Lộ Vân Nhĩ chống cằm, ánh mắt bình thản nhưng đầy soi xét nhìn người đang đứng trước mặt.
Hắn cẩn thận quan sát Lâm Cầm Ý.
Người này trông khá bất an, ánh mắt vẫn luôn né tránh, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, không dám đối diện hắn lấy một lần.Nói thật....Khuôn mặt này, ở một số góc độ, đúng là rất giống hắn.
Đặc biệt là phần xương hàm và sống mũi, một kiểu giống khiến người ta phải dừng mắt thêm vài giây.
Nếu so ra như vậy, thì đúng thật Lộ Hành Chu lại chẳng giống hắn chút nào.
Nhưng giống ngoại hình thì đã sao?Đặc biệt là khí chất, khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau.
Người thanh niên này toát ra một vẻ hướng nội rõ rệt, yếu đuối đến mức khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy dễ bị bắt nạt.
Nói thẳng ra: Nhìn là biết kiểu người sẽ bị bắt nạt trong phim.Lộ Vân Nhĩ hoàn toàn không hiểu, tại sao một người như thế lại chấp nhận làm thế thân cho người khác?
Vừa nghĩ đến việc có ai đó nhìn vào người này rồi tưởng nhớ đến mình, trong lòng Lộ Vân Nhĩ liền dâng lên một cơn tức giận không thể kiểm soát.
Lộ Vân Nhĩ liền muốn chửi ba đời nhà tổ tông của tên kia.Nếu Lâm Cầm Ý là thế thân, vậy tôi thật sự là cái Bạch Nguyệt Quang chết tiệt kia sao?
Lộ Vân Nhĩ thật sự muốn chửi thề một câu.
Bạch Nguyệt Quang cái quần què gì chứ.
Ai thích làm thì làm, ai xin thì tôi cho liền nè.Nghĩ tới thôi mà toàn thân hắn nổi da gà da vịt, chỉ muốn gào lên cho hả dạ.Lâm Cầm Ý đang cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Hít sâu một hơi, nhưng ngực vẫn phập phồng vì căng thẳng.
Gã không ngờ lại gặp Lộ Vân Nhĩ ở đây mà lại với tư cách là thế thân của chính người đó.
Đứng trước ánh nhìn trực diện của ảnh đế, gã chỉ thấy bản thân mình thật thảm hại.
Lộ Vân Nhĩ là người trẻ tuổi nhất từng đoạt giải Ảnh Đế, danh tiếng sạch bong, chưa từng vướng phải một scandal.
Dù nổi tiếng, hắn vẫn luôn giữ thái độ khiêm nhường, cư xử lễ độ với tất cả mọi người.Lộ Vân Nhĩ giống như người đứng ở đỉnh cao, bước đi giữa ánh đèn và danh vọng, là một tồn tại khiến người khác phải ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Không, phải nói là một người đang tỏa sáng rực rỡ trên con đường nhân sinh, không chút vết nhơ.Còn gã thì sao?
Chỉ là một kẻ mới vào nghề, sống nhờ cái mác giống Lộ Vân Nhĩ để ké fame, ké tài nguyên, ké cơ hội.
Thậm chí cả tiền.Đạo diễn Chu lật kịch bản trên tay, dừng lại ở một đoạn rồi nói: "Diễn thử cảnh Thẩm Diễm chiến đấu với quái vật và bị thương đi."
Lâm Cầm Ý gật đầu, gã cố gắng ổn định nhịp thở, chậm rãi thở ra một hơi dài.
Biểu cảm trên gương mặt gã thay đổi, trở nên nghiêm túc.
Sau đó, gã chọn một vị trí phù hợp, chậm rãi nằm xuống sàn để bắt đầu phân cảnh.Lâm Cầm Ý nằm trên sàn, che ngực lại, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Gã vừa cười, vừa ho khan mấy tiếng, rồi quay sang khoảng không bên cạnh, giọng khàn khàn nhưng đầy nhẹ nhõm: "Nhìn xem, ta đã nói rồi mà, chúng ta có thể làm được."
Nói xong, gã giơ tay lên cao như muốn che khuất ánh nắng chói chang trên đầu, ánh mắt kiên định, mang theo chút cố chấp của một kẻ sống sót: "Tu luyện là không được phép sợ hãi."
Sau khi màn diễn kết thúc, Lâm Cầm Ý đứng dậy, cúi đầu chào đạo diễn và mọi người xung quanh.
Động tác không quá lưu loát, nhưng đầy lễ độ và khiêm tốn.Lộ Hành Chu ở bên cạnh khoanh tay, trong lòng lặng lẽ chặc lưỡi hai tiếng: 【Không hổ danh là vai chính thụ.
Biểu cảm quá hợp, quá đáng tiếc.
Cuộc đời của Lâm Cầm Ý thật bi thảm.
Cuộc đời của Lâm Cầm Ý thật sự thảm.
Cha thì nợ nần cờ bạc chồng chất, mẹ bệnh triền miên, còn có một cô em gái đang tuổi ăn học.
Anh ta muốn sụp đổ cũng không có quyền.
Vẫn phải gồng lên mà sống.】【Chính vì thế mà anh ta chấp nhận để Cố Sâm bao nuôi.
Không còn cách nào khác cả.】【Trong nguyên tác, Lộ Vân Nhĩ hình như không quá hài lòng với dáng vẻ nhát gan, rụt rè của Lâm Cầm Ý.
Dù kỹ năng diễn xuất của anh ta rất ổn, nhưng vẫn có vài chỗ trục trặc.
Sau đó có người khác xuất sắc hơn, nên anh ta bị loại.
Nhưng Cố Sâm không chịu buông tay, cứ cố nhét anh ta vào đoàn làm phim, lấy lý do đến thăm ban, tiện thể tạo cơ hội gặp gỡ.
Cứ lượn lờ quanh anh hai mình, giả vờ là người nho nhã lễ độ, nói chuyện đạo lý trên trời dưới đất mà không biết trời xanh hay mây trắng gì luôn.
Mặt ngoài thì ngoan ngoãn, lễ phép, bên trong lại là một tên bệnh kiều có ham muốn chiếm hữu điên cuồng.】Cậu rùng mình một cái, xoa tay.Bệnh kiều kiểu đó mà bám lấy anh hai thì chết chắc.Lúc này, đạo diễn Chu gật gù, rồi cười nói với Lâm Cầm Ý: "Không tệ đâu.
Đợi thông báo nhé."
Lâm Cầm Ý gật đầu, bình tĩnh xoay người rời khỏi.
Dáng vẻ gầy gò của gã biến mất sau cánh cửa.
Đạo diễn Chu liếc sang Lộ Vân Nhĩ, nói tiếp: "Thằng nhóc này có năng khiếu đó chứ.
Dù diễn còn đôi chút chưa vững, nhưng khí phách thiếu niên cũng có phần.
Chưa kể ánh mắt lúc diễn ấy rất được."
Lộ Vân Nhĩ ngẩng đầu, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời của Lộ Hành Chu.
Hắn không phủ nhận: Lâm Cầm Ý đúng là có tài.
Khi bước vào trạng thái diễn xuất, cả người như biến đổi, từ yếu đuối trở thành một con người khác hẳn.
Nhưng...Khí chất ấy, vẫn chưa hoàn toàn phù hợp với vai Thẩm Diễm, một thiếu niên ngạo khí tung hoành, dám liều, dám yêu, dám hận.Lộ Vân Nhĩ gật đầu, đáp nhàn nhạt: "Ừ, ngoại hình cũng coi như hợp vai."
Đạo diễn Chu ậm ừ, rồi vẫy tay gọi người tiếp theo.
Người kế tiếp là một nam diễn viên trẻ đang lên, phong độ sáng sủa, gương mặt ưa nhìn, ánh mắt sắc sảo.
Đạo diễn yêu cầu anh ta diễn lại đúng phân đoạn của Lâm Cầm Ý vừa nãy.
Lần này, kỹ thuật diễn ổn định, động tác dứt khoát.
Nhưng vì quá mức tuân theo trình tự và thiếu cảm xúc chân thật, nên lại mang đến cảm giác tự cao, ngạo mạn.
Không giống thiếu niên nhiệt huyết gì cả, mà cứ như một thiếu gia coi trời bằng vung.
Đạo diễn Chu yên lặng lắc đầu, không nói gì thêm.
Lộ Vẫn Nhĩ ngồi kế bên cũng chau mày, không tỏ vẻ hài lòng.Trong lúc không ai chú ý đến mình, Lộ Hành Chu tranh thủ cầm ly nước lên nghiêng người, tưới tưới mấy giọt vào cái chậu cây phát tài bên cạnh."
Cho thêm chút nữa, thêm đi.
Khát muốn chết luôn rồi!"
Lộ Hành lại đổ thêm chút nước vào thân chậu, cây phát tài vừa lòng rướn những cành lá xanh mướt ra ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thoải mái quá đi mất...
Mấy người ở đây thật đáng ghét, suốt ngày quên tưới nước cho tôi."
Lộ Hành Chu cúi đầu, cũng nhỏ giọng đáp lại: "Đúng thật, đất của ông khô cong rồi còn gì."
Cây phát tài khựng lại giữa động tác vươn mình, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cậu... cậu có thể nghe thấy tôi nói sao?"
Lộ Hành Chu cười cười gật đầu.
Thấy thế, cây phát tài mừng rỡ, giọng ríu rít gấp đôi gấp ba lần: "Trời ơi, con người hiểu được tiếng thực vật thật này!
Cậu chính là Tiểu Hành Chu mà lão quế già kia nhắc đến hả?"
Lộ Hành Chu trừng mắt nhìn nó, còn cây phát tài thì tiếp tục huyên thuyên: "Tôi cứ tưởng lão quế già lẩm cẩm nên nói bậy chứ, ai ngờ lại là thật nha~"Lộ Hành Chu yên lặng gật đầu nói: "Hình như là vậy...
Nhưng nhà tôi đâu gần đây, sao ông lại biết tôi?"
Cây phát tài cười đắc ý: "Trong thế giới thực vật của bọn tôi có cách truyền tin đặc biệt lắm.
Không khác gì mấy người nhắn tin đâu.
Thực vật biết trò chuyện đều biết chuyện này cả rồi."
Lộ Hành Chu gật gù.
Thì ra cây cối cũng có mạng lưới thông tin riêng, giống như con người dùng điện thoại vậy.Cây phát tài, đang chán chẳng có gì làm, thì ghé sát vào thì thầm với cậu: "Cậu nhìn cái người kia kìa, để tôi kể cho nghe, mỗi tuần cậu ta đi thụ phấn với ba người khác nhau đó.
Kết quả là bị nhiễm bệnh rồi.
Hai hôm trước còn phải vô bệnh viện kiểm tra nữa cơ.
Cây đa ở bệnh viện bảo chỗ bên dưới của cậu ta nở hoa luôn rồi.
Khiếp chưa?"
Lộ Hành Chu rùng mình hít vào một hơi.
Cậu nhìn sang người diễn viên nọ, rõ ràng là người đã có gia đình!【Kết hôn rồi mà vẫn đi lăng nhăng được á?
Ảo thật đấy.
Bên dưới còn nở hoa?
Gớm quá đi mất, phụt phụt phụt!】Lộ Vân Nhĩ đứng bên, mặt biến sắc.
Hắn nhớ người này rất nổi tiếng trên mạng nhờ hình tượng người đàn ông yêu vợ thương con.Lộ Vân Nhĩ nhìn đối phương đầy khinh thường, giả vờ như chưa nghe gì, trong khi Lộ Hành Chu thì rì rầm với cây phát tài, hai bên rôm rả trao đổi tin tức.Cây phát tài hí hửng nói tiếp: "Đúng rồi, để tôi chỉ cho cậu.
Tên béo đứng đằng kia cũng là một trong số đó đấy."
Lộ Hành Chu nhìn theo hướng chỉ, ánh mắt vi diệu ngắm nghía người kia...【Biên kịch hả?
Không biết ảnh có bị lây không nữa...
Giới giải trí đúng là đầy drama.
Aaaaa, mình thật sự muốn quay lại nghề cũ ghê.
Không được hóng và tung drama cho người khác làm mình bức rức khó chịu quá!】Lộ Vân Nhĩ vừa giả vờ theo dõi buổi thử vai, vừa cùng Lộ Hành Chu âm thầm ăn dưa hóng drama.
Một chân đạp ba thuyền?
Đúng là một vở kịch thối rữa.Lộ Vân Nhĩ liếc nhìn tên biên kịch, ánh mắt trầm ngâm có nên nhắc anh ta rằng đối phương đang bị bệnh không?Nhưng mà quay lại nghề cũ là sao?Sau khi người đàn ông kia diễn xong, anh ta tiến lên thử vai nam phụ số ba.
Dù sao thì anh ta cũng rất tự tin vào năng lực diễn xuất của mình...Rốt cuộc...
Anh ta liếc mắt nhìn biên kịch, sau đó còn nháy mắt một cái đầy ẩn ý.
Biên kịch bị bắt trúng ánh mắt ấy thì cười gượng, quay sang người bên cạnh.
Đạo diễn Chu cũng đang nhìn, chậm rãi gật đầu, giọng bình thản hỏi: "Cậu ta diễn không tệ, còn cậu thấy sao?"
Đạo diễn Chu cũng hiểu được, người đàn ông kia đúng là nắm bắt cảm xúc nhân vật khá tốt, chuyển biến nội tâm mượt mà, biểu cảm không thừa không thiếu.
Lúc này, Lộ Vân Nhĩ lặng lẽ nghiêng người đến gần đạo diễn, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn biên kịch bên cạnh như ám chỉ điều gì đó.Đạo diễn Chu nghe xong, sắc mặt hơi biến, sau đó cũng nhìn biên kịch với ánh mắt vi diệu.Rồi ông quay sang người đàn ông đang đứng chờ, cười tủm tỉm: "Không tồi.
Chờ thông báo sau nhé."
Người kia gật đầu, định bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cửa chưa kịp khép, đạo diễn Chu chợt quay mặt lại, nhẹ nhàng nói với biên kịch: "Tiểu Liễu này, tôi cho cậu nghỉ một ngày, tranh thủ đi bệnh viện kiểm tra xem sao nhé?"
Lộ Hành Chu đứng gần đó, tai bỗng động đậy, radar hóng hớt của cậu lập tức ting ting ting bật chế độ cao độ, drama bùng nổ, đạo diễn biết rồi sao?!Kích thích rồi đây!!
Có biến rồi, nhất định phải hóng tới cùng!!!
---------------------
Mọi người cho mình một vote

để mình tiếp tục ra thêm❤
Ngày: 25/07/24
Beta: 04/07/25