Wattpad  Trân Quý Cả Đời Dành Cho Em[Fanfic_Fortpeat]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
329404604-256-k248591.jpg

Trân Quý Cả Đời Dành Cho Em[Fanfic_Fortpeat]
Tác giả: ruanhaiying_rhy
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nhiều chút delulu bằng trí tưởng tượng không có giới hạn của RHY, về chấp niệm thanh xuân của tớ - FortPeat.

Không có lịch đăng truyện cụ thể.

 
Trân Quý Cả Đời Dành Cho Em[Fanfic_Fortpeat]
Chap 1.


"Thành phố cứ sáng như thế, nhộn nhịp đông đúc như thế.

Giữa thành phố ồn ào này, thật sự có chỗ cho cậu dừng chân ư?"

"Thuê bao quý khách vừa gọi, người dùng hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau hoặc để lại lời nhắn sau tiếng 'Pip'..." ______________________19:00, tại Bangkok.Một chiếc Chevrolet Starcraft đỗ xịch trước sảnh khu chung cư cao cấp.

Cánh cửa xe từ từ mở ra, một nam nhân dáng người cao ráo, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính râm che đi toàn bộ khuôn mặt bước xuống, cùng với hai người xách đồ có vẻ là trợ lí theo phía sau, nhanh chóng rảo bước vào bên trong khu chung cư.

Họ đi rất nhanh, chỉ sau chưa đầy 2 phút, cả người và xe đều mất dạng, trả lại sảnh tiểu khu sự yên tĩnh vốn có, không còn một dấu vết nào cho thấy từng có một ngôi sao đang nổi xuất hiện tại đây.Ting..Cánh cửa thang máy mở ra, thang máy đã đi đến tầng 21.

Peat Wasuthorn Chaijinda - một diễn viên nổi tiếng, trực thuộc công ty chủ quản Me Mind Y ."

Khun Peat, bó hoa thứ 5 của tuần này được gửi đến rồi.

Người gửi vẫn như cũ, là Khun Fort."

Peat nhìn bó hoa hướng dương vàng rực trên tay trợ lý, trong tim ấm áp lạ thường.

Fort cứ ôn nhu như thế, mỗi ngày đều tặng cậu một bó hoa, thể hiện sự theo đuổi của em ấy dành cho cậu.

Lần nào nhìn bó hoa màu vàng rực rỡ này, cậu đều không kìm được lòng mà nhớ đến câu nói của Fort."

P'Peat, cho em thời gian chăm sóc P'Peat nhé, nếu sau thời gian đó P'Peat vẫn không có tình cảm với em, vậy xin anh hãy đối xử với em bình thường nhé, đừng lạnh nhạt với em nhé."

Hôm Fort nói câu đó với cậu là hôm đóng máy phim đầu tay của hai đứa, cùng Boss và Noeul.

Đến nay đã được năm ngày.

Dù cả hai cùng đoàn phim vô cùng bận bịu với công việc và lịch trình của nghệ sĩ, nhưng Fort vẫn luôn dành thời gian ít ỏi của em để ở bên Peat.

Peat có thể thấy, Fort là thực sự nghiêm túc với mình.

Chỉ là, vẫn còn nút thắt trong quá khứ, Peat vẫn chưa thể dễ dàng chấp nhận một người mới bước vào cuộc sống của mình.Cậu quay sang ôm lấy bó hoa trong tay trợ lý, rồi nói:"Hai ngày kế tiếp không có lịch trình, cũng là cuối tuần, tôi muốn nghỉ ngơi ở nhà nên có thể sẽ tắt noti mạng xã hội, có gì đột xuất mà không liên lạc được thì cứ đến thẳng nhà nhé, Win."

"Tôi biết rồi, Khun Peat.

Chắc là sẽ không có lịch trình đột xuất đâu, nên anh cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé.

Nghe P'Soul nói tuần tiếp theo sẽ vô cùng bận rộn đấy ạ."

- Win - trợ lý của Peat - lên tiếng.Đưa anh vào đến nhà, sắp xếp đồ xong xuôi, Win cũng xin phép đi về.19:20Cả căn nhà chỉ còn lại một mình Peat.

Anh không bật đèn, cứ để mình hòa vào bóng đêm của Bangkok.

Nói là bóng đêm cũng không đúng, Bangkok phố thị đèn đóm hoa lệ, nào có giây nào không trưng đèn sáng lấp lánh đâu cơ chứ.

Peat thay một bộ đồ ngủ thoải mái, quăng mình lên chiếc giường êm ái, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố rực rỡ qua chiếc cửa sổ kính ngay cạnh giường.

Thành phố cứ sáng như thế, nhộn nhịp đông đúc như thế.

Giữa thành phố ồn ào này, thật sự có chỗ cho cậu dừng chân ư?

Thật sự sẽ có người nguyện một lòng một dạ yêu thương bảo vệ cậu ư?

Trong tiềm thức của Peat, Bangkok là một nơi chỉ toàn những lừa lọc vụ lợi, chẳng có ai thật lòng với ai nơi đất chật người đông này.

Cho đến khi Fort xuất hiện...Fort thật sự đã thắp lại ngọn nến ấm áp trong lòng Peat, khiến cho cậu thấy mình thật sự được yêu thương và trân trọng, cho cậu tình yêu thương mà từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa từng được cảm nhận.

Nhưng, liệu sau khi có được cậu, Fort có còn đối xử với cậu như thế này nữa hay không?

Hay cũng lại giống như người đó, đi ngang qua cuộc đời của cậu, làm mọi cách để có được cậu, rồi khi đạt được lại nhẫn tâm buông bỏ cậu nơi xa lạ này.

Fort có như thế không?

Peat không chắc.

Cậu không dám cá cược.

Peat sợ mình lại thua thảm hại thêm một lần nữa ở ván cược tình duyên này.Đó cũng là lí do Peat vẫn mãi chưa hoàn toàn chấp nhận Fort bước vào cuộc đời mình.

Cậu chưa dám đặt niềm tin lên Fort hoàn toàn.

Peat sợ.Sợ bị bỏ rơi.

Sợ phải một mình đối mặt với bóng tối sau khi bị bỏ rơi.

Cậu sợ quay lại khoảng thời gian năm năm trước một lần nữa.Mải mê chạy theo dòng suy nghĩ, hai mí mắt của cậu đã bắt đầu cảm thấy nhớ nhau.

Peat thiếp đi lúc nào không hay...20:00
Tại một phòng chờ dành cho diễn viên trong sự kiện quảng bá ngày hôm nay.Cánh cửa phòng bật mở, Fort cùng trợ lí bước vào.

Cốc nước sinh tố rau rất tự nhiên được đưa đến trước mặt, cậu cũng rất tự nhiên mà cầm lấy đưa lên miệng mình.

Từ khi bắt đầu làm diễn viên, Fort đã quen với việc uống sinh tố rau nhiều hơn uống nước mỗi ngày.

Cốt yếu là để bổ sung chất xơ, cũng để tránh những cơn đói thường trực.Vừa uống cậu vừa ngước mắt lên hỏi trợ lí:"Team, P'Peat đã về lâu chưa?

Hoa hôm nay được mang tới chưa?"

Team - trợ lí của Fort - vừa làm việc của mình vừa quay đầu trả lời:"Hoa đã mang đến rồi, P'Win đã đưa P'Peat của cậu về đến nhà an toàn rồi.

Hồi nãy có nhắn tin báo bình an rồi."

Fort nhìn thái độ bất mãn hỏng muốn nói của Team mà bật cười.

"Tôi thích chữ 'của cậu' mà cậu nói, cứ thế phát huy."

Team chép miệng, bày tỏ thái độ chán chường.

Làm việc cho Khun Fort từ nhỏ, cậu rút ra được một chân lí, đó là ANH EM NHÀ SENGNGAI AI CŨNG ĐỀU ĐIÊN TÌNH!!!"

À phải rồi Khun Fort, hồi nãy mẹ cậu có gọi điện tới, hỏi là cuối tuần này cậu có thể về nhà được không.

Cuối tuần này cậu cũng không có lịch trình, về thăm ông bà chủ một chút cũng tốt, dù sao cũng hơn tháng nay cậu không về rồi."

"Được, tôi biết rồi, về đến nhà sẽ gọi điện lại cho bà ấy sau."

Fort nghĩ, cuối tuần này cậu có nên mời Peat về nhà mình chơi không, dù sao thì ChiangMai cũng có nhiều cảnh đẹp, nhà cậu cũng có khu nghỉ dưỡng riêng cho gia đình, đưa Peat về nhà mình nghỉ ngơi một chút cũng tốt, dạo gần đây anh ấy có hơi mệt mỏi.

Bangkok này, Fort đã đưa anh ấy đi hết mọi ngóc ngách rồi!Càng nghĩ càng nhớ.Fort với tay lấy điện thoại, nhắn tin cho Peat.Không thấy anh trả lời.Cậu liền bấm gọi.Một cuộc..."

Thuê bao quý khách vừa gọi, người dùng hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau hoặc để lại lời nhắn sau tiếng 'Pip'..."

Hai cuộc..."

Thuê bao quý khách vừa gọi, người dùng hiện tại..."

Năm cuộc..."

Thuê bao quý khách..."

Mười cuộc..."

Thuê..."

Fort tức giận dập máy.Peat chưa bỏ lỡ cuộc gọi của cậu nhiều như thế này bao giờ.

Một nỗi lo lắng lạ kì dâng lên trong lòng cậu.

"Team, tôi tự lái xe về."

" Sao thế?

Có chuyện gì vậy?"

"Không liên lạc được với P'Peat, tôi không yên tâm, tôi tới nhà anh ấy.

Đưa túi cho tôi."

"Được, cậu đi cẩn thận, có gì thì gọi lại nhé."

"Ừ."

Fort cầm lấy túi xách, vội vã chạy ra thang máy xuống tầng hầm.

Hiện tại cậu đang vô cùng sốt ruột, nỗi lo lắng cứ như con sâu, ngọ nguậy ăn mòn từng chút ruột gan của cậu.

Vài phút khởi động xe cũng khiến cậu không đủ kiên nhẫn mà đập vào vô lăng.Hôm nay cậu quá bận bịu với sự kiện, không thể chăm sóc kĩ càng cho anh ấy.

Cậu nhớ rõ ràng, sắc mặt Peat hôm nay có chút kì lạ.

Có phải do làm việc quá độ, đã đổ bệnh rồi không?Rồ ga chạy xe với tốc độ kinh hồn, từng phút từng giây chưa nhìn thấy Peat của cậu nguyên vẹn khỏe mạnh trước mặt, một khắc cậu cũng không thấy yên tâm._________________________________________Viết xong chap này, lịch sử tìm kiếm của tôi toàn là "Hãng xe các công ty sử dụng để hộ tống idol" , "Các loại xe cao cấp dùng để hộ tống thần tượng" , "Các khu dân cư cao cấp của Bangkok"....Sợ rằng đến ngày mai, Google sẽ gọi ý cho tôi "Vé máy bay qua Thái Lan rẻ và chất lượng nhất.":)))))
 
Trân Quý Cả Đời Dành Cho Em[Fanfic_Fortpeat]
Trước khi vào truyện


Đây là thế giới mà trí tưởng tượng của tớ được phát huy một cách hiệu quả.

Nơi đây, FortPeat vẫn là FortPeat, nhưng sẽ sống dưới những hình tượng do bản thân tớ dựng lên nhờ trí tưởng tượng của mình.

Vậy nên nếu bạn cảm thấy bài xích với việc idol của mình xuất hiện dưới hình ảnh hoàn toàn khác, thì mong bạn thông cảm cho tớ và dừng việc đọc lại nhé! (Bạn đã được cảnh báo!!!)Có yếu tố 🔞, được cảnh báo ở đầu mỗi chap. (Bạn đã được cảnh báo!!!)Một lần nữa, nếu bạn bài xích với hình tượng nhân vật do tớ xây dựng lên, thì vui lòng không đọc tiếp nhé.Xin cảm ơn.
 
Trân Quý Cả Đời Dành Cho Em[Fanfic_Fortpeat]
Chap 2.


"Cất ngay cái ánh nhìn đấy đi, nếu không em sẽ đè anh ra đấy."

"Được rồi, để em nấu cho anh ăn."

------------------------------------------------------------------------------------20:13Fort trong lòng sốt ruột vô cùng, chưa đầy 1p đi thang máy cũng khiến cậu phát điên.

Trong đầu không ngừng tự trấn an mình, nhưng trái tim như thể bị ai đó bóp nghẹn.

Không phải tự dưng mà cậu thấy khó chịu như vậy.

Trong lòng cậu luôn dấy lên một thứ cảm giác lo lắng bồn chồn khó tả...Peat sẽ không sao đâu.Cầu trời...Ting...Thang máy vừa mở ra, Fort đã ngay lập tức chạy đến trước cửa nhà của Peat.

"Nếu mình nhớ không nhầm, P'Peat từng nói anh ấy để chìa khóa dự phòng ở..."

Vừa lẩm nhẩm, Fort vừa lục tìm trong bó hoa khô được treo trước cửa nhà Peat như một vật trang trí.

Quả nhiên là có.Không kịp suy nghĩ nhiều, Fort mở khóa rồi chạy vội vào nhà.Trong nhà tối đen, một bóng đèn cũng không bật.

Thứ ánh sáng duy nhất giúp Fort có thể nhìn thấy mọi thứ trong nhà là ánh sáng yếu ớt của đường phố hắt vào.

Căn nhà trông thật lạnh lẽo.Không nói không rằng, Fort đi thẳng vào phòng ngủ của Peat.

Cửa phòng ngủ không khóa mà chỉ khép hờ, từ khe cửa cũng có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đang nằm cuộn mình trên giường.Fort bật điện phòng, đập vào mắt cậu, không ai khác chính là người mà cậu đang vô cùng lo lắng.

Peat mặc bộ đồ ngủ màu lục mỏng manh, không đắp chăn mà vòng tay ôm lấy chính mình, hình như còn đang run lên khe khẽ.Fort nhẹ nhàng lại gần, định kéo chăn đắp cho cậu.

Nào ngờ vừa đụng vào người Peat, Fort đã vội vàng rụt tay lại.

Thân nhiệt Peat hiện tại đang vô cùng cao, cả người đang không tự chủ mà run lên từng đợt.Fort thật sự phát điên rồi!

Cậu vội vã lấy điện thoại bấm gọi, gấp gáp nói vào trong máy:"Nop, anh có hai phút để đến đây, tôi đang rất gấp.

Định vị tôi gửi cho anh."

Đầu dây bên kia dường như đã quen, không trả lời mà trực tiếp nhận lệnh rồi dập máy.Fort không quản nhiều nổi.

Chiếc điện thoại bị ném sang một bên không thương tiếc.Cậu bế Peat lên, nhẹ nhàng lấy tay mình áp lên trán cậu.

Thân nhiệt Peat rất nóng, sốt rất cao, không cần đo bằng nhiệt kế cũng có thể cảm nhận được anh sốt gần 40 độ.

Fort cố gắng giữ mình bình tĩnh lấy khăn ấm lau mặt cho Peat, dù lòng cậu bây giờ chẳng khác nào có một đàn kiến lửa đang chạy loạn.Lau người và thay quần áo mới cho Peat, Fort nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm cho anh, rồi đắp chăn cho Peat.

Cả quá trình cậu không nói lấy một lời, khuôn mặt căng cứng lại, hai hàng lông mày như sắp dính được vào với nhau.

Tại sao Peat của cậu lại ốm tới mức này?

Có phải đã làm việc quá độ rồi không?

Hay là do ăn uống không đầy đủ?

Lượng công việc tuần này của Peat không nhiều, chẳng lẽ anh lại tự ép bản thân tập luyện quá sức ư?Càng nghĩ Fort càng thấy bực.

Cậu bực vì trách bản thân đã không chăm sóc được cho anh thật tốt...."

F...

Fort?

"Giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng đủ mạnh để kéo Fort đang chạy đua với suy nghĩ về thực tại."

Tỉnh rồi sao?

Có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Fort vội vã ngồi xuống cạnh anh, đưa tay mình lên dịu dàng sờ lên trán, lên mặt của Peat.Peat lúc này cả cơ thể đều nặng như đeo chì, chân tay hoàn toàn không cử động nổi.

Cổ họng đau rát vô cùng, cảm thấy nhiệt từ cơ thể đang tỏa ra nhưng bản thân lại rất lạnh.

Cả người cậu đang không tự chủ mà run lên từng đợt.

Peat không hiểu sao, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Fort ở trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm.

Cảm giác bất an lo lắng trước khi anh thiếp đi cũng không còn nữa, cả người chỉ thấy yên tâm vô cùng.

Tự nhiên thật muốn được ôm..."

Fort, ôm được không?"

Fort đang lo lắng nhìn Peat, đoán già đoán non suy nghĩ của anh, một lần nữa bị kéo về thực tại."

Hả?"

"Ôm anh một cái được không?"

Peat yếu ớt nhắc lại yêu cầu của mình một lần nữa, hai tay khẽ đưa lên.Fort không đáp, trực tiếp vòng tay ôm anh ngồi dậy, để cả người Peat đổ gục vào lòng mình.

Thân nhiệt Peat vẫn rất nóng, lòng Fort không một giây nào ngừng lo lắng.Peat thì khác.

Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn nghĩ được hai chữ...Yên tâm.

Từ khi bước chân đến Bangkok, chưa bao giờ Peat cảm thấy yên tâm như bây giờ.

Nép mình trong vòng tay vững chãi của Fort, Peat yên tâm vô cùng.

Tất cả mệt mỏi, lo lắng, bất an, sợ hãi, tất cả đều không còn vương lại chút nào trong lòng anh.

Ngay giây phút này, Peat có thể chắc chắn với bản thân mình rằng, người trước mặt mình đây, thật sự là người mình có thể tin tưởng và nương tựa.

Anh để cả người mình vô lực mà tựa vào lồng ngực Fort, đầu tựa lên bờ vai vững chắc của cậu, không chút kiêng dè nhắm nghiền mắt.

Anh lại có chút buồn ngủ rồi...

Fort cứ im lặng ôm anh trong lòng, một tay nhẹ nhàng mà ôm lấy eo Peat, một tay khẽ xoa xoa lưng anh.

Cậu cứ ôm như thế, cho đến khi cảm nhận được người trong lòng từng hơi thở trở nên đều đặn.

Cậu khẽ gọi, như để chắc chắn xem anh đã ngủ chưa.

Đợi một lúc chỉ thấy từng hơi thở nhẹ nhàng đáp lại, cậu mới buông anh ra, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giường."

Thật biết cách khiến người khác đau lòng..."

Fort vừa đứng dậy khỏi giường, tiếng chuông cửa cũng đồng thời vang lên.

Nop đã đến.Nop là bạn từ thuở nhỏ của Fort, cũng là bác sĩ riêng của cậu.

Gia đình Nop cũng thuộc tầng lớp trung lưu khá giả, nhưng anh lại không tiếp tục theo nghiệp buôn bán của bố mẹ, một mực ra ngoài mở phòng khám riêng, thực hiện ước mơ làm bác sĩ từ nhỏ của anh, đúng với tâm nguyện của ông nội anh.Nop khám rất nhanh, chưa đầy 10p đã đứng dậy bước ra ngoài.

Anh nói với Fort:"Cậu Peat là do làm việc quá sức, thời gian dài dẫn đến suy nhược cơ thể.

Hai hôm nay thời tiết thay đổi, cơ thể yếu không chịu được nên mới ốm một trận.

Tôi có mang theo thuốc hạ sốt và kháng sinh, một chút nữa cậu ấy tỉnh dậy thì cho ăn một bát cháo trắng rồi hẵng uống thuốc, mỗi loại 1 viên ngày ba bữa.

Tôi sẽ kê thêm cho thực phẩm chức năng để cậu ấy hồi phục lại, một tháng này không được làm việc quá sức nữa.

Ngày mai tôi sẽ gửi thuốc đến cho, địa chỉ này nhé?"

Fort thở phào một hơi, tảng đá nặng trong lòng giờ cũng được nhấc lên.

Khuôn mặt đã tươi tỉnh hơn một chút, cậu ngẩng lên nhìn Nop, nói:"Được, cảm ơn anh tối muộn thế này phải chạy đến đây.

""Không sao, tôi là bác sĩ riêng của cậu.

Có bệnh nhân cần tôi sẽ lập tức chạy đến, đây là y đức của một người bác sĩ.

À phải rồi, đây là người quan trọng mà cậu nói hôm trước đó sao?

Anh chưa từng thấy cậu lo lắng đến luống cuống chân tay như vậy bao giờ."

Fort thoáng chốc đỏ mặt, rồi cười:"Phải, chính là cậu ấy."

"Haha, được, anh không can thiệp chuyện cậu yêu đương.

Chỉ là mẹ cậu có nói với anh, bà ấy rất nhớ cậu, đã cả tháng cậu không về rồi.

Dù thế nào thì người thân vẫn là quan trọng nhất, ráng mà sắp xếp thời gian về thăm bà ấy.

Nếu được đưa luôn cả Peat về Chiang Mai chơi cho khuây khỏa, bệnh cậu ấy cũng cần có không gian thoáng đãng để thư giãn mà."

"Được, để em sắp xếp thời gian xem thế nào."

Nop vừa rời đi, trong phòng đã vang lên tiếng gọi yếu ớt:"Fort?

Đi đâu rồi?"

Fort lập tức chạy vào phòng, ngồi xuống bên giường Peat.

Lại một lần nữa, cậu đưa tay sờ lên mặt người con trai, kiểm tra xem thân nhiệt của Peat thế nào."

Anh không sao đâu, không cần lo lắng."

"Anh sốt cao lắm, không sao cái gì.

Để em đi mua cháo cho anh, ăn xong còn phải uống thuốc nữa đó."

Peat vội vàng níu lấy tay người con trai trước mặt, lí nhí nói:"Có thể....

đừng đi không?"

Thật vô lí.

Peat tự cảm thấy bản thân mình thật vô lí.

Nhưng biết làm sao được, chỉ cần một giây không nhìn thấy Fort thôi, cậu sẽ lập tức thấy bất an vô cùng.

Cậu chỉ muốn em ấy lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cậu, không muốn em ấy rời đi..."

Nhưng anh không thể để trong bụng không có gì mà uống thuốc được."

Fort lo lắng đáp, nhưng thấy Peat nhìn mình với cặp mắt long lanh kia, cậu không kìm được lòng.Lúc nào cũng thế, lúc nào cậu cũng thua trước chiêu bài này của Peat.

Fort đưa tay lên trán, lắc lắc đầu:"Cất ngay cái ánh nhìn đấy đi, nếu không em sẽ đè anh ra đấy."

Đảm bảo rằng đầu óc đã hoàn toàn loại bỏ được những thứ không nên xuất hiện, cậu quay sang nói với Peat:"Được rồi, để em nấu cho anh ăn."

-------------------------------------------------------------------------------------------------Chưa có đè nhau đâu, cứ bình tĩnh, chuyện hay còn ở Chiang Mai :)))
 
Trân Quý Cả Đời Dành Cho Em[Fanfic_Fortpeat]
Chap 3.


"Không sao, anh không thấy mệt nữa rồi.

Anh... muốn nhìn thấy em."

"Đúng là cái đồ yêu nghiệt, làm anh không được yên phút nào mà!!!"

------------------------------------------------------------------------------------------------------Fort đặt Peat nằm xuống giường, dặn dò anh nằm cẩn thận, rồi cậu bước ra khỏi phòng, cứ thế tiến thẳng vào nhà bếp.Mở tủ lạnh ra, Fort lấy ra một ít rau xanh, một ít thịt băm còn xót lại, rồi bắt đầu nấu nướng.

Gì chứ một bát cháo cậu làm được, không có gì khó với đại thiếu gia Sengngai có gia đình quản lí một chuỗi resort này cả.

Lạch cạch nấu nướng trong nhà bếp, Fort không để ý Peat đã bước ra ngoài từ bao giờ.

Anh ngồi xuống chiếc bàn an bên cạnh bếp, chống tay lên cằm ngắm nghía dáng vẻ nghiêm túc nấu nướng của Fort.

Anh chưa từng nghĩ một người con trai như Fort biết nấu ăn, lại còn nấu ăn thành thục đến như vậy.

Đúng là, có chút bất ngờ.Fort chăm chú làm xong xuôi mới ngẩng mặt dậy, phát hiện Peat đã ngồi ở đấy chăm chú nhìn cậu từ bao giờ.

Cậu cất tiếng hỏi:"Sao anh lại đi ra đây?

Áo khoác cũng không thèm mặc, đã đỡ sốt đâu mà sao lại cứ chủ quan chẳng lo lắng gì đến sức khỏe của mình như vậy chứ?"

"Không sao, anh không thấy mệt nữa rồi.

Anh... muốn nhìn thấy em."

Peat nói, mặt bất giác đỏ lên từ lúc nào không hay.

Anh cố cúi xuống giấu đi sự ngại ngùng đang viết rõ trên mặt mình, nhưng đáng tiếc là đã bị Fort nhanh mắt bắt được."

Chẳng phải người ngại nên là em sao, P'Peat?

Anh ngại gì chứ?"

"Không... không có mà..."

Fort bật cười, trầm ngâm ngắm nhìn gương mặt khả ái đến siêu lòng của Peat.Trời ơi, con cái nhà ai mà dễ thương hết mức thế này!!!"

Không được, mình nhất định phải giấu kĩ món bảo bối này, tuyệt đối không thể để rơi vào tay người khác được!"

Fort nghĩ trong đầu vậy đấy, lại còn thầm gật đầu một cái thể hiện quyết tâm của bản thân.Peat thì chẳng biết quyết tâm mãnh liệt vừa bừng lên trong đầu chàng trai đứng trước mặt mình, chỉ thấy hành động gật đầu cái rụp của Fort, trong lòng anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ."

Hm, thật giống một chú Golden to xác, đáng yêu quá."

Bát cháo được Fort nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Peat.

Mùi gạo nấu nhừ thơm lừng, qua bàn tay chế biến của Fort khiến cái bao tử từ chối tiếp nhận đồ ăn của Peat đột nhiên dấy lên một trận biểu tình quyết liệt.Anh ngại ngùng đưa tay xuống bụng, mặt ửng hồng.Tất tần tật biểu cảm của anh đã được nong Golden thu vào mắt, nhìn anh mà ôn nhu mỉm cười.

Cậu múc một muỗng cháo đưa lên, nhẹ nhàng thổi bớt nhiệt đang bốc hơi, rồi đưa tới trước mặt anh của cậu:"Nào P'Peat, aaa đi nào"Peat ngượng ngịu, muốn giành lấy muỗng cháo từ tay Fort:"Anh tự ăn được mà, không cần phải chăm vậy, anh đâu phải con nít."

Nong Golden nhất quyết không đưa, cứ một mực đòi đút:"Không phải con nít mà cơ thể suy nhược cũng không biết không nói, làm em một trận như kiến bò trên chảo nóng, anh mà không ngoan ngoãn ăn em sẽ nói người ta tới tiêm cho anh đó."

Peat nghe tới tiêm thì xanh mặt, ngoan ngoãn há miệng đón lấy muỗng cháo thơm lừng, nuốt xuống bụng.

Đời này anh sợ nhất là tiêm !!!Fort thấy anh của cậu ăn ngoan như vậy, trong lòng dấy lên nỗi hân hoan lạ kì.

Nhưng không bao lâu, cậu lại thấy xót xa vô cùng, anh ấy sợ một mũi kim bé tí, lại để cho bản thân làm việc tới kiệt quệ sức lực.

Nếu không phải nghiệp diễn là đam mê của Peat, nong Golden sớm đã bắt lấy anh ấy đem về nhà nuôi, ngày ngày cho ăn sung mặc sướng, sớm sớm mà béo tốt hồng hào, một mình cậu hưởng rồi.

Nuôi thêm mười người nữa thái tử gia Chiang Mai cậu cũng thừa sức, chứ đừng nói là một mình trân quý mình hạc sương mai của cậu!!!Nong Golden nhoắng cái đã đút xong cho Peat bát cháo to bự, khiến anh ấy chỉ có thể ngồi đó ngả người ra sau lười biếng mà xoa xoa cái bụng trắng nhỏ đã có phần căng tròn vì no.Fort để anh ạ ngồi ngoan ở ghế, bản thân thì đứng dậy dọn dẹp.

Xong xuôi, cậu lấy thuốc đã kê ra cho Peat, tiện tay rót thêm nửa cốc nước ấm.

Đưa tay sờ lên trán Peat, tay còn lại đặt lên trán mình, Fort thở hắt ra một hơi.

Peat cuối cùng cũng đã hạ sốt rồi!"

P'Peat, bây giờ anh uống thuốc, rồi ngủ thêm một giấc nữa, qua sáng sớm ngày mai sẽ đỡ hơn rất nhiều."

Fort vừa nói vừa đẩy nắp đựng thuốc đến trước mặt Peat.Peat ngoan ngoãn cầm lấy uống sạch, bộ dạng thật giống một chú thỏ con trắng trắng mềm mềm vô cùng nghe lời.

Nếu trên đầu Peat mọc ra thêm hai cái tai, chắc là sẽ bị Fort sờ đến hồng hào cả lên mất.Mắt Fort đong đầy ý cười yêu thương, nuốt trọn từng cử chỉ của Peat vào bụng mà giấu đi.

Đợi anh uống xong thuốc, cậu dìu anh vào phòng, đặt Peat nằm xuống giường, cẩn thận mà dịu dàng chỉnh chăn chỉnh gối cho anh.

Xong xuôi, cậu đứng dậy định đi thì đột nhiên tay bị một lực kéo lại."

Fort, đi đâu vậy?"

Peat dương cặp mắt thỏ con long lanh nhìn Fort.

Hai má anh dần nóng lên.

Anh không muốn mối yên tâm này rời khỏi tầm mắt mình chút nào."

Em nhờ Team đem quần áo tới để thay, chắc giờ cũng sắp tới rồi nên em ra ngoài đợi lấy.

Hôm nay em phải ở đây chăm anh, nhỡ may nửa đêm anh xảy ra chuyện gì thì sao."

Peat vốn chỉ định níu tay nhóc Golden lại thêm một chút, nào ngờ nhóc tuôn ra một tràng khiến anh dần đỏ mặt tía tai, vội vàng mà thả ra để cho cậu nhóc đi mở cửa cho trợ lý.

Anh vốn đang ngượng ngịu, cậu nhóc lại còn cười khẽ một tiếng rồi xoa đầu anh dặn dò một hồi mới đi, khiến lòng anh nhộn nhạo không thôi.Đúng là đồ yêu nghiệt, làm anh không được yên phút nào mà!!!*
*
*
Aizooo tôi đưa Nong Jum và anh Đào trở lại sau 2 năm rùi đâyyy!

Vốn dĩ tôi không định tiếp tục câu chuyện này vì thời gian drop đã lâu, nhưng vì vẫn còn người đọc và ủng hộ tôi tiếp tục nên tôi cảm động lắm huhu, tôi quyết định viết tiếp cuộc tình dang dở này, nhất định phải từ từ mà đọc đó nhéeee.

Dù chỉ còn 1 độc giả, tôi cũng sống chết mà lạch cạch bàn phím tới cùng!!!!!
 
Back
Top