Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt
Chương 40: Chương 39 (Hoàn chính văn)



Chương 39: Trần tình, vẹn lòng (Hoàn chính văn)

Nửa đêm, Dịch Phong chợt tỉnh giấc.

Ông run rẩy ngồi dậy, nhìn thấy Thẩm Tư Quá đang ngủ trên cái giường gấp bên cạnh.

Giường gấp của Thẩm Tư Quá rất gần ông, giống như hồi nhỏ anh không chịu ngủ một mình, cứ khóc nháo đòi ghép giường nhỏ của mình vào giường ông vậy. Khi ngủ, Thẩm Tư Quá luôn quay mặt về phía ông.

Dịch Phong đưa tay ra, muốn chạm vào gương mặt con trai, nhưng ngay lúc sắp chạm tới lại dừng lại, rồi chầm chậm rút tay về.

Bàn tay ông bây giờ không những thô ráp biến dạng, mà khô cằn nhăn nheo, trông còn xấu xí hơn cả cành cây khô. Nếu chạm vào gương mặt xinh đẹp của con trai, nhất định sẽ làm anh tỉnh giấc, tốt nhất vẫn là đừng chạm vào thì hơn.

Dụi dụi mắt, Dịch Phong cúi người lại gần Thẩm Tư Quá, chăm chú nhìn gương mặt đã mang vết sẹo vĩnh viễn kia, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. Đứa con trai quý giá của ông, những năm qua rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ cực mới từ một đứa bé mềm mại ngoan ngoãn biến thành một chàng thanh niên gầy gò, ánh mắt chất chứa mỏi mệt và tang thương đến vậy.

Ông vẫn còn nhớ, hồi nhỏ con trai bám ông đến nhường nào, thích nhất là được ông bế lên cao. Mỗi khi ông ở nhà, anh luôn quấn quýt bên cạnh, cười ngây ngô với ông. Con trai ông không chỉ đẹp trai mà còn ngoan ngoãn lễ phép, chỉ là hơi mềm yếu một chút. Tuy từ nhỏ đến lớn anh đều có quan hệ xã hội rất tốt, nhưng ông vẫn luôn lo anh sau này ra đời sẽ bị người ta bắt nạt, đến mức còn đưa anh đi xem bói. Thầy bói nói, con trai ông mệnh không tệ, nhưng số phận có kiếp nạn, đời này chắc chắn sẽ phải chịu không ít khổ sở, nhưng cũng đừng quá lo, qua được kiếp nạn ấy rồi thì về sau sẽ toàn là những ngày tốt lành.

Sau khi xem bói xong, ông buồn bã rất lâu. Tuy con trai không phải lớn lên trong nhung lụa, nhưng ít ra cũng cơm ăn áo mặc đầy đủ, chẳng phải đụng tay vào việc gì. Ông và vợ luôn yêu thương con, nuôi dạy con thành người hiền hòa, chỉ là con trời sinh đã không mạnh mẽ, chưa từng to tiếng với ai, càng đừng nói đến chuyện đánh nhau. Từ nhỏ anh đã sợ đau, lúc còn bé mỗi lần tiêm đều khóc rất lâu, lớn rồi cũng chẳng mấy hứng thú với mấy trò thể thao mạnh mẽ của con trai. Anh thích nhất là đọc sách, nghiên cứu văn học, như vậy thì làm sao có thể chịu khổ được đây?

Lúc đó ông cứ buồn rầu mà nói mãi với vợ rằng, chúng ta phải sống lâu hơn chút nữa, lâu thêm chút nữa, nếu sau này con xảy ra chuyện gì thì còn có chúng ta mà che chở.

Nhưng ai mà ngờ được, thì ra kiếp nạn của con trai lại do chính ông mang tới. Ông nhất thời u mê, không chịu nổi cám dỗ, vì chút tình cảm mập mờ thời đại học mà phản bội gia đình, cuối cùng hại chết vợ mình, còn khiến con trai phải dùng những năm tháng đẹp đẽ nhất của đời người để gánh vác món nợ thay ông.

Khi ở trong tù, ngày nào ông cũng chìm trong hối hận, nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận mà uống? Dù có hối hận đến đâu, những chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi được. Con trai chưa từng một lần đến thăm ông. Khi hay tin mình bị ung thư gan trong trại, ông nghĩ đó là quả báo. Nhưng ông không ngờ, đến khi được tạm tha ra ngoài, lại thấy con trai đang đứng đợi ông bên ngoài. Ông cứ nghĩ mình sẽ một thân một mình, tìm đại một chỗ nào đó để chờ chết.

Con trai ông, rốt cuộc vẫn không đủ tàn nhẫn, dù hận ông đến mức nào thì vẫn luôn ở bên chăm sóc, thậm chí còn dùng tiền của mình để chữa bệnh cho ông. Ông chưa từng dám hỏi con trai đã trải qua những gì trong ngần ấy năm, ông hèn nhát, đến cả việc đối mặt với sự thật rằng mình đã hủy hoại gần như cả cuộc đời con trai cũng không có dũng khí.

Khi Tạ Tuyết Vĩ đến bệnh viện thăm ông, những lời bà ta nói khiến ông hoàn toàn sụp đổ. Ông không hiểu, rõ ràng người làm sai là ông, vì sao mọi cái giá đều bắt con trai ông phải trả? Tạ Tuyết Vĩ nói con ông là đồng tính, dụ dỗ Bạc Huyên, ông thật sự phát điên rồi, làm sao con trai ông có thể là đồng tính được? Ông không thể chấp nhận chuyện đó.

Nhưng con trai của ông, đứa bé từng chỉ cần người bên cạnh nói to một chút là giật mình hoảng sợ, dễ thẹn thùng đỏ mặt, không chịu nổi việc bị trêu ghẹo, đêm ngủ còn phải bật đèn vì sợ bóng tối, lại có thể thẳng lưng đứng giữa ánh mắt dòm ngó của bao người, lạnh lùng nói với ông những lời như vậy.

Rồi ông chợt nhận ra, con trai ông không còn sợ bóng tối nữa, thậm chí còn có thể thoải mái làm việc trong màn đêm. Con trai ông cũng không còn biết đỏ mặt, mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt trong giấc mơ, miệng gọi tên "Bạc Huyên".

Thấy con trai vì muốn trả tiền viện phí và thuốc thang cho mình mà sáng sớm đã rời bệnh viện đi làm điều dưỡng riêng, tối khuya mới quay về ngủ cạnh ông, ông hiểu ra rằng, tuy ông đã cho con hai mươi năm cuộc sống yên ổn, nhưng ngay khi ông phản bội gia đình và bước vào con đường phạm pháp, thì ông cũng đã đẩy con trai mình vào một nơi tối tăm không còn ánh sáng mặt trời.

Cả đời này của ông thật quá đê hèn. Rõ ràng đã có gia đình mà ai cũng ngưỡng mộ, công việc ổn định, vậy mà ông lại không biết trân trọng, lòng tham không đáy, cuối cùng lại rơi vào cảnh thân bại danh liệt, chẳng còn gì trong tay.

Ông lấy tư cách gì mà đến cuối đời vẫn còn được con trai ở bên chăm sóc?

Không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn đầy mặt, Dịch Phong ho khan mấy tiếng, rồi thấy Thẩm Tư Quá đang cuộn mình trong chăn mỏng hơi mở mắt.

Thẩm Tư Quá ngủ rất nông, vừa mở mắt đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh ngồi dậy nhìn Dịch Phong đang che miệng ho khan, anh hỏi: "Không thoải mái ở đâu à? Buồn nôn hả?" Vừa nói, Thẩm Tư Quá vừa vươn tay bật đèn đầu giường, lại định bấm chuông gọi điều dưỡng.

Dịch Phong lắc đầu, ông lau mặt, sau đó nắm chặt lấy tay đang định bấm chuông của Thẩm Tư Quá, chớp mắt mấy cái để thích nghi với ánh đèn mới bật sáng. Ông lại ho thêm vài tiếng, rồi dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Thẩm Tư Quá, khàn khàn nói: "Nhóc Bánh Ú à, bố sắp không qua khỏi nữa rồi, để bố gọi con thêm vài tiếng đi..."

Thẩm Tư Quá khựng lại. Anh không rút tay ra cũng không nói gì, chỉ mím môi, gương mặt vô cảm nhìn Dịch Phong.

"Nhóc Bánh Ú, bố biết, là bố có lỗi với con, mấy năm qua làm khổ con rồi... khụ khụ..." Dịch Phong siết chặt tay Thẩm Tư Quá, gương mặt vàng vọt đầy nếp nhăn lẫn nước mắt và nước mũi, toàn thân ông run rẩy: "Con... con thích đàn ông hay phụ nữ cũng không sao... khụ... là bố không đúng, tất cả đều là lỗi của bố... À, con thích Bạc Huyên đúng không? Bố... bố không phản đối nữa, con, con hãy sống thật hạnh phúc với nó... khụ khụ nhóc Bánh Ú à, con là báu vật của bố, bố chỉ mong con sau này hạnh phúc... khụ khụ... bố... bố đời này có lỗi với con và mẹ con, không còn cơ hội chuộc tội nữa, cũng không dám nói kiếp sau... thời gian này, con chịu ở bên bố, bố thật sự rất vui, thật đó, con... sau này con hãy sống thật tốt với Bạc Huyên... nhóc Bánh Ú à... bố thật sự rất yêu con..."

Thẩm Tư Quá sững sờ nhìn người cha đang nước mắt nước mũi giàn giụa trước mặt mình, như nhận ra điều gì đó. Anh bước xuống giường, cúi người tới gần Dịch Phong, cánh tay vốn hơi do dự cuối cùng cũng run rẩy vòng qua ôm lấy vai ông.

Dưới ánh đèn đầu giường nhạt nhòa, chàng trai thân hình gầy gò ôm lấy người cha bệnh nặng đến méo mó, sắc mặt tiều tụy trên giường bệnh. Từ đầu đến cuối anh không hề lên tiếng an ủi hay đáp lại lời ông, cho đến khi Dịch Phong buông tay anh ra, anh mới bấm chuông gọi điều dưỡng.

Khi Dịch Phong ho ra ngụm máu đầu tiên trong vòng tay Thẩm Tư Quá, anh cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống gương mặt gầy gò trắng bệch của anh, đôi môi mỏng khẽ run, buông ra một tiếng thì thầm cực nhỏ: "Bố..."

Ngày xưa, anh cũng từng vừa khóc vừa nhào vào lòng Dịch Phong rồi bật cười vui vẻ khi nghe ông dịu dàng gọi: "Nhóc Bánh Ú, cục cưng Bánh Ú của bố."

Nhưng đó là chuyện của rất, rất nhiều năm trước.

Anh đã không còn nhớ rõ, năm xưa Dịch Phong là người như thế nào nữa. Trong ký ức đã nhòe mờ của anh, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và vững chãi từ cái ôm ngày đó.

Thế sự bấp bênh, bọn họ không thể nào quay về quãng thời gian ấy được nữa. Cả đời này, duyên cha con giữa họ rốt cuộc vẫn quá mỏng.

Máu nóng sền sệt không ngừng trào ra từ miệng Dịch Phong, Thẩm Tư Quá không biết liệu ông có nghe được tiếng gọi nhẹ của mình khi nãy không. Khi điều dưỡng xông vào phòng bệnh, Dịch Phong đã không còn ý thức nữa.

Tất cả những gì diễn ra sau đó với Thẩm Tư Quá mà nói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Dịch Phong nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, Thẩm Tư Quá đứng bên ngoài, người dính đầy máu do Dịch Phong nôn ra.

Anh biết, Dịch Phong sẽ không ra khỏi đó nữa.

Từng làm việc trong bệnh viện bao nhiêu năm, từng chăm sóc không biết bao nhiêu bệnh nhân, làm sao anh lại không biết những gì vừa rồi chính là dấu hiệu hồi quang phản chiếu của người sắp chết.

Ba giờ mười bảy phút sáng, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, tiếc nuối thông báo Thẩm Tư Quá hãy nén đau thương.

Xuất huyết dạ dày nghiêm trọng, biến chứng tử vong phổ biến trong giai đoạn cuối của ung thư gan.

Thẩm Tư Quá không có phản ứng gì quá lớn, anh gật đầu, nói với bác sĩ rằng mình sẽ đi thay quần áo trước, rồi quay lại ký giấy tờ và làm nốt các thủ tục còn lại.

Bác sĩ phụ trách ca cấp cứu của Dịch Phong đã hành nghề nhiều năm, từng thấy rất nhiều thân nhân bệnh nhân trong giai đoạn cuối bị ung thư gan có biểu hiện tê liệt cảm xúc. Nhưng một khi bệnh nhân thật sự qua đời, họ thường không kiềm được mà bật khóc ngay tại chỗ. Ông biết Thẩm Tư Quá vốn là điều dưỡng, từng công tác trong bệnh viện nên có thể đã quen việc nhìn thấy chuyện sinh tử, nhưng phản ứng của anh quá mức bình tĩnh, sự bình tĩnh của Thẩm Tư Quá sau khi nghe tin bố qua đời khiến ông vừa thấy kinh ngạc vừa âm thầm lo lắng.

Nỗi đau mất người thân, nếu cứ đè nén mãi không trút ra sẽ khiến người ta phát điên.

Sáng hôm sau, Thẩm Tư Quá gọi điện cho ba của Từ Giới để xin nghỉ việc. Sau khi biết lý do, đối phương bày tỏ sự tiếc nuối, không làm khó việc nghỉ đột ngột của anh, thậm chí còn nói nếu có khó khăn gì thì cứ tìm ông, nếu Thẩm Tư Quá sẵn lòng, sau khi giải quyết xong việc gia đình, ông và Từ Giới rất hoan nghênh anh quay lại làm điều dưỡng riêng cho Từ Giới.

Sau khi gửi lời cảm ơn tới ba của Từ Giới, Thẩm Tư Quá lại tiếp tục gọi cho bên trung tâm môi giới để báo cáo tình hình của mình. Đợi đến khi mọi công việc liên quan đều đã xử lý xong xuôi, anh mới bắt tay vào lo hậu sự cho Dịch Phong.

Sau khi hoàn thành các thủ tục như giấy chứng tử, Thẩm Tư Quá cuối cùng vẫn tổ chức một lễ tang đơn giản cho Dịch Phong, dù ngoài anh ra, không có ai đến tiễn biệt ông cả.

Ba ngày sau, Dịch Phong được hỏa táng.

Ba ngày tiếp nữa, Thẩm Tư Quá mang giấy chứng nhận hỏa táng đến nhà lưu trữ hài cốt nhận lại tro cốt của Dịch Phong.

Khi nhận lấy hũ tro cốt từ tay nhân viên, lòng bàn tay dán lên mặt sứ lạnh lẽo, Thẩm Tư Quá lúc này mới thật sự cảm nhận được sâu sắc rằng từ nay về sau, trong cuộc đời của anh, đã không còn một người thân nào nữa.

Dịch Phong là trẻ mồ côi, từ nhỏ anh đã không có ông bà nội, còn ông bà ngoại cũng lần lượt qua đời vì bệnh tật khi anh học cấp ba.

Giờ đây, đến cả Dịch Phong cũng rời đi, trên thế gian này, anh đã trở thành kẻ cô độc, không còn nơi nào để quay về.

Từ nay về sau, anh phải sống tiếp cuộc đời còn lại này như thế nào?

Anh đã 31 tuổi, dùng mười năm tươi đẹp nhất của cuộc đời để trả nợ thay cho bố, cũng để chuộc tội thay cho lỗi lầm mình từng gây ra. Bây giờ trên người anh không còn món nợ nào nữa, nhưng cũng chẳng còn ai cần đến anh.

Thẫn thờ rời khỏi nhà lưu trữ, Thẩm Tư Quá trong bộ đồ đen ôm hũ tro cốt của Dịch Phong, anh đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong rực rỡ ánh nắng.

Anh không mua đất an táng Dịch Phong, cũng không định để tro cốt ông ở lại nhà lưu trữ. Lúc đầu anh còn tính để nhà hỏa táng xử lý tro cốt theo hướng vô hại, nhưng đến phút cuối vẫn quyết định tự mình mang tro cốt về.

Bỗng nhiên anh cảm thấy mệt rã rời.

Ôm hũ tro cốt ngồi thụp xuống trước cửa, Thẩm Tư Quá hoang mang nghĩ, tiếp theo anh nên đi đâu?

Hồi đó chuyển sang học điều dưỡng là vì Bạc Huyên. Ngần ấy năm trôi qua, anh đã sớm chẳng còn ước mơ gì của riêng mình nữa.

Một năm qua rời xa Bạc Huyên, anh vẫn gắng gượng sống là vì còn phải chăm sóc cho Dịch Phong. Nhưng giờ đây, đến người thân duy nhất cũng không còn, anh thật sự không biết mình có thể làm gì, có thể đi đâu.

Tiếng bước dần dần vang lên, kèm theo đó là cây gậy dò đường màu trắng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Tư Quá...

Thẩm Tư Quá sững sờ ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh dừng lại nơi người đàn ông đang ngược sáng đứng trước mặt mình. Hơi thở của anh đột ngột trở nên dồn dập. Anh không dám lên tiếng, sợ rằng chỉ cần mình mở miệng thì giấc mộng đẹp đẽ này sẽ tan biến và bản thân lại bị ném trở về thực tại tàn khốc.

Người đàn ông tay cầm gậy dò đường, khoác áo khoác dài màu đen, bên trong là sơ mi đen cùng quần tây đồng màu. Bạc Huyên đứng yên trước mặt Thẩm Tư Quá đang ngồi thụp dưới đất, ánh mắt bình thản hỏi: "Lấy được tro cốt rồi?"

Thẩm Tư Quá ngơ ngác nhìn Bạc Huyên, rõ ràng đã nghe rất rõ giọng nói của hắn, vậy mà Thẩm Tư Quá vẫn cảm thấy tất cả những gì mình nhìn thấy, nghe thấy lúc này đều không chân thực.

Hắn đưa tay ra phía trước sờ hai lần, không chạm được vào người, cũng không nghe được câu trả lời, Bạc Huyên tiếp tục nói: "Đứng dậy."

Thẩm Tư Quá không nhúc nhích, chỉ giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn Bạc Huyên. Một lúc lâu sau anh mới thì thầm hỏi: "...Anh, sao lại tới đây?"

Sắc mặt Bạc Huyên không tốt, không rõ là vì phản ứng của Thẩm Tư Quá hay là vì lý do nào khác. Trên người hắn là nguyên cây đen, ánh mặt trời chiếu xuống khiến phía sau lưng hắn nóng hầm hập, nơi thái dương đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Bạc Huyên nhíu chặt mày, mất kiên nhẫn nói: "Đứng dậy, đừng để anh phải nói lần thứ hai."

Sợ Bạc Huyên sẽ tức giận, cơ thể Thẩm Tư Quá hơi chao đảo rồi mới ôm chặt hũ tro cốt, từ từ đứng lên.

Do dự một lúc, Thẩm Tư Quá dè dặt hỏi lại: "Anh đến đây thật sao?"

Bạc Huyên không trả lời.

Bàn tay trái một lần nữa duỗi ra, Bạc Huyên đưa tay sờ tới đầu Thẩm Tư Quá, những sợi tóc mềm mại chạm vào đầu ngón tay hắn. Trong khi Thẩm Tư Quá run rẩy không ngừng, Bạc Huyên lần tay xuống, áp lòng bàn tay lên má anh, rồi nhẹ nhàng sờ hai cái, sau đó nói: "Gầy đi rồi."

Thẩm Tư Quá không biết hành động này của Bạc Huyên là có ý gì. Ngay khi Bạc Huyên chạm vào anh, toàn thân anh đã bắt đầu run rẩy không ngừng, tim trong lồ ng ngực đập loạn như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực. Anh chớp mắt, đôi mắt vốn khô cạn từ sau cái chết của Dịch Phong nay lại dâng lên lớp lệ mỏng. Anh muốn lao vào lòng Bạc Huyên nhưng lại không dám. Chỉ có thể dùng giọng nói khẽ khàng như sợ hãi mà nói với hắn: "Anh Bạc, em..."

"Dịch Trọng Quân, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em, em hiểu không?" Bạc Huyên ngắt lời Thẩm Tư Quá, nhưng lời nói ấy càng khiến anh tuyệt vọng hơn nữa. Nước mắt nóng hổi của Thẩm Tq Quá đã làm ướt tay hắn.

"Vậy... vậy anh tới đây làm gì?" Thẩm Tư Quá bật khóc hỏi. Anh còn nhớ, Bạc Huyên từng nói, đời này không muốn gặp lại anh nữa. Nên hôm nay, nếu Bạc Huyên xuất hiện, chắc chắn cũng không phải là để gặp anh.

Hôm nay Bạc Huyên không đeo kính. Đôi mắt vốn luôn rũ xuống ấy nay trông có vẻ khác lạ. Dù trong cặp mắt xám đậm kia vẫn không có tiêu cự, không có ánh sáng, nhưng đuôi mắt dường như không còn buông xuống như trước mà lại có chút phong thái như hồi xưa, hồi mà hắn vẫn còn nhìn thấy. Hắn dùng ngón tay cái lau đi nước mắt đang lăn dài trên má Thẩm Tư Quá, nhẹ giọng hỏi: "Anh đến là để hỏi em, lúc em đến bên anh, khi anh tỏ tình với em, có phải em chỉ vì cảm thấy áy náy nên mới đồng ý không?"

Thẩm Tư Quá im rất lâu mà không trả lời.

Anh không biết phải nói thế nào. Cảm giác áy náy là có. Nhưng lý do khiến anh chấp nhận lời tỏ tình của Bạc Huyên chưa bao giờ chỉ vì áy náy.

Nhóc Bánh Ú đã từng rất rất thích anh Mặt Trời của mình. Và cũng đã từng rất rất muốn được mãi mãi ở lại bên mặt trời ấy.

Nhưng anh không xứng đáng. Sau khi đã làm ra chuyện như thế với Bạc Huyên, đã hủy hoại cả cuộc đời của hắn, anh còn tư cách gì để nói câu "em thích anh"?

Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, Thẩm Tư Quá cố gắng kìm nén không khóc nữa, nhưng nỗi ấm ức đã bị dồn nén nơi sâu thẳm trong đáy lòng suốt ngần ấy năm, giờ đây lại ào ạt trào ra từ vết nứt của trái tim. Anh muốn lắc đầu, nhưng lại không nỡ để tay Bạc Huyên rời khỏi má mình, chỉ có thể nghẹn ngào lên tiếng: "Không phải đâu... Em không phải..."

Bước lên trước nửa bước, Bạc Huyên càng tiến gần đến trước mặt Thẩm Tư Quá. Trong tiếng khóc nghẹn ngào mà anh cố sức kìm nén nhưng không sao ngăn được, Bạc Huyên rút tay về, hỏi: "Nhẫn, còn muốn không?"

Thẩm Tư Quá như hóa ngốc, anh không thể tin nổi mà nhìn Bạc Huyên. Thậm chí còn cảm nhận được luồng hơi ấm mà Bạc Huyên thở ra, phả lên da mình khi hắn tiến sát lại gần. Rõ ràng giọng của Bạc Huyên vô cùng bình thản, nhưng anh lại cảm thấy trong câu nói ấy có thứ gì đó đang cháy dữ dội, thiêu rụi lớp vỏ khép kín mà anh đã dùng để ngăn cách bản thân với hiện thực suốt một năm qua.

Trong cơn ngơ ngẩn, anh nghe thấy chính mình nức nở bật khóc thành tiếng: "Muốn, rất muốn."

Bạc Huyên cất gậy dò đường trong tay đi, nhét tay vào túi áo khoác, một lúc sau rút ra một chiếc nhẫn. Hắn mò mẫm nắm lấy cổ tay gầy guộc bên trái của Thẩm Tư Quá, rồi lần theo bàn tay đến ngón áp út, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn ấy vào. Chiếc nhẫn dễ dàng trượt đến tận gốc ngón tay, sau đó Bạc Huyên nắm lấy bàn tay ấy, nhàn nhạt nói: "Cuối tuần trước, quyển 1 của 'Nỗ Lực Vô Vọng' đã được đăng tải. Em không có ở đó, không ai giúp anh hiệu đính, quyển 2 viết xong nhưng chưa thể đăng."

Hắn từng hứa người đầu tiên đọc cái kết phải là Thẩm Tư Quá. Vì thế từ lúc viết xong đến giờ, ngoài hắn ra, chưa có ai đọc được phần tiếp theo.

Cúi đầu xuống, Thẩm Tư Quá cuối cùng cũng nhìn thấy trên ngón áp út tay trái của Bạc Huyên là chiếc nhẫn đó. Chiếc nhẫn năm xưa Bạc Huyên đã ném đi trước mặt anh ở viện điều dưỡng.

"Anh... anh tại sao lại... không phải anh từng nói sẽ không bao giờ tha thứ cho em sao?" Toàn thân Thẩm Tư Quá run bần bật, nước mắt cứ thế trào ra làm mờ tầm nhìn. Anh muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước ấy, nhưng tay phải đang ôm hũ tro cốt, tay trái lại bị Bạc Huyên nắm chặt, không còn tay nào để lau nước mắt. Khóc đến mức sụt sịt, mặt mũi ướt nhem, anh cứ vừa chớp mắt vừa hít mũi, trông chật vật chẳng khác gì cậu nhóc năm nào từng theo sau Bạc Huyên, thấy Bạc Huyên ôm mèo rơi từ trên cây xuống là khóc đến mức không biết làm sao mới phải.

Bạc Huyên cúi thấp đầu xuống, môi khẽ chạm vào vết sẹo nơi trán Thẩm Tư Quá, rồi lại chạm vào khuôn mặt đã ướt đẫm vì nước mắt kia. Trước khi môi hắn gần chạm đến đôi môi mỏng của anh, hắn nói: "Không tha thứ. Cả đời này anh sẽ không cho em sắc mặt dễ coi, nhưng anh sẽ cho em một mái nhà."

Có những chuyện, cả đời này cũng không thể buông bỏ, không thể tha thứ. Nhưng ít nhất, hắn đã tìm được ánh sáng và hy vọng để cùng sống chung với nó.

Nhiều năm trước, hắn đã có một cái "đuôi nhỏ". Khi đó hắn chưa biết bản thân sẽ vì cái đuôi nhỏ ấy mà trải qua biết bao đau đớn dày vò.

Cả đời này hắn không còn có thể nhìn thấy mặt trời. Đến chết cũng không thể thấy lại vẻ đẹp của thế giới này. Đó sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Mà người trước mắt đây, dù là Dịch Trọng Quân hay là Thẩm Tư Quá, gương mặt yếu đuối ấy đã khắc sâu vào máu thịt hắn, cả đời này không thể nào quên được.

Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi qua. Những vết thương không thể bị thời gian xóa nhòa, nhưng sẽ dần lắng lại giữa năm tháng. Họ từng tay trắng, từng tuyệt vọng, nhưng vẫn cố sức vươn tay về phía đối phương, khao khát được cứu rỗi.

Bạc Huyên đem tình yêu của mình thổ lộ cho Thẩm Tư Quá. Thẩm Tư Quá thì chân thành thú nhận lỗi lầm của mình. Họ nhỏ bé trôi dạt giữa trần thế, dù có dốc sức cũng không thể đến được bờ bên kia. Số phận tàn khốc đến vậy, để giữa họ tồn tại những sai lầm cùng khiếm khuyết vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Nhưng cũng chính số phận lại nhân từ, cho họ sau khi đã đánh mất điều quý giá nhất của mình vẫn có thể bước vào cuộc đời nhau.

Nụ hôn đặt lên môi Thẩm Tư Quá, đầu lưỡi nếm được vị mặn chát của nước mắt. Bạc Huyên rũ mắt xuống, như thể lại thấy được bóng dáng cậu thiếu niên vỡ vụn của năm ấy. Người ấy là người yêu mang đầy gai nhọn của hắn, người đã từng khiến hắn rướm máu, nhưng cũng chính người đó đã ôm lấy hắn và cho hắn tái sinh lần nữa.

Hôn nhau xong, Thẩm Tư Quá nước mắt giàn giụa nhìn Bạc Huyên, rồi cuối cùng vùi mặt vào hõm cổ hắn như một đứa trẻ, ôm theo bao năm tháng hoang mang cùng nỗi nhớ đã chất chứa suốt trăm ngày nghìn đêm mà bật khóc nức nở.

Hai bàn tay trái đan chặt vào nhau, mười ngón tay giao hòa hơi ấm in sâu trên da thịt.

Bạc Huyên đưa tay phải ôm lấy Thẩm Tư Quá. Trước mắt hắn vẫn chỉ là một màu đen dày đặc như sương mù. Nhưng cơn sóng từng dâng trào trong tim lại đang dần dần rút xuống.

Họ đã bước qua một chặng đường quá dài, quá nặng nề.

"Khóc đi, sau này sẽ không còn ai có thể bắt nạt em nữa." Giọng của Bạc Huyên trở nên dịu dàng, dịu dàng đến từ vết thương đã lành, từ năm tháng đã qua, mang theo yêu thương mà nói bên tai Thẩm Tư Quá:

"Nhóc Bánh Ú, về nhà thôi."

— HOÀN CHÍNH VĂN —

Lời tác giả:

Chính văn kết thúc tại đây. Những điều chưa kể sẽ được tiếp tục trong các ngoại truyện.

Hầy, cảm ơn mọi người đã đồng hành theo dõi truyện đến giờ. Mình cập nhật chậm thế mà mọi người vẫn kiên trì, thật sự cảm ơn. Mình sẽ cố viết ngoại truyện! Yên tâm nha, các ngoại truyện sau này sẽ rất ngọt, không ngược nữa đâu! Chính văn đã ngược đủ rồi mà~
 
Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt
Chương 41: Ngoại truyện 2



Ngoại truyện 2: Trời cao biển rộng

(ngoại truyện 1 mình tìm không ra nên không có ngoại truyện 1 nha, còn đoạn đầu của ngoại truyện 2 thì tác giả viết sao mà bị từ chối duyệt miết nên là cổ nghĩ viết luôn. Thành ra mở đầu hơi thiếu liên kết, mọi người thông cảm nha)

Ngày hôm sau, Bạc Huyên và Thẩm Tư Quá đến trường đại học gặp giáo sư Từ Sính Văn, rõ ràng là ông rất quan tâm đ ến tình hình hiện tại của Bạc Huyên. Sau khi ngồi xuống, đầu tiên là ông hỏi tình trạng sức khỏe gần đây của Bạc Huyên ra sao, rồi lại hỏi dạo này đang làm gì, có đang sáng tác tiểu thuyết mới không.

Bạc Huyên đều lần lượt trả lời cẩn thận từng câu. Cuối cùng, hắn nắm tay Thẩm Tư Quá, thành thật nói với thầy giáo của mình: "Thầy, Thẩm Tư Quá không chỉ là trợ lý của em, mà còn là bạn đời của em. Em ấy đã mang đến cho em rất nhiều sự hỗ trợ cả trong cuộc sống lẫn tinh thần."

Việc thẳng thắn với Từ Sính Văn là chuyện mang lại không ít áp lực đối với Bạc Huyên. Hắn không nhìn thấy, vì vậy cũng không biết sau khi mình nói ra những lời đó thầy đã có biểu cảm gì. Mỗi một giây phút chờ đợi phản hồi từ Từ Sính Văn đều khiến hắn thấp thỏm bất an.

Từ Sính Văn khi còn trẻ từng du học nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cũng từng sống ở nước ngoài một thời gian dài. Trong thời gian đó ông đã từng chứng kiến nhiều cặp đôi đồng tính công khai nắm tay, ôm nhau, thậm chí hôn nhau trên đường. Ông hiểu rất rõ rằng người đồng tính không hề đáng sợ hay ghê tởm như trong tưởng tượng của nhiều người. Tuy nhiên đúng là ông có thấy bất ngờ và ngạc nhiên khi biết Bạc Huyên chọn một người bạn đời đồng giới, nhưng ông không hề cổ hủ hay kỳ thị như Bạc Huyên lo lắng.

"Có thể hỗ trợ em trong công việc lại còn giúp em có chỗ dựa về mặt tinh thần chắc hẳn em ấy cũng có điểm đặc biệt riêng. Em tìm được một người bạn đời mà mình cho là phù hợp, thầy cũng rất mừng cho em." Từ Sính Văn không để Bạc Huyên chờ lâu, ông nở nụ cười nhẹ nhàng, dùng giọng điệu vui vẻ chúc mừng hắn. Không phải giáo sư lớn tuổi nào cũng cổ hủ, đôi khi người càng có học thức sâu rộng lại càng dễ chấp nhận những chuyện vượt ngoài dự đoán, bởi họ hiểu rằng trên thế giới này luôn tồn tại những điều mình chưa hiểu hết, cái gọi là quy tắc hay tiêu chuẩn đạo đức hiện tại, chưa chắc đã là đúng đắn hay đại diện cho tất cả.

Nghe được lời nói ấy, Bạc Huyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không kiềm được mà khẽ nghiêng đầu, mím môi mỉm cười với Thẩm Tư Quá, rồi quay sang nói với Từ Sính Văn: "Cảm ơn thầy."

Dù thế nào đi nữa, có thể nhận thêm một phần thấu hiểu, đặc biệt phần thấu hiểu ấy lại đến từ người thầy mà hắn kính trọng, điều đó đối với Bạc Huyên mà nói là điều vô cùng sâu sắc.

Thẩm Tư Quá vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh Bạc Huyên. Nhưng khi nghe thấy Từ Sính Văn chấp nhận mối quan hệ của hai người, anh cũng cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. Bởi anh thật sự không hy vọng Bạc Huyên sẽ lại vì anh mà đánh mất một người thầy mà mình vô cùng kính trọng.

Từ Sính Văn vui vẻ cười nói: "Hôm nay em dẫn em ấy theo không phải chỉ để nói với thầy chuyện này đấy chứ?"

"Không ạ." Bạc Huyên gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Thầy, chuyện thầy từng nhắc với em, em đã suy nghĩ rất nghiêm túc và cẩn thận. Với tình trạng hiện tại của em, đúng là rất khó để tiếp tục theo ngành thiết kế cảnh quan. Nhưng em không muốn buông bỏ như vậy. Em muốn quay lại học, chuyển sang ngành kiến trúc, bắt đầu lại việc học đại học."

Đây là quyết định mà hắn đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra. 34 tuổi mới quay lại học đại học, trong mắt nhiều người có thể sẽ thấy đây là chuyện buồn cười, vô nghĩa. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra khi mình – một người mù lớn tuổi – xuất hiện trong lớp học, sẽ nhận được bao nhiêu ánh mắt kỳ lạ và bao nhiêu lời bàn tán.

Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa. Năm 22 tuổi có thể hắn sẽ quan tâm đ ến ánh nhìn cùng lời đàm tiếu của người khác, nhưng bây giờ, hắn đã biết rõ mình muốn gì và điều gì là quan trọng với mình hơn cả.

Huống chi, đời người bắt đầu lại từ thời điểm nào cũng không phải là quá muộn. Hắn sẽ không vì khó khăn thử thách mà dừng bước, cũng sẽ không chọn từ bỏ khi còn chưa bắt đầu.

Trước quyết định của Bạc Huyên, Từ Sính Văn cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Ông biết cậu học trò của mình phải rất nỗ lực mới có thể đưa ra được quyết định này. Dù vẫn cảm thấy tiếc nuối khi Bạc Huyên không thể tiếp tục làm thiết kế cảnh quan, nhưng ông cũng hiểu rằng Bạc Huyên thật sự không còn phù hợp với ngành đó nữa. Ngược lại, kiến trúc có thể mở ra nhiều cơ hội hơn cho hắn, cũng giúp hắn có nhiều không gian để phát huy hơn.

"Em bằng lòng bắt đầu lại, thầy sẽ hoàn toàn ủng hộ em." Sau một thoáng trầm ngâm, Từ Sính Văn nói tiếp: "Hôm nay về nhà em hãy chuẩn bị hồ sơ sẵn, rồi nhanh chóng đến trường làm thủ tục. Tình huống của em khá đặc biệt, thầy sẽ trao đổi với nhà trường xem có thể linh động được chỗ nào không. Giữa thiết kế cảnh quan và kiến trúc có một số môn tương đồng, nên tuy em phải học lại từ năm nhất, nhưng những môn chuyên ngành trước đây em đã học rồi thì sẽ không cần học lại. Còn những môn khác, để tránh gây tranh cãi, em vẫn phải hoàn thành bài tập đúng hạn như bao sinh viên khác. Vấn đề vẽ thiết kế thì sau này ta sẽ bàn cụ thể, mô hình có thể nhờ người hỗ trợ, nhưng không thể hoàn toàn để người khác làm thay. Ngoài ra, một số môn chuyên ngành có kiểm tra, thầy sẽ trao đổi với khoa xem nên phát đề thi bằng chữ nổi để em thi cùng mọi người, hay sẽ có điều chỉnh phù hợp. Tóm lại, nếu em làm không tốt, thi rớt thì vẫn phải học lại, chúng ta sẽ không vì em là người khiếm thị mà ưu ái hơn. Em cũng phải như bao sinh viên khác, thi trượt thì thi lại, cần học lại thì học lại."

Việc Bạc Huyên là người khiếm thị nhất định sẽ khiến hắn chịu lời đàm tiếu, nếu muốn giảm bớt những lời nói không hay đó, thì dù khắt khe cũng phải đối xử công bằng, không vì hắn đặc biệt mà ưu tiên. Chỉ có như vậy mới thật sự là vì Bạc Huyên, thật sự tốt cho hắn.

Bạc Huyên hoàn toàn không phản đối, ngược lại còn rất vui khi được trường đối xử như một sinh viên bình thường. Hắn vốn là người kiêu ngạo, chưa từng cần đến sự thương hại vô nghĩa, càng không muốn lợi dụng điểm yếu của mình để tìm kiếm bất kỳ lợi ích nào. Thế nên khi nghe yêu cầu nghiêm khắc của thầy Từ, hắn lập tức đồng ý với thái độ rất vui vẻ: "Đây là điều đương nhiên, em cũng không mong thầy và nhà trường vì em là người khiếm thị mà hạ thấp tiêu chuẩn."

Nhìn sang người ngồi cạnh hắn, thầy Từ hỏi: "Em trở lại trường học có cần dẫn theo bạn đời không?"

Bạc Huyên không trực tiếp phủ nhận: "Đúng là em cần em ấy hỗ trợ một vài việc, nhưng cụ thể thế nào em còn phải bàn lại với em ấy."

"Vậy được, hai em cứ sắp xếp ổn thỏa, nếu có yêu cầu đặc biệt thì phải thông báo sớm, hiểu chưa?" Thầy Từ cũng không truy hỏi nhiều, chỉ dặn dò cẩn thận rồi nói tiếp: "Thầy sẽ nhanh chóng trao đổi với khoa và nhà trường, cố gắng để em có thể trở lại lớp vào học kỳ sau. Bạc Huyên, em chịu đi bước này thầy thật sự rất vui mừng cho em."

Sau hơn mười năm, thấy Từ Sính Văn vẫn sẵn lòng giúp đỡ mình như vậy, trong lòng Bạc Huyên vô cùng cảm kích. Hắn đứng dậy, cúi người thật sâu trước mặt thầy, nói: "Học trò thật lòng cảm ơn thầy, vì đến bây giờ thầy vẫn chịu dang tay giúp đỡ em, cho em thêm một cơ hội."

Cuộc đời hắn từ năm hai mươi hai tuổi đã bắt đầu đầy trắc trở, nhưng chưa bao giờ là hoàn toàn bất hạnh. Dù thế nào đi nữa, bên cạnh hắn vẫn luôn có những người bạn chân thành ủng hộ và người thầy mà hắn kính trọng cũng chưa từng bỏ rơi hắn.

Rời khỏi tòa nhà của viện, Bạc Huyên nắm tay Thẩm Tư Quá đi một đoạn rồi bất chợt dừng lại, quay sang hỏi: "Em có muốn học lại không?"

Từ lúc gặp thầy Từ đến giờ, ngoài chào hỏi và nói lời tạm biệt ra, Thẩm Tư Quá vẫn luôn im lặng không nói lời nào. Bây giờ nghe câu hỏi bất ngờ của Bạc Huyên, anh khựng lại rồi suy nghĩ rất nghiêm túc một hồi mới trả lời: "Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó."

"Em không muốn trở lại để hoàn thành chương trình học sao?" Nghe Thẩm Tư Quá nói vậy, Bạc Huyên có chút ngạc nhiên: "Chẳng phải đến tận bây giờ em vẫn rất thích đọc sách, vẫn yêu văn học đó sao?"

"Thích không có nghĩa là nhất định phải quay lại trường học lại từ đầu." Ôm lấy cánh tay Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá dịu dàng lau mồ hôi trên trán hắn, anh nói: "Chuyện này anh với em không giống nhau. Từ nhỏ em đã không có lý tưởng to lớn gì, học văn đúng là vì yêu thích đó, nhưng sau khi từ bỏ rồi em cũng chẳng muốn bắt đầu lại nữa. Khi ấy cũng không còn thời gian và sức lực để tiếc nuối. Còn về mơ ước, em thật ra cũng chẳng nhớ nổi ngày xưa mình từng mơ gì. Nhưng hiện tại, giấc mơ của em chính là anh. Nên chỉ cần được ở bên anh, với em thế là đủ rồi."

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, ngay từ khi còn nhỏ, anh cũng chưa từng nghĩ mình phải trở thành một người thật vĩ đại. Sau này mất đi mái ấm, trải qua bao chuyện không tốt, điều duy nhất anh mong muốn chỉ là có thể cùng người mình yêu xây dựng một ngôi nhà thuộc về riêng hai người, bình lặng mà sống hết quãng đời còn lại.

Cho nên, được ở bên cạnh Bạc Huyên như bây giờ, mỗi tối được Bạc Huyên ôm vào lòng chìm vào giấc ngủ, trong lòng anh đã thấy mãn nguyện vô cùng. Vốn dĩ, mỗi người đều có những khát khao khác nhau, cũng không phải ai cũng đều mơ ước mình sẽ đạt được thành tựu lớn lao.

Anh vốn chỉ là một người bình thường, mà hiện tại, trong lòng anh chỉ có mỗi mình Bạc Huyên. Ngoài hắn ra, anh cũng chẳng còn người thân nào khác, đối với anh, cả cuộc đời này, chỉ có Bạc Huyên là quan trọng nhất.

Bạc Huyên kéo tay anh xuống nắm lấy lòng bàn tay anh, im lặng bóp nhẹ ngón áp út đeo nhẫn của Thẩm Tư Quá, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy cũng tốt, em sẽ cùng anh đi học đại học. Sau này thế giới của anh đều có em tham gia, bất kể anh ở đâu, làm gì, cũng sẽ đưa em theo, sẽ không bao giờ để em lại một mình."

Bạc Huyên hiểu rõ hơn ai hết, Thẩm Tư Quá của hắn sợ nhất là bị bỏ lại. Hắn vốn muốn nhân dịp mình quay lại học đại học để Thẩm Tư Quá cũng có thể thực hiện giấc mơ thuở nhỏ. Nhưng nếu anh không thật sự mong muốn, hắn cũng không cần phải ép buộc. Hắn cũng không hề cảm thấy việc anh không đi học là thiếu chí tiến thủ, dù bây giờ người quay lại trường học là hắn, nhưng hắn biết, để có thể giúp đỡ và hiểu hắn nhiều hơn, Thẩm Tư Quá nhất định sẽ nỗ lực học hỏi những kiến thức mà hắn đang học. Có lẽ khác biệt lớn nhất giữa hai người họ chỉ là hắn cần nộp bài và thi cử, còn Thẩm Tư Quá thì không.

"Về nhà thôi, còn nhiều việc cần phải chuẩn bị nữa." Bạc Huyên không vì đang ở bên ngoài mà tránh né những hành động thân mật với anh. Hắn hôn nhẹ lên vết sẹo nơi trán của Thẩm Tư Quá, hai người giống như bao cặp đôi bình thường khác, nắm tay nhau, tự nhiên sánh bước với nhau.

Sau kỳ nghỉ hè, tháng chín, đại học K lại đón một lứa tân sinh viên mới và Bạc Huyên chính là một trong số đó.

Ban đầu, việc Bạc Huyên quay lại học đại học từ năm nhất ngành kiến trúc, lại mỗi buổi học đều có người đi cùng đã tạo nên nhiều lời bàn tán trong trường, thậm chí còn lọt vào top tìm kiếm của Weibo. Thế nhưng, trước những lời đồn đoán xoay quanh bản thân, cả những thị phi không ngừng vây quanh mình, Bạc Huyên chưa bao giờ lên tiếng phản hồi hay bận tâm đ ến chúng.

Có lẽ ở tuổi mười bảy mười tám, người ta có cả quãng thời gian dài để phung phí, ở tuổi đôi mươi, có thể không quá quan tâm đ ến việc có tích lũy được đủ kiến thức để lấy một bảng điểm đẹp làm bàn đạp cho tương lai.

Nhưng Bạc Huyên thì khác, hắn không có dư dả thời gian để lãng phí, cũng không có sức lực để để ý đến những lời đàm tiếu vô nghĩa. Hắn buộc phải nỗ lực hơn người thường, phải cố gắng hơn gấp nhiều lần mới có thể chật vật bước đến gần hơn với mục tiêu của mình, mới có thêm chút hy vọng biến giấc mơ thành hiện thực.

Sách học không có phiên bản chữ nổi, hắn cần Thẩm Tư Quá đọc cho nghe, hoặc lên mạng tải file PDF rồi dùng chức năng đọc màn hình của máy tính. Có khi giảng viên sẽ hiểu cho hoàn cảnh của hắn, khi phát thêm tài liệu bản vẽ kiến trúc, sẽ nhờ Thẩm Tư Quá hỗ trợ, chuẩn bị thêm một bản vẽ 3D dành riêng cho người khiếm thị. Tất cả các môn học, dù có Thẩm Tư Quá đi cùng ghi chép giúp, nhưng hắn vẫn luôn dùng bút ghi âm ghi lại bài giảng, sau đó về nhà tự mình nghe đi nghe lại, sau đó tự tổng hợp lại kiến thức.

Cách hắn vẽ bản thiết kế là học theo phương pháp của kiến trúc sư khiếm thị Chris Downey mà thầy Từ từng nhắc đến, dùng sáp dán lên giấy để thể hiện không gian đã hình dung trong đầu, biến nó thành bản vẽ đặc thù khác biệt so với những sinh viên thông thường. Còn khi làm mô hình, có lúc tiến độ gấp rút Thẩm Tư Quá sẽ hỗ trợ chút ít, nhưng phần lớn thời gian Bạc Huyên vẫn kiên trì tự mình hoàn thành.

Bạc Huyên không còn bận tâm đ ến ánh nhìn của người khác, hắn bắt đầu dùng gậy dò đường để cảm nhận và xây dựng không gian. Hắn học cách nghe âm thanh phát ra khi gậy chạm vào mặt đất, kết hợp với cảm giác dưới lòng bàn chân khi bước đi, để phán đoán loại gạch lát sàn. Hắn cũng dùng tay để ghi nhớ cảm giác khác nhau của gạch, gỗ, bê tông.

Là một người khiếm thị, Bạc Huyên có cách hiểu riêng về không gian. Hắn không thể nhìn bằng mắt, nhưng có thể cảm nhận bằng những giác quan khác. Hắn có cách đo khoảng cách của riêng mình, cũng vì kinh nghiệm sống của một người khiếm thị mà có thể nhận ra nhiều vấn đề mà ngay cả sinh viên kiến trúc hay kiến trúc sư bình thường đều bỏ sót.

Cuộc sống đại học không hề dễ dàng, mỗi ngày đều có những thử thách không lường trước được, gặp phải nhiều trắc trở hơn người bình thường, nhưng Bạc Huyên chưa từng có một khắc nào muốn lùi bước hay từ bỏ. Hắn vẫn luôn vững vàng, kiên định đi từng bước một.

Niềm tin vững chắc có thể vượt qua mọi khó khăn, biến điều không thể thành có thể.

Và đúng như những gì Bạc Huyên từng nghĩ, Thẩm Tư Quá ở bên hắn cũng cố gắng học hỏi tất cả những kiến thức về kiến trúc mà hắn đang học. Anh không có ý định trở thành một kiến trúc sư, tất cả nỗ lực của anh chỉ vì tương lai sau này có thể tiếp tục làm trợ thủ đắc lực của Bạc Huyên, kịp thời hỗ trợ hắn khi cần.

Thẩm Tư Quá biết, một ngày nào đó, Bạc Huyên nhất định sẽ trở thành một kiến trúc sư xuất sắc. Mà con đường ấy, dù có chông gai đến đâu, anh cũng sẽ mãi ở bên, bước cùng hắn đến tận cùng.
 
Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt
Chương 42: Ngoại truyện 3



Ngoại truyện 3: Nhạt nhẽo

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông năm nhất đại học, đã rất lâu rồi Bạc Huyên mới có dịp nằm lười trên giường như thế.

Hắn vừa vất vả vượt qua học kỳ đầu tiên mà không trượt bất kỳ môn nào. Dù không đạt được thành tích đứng đầu chuyên ngành như trước kia, nhưng cũng đã giữ vững được kết quả các môn chuyên ngành ở mức trung bình khá trở lên.

Khi Thẩm Tư Quá thức dậy, anh hết sức nhẹ nhàng, sợ làm Bạc Huyên tỉnh giấc.

Là người luôn ở bên cạnh Bạc Huyên, không ai hiểu rõ hơn anh rằng kể từ khi kỳ học bắt đầu, Bạc Huyên đã thức trắng bao nhiêu đêm để học bài, làm bài tập, vẽ thiết kế, làm mô hình và viết luận văn.

Không ít lần Bạc Huyên ôm anh than thở, trước đây không thấy gì, giờ quay lại giảng đường mới nhận ra, mình thật sự đã già rồi, không còn như khi 20 tuổi nữa. Hồi đó thức liền một tuần không ngủ cũng còn chịu được, giờ mới thức đêm một hai lần đã cảm thấy cơ thể rệu rã.

Thẩm Tư Quá nghe mà đau lòng không thôi, trong lòng lại không khỏi thấy dằn vặt.

Nếu như không phải anh từng vì thù hận mà mù quáng mất lý trí, Bạc Huyên cũng sẽ không ra nông nỗi này, chẳng phải gánh chịu bao lời dèm pha của người đời, cũng không cần đến ba mươi tư tuổi rồi mới phải quay lại đại học học lại từ đầu, mệt mỏi đến mức tóc bạc mọc thêm mấy sợi. Ngành kiến trúc phải học suốt năm năm, huống hồ Bạc Huyên lại là người khiếm thị, cho dù có thể thuận lợi tốt nghiệp, cũng khó nói liệu có công ty nào sẵn sàng thuê hắn làm kiến trúc sư hay không.

Vì không nhìn thấy nên Bạc Huyên không thể tự vẽ thiết kế trên máy tính, toàn bộ bản vẽ của hắn đều là dùng sáp tạo hình xong rồi đưa cho giảng viên xem, nhận góp ý chỉnh sửa xong thì mới đến lượt Thẩm Tư Quá dùng các phần mềm CAD, Revit, Sketchup để dựng mô hình, làm hình ảnh hậu kỳ. Lúc đầu vì không thể tự vẽ bản thảo tay, cả bản vẽ dựng hình hậu kỳ sau mô hình cũng do Thẩm Tư Quá thay hắn làm, từng có vài sinh viên khác cảm thấy điều đó không công bằng, cho rằng thành tích của Bạc Huyên nên bị trừ điểm phần nào.

Đây là một vấn đề vừa nhạy cảm vừa thực tế. Bạc Huyên không muốn thân phận người khiếm thị của mình trở thành cái cớ để người khác công kích, thế nên khi có sinh viên phàn nàn, hắn lập tức bình thản chấp nhận việc bị trừ điểm để giữ lấy cái gọi là công bằng ấy.

Thẩm Tư Quá thường cảm thấy bản thân không giúp được gì cho Bạc Huyên. Tất cả khó khăn, trở ngại, thiệt thòi hay bất công mà Bạc Huyên gặp phải, đều là do hắn tự mình cắn răng chịu đựng, thậm chí nuốt ngược máu vào lòng mà âm thầm vượt qua.

Xuống bếp dùng nồi điện nấu một nồi cháo gà, Thẩm Tư Quá dọn dẹp sơ qua nhà cửa, sau đó lại quay về phòng ngủ.

Có lẽ vì việc học quá vất vả nên gần đây khi ngủ say, Bạc Huyên rất ít khi giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Nhưng hắn không thích cảm giác tỉnh dậy mà bên cạnh không có Thẩm Tư Quá. Đã mấy lần hắn tỉnh giấc mà không thấy Thẩm Tư Quá đâu, tự mình rửa mặt rồi xuống nhà tìm, sau đó cả buổi sáng mặt mày đều không vui. Tuy rằng trong mắt người ngoài điều này có vẻ như Bạc Huyên tính tình thất thường, nhưng Thẩm Tư Quá lại cảm thấy hạnh phúc vì những giận dỗi ấy, thế nên dù anh dậy sớm thì cũng sẽ quay về phòng ngay.

Bạc Huyên ngủ đến tận hơn mười giờ mới dậy. Phản ứng đầu tiên khi tỉnh dậy là đưa tay ra dò dẫm bên cạnh.

Lúc đó Thẩm Tư Quá đang tựa lưng vào đầu giường đọc sách. Tay Bạc Huyên vừa chạm đến là tay anh là lập tức đưa tay nắm lấy, Thẩm Tư Quá gập sách lại nói: "Anh dậy rồi à? Có thấy mệt không?"

Đôi khi ngủ nhiều quá ngược lại sẽ khiến người ta thấy mệt hơn. Bạc Huyên tối qua đã đi ngủ từ hơn chín giờ, trong suốt giấc ngủ cũng chỉ giật mình tỉnh dậy hai lần, còn lại đều ngủ rất say. Tính ra giấc ngủ này kéo dài gần mười hai tiếng.

Bạc Huyên nằm sấp trên giường, phải một lúc lâu sau mới từ từ ngồi dậy, đầu tóc rối bù, đôi mắt xám mờ vô định, sắc mặt lộ vẻ mơ màng.

"Bây giờ mấy giờ rồi?" Hắn hỏi.

Thẩm Tư Quá liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đáp: "Mười giờ bốn mươi."

Bạc Huyên "ừm" một tiếng, kéo Thẩm Tư Quá vào lòng ôm lấy, cằm tựa lên vai anh, thì thào: "Nhóc Bánh Ú, anh thấy mệt quá..."

Không thể nhìn thấy gì, khi làm thiết kế kiến trúc, Bạc Huyên hoàn toàn phải dựa vào khả năng cấu trúc không gian trong đầu cùng những kinh nghiệm tích lũy từ các giác quan suốt nhiều năm qua. Sự tập trung tinh thần cao độ trong thời gian dài tiêu tốn rất nhiều năng lượng, khiến hắn thường cảm thấy rất mệt mỏi. Thêm vào đó, việc học các môn chuyên ngành khác cũng khiến hắn gặp nhiều khó khăn. Do không thể nhìn thấy, nhiều trường hợp thực tế hắn chỉ có thể nhờ Thẩm Tư Quá giúp hắn in những bản vẽ kiến trúc thành bản 3D giống như chữ nổi, để hắn dùng tay chạm vào rồi tưởng tượng ra. Còn có nhiều khó khăn khác trong việc học, cùng với những lời chỉ trích từ các sinh viên khác, khiến việc học lại của hắn vốn đã khó khăn nay lại càng thêm chông chênh.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng học kỳ này vất vả hơn hắn tưởng rất nhiều.

Thẩm Tư Quá đang bị Bạc Huyên ôm trong vòng tay, hai cánh tay của anh bị Bạc Huyên ôm lấy, chỉ có thể cố gắng quay lại nhìn Bạc Huyên, hôn nhẹ vào mí mắt của hắn rồi nói: "Học kỳ đầu tiên đã kết thúc rồi, anh cũng đã đạt được thành tích tốt, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Bạc Huyên không có tâm trạng lạc quan như vậy, hắn không quá tin tưởng hỏi: "Thật sự sẽ như vậy à?"

"Chắc chắn rồi." Thẩm Tư Quá đã quen an ủi những cảm xúc tiêu cực đột ngột của Bạc Huyên, anh nói: "Em sẽ luôn ở bên anh, anh Mặt Trời của nhóc Bánh Ú là tuyệt vời nhất."

Giọng anh rất dịu dàng, giọng nói trong trẻo luôn có thể an ủi Bạc Huyên đúng lúc, khiến ánh sáng có thể xuyên qua bóng tối bao trùm lấy hắn.

"Làm sao mà tuyệt vời được, anh chẳng còn như trước nữa rồi." Bạc Huyên vẫn rất buồn bã, cả học kỳ này hắn đã chịu nhiều áp lực, giờ học kỳ đã kết thúc, nhưng áp lực vẫn chưa biến mất. Hắn vốn là người luôn yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, dù thực tế có lý do chính đáng để không làm tốt nhất nhưng hắn vẫn tự đặt ra tiêu chuẩn khắt khe cho chính mình. Ôm chặt Thẩm Tư Quá, Bạc Huyên khàn giọng nói: "Anh đã mơ một giấc mơ, mơ thấy một cuộc đời khi em không quay lại tìm anh, như lời ước sinh nhật mà anh từng ước, sau khi viết xong 'Nỗ Lực Vô Vọng', anh đã tự sát."

Thẩm Tư Quá hơi động đậy, như muốn quay lại ôm Bạc Huyên, nhưng hắn không cho phép, nên anh chỉ có thể dùng tư thế hơi khó này để quay đầu nhìn Bạc Huyên, anh nói: "Từ giờ đừng mơ những giấc mơ như vậy nữa, được không? Em sẽ sợ đấy."

Bạc Huyên bật cười, hắn nói: "Có lúc anh rất muốn làm em buồn, nhưng khi em thật sự buồn rồi anh lại không đành lòng."

Thẩm Tư Quá nhẹ nhàng hôn môi Bạc Huyên: "Bạc Huyên, em không thể không có anh." Anh là kẻ có tội, đã che giấu sự thật để đến bên Bạc Huyên, tình cờ nhận được tình yêu mà mình không dám mơ ước. Còn Bạc Huyên, sau khi biết được tất cả sự thật, trải qua bao nhiêu dằn vặt, cuối cùng vẫn chọn cho anh một mái nhà, là vì Bạc Huyên thương cảm cho tội lỗi của anh nên anh mới có được tất cả những gì mình có như hôm nay.

Có những chuyện, thứ tự thời gian rất quan trọng.

Nếu Bạc Huyên biết được sự thật ngay từ đầu, thì giữa họ tuyệt đối không có một chút khả năng nào.

Cảm giác như bị cuốn vào một sợi dây tình cảm đau đớn nhất sau khi biết sự thật, chính hắn còn không thể buông bỏ Thẩm Tư Quá. Đến lúc đó, hắn biết rõ, dù có oán trách thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ có thể nuốt tất cả sự oán trách xuống, rồi kéo Thẩm Tư Quá lại bên mình. Hắn đã dành quá nhiều thời gian để lo lắng về quá khứ, vì vậy hắn không muốn bị những chuyện đã không thể thay đổi ấy ràng buộc nữa, thay vì mang nỗi oán giận để tra tấn nhau, hắn thà tin vào tình cảm của Thẩm Tư Quá dành cho mình và họ sẽ cùng nhau bước đi thật tốt trên con đường phía trước.

Những sai lầm của khoảng thời gian trước, bị tổn thương, bị lừa dối, bị giấu giếm, tất cả những điều đó khiến hắn không thể yêu thương Thẩm Tư Quá một cách vô tư như lúc trước nữa, cũng không thể nói những lời yêu thích và yêu thương với anh. Ngược lại, hắn cần Thẩm Tư Quá phải luôn thể hiện tình yêu và sự thích thú đối với mình. Thẩm Tư Quá có lẽ sẽ luôn mang trong mình sự áy náy, giống như hắn có thể suốt đời không thể nói lời tha thứ với anh, nhưng dù sao đi nữa, họ sẽ luôn là người duy nhất của nhau, phần đời còn lại của họ có lẽ sẽ phải cùng nhau chữa lành vết thương cho nhau bằng sự đồng hành.

Bạc Huyên buông lỏng tay, lập tức cảm nhận được Thẩm Tư Quá xoay người ôm chặt lấy eo mình.

"Chỉ nói thích thôi là không đủ đâu, nhóc Bánh Ú yêu anh Mặt Trời nhất." Thẩm Tư Quá không còn ngại ngùng trong việc bày tỏ tình cảm với Bạc Huyên, trước đây anh cảm thấy mình không xứng, nhưng giờ đây anh chỉ sợ mình nói chưa đủ: "Dù anh không tin rằng mọi thứ sẽ tốt lên, nhưng anh phải tin rằng em yêu anh, dù có chuyện gì xảy ra, em nhất định sẽ ở bên anh."

Bạc Huyên đưa tay sờ vào vành tai của Thẩm Tư Quá, hắn đột nhiên nói: "Lúc trước người lớn nói với anh, những người có vành tai đẹp thì rất có phúc. Tai của em vừa mềm lại vừa đầy đặn, sau này cứ ngoan ngoãn ở bên anh, anh sẽ không còn gặp ác mộng nữa."

Thẩm Tư Quá bị hành động thân mật này làm cho cả người nóng bừng, Bạc Huyên luôn thích véo vành tai anh, anh lại rất nhạy cảm, mỗi lần Bạc Huyên làm vậy vài lần là mặt anh lập tức đỏ bừng lên. Giờ lại nghe thấy những lời giống như lời tỏ tình như vậy mặt anh càng thêm nóng, mất một lúc mới lí nhí nói: "Anh dậy rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng đi."

Bạc Huyên cảm thấy tâm trạng u ám của mình đã qua đi, nghe Thẩm Tư Quá nói vậy, hắn hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

Dạ dày Thẩm Tư Quá không tốt, vào giữa học kỳ có một lần bệnh dạ dày tái phát, anh đau đến mức suýt không dậy nổi, cuối cùng phải đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói sau này phải chăm sóc thật tốt, ba bữa phải ăn đúng giờ, không được ăn đồ cay nóng.

"Chưa, em đợi anh dậy rồi ăn với anh." Thẩm Tư Quá như một con thú không xương nằm trong lòng Bạc Huyên, anh đã hoàn toàn nắm vững kỹ năng dỗ dành người yêu, anh vuốt v e lông mày Bạc Huyên, rồi hôn nhẹ vào yết hầu hắn, anh nói: "Bệnh dạ dày của em đỡ nhiều rồi, hơn nữa em thích ở bên anh nhìn anh ngủ."

Thẩm Tư Quá đang làm nũng, nhưng cũng đang dùng cách này để tránh làm Bạc Huyên tức giận, đương nhiên Bạc Huyên biết rõ chiêu này của anh những hắn cũng khá thích anh làm vậy. Định cúi đầu hôn Thẩm Tư Quá, nhưng lại nhớ ra mình chưa đánh răng, nên chỉ đành rút lui, hắn hôn nhẹ vào má anh rồi đè anh xuống giường gãi gãi, làm Thẩm Tư Quá cười đến mức rơi nước mắt mà kêu cứu liên tục. Mãi một lúc sau Bạc Huyên mới buông tha cho anh rồi xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.

Sau đó, hai người cùng xuống lầu ăn sáng. Buổi chiều, Bạc Huyên dẫn Thẩm Tư Quá ra ngoài đi dạo, suốt dọc đường hắn luôn nắm chặt tay anh.

Con đường còn dài, họ sẽ luôn tay trong tay bước đi cùng nhau, giống như những cặp đôi khác trên thế giới, cùng nắm tay bước qua phần đời còn lại.

Lời tác giả:

Ngoại truyện tiếp theo sẽ giải quyết chuyện của mẹ Bạc.

Lời
 
Back
Top Bottom