Tâm Linh Trầm Hoa Trong Mộng Tác giả: Nguyễn Thị Kim Ngân

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396662082-256-k714247.jpg

Trầm Hoa Trong Mộng Tác Giả: Nguyễn Thị Kim Ngân
Tác giả: cimngaan2013
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trầm Hoa Trong Mộng

Thể loại: Bách hợp - Cổ trang - Duyên âm - Tình cảm - Bi thương - Huyền huyễn
Độ dài: 30 chương

Tình trạng: Đang viết
Kết thúc: SE
Một chiếc gương cổ, một linh hồn áo trắng, và một lời gọi khẽ:
"Chồng về rồi, vợ còn định trốn đến bao giờ?"

Nàng là người sống.

Người kia... là mộng, là ma, hay là yêu thương từng bị lãng quên?

---
🔖 Lưu ý:
Truyện có yếu tố bách hợp, tình cảm giữa hai nữ nhân, pha màu sắc tâm linh - huyền ảo, và không có thật.

Nội dung thiên về cảm xúc, không dành cho ai thích truyện hành động hoặc hiện đại.​
 
Trầm Hoa Trong Mộng Tác Giả: Nguyễn Thị Kim Ngân
lời mở


Xin chào mọi người, mình là Nguyễn Thị Kim Ngân biệt danh của tớ là Su.

Nay tớ viết câu truyện Trầm Hoa Trong Mộng này xin mọi người sẽ ủng hộ.

Đây là lần đầu tiên tớ viết truyện nên là từ ngữ của tớ có thể không hay và hợp lý nên là mọi người thông cảm cho tớ nha và nếu có thể mọi người hãy góp ý câu chuyện này để tớ có thể rút kinh nghiệm và làm hay hơn nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều
 
Trầm Hoa Trong Mộng Tác Giả: Nguyễn Thị Kim Ngân
Chương 1: Người Trong Gương Đồng


Phủ Kim An có một khuê phòng nhỏ nép bên hồ sen tịch mịch.

Tường sơn vôi trắng, cửa sổ treo rèm lụa, nơi duy nhất có sắc màu nổi bật là chiếc gương đồng cổ đặt ngay bàn trang điểm của tiểu thư Linh - con gái duy nhất của quan tri huyện.Gương ấy, nghe nói, là vật được cha nàng mang về từ một chuyến tháp tùng triều đình phương Nam.

Gỗ lim đen, khảm trai bạc viền hoa mai, mặt gương không sáng rõ, mà phủ một lớp khói mờ như mộng.Ngày gương được treo lên tường, là ngày Linh phát sốt.Nàng sốt ba ngày ba đêm, mê sảng gọi tên một người không ai biết: "Diễm..."

Tỉnh lại, Linh chỉ nhớ mang máng.

Nhưng mỗi khi nàng ngồi chải tóc, soi vào gương, nàng lại thấy sau lưng mình... thấp thoáng bóng dáng của một nữ tử.Không phải bóng mình.Không phải ai trong phủ.Nữ tử ấy đứng im, mái tóc dài như thác đổ, áo trắng nhẹ nhàng, dung nhan nhòa nhạt.

Nhưng...

ánh mắt ấy, là ánh mắt khiến người ta đau thắt tim.Một đêm, Linh nhìn thẳng vào gương, cất tiếng:- Ngươi...ngươi là ai?

Sao cứ mãi nhìn ta như thế?Từ trong gương, giọng nói khẽ vọng ra, như sương đọng đầu cành:- Nàng thực sự không nhận ra ta... thật sao?- Ta đây chưa từng biết ngươi.

Đừng gọi ta như thế.

Nàng lùi lại, giọng cố giữ bình tĩnh, nhưng tay đã run rẩy.- Ta không trách nàng.

Đã ba kiếp trôi qua, trí nhớ tan vào cát bụi.

Nhưng trái tim của nàng... vẫn gọi tên ta trong mộng.

Linh nhi... ta là Diễm.

Là người từng được nàng ôm vào lòng gọi là "chồng".

Linh nghẹn họng, tưởng như ngã quỵ.- Nữ nhân... sao lại có thể xưng chồng với nữ nhân?> - Vì đời trước, chúng ta yêu nhau.

Vì đời trước, ta từng nói, nếu không thể nắm tay nàng giữa nhân gian, ta thà hóa thành ma quỷ, suốt đời không siêu thoát, chỉ để một lần được nghe nàng gọi ta: "Chồng ơi..."

Linh thở gấp, trốn khỏi gương.Nhưng đêm ấy, nàng lại mộng.---Trong mộng, nàng thấy mình sống ở một nơi khác - một căn nhà tranh đơn sơ, bên ngoài là cánh đồng lau trắng.

Trong nhà, một nữ tử vận áo lam đang pha trà, mắt cong như trăng non, môi khẽ mỉm cười.Nàng ấy gọi Linh, không chút ngại ngần:- Vợ à, nàng lại ngồi ngẩn ra nữa rồi.

Không nhớ chồng thiếp là ai sao?Linh nhìn lại tay mình.

Không phải bàn tay mềm mại trắng muốt thường ngày, mà chai sần, thon dài.

Trên cổ tay còn có một vết sẹo hình hoa mai.Rồi Diễm bước lại, ngồi xuống bên cạnh, khẽ tựa đầu vào vai nàng:- Ta từng mơ được sống bình thường, chỉ cần mỗi ngày nghe nàng than "Chè hôm nay nhạt quá", "Sao nàng ủ áo chồng chưa thơm?"

Nhưng giấc mơ ấy...

đã tan vào biển lửa.Mộng tan.

Linh choàng tỉnh, trán thấm mồ hôi, tim đau như bị bóp nghẹt.Gương đồng phía trước bốc hơi mờ.

Và giữa màn sương ấy, một hàng chữ hiện lên, như viết bằng ngón tay ai đó:"Chồng về rồi...

Vợ còn định trốn đến bao giờ?"

Linh không cười.

Cũng chẳng còn sợ.Nàng bước tới, tay run rẩy đặt lên mặt gương.

Ánh mắt Diễm hiện lên trong làn hơi, vẫn như xưa - trầm lặng, dịu dàng, và buồn đến vô cùng.- Nếu những gì nàng nói là thật... ta đã phụ nàng một lần rồi sao?- Phụ hay không, ta chưa từng trách.

Chỉ cần nàng còn sống, là ta còn đợi.

Linh nhi...

đời trước ta chết trong vòng tay nàng.

Đời này, chỉ cần nàng ngoảnh lại, ta sẽ mãi là chồng nàng, dù là người hay quỷ.

---Từ hôm ấy, Diễm về mỗi đêm.

Nàng không đến gần.

Chỉ đứng trong gương, nhìn Linh chải tóc, thêu khăn, đọc sách.

Mỗi đêm, lại gọi khẽ:"Vợ à...

Hôm nay mình có mệt không?"

"Mình ngủ muộn quá, ta đau lòng lắm."

"Vợ ngồi gần gương chút nữa đi... ta nhớ mùi tóc vợ."

Linh không đáp.

Nhưng nàng không còn tránh nữa.Và mỗi khi đêm trôi qua, nàng lại lặng lẽ nhủ lòng:"Nếu thật sự nàng chờ ta ba kiếp...

Vậy ta...ta có nên thử yêu nàng lại, từ đầu?"

"Nhưng chúng ta đều là con gái...ta biết phải làm sao đây"

777 từ
 
Trầm Hoa Trong Mộng Tác Giả: Nguyễn Thị Kim Ngân
Chương 2: Mùi Hương Trên Gối


Từ đêm hôm ấy, Linh không còn ngủ được sâu giấc.

Cứ nhắm mắt là gương đồng lại hiện ra, cùng ánh mắt u buồn kia.Căn phòng không thay đổi gì.

Rèm lụa vẫn bay nhè nhẹ.

Lò trầm vẫn cháy âm ỉ.

Chỉ có một điều khác: mùi hương.Linh ngửi thấy mùi hoa mai phảng phất trên gối, dịu như sương sớm, lẫn một chút lạnh lẽo như sương muối đầu đông.

Mùi đó... không phải của lò trầm, cũng chẳng phải son phấn nàng thường dùng.

Mùi ấy xa lạ mà quen thuộc, như thể từng ghé qua cõi lòng nàng từ rất xa xưa.Đêm ấy, nàng lại ngồi trước gương.-Rốt cuộc nàng thực sự là ai ?Trong lớp sương mỏng phủ mặt gương, bóng người dần hiện.

Vẫn là đôi mắt ấy, dịu dàng như nước hồ sâu, tĩnh mịch và buồn bã đến rợn tim.- Ta là Diễm.

Người từng cùng nàng viết câu đối treo cửa, thêu áo vá khăn, cùng uống chung một chén rượu thề...

- Ta...ta không nhớ.- Không sao.

Ta nhớ là đủ rồi.

Diễm khẽ cười, đưa tay chạm vào gương.

Ngón tay nàng dài và lạnh, dường như chỉ cần Linh vươn tay chạm vào cũng sẽ thấy da thịt đông thành băng giá.

- Năm ấy, nàng gọi ta là "chồng".

Mỗi sớm thức dậy, nàng đều nhõng nhẽo: "Chồng ơi, ta muốn ôm và hôn."

Linh đỏ mặt.

Dù không nhớ rõ, tim nàng vẫn bất giác co lại.

Nàng nói như thật...- Vì nó là thật.

Trong giấc mộng, ta đã sống cùng nàng năm mùa hoa rụng.

Năm ấy nàng từng viết cho ta một câu:

"Nguyện hóa tro tàn, chỉ để được tan vào hơi thở người ta yêu."

Ta còn giữ câu đó, trong ngực áo, dù đã chết lâu rồi.

Linh siết chặt tay, môi mím lại.

Nàng không muốn tin.

Nhưng sao lòng lại thấy đau?

Mỗi chữ Diễm nói như đang bóp lấy mạch máu nàng, ép những giọt ký ức rơi ra thành hình.- Vì sao nàng lại chết?Diễm im lặng.

Mãi lâu sau, mới nói khẽ: - Vì yêu nàng.

Vì người đời không cho chúng ta bên nhau.

Vì họ nói... nữ tử yêu nữ tử là trái nghịch trời đất.

Gió thổi mạnh, rèm khẽ lay.

Lò trầm phụt tắt.

Trong căn phòng, chỉ còn tiếng trái tim Linh đập từng nhịp rõ ràng như tiếng trống đêm.Diễm nghiêng đầu, ánh mắt như đang nhìn vào tận linh hồn Linh: - Nàng chưa từng sai.

Ta cũng chưa từng hối hận.

- Nếu được chọn lại... ta vẫn nguyện chết trong vòng tay nàng.

Linh đứng dậy, bước tới sát gương.

Khoảng cách chỉ một hơi thở.

Nàng đưa tay chạm vào mặt gương lạnh ngắt.

Ngón tay chạm vào hơi sương, vẽ một vết mờ lượn sóng.- Nếu ta thực sự đã từng yêu nàng vậy vì sao ta không nhớ?Diễm nhắm mắt, cười buồn: - Có lẽ... là vì kiếp này nàng được sống, còn ta thì không.

- Ký ức của người sống cần phải thanh tịnh.

Còn ký ức của kẻ chết thì chỉ toàn máu và lửa.

Linh khựng lại.

Đôi vai nàng run lên.

Bỗng dưng, nước mắt trào ra không lý do.

Nàng không biết vì sao mình khóc.

Nhưng cảm giác mất mát ấy... như một lưỡi dao cùn, cứa dần từng vết vào tim.Diễm ngẩng đầu lên, nhìn nàng:- Ta có thể rời đi.

Không ép nàng tin.

Nhưng... ta chỉ muốn hỏi một câu.

- Đêm qua, nàng đã mơ thấy ta chưa?

Linh sững người.Trong giấc mộng đêm qua...

đúng thật là nàng đã thấy một người con gái áo lam đứng dưới tàng mai trắng, mỉm cười đưa tay ra: "Vợ ơi, chồng đến đón nàng về nhà rồi đây..."

Và chính nàng, trong mơ, đã chạy tới - không sợ, không ngại, không nghĩ ngợi.Linh lùi lại, ngồi xuống giường.

Nàng siết chặt lấy khăn tay, khẽ lẩm bẩm:- Ta... thấy rồi.Một làn gió lạnh thổi qua, nhẹ như tiếng cười :- Vậy thì, vợ ơi... từ giờ, đừng mơ ai khác ngoài ta, được không?Diễm nhìn nàng, như đang đợi một câu trả lời - Được...
 
Back
Top Bottom