Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy

Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 30: Chương 30



Anh Quận vương có lẽ không muốn chuyện trong nội trạch bị người ngoài nghe thấy, liền lớn giọng nói: “Mẫu thân, nhi tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

Cuộc trò chuyện trong phòng vội vàng kết thúc.

Nhuyễn Phúc Quận chúa bước ra, hướng về Anh Quận vương hành lễ: “Ca ca.”

Ta khẽ nâng mắt nhìn nàng một cái.

Trong mộng, ta chỉ nghe thấy phong hào của nàng, nhưng chưa từng thấy dung mạo.

Giờ đây nhìn rõ, ta giật mình sửng sốt.

Nàng ta trông… thật kỳ quái.

Rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào?

Phúc nhi không hiểu chuyện, ngây thơ thốt lên: “Mẫu thân, vị di di này trông giống người ghê!”

Ta giật mình, vội vàng đưa tay bịt miệng con bé lại.

Phải rồi.

Thì ra đây chính là điểm kỳ quái.

Không chỉ nàng ta, ngay cả Anh Quận vương cũng có vài phần tương tự ta.

Nhuyễn Phúc Quận chúa liếc ta một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Sau đó, nàng ta xoay người rời đi, theo sau là một hàng nha hoàn.

Khi chúng ta bước vào, ma ma đang xoa bóp huyệt thái dương cho Trưởng công chúa.

Nghe nói bà là trưởng tỷ cùng mẹ ruột của bệ hạ, một đường theo bệ hạ tiến lên ngai vàng.

Sau khi bệ hạ đăng cơ, đối với vị trưởng tỷ này vô cùng sủng ái, mọi yêu cầu của bà, chưa từng từ chối điều gì.

Thế nhưng, dù được yêu chiều đến vậy, bà vẫn gầy yếu, dung nhan tiều tụy, trên người phủ một tầng mệt mỏi không thể xua tan.

Anh Quận vương khẽ giọng nói: “Mẫu thân, người mở mắt nhìn một chút đi.”

Người phụ nữ trên cao khẽ mở mắt, mệt mỏi nhìn xuống, đôi mắt hơi nheo lại.

Sau đó, bà chậm rãi ngồi thẳng dậy, quay sang gọi ma ma phía sau: “Chu ma ma, bà cũng nhìn xem.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Chu ma ma bước xuống bậc thềm, đi quanh ta vài vòng, sắc mặt ngày càng trở nên quái lạ.

Trưởng công chúa chống tay vịn đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Thấy thế nào?”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 31: Chương 31



Chu ma ma sắc mặt quái lạ: “Vị nương tử này, so với điện hạ lúc trẻ, e rằng có đến bảy tám phần tương tự.”

Anh Quận vương sớm đã cho bọn nha hoàn lui ra ngoài.

Hắn khẽ nói: “Mẫu thân, vừa rồi nàng ấy nói rằng mơ thấy nhi tử bị ám sát bỏ mạng, nhờ vậy mà nhi tử mới tránh được kiếp nạn này.”

Sắc mặt Trưởng công chúa càng trở nên kích động, bà vẫy tay gọi ta: “Hài tử, lại đây.”

Bà bà ta lập tức cảnh giác, ta nhẹ nhàng nhìn bà một cái trấn an, giao Phúc nhi cho bà rồi bước về phía Trưởng công chúa.

Không hiểu vì sao, ta cũng có một cảm giác thân thuộc khó tả đối với bà.

Trưởng công chúa nắm lấy tay ta, nhìn trái nhìn phải, giọng run rẩy: “Trên hai cánh tay của con, có phải đều có một nốt ruồi son?”

Chu ma ma gấp giọng nói: “Nương tử, điện hạ không có ý gì khác, mau kéo tay áo lên cho điện hạ xem đi.”

Anh Quận vương đã xoay người đi, không hề nhìn lại.

Giữa mùa đầu hạ, xiêm y vốn đã mỏng nhẹ, ta vén tay áo lên, lộ ra hai nốt ruồi son đỏ thẫm trên hai cánh tay.

Nước mắt trong mắt Trưởng công chúa lập tức trào ra như suối.

Bà ôm chặt ta, nức nở bật khóc.

Khi rời khỏi phủ công chúa, trời đã xế chiều.

Màn đêm dần buông, từng lớp từng lớp tối sẫm như muốn nhấn chìm tất thảy bí mật nhân gian.

Tùng Trúc đã đứng chờ bên ngoài phủ từ lâu, thấy chúng ta bước ra, vội vã chạy tới:

“Có phải Nhuyễn Phúc Quận chúa gây khó dễ cho các nàng không? Mọi người có bị thương không?”

Phúc nhi ngây thơ không hiểu chuyện, lập tức lao vào lòng hắn, nũng nịu gọi: “Phụ thân!”

Ta chỉ cảm thấy mọi chuyện hoang đường mà mệt mỏi:

“Không có gì, là công chúa triệu kiến chúng ta. Chúng ta về nhà trước đi.”

Trên đường về, ta hỏi: “Phu quân, huynh vẫn cự tuyệt hôn sự với Quận chúa sao?”

“Hửm.”

“Tại sao?”

“Vì đời này ta chỉ muốn có mỗi một mình Giai Giai làm thê tử. Đừng nói là Quận chúa, cho dù là Công chúa, ta cũng không cần.”

“Huynh không sợ con đường làm quan sẽ đứt đoạn sao?”

Hắn nhìn ánh đèn lác đác ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: “Nếu chỉ vì thế mà triều đình không muốn trọng dụng ta, vậy thì thôi.”

“Ta về quê làm một thầy đồ, có thê tử có nữ nhi, có giường ấm chăn êm, chẳng phải cũng là cuộc sống thần tiên sao?”

Bà bà vẫn luôn mang tâm sự nặng nề.

Tùng hỏi: “Mẫu thân làm sao vậy?”

Bà nhìn ta, rồi lại nhìn hắn: “Con đường làm quan của con, chắc là không đứt được đâu.”

Tùng cười: “Mẫu thân chắc chắn như vậy?”

Bà bà chỉ thở dài: “Ta cũng chỉ đoán vậy thôi.”

Ba ngày sau điện thí mới công bố bảng vàng.

Thế nhưng, chuyện Tùng Trúc làm phật ý bệ hạ đã lan truyền khắp nơi.

Khi đó, bệ hạ giữ lại mỗi huynh ấy cùng hai cống sĩ khác, rõ ràng là có chút coi trọng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Không ngờ trong Ngự Thư Phòng lại truyền ra tiếng cãi vã, ngay sau đó, Tùng Trúc bước ra, sắc mặt lạnh lùng, vội vã rời đi.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 32: Chương 32



Mọi người đều tiếc nuối than thở.

Rõ ràng con đường phía trước rộng mở, vậy mà lại bị hủy hoại như thế.

Cũng có người nhân danh quan tâm, dò hỏi xem rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Tùng Trúc vẫn luôn giữ kín, không nói nửa lời.

Cuối phố, Trương cử nhân năm nay thi rớt, mấy ngày trước còn ủ rũ cúi đầu, nay lại nhấc cằm lên, không quên châm chọc Tùng Trúc:

“Haizz, Kỷ huynh vẫn là thiếu kinh nghiệm, lần đầu ra mắt Thánh thượng đã chọc giận long nhan, sau này con đường làm quan e là…”

Dẫu có thi đỗ, dẫu có tài hoa hơn người thì đã sao?

Nếu không được bệ hạ coi trọng, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nổi.

Nhóm người trong Lại Bộ nhất định sẽ không an bài cho Tùng Trúc một chức vị tốt.

Ngày công bố bảng vàng, Tùng Trúc lại dậy từ rất sớm.

“Hôm nay đi xem một chuyến, cũng coi như c.h.ế.t tâm.”

Ta mỉm cười nhìn chàng: “Phải rồi, biết đâu lại có bất ngờ thì sao.”

“Ta không mong bất ngờ, chỉ là muốn có đầu có đuôi mà thôi.”

Khoa thi đã kết thúc, mấy năm đèn sách rốt cuộc cũng đến hồi kết.

Vì bảng vàng của điện thí chỉ công bố thứ hạng của các cống sĩ, nên số người đến xem không nhiều.

Vì cùng thi chung một khóa, mọi người ít nhiều đều quen biết nhau.

Nhìn thấy Tùng Trúc, ai nấy đều thoáng ngạc nhiên.

Có người cười nhạt:

“Kỷ huynh còn đến đây xem bảng sao? Nếu là ta, chắc chắn chẳng buồn đến.”

“Đúng vậy, thà ngủ một giấc còn hơn.”

Nhưng phần lớn vẫn lên tiếng an ủi:

“Dù sao cũng cùng là tân tiến sĩ, nhân sinh khôn lường, Kỷ huynh không cần quá nản chí.”

“Biết đâu trong tuyệt lộ lại tìm được đường sống.”

Chỉ là những lời này quá mức nhẹ bẫng, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không tin vào điều đó.

Nắng xuân ấm áp, rọi lên khuôn mặt phu quân ta.

Chàng mỉm cười, nhẹ nhõm vô cùng:

“Ta đã tận lực, còn lại là do trời định.”

“Kỷ mỗ đã làm hết sức, không hổ với lòng, không thẹn với trời đất.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Từ xa, một chiếc xe ngựa hoa lệ lướt qua.

Tấm rèm che được vén lên một chút, ngay khi chàng vừa dứt lời, rèm lại buông xuống.

Chiếc xe quay đầu, chạy về phía ánh bình minh.

Mà quan viên phụ trách niêm yết bảng vàng cũng đã đến.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 33: Chương 33



Trên tờ hồng bảng, tên Kỷ Tùng Trúc hiện lên ngay hàng đầu.

Trạng nguyên.

Chàng lại thực sự là trạng nguyên.

Đúng là lẽ đương nhiên mà!

Ánh ban mai rực rỡ rọi vào đôi mắt chàng, chàng đỏ hoe hốc mắt, hướng về phía hoàng cung cúi lạy thật sâu.

“Thần đa tạ bệ hạ ưu ái!”

“Thần nguyện vì Đại Sở, tận trung đến chết!”

Chúng ta cả nhà ôm chầm lấy nhau, ta và bà bà khóc đến không thành tiếng.

Chỉ có Phúc nhi không hiểu chuyện, cũng oa oa khóc theo.

Ta hỏi con bé:

“Con khóc cái gì?”

“Con… con không biết! Mọi người đều khóc, con… con cũng khóc!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Bà bà đang nức nở cũng không nhịn được bật cười.

Ta cũng cười theo.

Phúc nhi mờ mịt: “Bây giờ… là phải cười sao?”

Tùng Trúc ngồi xổm xuống, xoa đầu con bé:

“Phải! Những ngày tháng sau này, Phúc nhi của chúng ta ngày nào cũng phải cười thật vui vẻ!”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 34: Chương 34 (Hoàn)



Tùng Trúc thi đỗ trạng nguyên, nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi thế lực.

Người muốn nhét người vào bên cạnh chàng, so với khi chàng đỗ cử nhân còn nhiều hơn gấp mười mấy lần.

Ngay cả Thị lang Lại Bộ cũng muốn đưa hậu bối trong tộc gả cho chàng.

Lời lẽ còn nói ra rất dễ nghe:

“Cháu gái ta cũng ngưỡng mộ tài hoa của trạng nguyên, nguyện ý theo hầu bên cạnh, chăm sóc chính thất.”

Thế nhưng nửa tháng sau, trong yến tiệc tạ ân tổ chức tại phủ của chàng, Trưởng công chúa lại bất ngờ đến dự.

Bà nắm tay ta, vẻ mặt rạng rỡ:

“Bổn cung với con quả thực vừa gặp đã như tri kỷ, hay là con làm nghĩa nữ của bổn cung đi?”

Nhất thời, cả sảnh đường im phăng phắc.

Chưa đến hai ngày, bệ hạ hạ chỉ, phong ta làm Minh Châu Quận chúa, ban thực ấp năm trăm hộ.

Trưởng công chúa lại tặng thêm cho chúng ta một tòa phủ đệ rộng lớn.

Bà còn dắt tay ta, cùng ta tham dự vài bữa tiệc của các gia tộc quyền quý.

Từ đó về sau, không còn kẻ nào không có mắt dám đem người đến trước mặt Tùng Trúc nữa.

Tùng Trúc thở phào một hơi dài:

“Lại phải cảm tạ nương tử rồi! Bằng không, e rằng vi phu lại đắc tội với không ít người.”

Hôm ấy khi ra khỏi phủ công chúa, Anh Quận vương nói:

“Còn phải cảm tạ muội muội, trước kia mẫu thân không chịu uống thuốc.”

“Bây giờ lại sợ lỡ mất một bữa, nói rằng phải sống thật lâu, giúp muội chống lưng.”

Đúng vậy!

Thật ra ta là một quận chúa danh chính ngôn thuận đó nha!

Hơn hai mươi năm trước, khi bệ hạ vẫn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái…

Trưởng công chúa cũng như ta, có thể tiên đoán nguy hiểm của người thân cận huyết mạch hoặc những kẻ nàng vô cùng để tâm.

Dựa vào khả năng này, huynh muội họ đã cùng nhau dìu dắt, vượt qua muôn trùng hiểm nguy.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, ta bị kẻ địch chính trị bắt giữ.

Trưởng công chúa cuối cùng đã bảo vệ được bệ hạ.

Bởi nếu bệ hạ ngã xuống, toàn bộ thế lực phe này cũng sẽ bị diệt vong.

Nhiều năm qua, nàng luôn u uất vì đánh mất ta, hơn nữa thời trẻ đã tiên đoán quá nhiều, tinh khí thần sớm kiệt quệ.

Bệ hạ sợ nàng quá đau lòng, bèn đón một đứa trẻ có dung mạo tương tự trong tộc về nuôi dưỡng, coi như để an ủi nỗi nhớ con.

Vậy nên mới có một vị Nhuyễn Phúc Quận chúa.

Sau khi tìm được ta, huynh trưởng đã tra xét tường tận.

Ta sở dĩ còn sống, tất cả là nhờ vào lòng trắc ẩn của nhũ mẫu đã ôm ta đi năm xưa.

Nàng không nỡ g.i.ế.c ta, bèn đặt ta vào một chiếc chậu gỗ, để dòng nước cuốn trôi, phó mặc số mệnh.

Mà nghĩa phụ và nghĩa mẫu thành thân đã nhiều năm vẫn không có con.

Nghĩa phụ cứu được ta, liền bế về nhà, coi như con ruột mà nuôi nấng vài năm.

Nhưng đến khi đã có con ruột của mình, tình cảm của họ đối với ta cũng dần nhạt phai.

Chả trách ta và hai đệ đệ chẳng hề có nét tương đồng.

Cũng khó trách, nghĩa mẫu thường nói ta là con sói mắt trắng, dưỡng thế nào cũng chẳng thân.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trưởng công chúa nắm lấy tay ta:

“Phu quân và bà bà con thì không nói làm gì, nhưng đừng để kẻ khác biết con có thể tiên đoán nguy hiểm.”

Bà v**t v* gương mặt ta:

“Hoài bích kỳ tội (Ngọc quý trong tay, mang họa vào thân), chỉ mong nữ nhi của ta một đời bình yên, vĩnh viễn không còn bấp bênh trắc trở.”

Bà đưa cả nhà nghĩa phụ nghĩa mẫu vào kinh thành, ăn ngon mặc đẹp mà nuôi dưỡng trong phủ công chúa.

Nói là để cảm tạ ơn nuôi dưỡng, nhưng thực chất là để họ không làm loạn bên ngoài, khiến ta và Tùng Trúc khó xử.

Trưởng công chúa sống đến bảy mươi tuổi.

Lúc bà ra đi, ta cũng đã làm tổ mẫu.

Bà nằm trên giường, giữa ánh xuân rực rỡ, mỉm cười nhìn ta:

“Mẫu thân đi trước mở đường cho con, chờ mấy chục năm sau con tới, vẫn sẽ là nữ nhi ngoan của mẫu thân!”

Ba năm sau, Tùng Trúc nhậm chức Tể tướng.

Ta được tân hoàng phong làm khâm mệnh, nhất phẩm Quốc phu nhân.

Tùng Trúc nắm tay ta, cùng nhau bái tạ thánh ân.

Lúc đó, ánh thu vừa vặn, nhưng đuôi mắt chàng đã điểm đầy những nếp nhăn nhỏ.

Chàng ôm lấy vai ta:

“Giai Giai, kiếp sau cũng phải gả cho vi phu!”

“Vi phu nhất định sẽ chọn một gia thế tốt hơn, không để Giai Giai của ta chịu dù chỉ nửa phần khổ.”

Khổ ư?

Gặp được chàng rồi, từng ngày của ta, đều là ngọt cả.

— Hoàn —
 
Back
Top Bottom