại bị phơi bày đột ngột và không báo trước như vậy.

Hắn không hề giải thích gì, mà nhanh chóng làm ra vẻ yếu đuối không thể tự lo cho bản thân, thậm chí còn làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng.

"Phu nhân, ta lạnh."

"Đáng lắm."

Ta không thèm để ý đến hắn nữa.

"Thật sự rất lạnh."

Trương Minh Hi bước lên hai bước, đáng thương đưa tay ra, "Tay đã lạnh cóng rồi đây này, phu nhân giúp ta sưởi ấm có được không?"

"..."

Cuối cùng cũng biết vì sao Hoằng Nhi cứ bị khiển trách, là lại chớp mắt to tròn ngây thơ vô tội nhìn ta rồi, hóa ra đều là học theo tên này.

Thượng bất chính hạ tắc loạn, người xưa nói quả không sai.

"Nương tử..."

Trương Minh Hi kéo kéo tay áo của ta.

Thôi vậy.

Ai bảo ta vô dụng như vậy, từ năm bảy tuổi đã bị tên có tám trăm vẻ mặt này lừa mất rồi. Tự mình đào hố, thì chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong hố mà thôi!

Cũng may hai cha con này được ta nuôi rất tốt, hai bát canh gừng nóng hổi đổ xuống, người lớn trẻ con đều khỏe mạnh nhảy nhót, không có dấu hiệu cảm lạnh.

Vào bữa tối, Hoằng Nhi thân thiết nép vào bên cạnh ta, từng chữ từng chữ đọc lá thư nhà trong tay ta.

Đúng như ta đã từng nghĩ lung tung, đứa trẻ này hai tuổi đã biết đọc biết chữ, thông minh hơn cả phụ thân và ông nội của nó.

Trương Minh Hi đang xắn tay áo múc canh cho ta, tươi cười tùy ý hỏi.

"Cha nói gì vậy?"

Quan trường như chiến trường, tân thủ phụ luôn phải giẫm lên m.á.u của tiền thủ phụ, mới có thể bước l*n đ*nh vinh quang thuộc về mình.

Hoàng đế hiện tại là người có tấm lòng rộng mở, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hẹp hòi và đa nghi của lão hoàng đế, lại có Trương Minh Hi phò tá, cha mới có thể thuận lợi từ chức Tể tướng, cùng mẫu thân trở về Giang Lăng quê nhà an hưởng tuổi già.

Cha cũng là vị Tể tướng duy nhất từ khi khai quốc Đại Chu đến nay được bình an cáo lão về quê, không bị thanh trừng.

"Cha nói mấy hôm trước mơ thấy tổ phụ, tổ phụ nói nhớ chúng ta, bảo chúng ta về thăm."

Ta đưa tờ giấy vừa mở ra cho Trương Minh Hi, bất lực lắc đầu: "Cha luôn nói tổ phụ trách ông ấy đổi họ cho hắn, bao nhiêu năm nay không chịu báo mộng, lần này cuối cùng cũng mơ thấy."

Trương Minh Hi giờ đây là Tể tướng cao quý, là nhân vật hô phong hoán vũ trên triều đình, nhưng lại không có cách nào giải quyết ân oán tình thù giữa hai vị phụ thân, chỉ bất lực lắc đầu.

Ta nhìn Trương Minh Hi, cân nhắc nói: "Vài ngày nữa, ta muốn đưa Hoằng Nhi về thăm quê."

Vị cao trách càng nặng.

Trương Minh Hi gần như một mình gánh vác trọng trách cải cách ruộng đất của vương triều, mỗi ngày phải xử lý vô vàn công việc triều chính, hoàng thượng tuyệt đối không thể dễ dàng cho hắn rời khỏi kinh thành.

May mắn là ta cũng không phải là nữ nhi yếu đuối, những năm gần đây đã có vô số kinh nghiệm đi xa, cũng không lo lắng trên đường sẽ xảy ra chuyện gì.

Không ngờ Trương Minh Hi lại khẽ cười nói: "Cha nghĩ giống ta rồi, ta đã xin hoàng thượng cho nghỉ phép, ngày mai có thể xuất phát."

Ta không dám tin trợn tròn mắt.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi."

Hoằng Nhi nghe thấy cuộc trò chuyện của ta và Trương Minh Hi, chớp đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi: "Mẫu thân, Giang Lăng là ở đâu ạ?"

"Là quê hương của chúng ta đó con."

Ta xoa mái tóc mềm mại của Hoằng Nhi, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía chân trời xa xăm.

Một lát sau, ta đột nhiên quay đầu lại, trao cho Trương Minh Hi một nụ cười rạng rỡ.

Ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, lật giở trang sách thời gian, trở về đêm trăng tròn sáng tỏ của hơn mười năm trước.

Ngày đó, ta cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn người đàn ông trước mặt.

"Trương Minh Hi, chúng ta cùng nhau về Giang Lăng có được không?"

Giờ đây hơn mười năm đã trôi qua, ánh mắt của người đàn ông vẫn nóng bỏng và kiên định như năm xưa.

"Được."
 
Back
Top Bottom