"Cất ngay cái ánh nhìn đấy đi, nếu không em sẽ đè anh ra đấy."
"Được rồi, để em nấu cho anh ăn."
------------------------------------------------------------------------------------20:13Fort trong lòng sốt ruột vô cùng, chưa đầy 1p đi thang máy cũng khiến cậu phát điên.
Trong đầu không ngừng tự trấn an mình, nhưng trái tim như thể bị ai đó bóp nghẹn.
Không phải tự dưng mà cậu thấy khó chịu như vậy.
Trong lòng cậu luôn dấy lên một thứ cảm giác lo lắng bồn chồn khó tả...Peat sẽ không sao đâu.Cầu trời...Ting...Thang máy vừa mở ra, Fort đã ngay lập tức chạy đến trước cửa nhà của Peat.
"Nếu mình nhớ không nhầm, P'Peat từng nói anh ấy để chìa khóa dự phòng ở..."
Vừa lẩm nhẩm, Fort vừa lục tìm trong bó hoa khô được treo trước cửa nhà Peat như một vật trang trí.
Quả nhiên là có.Không kịp suy nghĩ nhiều, Fort mở khóa rồi chạy vội vào nhà.Trong nhà tối đen, một bóng đèn cũng không bật.
Thứ ánh sáng duy nhất giúp Fort có thể nhìn thấy mọi thứ trong nhà là ánh sáng yếu ớt của đường phố hắt vào.
Căn nhà trông thật lạnh lẽo.Không nói không rằng, Fort đi thẳng vào phòng ngủ của Peat.
Cửa phòng ngủ không khóa mà chỉ khép hờ, từ khe cửa cũng có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đang nằm cuộn mình trên giường.Fort bật điện phòng, đập vào mắt cậu, không ai khác chính là người mà cậu đang vô cùng lo lắng.
Peat mặc bộ đồ ngủ màu lục mỏng manh, không đắp chăn mà vòng tay ôm lấy chính mình, hình như còn đang run lên khe khẽ.Fort nhẹ nhàng lại gần, định kéo chăn đắp cho cậu.
Nào ngờ vừa đụng vào người Peat, Fort đã vội vàng rụt tay lại.
Thân nhiệt Peat hiện tại đang vô cùng cao, cả người đang không tự chủ mà run lên từng đợt.Fort thật sự phát điên rồi!
Cậu vội vã lấy điện thoại bấm gọi, gấp gáp nói vào trong máy:"Nop, anh có hai phút để đến đây, tôi đang rất gấp.
Định vị tôi gửi cho anh."
Đầu dây bên kia dường như đã quen, không trả lời mà trực tiếp nhận lệnh rồi dập máy.Fort không quản nhiều nổi.
Chiếc điện thoại bị ném sang một bên không thương tiếc.Cậu bế Peat lên, nhẹ nhàng lấy tay mình áp lên trán cậu.
Thân nhiệt Peat rất nóng, sốt rất cao, không cần đo bằng nhiệt kế cũng có thể cảm nhận được anh sốt gần 40 độ.
Fort cố gắng giữ mình bình tĩnh lấy khăn ấm lau mặt cho Peat, dù lòng cậu bây giờ chẳng khác nào có một đàn kiến lửa đang chạy loạn.Lau người và thay quần áo mới cho Peat, Fort nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm cho anh, rồi đắp chăn cho Peat.
Cả quá trình cậu không nói lấy một lời, khuôn mặt căng cứng lại, hai hàng lông mày như sắp dính được vào với nhau.
Tại sao Peat của cậu lại ốm tới mức này?
Có phải đã làm việc quá độ rồi không?
Hay là do ăn uống không đầy đủ?
Lượng công việc tuần này của Peat không nhiều, chẳng lẽ anh lại tự ép bản thân tập luyện quá sức ư?Càng nghĩ Fort càng thấy bực.
Cậu bực vì trách bản thân đã không chăm sóc được cho anh thật tốt...."
F...
Fort?
"Giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng đủ mạnh để kéo Fort đang chạy đua với suy nghĩ về thực tại."
Tỉnh rồi sao?
Có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Fort vội vã ngồi xuống cạnh anh, đưa tay mình lên dịu dàng sờ lên trán, lên mặt của Peat.Peat lúc này cả cơ thể đều nặng như đeo chì, chân tay hoàn toàn không cử động nổi.
Cổ họng đau rát vô cùng, cảm thấy nhiệt từ cơ thể đang tỏa ra nhưng bản thân lại rất lạnh.
Cả người cậu đang không tự chủ mà run lên từng đợt.
Peat không hiểu sao, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Fort ở trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm.
Cảm giác bất an lo lắng trước khi anh thiếp đi cũng không còn nữa, cả người chỉ thấy yên tâm vô cùng.
Tự nhiên thật muốn được ôm..."
Fort, ôm được không?"
Fort đang lo lắng nhìn Peat, đoán già đoán non suy nghĩ của anh, một lần nữa bị kéo về thực tại."
Hả?"
"Ôm anh một cái được không?"
Peat yếu ớt nhắc lại yêu cầu của mình một lần nữa, hai tay khẽ đưa lên.Fort không đáp, trực tiếp vòng tay ôm anh ngồi dậy, để cả người Peat đổ gục vào lòng mình.
Thân nhiệt Peat vẫn rất nóng, lòng Fort không một giây nào ngừng lo lắng.Peat thì khác.
Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn nghĩ được hai chữ...Yên tâm.
Từ khi bước chân đến Bangkok, chưa bao giờ Peat cảm thấy yên tâm như bây giờ.
Nép mình trong vòng tay vững chãi của Fort, Peat yên tâm vô cùng.
Tất cả mệt mỏi, lo lắng, bất an, sợ hãi, tất cả đều không còn vương lại chút nào trong lòng anh.
Ngay giây phút này, Peat có thể chắc chắn với bản thân mình rằng, người trước mặt mình đây, thật sự là người mình có thể tin tưởng và nương tựa.
Anh để cả người mình vô lực mà tựa vào lồng ngực Fort, đầu tựa lên bờ vai vững chắc của cậu, không chút kiêng dè nhắm nghiền mắt.
Anh lại có chút buồn ngủ rồi...
Fort cứ im lặng ôm anh trong lòng, một tay nhẹ nhàng mà ôm lấy eo Peat, một tay khẽ xoa xoa lưng anh.
Cậu cứ ôm như thế, cho đến khi cảm nhận được người trong lòng từng hơi thở trở nên đều đặn.
Cậu khẽ gọi, như để chắc chắn xem anh đã ngủ chưa.
Đợi một lúc chỉ thấy từng hơi thở nhẹ nhàng đáp lại, cậu mới buông anh ra, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giường."
Thật biết cách khiến người khác đau lòng..."
Fort vừa đứng dậy khỏi giường, tiếng chuông cửa cũng đồng thời vang lên.
Nop đã đến.Nop là bạn từ thuở nhỏ của Fort, cũng là bác sĩ riêng của cậu.
Gia đình Nop cũng thuộc tầng lớp trung lưu khá giả, nhưng anh lại không tiếp tục theo nghiệp buôn bán của bố mẹ, một mực ra ngoài mở phòng khám riêng, thực hiện ước mơ làm bác sĩ từ nhỏ của anh, đúng với tâm nguyện của ông nội anh.Nop khám rất nhanh, chưa đầy 10p đã đứng dậy bước ra ngoài.
Anh nói với Fort:"Cậu Peat là do làm việc quá sức, thời gian dài dẫn đến suy nhược cơ thể.
Hai hôm nay thời tiết thay đổi, cơ thể yếu không chịu được nên mới ốm một trận.
Tôi có mang theo thuốc hạ sốt và kháng sinh, một chút nữa cậu ấy tỉnh dậy thì cho ăn một bát cháo trắng rồi hẵng uống thuốc, mỗi loại 1 viên ngày ba bữa.
Tôi sẽ kê thêm cho thực phẩm chức năng để cậu ấy hồi phục lại, một tháng này không được làm việc quá sức nữa.
Ngày mai tôi sẽ gửi thuốc đến cho, địa chỉ này nhé?"
Fort thở phào một hơi, tảng đá nặng trong lòng giờ cũng được nhấc lên.
Khuôn mặt đã tươi tỉnh hơn một chút, cậu ngẩng lên nhìn Nop, nói:"Được, cảm ơn anh tối muộn thế này phải chạy đến đây.
""Không sao, tôi là bác sĩ riêng của cậu.
Có bệnh nhân cần tôi sẽ lập tức chạy đến, đây là y đức của một người bác sĩ.
À phải rồi, đây là người quan trọng mà cậu nói hôm trước đó sao?
Anh chưa từng thấy cậu lo lắng đến luống cuống chân tay như vậy bao giờ."
Fort thoáng chốc đỏ mặt, rồi cười:"Phải, chính là cậu ấy."
"Haha, được, anh không can thiệp chuyện cậu yêu đương.
Chỉ là mẹ cậu có nói với anh, bà ấy rất nhớ cậu, đã cả tháng cậu không về rồi.
Dù thế nào thì người thân vẫn là quan trọng nhất, ráng mà sắp xếp thời gian về thăm bà ấy.
Nếu được đưa luôn cả Peat về Chiang Mai chơi cho khuây khỏa, bệnh cậu ấy cũng cần có không gian thoáng đãng để thư giãn mà."
"Được, để em sắp xếp thời gian xem thế nào."
Nop vừa rời đi, trong phòng đã vang lên tiếng gọi yếu ớt:"Fort?
Đi đâu rồi?"
Fort lập tức chạy vào phòng, ngồi xuống bên giường Peat.
Lại một lần nữa, cậu đưa tay sờ lên mặt người con trai, kiểm tra xem thân nhiệt của Peat thế nào."
Anh không sao đâu, không cần lo lắng."
"Anh sốt cao lắm, không sao cái gì.
Để em đi mua cháo cho anh, ăn xong còn phải uống thuốc nữa đó."
Peat vội vàng níu lấy tay người con trai trước mặt, lí nhí nói:"Có thể....
đừng đi không?"
Thật vô lí.
Peat tự cảm thấy bản thân mình thật vô lí.
Nhưng biết làm sao được, chỉ cần một giây không nhìn thấy Fort thôi, cậu sẽ lập tức thấy bất an vô cùng.
Cậu chỉ muốn em ấy lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cậu, không muốn em ấy rời đi..."
Nhưng anh không thể để trong bụng không có gì mà uống thuốc được."
Fort lo lắng đáp, nhưng thấy Peat nhìn mình với cặp mắt long lanh kia, cậu không kìm được lòng.Lúc nào cũng thế, lúc nào cậu cũng thua trước chiêu bài này của Peat.
Fort đưa tay lên trán, lắc lắc đầu:"Cất ngay cái ánh nhìn đấy đi, nếu không em sẽ đè anh ra đấy."
Đảm bảo rằng đầu óc đã hoàn toàn loại bỏ được những thứ không nên xuất hiện, cậu quay sang nói với Peat:"Được rồi, để em nấu cho anh ăn."
-------------------------------------------------------------------------------------------------Chưa có đè nhau đâu, cứ bình tĩnh, chuyện hay còn ở Chiang Mai

))