Trước khi trở về, Lộ Hành Chu thong thả đi dạo quanh khu Thành phố Điện ảnh, chủ yếu để tìm hiểu sơ về giá cả dịch vụ biểu diễn tập thể và cách sinh hoạt của người trong ngành tại đây.Nhưng tất nhiên, trước khi nghiên cứu bất cứ điều gì, cậu nhất định phải ăn một bữa thật ngon đã rồi mới tính tiếp.
Người ta vẫn nói, muốn làm được việc lớn thì trước hết phải lấp đầy cái bụng cái đã.
Bây giờ cậu rất muốn ăn lẩu.
Trước khi hồi phục trí nhớ, vì cảm giác bất an trong lòng, Lộ Hành Chu vẫn luôn sống thận trọng, dè dặt.
Giờ nghĩ lại, cậu mới nhận ra hình như cậu chẳng có nổi một người bạn thật sự.Năm nay, cậu đang là học sinh trung học năm hai.
Thành tích học tập không quá nổi bật, cũng chẳng đến nỗi kém cỏi.
Ở trường, cậu là kiểu người sống hướng nội, trầm mặc, gần như tàng hình trong tập thể.
Với bạn học, cậu luôn giữ một khoảng cách vừa phải, không thân, cũng chẳng quá xa cách.Lộ Hành Chu hiểu rất rõ, đây là một cơ chế tự bảo vệ do ảnh hưởng từ chấn thương ký ức.
Nhưng cậu lại rất hài lòng với mối quan hệ kiểu này.
Và cậu cũng không hề có ý định quay lại trường học.
Cậu còn chưa quyết định có thi đại học hay không, nhưng nghĩ đến chuyện phải tiếp tục đến lớp thì thật sự, không muốn một chút nào hết.Ngay cả khi đã khôi phục ký ức từ kiếp trước, trạng thái tinh thần và thể chất hiện tại của Lộ Hành Chu vẫn không thay đổi.
Cậu không phải cảm thấy việc đi học là không tốt chỉ là thật lòng mà nói, cậu không muốn đi học.Mình từng tuổi này rồi mà còn phải đến trường học lại từ đầu á? ...À mà đúng, hiện tại mình mới 16 tuổi thôi.
Hic~Về học tập thì dù kiếp trước cậu không phải học sinh giỏi nhất năm cuối cấp ba, nhưng thực lực vẫn đủ để tự tin thi đại học.
Năm đó, cậu thậm chí còn lấy được chứng chỉ giáo viên, từng đứng lớp dạy học ở một vài trường đại học đàng hoàng.Mà tại sao không đi học?
Đương nhiên là vì còn bận ngồi hóng drama chứ sao.
Ai có thời gian học hành nghiêm túc trong khi ngoài kia chuyện hay chất đầy từng ngày?Thế nên, Lộ Hành Chu bắt đầu suy tính con đường "hợp pháp" để khỏi phải đi học mà vẫn có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.Ở thế giới này, chỉ cần có lời giới thiệu, cậu sẽ được đặc cách thi đại học mà không cần phải ngồi mài mông trong lớp.
Lời giới thiệu ở đây khác đôi chút so với thế giới trước, nhưng bản chất thì vẫn giống nhau: Có thể đến từ giải thưởng trong các cuộc thi, hoặc những đóng góp nổi bật, hay thân phận con cháu anh hùng liệt sĩ.Nhắc đến con cháu anh hùng liệt sĩ, không thể không nhắc tới anh ba của cậu.
Anh ấy không giống mấy ông anh bình thường khác bởi vì anh ba chính là tiểu boss cuối cùng trong tiểu thuyết Long Ngạo Thiên.Ở thế giới trước, thân phận đặc biệt này chỉ là một cái cớ để tiến cử, nhưng ở thế giới này thì người ta có thể trực tiếp lựa chọn đặc cách, mà lý do thì tất nhiên là vì nam chính phải có đặc quyền rồi.Nghĩ đến đây, Lộ Hành Chu chậm rãi bước đi, lẩm bẩm.
Nếu như... anh ba mà không còn nữa... liệu mình có thể nói với cha một chút, nhờ ông nhận mình làm con nuôi của anh ba sau khi ảnh hy sinh không nhỉ?Nghĩ vậy, cậu thở dài một hơi.
Đáng tiếc, anh ba còn sống.
Mà cha cậu thì chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện nhảm nhí kiểu đó đâu.Dù sao hiện tại cũng đang là kỳ nghỉ hè, vẫn còn hai tháng nữa mới vào năm học.
Trong khoảng thời gian này, Lộ Hành Chu nhất định phải nghĩ ra cách, cậu thật sự không muốn quay lại trường chút nào.Đến quán lẩu, cậu quét mã QR gọi món.
Nhìn thực đơn đầy ắp các loại thịt cá phong phú, Lộ Hành Chu xoa bụng, sau đó trượt tay trên màn hình nhanh như gió, chọn lấy một đống món ăn.Mặc dù đang là mùa hè, nhưng bên trong nhà hàng bật điều hòa vừa phải, nhiệt độ dễ chịu, ăn lẩu không thấy ngột ngạt.
Lẩu nóng, bụng đói, không khí mát mẻ đúng là trải nghiệm hoàn hảo.Vài ngày nữa, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng Lộ Hành Chu bỗng nhớ ra, mình còn một căn nhà!
Một ngôi nhà khá lớn nằm ngay trong nội thành đắt đỏ cơ đấy!Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu quyết định phải về tìm lại giấy chứng nhận bất động sản, rồi tự mình đến kiểm tra căn nhà đó.
Thu dọn một ít hành lý, chuẩn bị sẵn tinh thần đón "tên giả mạo" đến chơi xấu, đến lúc đó cậu chỉ cần thu mình lại rồi co giò chuồn lẹ là được.Kế hoạch hoàn hảo.
HahahahahaCòn về thiết lập tính cách hiện tại, cậu thật sự sắp phát điên mất rồi.
Tuy bề ngoài vẫn giữ được dáng vẻ điềm đạm, lễ phép, nhưng giả vờ mãi cũng mệt chết người ta.
Cho nên, cậu đã lên kế hoạch, khi tên giả kia đến bôi nhọ mình, cậu sẽ nhân cơ hội phản đòn, không chỉ rửa sạch danh tiếng, mà còn thuận tiện sửa lại nhân thiết cho bản thân.Cậu có nhà, có tiền.
Trước khi Lộ gia phá sản, mỗi tháng cậu vẫn đều đặn nhận được tiền tiêu vặt cho đến khi đủ tuổi trưởng thành.
Sau khi trưởng thành, Lộ gia chính thức sụp đổ, cậu lại quay về vớt người, cứu rỗi thế giới, quá hoàn mỹ!Sau khi sắp xếp mọi thứ trong đầu xong xuôi, Lộ Hành Chu liền gọi điện cho chú Trần, bảo ông tới đón mình về nhà.
Cậu muốn bắt đầu chuẩn bị một số món ăn cho thú cưng.Trong khi đó, bên phía Lộ Vân Nhĩ và đạo diễn Chu, bọn họ chỉ ăn một bữa cơm đơn giản.
Vì thế, khi Lộ Hành Chu về đến nhà, cậu liền thấy một người phụ nữ mặc váy trắng đang ngồi ở trên sô pha.Tống Khanh sau khi nhận được báo cáo DNA và nghe cuộc gọi từ con trai, liền lập tức điện anh trai mượn máy bay riêng để trở về càng nhanh càng tốt, bà muốn về nhanh để gặp Tiểu Lục.Lộ Khiếu bị bà giữ lại bên đó, không cho đi theo.
Trong lòng Tống Khanh giờ đây, ông ấy không còn quan trọng nữa.Nếu không phải vì ông ta trăng hoa ong bướm, Tiểu Lục của bà sao lại phải chịu khổ nhiều năm như vậy?Chỉ cần nghĩ đến việc Lộ Hành Chu bị xem như con riêng, bị ghẻ lạnh, bị cô lập, Tống Khanh đã đau lòng đến nghẹt thở.Dù bà và Lộ Khiếu kết hôn vì tình yêu, các con của họ là kết tinh từ sự trân trọng ấy.
Dù hôn nhân không còn hạnh phúc, họ vẫn giữ thể diện và trách nhiệm trước mặt con cái, dành cho chúng sự chăm sóc trọn vẹn nhất.Chỉ duy nhất Lộ Hành Chu, cậu chẳng có gì cả, cậu cái gì cũng không có.Tống Khanh đã lâu rồi không trở về ngôi nhà này.
Trong ấn tượng của bà, Lộ Hành Chu là một đứa trẻ hướng nội, gầy gò, im lặng đến mức gần như trong suốt.
Bà không cố ý ghét bỏ cậu, cũng không giận cá chém thớt.
Nhưng đứng trước đứa con riêng mà chồng mang về, bà đã chọn cách phớt lờ, giả vờ như không thấy.Nghe được động tĩnh bên ngoài, Tống Khanh ngẩng đầu.
Một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng bước vào, vóc dáng mảnh khảnh, đôi mắt sáng lên vì ánh đèn phản chiếu.
Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, trái tim bà như vỡ vụn.
Giống.
Giống đến đau lòng.Sao bà lại không nhận ra sớm hơn?
Tại sao bà không trở về sớm hơn?
Tại sao bà lại để một đứa trẻ như thế sống cô đơn suốt chừng ấy năm?Khóe mắt Tống Khanh đỏ ửng, nước mắt suýt trào ra.
Gương mặt Lộ Hành Chu không giống Lộ Khiếu, mà là giống hệt bà ngoại của cậu.
Lộ Hành Chu, cơ hồ như là bản sao hoàn chỉnh thời trẻ của mẹ Tống Khanh.Mẹ của Tống Khanh xuất thân danh giá, là đại tiểu thư của một dòng họ lớn.
Năm xưa, bà gặp nạn giữa đường và được cha của Tống Khanh cứu giúp.
Tình yêu chớm nở giữa hoạn nạn, rồi đơm hoa kết trái, bà sinh được hai trai, một gái.
Tống Khanh là con út.Tuy nhiên, vì bị thương nặng từ thời trẻ nên sức khỏe của mẹ bà luôn yếu ớt.
Khi Tống Khanh mới mười mấy tuổi, mẹ đã qua đời.Trong ký ức, bà là một người dịu dàng, yếu đuối nhưng đầy yêu thương.
Bà thường ngồi tựa bên cửa sổ, đôi tay gầy gò vỗ nhẹ lên đầu ba đứa con, ánh mắt mang theo nụ cười lặng lẽ.Tống Khanh nhớ mãi bức ảnh cũ treo trong phòng ông ngoại: Người phụ nữ mặc váy trắng, tóc xoăn nhỏ buông xuống, đội mũ sa mềm mại, khuôn mặt tươi cười như hoa nhìn vào ống kính, ánh mắt giống hệt Tiểu Lục của bà.Bức ảnh năm xưa ấy luôn được ông ngoại Tống cất giữ bên mình.
Tống Khanh từ nhỏ đã lớn lên có vài phần mẹ, lại là con gái duy nhất trong nhà, nên nhận được vô vàn tình yêu thương.
Chính vì vậy, hình ảnh về mẹ luôn in sâu trong tâm trí Tống Khanh dịu dàng, yếu đuối nhưng lại là nơi ấm áp nhất đời.Giờ phút này, khi nhìn thấy Lộ Hành Chu đang đứng đó, có chút ngơ ngác và bối rối trong lòng bà dâng lên những cảm xúc hỗn loạn đến khó tả: Tội lỗi, xúc động, yêu thương, ngạc nhiên.Tất cả hòa trộn, khiến Tống Khanh nghẹn lời, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn cậu thiếu niên trước mặt, đôi mắt dần ửng đỏ.Mà Lộ Hành Chu cũng không ngờ rằng Tống Khanh lại trở về.
Người phụ nữ trước mặt cậu mặc một chiếc váy sa tanh trắng thanh nhã, bên ngoài phủ thêm một lớp gạc mỏng nhẹ.
Không trang sức rườm rà, không màu mè chói mắt, nhưng toàn thân bà toát lên khí chất thanh lịch, điềm tĩnh và đầy quý phái.Bà cứ thế lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt vừa ôn nhu, vừa đong đầy nước.
Cảnh tượng ấy khiến Lộ Hành Chu trong lòng có chút bối rối.
Đây là mẹ ruột của mình ở kiếp này sao?
Tự nhiên nhìn người ta mà đỏ cả mắt lên là sao chứ?
Ê nha.
Sợ nha...
Mình làm gì sai rồi hả?Cậu thật sự không biết nên đối diện với Tống Khanh thế nào.
Trước kia khi chưa khôi phục trí nhớ, cậu hoàn toàn không hề biết đến mối quan hệ này.
Mà sau khi biết được, cậu cũng chẳng có cảm giác đặc biệt gì.
Nhưng ào giây phút này đối mặt trực tiếp, tận mắt nhìn thấy trái tim cậu bỗng rối loạn một cách lạ lùng.Ngay lúc bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Lộ Vân Nhĩ từ ngoài bước vào.
Vừa thấy ánh mắt mẹ mình, hắn liền hiểu ngay, chuyện gì đó đã xảy ra.
Hắn nhanh chân đi tới, dịu giọng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại về rồi?"
Lộ Hành Chu cũng nhân cơ hội thở phào nhẹ nhõm, lễ phép gật đầu với Tống Khanh, rồi lập tức xoay người lên lầu với tốc độ ánh sáng.Tống Khanh vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Bà dõi theo bóng lưng cậu thiếu niên, mãi cho đến khi hình bóng ấy khuất sau cầu thang, rồi mới như bừng tỉnh.
Bà quay người, nắm lấy cánh tay Lộ Vân Nhĩ, giọng nghẹn ngào: "Giống... quá giống...Lẽ ra mẹ phải về sớm hơn.
Mẹ...
đáng lẽ ra đã nên trở về từ lâu rồi."
____________
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤💜
Ngày: 02/09/24
Beta:05/07/25