Tâm Linh TRẤN MA ĐẠO NHÂN TRUYỆN

Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 20: Trận Chiến Đêm Trăng


Trời đã về đêm, hôm nay nóng bức hơn mọi ngày.

Lại chẳng có nổi một ngọn gió nên vì thế đã nóng lại càng nóng hơn.

Thằng Minh nằm ngủ lăn quay trên tấm phản trong nhà, ông Tấn bảo cứ để yên cho thằng bé ngủ, thế là nó ngủ một mạch lì bì từ trưa đến giờ chưa dậy.

Thằng Mẫn thấy thế thì cứ ở yên trong phòng mà quạt cho em ngủ.

Nhìn anh em nó thương nhau mà ai cũng thấy cảm động.Ngoài sân thầy Lĩnh, ông Tấn, ông Ba và ba anh thanh niên kia ngồi xung quanh cái bàn mà hóng gió.

Ông Ba cởi phăng cái áo để lộ tấm lưng trần trùi trụi, vừa lấy cái quạt quạt lia lịa- Quái, sao đêm nay nóng quá!Ba anh thanh niên kia cũng trong hoang cảnh tương tự ông Ba, có cậu chốc chốc còn ra sau nhà xối mấy gàu nước rồi lại lên ngồi.Ông Tấn thì ngồi xếp bằng trên cái ghế bành, mắt nhắm lại thiền định.

Còn thầy Lĩnh, ông vẫn săm soi thanh Thất tinh kiếm từ chiều đến giờ.

Màu đỏ của thanh kiếm như có ma lực, mê hoặc mọi ánh mắt nhìn vào nó.Chiều giờ, cứ mỗi lần nhìn vào nó, thầy Lĩnh lại có cảm giác rạo rực trong người.

Từng luồng khí nóng lạnh cứ chạy khắp sống lưng.

Phần vì nhớ lại kí ức trận chiến ngày xưa.

Kỉ niệm lại bỗng chốc ùa về lần nữa.

Nó cứ chập chờn, lờ mờ ẩn hiện trong đầu ông.

Cảm giác oi bức bên ngoài cộng thêm cái ngột ngạt bên trong ấy quả khiến cho người ta khó chịu.

Bên ngoài, đúng như lời dặn lão xã trưởng cử người canh gác liên tục.

Cứ chốc chốc lại có một đoàn hơn chục tên lính đi ngang qua, đèn đuốc sáng trưng cả một góc đường.- Sao rồi?

Anh lại nhớ về trận chiến ngày xưa à?

Ông Tấn đã mở mắt ra tự lúc nào, tuy nhiên ông vẫn giữ tư thế thiền định ấy.- Hà hà, cũng ngót nghét mấy chục năm rồi, mới lại được thấy nó.

Dễ gì thấy được bảo bối trấn phái này chứ - Thầy Lĩnh vừa cười vừa nói- Đây là Thất tinh huyết kiếm, có thể gọi là cấp sức mạnh cao nhất của nó.

Lần này ý trời cho ta có được nó là may mắn lắm, nhưng cũng chứng tỏ cái thứ chúng ta sắp đối diện cũng chẳng hề đơn giản gì.- Đúng vậy!

Nó vốn dĩ đã có oán khí của vật chủ, lại cộng thêm mấy chục mạng người.

Cũng may, không có nguyệt thực chứ nếu không!

E là nó luyện thành quỷ vương mất.- Tuy bảo kiếm đã có trong tay, nhưng phần thắng củng chỉ bỏ ngỏ.

Con này so với con ngày xưa sư phụ anh tiêu diệt thì phải gọi là hơn gấp bội.

Anh nhìn trời xem, oán khí đậm đặc quá.

Lúc em đi đến đầu thị xã là đã biết có chuyện rồi.

Ai ngờ lại gặp phải loại quỷ này. – Ông Tấn chắp miệng rồi nói tiếp- Mà anh đừng nhìn chằm chằm vào nó như vậy!

Trước đây, em từng nghe sư phụ nói qua.

Khi thanh Thất Tinh Kiếm đã biến đổi, thì nó đã có một chút quỷ linh trong đó!

Nếu không cẩn thận sẽ dễ dẫn đến mê muội mà hại người hại mình, diệt vong trong sớm muộn.

Lúc trưa em đã có cảm nhận được sự mê hoặc của nó nên mới ngồi thiền để tịnh tâm lại.

Anh cũng nên cẩn thận với nó điThầy Lĩnh gật gù, nhưng tay và mắt vẫn dính chặt vào thanh kiếm.

Đúng thật, chiều giờ ông đã cảm nhận được sự mê hoặc này rồi, nhưng vẫn cứ muốn để yên đó xem quỷ khí của nó mạnh đến mức nào.

Thế mà đã cầm từ chiều đến tối mà không hay biết.- Chú Tấn, chú nói cho anh nghe!

Đã có ai bị thanh kiếm này mê hoặc chưa?

Và hậu quả như thế nào?Nghe đến đây!

Ông Tấn ngồi trầm ngâm, nhìn ra phía xa xa, chốc chốc lại thở dài.

Thầy Lĩnh định nhắc lại câu hỏi thì ông Tấn vội nói- Trời hôm nay nóng quá, thôi em ra sau làm gàu nước cho mát đãThầy Lĩnh không hỏi nữa, dưa mắt nhìn ông Tấn rồi cười cười.

Thanh Thất tinh kiếm lúc này đã được ông cất vào túi.

Nhìn nữa chắc phải đến sáng mất.Đám người cứ ngồi như thế đến sáng.

Phần vì nóng phần vì chờ đợi, hồi hộp không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Ngày thứ 49 cũng đã đến!

Tờ mờ sáng, Ba đứa đệ tử của ông Tấn đã ra chợ chuẩn bị giấy tiền vàng bạc, đồ lễ cho đêm nay.

Còn thầy Lĩnh cùng ông Tấn thì vẽ một đống bùa bằng giấy vàng và máu chó mực rồi xâu lại thành từng xâu.Đến trưa thì lão xã trưởng cùng hơn 20 tên lính đến đứng trước cửa, lão ta bước đến chỗ thầy Lĩnh- Thầy, ta đưa mấy đứa đến phụ lập đàn lễ như thầy nói hôm qua.

Thầy cứ tùy ý sai bảo chúng nó.

Tui xin phép cáo lui- Cảm ơn ông đã giúp đỡ.

Chào ông! – THầy Lĩnh nhẹ nhàng đápCơm nước xong xuôi, đoàn người kéo ra bãi đất trống bên ngoài thị xã.

Đám lính được ba người thanh niên kia chỉ đạo chở đất đắp đàn.

Cái pháp đàn là một nền đất bằng phẳng được đắp cao đến hơn 3 mét.

Xung quanh từng hàng từng hàng dây bùa chồng chéo lên nhau.Thầy Lĩnh cùng ông Tấn tay cầm la bàn, cứ quay đủ hướng mà chỉ trỏ bàn bạc với nhau.Đến chiều, mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong.

Thầy Lĩnh hoàn thành nốt những bước cuối cùng đó là dựng một cây tre to chính giữa pháp đàn.

Trên đó gắn rất nhiều bùa và được tạt máu chó mực lên.Ông Tấn thì dặn dò ba đứa đệ tử những việc mà tối nay chúng cần làm.

Ba người họ xem ra đã chuẩn bị rất kĩ cho tối nay, không một chúng run sợ cũng như rối trí.

Trái lại còn rất hứng khởi về cơ hội học đạo trong tối này.

Quả đúng là đệ tử của Huyền môn tông phái, rất có cốt cách của đạo nhân – Thầy Lĩnh nghĩ thầm trong bụngTrời đã bắt đầu xập tối, dân cư xung quanh đều được lệnh di tản đi cả.

Đám lính của lão xã trưởng sau khi đắp đàn xong cũng xin về nốt.

Thành ra chí còn có đúng năm người bọn họ ở lại pháp đàn.

Hơn chục ngọn đuốc được thắp lên, sáng rực cả một góc trời.Thầy Lĩnh vận một bộ quần áo đạo sĩ màu vàng, tay cầm thanh kiếm gỗ đứng trên pháp đàn, mắt đảo liên tục về mọi hướng.

Còn ông Tấn đứng gần đó, tay lần lần cái xâu chuỗi trên tay.

Ba anh thanh niên kia thì mỗi người một góc, chốc chốc lại đi vòng vòng như canh gác.Đêm nay trăng sáng lắm, ánh trăng chiếu rọi làm mọi vật như rõ ràng hơn.

Gió cũng hiu hiu thổi mang đến cảm giác bình yên và dễ chịu.

Tựa hồ như có thể ngục gục bất cứ lúc nào.

Đột nhiên từ đâu, một luồng gió cực mạnh thổi đến, làm quả nửa số đuốc trên pháp đàn tắt ngúm- Hahahahahhaha Đạo huynh đem cả bạn tới à?

Đêm nay nháo nhiệt quá nhỉ?

HhahahhahaNăm người nín thở hướng về phía nơi phát ra tiếng nói ấy.

Trong màn đêm, dần dần hiện ra.

Một người mặc bộ bà ba màu trắng đang lửng thửng bước đếnThầy Lĩnh nhíu mày, khẽ nói- Thạch Sinh, hắn tới rồi.

Cuối cùng cũng tới.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 21: Trận Chiến Đêm Trăng (tiếp theo)


Thạch Sinh đã xuất hiện, hắn ta vận một bộ đồ bà ba trắng, tóc búi lên cao.

Vẫn khuôn mặt đen xạm và hai hàng lông mày hếch lên ấy.

Hắn ngạo nghễ bước đến.- Chà chà!

Hôm nay có gánh cải lương về hát hay sao mà đèn đuốc sáng bưng thế này.

Còn có cái sân khấu cao cao kia nữa.

Nhìn đã con mắt quá – Thạch Sinh nói với vẻ bỡn cợtThầy Lĩnh không nói không rằng, chỉ trừng mắt nhìn hắn.- Chào ông anh, ông anh đến một mình bộ không sợ à? – Ông Tấn từ trên pháp đàn nói vọng xuốngBa đứa đệ tử của ông lăm lăm thanh kiếm gỗ trên tay, thằng nào thằng nấy to cao như con trâu mộng, bắp chân bắp tay nổi gân cuồn cuộn.- Đường đường là Mao Sơn Chính Phái mà lại ỷ đông hiếp yếu, lại còn ăn hiếp thân già như tui.

Coi bộ chơi không đẹp rồi. – Lão ta lại tiếp tục bỡn cợt- Ông kia, đừng nhiều lời.

Hôm nay thầy trò tụi tui đã chuẩn bị sẵn để đưa con quỷ kia về chầu Diêm Vương.

Còn ông!

Giờ quay đầu là bờ vẫn còn kịp đấy – Một trong ba đệ tử của ông Tấn lên tiếngHahahahahahahahahahaThạch Sinh cười... hắn ta cười một tràng to- Thằng nhỏ đây coi bộ cũng mạnh miệng lắm, đã mua hòm sẵn chưa?

Ba đứa mày to như thế chắc cái hòm cũng phải lớn lắm.

Có thiếu tiền thì để tao cho mượn này.

HahahahahaBa người lúc này máu nóng đã dồn lên đến não, mặt người nào người nấy đỏ bừng bừng.

Tay nắm chặt thanh kiếm gỗ, tựa hồ như muốn xông vào mà cho tên kia một bài học- Chào đạo huynh.

Ông xem ra cũng là người hiểu biết.

Tui khuyên ông lần cuối, nhân lúc con quỷ chưa biến thành quỷ vương, ông hãy giao củ ngãi ra.

Chúng ta tiêu hủy nó đi.

Đừng ham mê chút lợi ích mà gây hại cho nhân gian.

Sau này xuống Âm Tào Địa Phủ, liệu có thể siêu sinh được hay không? – Thầy Lĩnh lúc này mới lên tiếng- Siêu sinh?

Ta mà có được sức mạnh ấy, thì cần gì siêu sinh?

Ta bất tử, ta có thể sánh ngang với trời đất mà?

Hahaha Lũ ngu muội như các ngươi thì làm sao mà biết được chứ- Nếu đã đến nước này, xin đành phải đấu với ông một trận – Ông Tấn vừa nói vừa phất tay ra hiệuBa đồ đệ của ông Tấn tay lăm lăm thanh kiếm gỗ tiến đến.

Thạch Sinh lúc này lùi lại mấy bước thủ thế.

Một người giơ thanh kiếm lên, xông đến trước mặt lão.

Mũi kiếm chỉ còn cách người chừng hơn một gang tay.

Lão ta lách người một cách nhẹ nhàng để tránh né, đồng thời dùng tay đẩy nhẹ vào vai cậu thanh niên kia.

Một luồng kình lực đẩy cậu ta bay ngược về sau mấy thước, cả năm người kinh ngạc trước sự việc vừa xảy ra.

Một cái đẩy tay nhẹ nhàng, làm sao có thể uy lực như thế đượcHai người còn lại đồng loạt giơ kiếm xông lên, hai mũi kiếm một nhằm vào đầu, một nhằm vào ngực mà hướng đến.

Đứng trước đòn hiểm như thế, nhưng Thạch Sinh lại không một chút biến sắc, hắn ta lại nhẹ nhàng lách qua phía bên trái né khỏi hai mũi kiếm.Cậu thanh niên bị hất ngã lúc nãy cũng đã đứng dậy, giơ thẳng mũi kiếm hướng đến Thạch Sinh.Ba người cứ liên tục tung ra những đòn hiểm, những đường kiếm khó đỡ.

Nhưng lạ thay, Thạch Sinh – hắn ta luôn tránh né chúng một cách dễ dàng.

Miệng còn nở một nụ cười cợt nhả.Bỗng hắn ta sấn tới phía ba người, đưa tay nắm cả ba lưỡi kiếm- Chơi thế đủ rồiVừa dứt câu, hắn xoay nhẹ bàng tay!

Cả ba lưỡi kiếm gãy làm đôi trước ánh mắt kinh ngạc của ba cậu thanh niên kia.

Tiếp đến, hắn đưa tay tung chưởng về phía họ, cả ba người bật ngược về phía sau, lộn nhào xuống đất.

Máu mũi, máu miệng cứ thế mà trào ra.Hắn ta toan xông đến phía họ thì một vật nhằm hướng hắn mà bay đến, hắn vội vàng bật ngược ra sau tránh né.ẦmVật kia cắm thẳng xuống đất rồi phát ra một tiếng nổ.

Thì ra đó chính là một thanh kiếm bằng đồng, lưỡi kiếm đã cắm quá nửa xuống đất.

Ông Tấn từ trên pháp đàn nhảy xuống, đưa tay rút thanh kiếm lên rồi chỉa thẳng về phía Thạch Sinh, nhìn thủ pháp của ông, không ai tin đây là một ông già đã hơn 60 tuổi- Bần đạo xin được chỉ giáo mấy chiêuÔng Tấn không tung đòn ngay, ông giơ thanh kiếm lên thủ thế rồi đi vòng vòng quanh hắn ta để thăm chừng.

Tên Thạch Sinh không một chút quan tâm, hắn vẫn đứng yên đó không thèm nhìn hành động của ông Tấn.

Thậm chí hắn còn nhắm mắt lại, ra bộ chọc tức ông.VụtThanh kiếm lao đến phía hắn ta, tiếng lưỡi kiếm xé gió nghe thật lạnh lùng.Thanh kiếm đâm tới, Thạch Sinh lại như lúc nãy, lắc nhẹ thân mình để né mũi kiếm.XoạtHắn ta trợn mắt, nhìn xuống hông.

Cái áo bà ba của hắn đã bị toạt một đường, máu rướm ra.- Chà, cũng ghê gớm nhỉ.

Xem ra đánh với ông cũng có chút hứng thú.

Chứ không như ba thằng nhóc con vô dụng kia.

Nào!

Lên đi hahaThạch Sinh vừa nói vừa đưa tay vẫy vẫy ông Tấn, coi bộ hắn thích thú lắm.Lưỡi kiếm lại một lần nữa giơ lên và hướng thẳng đến phía Thạch Sinh, lần này hắn không tỏ còn tỏ vẻ khinh thường nữa, nhưng đâu đó trên môi vẫn nở một nụ cười nhạt.

Hắn nhanh nhẹn lùi lại né tránh lưỡi kiếm sắc bén, đồng thời giơ chân tung một cú đá ngược lại phía ông Tấn.Gặp đòn phản công bất ngờ, ông Tấn vội vàng tránh né nhưng không kịp.

Lãnh trọn cú đá ngay giữa bụng.

Ông bị hất lùi lại mấy bước, thở hắt từng hơi.- Haha, tưởng đâu ông ngon lành lắm, mới có một cú đá mà khổ sở thế kia.

Thôi!

Về nhà dưỡng già đi, tội nghiệp tội nghiệp – Thạch Sinh lại tiếp tục bỡn cợt- ĐỪng nói nhiều, tiếp chiêuÔng Tấn vừa nói vừa dậm chân lấy thế lao thẳng đến hắn ta, đường kiếm lúc này nhanh và dứt khoát hơn rất nhiều.

Tên Thạch Sinh nhíu mày, hắn ta cũng lao đến phía ông TấnHai người đối đầu nhau, ông Tấn liên tục tung ra những nhát kiếm hiểm, còn tên Thạch Sinh kia thì cũng chẳng phải dạng vừa, hắn ta vừa né vừa liên tục trả đòn.

Hai bên giao đấu với nhau một hồi lâu, ông Tấn bấy giờ đã thấm mệt, từng đường kiếm đã trở nên nặng nề hơn.

Còn tên kia, hắn ta vẫn giữ nụ cười bỡn cợt ấy trên môi.- Mệt rồi à ông già?

Hay ông về nghỉ ngơi rồi tối mai mình chơi tiếp nhé.

Thắng một ông già cũng đâu vẻ vang gì Hahahhaha- Đừng nhiều lời tên kia, Sư Phụ!

Mình cùng lên

Ông Tấn cùng 3 cậu thanh niên đồng loạt xông lên, những mũi kiếm tới tấp bay đến làm Thạch Sinh giật mình lùi lại.

Hắn gầm gừ gì đó trong miệng rồi nhanh chóng sấn tới, lúc này có vẻ hắn mới trổ hết thực lực của mình ra.

Từng đòn thế vô cùng thâm độc, nhắm vào tử huyệt của bốn người.Họ nhanh chóng bị đánh bật ra, máu mũi máu miệng trào ra ào ạt.

Ông Tấn thì bị đánh bay ra xa hơn năm thước.

Ông phải lấy thanh kiếm cắm xuống đất để giảm bớt lực.- Hahahaha Bọn yếu kém

Thạch Sinh – hắn ta cười ngạo ngễ chỉ vào bốn người đang nằm la liệt dưới đất- Tao...

Tao liều chết với màyÔng Tấn nắm chặt đốc kiếm toan lao tới- Tấn!

Để đó cho taGiọng thầy Lĩnh từ trên pháp đàn vang lên.

Dứt câu ông nhảy xuống đất, giơ tay chặn ông Tấn lại- Em nghỉ ngơi đi, đêm nay còn dài.

Để đó cho ta.Ông Tấn nghe thế lúc này mới lùi lại, thở dốc từng hơi, ánh mắt trừng trừng nhìn tên đạo sĩ Miên kia.Thầy Lĩnh tiến đến trước mặt Thạch Sinh, không nói không rằng.

Ông giơ tay tỏ ý mời hắn xuất chiêu trước.

Vẫn cái điệu bộ đó, hắn chẳng mảy may để ý đến thầy Lĩnh.Không chờ đợi thêm, thầy Lĩnh lao đến, chớp mắt đã tiến đến sát bên Thạch Sinh, hắn ta lúc này tuy bất ngờ nhưng cũng kịp giơ hai bàn tay ra đỡ đòn.

Tiếng da thịt chạm nhau lụp bụp!

Hai bên đều bị bật ngược ra, thoái lui mấy bước.

Thạch Sinh bật ra sau, chân vô tình vướng phải sợi dây bùa mắc từ trên pháp đàn xuống đất.

Hắn toan lao đến chỗ thầy Lĩnh thì chân bị vướng vào không sao gỡ ra đượcNhân cơ hội ấy, thầy Lĩnh móc trong túi ra một lá bùa, ông bắt quyết rồi phóng đến chỗ hắn ta.

Lá bùa dính vào bắp chân làm hắn ta lập tức ngã quỵ xuống đất!- Mày... mày dùng đòn hèn hạ.

Mày sẽ phải hối hận, tất cả chúng mày sẽ phải chết!Nói dứt câu, hắn ta móc ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trên có một lá bùa nhỏ.

Hắn đưa tay tháo lá bùa ra rồi hét lớn- Còn chờ gì nữa, củ ngãi của mày đây.

Đến đây, đến đây!Chiếc hộp gỗ được mở ra, một làn khói đỏ như máu lan tỏa khắp chiếc hộp.

Gió bắt đầu thổi mạnh, từ đâu, một cái bóng đỏ rực bay đến- Hahahahahaha Con tao đến rồi, con tao đến rồi.

Tất cả chúng mày, tất cả chúng mày sẽ phải chết.

Mau!

Giết đi, giết hết chúng nó đi rồi ta sẽ trả lại cho con thứ con cần.

HahahaCái bóng màu đỏ kia bấy giờ đã hiện nguyên hình là một người phụ nữ, phần thân trên rõ ràng hình thù, nhưng còn phần dưới, chỉ là một làn khói màu đỏ rực, mờ mờ ảo ảo.

Nó đưa mắt nhìn chiếc hộp, một ánh mắt đầy quỷ dị.

Miệng nó nở một nụ cười quái đảnHé hé hé héThạch Sinh – Hắn ta như cảm nhận được điều gì đó không ổn, liền vội đóng nắp hộp lại.

Hắn ta loay hoay tìm lá bùa lúc nãy......

Chết, nó đâu rồi!

Hắn toan định chạy đi, nhưng lá bùa của thầy Lĩnh vẫn còn ở trên chân làm hắn không tài nào nhúc nhích nổi bàn chân.Con Quỷ lập tức bay đến chỗ hắn, nó giơ hai bàn tay trắng toát bóp lấy cổ hắn- Mày giấu nữa đi, mày ra lệnh cho tao nữa đi hahahahaha

Thạch Sinh trợn tròn mắt, khuôn mặt hắn bấy giờ đã khiếp hãi đến tột độ.

Từng tiếng ú ớ ú ớ phát ra từ cổ họng bị bóp chặt của hắn.AaaaaaaaaaaTiếng kêu rú trong khiếp sợ của hắn vang lên, bàn tay con Quỷ đã đâm xuyên qua ngực hắn tự lúc nào, máu phun ra thành vòi.

Nó móc trái tim của hắn ra khỏi lồng ngực, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Tiếp đến nó giơ hai tay banh miệng hắn raXoẹtMiệng hắn bị xé toạt ra đến mang tai, hắn đổ gục xuống trên vũng máu.

Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Năm người phía thầy Lĩnh chỉ biết đứng đó mà nhìn trong sự kinh sợ.

Tàn ác quá!Con Quỷ cúi xuống đưa tay nhặt lấy chiếc hộp gỗ, ánh mắt nó tràn đầy sự sung sướng.

Nó nhìn vật trong cái hộp ấy không rời mắt.

Thầy Lĩnh lúc này chợt sực tỉnh, ông rút ra một lá bùa ném về phía con quỷBùmMột tiếng nổ vang lên, con quỷ bay người tránh né khỏi tiếng nổ ấy.

Nó quay ngoắc lại nhìn thầy Lĩnh bằng ánh mắt tức giận.

Ông Tấn cùng ba anh thnah niên kia cũng đã thủ thế- Mấy đứa, bày thất tinh ngũ hành trậnTiếng ông Tấn vang lên kèm theo tiếng dạ ran của 3 người còn lại.

Bốn người xếp thành trận đồ Thất tinh, Thầy Lĩnh đứng ở giữa bắt quyết niệm chú.

Mấy hàng dây bùa xung quanh pháp đàn bất chợt sáng rực lênKHAITiếng thét của thầy Lĩnh vang lên, từng lá bùa trên dây lần lượt bốc cháy rồi nhằm hướng con quỷ mà bay đến.

Hơn chục sợi dây rực lửa đan vào nhau như tấm lưới, chụp lên người con quỷ.

Nó hét lên trong đau đớn, vội vàng tránh né nhưng không kịp.

Nó giãy dụa coi bộ đau đớn lắm, nó càng cựa quậy thì những sợi dây ấy càng siết chặt hơn.Từng lá bùa lần lượt nổ tanh tách, kèm theo tiếng kêu la của con quỷ.

Lúc này nó đã giãy dụa ít đi, nằm im thoi thóp.

Mấy lá bùa cũng đã cháy gần hếtTHUTiếng thầy Lĩnh lại vang lên, năm người thu lại trận pháp.

Con quỷ lúc này vẫn nằm im dưới đất.

Nó phát ra từng tiếng rên nghe rất thảm thiết.- Xem ra chỉ có thế này, sư phụ để con diệt nó.

Một anh đệ tử của ông Tấn, tay lăm lăm thanh kiếm gỗ toan xông tới chỗ con quỷ- Khoan đã! – Thầy Lĩnh nhíu mày gơ tay cản lạiÔng lại rút một lá bùa từ trong áo ra, niệm chú rồi ném về phía trước.

Con quỷ nhanh chóng bay người tránh né lá bùa.

Anh thanh niên kia kinh ngạc, nếu lúc nãy dại dột xông lên thì chắc anh ta bây giờ cũng giống như tên Thạch Sinh kia rồi.- Hahaha, xem ra ông cũng giỏi đấy tên đạo sĩ

Con quỷ vừa cười vừa nói.- Ăn trọn Thất tinh ngũ hành trận thì sức mạnh của mày đã giảm gần phân nửa rồi, còn lớn giọng được hay sao?

Xung quanh đây đã bày sẵn trận đồ, chỉ có nước giết ta thì người mới có thể thoát khỏi đây thôi.

Đừng tìm đường thoát chi cho mất công!Như bị nói đúng ý đồ, con Quỷ gầm gừ, nghiến răng ken két- Tên đạo sĩ, ngươi nghĩ chỉ với chút bùa phép là có thể nhốt được ta sao?

Được, ngươi muốn chết thì ta sẽ toại nguyện choVừa dứt câu con Quỷ lao đến chỗ năm người đang đứng, nó giơ hai bàn tay nhọn hoắc hướng về phía họ, cả năm người vội vàng tránh né.

Ông Tấn giơ thanh kiếm lên xông đến, ba anh đệ tử cũng lao theo.

Bốn lưỡi kiếm đồng loạt cắm sâu vào người con quỷ, nhưng lạ thay chỉ như đâm vào không khí.Con quỷ chẳng một chút đau đớn, nó đưa tay gạt một cái, hai trong số ba anh đệ tử ngã ngửa ra sau.

Hai người còn lại thì né được cú tát ấy nhưng cũng phải lùi lại thủ thế.Thầy Lĩnh lúc này đã ở trên pháp đàn, trên tay ông là thanh Thất tinh huyết kiếm.

Ông lâm râm đọc chú.

Còn thanh kiếm thì rung lên bần bật trong tay ôngÔng Tấn và ba anh thanh niên kia biết mình phải câu giờ cho đến khi thầy Lĩnh đọc xong thần chú khai kiếm.

Họ lại một lần nữa lao lên, nhằm thẳng con quỷ mà xông đến!

Một cú tát lại bay tới, lần này có vẻ mạnh hơn lần trước nhiều!

Một anh thanh niên trúng phải, bay qua một bên, bất tỉnh!

Ông Tấn cắn đầu ngón tay, bôi vào lưỡi kiếm.

Thanh kiếm bằng đồng sáng rực lên, nhắm thẳng ngực con quỷ mà đâm tới.Lần này cũng chẳng khác lần trước là bao, thanh kiếm như đâm vào không khí.

Ngược lại ông còn hứng trọn cả bàn tay con quỷ vào ngay giữa ngực.

Ông ngã lăn quay ra sau, thổ huyết.

Hai anh thanh niên kia thấy thế thì lùi lại, đỡ ông dậy.

Con quỷ liền lao đến chỗ họ!

CHết rồi, chết rồi!Xoẹt xoẹt BùmMột tiếng nổ ầm trời vang lên, pháp đàn lúc này phát ra một luống ánh sáng chói lòa.

Tiếng sét, là tiếng sấm sét.

Một tia sét đánh thẳng xuống pháp đàn nơi thầy Lĩnh đang đứng.

Tất cả hướng mắt lên đó, thầy Lĩnh mắt long sòng sọc, tay cầm thanh Thất tinh kiếm chiả thẳng lên trời.

Bàn tay ông nổi chằn chịt đường gân máu, còn thanh Thất tinh kiếm thì đỏ rực.Thầy Lĩnh nhìn chằm chằm về phía con quỷ, miệng hét lớnKHAIThanh kiếm lúc này bay ra khỏi tay ông, bay thẳng về phía con quỷ.

Nó vội vàng tránh né khỏi đường kiếm kia.

Tuy nhiên kì lạ thay, nó né đến đâu thì thanh kiếm bay đến đó.

Từng nhát kiếm sượt qua người nó nghe xoẹt xoẹt.

Nó kêu lên đau đớn, cứ tránh né trong tuyệt vọng.Thầy Lĩnh rút ra một lá bùa, lâm râm niệm chú rồi phóng đến con quỷ.

Nó đang mải mê né tránh thanh Thất tinh kiếm nên chẳng mảy may đề phòng.

Lá bùa bay đến trúng ngay đầu nó, nó khựng lại.. mắt mở trừng trừng.

Thanh thất tinh kiếm lúc này bay thẳng đến cắm ngay chính giữa ngực nó.Một tiếng nổ đinh tai nhứt óc vang lên, kèm theo tiếng rú đau đớn của con quỷ!

Khói bụi bay lên mù mịt cả một góc.

Chốc sau, làn khói bụi tan đi hết, chẳng thấy con quỷ kia đâu nữa, chỉ thấy thanh Thất tinh cắm xuống đất.

Còn chiếc hộp gỗ của tên Thạch Sinh cũng đột nhiên bùng cháy, tiếng lèo xèo kèm theo tiếng rên rỉ khóc lóc vang vọng.Không khí im lặng đến lạ thường, thầy Lĩnh đổ gục xuống đất vì kiệt sức.

Ông Tấn cùng hai anh thanh niên chạy đến

Mắt thầy Lĩnh lúc này đã lờ đờ, ông không còn nhận thức được trước mắt mình là gì nữa.

Trời đất dần dần tối sầm lại...

Ông chỉ văng vẳng nghe tiếng ông Tấn rồi ngất đi.- Xong rồi!

Anh Lĩnh ơi xong rồi!
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 22: Bức thư bí ẩn


Những tia nắng buổi sáng chiếu thẳng vào mặt làm thầy Lĩnh choàng tỉnh, ông toan bật dậy nhưng vừa nhấc được hai vai lên thì đã ngã vật xuống giường.

Toàn thân không một chút sức lực, xem ra ông đã kiệt sức sau trận chiến với con quỷ kia.- Chú Lĩnh!

Chú Lĩnh tỉnh rồi, chú tỉnh rồi – Tiếng ông Ba la lớnThằng Minh, thằng Mẫn từ ngoài sân lật đật chạy vào.

Ông Tấn cũng vội vã từ gian sau mà chạy đến.- Hà hà, tốt rồi!

Anh tỉnh rồi – Ông Tấn coi bộ vui vẻ lắm

Thầy Lĩnh lúc này chỉ nhấc được mỗi cái đầu, ông cố rướn lên, cười khổ- Mấy giờ rồi chú Ba?

Đêm qua tui ngất đi lúc nào không hay- Đêm qua gì mà đêm qua, chú bất tỉnh nhân sự hơn bảy ngày rồi đấy – Ông Ba vừa cười vừa nóiThầy Lĩnh trợn tròn mắt như không tin vào những gì mình vừa nghe.

Ông đã bất tỉnh một khoảng thời gian lâu như vậy ư?

Toàn thân đau nhức, cựa quậy tựa hồ cũng khó khăn vô cùng.

Ông đưa mắt nhìn xuống cánh tay, từng đường gân máu nổi chằn chịt vẫn còn đó, như là vết tích của một trận chiến khốc liệt đã qua.- Thế!

Mọi người đều ổn cả chứ?

Có ai bị thương không?- Em với ba thằng đệ tử chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một ngày là khỏe.

Mấy hôm nay mọi người ai cũng đều lo cho anh hết – Ông Tấn vừa nói vừa lấy hai bàn tay nắm chặt lấy tay thầy Lĩnh- Thế!

Chúng nó đâu cả rồi? – Thầy Lĩnh vừa nói vừa ngước nhìn xung quanh- À!

Em sai tụi nó đi công việc rồi.

Khi nào anh khỏe hẳn thì em sẽ nói chuyện này với anh.- Chuyện gì thế? – Thầy Lĩnh ngạc nhiên hỏi- À!

Chỉ là chút chuyện nhỏ.

Nhưng anh cần phải khỏe hẳn để đi chuyến nàyThầy Lĩnh lúc này lại càng tò mò hơn, chuyện gì mà ông Tấn có vẻ bí mật thế?- Hay là!

Con Quỷ kia vẫn chưa trị được hẳn?- Không không!

Chuyện ấy xong cả rồi.

Con quỷ kia bị tiêu diệt bởi thanh Thất tinh kiếm rồi.

Anh chớ lo!Thầy Lĩnh định hỏi thêm thì ông Tấn đã đứng dậy bước ra sân.

Còn ông Ba thì từ lúc nào không rõ đã cầm chén thuốc đợi sẵn.Nghỉ ngơi được gần một ngày thì tuy vẫn còn yếu nhưng thầy Lĩnh đã có thể ngồi dậy và đi lại được.

Đêm hôm ấy, mọi người ra ngồi uống trà ở cái bàn ngoài sân.

Thầy Lĩnh bắt đầu gặn hỏi- Tấn!

Nói cho anh về cái chuyện lúc sáng đi.

Rốt cuộc là có chuyện gì?Ông Tấn không nói gì, đưa tay vào túi áo móc ra một tờ giấy- Anh đọc đi.Thầy Lĩnh đưa tay cầm lấy.

Thì ra nó là một bức thư, mở đầu còn có hai chữ kính gửi.

Thầy Lĩnh mới xoay sang giơ tờ giấy trước ngọn đèn dầu mà chăm chú đọc" Kính gửi Thầy Lĩnh

Nghe danh thầy là người có pháp lực cao thâm, trừ ma diệt quỷ nức tiếng gần xa.

Nay trong nhà có Quỷ dữ quấy nhiễu.

Mong thầy chiếu cố mà đến tiêu trừ nó.

Tiền bạc thù lao thầy muốn bao nhiêu cũng được.

Tình hình quá cấp bách nên không thể đến tận nơi gặp thầy được, xin đành mượn lá thơ này cùng chút ít tiền mọn coi như là câu chào hỏi.

Nếu thầy chiếu cố thì xin đến Xã Đông Phong, huyện lị Nhân Trạch, tỉnh Cần Thơ, hỏi đường đến nhà Ông Bá hộ Minh Kỳ.

Cảm tạ"- Chuyện này! – Thầy Lĩnh gấp tờ giấy lại nhìn ông Tấn- Lá thơ này được một cậu thanh niên đưa đến vào năm hôm trước, trong cái bao thư còn có một xấp tiền hơn năm chục đồng bạc – Ông Tấn vừa nói vừa lấy ra một cái bao thư rồi nói tiếp- Lúc đó anh còn đang bất tỉnh, không biết phải giải quyết thế nào.

Còn cậu thanh niên kia vừa đưa xong thì chạy mất.

Em muốn trả lại cũng không được.

Nên em sai ba đứa nhỏ đi đến đó xem xét tình hình ra sao rồi biên thơ về báo lại.

Mấy ngày rồi chúng nó không có tung tích gì cả, em cũng đâm lo.

Nếu hôm nay anh mà không tỉnh lại chắc ngày mai em cũng sẽ khăn gói đến đó xem có chuyện gì.Thầy Lĩnh trầm ngâm- Em làm thế là cách tốt nhất rồi!

Giờ anh cũng đã tỉnh lại, để đó ngày mai anh em mình cùng đi.- Sao được?

Anh vừa mới khỏe lại đây mà.

Có gì mai em đi trước!

Chắc không có chuyện gì đáng lo đâu.

Anh cứ thong thả hai ba hôm nữa rồi đi cũng được.

Mà sợ lúc đó em đã giải quyết xong rồi ấy chứ hà hà- Không được, cứu người như cứu hỏa!

Hơn nữa anh cũng đã khỏe lại.

Em chớ lo, mai cùng đi.Ông Tấn toan khuyên can nhưng trước ánh mắt có phần kiên định của thầy Lĩnh thì ông chỉ còn cách nghe theo.Sáng hôm sau, hai người khăn gói lên đường, còn hai đứa nhỏ gửi lại cho ông Ba chăm sóc.

Mất hơn một ngày đường thì họ cũng đã đến nơi.

Xã Đông Phong là một xã nằm ở nơi khá hẻo lánh, xung quanh bốn bề bao phủ toàn là sông nước.

Hai người hỏi khắp nơi thì không một ai biết đường, loay hoay tìm mãi mới có một anh chèo đó biết đường, nhưng cũng phải trả cho anh ta tới mấy đồng để dẫn đường đến đó.Đến nơi, anh kia nhận tiền rồi lật đật chèo đi mất hút.

Trước mặt thầy Lĩnh và ông Tấn lúc này là một con đường mòn nhỏ, bên vệ đường có một hòn đá lớn khắc ba chữ Xã Đông Phong.Hai người cứ đi độ hơn hai chục phút thì những mái nhà đầu tiên cũng xuất hiện.

Khác xa với sự hẻo lánh, heo hút của đoạn đường đến đây, Đông Phong hiện ra trước mắt hai người là một xã sầm uất.

Nhà cửa san sát nhau, đèn lồng, đèn tây treo khắp nơi.

Tựa hồ còn hơn cả thị xã Ngọc Ký nữa.Trời cũng đã bắt đầu tối, ông Tấn kéo thầy Lĩnh vào một quán ăn bên đường.

Chị chủ quán đon đả chạy ra mời chào, giới thiệu đủ các món từ bình dân cho đến đặc sản.

Trong quán đông nghịt, phải hơn hai, ba chục người đang ngồi ăn.

Ngoài đường cái, người ta đi lại nhộn nhịp, tiếng cười nói ồn ào.

Thật không tránh khỏi sự choáng ngợp.Thức ăn nhanh chóng được bưng ra, toàn là những món ngon miền sông nước cả.

Nào là Cá lóc nướng trui, Ếch chiên giòn, .....vv.

Ông Tấn toan giơ đôi đũa lên gắp thì thầy Lĩnh đưa tay cản lại.

Ông móc trong túi ra một lá bùa, lẩm nhẩm đọc chú rồi đưa lên ngang mắt ông Tấn.Một cảnh tượng kinh hãi hiện ra trước mắt!

Trên bàn không phải là những món ngon như trước, mà thay vào đó là từng dĩa dòi bọ đang bò lúc nhúc.

Xung quanh bấy giờ là một quang cảnh hoang tàng, đổ nát chứ không phải sầm uất, đèn đóm sáng trưng như lúc nãy.Những con người kia vẫn ngồi đó, nhưng có điều khuôn mặt họ giờ đã biến đổi.

Hiện nguyên hình là những khuôn mặt tái xanh, trắng bệch, hai hốc mắt đen ngòm sâu hun hút.- Chết rồi, lạc vào làng ma rồi anh ơi – Ông Tấn khẽ khều thầy LĩnhBà chủ quán lúc nãy lại chạy ra, trên tay bà ta là một đĩa toàn rắn rết đang bò.

Cánh tay bà ta lòi cả mấy cái xương trắng hếu.

Khuôn mặt bà ta mới đúng là kinh dị, một nửa khuôn mặt đã bị phân hủy, dòi bọ bò đầy trong hốc mắt, có con còn rớt cả xuống bàn trước mặt ông Tấn.

Ông nhất thời giật mình đánh rơi đôi đũa xuống đất.Đám người kia quay ra, họ đưa mắt nhìn về phía hai người.- Có chuyện rồi!Thầy Lĩnh vừa nói vừa nhìn ông Tấn, đám người kia bắt đầu đứng hết cả dậy rồi từ từ tiến đến.

Ông Tấn lúc này như đã trấn tỉnh lại, ông đưa tay vào cái túi rút thanh Thất tinh kiếm ra

Thanh kiếm bống rực sáng chói lòa, tỏa ra ánh sáng đỏ rực như thiêu đốt ánh mắt của đám người kia.

Chúng hét lên rồi trong chớp mắt biến mất.

Còn bà chủ quán kia toan chạy đi thì bị thầy lĩnh phòng một lá bùa trúng vào lưng không làm sao nhúc nhích được.

Bà ta hét lên đau đớn- Asaaaaaa Ông ơi, ông tha cho tui.

Ông ơi...Đau quá.- Nói!

Sao dương số đã tận, không lo đầu thai.

Còn ở đây quậy phá?- Ông!

Ông tha cho tui....

Tụi tui đâu muốn.

Do có ...ÁaaaaaaaaaBà ta hét lên một tiếng rồi tan biến trước sự ngỡ ngàng của thầy Lĩnh, ông đã làm gì đâu?- Anh Lĩnh, nơi này?- Đông Phong nếu anh đoán không lầm thì là một ngôi làng ma.

Còn lá thơ... chắc hẳn có người dở trò.- Vậy, mấy thằng đệ tử của em... rồi giờ mình phải làm sao?- Cách tốt nhất bây giờ là quay ngược lại con đường lúc nãy, hy vọng gặp được một ai đó để hỏi thêm chút ít thông tinÔng Tấn gật đầu làm theo, lấy thanh Thất tinh kiếm cất lại trong túi rồi dứng dậy.Hai người cứ thế, lần mò trong bóng tối trên con đường mòn nhỏ.........
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 23: Kẻ Giấu Mặt


Thầy Lĩnh cùng ông Tấn, hai người cuối cùng cũng lò dò ra đến tảng đá lúc nãy.

Thầy Lĩnh xem ra vẫn còn chưa khỏe hẳn, lại vừa phải sử dụng pháp lực nên ngồi phệch xuống đất mà thở hổn hển.

Ông Tấn khẽ lau mấy giọt mồ hôi trên trán rồi quay sang thầy LĩnhHai người nhìn nhau chẳng nói chẳng rằng, bỗng phía xa xa có tiếng gọi vọng tới- Hai ông ơi!

Có đi ghe không?Ông Tấn quay ra, thì ra là người chèo đò lúc chiều.

Ông vội vã đáp lại- Chú gì đó ơi!

Lại đây, chở tụi tui về lại bến đò lúc chiều đi.

Bao nhiêu cũng trả!Chiếc ghe từ từ cập bến, anh thanh niên kia nhảy xuống, trên tay cầm sợi dây chảo kéo chiếc ghe vào hẳn bờ.

Ông Tấn thấy thế cũng chạy đến giúp- Cậu thanh niên này, gặp được cậu tụi tui mừng quá.

Sao cậu lại biết mà quay lại đây?- Tui có việc đi ngang qua, nhìn qua thì thấy hai người còn ngồi ở đây nên mới kêuÔng Tấn cũng không nói gì thêm, quay ra đỡ thầy Lĩnh dậy.

Anh thanh niên đưa họ về lại bến đò, hai người lang thang đến tận khuya mới tìm được chỗ thuê trọ.

Cả ngày chưa có gì bỏ bụng, ông Tấn xem ra đói lắm, nhưng phần vì bữa ăn khủng khiếp vừa chừng kiến cộng với việc thấm mệt nên hai người cứ thế nằm vật xuống mà ngủ như chết cho đến sáng.Sáng hôm sau, ông Tấn tỉnh dậy.- Quái!

ở đâu ra thế này?Ông khẽ đưa tay lay thầy Lĩnh dậy- Anh Lĩnh!

Anh Lĩnh.

Anh nhìn xemNghe tiếng gọi của ông Tấn, thầy Lĩnh mở mắt ra nhìn về hướng ông ấy chỉ.Trên bàn, hai tô cháo thịt bằm lớn để tự bao giờ, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút.

Xem ra chỉ mới vừa được bưng vào thôi.

Mà cửa phòng vẫn đóng, ai vào chẳng lẽ ông Tấn không biết?

Hai người bước xuống giường, đến gần thì phát hiện trên bàn không chỉ có hai tô cháo kia, mà còn có một tờ giấy được gấp gọn gàng được đặt bên dưới một cái túi giấyThầy Lĩnh đưa tay cầm lấy mảnh giấy rồi mở ra.

Lại là một lá thư!"

Chào thầy

Hôm qua chỉ là màn dạo đầu nhẹ nhàng.

Xem ra thầy Lĩnh đúng là người có tài, bên cạnh lại còn có bảo vật thiên hạ vô địch.

Chuyện xã Đông Phong thầy giải quyết nhanh gọn trong chớp mắt quả là xứng đáng với năm chục đồng bạc thù lao.

Nay tui lại có việc muốn nhờ thầy!

Cách đây chừng nửa ngày đường về hướng Nam, bên cạnh con sông Liễu giang là làng Thanh Mộc.

Cách đây chừng mấy hôm có con rắn thành tinh quấy nhiễu dân lành.

Thầy có thể làm cũng được, không làm cũng được.

Chỉ là có ba người đang chờ thầy đến đón về đấy

Giờ thì mời thầy ăn sáng!

Yên tâm, không có độc đâu.

Cảm tạ"Thầy Lĩnh nhìn sang ông Tấn, lúc này đang loay hoay mở cái túi giấy kia- Cái này!

Là sợi dây chuyền của thằng NhânÔng Tấn tay run run cầm sợi dây chuyền bạc trên tay, thầy Lĩnh thấy thế liền đưa ông tờ giấy, ra hiệu bảo đọc.

Đọc xong, ông đưa mắt nhìn thầy Lĩnh.- Thế này!

Mình phải làm sao đây anh?Thầy Lĩnh ngồi phệch xuống ghế, đưa tay cầm lấy tô cháo giơ trước mặt ông Tấn- Ăn cho no đi rồi đến Thanh Mộc chứ sao.- Anh... anh coi bộ vẫn chưa khỏe hẳn.

Hôm qua mới dùng một chút pháp lực đã ngã quỵ rồi.

Anh ở đây tịnh dưỡng đi.

Để em đi- Em chớ nói thế.

Sức anh ra sao anh biết!

Vả lại từ đầu đều là chỉ đích danh anh, ba đứa đệ tử của em cũng vì thế mà liên lụy.

Anh không đứng ra giải quyết chuyện này thì sao xứng đáng làm đệ tử của Mao Sơn nữa.Ông Tấn cũng không biết nói gì, chỉ chắp hai tay lên cảm tạ.

Hai người ăn xong thì khăn gói ra ngoài bến đò, ông Tấn vừa định gọi một chiếc sẵn tiền hỏi đường thì một giọng nói quen thuộc vang lên- Hai ông!

Đi đến làng Thanh Mộc phải không?

Qua đây tui chởLại là anh thanh niên hôm qua, sao anh ta lại biết mình định đi đâu?

Hai người mới tiến lại gần, thầy lĩnh cất tiếng hỏi- Chào cậu thanh niên, sao cậu biết tụi tui muốn đi đến làng Thanh Mộc?- À!

Sáng nay có người đến nói với tui, là sáng nay đứng dưới bến đợi hai ông, đưa đến làng Thanh Mộc.

Người ta còn đưa cho tui năm đồng bạc lận.

Nào!

Hai ông lên đây đi, tui chở đi cho lẹ – Cậu ta vừa cười vừa nóiThầy Lĩnh đưa mắt nhìn ông Tấn, xem ra chủ nhân bức thư đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.Đến quá trưa thì hai người đến nơi.

Lần này khác hẳn ngôi làng ma hôm qua, chiếc ghe vừa cập bến thì đã có một đám người đứng đợi sẵn ở đó.

Một ông lão cỡ chừng hơn 70, đầu tóc đã bạc gần hết tiến xuống, nhìn ông Tấn rồi nói- Thầy là thầy Lĩnh phải không?

Tụi tui đứng đợi thầy từ sáng sớm đến giờ.

Mừng quá, cuối cùng thầy cũng tới- Không không, lão nhầm rồi!

Đây mới là thầy Lĩnh mà ông đang chờ - Ông Tấn xua tay rồi chỉ thầy LĩnhÔng già kia tỏ vẻ ngạc nhiên, người thầy pháp ông chờ đợi lại là một người đàn ông trung niên hay sao?

Xem ra đúng là tài không đợi tuổi.

Ông ta vội quay sang cúi đầu trước thầy Lĩnh- Ây..

Thiệt là thất lễ quá.

Tại thầy trẻ quá.

Tui có mắt như mù.

Mong thầy đừng quở phạtThầy Lĩnh đưa tay nâng ông ta lên, khẽ nói- Không sao không sao!

Cái vấn đề quan trọng là tại sao ông và mọi người biết tui mà chờ?- Nói nào ngay, vừa qua trong làng từ đâu xuất hiện một con rắn lớn lắm.

Nó trú ngụ trong một cái ụ đất lớn ở cái lũy tre bên ngoài làng.

Trâu, bò, gà vịt cứ mất dần đi.

Có hôm dân làng hè nhau phá bỏ cái ụ đất ấy, cốt là để bắt được nó trừ hại cho làng.

Nhưng phá banh cả cái ụ chẳng thấy nó đâu, chỉ thấy mấy mảnh da rắn dài cả chục thước cùng xương trâu xương bò đủ cả.

Tưởng nó sợ nên bỏ đi mất hút, ai ngờ qua một đêm thì có chuyện, những ai tham gia phá cái ụ đấy đều bị vật.

Người thì hộc máu mà chết, người thì khóc lóc lăn lộn như con rắn rồi cũng tắt thở.

Càng kinh hãi hơn khi hôm sau cái ụ lại mọc lên như cũ, dân làng chả ai dám bén mảng đến.

Cách đây mấy hôm, tui có nhận được một bức thơ!

Báo là có thầy Lĩnh chuẩn bị hôm nay sẽ đến nên từ sáng sớm tụi tui đã ra bến đón.Xem ra, mọi đường đi nước bước, đều đã được sắp đặt từ trước rồi.- Nào, giờ hãy chỉ đường cho tụi tui đến cái ụ đất ấy xem nào – Ông Tấn vội vã giụcHai người theo chân ông già lúc nãy cùng một đám dân làng hiếu kì đi theo sau.

Đi được một đoạn thì ông ta dừng lại, đưa tay chỉ về cái lũy tre cách đó hơn hai chục thước- Đấy, nó nằm ở trong đó.

Tui chỉ dám dẫn thầy đến đây thôi!

Thầy cẩn thậnHai người tiến đến cái lũy tre trước mấy chục cặp mắt hiếu kì và ái ngại dõi theo phía sau.

Đi hơn hai chục bước thì cái ụ đất hiện ra.

Nó khá lớn, nhìn như một nấm mồ to.

Đất xung quanh bị đào bới vẫn còn dấu tích, bên trên có một cái lỗ khá lớn, hai người trưởng thành có thể chui vừa.

Xem ra , cái con vật bên trong có kích thước không nhỏ.Ông Tấn sắn tay áo toan tiến lại cái lỗ ấy thì thầy lĩnh vội đưa tay ngăn lại- Từ từ đãNói rồi ông lấy trong túi ra một cái la bàn, giơ ra hướng về phía ụ đất kia.

Cây kim bất chợt quay tít không ngừng.

Thầy lĩnh mới cắn đầu ngón tay, trích máu bôi lên cây kim.

Nó bất chợt quay chậm lại rồi dừng hẳn.

Mũi kim chỉ vào góc phía bên trái cái ụ đất.

Thầy Lĩnh nhanh chóng rút ra một lá bùa, đọc chú bắt quyết rồi phóng vào trong cái lỗ sâu hun hút ấy.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, cái ụ đất tựa hồ như muốn nổ tung ra.

Thầy Lĩnh quay ra sau hét to- Mấy anh thanh niên, lại đây đào chỗ này lên mau.Cả đám người ở sau, không một ai dám bước lên.

Hậu quả của việc đào cái ụ chắc hẳn chẳng ai quên được.

Họ cứ đứng thừ người ra, thầy Lĩnh một lần nữa lại hét lên- CÒn không mau lên!

Nó mà sổng mất thì đại họa cho cả làng đấy.

Mau lên!Ông già kia như bừng tỉnh, vội vàng kêu mấy anh thanh niên làm theo lời thầy Lĩnh.

Bốn năm anh thanh niên bạo gan lấy cuốc xẻng chạy đến mà hì hục đào.

Được hơn mười phút thì một cái hầm lớn lộ ra.

Khác hẳn mấy hôm trước, họ chỉ tập trung đào cái ụ kia.

Thì ra đây mới chính là cái hang thật của nó.

Bên trong cái hầm tối om, sâu thăm thẳm tựa hồ như không thấy đáy.Thầy Lĩnh ra hiệu cho họ né sang một bên rồi tiến đến miệng hầm, ông móc ra một sấp bùa, đốt lên rồi quẳng xuống dưới.

Mặt đất lại tiếp tục rung chuyển, lần này coi bộ còn dữ dội hơn lần trước nữa.

Lại nghe như có tiếng phì phò, gầm rú bên dưới.Bỗng nhiên mọi thứ im bặt, vài anh thanh niên tò mò tiến lại gần, đưa mắt nhìn xuống dưới cái hầm tối om ấy.- Nguy rồi!

Tất cả tránh raTiếng thầy Lĩnh hét lớn, đám người kia giật mình vội chạy ra khỏi miệng hầm.ẦmmmMột tiếng nổ vang trời, cái miệng hầm đã lớn lại càng lớn hơn, mặt đất rung chuyển như bên dưới có thứ gì đó sắp chui lên.

Thật vậy, từ dưới hầm.

Một con rắn khổng lồ vọt lên, nó dài phải hơn ba chục thước, nó há cái miệng cùng hai cái răng nanh nhọn hoắc về phía thầy Lĩnh.

Miệng nó phì phò, mùi hôi tanh tởm lợm bốc lên nồng nặc.Đám dân làng hốt hoảng chạy tán loạn, chỉ một vài người bạo gan thì còn đứng ở xa xa nấp rồi nhìn về phía con rắn kia.

Thầy Lĩnh và ông Tấn vẫn đứng yên đó, thanh Thất tinh kiếm đã ở trên tay ông Tấn tự khi nào.

Vẫn là cái ánh sáng đỏ rực huyền ảo ấy.

Thầy Lĩnh đột nhiên thấy rạo rực trong lòng, ruột gan nóng bừng bừng một cách khó chịu.

Nó thôi thúc ánh mắt ông nhìn về phía thanh Thất tinh kiếm, một sự mê hoặc đến lạ thường làm ông bỗng chốc quên bén đi sự hiện diện của con rắn khổng lồ trước mặt.Con rắn thấy thế liền lao thẳng về phía thầy Lĩnh, nó há cái miệng to khổng lồ, tựa hồ có thể nuốt gọn thầy Lĩnh chỉ trong một lần cạp.

TÌnh thế nguy cấp nhưng thầy Lĩnh vẫn không phản ứng gì, ông Tấn biết có sự chẳng lành liền giơ thanh Thất tinh kiếm rồi phóng đến chỗ con rắn.Thanh kiếm đâm xuyên qua cuốn họng nó một cách dễ dàng, con rắn gầm rú trong đau đớn.

Nó toan trườn xuống hầm chạy trốn thì thầy Lĩnh lúc này sực tỉnh.

Ông vội móc ra một lá bùa, nhanh chóng phóng đến chỗ con rắn.Vừa trúng đòn hiểm từ Thanh thất tinh kiếm, lại dính phải lá bùa của thầy Lĩnh.

Con rắn lăn lộn giãy dụa trông đau đớn lắm.

Nó phì phò, gầm rú nhưng tuyệt nhiên không thể trườn đi được, chỉ có uốn éo, cựa quậy trong tuyệt vọng.Ông Tấn lúc này mới nhặt lại thanh THất tinh kiếm, tiến lại gần.

Nhằm chính giữa đầu nó mà cắm xuống.

Con rắn rú lên trong đau đớn rồi im bặt, ông Tấn thở hổn hển rút thanh kiếm ra khỏi sọ nó, quay ra sau nhìn thầy Lĩnh với cặp mắt ái ngại.

Đám dân làng bấy giờ mới chạy ra, hô hào nhau mà chặt đầu con rắn.

Mặt người nào người nấy cũng mừng rỡ.

Ông Tấn dặn mọi người rưới máu chó mực, gà trống rồi đốt xác nó.xuôi, ông quay sang phía thầy Lĩnh, định hỏi về biểu hiện kì lạ lúc nãy thì thầy Lĩnh đã ngã gục xuống đất, bất tỉnh lúc nào không hay.Trời cũng đã xế chiều, ông Tấn xin ngủ lại một đêm tại làng rồi sáng hôm sau đi sớm.

Suốt cả đêm, thầy Lĩnh cứ lên cơn co giật rồi nói mớ, khiến ông Tấn một phen khổ sở chăm nom.Tờ mờ sáng hôm sau, gà còn chưa gáy thì ông Tấn đã nghe bên ngoài cửa có tiếng rì rầm.

Không thắp đèn vội, ông ghé tai nghe xem là tiếng gì- Đã chuẩn bị xong cả chưa?- Rồi!

Hôm nay có bốn thằng đào cái hầm đó, ba đứa bị đánh thuốc chết rồi.

Còn một đứa chắc cũng không qua khỏi sáng nay.- Được, chốc nữa nhớ hố to "Thầy Lĩnh giết người, thầy Lĩnh hại người" để đám dân kia nói theo nghe chưa- Dạ, ông cứ yên tâm.

Hai người họ chắc ngủ say rồi, không biết gì đâu.- Bây giờ lo đi hô hào đám kia đi, kẻo chần chừ đến sáng chúng chạy mất.

Mà nhớ, nếu chống trả, cứ đánh cho chết bỏ cũng đượcCuộc nói chuyện giữa hai người bí ẩn bên ngoài như làm ông Tấn tỉnh cả ngủ, đợi hai người kia đi mất.

Ông vội vàng lay thầy Lĩnh dậy- Anh lĩnh!

Anh lĩnh.

Nguy rồi.

Có kẻ muốn hãm hại chúng ta.

Anh LĩnhThầy Lĩnh giật mình choàng dậy, ông nghe loáng thoáng những gì ông Tấn kể lại.

Ông nghiêm mặt lại- Cứ để chúng nó đến đây, mình không làm gì thì việc chi phải sợ mà bỏ trốn- Anh nhìn lại anh đi, đứng thẳng còn không nổi thì lấy gì chống lại đám người điên cuồng đó.

Nghe em, chúng ta lánh mặt đi, đợi anh khỏe hẳn rồi mình quay lại làm rõ trắng đen cũng chưa muộnThầy Lĩnh đứng phắt dậy, toan la ông Tấn thì nhanh chóng ngã quỵ xuống.

Xem ra, ông thực sự kiệt sức rồi.

Ông thở dài thườn thượt, ngẫm lời ông Tấn nói cúng đúng- Mau thôi anh!

Không thì không kịp nữa.

Ông Tấn lật đật gói gém đồ đạc, dìu thầy Lĩnh lén mở cửa mà chạy.

Ra đến đầu ngõ thì nghe tiếng hét từ xa vọng lại"Thầy Lĩnh giết người, thầy Lĩnh hại người"Cũng với ánh lửa của hàng chục ngọn đuốc sáng rực cả một góc trời.

Hai người thấy thế vội vàng chạy nhanh hơn.

Vừa chạy vừa lăn cuối cùng cũng ra đến bờ sông- Hai ông, lên thuyền nhanh nàoLại cái giọng nói mà hai người không muốn nghe nhất vang lên – lại là tên chèo ghe ấyTIếng la hét vang vọng sau lưng, tình thế cấp bách, không còn cách nào khác.

Ông tấn mới dìu thầy Lĩnh bước lên chiếc ghe- Mau.

Mau chạy điChiếc ghe từ từ rời khỏi bến, ra giữa dòng thì đám người kia cũng đã đuổi đến bến sôngTiếng hò hét, chửi rủa vang vọng một góc.

Thầy Lĩnh mắt nhắm nghiền, khuôn mặt u sầu đã hiện rõChiếc ghe cứ chèo, cứ chèo mãi...

Tiếng la ó vẫn cứ vang vọng.

Nó vang vọng trong đầu thầy Lĩnh!
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 24: Hội Cửu Thần


Gần trưa thì hai người về lại quán trọ hôm qua, ông Tấn quẳng cái túi lên giường rồi nằm vật xuống thở phì phò, hai mắt trừng trừng nhìn lên trời như vừa bước qua cửa sinh tử.

Còn thầy Lĩnh, ông ngồi thừ ra trên ghế.

Đưa mắt nhìn xa xăm, ánh mắt như chứa đựng sự uất giận.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, ông mang phải cái tiếng hại người mà còn tệ hơn là ông trốn chạy khỏi nó, thế thì khác gì ông thừa nhận việc đó cơ chứ?Đang ngồi ngẫm nghĩ thì bên ngoài có tiếng người gõ cửa- Ai đấy? – Ông Tấn cất tiếng hỏi- Tui mang đồ ăn đến cho hai ông đây.

Mau mở cửa

Hai người nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu, có ai gọi đồ ăn đâu?Thầy Lĩnh toan đứng dậy mở cửa thì ông Tấn ra hiệu ngăn lại.

Ông bước xuống giường, rón rén bước đến cửa.

Không vội mở ra hẳn, mà ông đưa mắt nhìn qua cái khe hở trên hai cánh cửa.

Bên ngoài, một cậu thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, tay sách một cái giỏ khá lớn.

Coi bộ dạng cậu ta có vẻ sốt ruột lắm.

Lúc này ông Tấn mới đưa tay gạt cái chốt cửa, chưa kịp mở thì anh kia đã vội đẩy cửa bước vào- Hai ông làm gì mà lâu thế?

Tui đứng đợi nãy giờ.

Đây, cơm nước đây, hai ông ăn đi cho nóng- Cậu thanh niên, tụi tui có gọi những thứ này đâu?- Ông không gọi nhưng có người gọi, họ dặn đem đến cho hai ông.

Thôi tui còn phải đi có việc.

Chào hai ôngAnh thanh niên kia nhanh chóng bước ra khỏi phòng rồi đi mất hút, bỏ lại thầy Lĩnh cùng ông Tấn đang trợn mắt ngạc nhiên.

Xem ra, lại là cái người bí ẩn kia bày ra nữa rồi.

Thầy Lĩnh mở cái giỏ ra, ông lục lọi khắp cả cái giỏ nhưng khác với lần trước.

Không có một mảnh giấy nào trong đó cả.

Chỉ toàn là đồ ăn.- Sao rồi anh Lĩnh?

Không có thơ từ gì hay sao?Thầy Lĩnh lắc đầu trước câu hỏi của ông.- Thôi, ăn đi rồi tính – Ông Tấn nói- Em cứ ăn đi, giờ anh không còn bụng dạ nào mà ăn cho đặng.Ông Tấn nhăn mặt, nhìn thầy Lĩnh với ánh mắt ái ngại- Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện đâu còn có đó.

Sắp tới còn nhiều việc phải làm, ba đứa đệ tử của em không biết sông chết thế nào, còn người bí ẩn kia.

Anh yên tâm, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, mình nhất định sẽ quay lại đó để làm rõ trắng đen.Ông Tấn vừa nói vừa dúi cái chén vào tay thầy Lĩnh, đưa tay cầm lấy đôi đũa, thở hắt ra một hơi, thầy lĩnh nói- Được, mai nay sống chết ra sao, cứ ăn đi đãCơm nước xong xuôi, ông Tấn mới quay sang hỏi thầy Lĩnh- Anh Lĩnh, chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào?- Chuyện gì? – Thầy Lĩnh nhíu mày hỏi lại- Tại sao hôm qua anh lại đứng đực ra như vậy?

Lúc đó nếu thanh kiếm không đến kịp thì chắc giờ anh đã nằm gọn tron bụng con rắn tinh kia rồi.Thầy Lĩnh nghe câu hỏi ấy thì nhíu mày lại, tỏ vẻ ngạc nhiên- Làm gì có?

Lúc con rắn nhảy lên khỏi miệng hầm, anh vẫn đứng đợi sẵn để phóng bùa về phía nó mà.

Nhưng vừa chớp mắt một cái nó đã bị thanh Thất tinh kiếm đâm xuyên.

Anh vội vàng phóng bùa ngay mà.

Hoàn toàn không ngơi nghỉ hay đứng yên phút giây nào.Ông Tấn định nói gì thêm nhưng rồi lại thôi.

Ông bước đi ra khỏi cửa, nhưng rồi nghĩ gì đó, ông quay về phía thày Lĩnh- Có chuyện gì anh nhất định phải nói với em đấy

Nói xong ông đi ra ngoài mất hút............- Anh Lĩnh, anh Lĩnh!

Em tìm được chút manh mối rồi

Ông Tấn từ bên ngoài hớt hải chạy vô, vừa thở vừa nói- Em có chút manh mối rồi.

Em mới lén theo dõi thằng thanh niên chèo ghe chở mình đi, nó gặp một tên bịt mặt ở trong ngõ.

Thế là em xông vô, sau một hồi tra hỏi thì thằng bịt mặt khai ra nó đến từ Cửu Thần Hội.

Hà hà.

Phen này đám kia bị lộ rồiThầy Lĩnh điềm tĩnh, ông không nói không rằng, chỉ tay lên trên bàn.

Một mảnh giấy xếp ngay ngắn đặt trên đó.

Lại một lá thư sao?Ông Tấn tiến đến, mở tờ giấy ra" Chào thầy Lĩnh

Làng Thanh Mộc thú vị chứ?

Con rắn kia tu đã mấy trăm năm mà bị thầy diệt trong tích tắc, thầy quả là cao tay.

Nhưng như thế thì hơi nhàm chán quá, nên chúng tôi mới chuẩn bị chút quà mọn cho thêm phần vui thú.

Chỉ trách đám dân làng kia không giữ mồm giữ miệng.

Sau đó lại có chút náo động không đáng có.

Mong thầy thứ lỗi cho.

Mà thầy cũng không cần phải quay lại làng ấy đâu.

Bên đó giờ chỉ toàn ma thôi, họ không thể đi bêu xấu thầy được nữa.

Cái này thầy phải cảm ơn tôi đó!

Thanh danh đạo nhân thanh cao của thầy vẫn được toàn vẹn

Thầy cứ nghỉ ngơi mấy hôm cho lại sức, ba cậu thanh niên cao to này ngày ăn ba bữa, chăn êm nệm ấm nên thầy cứ yên tâm.

Với lại tôi thấy bên thầy có thanh Thất tinh kiếm coi bộ là bảo bối đó, hôm nào ghé qua cho tôi mượn vài hôm nhá!

Cửu Thần Hội Bái Biệt"Ông Tấn vò nát mảnh giấy rồi đập mạnh xuống bàn- Chúng nó, chúng nó muốn đùa cợt với mình đến bao giờ!

Bọn này có ngon thì ra đánh một trận!Thầy Lĩnh vẫn im lặng, khuôn mặt ông đượm buồn.

Ông nghĩ về số phận của những người làng Thanh Mộc, cả ông và ông Tấn.

Tất cả chỉ là con cờ tiêu khiển của đám người bí ẩn kia.

Ông buồn cho họ, chỉ mới hôm qua thôi vẫn cười nói, bây giờ chỉ còn là những hồn ma oan khuất.- Anh Lĩnh, anh lĩnhTiếng kêu cùng mấy cái vỗ mạnh vào vai làm thầy Lĩnh như tỉnh cơn mê, ông đưa mắt nhìn ông Tấn- Tấn...

Chúng nó muốn Thất tinh kiếm..

Chúng nó muốn thanh kiếmÔng Tấn ra vẻ thản nhiên, ông thở dài- Nếu thanh kiếm này thực sự là thứ chúng muốn nhắm đến.

Thì em sẽ đưa cho chúng, chỉ cần cứu được ba đưa đồ đệ...

Xem ra, thanh kiếm này nó không có duyên với Huyền Môn Phái nữa rồi.- Sao em lại nói thế?

Uy lực của thanh kiếm này em cũng đã biết.

Còn cái Cửu Thần Hội kia chắc chắn không tốt lành gì.

Em định giao trứng cho ác hay sao?- Anh yên chí, thanh kiếm này nếu không biết cách dùng, thì nó cũng chỉ hơn một thanh kiếm bình thường về độ tuổi, vẻ đẹp vậy thôi.

Hơn nữa, để nó ở đây với anh em càng không yên tâm.Như nhận ra mình vừa nói hớ, ông Tấn ngắt ngang câu chuyện, toan quay đi.- Tấn, em có chuyện gì giấu anh đúng không?- Hà hà, làm gì có chuyện gì đâu anh, em nói sảng thôi. – Ông Tấn ra bộ cười trừ- Vậy em nói em không yên tâm là ý gì?

Em nghĩ anh động lòng tham với thanh kiếm hay sao?Ông Tấn vội vàng xua tay tỏ ý không phải- Nếu em đã có ý nghĩ như vậy, thì anh xin phép cáo từ.

Để em khỏi phải thấy bất an khi anh ở đây.Ông Tấn bây giờ như bất lực, ông ngồi phịch xuống ghế, thở dài thườn thượt- Được rồi, đến nước này thì không còn cách nào khác, em đành nói cho anh biết vậyÔng Tấn tiếp tục thở dài rồi nói- Năm trăm năm trước thanh Thất tinh kiếm này ra đời.

Nó vốn dĩ không phải là do chưởng môn đầu tiên của Huyền Môn Đạo Phái tạo nên, mà nói thẳng ra đây là thanh kiếm bị cướp từ tay chủ nhân nó.

Người này vốn dĩ là một anh thợ rèn, tài nghệ làm đao kiếm thì khỏi phải bàn.

Tương truyền thanh kiếm vua nhà Đường bên Trung Quốc dùng để lập quốc cũng là do một tay ông ta làm nên.

Trong một lần nhặt được sa thạch từ trên trời rơi xuống, ông ta mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới luyện thành thanh Thất tinh kiếm.

Thanh kiếm lúc đó có màu đỏ giống như bây giờ vậy.

Nghe đồn nó sáng rực trong đêm, có khả năng hô phong hoán vũ, xoay chuyển càn khôn.

Thậm chí còn có thể tăng tuổi thọ cho chủ nhân của nó.Ông Tấn đưa tay lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi tiếp- Sau khi luyện xong, nhiều người khắp nơi đến trả giá ngàn vạn lượng nhưng ông không bán, chỉ để nó lại bên mình như là vật bất ly thân.

Chưởng môn khi ấy cũng tìm đến, ông đem theo hai rương vàng cùng vô số ngọc ngà chỉ để đổi lấy thanh kiếm.

Nhưng rồi cũng bị từ chối.

Nóng giận vì bị cự tuyệt, cũng như không cam tâm ra về tay trắng.

Chưởng môn cử một đệ tử đêm ấy bí mật vào lấy trộm nhưng vẫn để lại số vàng bạc châu báu kia coi như là tiền bù đắp.

Nhưng ai đâu ngờ, tên kia lấy được thanh kiếm thì nổi lòng tham, ôm cả tiền vàng cùng thanh kiếm trốn mất.

Khi gã thợ rèn phát hiện ra, vì phẫn uất mà ông ta treo cổ tự tử, trước khi chết.

Ông nhìn trừng trừng chưởng môn rồi đưa ra một lời nguyền"Thanh kiếm sẽ vĩnh viễn mất đi quyền năng thượng đỉnh của mình.

Chỉ có chủ nhân thực sự của nó mới thức tỉnh được thanh kiếm.

Và khi thanh kiếm thức tỉnh, bất kể người nào không phải chủ nhân của nó mà cố tình đánh thức nó để phục vụ cho mình thì sẽ nhận lấy hậu quả thảm khốc."

Tên đệ tử kia sau đó bị bắt được, trục xuất khỏi sư môn.

Sau đó hắn ta cũng phát điên mà chết!

Còn thanh Thất tinh kiếm thì mất đi màu đỏ, nó trở thành một thanh kiếm màu xanh ngọc bích cho đến tận bây giờ.- Vậy!

CHủ nhân.... – Thầy Lĩnh đưa ánh mắt về phía ông Tấn- Đúng.

Thằng Minh, có lẽ nó là ông thợ rèn kia chuyển thế.

Khi làm phép hôm ấy!

Em đã cố tình thăm dò xem sức mạnh của thanh kiếm có đúng như lời sư phụ đời trước truyền lại hay không.- Vậy tại sao em không nói với ta?- Em sợ anh lo nghĩ nhiều, em chỉ thấy thanh Thất tinh mạnh hơn thôi, chứ chưa phải đạt đến sức mạnh vốn có của nó.

Vả lại, em nghĩ pháp lực anh đủ cao để có thể không bị thanh kiếm phản ngược lại.

Vì suy cho cùng tuy thằng Minh nó khiến thanh kiếm khôi phục màu sắc nhưng người thức tỉnh thanh kiếm lại chính là anh..

Tiếng sét trong đêm đánh với con quỷ hút máu kia chính là lúc thanh kiếm được thức tỉnh.

Từ hôm ấy trở đi, em luôn để ý đến anh.

Cũng không cho anh cầm thanh kiếm này thêm lần nào nữa, chỉ là hôm qua.

Khi thấy anh trở nên kì lạ khi nhìn thấy thanh Thất tinh kiếm nên em mới tiếp tục lo lắng.- Chuyện này... – Thầy Lĩnh ấp úng- Em cũng không dám chắc về sự linh ứng của lời nguyền kia, và trong tình thế cấp bách lúc ấy!

Em thực sự không còn cách nào khác cả.

Mong anh thứ lỗi cho em, đã đẩy anh vào tình thế nguy hiểm này.- Cho nên em mới cảm thấy bất an khi thanh kiếm ở gần anh?

Ông Tấn không nói gì, khẽ gật đầu.- Không sao cả, nếu lời nguyền kia có thực đi chăng nữa thì anh nghĩ.

Nếu mình dùng thanh kiếm vào việc tốt, trừ yêu diệt ma.

Không trái với đạo trời thì việc gì phải sợ.

Anh cũng có lúc cảm nhận được sự cám dỗ của thanh kiếm.

Nhưng không sao, tịnh tâm thì sẽ được mà.Ông Tấn ánh mắt bấy giờ đã rưng rưng.....

Hai người cứ thế ngồi đó, nhìn nhau mà thở dài từng chặp.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 25: Trao Đổi


Sáng hôm sau, trời mưa to lắm.

Mưa như trút nước, mưa từ sáng sớm cho đến tối muộn vẫn chưa dứt.

Ông Tấn đội mưa đi ra ngoài nghe ngóng tin tức về Cửu Thần Hội bí ẩn kia, còn thầy Lĩnh tranh thủ nghỉ ngơi, thiền định để phục hồi lại công lực.Đến quá trưa thì ông Tấn về, mình mẩy ướt như chuột lột.

Nhìn khuôn mặt chán nản của ông thì xem ra chẳng thu hoạch được gì.

Vẫn như hôm qua, trên bàn thức ăn đã được đem đến!

Cái cảm giác này thực sự khó chịu.

Đám người ở trong tối kia vẫn nắm được mọi hoạt động của hai người, thậm chí còn bị dắt mũi bởi chúng.

Hai người như con rối, xem chừng có thể bị điều khiển bấ cứ lúc nào.Ba đứa đệ tử thì không biết sống chết thế nào, ngay cả một chút tin tức cũng không có.

Mà giờ có muốn đi cứu chúng nó cũng làm gì biết chỗ mà đi.

Lật tung nơi này lên thì với hai cái mạng già yếu này chắc đến sang năm cũng chưa xong.Bực tức không biết làm gì, ông Tấn chốc chốc lại vỗ vào đùi, nghiến răng chèo chẹo.

Cơm canh cứ để yên trên bàn ấy cho đến chiều cũng không ai buồn động đến.

Một không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.................BộpMột viên gạch được ném từ bên ngoài vào thẳng chính giữa phòng nơi hai người đang ngồi.

Thầy Lĩnh và ông Tấn cùng bật dậy.

Ông Tấn chạy ngay ra ngoài xem ai là người vừa ném.

Nhưng bên ngoài chẳng có ai cả.

Ông quay sang nhìn thầy Lĩnh lắc đầuHai người nhìn lại viên gạch thì phát hiện – một mảnh giấy được nhét rất kĩ vào bên trong lỗ gạch.

Ông Tấn mới rút nó ra, thứ hai người chờ đợi cuối cùng cũng đến – Một lá thư"Bến đò nửa đêm

Mượn kiếm"Tờ giấy chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ cụn ngũn, rất khác so với những lá thư trước đây.

Xem ra kẻ bí ẩn kia dần dần lộ ra bản chất của mình rồi.- Tính sao đây anh?- Thế ý em thế nào?Ông Tấn xách cái túi giơ lên- Em đã chuẩn bị cả rồi..............Trời đã bắt đầu tối, cơn mưa bắt đầu ngớt dần.

Đến gần nửa đêm thì tạnh hẳn.

Hai người ra đến bến đò thì đúng nửa đêm.

Bầu trời u ám, không trăng không sao.

Tiếng ếch nhái rêu râm ran xung quanh sau trận mưa.

Họ cố gắng căng mắt ra nhìn xung quanh nhưng chẳng có gì ngoài một bóng đêm mịt mù.

Ông Tấn xách trên tay một chiếc đèn dầu nhưng ánh sáng le lói của nó thì chẳng là gì so với cái màn đêm khổng lồ ấy.

Đi được một đoạn thì phía trước có tiếng người nói vọng lại- Hai ông thật là đúng giờ Hà hàÔng Tấn vội giơ đèn hướng về phía trước mặt, hơn chục bóng áo đen đã đứng đó tự bao giờ.

Tất cả đều bịt mặt, vận một bộ đồ màu đen trông rất bí hiểm.- Kẻ nào sao không lộ diện, còn bịt mặt làm gì thế? – Thầy Lĩnh lúc này mới lên tiếngĐám người kia im lặng, như phớt lờ câu nói của thầy Lĩnh.

Một tên trong đám người ấy đang kéo lê một vật gì đó dưới đất tiến đến chỗ hai người.BịchHắn ta thả vật đó ở chính giữa họ rồi quay trở về chỗ cũ- Chút quà mọn, mong thầy Lĩnh nhận cho

Hai người cúi xuống nhìn-Nhân!

NhânÔng Tấn vội hét lên.

Thì ra là một trong ba đệ tử của ông.

Tay chân anh ta bị trói nghiến, miệng bịt giẻ, trông hốc hác đến tội nghiệp.

Anh ta mở to cặp mắt rưng rưng nhìn ông.

Ông Tấn vội cởi trói cho anh ta.

Thầy Lĩnh dìu anh ta đứng đậy, nhưng vì kiệt sức nên anh ta nhanh chóng ngã quỵ xuống.

Thầy Lĩnh phải choàng qua vai anh ta mà nhấc lên- Còn hai đứa nữa đâu?

Chúng mày làm gì nó rồi? – Ông Tấn lớn tiếng quát- Yên tâm, chúng chưa chết!

Thứ tao cần đâu? – Một tên áo đen lên tiếng- Đưa hai đưa nó ra đây rồi tao đưaĐám áo đen không nói không rằng, toan quay đi.

Ông Tấn vội vàng đưa tay vào cái túiMột luồng sáng đỏ rực lóe lên, nó sáng đến nổi có thể nhìn thấy rõ đám người kia.- Thất Tinh KiếmMột tên áo đen mắt sáng rực, đưa tay định lấy thanh kiếm thì ông Tấn rút tay lại- Mau thả hai đứa kia ra, thanh kiếm này sẽ là của mày.- Lỡ đây là đồ giả thì sao?

Ông không đưa thì hai đứa kia sẽ chết!

Sau khi ta thử kiếm xong thì ta sẽ thả chúng nó.

Cửu thần hội chưa bao giờ thất hứa- Tao lấy gì để làm tin? – Ông Tấn lớn tiếng đáp trả- Ta không cần ông tin.

Vì xem ra ông mất nhiều hơn ta đấy hahaha, thấy chết mà không cứu thì sao xứng đáng làm sư phụ.

Hahaha – Tên áo đen cười một tràng cười khả ốÔng Tấn thở dài, đoạn nhắm mắt, phóng thanh kiếm về phía trước.Hahahahahahahahahaha- Tối mai thả người....

Tối mai thả ngườiÔng Tấn toan đuổi theo nhưng thầy Lĩnh giơ tay níu lại- Cứ đợi đến mai xem sao đã.......Hơn một giờ thì ba người về đến phòng trọ.

Bát cơm để từ trưa đến giờ trên bàn được thằng Nhân giải quyết nhanh gọn trong chớp mắt, ông Tấn cứ đứng đó nhìn đồ đệ với ánh mắt xót xa.

Ăn xong, ông Tấn mới tiến lại- Nhân!

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Con kể đầu đuôi sự tình cho ta ngheCậu ta bỗng chốc nghẹn ngào òa khóc.- Sư Phụ!

Sau khi nghe sư phụ sai bảo tụi con lên đường.

Đến đây thì có một thằng chèo đò, bảo là dẫn đường cho tụi con đến Đông Phong.

Tụi con đến nơi, chỉ nhớ là có ăn một bữa cơm tại đó.

Rồi sau đó cả ba bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy tụi con mới biết là mình bị bắt nhốt trong một cái hầm kín.

Cho đến bây giờ con mới được gặp lại sư phụÔng Tấn xoa xoa đầu cậu ta- Thôi được rồi.

Giờ con đã ở đây rồi.

Không có chuyện gì nữa rồi.

Còn hai đứa kia, chúng ra sao?- Hai sư đệ bị nhốt chung với con, nhưng không ai bị gì cả.Ông Tấn thở phào, cũng coi như an ủi

Lúc này ông mới quay ra chỗ thầy Lĩnh- Theo anh thì chúng nó có chịu thả hai đứa kia ra không?Thầy Lĩnh ngồi yên bất động nãy giờ, nghe được câu hỏi của ông Tấn thì lúc này mới giật mình.

Thì ra kể từ lúc ông Tấn rút thanh Thất tinh kiếm đưa cho đám người kia thì thầy Lĩnh đã như người mất hồn rồi.

Nhưng vì lúc đó mải lo cho anh thanh niên kia nên ông Tấn cũng không kịp để ý đến phản ứng của thầy Lĩnh- Sao?

Em nói gì?Ông Tấn đưa ánh mắt ái ngại về phía thầy Lĩnh, khẽ lắc đầu.

Đêm hôm ấy ba người gần như thức trắng đêm, gần sáng thì vì quá mệt nên anh thanh niên kia ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chỉ còn thầy Lĩnh cũng ông Tấn là ngồi ở đó.Cộc cộcCó tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài, ông Tấn vội vàng chạy ngay ra mở cửa.Cánh cửa vừa mở ra, ông Tấn bật ngửa ra phía sau.

Đôi mắt lộ rõ vẻ khiếp đảm của ông hướng về phía trước.

Lúc này thầy Lĩnh cũng vừa ra đến.

Cũng không khác phản ứng của ông Tấn là bao, thầy Lĩnh như chết đứng trước cảnh tượng trước mặt.Một người bị treo cổ ngay trước cái mái hiên của căn phòng, cặp mắt trắng dã trợn trừng lên, nhưng lưỡi không thè ra, có vẻ trước khi bị treo lên, anh ta đã bị giết chết.- Nghĩa......

Thằng Nghĩa...Ông Tấn lúc này đã định thần lại, miệng lắp bắp.

Ông đưa đôi bàn tay run rẩy với lên cái xác đang treo lủng lẳng ở đó.

Cái xác đó, không ai khác chính là Nghĩa – một trong ba đệ tử của ông Tấn.

Nhưng tại sao anh ta lại bị giết chết một cách tàn nhẫn như vậy?

Cái xác lại bị treo trước cửa phòng của hai người.

Đám người áo đen kia thực sự muốn gì?

Chúng đã có thanh kiếm rồi mà?Thằng Nhân bấy giờ cũng đã tỉnh dậy, cái xác được ba người tháo dây đưa xuống.

Nó ôm cái xác mà kêu gào thảm thiết, luôn miệng gọi tên sư đệ.Ông Tấn lúc này mặt mày đỏ bừng, mắt ông mở trừng trừng căm phẫn.

Ông với tay lên tường lấy thanh kiếm bằng đồng, kéo lê dưới đất rồi nhằm hướng cửa mà đi tới.

Thầy Lĩnh thấy thế vội khuyên can- Tấn!

Em đi đâu đấy?

Tấn!Ông Tấn không mảy may tỏ ý quan tâm đến lời thầy Lĩnh nói, ông vẫn cứ đi.

Thầy Lĩnh giơ chấn đá văng thanh kiếm trên tay ông.- Tấn!

Bình tĩnh lại.

Bây giờ em định đi đâu?

Trả thù ư?

Biết chúng nó ở đâu mà tìm?

Bình tĩnh lại, nhìn đi.

Trong tay thằng Nghĩa kìa.Ông Tấn lúc này mới tỏ ý nghe lời thầy Lĩnh nói, ông đưa mắt nhìn xuống tay Nghĩa, thằng Nhân đang ôm cái xác cũng đưa mắt nhìn theo.

Hai cánh tay gầy gò, cong quắp của cái xác trông thật tội nghiệp, nhưng cái họ chú ý chính là bàn tay phải của Nghĩa, bàn tay gân guốc ấy đang nắm chặt một mảnh giấy.Ông Tấn vội gỡ từng ngón tay, rút mảnh giấy ấy ra mà đọc.

Đọc xong thì dường như cơn giận trong ông càng lúc càng lớn hơn.

Ông bóp mảnh giấy rồi đập mạnh tay xuống bàn.

Chiếc bàn không chịu được nổi lực va chạm ấy, nó gãy làm đôi trước sự bất ngờ của hai người kia.Thầy Lĩnh lúc này tiến đến, đưa tay lấy mảnh giấy từ tay ông Tấn" Cho mượn kiếm, mà chủ kiếm lại không chỉ bày cách sử dụng.

Thì ta cũng sẽ thả người, nhưng không phải người sống.

Xem ra vụ trao đổi này công bằng rồi đó.

Ba ngày sau tại bến đò, mời thầy đến thăm tệ xá của chúng tôi, có người cũng mong được gặp thầy lắm"Thầy Lĩnh mắt nhắm, gấp mảnh giấy lại, ông khẽ thở dài.

Xem ra, đám người này biết nhiều hơn ông và ông Tấn suy đoán.

Chúng thực sự muốn có được sức mạnh tiềm ẩn của thanh Thất tinh kiếm, chứ không phải đơn thuần chỉ là ham mê một thanh kiếm quý.Còn người đệ tử kia, không biết sống chết ra sao!

Đường đi nước bước tiếp theo, nếu sơ xảy thì ai dám đảm bảo cậu ta sẽ an toàn?

Thầy Lĩnh đưa mắt nhìn sang ông Tấn- Lần này, phải vào hang cọp rồi!Hai người nhìn nhau..

Thở dài....

Ngoài trời lại tiếp tục mưa...... không dứt.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 26: Ma Kiếm - Vào Hang Cọp


Sáng hôm sau, ông Tấn thuê một chiếc xe ngựa đưa xác thằng Nghĩa về quê.

Thằng Nhân được giao nhiệm vụ lo ma chay chôn cất cho sư đệ.

Trước khi ra xe, thầy Lĩnh kéo thằng Nhân ra một góc, ông dúi vật gì đó vào túi áo nó rồi dặn dò một hồi lâu.Chiếc xe ngựa dần dần khuất khỏi tầm mắt thì thầy Lĩnh và ông Tấn cũng thu xếp lại đồ đạc để ra bến đò.Hai người ra đến nơi thì khoảng hơn chín giờ sáng, họ cứ đứng đó mà chờ đợi.

Thực ra cũng không biết họ phải chờ đợi ai hay cái gì nữa, chỉ biết một việc đó là phải đứng ở tại cái bến đò này và tiếp tục đợi.

Cơn mưa từ tối hôm qua đến giờ vẫn cứ rả rích, hai người đứng nép bên cái mái hiên bằng lá dừa khô của một căn chòi gần đó, hướng mắt ra dòng sông, trước mặt là con lộ ướt nhẹp và đầy bùn đất lầy lộiĐến quá trưa, mưa càng nặng hạt hơn.

Cả ông Tấn và thầy Lĩnh đều đã bắt đầu sốt ruột, ông Tấn thì cứ đi qua đi lại, còn thầy Lĩnh thì liên tục bấm đốt ngón tay.- Hai ông ơi!

Đi nào!

Tới giờ rồiiiiiiiiiMột giọng nói từ dưới bến vang lên, không ai khác chính là tên thanh niên chèo đò hôm trước.

Ông Tấn mặt phừng phừng toan lao đến đánh cho hắn ta một trận thì bị thầy Lĩnh cản lại.

Tên kia neo chiếc ghe lại, nhảy lên bờ rồi tiến lại gần hai người.- Hà hà, hai ông đợi lâu chưa?

Nào, chuẩn bị đi nào.Hắn ta vẫn biểu hiện một thái độ chu đáo và niềm nở đối với hai người, chính cái điều ấy lại càng làm cho ông Tấn thêm nóng hơn, hai bàn tay ông bấy giờ đã thu lại thành nắm đấm, như chực chờ có thể đấm thẳng vào mặt tên kia bất cứ lúc nào.- Lần này cậu định chở tụi tui đi đâu? – Thầy Lĩnh nghiêm giọng hỏi- Cứ đi rồi sẽ biết, cái này tui không thể nói được.

À, đây!

Hai ông làm ơn bịt vô giùm tuiHắn ta vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra hai miếng vải đen, ra hiệu cho hai người bịt vào mắt.

Ông Tấn bấy giờ như đã đạt đến đỉnh điểm của sự giận dữ.

Ông tiến đến, nắm lấy cổ áo hắn taBốpMột cú đấm như trời giáng vào ngay chính giữa mặt tên lái đò làm hắn ta ngã dúi dụi ra sau, máu mũi máu miệng trào ra như cái vòi.

Ngược lại với thái độ của ông Tấn thì hắn ta tỏ vẻ không quan tâm đến đòn đau vừa rồi.

Hắn đứng dậy, đưa tay quẹt ngang mũi để lau đi vết máu đang túa ra, nở một nụ cười quỷ dị- Hai ông không bịt thì tui không thể chở hai ông đi được.Ông Tấn toan xông đến đánh thêm thì thầy Lĩnh tiếp tục giơ tay ngăn lại- Tấn, bình tĩnh.

Cứ bịt mắt lại!

Đây không phải là lúc để đôi coÔng Tấn như sực nhớ ra mục đích của chuyến đi hôm nay nên khựng lại, ông thả tay xuống, nhưng giữ ánh mắt trừng trừng tức giận và nắm đấm vẫn chực hờ đó.Hai người khoát vội tấm áo mưa bằng tàu lá dừa, đội nón, bịt mắt lại rồi ngồi lên chiếc ghe kia.

Khi đã ngồi xuống thì hai người mới phát hiện ra, trên chiếc ghe không chỉ có họ và tên lái đò, bốn năm kẻ lạ mặt áp sát, chúng giữ tay và chân của hai người lại.

Họ hoàn toàn không thể thấy cũng như nhúc nhích được gì, xung quanh chìm vào một màu đen tăm tối.

Lâu lâu chỉ nghe tiếng rẽ nước, tiếng mái chèo gạt đám lau sậy.CộpMột tiếng động lớn phát ra phía mũi ghe, nó như va phải một vật gì đó làm thầy Lĩnh và ông Tấn giật mình.

Phía trước có tiếng người nhôn nhao, tên chèo đò lúc này mới lên tiếng- Tới rồi đó hai ông!Mấy tên kia nắm tay dắt hai người lên bờ, tấm khăn bịt mắt được tháo xuống.

Phải mất một lúc thì thầy Lĩnh và ông Tấn mới có thể định hình một cách rõ ràng về nơi mà họ đang đứng.Thì ra đây là một cái hang động rất lớn, miệng hang được phủ kín bởi một đám lau sậy cao quá đầu người.

Tiếng động phát ra lúc nãy chắc là do tên lái đò kia do vướng đám lau, không thấy được bờ đất ở miệng hang nên va phải.

Bên trong miệng hang là hai hàng đuốc sáng rực chạy dài đến tận bên trong.Lúc này thầy Lĩnh mới để ý, xung quanh ông có gần chục người mặc áo đen, che kín mặt.

Kẻ nào kẻ nấy trong tay đều lăm lăm gươm đao sáng loáng.

Ánh mắt chúng toát lên vẻ hung dữ đến kinh sợ.

Một tên trong đám giơ tay ra hiệu cho hai người đi theo hắn vào bên trong.Càng đi thì thầy Lĩnh càng phát hiện ra, hang động này nó rộng đến mức tựa như là cả một thế giới ngầm trong lòng đất.

Bên trong hang xây dựng dày đặc các lối đi, các hành lang dẫn đến những căn phòng nhỏ.

Đèn đuốc sáng rực khắp mọi ngóc ngách.

Xung quanh các lối đi còn có mấy tên áo đen canh gác, tựa hồ muốn vào đây đã khó, mà thoát ra lại còn khó hơn.

Ngay cả thầy Lĩnh cũng không ngờ đến quy mô của cái Hội Cửu Thần bí ẩn này nó lại lớn như vậy.

Xem ra, những kẻ trong hội này cũng chẳng phải dạng vừa!Hai người được dẫn đến một căn phòng rộng lớn, có cả đèn tây treo ở phía trên.

Bên trong căn phòng chứa toàn đồ quý giá, nào là ngà voi, sừng tê giác, da cọp, và rất nhiều ly, chén bằng ngọc rất đẹp.

Thầy Lĩnh và ông Tấn thực sự choáng ngợp trước khung cảnh xa hoa và sang trọng ấy.- Chào ThầyMột giọng nói vang lên phá tan bầu không khí yên ắng.

Hai người đưa mắt nhìn về phía giọng nói phát ra.

Một người đàn ông gầy gò ngồi trên một chiếc ghế dát vàng, hai cái tay vịn khảm đầy ngọc ngà châu báu.

Ông ta mặc một bộ quần áo bằng lụa sang trọng theo kiểu người Hoa, trên tay đeo chi chít nhẫn vàng nhẫn ngọc.

Tuy khoác lên mình sự sang trọng như vậy nhưng khuôn mặt ông ta hiện rõ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, môi ông ta khô khốc, nứt nẻ và trắng bệch.

Gương mặc hốc hác, xem ra ông ta không phải lầm trọng bệnh thì cũng là tuổi tác quá cao.- Chào Thầy, thầy xem coi tệ xá của ta có đẹp không?

Có sang trọng không?Người đàn ông kia vừa nói vừa đưa bàn tay run rẩy lên vuốt vuốt chòm râu trên cằm.

Ông Tấn lúc này bước lên phía trước- Ông kia, kiếm đã giao.

Hà cớ gì giết chết đồ đệ của ta?

Còn một đứa nữa đâu?

Sống chết thế nào ông mau nói.Ngay lập tức bốn năm tên mặc áo đen xông đến chắn trước mặt ông Tấn, tay lăm lăm thanh đao sáng loáng.- Hà hà, thằng nhỏ kia, nó vẫn bình an.

Hai ông cứ yên tâm, mấy đứa lui xuống điĐám mặc áo đen lui ra theo lời của người đàn ông kia, ông ta đứng dậy, bước xuống khỏi cái ghế.

Tay run run chống gậy, tay còn lại thì bám vào thành ghế.

Nhìn ông ta tựa hồ có thể ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào.

Ông ta tiến đến chỗ ông Tấn- Chú em này coi bộ nóng tánh dữ.

Ta đã thực hiện giao kèo như đã hứa, cớ sao còn la lối ở đây.Ông ta vừa nói vừa cười, tiếp đến là một tràng ho xồ sộ!- Ông anh hôm nay đưa tụi tui đến đây, chắc không chỉ để khoe nhà thôi nhỉ? – Thầy Lĩnh hướng ánh mắt về phía người đàn ông kia- Hà hà hà, xem ra thầy Lĩnh là người thẳng thắn, ta thích cái tính này của thầy lắm lắm.Người đàn ông ấy tiến đến gần một chiếc rương trong góc phòng, ông ta lấy từ trong đó ra một cuộn vải màu đỏ được buộc cẩn thận bằng một sợi dây lụa rồi giơ trước mặt thầy Lĩnh ra hiệu cầm lấyThầy Lĩnh đưa tay cầm lấy cuộn vải, ông tháo cái dây lụa rồi từ từ mở nó ra.Bên trong chi chít các hình vẽ và chữ viết, nhưng thứ đập ngay vào mắt thầy Lĩnh chính là thứ được vẽ ở chính giữa cuộn vảiThất tinh kiếmThầy Lĩnh khẽ thốt thầm lên trong bụng.

Đúng là thanh Thất tinh kiếm rồi, xung quanh nó còn một số hình vẽ và kí hiệu rất kì quái.

Thầy Lĩnh nhìn mãi cũng không hiểu, ông liền đưa cho ông Tấn cùng xem.

Ông Tấn cũng không khác là bao, nhìn ngang nhìn dọc cũng không hiểu được hết ý nghĩa của những kí tự trong đó.

Tuy thanh Thất tinh kiếm là bảo vật trấn phái nhưng những thứ này, đúng là lần đầu ông Tấn nghe đến, nhìn đến.

Hai người hết nhìn cuộn vải rồi lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ bối rối hiện rõ lên trên khuôn mặt ông Tấn- Hà hà hà, không hiểu chứ gì?

Cũng phải thôi, cuộn vải này trước giờ không quá chục người được nhìn thấy nó, tính luôn hai người đấy.

Nên cảm thấy may mắn đi thầy Lĩnh!Nghe người đàn ông kia nói xong, thầy Lĩnh mới ngước lên mà hỏi- Vậy, ông đưa cho tụi tui xem là có ý gì?Không trả lời câu hỏi của thầy Lĩnh vội, người đàn ông kia như đã quá mệt khi phải đứng nên ông ta chống gậy, quay lại chiếc ghế kia rồi ngồi xuống- Hà hà!

Cuộn vải mà thầy đang cầm chính là Trường Sinh Bí Thư, nó có tuổi gần bằng thanh Thất tinh kiếm đấy.

Mà ông có biết ai là người viết ra cuốn bí kíp này không?

Hở ông Tấn?

Chưởng Môn Huyền Môn Đạo Phái, chủ nhân của thanh THất Tinh kiếm?Người đàn ông kia hất hàm hướng mắt về phía ông TấnHahahahahahahahaMột tràng cười vang lên từ người đàn ông già yếu kia- Thế mà còn to mồm nhận là chủ nhân của Thất tinh kiếm.

Cái này, chính là do cái lão thợ rèn hèn mọn đã chết trong uất hận viết nên đấy.Ông Tấn cùng thầy Lĩnh trợn tròn mắt, người đàn ông này biết được lịch sử của thanh THất tinh kiếm sao?

Xem ra, ông ta không hề đơn giản.

Người đàn ông kia lại tiếp tục ho một tràng dài, ông ta đưa tay lên đấm thùm thụp vào ngực rồi nói tiếp- Gia đình ta vốn gốc gác bên Tàu, gia thế và quyền lực thuộc hàng nhứt nhì thời đó.

Hội Cửu Thần này cũng là một tay tổ tiên gây dựng, tính đến hôm nay đã trải qua mười bảy đời kế nghiệp.

Nhưng đến đời của ta thì tuyệt tự.Nói đến đây thì người đàn ông kia chắp miệng, đưa tay lên vuốt vuốt ở ngực như để cố kìm nén lại cơn ho như lúc nãy- Cũng may, tổ tiên vẫn cho đứa nghịch tử này một con đường sống.......

Chính là cuốn bí thư này, nó được Cửu Thần Hội thu nhặt được trong người tên thợ rèn xấu số kia ngay sau cái đêm bi kịch ấy.

Nhưng vì Huyền Môn lúc ấy thế lực đương mạnh, qua thời gian thì cuốn bí thư này cũng rơi vào quên lãng.

Hai năm trước thì ta phát bệnh, chạy chữa đủ mọi phương nhưng không tài nào thuyên giảm.

Có tên còn bảo ta chỉ sống hết năm nay, ta liền cho móc hai con mắt nó, bẻ răng, khâu miệng vì cái tội có mắt như mù, có miệng mà nói bậy.

Hà hà hàHắn ta lại tiếp tục ngưng lại, đưa tay lên cố nén cơn ho- Một đêm nọ, ta mơ thấy tổ tiên báo mộng.

Mách nước cho ta tìm lại cuốn bí thư này, nó có thể làm ta bất tử hahaha.

Rồi ta bắt đầu truy tìm tung tích thanh Thất tinh kiếm, nhưng khi tìm thấy được rồi thì mới biết muốn có được quyền năng thực sự của nó thì phải tìm được chủ nhân – kẻ được coi là tên thợ rèn chuyển thế.

Hà hà, thanh kiếm đã chuyển sang màu đỏ rồi, chắc hẳn một trong hai ông là người ta cần tìm.

Nhưng muốn nhờ vả người tu vi đạo pháp thì đâu phải dễ, nên ta đành dùng một chút mẹo nhỏ.

Thế mới có thể nhận được sự để tâm của thầy Lĩnh đây chứ hà hà hàThầy Lĩnh và ông Tấn nãy giờ lắng nghe câu chuyện của người đàn ông kia thì giận lắm, vì một cuốn bí thư không rõ thực hư thế nào mà ông ta sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được nó.

Vả lại, trước giờ chỉ nghe nói sức mạnh thực sự của thanh kiếm chỉ có thể phục vụ chủ nhân của nó, chứ làm gì có thể để một người ngoài có thể thừa hưởng được.

Nếu thực sự được như vậy, thì thanh Thất tinh kiếm và Huyền Môn đạo phái sẽ không thể nào yên bình đến bây giờ!- Qua hai lần thử nghiệm thì ta thấy ông Tấn có vẻ biết sử dụng thanh kiếm này, nhưng nói là chủ nhân của nó thì quả thực không phải.

Ông cũng chỉ là một tên đạo sĩ phàm phu tục tử mà thôi hahahahÔng Tấn nghe người đàn ông kia nói mà giận đến tím mặt.

Hết xúc phạm đến môn phái rồi giờ đến cả ông cũng bị đem ra chế giễu.

Nhưng ông vẫn cố nén cơn giận mà chờ đợi xem hắn ta nói gì tiếp theo- Chỉ còn lại thầy thôi thầy Lĩnh, thầy chắc hẳn đã biết có người muốn thử thầy nên cố tình không động đến thanh kiếm, lại còn có phần tránh né.

Hahaha nhưng làm sao qua được mắt ta chứ, chân nhân bất lộ tướng đứng không nào?Tên kia vừa cười vừa nói coi bộ đắc ý lắm.

Còn thầy Lĩnh, tâm trạng ông lúc này đang rối bời.

Tên này hắn thật sự hiểu nhầm rồi, chủ nhân thực sự của thanh Thất tinh là thằng Minh cơ mà, thầy Lĩnh chỉ là vô tình dùng công lực của mình mà đánh thức thanh kiếm.

Nhưng chẳng phải sau đó thanh kiếm phản tác dụng, gây nên sự mê hoặc ngược lại hay sao?- Thế nếu có được chủ nhân của Thất Tinh Kiếm thì ông sẽ làm gì? – Thầy Lĩnh cất tiếng hỏi người đàn ông kia- Hà hà!

Nếu thầy chịu giúp làm phép hoán chuyển càn khôn để ta có thể trường sinh bất tử thì đây, thầy nhìn xem!

Vàng bạc châu báu trong này đều là của thầy cả, thầy sẽ sống một đời đầy nhung lụa, giàu sang và quyền lực.- Thế ai sẽ gánh bệnh tật cho ông?

Ông nghĩ tụi tui là một kẻ ngu ngốc hay sao?

Anh Lĩnh, đừng tin lời hắn ta dụ dỗ, phép hoán chuyển này thành công thì nghiệp của hắn sẽ là của anh đấy.

Lão già gần đất xa trời này, còn không mau thả đồ đệ ta ra, thanh Thất tinh kiếm ta tặng cho ông coi như làm phước. –

Ông Tấn lớn tiếng, đưa tay chỉ thẳng mặt người đàn ông kiaHahahahahahaNgười đàn ông kia cười một tràng cười nham hiểm, hắn đưa cái gậy lên rồi gõ bộp bộp xuống nền, lập tức từ bên ngoài hơn chục tên áo đen xông vô, những lưỡi đao sáng loáng lần lượt kề vào cổ hai người- Bộ ông tưởng chỉ cần nói là ta sợ à ông Tấn?

Ông còn sống đến giờ này là vì ta còn muốn có chút thiện cảm với thầy Lĩnh đây.

Chứ ông và tên đồ đệ của ông thì chưa đáng để có thể nói chuyện với ta đâu.

Hà hà, còn thầy Lĩnh, thầy cứ thong thả mà suy nghĩ.

Tấm chân tình của ta thầy cũng đã hiểu.

Nào!

Tụi bây đưa thầy Lĩnh cùng tên già này về nghỉ ngơi đi, khi nào thầy khỏe hẳn trong người thì ta bắt đầu!

HahahahDứt lời thì đám áo đen kia áp giải thầy Lĩnh và ông Tấn đi ra ngoài, hai người được đưa tới một gian phòng tối om, chật hẹp và ẩm thấp.

Nó khác hẳn với vẻ xa hoa và hoành tránh lúc nãy, xem ra đây chính là nhà ngục của Cửu Thần Hội.Chúng đẩy hai người vào bên trong, tiếng khóa cửa khô khốc vang lên.

Lần này thực sự gặp phải tình huống nan giải, tiến thoái lưỡng nan thực rồi.

Chủ nhân thực sự của Thất tinh kiếm không phải là hai người, cũng không thể thoát ra khỏi nơi này một cách êm xuôi được.

Hai người cứ ngồi trong cái bóng tối đó, thở dài thườn thượt......................
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 27: Ma Kiếm - Trận Cuối


- Ra ngoàiTiếng hét từ phía bên ngoài cộng với luồng sáng khi cánh cửa ngục mở ra làm thầy Lĩnh tỉnh giấc.

Ông đưa tay sờ soạn sung quanh định lay ông Tấn dậy.Quái!

Ông Tấn đâu? – Thầy Lĩnh thầm nhủ.......Thầy Lĩnh đi theo tên áo đen đến một cái sảnh lớn, không khó để nhận ra thanh Thất tinh kiếm được đặt ngay ngắn trên giá ở chính giữa bàn.

Vẫn thanh kiếm ấy, vẫn cái màu tỏ như máu của lưỡi kiếm cùng những luồng khí tỏa ra ấy làm thầy Lĩnh phải khựng lại mất một lúc.

Ánh sáng ấy mỗi lúc một lớn hơn- Đúng là gặp chủ nhân có khác, nó lại sáng hơn bình thường rồi....Lại là người đàn ông hôm qua, ông ta hôm nay có vẻ còn mệt mỏi hơn nhiều.

Tay chân ông ta run rẩy phải để hai tên áo đen dìu đi.

Nhưng ánh mắt của ông ta sáng hẳn lên, coi bộ mừng rỡ lắm.- Ông Tấn đâu? – Thầy Lĩnh đưa mắt hướng về phía người đàn ông kia- Thầy cứ yên tâm, hai sư đồ bọn họ được đoàn tụ với nhau rồi.

Hà hà, thầy lo chuyện đại sự giúp ta được rồi chứ?

Người đàn ông kia được dìu ngồi vào ghế, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về thanh Thất tinh kiếm.

Cũng phải thôi, nó bây giờ là cơ hội duy nhât mà ông ta có thể hy vọng.Thầy Lĩnh tiến đến gần thanh kiếm, ông đưa tay cầm lấy nó trong vô thức.

Cái cảm giác khó chịu, bức rức bấy lâu nay đã được giả tỏa, từng luồng khí nóng chạy dọc khắp cơ thể ông.

Ông nhắm mắt cảm nhận sự khoan khoái ấy- ĐừngÔng Tấn từ đâu xuất hiện, vội vàng hét lớnNhư sực tỉnh, thầy Lĩnh khựng lại, ông vội vàng bỏ thanh kiếm xuống rồi lùi ra sau mấy bước.AaaaaMột cơn đau ập đến hai tròng mắt của thầy Lĩnh, ông bất chợt khụy xuống!

Lần đầu tiên ông có cảm giác đau đớn đến như vậy.

Người đàn ông kia cũng bất ngờ vì hành động của thầy Lĩnh lắm, hắn ta đưa mắt dõi theo thầy Lĩnh không rời.- Anh Lĩnh, anh không sao chứ!

Sao anh lại động vào nó làm gìCơn đau ập đến bất chợt và cũng kết thúc rất nhanh, thầy Lĩnh bỏ cánh tay khỏi mắt mình, giơ tay ra hiệu không sao.

Ông Tấn nhăn nhó đỡ thầy Lĩnh dậy, không quên đưa ánh mắt trừng trừng nhìn người đàn ông kia- Tấn!

Thằng Trí sao rồi?- Nó không sao, anh yên tâm!

Anh mà còn tiếp tục động vào nó thì anh sẽ phải trả giá đấyBộp bộpTiếng cây gậy của người đàn ông kia vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Tên áo đen lại xuất hiện, đưa ông Tấn đi.

Chỉ còn lại mỗi thầy Lĩnh và ông ta ở đó.-Thầy mau chuẩn bị đi!

Lát nữa thôi pháp sư của ta sẽ làm phép.

Thầy sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu.

Hà hàThầy Lĩnh lại được một tên áo đen dẫn đến một căn phòng khác, ở đây đã bày biện sẵn đồ ăn.

Trên bàn còn có một bộ bà ba trắng.

Thầy Lĩnh vừa bước vào thì cửa phòng đã đóng sập lại, nghe rõ tiếng ổ khóa lách cách bên ngoài.

Thì ra đây là nơi để thầy Lĩnh chuẩn bị cho cái phép hoán đổi lát nữa........Cánh cửa được mở ra, ông Tấn hối hả bước vào- Anh Lĩnh, anh Lĩnh!

Anh đừng nói là anh sẽ giúp tên kia đấy- Sao em vào được đây? – THầy lĩnh ngạc nhiên hỏi- Em bảo là có một số chuyện cần em giúp trước khi làm lễ nên tên kia mới dẫn em đến đây.

Anh!

Đừng làm chuyện đó

Thầy Lĩnh trầm ngâm, không phải là ông muốn giúp.

Nhưng trong tình cảnh này thì còn cách nào khác chứ?- Anh biết phép hoán đổi nó như thế nào không?- Trước đây anh từng nghe qua, nó chỉ là truyền thuyết của bùa chú Bắc tông.

Chưa ai từng thành công cả.

Anh nghĩ lần này cũng thế thôi, nếu có thể đưa ba người chúng ta ra khỏi đây thì cũng đáng để ta thử một lần lắm- Đêm hôm qua, em nhớ lại lời sư phụ khi xưa từng nói.

Anh có biết nó là thứ độc địa lắm không?

Nếu thành công thì vận số của hai người sẽ hoán đổi!

Ông ta sẽ lấy đi dương thọ của anh, còn anh sẽ gánh lấy cái nghiệp từ kiếp này.

Nếu không thành công, thì cả hai đều phải nhận lấy hậu quả vì suy cho cùng, hoán mệnh, đổi vận là trái ý trời.

Không có kết cục tốt đẹp.

Thậm chí, cả một đời tu đạo của anh cũng sẽ đổ sông đổ biển.- Cả đời tu đạo, chỉ mong được hành đạo cứu người!

Nếu hy sinh chút đạo hạnh để chúng ta có thể thoát ra thì đây há chẳng phải là cứu người hay sao?- Nhưng anh quên rằng anh không phải chủ nhân của thanh Thất tinh kiếm!

Khả năng tẩu hỏa nhập ma sẽ rất cao.

Hơn nữa, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rõ ràng tác hại của vệc anh chạm vào nó.

Liệu anh còn làm chủ được bản thân mình nữa không?Thầy Lĩnh ngẫm nghĩ một hồi lâu.

Cơn đau vừa rồi đã hết, nhưng sự đau đớn khủng khiếp ấy khiến ông không thể nào quên được.- Anh đã quyết!

Trước khi làm lễ.

Anh sẽ ra điều kiện thả hai người đi trước.

Nếu anh không thể qua nổi thì nhờ em chăm sóc thằng Minh,thằng Mẫn giùm anh.- Anh!

Anh!Ông Tấn toan nói thêm thì thầy Lĩnh đã giơ tay ngăn lại...........Mấy canh giờ sau, một tên áo đen bước đến đưa thầy Lĩnh đến một cái sảnh rất lớn, bên trong đã chuẩn bị sẵn lễ đàn.

Thầy lĩnh vận bộ bà ba trắng kia, bước từng bước khoan thai.

Ông Tấn và người đệ tử tên Trí cũng có mặt ở đó, họ bị trói và bắt quỳ ở một góc sảnh.

Mấy chục tên áo đen xếp thành hai hàng dài từ đường đi vào đến tận cái lễ đàn.Một người vận bộ đạo bào màu đen đứng đó tự bao giờ, xem ra ông ta chính là tên đạo sĩ mà người đàn ông kia nói đến, ông ta vừa trông thấy thầy Lĩnh thì nói lớn- Hahaha Chào Lĩnh đạo huynh, Nghe danh tánh đã lâu, nay mới được gặp mặt.

Quả thực là vinh hạnh cho ta.- Cao nhân phương nào xin cho ta được lãnh giáo cao danh quý tánh – THầy Lĩnh vừa nói vừa đưa hai tay lên chào- Tiên SƠn Đạo Nhân, Bắc tông đạo pháp xin được lãnh giáo

Thầy Lĩnh đưa mắt nhìn xung quanh cái sảnh.

Nó vừa cao vừa rộng, có thể chứa được cả ngàn người!

Xung quanh treo đầy binh khí, tựa hồ đủ cho cả một đội quân.ChoangTiếng chiêng từ đâu vang lên, tất cả hướng mắt về phía cửa.

Người đàn ông kia xuất hiện, ông ta cũng vận một bộ bà ba giống như thầy Lĩnh.

Lần này ông ta ngồi yên trên chiếc ghế khảm ngọc ấy, bốn tên áo đen cứ thế mà khiên đi.

Đằng sau một tên khác đang cẩn thận bưng một cái khay, được phủ lên trên bằng một tấm vải đỏ, không khó để đoán bên trong đó là thứ gìChiếc ghế được đặt xuống bên cạnh lễ đàn, người đàn ông kia vội đứng dậy, cúi rạp người xuống tỏ vẻ kính nể tên đạo sĩ kia lắmCái khay kia được đặt lên chính giữa lễ đàn, tên đạo sĩ từ từ tiến đến.

Hắn giật cái khăn đỏ kia xuống.

Một luồng sáng đỏ rực tỏa ra xung quanh, tên đạo sĩ bị bất ngờ với luồng sáng ấy, hắn đưa tay vội che mắt mình lại.Thầy Lĩnh lúc này lại gặp phải tình trạng như lúc trước, nó bức rức, khó chịu lắm.

Chỉ muốn đến cầm ngay thanh kiếm lên tay.

Cặp mắt thầy Lĩnh lúc này đờ đẫn hẳn đi- Anh Lĩnh!Tiếng ông Tấn văng vẳng bên tai làm thầy Lĩnh định thần lại, ông giơ tay ra hiệu không có chuyện gì.

Ông nhắm chặt mắt, ngăn cho luồng tư tưởng ấy không thể xâm nhập vào tâm trí mình thêm nữa- THầy Lĩnh, đã chuẩn bị xong cả rồi chứ? – Người đàn ông kia đưa mắt nhìn thầy LĩnhThầy Lĩnh bước lại gần ông ta- Trước khi làm lễ, ông hãy thả hai người họ ra trước đã. –

Thầy Lĩnh vừa nói vừa chỉ về phía ông Tấn và người đệ tử.Người đàn ông kia tỏ ra không quan tâm đến lời thầy Lĩnh, ông ta quay ra đám mặc áo đen phía sau- Lễ chưa được hoàn tất, đứa nào ra khỏi đây thì giết không tha- Ông..

Ông – Thầy Lĩnh tức giận đưa mắt nhìn ông ta.

Hắn quay lại, đưa tay vỗ vỗ vào vai thầy Lĩnh- Yên tâm yên tâm!

Chỉ là ta muốn họ có thể chứng kiến sự kiện hy hữu này thôi.

Đâu dễ gì có thể chứng kiến được nó.

Hà hà.

Chỉ cần hoàn thành được tâm nguyện này, ta lấy danh dự của Cửu THần Hội ra đảm bảo sẽ không để họ mất một sợi tóc.Thầy Lĩnh đưa mắt nhìn về phía ông Tấn, xem ra lần này dành phải liều một phen.Đã đến giờ làm lễ, thầy Lĩnh và người đàn ông kia ngồi đối diện nhau ở chính giữa sảnh, bên dưới có vẽ một vòng âm dương rất lớn.

Tên đạo sĩ bắt đầu lẩm nhẩm đọc chú, hắn đốt bùa liên tục.

Ngọn nến trên bàn lễ cứ lập lòe lập lòe, chốc chốc lại phựt lửa lên trông rất kì dịMột lúc sau, hắn ta đưa tay cầm lấy thanh Thất tinh kiếm, đặt chính giữa thầy Lĩnh và người đàn ông kia.

Giờ thì thầy Lĩnh không thể nào tránh né nó được nữa, nhưng luồng khí nóng lại bắt đầu chạy dọc khắp sống lưng.

Bụng dạ thì nôn nao cồn cào như có lửa đốt bên trong.

Mặt thầy lĩnh bắt đầu nóng bừng lên, đỏ ửng, mồ hôi vã ra như tắm.

Người đàn ông kia thì vẫn ngồi yên như không có chuyện gì xảy raTên đạo sĩ quay trở về bàn tiếp tục lẩm nhẩm đọc chú.

Thầy Lĩnh nghe rõ mồn một từng lời chú hắn đọc, đó là một loại chữ cổ vừa kết hợp cả tiếng Phạn và tiếng Tàu!

Hắn ta càng đọc thì thầy lĩnh càng cảm thấy khó chịu trong người, hai tai lùng bùng, trống ngực đập thình thịch.

Tựa hồ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.Không thể chịu được thêm nữa, thầy Lĩnh bật ngửa, phun ra một bụm máu!

Tên đạo sĩ kia cũng thế, hắn như bị một lực vô hình nào đó hất văng khỏi lễ đàn, hắn ngã bịch xuống đất, hộc máu!

CÒn người đàn ông kia cũng không khác là bao, hắn bật ngược ra sau, trợn tròn mắt.- Ngươi... ngươi không phải là chủ nhân Thất tinh kiếm.Tên đạo sĩ gượng dậy rồi chỉ thẳng mặt thầy Lĩnh.

Người đàn ông kia như không tin vào mắt mình, hai ba tên áo đen vội chạy đến đỡ ông ta dậy- Thế!

Là thế nào?Ông ta đưa mắt nhìn tên đạo sĩ kia.- Nó! nó không phải là chủ nhân của Thất tinh kiếm, không những không làm phép được mà còn bị phản bùa....Người đàn ông kia coi bộ tức giận lắm, ông ta toan lao đến chỗ thầy Lĩnh nhưng suýt ngã nhào vì không thể đứng vững, ông ta giơ ngón tay run rẩy chỉ thẳng mặt thầy Lĩnh- Mày!

Mày lừa tao.... trói nó lại!

Đánh cho nó nhừ tử...........Ba người bị đánh một trận thừa sống thiếu chết rồi quẳng vào phòng giam.

Tay chân họ bị xích chặt xuống dưới sàn.

Ông Tấn cùng tên đồ đệ bị đánh đến nổi thở không đều.

Còn thầy Lĩnh, ông im lặng, cái im lặng đáng sợ...

Tay chân ông bây giờ không còn một chút sức lực, pháp lực của ông đã bị thanh kiếm hút gần hết, cho đến bây giờ ông mới nhận ra.. nó như một thứ ma quỷ ngày càng bám víu mà gặm nhấm, ăn mòn từ từ cả thể xác lẫn tinh thần.

Xem ra ông đã dự tính một nước đi sai lầm, bây giờ nó có thể sẽ dẫn đến kết cục vong mạng cho cả ba người.Cánh cửa ngục một lần nữa được mở ra, không khó để nhận ra người đàn ông kia đang đứng ở ngoài cửa, theo sau chính là tên đạo sĩ nọ.

Cây đuốc treo ở góc phòng được đốt lên, hắn ta tiến lại chỗ thầy Lĩnh- Chào thầy!

Trận đòn vừa rồi như là nhắc cho thầy nhớ rằng lừa ta thì kết cục không tốt đẹp gì đâu.

Nào, giờ thầy hãy nói mau lên!

Chủ nhân thực sự của thanh Thất tinh kiếm là ai?

Thầy cùng hai đứa này sẽ toàn mạng.

Còn nếu không!

E rằng cá sấu dưới sông chắc được bữa no nê rồi Hà hà.- Thằng già, mày có ngon thì thả tao ra.

Tao liều chết với chúng mày – Ông Tấn gân cổ lên mà thét vào mặt người đàn ông kiaBốpTên đạo sĩ giơ tay tát vào mặt ông Tấn một cái- Ở đây không phải chỗ cho mày lên tiếng.

Còn thằng lừa đảo này!

Mày có biết tao hao tổn bao nhiêu công lực rồi không?

Mày không khai ra chủ nhân thực sự của thanh kiếm thì chỉ có đường chết.Thầy Lĩnh vẫn ngồi yên bất động, mắt nhắm nghiền lạiNgười đàn ông kia đã giận tím mặt, ông ta đưa bàn tay run rẩy lên một chỉ vào thầy Lĩnh một chỉ vào mặt thằng Trí- Mày không nói đúng chứ?

Tụi bay đâu?

Gô cổ thằng này lại, đem ra làm mồi cho cá sấu.

Để tao coi hai thằng già này có xót không.

Nhớ chừa cái đầu nó lại, đem về cho tao treo lên.- Mày có ngon thì giết tao đây này, đừng có động vào nó – Ông Tấn lại tiếp tục gào lên, giọng ông khản đặc nghe thều thào trông rất thảm thiếtBốp BốpHai cú tát như trời giáng tiếp tục được ông Tấn hứng chịuHai tên mặt áo đen đi vào, kéo thốc thằng Trí lên....- Ông ơi!

Ông ...

Đừng giết tui.. tui!

Tui biết chủ nhân thanh kiếm là ai..

Tui.. tui biếtThầy Lĩnh cùng ông Tấn hoảng hốt ngước mắt lên nhìn nó....

Người đàn ông kia giơ tay ra hiệu cho hai tên áo đen dừng lại, ông ta tiến lại gần thằng Trí- Hà hà, chú em.. chú nói thiệt chứ!

Nếu chú em nói ra thì ta sẽ cho chú em một con đường sống- Chính là thằng nhỏ tên Minh, nó đi cùng thầy Lĩnh!

Nó mới chính là chủ nhân thanh kiếm, máu của nó đã khiến thanh kiếm chuyển sang màu đỏ - Thằng Trí vừa nói vừa chỉ vào thầy Lĩnh- Thằng chó... thằng mất dạy!

Mày tham sống sợ chết đến thế sao?

Tao còn ở đây, còn ngồi đây!Mà mày lại dám làm chuyện như thếÔng Tấn như dùng chút sức lực còn lại của mình mà hét lớn, mắt ông trừng trừng nhìn thẳng vào thằng Trí- Sư Phụ.. sư phụ!

Đừng trách con..

Con không muốn chếtMắt người đàn ông kia sáng lên, ông ta ghé sát vào nó rồi hỏi- A!

Thì ra là một trong hai thằng nhỏ đó.

Hà hà.

Tốt lắm, giỏi lắm...

Tụi bay đâu, thả nó ra!

Cho ít tiền..

Hà hà Cậu thanh niên, cậu được về nhà rồiSợi xích nhanh chóng được tháo ra, thằng Trí nhanh chóng vùng chạy đi.

Ông Tấn và thầy Lĩnh lúc này tức giận, không nói nên lời...Sau khi thằng Trí đi khỏi, người đàn ông kia mới ngoắc một tên áo đen lại- Đuổi theo nóTên kia dạ ran rồi sách thanh đao sáng loáng đi ra ngoài.

Ông Tấn đau khổ ứa nước mắt, xem ra tên đồ đệ của ông không thể bảo toàn được mạng sống rồi.Người đàn ông kia tiếp tục nói với một tên nữa, hắn ta gật đầu lia lịa rồi cũng đi mất.- Thầy Lĩnh!

Tui chưa cho thầy chết đâu!

Thầy còn phải xem nốt màn kịch hay phía trước chớ.

HahahahahahaNguy rồi!

Nguy to rồi!

Thằng Minh, nó gặp nguy hiểm rồi....

Thầy hại con rồi Minh ơi – Thầy Lĩnh nghĩ thầm...

Cánh cửa ngục lại đóng chặt, căn phòng trở về lại một màu đen ghê sợ!

Hai con người ngồi đó, chỉ biết bất lực mà oán thán.................................BùmMột tiếng nổ vang trời kêu lên, Thầy Lĩnh và ông Tấn giật mình..

Bên ngoài, tiếng la hét, kêu la.

Tiếng đánh nhau va chạm ầm ầm.

Một lát sau thì mọi thứ im bặtLách cách lách cáchTiếng mở khóa từ bên ngoài vọng lại, cánh cửa phòng giam từ từ mở- Sư phụ!

Sư Phụ.....

Thầy Lĩnh!

ThầyMột giọng nói quen thuộc vang lên... không ai khác là thằng Nhân.

Nhưng tại sao nó xuất hiện ở đây được?

Có phải là mơ không?Thì ra vào cái buổi sáng đưa xác thằng Nghĩa về, thầy Lĩnh đã có sắp xếp từ trước.

Ông nhờ thằng Nhân gửi một bức thư cho lão Xã trưởng ở Thị xã Ngọc Ký.

Trong thư báo tại đây có phản loạn, nhờ ông đem lính tới diệt, nếu diệt được thì chắc hẳn sẽ được thăng chức ngay trong nay mai.

Lão xã trưởng vốn tin lời thầy Lĩnh, lại nghe đến việc thăng quan thì lập tức xin trát trên tỉnh điều quân diệt phản loạn.

Quan binh gần trăm người, có cả lính lê dương, thằng Nhân đi theo dẫn đường.

Họ đi hơn nửa ngày thì đến nơi.

Đến nơi đang hoang mang không biết phải đi hướng nào tiếp theo thì gặp ngay tên chèo đò hôm nọ, phải hăm dọa đủ thứ và nhìn thấy quan binh theo sau nên cuối cùng hắn cũng khai ra xào huyệt của Cửu thần hội.Lão xã trưởng dẫn lính đi, họ càn vào trong động.

Bên trong cứ thế chống trả ra càng làm cho lão ta nghĩ là quân phản loạn.

Đánh nhau gần hai tiếng đồng hồ thì đám áo đen kia cũng phải chịu khuất phục trước những họng súng lê dương.

Lão xã trưởng tóm gọn cả người đàn ông kia và tên đạo sĩ, sẵn tiện vơ luôn cả cái kho báu kia.

Lão ta xem ra đắc chí lắm....Lại nói về thày Lĩnh, vừa tháo sợi xích xong, ông vội vã thúc dục- Mau...

Về.. thằng Minh gặp nguy hiểm..

Mau!

Về mau................- Minh!

MinhTiếng thầy Lĩnh khản đặc vừa chạy vừa gọi với vào bên trong căn nhà trọ của ông Ba.Từ bên trong, một dáng người nhỏ bé chạy ra, ôm chầm lấy thầy Lĩnh- Thầy ơi!...

Thầy.

Thầy ơi!- Thằng Minh...

Minh!

Con đây rồi Minh...

- Thầy Lĩnh cúi xuống mừng rỡ ôm chầm lấy nó- Thầy ơi!

Người ta bắt anh Mẫn đi rồi thầy ơi!Vừa dứt câu thì thằng bé òa lên khóc.- Cái gì?

Mẫn?

Sao chúng nó lại bắt thằng Mẫn?

Sự tình ra sao, con nói thầy ngheThằng bé vừa thút thít vừa nói- Hồi sáng này, con với anh Mẫn đang chơi ngoài ngõ.

Ông Ba ra kêu về!

Con với anh Mẫn chọc ông Ba, anh Mẫn thì giả làm con, còn con thì làm anh Mẫn.

Ông Ba gọi Mẫn ơi dắt em về!

Con vừa mới dứt lời Dạ thì một người mặc áo đen chạy lại bịt miệng ẵm anh Mẫn chạy.

Ông Ba thấy thế đuổi theo liền bị ông ta đánh ngất xỉu....

Con sợ lắm!

Người ta bắt anh Mẫn đi rồi thầy ơi..Thằng bé nói xong thì òa lên khóc nức nở.

Thầy Lĩnh ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào vai nó mà kêu lên- Ý trời, ý trời!...........Tối hôm ấy, lão xã trưởng thẩm tra hỏi cung người đàn ông kia, như chịu không nổi đòn roi của lao ngục cộng với đang mắc bênh nặng nên ông ta chết ngay đêm hôm đó, còn tên đạo sĩ kia thì bị tống vào nhà lao cùng đám người áo đen chờ ngày đưa lên tỉnh xét xử.

Không một ai biết tung tích về kẻ áo đen đã bắt thằng Mẫn cả.

Thằng Minh thì suốt ngày gọi anh, khóc lóc không chịu ăn cơm..........................................................................Ánh nắng buổi sớm chiếu rọi khắp cả gian phòng, tiếng chim hót ríu rít ngoài vườn.

Cái khung cảnh này thật yên bình làm sao.

Thầy Lĩnh mở mắt ra, mặt ông bây giờ đã trở lại vẻ hồng hào như lúc trước.

Ông đưa mắt nhìn sang cạnh giường, cái bóng dáng bé nhỏ của thằng Minh đã đứng ở đó tự lúc nào.

Nó đưa ánh mắt ngây thơ nhìn ông...- Thầy!

Con muốn học đạo pháp.HẾT.
 
Back
Top Bottom