Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu
Chương 80: Ngoại truyện 2: Tuyến if: Giả sử Nghiêm Nhận tạo phản thật



Thời gian tuyến if: Đại khái tầm 1 tháng sau lần đầu Nghiêm Nhận về lại Khải An

Cảnh báo: Ép iu, drama quằn quại, có chi tiết mặc đồ nữ (Cố gắng hết sức tránh OOC)

——————

Lục Bình biết ngay sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay.

Đầu tiên quân Trấn Bắc của Nghiêm Nhận vòng lên núi Long Thủ, tận dụng địa hình di chuyển xuống phía tây nam, liên thủ trong ngoài với Cấm quân ở cửa Tả Ngân Đài để xông vào Đông uyển, đánh thẳng tới Tây nội uyển cùng cung Thái Cực, nhanh chóng bao vây toàn bộ cung thành.

Lục Bình thì bị nhốt bên trong điện Thái Cực, không được thò chân ra ngoài cửa nửa bước. Y không thấy mặt Nghiêm Nhận, chỉ có Tông Vân dẫn hàng loạt binh sĩ đông đảo gác ở cửa điện.

Lục Bình hỏi Tông Vân: "Nghiêm Nhận đi đâu rồi?"

Tông Vân không đáp.

Lục Bình hỏi tiếp: "Bao giờ cậu ấy đến giết ta đây?"

Nét mặt thoáng biến đổi, nhưng Tông Vân vẫn không trả lời.

Sự tĩnh mịch đè nén bao trùm lên khắp cả cung thành, không có tiếng khóc lóc hay thét gào, chắc hẳn quân Trấn Bắc của Nghiêm Nhận không làm những hành động kiểu giết chóc phóng hỏa cướp của ấy. Nhưng sự yên tĩnh khác thường chỉ làm Lục Bình mỗi lúc một bất an.

Y vòng vào quay về phòng trong, hoang mang đi qua đi lại.

So với việc không muốn làm hoàng đế thì y càng không mong làm ông vua mất nước, kết cục sẽ thê lương vô cùng, rồi còn để lại ô danh thiên cổ trong sử sách, chết xong cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp hoàng huynh lẫn các bậc tổ tiên nhà họ Lục.

Nghĩ đến đây, nước mắt Lục Bình vô thức chảy ròng.

"Đại soái."

Âm thanh vang lên ngoài điện, Nghiêm Nhận đã quay lại.

Lục Bình run lẩy bẩy bước ra, gặp đúng Nghiêm Nhận đang nhấc chân qua cửa đi vào ngay đối diện, hắn đã cởi giáp trụ, chỉ mặc một bộ áo cổ tròn bình thường song gương mặt cực kì nghiêm nghị lạnh lẽo, không hề thấy nụ cười, biểu cảm y hệt mỗi lần Lục Bình gặp hắn kể từ sau khi hắn trở lại Khải An.

"Ngươi..." Lục Bình lên tiếng.

Chẳng phải Nghiêm Nhận tạo phản thành công rồi đó à? Sao cậu ấy vẫn không vui thế? Lục Bình nghĩ.

Nghiêm Nhận chỉ liếc Lục Bình mấy cái, quay đầu gọi: "Dẫn cậu ta xuống, làm theo những gì ta dặn."

Lục Bình hốt hoảng.

Một dàn cung nữ lạ mặt bước ra phía sau Nghiêm Nhận, bắt đầu lại gần vây quanh Lục Bình.

Người Lục Bình cứng đờ, y nhìn Nghiêm Nhận nốt một lần cuối rồi đành phải ngoan ngoãn đi theo nhóm cung nữ này sang sảnh tắm gội.

Từ từ đã, sảnh tắm?

Lục Bình kinh hoàng dõi theo nhóm này pha nước, thả thêm cánh hoa với bồ kết, xong xuôi thì chần chừ tiến lên định c** q**n áo của y ra.

"Để ta tự làm!" Lục Bình vội vàng che chắn khuy áo mình, khiếp sợ nói.

Y cởi hết sạch quần áo đang mặc rồi bước vào bồn tắm, bắt đầu tắm táp đầy bất an, suy nghĩ trong lòng rối tung rối bời.

Phần lớn số cung nữ đã lùi xuống cả, chỉ còn một cung nữ cúi gằm mặt mũi đứng cạnh trông y.

Lục Bình dứt khoát hỏi luôn: "Ngươi biết vừa nãy Nghiêm Nhận đi đâu làm gì không?"

Nào ngờ cung nữ này lại biết thật, cô ấp úng trả lời: "Ngài ấy, ngài ấy sang chỗ trưởng công chúa ạ."

Lục Tường?

Lục Bình nói ngay: "Lục Tường có sao không? Cậu ta sang đấy làm gì?"

Cung nữ lắc đầu: "Nô tì không rõ ạ."

Lục Bình nhớ là Lục Tường thích Nghiêm Nhận, đại khái hẳn Nghiêm Nhận cũng thích Lục Tường. Nhưng hiện giờ đảm bảo Lục Tường không thể yêu Nghiêm Nhận nữa, phía Nghiêm Nhận thì chưa chắc...

Đừng bảo là...

Lục Bình tự động liên tưởng đến tiểu thuyết từng đọc hồi nhỏ, tình yêu tréo ngoe quằn quại giữa quân vương triều mới và công chúa mất nước, yêu mà không có được, dây dưa chốn thâm cung...

Tự dưng y rùng hết cả mình, hình như tại nước lạnh quá hay sao ấy.

Cung nữ dẫn dắt mời y bước lên bậc thềm, lau khô người, rồi một bộ váy được giũ ra trước mắt y. Y nhận lấy nhìn thử, đây là chân váy quây màu hồng nhạt.

"..."

Đầu óc Lục Bình trống rỗng.

Y nhìn tiếp sang cái áo còn lại của bộ, ấy là một chiếc áo cổ tròn tay bồng màu ngà, phần ngực thêu hoa văn đôi thỏ nghịch phù dung to tướng, rõ rành rành là để con gái mặc.

Lục Bình hết hồn: "Đây là quần áo của Lục Tường à?!"

Cung nữ nhút nhát đáp: "Không phải đâu ạ, quần áo mới đấy ạ."

Lục Bình hiểu ra, đây chính là những gì Nghiêm Nhận dặn.

Nghiêm Nhận muốn bắt y mặc đồ nữ.

Rốt cuộc cậu ta định làm gì?!

Muốn giết chóc hay xẻo thịt thì cũng làm một đao kết liễu cho dứt khoát đi, sao còn nhất quyết bắt y phải mặc đồ con gái, định lôi y ra làm trò đùa ư? Xem y là bại tướng trong tay cho người khác cười chê, tranh thủ giết thời gian giải sầu?

Đúng là việc Nghiêm Nhận sẽ làm.

Phẫn nộ lẫn cay đắng trào dâng cuồn cuộn nơi nội tâm Lục Bình, y nói với cung nữ: "Ngươi sợ Nghiêm Nhận không?"

Cung nữ thật thà gật đầu.

Lục Bình nói: "Vậy ta xin ngươi, nghĩ cách lấy giúp ta một vật đang để ở giường ta với."

Cung nữ bước ra ngoài.

Lục Bình cắn răng, hạ quyết tâm mặc cái váy vào. Tiếp đó mấy cung nữ lại trở về sảnh tắm gội, bưng theo cái lược với mấy chiếc trâm cài thướt tha, chuẩn bị chải chuốt tô điểm cho Lục Bình.

"!!!"

Lục Bình bị họ giữ lại, cưỡng chế lau khô mái tóc còn đang ướt, búi lên rồi cài thêm trâm ngọc.

Giữa lúc hỗn loạn, cung nữ nhỏ trước kia quay về sảnh tắm gội, tham gia cùng mọi người hỗ trợ trang điểm cho Lục Bình, tiện thể dúi một thứ vào tay áo Lục Bình.

Vật lộn cả buổi, mãi rồi Lục Bình cũng được giải thoát, y thở hồng hộc, soi thử vẻ ngoài mình trong gương.

Giống hệt một cô gái.

Tóc tai chải chuốt chưa được hoàn hảo song vẫn có nét riêng, hoa văn đằng trước áo cực kì tươi tắn, váy cũng vừa người, nếu xoay vòng bung ra hẳn sẽ đẹp lắm. Nhưng rõ là cô nương trong gương chẳng còn lòng dạ đâu mà xoay với múa, viền mắt đỏ ửng, sắc mặt bi ai.

Y được dẫn đi rời khỏi sảnh tắm.

Nghiêm Nhận đang ngồi trên sập ở phòng ngoài, ngước lên trông thấy Lục Bình thì bỗng ánh mắt khựng lại. Hắn đứng dậy, chẳng nói gì cả, chỉ nhìn đăm đăm quan sát Lục Bình hồi lâu, đến nỗi Lục Bình thấy sởn cả gai ốc trong lòng.

Không biết đã ngần nào thời gian trôi qua, Nghiêm Nhận mới đưa mắt về. Hắn gọi tất cả mọi người đang có mặt trong điện: "Lui ra hết đi, không được vào nữa."

Thế là toàn bộ cung nữ, nội thị, quân Trấn Bắc rồi cả Tông Vân cùng khom người lùi xuống, đóng cửa điện lại, nhoáng cái ánh sáng đã tối hẳn đi.

Lục Bình hít sâu một hơi, hỏi: "Đạt Sinh, Thu Thủy với Chí Lạc ở đâu rồi?"

Nghiêm Nhận đáp lạnh lẽo: "Chưa chết."

Lục Bình hỏi tiếp: "Ngươi sang chỗ Lục Tường làm gì?"

Nghiêm Nhận cười gằn: "Ôn chuyện cũ."

Cái phản ứng này của hắn khiến Lục Bình cảm giác mình đã đoán đúng, y tức giận kêu: "Ngươi làm gì Lục Tường thế?"

Nghiêm Nhận nhíu mày: "Chẳng gì cả."

Dứt lời Nghiêm Nhận tiến lên trước, tầm mắt nấn ná qua lại quanh gương mặt xuống đến người Lục Bình. Rồi hắn nâng tay khẽ khàng chạm vào má Lục Bình như một hành động vô thức.

Đang giữa mùa xuân mà ngón tay chai ráp của hắn lại lạnh căm.

Lục Bình cắn chặt răng, rút dao găm từ tay áo ra bước tới vung tay chém.

Con ngươi Nghiêm Nhận chợt co rụt, hắn phản xạ lùi một bước ra sau cực nhanh, lưỡi dao sắc nhọn chỉ cứa rách vải áo ở lồng ng.ực hắn, không hề động được đến da thịt.

Lục Bình siết chặt con dao, mí mắt giật liên hồi.

Một lần bất thành thì hai lần.

Nghĩ vậy, Lục Bình lập tức tiến tới đâm tiếp, còn chưa kịp lại gần Nghiêm Nhận, Nghiêm Nhận đã chộp lấy cổ tay y.

Sức Nghiêm Nhận rất khỏe, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Bình, ánh mắt đè nén giông tố đầy đáng sợ. Hắn hé môi: "Ngươi muốn giết ta?"

Lục Bình hoảng hốt trong lòng.

Nghiêm Nhận cười khẩy: "Giết ta bằng dao găm ta dạy ngươi dùng à?"

Khỏi chờ Lục Bình đáp lời, hắn kéo giật Lục Bình sải bước đi vào nội điện.

"Nghiêm Nhận, thả ta ra!"

Lục Bình thử giãy giụa nhưng Nghiêm Nhận đi nhanh quá, cái tay đang túm lấy y không cho phép phản kháng. Lục Bình bị hắn lôi vào nội điện, loạng choạng lảo đảo rồi ngã ra giường.

Nghiêm Nhận đè lên, một tay miết cằm y bắt y phải ngửa mặt ra nhìn thẳng vào mình.

Nước mắt Lục Bình bắt đầu mất kiểm soát trượt khỏi khóe mắt, cái tay đang bóp cằm y thả lỏng phần nào, Nghiêm Nhận cúi xuống định hôn y nhưng y nghiêng mặt tránh theo bản năng.

Đột nhiên lực từ hổ khẩu ở cằm đã lại nặng hẳn, Nghiêm Nhận nói: "Sao hả, chẳng phải hồi trước ngươi còn bảo ta hôn ngươi đấy còn gì, giờ không cho nữa à? Tưởng thích ta cơ mà, giờ lại muốn giết ta?"

Tình cảm vốn rất kín đáo bị lôi lên phơi ra lồ lộ như thế, lại còn bằng cái giọng điệu ấy, tự dưng dòng suy nghĩ của Lục Bình đứt phựt.

"Không phải dao vẫn đang trong tay ngươi kia à? Ngươi đâm đi xem nào." Nghiêm Nhận cong khóe môi cười.

Nụ cười này quá giống hắn của 3 năm về trước, toát ra vẻ hứng thú giễu cợt, bỗng nhiên Lục Bình quên mất dao găm hãy còn trong tay mình, quên luôn cả việc phải cử động thế nào.

Nghiêm Nhận chặn miệng y lại, hôn thật sâu.

Hơi thở nóng ấm dốc vào miệng Lục Bình, không còn là nụ hôn dịu dàng êm ả như 3 năm trước nữa mà biến thành cướp đoạt hệt gió rền bão táp, đầu lưỡi Nghiêm Nhận xâm chiếm khiến Lục Bình không tránh được đi đâu, nước mắt ứa ra, bèn cắn một phát hung tợn vào môi hắn, mùi tanh ngọt thoáng chốc lan tràn.

Nghiêm Nhận thả y ra, không tức giận mà chỉ quệt máu ở môi đi, xuống giường.

Giây lát sau hắn đã quay lại ngay, tay cầm theo một bó vải trắng ném lên người Lục Bình.

Chỗ vải trắng này do binh sĩ chuẩn bị sẵn, ý định ban đầu là để Lục Bình tự vẫn, hiện giờ lại tận dụng được vào việc khác. Nghiêm Nhận quấn vải vào cổ tay trái của Lục Bình, thắt nút rồi buộc đầu kia lên khung gỗ ở giường thật chặt.

Lục Bình phản xạ lại, sốt ruột cố giật cổ tay mình, nhưng rồi bất lực vì có kéo thế nào vải trói vẫn không hề suy suyển, cổ tay thì càng lúc càng đau thêm.

Không cần quá nhiều thời gian, tay phải cũng đã bị Nghiêm Nhận trói treo lên.

"Nghiêm Nhận, ngươi thả ta ra..." Hình như Lục Bình đã loáng thoáng hiểu ra Nghiêm Nhận sắp sửa làm gì.

Nhưng Nghiêm Nhận hoàn toàn không để vào tai, bắt đầu động vào váy của y.

Lục Bình kêu: "Ngươi làm thế với Lục Tường, giờ còn muốn làm thế với ta? Ta không thích ngươi nữa! Ta không thích ngươi nữa! Ngươi bỏ ta ra!"

Nghe vậy Nghiêm Nhận còn nở nụ cười, kéo giật váy y: "Không thích nữa à? Thế càng tốt."

Lục Bình không ngờ lý do Nghiêm Nhận bắt y mặc váy lại là vì thế.

Cũng không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục như vậy.

Cho dù đến tận ngày hôm nay thì y vẫn còn thích đối phương, y thừa nhận.

Giống như hiện giờ, hai tay y bị quấn lấy kg nhúc nhích nổi, ngoài cảm giác đau đớn bao trùm còn có cả cơn xao động khó lòng miêu mô vượt ngoài tầm kiểm soát của y, thúc đẩy y vui thích trước những động tác của Nghiêm Nhận.

Biết sớm thì đã treo cổ đi cho xong, làm một quân chủ mất nước có khí phách đàng hoàng, đâu đến nỗi bị đẩy vào cảnh phải đón nhận người phía trên trong cái tư thế bẽ bàng vậy.

Y bị căng ra.

Y cảm giác được cơn đau khủng khiếp, bắt đầu ra sức gào khóc, giằng giật vải trắng ở cổ tay, miệng kêu la cầu cứu. Nhưng bên cạnh hết thảy y cũng cảm thụ thấy rõ cả niềm vui sướng không diễn tả nổi, nghe thấy cả âm thanh lạc nhịp bật ra từ sâu trong cổ họng mình.

Chúng như đang nói với y rằng y yêu Nghiêm Nhận, bất luận thế nào y vẫn yêu Nghiêm Nhận.

Có lẽ cảnh Lục Bình khóc khiến Nghiêm Nhận không chịu được, hắn lấy cả mảnh vải trắng phủ hờ lên hai mắt đã ướt đẫm của Lục Bình.

Lục Bình không nhìn thấy rõ, chỉ biết cầu xin: "Nghiêm Nhận, ngươi... chậm thôi được không?"

Quả nhiên Nghiêm Nhận giảm tốc thật.

Lục Bình cảm nhận thấy hơi thở phả vào đầu mũi mình, chắc là Nghiêm Nhận định hôn mình, y chờ đợi giây lát song mãi rồi nụ hôn vẫn chẳng đến, Lục Bình không nghĩ gì nữa, chủ động rướn người lên đòi hôn.

Y chạm phải khóe môi Nghiêm Nhận.

Y nghe thấy Nghiêm Nhận thở một tiếng não nề rồi áp mình xuống hôn y, động tác đột ngột tăng nhanh.

Tiếng kêu của Lục Bình bị chặn lấp quá sâu, biến thành thanh âm nghẹn ngào.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Lục Bình bắt đầu mệt nhoài kiệt lực, không còn sức mà kêu nữa, tuy mảnh vải trắng che mắt đã bị giật ra nhưng tâm trí y khá choáng váng mịt mờ, chỉ loáng thoáng nhận ra sắc trời bên ngoài tối dần, có vẻ sắp hết hoàng hôn.

Dường như vì thấy y không kháng cự nữa, Nghiêm Nhận bắt đầu nới lỏng vải trói cho y.

Hai tay bị treo ở tư thế gượng gạo trái ngược mãi lâu, vừa thả ra cái là Lục Bình bỗng cảm nhận được sự tự do chưa từng thấy. Y bất chợt hoàn hồn, gồng mình chống người định trèo khỏi giường chạy trốn.

Nào ngờ đã bị Nghiêm Nhận tóm gọn ngay.

Y bị cưỡng chế lật người lại, cảm giác chỗ mới vừa bị khai thác triệt để sâu xa lõa lồ ra trước ánh nhìn trọn vẹn của người sau lưng, y vùng vẫy tiếp theo bản năng song Nghiêm Nhận bao trùm lên y, lại bắt đầu một đợt mới.

Lục Bình bật khóc.

Hai tay y quờ quạng níu giật chăn gối quanh mình trong vô thức, kéo lôi thứ gì ra. Y nghiêng đầu trông thử, thấy là chỗ thư hồi trước mình giấu dưới gối, đã vung vãi khắp đầu giường từ lúc nào chẳng hay.

Những bức thư ấy chứa đựng nỗi nhớ triền miên ngày đêm suốt 3 năm nay của y, giờ lại xuất hiện ở đây vào đúng thời điểm sai lệch nhất, Lục Bình muốn duỗi tay nhét chúng về lại dưới gối.

Nhưng thực sự y không còn sức nữa, cứ nằm bò ra chăn, đầu óc nặng trĩu chỉ mong thiếp đi.

Mí mắt y vô thức khép lại, âm thanh bên tai lẫn trong não dần dà lùi xa, trước khi hôn mê triệt để, y loáng thoáng nghe có tiếng giấy ma sát sột soạt cạnh đó.

Hình như có người đã phát hiện, nhặt chỗ thư ấy lên.

Chắc là Nghiêm Nhận.

Y muốn mở mắt để ngăn cản, song sau cùng cơn buồn ngủ mệt nhọc đã chiến thắng nỗi xao động. Y cảm nhận được người kia bắt đầu bóc phong thư, giở giấy ra, đọc từng bức một, dường như phải lâu lắm.

Bầu không khí im lìm cứ kéo dài mãi bao lâu không biết.

Khoảnh khắc Lục Bình chỉ còn sót lại chút xíu ý thức cuối cùng, thân hình đằng sau áp sát rồi ôm ghì lấy Lục Bình thật chặt, kéo y vào lòng, cơ thể kề cận bên nhau.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên gò má Lục Bình.
 
Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu
Chương 81: Ngoại truyện 3: Tuyến if: Giả sử Lục Cảnh Nghiêm Sầm còn sống



3 tháng sau khi hoàng đế băng hà, Lục Cảnh chính thức lên ngôi vào một ngày mùa xuân, trở thành tân đế, cả nước cúi đầu, bốn bể mới vừa lắng dịu.

Đêm đông 3 tháng trước, ngay thời điểm vừa bắt đầu dấy binh phát động cung biến Lục Chấp đã bị quân Sóc Phương xông vào cửa cung kịp thời ngăn lại, Lục Chấp chết dưới mũi giáo dài của Phó Dật, Lục Chiêu Lục Phóng đều bị bắt giữ, Lục Cảnh phải ép mình nhẫn tâm, quyết định xử chết toàn bộ.

Giữa tiết trời vạn vật tỉnh giấc sinh sôi, Lục Bình đến điện Lưỡng Nghi gặp Lục Cảnh.

Thấy cậu, Lục Cảnh cười bảo: "Ta định phân cho đệ một tòa vương phủ, nhưng lại không biết đệ thích khu vực nào. Vừa khéo đệ đến đây, thế tự chọn phố nào mình thích đi nhé."

Lục Bình trông thấy phần lòng trắng mắt Lục Cảnh loáng thoáng có tia máu, không kìm được xót xa: "Ca, có phải chính vụ mệt mỏi quá, huynh chưa nghỉ ngơi hẳn hoi được lúc nào đúng không?"

Nghe vậy nụ cười khổ vụt qua mắt Lục Cảnh, nhưng ngay sau đó anh bất đắc dĩ đáp: "Không sao đâu, ta lo liệu được ấy mà."

Lục Bình đi vòng ra sau Lục Cảnh, áp lòng bàn tay lên huyệt thái dương của anh, chậm rãi xoa bóp hộ anh, nói: "Chuyện nhỏ không quan trọng lắm thì cứ giao cho Trung thư tỉnh, đừng để mệt quá ảnh hưởng sức khỏe đấy."

Lục Cảnh nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Vừa lên ngôi thì vẫn phải đích thân lo liệu nhiều hơn mới ổn, huống chi sau khi xử lý đám sĩ phu phe phái với Lục Chấp thì càng lúc hai bên trong triều càng đối đầu quyết liệt, thế thăng bằng trước đó phụ hoàng từng cân đối sụp đổ chỉ sau một đêm, trước mắt ta vẫn chưa tìm ra cách giải quyết tốt nhất."

Lục Bình không nói gì, xoa bóp cho anh hồi lâu.

Cuối cùng cậu bỏ tay ra hỏi: "Ca, ta không dọn ra ngoài cung có được không?"

"Tại sao?" Lục Cảnh khá ngạc nhiên.

Lục Bình nói: "Dọn ra ngoài xong sau này muốn vào cung gặp hoàng huynh hoàng tẩu nữa thì lại phải đi một đoạn xa lắc. Với cả... tòa vương phủ to tướng không ai ở thì cũng phí, trùng hợp lần này ta đến cũng là để xin hoàng huynh cho phép một việc."

Lục Cảnh ngoái đầu hỏi cậu: "Việc gì thế?"

Lục Bình chần chừ: "...Ta muốn rời thành, đi các nơi cho biết."

Lục Cảnh im lặng giây lát rồi cười gật đầu: "Được. Đệ định đi đâu trước tiên?"

Gặp phải câu hỏi này, một bóng hình rõ nét lập tức hiện ra trong tâm trí đang lan man của Lục Bình. Cậu phát hiện ra nơi đầu tiên mình nghĩ đến chẳng phải Giang Nam mưa bụi nhàn hạ thư thái, cũng chẳng phải núi Cảnh Thất đã mê mẩn từ lâu, mà lại là phía tây bắc cuồn cuộn gió bụi.

Lục Bình buột miệng thốt lên: "Ta muốn lên phía bắc, xem xem mùa xuân ở thảo nguyên thế nào."

Yêu cầu của Lục Bình được phê chuẩn.

Song Lục Cảnh vẫn lo lắng thay an toàn của cậu, sợ cậu đi ngao du gặp chuyện gì bất trắc. Đúng lúc gần đây phủ Chiết xung có lô lương thảo mới vận chuyển lên Bắc cương tiếp tế Nghiêm Sầm đang chuẩn bị rời thành, thế là Lục Cảnh bảo Lục Bình đi theo, một mặt tranh thủ phủ binh che chở toàn diện cho mình, mặt khác cũng hi vọng Lục Bình hỗ trợ trông nom lương thảo, đảm bảo tránh mọi sơ suất.

Trước khi rời khỏi Khải An, Lục Bình làm nốt hai việc cuối cùng.

Việc đầu tiên là viết tấu sớ cho Lục Cảnh, đề cập một số quan điểm trước vấn đề tập ấm chức tước, nêu vài kiến nghị về tập tước giáng cấp, mong góp phần chia sẻ ưu phiền với anh; việc thứ hai là ghé phủ Trấn Bắc hầu thăm Đường Nhược Sơ, mang hai món tín vật gửi Nghiêm Sầm hộ bác.

Sau đó, Huệ vương điện hạ theo đội ngũ lương thảo xuất phát lên phía bắc.

Dọc đường từ Đồng Quan đến Ô Hải đi ngang qua rất nhiều châu huyện lớn nhỏ, mỗi lần dừng chân chỉnh đốn Lục Bình đều đích thân hỏi han tình hình tiêu hao lẫn bổ sung lương thảo, đối chiếu số liệu sổ sách với quan trưởng các châu huyện.

Quan huyện cười nói: "Huệ vương điện hạ, con số này đúng chứ ạ? Mời điện hạ tự tay kiểm tra."

Lục Bình làm việc cẩn trọng, kiểm tra từng xe lương thảo một xong xuôi mới gật đầu.

Khi đại quân lương thảo đến được Ô Hải thì vùng đồng bằng đã vào hè.

Cuối cùng Lục Bình cũng được chứng kiến thảo nguyên Bắc cương trong tưởng tượng, đồng hoang miên man cỏ dại trải dài vô tận, đồi núi trập trùng hàng dãy, sỏi đá lổn nhổn được nước suối róc rách chảy qua tắm mát. Lúc hạ trại chỉnh trang, Lục Bình bồn chồn leo lên sườn núi, trông xuống tất thảy những khung cảnh lọt vào tầm mắt, trời đất mênh mông mặc ta rong ruổi.

Cuối cùng, cậu đi theo người của doanh quân nhu vào lều chủ tướng của đại doanh Trấn Bắc.

Lều chính của Nghiêm Sầm lớn nhất, cậu được dẫn vào trong, trông thấy Nghiêm Nhận đã xa cách 2 năm đang đứng cạnh Nghiêm Sầm.

Gặp phải Lục Bình, ánh mắt Nghiêm Nhận có vẻ sửng sốt rõ rệt.

Tạm thời Lục Bình chưa thể quan sát kĩ Nghiêm Nhận, bởi Nghiêm Sầm đã phấn khởi mừng rỡ nói với cậu: "Lương thảo lần này đầy đủ 120 thạch, đối với bọn ta có thể gọi là như được thần tiên giúp đỡ, thần xin bái tạ bệ hạ và Huệ vương điện hạ!"

Lục Bình lễ phép đáp lời.

Trao đổi qua lại mấy câu xong cậu mới bảo Đạt Sinh đằng sau mình cầm chiếc tráp gỗ ra, nói: "Cái này là bác gái gửi gắm ta mang tới cho tướng quân, trong đó có một bộ áo mùa thu và một bức thư."

Nghiêm Sầm ngây ngẩn mãi lâu, nhận lấy chiếc tráp bằng hai tay, ôm thật chặt trong lòng mình.

Tranh thủ lúc này, Lục Bình mới có cơ hội ngắm nghía Nghiêm Nhận.

Gương mặt Nghiêm Nhận chưa thay đổi quá nhiều, chỉ loáng thoáng in thêm dấu vết mài giũa gió cát, cằm có ít râu vụn li ti. Đôi mắt cậu ta vẫn cứ sáng rực, lấp lóe nụ cười kín đáo mập mờ, ánh nhìn xoay chuyển đưa đẩy còn khiến người ta lầm tưởng có vẻ giảo hoạt lông bông lắm.

Nhịp tim từ tốn của Lục Bình đang có dấu hiệu tăng tốc vượt tầm kiểm soát, cậu ép mình đưa mắt về, chắp tay hành lễ với Nghiêm Nhận: "Tiểu hầu gia Nghiêm."

Nghiêm Nhận có vẻ ngần ngừ, giây lát sau mới cong khóe môi lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Bình: "Huệ vương điện hạ."

Rõ ràng ánh mắt Nghiêm Nhận có ý tứ khác. Lục Bình nghĩ.

Tự dưng cậu lại nhớ đến nụ hôn trong xe ngựa gần lúc chia xa của 2 năm về trước, bắt đầu nhộn nhạo bất an.

Màn đêm buông xuống, Nghiêm Sầm giữ Lục Bình lại ăn chung buổi tiệc tối đơn giản nhưng chu đáo.

Ăn tối xong, Lục Bình được thu xếp ở trong chiếc lều nỉ nằm gần lều chính. Binh sĩ chuẩn bị trà bơ mà cậu chẳng có lòng dạ ăn uống gì, hồi tưởng lại đôi mắt Nghiêm Nhận nhìn mình lúc ban ngày, ánh mắt ấy cứ lôi kéo cậu mãi, làm cậu chỉ muốn bước ra ngoài lều.

Cuối cùng cậu cũng phải rời giường xỏ giày, mặc thêm áo khoác, vén rèm đi ra.

Màn đêm bên ngoài đen đặc, dường như mùa hè chẳng hề chiếu cố tới Bắc cương, suốt từ sáng đến tối vẫn cứ se sắt lành lạnh y hệt ngày thu.

Lục Bình dạo bước một mình, bỗng bắt gặp mấy bóng người chồng chéo sâu trong đồng cỏ cách chỗ lều trại rất xa. Cậu hơi sờ sợ, quan sát hồi lâu thì thấy nhóm người di chuyển từ chỗ tối ra phía ngoài đèn đuốc chiếu sáng, dáng hình rõ rệt dần, là Nghiêm Nhận với mấy binh sĩ Trấn Bắc.

Mới hai tiếng đồng hồ chưa thấy mặt nhau thôi mà Nghiêm Nhận đã thay sang bộ quần áo khác còn đẹp hơn, vai khoác áo choàng lông, vụn râu ở cằm cũng đã cạo sạch bóng, trông người ngợm rạng ngời phấn chấn hẳn lên.

Lục Bình hỏi: "Mọi người đang làm gì thế?"

Mấy binh sĩ Trấn Bắc nhận lệnh lùi ra, Nghiêm Nhận trả lời cậu: "Bọn họ ăn uống no say xong rủ nhau ra ngoài ngắm sao, bị ta đuổi về."

Lục Bình ngẩng đầu, thấy đúng là có dải ngân hà mờ mờ đang vắt ngang bầu trời đêm, cậu nhẩm tính ngày, hình như sắp sửa đến Thất tịch thật, đêm mùa hè ngân hà sẽ hiện rõ nhất.

Nghiêm Nhận nói tiếp: "Ở đây vẫn bình thường thôi, phải lên núi ngắm mới gọi là đẹp. Nếu điện hạ muốn xem thì ta dẫn điện hạ đi nhé?"

Lục Bình gật đầu.

Đằng trước tối om om, chi có tiếng gió hun hút ập thẳng tới cùng tiếng loạt soạt của cỏ dại cho Lục Bình biết khung cảnh quanh đây trống trải mênh mang. Nghiêm Nhận đi đầu dẫn đường, Lục Bình theo sát phía sau, lần lượt nối nhau mà chẳng ai nói gì.

Tự dưng Lục Bình nhớ lại hôm chia ly năm ấy, hai người cũng bước đi một trước một sau giữa khoảnh rừng bách phường Khúc Trì của thành Khải An như thế, giẫm lên lá hoàng bách dưới chân, tiến về phía chiếc xe ngựa xa xa.

Nhưng lúc đó còn có đèn lồng soi sáng chứ giờ thì không, Lục Bình cảm giác cỏ dại dưới đất xuyên qua cả giày tất chọc vào mắt cá ngưa ngứa, cậu lên tiếng bảo: "Nghiêm Nhận, đằng trước tối quá, hay là... hay thôi đừng đi nữa?"

Thân hình Nghiêm Nhận chỉ giảm tốc giây lát, vẫn cứ tiến tiếp về phía trước.

Lục Bình lại càng sợ, cậu nôn nóng gọi: "Nghiêm Nhận, ta muốn quay về."

Nghe vậy Nghiêm Nhận dừng chân, xoay người duỗi một tay về phía cậu bảo: "Nắm lấy, không ngã được đâu."

"..."

Lục Bình đấu tranh nội tâm mất một chốc, xong vẫn níu một góc tay áo của Nghiêm Nhận bước lên, thu hẹp khoảng cách với cậu ta. Tay áo Nghiêm Nhận khá to bản, tha hồ đầy chỗ để túm, cậu ta nhấc chân vượt qua một khóm cỏ khá cao song Lục Bình lại bị vấp, mất thăng bằng loạng choạng một cái.

Nghiêm Nhận lập tức trở tay cầm lấy tay Lục Bình, không hề thả ra.

Trái tim Lục Bình bỗng dưng hẫng mất một nhịp.

Tay áo đang cầm đã biến mất tăm hơi, thay vào đó là một bàn tay rộng lớn nắm chặt, linh hoạt luồn vào giữa những kẽ ngón tay cậu, đan tay với cậu.

Gió xung quanh lạnh toát mà lòng bàn tay thì ấm sực.

Lục Bình ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy được phần gáy Nghiêm Nhận.

Nghiêm Nhận vẫn nắm chặt tay cậu như thế, bước tiếp về phía sâu giữa đồng hoang.

Sau cùng cũng lên được một đỉnh đồi rộng rãi, Nghiêm Nhận dừng chân ra hiệu cho cậu trông lên sao giăng đầy trời. Lục Bình ngửa đầu quan sát, thấy các cụm sao và tầng mây tụ hội biến thành dải ngân hà rực rỡ uốn lượn ngay chính giữa màn đêm, nối dài tới tận chân trời, mãi cho đến khi chìm vào mảng rừng cây sát bên dãy núi.

Màu dải ngân hà ở đây rõ rệt hơn ở Khải An nhiều.

Nghiêm Nhận cởi áo choàng trải ra đất đủ chỗ cho hai người, cậu ta bảo Lục Bình ngồi xuống, mình cũng ngồi vào cạnh.

Lục Bình ngắm nhìn thật lâu, tê mỏi hết cả cổ, đành phải cúi mặt xuống lại.

Nghiêm Nhận hỏi: "Điện hạ đến Bắc cương xong có gì chưa quen, còn bất tiện không?"

Lục Bình nghĩ ngợi, đáp thật thà: "Ăn nhiều thịt lắm, nhưng hơi ít rau, với cả... sữa ngựa khó uống quá, các loại sữa khác cũng khá là..."

Nghiêm Nhận bật cười: "Giờ thì mở mang rồi chứ? Những thứ mọi người đều ăn khắp cả gầm trời, chắc chỉ ở Khải An mới ngon nhất thôi." Cậu ta nói tiếp, "Đừng uống sữa nữa, mai ta bảo người pha ít trà nóng cho ngươi."

Lục Bình đoán hẳn là hồi mới đến Bắc cương Nghiêm Nhận cũng lạ lẫm đủ các thứ, rồi nhớ tới điều kiện gian khổ ở đây lẫn bao tin chiến sự lớn nhỏ, lo lắng hỏi: "Nghiêm Nhận, chiến sự ở Bắc cương nguy hiểm lắm đúng không? Vừa nãy ta thấy binh sĩ nói là giai đoạn trước thiếu hụt lương thảo, bác trai còn suýt bị bao vậy, sau ấy mới may mắn thoát thân."

Nghiêm Nhận nói: "Đừng lo, bọn ta ghê gớm lắm đấy, không dễ chết đâu."

Lục Bình giữ im lặng, song một ý tưởng khác thường chợt dâng trào trong lòng cậu, rục rịch sắp bật ra.

Trùng hợp Nghiêm Nhận hỏi: "Đưa lương thảo đến nơi rồi, tiếp theo đây điện hạ định đi đâu? Ta giới thiệu cho ngươi mấy chỗ nhé, từ Ô Hải ngươi đi theo phía đông nam sang đất Yến..."

"Ta muốn ở lại." Lục Bình đáp ngay không cả suy nghĩ.

Nghiêm Nhận có vẻ sững sờ: "Tại sao?"

Lục Bình không biết phải trả lời sao nữa.

Tuy cậu không quen ăn đồ ở đây nhưng chẳng hiểu sao, hình như là vì có mặt Nghiêm Nhận, cậu cứ muốn dừng chân lại Bắc cương thôi, không muốn quay xuống phía nam nữa. Cuộc sống ngao du nhàn tản ngày xưa mong mỏi trong bụng giờ chẳng vội vàng mấy, ở lại Bắc cương, kể cả không phải ngày nào cũng gặp được Nghiêm Nhận, nhưng chỉ cần mỗi buổi hoàng hôn được thấy Nghiêm Nhận quay về doanh trại, bảo với mình cậu ấy bình an, là đã đủ lắm rồi.

Nghiêm Nhận giải thích với cậu: "Ngươi đừng tưởng giờ trông Bắc cương có vẻ đẹp đẽ, thực ra tầm 3 tháng nữa là vào thu, tuyết rơi, còn lạnh hơn ngươi nghĩ nữa, gió quét qua mặt rát như dao ấy, gặp phải ai da thịt mềm mại đảm bảo sẽ nẻ nứt ra cho xem."

Lục Bình cảm giác những thứ cậu ta nói đều nằm trong tầm chịu đựng được. Cậu bảo: "Hiện giờ bên mình đang rơi vào thế hạ phong trên chiến trường, ta tự biết không giúp ích được gì nhưng vẫn muốn ở lại với quân Trấn Bắc, với hầu gia đại nhân..."

Tốc độ nói của cậu chậm hẳn lại.

"Với ta?" Song Nghiêm Nhận nối vào ngay.

Lục Bình vội lắc đầu: "Làm gì có."

"Không lo cho ta à?" Nghiêm Nhận vẫn hỏi.

"Không lo." Lục Bình dối lòng đáp.

Nhưng càng lúc tim cậu đập càng nhanh.

Cậu nghe thấy Nghiêm Nhận thở dài một hơi thõng thượt.

Dự cảm chẳng lành nảy ra trong bụng, quả nhiên Lục Bình lại nghe thấy cái giọng nhởn nhơ nhẹ tênh của Nghiêm Nhận vang tiếp bên tai: "Sao điện hạ ở Khải An hai năm mà lại thành ra bạc bẽo thế này?"

Câu nói khiến Lục Bình bắt đầu cảnh giác.

Y như rằng, Nghiêm Nhận thong dong tiếp: "Hồi trước nào là lo lắng cho ta, nào là dặn ta cẩn thận mọi việc, rồi còn tặng ta hoa giấy, còn bảo ta thơm ngươi..."

"Ngươi đừng có nói nữa!" Lục Bình cuống quít đứng bật dậy cắt ngang.

Cậu bất chấp đầu óc lẫn tầm mắt choáng váng đảo điên, bỏ lại đúng một câu: "Ta đi về đây!"

"Từ từ đã." Nghiêm Nhận chộp lấy cổ tay cậu.

Nghiêm Nhận cũng đã đứng lên cạnh cậu từ bao giờ chẳng hay, túm chặt lấy tay cậu giữ chắc không cho cậu đi, rồi vòng ra trước mặt cậu kêu "Chậc" một tiếng.

Lục Bình nhìn đối phương, không chắc cậu ta định làm gì.

Nghiêm Nhận nói: "Ta muốn làm một việc rất nổi loạn sai trái."

"...Gì cơ?"

Lục Bình còn chưa phản xạ kịp mà gương mặt Nghiêm Nhận trước mắt đã áp sát lại gần, có thứ gì ấm áp như đám mây đắp lên gò má lạnh băng của cậu rồi tách ra ngay sau đó, hoàn toàn chẳng đề phòng nổi.

"Ngươi..."

Gió bỗng quất mạnh, vạt áo bay thốc, Lục Bình đang lớ ngớ thì đã bị đè gáy lại kéo vào lòng Nghiêm Nhận. Tới Bắc cương mấy hôm, thời tiết khô nóng khiến cậu cứ cảm giác mặt mình thô ráp hẳn, song giờ hơi thở nóng rực cùng nụ hôn ẩm ướt từ Nghiêm Nhận cọ vào làm làn da ướt mềm đi.

Đầu óc Lục Bình đã rối bời nhão nhoẹt, cậu đẩy Nghiêm Nhận ra theo bản năng, hốt hoảng nghiêng mặt đi mà trùng hợp môi lại lướt qua đúng khóe môi Nghiêm Nhận. Cậu rùng cả mình, ngừng thở mất một nhịp.

Nghiêm Nhận thả cậu ra.

Lục Bình khó nhọc lên tiếng: "Ngươi..."

Có vẻ Nghiêm Nhận cũng không ngờ tự dưng lại tình cờ hôn môi, cậu ta ngẩn người hồi lâu, rồi tiếng cười đắc ý xấu xa mới trôi theo gió đêm rót vào tai Lục Bình: "...Còn mềm hơn lần trước nữa!"

Lục Bình ngớ ra, tức tối kêu: "Lần này ta có bảo ngươi thơm đâu!"

Lần trước là lần trước! Lần trước cậu bảo Nghiêm Nhận thơm cậu, Nghiêm Nhận lỡ hôn thì cũng thôi! Lần này cậu chưa nói gì hết! Sao Nghiêm Nhận dám được nước lấn tới thế!

Cậu bực mình quá lắm, quay người đi xuống núi.

Đường mòn trước mắt cứ như vực sâu nhưng cậu lại đang nóng máu hơn bất kì lúc nào khác, cắn chặt răng chạy xuống triền dốc.

Tiếng Nghiêm Nhận vang lên sau lưng: "Sau ngươi nhớ được đường về nào?"

Lục Bình không đáp. Cậu trông xuống chỗ doanh trại lập lòe đốm lửa rải rác dưới núi đằng trước, phỏng đoán cứ đi theo hướng này xuống thì chắc không nhầm được đâu. Nhưng cậu vẫn hơi sờ sợ, lo nhỡ đạp nhầm vào đâu hụt chân ngã mất.

Nghiêm Nhận nhanh chóng bắt kịp cậu, hỏi: "Ngươi không sợ nữa à?"

Lục Bình nghiêng đầu làm lơ.

Nghiêm Nhận đã khoác áo ngoài vào, vượt lên đi đằng trước Lục Bình mở đường cho cậu.

Cả hai đều không nói gì nữa, lại ngậm miệng im ắng suốt dọc đường. Lục Bình quệt bớt những hơi ấm còn vương nơi gò má khóe môi đi, nghĩ bụng sao Nghiêm Nhận lại đi hôn má cậu, chỉ trêu cậu thôi hay là thích cậu thật? Cậu mong Nghiêm Nhận đừng có nói gì, xong lại sợ đi hết chặng mà đối phương vẫn chẳng chịu lên tiếng, hại cậu tối nay mất ngủ lần nữa.

Lặn lội mãi lâu mới xuống đến chỗ bằng phẳng rộng rãi, Nghiêm Nhận giảm tốc độ, ngoái lại gọi cậu: "Điện hạ."

Lục Bình "Ừm" một tiếng.

Nghiêm Nhận nói: "Hồi trước cha ta từng bắt gặp bông hoa giấy của ngươi, hỏi là con gái nhà nào tặng đấy. Mai ta sẽ sang nói ngay với ông ấy đó là hoa tự tay điện hạ làm."

"Đừng mà!" Lục Bình buột miệng thốt lên.

Nghiêm Nhận cười nói: "Không phải điện hạ thích ta à?"

Lục Bình nói: "Ta chưa từng nói thích ngươi nhé."

Có lẽ tại đang nói dối, hoặc cũng có thể do hứng gió quá lâu, gương mặt Lục Bình bắt đầu nóng dần lên.

Song Nghiêm Nhận đáp: "Nhưng ta nghe thấy rồi mà."

Gì cơ?

Cậu đã nói bao giờ đâu, làm sao mà nghe được? Lục Bình hỏi theo phản xạ: "Ngươi nghe thấy ở đâu cơ?"

Nghe vậy Nghiêm Nhận điềm tĩnh chắp hai tay sau lưng bước tới chỗ Lục Bình, cúi người lại gần lồng ng.ực cậu lắng tai nghe. Động tác khiến cả hai đều buộc phải nấn ná bước chân.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Lục Bình nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.

Cậu thẹn quá thành giận, vỗ một phát vào gáy Nghiêm Nhận.

"Hahahaha...."

Nghiêm Nhận vốn đang nín nhịn lập tức quay sang phá ra cười, cậu ta bỏ chạy ra xa mấy bước rồi quay đầu trông Lục Bình, nụ cười đắc ý cuốn theo cơn gió, phóng khoáng hớn hở.

Lục Bình cũng không kìm được bật cười khẽ.

Những cơn gió lẫm liệt dưới đồng hoang cứ thổi lên đến đây là lại hóa thành ấm áp chỉ trong nháy mắt, lượn lờ chảy trôi qua giữa hai người.
 
Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu
Chương 82: Ngoại truyện 4: Ngoại truyện: Dăm ba chuyện Phó Hứa (Góc nhìn La Y)



1

Sở dĩ La Y quen biết Hứa Nham là vì cả hai từng cùng ở phường Vụ Bản.

Cậu cử nhân theo học Quốc tử giám này ở trong một căn nhà nhỏ thuộc phường Vụ Bản, căn nhà thấp bé thôi nhưng rất sạch sẽ, nằm chếch ngay phía sau nhà La Y. Cứ mỗi đêm khuya chuẩn bị đi ngủ, cô nhoài bên cửa sổ trông ra phía đó đều sẽ thấy nhà Hứa Nham vẫn đang sáng ánh đèn dầu.

Cậu Hứa Nham đấy đang đọc sách, cô nghĩ.

Nhưng hồi đó cả hai không thân thiết gì.

Có một lần tối muộn, La Y đang định ra chợ đêm mở sạp hàng, đi ra ngõ lại gặp phải gã say rượu tấn công quấy rối. Sức cô rất khỏe song vẫn không địch nổi đàn ông to béo thô bạo, đang lúc tuyệt vọng thì đột nhiên có cây gậy gỗ đập thật mạnh vào gã đàn ông.

Gã này ngã gục ngay trước mắt cô, Hứa Nham cầm gậy gỗ trong tay đứng đó.

Cậu ta thở d.ốc nhè nhẹ, có vẻ đã phải dồn hết tất cả sức lực. Cậu ta nhìn La Y, biểu cảm nhạt nhòa: "Sau này đừng ra đường buổi đêm nữa."

La Y quyết định học võ.

Những khi rảnh rỗi, cô sẽ thử cầm một cây gậy thật dài giả làm thương hoặc kiếm, vung vẩy múa may trong sân, luyện tập cũng ra dáng phết.

Từ đó trở đi, không còn gã say nào dám chặn đường cô giữa khuya nữa.

2

Một người La Y chưa từng gặp bao giờ ghé nhà Hứa Nham.

Không rõ người này là con cháu vương công quý tộc nào, trông rất cao ráo, đeo ngọc bội leng keeng khắp người, đi lại thoan thoắt như một cơn gió bao bọc trong hào quang rực rỡ chói lóa.

Anh ta rất nhiệt tình, mỗi lần ghé sang đều mừng rỡ vui vẻ, còn mang theo đủ loại thịt thà, hoa quả, sách vở, bút giấy mực nghiên rồi những thứ đồ chơi nho nhỏ hay ho.

Anh ta đến tìm gặp Hứa Nham nhưng Hứa Nham luôn không được thân thiện lắm với vị khách không mời mà đến này, thoái thác mãi rồi chỉ nhận mỗi sách và đồ văn phòng phẩm, các thứ khác đều từ chối hết.

Quý công tử rất hụt hẫng, vì không mang về được nên bèn tặng hết đồ đạc cho hàng xóm láng giềng chung quanh. Chính vậy nên mọi người đều rất chào đón anh ta.

3

Sau ấy, La Y còn từng trông thấy quý công tử và Hứa Nham đi chung với nhau ngoài phố chợ.

Cô nghe thấy đầy tớ đằng sau gọi anh ta là "nhị công tử", người ngoài thì xôn xao bàn tán vế anh ta là "nhị lang nhà họ Phó", mới biết chắc hẳn cậu nam nhi áo gấm đây có họ hàng gì với hoàng hậu nương nương đương triều.

Bóng lưng Hứa Nham vẫn gầy gò hệt như mọi khi, song công tử nhà họ Phó bước đi nhanh nhẹn, có vẻ tâm trạng rất tốt, cứ nghiêng đầu sang nói gì đó với Hứa Nham, miệng thao thao bất tuyệt chưa thôi một khắc nào.

Đúng lúc ra đến đoạn đầu phố phồn hoa nô nức nhất, ngựa xe như nước áo quần như nêm, có kẻ kéo xe đi ngang la lối xô đẩy, va phải hẳn mấy người. Nhị công tử Phó lập tức kéo lấy cánh tay Hứa Nham vào trong cùng lối đi để che chắn, nhưng để giữ khoảng cách lịch sự anh ta không áp sát vào Hứa Nham mà đứng tách ra một khoảng.

Xe đẩy quệt qua cứa vào cánh tay anh ta, chính mắt La Y chứng kiến.

Lúc này đầy tớ ở sau chạy theo định kiểm tra vết thương cho nhị công tử. Song nhị công tử đánh mắt ra lệnh, ý bảo bọn họ đừng làm ầm lên.

Bước chân Hứa Nham khựng lại, cậu ta hỏi: "Sao thế? Bị đâm phải à?"

La Y trông thấy nhị công tử Phó toét miệng cười toe.

"Có đâu, ta hơi bị đỉnh, vậy mà cũng tránh được!" Anh ta nói.

4

Mùa đông năm Chính Chí thứ 9, trận tuyết đầu tiên của thành Khải An đổ xuống trong đêm, nó ghé đến rõ muộn màng mà xơ xác.

Khi đó, La Y vừa mới trở thành hộ vệ thiếp thân của Hứa Nham.

Hứa Nham đi ra khỏi lầu rượu ở phố Vĩnh Hưng, La Y đưa áo choàng cho cậu ta, báo với cậu ta là Tống Tư Nguyên đã rời thành an toàn, lên đường xuôi nam.

Sắc mặt Hứa Nham thoáng đỏ gay, chắc là tại uống rượu. Cậu ta gật đầu, chui vào xe ngựa rồi gọi: "Đi, đi tìm Lý Văn Nghiệp."

Suốt dọc đường La Y cứ nghĩ mãi, càng nghĩ càng khó hiểu.

Phố vắng bóng người, cô tìm cơ hội hỏi vọng vào trong xe ngựa: "Sao đại nhân phải cứu Phó Dật? Ngài cứ chắc chắn Lý Văn Nghiệp sẽ xin cứu trợ từ doanh Sóc Phương thế ư? Nếu đêm nay không ai đi cầu cứu doanh Sóc Phương thì việc này chẳng liên can gì đến mình nữa. Nhưng một khi Phó Dật vào cung, bất luận trong cung ai thắng thì mình đều sẽ dính dấp liên lụy cả."

Người trong xe không trả lời.

"...Liệu đại nhân đã nghĩ đến chưa, nếu Phó Dật không thành công là mình sẽ bị Ngô vương tính sổ đấy." La Y nói tiếp.

Lát sau, cô nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ bên trong.

Hứa Nham thấp giọng đáp: "Có rất nhiều việc, lâu nay đều không bóc tách rõ được đâu."

5

Cũng là một đêm rét hoang vu như thế, màn mưa đầu thu hắt ướt vó ngựa, xe tròng trành chao đảo khủng khiếp.

"Phó Dật?"

La Y nghe thấy tiếng gọi, hóa ra Hứa Nham tỉnh dậy rồi.

Cô vén rèm lên: "Đại nhân."

Không rõ vì sao, cô cảm giác khoảnh khắc trông thấy cô, có sự hụt hẫng thoáng vụt qua mắt Hứa Nham, chắc là bởi "Phó Dật" mà cậu ta gọi không còn ở cạnh nữa. Hứa Nham hỏi: "Mình thoát được ra ngoài rồi à?"

"Đúng rồi."

Hứa Nham im lặng giây lát rồi nói: "Cô có mệt không? Nếu mệt thì vào đây nghỉ đi, để ta ra đánh xe cho."

La Y đáp: "Ta không mệt. Chắc không cần gấp gáp thế đâu, hiện giờ là an toàn rồi."

Hứa Nham lắc đầu: "Phó Dật chỉ nói sẽ bỏ qua cho mình lần này chứ chưa nói sẽ tha tiếp lần sau." Cậu ta nói, "Nếu bị đuổi kịp lần thứ hai, cậu ta sẽ không nể tình nữa đâu."

Vậy nên phải xuống phía nam, cả đời không về lại Khải An nữa.

6

Mới nửa năm trôi qua, La Y với Hứa Nham đã bị ép quay trở lại Khải An.

La Y bị nhốt trong một tòa nhà ở ngoại ô kinh thành, nghe nói tòa nhà này là của Phó Dật, nằm ngay gần doanh Sóc Phương. Cô với Hứa Nham chỉ cách nhau đúng một khoảnh sân, các binh sĩ Sóc Phương trông nom không cho phép cô với Hứa Nham gặp nhau.

Cô biết Phó Dật đang đề phòng cô, đề phòng cô dẫn Hứa Nham bỏ chạy lần nữa.

Nhưng cô khắc có cách.

Một hôm, cô tranh thủ buổi đêm người hầu ở ngoài không đông lắm, lén lút khom mình lẻn vào sân viện sát cạnh, song lại nghe thấy tiếng Phó Dật.

"Hồi trước ngươi bảo Lương Hãn Tùng muốn chứng thực tội danh tạo phản cho Nghiêm Nhận, quả nhiên là đúng."

La Y thảng thốt —— cô thấy bảo Phó Dật không thường đến đây, mỗi lần ghé cũng chỉ xác nhận xem Hứa Nham có chạy trốn không rồi sẽ nhanh chóng ra về cơ mà.

Lần này hai người họ lại còn trò chuyện hẳn hoi. La Y nấp sau tường nghe trộm, thấy Hứa Nham với Phó Dật bình thản thảo luận vụ việc Nghiêm Nhận, xong xuôi thì Phó Dật gọi tì nữ trông chừng Hứa Nham vào để hỏi:

"Đợt vừa rồi cậu ta có thử bỏ trốn buổi đêm không?"

Tì nữ đáp: "Không hề ạ."

Hứa Nham nói thêm tỉnh bơ: "Thống lĩnh Phó muốn biết liệu ta có trù mưu gì không, thì ngủ lại đây một đêm là hiểu ngay mà?"

"..."

Phó Dật nói: "Ngươi lại muốn bảo ta thả ngươi đi chứ gì?"

Sau một lát im lìm, giọng Hứa Nham mới vang lên: "Ta không đi được. Ngươi cũng biết mà, ngoài người của ngươi ra còn có tai mắt bên Nghiêm Nhận giăng đầy trong phạm vi 1 dặm quanh cửa. Hắn không tin ngươi."

Phó Dật cười khẩy một tiếng: "Chẳng sao cả. Tự ta chuốc lấy."

Tiếp đó là tiếng bước chân không hề vững vàng dần dà đi xa, Phó Dật đã về.

La Y quyết định không sang tìm Hứa Nham nữa.

7

Huyện Khoáng Sơn cằn cỗi hẻo lánh, tội phạm hoành hành, bách tính cực khổ.

La Y xuất thân bình dân còn thấy khó lòng chịu đựng nổi điều kiện ở đây, ấy vậy mà Hứa Nham thích nghi cực tốt, nhậm chức vỏn vẹn một năm, vận dụng cả biện pháp mềm rắn, vừa gần gũi vừa thị uy, cuộc sống người dân Khoáng Sơn đã có chuyển biến rõ rệt.

1 năm sau, Hứa Nham gửi quận thú xin phê duyệt bàn học và sách vở cho trường tư thục, một loạt đồ đạc cần thiết nhanh chóng được vận chuyển vào Khoáng Sơn, thấy bảo là vật tư buôn bán chính ngạch giữa Thượng Lạc và Hoa Châu.

La Y phụ trách kiểm đếm số lượng, nhưng rồi cô bắt gặp một người cực kì quen thuộc giữa nhóm quan võ đến từ Hoa Châu, ấy là Phó Dật.

Khó lòng nói rõ là ngoại hình Phó Dật có thay đổi gì không, anh ta vẫn cao ngất tuấn tú, phong thái xuất chúng, đi đứng bình thường thôi mà dường như xung quanh toát ra vẻ phấn chấn sáng ngời, song chỗ ngọc bội vòng vèo trên người đã biến mất, thiếu nét giàu sang mà lại chững chạc hơn hẳn.

Phó Dật cũng nhìn thấy cô, gật đầu cười với cô.

La Y do dự bước tới gần: "...Tham quân Phó."

Phó Dật cười cười: "Giờ ta thăng lên làm tư mã rồi."

Có lẽ nhờ sự thanh lọc của thời gian, hoặc do hai bên đều đang ở nơi đất lạ tha hương, việc qua cảnh đổi, mâu thuẫn ngày xưa chẳng còn nặng nề mấy nữa.

La Y hỏi: "Sao tư mã Phó lại đến phải đến tận đây làm lụng?"

Phó Dật bảo: "Không phải tự ta muốn đi đâu mà tại vừa khéo mới thăng chức, không thì việc này cũng chẳng đến lượt ta."

Chờ kiểm đếm các thứ xong xuôi, La Y nghĩ ngợi rồi chủ động nói thêm: "Đằng nào cũng tới rồi, hay là tư mã Phó gặp đại nhân nhà ta một lát?"

Tốt xấu gì cũng từng quen thân.

Nào ngờ ánh mắt Phó Dật lộ ra vẻ ngần ngừ, rồi sau anh ta lắc đầu: "Không cần đâu."

Tối hôm ấy La Y quay về phủ Hứa Nham, kể với Hứa Nham việc Phó Dật đến Khoáng Sơn.

Đám ếch trong ao đầm cứ kêu oàm oạp chẳng dứt giữa đêm hè, cùng lúc đó, góc tường vườn hoa cũng có tiếng động khe khẽ không dễ phát hiện.

La Y lập tức cầm dao tiến lên: "Ai?!"

Cô đuổi theo, thấy một bóng người trớ trêu lật đật xuất hiện dưới tán cây ngọc lan nằm sát bờ tường. Có làn gió thổi qua, mùi thơm nồng nàn của ngọc lan xộc vào mũi, một cánh hoa buông rơi đáp lên vai Phó Dật.

"Đi, đi nhầm chỗ mất rồi." Nét mặt Phó Dật phải gọi là gượng gạo lồ lộ.

Dứt lời anh ta xoay người định trèo tường theo lối cũ trở về, mỗi tội nhấc tay nhấc chân cùng bên, bộ dạng tương đối lếch thếch.

La Y ngoái đầu, thấy Hứa Nham đứng trong mái hiên đang thảng thốt nhìn theo bóng lưng kia.

Phó Dật ở góc tường khựng mất giây lát, rồi lại quay đầu vào, cười với Hứa Nham: "Thôi vậy, đằng nào cũng lỡ đi nhầm rồi, tiện thể xin Hứa đại nhân chén rượu đi."

La Y tiếp tục ngoái đầu, thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Hứa Nham đã tan bớt, thay vào đó là nụ cười thấp thoáng.

8

Sau ấy, thỉnh thoảng Phó Dật sẽ từ Hoa Châu ghé sang Thượng Lạc, đi đi về về giữa hai nơi.

Có khi vì chuyện công có khi lại vì chuyện riêng, anh ta sẽ luôn nán lại hai ba hôm mới về. Mỗi lần anh ta quay về, La Y lại biết ngay chắc chắn rồi sẽ có lần sau ghé tiếp nữa.

Nhưng La Y rất hiếm thấy hai người trò chuyện gì, thứ nhất là thường chỉ khi ở một mình hai người họ mới âm thầm trao đổi, thứ hai, La Y đang quen một tiên sinh dạy học ở Khoáng Sơn, sắp sửa lập gia đình.

Đôi khi quay lại thăm phủ Hứa Nham, cô cũng may mắn tham gia vào với đề tài của họ.

Phó Dật nói: "Hiện giờ Khoáng Sơn ngày một cải thiện, có khi sau này ngươi còn được thăng chức điều chuyển về Khải An nữa đấy."

Hứa Nham nói: "...Ta không muốn về Khải An."

Phó Dật ngớ ra rõ rệt, La Y cũng ngơ ngác mất giây lát, há miệng: "Thế sao mà..."

"Quê ta ở Hoa Đình, nếu tương lai có cơ hội thì ta mong bệ hạ sẽ cho phép ta về Giang Đông hơn." Hứa Nham điềm tĩnh nói.

Dường như cậu ta chẳng thấy mình thuộc về Khải An, cũng hiểu Khoáng Sơn sẽ không phải nơi dừng chân sau cuối, nhưng Hứa Nham một lòng thương nhớ vùng Giang Đông đến thế, bỗng dưng La Y thấy buồn rười rượi.

Dẫu sao cũng đã là chủ tớ theo nhau suốt bao lâu nay, cô lập gia đình ở Khoáng Sơn, nếu Hứa Nham đến Giang Đông thì cách xa trời nam biển bắc, khó lòng gặp lại lần nữa.

Phó Dật cũng im lặng mãi lâu. La Y nghĩ, chắc là cảm xúc của họ cũng như nhau.

Mục đích của Hứa Nham rất rõ ràng, thành ra cậu ta lại hơi dứt khoát với người bên cạnh.

9

Rất nhiều năm sau, cuối cùng La Y cũng gặp lại Hứa Nham lần nữa ở Hoa Đình.

Nữ hoàng kế vị, trời yên biển lặng, ngay đến thái thượng hoàng cũng đã buông tay triều chính đi ngao du tứ hải với hầu gia Trấn Bắc. Mọi người đều ngày một nhàn hạ, đúng dịp vừa qua khoa cử, trường lớp rảnh rỗi, La Y đưa chồng với con gái đi dọc Trường Giang về phía đông, tới Giáp Châu bèn ghé vào gặp Hứa Nham.

Hiện giờ Hứa Nham đang là tri châu Giáp Châu, nơi đây tấp nập hơn hẳn Thượng Lạc, đường thủy đường bộ đan xen ngang dọc, người họp chợ chen đầy trên cầu đá vòm. Đang đi tới phủ Hứa Nham thì gặp đúng mưa nhỏ, từ đằng xa, La Y trông thấy xe ngựa nhà họ Hứa dừng lại trước cổng chính, một người bước xuống.

Vạt áo sượt qua viền xe mà người này chẳng hề bận tâm, chỉ mở ô quay lại rồi duỗi tay về phía khoang xe ngựa giữa mưa, đỡ Hứa Nham xuống xe.

"Quốc cữu gia?!" Cô ngạc nhiên buột miệng thốt lên.

Người xuống xe mở ô trước ấy chính là Phó Dật.

Trông thấy La Y, đầu tiên Phó Dật rất bất ngờ, sau ấy bất đắc dĩ cười bảo: "Nói nhỏ thôi, quốc cữu gia gì chứ..."

Tân hoàng vừa mới lên ngôi là cháu gái đằng ngoại của Phó Dật, thái hậu thả rèm chấp chính là chị cả dòng chính của Phó Dật, gọi "quốc cữu gia" rất hợp tình hợp lý nhưng Phó Dật lại rất gượng gạo trước cách xưng hô này.

Hứa Nham dẫn mọi người vào nhà, La Y nghe Phó Dật giải thích: "Gia huynh đã về Khải An tiếp nhận lại Cấm quân, huynh ấy mới là quốc cữu, ta chỉ là một quận úy ở Giáp Châu thôi."

"Thế hai người..." La Y trông hai người đang đi song song với mình, không dám hỏi thành lời thắc mắc trong bụng.

Rồi cô nghĩ, kể cả có hỏi thì thực ra cũng biết thừa đáp án rồi ấy mà.

Bởi vì cô trông thấy Hứa Nham đẩy cán ô sang, tránh cho vai trái của Phó Dật dính mưa, còn Phó Dật thì cười cười cầm ô xáp lại gần cậu ta hơn nữa. Gió nhẹ mưa phùn đang rả rích đổ xuống ấy mang sự dịu dàng đặc trưng chỉ có ở Giang Đông cuối xuân.
 
Back
Top Bottom