Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trảm Thiên - Thư Khanh Khanh

Trảm Thiên - Thư Khanh Khanh
Chương 10: Chương 10



20

Sau buổi thiết triều, Lý Quân bước vào tẩm điện của ta.

Lúc đó ta đang ngồi trên tháp, chậm rãi đan dây kết.

Hắn nhìn ta, khó khăn mở miệng:

“Ngươi là ai? Trẫm ra lệnh ngươi trả lại Quán Đường cho trẫm.”

A, xem ra những chuyện ta đã làm, vị hoàng huynh tốt này đều đã biết.

“Ngươi muốn tìm nàng sao? Nàng đã bị người hại c.h.ế.t rồi.”

Ta nằm uể oải trên tháp, huyết lệ từ hốc mắt đen ngòm nhỏ xuống từng giọt, từng giọt.

“Khi ấy, ngươi ở đâu?”

Lý Quân níu lấy chân ta, vẻ mặt đầy khẩn cầu:

“Tiên nhân, trẫm—không, ta nguyện dựng miếu cho người, cầu người tha cho muội muội ta, được không?”

Ta bĩu môi, một cước đạp hắn ngã lăn ra:

“Sao sớm không làm? Giờ mới tới đây mèo khóc chuột giả từ bi?”

Hắn nghiến răng, quỳ xuống dập đầu một cái thật mạnh:

“Cầu xin người, ta nguyện dâng tuổi thọ của ta cho Quán Đường. Muội ấy còn nhỏ như vậy…”

Các tỷ muội trong hoa lâu thích nhất là đọc thoại bản.

Trong đó luôn có một nữ tử chịu đủ loại đau khổ, đến khi bỏ mạng rồi, lang quân mới nhận ra người mình yêu lại chính là nàng.

Nhưng khi đó âm dương cách biệt, chỉ còn lại một nam nhân quyền khuynh thiên hạ, giữ trống vị trí chính thê, ôm lấy nỗi cô độc vô tận mà sống.

Về phần có tiểu thiếp hay hài tử hay không, trong thoại bản cũng chẳng nhắc đến.

Nhưng chắc chắn là không thiếu.

Phàm là ai bị ta phát hiện mua loại thoại bản ấy, ta nhất định phải mắng cho tổ tông tám đời cũng chẳng chừa.

Người c.h.ế.t rồi còn đi khóc mồ khóc mả làm gì?

Giả vờ thì ra vẻ tình thâm nghĩa trọng, nhưng chuyện súc sinh thì không bỏ sót lấy một chút.

Mái tóc ta quấn chặt lấy Lý Quân, long khí trên người hắn đã nhạt đến mức gần như không còn.

Trên người còn mang độc, nếu không trị sớm thì e rằng chẳng sống được bao năm nữa.

“Ta thích ăn ngón tay nhất,” ta liếc nhìn mấy ngón tay thon dài của hắn, l.i.ế.m môi đầy ẩn ý: “nếu là ngón tay của hoàng đế, thì ta có thể suy nghĩ một chút.”

Lý Quân không chớp mắt, rút ngay chủy thủ ra.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong thức hải, tiểu công chúa bắt đầu d.a.o động.

Lần đầu tiên nàng muốn đoạt lại thân thể này.

“Tỷ tỷ, tỷ ăn ngón tay của muội đi, đừng ăn của hoàng huynh! Phụ hoàng đi sớm, hoàng huynh chưa đầy mười lăm tuổi đã phải lên ngôi.”

“Triều đình khi ấy, bá quan đều muốn lập hoàng thúc, hoàng huynh cố gắng giữ lấy muội không dễ dàng gì, muội không trách huynh ấy…”

“Tỷ tỷ, muội thích thoa phấn hoa hồng trân châu, ngón tay thơm lắm, ngọt lắm, ăn của muội đi! Cầu tỷ đó, cầu xin tỷ!”

Hừ, cái đôi huynh muội ngốc nghếch này, đúng là khiến người tức chết.

Ta gào lên đầy phẫn nộ:

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng! Còn nói nữa ta g.i.ế.c hắn đấy!”

Ta hất văng chủy thủ trong tay hắn, dùng tóc chạm vào trán hắn, giọng lãnh đạm:

“Ta muốn toàn bộ tuổi thọ của ngươi, ngươi bằng lòng hay không bằng lòng?”

Lý Quân gật đầu:

“Bằng lòng. Chỉ cần để ta viết xong chiếu thư truyền ngôi là được.”

Ta hừ lạnh một tiếng, như có như không cười khẽ.

“Vậy thì đợi ngươi viết xong đi.”

21

Nam Cung Vấn Thiên cầm lấy quân công, đến cầu hôn ta với Lý Quân.

Hắn nói nguyện một đời một kiếp chỉ có một người.

Ta bảo hoàng huynh đồng ý.

Sau đó, hoàng huynh thu lại binh quyền của cả phủ Trấn Bắc Vương.

Nam Cung Vấn Thiên ngày ngày ra ngoại ô kinh thành cưỡi ngựa.

Thỉnh thoảng còn vào hoàng cung tìm ta than thở chuyện đời.

Ta gọi hắn:

“Thế tử ca ca, người xem mấy món này có đẹp không?”

Trên bàn bày hơn mấy chục bộ trang sức, toàn là đồ dành cho nữ quyến.

Ta cười, đưa cho hắn một hộp:

“Mấy thứ này là ta chuẩn bị cho các trưởng bối trong nhà, là nội chế nhưng không vượt lễ nghi. Thế tử ca ca cầm về trước đi, đến lúc dâng trà…”

Ta đỏ mặt, xoay người ngượng ngùng, giọng nói nhỏ dần:

“Chúng ta cùng nhau dâng.”

“Thế tử ca ca,” ta chớp mắt: “ta nghe nói, khi người mười một tuổi đã đẩy lùi ba mươi vạn đại quân phương Bắc, chuyện đó là thật sao?”

Nam Cung Vấn Thiên nhếch môi, lộ ra vẻ đắc ý:

“Đương nhiên là thật.”

“Nhưng sao thiếp lại nghe nói, là người khác lĩnh binh?”

Ta thong thả lên tiếng.

“Hình như tên là… Vương Túc thì phải?”

Sắc mặt Nam Cung Vấn Thiên chợt đại biến, môi bắt đầu run lên không tự chủ.

“Sao có thể như vậy được? Đẩy lùi ba mươi vạn binh mã, chỉ có thể là ta! Cũng chỉ có thể là ta mà thôi!”

Hắn siết chặt lấy vai ta, lớn tiếng quát:

“Về sau những lời đồn nhảm nhí như thế, đừng có nghe bậy nữa!”

“Nghe rõ chưa!”

Ta nhìn luồng long khí trên người Nam Cung Vấn Thiên sắp tan biến đến nơi, l.i.ế.m môi đầy hứng khởi:

“Quán Đường nghe rõ rồi.”

Ta lao vào lòng hắn, âm thầm cân nhắc xem nên m.ó.c t.i.m thế nào mới khiến hắn đau đớn nhất.

Nhưng giọng điệu lại nhẹ như nước mùa xuân:

“Nguyện cùng quân đời đời kiếp kiếp, sống c.h.ế.t có nhau.”

Đợi hắn cáo từ rời đi, một bóng người lặng lẽ hòa vào dòng người.

Ta cau mày, lập tức cởi bỏ ngoại bào:

“Chuẩn bị nước.”

“Bị súc sinh kia chạm vào, phải tắm rửa sạch sẽ.”

...

Sau khi đèn được thắp sáng, ta ngồi bên chậu than hong khô mái tóc.

“Chủ tử, thế tử sau khi hồi phủ thì đi ra từ cửa sau, xách theo đồ đến Bình Khang phường và Dương Liễu hạng.”

Ta phất tay, cắt ngang lời bẩm báo.

Chuyện đó, ta sớm đã biết rồi.

Bình Khang phường cất giấu Bạch Liên, còn Dương Liễu hạng thì là chỗ ở của mẫu thân Nam Cung Vấn Thiên – kẻ giả c.h.ế.t nhiều năm nay.

Trước kia, Nam Cung Vấn Thiên còn thường đưa tiểu công chúa đến Dương Liễu hạng.

Bảo nàng đến hầu hạ mẹ chồng.

Thật nực cười, một vị công chúa lại phải hầu hạ một con tiện tỳ giả chết?

Nếu không phải có thiên đạo và giả long chi khí bảo hộ, Nam Cung Vấn Thiên đã sớm c.h.ế.t tám trăm lần rồi.

Đúng là đồ ngu ngốc đội mệnh mà sống sót.

“Bản cung không thích hầu hạ mẹ chồng.”

“Giết đi.”
 
Trảm Thiên - Thư Khanh Khanh
Chương 11: Chương 11



22

Công chúa xuất giá vốn đã rườm rà, huống hồ Lý Quân còn cho phép ta bái đường ngay trong hoàng cung.

Lại càng bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng.

Ta lần theo đường sông chui ra khỏi hoàng cung, trèo lên mái nhà của vương phủ.

Ba ngọn mệnh đăng của Nam Cung Vấn Thiên lay lắt như sắp tắt, sắc mặt hắn cũng đã hiện rõ tử tướng.

Ta nắm lấy cằm hắn, khẽ thổi một hơi.

Ta bước vào giấc mộng của hắn.

Nam Cung Vấn Thiên khi còn trẻ ngồi thẳng lưng trên đài cao, chỉ tay về phía vị tướng quân cưỡi ngựa lao đến, lạnh lùng hạ lệnh:

“Giăng thừng quật ngựa, bản thế tử muốn hắn c.h.ế.t không toàn thây.”

Phủ binh ùn ùn kéo lên, sau một hồi giằng co kịch liệt, tiểu tướng quân thế cô lực mỏng, bị loạn đao c.h.é.m chết.

Lúc chết, trong tay còn nắm chặt một chiếc trâm vàng.

Hoa văn đào thắm, hẳn là quà muốn mang về cho thê tử.

Nam Cung Vấn Thiên nhìn vết m.á.u b.ắ.n lên ủng gấm, ánh mắt tràn đầy chán ghét. Quản gia phía sau nhìn ra được chủ tử ra hiệu, liền ra lệnh:

“l*t s*ch, nghiền xương thành tro, đem rắc xuống hầm phân, một hạt tro cũng không được để lại.”

Toàn thân ta run rẩy vì hận.

Lang quân của ta, Túc lang của ta…

Chàng g.i.ế.c địch trở về, vậy mà lại c.h.ế.t trong tay người mình.

Thành Hoàng nãi nãi nhẹ gật đầu với ta.

Ta vươn lưỡi dài, kéo hồn phách của Nam Cung Vấn Thiên ra ngoài.

Hắn tội nghiệt chồng chất, đến mức hồn ma oan khuất bình thường cũng chẳng dám lại gần.

Ta thổi tắt đèn mệnh của hắn, để bọn oan hồn tha hồ “khoan đãi” hắn cho thật tốt.

Kẻ đến đầu tiên là một tiểu đồng trẻ tuổi, gù lưng bò tới, tứ chi vừa vặn đã bị bẻ gãy, m.á.u me đầm đìa, lê lết bò lên giường của Nam Cung Vấn Thiên.

“Thiếu gia, rõ ràng là không phải nô tài làm vỡ bình hoa, vì sao người không nói với phu nhân?”

Hắn nhào tới, xé rách một mảnh hồn phách của Nam Cung Vấn Thiên.

Nam Cung Vấn Thiên đau đớn co giật, bật dậy, thở hồng hộc:

“Ngươi là nô tài, vì bản thiếu gia mà chết, cũng là phúc phần của ngươi!”

Hắn trừng mắt nhìn, chỉ thấy một đôi nữ tử và trẻ nhỏ sóng bước đi tới.

Gương mặt non nớt của tiểu cô nương đầy vết cào xước, vừa khóc vừa hé ra cái miệng bị cắt lưỡi:

“Thiếu gia… nô tỳ là ký danh sống, không muốn làm thiếp của người, vì sao lại muốn mạng của nô tỳ và phụ thân nô tỳ?”

Nam Cung Vấn Thiên vùng vẫy kịch liệt, vẫn không tránh được bị cắn mất một mảnh hồn.

Hắn giãy giụa dữ dội, cuối cùng choàng tỉnh dậy, vỗ mạnh ngực:

“Là mộng... chỉ là mộng thôi...”

Dưới giường chật ních những oan hồn uất hận, tất cả đồng thanh hỏi hắn:

“Thế tử gia, rõ ràng quân man di đã sắp bị đánh bại, vì sao lại bỏ mặc bọn ta, để chúng ta c.h.ế.t trong tay giặc?”

Ta cong môi, cười vô cùng mãn nguyện.

Người sống mà bị ăn hồn phách, chẳng khác nào nỗi đau của nữ tử lúc lâm bồn.

Thế tử gia, không còn long khí hộ thân nữa, muốn lấy mạng người thật dễ như trở bàn tay.

Nhưng ta làm sao nỡ để người c.h.ế.t nhẹ nhàng như vậy?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đợi đến khi hắn bị cắn đến hấp hối, ta khoác một bộ hồng y, xõa tóc phủ vai, từng hạt từng hạt trấu gạo rơi ra từ miệng.

Ta vén tóc, từng giọt mủ m.á.u rơi lộp độp xuống trán hắn:

“Thế tử gia, hẹn ngài… kiếp sau tái ngộ.”

Trong vương phủ vang lên một tiếng gào thét khản đặc.

Ta lại trườn mình về sông ngầm, từ đó ngày nào cũng đến.

Một ngày cũng không bỏ lỡ.

Cuối cùng cũng đợi đến ngày đại hôn, ta khoác áo cưới, ngồi ngay ngắn trong điện.

Ngoài cửa, chiêng trống vang trời, pháo nổ rền vang.

Lễ cưới của ta và lang quân rất đỗi đơn sơ.

Nương ta mất sớm, phụ thân cờ b.ạ.c sau khi mắc nợ nần chồng chất thì bỏ trốn.

Cha chàng mất sớm nơi sa trường, mẹ chàng không cam lòng để chàng cưới một nữ nhân từng làm kỹ nữ, viện cớ bệnh tật mà không đến.

Cả hôn lễ, vậy mà không có nổi một bậc trưởng bối làm cao đường.

Ta và lang quân tự mình quét dọn nhà cửa, mặc hỉ phục vội vàng may từ tiệm vải, đứng trước hồng đăng bái lạy cao đường.

Ta vừa cười, vừa rơi lệ.

Nếu như… nếu như chàng còn sống, thấy được ta trong bộ trang phục tân nương rực rỡ này… liệu có thể cùng ta đầu bạc răng long?

Trong đại điện chỉ có ta và một tiểu cung nữ xa lạ.

Sát khí lạ lẫm từng bước ép sát.

Ta lập tức vén khăn trùm đầu lên.

Chỉ thấy Bạch Liên nhanh như chớp bóp lấy cổ ta, như rắn độc thè lưỡi rít lên:

“Tiện nhân! Dám hại ta! Ta sẽ khiến ngươi phải chịu gấp mười, không, gấp trăm lần thống khổ!”

23

Ta ung dung nở nụ cười.

Bạch Liên tức đến phát điên:

“Cười cái gì! Còn cười nữa ta rạch nát mặt ngươi bây giờ!”

Lời còn chưa dứt, nàng ta đã ôm bụng, ngã lăn ra đất.

Ta ngồi xổm bên cạnh, gương mặt vô tội:

“Cười ngươi ngu đó. Làm gì có ai lần nào cũng mắc lừa như ngươi chứ.”

“Vấn Thiên ca ca sẽ về cứu ta!” Bạch Liên gào lên: “Đến lúc đó, ta sẽ băm ngươi ra ngàn mảnh… A!”

Ta rút con d.a.o găm cắm trên bụng nàng ta ra, khẽ cười áy náy:

“Xin lỗi, tay ta trượt. Ngươi vừa nói gì cơ?”

Rồi lại mạnh tay đ.â.m vào vết thương của nàng ta, xoáy sâu thêm mấy vòng, miệng vẫn lễ phép xin lỗi:

“Ai da, hôm nay bôi phấn trân châu hơi nhiều, tay trơn quá… thật là, chuyện rắc rối ghê.”

Bạch Liên trừng mắt nhìn ta, ánh sát khí trong mắt chẳng khác gì ta - một con quỷ.

Nàng cười khinh bỉ: "Biết rồi thì sao? Vấn Thiên ca ca đã đánh vào hoàng thành, lúc đó..."

“Đừng ‘đến lúc’ nữa,” ta thở dài: “âm mưu của các ngươi ta đều rõ cả. Ngươi lấy gì để chắc rằng Nam Cung Vấn Thiên sẽ thắng?”

Ta nghiêm túc hỏi nàng:

“Liên Hoa quận chúa, ngoài mấy trò giường chiếu và cái dung mạo kia, các ngươi có bao giờ dùng đến cái này chưa?”

Ta chỉ chỉ lên đầu mình, lại thở dài.

Nàng ta phun ra một ngụm máu:

“Có gì đáng đắc ý chứ! Vấn Thiên ca ca đã bỏ thuốc độc vào hương trong cung, nếu không uống giải dược, trong vòng nửa ngày sẽ phát độc mà chết!”

“Đại tế ti nói, hắn là thiên mệnh tân quân!”

“Phát độc mà c.h.ế.t à…” ta lè lưỡi, buộc thành một nút, nghiêng đầu nhìn nàng ta, chẳng cẩn thận làm rơi luôn một con mắt ra khỏi hốc.

Bạch Liên trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
 
Trảm Thiên - Thư Khanh Khanh
Chương 12: Chương 12



24

Cung nữ, thái giám đều đồng loạt khom mình hành lễ với ta, ta ngược dòng người, tay xách một hộp đồ ăn.

Trong hộp đựng là canh ngón tay.

Vừa mới chặt, hẳn là còn rất tươi.

Nhớ đến người ấy, ta bất giác cảm thấy có chút buồn.

Nếu chàng còn sống, e rằng hài tử của chúng ta giờ cũng đã có thể chạy nhảy tung tăng rồi nhỉ?

Ta càng nghĩ, hận ý trong lòng lại càng dâng cao, nhưng nụ cười trên mặt thì lại càng rạng rỡ.

Tiếng chúc rượu vang vọng ra tận ngoài điện Bảo Hòa.

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta.

Thừa tướng lộ ra vẻ mặt "mất hết thể thống", vài vị lão ngôn quan tay đã gần như nhấc lên khỏi ống tay áo, sẵn sàng tấu sớ buộc tội.

Ta giơ hộp đồ ăn lên:

“Chắc uống say rồi nhỉ? Bản cung tới mang canh và mì cho phò mã.”

Nam Cung Vấn Thiên liếc nhìn ta, trong mắt lóe lên một tia chán ghét:

“Ngươi đến đây làm gì? Thật chẳng ra thể thống gì!”

Ta mỉm cười, tay nắm chặt lấy tay hắn:

“Hôm nay có một vở đại hí, bản cung nhất định phải đến xem cho thật rõ.”

Trống đăng văn vang lên.

Trưởng công chúa dìu một lão phụ nhân run rẩy bước ra quỳ trước điện.

“Lão thân là Hồ thị, phu nhân của Bá gia phủ Ninh An Hầu, mẫu thân của tướng quân Vương Túc - Hồ thị. Tham kiến bệ hạ!”

Nam Cung Vấn Thiên lập tức bật dậy, nhưng tay ta như kìm sắt giữ chặt lấy hắn, không cho hắn động đậy.

“Thần phụ muốn cáo phát thế tử phủ Trấn Bắc Vương tội danh mạo lĩnh quân công, sát hại trung lương, thông đồng nghịch tặc, cấu kết phỉ bang!”

25

Toàn trường chấn động.

Nam Cung Vấn Thiên đỏ bừng mắt, không ngừng gào lên:

“Ngụy ngôn! Bá phu nhân phủ Ninh An Hầu này đã bị thổ phỉ sát hại từ mười năm trước, xương cốt cũng không còn!”

Hắn lảo đảo quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu:

“Hoàng thượng minh xét! Thần bị oan, thần trong sạch!”

Phu nhân chỉ liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng.

“Trong sạch sao? Thật đúng là trò cười thiên hạ.”

“Thổ phỉ vùng ngoại ô kinh thành, mã tặc nơi biên ải phía Bắc, giặc Oa vùng duyên hải…”

“Trên người bọn chúng đều mang quan đao do triều đình ban cho phủ Trấn Bắc Vương!”

“Câu nào là oan? Chuyện nào là sai?”

“Đáng thương cho nhi tử của lão thân, nhà đã lụn bại từ khi nó chưa chào đời. Vì muốn kiếm thưởng bạc, mười lăm tuổi đã ra chiến trường, mười chín tuổi đánh lui ba mươi vạn quân phương Bắc. Thế mà nó…”

Lão phụ nhân bật khóc nức nở giữa chính điện.

Còn tâm trí ta thì đã quay về mười một năm về trước.

Khi chàng xuất chinh, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Phu nhân, cứ yên tâm, lần này vi phu nhất định sẽ lấy về cho nàng một đạo phong mệnh.”

Ta nắm tay chàng, nước mắt rơi không ngừng.

“Đừng khóc, ta thích nhất là thấy nàng cười. Đợi ta trở về, nàng hãy sinh cho ta một hài tử nhé.”

Chàng trước giờ luôn giữ lời.

Chỉ tiếc, lần đó chàng lại nuốt lời rồi.

Chàng mãi mãi nằm lại nơi cát bụi gió cát Bắc cương.

Ngay cả công lao… cũng bị người cướp mất.

Ta chạy đến trước trống Đăng Văn, nhưng sau lưng bất ngờ bị đánh một gậy.

Khi tỉnh lại, là cơn ác mộng… không bao giờ dừng lại.

26

Lão phu nhân càng nói nhiều, giả long chi khí trên người Nam Cung Vấn Thiên càng lúc càng yếu đi.

Nam Cung Vấn Thiên ôm lấy chân ta, khóc lóc:

“Quán Đường, ngươi cứu ta… cầu xin ngươi cứu ta…”

Hắn nước mắt nước mũi tèm nhem, khóc đến mức xấu xí đến nỗi quỷ cũng phải sợ.

Tạ lang quân họ bước vào điện, áo bào đỏ thẫm dính đầy m.á.u tươi.

Hắn khom mình hành lễ:

“Phản quân đã bị tiêu diệt toàn bộ, Trấn Bắc Vương đã tự vẫn.”

Đột nhiên, giả long chi khí tan vỡ.

Ta chầm chậm cúi đầu xuống ngang chân hắn, hé miệng cười, để lộ từng chiếc răng nanh trắng nhởn:

“Ta không phải Quán Đường đâu, thế tử gia, ngươi quên rồi sao? Ta là Tiểu Đào Hồng đây, ngươi từng sai hạ nhân lấy tóc che mặt ta, lấy trấu nhét miệng ta, để ta không thể đến Diêm Vương tố cáo.”

“Ta đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể đến đòi mạng ngươi.”

Hắn sợ đến mức hét toáng lên, tiểu tiện thất thủ, làm ướt cả quần.

Ta móc trái tim của hắn ra.

Không ngờ… lại không phải màu đen. Lạ thật.

“Bẹp” một tiếng, tim hắn bị ta bóp nát.

Máu tươi tuôn trào, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Hắc Bạch Vô Thường ngồi vắt chân trên chiếu, ăn uống no say.

Bạch Vô Thường nhíu mày:

“Lại thêm một kẻ phải xuống A Tỳ địa ngục, thật xúi quẩy!”

Ánh mắt Hắc Vô Thường liếc về phía ta.

Bạch Vô Thường phất tay áo:

“Không điếc không ngơ, không làm người nhà họ. Tiểu nương tử nếu muốn đến A Tỳ địa ngục xem hình phạt, lại còn không cho nàng đi sao?”

Hắn nháy mắt:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Chỉ là đừng quên phu quân nhà nàng đã bị đánh tan thần hồn, ta không giúp nàng ghép lại đâu…”

Trong tiếng mắng chửi không cam lòng của Nam Cung Vấn Thiên—

Ta ngẩng đầu, trong ánh sáng đan xen mờ ảo, một bóng người lặng lẽ bước đến.

Hắn thở dài một tiếng, ôm chầm lấy ta:

“Phu nhân, nàng đi đâu vậy? Khiến ta tìm mãi. Nếu còn không về, ta thật sự sẽ giận nàng đấy…”

Lý Quân quỳ gối đưa tay về phía ta, không ngừng dập đầu.

Như thể sợ ta sẽ mang thân thể của Lý Quán Đường rời đi.

Ta trợn mắt, chậm rãi phiêu ra ngoài.

Ống tay áo khẽ lay động, làm rơi ra một tờ phương thuốc.

Tầm thường.

Ta cần cái thân thể này làm gì? Ta đâu phải họa bì quỷ.

Ta chỉ muốn—

Phu quân của ta, quay trở về bên ta mà thôi.

Họ từng lấy tóc che mặt, dùng trấu nhét miệng ta, chỉ sợ ta đến trước mặt Thân vương tố cáo hắn tội ác.

“Chúc người…”

……

Ta đã ngủ một giấc rất dài.

Khi tỉnh dậy, đùi ta đã gãy.

Hoàng huynh thở phào nhẹ nhõm.

Ta hỏi hoàng huynh đã xảy ra chuyện gì, huynh xoa đầu ta rồi đáp:

“Muội gặp được một vị tiên nhân mềm lòng.”

Ngón tay huynh bị gãy, Thái y bó rất buồn cười.

Huynh vừa ho vừa uống thuốc giải độc.

Khi nào thì hoàng huynh trúng độc nhỉ?

Ta gõ nhẹ lên đầu, chẳng thể nhớ ra điều gì.

Chỉ nhớ mang máng là có một vị tỷ tỷ rất quan trọng sẽ đến.

Nhưng hình như nàng ấy lại vội vàng rời đi.

Vậy thì thôi.

Tạ ơn tiên nhân.

Chúc nàng sống lâu trăm tuổi.

(Hết)
 
Back
Top Bottom