Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trâm Cài Giai Nhân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
482,073
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOwGcKkq1bCjiyBXqfzb1BqHXk8OFnzrUfZojxYEEDQTeak0IaNXwBV418gdQzBNiR0KGoPG1nSIyYDtFpj8-nRyr1lheoZJRhzv93y8Fh0BWfBcIrIUePG0ixkW7HrvLEtU789Ct22gkLctcNoAgr-=w215-h322-s-no-gm

Trâm Cài Giai Nhân
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tân nhân nhập phủ, yêu cầu phụ thân ta hưu thê.



Mẫu thân ta tuổi già sắc suy, phụ thân không chút do dự.



Vậy nên, ta liền dẫn mẫu thân rời đi, làm nha hoàn chuyên chải tóc.



Mẫu thân ta nói: "Con phải chịu khổ rồi."



Ta đáp: "Không khổ, chúng ta tự sống cuộc đời mình.”​
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 1: Chương 1



Tân nhân nhập phủ, yêu cầu phụ thân ta hưu thê.

Mẫu thân ta tuổi già sắc suy, phụ thân không chút do dự.

Vậy nên, ta liền dẫn mẫu thân rời đi, làm nha hoàn chuyên chải tóc.

Mẫu thân ta nói: "Con phải chịu khổ rồi."

Ta đáp: "Không khổ, chúng ta tự sống cuộc đời mình.”

01

Ba ngày, ta quỳ ngoài cửa phòng cha.

Ta cầu xin ông đừng vì phút mới mẻ nhất thời mà vứt bỏ mẹ.

Năm đó, vì muốn cha đỗ đạt công danh, mẹ đã lặn lội khắp nơi làm trâm cài, từng mũi chải, từng sợi tóc để gom góp từng đồng bạc, tích cóp tiền lộ phí và học phí cho ông.

Giờ đây, cha thi đỗ, có được chức quan cửu phẩm nhỏ, liền huênh hoang khắp huyện, lòng cũng bắt đầu không an phận nữa.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ông vừa ý tam tiểu thư nhà họ Lưu – một danh gia vọng tộc trong vùng. Gặp nàng trong hội chùa, nhất kiến chung tình, thế là mặt dày đến cầu hôn.

Khi ấy, mẹ cản ông:

"Lưu tam tiểu thư chỉ lớn hơn con gái ông một tuổi, sao ông có thể hủy hoại người ta như vậy?"

Cha ta vung tay tát mẹ một bạt tai lật ngửa, trưng ra dáng vẻ quan gia:

"Mụ đàn bà chanh chua, biết cái gì! Giờ ta làm quan, có kẻ nào không tam thê tứ thiếp? Đừng xen vào chuyện của ta!"

Lưu lão gia vốn dĩ cũng thấy cha ta không đủ tư cách bưng mâm cao, nên đặt ra điều kiện:

"Ta có thể gả con gái, nhưng con gái ta chỉ làm chính thê."

Cha ta đứng ngoài cửa, thuật lại lời này.

Lúc đó, mẹ đang chải tóc cho ta.

Tiểu công tử nhà huyện thừa họ Lâm cùng ta quen biết từ nhỏ, mẹ định đưa ta đến nhà họ Lâm bàn chuyện hôn sự.

Cha lại cất giọng:

"Ta cho bà nửa rương tiền, bà ra ngoài sống đi. Tuy danh nghĩa là hưu thê, nhưng ta sẽ nuôi bà đến già, chẳng phải bà được lợi lắm sao?"

Qua giọng điệu của ông, ta hình dung ra dáng vẻ ông lúc này—một tay ngậm điếu thuốc cũ, một tay gõ vào thân tẩu, vẻ mặt bực bội không yên.

Mẹ vẫn cầm lược, động tác ngày càng chậm lại.

Gương đồng mờ nhạt, ta không nhìn rõ khuôn mặt bà.

"Mẹ…" Ta muốn quay lại nhìn bà, nhưng bị bà ấn xuống.

"Tuệ nhi… Đừng động, chưa cài trâm xong."

Giọng mẹ rất nhẹ, nhưng ta vẫn nghe được sự nghẹn ngào.

Cha nghe thấy động tĩnh trong phòng, bèn quát lên:

"Cái gì? Bà nói gì?"

Người trong thôn đều bảo mẹ ta đanh đá.

Năm đó, khi cha lên trăm dặm xa học hành, trong nhà chỉ còn lại bà và ta.

Một nữ tử trẻ ôm đứa bé đỏ hỏn, trong nhà không có ai, thế nên luôn có kẻ đục nước béo cò muốn thừa cơ làm càn.

Mẹ ta để một cây kéo dưới gối, ngày ngày mài sắc.

Rốt cuộc, có một đêm nọ, bà thực sự đã chọc mù mắt kẻ trèo tường vào nhà.

Sáng sớm hôm sau, bà bế ta đến cửa nhà kẻ đó, chửi mắng không ngớt.

"Tên cẩu vật mất hết nhân tính, đến cả mẹ góa con côi cũng không tha! Nhà ngươi cũng có cha có mẹ, vậy mà chẳng tích được chút đức nào!"

Người dân vây xem ngày càng đông, mẹ ta bèn kéo một phiến đá lớn ra ngồi:

"Hôm nay ngươi mà dám bước ra cửa, bà đây cắt nốt thứ dưới kia của ngươi!"

Bà giơ cây kéo lên, trên đầu mũi nhọn vẫn còn dính một con mắt vấy máu.

Khi ấy ta còn nhỏ, nhìn mẹ khí thế bức người như vậy, chẳng những không sợ mà còn thấy hả hê.

Giữa cái nắng hè gay gắt, mẹ ôm ta từ sáng đến tối.

Bà mang theo bánh khô và nước, tất cả đều nhường cho ta ăn.

Có vị đại thẩm đến khuyên can:

"Trẻ con da non thịt mềm, dễ bị cảm nắng lắm, hay là về nhà nghỉ đi."

Mẹ cúi đầu hỏi ta:

"Tuệ Tuệ, con có thấy nắng không?"

Ta lắc đầu, dang hai tay, giơ lên che trên trán bà:

"Con không nắng, mẹ cũng không nắng."

Thế là, mẹ ôm ta, đứng canh trước cửa nhà kẻ gian suốt một ngày một đêm.

Từ đó, không ai dám bắt nạt hai mẹ con ta nữa.

Cứ thế, chúng ta kiên trì đến ngày cha trở về.

Nhưng khi ông về, mẹ lại bắt đầu thở dài.

Ngày ngày dậy sớm thức khuya làm trâm cài chưa từng khiến bà nhíu mày.

Ấy thế mà, người bà mong đợi bao năm – trượng phu của bà – lại là kẻ khiến bà ngày càng lặng lẽ, ngày càng trầm mặc.

02

Cuối cùng, cha ta cũng chịu nói chuyện với ta.

Ông bước ngang qua, phất tay áo đầy chán ghét, quát mắng:

"Nếu mẹ ngươi sinh được con trai, thì đâu đến nỗi rơi vào cảnh này!"

Ta không nhịn được, siết chặt nắm đấm.

Năm đó, khi mẹ mang thai, cha rời nhà suốt mấy năm trời, vừa nghe tin trong thư rằng mẹ sinh con gái, ông còn chẳng buồn quay về liếc mắt một lần.

Đến khi trở lại, mẹ đã có tuổi, thân thể cũng đã bị vắt kiệt sức, không thể sinh con nối dõi nữa.

Từ lúc đại phu chẩn đoán rằng mẹ không thể mang thai thêm, cha hẳn đã có tính toán riêng.

Sớm muộn gì ông cũng sẽ nạp thiếp, một người, hai người, thậm chí ba người, cho đến khi sinh được con trai mới thôi.

Tệ nhất, chính là tình cảnh hiện tại—thẳng tay bỏ vợ, cưới người khác.

Thế nên, mẹ nói không sai, cha đúng là đang hủy hoại tam tiểu thư nhà họ Lưu.
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 2: Chương 2



Ta chống đôi chân đã quỳ đến tê cứng, cố gắng ngẩng đầu nhìn ông.

Tuy là cha ruột, nhưng ta lại thấy ông thật xa lạ.

Từ khi ta sinh ra đến lúc hiểu chuyện, thậm chí còn chẳng nhớ nổi dáng vẻ của ông.

Sau khi ông về nhà, làm quan, vinh hiển hồi hương, ta cũng chưa từng lấy đó làm tự hào.

Trái lại, từ khi chuyển từ tiểu viện sang đại trạch, ta lại càng có cảm giác sống nhờ dưới mái hiên người khác.

Bởi vì từ ăn mặc đến vật dụng hàng ngày của ta và mẹ, không còn do chính tay chúng ta kiếm ra nữa, mà hoàn toàn phụ thuộc vào bổng lộc của cha.

Thế nên, bất kể ông nói gì, chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo.

Và bây giờ, dù biết ta đã đến tuổi lấy chồng, rõ ràng con cháu nhà quan lại trong huyện đều xem trọng gia thế và cha mẹ nhà gái, nhưng ông vẫn nhất quyết đuổi mẹ ta ra khỏi nhà.

Vậy nên, ông không những vong ân bội nghĩa với mẹ, mà ngay cả tình cha con với ta cũng chẳng màng.

Ta đã nghĩ thông suốt, chẳng còn dáng vẻ cầu xin đáng thương nữa.

Dù có quỳ rách đầu gối, cũng không đổi lấy được sự nhượng bộ của ông.

Ta chỉ hỏi duy nhất một câu:

"Cha, người thật sự muốn bỏ mẹ, cưới tam tiểu thư nhà họ Lưu làm chính thê, đúng không?"

Chát!

Một bạt tai giáng thẳng xuống đầu ta, cha nghiến răng nói:

"Ngươi còn dám cãi lời, ta sẽ đuổi luôn cả ngươi! Để xem ngươi ra ngoài làm nô hay làm kỹ nữ mà sống!"

Hừ, làm nô làm kỹ nữ, để xem ta sống ra sao sao?

Ông vốn đã vào phòng, nhưng dường như vẫn chưa hả giận, lại bước ra, đá mạnh vào đầu gối vốn đã tê cứng của ta.

"Chờ tiểu thư Lưu gia vào cửa, ngươi phải hầu hạ cho tốt.

Nếu dám giống mẹ ngươi, mở miệng nói nửa lời xằng bậy trước mặt nàng ta, ta sẽ bán ngươi đi!"

"Rầm!"

Cánh cửa đóng sập lại.

Mẹ từ bên ngoài mua thức ăn trở về, có lẽ đã nghe thấy câu cuối cùng, vừa khóc vừa chạy đến đỡ ta dậy, vừa hướng vào trong hét lớn:

"Ông đuổi tôi đi, tôi đi thì thôi! Nhưng Tuệ nhi là con ruột của ông, ông không thể hồ đồ mà hại nó!"

Không ngờ cha lại đáp một câu:

"Trước khi ta đi, bà đã sinh con rồi, ai biết có phải m.á.u mủ của ta hay không?"

"Ông—!"

Mẹ ta lập tức ngất lịm.

Ta dìu mẹ vào phòng nằm xuống, nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, lòng như lửa đốt, chẳng kịp lấy ô đã chạy ra ngoài tìm đại phu.

Đó là con đường tối tăm nhất mà ta từng đi, mưa xối xả dập tắt hoàn toàn khát khao về một gia đình trọn vẹn trong lòng ta.

Ta đập cửa y quán, nhưng đại phu thấy ta không có xe ngựa đưa đón, bèn bảo mưa lớn quá, hòm thuốc của ông ta sẽ bị ướt, không thể đi được.

Ta khuỵu xuống đất, khóc lóc níu chặt khung cửa y quán, nước mắt nước mũi tèm lem, đến một câu trọn vẹn cũng chẳng thốt ra nổi.

Đang giằng co thì một tia sét lóe lên, một giọng nói quen thuộc từ đằng xa truyền đến:

"Có phải Nguyên Thanh Tuệ không?"

Ta run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy tam công tử nhà huyện thừa họ Lâm đang ngồi trên xe ngựa, nghiêng người nhìn về phía ta.

"Là… là ta! Lâm Tam Lang, chờ ta với!"

Ta vội kéo tay áo đại phu:

"Có xe rồi! Có xe rồi…!"

Toàn thân lấm lem bùn đất, ta chui vào xe ngựa, không dám nhìn Lâm Hoài Tín—người nhã nhặn nho nhã, phong thái đĩnh đạc ấy.

Hắn hỏi ta:

"Thanh Tuệ, nàng vẫn ổn chứ?"

Ta nghiến răng nén nước mắt, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay:

"Ta không sao…"

Hắn nhìn thấu sự bối rối của ta, bèn dặn phu xe:

"Đi nhanh lên, chắc hẳn nhà nàng có chuyện gấp."

Lẽ ra, vào những ngày này, ta nên chải chuốt tươm tất, xinh đẹp rạng rỡ đến gặp hắn để bàn chuyện hôn sự.

Nhưng nào ngờ, ngay tại thời khắc chỉ còn cách một bước cuối cùng, hắn lại nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của ta.

Mà những ngày chật vật thế này, chỉ vừa mới bắt đầu—vì người cha ruột thân yêu nhất của ta.

03

Đêm ấy ta chăm sóc mẹ, còn Lâm Hoài Tín vẫn luôn ở bên giúp đỡ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn dịu dàng, ấm áp như vậy.

Mãi đến nửa đêm, mẹ ta mới tỉnh lại trong chốc lát.

Nhìn thấy Lâm Hoài Tín đứng phía sau ta, nước mắt bà lập tức dâng tràn, ánh mắt tràn đầy áy náy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Giọng mẹ ta khàn đặc, đôi mày nhíu chặt:

"Tuệ Tuệ, mẹ liên lụy con rồi..."

Chỉ một câu thôi cũng đủ khiến hốc mắt vốn đã khô cạn của ta lại trở nên ươn ướt.

Ta quỳ xuống bên giường, ôm chặt lấy đôi vai bà, nghẹn ngào lắc đầu:

"Không được nói như vậy, mẹ không được nói như vậy..."

Lâm Hoài Tín dường như đã nghe thấy một số lời đồn đại, hắn bước đến, cũng quỳ xuống cạnh ta.

"Nguyên Phu nhân, Thanh Tuệ, hai người đừng lo lắng."

Hắn lấy từ bên hông ra chiếc túi thơm mà ta đã tặng, chìa ra trước mặt mẹ, mỉm cười dịu dàng:

"Cô nương mà ta thầm mến từ thuở nhỏ, ta sao có thể dễ dàng buông tay?"

Nghe vậy, đôi mày mẹ ta mới giãn ra, chẳng bao lâu sau đã thiếp đi.

Trong đêm mưa tối tăm nhất trước bình minh, ta đưa Lâm Hoài Tín ra khỏi phủ.

Hắn nghiêng ô về phía ta, để hơn nửa thân mình bị mưa xối ướt.

Hắn cười nói với ta:

"Cơn mưa này đến thật đúng lúc, mấy thửa ruộng lúa mì trên trang trại nhà ta coi như được cứu rồi."
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 3: Chương 3



Nghe hắn nói vậy, ta suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi hỏi:

"Trang trại nhà huynh… có còn thiếu nông hộ không?"

Lâm Hoài Tín nghe ra hàm ý trong lời ta, hàng mày khẽ cau lại:

"Cha nàng thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Ngay cả nàng cũng muốn vứt bỏ?"

Tay ta siết chặt cán ô, liếc mắt nhìn về phía phòng cha ta.

Rõ ràng ông biết mẹ ta đã hôn mê.

Ta mời đại phu đến, gây ra động tĩnh lớn như vậy, vậy mà từ đầu đến cuối, đừng nói là ra xem mẹ ta thế nào, ông còn chưa từng bước ra khỏi phòng mình.

Ta cắn mạnh môi, đáp:

"Ông ta có thể bỏ rơi mẹ ta, nhưng ta tuyệt đối không thể. Nếu ông ta ép mẹ rời khỏi nhà, ta nhất định sẽ đi theo. Vậy nên, bây giờ ta đang tìm đường sinh nhai."

Lâm Hoài Tín tiến gần ta hơn, hơi thở ấm áp của hắn khiến đêm mưa lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn vài phần.

Ta luôn cảm thấy, trong mắt hắn có ánh sáng.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi hắn nhìn ta, ta đều có cảm giác như được trăng sao vây quanh.

Hắn dường như đang do dự điều gì, đôi mắt phượng đẹp đẽ chớp chớp hồi lâu.

Thấy ta đứng trong gió lạnh có chút run rẩy, hắn vội bước sang chắn gió cho ta, rồi trịnh trọng nói:

"Gả cho ta đi, Thanh Tuệ. Dẫn theo mẹ nàng cùng đến, chúng ta sẽ ở chung một viện, ta nhất định sẽ phụng dưỡng bà đến cuối đời."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc ấy, trái tim vốn căng cứng của ta bỗng chốc giãn ra.

Vốn dĩ, ta cũng muốn gả cho hắn.

Chỉ là, đối với ta, mong ước ấy phần lớn vẫn chỉ là một giấc mộng xa vời.

04

Từ lần đầu tiên thoáng nhìn thấy Lâm Hoài Tín trước cửa tư thục thuở nhỏ, ta đã ghi nhớ gương mặt tuấn tú như ngọc của hắn.

Khi đó, ta tò mò hỏi tiên sinh:

"Tại sao các nam nhi đều có thể đi học, còn con thì không?"

Tiên sinh dịu giọng an ủi:

"Con không có học phí, tất nhiên không thể nhập học rồi."

Ta không cam tâm, về nhà lén lấy một miếng thịt muối, chạy đến cầu xin tiên sinh lần nữa.

Tiên sinh cầm miếng thịt muối, vừa bật cười vừa lắc đầu, nhưng một công tử trông rất vạm vỡ lại cất giọng chế nhạo ta:

"Ngươi đúng là nghèo kiết xác! Hơn nữa trên đời này làm gì có nữ tử nào đến thư viện học chữ? Ngươi học chữ để làm gì? Để giúp mẹ ngươi ghi lại số lần bà ấy chải tóc cho người khác à?"

Tiên sinh lập tức quát hắn ngưng lại, nhưng cả thư viện đã cười ầm lên.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tiên sinh bất đắc dĩ trả lại miếng thịt muối cho ta, áy náy bảo ta rời đi.

Ta cúi đầu thất vọng, giữa tiếng cười nhạo vang trời mà lảo đảo bước ra khỏi cửa.

Ngay lúc đó, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng đuổi theo.

Hắn đứng sau lưng ta, không chạm vào ta, nhưng lại nhã nhặn hành lễ:

"Xin cô nương hãy dừng bước."

Khi ấy, chúng ta đều còn rất nhỏ.

Vậy nên, giọng điệu ấy của hắn nghe có chút già dặn trước tuổi.

Ta dè dặt ngoảnh lại, hắn nở nụ cười hiền hòa:

"Tại hạ là Lâm Hoài Tín, con trai thứ ba của nhà họ Lâm ở phía đông thành."

Sau này, ta thích gọi hắn là "Lâm Tam Lang", chính vì câu nói đầu tiên này của hắn.

Hắn hỏi ta:

"Nếu cô nương không ngại, sau này mỗi ngày cứ chờ ta tan học, ta sẽ dạy cô nương học chữ."

Nhìn vào đôi mắt sáng như sao ấy, ta liền gật đầu thật mạnh.

Lâm Hoài Tín chưa từng hỏi vì sao ta muốn học chữ.

Cũng chưa từng hỏi, một nữ tử học chữ chẳng có nơi nào dùng đến, thì học để làm gì.

Hắn không hề cho rằng nữ tử học chữ là trái với lễ giáo, càng không cho rằng một cô bé nghèo hèn như ta không xứng để học chữ.

Vì vậy, ta lập tức nhét miếng thịt muối vào lòng hắn.

Hắn liền bật cười.

Lâm Hoài Tín tâm tư tinh tế, từ nhỏ đã có thể nhìn thấu cảm xúc của người khác.

Hắn hiểu rằng, với ta, miếng thịt muối này có được chẳng dễ dàng gì, thế nên hắn lại trả nó về cho ta.

Hắn còn đưa ra một gợi ý nhẹ nhàng hơn để thay thế học phí:

"Cô nương có biết thêu túi thơm không? Hoặc tết dây đeo?"

Hắn gãi đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc suy nghĩ:

"Chỉ cần là mấy món nhỏ dễ làm, cô nương biết làm gì thì cứ tặng cho ta, ta nhất định sẽ dốc sức dạy cô nương học chữ."

Ta thêu tặng hắn một chiếc túi thơm, và hắn đã đeo nó bên người suốt mười mấy năm.

Sự ấm áp mà Lâm Hoài Tín mang đến đã xua tan hết nỗi buồn vì bị người khác nhục mạ khi ấy.

Ta ngẩng đầu, cười nói với hắn:

"Lâm Tam Lang, gọi ta là Thanh Tuệ đi. Nguyên Thanh Tuệ."

Hắn lập tức nhận ra, mở to mắt kinh ngạc:

"Muội là con gái của vị cô nương chuyên chải tóc ở phía nam thành sao?"

Ta chậm rãi gật đầu.

Ở huyện này, hễ nhắc đến mẹ ta, người ta phần nhiều là chế giễu và xem thường.

Nhưng Lâm Hoài Tín lại chỉ để lộ ánh nhìn ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy tán thưởng:

"Ta có nghe về phu nhân họ Nguyên, bà ấy là người cứng cỏi, bất khuất, một nữ tử có cốt cách. Hèn gì muội muốn vào thư viện học chữ."

Biểu cảm chân thành của hắn, cùng bầu trời đầy mây ngày hôm đó, đã trở thành hình ảnh khó phai trong tâm trí ta suốt nhiều năm.
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 4: Chương 4



Lâm Hoài Tín tốt lắm, tốt đến mức mỗi khi đối diện hắn, ta đều vừa động tâm vừa cảm thấy tự ti.

Vậy nên lúc này, khi hắn ngỏ lời cầu hôn, ta vừa rung động, lại không kiềm được chua xót trong lòng.

Nếu từ cảnh sống nương nhờ chỗ này, lại chuyển sang cảnh sống nương nhờ chỗ khác, vậy thì chẳng phải ta và mẹ chỉ đang đối mặt với một con đường tuyệt vọng khác hay sao?

Dù gì, cha ta thuở ban đầu cũng từng là một thư sinh phong quang thanh thoát như vậy.

Cũng từng yêu thương, trân trọng mẹ ta vô cùng.

Thế nên, cuối cùng ta cúi đầu, lùi về một khoảng cách giữ lễ.

"Tam Lang, đã khuya rồi, về đi."

Ta đưa ô lại cho hắn, vốn dĩ đây cũng là ô của hắn.

Thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, ta khẽ mỉm cười:

"Đợi trời tạnh mưa, ta sẽ tìm huynh. Dạo gần đây ta đọc sách, có nhiều chỗ chưa hiểu, còn phải nhờ huynh chỉ dạy."

Cuối cùng hắn cũng yên tâm, dưới ánh mắt dõi theo của ta, bước lên xe ngựa rời đi.

Màn mưa đêm dày đặc, rất nhanh ta đã không còn trông thấy hắn nữa, chỉ nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc cùng âm thanh bánh xe lăn qua vũng nước.

Mãi đến khi ngay cả tiếng xe ngựa cũng chẳng còn nghe thấy, nụ cười trên môi ta mới hoàn toàn biến mất.

Xung quanh dường như ngay tức khắc trở nên lạnh lẽo.

Rõ ràng đang là đêm đầu hạ, vậy mà lại giống như giữa đông giá rét.

Ta vừa quay người định trở về, thì chợt thấy một bóng người lẩn khuất trong đêm tối, khiến ta giật b.ắ.n mình.

Ta nhìn kỹ hơn, vừa nhận ra là cha mình, liền nghe ông ta cất giọng lạnh tanh:

"Đó là con trai của huyện thừa họ Lâm đấy, vừa rồi đáng lẽ ngươi phải lập tức đồng ý! Hắn có thể cho ngươi những thứ mà cả đời ngươi cũng không thể tự mình kiếm được!"

Ông ta lại như những năm qua vẫn luôn dạy bảo mẹ ta, quay sang răn dạy ta:

"Nữ nhân quá ương ngạnh, sẽ khiến trượng phu chán ghét!"

"Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng c.h.ế.t theo con."

Mấy quy tắc đáng ghê tởm này, đến bao giờ mới có thể thay đổi đây?

05

Ta không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng với cha.

"Cha rốt cuộc là vì muốn tốt cho ta, mong ta gả vào nhà tử tế, hay là chỉ muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để kết thân với Lâm huyện thừa? Đại ca ruột của Lâm huyện thừa chính là quận thủ đại nhân, cha đừng tưởng ta không biết cha đang toan tính gì!"

Cha ta tức giận đến mức lao đến định đánh ta.

Sớm đoán được ông ta sẽ ra tay, ta nhanh chóng tránh né, trơ mắt nhìn ông ta ngã sõng soài xuống bùn, đầu đập thẳng vào cánh cửa lớn.

Ta chẳng buồn đỡ ông ta dậy, chỉ khoanh tay, thản nhiên nói:

"Ngày mai ta và mẹ sẽ dọn ra ngoài. Nếu sau này cha lấy được tiểu thư họ Lưu rồi còn muốn sống yên ổn, thì tốt nhất cứ an phận đi!"

Thấy huyệt thái dương cha nổi đầy gân xanh vì giận dữ, ta càng hả hê cúi xuống gần ông ta, nhấn mạnh từng chữ:

"Bằng không, sau khi cha cưới vợ mới, ngày nào ta cũng đứng trước cửa nhà cha gào to: ‘Nguyên chủ bộ không chỉ già mà còn tham của lạ, đến mức ép con gái ruột của mình làm nô tỳ, làm kỹ nữ!’ Để xem cha có còn mặt mũi mà nhìn người trong huyện này nữa không!"

Không biết là cha ta bị đập đầu vào cửa đến choáng váng, hay bị ta chọc tức đến lả đi, mà ông ta lập tức nằm rạp dưới đất, không nói nổi một lời.

"Phì! Đáng đời!" Ta nhổ một bãi nước bọt, chẳng thèm quan tâm đến ông ta nữa, xoay người vào phòng chăm sóc mẹ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cha ta hẳn cũng sợ ta thật sự làm loạn, nên đến sáng hôm sau, khi ta thu dọn đồ đạc, đã chẳng còn thấy bóng dáng ông ta đâu.

Cửa lớn mở toang, ông ta thậm chí không để lại một chữ nào, chỉ mong chúng ta đi càng sớm càng tốt.

Mẹ hỏi ta, bây giờ trong tay chẳng có bao nhiêu bạc, thì phải tính thế nào đây?

Ta nhìn ra xa, đáp:

"Mẹ, chúng ta cứ về lại tiểu viện cũ, nơi mẹ con ta từng nương tựa lẫn nhau mà sống."

Ta chất từng bọc hành lý lên xe lừa, đỡ mẹ ngồi vào:

"Những năm đó chúng ta sống ra sao, sau này cũng sẽ sống như vậy."

Những năm không có cha, chẳng phải hai mẹ con ta vẫn sống rất tốt hay sao?

Trước đây, ta từng bị những lời dạy bảo của cha ảnh hưởng, luôn rụt rè nghe theo, cố gắng trở thành một người con gái ngoan ngoãn trong mắt ông ta, mong mỏi được gả cho một công tử môn đăng hộ đối.

Sau khi thành thân, có lẽ ta cũng sẽ giống như mẹ suốt bao năm nay—từ bỏ tay nghề từng nuôi sống cả nhà, vùi mình vào cái sân nhỏ, sống cuộc đời thu mình lại.

Vì chút tiền chợ mà nhẫn nhịn, cúi đầu nghe chồng trách móc.

Tiểu viện cũ bỏ hoang nhiều năm, ổ khóa rỉ sét chỉ cần gõ nhẹ liền đứt.

Ta mất bốn ngày mới quét dọn sạch sẽ nơi này.

Dù cuộc sống chẳng thể đầy đủ như khi ở nhà cha, nhưng được cùng mẹ trở về nơi quen thuộc, sống những ngày không phải nương nhờ ai, lòng ta cũng an ổn hơn hẳn.

Sau khi chăm sóc mẹ khỏi bệnh được nửa tháng, số bạc dành dụm của hai mẹ con ta cũng cạn dần.

Lâm Hoài Tín nhất quyết muốn đưa tiền cho ta, nhưng ta cương quyết từ chối.

Có một lần, hắn giận dỗi trách ta cứ coi hắn là người ngoài.
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 5: Chương 5



Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn nổi giận, nhưng ta vẫn kiên quyết trả lại túi bạc.

"Lâm Tam Lang, nếu huynh thật sự muốn giúp ta, thì hãy dò hỏi giùm ta xem, không chỉ trong huyện chúng ta, mà cả hai thành Vân, Nguyệt lân cận, có nhà nào đang thiếu nha hoàn chải tóc không?"

Thấy hắn vẫn cúi mặt trầm ngâm, ta liền nhẹ nhàng nắm lấy tay áo hắn, dịu giọng nói:

"Cho người ta con cá, chi bằng dạy người ta cách câu cá. Đây chẳng phải chính huynh đã từng dạy ta sao? Huynh nói xem, có phải đạo lý này không?"

Hắn ngước mắt nhìn ta, như thể muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ thở dài bất lực.

Ta cười trêu hắn:

"Có phải huynh hối hận vì đã dạy ta học chữ không?"

Lâm Hoài Tín lắc đầu:

"Ta chỉ mong những gì ta dạy, thực sự hữu ích cho nàng."

Hắn ghé sát lại, nở nụ cười rạng rỡ:

"Nhìn bộ dạng cứng cỏi của nàng hôm nay, xem ra nàng đã đọc sách thấm nhuần vào lòng rồi. Vậy thì, vi sư nên cảm thấy mãn nguyện mới phải."

Đôi mắt cười của hắn quá mức rực rỡ, ta không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên, vội vàng quay đầu bước vào trong nhà.

Ta ngồi xuống trước bàn, trong lòng vẫn còn rối bời, thì mẹ ta bật cười nói:

"Tuệ Tuệ, con nghe đi."

Ta giật mình, lắng tai nghe ngóng, chợt nhận ra tiếng nước chảy bên ngoài.

Lâm Hoài Tín đang múc nước.

Vì ta không nhận bạc của hắn, nên hắn liền tìm cách giúp đỡ ta bằng những việc khác.

Khoảnh khắc ấy, ta hạ quyết tâm, nhìn mẹ và nói:

"Mẹ, hãy dạy con cách chải đầu đi. Con không thể cứ để mẹ nuôi mình cả đời được."

Ánh mắt ta vô tình lướt qua chồng sách đặt trên đầu giường, bỗng lóe lên một ý tưởng hay ho.

06

Mùa thu hoạch vừa qua, việc cưới gả trong vùng rất nhiều, mẹ ta tuy lấy công ít, nhưng lại có không ít nhà mời bà đến chải tóc cho tân nương.

Ban đầu ta chỉ có thể đi theo phụ mẹ một tay, nhưng theo thời gian, mẹ dạy ta ngày càng nhiều, dần dà ta cũng có thể tự mình làm được.

Ta nói với các cô nương trong làng rằng mình không lấy tiền, chỉ coi như tập luyện, vậy nên họ rất vui vẻ tìm đến ta chải đầu. Nhờ thế, tay nghề của ta càng ngày càng thuần thục.

Thêm vào đó, ta biết chữ, những ngày không ra ngoài có thể giúp người khác viết thư gia đình.

Tuy tiền kiếm được chẳng đáng bao nhiêu, nhưng tích cóp từng chút một, vẫn có thể sống qua ngày.

*

Ngày cha ta rước Lưu tam tiểu thư vào cửa, đúng lúc ta đến nhà một vị lão phu nhân của gia đình thân sĩ trong thành chải tóc.

Lão phu nhân thấy ta tay nghề tinh tế, bèn thưởng thêm cho ta chút bạc.

Ta cảm thấy có chút ngại ngùng, bèn gọi cô cháu gái nhỏ của bà đến, búi cho bé một kiểu tóc đáng yêu như búp bê trong tranh vẽ. Lão phu nhân nhìn ta, vẻ mặt tràn đầy tán thưởng:

"Ngươi để lại địa chỉ đi, cứ ở nhà chờ tin, ta sẽ giới thiệu ngươi cho những người khác."

Ta vội vàng cúi đầu tạ ơn, mãi đến khi trời nhá nhem mới lên xe lừa trở về.

Bởi lẽ bị trễ mất một lúc, khi về đến huyện thì trời đã sẩm tối.

Theo lý mà nói, sau khi mặt trời lặn, hầu hết các gia đình đều đóng cửa nghỉ ngơi, lẽ ra phải rất yên tĩnh.

Thế nhưng càng về gần nhà, ta càng nghe thấy tiếng huyên náo.

*

Tiểu tư bên cạnh Lâm Hoài Tín tên là Hoài Sinh, từ xa đã vội vã chạy đến, vừa thấy ta liền thấp giọng khuyên nhủ:

"Nguyên cô nương, hay là cô cứ tránh đi đã."

Vừa nói, hắn vừa định kéo ta đi theo hướng khác.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta đứng yên tại chỗ, vội hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hoài Sinh gãi đầu, nói:

"Không phải hôm nay cha cô đón Lưu tam tiểu thư vào cửa sao? Ai ngờ cô ta lại bỏ trốn theo người khác. Cha cô đoán chắc là mẹ cô giở trò, giờ đang làm loạn lên kìa!"

"Lão ta phát điên gì vậy!"

Ta nghe xong thì m.á.u nóng bốc lên đầu, lập tức xắn tay áo đi về phía nhà mình, Hoài Sinh không kịp cản lại.

Vừa chen qua đám đông, ta liền thấy cha ta lảo đảo ngã về phía mình.

Ta vội vàng né sang bên, mặc kệ ông ta đập thẳng xuống đất, toàn thân phủ đầy bụi bẩn.

"Ngươi... ngươi đúng là đồ nữ nhân chanh chua!"

Ngay sau đó, ta thấy Lâm Hoài Tín vừa cất lời dịu dàng khuyên nhủ, vừa lùi dần về phía sau:

"Bá mẫu, có chuyện gì cũng có thể từ từ nói, nếu người thực sự ra tay, bị người ta bắt vào phủ nha thì Thanh Tuệ sẽ làm sao đây?"

Nghe thấy tên ta, mẹ lập tức dừng bước.

Ta tiến lên vài bước, lúc này mới thấy rõ trong tay bà đang cầm một cây kéo sắc bén.

Khoảnh khắc đó, ta như nhìn thấy lại dáng vẻ ngày xưa của bà—một nữ nhân kiên cường không sợ trời, không sợ đất.

Ta cầm lấy cây kéo trong tay mẹ, nhẹ nhàng nói:

"Nếu mẹ vẫn phải chịu đựng kẻ bạc tình này, thì sau này con mới không biết phải sống ra sao."

Cha ta lăn lộn trên đất, vừa bò dậy vừa lớn tiếng mắng:

"Mẹ ngươi điên rồi! Ngươi mau trông chừng bà ta đi!"
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 6: Chương 6



Ta ôm lấy mẹ, liếc mắt ra hiệu với Lâm Hoài Tín, bảo hắn nhanh chóng kéo cha ta đi.

Nếu còn tiếp tục gây chuyện, lỡ xảy ra án mạng, thì cuối cùng cũng chỉ khiến mẹ ta thiệt thòi mà thôi.

*

Vị đại nương từng giúp mẹ ta hòa giải năm xưa cũng có mặt trong đám đông.

Nhưng lần này, bà ấy không khuyên nhủ nữa, mà lén giơ ngón cái với ta, cười hề hề nói:

"Thanh Tuệ à, lần này mẹ con đánh hay lắm! Cú đá đó trúng ngay tim cha con, nhìn thôi cũng thấy hả dạ!"

Ta và mẹ đều bị bà chọc cười, lúc này mới đỡ mẹ ngồi xuống trong sân.

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà, giúp bà bình ổn hơi thở.

"Mẹ, đừng tức giận nữa, không đáng để phí sức vì kẻ như vậy."

Mẹ thở dài, chuyển sang chuyện khác:

"Mùa thu hoạch xong, Tam công tử nhà họ Lâm có mang đến ít lúa mạch mới, chiều nay mẹ đã xay thành bột, làm bánh rau cho con rồi đấy, mau đi ăn đi."

Ta ôm chầm lấy mẹ, nũng nịu nói:

"Biết ngay là mẹ thương con nhất mà!"

"Cũng phải thương Hoài Tín nữa chứ."

*

Lâm Hoài Tín vừa tiễn cha ta đi xong, sải bước vào sân nhà ta.

Hắn lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề, từ lời nói đến cử chỉ đều phong độ nhã nhặn.

Mẹ ta mỉm cười tiếp đón:

"Thanh Tuệ, con đi bưng bánh ra đi. Hôm nay may mà có Tam công tử đến kịp, bằng không mẹ cũng chẳng biết cha con sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Ta nhìn hắn đầy biết ơn, hắn vẫn như cũ, đứng dưới ánh sao mà mỉm cười dịu dàng, phong thái như trăng sáng trong mây.

Hắn đến giúp ta mang bánh, lòng ta bỗng thấy bứt rứt.

Ta không nỡ buông tay hắn, nhưng ta biết mình đang trì hoãn hắn.

Vì thế, khi hắn cúi đầu, ta khẽ hỏi:

"Phụ mẫu huynh, hẳn là vì ta mà khuyên huynh không ít lần rồi, đúng không?"

Tay hắn rõ ràng khựng lại.

Không cần nói cũng hiểu.

Hắn là thiếu gia của một gia tộc hiển hách, còn ta chỉ là một cô gái thôn quê bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà.

Cha mẹ hắn coi trọng hắn như vậy, lại giao cả trang trại cho hắn quản lý, đương nhiên không muốn hắn cưới một nữ tử như ta.

Dù có nhượng bộ, cùng lắm cũng chỉ cho ta làm thiếp.

Nhưng Lâm Hoài Tín không đồng ý.

Hắn luôn nói với ta rằng, một đời một kiếp một đôi người, nếu đã hứa hẹn, thì ta nhất định phải là thê, là người vợ duy nhất của hắn.

Thế nên hắn chỉ có thể lòng vòng nói nhiều lời an ủi.

Nhưng càng dịu dàng, ta càng thấy đau lòng.

07

Nhờ sự tiến cử của vị lão phu nhân nọ, sau tiết Lập Thu đầu năm mới, ta nhận được công việc chải tóc cho tiểu thư nhà quận thừa sắp xuất giá.

Ta vén rèm châu, thoáng liếc qua gương đồng, không kìm được mà tán thán:

"Thật là một cô nương xinh đẹp."

Tiểu thư Trịnh bị câu nói thẳng thắn của ta chọc cười, thẹn thùng cúi đầu.

Nàng rất ngoan ngoãn, suốt khoảng thời gian dài ta chải tóc và búi tóc cho nàng, nàng chỉ yên lặng ngồi đó, qua tấm gương mà lặng lẽ quan sát ta.

Giờ đây tay nghề ta đã nhanh nhạy hơn trước rất nhiều, nghĩ đến giờ lành của nàng, ta càng tăng tốc, chẳng ngờ lại hoàn thành sớm hơn dự tính.

Thấy ta xách hòm đồ định rời đi, Trịnh tiểu thư bèn cất tiếng giữ lại, mời ta uống một chén rượu mừng.

Ta đón lấy chén rượu, đứng tại chỗ uống cạn, nói vài câu chúc tốt lành, nàng liền sai nha hoàn thưởng thêm bạc cho ta.

Lúc ta cúi người tạ ơn, nàng bỗng hỏi:

"Nguyên cô nương, ta thấy tuổi tác cô chắc cũng ngang ngửa ta phải không?"

Ta nghĩ một chút rồi đáp:

"Năm nay ta mười bảy, có lẽ hơn tiểu thư mấy tháng."

Nàng gật đầu, lại hỏi tiếp:

"Nhìn cô thuần thục như vậy, chắc hẳn đã làm công việc chải tóc được một thời gian rồi?"

Ta thành thật đáp:

"Mẹ ta sức khỏe không tốt, cần bạc chữa bệnh. Hơn nữa ta cũng muốn tự lập, vậy nên mới ra ngoài làm việc."

Ta không ngờ, trong mắt một đại gia khuê tú như nàng, ta lại thấy được nét hâm mộ.

Nàng ngưỡng mộ ta còn trẻ tuổi đã có thể đi đây đi đó, gặp gỡ nhiều người, làm được nhiều việc.

Lúc ấy ta vẫn chưa hiểu nỗi hâm mộ của nàng đến từ đâu, mãi cho đến khi nàng nói:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Không giống ta, lúc còn ở nhà thì phải nghe lời cha, đến khi xuất giá lại phải nghe theo phu quân.

"Ngay cả phu quân của ta cũng là do cha ta chọn, là một người ta chưa từng gặp mặt."

Hàng chân mày thanh tú của nàng cụp xuống, nỗi u sầu thoáng qua ánh mắt khiến ta nhớ đến dáng vẻ nhẫn nhịn của mẹ suốt những năm qua.

Nhưng hôm nay là ngày vui, ta vẫn cố gắng an ủi nàng.

Nàng gắng gượng tinh thần, lại hỏi ta đã thành thân chưa, có người trong lòng hay không.

Ta trước lắc đầu, sau lại gật đầu.

Ta chưa lấy chồng, nhưng đã có người trong lòng.

Giờ lành đã điểm, trước khi rời đi, Trịnh tiểu thư qua lớp khăn voan đỏ nói với ta:

"Nguyên cô nương có chí hướng, có bản lĩnh, sau này nhất định sẽ cưới được người mình thương."
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 7: Chương 7



Ta dõi theo kiệu hoa của nàng đi xa, niềm vui rộn ràng khắp chốn, nhưng ta lại thấy có chút thê lương.

Thương nàng, cũng thương chính ta.

Bởi vì tháng sau, ta phải đến phủ của Lâm Hoài Tín.

*

Nhị tỷ của hắn sắp xuất giá, mẫu thân hắn cố ý phái người tới mời ta đến chải tóc.

Ta gạt hắn ra, nhận lấy tiền đặt cọc, nhận luôn công việc này.

Lâm Hoài Tín lo ta gặp cha mẹ hắn, bọn họ sẽ làm khó ta.

Ta cười hỏi hắn:

"Cha mẹ huynh đã dạy dỗ được một người con hòa nhã như huynh, tất nhiên cũng không thể là những kẻ hung ác gian tà, đúng không?"

Hắn lặng lẽ gật đầu.

Ta không muốn tạo thêm gánh nặng cho hắn, liền cười bảo:

"Huynh xem, mẫu thân huynh cho ta tiền đặt cọc nhiều hơn những nhà khác không ít, hẳn sẽ không gây khó dễ cho ta đâu."

Trung thu năm nay trời âm u, gió bấc gào rít, hắn không đáp lại, chỉ cởi áo choàng của mình, khoác lên người ta.

Lúc đó, ánh mắt hắn kiên định, nói với ta:

"Thanh Tuệ, ta biết mình nên làm gì."

Sau đó, hắn càng vùi đầu vào công việc nặng nề.

Hắn cũng giống như ta, muốn tích góp bạc, muốn tự lập mưu sinh.

Như vậy, đợi đến khi hắn mua được một tiểu viện, có năng lực tự lập môn hộ, thực sự có thể nuôi sống ta và mẹ, hắn mới có thể thuyết phục cha mẹ mình.

Đôi khi ta sợ hãi hy vọng mà hắn trao cho ta.

Dù với tình cảnh hiện tại, ta có thể tùy tiện chọn một người nông phu hay đồ tể để gả đi, cuộc sống chưa chắc đã tốt đẹp, nhưng ít ra vẫn có thể lấy chồng.

Thế nhưng được gả cho người trong lòng, vẫn luôn là ước mong đẹp đẽ nhất của ta về nhân duyên.

Cho nên dù kết cục có ra sao, ta vẫn muốn đánh cược một lần vì tia hy vọng ấy.

Chỉ mong không hối hận, chỉ mong không thẹn với lòng.

08

Ngày ta đến Lâm phủ chải tóc cho nhị tiểu thư, ta cố ý chọn một bộ y phục thanh nhã sạch sẽ.

Mẹ ta vốn chuẩn bị sẵn rất nhiều món trang sức mà bà tiếc mãi không nỡ dùng, muốn ta ăn vận thật lộng lẫy khi đến cửa, để tránh bị nhà họ Lâm xem thường.

Ta lắc đầu, nói:

"Con đi làm việc, những thứ này đeo lên người chỉ thêm vướng víu. Con chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, bọn họ không có lý do gì để khinh thường con."

Mẹ ta vẫn lo lắng, đuổi theo xe lừa của ta một quãng dài.

Ta nhảy xuống xe, dìu bà, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng ánh mắt lại ngập đầy âu lo:

"Tuệ nhi, đừng ấm ức chính mình, nhất định đừng. Mẹ vẫn còn làm lụng được, nếu họ không cần con, mẹ nuôi con. Con mãi mãi là bảo bối trong lòng mẹ..."

"Mẹ..." Sóng mũi ta cay xè, ta cố nén nước mắt, "Tuệ nhi biết rồi. Bảo bối của mẹ, tuyệt đối sẽ không để người khác giẫm đạp như cỏ rác."

Ta vỗ về mu bàn tay bà, kéo bà sang nhà vị đại nương hàng xóm, thấy trời sắp mưa, ta khuyên bà cứ ở trong phòng cùng đại nương làm chút việc thêu thùa.

"Mẹ chờ con về, chúng ta cùng hấp bánh bao ăn nhé."

Ta cười với bà một cái, rồi ngồi lại lên xe lừa, hướng về Lâm phủ mà đi.

*

Từ xa, Lâm Hoài Tín đã đứng chờ ở góc đường. Vừa thấy xe ta, hắn liền sải bước chạy đến dắt lừa giúp ta.

Hắn cười nói:

"Sắp vào đông rồi, sáng sớm thế này trời vẫn còn âm u lắm."

Ta khoác hòm đồ lên lưng, cũng dịu dàng cười với hắn:

"Chải tóc cho tân nương phải dậy thật sớm, nếu không lỡ giờ lành, ta có trăm cái mạng cũng không đủ đền."

Lâm Hoài Tín giúp ta dắt xe, còn ta bước thẳng vào hậu viện của Lâm phủ.

Nha hoàn vén rèm lên, ta vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, cùng một đám nữ quyến trong phòng chăm chú quan sát ta.

Ta bình tĩnh hành lễ:

"Các vị phu nhân, tiểu thư bình an. Ta là Nguyên Thanh Tuệ, hôm nay đến đây để chải tóc cho nhị tiểu thư Lâm gia."

Lời đầu tiên Lâm phu nhân thốt ra chính là một câu răn đe:

"Bảo nha hoàn trông cửa đi truyền lời, nội viện này toàn là nữ quyến, đám nam nhân đừng có lảng vảng vào quấy rầy."

Ta biết câu này là để ngăn Lâm Hoài Tín, không cho hắn vào giúp ta giải vây.

Nhưng không sao cả, ta cũng chẳng cần trốn sau lưng nam nhân.

Chỉ biết khóc thì chẳng thể giải quyết đại sự gì trong đời.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Vậy nên ta thản nhiên bước qua đám đông, đến phía sau nhị tiểu thư, bắt đầu tập trung chải tóc búi đầu cho nàng.

Trong lúc ta làm việc, cả căn phòng yên ắng lạ thường, ngoài tiếng ho khẽ, không một ai lên tiếng.

Nhưng ta chỉ chuyên tâm vào tân nương, cũng không thấy có gì đáng ngại.

Thấy ta sắp làm xong, Lâm phu nhân mới lên tiếng:

"Nghe danh thủ nghệ của Nguyên cô nương vừa khéo vừa nhanh, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt."

Ta mỉm cười đáp:

"Đã ăn cơm bằng nghề này, tất nhiên phải rèn luyện cho tốt, nếu không chẳng phải phụ lòng phu nhân đã coi trọng tôi sao?"

"Nguyên cô nương đúng là biết ăn nói."
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 8: Chương 8



Lâm Phu nhân nhấp một ngụm trà, chậm rãi thở dài:

"Ai da, tam lang nhà ta đã hai tháng rồi chưa về gặp ta đấy."

Trong tầm mắt, ta thấy Lâm phu nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta:

"Vậy mà cô nương vừa đến, nó đã chạy về ngay."

Ta vừa chỉnh lại phần tóc cuối cùng, vừa quỳ nửa gối trước nhị tiểu thư, tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết:

"Lâm tam lang hôm nay ở đây, tất nhiên là vì chuyện đại hỷ của tỷ tỷ nhà mình."

"Huống hồ hai tháng trước đúng vào vụ thu hoạch, tôi nghĩ cũng nhờ quý phủ gia giáo tốt, mới dạy được Lâm tam lang tận tụy với công việc ruộng nương, ngày đêm quên ăn quên ngủ, chẳng có thời gian về nhà."

Nhị tiểu thư không nhịn được bật cười thành tiếng, làm gián đoạn lời Lâm phu nhân định nói với ta.

Lâm Phu nhân hỏi nàng cười cái gì, nàng chỉ vào ta nói:

"Cô nương này lanh lợi khéo miệng thật đấy, y như mẫu thân lúc còn trẻ vậy."

Ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía Lâm phu nhân, vừa hay bà cũng cúi mắt nhìn ta, hai chúng ta bất giác đều bật cười.

Nhị tiểu thư có khuôn mặt trái xoan, mắt tròn, sống mũi tròn, trông rất hòa nhã.

Tướng tùy tâm sinh, lời nói của nàng cũng rất ôn hòa, có vẻ là người ủng hộ ta và Lâm Hoài Tín.

Nàng hỏi ta:

"Nguyên cô nương có người trong lòng chưa?"

Câu này, trước đây tiểu thư Trịnh cũng từng hỏi ta.

Lần này, ta vẫn thành thật gật đầu, nhưng không nói thẳng đó là Lâm Hoài Tín.

Trong căn phòng này, ai ai cũng hiểu rõ. Giờ ta là cá nằm trên thớt, bọn họ là d.a.o thớt, chẳng đến lượt ta lên tiếng.

Nhị tiểu thư lại hỏi:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Vậy cô nương có muốn gả cho người trong lòng không?"

Thấy ta chậm chạp không trả lời, Lâm phu nhân lại lên tiếng trước:

"Ai mà không muốn gả cho người mình thương? Nhị nha đầu, con chờ đến tuổi này, chẳng phải cũng vì đợi người trong lòng sao?"

Nhị tiểu thư gật đầu:

"Mẫu thân nói rất đúng. Mẫu thân đã thành toàn cho con, chẳng lẽ lại không thể thành toàn cho tam đệ?"

Thấy Lâm phu nhân mím môi không đáp, nhị tiểu thư lại quay sang hỏi ta:

"Vậy Nguyên cô nương nghĩ sao?"

"Tất nhiên tôi cũng muốn gả cho người trong lòng."

Ta lấy một cây trâm bạc ta tự tay làm, cài lên tóc nhị tiểu thư:

"Nhưng hiện tại tôi sống chưa tốt, tôi không muốn trở thành gánh nặng của chàng."

Ta từng hứa với mẹ, sẽ không để bản thân chịu ấm ức, thế nên ta đứng dậy, quay người đối diện với Lâm phu nhân họ.

"Thế nhưng hiện tại tôi sống chưa tốt, không có nghĩa là cả đời này tôi đều sống không tốt.

"Đợi khi tôi kiếm được nhiều bạc hơn, dưỡng mẹ tôi khỏe lại, mở được một thư viện, tôi nhất định sẽ nhắc lại chuyện này."

Lúc này, ánh mắt Lâm phu nhân nhìn ta, cuối cùng cũng bớt đi đề phòng, thêm vài phần tán thưởng.

Nhưng ta hiểu rõ, đây chỉ mới là khởi đầu.

09

Từ phòng nhị tiểu thư họ Lâm đi ra, ta liền thấy Lâm Hoài Tín đứng đợi trước cổng sân, hai tay lạnh cóng.

Hắn chau mày, ánh mắt đầy lo lắng, vội hỏi ta có chịu ấm ức gì không.

Ta mỉm cười, còn chưa kịp lên tiếng thì một nha hoàn trong phòng đã chạy ra gọi:

"Nguyên cô nương, xin hãy nán lại một chút! Phu nhân nhà tôi nói, mời cô ở lại uống ly rượu mừng."

Ta còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hoài Tín đã ngẩn người, buột miệng thốt lên một tiếng "A?".

Ta bật cười, trêu chọc hắn:

"Tam lang đọc nhiều sách thánh hiền, sao hôm nay lại ngơ ngẩn thế này?"

Rồi ta đặt chiếc hòm trang điểm vào lòng hắn, cười tủm tỉm:

"Bây giờ ta đã là khách quý của Lâm phu nhân rồi, phải làm phiền tam công tử tiếp đãi chu đáo rồi."

Hắn ngẫm nghĩ một lát, sau cùng lông mày cũng giãn ra, cười có chút ngốc nghếch, sau đó làm một động tác mời đầy trịnh trọng:

"Nguyên cô nương, xin mời."

Trong lòng vẫn nhớ mẹ còn đợi ở nhà, hôm ấy ta chỉ ngồi một lát rồi sớm cáo từ.

Trước khi rời đi, nha hoàn bên cạnh Lâm phu nhân đã gọi ta lại, trao thêm một bao tiền, nói là vì Lâm phu nhân quý trọng tay nghề của ta, muốn thưởng thêm.

Ta khéo léo từ chối, mỉm cười đáp:

"Nếu phu nhân thực sự coi trọng ta, mong rằng sau này có công việc gì, có thể nhiều lần tiến cử ta."

Nhớ ra điều gì đó, ta bèn gọi nha hoàn lại:

"Chiếc trâm bạc ấy không cần trả lại, coi như quà mừng ta tặng nhị tiểu thư."

Lâm Hoài Tín giúp ta dắt xe lừa ra ngoài, không nói không rằng liền nhét vào xe ta một đống hạt dưa, lạc, bánh ngọt, điểm tâm.

"Coi như chia chút may mắn, lần này đừng từ chối ta nữa."

Đôi mắt hắn long lanh, trông như một con ch.ó nhỏ vừa bị ấm ức vậy.

Ta bất đắc dĩ mỉm cười, đành phải nhận lấy.

"Giờ thu hoạch đã xong, huynh cũng nên thường xuyên ở nhà, bầu bạn với cha mẹ nhiều hơn."

Ta giúp hắn chỉnh lại áo choàng, dịu dàng dặn dò:

"Cha mẹ huynh cũng là người hiểu chuyện, nếu huynh cứ xa cách vì ta, ngược lại sẽ khiến họ càng khó mở lời."

Lâm Hoài Tín tâm tư đơn thuần, không giỏi tính toán vòng vo. Nghe ta nói vậy, hắn lặng lẽ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu.

Ta nắm lấy dây cương, chuẩn bị lên đường, nhưng đột nhiên Lâm Hoài Tín giữ chặt lấy thành xe.
 
Trâm Cài Giai Nhân
Chương 9: Chương 9



Một thư sinh nho nhã, không ngờ sức lại mạnh đến vậy.

Hắn uống chút rượu, mắt đỏ hoe, hàng mi khẽ rung, đôi con ngươi dưới làn mi ấy sáng trong như nước:

"Ta sẽ tiếp tục tích góp, đợi sang lập hạ năm sau, ta sẽ dẫn nàng đi xem sân viện của chúng ta."

Ta ngẩn ra, đến khi kịp phản ứng thì vành tai đã đỏ bừng.

"Huynh mua viện của huynh, liên quan gì đến ta…"

Ta hất tay hắn ra, như thể trốn chạy mà vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại tiếng cười trong trẻo của Lâm Hoài Tín, tựa hồ ngân vang theo ta suốt cả quãng đường về.

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hôm đó, ta vui vẻ trở về nhà, cùng mẹ hấp một xửng bánh bao thật đầy.

Trời lạnh rồi, cất trong hầm có thể để đông, sau này ăn cũng tiện.

Đêm đến, ta rúc vào lòng mẹ, mãi mà vẫn không ngủ được vì háo hức.

Ta kể cho bà nghe kế hoạch tương lai của mình—

Ta muốn mở một thư viện, chuyên dạy nữ tử học chải tóc và viết chữ.

Ta chỉ giỏi hai thứ này, vậy thì ta sẽ dốc hết sức mà truyền dạy.

Như thế, ta vừa có thể kiếm tiền, lại còn có thể giúp người.

Lỡ đâu ngoài kia cũng có những nữ nhân có cảnh ngộ giống ta và mẹ, biết đâu có thể giúp họ vượt qua khó khăn.

Cho người một con cá, chẳng bằng dạy họ cách bắt cá.

10

Những ngày Lâm Hoài Tín bận rộn tìm mua sân viện, học đường của ta cũng chính thức khai trương ngay tại sân nhà.

Ban đầu, chỉ có hàng xóm láng giềng gửi con gái đến học, vì bọn họ biết ta có thể tự mình kiếm tiền, cũng có thể dạy con gái họ làm được điều tương tự.

Về sau, những cô nương theo ta ra ngoài làm việc thực sự kiếm được bạc, danh tiếng lan xa, ngày càng có nhiều người từ các vùng lân cận tìm đến, mang theo học phí để học nghề.

"Chỉ tiếc là, phần lớn nữ tử chỉ muốn học cách chải tóc, chẳng mấy ai muốn học chữ cả."

Lâm Hoài Tín giúp ta ghi sổ sách, còn ta thì bưng một đĩa bánh hoa mai, vừa ăn vừa trò chuyện cùng hắn trong sân viện.

Hắn biết ta thích hoa, nên đã chọn mua một khu sân rất rộng, đợi sang năm đến mùa gieo hạt sẽ trồng thật nhiều hoa cho ta.

Hắn tiếp lời, khẽ thở dài:

"Cũng chẳng thể trách họ. Hoàng đế đương triều trọng võ khinh văn đã đành, lại còn cấm cản nữ tử học chữ, sợ họ nhúng tay vào triều chính. Hoàng hậu vốn là một nữ tướng văn võ song toàn, thế mà cũng bị uốn nắn đến mức ngoan ngoãn làm một cung phi."

Lời này khiến ta thoáng ngẩn người. Dù sao nơi này chỉ là một huyện thành nhỏ, cách kinh đô ngàn dặm, nào ai dám nghĩ xa đến chuyện của bậc quân vương.

Nhưng lời hắn nói thực ra ai ai cũng đều hiểu rõ.

Hoàng hậu đương triều - Mạnh Ương, từng là một dũng tướng tay nắm binh quyền, thế nhưng từ khi tiến cung, nàng ta chẳng còn là cánh tay bảo vệ giang sơn nữa, mà chỉ còn lại danh xưng "Mạnh Hoàng Hậu", quy củ mà an phận trong cung cấm.

Ta dường như đã hiểu ra, bèn gật đầu đồng tình:

"Phải, không chỉ không có tiền đồ, mà còn dễ rước họa vào thân."

Ta cắn một miếng bánh hoa mai, lẩm bẩm như đang nói với chính mình:

"Nếu có một ngày, nữ tử cũng có thể tham gia khoa cử, cũng có thể vào triều làm quan thì tốt biết mấy."

Lâm Hoài Tín liền vung tay dài, dùng cán bút gõ nhẹ lên trán ta.

"Nương tử à, lời này nói ra cẩn thận kẻo rước họa đấy."

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhét thêm vài miếng bánh hoa mai vào miệng để ngăn mình nói linh tinh.

Ta bận rộn với học đường, lúc rảnh rỗi thì ra ngoài nhận việc chải đầu cho khách hoặc viết thư thuê.

Tiền kiếm được, ta dành một phần để dành, phần còn lại dùng để chăm sóc sức khỏe cho mẹ và tu sửa nhà cửa. Ngày tháng cứ thế trôi qua rất nhanh.

Mẹ ta cũng không chịu ngồi yên, hai mẹ con cùng nhau cải tạo một mảnh đất trống sau sân, mẹ ta trồng ít rau, một năm bốn mùa cũng đủ cung cấp thực phẩm cho cả nhà.

Về sau, bà dúi vào tay ta một túi tiền nhỏ, cười hiền hậu:

"Mẹ giấu con làm vài cái khăn tay với túi thơm đem bán, kiếm chẳng được bao nhiêu, còn thua xa con."

Ta nhét túi tiền nhỏ ấy vào trong một túi tiền lớn hơn của ta, sau đó lại đặt lại vào tay bà:

"Mẹ à, nếu mẹ thích thêu thùa thì con không cản, nhưng tuyệt đối không được vì muốn giúp con mà làm lụng đến kiệt sức. Nếu không, bao năm qua con lo lắng chăm sóc mẹ chẳng phải uổng phí rồi sao?"

Mẹ ta gật đầu hiểu ý, rồi đem túi tiền giấu vào một hũ gốm cất dưới hầm.

Bà nói, đó là tiền bà để dành làm của hồi môn cho ta.

"Ta tuyệt đối không để ai nói ta bán con gái! Ta muốn bọn họ nhìn thấy, con gái ta xuất giá trong lụa là gấm vóc, là gả thấp xuống nhà chồng!"
 
Back
Top Bottom