10 năm trước.[03:12] Ngày 30 tháng 7 năm 2000: Hòn đảo Hắc Sơn, căn cứ của Hội Tử Lưu Sa.Giữa màn đêm đặc quánh, tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong hành lang.
Một tên lính canh hốt hoảng xô cửa phòng ngủ của Trần Dương.
Trong căn phòng nồng nặc mùi rượu, Trần Dương đang cởi trần, dựa hờ vào gối, xung quanh là vài cô gái đang say ngủ.
Trên bàn là mấy chai rượu lăn lóc.
Tên lính thở dốc:"Đại ca, có kẻ đột nhập vào căn cứ, hắn đang giao chiến với lính canh ở bên ngoài!"
Trần Dương nheo mắt tỉnh dậy, giọng khàn đặc vì rượu:"Hả?
Vậy kẻ đó thế nào?"
Tên lính nuốt khan, mồ hôi chảy thành dòng:"Vâng, hắn mặc một bộ vest đen lịch lãm, đội mũ chóp còn trên tay cầm một cái xẻng và sau lưng là một khẩu súng bắn tỉa ạ."
Trần Dương khựng lại một giây, rồi nở một nụ cười tàn ác:"À ta hiểu rồi, là thằng nhóc Lí Đường đó."
Hắn đứng dậy, vừa với lấy áo choàng vừa nói:"Được, ta ra ngay."
Một trong những cô gái lơ mơ tỉnh dậy, giọng ngái ngủ:"Anh Dương… anh đi đâu vậy?
Sao không ngủ tiếp với bọn em…"
Chưa kịp nói hết câu, Trần Dương quay lại, ánh mắt lóe lên sắc đỏ.
Một luồng nhiệt dữ dội bùng lên, cơ thể cô gái lập tức bốc cháy thành tro.
Những cô gái còn lại bừng tỉnh, kinh hãi trước cảnh tượng, nhưng chưa kịp kêu thì số phận của họ cũng bị thiêu rụi trong tiếng gào tắt lịm.Tên lính sợ hãi không dám nhìn.
Trần Dương thì bước ra ngoài phòng, cười khẽ đầy hứng thú, khoác áo choàng lên vai rồi tiến ra ngoài.[03:24]Bên ngoài căn cứ, tiếng hò hét vang vọng giữa màn đêm đặc quánh.
Từng tốp lính canh lao đến bao vây kẻ xâm nhập.Một người giơ tay, cột nước dựng lên như mũi giáo bắn thẳng vào mục tiêu.
Một kẻ khác vung tay, ngọn lửa đỏ rực xoáy thành vòng xoáy cuộn về phía trước.
Từ trên cao, luồng gió sắc lạnh rít qua tăng thêm sức mạnh cho lửa.
Tia sét tím xé ngang không khí.
Dưới đất, những mũi nhọn đất đá bật lên như muốn nghiền nát đôi chân của hắn, tất cả đều hợp lực dồn về một điểm.Nhưng trong khoảnh khắc đó, kẻ ấy tan biến thành một đàn quạ đen ào ào tản ra.
Chúng hòa vào bóng tối, biến mất khỏi tầm mắt.Một lính canh vẫn giữ vũ khí trong tư thế phòng thủ, mắt quét khắp nơi.
Hắn không hề biết cái bóng dưới chân mình vừa lay động.Từ bóng tối Lý Đường trồi lên như một bóng ma.Lưỡi xẻng đâm xuyên qua bụng đối phương rồi quét ngang sang trái, cắt phăng một mảng cơ thể, máu văng tung tóe không khí.Những lính khác lập tức lùi lại, ánh mắt cảnh giác.
Nhưng trước khi kịp phản ứng, đàn quạ lại sà xuống từ trên cao, từng con hóa thành phân thân của Lý Đường.
Chúng lao vào, móng vuốt và lưỡi xẻng xé rách áo giáp, chặt lìa tay chân, để lại tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng khắp căn cứ Tử Lưu Sa.Lúc này Trần Dương mới bước ra ngoài, khoanh tay đứng giữa sân, ánh mắt dõi về phía Lý Đường.
Khi Lý Đường quay đầu lại, Trần Dương mới cất tiếng trước:"Này Lý Đường, náo loạn thế là đủ chưa?"
Lý Đường thong thả cắm cây xẻng xuống nền đất rồi đáp lời:"Lão già, dù ông từng được mệnh danh là Hỏa Thần Long thì cũng chỉ là chuyện của quá khứ rồi."
"Còn bây giờ, ông sẽ là một vị khách rất đặc biệt trong nghĩa trang của ta."
Trần Dương cười:"Thế hả?
Vậy để xem mày có mời tao tới đó được hay không."
Lý Đường nói tiếp, giọng kiêu ngạo:"Chắc chắn sẽ được, dù sao ở đây ta chính là kẻ phán xét mạng sống của ông."
Tiếng cười của Trần Dương vang vọng khắp sân.
Bàn tay hắn lập tức bùng cháy dữ dội, từng sợi lửa đỏ rực quấn quanh."
Vậy thì thử xem!"
Hắn quét mạnh cánh tay.
Một luồng hỏa diễm khổng lồ lao thẳng về phía trước, thiêu đốt toàn bộ mọi thứ trong phạm vi.Nhưng Lý Đường đã kịp hóa thành một đàn quạ tản ra khắp bốn phía, lẩn tránh được ngọn lửa, ngay lập tức đàn quạ đen ào ạt lao vào Trần Dương.Trần Dương đảo mắt truy tìm mục tiêu, nhưng chỉ trong chớp mắt, Lý Đường đã xuất hiện ở điểm mù sau lưng hắn.
Cây xẻng trong tay đâm thẳng tới.
Song Trần Dương đã đoán trước, hắn bật người vút lên cao, bàn tay nóng rực ấn mạnh đầu đối thủ xuống đất, kéo theo một cột lửa đỏ rực giáng thẳng xuống.Khói bụi bùng lên dữ dội.
Nhưng khi lớp khói tan đi, Lý Đường đã biến mất khỏi chỗ bị ép xuống.Hắn đã đứng sừng sững ở khoảng cách xa, rút khẩu súng bắn tỉa màu đen kịt, nòng súng lóe lên những tia sáng âm u.
Hàng loạt phát bắn chứa đầy nguyên tố bóng tối vụt tới.
Trần Dương vừa né vừa phóng lửa đỡ đòn, trong đầu thoáng hiện lên suy nghĩ:"Khoảnh khắc ta ấn hắn xuống đất, hắn đã kịp hoán đổi vị trí với một con quạ ở xa, rồi lợi dụng khoảng trống để khai hỏa."
"Quả thực là một nước cờ không tệ chút nào, hơn nữa khả năng bắn tỉa của hắn quá chuẩn xác.
Từng viên đạn đều nhằm thẳng vào điểm trí mạng."
Tiếng súng nổ liên hồi, từng viên đạn như những vệt bóng đen xé rách không khí.
Trần Dương nghiêng người, xoay vòng tránh từng phát, gót chân quét ngang mặt sàn tạo đà lao tới.Lý Đường thì nhanh như bóng ma, trượt sang một bên rồi biến mất khỏi tầm mắt, chỉ để lại vài tiếng cánh đập khẽ vọng trong sân.Một tia sáng lóe lên, Trần Dương đã cảm nhận được hướng tiếp cận, xoay người tung cú đấm nổ tung không khí, ép Lý Đường phải hất xẻng lên đỡ, lực va đập mạnh đến mức gạch lát tường sau lưng Lý Đường nứt toác.Không để đối thủ kịp thở, Trần Dương xoay hông, dùng khuỷu tay đánh thẳng vào sườn.
Nhưng ngay khi tưởng đã chạm trúng, thân ảnh Lý Đường lại hóa thành đàn quạ và tái xuất phía trên đầu, tay dùng xẻng bổ xuống.Lửa bùng lên như phản xạ, cuộn lấy cánh tay Trần Dương hóa thành đòn quét vòng cung quét sạch mọi vật cản.
Mặt đất rung lắc dữ dội, tường gãy đổ, khói bụi tràn ngập.Bóng đen lại vụt qua, nhanh đến mức chỉ kịp thấy một tia lóe của nòng súng.
Trần Dương hạ thấp người, đỡ phát đạn bằng bàn tay rực cháy, đồng thời nghiêng đầu tránh viên thứ hai sượt qua má.Trong áo Lý Đường, một đàn quạ đen bay ra rồi tản khắp nơi, biến thành những phân thân lao thẳng về phía Trần Dương từ mọi hướng.Trần Dương hạ thấp trọng tâm, vận lực dồn vào đôi tay.
Ngay khoảnh khắc đàn quạ ập đến, một vòng lửa bùng nổ từ vị trí hắn, quét sạch toàn bộ không gian xung quanh.
Hơi nóng bốc lên dữ dội khắp trận địa.Lý Đường theo bản năng đưa tay che mắt, nhưng ngay khi tầm nhìn bị che khuất, một cú đấm như búa giáng nặng nề vào bụng hắn.
Lực va chạm khiến cơ thể hắn bật khỏi mặt đất, bị hất văng xuyên qua bức tường, bay tới gần rìa biển mới dừng lại.Hắn khụy gối đứng dậy, hơi thở nặng nề, rồi ngẩng lên, thấy Trần Dương đang từng bước tiến lại, mỗi bước chân đều khiến mặt đất nứt ra, hơi nóng quanh cơ thể khiến mặt nước phía sau Lý Đường cũng bốc hơi và cả bản thân Lý Đường cũng phải chịu sứng nóng khủng khiếp.Ngay thời khắc đó, Lý Đường chớp lấy cơ hội.
Cơ thể hắn hòa vào bóng tối lao thẳng vào chiếc bóng của Trần Dương.Trần Dương dừng lại, cúi mắt nhìn xuống bóng của chính mình.
Một cái gai đen sắc nhọn bất ngờ trồi lên, nhắm thẳng vào mặt.
Nhưng thay vì lùi lại, bàn tay hắn lập tức chộp lấy nó, bóp nát trong tiếng rắc khô khốc.Hàng chục chiếc gai khác đồng loạt trồi lên từ bóng, tua tủa như muốn xuyên thủng toàn thân hắn.
Trần Dương chỉ bật cười, rồi trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể hắn bùng cháy dữ dội.
Cơn nóng hừng hực khiến không gian xung quanh méo mó, buộc Lý Đường phải thoát ra khỏi bóng vì sức nóng.
Nhưng chưa kịp lấy lại thăng bằng, Trần Dương đã chộp lấy chân hắn, xoay người ném mạnh.Tiếng "ầm" vang lên khi thân thể Lý Đường bị hất văng, đập vào bức tường đổ nát bên kia, khói bụi mịt mù che kín cả chiến trường.Lý Đường cũng gắng tựa lưng vào đống tàn tích, hơi thở dồn dập.
Từ giữa biển lửa, Trần Dương bước tới. khoanh tay cười nói, giọng khàn khẽ vang:"Lý Đường, để ta nói cho ngươi biết một điều, kẻ yếu thì không có quyền xét xử kẻ mạnh!"
Nói xong hắn khẽ nâng tay.
Ngay lập tức một luồng lửa dữ bùng lên nuốt trọn thân thể Lý Đường, tiếng la vang vọng giữa đống đổ nát.
Còn Trần Dương quay người, để mặc ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt phía sau rồi bước đi không ngoảnh lại.Nhưng hắn không biết trong khoảnh khắc sinh tử, Lý Đường đã cắn răng, ép cơ thể hóa thành đàn quạ rồi lao thẳng xuống biển.
Làn nước lạnh buốt dập tắt những tàn lửa cuối cùng.
Khi trồi lên bờ, toàn thân hắn cùng bộ vest đen đã bị cháy xém, từng mảng da bỏng rát nhức nhối.Hơi thở nặng nề, ánh mắt tối sầm lại, hắn lại hóa thành quạ, cánh đập phành phạch giữa màn đêm.
Trong lòng là một câu nói vọng lên, vừa cay đắng vừa thừa nhận:"Không ngờ ông ta vẫn giữ được sức mạnh như xưa.
Quả thực là Hỏa Thần Long Trần Dương, kẻ được cho là mạnh nhất trong số những người sử dụng nguyên tố lửa."
"Mình quá sơ suất, quá khinh thường ông ta rồi."
Hiện tại mười năm sau.[10:24] ngày 3 tháng 12 năm 2010.Trong căn phòng yên tĩnh, Lý Đường đứng lặng lẽ, hắn chậm rãi tháo chiếc mặt nạ quạ ra.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ vẫn hằn những vết bỏng loang lổ như những vết thương chưa bao giờ lành.
Giọng hắn trầm đục, gần như thì thầm với chính mình:"Mười năm rồi nhưng những vết bỏng vẫn chưa biến mất.
Chúng vẫn ở đây như nhắc nhở tôi không bao giờ được quên ngày hôm đó."
Lê Thương đứng phía trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hướng ra ngoài bầu trời xám xịt.
Giọng cô nhẹ nhưng không thiếu sức nặng."
Vậy sao?"
Lý Đường ngẩng đầu:"Thủ lĩnh, nếu Hỏa Thần Long còn sống thì cô sẽ làm gì?"
Lê Thương vẫn không quay đầu lại, cô đáp ngay:"Nếu ông ta không còn là mối họa với Hội Tử Lưu Sa thì tôi sẽ để yên.
Nhưng nếu ngược lại thì tôi sẽ đích thân kết liễu."
Cô ngừng một chút, rồi nói tiếp:"Dù sao kẻ thù lớn nhất của chúng ta bây giờ không phải là một huyền thoại quá khứ, mà là đế quốc Long Nha kia."
Lý Đường khẽ cúi đầu:"Tôi hiểu rồi, vậy tôi xin phép lui."
Lê Thương gật nhẹ.
Lý Đường lại đưa mặt nạ quạ lên, che kín gương mặt rồi lặng lẽ rời khỏi căn phòng.[11:40] Phòng tập luyện riêng của tập đoàn EdenTech.Quang Minh vẫn kiên trì chống đẩy, mồ hôi chảy thành từng giọt rơi xuống sàn.
Bên cạnh, Quang Tuyên khoanh tay đứng quan sát, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự hài lòng, hồi lâu anh cất giọng:"Được rồi đến đây thôi."
Quang Minh chống tay đứng dậy, khẽ thở mạnh, rồi gật đầu:"Vâng."
Quang Tuyên vừa nói vừa xoay người bước ra cửa."
Em ở đây ăn trưa nhé, anh có việc một chút."
Cánh cửa khép lại.
Quang Tuyên vừa bước đi vừa trầm ngâm."
Tiềm năng của thằng nhóc đó đúng là khác biệt thật, mới 8 tuổi mà đã nắm gần hết lý thuyết cơ bản ngay từ lần đầu học.
Với tốc độ này chỉ cần 5 năm nữa là nó có thể sống sót hoàn toàn rồi."
"Quả là may mắn, mấy đám người trong hội đồng nghĩ mình sẽ nghe lời sao?
Cách chức thì cứ cách chức.
Ta cũng chẳng buồn ở lại cái đế quốc mục ruỗng này."
Anh siết chặt tay, bước nhanh hơn."
Nếu mọi thứ đúng như kế hoạch thì thằng bé sẽ không chỉ sống sót mà nó sẽ trở thành thứ mà bọn chúng không bao giờ kiểm soát nổi."[12:06]Minh vừa ăn trưa xong thì cánh cửa phòng khẽ mở.
Ngọc Lam bước vào, trên môi nở một nụ cười tươi:"Ồ, thì ra em ở đây à?"
Quang Minh nhận ra ngay, vội hỏi:"Chị là em gái của anh Tuyên, đúng không ạ?"
Ngọc Lam gật đầu, nhẹ nhàng đáp:"Đúng rồi, thế em ở đây để tập luyện hả?"
Quang Minh lễ phép trả lời:"Vâng ạ, anh ấy bảo từ giờ em sẽ tập luyện ở đây."
Ngọc Lam hơi nghiêng đầu quan sát rồi cười:"Ừm, mà chị thấy em có vẻ hơi ngại ngùng nhỉ?
Chưa quen chỗ này à?"
Quang Minh khẽ gãi đầu, nói nhỏ:"Dạ vì từ trước đến nay em lâu rồi vẫn chưa có bạn bè ở trường, nên cũng không hay nói chuyện với ai."
Ngọc Lam hơi ngạc nhiên:"Ể… không có bạn bè sao?"
Quang Minh gật đầu, giọng trầm xuống:"Vâng, em cũng không rõ tại sao.
Trước kia có vài người còn chơi thân với em, nhưng sau đó họ lại luôn tránh xa em với ánh mắt giống như đang sợ hãi vậy."
Ngọc Lam chép miệng, nửa tiếc nuối nửa đồng cảm:"Nghe buồn thật, thôi được rồi, vậy chị sẽ đưa em tới một nơi nhé, đi thôi."
Quang Minh hơi lúng túng:"Nhưng anh Quang Tuyên dặn em không được ra khỏi đây mà."
Ngọc Lam nháy mắt tinh nghịch:"Thì đi một chút có sao đâu.
Dù gì em cũng không thể ở mãi trong cái phòng chật hẹp này được.
Tranh thủ lúc anh ấy vắng mặt thì nên ra ngoài một chút đã."
Quang Minh hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Ngọc Lam mừng rỡ, nở nụ cười tươi và vẫy tay ra hiệu cho cậu đi theo.[12:45] Con hẻm gần dinh thự tập đoàn EdenTech.Ngọc Lam bước nhanh, trên đầu cô đội mũ lưỡi trai, gương mặt ẩn sau chiếc khẩu trang đen còn Quang Minh khẽ rảo chân theo sau.Con hẻm hẹp và tối, hai bên là những bức tường bị vẽ bậy, rác thải chất thành từng đống bốc mùi khó chịu.
Nơi đây không thiếu những bóng người vất vưởng như một ông lão ăn xin cuộn tròn ngủ cạnh thùng rác, vài gã trộm vặt với ánh mắt láo liên và cả những kẻ ngồi bệt bên vỉa, gãi ngứa liên tục như thể cơ thể họ không yên một giây nào.
Ngọc Lam nhìn xuống Quang Minh rồi nói nhỏ nhưng giọng nghiêm túc."
Bám sát chị nhé, ở đây không an toàn đâu."
Họ rẽ vào một ngõ sâu hơn, cho đến khi trước mặt hiện ra một căn nhà hai tầng cũ kỹ.
Quang Minh đọc được hàng chữ trên biển gỗ: "Trại trẻ mồ côi Ánh Dương".Ngọc Lam quay lại với Quang Minh, nở nụ cười hiền."
Đến rồi."
Cánh cửa gỗ mở ra, một bà lão tóc bạc chống gậy bước ra đón.
Vừa trông thấy bà, Ngọc Lam liền reo lên:"Bà Lương, cháu lại đến rồi đây ạ!"
Ánh mắt bà Lương lập tức ánh lên sự ấm áp, những nếp nhăn trên gương mặt già nua như giãn ra.
Bà đưa mắt nhìn sang Quang Minh rồi khẽ hỏi:"Cậu bé này là ai thế?"
Ngọc Lam đáp ngay."
Người nhà của cháu, tên là Quang Minh ạ, thằng bé không có bạn bè nên cháu đưa đến đây chơi cho vui."
Bà Lương gật đầu, ánh nhìn hiền hậu dừng lại nơi đôi mắt hơi e dè của Quang Minh."
Nếu vậy mời các cháu vào."
Ba người cùng bước qua ngưỡng cửa.
Không khí bên trong tuy giản dị nhưng gọn gàng, sạch sẽ.
Những bức tường được quét vôi vàng nhạt, góc phòng bày vài chậu hoa nhỏ.
Ngay khi thấy Ngọc Lam, bọn trẻ trong trại reo lên mừng rỡ, ùa lại vây quanh.
Cô cũng cúi xuống phát bánh kẹo cho từng đứa, miệng không ngừng hỏi han.Quang Minh lặng lẽ quan sát, nhận ra rằng dù căn nhà đã cũ nhưng mọi đứa trẻ ở đây đều được ăn mặc tươm tất và trông rất khỏe mạnh.
Một cảm giác lạ lẫm pha chút ấm áp chợt len vào trong lòng cậu.Cậu ban đầu còn ngại ngùng, nhưng khi thấy bọn trẻ ríu rít chơi đùa xung quanh, cậu dần hòa mình vào.
Một vài đứa kéo tay cậu tham gia trò đuổi bắt, vài đứa khác khoe những món đồ chơi tự chế từ vỏ lon, giấy vụn.
Không khí ồn ào, tiếng cười xen lẫn tiếng bước chân chạy loạn khắp phòng.Trong lúc nô đùa, ánh mắt Quang Minh chợt bị thu hút bởi một góc yên tĩnh phía cuối phòng.
Ở đó là một cô gái nhỏ đang ngồi tựa lưng vào kệ sách cũ, đôi mắt chăm chú theo từng dòng chữ.
Dáng vẻ cô trông khác hẳn những đứa trẻ kia, không chạy nhảy, không ồn ào mà mang theo sự điềm tĩnh, có chút ngây thơ nhưng cũng thoáng nét chín chắn.Quang Minh thấy lạ liền tiến lại gần, khẽ nghiêng người để nhìn rõ gương mặt cô."
Này, sao cậu lại ngồi đây một mình thế?
Tên cậu là gì?"
Cô gái ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng."
À, tên mình là Nguyễn Thanh Nhi.
Mình chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để đọc sách thôi."
Ánh mắt Quang Minh hạ xuống quyển sách trên tay cô, bìa đã sờn nhưng vẫn sạch sẽ.
Cậu khẽ hỏi."
Tâm lý học à?"
Thanh Nhi mỉm cười, gật đầu."
Đúng vậy.
Mình rất thích nó, vì nó giúp mình hiểu rõ bản chất của con người.
Từ đó, mình có thể đoán được họ thích gì, nghĩ gì."
"Rất thú vị đúng không?"
Quang Minh mỉm cười đáp:"Ừm, cũng thú vị thật."
Cậu chưa kịp nói thêm thì cánh cửa gỗ cũ kỹ bất ngờ bị đá tung khiến tất cả đều giật mình ngoái lại.Một gã đàn ông béo mập, ăn mặc lếch thếch, bước vào.
Phía sau hắn là sáu tên lưu manh mặt mũi bặm trợn, ánh mắt lăm lăm như chuẩn bị gây sự.
Hắn cất giọng khàn khàn, đầy thách thức:"Này, bọn tao đang ngứa ngáy tay chân lắm rồi, cho xin chút tiền tiêu đi."
Ngọc Lam cau mày, giọng bình tĩnh nhưng cứng rắn:"Gì cơ?
Chúng tôi làm gì có tiền."
Gã béo trợn mắt, hất hàm:"Đừng có xạo.
Nhìn cái trại trẻ này tuy rách nát nhưng mấy thứ đồ bên trong cũng đâu rẻ, nếu nghèo thật thì lấy đâu ra mà mua chứ?"
Hắn quay lại quát đồng bọn:"CHÚNG MÀY, LỤC SOÁT HẾT CHO TAO."
Bọn lưu manh lập tức tản ra, túm lấy những thứ có giá trị.
Bà Lương cùng vài đứa trẻ lao tới ngăn nhưng nhanh chóng bị chúng đẩy ngã, đánh lùi.
Ngọc Lam tiến lên định can ngăn, nhưng gã béo đã tóm lấy cô, nhấc bổng như nhấc một con búp bê, hắn cười khẩy:"Mày láo thật đấy nhóc con."
Ngọc Lam trừng mắt:"Buông ra đi, tên phì lủ!"
Cả căn phòng như khựng lại một nhịp.
Gã béo sầm mặt, quát lớn:"TAO KHÔNG PHẢI PHÌ LỦ."
Vừa dứt lời, hắn quẳng Ngọc Lam ra một bên rồi đột ngột gầm lên.
Toàn thân hắn cứng lại, lớp da nứt toác để lộ những mảng đất sần sùi, cơ thể phình to và biến dạng thành hình dạng của một con heo rừng to lớn.Ngọc Lam thấy vậy liền tròn mắt:"Nguyên tố Thổ, linh vật Heo sao?"
Gã hất đầu, tự giới thiệu với vẻ tự mãn:"Đúng vậy!
Tên tao là Bùi Vân Tuấn, và nhắc lại lần nữa, tao không phải phì lủ!
Chỉ là hơi mũm mĩm tí thôi!"
Nói xong, hắn lao thẳng về phía Ngọc Lam.
Hai chiếc răng nanh nhọn hoắt lập tức bọc một lớp đất dày, hóa dài ra như những mũi thương.Ngọc Lam chưa từng chiến đấu, phản xạ duy nhất là lách người sang bên.
Vân Tuấn đâm thẳng vào bức tường, khiến gạch đá vỡ vụn, những mảnh văng tứ phía.
Một mảnh gạch xước qua vai Ngọc Lam, buộc cô phải loạng choạng lùi lại, tìm cách giữ khoảng cách.Ngọc Lam cố gắng quan sát tình hình, ánh mắt lia nhanh sang bên.
Đám trẻ cùng bà Lương đã bị đánh ngã lăn lóc.
Quang Minh thì nằm sấp dưới đất, một tên côn đồ thô lỗ dẫm mạnh lên đầu cậu.Tim Ngọc Lam thắt lại vì lo lắng, đến mức quên mất phải đề phòng.
Chỉ trong chớp mắt, một khối thân hình nặng nề đã lao đến như một tảng đá sống khiến cô bị húc thẳng vào người, cơ thể bay văng ra sau rồi đập mạnh vào bức tường gạch.
Cơn đau nhói lan khắp lưng, hơi thở dồn dập.Tên béo mập kia trở lại dạng người, gương mặt đắc ý, vừa định quay sang đám đàn em thì bất chợt khựng lại.Gã côn đồ đang dẫm đầu Quang Minh bỗng nhìn xuống và chết lặng.
Từ đầu gối trở xuống, chân hắn đã biến mất.
Máu tuôn xối xả như suối.
Tiếng thét thất thanh vang lên.Bọn còn lại sững người chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã bước tới, mặc áo choàng trắng viền vàng.
Trên tay anh là một thanh kiếm khổng lồ.
Sự hiện diện của anh khiến Ngọc Lam và Quang Minh đồng thanh thốt lên."
Anh Tuyên."
Sắc mặt đám côn đồ biến sắc.
Phạm Trần Quang Tuyên, đội trưởng Đội điều tra tội phạm đặc biệt luôn là cái tên đủ khiến giới tội phạm nghe thôi đã rợn tóc gáy.Quang Tuyên tiến chậm từng bước, ánh mắt sắc như dao.
Tên đang đứng bên cạnh cũng đông cứng, không dám thở mạnh.
Anh chĩa mũi kiếm thẳng vào mặt hắn.
Lưỡi kiếm lập tức tách ra, để lộ họng súng đen ngòm.Khi tiếng súng vang lên cũng là lúc đầu tên đó nổ tung, máu và óc bắn lên bức tường phía sau thành một vệt đỏ kinh hoàng.Bốn tên còn lại hoảng loạn định bỏ chạy, nhưng Quang Tuyên siết cò.
Hai con rồng hai đầu bằng vàng rực lao vút ra từ nòng súng, tách đôi giữa không trung, mỗi con chọn một mục tiêu.Tiếng xé gió và tiếng thịt nát vang lên gần như cùng lúc, một tên bị thổi bay mất toàn bộ thân trên, một tên khác bị khoan một lỗ tròn xuyên suốt giữa ngực.
Hai kẻ cuối cùng cũng gục xuống trong máu.Chỉ còn Bùi Vân Tuấn.
Hắn run rẩy, mồ hôi vã ra như tắm, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Hắn lập tức quay lưng bỏ chạy, nhưng chỉ được vài bước hắn cảm thấy thế giới bỗng đảo lộn.Mọi thứ trước mắt chao nghiêng, và rồi hắn nhận ra cơ thể mình đã bị chém đứt ngang từ lúc nào.
Nửa thân trên rơi tự do xuống nền đất.Ngọc Lam sững người, chưa kịp định thần trước cảnh tượng vừa diễn ra.
Quang Minh cũng ngạc nhiên không kém, đây là lần đầu cậu tận mắt chứng kiến sức mạnh thật sự của Quang Tuyên.Quang Tuyên tiến từng bước về phía trước.
Tên bị mất chân lồm cồm bò dậy, run rẩy tìm đường thoát bị Quang Tuyên vung kiếm, một đường chém gọn, chiếc đầu rơi xuống, máu phun xối xả.
Xong xuôi, anh dừng lại trước Quang Minh, giọng trầm, dứt khoát vang lên:"Về nhà thôi."