Cổ Đại Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy

Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 20: Chương 20


“Ta là lo các nàng vất vả.”

Bà bà đập bàn: “Ta làm quen rồi, ở nhà rảnh rỗi mới thấy khó chịu đấy!”

Kinh thành có rất nhiều sinh kế, nhưng vàng bạc, ngọc ngà, vải vóc thì chúng ta không có vốn lớn để đầu tư, chỉ có thể làm thứ nào ít vốn mà lại có nét riêng.

Bà bà nấu canh thịt dê rất khéo, mỗi năm đến Tết hầm một nồi, cả thôn đều thơm nức.

Ở kinh thành không có nhiều quán canh dê, mà ngon lại càng hiếm hoi.

Một tháng sau, quán canh dê của bà bà khai trương.

Chỉ có sáu bộ bàn ghế nhỏ, lúc đầu cũng bình thường, chúng ta còn cố ý dè dặt, không ngờ Tùng Trúc lại thản nhiên dẫn đồng môn tới, giới thiệu ta và bà bà với họ.

Hôm đó ta chưa kịp chải chuốt, bị bếp lò hun đến mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, chắc chẳng đẹp đẽ gì.

Thật là tức c.h.ế.t đi được.

Nhưng khi Tùng Trúc nhìn ta, mắt chàng lại sáng rực:

“Thê tử ta cùng ta bôn ba ứng thí, không sợ gian khổ, đó là may mắn lớn nhất đời ta.”

Các đồng môn một câu “tẩu tử”, một câu “hiền muội”, không hề tỏ vẻ khinh thường.

Xem ra, phần lớn người đọc sách vẫn là tốt bụng.

Có lẽ vì danh tiếng lan xa, quán ngày càng đông khách.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đến giờ cơm là hết chỗ ngồi, có người trực tiếp cầm hộp cơm đến mua mang về, cũng có người bưng bát ngồi xổm ngoài cửa ăn xì xụp.

Lại có vị khách hào phóng, ăn thấy ngon liền đưa hẳn một lượng bạc một bát, còn bảo không cần thối lại.

Thật là người vừa đẹp vừa giàu.

Hai tháng sau kiểm kê, trừ hết chi phí, chúng ta đã lời năm lượng bạc.

Chẳng trách ai từng đến kinh thành đều không muốn về, ở đây quả thực dễ kiếm tiền hơn.

Bụng ta ngày một lớn, bà bà chỉ để ta phụ thu tiền và tính toán sổ sách, còn bà thuê một tiểu nhị chạy bàn.

May mà những năm qua theo phu quân, ta vốn không biết chữ, giờ đã có thể xem sổ sách mà không gặp trở ngại.

Năm ấy, chúng ta đón giao thừa tại kinh thành.

Pháo hoa nở rộ, tiếng pháo kéo dài suốt đêm, nồi lẩu nghi ngút khói bốc lên không ngừng.

Dù ở nơi đất khách, nhưng người thương bên cạnh, thế cũng là một năm mới đoàn viên.

Qua năm mới, xuân vừa chớm, ta đau đớn suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng hạ sinh trưởng nữ của ta và Tùng Trúc.

Chàng thức suốt hai ngày không chợp mắt, nắm tay ta áp vào má mình, khẽ nói:

“Từ nay chúng ta không sinh thêm nữa.”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 21: Chương 21


“Chàng không muốn có một nhi tử sao?”

“Ta chỉ cần nàng bình an vô sự, hai ngày nay ta sợ c.h.ế.t khiếp rồi.”

Có được phu quân như vậy, ta còn mong gì hơn nữa.

Vịt Bay Lạc Bầy

Phúc Nhi lẫm chẫm lớn lên, quán canh dê vẫn buôn bán đắt khách.

Khi con tròn một tuổi, bà bà làm cho bé một chiếc khóa trường mệnh, tốn đến tám lượng bạc.

Trước kia có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Có lần bà bà nói riêng với ta:

“Không ngờ chúng ta ở kinh thành một năm có thể kiếm đến trăm lượng bạc.”

“Cho dù Tùng Trúc không đỗ, chúng ta cầm số tiền này về quê, cả đời cũng có thể sống sung túc.”

Nói xong bà lại tự vả miệng:

“Phì phì phì, Tùng Trúc nhất định sẽ thi đỗ!”

Ngày tháng êm đềm trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến kỳ khoa cử ba năm một lần.

Ở kinh thành, cử nhân nhiều như cá chép qua sông.

Ban đầu, nghe nói chàng từng đỗ giải nguyên của một tỉnh, không ít người để mắt đến.

Nhưng mấy năm qua, dường như tư chất của chàng cũng chỉ bình thường.

Ta cũng nghe lời đàm tiếu, rằng “gà đứng đầu quê nhà, lên kinh thành chẳng qua là đuôi phượng mà thôi.”

Con cháu thế gia kinh thành, từ nhỏ đã đọc đủ kinh sách, điều kiện mà họ được hưởng hoàn toàn khác với Tùng Trúc.

Kẻ xuất thân bần hàn, muốn thi đỗ tiến sĩ đã muôn vàn khó khăn, vào được hàng tam giáp càng là chuyện khó như lên trời.

Những năm qua, Tùng Trúc dậy sớm thức khuya, chưa từng lười nhác.

Nhưng các thí sinh khác cũng vậy.

Ngàn quân vạn mã chen qua cây cầu độc mộc, Tùng Trúc có thể bình an đi qua không, ta thực sự không chắc chắn.

Đêm trước kỳ thi, chúng ta ngủ sớm.

Thấy ta ủ dột, chàng lại an ủi:

“Cố gắng hết sức, còn lại tùy duyên. Lo lắng cũng vô ích, chi bằng ngủ sớm một chút.”

Ta chống tay, hôn chàng hết lần này đến lần khác, không hề báo trước.

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, người người tấp nập, ta tiễn chàng vào trường thi.

Ta muốn hôn chàng, để chắc chắn hơn một chút.

Lại lo đồng môn dị nghị.

Không ngờ Tùng Trúc nâng gáy ta lên, rạng rỡ cười, rồi cúi đầu hôn ta.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 22: Chương 22


Ta sững sờ:

“Đây là dưới chân thiên tử đó!”

Chàng xoa đầu ta:

“Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, dù trước mặt bệ hạ, ta cũng vẫn có thể hôn nàng.”

Ta vừa thẹn thùng vừa xao động, đúng lúc này, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh.

Ta vội vàng kéo tay chàng:

“Trong đề thi lần này có một câu hỏi về chủ chiến hay chủ hòa. Chủ khảo ủng hộ chủ hòa, nếu chàng viết chủ chiến, e rằng sẽ bị đánh trượt.”

Mùa đông năm ngoái, Bắc Địch xâm phạm, chiếm liền ba thành. Kinh thành cũng từng có một số dân tị nạn chạy vào. Dưới chân thiên tử, tin tức thông suốt, ta ngày ngày ở quán, nghe không ít người bàn luận chuyện này.

Nghe nói bệ hạ có ý định gả quận chúa Nhuyễn Phúc, con gái út của trưởng công chúa, để nghị hòa. Nhưng cũng có lão thần phản đối, việc này vẫn chưa ngã ngũ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Còn có tin đồn rằng nhiều quan viên chủ chiến đã bị kiếm cớ giáng chức. Hiện giờ, trong triều phần lớn là phe chủ hòa.

Sắc mặt Tùng Trúc chợt căng thẳng.

Ta níu tay áo chàng:

“Bây giờ vẫn còn kịp, lát nữa vào trường thi, chàng viết chủ hòa đi.”

Chàng nhìn ta thật sâu, ánh mắt kiên định:

“Dùng nữ nhân để đổi lấy sự yên ổn của quốc gia, chẳng qua chỉ là uống rượu độc giải khát. Nàng từng nói sợ ta đánh mất khí tiết.”

“Chủ chiến chính là khí tiết của ta, cũng là khí tiết của dân tộc.”

Chàng nhẹ vuốt gương mặt ta, ánh mắt tràn đầy áy náy:

“Giai Giai, xin lỗi, ta không thể làm trái lương tâm, ta không thể đổi.”

“Lần này, e là nàng không thể làm thê tử tiến sĩ rồi.”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 23: Chương 23


Bình minh ló dạng, muôn vạn tia nắng rực rỡ rơi xuống người chàng.

Ta mỉm cười dịu dàng với chàng:

“Phu thê đồng lòng. Thiếp ngưỡng mộ phu quân, chính vì chàng luôn giữ vững lập trường của mình.”

“Cứ mạnh dạn viết đi, thiếp và nương đều sẽ ủng hộ chàng.”

Chàng ôm chặt lấy ta:

“Có thê tử như nàng, phu quân còn mong cầu gì hơn?”

Về nhà, ta kể lại chuyện này cho bà bà nghe. Bà trầm mặc một lúc lâu, nhưng rồi cũng tự trấn an mình:

“Thì lần sau thi tiếp, có gì to tát đâu. Một lần đỗ ngay, vốn cũng chẳng có mấy ai.”

Vì biết chắc không đỗ, tâm trạng lại nhẹ nhõm hơn.

Sau khi kỳ thi kết thúc, đề quả nhiên có câu hỏi về chủ chiến hay chủ hòa.

Gần chín phần thí sinh đều viết chủ hòa. Dưới chân thiên tử, ai mà không biết chút ít về tình hình triều đình?

Nghe nói Tùng Trúc viết chủ chiến, đám đồng môn tuy không nói gì, nhưng trên mặt đều lộ vẻ tiếc nuối.

Riêng Tống Trúc lại thản nhiên, chỉ cười nói:

“Là ta sơ suất, chỉ mải đọc sách, không biết xu hướng trên triều đình.”

Đêm đó, ta hỏi chàng vì sao lại nói dối.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chàng vuốt nhẹ lưng ta:

“Tránh lợi tìm lành, vốn là bản tính con người. Có người đã thi bốn năm lần rồi, sao có thể ép họ phải suy nghĩ giống ta?”

“Ta giữ lòng ta, ta đi con đường của ta.”

“Nếu có người cùng chí hướng, đương nhiên là chuyện đáng vui mừng. Nhưng cũng không thể vì thế mà coi thường con đường của người khác.”

Không hổ là phu quân ta, khoáng đạt đến thế.

Đến đầu tháng tư, ngày công bố bảng vàng cũng đã tới.

Trên con phố chúng ta ở có không ít cử nhân, trời còn chưa sáng, đã có đồng môn đến gõ cửa:

“Kỷ huynh đệ, Kỷ huynh đệ còn chưa dậy sao? Mau đi xem bảng đi, đến trễ là không có chỗ đứng tốt đâu!”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 24: Chương 24


Tùng Trúc mắt vẫn còn ngái ngủ ra mở cửa:

“Ta không đi đâu, dù sao cũng không đỗ. Huynh mau đi đi, chắc chắn sẽ đỗ cao.”

Lý Lâm khuyên vài câu, nhưng gia nhân của hắn thúc giục dữ quá, hắn đành vội vã rời đi.

Ta thò đầu ra khỏi chăn, ngáp một cái:

“Chàng thật không muốn đi xem à?”

Tùng Trúc lập tức nhảy lên giường:

“Không đi. Dù sao cũng bị đánh thức rồi, chi bằng vận động một chút.”

Thôi rồi, không ngủ được nữa.

Bảng vàng được dán tại Lễ Bộ, cách chỗ chúng ta ở còn xa.

Mặt trời vừa ló dạng, đã nghe tiếng pháo nổ lách tách.

Ta dùng khăn tùy tiện lau mặt, lười biếng nói:

“Chắc nhà ai đó đỗ rồi, đang đốt pháo ăn mừng đấy.”

Một lúc sau lại nghe thấy tiếng cồng chiêng rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.

Tiếng động ngày càng gần.

Theo lệ của triều đình, những thí sinh đỗ cống sĩ trong kỳ thi hội đều được tham gia kỳ thi đình do Hoàng thượng đích thân chủ trì.

Thế nên, chỉ cần đỗ, sẽ có quan báo hỉ đến nhà.

Xem chừng khí thế thế này, chắc hẳn là đứng hạng cao.

Chẳng lẽ là Trương cử nhân cuối phố?

Mấy ngày trước hắn còn huênh hoang trước mặt Tùng Trúc, nói lần này bài văn hắn viết có một không hai, chắc chắn sẽ đạt thứ hạng cao.

Ta rốt cuộc cũng không kìm được sự tò mò, liền lôi thôi lếch thếch mở cửa.

Phúc nhi còn níu lấy tay áo ta đòi uống sữa dê.

Vừa mở cửa đã chạm mặt một hàng sai dịch mặc áo đỏ đứng ngay trước cửa.

Ta sững người.

Bọn họ còn ngạc nhiên hơn.

Một tên đánh giá ta từ đầu đến chân, sau đó quay lại xác nhận số nhà, rồi hỏi:

“Đây có phải là nhà của Hội nguyên* họ Kỷ không?”

(*Hội nguyên: Người đỗ đầu kỳ thi Hội)

Vịt Bay Lạc Bầy

“Hả?”

“Phu quân nhà ta họ Kỷ, nhưng không phải…”

Ta theo bản năng phản bác, nhưng bỗng chốc sực tỉnh, liền sửa lời:

“Phu quân ta tên Kỷ Tùng Trúc.”

Tên sai dịch áo đỏ lập tức gõ mạnh vào chiêng đồng:

“Vậy thì đúng rồi!”

Âm thanh lớn đến mức khiến ta giật mình kêu khẽ một tiếng.

Tùng Trúc vừa cài áo vừa vội vã bước ra, lo lắng hỏi:

“Giai Giai, Giai Giai, nàng không sao chứ?”

Tên sai dịch kia giật giật khóe miệng, cất giọng vang dội:

“Chúc mừng công tử nhà họ Kỷ đỗ Hội nguyên, bọn tiểu nhân đến báo hỉ đây!”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 25: Chương 25


Lời của hắn vừa dứt, phía sau bỗng vang lên một loạt tiếng gõ ầm ĩ.

Tùng Trúc và ta đều ngơ ngác.

Những sai dịch thấy chúng ta đứng đơ ra như gà con, liền thúc giục:

“Kỷ Hội nguyên, Kỷ phu nhân, có phải phải đốt ít pháo để mừng không?”

Đúng đúng đúng. Nhưng mà ta đâu có chuẩn bị gì đâu. Ai mà ngờ Tùng Trúc lại đỗ, lại còn đỗ hạng nhất!

May mà Lý Lâm từ trong đám đông chen ra, mồ hôi ướt đẫm:

“Ta có, ta có đây.”

Hắn không đỗ, nhưng ít nhất còn tiết kiệm được pháo để dành cho chúng ta.

Chẳng bao lâu sau, bà bà đi chợ cũng chạy nhanh về nhà.

Thấy cả sân đầy sai dịch mặc áo đỏ, bà lập tức quăng túi rau xuống, bật khóc:

“Ôi trời!”

Một mặt cảm tạ tổ tiên, cảm tạ Bồ Tát, một mặt lại không quên sai bảo Hắc Tử:

“Nhanh, nhanh, đi mua mấy sọt pháo về đây.”

Ta cũng hồi lại tinh thần, vội vàng sắp xếp mời các sai dịch và hàng xóm láng giềng tới uống trà ăn kẹo.

May mà mấy hôm trước ta đã mua kha khá hạt dưa và kẹo, vốn định tự mình ăn cho đỡ thèm, không ngờ lại có dịp dùng tới.

Cả nhà đều loạng choạng, thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tùng Trúc tinh ý, đặc biệt đi xem lại bảng vàng, phát hiện trong hơn hai trăm cống sĩ đỗ, có không ít người là phe chủ chiến.

“Nếu vậy thì chắc hẳn tâm ý của hoàng thượng đã có sự thay đổi.”

Ngày hôm sau, hắn đi đến học viện để cảm ơn lão sư.

Lễ bộ đại nhân Lý Tử Huyền nói chuyện riêng với hắn, cũng ngầm bày tỏ ý này.

Nghe nói sau khi chấm thi xong, giám khảo đã đem danh sách thí sinh đỗ và bài thi dâng lên hoàng thượng.

Tuy nhiên, hoàng thượng đã gạch bỏ rất nhiều tên, bảo là phải tuyển lại.

Các giám khảo họp lại bàn bạc, phát hiện những thí sinh bị gạch tên đều là phe chủ hòa.

Vịt Bay Lạc Bầy

Còn những thí sinh chủ chiến đều được giữ lại.

Những thí sinh chủ chiến ban đầu chỉ là để làm nền, lời lẽ chưa đủ mạnh mẽ, các giám khảo chỉ chọn họ để không bị mất cân đối.

Thế là mọi chuyện rõ ràng rồi. Tống Trúc vì tâm lý đã chắc chắn không đỗ, liền uống say, nói năng rôm rả.

Bài thi được chọn lại, hắn lại được hoàng thượng chú ý.

Vậy là, nhận định ban đầu của ta không sai, chỉ là không ngờ lại có sự thay đổi bất ngờ như thế.

Ta cảm thấy rất xấu hổ:

“Đó là do ta chỉ nhìn thấy một phần câu chuyện, khiến ngày đó phải xấu hổ như vậy.”

Giờ thì các trà lâu, tửu quán ở kinh thành đều đang xôn xao về chuyện Tùng Trúc nhận tin mừng trong chăn đệm.

Mọi người đều không thể phân biệt rõ ràng.

Tùng Trúc nắm tay ta:

“Nếu không phải là nàng báo trước, ta cũng sẽ không phá bỏ mọi quy tắc mà tự do bày tỏ hết ra như vậy!”

“Vẫn phải cảm ơn nàng, Giai Giai.”

Không lâu sau khi bảng vàng được công bố, ta đưa Tùng Trúc đi mua sắm quần áo mới.

Chúng ta tình cờ gặp lại Trương thế tử, người đã yêu cầu Tùng Trúc viết bài thơ hôm trước.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 26: Chương 26


Với tài học của hắn, dĩ nhiên là không đỗ.

Khi gặp Tùng Trúc, hắn lạnh lùng cười nhạo:

“Ngày trước, Kỷ Hội nguyên giúp bổn thế tử viết bài thơ cũng chẳng có gì đặc biệt. Không ngờ lại đúng lúc mà được may mắn…”

Ta rất tức giận. Sao lại nói là may mắn, phu quân ta ngày ngày học hành không hề lười biếng.

Đang định phản bác vài câu, Tùng Trúc đã nắm tay ta, đối diện với Trương thế tử, hắn cười một cách điềm tĩnh:

“Thế tử nói rất đúng, Kỷ mỗ cũng là may mắn.”

Trương thế tử liếc mắt nhìn hắn, rồi nói:

“Ngươi cũng đừng giả vờ khiêm tốn. Ta đã đọc văn của ngươi, quả thật có lý, hùng hồn và đầy cảm hứng. Thực ra, ta với ngươi cũng có cùng quan điểm.”

Hả? Trên đường về, ta cảm khái:

“ Trương thế tử đúng là…”

Tùng Trúc cười nhạt:

“Con cháu nhà thế gia thì tính cách có phần kiêu ngạo, nhưng nền tảng của họ thì không tồi. Nếu thật sự có vấn đề về phẩm hạnh, ta cũng không thể kiếm được chút bạc ấy.”

Đỗ bảng, đỗ Hội nguyên, có nghĩa là một chân đã bước vào quan trường.

Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa phải lúc vui mừng, vì ngày 20 tháng Tư còn có kỳ thi ở cung do hoàng thượng trực tiếp chủ trì.

Thi cung sẽ chia làm ba hạng.

Hạng nhất ba người, được ban tiến sĩ đệ nhất, gọi là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa.

Hạng nhì khoảng một trăm người, được ban tiến sĩ xuất thân.

Những người còn lại sẽ vào hạng ba, được ban đồng tiến sĩ xuất thân.

Thứ tự xếp hạng sẽ ảnh hưởng đến con đường quan lộ sau này.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tuy nhiên, ta và bà bà không quá lo lắng. Dù sao cũng đã đỗ rồi, việc xếp vào hạng nào không phải là điều quan trọng nhất.

Nhà Kỷ cũng chỉ có tổ phụ đời trước đỗ được một cống sinh thôi.

Đêm trước thi cung, ta và Tùng Trúc đã ngủ sớm.

Dù biết hạng nào cũng không quan trọng, nhưng thủ tục thì vẫn phải làm.

Không ngờ, chỉ một cái ôm đơn giản mà khiến ta mặt mày tái mét.

Tùng Trúc nhận thấy điều không ổn:

“Sao vậy? Có phải lại gặp phải điều gì khiến nàng hoảng hốt như vậy không?”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 27: Chương 27


Ta miễn cưỡng nở một nụ cười:

“Ta thấy Nhuyễn Phúc quận chúa cùng với hoàng thượng cầu xin, muốn gả cho chàng làm thê.”

Nhưng Tùng Trúc kiên quyết từ chối, cuối cùng quận chúa nổi giận, hoàng thượng không vui.

Trước đây, triều đình chủ hòa, vì hoàng thượng không có công chúa tuổi tác phù hợp, nên phải để quận chúa này đi hòa thân.

Sau đó, hoàng thượng đã cho thái giám đọc bài thi của Tùng Trúc trước triều, bày tỏ thái độ chủ chiến.

Sau vài lần giằng co, nghe nói gần đây đã quyết định lựa chọn tướng quân.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tùng Trúc, tim đập mạnh như sấm: “Tùng Trúc, nàng là quận chúa, lại còn xin chỉ của hoàng thượng, chàng tuyệt đối không được vi phạm.”

“Chúng ta phu thê cùng tâm, sao ta có thể cưới người khác?”

Dưới ánh nến, ta nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt của hắn:

“Trái tim ta có chàng, trái tim chàng cũng có ta. Như vậy là đủ rồi. Ta biết chàng có lòng vì thiên hạ, nếu hoàng thượng không vui, vậy thì tham vọng của chàng làm sao thực hiện được?”

“Phu quân, chàng hứa với ta… nhất định không được trái lệnh.”

Tùng Trúc nuốt nước bọt, lâu lâu mới khẽ đáp lại một tiếng.

Cả đêm, không còn ai nói gì thêm.

Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy, tinh thần vẫn còn mê man.

Bà bà bảo ta ở nhà chờ tin, bà đi chăm sóc cửa tiệm.

Nhưng lòng ta rối bời, không thể yên tĩnh được.

Ta quyết định dẫn theo Phúc Nhi đến tiệm.

Phúc Nhi giờ đã gần hai tuổi, rất hiếu động.

Có khách hỏi ta một câu, trong lúc đó, nàng đã leo qua ngưỡng cửa cao, lắc lư chạy ra ngoài đường.

Một chiếc xe ngựa phi tới. Ta hoảng hốt, không biết từ đâu ra sức lực, vội vàng lao tới ôm lấy nàng và lăn một vòng.

Mẫu tử ta chỉ vừa vặn tránh được bánh xe ngựa. May mắn là chỉ bị xước vải áo, một cánh tay lộ ra ngoài.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta ôm Phúc Nhi, th* d*c vì hoảng sợ, thân thể vẫn run rẩy.

Lúc này, đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện trước mặt.

Một công tử ăn mặc sang trọng quỳ xuống, giọng nói ôn hòa:

“Nương tử và hài tử có sao không? Là do xe ngựa quá vội, làm nương tử bị va phải.”

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với hắn.

Công tử đó khoảng ba mươi tuổi, dung mạo sáng sủa, đôi mắt tinh anh.

Nhưng thật kỳ lạ. Gương mặt này sao lại thấy quen thuộc đến vậy, như là đã gặp ở đâu rồi.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 28: Chương 28


Hơn nữa, trong đầu ta cũng thoáng hiện lên vài hình ảnh không liên quan.

Công tử vận hoa phục sau khi nhìn rõ dung mạo ta cũng sững lại một chút, sau đó vươn tay đỡ lấy cánh tay chưa rách y phục của ta.

Ta thuận thế đứng dậy, lùi về sau hai bước, cất giọng nhã nhặn:

“Là ta không chăm nom chu toàn, để hài tử chạy ra giữa đường, kinh động đến xa giá của công tử.”

Hắn căn bản không nghe, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh tay lộ ra ngoài của ta.

Ta mặt ửng đỏ, vội vàng giơ tay che lại, hành lễ qua loa, giọng nói lạnh đi vài phần:

“Đa tạ công tử, ta xin cáo lui, đưa hài tử về trước.”

Hắn lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn mở miệng hỏi:

“Dám hỏi cô nương, trên cánh tay phải cũng có một nốt ruồi son chăng?”

Đúng lúc này, bà bà ta bước ra, vừa hay nghe được câu nói ấy.

Lửa giận bốc lên, bà quát: “Đây là con dâu ta, công tử xin giữ lễ!”

Thị vệ sau lưng hắn bước lên một bước, quát lớn: “To gan! Vị này chính là Anh Quận vương, các ngươi sao có thể vô lễ như thế!”

Anh Quận vương, trưởng tử của Trưởng công chúa, cũng là cháu ruột của đương kim Hoàng thượng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Bà bà ta hoảng hốt đến tái mặt, nhưng vẫn kiên quyết chắn trước người ta.

Anh Quận vương quát mắng thị vệ: “Không được vô lễ!”

Sau đó, hắn hướng ta ôm quyền: “Mong nương tử thứ lỗi, thật ra tại hạ có một biểu muội, từ nhỏ đã thất lạc, trong nhà vẫn luôn tìm kiếm. Nàng ấy có một nốt ruồi son trên mỗi bên cánh tay.”

Hiện tại, ta đã để lộ nốt ruồi son trên cánh tay trái, vì thế hắn mới có lời dò hỏi.

Bà bà ta đầy cảnh giác, khoát tay: “Không có không có, con dâu ta là cô nương nông gia chính gốc.”

Anh Quận vương thất vọng tràn trề, thở dài: “Là ta đường đột rồi.”

Hắn nói lời xin lỗi, sau đó vẫn kiên trì để lại mười lượng bạc rồi mới rời đi.

Khi xa giá đi xa, Phúc nhi kéo tay ta, thì thầm: “Mẫu thân, vừa rồi con thấy vị bá bá kia bị b.ắ.n tên đó!”

Ta sững sờ nhìn con bé.

Nó lí nhí nói tiếp: “Mũi tên dài lắm dài lắm, chảy rất nhiều m.á.u ạ!”

Đúng vậy, vừa rồi ta cũng đã nhìn thấy cảnh ấy.

Đây là lần đầu tiên Phúc nhi bộc lộ năng lực giống ta, cũng là lần đầu tiên ta tiên đoán được chuyện của người ngoài trừ Tùng Trúc.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 29: Chương 29


Lòng ta rối như tơ vò.

Rốt cuộc vẫn không đành lòng, ta đẩy Phúc nhi cho bà bà: “Mẫu thân, con phải đi nhắc nhở hắn một lần.”

Ta giả vờ nói rằng mình vừa nằm mộng thấy điềm xấu.

Không ngờ hắn lại tin.

Hắn xuống xe ngựa, bước vào một tửu lâu bên đường.

Chưa đến nửa canh giờ, một thị vệ nhuốm m.á.u vội vàng chạy vào, kinh hô: “Điện hạ, vừa rồi có kẻ phục kích bên đường, hướng về xe ngựa loạn tiễn b.ắ.n tới!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Đồng tử Anh Quận vương đột nhiên co rút, kinh ngạc nhìn ta.

“Nương tử, theo ta hồi phủ công chúa một chuyến đi, nhất định phải đi.”

Ta chỉ là một nữ tử nhà cống sĩ nho nhỏ, phu quân còn chưa được phong quan, sao dám cãi lệnh Quận vương?

Thế là ba người nhà ta cùng ngồi xe ngựa đến phủ công chúa.

Dọc theo con phố này toàn là nhà thế gia đại tộc.

Những khi đi ngang qua, ta còn phải nín thở không dám ngước nhìn, không ngờ hôm nay lại đường hoàng tiến vào bằng cách này.

Phủ công chúa rộng lớn vượt xa sức tưởng tượng của ta.

Chúng ta theo Anh Quận vương đi một mạch vào trong, đến hậu viện.

Vừa bước vào một tiểu viện rộng lớn, một ma ma ăn mặc tinh xảo bước tới nghênh đón: “Quận vương, Quận chúa đang làm loạn trong kia.”

Chỉ nghe thấy giọng của một nữ tử trẻ tuổi truyền ra:

“Mẫu thân, người đi nói với Hoàng đế cữu cữu đi! Con chỉ muốn gả cho chàng!”

“Nếu không phải vì chàng, giờ này con đã bị gả cho đám mọi rợ Bắc Địch rồi!”

Giọng của Trưởng công chúa yếu ớt, nghe ra có phần bất lực:

“Người ta đã có thê thất, hơn nữa, trước mặt Hoàng thượng hắn cũng đã thẳng thừng từ chối, con đừng làm càn nữa!”

“Nông phụ mà thôi, để nàng ta làm thiếp là được rồi.”

“Mẫu thân… mẫu thân…”

Nhuyễn Phúc Quận chúa không ngừng làm nũng.

Nghe đến đây, tim gan ta như thắt lại.

Tùng Trúc, vậy mà chàng vẫn từ chối mối hôn sự này.

Không biết bệ hạ có vì thế mà giận dữ hay không, chỉ e con đường làm quan sau này của chàng sẽ càng thêm trắc trở.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 30: Chương 30


Anh Quận vương có lẽ không muốn chuyện trong nội trạch bị người ngoài nghe thấy, liền lớn giọng nói: “Mẫu thân, nhi tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

Cuộc trò chuyện trong phòng vội vàng kết thúc.

Nhuyễn Phúc Quận chúa bước ra, hướng về Anh Quận vương hành lễ: “Ca ca.”

Ta khẽ nâng mắt nhìn nàng một cái.

Trong mộng, ta chỉ nghe thấy phong hào của nàng, nhưng chưa từng thấy dung mạo.

Giờ đây nhìn rõ, ta giật mình sửng sốt.

Nàng ta trông… thật kỳ quái.

Rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào?

Phúc nhi không hiểu chuyện, ngây thơ thốt lên: “Mẫu thân, vị di di này trông giống người ghê!”

Ta giật mình, vội vàng đưa tay bịt miệng con bé lại.

Phải rồi.

Thì ra đây chính là điểm kỳ quái.

Không chỉ nàng ta, ngay cả Anh Quận vương cũng có vài phần tương tự ta.

Nhuyễn Phúc Quận chúa liếc ta một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Sau đó, nàng ta xoay người rời đi, theo sau là một hàng nha hoàn.

Khi chúng ta bước vào, ma ma đang xoa bóp huyệt thái dương cho Trưởng công chúa.

Nghe nói bà là trưởng tỷ cùng mẹ ruột của bệ hạ, một đường theo bệ hạ tiến lên ngai vàng.

Sau khi bệ hạ đăng cơ, đối với vị trưởng tỷ này vô cùng sủng ái, mọi yêu cầu của bà, chưa từng từ chối điều gì.

Thế nhưng, dù được yêu chiều đến vậy, bà vẫn gầy yếu, dung nhan tiều tụy, trên người phủ một tầng mệt mỏi không thể xua tan.

Anh Quận vương khẽ giọng nói: “Mẫu thân, người mở mắt nhìn một chút đi.”

Người phụ nữ trên cao khẽ mở mắt, mệt mỏi nhìn xuống, đôi mắt hơi nheo lại.

Sau đó, bà chậm rãi ngồi thẳng dậy, quay sang gọi ma ma phía sau: “Chu ma ma, bà cũng nhìn xem.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Chu ma ma bước xuống bậc thềm, đi quanh ta vài vòng, sắc mặt ngày càng trở nên quái lạ.

Trưởng công chúa chống tay vịn đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Thấy thế nào?”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 31: Chương 31


Chu ma ma sắc mặt quái lạ: “Vị nương tử này, so với điện hạ lúc trẻ, e rằng có đến bảy tám phần tương tự.”

Anh Quận vương sớm đã cho bọn nha hoàn lui ra ngoài.

Hắn khẽ nói: “Mẫu thân, vừa rồi nàng ấy nói rằng mơ thấy nhi tử bị ám sát bỏ mạng, nhờ vậy mà nhi tử mới tránh được kiếp nạn này.”

Sắc mặt Trưởng công chúa càng trở nên kích động, bà vẫy tay gọi ta: “Hài tử, lại đây.”

Bà bà ta lập tức cảnh giác, ta nhẹ nhàng nhìn bà một cái trấn an, giao Phúc nhi cho bà rồi bước về phía Trưởng công chúa.

Không hiểu vì sao, ta cũng có một cảm giác thân thuộc khó tả đối với bà.

Trưởng công chúa nắm lấy tay ta, nhìn trái nhìn phải, giọng run rẩy: “Trên hai cánh tay của con, có phải đều có một nốt ruồi son?”

Chu ma ma gấp giọng nói: “Nương tử, điện hạ không có ý gì khác, mau kéo tay áo lên cho điện hạ xem đi.”

Anh Quận vương đã xoay người đi, không hề nhìn lại.

Giữa mùa đầu hạ, xiêm y vốn đã mỏng nhẹ, ta vén tay áo lên, lộ ra hai nốt ruồi son đỏ thẫm trên hai cánh tay.

Nước mắt trong mắt Trưởng công chúa lập tức trào ra như suối.

Bà ôm chặt ta, nức nở bật khóc.

Khi rời khỏi phủ công chúa, trời đã xế chiều.

Màn đêm dần buông, từng lớp từng lớp tối sẫm như muốn nhấn chìm tất thảy bí mật nhân gian.

Tùng Trúc đã đứng chờ bên ngoài phủ từ lâu, thấy chúng ta bước ra, vội vã chạy tới:

“Có phải Nhuyễn Phúc Quận chúa gây khó dễ cho các nàng không? Mọi người có bị thương không?”

Phúc nhi ngây thơ không hiểu chuyện, lập tức lao vào lòng hắn, nũng nịu gọi: “Phụ thân!”

Ta chỉ cảm thấy mọi chuyện hoang đường mà mệt mỏi:

“Không có gì, là công chúa triệu kiến chúng ta. Chúng ta về nhà trước đi.”

Trên đường về, ta hỏi: “Phu quân, huynh vẫn cự tuyệt hôn sự với Quận chúa sao?”

“Hửm.”

“Tại sao?”

“Vì đời này ta chỉ muốn có mỗi một mình Giai Giai làm thê tử. Đừng nói là Quận chúa, cho dù là Công chúa, ta cũng không cần.”

“Huynh không sợ con đường làm quan sẽ đứt đoạn sao?”

Hắn nhìn ánh đèn lác đác ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: “Nếu chỉ vì thế mà triều đình không muốn trọng dụng ta, vậy thì thôi.”

“Ta về quê làm một thầy đồ, có thê tử có nữ nhi, có giường ấm chăn êm, chẳng phải cũng là cuộc sống thần tiên sao?”

Bà bà vẫn luôn mang tâm sự nặng nề.

Tùng hỏi: “Mẫu thân làm sao vậy?”

Bà nhìn ta, rồi lại nhìn hắn: “Con đường làm quan của con, chắc là không đứt được đâu.”

Tùng cười: “Mẫu thân chắc chắn như vậy?”

Bà bà chỉ thở dài: “Ta cũng chỉ đoán vậy thôi.”

Ba ngày sau điện thí mới công bố bảng vàng.

Thế nhưng, chuyện Tùng Trúc làm phật ý bệ hạ đã lan truyền khắp nơi.

Khi đó, bệ hạ giữ lại mỗi huynh ấy cùng hai cống sĩ khác, rõ ràng là có chút coi trọng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Không ngờ trong Ngự Thư Phòng lại truyền ra tiếng cãi vã, ngay sau đó, Tùng Trúc bước ra, sắc mặt lạnh lùng, vội vã rời đi.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 32: Chương 32


Mọi người đều tiếc nuối than thở.

Rõ ràng con đường phía trước rộng mở, vậy mà lại bị hủy hoại như thế.

Cũng có người nhân danh quan tâm, dò hỏi xem rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Tùng Trúc vẫn luôn giữ kín, không nói nửa lời.

Cuối phố, Trương cử nhân năm nay thi rớt, mấy ngày trước còn ủ rũ cúi đầu, nay lại nhấc cằm lên, không quên châm chọc Tùng Trúc:

“Haizz, Kỷ huynh vẫn là thiếu kinh nghiệm, lần đầu ra mắt Thánh thượng đã chọc giận long nhan, sau này con đường làm quan e là…”

Dẫu có thi đỗ, dẫu có tài hoa hơn người thì đã sao?

Nếu không được bệ hạ coi trọng, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nổi.

Nhóm người trong Lại Bộ nhất định sẽ không an bài cho Tùng Trúc một chức vị tốt.

Ngày công bố bảng vàng, Tùng Trúc lại dậy từ rất sớm.

“Hôm nay đi xem một chuyến, cũng coi như c.h.ế.t tâm.”

Ta mỉm cười nhìn chàng: “Phải rồi, biết đâu lại có bất ngờ thì sao.”

“Ta không mong bất ngờ, chỉ là muốn có đầu có đuôi mà thôi.”

Khoa thi đã kết thúc, mấy năm đèn sách rốt cuộc cũng đến hồi kết.

Vì bảng vàng của điện thí chỉ công bố thứ hạng của các cống sĩ, nên số người đến xem không nhiều.

Vì cùng thi chung một khóa, mọi người ít nhiều đều quen biết nhau.

Nhìn thấy Tùng Trúc, ai nấy đều thoáng ngạc nhiên.

Có người cười nhạt:

“Kỷ huynh còn đến đây xem bảng sao? Nếu là ta, chắc chắn chẳng buồn đến.”

“Đúng vậy, thà ngủ một giấc còn hơn.”

Nhưng phần lớn vẫn lên tiếng an ủi:

“Dù sao cũng cùng là tân tiến sĩ, nhân sinh khôn lường, Kỷ huynh không cần quá nản chí.”

“Biết đâu trong tuyệt lộ lại tìm được đường sống.”

Chỉ là những lời này quá mức nhẹ bẫng, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không tin vào điều đó.

Nắng xuân ấm áp, rọi lên khuôn mặt phu quân ta.

Chàng mỉm cười, nhẹ nhõm vô cùng:

“Ta đã tận lực, còn lại là do trời định.”

“Kỷ mỗ đã làm hết sức, không hổ với lòng, không thẹn với trời đất.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Từ xa, một chiếc xe ngựa hoa lệ lướt qua.

Tấm rèm che được vén lên một chút, ngay khi chàng vừa dứt lời, rèm lại buông xuống.

Chiếc xe quay đầu, chạy về phía ánh bình minh.

Mà quan viên phụ trách niêm yết bảng vàng cũng đã đến.
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 33: Chương 33


Trên tờ hồng bảng, tên Kỷ Tùng Trúc hiện lên ngay hàng đầu.

Trạng nguyên.

Chàng lại thực sự là trạng nguyên.

Đúng là lẽ đương nhiên mà!

Ánh ban mai rực rỡ rọi vào đôi mắt chàng, chàng đỏ hoe hốc mắt, hướng về phía hoàng cung cúi lạy thật sâu.

“Thần đa tạ bệ hạ ưu ái!”

“Thần nguyện vì Đại Sở, tận trung đến chết!”

Chúng ta cả nhà ôm chầm lấy nhau, ta và bà bà khóc đến không thành tiếng.

Chỉ có Phúc nhi không hiểu chuyện, cũng oa oa khóc theo.

Ta hỏi con bé:

“Con khóc cái gì?”

“Con… con không biết! Mọi người đều khóc, con… con cũng khóc!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Bà bà đang nức nở cũng không nhịn được bật cười.

Ta cũng cười theo.

Phúc nhi mờ mịt: “Bây giờ… là phải cười sao?”

Tùng Trúc ngồi xổm xuống, xoa đầu con bé:

“Phải! Những ngày tháng sau này, Phúc nhi của chúng ta ngày nào cũng phải cười thật vui vẻ!”
 
Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 34: Chương 34 (Hoàn)


Tùng Trúc thi đỗ trạng nguyên, nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi thế lực.

Người muốn nhét người vào bên cạnh chàng, so với khi chàng đỗ cử nhân còn nhiều hơn gấp mười mấy lần.

Ngay cả Thị lang Lại Bộ cũng muốn đưa hậu bối trong tộc gả cho chàng.

Lời lẽ còn nói ra rất dễ nghe:

“Cháu gái ta cũng ngưỡng mộ tài hoa của trạng nguyên, nguyện ý theo hầu bên cạnh, chăm sóc chính thất.”

Thế nhưng nửa tháng sau, trong yến tiệc tạ ân tổ chức tại phủ của chàng, Trưởng công chúa lại bất ngờ đến dự.

Bà nắm tay ta, vẻ mặt rạng rỡ:

“Bổn cung với con quả thực vừa gặp đã như tri kỷ, hay là con làm nghĩa nữ của bổn cung đi?”

Nhất thời, cả sảnh đường im phăng phắc.

Chưa đến hai ngày, bệ hạ hạ chỉ, phong ta làm Minh Châu Quận chúa, ban thực ấp năm trăm hộ.

Trưởng công chúa lại tặng thêm cho chúng ta một tòa phủ đệ rộng lớn.

Bà còn dắt tay ta, cùng ta tham dự vài bữa tiệc của các gia tộc quyền quý.

Từ đó về sau, không còn kẻ nào không có mắt dám đem người đến trước mặt Tùng Trúc nữa.

Tùng Trúc thở phào một hơi dài:

“Lại phải cảm tạ nương tử rồi! Bằng không, e rằng vi phu lại đắc tội với không ít người.”

Hôm ấy khi ra khỏi phủ công chúa, Anh Quận vương nói:

“Còn phải cảm tạ muội muội, trước kia mẫu thân không chịu uống thuốc.”

“Bây giờ lại sợ lỡ mất một bữa, nói rằng phải sống thật lâu, giúp muội chống lưng.”

Đúng vậy!

Thật ra ta là một quận chúa danh chính ngôn thuận đó nha!

Hơn hai mươi năm trước, khi bệ hạ vẫn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái…

Trưởng công chúa cũng như ta, có thể tiên đoán nguy hiểm của người thân cận huyết mạch hoặc những kẻ nàng vô cùng để tâm.

Dựa vào khả năng này, huynh muội họ đã cùng nhau dìu dắt, vượt qua muôn trùng hiểm nguy.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, ta bị kẻ địch chính trị bắt giữ.

Trưởng công chúa cuối cùng đã bảo vệ được bệ hạ.

Bởi nếu bệ hạ ngã xuống, toàn bộ thế lực phe này cũng sẽ bị diệt vong.

Nhiều năm qua, nàng luôn u uất vì đánh mất ta, hơn nữa thời trẻ đã tiên đoán quá nhiều, tinh khí thần sớm kiệt quệ.

Bệ hạ sợ nàng quá đau lòng, bèn đón một đứa trẻ có dung mạo tương tự trong tộc về nuôi dưỡng, coi như để an ủi nỗi nhớ con.

Vậy nên mới có một vị Nhuyễn Phúc Quận chúa.

Sau khi tìm được ta, huynh trưởng đã tra xét tường tận.

Ta sở dĩ còn sống, tất cả là nhờ vào lòng trắc ẩn của nhũ mẫu đã ôm ta đi năm xưa.

Nàng không nỡ g.i.ế.c ta, bèn đặt ta vào một chiếc chậu gỗ, để dòng nước cuốn trôi, phó mặc số mệnh.

Mà nghĩa phụ và nghĩa mẫu thành thân đã nhiều năm vẫn không có con.

Nghĩa phụ cứu được ta, liền bế về nhà, coi như con ruột mà nuôi nấng vài năm.

Nhưng đến khi đã có con ruột của mình, tình cảm của họ đối với ta cũng dần nhạt phai.

Chả trách ta và hai đệ đệ chẳng hề có nét tương đồng.

Cũng khó trách, nghĩa mẫu thường nói ta là con sói mắt trắng, dưỡng thế nào cũng chẳng thân.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trưởng công chúa nắm lấy tay ta:

“Phu quân và bà bà con thì không nói làm gì, nhưng đừng để kẻ khác biết con có thể tiên đoán nguy hiểm.”

Bà v**t v* gương mặt ta:

“Hoài bích kỳ tội (Ngọc quý trong tay, mang họa vào thân), chỉ mong nữ nhi của ta một đời bình yên, vĩnh viễn không còn bấp bênh trắc trở.”

Bà đưa cả nhà nghĩa phụ nghĩa mẫu vào kinh thành, ăn ngon mặc đẹp mà nuôi dưỡng trong phủ công chúa.

Nói là để cảm tạ ơn nuôi dưỡng, nhưng thực chất là để họ không làm loạn bên ngoài, khiến ta và Tùng Trúc khó xử.

Trưởng công chúa sống đến bảy mươi tuổi.

Lúc bà ra đi, ta cũng đã làm tổ mẫu.

Bà nằm trên giường, giữa ánh xuân rực rỡ, mỉm cười nhìn ta:

“Mẫu thân đi trước mở đường cho con, chờ mấy chục năm sau con tới, vẫn sẽ là nữ nhi ngoan của mẫu thân!”

Ba năm sau, Tùng Trúc nhậm chức Tể tướng.

Ta được tân hoàng phong làm khâm mệnh, nhất phẩm Quốc phu nhân.

Tùng Trúc nắm tay ta, cùng nhau bái tạ thánh ân.

Lúc đó, ánh thu vừa vặn, nhưng đuôi mắt chàng đã điểm đầy những nếp nhăn nhỏ.

Chàng ôm lấy vai ta:

“Giai Giai, kiếp sau cũng phải gả cho vi phu!”

“Vi phu nhất định sẽ chọn một gia thế tốt hơn, không để Giai Giai của ta chịu dù chỉ nửa phần khổ.”

Khổ ư?

Gặp được chàng rồi, từng ngày của ta, đều là ngọt cả.

— Hoàn —
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom