Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy

Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 10: Chương 10



Mẫu thân đã bắt đầu mơ mộng về viễn cảnh làm mẹ của một vị cử nhân, bèn cười gượng: “Chuyện này cũng không vội, chúng ta cứ bàn bạc thêm đã.”

Phụ thân gõ nhẹ tẩu thuốc rồi đứng dậy: “Ừm, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”

Đưa tiễn đến tận cổng viện, phụ thân dừng bước, vỗ vỗ vai Kỷ Tùng Trúc, dặn dò: “Ngươi là người tốt, hãy đối xử thật tốt với Đại Nương.”

Đợi bọn họ đi khuất, ta mới thở phào một hơi dài: “Phu quân, trước đây ta đâu biết chàng lại lươn lẹo như vậy.”

Hắn nhìn ta cười: “Giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, nàng đã gả cho ta rồi.”

“Hổ nhi thì thôi đi, nhưng Ngưu nhi mới có năm tuổi, vẫn còn cơ hội. Dù không thể đỗ tú tài, đọc sách hiểu lễ nghĩa cũng là chuyện tốt.”

Nghĩ cũng đúng.

Từ đó về sau, trong tộc cũng có người đánh tiếng muốn đem con cái và ruộng đất ghi vào danh sách nhà ta, nhưng mỗi lần như vậy, Tùng Trúc đều làm ra vẻ tiếc nuối:

“E là không được, ngay cả em vợ ta cũng phải từ chối, nếu giờ nhận của huynh, ta biết ăn nói sao với nhạc phụ nhạc mẫu đây?”

Xem ra, ngay từ đầu khi giăng bẫy phụ mẫu, hắn đã liệu đến chuyện này rồi.

Đỗ tú tài xong, mục tiêu tiếp theo là kỳ thi cử nhân. Đây là bước ngoặt quan trọng, vì chỉ cần đỗ cử nhân, liền có tư cách làm quan.

Cả nước có vô số tú tài, nhưng ba năm một lần thi Hương, số người có thể đỗ cử nhân lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Biết bao tú tài khổ học suốt đời, đến khi tóc bạc trắng vẫn không thể cử nhân đề danh.

Vì tiền đồ, Tùng Trúc phải lên châu thành học hành mới được.

Ta cùng bà bà bàn bạc, cuối cùng quyết định đi theo hắn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nghe vậy, Tùng Trúc cũng rất vui mừng.

Bà bà làm việc gọn gàng, chỉ trong hai ngày đã thu xếp xong xuôi mọi chuyện trong nhà.

Gà vịt không mang theo được đều đem biếu cha mẹ.

Ta – Chu Giai Giai, lần đầu tiên trong đời rời khỏi trấn nhỏ, rời khỏi huyện thành, nhờ phúc của phu quân mà đặt chân đến châu thành.

Châu thành náo nhiệt vô cùng, chúng ta thuê một căn tiểu viện, phía trước mở quán bán đậu phụ, phía sau làm nơi cư ngụ.

Tùng Trúc ngày thường ở học viện, mỗi tháng chỉ về nhà ba đến năm ngày.

Thành lớn, người đông, ai ai cũng bận rộn, tú tài cũng không thiếu. Lúc đầu hàng xóm còn trầm trồ mấy câu, lâu dần cũng thành chuyện bình thường.

Thời gian thấm thoắt trôi, hai năm cứ thế trôi qua trong bình yên.

Hổ nhi học chữ, tuy vẫn vụng về nhưng tính tình thực sự đã trầm ổn hơn chút.

Mẫu thân dường như cũng nhận ra trước đây Tùng Trúc chỉ là lấy cớ thoái thác, nên khi ta mang lễ vật về thăm nhà, bà lại chẳng có sắc mặt tốt, sau lưng còn mắng ta là con sói trắng mắt, nuôi không biết ơn.

Lý chính chạy vạy thu xếp khắp nơi, cuối cùng con gái mập của ông – Đại Hoa, được gả cho một thương nhân giàu có.

Chẳng bao lâu sau lại sinh được con trai.

Từ đó, mỗi khi đi trong thôn, nàng ta đều vênh váo như có gió thổi dưới chân, đến dịp lễ tết còn mặc vàng đeo bạc về nhà, đắc ý vô cùng.

Gặp ta liền mỉa mai: “Cái danh phận tú tài nương tử này cũng chẳng có gì hay, ngay cả một món trang sức đáng giá cũng không có.”

“Lại còn nghe nói, thi cử nhân khó lắm đấy. Bao nhiêu tú tài lận đận cả đời, cuối cùng cũng chỉ là tú tài mà thôi.”

“Ngươi thành thân hai năm rồi, sao bụng vẫn chẳng có động tĩnh gì?”

Nàng ta v**t v* cái bụng nhô lên của mình, cười càng đắc ý: “Phu quân ta nói, lần này nếu ta sinh con trai, sẽ thưởng cho ta hẳn năm mươi lượng bạc đấy.”

Lại nghe nói ta cùng bà bà bày quầy bán đậu phụ ngoài phố, nàng ta càng thêm khinh miệt.

Có lẽ chính nàng ta đã rêu rao khắp nơi, khiến dân làng bắt đầu bàn tán.

Một là nói ta phơi mặt ngoài đường, mất hết thể diện.

Hai là nói ta thành thân đã lâu mà chưa sinh nở.

Ba là bảo Tùng Trúc tài hoa sớm cạn, e rằng khó mà thi đỗ cử nhân.

Bà bà vốn vui vẻ trở về nhà, lại bị chọc tức một trận ra trò.

Cũng may sau Tết Nguyên Tiêu, chúng ta liền khởi hành rời quê.

Chẳng ngờ Đại Hoa cũng theo nhà chồng làm ăn buôn bán, đến tận châu thành.

Nàng ta lại mang thai, lần này càng cố ý ưỡn bụng đến quầy đậu phụ mua hàng, còn làm bộ vô tình nói trước mặt Tịch Tùng Trúc:

“Gà mái có đẹp đến đâu cũng vô dụng, vẫn phải biết đẻ trứng mới được.”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 11: Chương 11



Lần nào cũng bị mỉa mai, cuối cùng có một lần Tùng Trúc thực sự không nhịn được, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Đương nhiên là có ích, ít nhất ban đêm không cần thổi đèn.”

Đại Hoa sững người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Ta đã hơn hai năm chưa có tin vui, trong lòng cũng lo lắng.

Hôm ấy, trên bàn cơm, ta khẽ nói:

“Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Hay là… thiếp tìm cho chàng một thiếp thất?”

Tùng Trúc đặt đũa xuống:

“Sinh con là chuyện duyên phận, nàng đừng nghĩ nhiều. Giờ ta có thể yên tâm chuẩn bị thi cử rồi.”

Bà bà cũng phụ họa:

“Huống chi, biết đâu vấn đề không phải ở con. Ở quê chẳng phải có nhiều trường hợp rồi sao? Có người bị ép bỏ vì không sinh được con, kết quả sau khi tái giá thì ba năm sinh hai đứa đấy thôi.”

“Con đừng có chuyện gì cũng tự đổ lên đầu mình.”

Mắt ta đỏ hoe.

Kiếp trước ta đã tích đức thế nào mà kiếp này lại gặp được một nhà chồng tốt như vậy?

Ban đêm, Tùng Trúc ôm ta vào lòng:

“Mãi không có con, có lẽ là phu quân ta chưa đủ cố gắng, sau này phải siêng năng hơn mới được. Giai Giai, nàng chịu thiệt rồi.”

Người này, hễ đóng cửa lại là biến thành một bộ mặt khác.

Cứ thế, tháng ngày trôi qua, chớp mắt đã đến tháng tám, kỳ thi Hương sắp bắt đầu.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mấy năm nay cuộc sống bình yên, ta không còn dự cảm được tai họa nào nữa.

Đêm trước ngày thi, Tùng Trúc hôn ta, ta cũng chẳng thấy gì. Nhưng trong lòng cứ thấp thỏm bất an.

Trời chưa sáng, ta cùng bà bà đưa hắn đi thi.

Trước cổng trường, thí sinh chen chúc đông nghịt. Ta chẳng màng danh tiếng, để cầu lòng an ổn, kiễng chân hôn nhẹ lên môi hắn.

Đám thí sinh xung quanh lập tức né tránh tầm mắt, Tùng Trúc cũng đỏ bừng cả mặt.

Đúng lúc đó, trong đầu ta bỗng lóe lên vài hình ảnh, sắc mặt lập tức tái mét.

Ta vội vàng hôn hắn thêm mấy lần, nhưng không nhìn thấy thêm gì khác.

Thời gian gấp gáp, ta chỉ có thể kể lại thật tỉ mỉ những gì mình thấy, dặn dò hắn vạn lần phải cẩn thận.

Vì hành động “phóng túng” ngay trước cửa trường thi, tiếng xấu nhanh chóng lan truyền trong giới thư sinh.

Nhiều người cười nhạo ta xuất thân thôn dã, không hiểu quy củ.

Nhớ đến chuyện của Chu Lý trước đây, những năm qua Tùng Trúc đều giữ mình khiêm tốn, không quá nổi bật.

Giờ đây, có một thê tử bám riết không biết nặng nhẹ, bản thân lại không có tài cán gì, e rằng khó mà làm nên chuyện.

Lúc này, Đại Hoa vừa mới sinh con trai, vừa ra tháng đã đến khoe khoang với ta:

“Chắc kiếp trước Kỷ tú tài tích phải tám đời xui xẻo mới lấy phải ngươi đấy!”

“Ngươi có phải lo hắn đỗ cử nhân rồi sẽ bỏ rơi ngươi, nên mới cố tình quấy nhiễu tâm trí hắn không?”

Nàng ta thở dài, mặt béo núc ních nhăn nhúm lại:

“Giờ xem ra, ngươi thực sự toại nguyện làm tú tài nương tử cả đời rồi.”

Lại có người tụ tập trước quầy đậu phụ, chỉ trỏ bàn tán:

“Nhìn kìa, chính là nàng ta đấy! Phu quân đi thi mà còn dám hôn ngay trước bao nhiêu người, thật không biết xấu hổ.”

“Lấy phải vợ thế này, còn mong thi đỗ gì nữa?”

“Các ngươi nhớ lấy mà răn mình, ngàn vạn lần đừng bắt chước nàng ta…”

Sau khi thi xong, Tùng Trúc ngày ngày cùng ta bày quầy bán hàng. Lời đàm tiếu vẫn không dứt, người ta tiếc thay cho hắn, nhưng hắn thì thản nhiên như thường.

Nửa tháng trôi qua, kỳ thi Hương công bố kết quả.

Đậu cử nhân, tức là sau này có thể làm quan.

Trời chưa sáng, chúng ta đã dậy, nhưng vẫn có người còn đến sớm hơn.

Trước bảng vàng chật kín người, mãi gần trưa, quan yết bảng mới xuất hiện.

Đám đông nhất loạt vươn cổ ngóng nhìn, cả khoảng sân rộng im phăng phắc.

Tim ta cũng nhảy lên tận cổ.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 12: Chương 12



Bảng vàng vừa dán lên, đám đông lập tức ồn ào hẳn.

“Đỗ rồi! Ta đỗ rồi!”

“Lại trượt nữa, lại trượt rồi… Đây đã là lần thứ mười…”

Có người vui mừng đến mức cởi cả áo lăn lộn trên đất, cũng có kẻ đau khổ đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Chúng ta bị đám người chen chúc đẩy ra ngoài, không nhìn thấy chữ trên bảng, sốt ruột đến phát hỏa.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ riêng Tùng Trúc vẫn thản nhiên:

“Trước sau gì cũng biết thôi.”

Ngay lúc ấy, có người đột nhiên hét lớn:

“Giải nguyên là Kỷ Tùng Trúc! Kỷ Tùng Trúc! Ai là Kỷ Tùng Trúc?”

Giải nguyên chính là người đứng đầu bảng, hạng nhất trong kỳ thi.

Ta nghi ngờ mình nghe lầm.

Nhưng càng lúc càng nhiều người đều đang hỏi:

“Ai là Kỷ Tùng Trúc?”

Có người còn đẩy chúng ta một cái:

“Giải nguyên ở đây này!”

Trong nháy mắt, đám đông lập tức tách ra nhường lối, chúng ta thuận lợi tiến đến trước bảng vàng.

Những năm qua theo Tùng Trúc, ta cũng biết được chút ít chữ nghĩa.

Lúc này, rõ ràng thấy ba chữ “Kỷ Tùng Trúc” được viết ngay đầu tiên.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y bà bà, kích động nói:

“Nương, người xem, đó là tên của Tùng Trúc!”

Bà bà đưa tay tự vỗ mình một cái, rồi bỗng bật khóc nức nở:

“Giai Giai ơi, đây không phải là mơ đấy chứ?”

Hai mẹ con ta đều nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tùng Trúc.

Ánh mắt hắn cũng có chút ươn ướt:

“Không phải mơ đâu, nương, Giai Giai, ta thực sự là thủ khoa.”

Ta suýt nghẹn thở, ngã vào lòng hắn.

Lạy trời lạy Phật, kiếp trước ta hẳn là tiên nữ trên trời, bằng không sao ông trời lại ưu ái ta đến vậy?

Các đồng môn của Tùng Trúc lúc này cũng lần lượt vây lại chúc mừng.

Hắn vẫn thản nhiên, ôm ta nói:

“May nhờ hiền thê hôm trước thi đã động viên ta, các vị không bằng cũng thử xem?”

Ta đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.

Về đến nhà, ta và bà bà vẫn còn lâng lâng chưa hoàn hồn.

Lúc này, ta mới dám kể lại những gì mình đã thấy trong lần tiên đoán trước ngày thi.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 13: Chương 13



Ngày tiễn chàng đi thi, ta đứng ở cửa hôn nhẹ lên tay áo chàng.

Trước mắt bỗng lóe lên một cảnh tượng—giữa kỳ thi, một con rắn độc từ đâu bò ra, bất ngờ cắn chàng một phát.

Trước mắt tối sầm, chàng không trụ được, bị khiêng ra khỏi trường thi.

Bài làm dĩ nhiên chưa kịp hoàn thành.

Dù đã biết trước nhưng thời gian gấp gáp, chẳng kịp nghĩ cách đối phó.

May mắn thay, chàng thông minh, vội buộc chặt ống quần, rồi đổ mực lên vết thương.

Mực có mùi nồng, rắn vốn nhạy cảm với hương vị.

Nhờ vậy mà thoát một kiếp nạn.

Bà bà nghe kể chuyện này là lần đầu, bèn dâng hương tạ ơn thần linh và tổ tiên tám đời, lại ôm ta, hết lời gọi “Phúc tinh”, “Tâm can bảo bối”.

Trong nhà náo nhiệt, khách đến nườm nượp, ngưỡng cửa suýt bị bước sập.

Người ta thi nhau mang thịt, gạo, ruộng đất, nhà cửa, ngân phiếu đến tặng.

Hôm ấy, Đại Hoa cùng phu quân nàng ta cũng đến.

Gương mặt tròn trịa cười tươi như hoa: “Phu quân à, thiếp cùng phu nhân của tân khoa cử nhân là đồng hương với nhau, quan hệ thân thiết lắm đấy!”

Rồi nàng ta lại nói: “Thiếp và phu nhân của tân khoa cử nhân là tỷ muội thân thiết từ tấm bé.”

Tỷ muội với ngươi khi nào chứ? Thật là mặt dày!

Ta còn chưa kịp đáp lời, bà bà đã hừ lạnh, trợn mắt: “Chao ôi, chẳng rõ là ai từng nói con ta cả đời chỉ là một tú tài, lại còn nói tức phụ ta chẳng đứng đắn nữa chứ.”

Vị thương nhân trung niên kia liền biến sắc, lập tức giáng cho Đại Hoa một bạt tai: “Không biết điều! Sao có thể vô lễ với tân khoa cử nhân như thế?”

Ta và bà bà đều bị dọa giật mình.

Ngày thường, Đại Hoa hay ra vẻ đắc ý trước mặt chúng ta, khoe khoang được phu quân sủng ái thế nào, cuộc sống sung sướng ra sao.

Xem ra, kẻ càng thiếu thứ gì, càng thích khoe khoang về thứ đó.

Là nữ nhân, ta không khỏi thở dài trong lòng: “Vào nhà ngồi đi.”

Vị thương nhân nọ cúi đầu khom lưng, tươi cười lấy lòng, còn muốn biếu không hai cửa tiệm cho chàng.

Lúc ấy, ánh mắt Đại Hoa thoáng qua vẻ không cam tâm.

Sau cùng, đôi bên dây dưa một hồi, chàng không nhận bất cứ thứ gì, chỉ khách sáo tiễn người ra cửa.

Đến cổng, Đại Hoa tụt lại phía sau mấy bước, nghiến răng nghiến lợi:

“Phu nhân của tân khoa cử nhân, vốn dĩ phải là ta.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Hai cửa tiệm kia, cũng nên thuộc về con ta.”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 14: Chương 14



Thì ra nàng ta sinh liền hai nhi tử, vậy mà phu quân vẫn chẳng để lại cho nàng lấy một phần gia sản phòng thân.

Hơn nửa gia sản trong nhà đều đứng tên hai đứa con của vong thê.

Bảo sao nàng ta suốt ngày chạy sang chỗ ta tìm chút cảm giác ưu việt.

Người ta vẫn nói áo gấm về làng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Giờ chàng đỗ cử nhân, lại còn là giải nguyên, tất nhiên phải về quê một chuyến.

Chuyện trong thành đã thu xếp xong xuôi, chúng ta bèn thu dọn hành lý hồi hương.

Dọc đường xóc nảy, lại phải tiếp đãi họ hàng làng xóm tới chúc mừng, mãi đến hôm sau ta mới định ngủ nướng một chút, ai ngờ lại bị mẫu thân đánh thức.

Bà cùng phụ thân dắt theo hai đệ đệ đến nhà.

Ngưu nhi đã theo học bút sách hơn hai năm, giờ cũng ra dáng một chút.

Hổ nhi trời sinh mặt mày gian xảo hung ác, nhưng so với mấy năm trước thì đã hiểu chuyện hơn nhiều.

Lần này, họ cũng không đến tay không.

Mẫu thân xách theo một bao hạt sen lớn: “Toàn là sen non ta cố tình chọn đấy. Giai Giai, con thích ăn lắm mà, phải không?”

Đã bao năm rồi bà không gọi ta là “Giai Giai” nữa.

Hạt sen non nhạt nhẽo vô vị, ta nào có thích? Chẳng qua thuở bé ở nhà, những hạt sen tròn trịa đầy đặn đều là phần của đệ đệ, ta chẳng có phần. Chỉ có mấy hạt còi cọc này, ta mới được chia vài ba hạt.

Nhưng nay đã khác xưa.

Ta đưa cho bà một chiếc trâm bạc mua từ trong thành.

Bà thoáng lộ vẻ thất vọng: “Không phải vàng à? Còn cha con, đệ đệ con nữa? Con không chuẩn bị gì cho họ sao?”

Ta đã mua cho hai đệ đệ bút mực giấy nghiên loại tốt nhất, còn mua cho phụ thân một bao t.h.u.ố.c lá hảo hạng.

Mẫu thân vẫn không hài lòng: “Làm chút vàng bạc thật thì chẳng phải tốt hơn sao.”

Ta đã quen rồi, cũng chẳng muốn nói nhiều với bà.

Không ngờ, đến bữa trưa, bà bỗng dưng nói: “Con còn nhớ Ngũ biểu muội nhà Tam cữu không? Năm nay mười lăm rồi đấy.”

Đang yên đang lành, nhắc đến chuyện này làm gì?

Tim ta chùng xuống, mà bà đã nhanh nhảu nói tiếp:

“Cháu gái bên nhà mẹ đẻ ta, cả vùng mười dặm tám thôn đều khen xinh xắn đoan trang, m.ô.n.g nở dễ sinh nở.

Tiểu tế à, con và Giai Giai thành thân đã hơn ba năm, vẫn chưa có con.

Đường đường là tân khoa cử nhân, sao có thể không có con nối dõi?

Thay vì tìm nơi khác, chẳng bằng nạp luôn cháu gái ta làm thiếp đi.”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 15: Chương 15



Máu dồn l*n đ*nh đầu, ta gằn giọng: “Mẫu thân!”

Ta đã sớm đoán được, sớm muộn gì cũng có người vin vào chuyện ta chưa có con để tìm cách nhét người bên cạnh Tùng Trúc.

Nhưng ta không ngờ, người đầu tiên nhắc đến chuyện này lại chính là mẫu thân của ta.

Mẫu thân kéo ta qua một bên, hạ giọng nói: “Ta cũng là vì muốn tốt cho con. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Ai bảo con không sinh được? Để biểu muội con làm thiếp, vẫn tốt hơn để người ngoài làm thiếp.”

“Tỷ muội với nhau, sau này còn có thể nâng đỡ lẫn nhau.”

Trong đầu ta ong ong, lồng n.g.ự.c như bị đè nén, từng cơn tức giận cuộn trào.

Tùng Trúc nắm lấy tay ta: “Nhạc mẫu, chuyện con cái không cần phải vội.”

Mẫu thânlập tức nhướng mày: “Sao lại không vội? Đã ba năm rồi! Ta thấy Đại Nương không được rồi, nhưng con cũng không thể tùy tiện nạp người khác. Cháu gái ta mọi mặt đều không thua kém gì Đại Nương, con chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là hiểu ngay.”

Mẫu thân ta vốn trọng nam khinh nữ. Nhưng ta không ngờ, bà lại có thể tổn thương ta đến mức này.

Ta vốn định giữ thể diện, nhưng trong lòng đau đớn đến cực hạn, ruột gan cuộn trào. Ta lao ra ngoài, nôn thốc nôn tháo.

Bà bà hoảng hốt, vội vàng chạy đến vỗ lưng cho ta.

Mãu thân vẫn không buông tha, tiếp tục kéo Tùng Trúc lại, thao thao bất tuyệt về những điểm tốt của biểu muội.

Tùng Trúc nhẫn nhịn không được nữa, hất mạnh tay bà ra, lớn tiếng:

“Nhạc mẫu! Người không thấy Giai Giai khó chịu thế nào sao?

Rốt cuộc ai mới là nữ nhi ruột của người?”

Mặt mẫu thân thoáng hiện vẻ bối rối.

Tùng Trúc sải bước ra khỏi sân: “Nương, người dìu Giai Giai vào nghỉ ngơi, con đi mời đại phu.”

Bà bà đáp ngay: “Mau đi, mau đi! Giai Giai vốn khỏe mạnh, sao lại thế này chứ!”

Bà dìu ta vào phòng trong, mẫu thân ta vẫn còn lẩm bẩm: “Chỉ là nôn thôi, có cần làm quá lên thế không?”

Bà bà ta chẳng có tính nhẫn nại như ta. Bà dằn giọng:

“Giai Giai là con dâu ta! Ta muốn cưng chiều nó, chẳng muốn thấy nó chịu một chút ấm ức nào cả!”

Mẫu thân ta còn định cãi lại, nhưng cha kéo tay bà: “Bớt lời đi.”

Trước khi đại phu đến, ta lại nôn mấy lần, khiến bà bà lo sốt vó, đi vòng vòng trong phòng.

Đại phu bắt mạch hồi lâu, Tùng Trúc vốn luôn điềm tĩnh cũng gấp gáp hỏi liên tục:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 16: Chương 16



Đại phu buông tay, nét mặt giãn ra, mỉm cười nói:

“Chúc mừng cử nhân lão gia, phu nhân có hỉ rồi.”

Tùng Trúc sững người, bà bà cũng trợn tròn mắt.

Trong phòng im lặng hồi lâu, rồi bà đột nhiên vỗ đùi, bật cười ha hả:

“Có hỉ rồi! Ta sắp làm tổ mẫu rồi!”

“Ta sắp làm tổ mẫu rồi! Tùng Trúc! Thông gia! Ta sắp làm tổ mẫu rồi!”

Bà vui mừng đến mức mắt nheo lại thành một đường chỉ.

Trước nay bà chưa từng tỏ ra quá mong ngóng chuyện con cái trước mặt ta.

Nhưng nay xem ra, bà vẫn luôn trông đợi được bế tôn tử, chỉ là sợ ta suy nghĩ nhiều nên không nói ra mà thôi.

Phụ thân kéo khóe môi, nói: “Vậy thì tốt quá.”

Mẫu thân lại nói: “Giờ Đại Nương đã có thai, càng thêm bất tiện. Không bằng để cháu gái ta—”

Bà bà lập tức thu lại nụ cười, nghiêm mặt:

“Thông gia, bà đừng nói nữa. Chúng ta đều là nữ nhân, chẳng lẽ không thể hiểu lòng nhau sao?”

“Tùng Trúc phải vô tình vô nghĩa đến mức nào, mới có thể nạp thiếp vào lúc này?”

Mẫu thân còn muốn tranh luận, nhưng Ngưu nhi cất lời:

“Nương, người ra ngoài uống chén trà đi.”

Mẫu thân bị phụ thân kéo ra ngoài. Ngưu nhi hướng ta hành lễ, nói:

“Nương không biết chừng mực, mong tỷ thứ lỗi.”

Cách Tùng Trúc xử lý mọi việc năm xưa không sai.

Những năm qua, hắn đọc sách thánh hiền cũng không uổng công.

Kỳ thực, trước đây cũng có không ít kẻ muốn nhét người vào bên cạnh hắn.

Thậm chí, ngay cả huyện lệnh cũng muốn gả con gái cho hắn.

Nhưng nay ta đã mang thai, bọn họ cũng không còn lý do thích đáng, mà Tùng Trúc cũng có một cái cớ hợp lý để từ chối.

“Hai phu thê ta cùng nhau vượt bao mưa gió. Giờ phu nhân mang thai, nếu ta còn nạp thiếp, vậy thì đọc sách thánh hiền cũng bằng thừa.”

Bà bà ngày nào cũng vui vẻ:

“Giai Giai, ngay từ đầu ta đã biết con là người có phúc khí. Con xem, bảo bối tôn tử của ta, không đến sớm không đến muộn, lại đến đúng lúc này. Đây chính là bùa hộ thân của con đấy!”

Còn mẫu thân thì lén nói với ta:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Ta có một phương thuốc giúp sinh nhi tử, con uống theo đi…”

Ta cau mày: “Phu quân và bà bà đều nói, nhi tử hay nữ nhi gì cũng được.”

“Bậy bạ! Đương nhiên phải sinh nhi tử rồi! Nữ nhi chỉ tổ hao tốn tiền của!”

Bà lải nhải không ngớt.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây xanh đến thế, trời cao đến vậy.

Nếu là nữ nhi, ta mong con bé có thể thừa hưởng dung mạo và trí tuệ của phu quân.

Từ sau khi chàng đỗ cử nhân, những lời tâng bốc gần như muốn bào mòn màng nhĩ ta.

Ai cũng nói ta có phúc lớn, lấy được người như Tùng Trúc.

Nhưng Tùng Trúc lại không ít lần nói:

“Ngày ấy ta khắc thê, thi mãi không đỗ. May nhờ có nàng không chê bai, nếu không, đã chẳng có ta của ngày hôm nay.”

Thế là khắp huyện đều biết ta đã giúp phu quân chuyển vận.

Mỗi khi rảnh rỗi, các phụ nhân đều tranh nhau lại gần ta, muốn chạm tay một chút.

Ngay cả các cô nương trong tộc trước khi xuất giá cũng mời ta chải tóc cho, mong có thể hưởng chút may mắn, tìm được phu quân ôn nhu thâm tình như Tùng Trúc.

Tùng Trúc càng thêm trưởng thành, càng trầm ổn và cương nghị hơn trước.

Hắn tựa như ngọc đẹp được năm tháng mài giũa, càng lúc càng sáng trong.

Đôi lúc, ta vẫn ngỡ ngàng tự hỏi:

Người phu quân tốt như thế, thật sự là của ta ư?

Năm xưa, chính Từ giáo dụ đã chấm điểm cho hắn đỗ tú tài.

Giờ lão tuổi cao sức yếu, đã cáo quan về quê dưỡng lão.

Lễ tạ cử nhân của Tùng Trúc, theo lệ, cũng gửi thiệp mời đến ông.

Không ngờ, người lại nể mặt đến dự.

Không chỉ vậy, sau bữa tiệc, lão còn ở lại riêng, đưa cho Tùng Trúc một phong thư.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 17: Chương 17



“Quốc Tử Giám Tế Tửu năm xưa cùng lão phu học chung một thầy, sau lại cùng nhau dạy dỗ quận chúa và quận vương của Trưởng Công chúa. Con cầm thư này đến gặp ông ấy, hẳn ông ấy sẽ nể mặt lão phu mà thu nhận con vào học.”

Tùng Trúc vừa kinh ngạc vừa bất ngờ:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Trò có tài đức gì mà được tiên sinh ưu ái đến vậy?”

Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất của Đại Sở, cử nhân trong thiên hạ nhiều như sao trời, nhưng không phải ai cũng có cơ hội vào học.

Lão Từ thở dài một tiếng:

“Lão phu đã đọc qua bài thi của con trước đây, văn chương xuất sắc vô cùng. Chỉ tiếc, vì lão phu mắc bệnh mà trì hoãn con nhiều năm, trong lòng vẫn luôn áy náy…”

Tùng Trúc cúi đầu vái sâu:

“Tất cả đều là ý trời. Nếu không nhờ những năm tháng rèn luyện tâm tính ấy, e rằng trò cũng chỉ là một kẻ trẻ tuổi kiêu căng, cứng quá dễ gãy.”

Lão Từ tán thưởng, vỗ nhẹ lên vai hắn:

“Nói rất đúng! Gian khổ và tôi luyện cũng chính là nền tảng vững chắc cho con đường làm quan sau này. Chỉ mong con thi đậu trạng nguyên, báo đáp quốc gia, vì dân mà tận tâm, chớ phụ tài hoa của mình.”

Ý của lão là Tùng Trúc nên nhanh chóng lên đường đến kinh thành.

Thứ nhất, càng về bắc trời càng lạnh, chậm trễ thêm vài ngày, đường đi sẽ càng khó khăn.

Thứ hai, Quốc Tử Giám tụ hội nhân tài khắp thiên hạ, đến sớm ngày nào hưởng lợi ngày đó.

Thứ ba, chốn kinh thành sâu như biển, nếu sớm tìm hiểu thì ba năm sau ứng thí sẽ thêm phần thuận lợi.

Nhưng Tùng Trúc lại muốn đợi ta sinh con xong mới đi.

Ta sốt ruột:

“Sao có thể như vậy được? Hài nhi còn quá nhỏ, không thích hợp đi đường dài. Nếu đợi đến khi con tròn nửa năm tuổi mới xuất phát, chẳng phải sẽ hao phí biết bao thời gian hay sao?”

“Thân thể ta không sao, quyết không thể trì hoãn tiền đồ của phu quân.”

Vốn dĩ ta nên ở lại quê nhà chờ tin tức của chàng. Nhưng như thế, ta sẽ không thể nào đoán biết những nguy hiểm trên đường chàng đi, vậy thì làm sao yên tâm được đây?

Ta mời ba lão đại phu đến bắt mạch, tất cả đều nói nền tảng sức khỏe của ta tốt, chỉ cần chú ý giữ gìn thì không có vấn đề gì.

Như vậy, Tùng Trúc mới chịu xuôi lòng.

Hắn chọn trong tộc một tiểu tử vừa biết đánh xe ngựa vừa lanh lợi, đáng tin làm tiểu tư.

Đầu tháng chín, lá phong bắt đầu nhuộm đỏ nhàn nhạt, cả nhà ta cũng lên đường.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 18: Chương 18



Cả thôn đều đến tiễn đưa.

Mẫu thân nắm tay ta:

“Ruộng nhà con, sao lại chia một nửa cho người khác? Sao không để hết cho nhà mình canh tác?”

Ngưu Nhi hành lễ với ta:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Đại tỷ lên đường thuận buồm xuôi gió, chớ lo lắng chuyện trong nhà, đệ sẽ chăm sóc cha mẹ và ca ca thật tốt.”

Mới bảy tám tuổi, nhưng đã có dáng vẻ của một lão học giả.

Tùng Trúc và bà bà đã cải tạo lại xe ngựa, Hắc Tử đánh xe cũng vững vàng. Đường đi không quá xóc nảy, chỉ là tốc độ hơi chậm.

Rời khỏi châu thành, càng đi về phương Bắc, trời càng thêm lạnh. Cuối tháng chín, đã có tuyết lất phất rơi. Lá cây cổ thụ rụng sạch, nơi nào ánh mặt trời không chiếu tới, tuyết đọng chẳng thể tan.

Đến cuối tháng mười, cuối cùng cũng tới được chân kinh thành.

Khi chúng ta đến ngoại thành, trời đã về chiều.

Ta ôm bụng đã hơi nhô lên, được Tùng Trúc đỡ xuống xe ngựa.

Ánh hoàng hôn vàng rực, đổ bóng lên bức tường thành cao dày, khiến cả kinh thành như một con quái thú khổng lồ, sừng sững trước mắt.

Không ngờ đời này, ta - Chu Giai Giai - lại có cơ hội được chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Lão Từ có một căn nhà cũ ở kinh thành, tọa lạc trên phố Chu Tước, chỉ có lão bộc trông coi.

Có lẽ lão đã viết thư dặn dò từ trước, nên khi chúng ta đến, lão nô bộc đã thu dọn xong xuôi.

Ngày hôm sau, Tùng Trúc cầm thư tiến cử đến Quốc Tử Giám, quả nhiên thuận lợi nhập học.

Cả nhà được lão nô bộc dẫn đường, mất vài ngày để dạo quanh kinh thành một lượt.

Chỉ có thể thở dài cảm thán: Chốn kinh kỳ quả thực phồn hoa.

Ngay cả ông lão bán kẹo hồ lô trên phố cũng mặc y phục cùng loại với áo mới mặc dịp Tết của Lý Chính quê ta.

Những loại son phấn thịnh hành ở châu thành đều bị đặt vào góc khuất nhất nơi này, bởi đó là mẫu từ hai năm trước.

Nhiều loại vải vóc trong tiệm tơ lụa, một cây vải có giá bằng tiền ăn một năm của cả một gia đình nông dân dưới quê.

Người đi trên phố, chưa biết chừng đều là nhân vật không thể đắc tội.

Một chiếc xe ngựa trông tầm thường, bên trong có thể là hoàng thân quốc thích.

Một người như Tùng Trúc, ở quê thì là nhân tài hiếm có, nhưng đặt ở đây cũng chỉ như một nhành hoa nhỏ, dù có đẹp cũng chẳng mấy đặc biệt.

Vàng ngọc ta không dám nhìn lâu, chỉ có một lần, ta trông thấy một cây trâm bạc khắc hình từng lớp từng lớp hoa quế, vô cùng thích thú.

Vừa nhìn giá: Ba lượng bạc.

Dọa ta sợ hãi quay đầu bỏ đi.

Không ngờ tối đó, lúc chuẩn bị đi ngủ, Tùng Trúc lại rút từ trong tay áo ra cây trâm ấy, cài lên tóc ta:

“Ban ngày thấy nàng ngắm rất lâu, quả nhiên ánh mắt của Giai Giai rất tinh tường, cây trâm này hợp với nàng vô cùng.”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 19: Chương 19



“Đắt như vậy, chàng đúng là hoang phí!”

“Nếu đã đắt thì càng phải đeo nhiều, đeo trăm lần nghìn lần, tính ra cũng không còn đắt nữa.”

Ngẫm lại cũng có lý.

“Thế chàng đã mua gì cho mẫu thân chưa?”

Bà bà mất chồng từ sớm, một mình nuôi Tùng Trúc khôn lớn, chịu không ít khổ cực, đừng để bà nghĩ rằng con trai có thê rồi liền quên nương.

Tùng Trúc kéo ta vào lòng:

“Ta đều thấy cả rồi, chẳng phải nàng đã lén mua cho mẫu thân sao? Đến lúc đó ta chỉ cần mượn hoa hiến Phật là được.”

“Tiền riêng của ta đều mua trâm hết rồi, nàng làm ta vét sạch cả túi, tối nay có phải nên thưởng cho phu quân một chút không…”

Người này, thật không đứng đắn chút nào.

Nến đỏ buông màn, đêm dài không lời.

Vịt Bay Lạc Bầy

Vì đang mang thai, Tùng Trúc không để ta vất vả.

Hôm đó, ta đến Quốc Tử Giám đón chàng, từ xa đã thấy chàng cầm mấy tờ giấy, đưa cho một công tử mặc y phục hoa lệ.

Công tử kia vẻ mặt cao ngạo, nói một câu, tên nô bộc bên cạnh liền tiến lên một bước, đưa cho Tùng Trúc một thỏi bạc vụn.

Tùng Trúc không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, cúi người hành lễ.

Ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt ta.

Chàng thoáng sững sờ.

Đợi công tử kia rời đi, chàng vội vàng bước tới, nhẹ nhàng lau nước mắt ta:

“Khóc gì chứ? Ta chỉ giúp hắn viết mấy câu thơ, để hắn không mất mặt trong buổi tụ họp của thế gia, vậy mà đã có thể kiếm được một hai lượng bạc, có gì là khổ sở?”

“Ta không làm gì tổn hại đến danh tiết cả.”

“Nhưng tài hoa của phu quân không nên dùng vào những việc như vậy. Thiếp sợ… sợ sẽ làm tổn thương khí tiết của chàng.”

Cũng sợ người ta khinh thường, chê cười chàng.

“Khí tiết là ở trong lòng ta, chỉ cần ta giữ vững tâm mình, thì sẽ không mất đi.”

“Kinh thành rộng lớn, muốn sống ở đây không phải chuyện dễ. Ta không muốn nhìn thấy nàng và mẫu thân phải dè sẻn từng đồng.”

“Ta là nam nhân, dĩ nhiên phải lo cho hai người đủ đầy.”

Vì chỉ có chi mà không có thu, giá cả kinh thành lại đắt đỏ, ta và bà bà lúc nào cũng lo lắng, quả thực không thể tiêu xài tùy ý như hồi còn ở châu thành.

Không ngờ chàng vừa học hành, lại vừa để ý đến những điều này.

Trở về, ta cùng bà bà bàn bạc, vẫn nên tìm cách làm ăn.

Trước đây ta lo rằng nếu Tùng ta buôn bán, e sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tùng Trúc.

Nhưng giờ chàng phải giúp người ta viết văn, không chỉ mất thời gian, mà còn dễ bị xem thường.

Tùng Trúc dĩ nhiên không đồng ý.

Ta khẽ hỏi:

“Phải chăng phu quân sợ người ta dị nghị chuyện thiếp và mẫu thân kinh doanh?”
 
Back
Top Bottom