Tâm Linh TRẤN MA ĐẠO NHÂN TRUYỆN

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
158065089-256-k769839.jpg

Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Tác giả: kimbinhnhi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

dành cho ai thích truyện tâm linh Tags: mánhântrantruyệnđạo​
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương I: Thất Sơn Đạo Nhân


An Giang những năm 90 của thế kỉ 19, khi Thực dân Pháp bắt đầu tiến hành thành lập bộ máy cai trị thuộc địa.

Chúng tiến hành bắt bớ, đàn áp các cuộc nổi dậy của nhân dân Nam kỳ nói chung, An Giang nói riêng.

Trai tráng thì bị bắt đi lính, đàn bà phụ nữ thì bị bắt vào làm tại các đồn điền cao su.

Những sĩ phu yêu nước bấy giờ người thì bị giết chết trong các cuộc truy lùng, người thì bị bắt bớ, tra tấn dã man trong các nhà ngục, số ít thoát được khỏi những lần vây bắt ấy thì rủ nhau trốn tại vùng rừng núi Thất Sơn – Vùng đất thiêng của những đạo sĩ pháp thuật cao thâm với năng lực siêu nhiên được người dân hết mực tôn sùng.

Họ tuy là người tu đạo, vốn không màng chuyện chính sự quốc gia, tuy nhiên trước tình cảnh những người dân lành bị đàn áp, áp bức đến cùng cực ấy họ cũng không thể nào mà dửng dưng khoanh tay nhắm mắt.Một trong số đó có ông Bảy hay còn gọi là thầy Bảy tu đạo ở dưới chân Ngũ Hổ Sơn, thường ngày hành đạo bốc thuốc cứu người, trừ tà, trục vong.

Ngoài ra ông còn nức tiếng bốn phương với môn công phu "Kim cương thân" đao kiếm bất phạm.

Cả cái đất An Giang ít nhiều đều biết tiếng tăm Thầy Bảy Thất Sơn.

Thầy Bảy dựng 1 cái am lớn dưới chân núi Ngũ Hổ Sơn, nuôi trên dưới hơn 50 đệ tử, chân truyền có, theo phụ việc cũng có, nhìn chung có thể nói đây là một Đạo phái khá lớn ở đất Thất Sơn này.

Những ngày gần đây, Pháp lùng bắt lính gắt quá nhiều người phải dắt díu cả gia đình lánh nạn tại vùng Thất Sơn hẻo lánh này.

Thầy Bảy cho dựng thêm hơn chục căn chòi lớn nhỏ sau am làm chỗ trú chân tạm bợ cho những người tị nạn ấy.Chưa được bao lâu, vào một buổi sáng cuối tháng ba, 1 tên thiếu úy dẫn 1 tiểu đoàn lính Pháp kéo đến trước Ngũ Hổ Đạo Quán của Thầy Bảy.

Tên thông dịch đứng ra phía trước coi bộ ra oai lắm:- Hôm nay có Thiếu Úy Bi-Tơ đến chơi, mà sao Thầy Bảy không ra tiếp đón là thế nào.

Ê thằng nhỏ, vô gọi lão già Bảy ra đây cho Thiếu Úy nói chuyện. – Hắn hất hàm bảo 1 đệ tử của thầy Bảy- Bẩm quan lớn, Sư phụ lên núi hái thuốc chưa về.

Có chuyện gì xin hẹn lại hôm sau ạ!- A!

Thằng này láo – Hắn nói dứt câu thì giơ chân đạp vào người anh đệ tử rồi to giọng quát- Hôm nay, thằng già Bảy không ra thì Thiếu Úy có lệnh đốt sạch cái am rách này.Hơn chục đệ tử của Thầy Bảy đứng đó, tay lăm lăm nắm đấm, ra bộ chuẩn bị có đánh nhau to.

Bỗng bên trong nhà có tiếng nói ra.- Ấy chết, Bần đạo vừa đi hái thuốc trên núi về!

Không kịp đón tiếp ngài Thiếu Úy đây, thật thất lễ quá

Thầy Bảy vận một bộ bà ba màu nâu, tóc đã 2 màu tựa hồ phần trắng gấp hai lần phần đen!

Nở một nụ cười để lộ khuôn mặt chằn chịt vết chân chim và những đường lằng tuổi tác của một ông lão năm nay đã ngoài 70.- Thằng Hai đâu, còn không mau mời ngài Thiếu Úy và anh thông dịch đây vào nhà mà uống nước.Trong gian chính giữa của Ngũ Hổ Đạo Quán, gã Thiếu Úy Pháp ngồi chiễm chệ trên cái ghế ở chính giữa gian phòng – chỗ mà chỉ có chưởng môn hoặc các vị cao nhân mới được ngồi.

Còn tên thông dịch thì đứng kế bên với vẻ mặt hách dịch kể từ lúc xuất hiện đến bây giờ.

Thầy Bảy ngồi trên một chiếc ghế mây gần đó lên tiếng mở lời.- Thưa Thiếu Úy, chẳng hay ngài đường xá xa xôi đến cái am cũ kĩ của Bần Đạo này có việc chi?

Hay vì ngài muốn thử ly trà ngon từ Thất Sơn chúng tôi?- Đừng nhiều lời!

Thiếu Úy đây nghe được tin mật báo, rằng ông chứa chấp lũ phản loạn và trốn lính, hôm nay Thiếu Úy Bi-tơ đến đây là để hỏi tội ông đó! – Tên thông dịch hắn giọng răn đe.Cặp mắt thầy Bảy như nhíu lại, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười mỉm- Ấy chết, Đạo quán chúng tôi trước giờ chỉ lấy việc bốc thuốc cứu người làm kế sinh nhai, Sao dám mạo phạm đến pháp quyền cơ chứ.

Những người trong Đạo quán trừ đệ tử của Bần đạo ra thì đều là những bệnh nhân bị bệnh nặng cả.

Mong ngài Thiếu Úy soi xét cho.- Này lão già, ngài Thiếu Úy thấy ông cũng có nhiều đệ tử đủ tuổi đi lính rồi đó, lão đã nói không phạm pháp quyền thì cũng phải biết làm gì cho phải rồi chứ?- Đệ tử của Đạo quán toàn là trẻ em chưa đủ tuổi đinh, sao mà sung lính cho đặng?- Lão rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão có tin cả tiểu đoàn ngoài kia sẽ san bằng cái am nát này không?

Còn không mau giao nộp bọn phản loạn, đưa bọn đồ đệ của lão sung lính, vậy mới gọi là vẹn toàn đạo lí chánh nghĩa quốc gia.Mặt Thầy Bảy bấy giờ sầm lại, hai bàn tay nắm chặt ấn mạnh lên đùi.- Mày, mày ép người quá đáng thì đừng trách tao liều một phen sống mái, lão này sống cũng đã quá thất thập, chết cũng không có gì phải nuối tiếc.

Bỗng gã người Pháp quay ra nói gì đó với tên thông dịch, hắn cười ra bộ nham hiểm lắm rồi quay ra- Nãy lão, Thiếu Úy đây xem ra vẫn còn muốn cho lão một con đường sống.

Nghe nói lão có da thịt dao kiếm đâm không thủng, Thiếu úy đây muốn đánh cược với lão một bận, lão có chấp nhận không?- Cược thế nào? – Thầy Bảy bây giờ khuôn mặt đã đầy vẻ nghiêm nghị- Đừng vội, đừng vội.

Thiếu Úy đây sẽ dùng vũ khí của Tây Dương thử lên người lão, nếu lão chịu được một viên thì coi như ngài Thiếu Úy sẽ tha cho cái am rách của lão.Thầy Bảy lúc này thật sự rối rắm lắm, công phu của ông cũng không phải là loại hư danh, đao kiếm ông đều đã kinh qua, không thành vấn đề với môn công phu ấy, nhưng còn súng ống Tây phương thì trước giờ chưa thử bao giờ.

Thôi, giờ không còn đường lùi rồi.

Thầy Bảy chật lưỡi- Được, tôi cũng muốn thử xem súng Tây có gì lợi hại.

Giữa cái sân rộng trước am, cả Tây cả ta gần trăm người đứng nghẹt cả.

Thầy Bảy bấy giờ đã cởi chiếc áo bà ba ra, để lộ thân thể cường tráng mặc dù đó là của một lão quá 70 tuổi.

Còn gã Thiếu Úy kia thì rút cây súng lục trong túi đeo ra lau lau coi bộ chăm chút tỉ mỉ lắm.

Những người trốn nạn ở những căn chòi cũng kéo ra đông nghịt khắp sân để chứng kiến công phu thầy Bảy.Trời bấy giờ cũng đã quá trưa, thầy Bảy mình cởi thần, vận khí hồi lâu.

Ánh mắt hiền từ mà tinh anh đến lạ.- Đâu, cho ta thọ giáo súng Tây xem nào!

Thầy Bảy lớn giọngGã Thiếu Úy liếc nhìn khẩu súng rồi nhìn vào Thầy Bảy cà nở một nụ cười khả ố.

Rồi hắn quay ra lẩm bẩm 1 tràng tiếng Tây với tên thông dịch.

2 tên gật gù ra vẻ như đắc ý lắm.

Khẩu súng lục chỉa thẳng vào Thầy Bảy, còn ông thì nhìn chằm chằm vào họng súng chẳng có chút mảy may sợ sệt.- ĐoàngTiếng súng vang lên làm mọi người xung quanh giật bắn mình dẫu đã chuẩn bị cho âm thanh ấy từ trước.

Viên đạn bay ra từ nòng súng hướng thẳng vào ngực thầy Bảy.

Nhưng kìa, viên đạn vừa chạm vào da thịt thì như có một thế lực vô hình nào đó chặn lại, viên đạn rơi ngay xuống đất trước cặp mắt ngỡ ngàng của gã Thiếu Úy và tên thông dịch, còn đệ tử của thầy Bảy cùng những người dân ở đó thì hò reo hoan hô trước pháp lực của ông.

Thầy Bảy thu thế tấn lại, thở hắt ra một hơi như vừa từ cõi chết trở về, mồ hôi lăn tăn trên trán nhưng miệng ông nở một nụ cười sảng khoái hướng về phía tên Thiếu Úy kia rồi quay ra lấy lại cái áo bà ba trên tay đệ tử để mặc lại....Đoàng....

Đoàng ......

Đoàng3 tiếng súng khô khốc vang lên, Thày Bảy tay run run, mắt long sòng sọc cúi xuống ngực mình.

Ba lỗ đạn găm thẳng vào ngực, máu túa ra ào ạt....

Thầy Bảy chỉ kịp nhìn đến đấy rồi phục xuống đất.

Phía sau lưng khẩu sũng vẫn còn trên tay và nụ cười nham hiểm của tên Thiếu Úy.- Thằng thầy bùa già chết rồi, lính đâu bắt hết bọn phản loạn cùng mấy thằng đệ tử lớn của lão.

Thằng nào chống lại cứ bắn tại chỗ! – tên thông dịch hét lớn kèm theo những tràng cười to.Đám đệ tử của Thầy Bảy liên hồi kêu tên sư phụ, người thì chạy lại sống mái với toán lính, người thì xốc thầy Bảy lên vai- Đi lên núi Cấm, lên núi Cấm gặp thầy Lĩnh, mau.... mau lên !Tiếng người hét, người la chen lẫn với tiếng súng, tiếng đánh nhau náo loạn cả một khu.

Thật là thê lương sầu thảm....--------------------------------------------------Hãy để lại nhận xét và đánh giá của bạn về bộ truyện này nhé, Chương II sẽ ra mắt trong thời gian sắp tới.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương II: Ông "Già" Núi Cấm


Trời đã nhá nhem tối, đám người chạy băng băng trên con đường mòn chạy lên núi Cấm.

Thằng Tư cõng Thầy Bảy trên lưng, phía trước là thằng Hai dẫn đường còn theo sau là 2 thằng nhỏ sinh đôi Minh, Mẫn chỉ mới mười tuổi, mặt mũi lem luốc, khóc thút thít chạy theo.

Gần hết con đường mòn thì thằng Tư rẻ trái chạy thẳng vào trong rừng, 3 đứa còn lại vội vàng chạy theo, chúng băng rừng chạy như bay, cứ đạp cỏ vén cành mà chạy.Trời lúc này đã tối hẳn, chạy được thêm một đoạn thì thằng Hai quay lại bảo- Sư phụ giờ chỉ còn 3 phần hồn, e không trụ được lâu nữa...... còn Thầy Lĩnh.. trước giờ chỉ nghe qua lời kể của sư phụ, chưa ai từng gặp được ông.

Anh sợ..............- Anh cứ yên chí, sư phụ dặn ta lên gặp thầy Lĩnh ắt là có nguyên do, đi...

đi mau kẻo không kịp – Thằng Tư vừa thở vừa nói..Thấy có lý, thằng Hai ra hiệu tiếp tục chạy, cả đám lại tiếp tục cuộc hành trình tựa hồ như vô thức để nắm níu lấy hy vọng mong manh còn sót lại trong lời dặn của sư phụ.

Gần nửa đêm, 4 đứa chạy đến trước một cái lều lụp sụp nằm trên đỉnh núi Cấm, bên trong có ánh đèn dầu leo loét, mập mờ như những đốm lửa ma trơi ngoài bãi tha ma.

Thằng Hai thở hồng hộc, chống tay lên hông, tựa hồ như dồn hết sức lực còn sót lại mà la lên- Tới.... tới rồi...

Thầy Lĩnh ơi, thầy Lĩnh ơi.. cứu sư Phụ chúng con, làm ơn cứu Sư phụ....Trong nhà, một ông .......

Không! là chú mới đúng.

Ông ta nhìn chỉ mới ngoài 40 tuổi, người cao lêu nghêu.

Ông ta có một mái tóc dài búi gọn gàng, cố định bằng chiếc đũa tre ở sau gáy.

Khuôn mặt ông nhìn rất hung dữ nhưng ánh mắt không mảy may có một chút hung bạo nào trong đó, thoạt nhìn thì khắp người toát lên một vẻ hết sức kì quặc.

Ông chạy ra trước căn lều với vẻ gấp gáp- Vào đây, vào đây mấy đứa....

Đưa cả Sư Đệ của ta vào đây!Sư Đệ ư?

4 đứa đệ tử của Thầy Bảy thì làm gì quen biết với ông chú này?

Chỉ có thể là Thầy Bảy mà thôi, nhưng người đàn ông trẻ tuổi này thực sự là Sư Huynh của thầy Bảy hay sao?

Thôi, cứ vào rồi tính tiếp.Trong căn lều nhỏ xíu ấy, 5 con người chen chút vây xung quanh thầy Bảy đang nằm thoi thóp ở giữa.

Ông chú kia lấy trong túi ra một lá bùa giờ trước mặt thầy Bảy rồi cắn máu ở đầu ngón tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm đọc chú.

Tiếp đến dùng ngón cái ấn lên chính giữa trán rồi hô lên "Hộ".

Như phép tiên, thầy Bảy từ từ mở mắt, 3 vết đạn trên ngực máu đã khô lại, thầy nhìn người bí ẩn kia với ánh mắt mừng rỡ- Sư huynh.....

Đệ...

Lần này không xong rồi – Thầy Bảy thở gấp từng hơi từng hơi..- Sư Đệ, ta đã không đến kịp.

Sư đệ hãy nghỉ ngơi, để ta dùng Linh ngãi hộ lực cho đệ- Không, đừng phí phạm vì thân già này.

Mệnh số của Đệ đã tận... ra đi cũng là thuận theo đạo trời.

Chỉ tiếc mấy đứa nhỏ không ai nương tựa.. di nguyện cứu nhân độ thế của Sư Phụ giao cho Đệ cũng không hoàn thành được.Nói rồi, Thầy Bảy thở gấp hơn rồi từ từ liệm dần đi.

4 đứa nhỏ khóc rú lên đứa gục đứa lay tay sư phụ.

Còn người đàn ông kia thì thở dài, mắt đượm buồn ra đứng trước hiên nhà.

Ngày hôm sau 5 người lo chôn cất Thầy Bảy.

Lễ an táng xong xuôi, đêm hôm ấy ông chú tên Lĩnh kia mới gọi 4 đứa nhỏ vào trong căn lều mà nói chuyện.- Ta cùng Sư Phụ các con vốn là Huynh Đệ cùng nhau tu luyện đạo pháp trên đỉnh núi Cấm này.

Sư phụ của bọn ta là Thất Thập Chân Nhân, chưởng môn một nhánh của Đạo Bùa Nam Tông.

Sau khi sư phụ quy tiên, ta cùng sư đệ tiếp nối chí nghiệp trừ ma giúp đời của Sư phụ để lại.

Ta bản tính ưa tự do bay nhảy nên chu du tứ xứ, đi đến đâu giúp người đến đó, còn Sư phụ của các con gây dựng đạo quán, tiếp nối chí nguyện gầy dựng môn phái của Tổ sư để lại.- Nhưng... nhìn người trẻ như vậy mà..... – Thằng Hai thắc mắc- À..

Ta nhìn thì như bốn năm mươi tuổi nhưng thực ra năm nay ta đã hơn chín mươi.

Năm xưa ta lâm trọng bệnh nên Sư Phụ dùng Linh Ngãi chữa cho ta, cộng với việc tu dưỡng nên từ đó đến nay ta vẫn giữ được ngoại hình và thể trạng đúng như lúc ấy, Nhìn thì có vẻ kì quặc nhưng cũng không tránh khỏi nhiều sự hiểu nhầm.

Vào tuần trước, ta đang ở tận miệt Cà Mau, bấm độn hoài vẫn không tài nào lần được tin tức của Sư đệ ta.

Nghĩ có điều chẳng lành, ta thu xếp khăn gói về đây vào trưa hôm qua.......... nhưng tiếc là vẫn không kịp.Nói đến đây thầy Lĩnh không kìm được tiếp tục thở dài với ánh mắt đượm buồn nhìn ra xa.- Còn các con, theo sư đệ ta được bao lâu rồi, sao lại chọn cái nghiệp gặp người thì ít gặp ma thì nhiều này?- Dạ thưa Sư Bá, con là thằng Hai, theo học đạo sư phụ được 7 năm.

Đây là thằng Tư, theo thầy được 4 năm.

Còn hai thằng nhỏ sinh đôi này là sư phụ nhận nuôi lúc 7 tuổi từ một gia đình bị Tây bắt cha nó đi lính, má nó khăn gói đem hai anh em lên cầu xin sư phụ nhận nuôi.- Thế trong bốn đứa, đứa nào có tu vi giỏi nhất?- Dạ con với thằng Tư không có khiếu, học bùa mãi mà không thành nên chỉ ở phụ việc cho Sư Phụ, còn hai thằng nhỏ này thì còn nhỏ nên sư phụ chưa cho chúng nó theo nghiệp. – Thằng Hai trình bày.- Thế sau này mấy đứa định thế nào?

Có tiếp tục con đường tu đạo hay không?- Con với thằng Tư đêm qua đã bàn với nhau, sớm mai tụi con sẽ quay lại Đạo quán xem còn anh em nào ở đó không.

Sau đó chúng con xuống miệt Cần Thơ theo Nghĩa quân chống Pháp, trả thù cho sư phụ.

Còn thằng Minh thằng Mẫn chắc gửi lại cho má nó chăm, chứ theo tụi con chịu khổ sao đặng.Thầy Lĩnh nheo mắt ngẫm nghĩ một hồi..- 2 đứa có chí cũng như lòng nhân nghĩa như thế thì ta cũng mừng trong lòng, chỉ mong các con bảo trọng.

Còn riêng hai đứa nhóc này – Thầy nhìn xuống hai đứa nhỏ với vẻ hiền từ - Nếu không sợ cực thì cứ theo ta, ta không hứa sẽ cho các con ăn sung mặc sướng, ta chỉ dám hứa sẽ dạy dỗ hai đứa nên người.

Ý hai đứa thế nào?- Còn không mau bái tạ ơn nghĩa của Sư bá đi..Hai đứa nhỏ ngây thơ chả biết gì, chỉ gật đầu lia lịa theo lời của thằng Hai.Sáng hôm sau thằng Hai cùng thằng Tư xuống núi về lại Ngũ Hổ Đạo Quán, còn thằng Minh thằng Mẫn thì ở lại trông lều cho Thầy Lĩnh đi hái thuốc gì đó trên núi...

Chuẩn bị cho chuyến đi xa sắp tới, chuyến đi xa đầu tiên trong đời chúng nó.Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Cuộc hành trình của hai đứa nhỏ với Thầy Lĩnh sẽ diễn ra như thế nào?

Hãy đón chờ Chương III trong thời gian sắp tới.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương III: Ma Da Rạch Miễu Can


Làng Tây Phong tọa lạc tại hạ lưu con sông Tịnh Khang, dân cư ở đây sống chủ yếu bằng nghề chài lưới và ruộng lúa, làng có con rạch Miễu Can nằm vắt từ Tây sang Đông cắt ngôi làng thành hai nửa, dân ở đây quen gọi là Tây Phong Thượng bên bờ bắc, bên còn lại là Tây Phong Hạ.

Do địa thế đẹp, thuận lợi cho làm ăn nên vùng này dân cư rất đông đúc, cứ mỗi tháng dân cư các vùng xung quanh lại họp chợ nổi ngay trên con rạch Miễu Can này, nhộn nhịp kẻ bán người mua từ sáng đến tận tối khuya.Mấy hôm nay làng Tây Phong còn nhộn nhịp hơn thường ngày là bởi có đoàn cải lương từ trên thị xã xuống, nghe đâu là có cô đào nổi tiếng lắm, tài nghệ vang danh cả đất Lục Tỉnh này.

Đoàn dựng rạp ở phía Tây Phong Thượng, ngay bên bờ con rạch Miễu Can, ngày đầu tiên mở hát rạp chật kín người xem, các ông Xã, Hương Ký trong làng Tây Phong và những làng xã bên cạnh cũng tề tụ đủ cả.

Họ xem ca hát thì ít, chủ yếu là tụ tập ăn chơi và ngắm nghía dung nhan cô Đào vang danh Lục Tỉnh miền Tây tên Ngọc Loan.Rồi cứ sau mỗi đêm diễn thì lại có vài ông ra sau cánh gà của đoàn hát đòi gặp cho bằng được cô đào mà tán tỉnh, có người còn cho hẳn một sấp bạc hơn 20 đồng – một số tiền cực lớn thời bấy giờ chỉ để gọi là quà ra mắt với cô.

Nhưng lần nào cũng vậy, cô chỉ cười trừ rồi tìm đường mà thoái thác, khi thì bận tẩy trang tắm rửa, khi thì phải tập tuồng mới mà xin phép cáo lui.

Cứ thế đoàn hát được 7,8 đêm rồi nhưng chả có ai có thể thuyết phục được cô đào đi chơi chợ nổi được một buổi chứ đừng nói là tán tỉnh.Đến đêm thứ mười hai - gần như là đêm cuối cùng mà Đoàn diễn ở Tây Phong, trời nhá nhem tối, mấy thằng phụ việc lo dựng lại rạp, kéo màn che rồi đánh trống hiệu đã gần đến giờ diễn.

Bên trong thì đào chánh, đào phụ, kép, hề chăm chút vẽ mặt, trang điểm chuẩn bị hát.Bà con xung quanh cũng lác đác kéo đến từng chặp từng chặp, mấy chốc mà hơn một nửa rạp rồi, họ cười cười nói nói với nhau, người thì bàn xem hôm nay sẽ diễn tuồng gì, người thì tiếc nuối đêm nay đã là đêm cuối, cứ thế mà náo nhiệt hẳn lên, bọn con nít thì chạy lăng xăng đùa giỡn, đứa leo lên ngọn cây nhìn cho dễ, đứa thì thập thò quanh cái tấm liễng dựng tạm phía bên cánh gà để xem lén bên trong hậu kì họ trang điểm.Bỗng từ đâu có tiếng hét thất thanh- Cháy!

Cháy rạp rồi bà con ơi, cháy rồi!Từ đâu không ai hay ở phía gian sau cùng – nơi phục vụ cơm nước cho đoàn hát lửa đã bốc lên phừng phực cả một góc, lửa gần bén sang cả gian để đạo cụ, quần áo diễn tuồng.Thế sự nguy cấp, mấy thằng phụ đoàn thằng thì dùng cành cây quật tới tấp, đứa chạy ra con rạch mà múc nước lên cứu hỏa, bà con thì sợ hãi chạy tán loạn, người già con nít không ai bảo ai cứ chen nhau mà chạy, có người sợ quá còn nhảy cả xuống con Rạch mà bơi.Cảnh bấy giờ hỗn loạn rối ren, kẻ la người khóc inh ỏi khắp nơi.

Đến gần hơn 2 tiếng sau thì ngọn lửa mới được dập tắt, cũng may là anh em trong đoàn nhanh tay khuân gần hết đồ đạc ra ngoài.

Chỉ có cái rạp là cháy rụi, ông bầu thì mặt mày nhăn nhó coi bộ xót của lắm, chặp sau ông mới đứng lên xin lỗi bà con vì đã để xảy ra sự cố đáng tiếc, cũng như là có cái kết không trọn vẹn trong chuyến lưu diễn lần này.Bà con đã ra về gần hết thì đoàn hát mới sắp xếp lại đồ đạc đem xuống xuồng, rồi anh em nghỉ ngơi lấy sức mai lại đi sang tỉnh khác mà kiếm cơm.

Khi mọi người trấn tĩnh lại thì phát hiện ra cô đào Ngọc Loan đã đi đâu mất, họ chia ra kẻ kêu người gọi nhưng hồi lâu không thấy bất kì dấu hiệu nào của cô Ngọc Loan, người thì bảo cô Ngọc Loan chạy loạn nên lạc mất, kẻ thì nghi cô nhân cơ hội rồi theo ông tổng, ông lý nào rồi cũng nên.Mấy thằng phụ trong đoàn tiếp tục tìm đến nửa đêm mà vẫn không thấy động tĩnh gì nên mệt mỏi quay trở về xuồng mà nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau không còn cách nào khác nên mọi người đành thu dọn để đi cho kịp ngày diễn nơi khác, trước khi đi ông bầu còn nhờ những người làng nếu có tin tức gì về cô đào của ông thì xin hãy nhắn giúp ông với.Đám cháy rạp hát cùng sự mất tích bí ẩn của cô Ngọc Loan tưởng như đã chìm vào quên lãng thì ngót nghét gần 1 tuần sau, ông Ba đi giăng lưới đêm trên con rạch Miễu Can cả đêm mà không được bất kì con cá hay con tôm nào cả, ông chán nản làm mẻ lưới cuối trước khi quay xuồng vào bờ.

Mẻ này xem ra cũng chẳng khác những lần trước là bao, cái lưới nhẹ hều từ từ được kéo lên mà không một chút động tĩnh gì cả.Nhưng khi kéo lên hết thì ông thấy một vật bị mắc kẹt vào trong tấm lưới của mình – một cây trâm cài đầu của phụ nữ, cây trâm này nhìn rất đẹp, trên đầu của nó còn gắn một viên đá lấp lánh như kiểu con cháu nhà giàu có hay cài.

Ông vội nhét cây trâm vào trong túi áo rồi thu lưới đi về, chí ít cũng có thứ đem về làm quà cho con gái ông.Lại nói về cô con gái ông Ba, sau khi nhận được cây trâm mà ông đem về thì suốt ngày ôm khư khư mà ngắm nghía, ai cầm lấy thì đều bị cô la mắng xối xả đòi lại cho bằng được.

Lúc đầu thì mọi người tưởng là cô thích món đồ này lắm nên mới giữ gìn như vậy.

Nhưng càng ngày cô càng có nhiều hành động lạ hơn, khi thì nửa đêm ôm cây trâm mà hát, lúc thì giữa trưa mang cây trâm ra ngồi trên bờ con rạch Miễu Can mà ngắm nghía, ngắm xong lại ngồi thơ thẩn cười một mình.Thấy có điều chẳng lành, ông Ba ba lần bảy lượt lén đem cây trâm đi giấu nhưng lạ thay, cứ giấu chỗ nào thì cô con gái ông cũng tìm được ra, có hôm ông uất quá đem ném xuống con rạch thì ngay hôm sau ông lại thấy cô con gái ông ôm đúng chiếc trâm đó mà ngồi cười.

Ông cũng tìm hỏi đủ người để biết chỗ thầy bà giỏi để đưa con gái mình tới mà chưa trị, nhưng chưa kịp đi thì đã xảy ra chuyện.Trưa hôm ấy ông Ba đi làm đồng về, định cơm nước xong xuôi sẽ đưa con gái đi lên gặp ông thầy bùa nổi tiếng ở trên thị xã.

Về đến nhà ông gọi mãi mà không thấy con ông đâu, mà nhà chỉ mỗi hai cha con nên nghĩ nó lại ôm cây trâm chạy đi đâu chơi rồi, nên ông chạy đi kiếm khắp nơi.

Cứ kiếm đến gần chiều mà chẳng một chút tăm hơi, ông cùng mấy người làng cứ chia nhau ra mà kêu mà gọi.

Đến sẩm tối thì có người làng hớt hải chạy từ hướng con rạch Miễu Can lên- Chú Ba ơi! chú Ba!

Có người chết đuối!

Có người chết đuối!Ông Ba cùng cả đám dân làng ùa chạy xuống dưới con rạch, đến nơi tá hỏa khi thấy có một cái xác nằm vướng trong bụi lậy gần đó.

Mọi người hè nhau kéo cái xác lên thì hỡi ôi! chính là con Liên con ông Ba, mặt mũi nó trắng bệch, thân thể cứng đờ, máu từ mắt từ mũi nó cứ rỉ ra.

Nhưng kinh hãi hơn chính là cái miệng nó, miệng nó nở một nụ cười tựa hồ như mãn nguyện lắm, con mắt nó trắng dã, trợn tròng lên trông vô cùng quái dị.Ông Ba thì gục xuống ôm lấy cái xác mà khóc nấc lên, miệng liên hồi- Liên ơi là Liên!

Sao con nỡ bỏ cha mà đi hả Liên.Ông khóc được một chặp thì liệm đi, người làng đưa ông về nhà, xoa dầu cạo gió cho ông tỉnh.

Còn cái xác của Liên thì đem về quàng ở sân nhà.

Nhưng kì lạ thay, vật thường ngày mà cái Liên nó luôn giữ bên mình là cái trâm thì từ lúc phát hiện ra nó dưới con rạch thì không thấy đâu cả.

Ma chay xong xuôi cho con gái thì ông Ba bỗng phát điên phát dại, cứ cười cười nói nói một mình.

Người ta bảo ông vì thương con gái quá mà hóa rồ.

Thật là thảm cảnh!Chuyện kì lạ xung quanh con rạch lúc này mới chính thức bắt đầu, những người đi họp chợ trên con rạch thường bảo rằng cứ chập tối là giữa con rạch là có một xoáy nước nhỏ, rồi chặp sau lại hết mất.

Những người đi thả lưới đêm thì than phiền được rất ít tôm cá, có hôm còn phải đi về tay trắng.

Có người có việc đi đêm ngang qua con rạch thì bảo rằng nghe được tiếng khóc thút thít văng vẳng ở dưới.

Những việc kì lạ cộng với cái chết của cô Liên cách đây không lâu càng làng cho dân tình có phần e dè hơn khi có việc đi qua con rạch Miễu Can này.Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, vào một buổi chiều đã nhá nhem tối, cả nhà chú Sáu ở bên Tây Phong Hạ đi xuồng qua bên kia bờ để thăm người bà con.

Xuồng đi đến giữa dòng thì như vướng phải thứ gì đó mà không nhút nhích được, mặc cho chú cố hết sức mà chèo.

Đến khi người dân xung quanh nghe tiếng la hét kêu cứu mà chạy đến thì không còn thấy cái xuồng nhà chú Sáu đâu nữa, chỉ có mỗi chú Sáu là bơi được vào trong bờ, mắt trợn ngược lên sợ hãi như vừa thấy thứ gì kinh khủng lắm, miệng thì la lớn- Cứu!

Cứu tôi, ma... ma da, có ma da.....Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này, cùng đón chờ chương IV nhé.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 4: Ma Da Rạch Miễu Can (tiếp theo)


Tiếng kêu la thất thanh của chú Sáu náo động cả một góc con rạch, người ta kéo chú lên mô đất cao hơn, lấy dầu ra xoa hai bên thái dương.

Mắt chú vẫn trợn tròng nhìn về phía con rạch kèm theo ánh mắt khiếp đảm đến tột cùng.- Ma... có ma.. nó kéo vợ con tui xuống rồi..

Nó.. chính nó!Ai nghe biểu cảm và câu chú vừa nói ra cũng đều e sợ, có người thì hoài nghi bảo là chú hoảng quá nên hoa mắt, dân tình xôn xao bàn tán không ngớt.

Chặp sau có mấy anh thanh niên dạn người mới chèo ra giữa dòng rồi lặn xuống mà mò tìm người nhà chú.

Không mất quá nhiều thời gian để họ kéo lên 3 cái xác, một phụ nữ và hai đứa trẻ con.Họ không ai khác chính là người nhà chú Sáu, mới dưới nước chừng hơn tiếng đồng hồ nhưng không hiểu sao mà da họ trắng bệch, bủng rộp hết cả đi như là người chết nước đã ba, bốn ngày.

Mắt ai cũng trợn ngược lên, nhưng kinh hãi nhất là ba cái miệng cười ngoác ra.

Nhiều người kinh hãi- Sao giống con bé Liên quá vậyQuả thật hình ảnh này làm mọi người nhớ lại cái chết của Liên con ông Ba.

Cũng con rạch ấy, cũng cái xác trắng bệch ấy, cũng ánh mắt và cái miệng cười ấy.

Hơn một tuần 4 mạng người chết đuối, không ai bảo ai, họ đều bắt đầu cảm thấy sự chẳng lành đối với con rạch Miễu Can này.Dân làng e dè hơn khi bơi xuồng qua con rạch, hầu như lúc nhá nhem tối thì không ai còn đi qua đó nữa, có việc gì gấp lắm thì cũng ráng đợi đến sáng mà đi.

Trẻ con trong làng thì được dặn rất kĩ là không được xuống con rạch mà tắm hay chơi nữa, chỉ khổ mấy ông mấy bà từ nơi khác đi đến họp chợ nổi, mỗi phiên chỉ lác đác người mua, chợ họp đến quá trưa thì tàn mất.Càng ớn hơn khi đêm nào dân cư sống gần bên con rạch cũng đều nghe tiếng khóc, tiếng cười từng chập từng chập nổi lên từ phía con rạch, có người còn bảo nhìn thấy cái bóng trắng bay lượn rồi lao xuống nước mất hút.Trưa hôm ấy, có một người đàn ông trung niên dắt theo hai đứa nhỏ đến làng, ông ta ghé vô một quán ăn bên đường rồi kêu cơm nước, ăn xong xuôi ông mới lại hỏi chủ quán- Chị cho tui hỏi có giờ có con đò nào có thể cho tui qua bên kia con rạch được không, tui có đi ngang qua mà không thấy có đò hay xuồng gì ở đó cả.- Không có đâu chú ơi, con rạch này giờ chỉ còn mỗi chuyễn đò vào sáng sớm thôi, mà cũng chả ai đi cả.

Giờ họ đi đường vòng sang làng bên rồi mới đi qua được bờ bên kia.- Ủa, đò gì mà không đi chiều, người gì mà không thích đi đường gần.

Coi bộ lạ nghen!- Hazzz!

Người ta cũng nghĩ như ông anh, nhưng mà ngặt nỗi ở đây mới có nạn, hơn tuần mà chết 4 mạng.

Đều chết nước cả!

Lại còn có ma hiện hằng đêm nữa.

Dân ở đây họ sợ, nên hạn chế qua con rạch lắm.

Tui bán quán ở đây từ bận ấy đến nay ế ẩm lắm. – Bà chủ quán thở dài đáp- Hèn chi!

Lúc nãy đi ngang qua tui có thấy được chút mùi tà khí... vẫn nghi hoặc trong lòng nên mới bán tín bán nghi mà hỏi thử.

Ai dè đã có tới 4 mạng...- Người ta mời mấy ông thầy pháp tới rồi đấy, cũng lập đàn nhưng chả thay đổi gì – vừa nói bà vừa chỉ ra cái ngon tre sát con rạch – Đấy, đêm nào cũng nghe tiếng khóc trên cái ngọn đấy.

Dân ở đây họ hãi lắm rồi.

Khuôn mặt người đàn ông lúc này có chút suy tư nghĩ ngợi.

Thấy thế, người đàn bà nhanh miệng hỏi- Ông anh là thầy pháp phải không?- Dạ đúng rồi!

Thầy con là đạo sĩ trên núi Cấm đấy ạ

Thằng nhỏ ngồi trên bàn miệng nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói, mặt người đàn ông nghiêm lại, nhìn sang thằng nhỏ- Thằng Minh, lo ăn đi!

Không tao đánh đòn bây giờ.

Chỗ người lớn nói chuyện, con nít biết gì mà nói leo.

Thằng Mẫn lo ăn với em đi, sao ngồi đực mặt ra thế.

Nói rồi ông quay sang bà chủ quán- Tui chỉ là người biết được chút đạo thuật, không dám khoe khoang!

Nếu ở đây quả thực có tà yêu quấy nhiễu thì cũng xin đem chút tài mọn ra giúp thử.

Nói đến đây khuôn mặt bà chủ quán như có chút khởi sắc- Được thế thì mừng quá, để tui báo cho dân làng biết, mấy nay họ cũng đi tìm thầy bà các nơi nhưng chưa có kết quả gì.- Chị đừng thông báo vội, để tui ra con rạch xem lại một lần nữa cho chắc.

Thằng Minh thằng Mẫn cứ ở yên đây nghe chưa!

Xíu thầy về ngay.Đã quá giờ ngọ, con rạch Miễu Can yên ắng không một bóng người!

Người đàn ông đừng trên bờ tay bấm độn, miệng lẩm nhẩm, chốc chốc lại nhíu mày lại.

Bỗng ông ta nở một nụ cười rồi quay trở về quán.

Bà chủ quán lúc này đã đứng đợi sẵn, tò mò đợi câu trả lời từ người đàn ông kia.- Con rạch này đúng là có ma da quấy nhiễu, tui tính được con ma này chính là của cô gái chết vào ngày nhâm tuất, đúng vào giờ xấu, gia chủ lại làm ma chay không đúng cách nên hồn cô ta vẫn ở dưới sông mà tác oai tác quái.

Vào năm hôm sau vào ngày Kỉ Mão, lại trùng vào giờ hợp nên cô ta mới bắt thêm 3 người nữa.

Giờ con rạch có 4 cái vong lởn quởn lận đó.- Trời ơi, đúng rồi.

Là con Liên con ông Ba!

Ông đúng là thầy pháp thiệt...

Vậy giờ mình phải làm gì tiếp theo đây ông?

– Bà chủ quán có phần hơi sợ sệt- Chị cứ yên tâm, kêu dân mình mua ít trái cây, một con gà trống cùng với ít nhang đèn vàng mã.

Đúng 12 giờ đêm nay tui sẽ trừ con ma này.Bà chủ quán như lại có thêm một tia hy vọng cho cái "sự nghiệp làm ăn" đang tuột dốc không phanh của mình, bà lật đật chạy đi kêu người chuẩn bị đồ, rồi báo cho dân làng hay tin.Đêm hôm ấy, dân làng kéo tới khá đông để xem, phần vì tò mò, phần vì cũng hy vọng con rạch từ nay sẽ yên ổn để bà con làm ăn.

Pháp đàn được dựng lên, người đàn ông trung niên kia đứng ở giữa, kế bên là hai thằng nhỏ đứa ôm con gà trống, đứa thì cầm 1 sấp giấy tiền vàng mã.Đúng mười hai giờ, người đàn ông châm lửa đốt hai cây đèn cầy trên bàn lễ, rút trong túi áo ra một lá bùa, tay ông bắt quyết, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú.

Bỗng từ đâu có tiếng khóc thút thít nổi lên, dân làng hoảng sợ nhìn qua nhìn lại nhưng làm gì có thấy ai.

Người đàn ông niệm chú nhanh hơn, rồi từ tiếng khóc thút thít bí ẩn ấy biến thành tiếng cười khúc khích ghê rợn.

Lại văng vẳng có tiếng nói vọng tới- Trả mạng lại cho ta, trả mạng lại cho taaaaaa!Trong đám người đi xem bấy giờ có người sợ quá nhắm nghiền cả mắt lại, người thì chắp tay lại niệm kinh Phật liên hồi, còn người đàn ông vẫn đứng yên đó không suy chuyển.Đột ngột ông chuyển thế bắt quyết, chỉ tay xuống mặt nước.

Một tiếng Uỳnh.... vang lên tựa hồ như có chục con trâu nhảy xuống nước cùng một lúc.

Dưới nước bò lên bốn cái bóng, chúng đứa bò đứa lết tựa hồ đau đớn lắm, một cái bóng chắp tay lại van xin tha mạng- Xin xin tha cho tui... tui chết oan lắm.... xin tha cho tui..

Tiếng van xin yếu ớt, run rẫy tiêng tục vang lên kèm theo tiếng khóc lóc thảm thiết.- Đã là người cõi âm, cớ sao không thuận theo luân hồi?

Lại còn ở lại nhân gian tác yêu tác quái!

Hôm nay ta phải trấn hồn các người lại để tránh mối họa về sau.Nói rồi người đàn ông rút một lá bùa khác ra, lẩm nhẩm đọc chú rồi lệnh "THU", cả bốn cái bóng đều biến mất, cũng không ai nghe thấy tiếng khóc tiếng cười nào nữa.

Chứng kiến sự huyền ảo nãy giờ, dân làng không khỏi kinh sợ, không tin vào mắt mình.

Người đàn ông mới quay lại vừa cười vừa nói với bà con- Ổn cả rồi, tui đã thu cả thảy bốn đứa chúng nó vào trong lá bùa này.

Giờ bà con hãy cắt tiết gà rưới lên rồi đốt nó đi.

Từ nay cứ yên tâm mà sinh sống.Đám người mừng rỡ vội làm theo, không quên cảm ơn người đàn ông rối rít.

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, dân làng ra về gần hết thì ông cũng thu dọn đồ lễ cùng hai đứa nhỏ đi về nghỉ ngơi.Bỗng, ông nhíu mày lại, có điều gì đó mà ông thấy nó không ổn, hình như ông đã bỏ lỡ một điều gì đó.....

Về đến chỗ trọ ông lại nằm suy nghĩ nhưng không tài nào nghĩa ra là mình đã bỏ lỡ chuyện gì, bấm đốt ngón tay thì loạn hết cả lên.

Nhưng ông tự nhủ cả bốn con ma đều bị trấn hết rồi, chắc không còn gì phải lo ngại nữa.Sáng hôm sau, trời đột nhiên mưa to.

Ông đành gác lại cuộc hành trình mà nán lại quán trọ thêm một ngày đợi xem tình hình thế nào.Đến chiều thì có chuyện xảy ra.................Cảm ơn các bạn đã quan tâm, chương tiếp theo sẽ ra mắt trong thời gian sắp tới.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 5: Con Ma "Bí Ẩn"


Cơn mưa xối xả từ sáng sớm đến đầu giờ chiều thì dứt, sau cái đêm huyền bí hôm qua thì hôm nay coi bộ làng Tây Phong có chút nhộn nhịp hơn hẳn, phần vì mới mưa xong, nước dâng lên kha khá, cá tôm cũng từ trên thượng nguồn ùa về không ít, dân làng kéo nhau ra con rạch Miễu Can mà giăng lưới.Mấy đứa con nít cũng chạy ra con rạch mà nô đùa sau bao ngày bị người nhà chúng nó cấm cản, đứa thì chơi trốn tìm trên bờ, đứa thì nhảy xuống nước mà lội bì bõm, tay mò mò tìm ốc.

Có thể nói con rạch Miễu Can cũng như Làng Tây Phong đã lấy lại được sự bình yên vốn có.- Mấy chú ơi!

Thằng nam nó bị gì nè, mấy cô mấy chú ơi!

Tiếng đám nhỏ lao nhao cả một góc, mấy người chài gần đó chạy ra thì thấy thằng Nam nó đi ra giữa dòng nước.

Gọi là đi là bởi nước ở giữa con rạch ít nhất cũng hơn chục thước, mà thằng nhỏ mới 7 tuổi thì làm sao thân nó dựng đứng lên ở giữa dòng thế kia được.- Nam!

Nam!

Bơi dzô mau, tao về tao méc má mày đó!

Bơi dzô đây mau.Người ta réo gọi tên nhưng thằng nhỏ vẫn không có một chút gì gọi là chú ý đến cả, nó tiếp tục ra xa bờ với cái điệu bộ quái dị ấy, mặc cho tiếng la trên bờ không dứt.

Chú năm nóng tiết nhảy ùm xuống định ra kéo nó vô đánh đòn cho một trận, chú vừa sải được mấy sải thì bỗng nó dừng lại, xoay cái đầu ngược ra sau nhoẻn miệng cười, ai tinh mắt nhìn kĩ thì đôi mắt thằng Nam đã chuyển một màu đỏ lừ trông rất ghê rợn.

Ùm một tiếng!

Nó mất hút dưới làn nước đụt ngầu của con rạch.Chú Năm bơi ra đến nơi, chú ngụp xuống nhưng không thấy nó đâu cả.

Quái lạ, khoảng thời gian nó ngụp xuống với lúc chú Năm bơi ra chỉ trong tích tắc, có mấy người nữa cũng nhảy xuống mà ngụp lặn tìm nó nhưng vô vọng...

Gần một giờ trôi qua mà vẫn không thấy tăm hơi thằng nhỏ đâu cả.

Mấy cô, mấy chị trên bờ người thì lẩm nhẩm "Nam mô a di đà phật", người thì đi gọi ba má thằng Nam ra, bỗng có người kêu lên trong đám đông- Ông thầy, tìm ông thầy hôm qua!Xung quanh nhao nhao hưởng ứng, thế là người ta chạy đi gọi ông đạo sĩ mà tối qua đã diệt liền bốn cái vong ma, vì ở đây chả có ai đủ hiểu biết để giải thích cũng như hiểu chuyện gì đang xảy ra..........- Thầy ơi!

Thầy ơi, làm ơn cứu người thầy ơi.

Trong cái gian phòng nhỏ của quán trọ, Thầy Lĩnh đang thu xếp đồ đạc chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Hai thằng Minh, Mẫn thì lăng xăng chơi ngoài sân.

Nghe tiếng kêu từ ngoài ngõ vọng vào ông lật đật chạy ra- Chào chị, có chuyện gì đó?- Có chuyện rồi thầy ơi, thằng Nam bị nhập ở ngoài rạch rồi thầy!- Sao?

Quái lạ, có bốn con thì tui đã nhốt cả rồi, làm gì còn con nào nữa mà ma nhập, chị nghe ai nói hay sao? – Thầy Lĩnh nghi hoặc hỏi- Dạ không thầy ơi, chính mắt con thấy!

Thầy đi với con, mới vừa bị đây thôi, đi đi thầy, gấp lắm.- Được!

Tôi đi với chị.

Thằng Minh thằng Mẫn ở nhà lo thu xếp đồ, thầy ra ngoài một chút rồi về.Nói rồi thầy vơ vội cái nón lá rồi đi theo người đàn bà ấy.

Ra đến con rạch, thầy Lĩnh bèn nheo mắt nhìn ra phía giữa dòng rồi lẩm nhẩm tính, lúc trên đường ra thì thầy cũng đã được cô kia thuật lại nên cũng biết sơ sơ về sự tình vừa xảy ra.Đám người tụ tập ở đó thấy thầy ra thì nhao nhao lên, người thì hy vọng thầy sẽ giải quyết được, người thì nghi ngờ vô tài nghệ của thầy.- Bảo bắt hết rồi sao giờ lại có người bị ma bắt nữa chứ?- Tối hôm qua coi thì đúng là ổng bắt rồi mà, sao giờ lại tiếp tục nữa?

Thôi cứ chờ coi ổng làm gì...Bỗng thầy Lĩnh nhăn mặt nói- Chết rồi!

Hôm qua tui tính thì chỉ có đúng bốn luồng tà khí, tuy hung hăng nhưng chúng là loại âm hồn bình thường.

Còn bây giờ có một luồng tà khí khác, nó mạnh hơn bốn con hôm qua nhiều, tui e nó là loại tu luyện lâu năm nên mới ẩn được khỏi âm nhãn của tui.- Vậy còn thằng Nam, nãy giờ tụi tui lặn mò mà không tài nào thấy nó!- Các anh các chị cứ bình tĩnh, đợi tui một chút.Thầy Lĩnh vừa nói vừa rút trong túi một lá bùa và lẩm nhẩm đọc chú, thầy dùng ngón trỏ vẽ vẽ lên tấm bùa rồi ngắt cái lá bàng gần đó mà gói lại.- Thả cái này xuống nước, nó dừng lại chỗ nào thì thằng nhỏ nó nằm dưới đó.Lá bùa được thả xuống nước, vừa mới trải qua một trận mưa khá to nên nước từ con thượng nguồn đổ xuống cùng không phải là ít, cho nên mặt nước không hề phẳng lặng mà thậm chí còn chảy khá xiết.

Lá bùa không bị cuốn trôi xuống hạ nguồn là may chứ đừng nói là đứng yên.Nhưng kì lạ thay, lá bùa không những không bị cuốn trôi mà còn bơi ngược dòng trước mấy chục cặp mắt đang mở to ra vì không tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Lá bùa "bơi" được một đoạn thì đứng yên lại rồi xoay vòng vòng.- Thằng Nam nó nằm ngay đó đó, mấy chú xuống vớt nó lên đi.Hai anh thanh niên lực lưỡng nhảy ùm xuống dưới nước, một lúc sau thì mò được xác thằng Nam thật, tội nghiệp thằng nhỏ mới tí tuổi đã mang phải nghiệp.

Người nó lạnh toát, mắt mở trừng trừng.

Má nó thì ôm lấy con mà khóc nấc lên từng chặp.- Này chị, chị đem lá bùa này về bỏ trong áo quan rồi phải chôn thằng nhỏ đúng vào giờ Tị.

Nhớ lấy không được quên đấy.- Còn bà con, cho tui thời gian để tui tính toán, bây giờ bà con hạn chế ra con rạch này để tránh chuyện đáng tiếc xảy ra.

Đám người đã tảng đi gần hết, tưởng đâu đã bình yên mà sinh sống giờ lại bắt đầu lo lắng, mà cái mối lo càng to lớn hơn lúc trước nữaCòn thầy Lĩnh, ông nghĩ ngợi nãy giờ, tay không ngừng bấm độn cốt là để tìm thêm chút ít thông tin từ con ma bí ẩn này.

Nhưng lạ quá, giống như hôm qua vậy, không hề thấy được tung tích cái âm hồn kia đâu.

Cả con rạch giờ chỉ còn lại vất vưởng chút âm khí yếu ớt.Quái lạ!

Nó đã bắt người ở đây, tức nó có dính dáng gì đến con rạch này.

Sao lại không dò ra được tung tích của nó?

Xung quanh đây làm gì có tà khí nặng như của con ma này đâu?

Thật là khó hiểu!

- Thầy Lĩnh nghĩ thầm.Thầy quyết định nán lại đây đến khi nào giải quyết được cái âm hồn này.

Đêm hôm ấy, nghĩ ngợi hồi lâu cùng không tài nào giải thích được mối nghi hoặc trong lòng.

Trong suốt cái nghiệp trừ ma diệt quỷ ngót nghét hơn năm chục năm của mình thì ông chưa lần nào quẻ bấm độn lại rối mù như hôm nay cả.Sáng hôm sau, ông lân la dò hỏi xem xung quanh đây có ai vừa mới chết ở con rạch Miễu Can này ngoài 5 người kia không, nhưng làm gì có ai.

Đi gần hết con lộ, trời cũng đã đứng bóng nên thầy Lĩnh mới ghé vào quán ăn hôm trước mà gọi một tô cơm.

Vừa ăn vừa suy nghĩ tiếp về con ma bí ẩn kia, bỗng ở bàn bên cạnh có đám người nói chuyện- Hôm qua đoàn Minh Châu hát ở trên tỉnh bị dân người ta la ó quá trời!

Cũng bởi cô đào ngọc Loan "không cánh mà bay" nên giờ lấy ai mà hút khách nữa.- Nhắc tới cổ thì tui cũng thấy lạ à nghen!

Tự nhiên đang yên đang lành cái bỏ đi đâu mất, nếu hôm đấy có cổ thì chắc sau cái hôm cháy rạp đó mình được đền một buổi diễn quá.- Đúng thế, mà sau bận ấy dân làng mình cũng có nghe tin gì của cổ đâu, tưởng theo ông Lý ông Nghè nào, thiệt là khó hiểu mà.Thầy Lĩnh nghe đến đây thì mắt sáng lên, lật đật nuốt vội miếng cơm rồi quay sang- Chú gì ơi, chú vừa nói đến ai bị mất tích thế chú?- À, chào thầy!

Tụi tui đang nói đến cô đào Ngọc Loan của gánh hát Minh Châu đó, tầm hơn tháng trước cổ cùng đoàn dzề đây hát, đang ngon trớn cái đêm cuối cùng rạp bị cháy, rồi cô đào cũng mất tích luôn – Người ngồi gần đó lên tiếng trả lời- Thế từ bận đấy tới nay không hề có tung tích gì luôn hay sao?- Không hề có tin tức gì cả, bên đoàn hát có mấy lần cho người xuống hỏi thăm nhưng không có!

Giống như cổ bỏ xứ mà đi vậy, hay chắc bỏ theo ông nào lên tỉnh rồi cũng nên, cái nghiệp sướng ca dzô loài thì miệt nào mà không dzậy! hahahaMấy người đó lại tiếp tục cười đùa bên câu chuyện cô Ngọc Loan, còn thầy Lĩnh- xem ra ông đã tìm ra chút liên quan từ sự mất tích bí ẩn của người đào hát và con ma bí hiểm kia.Nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn lắm.

Nếu cô đào kia là con ma đó thì tại sao không tìm thấy xác?

Hoặc giả như đúng là cô ta thì tại sao ông không tìm ra tung tích gì?

Khoảng thời gian hơn ba chục ngày thì làm sao có được sức mạnh có thể ẩn thân dưới con mắt của ông được?

Rối rắm, quả thật là rối rắm!Chưa kịp tìm ra thêm manh mối gì thì lại tiếp tục có chuyện xảy ra..........Cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi bộ truyện này!

Phần tiếp theo sẽ ra mắt trong thời gian sớm nhất!
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 6: Truy Tìm Dấu Vết


Cậu tư Lâm – Con trai của một điền chủ bên Tây Phong Hạ đang học tú tài ở trên tỉnh, hôm nay được kì nghỉ nên cậu về nhà, định làm bất ngờ nên không thư từ thông báo trước.

Về đến Tây Phong Thượng lúc giữa trưa, tới con rạch Miễu Can thì chẳng thấy 1 bóng đò nào cả, cậu hỏi mấy người xung quanh thì ai cũng nói là dưới rạch có ma, không ai dám đi qua đâu.Cậu chỉ cười cười vì được học ở trên tỉnh, các trường Tây thì làm gì có ma cỏ gì trên đời!

Giờ không có đò thì chỉ còn nước đi đường vòng, mà xe thì cậu chỉ thuê tới ngay đầu Tây Phong thượng này, định bụng sẽ đi đò qua bên kia cho nhanh.

Xe thì họ quay về trên tỉnh mất rồi, giờ đi đường vòng thì có nước rụng cặp giò mất...Bỗng cậu nhìn thấy một cái xuồng bên bờ con rạch, chẳng biết nghĩ gì mà cậu lại cởi cái áo gi lê ra, sắn sắn ông tay rồi cầm cây chèo định bơi xuồng qua sông.

Mặc cho mấy người ở gần đó khuyên cậu nên chờ đến sáng mai sẽ có chuyến xe đi vòng qua bên kia nhưng cậu chẳng mảy may để ý đến.

Cậu chỉ cười - cười cho cái sự mê tín của dân làng này.

Cậu cứ bơi xuồng đi trước ánh mắt ái ngại của mọi người....Thuyền đi ra một đoạn khá xa thì dừng lại, cậu Lâm lất tay chặm chặm mồ hôi trên trán, người ta tưởng cậu ta nghỉ mệt rồi chèo tiếp, thấy cũng không có gì bất thường nên họ định đi về, đứng ở đây lâu lại nhớ đến mấy cái vụ chết nước thì ai mà không ớn cơ chứ.- Cứu, cứu tôi với!

Cứu tôiTiếng cậu Lâm văng vẳng, người dân bấy giờ mới quay lại nhìn thì hỡi ôi cái xuồng của cậu ta bị dựng đứng lên như có một sức mạnh vô hình nào đó đang nhấc nó lên vậy.

Còn cậu Lâm thì hốt hoảng đang bấu víu ở mũi xuồng, miệng hét la không ngớt.Người dân thì kinh hãi tột cùng, họ kêu la náo động cả một góc sông mong sẽ đuổi được cái thứ vô hình kia, hoặc nếu không cũng tìm được sự giúp đỡ nào đó.Lại nói về thầy Lĩnh, ông đang ngồi suy nghĩ về con ma bí ẩn kia thì nghe thấy tiếng huyên náo vọng lại từ phía con rạch.

Nghĩ bụng có chuyện chẳng lành bèn vội vàng chạy ra.Chạy đến nơi thì cái xuồng đã chìm quá nửa, còn cậu thanh niên kia thì ngụp lặn bám víu vào mũi con thuyền.

Ông bèn lấy ra một lá bùa, cắn máu từ đầu ngón tay mình viết mấy kí hiệu lên đó rồi niệm chú, đồng thời ngón tay hướng thẳng xuống chiếc xuồng kia.

Giống như có một nguồn kình lực bắn ra, vùng nước xung quanh chiếc xuồng bắn lên đến cả thước, người ta còn nghe thấy tiếng rú lên rất thảm khốc.Chiếc xuồng lúc này bị lật úp nhưng đã nổi lên lên trên mặt nước, còn cậu Lâm thì vẫn bấu víu lấy rồi đưa bàn tay yếu ớt giơ lên vẫy vẫy.- Mấy chú xuống đem cậu kia lên đi, ổn cả rồi!Thế là người ta bơi ra đem cậu vô, lên đến bờ thì cậu kiệt sức nằm vật ra, tựa hồ như vừa mới đánh một trận chiến lớn xong.

Trên cổ cậu lộ ra một sợi dây chuyền mặt Phật, thấy thế thầy Lĩnh mới mỉm cười nói- Thằng này xem ra còn may, trên người có được sợi dây chuyền này nên con ma kia không dìm được cậu ta xuống, đành phải dìm cái xuồng.

Cậu ta bỏ cái xuồng ra thì không sợ bị chìm đâu.

Đem cậu ta lên sưởi ấm điNói rồi ông nhìn lại về phía con rạch.

Cũng giống như lần trước, chẳng thấy tăm hơi cái luồng tà khí kia đâu, xem ra con này có thuật ẩn thân lợi hại lắm.

Nếu không tìm ra sớm, e còn có người bị nó hại nữa.

Nhưng giờ biết tìm nó ở đâu?

Một chút thông tin cũng không hề có, từ lai lịch, ngày giờ bát tự cho đến dấu vết nơi nó trú ngụ cũng không.

Thật là nan giải!Chiều hôm ấy, sau khi ăn cơm xong thầy Lĩnh lại tiếp tục suy nghĩ về con ma bí ẩn ấy, thằng Minh thấy thế bèn hỏi- Thầy ơi, bộ con ma đó nó giỏi lắm hả thầy?

Thầy tìm mấy ngày rồi mà cũng không ra.- Ta cũng đang nghi hoặc trong lòng đây này, nếu là loại ma quỷ có được thuật ẩn thân khỏi âm nhãn của ta thì ít nhất cũng là loại tu luyện không dưới trăm năm đâu, còn con quỷ này mới xuất hiện tại con rạch này không lâu, trước đây cũng không hề có chuyện quái dị nào xảy ra cả.- Trước đây con hay nghe sư phụ dọa mỗi lần mà con nghịch "Ma quỷ ngoài đường ngoài chợ là loại không ai nuôi nấng, không được siêu độ nên mới đi bắt hồn người về làm vật thế mạng, mày được nuôi dưỡng lại đi phá phách, có muốn làm con ma đói, ma khát đi dụ người ta không hả?", vậy con ma này cũng giống như lời sư phụ con nói phải không ạ?Nuôi?

Mắt thầy Lĩnh chợt sáng lên,- A ha, nghĩ ra rồi!

Nghĩ ra rồi!

Vầy mà ta lại bỏ qua cái nguyên do này...

Con giỏi lắm Minh, ta đã biết được cách trị con ma này rồi.

Ha ha, hay lắm hay lắmMặt thằng nhỏ ngệch ra trông rất mắc cười, nó làm sao hiểu được nó vừa giúp thầy Lĩnh gỡ được nút thắt mà hai ngày nay ông luôn trăn trở.Sáng hôm sau ông ra chợ từ sớm, đến trưa thì về, xách theo một cái giỏ bên trong là một con gà trống, trái cây nhang đèn, mấy xấp vàng mã.

Hai thằng nhỏ lăng xăng chạy vô mừng như mẹ đi chợ về, vì chúng nó biết con gà này sẽ được cúng, mà cúng rồi thì sẽ được ăn nên hí hửng lắm.Nửa đêm hôm ấy, trước sân của quán trọ, thầy Lĩnh bày ra một bàn lễ lớn, hoa quả nhang đèn đủ cả.

Đúng giờ, thầy thắp 3 nén nhang rồi bắt đầu khấn niệm.

Một hồi lâu sau ông lấy bát tiết gà trống, đốt liền hai đạo bùa rồi ném tro vào trong bát, lửa phựt lên cháy bùng bùng trong bát nhìn rất quái dị.

Rồi nó biến thành một hỗn hợp đen thui đặc sệt.

Thầy Lĩnh mỉm cười coi bộ hài lòng lắm, xem ra ông đã có cách đối phó với con ma bí ẩn kia.Sáng hôm ấy, người ta thấy thằng Mẫn lăng xăng chạy khắp nơi, gặp ai cũng hỏi có thấy thầy nó không.

Nó kêu là thằng Minh đang bênh nặng ở nhà, thầy nó đi đâu từ tối hôm qua đến giờ không về.

Đến trưa nó chạy ra bờ con rạch mà ngồi, sao nó lại ngồi ở đây?

Chẳng lẽ nó không biết ở đây nguy hiểm lắm hay sao?- Em ơi!

Sao em lại ngồi đây?

Người nhà em đâu?

Thằng Mẫn ngước lên nhìn xung quanh, chả thấy ai cả.- Em ơi!

Chị ở đây này.Tiếng nói lại vang lên làm thằng Mẫn càng hoang mang.

Bỗng nó nhìn xuống dưới nước, một cô gái từ dưới nước đi lên, cô ta cười nhìn nó với ánh mắt hiền dịu lắm- Em ơi, sao lại ngồi trên đó, xuống đây, xuống đây chơi với chị này!

Mát lắm, hí híThằng Mẫn đứng dậy, từ từ tiến tới chỗ người con gái kia.- Đúng rồi!

Đúng rồi, xuống đây với chị này em, hí hí hí hí

Khuôn mặt của cô ta lúc này trở nên nham hiểm hơn, cái miệng nhếch nhếch cười khẽ, cùng với cặp mắt hếch lên, cô ta giơ tay vẫy vẫy thằng Mẫn.

Lúc này nó chỉ còn cách cô ta chừng một sải tay, đột nhiên cô ta trở nên hung dữ- Lại đây!Nói rồi giờ tay định kéo thằng Mẫn xuống.Bụp bụp bụp, cô ta bỗng rú lên đau đớn, bàn tay như vớ phải mìn, chúng nổ lụp bụp tựa hồ như muốn đứt ra.- Mày, mày là ai?

Á á đau quá.....Thằng Mẫn nở một nụ cười nhạt, tay vạch cái tà áo để lộ ra trên ngực nó là một cái hình vẽ âm dương đen thui.

Nó bắt quyết rồi hô "GIẢI", trước mặt cô gái kia không phải là thằng Mẫn nữa mà chính là thầy Lĩnh đang đứng trước mặt.- Ha ha, con yêu kia!

Mày không ngờ đúng không?

Tao đợi mày lâu rồi đấy, hôm nay mày sẽ bị tiêu diệt.Gương mặt cô ta bỗng biến sắc, vội vàng rụt tay lại định bỏ trốn.

Nhưng lạ thay bàn tay cô ta cứ dính chặt vào tay của thầy Lĩnh.- Yêu nghiệt, định chạy đi đâu?Nói rồi rút trong tay áo ra một lá bùa- THUCô ta rú lên đau đớn, trong chớp mắt bị hút vào bên trong, xung quanh chỉ còn lại vang vọng tiếng kêu khóc, rên la rồi im bặt..........- Thằng Minh, thằng Mẫn đâu rồi?

Thầy về rồi đây!

Hai thằng nhỏ từ trong nhà chạy ùa ra, hớn hở vừa cười vừa nói- Thầy ơi, anh Mẫn lúc nãy cứ đòi ra ngoài chơi, con phải la ảnh mấy bận ảnh mới chịu ở trong nhà đấy – Thằng Minh lật đật kể công- Con có đi chơi đâu, là thằng Minh nó đi chơi đó thầy! – Thằng Mẫn vội vàng thanh minh- Hà Hà, thôi được rồi, hai đứa hôm nay ngoan lắm, tí thầy dẫn đi ăn coi như là phần thưởng.Hai đứa nhỏ vui mừng mà nhảy cỡn lên, còn thầy Lĩnh thì bước vào trong nhà.

Ông lấy từ trong tay nải ra một cái hộp, rồi bỏ lá bùa giữ hồn con ma nữ kia vào bên trong.- Ta dẫn xắp nhỏ đi ăn xong sẽ về siêu độ cho ngươi, dám tác oai tác quái ở đây mà được à.Nói rồi ông đóng cái hộp lại, đi tắm rửa cho sạch cái hình vẽ kia đi.Cơm nước xong xuôi, 3 thầy trò đi về đến quán trọ.

Bỗng thằng Mẫn kêu lên- Thầy ơi, sao cửa phòng mình mở tung kìa thầy, có trộm, có trộm thầy ơi3 người tiến vào bên trong, quả nhiên đồ đạt trong phòng bị hất tung lên, vương vãi khắp nơi.

Đáng nói là cái hộp đựng lá bùa kia đã không cánh mà bay.- Chà!

Cũng nhanh tay gớm nhỉ?Thầy Lĩnh cười nhạt, mặt không chút biến sắc.

Xem ra ông đã có chuản bị từ trước rồi.

Nói đoạn ông tiến đến xách cái tay nải ở góc giường rồi bước vội ra ngoài, thăng Minh thằng Mẫn vội chạy theo- Thầy ơi thầy đi đâu thế?- Hai đứa cứ ở nhà đợi thầy, đêm nay thầy vào hang bắt cả cọp mẹ lẫn cọp con, nếu muộn quá thầy chưa về thì hai đứa cứ ngủ trước đi.Nói rồi thầy Lĩnh bước vội ra sân rồi mất hút, bỏ lại hai đứa nhỏ vừa thu xếp lại đồ đạc, vừa ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.Cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi, đợi chương sau nhé.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 7: Lộ Diện


Tại một cái nhà hoang bên rìa ngôi làng Tây Phong, nó nằm biệt lập so với ngôi làng nhờ mấy cánh đồng lớn bao xung quanh, gần đó lại là bãi tha ma nên thường ngày ít ai lui tới, bên trong phát ra nhiều tiếng rên rỉ cùng 2 cái bóng người ẩn hiện mờ mờ.- Ta đã căn dặn bao nhiêu lần rồi!

Thằng đó không đơn giản đâu, sao mày cứ thích bắt người vào ban ngày thế hả?

Xem ra uổng công mấy nay tao giúp mày hấp thụ được năm cái hồn kia, giờ ngay cả phần hồn của mày cũng còn lại được một nửa.- Tôi, tôi không ngờ lại thành ra như vâỵ Nó, nó dùng kế để lừa tôi, giờ tôi đau lắm- Được rồi, giờ ngươi vô lại trong cây trâm này đi, ta sẽ hỗ trợ người trong thời gian sắp tới, miễn là đừng ra khỏi nó thì tên kia sẽ không tìm ra ngươi đâu.

Tạm thời để cho mọi chuyện lắng xuống đã, tên kia sẽ đi khỏi đây nhanh thôi.

Cái bóng kia quỳ rạp xuống ra vẻ biết ơn lắm.- Người không nuôi lại đi nuôi quỷ.

Ông anh không sợ thất đức hay sao?Đột nhiên có tiếng nói vọng vào bên trong, cái bóng đang quỳ dưới đất bỗng rú lên rồi biến mất, cái bóng còn lại giật mình ngẩng lên.

Bên ngoài có bóng người bước vào, không ai khác đó chính là thầy Lĩnh.- Ngươi, ngươi là ai!

Sao năm lần bảy lượt phá đám chuyện của ta? – Cái bóng kia hắng giọng hỏi thầy Lĩnh- Chào đạo huynh, Bần đạo đến từ Cấm Sơn! chỉ là một đạo sĩ quèn.

Chẳng hay cao danh quý tánh của huynh là gì?- Ta là Thạch Sinh, Miên Tông Cấm Thuật.

Ngươi và ta không quen không biết, cớ gì lại nhúng tay vô chảo dầu?

Không sợ phỏng tay à?- Hà hà, bần đạo bình sinh bản tính nhiều chuyện, phàm chuyện trái đạo trời, gây hại cho dân lành thì ta không thể để yên được, cho nên cũng khó tránh khỏi động chạm đến huynh.Cái bóng kia tiến lại gần hơn chỗ thầy Lĩnh, ánh trăng lúc này rọi qua lỗ hổng trên mái nhà, thì ra là một người đàn ông.

Ông ta khoảng năm chục tuổi, làn da ngăm đen, cặp lông mày hếch lên cộng với bộ tóc dài để xõa ra không buộc, trông rất quái dị.- Việc ta đang làm đó chính là thế thiên hành đạo đó.- Thế thiên hành đạo?

Vậy đạo huynh cho tôi hỏi thế thiên hành đạo là dưỡng quỷ?

Là hại người hay sao?

Còn cô Đào sao anh không để cô ta siêu thoát, lại đi giúp cô ta luyện quỷ?

Quả thực là trái đạo trời đó đạo huynh biết không?- Xem ra ngươi cũng biết nhiều đó chứ?

Hà hàNgười đàn ông kia nở một nụ cười quỷ dị, ngồi bệt xuống cái đống rơm gần đó- Thế, ngươi có biết tại sao cô ta chết không?

Tại sao ta lại giúp cô ta luyện quỷ không?- Cái này, bần đạo chưa được tỏ, chẳng hay đạo huynh có thể cho ta khai mở được những thắc mắc trong lòng?- Chắc ngươi cũng biết đây là cô đào tên là Ngọc Loan đã mất tích cách đây không lâu, ta còn nhớ vào cái đêm hôm đó!......................- Thằng Tí, mày đã làm xong việc ông bảo chưa?- Dạ thưa ông!

Con đã tẩm dầu lửa hết cả cái gian sau rồi, chỉ đợi một mồi lửa lên là xong.- Giỏi lắm, mày được việc lắm.

Giờ mày núp ở dưới bến, canh chừng lúc chúng nó sắp ca thì hành sự.- Dạ!- Còn mấy thằng còn lại, đã biết phải làm gì chưa?

Tiếng người dạ ran ngay sau đó làm cho người đàn ông kia hài lòng lắm.......- Cháy!

Cháy rạp rồi bà con ơi, cháy rồi!- Á.....

Ai đấy, thả tui ra, thả.....Tiếng người la hét dập lửa, tiếng kêu la của người dân ầm ĩ.....

Trong cái đám hoảng loạn ấy, không một ai để ý đến sự có mặt của một nhóm người đang khuân một cái bao tải chạy ra khỏi đám cháy.

Mà nếu cho có thấy đi chăng nữa cũng nghĩ là người trong đoàn khiêng đồ chạy ra khỏi đám cháy.Đám người cứ thế chạy đi rồi mất hút trong màn đêm, bỏ lại sự huyên náo phía sau.

Chạy hơn tiếng đồng hồ thì đến cửa sau của một căn nhà to, xem ra chủ nhà này là một người giàu có lắm.

Đám người đến nơi thì đã có một cái bóng đứng đó mở cửa đợi sẵn.- Tụi bay, đưa nó ra cái nhà kho phía sau cho tao.

Nói rồi người đàn ông kia mới cười hà hà rút ra một sấp tiền- Thằng ba, thằng Sáu!

Đây là năm đồng bạc ông trả công, ông thưởng thêm cho hai đứa một đồng nữa, nhớ là đừng có hé răng cho ai biết chuyện này, không thì đừng trách sao ông ác.- Dạ, tụi con biết rồi ạ, cảm ơn ông!

Con nhỏ này nó khỏe lắm, con với thằng Sáu vác nó từ ngoài bến về mà oằn hết cả lưng.- Thôi thôi, giờ không phải lúc kể công đâu.

Muộn rồi, chúng mày mau đi về đi kẻo có ai thấy đấy.

Cái bao tải được giở ra, bên trong không ai khác chính là cô đào Ngọc Loan.

Hai tay, hai chân cô bị trói chặt lại, còn miệng thì bị bịt bởi một tấm giẻ to.

Cô trợn trừng mắt nhìn người đàn ông kia....- Chào cô em... hí hí hí, em có còn nhớ ta không?

Hí hí hí

Nói rồi hắn ta giở tấm giẻ khỏi miệng cô gái, ánh mắt hắn lúc này đầy thích thú- Thả tui ra, ông thả tui ra, Cứu tui, có ai không cứu- Há há... kêu đi em ơi!

Em kêu đi em ơi.......

Em kêu qua tới năm sau cũng không có một ai tới đâu.

Há há- Cứu tui, ai đó cứu, cứu......- Ngoan nào, ngoan nào anh thương!

Nếu em ngoan ngoãn chịu về làm bà tư của anh, thì lụa là nhung gấm em sẽ dùng không cần nghĩ, không phải sống cái kiếp sướng ca dzô loài trôi sông lạc chợ nữa.- Phụt.....

Tui không thèm, ông thả tui ra điCô phun thẳng bãi nước miếng vào mặt người đàn ông kia, nhưng hắn ta cũng không quên tặng lại cho cô một cái tát như trời giáng.

Mặt hắn đỏ phừng phừng, rồi đưa tay giật phăng tấm áo của cô ra.

Bầu ngực tròn trịa cùng làn da trắng muốt của thiếu nữ tuổi vừa đôi mươi lồ lộ ra trước mặt hắn, khuôn mặt hắn lúc này trở nên dâm loạn.

Cô kinh hãi lếch ngược về phía sau- Ông ơi, ông tha cho tui đi, xin ông, ông tha cho tui đi

Không hề quan tâm đến lời cầu xin tha thiết kia, người đàn ông bèn nắm lấy chân cô mà kéo ngược lại- Hà hà, rượu mời không uống mà em cứ thích uống rượu phạt.

Em hư lắm, hahahahaha- Thằng phú Tiến, tao có chết thành ma cũng không tha cho mày, cũng không tha cho mày.......Trong căn nhà kho bây giờ chỉ còn lại tiếng cười khoái trá cùng vài tiếng khóc tức tưởi vọng ra, tiếng ấy cứ yếu ớt dần, yếu ớt dần rồi tắt hẳn, trả lại cái yên tĩnh thường ngày của đêm.............- Vậy!

Cô ta....- Đúng, cô ta cắn lưỡi tự tử trong đêm đó.

Sáng ngày hôm sau, ta có việc ghé qua đây.

Đi ngang căn nhà đó thì thấy có một cái âm hồn yếu ớt cứ lởn vởn.

Ta dùng thuật thu hồn nó về đây mới nghe ra cái cớ sự như vậy.- Còn cái xác?- Thằng kia đúng là một tay độc địa và quỷ quyệt, nó đốt xác con nhỏ rồi đem vứt tro xuống con rạch rồi.

Còn con nhỏ chỉ còn lại nửa phần hồn nên ta mới cho nó trú trong cây trâm rồi đợi thời cơ cho nó báo thù- Vậy bốn cái hồn ta bắt hôm trước là.....- Đúng, cái vong đầu tiên là của con gái thằng Ba, đêm đó người mò được cái trâm chính là nó, và cũng chính nó lẽ ra mới là người phải chết.

Cái hồn của con Loan còn yếu nên không làm gì được.

Sau đó nó đem về cho con gái nó, đó chính là cái thuận lợi cho con Loan dễ dang hút được âm phần mà lớn mạnh.

Đứa con bị dìm chết, thằng cha thì điên loạn.

Hà hà, cũng gọi là trả được một phần thùLão đạo sĩ cười hà hà rồi lấy cây trâm ra vuốt ve một hồi coi bộ đắc ý lắm- Thế còn ba người kia?

Lẽ nào....- Đúng!

Là người nhà thằng Sáu.

Sau cái bận thằng Ba thì ta nhận ra nếu mất đi người thân thì nó còn đau khổ hơn là giết chết nó, cho nên ta nhân lúc cả nhà nó qua con rạch bèn thả con Loan ra, chuyện gì sau đó thì chắc ngươi biết rồi- Vậy ta xin hỏi huynh, còn đứa nhỏ kia, nó không thù không oán tại sao vẫn phải chết?- À, đó là tại vì ngươi đó tên đạo sĩ à- Tại ta?- Đúng vậy, nếu như không phải ngươi phá đám bắt hết bốn cái vong kia thì con Loan nó đã hấp thụ và tu luyện được phần nào.

Bắt thằng nhỏ kia coi như là bù đắp một chút sự mất mác.

Đại sự nào mà không có vật hy sinh chứ?

Hà hàLão đạo sĩ kia cười hà hà trước con mắt trợn tròn vì kinh ngạc của thầy Lĩnh, tại sao lão đạo sĩ này lại có thể nói ra được những điều tà ác đến như vậy.- Đạo huynh, tuy ta không biết được thuật đạo của huynh như thế nào, nhưng phàm là người tu đạo thì phải biết đâu là phải đâu là trái, đâu phải không còn cách mà huynh phải nuôi tâm ma tâm quỷ như thế?- Ngươi thì biết cái gì?

Theo ta thấy lũ đạo sĩ Nam Tông các ngươi suốt ngày ăn nói đạo lí, thực ra chỉ là một lũ yếu đuối.- Đạo huynh, quay đầu là bờ.

Trước khi con yêu kia tu thành thì huynh hãy mau trừ nó đi.- Hàm hồ!

Ta khinh- Nếu vậy, ta đànhNói rồi thầy Lĩnh lao đến toan giật cây trâm ra khỏi tay đạo sĩ kia, còn hắn cũng không phải tay vừa khi vung tay lên đẩy thầy lĩnh bật ngược ra rồi thủ thế.

Hai người cứ đi vòng quanh nhau mà thăm dò.

Bỗng thầy Lĩnh đạp mạnh chân xuống đất rồi lấy đà nhảy vọt lên, miệng hô "TRẤN".

Tên đạo sĩ kia dính chú đứng yên.

Xem ra thầy Lĩnh đã chuẩn bị từ trước rồi, còn lão kia quá bất ngờ, mắt trợn ngược lên.Cây trâm bị tước khỏi tay tên đạo sĩ, thầy Lĩnh cầm nó toan đập đi thì một nắm đấm bay tới.

Xem ra tên đạo sĩ kia cũng không phải tay vừa, hắn giải được chú chủ thầy Lĩnh chỉ trong tích tắc.

Đòn hiểm bất ngờ lao đến thầy Lĩnh vội giơ tay ra đỡ.UỳnhThầy Lĩnh bị bật ngược lại ra sau mấy thước, cây trâm tuột ra khỏi tay rồi văng lên trên không trung.

Tên đạo sĩ nhanh tay chộp lấy rồi quay lưng chạy chạy mất, trước khi đi hắn còn nói vọng lại- Thằng nhà giàu kia đã dính phải thư ếm, cả nhà nó sẽ chết nhanh thôi.

Còn ngươi, tốt nhất đừng liên can đến chuyện này!

Cáo từHắn biến mất trong bóng đêm, bỏ lại thầy Lĩnh ngồi ở đó.

Xem ra chuyện này vẫn chưa đến hồi kếtCảm ơn mọi người đã quan tâm theo dõi nhé, chương tiếp theo sẽ có trong thời gian sớm nhất.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 8: Giúp Quỷ Sống Chống Quỷ Chết


Cốc cốc cốc

Cốc cốc cốc- Ai đấy?

Ai gõ cửa đấyCánh cửa của ngôi nhà lớn từ từ mở ra, một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi hất hàm hỏi- Ông kia, ông là ai?

Gõ cửa nhà ông Phú có chuyện gì?- Chào cậu, tui chỉ là người khách qua đường.

Qua đây chợt thấy trong nhà có âm khí tích tụ nên muốn vào xem thử.- Không có tà ma âm khí gì cả, tính vào đây xin xỏ hay chôm chỉa?

Nhìn bộ dạng ông mà cũng nhìn ra âm khí ư?

Thôi thôi đi cho tui nhờ, may cho ông là ông Phú đang bị bệnh chứ không ông cũng no đòn rồi.

Mới sáng ra đã gặp thứ gì đâu không - Tên thanh niên khó chịu nói.Cánh cửa đóng sầm lại, bỗng có tiếng nói từ trong nhà vọng ra- Thằng Cường, ai đấy?- Dạ, là một ông khùng nào đó nói nhà mình có tà khí, chắc là định xin xỏ gì đây nên con đuổi đi rồi

Sắc mặt người đàn ông bỗng biến đổi- Thằng ngu!

Chạy ra, mau!

Chạy ra kiếm cho bằng được người ta dzô đây.Cậu thanh niên kia không hiểu chuyện gì nhưng cũng lật đật chạy đi, còn người đàn ông vừa nói kia không ai khác chính là ông phú Tiến.

Ông ta năm nay đã quá ngũ tuần, nhưng khuôn mặt lại sần sùi nổi mục trông rất đáng sợ, ông ta còn phải chống gậy vì đôi chân run rẫy tựa hồ như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào- Ông anh ơi, ông anh

Tiếng thằng Cường vừa chạy vừa kêu- À, chào chú em, có chuyện gì thế?- Ông phú, ông phú sai tui mời ông dzô nhà.- À, đi nào!

Hà hàCánh cửa nhà ông phú mở ra, hai người tiến đến vào bên trong.

Quả đúng là nhà giàu có khác, căn nhà to đồ sộ hiện ra trước mắt, trải dài tới bốn năm gian.

Hai bên là hai dãy nhà kéo dài ra tới tận phía sau, trong nhà toàn là gỗ lim gỗ gụ, đèn tây sáng chói cả một gian phòng chính giữa.- Anh thanh niên, có phải anh nói thấy trong nhà tôi có tà khí phải không?- Vâng, tui đi ngang qua đây tình cờ thấy thôi, còn sự tình ra làm sao thì tui không được rõ.

Người đàn ông chống gậy liền hất hàm cho thằng Cường lui xuống, rồi ông ta mới lờ đờ chống gậy quay ra phía sau- Cậu vào trong này với tôi

Ông ta bước vào một gian phòng lớn phía sau, thân thể run rẩy ngồi lên ghế kèm theo khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.- Số là tôi mắc bệnh lạ lắm, lúc đầu thì mình mẩy nhứt mỏi, toàn thân nổi mụn nhọn, đến giờ thì hạ bộ đau rát, nó cứ làm mủ rồi sưng lên.

Đêm nào tôi cũng mơ thấy ma quỷ cả, không biết cậu có cách gì chữa giúp tôi không?- Vậy nhà ông khoảng một tháng trở lại đây có sự lạ gì không?

Lão phú biến sắc- Không..... không có chuyện gì hết- Thế ông còn nhớ cô Loan chứ?- Loan......

Loan nào, không, tôi không biết ai là Loan cả... – Lão ta lắp bắp trả lời- Ông đã cố ý giấu diếm đến mức này thì tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa, xin cho tui cáo từ, chỉ xin nhắc cho ông nhớ " Gieo gió thì phải gặt bão", đó là điều hiển nhiên

Lão ta bấy giờ hoảng loạn cực độ, đổ ập xuống sàn mà nói- Thầy, thầy làm ơn giúp tôi.

Là tôi trót dại lỡ làm ra cớ sự với cô Ngọc Loan, tôi hối hận lắm, thầy, xin thầy cứu mạng tôi, mất bao nhiêu tiền bạc tôi cũng chấp nhận.- Tôi thực ra đã nghe qua cớ sự, nhưng vẫn muốn thử xem lời nói của ông như thế nào.

Ông đã có gan làm thì sao lại không có gan nhận chứ, việc làm của ông đã gián tiếp làm cho bốn người phải bỏ mạng rồi đấy, giờ thì nó ứng vào cả nhà ông rồi.

Nguy lắm rồi- Cha!

Sao cha không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm gì? – Có tiếng nói từ phía nhà trước vọng tới

Một cậu thanh niên bước vào cùng một người phụ nữ trung niên- A..

Thầy!

Sao thầy lại ở đây?

Cha, đây là ông thầy đã cứu con lúc con đuối nước ở con rạch Miễu Can hôm trước này cha.

Mấy hôm nay con định đi tìm thầy mấy bận để tạ cái ơn mà ngặt nỗi cha con đang bị bệnh nên chưa thể đi được.

Hôm nay gặp thầy ở đây con mừng lắm.Người thanh niên đó không ai khác chính là cậu tư Lâm – Người thanh niên suýt chết trên con rạch Miễu Can vài hôm trước.

Không ngờ cậu ta lại là con của ông phú Tiến, xem ra con yêu kia có chủ ý khi chọn cậu.

Người phụ nữ đi cùng cậu cũng mừng rỡ ra mặt- A!

Thì ra đây chính là vị ân nhân của nhà tui đây sao?

Tui đội ơn thầy lắm lắm...Chập nữa tôi sai người đem biếu thầy chút ít xem như món quà tạ ơn.- À, chào bà chào cậu.

Hôm nay bần đạo đến đây mục đích chính là vì bệnh tình của ông nhà, cứu người là trách nhiệm của người tu đạo, còn quà cáp thì cho bần đạo xin từ chối.Cậu tư Lâm vừa đỡ ông phú Tiến dậy vừa thắc mắc- Ủa, sao mà thầy biết được bệnh tình của cha con?- Chuyện này......

Tốt nhất nên để ổng nói thì tốt hơn, Nào!

Ông đã làm chuyện gì thì mau nói đi, trước khi quá muộn- Chuyện này........Lão phú Tiến được đỡ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế, ông ta thở dài một hơi rồi thuật lại toàn bộ sự tình vào đêm hôm ấy......- Trời ơi, ông ơi là ông!!!

Sao ông lại có thể làm ra cái cớ sự tà ác đến thế.

Ông suýt hại chết con mình đấy, ông ơi là ông!!

Sao tui lại khổ thế nàyBà vợ lão bù lu bù loa lên khi nghe xong câu chuyện, cậu tư Lâm thì đứng chết trân, không nói nên lời, cậu ta không ngờ cha mình lại có thể làm được chuyện ác độc như vậy.

Còn ông ta, lúc này đã cúi gằm mặt xuống, xem ra hối hận lắm.- Thầy, thầy ơi!

Thầy xem có cách nào cứu được nhà con không thầy ơiNgười đàn bà vội chắp tay lại mà quỳ xuống trước mặt thầy Lĩnh- Bà cứ đứng lên, con yêu kia oán khí nặn nề lắm, lại được sự giúp sức của tên thầy bùa kia..... xem ra khó mà bảo toàn tánh mạng cho ông nhà.

Hơn nữa, cái thư ếm mà chồng bà trúng phải là một loại bùa Miên, tôi không thể giải được nó mà phải do chính người ếm ra tay gỡ bùa, bùa giờ đã hành ông ta ra như thế này, e chỉ được vài hôm nữa thôiVợ lão nghe thế càng khóc to hơn, đám gia nhân người ở trong nhà tò mò ùa hết cả ra mà xem.

Thầy Lĩnh trầm ngâm nói tiếp- Con yêu này nó vốn không chỉ nhằm vào ông, mà còn muốn cả nhà bà phải vong mạng thì nó mới hả dạ.

Nghiệp ai gây ra thì phải trả là điều hiển nhiên, nhưng người nhà ông thì không liên can tới, tui chỉ hứa sẽ tìm cách giúp nhà ông trách khỏi cái tai kiếp này.Lão phú Tiến bấy giờ mới ngẩng mặt lên, xem ra lão ta cũng đã hối hận rồi.

Mặt lão bỗng nhiên tươi tắn hẳn lên- Thầy, giờ thầy nói sao thì tôi nghe dzậy.

Chỉ mong cho vợ con tôi được bình an.

Thầy muốn tôi làm gì tôi cũng làm.

Thầy Lĩnh trầm ngâm suy nghĩ, chập sau thầy mới quay ra hỏi vợ ông phú- Nhà ông bà có bao nhiêu người?- Dạ, ngoài Ông nhà tui, Tui với thằng Lâm thì còn bà ba với hai thằng nhỏ nữa, bà ba với sắp nhỏ đi về nhà ngoại hơn tháng nay lo công chuyện bên ấy, còn tui thì mỗi năm lên trên chùa ở mấy tháng, nghe tin thằng Lâm mới trên tỉnh về và chồng đổ bệnh nên tui mới về đây... ai ngờ ra cớ sự như thế này. – Người đàn bà buồn rầu đáp- Được, vậy bà lấy giấy bút viết cho tui ngày giờ bát tự của năm người vô rồi đưa tui.

Nãy giờ tui tính, 3 ngày nữa là sẽ có Nguyệt thực, âm khí sẽ mạnh nhất nên tui nghĩ con yêu kia sẽ hành động vào hôm đó.

Đồng thời bà biên thư cho ba người kia tuyệt đối không được về làng này trong vòng năm ngày tới.

Còn mọi sự để tui loNgười đàn bà nghe thế vội vàng lấy giấy bút ra ghi lại những gì thầy Lĩnh cần, đám tôi tớ trong nhà thì nãy giờ đứng bàn tán, có đứa từng phụ giúp ông phú bắt cóc cô Loan thì sợ xanh mặt, đứa bây giờ mới hay tin thì xầm xì to nhỏ râm ran cả một gócSáng hôm sau, thầy Lĩnh lại đến, lần này thằng Minh thằng Mẫn cũng đi theo, trên tay hai đứa nhỏ là một sấp bùa lớn màu vàng, nhìn qua cũng thấy là hơn trăm tờ.

Thầy bước vào trong căn nhà của ông phú, bà cả và cậu tư Lâm vội vàng ra đón- Thầy đã đến rồi- Chào Bà, chào Cậu.

Hai đứa chào người lớn đi con

Hai thằng Minh, Mẫn nghe lời cúi đầu chào, thầy Lĩnh nói tiếp- Tình hình ông Tiến sao rồi?- Dạ thưa thầy, chồng tui cũng vẫn như thế, đến đêm cứ chợp mắt là thấy ác mộng, kêu la thảm thiết.

Hazzzz, nghĩ đến là tui càng buồn nẫu ruột, vừa giận vừa thấy tội quá thầy ạ.- Bà nghe lời tui dặn, đem sấp bùa này dán hết tất cả các cửa ra vào, cửa phòng, cửa sổ cũng dán hết, chỉ chừa lại cái cửa chính là không dán thôi.

Ngoài ra, chuẩn bị cho tui gà trống, chó mực mỗi thứ 5 con, trái cây nhang đèn, giấy tiền vàng mã phải đủ cả.

Cái này mới quan trọng, bà sai người chuẩn bị năm cái cọc tre đóng xuống ngay chính giữa cái sân này cho tui, chuẩn bị cho tui năm bộ quần áo của bà, cậu Lâm cùng ba người nhà bà ba, chuẩn bị chớ đừng treo lên vội.

Trước ngày tui làm phép thì phải chuẩn bị đầy đủ tất cả, còn bây giờ, tui phải về có việc.

Xin phép bà....

đúng hôm làm lễ tui sẽ đến, còn nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, bà cứ qua bên Tây Phong thượng mà tìm tui.Thầy Lĩnh cùng hai đứa nhỏ ra về.Đứng là cớ sự chẳng thể lường,đêm hôm đó thì lại có chuyện xảy ra.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 9: Ở Hiền Gặp Lành - Gieo Gió Gặt Bão


- Thầy Lĩnh ơi!

Thầy ơiTiếng la thất thanh từ cửa quán trọ làm thầy Lĩnh choàng tỉnh.- Quái! mới nửa đêm mà có chuyện gì thế - Thầy Lĩnh thầm nghĩ – Chết!

Hay bên ấy có chuyện rồiKhông kịp đợi cái người kia vô tới nơi, thầy Lĩnh đã vội chạy ra.

Ông giục ông chủ trọ mở cửa rồi vội vàng hỏi- Cậu kia, có chuyện gì thế?- Thưa thầy, con là người nhà ông phú... có.... có chuyện rồi thầy ơiHai người băng băng chạy trên con đường làng, vừa đi cậu thanh niên kia vừa thuật lại đầu đuôi câu chuyện.

Số là những lá bùa thầy Lĩnh đưa được cậu tư Lâm chia cho mấy đứa ở đi dán hết.

Tưởng đâu đã xong thì đến nửa đêm, con Dậu – con bé người ở của bà Hai phát hiện xác thằng Tí, nó treo cổ trên xà nhà của cái nhà kho phía sau vườn.

Trên tay nó còn cầm một lá bùa của thầy Lĩnh nhưng bị xé mất một nửa, con Dậu chỉ kịp la lên rồi té xỉu, không ai dám vô kéo cái xác thằng Tí xuống cả nên bà Hai mới sai người đi kêu thầy Lĩnh.Thầy Lĩnh đến nơi thì thấy nhà lão phú Tiến đèn đóm sáng trưng, lão Tiến, bà Hai cùng mấy đứa người ở sợ hãi ngồi co rúm ở gian phòng giữa, còn cậu tư Lâm cùng 2,3 thằng người ở thì như đứng canh ở phía trước.- Thầy, thầy đến rồi.

Con chờ thầy mãi – Cậu tư Lâm mừng rỡ chạy ra khi thấy thầy Lĩnh đến- Ừ, thế nào rồi?

Đã đưa thằng Tí xuống chưa?- Nó .... nó.. – Cậu Lâm ấp úng, mặt vẫn không giấu nổi sự kinh hãi- Nó làm sao?- Nó .. nó chạy đi mất rồi- Sao?

Đầu đuôi như thế nào kể ta nghe xem- Thưa thầy, lúc nghe con bé Dậu nó la thì cả nhà con chạy ra cái kho mà xem.

Đúng là thằng Tí nó treo cổ trên cái xà nhà, mắt nó trợn trừng lên, lưỡi thì thè ra cả tấc.

Má con mới hoảng quá nên sai người đi kêu thầy, con mới kêu thằng người ở đứng đó trông xác thằng Tí để con cùng mấy đứa kia đi kiếm cây kiếm màn đưa xác nó xuống.

Ai ngờ mới vừa đi ra sân thì thằng kia la lên "Ma, có ma", rồi tụi con thấy thằng Tí nhảy ra khỏi cửa sổ rồi chạy đi mất, nó chạy ra phía sau nhà rồi nhảy một cái qua cái tường nhà con....

Con... con sợ quá nên mới kêu toàn bộ người trong nhà ra gian giữa mà ngồi đợi thầy đến.Thầy Lĩnh nhăn mặt, ông vội vàng chạy ra cái nhà kho.

Sợi dây thừng vẫn còn lủng lẳng trên xà nhà, nhưng không thấy thằng Tí đâu, thầy Lĩnh mới thở dài âu lo- Nguy rồi! con yêu kia nó bắt hồn thằng Tí đi rồi nhập vô cái xác đó.

Xem ra thằng Tí chưa kịp dán lá bùa lên thì nó đã bị tấn công.

Mau, dò lại hết mọi cửa nẻo trong nhà xem coi chỗ nào chưa dán bùa thì dán vào ngay đi, để lâu không tốt đâu.Cậu tư Lâm nghe thế thì vội vàng cùng mấy đứa ở đi ngay.Còn thầy Lĩnh, ông đưa tay lên vừa bấm độn vừa lẩm nhẩm tính....- Xem ra vẫn còn trong tầm kiểm soát...Lát sau thì cậu tư Lâm quay lại, đúng là có 1 cánh cửa chưa dán bùa thật, để cho yên tâm nên cậu ta dán bù lên đó tới hai lá liền.

Đám người nhà lão Tiến vẫn ngồi thu lu một góc ở gian phòng giữa, coi bộ dạng họ lúc này thật đáng thương.- Thôi, mấy người đi nghỉ ngơi đi, xong r.

Không có chuyện gì nữa đâu- Nhưng ... còn thằng Tí – Bà Hai vội hỏi- Không phải lo, nó sẽ về sớm thôi!

Hà hàĐám người nghe thầy Lĩnh nói xong thì càng sợ hãi hơn, thằng Tí nó chết rồi mà cái xác chạy đi đã hoảng như này, nó còn quay về nữa thì thôi chết mất thôi...Thầy Lĩnh ở đó đến sáng rồi xin phép đi chuẩn bị một số thứ, tối nay sẽ là một đêm dài đây.Đến trưa thầy cùng hai đứa nhỏ quay trở lại, lần này không đem theo bùa như hôm qua nữa, thầy Lĩnh chỉ đeo một cái tay nải, còn thằng Minh thằng Mẫn thì lon ton đùa giỡn, chạy theo phía sau.

Người nhà lão phú xem ra vẫn chưa hết hoảng sợ sau đêm hôm qua, đi đâu cũng thành nhóm ba bốn người.

Họ thấy thầy Lĩnh như bắt được vàng vậy, mừng rỡ đón thầy và hai đứa nhỏ vô.

Trên bàn đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc thịnh soạn, gà vịt đủ cả.- Gia đình tui không có gì nhiều, tiền bạc thì thầy không nhận cho nên tui cũng không có gì hơn ngoài bữa ăn, mời thầy cùng hai cháu dùng bữa cho gia đình tui bớt áy náy, cực cho thầy mấy hôm nay, chưa kể là đền cái ơn thầy cứu thằng Lâm hôm trước.- Bà đừng nghĩ thế, tui hành đạo cứu người là nghĩa vụ cũng như là để cho tròn cái đạo nghiệp, không màng danh lợi phù du.

Nếu bà đã có lòng thì tui cùng hai đứa nhỏ xin cảm ơn cái bữa ăn này.

Nào, hai đứa cảm ơn bà Hai đi con

Hai đứa nhỏ vòng tay lại cảm ơn một cách lễ phép.Sau bữa ăn, thầy Lĩnh mới lấy 5 bộ quần áo đã chuẩn bị treo lên 5 cái cọc tre đóng trước sân.

Ông dùng bùa dán lên 5 cái cọc rồi rầm rì đọc chú.

Sau đó, thầy Lĩnh sai mấy đứa người ở đem gà trống với chó mực ra lấy máu.

Chia làm hai xô, 1 xô tiết gà và một xô máu chó.

Tiếp đến, ông lấy trong túi ra 1 xấp giấy vàng, dùng bút lông chấm máu chó rồi viết lên đó để làm bùa.Trời vừa sẩm tối thì mọi việc đã chuẩn bị xong, giữa sân là 5 cái cọc tre đính bùa, phiá sau là bàn lễ với trái cây, nhang đèn trên đó.

Đèn đóm trong nhà đều được thầy ra lệnh tắt hết, xung quanh là những dây bùa vẽ bằng máu chó mực giăng lên.

Thầy Lĩnh đứng ở cái bàn lễ nhìn trời rồi lại tiếp tục bấm độn.

Đám người nhà lão phú Tiến thì đã tập hợp đầy đủ ở gian giữa căn nhà lớn, nhưng cứ thập thò phía bên trong mà chẳng ai dám ra cả.Đêm nay trăng sáng lắm, nó tròn vành vạch như đĩa ở lên bầu trời.Bỗng gió từ đâu nổi lên, tiếng chó tru từng hồi dài vang vọng lại, ánh sáng của mặt trăng bắt đầu bị che lại cho đến khi mất hẳn- Cuối cùng cũng đến rồi – Thầy Lĩnh khẽ nóiTrời ngoài sân bây giờ tối đen như mực, chỉ còn thấy cái ánh sáng của hai cây nến trên bàn phép của thầy Lĩnh, khác hoàn toàn với cảnh nửa tiếng trước.Bỗng ngoài sân có một bóng đen lững thững bước vào, vô đến sân thì ánh sáng của ngọn nến mới chiếu đủ rõ để mọi người nhận ra đó là ai- Thằng Tí – Bà Hai nói trong sự hốt hoảng đến tột độVâng, đúng là thằng Tí đã trở về, mặt nó lúc này trắng bệch, mắt trợn trừng, lưỡi vẫn thè ra giống hệt đêm qua khi người ta thấy nó treo cổ trên xà nhà.

Nó chẳng nói chẳng rằng giơ tay lao đến chỗ thầy Lĩnh như muốn bóp cổ ông, thầy Lĩnh vẫn thản nhiên đứng yên sau cái bàn lễ.Bất ngờ, ông rút trên bàn ra một lá bùa ném về phía thằng Tí.

Lá bùa vừa chạm vào người nó thì như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy người nó ra, nó lăn mấy vòng xuống đất.Nó vẫn đứng dậy như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lần này nó lao đến càng nhanh hơn.

Mắt vẫn mở trừng trừng một cách đáng sợ.

Mặt thầy Lĩnh lúc này vẫn không một chút biến sắc, ông lại tiếp tục lấy một lá bùa khác, lần này không vội ném tới mà ông nhúng lá bùa vào chậu tiết gà.

Lá bùa thấm đẩm máu đó bay tới, cắm thẳng vào mặt thằng TíĐùngMột tiếng nổ điếc tai vang lên, ai nấy đều kinh hãi đến tột cùng khi thấy cái đầu thằng Tí nát bét, máu thịt vun vãi khắp sân, người nó đổ ập xuống đất trông hết sức đáng sợ.- Đã có gan đến, sao không ra mặt, mà lại làm ba cái trò dẫn thi đến để làm gì? – Thầy Lĩnh quay mặt ra sân nói toBỗng ở bên ngoài vang lên tiếng cười lớn của phụ nữ- Ha ha ha ha, gieo gió thì gặt bão.

Thù ta ta trả, cớ sao tên đạo sĩ người lại nhúng tay vào?

Chắc ngươi cũng muốn chết chung với chúng nó nhỉ?Không ai khác, chính là hồn ma cô Ngọc Loan đang nói.

Bây giờ cô ta không còn là cái âm hồn yếu ớt nữa, cô ta đã trở thành quỷ rồi.- Người hại cô cũng không sống được bao lâu nữa, sáu mạng người cô hại kia xem ra cũng không phải là ít.

Hà cớ gì còn không chịu dừng tay?

Ta khuyên cô nên dừng lại thì sẽ còn cơ hội siêu thoát, bằng không ta đành phải thay trời hành đạo, cho cô vạn kiếp không được siêu sinh.- Thằng thầy bùa già, đừng nhiều lời.

Chết điTừ trên không một bóng trắng bay xuống, mắt nó đỏ lòm màu máu.

Nó đưa bàn tay với những ngón nhọn hoắc nhằm cổ thầy Lĩnh mà lao tới.

Không hề nao núng, thầy lại rút lá bùa bằng máu chó mực mà ném tới.

Cái bóng kia nhanh chóng né lá bùa rồi tiếp tục lao đến.

Bàn tay kinh dị ấy chỉ còn cách cổ thầy ba chừng hai tấc thì khựng lại, nó rú lên trong đau đớn....Cây kiếm gỗ của thầy Lĩnh đã cắm ngập vào bụng nó lúc nào không hay biết.

Nó đau đớn bay ngược ra cùng với thanh kiếm cắm ở bụng...Mắt nó bấy giờ chảy ra hai dòng máu đỏ lòm, miệng nó gầm gừ..

Nó đưa bàn tay run run rút thanh kiếm ra trong đau đớn.

Thanh kiếm bị bẻ gãy làm đôi ngay khi vừa được nó rút ra, nó lại tiếp tục bay đến- Thằng chó!

Tao liều chết với mày...Cái bóng trắng kia lại lao đến với một tốc độ khủng khiếp, thầy Lĩnh lúc này như đã có sự chuẩn bị trước, ông đưa tay bắt quyết rồi lẩm nhẩm đọc chú.

Đồng thời ông rút cái dây trước mặt, mấy tấm bùa trên 5 cái cọc tre rớt xuống đất.

Cái bóng kia nhìn thấy thế thì đổi hướng- A!

Thì ra cả nhà thằng kia ở đây cả, chúng mày chết hết điCái bóng ấy bay về phía 5 cái cọcBùmNăm cái cọc cái thì gãy, cái thì bứng cả đất lên rồi văng xa mấy chục thước.

Riêng cái bóng ấy thì như có một tấm lưới vô hình chụp lên đầu.

Nó đưa tay vùng vẫy như muốn thoát ra- Mày!

Mày lừa tao, mày lừa tao... – Nó rên la rồi ném ánh mắt căm phẫn về phía thầy LĩnhThì ra, năm cái cọc kia là cái bẫy mà thầy Lĩnh sắp đặt, thầy dùng phép để che mắt làm nó tưởng đó là năm người nhà lão phú Tiến nhưng thực ra khi nó lao tới thì cái lưới mà thầy Lĩnh giăng đã phát huy tác dụng.- Yêu nghiệt, còn không mau đầu hàng- Đầu hàng ư?

Vậy cái chết của tao thì sao?

Tao chết oan chết ức thì sao?

Mày có ngon thì giết tao đi, tao mà thoát ra được thì một mống cũng không thoát.- Xem ra, hôm nay ta phải xuống tay với người rồi.Thầy Lĩnh lấy từ trong tay nải ra một cái kính bát quái, ông giơ lên bắt quyết, lẩm nhẩm đọc chúTHUCái bóng kia bị hút vào bên trong cái kính, người ta vẫn còn nghe văng vẳng tiếng rên la, tiếng khóc than.Lúc này Nguyệt thực cũng đã hết, ánh trăng lại bắt đầu lấp ló chiếu sáng trở lại.

Thầy Lĩnh lúc này mới thờ phào, ông đặt cái kính xuống mặt bàn, tay gạt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán- Thôi, xong cả rồi.

Mở đèn lên đi.Đám người trong nhà lật đật làm theo, chính họ từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ làm gì được chứng kiến những chuyện như vậy.

Lão Tiến thì hai mắt đỏ hoe, run rẫy quỳ xuống- Tui, tui cảm cái ơn thầy lắm lắm, cảm ơn thầy đã giúp nhà tui qua được cái tai kiếp này.- Tui chỉ cứu những người vô tội khỏi tai nghiệp, nên ôn không cần phải cảm ơn chi cả.

Thôi, cũng đã muộn.

Tui xin cáo từ, về nghỉ ngơi sáng mai còn lên đường sớm.

Nào, hai đứa về thôi conThằng Minh thằng Mẫn lại lon ton theo sau lưng thầy Lĩnh ra về, ba người mất hút sau màn đêm bỏ lại trên dưới hơn chục con người nhà lão phú Tiến vẫn còn chưa hoàn hồn.Sáng hôm sau thì lão Tiến chết, cả nhà theo ý nguyện của lão không làm đám linh đình, đem tiền của phát chẩn cho người nghèo.

Xem ra lão cũng vớt vác lại được chút ít so với cái tội lỗi to lớn mà lão đã gây ra.......Cho nên phàm mọi sự đời đều không tự nhiên mà có, nó chỉ là kết quả từ việc làm của ta.

Mà kết quả ấy được xem là thành quả hay hậu quả thì đều phụ thuộc vào việc làm ấy mà ra.Ở Hiền Thì Gặp LànhGieo Gió Thì Gặt BãoẤy là chân lý.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 10: Cuộc Hành Trình Mới


Từ sau khi giải quyết xong "Ma Da ở con rạch Miễu Can" thì thầy Lĩnh cùng hai đứa nhỏ tiếp tục cuộc hành trình lang bạt khắp nơi.

Đến đâu thầy Lĩnh cũng bốc thuốc, trị bệnh cả về phần dương lẫn phần âm cho dân chúng.Lần này ba người dừng chân tại thị xã Ngọc Ký – một thị xã tấp nập và khá sầm uất.

Nơi đây vốn là một thương hội của những người Hoa di cư từ cuối đời nhà Minh, họ làm ăn sinh sống và biến nơi đây trở thành một vùng phồn hoa có tiếng.

Khi Pháp đến đặt bộ máy chính quyền thì những người Hoa ở đây theo hai hướng đối lập nhau.Một bên thân Pháp, họ sẵn sàng cống nộp một lượng lớn về lợi tức cũng như là tham gia vào một số hoạt động của chính quyền, để trở thành người có thế lực – giống như những điền chủ, địa chủ thân Pháp người Việt.

Số còn lại thì vẫn chấp nhận chia lợi nhuận nhưng chỉ một phần nhỏ theo quy định thu thuế của chính quyền bảo hộ Pháp đề ra, nhưng họ không tham gia vào các hoạt động của chính quyền mà chỉ quan tâm đến việc làm ăn, cho nên họ cũng làm phật ý các "Nhà bảo hộ" và những "người đồng hương thân Pháp" không ít lần.Giữa cái nắng oi ả ủa ngày hè, thầy Lĩnh cũng như mọi ngày dựng sạp bốc thuốc khám bệnh trong khu chợ của thị xã, hai đứa nhỏ thì lăng xăng chạy nhảy xung quanh.Hôm nay có bốn năm người chạy đến chỗ ông, họ cõng theo một người nghe nói là bị ma nhập lúc đi giăng câu về khuya.

Họ bảo ông ta luôn miệng lảm nhảm kêu mình là tướng nhà trời, được sai phái xuống để trừ hại cho dân, kêu mọi người phải cống nạp tiền bạc, vật tế lễ để có thể phù hộ.

Lúc đầu thì dân họ cũng tin nên đem đồ đến lễ, nhưng rồi sau phát hiện ông này ăn sống một con gà của nhà hàng xóm thì mới tá hỏa mà hô hào mọi người, bắt trói đem đến chỗ thầy Lĩnh.Thầy Lĩnh nhìn quanh một lượt, đó là một người đàn ông chừng hơn bốn chục, người gầy gò, ốm yếu lắm.

Cặp mắt ông ta mờ đục, đờ đẫn ngó ngiêng trông rất đáng sợ.

Thấy thầy Lĩnh ông ta vội thu mình lại coi bộ đang dè chừng.Thầy Lĩnh lấy ngón cái ấn vào chính giữa trán của người đàn ông kia.- Ngươi là cô hồn ngạ quỷ phương nào?

Sao lại dám quấy nhiễu dân lành?

Còn không mau khai danh tánh.Người đàn ông kia trợn trừng mắt lên trông rất dữ tợn, miệng ông ta phì phò- Tao, tao là thần thánh, mày động vào tao, tao bẻ cổ..- Xem ra mày vẫn lì lợm nhỉ?Nói rồi thầy Lĩnh lấy trong túi ra một lá bùa, ông ấn vô ngực của người đàn ông kia....

Hắn ta la lớn lên như con lợn bị chọc tiết- Á, á Đau quá, đau quá....

Tha cho tui..

ông ơi tha cho tui Á á đau quáGã đàn ông lăn lộn dưới sàn, lạ thay hắn cố gỡ tấm bùa trên ngực xuống nhưng cứ đưa tay lại gần là lại vật ra rồi giãy dụa đau đớn- Còn không mau khai ra?

Cái bùa này giữ lâu thì âm hồn tan biến, mãi mãi không được siêu sinh đấy nhé- Tui... tui là lính dưới trướng của Đại Nguyên Soái Nhiếp Quốc Chính Nguyễn Ánh, chết trong chận chiến với bọn Tây Sơn.

Người ta không tìm thấy xác nên tui nằm ở bờ đất đó gần trăm năm rồi, hôm đó thằng này nó đái lên người tui nên rồi nó lại hợp tuổi nên tui mới nhập vô người nó, định kiếm miếng hương khói...

ông.... xin ông tha cho tuiGã đàn ông đó vừa lăn lộn vừa chắp tay lại van xin thầy Lĩnh.

Lá bùa được thầy gỡ ra, gã ta liền nhổm dậy mà co cụm lại thu lu trong một góc.

Tay thì cứ chắp lại mà vái lia lịa.

Thầy Lĩnh rút trong tay nải ra một cái túi rút nhỏ xíu màu vàng rồi nói- Giờ ta khuyên ngươi, nên ngoan ngoãn xuất ra khỏi người này.

Ta sẽ giúp ngươi siêu độ để có thể luân hồi.

Ngươi có bằng lòng?Thầy vừa nói vừa giơ lại tấm bùa lúc nãy trước mặt người đàn ông kia, gã kia nhìn thấy thế vội vàng- Thầy, thầy muốn làm gì tui cũng được, đừng, đừng dùng bùa nữa... tui đau lắmThầy Lĩnh lúc này mới mỉm cười, ông đặt lá bùa xuống bàn rồi lấy cái túi vải vàng kê vào miệng người đàn ông kia..

Thầy bắt quyết lẩm nhẩm đọc chúXUẤTCái túi vàng bỗng phồng lên như có vật gì mới chui từ miệng ra rồi rớt vào túi vậy.

Người kia nằm vật ra ngất xỉu dưới đất- Các ông các bà mau đưa chú ấy ngồi lên cái ghế này, lấy dầu thoa hai bên mang tai rồi ấn vào giữa mũi và miệng cho chú ấy tỉnh.

Con ma đã được tui trục ra rồi.Trong đám người có một người đàn bà bước tới, bà lận trong lưng quần ra được một tờ giấy bạc rồi đưa cho thầy Lĩnh- Cảm ơn thầy đã cứu chồng tui, tui không có gì nhiều ngoài mấy đồng bạc lẻ mong thầy đừng chê..- Ấy.. chị cứ giữ lại mà mua ít đồ tẩm bổ cho chồng, tui làm phước giúp người chứ không kiếm lợi ai, cái đó là trái đạo cũng như là vi phạm lời thề ngày xưa khi nhập môn.

Chị có lòng thì tui chỉ xin nhận lời cảm ơn từ chị.Người đàn bà kia chắp tay cúi lạy thầy Lĩnh, chặp sau thì chồng bà cũng tỉnh lại.

Lúc đầu ông ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng sau khi nghe vợ ông kể lại thì ông lật đật cúi gập người xuống mà quỳ lạy- Tui.... tui cảm tạ cái ơn thầy lắm.

Thầy muốn tui làm gì tui cũng làm...- Hà hà, ông anh đừng khách sáo, đó chỉ là trách nhiệm của người hành đạo như tui thôi. – Thầy Lĩnh vừa nói vừa đỡ người đàn ông kia dậy- Sẵn đây tui cũng muốn nói, không nên phóng uế tùy tiện.

Những nơi có mô đất cao, hoặc gò mả thì nên cẩn thận, tránh động chạm đến người đã khuất, kẻo lại rước họa vào thân

Mấy người ở đó vâng vâng dạ dạ rồi kéo nhau đi về, vẫn không quên cảm ơn rối rít.Thầy Lĩnh quay trở lại với công việc, ông sắn tay áo lên sắc ít thuốc cảm phong hàn cho một người ở gần đó.Đến chiều thì có chiếc xe kéo dừng ngay phía đối diện, người trên xe bước xuống, tiến lại gần cái quầy thuốc của thầy Lĩnh, qua mấy bận dòm ngó xung quanh thì người ấy cất tiếng gọi- Ông anh ơi....

Cho tui hỏi.Thầy Lĩnh ngước lên khi nghe tiếng gọi, đó là một cô gái tuổi tầm hai mươi mấy.

Cô ta mặc một cái sườn sám màu tía, cổ đeo một cái vòng vàng lấp lánh.

Nhìn qua thì đã biết cô này nếu không phải tiểu thư con nhà giàu thì cũng là phu nhân của một đại gia nào đó.Trước câu nói có phần ngập ngừng của cô gái, thầy Lĩnh lên tiếng- Chào cô, cô có chuyện chi cần hỏi?- Dạ..

ông anh biết làm bùa phải không ạ?

Tui... tui có chuyện muốn nhờ ông anh- À hà hà, tui chỉ là người làm nghề bắt mạch bốc thuốc, bùa ngãi thì chỉ biết chút ít.

Có chuyện chi cô cứ nói, nếu giúp được thì tui sẽ giúp cho. – Thầy Lĩnh tươi cười nóiCô gái kia liền đi vô bên trong sạp của thầy Lĩnh, khẽ dúi vào tay thầy một sấp bạc rồi nói- Tui.... tui muốn xin bùa để ếm người ta, chỉ cần họ đau bịnh thôi, nếu ông anh chịu giúp thì tui sẽ cho ông anh nhiều hơn này nữa....- Cô....... – Thầy Lĩnh nhíu mày- Ông anh chê ít cứ nói, nếu có thể tui sẵn sàng đáp ứng- Xin lỗi cô..

Tui chỉ có cứu người chứ không làm bùa ngãi hại ai bao giờ..

Cô tìm nhầm người rồi.. mời cô đi choThầy Lĩnh lúc này mặt mũi đã đỏ bừng bừng, ông nghĩ chắc lại là mấy cô muốn chuộc bùa chuộc ngãi về để thư ếm tình địch đây mà.

Mà loại đàn bà này thì hiểm độc vô cùng, đúng thật là lòng dạ đàn bà mà.Cô gái kia nghe thầy Lĩnh quát, giật mình rụt tay lại...

Cô ta cúi gằm mặt xuống.

Nhét vội sấp tiền lại vào cái túi rồi quay trở ra, dáng điệu coi có vẻ thất vọng lắm.

Đi được vài bước thì thầy Lĩnh ở sau lưng nói vọng lại- Ác giả ác báo, tui khuyên cô làm gì thì nên nghĩ lại.Cô ta vẫn bước đi như không hề nghe thấy gì, cô lên lại chiếc xe kéo rồi đi mất hút.Mấy hôm sau thì thầy Lĩnh đi làm lễ bốc mộ cho một gia đình ở làng bên, khi về được ít đồ ăn gia chủ biếu nên ông đi vội về, cốt là để cho có chút quà cho hai thằng nhỏ ở nhà.Đang trên đường về lại căn phòng trọ thì thấy phía trước có một đám người tụ tập ở một cái mô đất cao trước mặt.

Họ xì xầm bàn tán về một thứ gì đó.

Thấy thế thầy Lĩnh bèn tiến đến.Đến nơi thầy mới biết họ đang chú ý vào cái gì.

Đó là xác của một con bò lớn, mình nó cứng đờ, ruột gan nội tạng lòi cả ra ngoài ổ bụng, nhưng lạ một cái đó là không có máu me vương vãi, chỉ có một chút máu đọng lại trên vành miệng nó.

Người ta bu đen bu đỏ bàn tán xem sao lại có cái xác con bò nằm ở đồng không mông quạnh thế này, người thì cho rằng con bò này bị bệnh nên nhà nào mổ ra rồi mới phát hiện nên đem ra đây bỏ, người thì cho rằng thằng nào nó trộm bò rồi đem ra đây xẻ thịt nhưng không kịp đành phải bỏ chạy.Thầy Lĩnh xem ra cũng không mấy quan tâm đến cái này lắm, ông lại tách khỏi cái đám đông kia rồi nhanh chóng về nhà, hai đứa nhỏ đợi ông từ sáng đến giờ chắc cũng nóng ruột lắm.Ông nào đâu ngờ, con bò ấy mới chỉ là khởi đầu cho những chuyện lạ sắp xảy đến.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 11: Quỷ Hút Máu


Sáng hôm nay lại như mọi hôm, Thầy Lĩnh kê cái bàn gỗ ra trước sân quán trọ rồi dựng sạp bốc thuốc.

Dựng xong thì ông chủ quán trọ xách bình trà từ trong nhà đi ra- Chú Lĩnh hôm nay dựng sạp sớm thế.- Hà hà, tranh thủ trời sáng đương mát, em dựng cho rồi.

Trời này sẽ oi lâu đấy anh- Trời cứ oi mãi thế này thì chết mất.

Này, chú có đạo bùa nào mà kéo mưa xuống không? – Ông chủ trọ đặt cái bình xuống bàn, vừa nói vừa cười hà hà- Haha, nếu có thì em đã không mồ hôi mồ kê nhễ nhại như thế này rồiHai người vừa uống trà vừa cười nói với nhau.- Quái! anh Ba này, thường ngày mấy thằng nhỏ hay chăn trâu chăn bò qua đây lắm mà?

Từ chiều hôm kia đến giờ không thấy bóng dáng chúng nó đâu cả, thằng Minh thằng Mẫn tự nhiên không ai mà chơi đùa cứ hỏi miết.Ông Ba đặt ly trà xuống rồi nói- Bộ chú em không biết à?

Mấy nay ở cái Thị Xã này người ta mất trộm Trâu, Bò, Gà, Vịt nhiều lắm.

Lúc đầu thì ít, nhưng mấy ngày trở lại đây thì đêm nào cũng mất, riết rồi giờ bà con họ không dám thả ra nữa, chứ nhốt im trong chuồng rồi đi cắt cỏ về cho ăn, lại canh gác đêm ngày, rõ khổ.- Ủa, mất nhiều như thế thì mấy ông Hương Ký đâu?

Mấy thằng quan Tây đâu?

Chúng nó không bắt được thằng trộm à?- Hazz.

Có ai thấy bóng dáng nó đâu mà báo quan, báo lên thì chúng nó đòi tiền mà không có kết quả gì nên dân họ ức, họ không mặn mà gì với chánh quyền đâu.

À mà có chuyện này lạ lắm nha chú Lĩnh- Chuyện chi mà lạ thế anh?

- Thầy Lĩnh tò mò hỏi- Mấy vụ trộm ấy!

Trâu, bò chúng nó đều bị mổ lòi cả ruột, máu thì không thấy nhiều.

Khi phát hiện ra thì người ta thấy mấy cái xác đã khô cứng vứt ở cái bãi bên ngoài thị xã.

Còn gà, vịt thì khiếp hơn, chúng bị bẻ cổ rồi vứt lại ngay trong chuồng.

Dân họ đang kháo nhau có thú dữ quấy phá chứ trộm thì làm gì có chuyện lạ thế.Thầy Lĩnh khẽ nhíu mày khi nghe ông Ba nói- Nghe cũng lạ thiệt, mà cái thị xã mình có phải là rừng rú hoang sơ gì đâu mà thú dữ nó lộng hành được chớ.- Thì đó, mấy nay dân họ nhốt kĩ trong chuồng rồi cắt cử người canh.

Nhưng cứ đến nửa đêm thì người canh người gác ngủ hết, có làm cách nào thì đến nửa đêm vẫn cứ lăn ra mà ngủ.

Sáng ra đếm lại thì phát hiện mất tiếp.

Tui thì tui nghi là dính tới bên âm phần lắm chú Lĩnh.Không cần ông Ba nghi thì nãy giờ cái ý nghĩ ấy cũng đã xuất hiện trong đầu thầy Lĩnh rồi.

Khuôn mặt ông bấy giờ đã không còn tươi cười như lúc nãy nữa, ông nâng ly trà lên miệng uống rồi chắp chắp- Hy vọng không như điều mình đang nghĩ – Vừa nói thầy Lĩnh vừa quay đi lại cái sạp thuốcÔng chủ quán ra bộ khó hiểu về câu nói của thầy Lĩnh, không biết cái điều mà thầy nói nó kinh khủng tới mức nào.

Nhưng thấy thầy Lĩnh quay đi thì ông cũng không buồn hỏi thêm nữa, ông ta đứng dậy chào thầy Lĩnh rồi đi vào chợ............- A!

Mấy anh đến rồi, Anh mẫn ơi!

Ra đi chơi này..Tiếng thằng Minh réo âm cả một góc, thằng Mẫn đang ngủ trưa lật đật phóng ra, mặt nó mừng rỡ như chờ đợi điều này lâu lắm rồi, thầy Lĩnh thấy thế cũng từ trong nhà ra xem.À thì ra là mấy thằng nhỏ chăn trâu, bẵng đi cả tuần rồi chúng nó mới lại chăn trâu ngang qua đây.

Cả đám bốn năm đứa thấy thằng Minh thằng Mẫn thì cũng mừng rỡ mà nhao nhao cả lên, xem ra chúng nó cũng nhớ hai đứa này lắm rồi.- Mấy đứa! bắt được thằng ăn trộm rồi hay sao mà tụi bay được đi chăn thế này? – Thầy Lĩnh hỏi đám nhóc- Dạ đâu có bắt được ai đâu chú, nhưng mà mấy ngày nay không bị mất nữa nên nhà mới cho tụi con đi chăn nè.

Chắc thằng trộm nó sợ tụi con bắt được nên chạy rồi – Đám trẻ cười ồ lên trông thích thú lắmThầy Lĩnh nghe thế thì cũng mừng lắm, chứ cứ mất mác thế này thì dân họ làm sao mà sống.

Ông tươi cười nói- Thôi mấy đứa đi chăn đi, cho thằng Minh thằng Mẫn nó theo với, hổm rày nó nhớ tụi bay lắm đó.

Còn hai đứa!

đi chơi nhớ dzề sớm nghe chưa?

Mải chơi quên dzề là thầy đánh đòn à nha.Hai đứa nhỏ dạ vâng rối rít rồi chạy theo đám kia ra ngoài đồng.

Thầy Lĩnh cười hà hà- Đúng là trẻ con, chả biết nắng mưa trưa xế gì cả...........- Chú Lĩnh ơi, chú LĩnhTiếng ông chủ trọ gọi với từ ngoài vào trong phòng.

Lúc này thầy Lĩnh đang cùng hai thằng nhỏ ăn cơm tối.- Anh Ba, có chuyện gì không anh Ba?- Chú!

Chú ra ngoài đồng mà xem... có chuyện rồi.- Hai đứa ở nhà coi nhà, không chạy lung tung nghe chưa?

Thầy đi rồi về ngay.Thầy Lĩnh lấy cái áo khoát vào rồi chạy theo ông chủ trọ trước sự tò mò của hai đứa nhỏ.

Không biết chuyện gì xảy ra nữa đây?Hai người chạy ra cánh đồng cỏ phía bên rìa thị xã, "Đây là chỗ thường ngày tụi nhỏ hay chăn trâu đây mà" – Thầy Lĩnh nghĩ bụng.Ra đến nơi thì đèn đuốc sáng trưng, đã có một đám người ở đó rồi.

Họ bu đen bu đỏ lại một góc, lại có tiếng người khóc lóc thảm thiết.

Thầy Lĩnh đến nơi mới xin mọi người né đường mà tiến vào, ông chủ trọ cũng theo sau lưng.Hai người tiến vào bên trong đám đông thì mới biết, bên trong là một cảnh tượng hết sức kinh dị .

Một người phụ nữ đang ôm cái xác của một đứa nhỏ tầm mười hai mười ba tuổi, mình mẩy nó trắng bệt, mắt nó mở trừng trừng tựa như đã trải qua sự sợ hãi tột độ trước khi chết.

Ghê rợn hơn là miệng và cổ của nó, cái cổ gần như bị dứt lìa ra, lòi cả xương.

Còn cái miệng thì bị xé toạt ra đến gần mang tai, người nào yếu bóng vía chắn chắn sẽ ngất xỉu khi nhìn thấy mất.- Con ơi là con, con ơi là con.

Sao con chết thảm như thế này hả conNgười phụ nữa kia chính là mẹ nó, bà ta cứ ôm cái xác mà khóc lóc, thỉnh thoảng lại nấc lên những tiếng tang thương.

Thầy Lĩnh mới bảo mọi người đỡ bà ấy đứng dậy để cho ông xem thử, họ phải vất vả lắm mới tách được hai người ra, người đàn bà ấy tựa hồ như chết dứt khi được kéo ra khỏi thằng nhỏ.Thầy Lĩnh cúi xuống bên cái xác thằng bé, ông xem tay chân mình mẩy nó, đặc biệt là miệng và cổ của nó.

Không biết chết lúc nào nhưng xác thằng nhỏ khô quắp, tứ chi nó cứng đờ.

Nhưng đặc biệt hơn, "Nó không có máu" – Một tiếng nói cất lên trong đám đông.

Đúng thế, tuy vết thương rất lớn nhưng lại không hề có máu me ồ ạt, chỉ có một ít máu vương vãi trên mặt đất thôi.- Tránh ra tránh ra, làm cái gì mà bu đen bu đỏ thế?

Mau tránh ra cho người ta làm việcTiếng hét từ phía sau lưng đám đông vọng lại, mọi người mới quay ra.

Thì ra đó chính là xã trưởng cùng mấy thằng lính đi tới, chúng quát tháo cho mọi người tản ra hết để lão xã trưởng bước vào- Người chết thôi mà, đúng là đám dân đen nhiều chuyện – Lão ta hắng giọngNhưng đến khi lão thấy được cái xác thằng nhỏ thì vội vàng nhăn mặt mà quay đi, như để lờ đi cái câu nói hớ vừa rồi thì lão hét lớn- Tụi bay đâu, còn đứng đực ra đó làm gì.

Mau khiêng cái xác về, còn ai là thân nhân thằng nhỏ thì mai lên công đường để hỗ trợ điều tra.Ai mà không biết nếu muốn lão điều tra thì mai phải nôn tiền ra mà đút vào túi lão, còn không thì còn lâu mới có chuyện tìm ra hung thủ.

Chỉ tội nghiệp người đàn bà kia, ngất lên ngất xuống mai giờ.

Thầy Lĩnh thì bị mấy thằng lính gạt ra khỏi cái xác, ông lặng im không phản ứng gì..

Hai cặp lông mày của ông lúc này nhíu lại tựa hồ như dính vào nhau...

Miệng ông lẩm bẩm- Quỷ hút máu, là quỷ hút máu.
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 12: Truyền Thuyết Quỷ Hút Máu


Đám người thất thểu ra về, người đàn bà kia thì ngất lúc nào không hay, người ta phải cõng bà ấy về.

Trải qua sự mất mác bất ngờ và to lớn như thế thì sao mà không suy sụp được.- Chú Lĩnh, lúc nãy tui nghe chú nói Quỷ hút máu, vậy.... cái này?- Giờ tui đi đến Công Đường một lát, nhờ anh Ba về trông hai đứa nhỏ giúp.

Chặp nữa về tui sẽ kể cho anh Ba nghe..........- Ê, ông kia!

Đi đâu đấy?

Biết mấy giờ rồi không?

Thằng lính canh cổng hất hàm hỏi một cái bóng đen đi tới- Chào cậu.

Tui tên Lĩnh, phiền cậu nhắn với ông xã trưởng "Người cho ông ấy lá bùa cầu an hôm trước đến có chuyện gấp" – Thầy Lĩnh vừa nói vừa dúi vào tay tên lính một đồng bạc.- Đứng yên đây!Tầm mười phút sau thì tên lính đi ra mời thầy Lĩnh vào- Chào thầy!

Đêm hôm khuya khoắc thầy đến có chuyện gì thế?

Việc ta nhờ thầy hôm trước thầy đã làm xong rồi hả?À!

Thì ra lão ta đang nhắc đến chuyện hôm trước lão nhờ thầy Lĩnh chấm tử vi và làm lễ cầu tài cho lão.

Nhưng vì thái độ hách dịch nổi tiếng của lão mà thầy Lĩnh chần chừ chưa làm.- Chưa đến ngày tốt nên bần đạo chưa lập đàn được, còn hôm nay đến đây là vì cái xác ngoài đồng lúc nãy.- Cái xác thì làm sao?

Bộ ông thầy có thông tin về hung thủ à?- Không, Không!

Bần đạo làm sao mà biết được chớ.

Lúc nãy bần đạo có coi sơ qua, thằng nhỏ này không hạp vận số của ông.

Ông lại đem nó về Công đường nên sẽ rất khó khăn để làm lễ cầu tài.

Cho nên vì lo lắng mà đêm hôm bần đạo mới tới đây, cốt là để giúp ông tránh khỏi xui xẻo đóLão xã trưởng hoang mang vội đứng phắt dậy- Chết mẹ!

Thế giờ ta phải làm gì?- Ông cứ bình tĩnh, có ta ở đây thì ông không càn phải lo.

Nào!

Đưa bần đạo đến chỗ cái xác thằng nhỏ mau.Lão xã trưởng nghe nói thế liền vội vàng sai hai thằng lính đưa thầy Lĩnh đến nhà xác, nói là nhà xác nhưng thực chất nó chỉ là một cái nhà kho cũ kĩ nằm tít tận trong góc của công đường.

Cánh cửa nhà xác vừa mở, mùi tử khí xộc vào hai lỗ mũi làm hai tên lính kia nhăn mặt bịt mũi, còn thầy Lĩnh vẫn thản nhiên như không ngửi thấy gì cả, ông nhanh chân tiến vào bên trong.Hai cái đèn dầu bên trong được thắp lên để lộ ra hai ba cái xác đắp chiếu nằm trên phản, cái không khi ban đêm âm u cộng với cảnh vật xung quanh khiến cho người ta không khỏi rùng mình.- Đấy, xác thằng nhỏ kia ở góc cuối kìa, tụi tui ở bên ngoài chờ.

Ông làm gì làm nhanh đi.Hai tên lính kéo nhau ra ngoài, để lại một mình thầy Lĩnh ở bên trong.

Ông tiến đến cái xác ở phía cuối góc, giở tấm chiếu lên.

Khuôn mặt thằng nhỏ vẫn như lúc ngoài đồng, mắt trợn ngược cùng với cái miệng ngoác ra đến mang tai.Thầy Lĩnh vội lấy trong túi ra một lá bùa rồi lẩm nhẩm đọc chú.

Tay trái ông cầm bùa, tay phải thì vẽ vẽ vào không khí.TRẤNNiệm chú xong, ông đốt lá bùa rồi hơ từ đầu đến chân thằng nhỏ, lá bùa cháy phừng phừng lên rồi thành tro trong chốc lát.Xong xuôi Thầy Lĩnh phủ lại tấm chiếu lên người thằng nhỏ, thổi tắt đèn rồi trở ra.Về đến nhà trọ thì đã gần nửa đêm, hai đứa nhỏ đã ngủ say bên trong.

Ông chủ trọ thì ngồi ở cái bàn trước nhà, thấy thầy Lĩnh ông vội vã đứng lên- Chú Lĩnh, mai giờ chú lên trên đấy làm gì thế?

Tui đợi mãi- À, Không có gì!

Hai đứa chúng nó đã ngủ chưa? – Thầy Lĩnh vừa hỏi vừa đưa mắt vào bên trong.- Hà hà, lúc đầu thì còn ngồi chờ chú, chặp sau lăn ra ngủ chèo queo hết rồi.Thầy Lĩnh gật gù, ông ngồi xuống cái ghế.

Bưng cả cái ấm nước lên mà tu ừng ực- Chú Lĩnh, chú kể cho tui nghe cái chuyện lúc nãy đi.

Tui tò mò quáThầy Lĩnh lấy tay áo lau mặt rồi trầm ngâm một lúc- Quỷ hút máu, chúng thực ra là một loại ngãi.

Người nuôi nó không vì mục đích giết người hại mạng thì cũng là để làm thương tật cho kẻ thù.

Loại ngãi này dùng máu để nuôi lớn, bình thường thì người nuôi cho nó uống máu gà máu vịt, đến khi nó lớn có thể cử đi làm việc cho chủ nhân, cách này thường thì lâu lắm, phải hơn chục năm mới thành công, Còn muốn ngải mau lớn thì dùng máu người, máu của người luyện ngãi thì càng tốt, độ hơn tháng là có thể dùng được.

Nhưng cái loại này nó khó điều khiển, nhẹ thì ngãi nó xổng ra đi gây hại cho người khác, nặng thì thậm chí bị ngãi nó quay ngược lại hại cho vong mạng.Thầy Lĩnh thở dài một cái rồi nói tiếp- Người luyện ngãi này phải chấp nhận rủi ro cực lớn cho nên nếu không phải thâm thù đại hận gì thì không một ai luyện đâu.

Vả lại sau khi chết còn bị luân hồi báo ứng, trong giới thầy pháp và đạo sĩ bọn tui, người biết thì nhiều nhưng người luyện theo tui biết thì chắc chưa có một ai.- Vậy chuyện ở ngoài đồng là........? – Ông chủ trọ ngập ngừng hỏi- Đúng, chuyện ngoài đồng là do loại ngãi này gây ra.

Nếu tui không nhầm thì những vụ trộm bò, trộm trâu trước đây cũng chính là nó làm.

Theo như sự tình hôm nay thì chắc ngãi đã luyện thành hình rồi.

Hơn nữa có nguy cơ nó đã phản lại người luyện rồi trở thành quỷ rồi.

Tui chỉ thắc mắc là tại sao ở đây lại có người dám luyện loại ngãi này, bộ họ không sợ chết hay sao.- Theo như lời chú nói, vậy... coi bộ giờ ở đây nguy rồi hả chú? – Ông Ba không dấu được sự sợ hãi bèn hỏi- Đúng!

Lúc nãy tui có qua trấn yểm cái xác thằng nhỏ kia lại, sợ sẽ có sự chẳng lành.

Nhưng còn con quỷ kia... xem ra nó sẽ còn gây thêm đổ máu.- Không có cách gì trị nó sao chú?- Cách thì không phải là không có.

Nhưng giờ nó là thứ ở trong tối, mình ở ngoài sáng.

Loại này không phải dùng đạo thuật bình thường hay âm dương nhãn mà tìm được.

E sẽ có thêm người gặp nạn nữa.....Thầy Lĩnh đưa mắt nhìn ra khoảng không phía trước rồi thở dài thường thượt.

Ông Ba thấy thế coi bộ cũng bất an trong lòng lắm, ông nghĩ cái thị xã này sẽ không còn yên bình nữa rồi.- À, anh Ba, tui có cái này muốn nhờ anh- Chuyện chi chú cứ nói, giúp được tui sẵn sàng – Ông Ba nói kèm theo vẻ tò mò- Sáng sớm mai anh đi hỏi giúp tui xem, ở trong thị xã mình và những khu lân cận, gần đây có ai mất tích không?

Bởi vì muốn luyện loại ngãi này thì người luyện không được tiếp xúc với người ngoài, nếu không ngãi sẽ không linh.

Nếu tìm được người luyện, dù chỉ là cái xác cũng là thứ có thể giúp tìm được con quỷ ngãi kia.- Được, mai tui sẽ đi hỏi giúp chú.Thầy Lĩnh lại trầm ngâm nhìn ra cái khoảng không đen mịt trước mặt............- Thằng Lĩnh, thằng Bảy đâu?

Hai đứa chuẩn bị đồ nghề đầy đủ!

Tối nay sư phụ sẽ cho hai đứa mở mang tầm mắt.

Cho hai đứa thực hành trước khi có thể tự mà hành nghiệp đạo pháp.- Đi đâu vậy sư phụ? – Thằng Bảy nhanh nhảu- Hà Hà...

Đi bắt quỷThằng Bảy trề môi- Quỷ?

Quỷ thì trước giờ bắt muốn mỏi cái tay.

Sư phụ cứ làm quá không à....- Bảy, sư phụ nói vậy ắt là có nguyên do cả.

Đệ cứ yên tâm mà chuẩn bị đi.- Hahahaha, thằng Lĩnh này thế mà hay... chỉ nó là hiểu ta.

– Ông già ấy khẽ vuốt hàm râu bạc phơ của mình vừa cười lớnĐêm hôm ấy, một pháp đàn được dựng lên trên cái mô đất cao ngoài làng, hàng chục dây bùa chồng chéo nhau giăng khắp xung quanh.

Người ta thấy một ông già tám chín chục tuổi, cùng hai anh thanh niên một người tầm hơn bốn chục, một người tuổi mới chỉ vừa đôi mươi đứng ở đó từ tờ mờ đến tối khuya....- Sư phụ, rốt cuộc tối nay mình bắt loại quỷ gì?

Sao mà cần nhiều bùa vậy?

Con này có gì ghê gớm chứ? – Cậu thanh niên trẻ tuổi nhăn mặt hỏi.- Con chớ khinh thường, vì loại quỷ con gặp đêm nay nó không phải là loại quỷ bình thường.

Nó được liệt vào hàng những loại quỷ có sức mạnh to lớn và tà ác nhất.

Hơn nữa nguyên bản nó là một loại ngãi độc, cho nên chỉ cần không cẩn thận để nó gây thương tích thì ngay cả tính mạng còn khó giữ chớ huống hồ là tiêu diệt được nó.- Sư phụ đã nói vậy thì sư đệ, đệ nên cẩn thận là hơn.- Hazzz, biết rồi – Cậu thanh niên trẻ tuổi bĩu môi.Xào.. xào... xàoBỗng từ đâu nổi lên một trận gió to, cát bụi bay mù mịt....- Tới rồi.. tới rồi...

Thằng Lĩnh thằng Bảy! mau lập trận.Hai cậu thanh niên dạ ran rồi lập trận đồ bát quái trước pháp đàn.Trận gió mỗi lúc một to hơn, tựa hồ như sẵn sàng hất văng bất cứ ai trên đường đi của nó.Hí hí hí hí híMột giọng cười quái dị vang lên, kèm theo tiếng gió vù vù nghe rất ghê rợn.

Từ đâu một cái bóng bay thẳng đến trước mặt ba người kia.

Nó không có hình dạng gì rõ ràng cả, chỉ là một cái bóng đỏ lừ tựa như cục than hồng bay đến.- Yêu nghiệt, mày đã tác yêu tác quái ở đây lâu lắm rồi.

Hôm nay gặp được ta xem như ngươi đã tới số, không mau giơ tay chịu trói– Ông già kia hét lớn- Hí hí hí hí...

Láo xược, tao đã luyện thành hình, mày không có cửa diệt được tao đâu thằng đạo sĩ già hí hí hí híNói rồi cái bóng ấy lại lao đến gần hơn.KHAIHai cậu thanh niên hét lớn, tay bắt ấn rồi niệm chú.

Cái bóng ấy bay đến mỗi lúc một gần hơn, bỗng ông lão kia rút trong túi ra một thanh kiếm bằng ngọc nhằm thẳng cái bóng kia mà phóng tớiẦm....Một tiếng kêu long trời lở đất vang lên..

Cái bóng văng ra xa đến hơn chục thước, còn cây kiếm thì cắm ngay vào chính giữa cái bóng ấy.

Màu đỏ của cái bóng mờ dần đi, chỉ còn ửng ửng hồng.

Lại văng vẳng nghe tiếng kêu khóc vọng lạiTHUCậu thanh niên trẻ tuổi kia hét lớn, thanh kiếm bay ngược về pháp đàn.

Rồi cậu ta rút cây kiếm gỗ ra, nhằm hướng cái bóng kia mà lao đến- Bảy!

Chưa gì hết mà con đã thu rồi.. chưa phát huy hết hiệu lực của Thất tinh kiếm mà?- Haha Sự phụ cứ để con, con yêu này nó cũng chỉ là loại tầm thường thôi.

Xem ra sư phụ đã đánh giá nó quá cao khi sử dụng đến pháp bảo Thất tinh kiếm của người.Thanh kiếm chỉ còn cách cái bóng kia khoảng chừng một gang tay thì nó... chính cái bóng đó.

Nó bất ngờ đỏ bùng lên như lúc trước.

Thanh kiếm gỗ vừa chạm đến thì cức ngắt, không nhúc nhích được.

Cậu thanh niên kia bất ngờ mà trợn tròn mắt lên....

Không ngờ con yêu này nó có thể chịu được một nhát đâm của Thất tinh kiếm.Cây kiếm gỗ trong phút chốt bị hất văng lên trên không trung rồi vỡ vụn, nó quấn lấy cậu thanh niên kia.

Cậu ta vùng vẫy trong tuyệt vọng....

Cái bóng hất văng cậu ta xuống đất rồi bay đến, tựa như một mũi tên đang nhắm thẳng hồng tâm.XoẹtMột tiếng hét đau đớn vang lên......Cậu thanh niên kia mở cặp mắt đã nhắm ghiền từ lúc nào của mình ra..- Anh Lĩnh... anh Lĩnh...

AnhTrước mặt cậu ta là cậu thanh niên lớn tuổi, mắt đang trợn ngược, miệng há to.

Còn cái bóng kia đã đâm quá nửa vào người anh ta.- Anh Lĩnh, anh Lĩnh .....Mắt cậu ta tối sầm lại, chỉ còn lờ mờ hình ảnh cây Thất tinh kiếm đâm xuyên qua cái bóng kia rồi tất cả chìm vào một màu đen mù mịt.......- Chú Lĩnh!

Chú LĩnhThầy Lĩnh giật mình vì tiếng kêu của ông chủ quán trọ- Chú làm sao đấy?

Tui kêu nãy giờ mà chú không trả lời gì cả..- À.. không có gì..

Tui đang nghĩ đến một số chuyện –

Thầy Lĩnh cười trừ một cách gượng gạoThầy Lĩnh lại ngồi nhìn ra cái bóng đêm đen mịt ấy..

Khẽ thở dài.....
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 13: Bế Tắc


Sáng hôm sau, ông chủ trọ đi hỏi khắp thị xã, ngay cả những làng kế cận cũng không bỏ sót.

Nhưng tuyệt nhiên không hề có ai mất tích hoặc biến mất trong thời gian gần đây.Chiều hôm ấy, ông chủ trọ thất thểu về nhà, ông ngồi phịch xuống cái ghế, với tay lấy cái ấm nước mà tu ừng ực.- Anh Ba!

Anh Ba..

Sao rồi, có tin tức gì không? – Thầy Lĩnh từ trong chạy ra vội vàng hỏi- Hazz.

Người đi vắng khỏi nhà 3 ngày cũng không có.

Huống gì mất tích cả tháng, Chú xem có nhầm lẫn gì không? – Ông Ba vừa nói vừa thở hổn hển- Quái!

Không thể có chuyện như vậy được.

Chẳng lẽ con quỷ từ nơi khác đến, điều ấy lại càng vô lý hơn vì cái giống này nó chưa diệt sạch dân cư ở nơi nó tu luyện thì nó chưa đi nơi khác đâu.

Mà dạo này có nghe tin gì đâu?Thầy Lĩnh vừa mân mê cái nhẫn bạc cũ kĩ trên tay vừa suy nghĩ......

Càng nghĩ thì càng vô lý lắm.- Thầy Lĩnh, thầy Lĩnh ơi!Ngoài ngõ một thằng lính lệ hớt hải gọi với vào, hai người thấy thế liền chạy ra ngay.- Cậu kia, có chuyện gì đấy? – Ông Ba liền nhanh miệng hỏi- Nhà xác, nhà xác có chuyện rồi....

Người chết sống lại, người chết sống lại..............Số là chiều nay, người trực canh phát hiện tiếng động phát ra từ khu nhà xác.

Nghĩ bụng là chuột phá nên anh ta mới tiến gần lại, lấy cây gậy tầm vông mà gõ vào cánh cửa bốp bốp.Bên trong im bặt, anh ta chửi thề một câu rồi quay đi.

Được chừng hơn năm bước, tiếng động ấy lại vang lên.

Lần này nó lại to và rõ hơn, cái âm thanh lạ lắm....Máu nóng nổi lên, anh ta mặt hằm hằm quay phắt lại, tiến đến cánh cửa nhà xác.Rắc! cái ổ khóa nhanh chóng được mở, sợi xích sắt bị kéo ra khỏi cái khuyên cửa nghe lộp cộp... lộp cộp.Cánh cửa gỗ xập xệ từ từ mở ra....

Đập vào mắt anh lính kia là một hàng xác chết đắp chiếu nối nhau chạy dọc từ trái qua phải căn phòng.

Anh ta đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường.Anh ta toan quay đi thì tiếng động ấy lại vang lên, lần này... anh nghe rõ mồn một.

Nó phát ra ở phía góc cuối nhà xác.

Tiếng như có ai rên vậy...

Đúng thế!

Là tiếng rên.. một tiếng rên nhè nhẹ nhưng rõ lắm, rõ đến mức cảm tưởng như âm thanh ấy đang cận kề bên tai.- Ai đấy?

- Anh lính gõ nhẹ đầu gậy vào tường rồi hỏiKhông ai đáp lại câu hỏi của anh ta cả.

Tiếng rên vẫn mỗi lúc một rõ hơn, lần này có thể định hình được chính xác nơi nó phát ra- Cái xác thằng nhỏ - Anh lính giật mìnhAnh ta rón rén tiến đến, mắt ngó ngiêng xung quanh....

Lúc này khoảng cách giữa anh và cái xác chỉ cỡ hơn ba, bốn tấc.

Giơ cây gậy lên, anh thọc vào bên trong chiếc chiếu rồi hất lên......Aaaa. – Anh ta hét lên kinh hãi......

Kinh hãi vì cảnh tượng trước mặt.. vì cái thứ hiện ra trước mắt anh ta..Cái.. cái xác thằng nhỏ..

Mắt nó vẫn mở trừng trừng nhưng cái miệng, cái miệng ngoác đến mang tai ấy nó cử động.

Cứ há ra ngáp ngáp, máu ở đâu ứa ra hai bên mép còn cái lưỡi thì thè ra liếm liếm lấy những giọt máu đấy.

Nó liếc mắt nhìn anh lính kia, thân thể nó bất chợt run lên bần bật, giật lia lịa.- Quỷ!... quỷ - Anh ta hét lên kinh hãi rồi quẳng cả gậy lẫn chùm chìa khóa trên tay mà chạy.............Trời đã sẩm tối, bên trong khu nhà xác đèn đuốc sáng trưng.

Lão xã trưởng đi qua đi lại coi bộ lo lắng lắm, xung quanh lão có đến hơn hai chục thằng lính.

Chúng nó bao vây khu nhà xác, rồi giăng lưới sắt xung quanh, tựa hồ như bắt trọng phạm đang lẫn trốn bên trong vậy.

Cánh cửa nhà xác thì mở toang, hai bên cánh cửa có hai thằng lính lấy một khúc gỗ to mà chặn lại.Lão thấy thầy Lĩnh được một tên lính dắt đến thì mừng rỡ như bắt được vàng- Ahhh.

Thầy, thầy Lĩnh đến rồi.

Mấy đứa bay mau né ra cho thầy vô. – Lão vừa nói vừa chạy đến nắm tay thầy Lĩnh mà dắt vô- Thầy... bên trong đó... nó....- Bần đạo đã được nghe chú lính đây kể qua, để ta vào xem sao.Thầy Lĩnh giơ tay chặn câu nói của lão, dồng thời đẩy lão suýt ngã dúi dụi ra sau rồi tiến đến cánh cửa nhà xác.

Thường ngày ai mà làm thế thì không bị hè ra đánh cho sặc tiết thì cũng bị thưởng cho một cái tát vào mồm.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ mà......Thầy Lĩnh ra hiệu cho hai tên lính lấy hạ khúc gỗ xuống, ông với tay lấy cây đuốc gác bên hông tường rồi đi vào.

Đuốc được thầy Lĩnh thắp thêm bên trong, gian phòng bừng sáng lên.

Ông thấy rõ mồn một, cái xác thằng nhỏ ở góc phòng.

Mảnh chiếu đắp lên người nó thì bị rơi ra, nó mở mắt trừng trừng nhìn ông.

Một ánh mắt ai oán, hờn giận và kinh dị.

Miệng nó thì vẫn như lời kể, ngáp ngáp như cá đớp không khí vậy.Thầy Lĩnh nhanh chóng tiến đến, lần này nó rên ư ử, cặp mắt ươn ướt như khóc nhìn ông.

Ông rút một lá bùa ra.

Đọc chú, khấn niệm rồi dán lên trán nó.Im bặt....

Nó trở về trạng thái là một cái xác chết như trước.Thầy Lĩnh khẽ thở dài rồi quay lưng đi ra.- Thầy... sao rồi thầy? – Lão xã trưởng lật đật hỏi- Đốt nó đi.- Đốt?

Sao được.

Còn phải báo lên cho các quan trên, nếu nghi án giết người thì đợi quan tây xuống xét nghiệm tử thi nữa chứ?- Ông đợi quan trên hay ông đợi người nhà họ đút tiền?

Tui nói lần cuối, hiện bây giờ chỉ là trấn cái xác nó lại thôi, chỉ là cầm chừng.

Nếu ông không tiêu hủy thì đại họa đến, ông liệu mà gánh.Lão xã trưởng như bị bắt thóp, mặt mày nhăn nhó.

Lão ngẫm nghĩ một chặp rồi nói- Được, tui sẽ nghe theo thầy.

Nhưng còn người nhà nó, lỡ họ hỏi thì sao?- Chuyện này ông không phải lo, có ai nói gì cứ bảo đến tìm tui.- Mấy thằng kia đâu? vô khiêng cái xác ra rồi đốt đi.

Cái xác thằng nhỏ được hỏa thiêu ngay trong đêm, kì lạ là ngọn lửa bén đến đâu trên người thằng nhỏ thì khói vàng khói đỏ cứ bốc lên ngùn ngụt.

Chốc chốc người ta lại nghe thấy tiếng rên khe khẽ vang lên.Hỏa thiêu xong cái xác, thầy Lĩnh xin phép ra về.

Ông cũng không quên dặn lão xã trưởng phải cử người canh gác cả cái thị xã này về đêm.

Những ngày tới chắc hẳn không yên bình......Quả đúng như lời thầy Lĩnh nói, hai hôm sau thì xảy ra chuyện........Gia đình Lão Tứ - một thương gia người Hoa chuyên buôn vải vóc, gấm lụa từ Sài Gòn rồi phân phối khắp đất Lục Tỉnh.

Cơ ngơi thì thuộc hàng có tiếng tăm, kẻ ăn người ở trong nhà hơn hai chục người.

Sau một đêm trên dưới hơn ba chục mạng chết cả.

Mà nghe người dân kháo nhau là những cái chết ấy kinh dị lắm.

Kẻ thì đứt lìa đầu, người thì tay chân vương vãi.

Kinh dị hơn là lão Tứ, ông ta bị treo lên giữa nhà, tứ chi đứt lìa, Chỉ còn có phần thân trên treo lủng lẳng cùng với cái cổ bị cứa gần như đứt lìa, máu me lênh láng khắp cả căn nhà.Tờ mờ sáng, bên ngoài căn nhà Lão Tứ đã chật ních người.

Kẻ thì hiếu kì đứng xem, người thì nhăn mặt, ớn lạnh khi chứng kiến từng cái xác được chuyển đi ra chiếc xe đẩy.

Lão xã trưởng mặt biến sắc đứng thất thần một góc.

Cả cuộc đời làm quan của lão làm gì được chứng kiến một thảm án lớn như vậy, mà lại còn là giết người chứ không phải tai nạn gì.Thật không khó tránh khỏi hoang mang tột độ.

Lão từ sớm đã cho người đi gọi thầy Lĩnh, nhưng hơn 3 giờ trôi qua mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.

Đã lo lắng còn cộng thêm sốt ruột, đâm ra mặt lão lúc này rất khó coi.- Ông Xã!

Thầy lĩnh đến rồi.

Thầy Lĩnh đến rồiNhư đợi mẹ đi chợ về, Lão ta lật đật hất đám lính rồi chạy ra.

Lần này, nhìn thấy thầy Lĩnh, lão ta không nói gì cả... chỉ nhìn bằng cặp mắt mừng rỡ..- Đâu?

Cái xác bị treo đâu? – Thầy Lĩnh vội vàng hỏi.

Vừa nói thầy vừa lấy tay đẩy đám lính ra rồi bước vào.Bên trong máu me vương vãi khắp nơi, thậm chí còn có mấy cánh tay, con mắt hay lỗ tai rơi ra mà bọn lính chưa kịp thu dọn.

Nếu như người bình thường thấy được chắc không ngất xỉu tại chỗ cũng phải nôn thốc nôn tháo.Thầy Lĩnh tiến đến bên cái xác của Lão Tứ.

Ông ngắm nghía hồi lâu, tay bấm độn.Đã quá trưa, đám người hiếu kì phía trước cũng đã thưa dần, mấy tên lính cũng đã thu dọn hết mấy cái xác, chỉ còn thầy Lĩnh cùng cái xác treo lủng lẳng kia là đứng yên đó từ sáng đến giờ.

Bỗng, thầy Lĩnh thu tay lại, ngưng bấm độn.

Ông tiến lại cái ghế gần lão xã trưởng ngồi phệch xuống, lấy tay áo mà chặm từng giọt mộ hôi chảy dài từ hai bên mang tai xuống đến tận cằm.- Thầy....

Chuyện này là sao? – Lão xã trưởng vội vàng hỏi, xem ra ông ta đợi để được hỏi thầy Lĩnh câu này lâu lắm rồi- Cửa nhà không có dấu hiệu bị đập phá, của nã cũng không bị lấy đi.

Hình thức ra tay tàn độc nhưng không ai nghe bất cứ tiếng tri hô nào cả.

Bần đạo nói đúng chứ?- Sao....... sao thầy biết?Lão xã trưởng trở nên hoang mang hơn.

Quả đúng như lời thầy Lĩnh nói, cửa nhà vẫn đóng kín, lại còn bị khóa trái.

Hai con chó lớn canh cửa nhà ngủ say như chết, khi người ta phá cổng ra thì chúng mới tỉnh mà lao ra sủa.

Tiền bạc, của cải trong nhà không có dấu hiệu bị xê dịch cũng như lục lọi.- Vậy chuyện này là .......- Nửa phần là người làm, nửa phần là quỷ quấy nhiễu.

Hiện thời chưa dám khẳng định gì.

Nếu là Quỷ thì đáng lo một phần, nhưng còn là người thì đáng lo gấp bội.

Vì đã là người gây ra thì độ nguy hiểm và tàn độc của hắn....

Quả thật là không đo đếm được.- Vậy bây giờ ta phải làm sao?- Trước tiên, Ông hãy cử người canh giữ tất cả những xác chết hôm nay cẩn thận.

Khóa kín cửa nhà xác.

Không một ai được tự tiện bước vào.

Ngoài ra, đêm đêm phải cắt cử thêm người canh gác cũng như đi tuần tra.

Nếu như bần đạo tính không sai, nội trong nay mai lại tiếp tục có đổ máu.Lão xã trưởng bấy giờ ngoan như một con cún vậy, lão nghe theo răm rắp.

Cũng dễ hiểu thôi, vì lão bây giờ làm gì đủ sức để lí giải cũng như tìm ra chân tướng của những sự việc vừa qua.....
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 14: Manh mối bất ngờ


Từ sau khi xảy ra vụ thảm án nhà Lão Tứ, đêm đêm từng toán lính cứ chia nhau ra mà đi tuần.

Nghe đâu lão xã trưởng xin trên tỉnh đưa xuống hai tiểu đội lính để hỗ trợ tuần tra.

Cáo thị được dán ở khắp nơi về một tên sát nhân tàn bạo giết người cướp của.

Dân cư trong vùng cũng trở nên ái ngại hơn.

Cái quang cảnh đông đúc, náo nhiệt của một thị xã sầm uất cũng vì thế mà giảm đi mấy phần.Mấy ngày nay, chỉ có căn chòi nơi quán trọ của thầy Lĩnh là luôn sáng đèn, ngay cả nửa đêm cũng thế.

Mấy thằng lính đổi ca hay đến đây làm mấy ly nước nghỉ mệt trước khi đến giờ gác tiếp theo.

Thầy Lĩnh cũng vì thế mà thăm dò được một số chuyện mà đám lính bàn tán với nhau.Đêm nay cũng là một đêm như thế, một tốp bốn năm tên lính lại tập trung ngồi ở cái bàn trong căn chòi của thầy Lĩnh, bọn nó xin chú Ba một ấm trà rồi cứ thế ngồi đợi tốp khác đến thay ca.- Mấy đêm nay rồi, tao mệt lắm rồi chúng mày.

Có mẹ gì đâu mà ông xã cứ bắt mình phải canh tuần chứ? – Tên lính có vẻ là lớn tuổi nhất trong đám lính hắng giọng càm ràm- Chứ còn gì nữa, mệt còn hơn cả bọn cạp xanh, cạp vàng đi dẹp quân phản loạn.

Lính tráng mà suốt ngày bắt canh gà, canh vịt ngủ.

Nửa đêm đi dạo như mấy thằng khùng.

Thề...

Ở đây đi tuần mà gặp người trên đường là mừng thấy mẹ rồi.

Dân thì đóng cửa.. canh mẹ gì chứ? – Một tên lính khác phụ họaThầy Lĩnh từ trong nhà đi ra, thật ra cũng chẳng ưa gì bọn này.

Nhưng vì "có còn hơn không" nên mấy hôm nay ông cũng đành yên lặng mà quan sát.- Mấy chú đêm nay lại canh tuần à?

Bộ... chưa bắt được tên hung thủ dán trên cáo thị à?

- Thầy Lĩnh vờ hỏi- Đã ai thấy mặt mũi thằng ất ơ đó đâu?

Toàn nghe ông xã la lối, đang trên tỉnh sung sướng lại bị bắt xuống đây canh cho chó, mèo ngủ.

Nếu không có cái chuyện tào lao này chắc giờ tui đang ôm một cô đào nào đó ở trên huyện rồi.- Mẹ.... cái thằng đó chắc nó sợ xanh mật rồi trốn đi biệt xứ cũng nên.

Hổm rày tao đợi tìm được nó rồi chơi tay đôi thử xem nó có tài nghệ gì mà hành xác mấy anh em mình.

Thiết cần chấp luôn nó một tay một chưng.Đám lính bật lên cười ha hả trước câu nói của tên lính vừa rồi.

Thầy Lĩnh thì nãy giờ vẫn giữ vẻ mặt không một chút cảm xúc nào cả.

Đêm nay, ông dự cảm có chuyện chẳng lành.

Ruột gan cứ nóng ran hết cả lên.

Bấm quẻ thì không ứng, suy nghĩ về hành tung của thứ ông nghi hoặc càng làm cho ông thêm rối trí.Chặp sau, một nhóm lính đi tới căn chòi.

Thì ra đã đến lúc đổi canh tuần, đám này ra hiệu cho đám đang ngồi trong chòi thay phiên.

Bỗng, tên lính lúc nãy đập mạnh tay xuống cái bàn rồi nói- Mấy anh em cứ ở đây, tui sẽ đi tuần một vòng xem sao.

Xem thử một mình tui đi thằng hung thủ có mò ra không.

Nếu nó dám ra thì chết mẹ nó với tui.Đám lính kia lại cười ha hả, chắc tên này thường ngày cũng không phải hạng tầm thường nên chẳng ai can ngăn hắn ta cả.

Một tên lính khác chen vào- Anh Năm Tí, anh mà bắt được thằng hung thủ thì anh em tui nguyện bao anh ăn chơi trên huyện một tuần xả láng, không say không về.Đám kia như được thể mà hùa nhau hưởng ứng.

Tên lính kia như được tiếp thêm tinh thần, hắn ta dắt con dao găm sau lưng, giơ tay với lấy cây đuốc từ trong đám lính, một tay cầm cây gậy tầm vông nhằm thẳng hướng trước mặt mà đi tới.Thầy Lĩnh thấy thế toan ngăn lại nhưng đã muộn, hắn ta nhanh chóng biến mất trong màn đêm tăm tối.

Đám lính còn lại tiếp tục những câu chuyện bàn tán, đùa cợt trong căn chòi...........- Quái, thằng Tí nó đi tuần kiểu gì hơn một canh giờ rồi không thấy quay lại? – Tên lính lớn tuổi kia sốt ruột ngó ra phía trước sân- Chắc nó ngủ gục mẹ ở xó nào rồi cũng nên, đi tuần kiểu này không ngủ gục mới lạ.- Để đấy tao đi kêu nó, ngủ mẹ gì.

Chắc lại thấy bà nào quên đóng cửa chớ gì.- Tao đi với- Tao nữaĐám lính nhao nhao lên, tên lớn tuổi nhất giơ tay- Đi kêu nó về chứ bộ đi chơi hay sao mà đi cho đông?

Cứ ngồi đây đi, tao đi rồi về ngay.Hắn ta cầm cây đuốc trên tay, cũng không buồn cầm gậy hay dao theo.

Miệng làu nhàu chửi thề rồi tiến ra khỏi ngõ.........AaaaaaaaaaaaTiếng kêu thất thanh từ phía trước vọng lại làm cả đám lính giật mình, thầy Lĩnh đang ngồi trên cái ghế bành trước nhà lim dim cũng choàng dậy.- Anh Bảy....

Vâng.. không khó để nhận ra đấy chính là tiếng kêu của tên lính lớn tuổi nhất trong đám.

Hắn ta vừa đi chưa đầy năm phút.

Tiếng la ấy.. lẽ nào?Cả đám lính ùa ra, thầy Lĩnh cũng đi theo.

Họ ra đến nơi phát ra tiếng kêu thất thanh ấy, đó là một cái cây si cổ thụ, nằm cách căn chòi của thầy Lĩnh hơn trăm thước.

Người lính tên Bảy, hắn ta đang lết dưới đất, miệng ú ớ gì đó không rõ.

Mắt hắn ta như dính chặt trên ngọn cây, tay chỉ chỉ lên....

Khuôn mặt hốt hoảng ấy .... bàn tay run run... chỉ lênHỡi ôi.....

Là Năm Tí, tên lính đi tuần một mình lúc nãy.

Anh ta bị treo trên ngọn cây, mà không phải là anh ta hoàn toàn....

Chỉ có phần thân trên là treo trên cây, nửa còn lại nằm ngay dưới đất.

Ruột gan lòi hết ra ngoài, ruột anh ta kéo dài từ phần thân bị treo nối với phần thân dưới đất, máu vương vãi khắp nơi.

Có tên lính không chịu được mà nôn thốc nôn tháo.

Khuôn mặt anh ta mới đáng sợ.

Mắt mở trừng trừng, miệng nhếch nhếch lên.

Anh ta đang cười?

Bị giết một cách man rợ như thế nhưng anh ta lại cười ư?

Kinh dị...

Quá sức kinh dịThầy Lĩnh đứng yên đó, nhìn cái xác của tên lính kia......

Nó lại ra tay nữa rồi!Đám lính kia loay hoay một lúc cũng đưa được xác thằng Năm xuống, ráp vội hai mảnh thân nó lại rồi cáng về nhà xác.

Đám lính như quá sốc với những gì vừa chứng kiến nên chẳng ai nói với ai điều gì.

Cứ lẳng lặng mà đi.Tên lính lớn tuổi nhất chỉ đạo bọn còn lại tiếp tục đi tuần đến hết đêm..............Năm ngày trôi qua....

đều đặn mỗi đêm một người chết.

Đều là đám lính đi tuần cả, lúc đổi ca thì mới phát hiện ra thiếu người.

Không một ai biết lí do, chỉ khi phát hiện ra thì kháo nhau đi tìm.

Lần nào cũng vậy, chỉ tìm được những cái xác không nguyên vẹn.

Lão xã trưởng suy sụp hẳn, có đêm lão trực tiếp xuống đi tuần, nhưng vẫn mất tích là mất tích, vẫn chết người là chết người.Bây giờ cứ nhá nhem tối là không một ai dám bén mảng ra khỏi nhà, còn bọn lính đi tuần thì cho dù đi tiểu cũng vẫn đi cả đám.

Sự hoảng sợ lúc này đã lên đến đỉnh điểm....Sáng hôm nay, một trung đội lê dương từ trên tỉnh điều động về thị xã.

Nghe đâu có cả một tên trung tá Pháp chỉ huy lần này.

Người dân đổ xô ra hai bên đường để xem, trong đó có cả thầy Lĩnh cùng hai đứa nhỏ, có vẻ đây là lần hiếm hoi người ta cảm thấy an tâm và hy vọng khi nhìn thấy đoàn lính này.Chiếc xe chở viên trung tá dừng lại trước cổng công đường, lão xã trưởng lúc này cùng đám lính đã đứng trước cổng để đón.

Cửa xe mở ra, viên trung tá kia bước xuống.

Cái mũi cao ngút, ngọn hoắc, cặp mắt xanh rì, làn da trắng bệch của một người Tây Phương không lẫn vào đâu được.

Hắn ta sầm xì điều gì đó với tên phiên dịch, mắt đưa xung quanh một lượt rồi đi thẳng vào bên trong- Nó...... chính nó....Thầy Lĩnh giật mình nhìn xuống, thằng Minh miệng nắm chặt tay ông rồi lẩm bẩm- Minh... gì đấy con?- Nó.... chính nó giết sư phụ.. chính nó.. chính nó bắn

Thằng Minh chỉ thẳng vào tên trung tá kia, ánh mắt hoảng sợ....

Thằng Mẫn cũng thế, chúng nó cứ bám chặt lấy thầy Lĩnh mà trừng mắt nhìn....

Kí ức ùa về, Đúng! cái chết đầy uất hận của thầy Bảy bỗng chốc ùa về.

Ba người đứng đó, mắt trừng trừng căm phẫn hướng về phía thằng Tây.............................- Thầy ơi... thầy Lĩnh ơiTiếng một người đàn bà nhẹ nhàng gọi vọng vào trong.

Thầy Lĩnh đang sắc thuốc ở trong nhà nói với ra- Ai đấy?

Cứ vô đi!Một người đàn bà trung niên cùng hai đứa nhỏ chắc là người hầu đi vào, bà ta nhìn thầy Lĩnh rồi nói- Cho tui hỏi, ông anh có phải là thầy Lĩnh?

Chuyên bốc thuốc trị bệnh?- Vâng!

Là tui, bà có chuyện chi tìm tui?

Bà bị bệnh chi? – Thầy Lĩnh kéo vội chiếc ghế ra mời bà ta ngồi và hỏi- Không!

Không phải tui, tui tới đây là muốn xin thầy chữa cho con gái tui- Thế cổ bị bệnh chi?- Chuyện là hơn tháng trước, nó đột nhiên kêu bị trái rạ.

Rồi khóa kín cửa phòng không cho ai vô, ngay cả tui với tía nó cũng không vô được.

Nó bảo bị ghê lắm nên không được ai nhìn thấy.

Hằng ngày thuốc thang cơm nước cứ bỏ trước cửa phòng nó, rồi người ở phải đi khỏi.

Ai đứng lại đó chờ thì bị nó la mắng ngay.

Có lần tui rình nó, nó lấy cơm ăn thật..

Nhưng không thấy được mặt nó, không ai thấy từ lúc nó phát bệnh cả.

Chắc nó xấu hổ với mọi người lắm.

Tía nó mấy lần định phá cửa vô nhưng nó khóc lóc, la hét nên ổng thương con, không nỡ làm gì.

Cứ để yên như thế.

Thuốc thang trước giờ không biết bao nhiêu nhưng nó vẫn nói là không hết.

Tui tới đây là xin thầy giúp cho con tui.- À hà hà, trái rạ thì dễ.

Để tui bốc cho ít thuốc về uống.

Ba hôm là khỏi thôi, đảm bảo không có thẹo gì cả - Thầy Lĩnh chắp miệng vừa cười vừa nói.Thuốc bốc xong, người đàn bà kia mừng rỡ cảm ơn thầy Lĩnh rối rít, dúi vào tay ông mấy tờ giấy bạc.

Còn hứa nếu con gái hết bệnh sẽ quay trở lại hậu tạ.Thầy Lĩnh quay trở lại bàn sắc thuốc, tiếp tục cho xong công việc dang dở.

Bỗng- Một tháng!

Không ai thấy mặt! ......

Hay là.........Thầy Lĩnh quăng vội con dao sắc thuốc xuống đất.....

Chạy vội ra cổng.. miệng la lớn- Bà gì ơi... bà gì ơi..

Dừng lại.

Dừng lại!!!!!
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 15: Người Bí Ẩn


Tiếng gọi réo từ đằng sau làm người đàn bà kia giật mình, bà ra hiệu cho chiếc xe kéo dừng lại rồi bước xuống- Quái!

Ông thầy kêu mình làm gì thế? – Bà ta thầm nghĩThầy Lĩnh lúc này đã chạy gần đến nơi, ông thở hổn hển.

Tay vẫn đưa lên vẫy vẫy bà ta.- Thầy!

Có chuyện gì thế thầy?- Bà..

Tui muốn đến tận nhà khám cho con gái bà, như thế sẽ tốt hơn.- Chết, nhọc công thầy quá..

Tui cảm ơn thầy nhiều lắm.

Thầy đợi một chút, để tui kêu thêm chiếc xe cho thầy.Ba chiếc xe kéo dừng trước cửa một ngôi nhà khá lớn, xây theo phong cách người Hoa.

Nhìn sơ qua thì gia cảnh nhà này cũng thuộc hàng khá giả.

Hai đứa người hầu vội vàng xuống xe đỡ người đàn bà kia, còn thầy Lĩnh đứng đó mà quan sát xung quanh.- Nhà này đúng thật là có vấn đề..............- Thầy!

Thầy ngồi đi.

Để tui vào gọi chồng tui dậy.

Khổ!

Đêm nào ổng cũng thức trắng đêm lo cho con gái cả. – Bà ta vừa nói vừa chỉ xuống bộ ghế gỗ sang trọng đặt chính giữa phòng khách.Chừng năm phút sau, một người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra, mặt ông ta mừng rỡ vội đưa tay nắm lấy tay thầy Lĩnh- Thày...

Ngộ cảm ơn thày đã tới trị bịnh cho con gái của ngộ.

Thày cứ yên tâm, tiền bạc đối với ngộ không thành vấn đề.Thì ra ông này là người Hoa, còn bà vợ là người Việt.

Nhìn sơ qua người đàn ông này thì vượng khí cũng như sắc mặt rất tốt, nhưng sao trên tay lại có một luồng khí đen bám lấy - Thầy Lĩnh chợt nghĩ- Tui chỉ là biết chút nghề thuốc, giúp được gì tui sẽ giúp.

Ông cứ yên tâm!

Nào, giờ chỉ cho tui chỗ con gái ông để tui khám bịnh cho cổ.- Được!

Thày đi theo NgộHai người đi ra phía sau, người đàn ông kia dừng trước cửa một căn phòng.

Vợ ông ta đã đứng ở đợi ở đó sẵn- Đây, phòng của nó đây.

Để Ngộ gọi nó- Kim Ngọc!

Có thầy thuốc cha mời đến trị bịnh cho con đây, con mở cửa ra đi...

Kim NgọcBên trong vẫn không có động tĩnh gì....- Kim Ngọc, Kim Ngọc.

Con mở cửa ra đi rồi mới trị được bịnh cho con chứ.. – Người đàn ông kia vẫn tiếp tục gọiĐáp lại tiếng gọi của người đàn ông kia chỉ là sự yên tĩnh, không một tiếng động!Thầy Lĩnh đứng đó, hai hàng lông mày nhíu lại.

Căn phòng này có vấn đề, yêu khí bên trong nhiều không kể.

Xem ra.... quả đúng như thầy dự đoán.- Cô Kim Ngọc..

Cô mở cửa để tui vô khám cho cô.

Khám sớm hết bịnh sớmThầy Lĩnh vừa nói vừa đưa bàn tay áp nhẹ lên cánh cửa, bỗng từ bên trong vang lên tiếng la- Đi hết đi, cút hết đi.

Tui không cần ai chữa trị gì cả, đi đi!Thầy Lĩnh áp mạnh hơn vào cánh cửa, miệng lẩm nhẩm gì đó trong miệng.

Không còn là sự la lối hung dữ kia nữa, bên trong vang lên tiếng khóc thút thít- Cha.. con đỡ rồi, con không cần chữa nữa.

Cha đuổi ông kia về đi, con sợ lắm.

Cha...Tiếng khóc thút thít mỗi ngày một lớn, người đàn ông kia không hiểu chuyện gì xảy ra..

Ông toan định nghe theo lời cô con gái nhưng bị thầy Lĩnh giơ tay lên ngăn lại.- Có bịnh phải chữa chứ cô.

Cô không muốn chữa thì tui cũng bắt phải chữaVừa dứt lời, thầy Lĩnh đạp mạnh về phía trước làm cánh cửa bật ra.

Một mùi hôi thối nồng nặc tràn ra ngoài, hai người kia nhăn mặt lại, vội vàng bịt mũi.Bên trong phát ra tiếng kêu rú thảm thiết, thầy Lĩnh nhảy qua cánh cửa bị ngã rồi chạy vào bên trong, vợ chống kia cũng chạy theo.Á aaaaaaaaNgười đàn bà kia kêu lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống bất tỉnh, còn ông kia thì đứng chết trân tại chỗ.

Chỉ có thầy Lĩnh là tỉnh táo như không nhìn thấy gì trước một cảnh tượng quá sức kinh dịTrước mặt thầy Lĩnh lúc này là một thứ.... không còn gọi là người được nữa.

Cơ thể đã ở giai đoạn phân hủy, dòi bò lúc nhúc từ trong ổ bụng bò ra.

Từng đường gân máu trương phình, hằn rõ trên hai cánh tay.

Lạ thay chỉ còn lại cái đầu là nguyên vẹn, sắc mặt có đôi chút nhợt nhạt nhưng vẫn không bị ảnh hưởng gì.

Ánh mắt mở to, nhìn thẳng ra phía trước.......

Mà cái khuôn mặt ấy..... quen lắm.. nó quen lắm- Kim Ngọc, con ơi...

Kim Ngọc – Người đàn ông kia toan chạy đến nhưng bị thầy Lĩnh cản một lần nữa- Đừng!

Cô ấy chết rồi.

Chết được gần một tháng rồi- Chết được gần một tháng?

Vậy người nói chuyện lúc nãy là ai? – Người đàn ông kia trợn mắtThầy Lĩnh nở một nụ cười mỉm chỉ về phía cái hộp ở góc phòng- Nó nói đóCái hộp biết nói?

Trần đời chưa bao giờ nghe qua chứ huống gì là tận mắt chứng kiến.

Thầy Lĩnh tiến đến chỗ chiếc hộp kia, lấy nhét vội vào cái túi đeo sau lưng.

Người đàn ông kia như không để ý đến hành động kì lạ của thầy Lĩnh, trong mắt ông bây giờ chỉ có đứa con gái tội nghiệp kia.- Nào, ông đỡ bà dậy rồi ra đây, tui có chuyện muốn nói.

Người đàn ông kia làm theo lời thầy Lĩnh trong vô thức.

Ông ta dìu bà vợ dậy, mắt vẫn không ngừng dán vào phía cô gái kia.

Ba người ra khỏi căn phòng, thầy Lĩnh rút trong túi ra một lá bùa, bắt quyết, niệm chúTRẤN- Không ai được bước vô căn phòng này – Thầy Lĩnh hét lớn với đám gia nhân đứng bên ngoài

Ba người quay trở lại phòng khách, người đàn bà kia được mấy đứa nhỏ xoa dầu, dựt tóc mai dần dần tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, bà ta hốt hoảng nắm chặt lấy tay chồng rồi nhìn xung quanh- Con Kim Ngọc, ông ơi.. con Kim NgọcÔng nắm chặt tay vợ, không nói gì cả.

Hai hàng nước mắt bất chợt tuôn ra.

Bà kia thấy thế càng khóc to hơn- Hai ông bà bình tĩnh, nghe tui nói đây.Hai người giật mình, quay sang nhìn thầy Lĩnh- Cô Kim Ngọc thực ra không bị bịnh tật gì cả.

Cổ có kết cục bi thảm như hôm nay là do cổ luyện một loại ngãi độc, gọi là huyết ngãi.

Đang luyện thì bị phản, người trước giờ nói chuyện với ông bà chính là con quỷ kia giả dạng.

Con yêu này nó tác oai tác quái gần hơn một tháng nay rồi, hôm nay tui mới tìm ra được tung tích nó.. tiếc là đã muộn.

Ông bà có biết nguyên do cớ làm sao cô ấy lại làm vậy không?- Trời ơi!

Tui nào có biết.

Nó trước giờ ngoan ngoãn, nhà tui được mỗi mình nó.

Nó trước giờ một con kiến còn không dám giết thì luyện ba cái thứ bùa ngãi làm gì chứ - người đàn bà nói trong cơn nấc nghẹn.- Cũng may một điều đó là hôm nay bà đến chỗ tui, tui mới ngờ ngợ ra về thời gian "mất tích" của cổ.

Tính đến nay thì là bốn mươi lăm ngày kể từ khi cổ luyện.

Còn bốn ngày nữa là đến cái hạn 49 ngày, gia đình bà vẫn an toàn là cũng bởi vì chưa đến cái hạn đó đó.- Thế giờ ngộ phải làm gì? – Ngươi đàn ông kia vội hỏi.- Giờ chưa đến giờ.

Đúng chính ngọ, tui sẽ lập làm lễ, tiêu trừ nó trước khi quá muộn..Còn về cô Kim Ngọc, ông bà nên chuẩn bị hỏa táng cho cổ thì tốt hơn.

Lúc nãy tui đã trấn cánh cửa lại rồi, chỉ cần nó không đem được xác cổ đi thì coi như việc đã xong một nửa.Người đàn bà trở nên suy sụp hẳn, nấc lên từng chặp.

Cặp mắt nhắm nghiền lại..................Xoảng....Tiếng gạch vỡ từ phía phòng cô Kim Ngọc vọng lại, ba người giật mình.

Thầy lĩnh vội vàng chạy ra sau......, lá bùa vẫn còn nằm trên cánh cửa..Thầy lĩnh tiến vào bên trong.

Cái xác cô Kim Ngọc không còn ở đó nữa.

Phía trên trần nhà thủng một mảng lớn.

Ánh sáng chiếu thẳng xuống nền nhà.- Cái.... cái gì thế này – Thầy Lĩnh trợn tròn mắt... sao lại có thể thế được?

Rõ ràng lá bùa vẫn còn ở trên cửa, trấn lại căn phòng này rồi....

Sao sao, nó có thể phá thủng mái mà đi được?Nói rồi thầy Lĩnh lấy cái hộp lúc nãy từ trong túi mở ra.

Bên trong là một lá bùa màu vàng, Ông vội lấy lá bùa mà đốt đi...- Xem ra, xem ra có kẻ nhúng tay vào rồi..........
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 16: Người Bí Ẩn (Tiếp theo)


Từ lúc ở nhà ông người Hoa kia về, thầy Lĩnh trở nên bần thần hẳn.

Ông cứ đi qua đi lại, chốc chốc lại thở dài thườn thượt.

Hai đứa nhỏ thấy thế nên cũng không dám làm phiền, thằng Mẫn lủi thủi dắt em ra ngoài ngõ chơi.

Còn ông chủ trọ, ông cũng đã nghe qua về sự tình hôm nay, ông lại bắt đầu lo sợ về những gì có thể xảy ra sắp tới.

Không khí ngột ngạt, căng thẳng thật khiến người ta khó chịu.- Ê ông Ba!

Nay tụi tui trực đêm cuối nè, coi có gì làm lại rai chút đỉnh chớ.Tiếng người nói từ phía hàng rào, ông Ba ngước lên.

Thì ra là Bảy – tên lính lớn tuổi nhất trong đám lính canh tuần hôm trước.

Hắn ta cùng hai ba tên nữa, ghé vào cái chòi của thầy Lĩnh, chuẩn bị cho đợt đi tuần đêm nay.- Hà hà, Vô đây, vô đây chơi nào! – Ông Ba giơ tay lên vẫy vẫyĐám lính tiến vào, quẳng mấy cây gậy tầm vông ra đất rồi ngồi phệch xuống mấy cái ghế coi bộ mệt mỏi lắm.- Thế đã bắt được cái thằng hung thủ rồi hay sao mà canh mỗi đêm nay thế?- Làm gì đã bắt được ai!

Ngày mai tụi tui nhường lại cái nhiệm vụ "quan trọng" này cho bọn lê dương với ông quan Tây đảm nhiệm – một tên lính nói với giọng khá mỉa mai- Thế!

Mai mấy chú về lại trên tỉnh à?- Không, đâu đã được về dễ thế.

Mai tụi tui làm cu li cho mấy thằng lê dương.

Đi canh kho súng, canh xe cho bọn nó.

Nhưng làm gì cũng được, miễn không phải canh tuần nữa là được- Đúng!

Bây giờ sau mỗi đợt tuần, kiểm kê lại không mất một ai thì coi như cảm tạ trời đất rồi.

Hơn hai chục con người, mới chục ngày nay giờ còn hơn 10 người.

Bọn lính của ông Xã trưởng đang kháo nhau vụ này do ma quỷ gây nên đấy!- Hà hà.

Ma quỷ gì các chú ơi..

Tui ở đây lâu rồi, làm gì có. – Ông Ba cười trừĐám người cứ ngồi đó, nói một vài câu chuyện tầm phào.

Chuẩn bị cho một đêm lo sợ và mệt mỏi sắp đến.Trời đã bắt đầu tối, thầy Lĩnh từ trong nhà bước ra...

Nhìn thấy đám lính, ông vội nói- Mấy chú, đêm nay cho tui đi theo với.

Tui cũng muốn thử xem xem cái cảm giác đi tuần đêm nó như nào- Thôi bớt giỡn!

Tụi tui đã ớn tới óc mà ông thì thích đi.

Bộ hổng sợ chết hả cha? – Một tên lính nói với giọng bỡn cợt- Tui nói thiệt chớ có đùa giỡn chi đâu.

Nghe mấy chú nói đêm nay đêm cuối nên tui cũng muốn đi thử cho biết.

Tui có chút ít võ nghệ gia truyền đó nghe.

Đừng giỡn à! – Thầy Lĩnh vừa nói vừa cười hà hà- Ừ, thích thì cứ cho ổng đi.

Đêm nay ổng mà bị cái thứ kia bắt mất thì anh em mình đỡ phải mất thêm người nữa. – Tên Bảy nửa đùa nửa thật.Đêm nay trời không trăng không sao, cũng không có một chút gió.

Cái không khí oi bức, cộng với màn đêm đen mịt ấy khiến cho đám lính tuần hơi khó chịu.

Thầy Lĩnh cũng đi theo trong đám ấy, ca tuần đầu tiên có sáu người, thêm thầy Lĩnh nữa là bảy.Họ không nói không rằng, người này nối đuôi người kia mà hướng về phía trước, chốc chốc thì tên đi đầu quay ra sau điểm danh lại rồi đi tiếp.

Mỗi lần điểm danh đủ số lượng, cả đám lại thở phào nhẹ nhõm như vừa vượt qua một cơn sinh tử.

Chưa hết, mỗi lần có tiếng mèo kêu hay chó sủa thì cả đám lại giật mình, chĩa cả thảy sáu ngọn đuốc sáng rực về phía có tiếng động.

Xem ra việc đi tuần này là một cực hình của bọn họ vậy.

Còn thầy Lĩnh, ông cứ lặng lẽ đi theo bọn họ, chốc chốc lại nhìn xung quanh rồi bấm bấm mấy đốt ngón tay.

Xem ra ông đang suy nghĩ gì đó nhiều lắm.Bốn tiếng trôi qua, đám lính cùng thầy Lĩnh quay trở về lại căn chòi.

Đám tiếp theo đã ngồi đợi sẵn ở đó để chuẩn bị thay.

Thầy Lĩnh với tay lấy cái ấm nước, rót một ly đầy rồi uống ừng ực.Ca tiếp theo sẽ do Bảy dẫn đầu, hắn ta đứng dậy vươn vai, đốc thúc đám kia đứng dậy.

Thầy Lĩnh định xin đi tiếp, nhưng không hiểu vì sao.. lại không nói gì cả- Ê!

Không đi với bọn này nữa à? – Tên Bảy hất hàm hướng về phía thầy Lĩnh- Mỏi chân quá, mà chả thấy gì.

Thôi tui ở nhà ngủ đây – Thầy Lĩnh mỉm cười nóiĐám lính bước ra khỏi cái khoảng sân, nhằm hướng trước mặt mà bước tới...

Chốc lát đã biến mất trong cái màn đêm tối đen u ám ấy.Tưởng chừng đêm nay sẽ kết thúc trong êm xuôi thì khi đám lính đi ngang qua cái cây treo xác thằng Tí hôm trước, một tên lính ngước lên trên cây rồi hét lớnCả đám giật mình nhìn theo thì kinh hãi.....

Trên cành cây, có một thứ gì đó.. một thứ gì đó đang ôm một người..

Nó không mang hình người hoàn toàn, hình ảnh nó mơ hồ, chỉ nhìn rõ phần thân trên, còn phần thân dưới là một đám khói mờ ảo màu đỏ như máu.Miệng nó gắn chặt vào cổ của người kia...

Máu từ cổ ứa ra, nhỏ lộp độp xuống đất...

Nó ngước xuống nhìn đám lính, nở một nụ cười mang rợHé hé hé héĐám kia như chết đứng, mắt trợn to... khiếp đảm tột cùng khi chứng kiến cảnh trước mắt.

Muốn chạy nhưng chân như bị dính chặt xuống đất vậy.

Có tên đã đái ra quần từ lúc nào không hay....

Giờ thì chúng đã thấy được... thứ mà chúng canh tuần đề phòng bấy lâu nay là gì.Cái thứ kia vẫn đang tiếp tục cái hành động kinh dị của mình, người trên tay nó chốc chốc lại giật giật... chắc máu đã bị hút gần cạn rồi...

Ở dưới, đám kia vẫn đứng chết trân ở đó.....

Giờ làm gì tiếp đây?

Chẳng lẽ cứ đứng yên chứng kiến bữa liên hoan xác thịt của cái thứ kia?

Rồi có gì đảm bảo nó sẽ không liên hoan luôn tụi ở dưới?Bỗng một thứ màu vàng từ sau lưng đám lính nhằm thẳng cái thứ kia mà bay đến.ẦmMột tiếng nổ khá lớn vang lên, sáng rực một góc.

Cái thứ kia hét lên một tiếng, vứt người trên tay xuống đất toan bay đi.

Thứ màu vàng lại tiếp tục bay đến chặn đường lui của nó... lần này là hai ba cái chứ không phải một như lần đầuẦm, ầm, ầmCái thứ kia hét lên đau đớn lùi lại, đứng yên thủ thế...

Đám lính bây giờ như bừng tỉnh, hướng mắt về phía sau.

Thì ra, đó chính là Thầy Lĩnh.

Ông đã đứng đó tự lúc nào, một tay cầm thanh kiếm gỗ, một tay cầm lá bùa màu vàng.- Tao tìm mày đã lâu, hôm nay lại sơ ý để sổng mày một lần.

Nhưng không có lần thứ hai đâu! – Thầy Lĩnh hét lớn chỉ thanh kiếm gỗ về phía cái thứ kiaThì ra lúc nãy thầy Lĩnh bảo mỏi chân, xin ở nhà thực ra là để dụ cho con quỷ ra mặt.

Mặt khác ông âm thầm đi theo đám lính ấy.

Đến đây thì đúng như dự tính, con quỷ đã xuất hiện.

Con quỷ ấy vẫn ở yên trên cây mà thủ thế, nó gầm gừ ra vẻ giận dữ lắm.

Mắt nó đỏ nhưng đục ngầu, hai cái răng nanh dài cả nửa gang tay nhe ra mà gầm gừ...Đám lính kia từ lúc nào đã kéo hết ra sau lưng thầy Lĩnh mà đứng, bây giờ thầy Lĩnh trở thành vị cứu tinh, là thánh sống của chúng, chứ không còn là ông thầy thuốc ở căn chòi kia nữa.Thầy Lĩnh lại bắt quyết, niệm chú lầm rầm trong miệng.

Sau đó, ông đưa tay phóng lá bùa về phía con quỷ ấy.

Lá bùa lần này màu đỏ, chứ không còn là màu vàng như những lần trước nữa.

Lá bùa nhằm đầu con quỷ mà bay đến.....Nhưng lạ thay, lần này không có bất kì tiếng nổ nào vang lên như lúc nãy nữa.

Thầy Lĩnh bất ngờ, ông móc tiếp một lá bùa nữa phóng về phía con quỷ....

Vẫn thế... không có gì xảy ra cả.

Con Quỷ lúc này đã không còn vẻ sợ sệt gì nữa.

Nó đứng lên, nhe răng ra cười...

Một tràng cười ma quáiHahahahhahahahaNó quay phắt người định bay đi, thầy Lĩnh nóng mặt...

Ông giơ thanh kiếm gỗ rồi lao theo.XoạtMột vật nhọn sáng loáng từ phía trước bay đến thầy Lĩnh, nó sượt qua vai ông...

Làm rách cả chiếc áo ông đang mặc, máu bắt đầu ứa ra.

Thầy Lĩnh bị bất ngờ nên thu thế lùi lại, con quỷ trong chớp mắt đã biến mất bỏ lại đám lính cùng thầy Lĩnh đứng đó.Thầy Lĩnh nhặn nhó, lấy tay giữ vết thương rồi quay ra sau....Ông đang tìm kiếm thứ đã tấn công mình.....Ở dưới đất...

Có một vật đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh lá...

Một cây trâm!
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 17: Máu lại đổ


Sau khi trải qua sự kinh hãi đến tột cùng ấy, đám lính không ai bảo ai bỏ tuần hết, chúng chạy theo thầy Lĩnh về lại căn chòi.

Về đến nơi, cả bọn như người mất hồn.

Còn Bảy, tay chân run rẩy, lạnh toát.

Hắn đón lấy chén nước từ một tên lính khác nhưng nhanh chóng làm đổ ụp xuống đất, chén nước vỡ toang làm hắn giật bắn mình... mắt nhắm nghiền lại.

Xem ra, hắn đã đến giới hạn của sự chịu đựng!Ông chủ trọ từ trong nhà chạy ra, trên tay cầm một nắm lá thuốc- Chú cởi áo ra, tui đắp thuốc cho. – Ông ta vừa nói vừa nhìn thầy Lĩnh với cặp mắt ái ngạiTrên bả vai thầy Lĩnh bị xướt một đường, nó không sâu, nhưng máu cứ rịn ra không ngớt, xung quanh bầm đen bầm đỏ.

Thầy Lĩnh chẳng nói chẳng rằng, ông dường như không để ý đến lời nói của ông Ba.

Bởi vì ngay lúc này đây!

Thầy Lĩnh chỉ chú tâm đến một thứ duy nhất...

Đó là cây trâm đang trên tay ôngÔng chẳng còn lạ gì về nó nữa, ông nhớ về lần chạm mặt với Thạch Sinh....

Hắn ta, hắn ta lẽ nào là có liên quan đến con quỷ kia?

Mà đúng thật, cái ngón nghề luyện quỷ này thì không liên quan đến hắn cũng lạ.- Anh em bình tĩnh hết chưa?

Có chuyện gì ở ngoài đấy mà dắt cả đám chạy về thế? – Một tên lính đứng lên hỏi với vẻ lo lắngKhông một ai trả lời hắn ta, mà đáp lại là một sự im lặng đến đáng sợ.

Có tên còn nằm vật ra đất, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần của căn chòi, run bần bật.Cũng không ai hỏi cũng như nói gì nữa, mười mấy con người cứ im lặng như thế cho đến sáng..................- Chú Lĩnh, chú Lĩnh!

Dậy dậy... có chuyện rồi.Tiếng la thất thanh của ông chủ trọ làm thầy Lĩnh choàng tỉnh dậy, ông toan chạy ra nhưng khựng lại..đưa tay đặt lên vai, vết thương tối qua tưởng chẳng có gì to tát nhưng cử động lại đau thấu xương.

Ông nhăn mặt nén đau mà bước ra ngoài.

Đám lính kia cũng lao ra theo- Sao.. anh Ba!

Có chuyện gì thế?- Chết.... chết người rồi!

Nhiều lắmThầy Lĩnh cùng bọn lính chạy theo ông Ba, đám người vội vã chạy băng băng trên con lộ.

Sáng hôm nay sương phủ trắng mù mịt, tầm nhìn chỉ khoảng hơn một thước mà thôi..

Họ dừng trước một con đường lớn.Từ đầu đường đã vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết, cảnh tượng trước mắt dần dần hiện ra.Hai hàng dài xác chết trải dọc từ đầu đường đến tít đằng xa.

Cửa ngõ của những ngôi nhà hai bên đường mở toang, cứ trước cửa mỗi nhà là hai, ba xác người nằm ở đó.Còn về những cái xác thì chẳng có cái nào nguyên vẹn cả, tay chân vương vãi.

Hệt như vụ thảm sát nhà lão Tứ mấy hôm trước vậy.

Trong đám lính có kẻ không chịu được liền quay ra sau mà nôn thốc nôn tháo.

Dân cư xung quanh cũng chạy đến, nhưng vì cảnh tượng quá kinh dị nên họ chỉ dám bu quanh phía ngoài mà ban tán.- Mau, tìm xem có ai còn sống không? – Tiếng thầy Lĩnh la lớnĐám lính răm rắp nghe theo, chúng lần mò từng cái xác.

Nhưng vì mức độ kinh sợ của nó nên chúng chỉ dám lấy cây gậy tầm vông mà thúc thúc vào.- Đây!

Lại đây... có người còn sống – Tiếng la thất thanh của một tên línhThầy Lĩnh cùng đám người chạy lại, thì ra là một đứa bé.

Nó khoảng hơn mười tuổi, nó nằm trong một mớ lồng gà, tay chân run rẩy, mắt mở trừng trừng....Thầy Lĩnh thấy thế liền vội hất cái lồng rồi kéo nó ra- Aaaa Aaaaa đừng, đừng bắt con, thả con ra..

Ông ma..

đừng bắt conĐứa bé ré lên trong kinh sợ, tội nghiệp thằng bé, chắc nó đã ít nhiều chứng kiến sự việc hãi hùng kia.

Đầu óc một đứa nhỏ làm sao có thể chịu được cú sốc to lớn như vậy chứ?Thầy Lĩnh ôm nó vào lòng, khẽ vuốt vuốt tâm lưng mỏng manh đang run lên bần bật vì sợ hãi.- Không sao rồi con, có thầy đây!

Không ai làm gì con được đâu.Thằng nhỏ bám chặt lấy bả vai thầy Lĩnh, người nó vẫn run bần bật.

Nước mắt nước mũi dàn dụa.

Thầy Lĩnh mới áp chặt lưng nó vào ngực mình, thì thầm- Không sao rồi con, không sao rồi.

Con thấy được những gì?

Nói ta nghe...

Nói đi conThằng nhỏ như chưa dứt cơn sợ hãi, nghe thầy Lĩnh nói nó lại càng run mạnh hơn.- Đừng sợ... con nhìn xem.

Không ai dám làm gì con đâu.

Có ta đây!

Con nói điThằng nhỏ lúc này đưa mắt nhìn đám Lĩnh trước mặt... rồi lập tức gục mặt xuống vai thầy Lĩnh.- Có hai người, một ông cầm kiếm.

Một bà nữa.... bả bóp cổ má con..

Ba con đem con bỏ trong đây rồi cũng bị bả bóp cổ...

Ông kia la lớn lắm, ổng la gì con hông hiểu.

Rồi người ta chạy tán loạn cảThằng nhỏ thì thầm đủ để thầy Lĩnh nghe được, rồi nó lại tiếp tục rúc vào vai ông.Thầy Lĩnh mặt nghiêm lại, khẽ nhíu mày!

Đúng thật rồi, đêm qua... tưởng đâu thế đã xong.

Hắn ta dùng phép trấn động, người bên ngoài không nghe thấy tiếng kêu la phía đó.

Ta đã quá sơ ý rồi!

Con quỷ kia, hấp thụ mấy chục mạng người này xem ra giờ trị được nó đã khó lại càng khó hơn.

Còn tên kia – ta vẫn không hiểu được mục đích thực sự của hắn ta là gì.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến hạn 49 ngày....

Nếu không tìm ra được nó thì nguy.- Né ra hết.

Tất cả né ra!Có tiếng người hét phía sau lưng, thầy Lĩnh cùng đám lính quay lại.

Một đoàn lính khác, súng tây dương gắn lưỡi lê nhọn hoắc đang đứng đó, một tên lính đứng lên quát tháo đám dân đang bu đen bu đỏ trước mặt, họ sợ hãi dạt hết cả ra.

Phía sau đám lính ấy, một chiếc xe chậm rãi tiến vào – Là chiếc xe của tên Trung tá Pháp Bi – Tơ.

Hắn bước xuống xe, nói gì đó với tên thông dịch đi theo.Một tràn tiếng Tây phát ra, nghe giọng điệu gay gắt và hàng lông mày nhíu lại của tên Tung tá kia thì có thể hiểu được nó không mang nghĩa tốt đẹp gì rồi- Thằng nào tối qua đi tuần?

Bước lên đây cho ngài Trung tá hỏi chuyện- Tui! – Tên Bảy bước lên, giơ tay ra hiệu.ĐoàngMột tiếng súng khô khốc vang lên.

Đám người trợn tròn mắt... giật mình kinh hãi....

Khẩu súng nằm gọn trên tay tên Trung tá, họng súng vẫn còn chĩa vào nơi tên Bảy vừa đứng.

Bảy ngã lăn ra đất, máu từ trong lỗ đạn trên trán túa ra.

Mắt hắn mở to....- Tụi bay ăn cơm nhà nước hay ăn c*t mà có việc đi tuần cũng không xong?

Bao nhiêu người chết kia, sao cũng không một câu báo động?

Tụi bay muốn làm phản à?Tên phiên dịch được thể la hét..

Chỉ mặt từng người từng người trong đám lính tuần hôm qua, không biết có phải hắn đang thuật lại lời của tên Pháp kia không nhưng xem ra hách dịch lắm.Thầy Lĩnh nắm chặt tay, sự tức giận trong ông đã lên tới đỉnh điểm rồi!

Nhưng làm gì bây giờ?

Nhịn thôi!- Bay đâu, đem bắt hết đám vô dụng này lại.

Chờ xong vụ này thì cho chúng nó rũ tù.Đám lính lê dương hùng hổ xông đến trói nghiến đám kia lại, còn đám kia cũng chẳng mảy may chống cự.

Mà dám chống cự?

Để rồi như Bảy?Thầy Lĩnh tay vẫn ôm đứa nhỏ, đứng nép sang một bên.Tên Trung tá nhìn xung quanh, gương mặt hắn ta khi lướt qua mấy cái xác chết quả thật vô hồn, không một chút ái ngại cũng như thương xót.

Hắn ta quay ra tiếp lục nói gì đó với tên phiên dịch rồi quay trở lại xe- Tụi bay, thu gom mấy cái xác rồi về.

Còn đám kia nữa, không có gì phải lo.

Bu đen bu đỏ làm gì?

Về hết đi.

Tối nay lính lê dương sẽ canh tuần chứ không phải bọn vô dụng kia nữa đâu.Thầy Lĩnh cùng ông chủ trọ thất thểu ra về.

Thầy Lĩnh ẵm luôn đứa nhỏ kia về nhà, thon thả rồi tìm xem họ hàng nội ngoại của nó mà gửi lại..Vừa về đến nhà, thằng Mẫn lật đật chạy ra- Thầy ơi!

Thầy!

Lúc nãy có ông kia tới đưa cho thầy cái nàyNó vừa nói vừa chìa một mảnh giấy ra trước mặt.

Thầy Lĩnh đặt đứa nhỏ kia xuống, kêu thằng mẫn dắt nó vô trong nhà nghỉ ngơi..

Ông mở tờ giấy...."

Đêm nay! bãi đất hoang bên ngoài thị xã.

Cố nhân hội ngộ"
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 18: Gặp Mặt


Trời đã về đêm, ánh trăng tròn vành vạch chiếu rọi cả cái bãi đất trống bên ngoài thị xã.

Thầy Lĩnh đứng đó tự khi nào.

Ông đang đợi........Dần khuya.... vẫn không thấy tăm hơi người kia đâu.

Xem ra mình bị trêu đùa rồi – Thầy Lĩnh nghĩ thầm trong bụng toan quay về.- Đạo huynh à, đi đâu thế?

Còn sớm mà hahahahhaTiếng cười vang vọng làm thầy Lĩnh khựng lại mấy giây.

Người ông chờ đợi đã đếnTừ phía sau lưng thầy Lĩnh, một bóng người khá quen thuộc bước đến- Chào Thạch Sinh huynh, đã lâu không gặp.

Tui tưởng huynh ngủ quên rồi chứ?- Hahaha Vẫn còn nhớ ta à.

Trí nhớ tốt đấy!

Huynh lâu nay vẫn khỏe chứ?

Coi bộ phát tướng hơn đó.- Có chuyện gì cứ nói!

Đừng vòng vo nữa – Thầy Lĩnh nhíu mày hắng giọng- HahahaTên họ Thạch lại cười, thầy Lĩnh coi bộ nóng mặt lắm.

Ông toan sấn tới thì tên kia nhanh chóng giơ tay lên- Ấy ấy!

Ông anh nóng tính quá.

Hôm nay tui hẹn ông ra đây.

Là muốn làm một giao kèo cùng ông anh.- Giao kèo? – Thầy Lĩnh nghi hoặc- Đúng.

Giao kèo!

Ông anh chỉ có lợi chứ không hề có hại- Cứ nói..- Ông anh cũng đã biết về con huyết ngãi kia rồi chứ?

Hà hà À phải..

Đêm hôm qua đã chạm mặt nhau rồi mà- Quả đúng là ông giở trò!

Ông không biết rằng tuyệt đối không nên luyện loại ngãi này hay sao?- Hahaha Biết chứ, sao lại không biết được.

Nhưng tui có luyện đâu mà tui sợ.Không luyện?

Thế thì ai luyện? – Thầy Lĩnh lại tiếp tục nhíu mày, đưa ánh mắt đầy nghi vấn hướng về Thạch Sinh- Ông còn nhớ cô người Hoa đến xin ông bùa không?

Cũng chính là cô gái trong căn phòng ấy

Không đợi thầy Lĩnh trả lời, hắn nói tiếp- Cô ta có chửa với con trai lão Tứ, tháng thứ 3 rồi.

Cậu ta dắt về ra mắt lão.

Ngặt nỗi nhà cổ không phải là thương nhân thân Pháp.

Cổ bị từ chối thẳng thừng, còn tên nhu nhược kia thì bị đuổi cổ lên thành phố học.

Lão ta hứa cho cô một số tiền, rồi dụ dỗ cô phá đi cái thai ấy.

Cô ta tất nhiên là không chịu.Tên Thạch Sinh ngừng lại, tay vuốt vuốt chiếc nhẫn ở ngón tay cái rồi cười cười- Rồi?- Ngay hôm đó nó lừa cho cổ uống thuốc trục thai, rồi dọa

nếu làm to chuyện sẽ nhờ quan Pháp làm khó dễ công chuyện làm ăn của cha mẹ cổ.

Cổ tìm đến ông anh xin bùa, mà đạo đức nghề nghiệp của ông anh cao quá..

Bùa thì không xin được, đứa con thì không còn.

Cô ta nhảy xuống sông tự tử..- Thế là ông cứu cô ta?- Cứu?

Khi ta vớt cô ta lên, thì chỉ còn ngoi ngóp thở.

Cũng may mầm ngãi thấm được máu cô ta lúc còn sống.- Thế!

Còn cô gái trong phòng....

Là ông giở trò đúng chứ?- Hahahaha, biết rồi còn hỏi?

Ta dùng thuật dẫn thi cùng một ít ngãi nói.

Hahahah thế là có một môi trường hoàn hảo để luyện quỷ ngãi rồi- Ông!!!

Chuyện thất đức như thế này ông cũng làm được.

Ông không sợ tạo nghiệp, ông không sợ quả báo hay sao?- Hahaha.

Ta đâu có luyện mà sợ?

Người luyện là cô gái kia mà.

Còn ta nắm củ ngãi trong tay thì sợ gì?

Đợi đến 49 ngày... ta sẽ hấp thụ sức mạnh của nó.

Lúc đó công lực của ta sẽ tăng gấp bội..

Hahahha Ta sẽ bất tử- Điên thật rồi, ông điên thật rồi – Thầy Lĩnh lắc đầu ngán ngẫm- Nào!

Đạo huynh.

Giờ ta sẽ nói cho ông biết về giao kèo giữa hai chúng ta....

Nếu ông chịu nhắm mắt, đứng qua một bên.

Ta hứa sẽ cho ông sức mạnh vạn năng của nó, đủ để ông hô mưa gọi gió.

Không ngại thần, sợ quỷ nữa.

Hà hà....- Ông điên rồi, điên thật rồi.

Ta xin phép nói thẳng với ông, ta có liều cái mạng già này cũng phải diệt được nó, cũng phải ngăn cái sự mù quáng của ông lại.

Ông không biết nó nguy hiểm như thế nào đâu.- Hahahahhaha Ông cứ thong thả mà suy nghĩ.

Thất tinh kiếm của ông cứ cất yên đấy!

Giả bộ quên một hôm là khỏi sợ mang tội chứ gì?

Hahahah Thôi ta đi đây!

À, có gửi cho ông một chút quà ở thị trấn đó.

Bây giờ chắc cũng chuẩn bị có rồi.

Ông về bây giờ là vừa đấy.

Cáo từ hahhahahaTên họ Thạch nhanh chóng đi mất, thầy Lĩnh vẫn đứng yên đó.Thất tinh kiếm?

Sao hắn ta biết được Thất tinh kiếm sẽ diệt được con quỷ kia......Đoàng ĐoàngTiếng súng từ phía thị xã vọng tới... tiếp theo sau là một tràng tiếng súng khác loạn xạ..

Có chuyện rồi!Thầy Lĩnh vội vã chạy về, không khó để nhận ra tiếng súng phát ra từ cái đồn của tên Trung Tá Pháp.

Khi chạy đến nơi thì tiếng súng đã ngưng hẳn.

Thầy Lĩnh đẩy cánh cửa rồi chạy vào bên trong.

Bên trong không khác gì một bãi chiến trường, bàn ghế xô đẩy gãy vụn, xác vài tên lính canh nằm la liệt.

Hai ba chục tên lính cùng lão xã trưởng lúc này cũng đã chạy đến nơi, thấy thầy Lĩnh ở đó hắn ta khẽ cúi đầu ra vẻ kính trọng.

Thầy Lĩnh cùng đám người nhìn quanh, rồi tiến thẳng hướng gian phòng trước mặt, một tên lính khẽ đẩy cảnh cửa phòng.Ọe...

Tên lính quay vội ra sau mà nôn thốc nôn tháo.

Thầy Lĩnh đưa mắt vào bên trong.....Một cái xác người treo lủng lẳng, ruột gan phèo phổi bị kéo ra khỏi ổ bụng, nằm la liệt vương vãi khắp cả phòng.

Khuôn mặt ấy, cái mũi cao kia thì không thể nhầm lẫn được- Ngài Trung Tá – Lão xã trưởng thốt lên hốt hoảng.

Đúng là tên trung tá pháp, hắn ta bị giết một cách dã man.

Sự kinh hãi bao trùm đám người, không một ai hé răng nửa lời.

Giờ còn ai ngoài cái thứ kia làm nữa chứ?Xác hắn được đưa xuống, đắp chiếu rồi chở về nhà xác.

Lão xã trưởng thì mặt mày bí xị, lão ta phải ăn nói với quan trên tỉnh như thế nào đây?

Lần này xem ra lão không thể yên vị trên ghế xã trưởng nãy nữa rồi.Thầy Lĩnh thì không nói không rằng, mặt mày trầm ngâm.

Xem ra đây chính là món quà mà tên Thạch Sinh nói lúc nãy.

Tại sao ngay cả chuyện ta có thù với tên quan pháp kia hắn cũng biết?

Liệu hắn ta còn biết gì nữa?

Đang mải nghĩ ngợi thì ông chủ trọ lật đật chạy đến- Chú Lĩnh, chú đây rồi.

Biết ngay là sẽ tìm được chú ở đây mà!

Chú về nhà ngay, có mấy người đến đòi gặp chú, dặn tui báo với chú là " Có em Tấn muốn gặp".- Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.

Khuôn mặt thầy lĩnh tươi hẳn lên, xem ra ông đã chờ đợi người này lâu lắm rồi.

Ông vội vã ra khỏi cái bãi chiến trường ấy, cùng ông chủ trọ về nhà.- Tấn!

Chú Tấn đâu rồi?

Vừa về đến sân, thầy Lĩnh đã la lớn.Bên trong nhà một người vội vã chạy ra, hai người ôm chầm lấy nhau.

Thầy Lĩnh không kìm được sự súc động, mắt nháy nháy liên tụcNgười đàn ông kia khoảng hơn sáu chục tuổi, tóc đã bạc gần hết.

Nhưng sắc mặt cũng như thần thái của ông ta vẫn tốt lắm.

Gương mặt ông ta hồng hào phúc hậu cùng với thân thể phốp pháp mập mạp.

Hai người, một ôm một mập, một già một trẻ cứ ôm nhau ở ngoài sân như vậy- Chú Tấn, chú có biết tui mong chú hổm rày không?

Lần này chú đến tì hay quá rồi- Anh Lĩnh, e nhận được thơ anh thì thu xếp vào ngay, ngặt nỗi đường xá có chút trục trặc, nên bây giờ mới đến được.

Mong anh đừng giận- Hà hà, không có không có.

Chú vào thì lần này mình có hy vọng rồiÔng chủ trọ đứng đó không giấu được sự khó hiểu, một ông già lại đi kêu người trẻ hơn mình là anh?

Lại còn hy vọng?

Nếu như thầy Lĩnh không xin ông ấm trà thì chắc ông chủ trọ cứ đứng nghệch ra đó cả đêm mất.Lại nói về thầy Lĩnh, ông kéo người đàn ông kia xuống chiếc ghế kê gần đó- Sao rồi, chú có đem thứ tui dặn không?- Dạ, đây.

Anh cứ yên chí – Người đàn ông kia vừa nói vừa lấy tay đỡ lấy cái tay nải đang đeo trên người mà bóp bóp.- Còn đây là? – Thầy Lĩnh chỉ về phía trong nhà, có ba người thanh niên khoảng chừng hai mấy tuổi đang ngồi đó- À.

Đấy là ba đứa đệ tử của em.

Lần này dắt tụi nó theo, cũng coi như là có bài học trải nghiệm.- Chú nhớ phải dặn chúng nó cẩn thận... tuổi trẻ thì hay bồng bột lắm.

Hà hàHai người ngồi nói chuyện thêm một chút thì thầy Lĩnh kéo người đàn ông tên Tấn đi mất hút.

Trước khi đi còn dặn ông chủ trọ thu xếp phòng ốc cho ba người kia thuê.Đến sáng thì hai người về!
 
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện
Chương 19: Chuẩn Bị


Thầy Lĩnh đặt cái tay nải xuống bàn, đưa tay lên bóp bóp hai bả vai.

Còn Tấn – ông vừa về đến thì nằm vật ra giường mà thở hổn hển.- Hai ông tối qua đi đâu mà coi bộ mệt mỏi quá vậy? – Ông chủ trọ đem một bình trà nóng hổi đặt lên bàn rồi hỏiThầy Lĩnh ra bộ cười trừ, chỉ giơ tay lên xua xua tỏ ý không có gì.

Ông Ba thấy thế cũng không hỏi gì thêm nữa.

Đi ra ngoài lo bữa sáng.Lúc này ông Tấn mới ngồi dậy, khẽ vươn vai mấy cái- Anh Lĩnh, vật lộn cả đêm hôm qua mà chả thu thập được mấy.

Sao thị xã này nó "sạch sẽ" quá vậy?

Chỉ lác đác vài cô hồn, dạ quỷ hồn phách đã tiêu tan gần hết.

Thế này..... e rằng Thất tinh kiếm sẽ không có được vật dẫn, không phát huy được hết sức mạnh của nó.- Có người cố tình gây khó dễ đây mà, tiếc rằng mọi chuyện đến nhanh quá.

Ta chưa kịp chuẩn bị.

Mà Tấn, ngoài cách dùng âm hồn làm vật dẫn thì còn cách nào khác không?Người tên Tấn khẽ trầm ngâm

- Cách thì không phải là không có, nếu như tìm được một người hợp số mạng với thanh Thất tinh kiếm này thì chỉ cần dùng máu của người đó làm vật dẫn, sức mạnh thậm chí còn lớn hơn cả việc dùng âm hồn.

Nhưng hơn 500 năm, từ đời tổ sư truyền lại, thì chưa tìm được một ai hợp số mạng với nó cả.Hai người cứ thế nhìn nhau mà thở dài thườn thượt, hết hôm nay là đến cái hạn 49 ngày rồi.

Xem ra chỉ có thể dựa vào ý trời cả.- Anh cảm ơn em, đã không quản ngại đường sá xa xôi đến giúp đỡ khi anh cần.- Hà hà, có gì mà phải cảm ơn nào.

Vả lại Thất tinh kiếm là bảo vật trấn phái của Huyền Tông bọn em.

Nếu có thể đem nó ra giúp đời thì cũng xem như là tạo phúc phần cho môn phái.

Khi xưa, chẳng phải sư phụ anh cũng từng mượn nó mà diệt quỷ hay sao.

Cho nên không cần phải cảm ơn chi cả.

Chỉ cần bước cùng con đường hàn yêu diệt ma thì đã là một nhà rồi.Nói rồi ông Tấn lấy từ trong túi ra một thanh đoản kiếm bằng ngọc rồi đưa thầy Lĩnh.

Ông đưa hai tay lên cầm lấy một cách cẩn thận, tay run run.

Mọi chuyện trong quá khứ lại hiện về như mới hôm qua.

Thất tinh kiếm, thanh kiếm của đêm định mệnh.Thoạt nhìn qua thanh kiếm thì chẳng ai nghĩ nó đã mấy trăm năm tuổi, chuôi kiếm có khắc một con rồng nhỏ.

Nó long lanh màu ngọc, trông rất đẹp và tinh xảo.

Thầy Lĩnh đang ngồi ngắm nghĩa thanh kiếm thì thằng Minh bất chợt từ bên ngoài mếu máo chạy vào- Thầy ơi, con bắt được con chim đẹp lắm thầy.

Mà anh Mẫn làm xổng mất rồi.

Thầy la ảnh đi

Thằng bé mếu máo nhìn thấy thương, thầy Lĩnh toan đưa tay ra dỗ nó- Ơ...

Sao.. sao thế này

Thanh Thất tinh kiếm đột nhiên run lên bần bật, tựa hồ như muốn lao khỏi bàn tay thầy Lĩnh.

Ông đang không biết chuyện gì xảy ra, hai tay còn đang cố giữ chặt lấy thanh kiếm thì ông Tấn kêu lên- Ý trời... là ý trời rồi.

Anh Lĩnh ơi..

Ý trời rồi

Thầy Lĩnh càng hoang mang hơn, ý trời gì chứ?Ông Tấn nhanh tay đỡ thanh kiếm từ tay thầy Lĩnh, tay còn lại kéo thằng Minh vào lòng.

Nhanh như cắt ông dùng thanh kiếm rạch ngay đầu ngón tay thằng bé.

Cơn đau đến bất chợt làm nó hoảng hồn khóc ré lên.- Em làm gì thế?

Sao sao...Thầy Lĩnh vừa kéo thằng Minh lại vừa nhìn ông Tấn với vẻ mặt khó hiểu- Anh...

Anh nhìn đi – Ông Tấn vừa nói vừa chỉ vào thanh kiếm trên tayThanh kiếm bấy giờ sáng rực lên, tựa hồ như có một luồng khí thoát ra, bao phủ lấy phần lưỡi kiếm.

Thanh kiếm màu xanh ngọc bích giờ đã dần dần chuyển sang màu đỏ, luồng khí bí ẩn kia bấy giờ đã bao phủ toàn bộ thanh kiếm.

Mắt ông Tấn sáng rực lên, mừng rỡ- Lẽ nào.... – Thầy Lĩnh nhìn ông Tấn rồi đưa mắt nhìn lại thằng Minh- Đúng thế...

Ý trời, là ý trời rồi anh ơi!

Thằng bé này.... nó! nóÔng Tấn giờ đã không nói nên lời, miệng ấp úng, mắt thì nhìn thanh thất tinh kiếm không rời.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, ông mới được chứng kiến cảnh tượng ấy, đều mà ngay cả sư phụ ông và các bậc trưởng môn đời trước không thể thấy được.Thằng Minh giờ đã không còn cảm thấy đau như lúc trước nữa, nó chỉ còn cảm thấy nhói nhói.

Bản tính tò mò sẵn có, nó đưa mắt ngước lên hỏi thầy Lĩnh- Thấy, cái gì vậy thầy?

Sao ông bác kia lại cắt tay con?

Đau quá- Ngoan.

Con có biết bây giờ con là hy vọng của chúng ta không hả? – Thầy Lĩnh vừa nhìn thằng bé vừa cười.- Lần đầu tiên gặp nó, anh cũng đã ngờ ngợ thằng bé này có cái gì đó khác thường lắm, nhưng không biết ngày giờ Bát tự, cũng như không nhìn ra được chỉ tay của nó nên không thể biết được.

Bây giờ mới nhận ra, đều là thiên cơ cả.

Đều là thiên cơ cả.

Hà hà- Thế bây giờ, mình làm gì nữa? – Thầy lĩnh lại đưa mắt về phía ông Tấn- Anh cứ yên tâm, thứ khó tìm nhất đã tìm được.

Giờ khả năng trị được con quỷ kia đã quá nửa phần thành công.

Trưa nay, anh tắm rửa cho thằng bé sạch sẽ!

Không cho ăn đồ mặn.

Để em lập đàn luyện Thất tinh kiếm.THầy Lĩnh gật gù, còn thằng Minh vẫn chưa hết hoang mang.

Chuyện vừa xảy ra làm nó quên bén đi mất việc vào méc chuyện thằng Mẫn làm xổng chim.

Nó nhìn lại cái chỗ lúc nãy bị cứa, máu đã đông lại, nhưng kì lạ thay, vết thương có xu hướng kéo da non.

Cũng không còn đau nhứt gì nữa.

Ông Tấn ra lệnh cho ba thằng đệ tử đi đâu đó, họ vâng dạ rồi phút chốc đã chạy đi mất.

Còn thầy Lĩnh, ông nhờ ông Ba tắm rửa cho thằng Minh rồi cũng đi đâu đó mất hút........- Chú lính, phiền chú vào báo với ông xã là có thầy Lĩnh đến gặpTên lính không cần hỏi gì thêm, cũng không khó chịu như mọi khi, chạy ngay vào bên trong.

Một lát sau, anh ta chạy ra mời thầy Lĩnh vào.

Thầy Lĩnh bước vào gian phòng làm việc của lão xã trưởng, ông ta ngồi gục mặc trên bàn coi bộ sầu não lắm.

Nhìn thấy thầy Lĩnh bước vào, lão ta đứng hẳn dậy vội vã mời thầy ngồi vào cái ghế trước mặt.- Thầy, thầy đến có chuyện gì thế?

Lại xảy ra án mạng nữa à? – Lão mặt mày khổ sở cất tiếng- Không.. bần đạo hôm nay đến đây là muốn nhờ ông xã giúp cho một vài chuyện.- Chuyện gì? – Lão ta nhíu mày- Diệt QuỷKhuôn mặt lão ta khi nghe nói đến Quỷ thì biến sắc hẳn đi.

Chính nó, chính cái thứ ấy làm lão ta mệt mỏi bao lâu nay.

Hôm qua lão vừa nhận được tờ trát trên tỉnh gửi về.

Xem ra cái ghế của lão đợt này lành ít dữ nhiều.- Giúp là giúp như thế nào?- Đơn giản lắm, ông chỉ cần nội trong ngày mai, sơ tán hết tất cả dân cư gần cái bãi đất trống bên ngoài thị xã, càng xa càng tốt.

Cắt cử cho một tốp lính phụ dựng pháp đàn.

Xong xuôi thì ông cùng họ có thể đi mà ẩn nấp.

Nếu đêm mai có thể diệt được con quỷ này thì xem như ong cũng còn có cơ hội giữ lại chiếc ghê xã trưởng.Nghe đến việc giữ ghế.

Mắt lão ta lại như lóe lên tia hy vọng.

THầy Lĩnh nói đúng ý hắn quá, hắn mệt mỏi buồn rầu mấy ngày nay cũng chỉ vì sợ mất chức, chứ nào phải lo cho sự an nguy của dân chúng.- Được, ta sẽ đi làm ngay.- Mà khoan, đêm nay dặn mọi người không ai được ra ngoài, cửa đóng then cài cho chắc chắn.

Có bao nhiêu lính, ông cử ra tập trung canh gác giúp tui.

Đêm nay sẽ không có chuyên jgif xảy ra đâu, nhưng phòng ngừa vẫn hơn.- Được, được.

Đi ngay đi ngayThầy Lĩnh khẽ gật gù, ông rảo bước đi về lại nhà trọ.

Chắc bây giơ ông tấn cũng đang lập đàn luyện Thất tinh kiếm.

Về đến nhà thì y như rằng.

Bàn lễ đã được dựng lên, ông Tấn cùng ba người đệ tử đang đứng đó khấn niệm.

Còn thằng minh, nó tắm rửa xong rồi vận một bộ đồ trắng.

Ngồi chính giữa gian nhà mà nhắm nghiền mắt lại.

Thằng Mẫn cùng ông Ba thì đứng ở một góc mà nhìn chăm chú.Thanh Thất tinh kiếm được đặt ở trên giá chính giữa bàn lễ, luồng khí lúc nãy đã biến mất.

Bây giờ nó lại trở về hình dạng là một thanh đoản kiếm bằng ngọc lục bảo như trước.

Ông Tấn râm ran đọc chú, bắt quyết.

Thằng Minh lại bị cứa tiếp vào đầu ngón tay.

Nhưng không biết vì sao, nó ngồi im đó không một chút sợ sệt hay nhăn nhó.

Máu được trích ra từ ngón tay nó, chảy lộp độp từng giọt vào trong cái ly trước mặt.THÔNGÔng Tấn hét lớn, tay chỉ vào thanh Thất tinh kiếm trên bàn.

Ly máu của thằng Minh được anh đệ tử đưa đến, ông cầm lấy rồi cẩn thận rưới lên thanh kiếm.

Rưới đến đâu thì thanh kiếm run lên bật bật đến đó.

Luồng khí bí ẩn lúc nãy lại xuất hiện, nhưng lần này nó đậm màu hơn và lớn hơn, một luồng khi đỏ như máu, uốn lượn quanh thanh kiếm như con rắn đang bò.NHẬPÔng Tấn lại hét lớn, luồng khí kia đột nhiên tan biến, để lại thanh kiếm bây giờ đã chuyển hoàn toàn thành màu đỏ.

Ông khẽ thở phào rồi nở một nụ cười- Xong rồi!

Xong rồi!Thằng Minh đổ gục xuống đất bất tỉnh, ông Ba cùng thằng Mẫn hốt hoảng chạy lại đỡ nó vào trong.Thầy Lĩnh thấy thế mới bước đến gần- Xong cả rồi chứ chú Tấn?- Hà hà, xong rồi!

Thành công rồiThầy Lĩnh nhìn xuống thanh Thất tinh kiếm đỏ chói ở trên bàn

- Nhưng sao nó lại đổi màu thế này..?- Hà hà.

Muốn trị Huyết quỷ thì phải cần huyết kiếm chứHai người đứng đó, nhìn ra xa xa.Dự liệu về cuộc chiến khốc liệt sắp tới.
 
Back
Top Bottom