Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trâm Anh Phụ Ân - A Phù

Trâm Anh Phụ Ân - A Phù
Chương 10: Chương 10



15.

"Im——lặng!"

Tri châu đập mạnh kinh đường mộc đến nứt vỡ, rơi xuống đất.

Hắn thở phì phò, ngả người ra sau ghế tròn: "Điêu dân, một đám điêu dân!"

Một ngụm trà lạnh ngắt trôi xuống bụng, Tri châu mới dần lấy lại tinh thần. Hắn vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt khó lường lướt qua mấy người bên cạnh Triệu Gia Trọng.

"Chỉ dựa vào lời nói một phía của ngươi cùng mấy vết sẹo đao kiếm là muốn đảo lộn thị phi, vu oan cho những bậc danh gia vọng tộc? Triệu Gia Trọng, bao năm qua bổn quan cũng từng giao thiệp với ngươi, ngươi là kẻ thông minh, cớ gì lại hồ đồ như thế?"

Triệu Gia Trọng không tỏ thái độ, chỉ khẽ chắp tay:

"Đại nhân cũng đã nói, là tiểu nhân vu oan cho triều đình, vậy nên hết thảy mọi chuyện đều do một mình tiểu nhân khởi xướng, những người khác chẳng qua bị tiểu nhân xúi giục, bị lừa gạt mà thôi."

Ta lập tức hiểu ra.

Hắn biết đời này mình không thể đấu lại quyền thế trên cao, chỉ có thể lấy mạng mình đổi lấy một cơ hội công khai nói ra chân tướng, đổi lấy một con đường sống cho đám cựu binh Khánh Châu.

"Tướng quân!"

Lão Ngũ và Tiểu Ma Cán kinh hãi nhìn hắn.

Bọn họ từng là đồng đội, cùng nhau vào sinh ra tử. Sao họ có thể nhẫn tâm để một mình hắn gánh hết mọi thứ? Rất nhanh, trong đám đông có một kẻ "đồng phạm" đứng ra, lặng lẽ, như một tảng đá kiên định đối diện tấm biển "Chính Đại Quang Minh" trên đỉnh đầu Tri châu.

Tiếp đến, người thứ hai, thứ ba...

Một đại sảnh không nhỏ, kín đặc những cựu binh.

Muốn giết, thì giết cùng nhau đi.

Bọn họ từng cam chịu sống nhục, mong đòi lại công bằng cho linh hồn những kẻ đã khuất. Nhưng nào ngờ, hai chữ "công bằng" chỉ tồn tại trong sách vở, khắc trên bia đá, treo trên miệng đám quyền quý áo mũ chỉnh tề, như những tảng đá khổng lồ đè nặng trên lưng họ, khiến họ mệt mỏi đến không thể lên tiếng. Cuối cùng, họ cũng dần tê liệt, cúi đầu chấp nhận.

Đây chính là công bằng.

Không phải "công" trong công chính, mà là trong quan viên quyền quý.

Tri châu bật cười.

Hắn gật gù: "Ép quan phải không, ép quan?"

Tri châu vung tay áo quan màu đỏ thẫm, nhìn về phía đám dân chúng bên ngoài:

"Còn ai? Ai dám đứng ra bảo chứng cho bọn chúng? Đều ra đây cả đi!"

Bách tính lặng lẽ nhìn, không ai lên tiếng, nhưng cũng chẳng ai rời đi.

Ta bước lên một bước.

Một bàn tay từ phía sau nắm chặt lấy ta.

Là Triệu ma ma, bà rơi lệ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà.

Trước kia, hắn luôn bảo vệ ta. Ta vẫn còn nhớ, thuở nhỏ ta ham chơi, từng rủ đám bạn cố tình bỏ rơi hắn trong hang núi. Lần bị bọn buôn người bắt cóc, ta không màng hắn bị thương mà chạy trước.

Về sau, trên chiến trường, ta biết hắn cũng đến Ngọc Châu, vậy mà lại trốn tránh hắn, chỉ một lòng theo đuổi Diêu Tông Sách. Hắn nhiều lần lén đến gặp ta, dùng chút bạc dành dụm mua cho ta trang sức đẹp, đồ ăn tinh xảo, nhưng ta lại thấy hắn đáng xấu hổ, chưa từng chịu gặp.

Năm Thừa Thông thứ ba mươi, khi hắn và một nhóm quân sĩ liều chết thoát khỏi lưỡi đao của chính triều đình, ta lại hoàn toàn không hay biết, một lòng đi ngược hướng để cứu Diêu Tông Sách.

Thế nhưng hắn chưa từng trách ta.

Hắn nói, ta có nỗi khổ riêng.

Trong ánh mắt đẫm lệ của Triệu ma ma, ta cúi đầu, khẽ nói:

"Ma ma, con đã bỏ rơi hắn rất nhiều lần rồi, lần này không thể để hắn một mình nữa."

Lần này, ta có thể từ bỏ tất cả, chỉ muốn trả lại cho hắn một công đạo.

Ta buông tay ma ma ra, cất bước tiến lên.

16.

"Ngươi?"

Tri châu nhíu mày nhìn ta, rồi lại nhìn Triệu Gia Trọng, người đang lo lắng bảo vệ ta. Hắn bật cười ha hả, giọng điệu trào phúng:

"Tiểu cô nương, nơi này không phải chỗ cho ngươi đau lòng vì tình lang đâu."

Triệu Gia Trọng hạ giọng, kéo ta lại: "A Nguyên, mau quay về!"

Ta bướng bỉnh đứng yên, ngẩng cao đầu.

"Hắn không phải tình lang của ta."

Lời lẽ dứt khoát, vang vọng khắp đại đường.

"Là hôn phu của ta."

Bàn tay Triệu Gia Trọng thoáng chốc khựng lại, buông lỏng.

Ta tiếp tục: "Đại nhân, thê tử biện giải cho trượng phu, đó là lẽ thường tình của nhân thế."

Tri châu cười lạnh, chậm rãi tựa lưng vào ghế: "Được, bổn quan muốn nghe xem ngươi làm sao có thể biện hộ cho một kẻ phạm tội thông địch đây."

Ta bước lên đứng trước nhất.

"Đại nhân nói bọn họ thông địch, vậy có bằng chứng chăng?"

Tri châu hờ hững nhìn thẳng phía trước: "Bổn quan đã nói rồi, bọn chúng tung tin đồn trong chợ, khinh nhờn triều đình. Những kẻ nghe thấy lời phản nghịch kia chính là nhân chứng. Chúng đánh bị thương nha dịch, đó chính là vật chứng. Huống hồ phu quân ngươi đã thừa nhận chính hắn là kẻ xúi giục, ngươi còn muốn chứng cứ gì nữa?"

Ta đáp: "Vậy trước đó đại nhân cũng từng nói, những lời bàn luận về chiến sự thủ quan của phu quân ta và họ chỉ là miệng lưỡi suông, những vết thương cũ trên người họ cũng không thể làm chứng cứ. Thế thì nay đại nhân lại nói, lời đồn đại mà đại nhân nghe được, vết thương trên người nha dịch mà đại nhân thấy được, lại có thể tính là chứng cứ."

Ta buông tay: "Tiểu nữ không hiểu, chứng cứ của vương pháp rốt cuộc được định đoạt thế nào. Chẳng lẽ luật pháp của triều ta ghi rõ ràng, lời bách tính nói thì không tính, chỉ lời của tri châu mới tính?"

Trong đám đông vang lên mấy tiếng hoan hô.

"Nói hay lắm!"

"Tiểu cô nương có cốt khí!"

Tiểu Ma Cán, kẻ đang bị ép quỳ trên ghế dài, há hốc miệng, sững sờ nhìn ta.

Sắc mặt Tri châu tối sầm.

"Nữ nhân nông cạn như ngươi thì biết cái gì là luật pháp, cái gì là quy củ? Thấy bổn quan mà còn dám không quỳ?"

Ta khoanh tay sau lưng, lưng thẳng tắp, mỉm cười nhàn nhạt.

"Ngươi chưa đủ uy phong để bắt ta quỳ."

"To gan!"

Tri châu đập mạnh xuống bàn, trừng mắt quát: "Người đâu, đè ả xuống, bắt quỳ cho ta!"

Triệu Gia Trọng lập tức đứng chắn trước ta. Ngay sau đó, Lão Ngũ cũng bước lên. Một nhóm cựu binh Kiền Châu trong sảnh nhìn nhau, sau đó kiên quyết tiến đến, dựng thành một bức tường người, ngăn cách ta với đám nha dịch.

"Các ngươi muốn tạo phản sao?"

Tri châu nghiến răng ken két, tay giơ cao định hạ lệnh.

Đúng lúc ấy, tấm rèm bên hành lang cạnh đại đường bị vén lên, một giọng nói the thé vang lên.

"Tạo phản với ai? Đại nhân xem mình là bậc nào rồi?"

Từ trong rèm bước ra hai người.

Kẻ đi đầu là một hoạn quan vận áo đoàn lĩnh thêu hoa cúc, ánh mắt xếch dài đầy giễu cợt. Tri châu run tay, vội vàng bước xuống nghênh đón:

"Ôi chao, Hoa công công! Chỉ là đám điêu dân, sao có thể kinh động đến ngài."

Chớp mắt, hắn liền đổi sang vẻ mặt nịnh bợ, hướng về phía nam nhân khí độ bất phàm phía sau: "Tiểu hầu gia!"

Ta bị nhiều người chắn trước, không trông rõ cũng chẳng nghe rõ. Còn đang thắc mắc, một lão hoạn quan da trắng như ngọc, trên người phảng phất mùi đàn hương, bỗng lách qua đám nam nhân cao lớn, lao đến bên ta như một cơn gió.

Hắn cẩn thận nắm lấy tay áo ta, nụ cười hiền hòa mà trách móc:

"Aizz, tiểu chủ tử của ta! Giận dỗi Bệ hạ bỏ về quê, chơi đùa đủ rồi chứ?"

Phía sau vang lên hai tiếng kêu sững sờ.

"Tiểu chủ tử?!"

Một tiếng là của Tiểu Ma Cán, sững sờ như tượng gỗ.

Một tiếng là của Tri châu, như sét đánh giữa trời quang.
 
Trâm Anh Phụ Ân - A Phù
Chương 11: Chương 11



17.

Ta nhìn rõ khuôn mặt của thái giám, không được tự nhiên mà rút tay ra:

"Hoa công công sao lại đến đây?"

Hoa thái giám mỉm cười, nghiêng người sang một bên:

"Không chỉ có ta đâu, người xem, tiểu hầu gia cũng đến đón người về nhà rồi."

Không xa, quả nhiên là Diêu Tông Sách.

Ánh mắt hắn phức tạp, nhìn thoáng qua Triệu Gia Trọng đang đứng bên cạnh ta, hàm dưới siết chặt trong chốc lát, rồi cất bước định đi tới. Nhưng ta lại nhanh chóng dời mắt đi, nắm lấy tay Triệu Gia Trọng. Hắn cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run.

Diêu Tông Sách đột ngột dừng bước.

"Chắc hẳn Hoa công công cũng đã nghe thấy rồi, những cựu binh Kiền Châu này chịu nỗi oan khuất lớn thế nào, vậy mà ngay cả một cơ hội để tra xét cũng không có."

Ta nói tiếp: "Lời nói và hành động của quan lại chính là thể diện của Bệ hạ. Vậy mà lại hồ đồ vu oan như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mất mặt chính là Bệ hạ, còn khiến lòng dân lạnh lẽo hơn nữa!"

Tri châu sắc mặt trắng bệch. Hoa thái giám liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn ra ngoài, nơi có những bách tính đang nhẫn nhịn mà không phục, sau đó khẽ gật đầu.

"Tra, phải tra cho thật rõ ràng."

Hắn quay về phía Lý tri châu, giọng điệu sâu xa:

"Lý đại nhân, nha môn thẩm án vốn là để cho bách tính có cơ hội giãi bày nỗi oan. Không cần phải cuống quýt đến đỏ cả mặt, động một chút liền gán tội thông địch tạo phản. Bệ hạ kế vị, mở ra thời đại thịnh thế thái bình. Những kẻ nịnh thần phản tặc đáng chết sớm đã bị định tội. Nay thiên hạ thái bình, các vị lương thần cũng nên hiểu rõ điều này mới phải."

Lý Tri châu mồ hôi túa ra như mưa, khom người liên tục:
"Vâng, vâng. Hạ quan đã rõ, đã rõ."

Không biết vì sao, hắn lén liếc nhìn Diêu Tông Sách một cái. Nhưng Diêu Tông Sách chỉ ngây ngẩn mà nhìn ta đang nắm tay Triệu Gia Trọng. Khó hiểu vô cùng.

Ta nhìn Hoa thái giám, âm thầm thán phục. Không hổ là lão nội quan đã trải qua hai triều đại, chỉ bằng vài câu nói đã trấn an được lòng dân và đám cựu binh Kiền Châu, từ một vụ án vốn sẽ nhuốm đầy máu tươi kéo dài thêm thời gian.

Đến nước này, ít nhất cũng giúp Triệu Gia Trọng và các huynh đệ của hắn giành được một cơ hội. Loại án lớn liên quan đến việc quan viên báo công sai trái như thế này, theo trình tự bắt buộc phải báo lên từng cấp, ba ty hội thẩm, cuối cùng sẽ do cữu cữu phán quyết.

Ta dù mang thân phận hoàng gia, có thể lên thẳng thiên thính, nhưng chính vì thân phận này, nếu dính líu quá sâu vào vụ án, sẽ ngược lại làm lu mờ sự trong sạch vốn có của bọn họ, biến thành chuyện che chở tư lợi.

Hoa thái giám hiểu rõ hơn ai hết, hắn im lặng nhìn ta, ngầm ra hiệu rằng giờ khắc này, dù có không nỡ đến đâu, ta cũng không thể đi theo Triệu Gia Trọng được.

Nhưng...

Ta nhìn Triệu Gia Trọng. Ta sợ...

Lòng bàn tay bị ai đó siết chặt. Nam nhân mỉm cười, tựa gió mát trăng thanh.

"Như vậy là đủ rồi, đa tạ nàng."

Hắn chậm rãi buông tay, như muốn đẩy ta ra khỏi vũng bùn lầy nhơ nhớp, đưa ta trở về chốn gấm vóc lụa là vốn thuộc về ta.

Hắn ôn tồn gọi ta:
"A Nguyên, về nhà đi."

Sau lưng, những cựu binh Kiền Châu cũng mỉm cười hiền lành.

"Chơi đủ rồi, Nguyên Ái."

Diêu Tông Sách mặt không cảm xúc kéo ta ra, "Theo ta về."

Ta ngơ ngác để hắn nắm lấy tay, kéo đi. Bách tính tự động nhường lối, lặng lẽ nhìn theo ta rời đi, chỉ vì ta đã lên tiếng vì sự bất công của bọn họ.

Đây chính là bách tính Đại triều ta, dẫu trải qua bao nhiêu khổ nạn, vẫn giữ vững sự kiên cường và thuần hậu đã ăn sâu bén rễ nơi mảnh đất này.

18.

Quan thuyền đi kinh thành đã sớm chuẩn bị xong.

Hoa công công cũng biết mấy ngày nay ta cố tình chậm trễ, chỉ nói: “Sáng mai thật sự nên lên đường rồi, bệ hạ vẫn đang đợi ngài trong cung.”

Ta gối đầu lên cánh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Trong phủ họ sắp xếp cũng có trồng hải đường, trời u ám, mưa bụi rơi xuống cành cây, cánh hoa tàn lả tả, vỡ thành những mảnh vụn như ngọc vỡ.

Phía sau vang lên một tiếng thở dài, Hoa công công khoác thêm áo choàng dày cho ta, tựa như muốn nói gì đó lại thôi. Ta không quay đầu lại, trong lòng đã rõ, liền cất giọng:

“Đừng khuyên nữa, ta biết, ta ở lại đây cũng chẳng giúp được gì. Ngài đã nói sẽ điều tra, tức là đó là ý của cữu cữu, bọn họ sẽ không sao. Ta…”

Nghìn vạn suy tư, trăm lần dằn vặt, cuối cùng đọng lại thành một câu.

“Ta chỉ là thấy khó chịu trong lòng.”

Ta cúi đầu, đầu ngón tay khẽ nhặt một cánh hoa ướt đẫm: “Ngài không biết đâu, ta đã phụ hắn rất nhiều, rất nhiều. Ta muốn bù đắp nhưng không thể bù đắp nổi. Ta muốn có hắn, nhưng hắn không cần ta.”

Thậm chí ngay cả những ký ức ấy, ta vẫn còn lờ mờ, nhớ không rõ, đến cả muốn nhận sai cũng không biết bắt đầu từ đâu. Sau lưng yên lặng một lát, Hoa công công khẽ thở dài, cười bất đắc dĩ:

“Thực ra… nô tài vẫn còn biết một chút. Chuyện năm ấy, ngài chưa từng phụ ai cả, chỉ là mệnh số mà thôi.”

Ta kinh ngạc quay đầu: “Ngài biết?”

Hoa công công trầm nặng gật đầu, từng bước đến trước cửa sổ, ánh mắt dõi theo dãy núi trập trùng phía xa.

“Năm ấy, khắp nơi đều không yên ổn, phía Đông có Hoàn Vương, phía Bắc có Kim binh, Tây Nam thì thổ ty liên tục phản loạn. Bệ hạ phân thân không xuể, phải dốc sức chinh chiến khắp nơi. Nghe tin vợ chồng Đại đương gia Từ gia gặp nạn trên thuyền, người chỉ kịp sai người đưa ngài đến Ngọc Châu, nhờ Trương đại tướng quân che chở.”

Khi đó, Ngọc Châu tập trung nhiều thế gia vọng tộc từ kinh thành chạy nạn tới, ra ngoài giẫm phải ai cũng có thể là công hầu khanh tướng, bên người gia đinh hộ vệ đông đúc, xem như là nơi an toàn nhất.

“Nhưng tiểu chủ tử lại cứ đòi trở về Kiền Châu, nói cái gì mà đồng dưỡng phu và các ma ma đều ở đó, ngài phải về bảo vệ bọn họ.”

Hoa công công khẽ cười: “Nhưng ngay cả những kẻ làm nô tài như chúng ta cũng hiểu, Kiền Châu nằm sát biên giới, những người già yếu bệnh tật đó là những kẻ Bệ hạ đã từ bỏ. Còn đồng dưỡng phu… cũng chỉ là lời bông đùa của người lớn, không thể tính là thật.”

Y thu lại ý cười, giọng nghiêm túc lại: “Trước khi đi, bệ hạ còn đặc biệt dặn dò, ngài là kim chi ngọc diệp, không thể có dính dáng gì với những kẻ đó.”
 
Trâm Anh Phụ Ân - A Phù
Chương 12: Chương 12



Ta chậm rãi nhíu mày.

“Cho nên, khi hay tin một kẻ nghèo hèn từ Kiền Châu đến cứ lén lút tới phủ tìm ngài, đám gia nhân trông cổng hoặc là giấu nhẹm không báo, hoặc là bịa ra chuyện tiểu thư nhà thế gia nào đó mời ngài đi chơi. Ngài trước nay vốn không ưa đám công tử tiểu thư không biết đến khổ đau ngoài kia, mỗi lần đều cự tuyệt.”

Lòng ta chùng xuống, giọng đã lạnh hẳn đi: “Về sau thì sao?”

“Về sau thì chỉ có thể nói là số mệnh.” Hoa công công thở dài.

Y nói: “Trên dưới giấu giếm ngài suốt bốn năm, ai ngờ đến năm Thừa Thống thứ ba mươi, ngài bất ngờ nghe nói Triệu Gia Trọng đang ở ải Uy Hổ, hơn nữa dường như gặp nạn. Ngài bất chấp sự ngăn cản của bọn nô tỳ, một mình cưỡi ngựa xông đến đại doanh của đại tướng quân, lại vừa vặn đụng phải lúc gián điệp Kim binh quấy phá. Một cánh quân tiền phong bị phục kích, toàn bộ táng thân ngoài quan ải. Đại tướng quân dẫn người đi cứu viện, còn những binh sĩ tàn quân trong doanh trại nhìn thấy ngài, chỉ biết bên ngoài đều truyền tai nhau rằng bệ hạ muốn liên hôn với nhà họ Diêu, tưởng rằng ngài đến tìm Tiểu hầu gia… liền chỉ cho ngài phương hướng của tiền quân.”

Toàn thân ta cứng đờ.

Giữa trời mưa phùn lạnh lẽo, Hoa công công nhìn ta với ánh mắt thương xót. Ta không còn nghe thấy gì nữa, đầu đau như búa bổ.

Cơn mưa lạnh vô tình lướt qua song cửa, kéo ta về trận tuyết đầu xuân năm Thừa Thống thứ ba mươi. Con ngựa dưới thân lao như điên về phía trước, bông tuyết phủ kín hàng mi, ta lăn xuống ngựa, gạt người ra, lao vào hố chôn người đầy xác chết.

Triệu Gia Trọng… Triệu Gia Trọng… chàng ở đâu…

Chàng không có ở đó.

Chàng không phải bất kỳ ai trong đống thi thể ấy.

Ở một hướng khác trong rừng núi, chàng đang dẫn theo ba nghìn quân sĩ giãy giụa cầu sinh trong trận chém giết, đôi chân đã gãy, không ai cứu giúp, nhưng ngay cả khi phải bò, chàng vẫn muốn dẫn các huynh đệ trở về nhà.

19.

“Về sau, người mới biết bản thân tìm sai chỗ, quay lại cửa ải, nhưng giữa đường tuyết quá lớn, lạc mất phương hướng, ngã xuống vách núi. Đến khi được cứu tỉnh lại, sau đó đã quên đi rất nhiều chuyện.”

Hoa công công thấp giọng.

“Tiểu chủ tử, đây đều là số mệnh trêu đùa, người và hắn… không có duyên phận.”

Ta nén nước mắt, cười lạnh một tiếng.

“Số mệnh? Nếu các người nói cho ta biết sớm hơn, sao có thể xảy ra nhiều chuyện về sau đến vậy?”

Mà những chuyện giả mạo quân công kia, cữu cữu không thể nào không hay biết, hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn mà thôi.

Ta cẩn thận suy ngẫm, cả người rét lạnh.

Hoa công công hiểu rõ ta đang nghĩ gì, ôn hòa khuyên giải: “Khi đó, bệ hạ cần sự ủng hộ của thế gia. Môn phiệt tiền triều bám rễ quá sâu, xuất thân hàn tiện từ trước đến nay luôn bị chèn ép bài xích. Từ gia không tính là danh môn, muốn xưng đế giữ vững ngôi vị, tất nhiên phải được những kẻ đó ủng hộ. Tiểu chủ tử, trị quốc không dễ, không đắc tội đại thế gia mới có thể lâu dài.”

Ta khẽ nhếch khóe môi.

“Vậy bây giờ ông ấy điều tra án, chẳng lẽ không đắc tội bọn họ sao?”

Không đợi Hoa công công đáp, ta tự mình gật đầu: “À, ta hiểu rồi. Bởi vì ông ấy không còn cần bọn họ nữa.”

Từ xưa đến nay, quân vương chưa từng có ai không gõ núi chấn hổ đối với công thần khai quốc. Hắn nào có thể khoan dung để bọn họ đắc chí quá lâu. Một hồi đại loạn đã đánh tan thế gia, ngày nay trong triều, tuy rằng thế gia vẫn chiếm đa số, nhưng tân quý xuất thân hàn môn cũng không ít.

Cữu cữu bày một ván cờ, chôn xuống ở Kiền Châu, chỉ đợi ngày nào đó châm ngòi, làm cho thế gia kinh hồn táng đảm. Bằng không, lấy thủ đoạn của những kẻ kia, tuyệt đối sẽ không giữ lại một mối họa ngầm lớn như Triệu Gia Trọng.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, trong lòng ta ngổn ngang trăm mối. Không biết là nên may mắn vì cữu cữu đã giữ lại tính mạng của đám cựu binh, hay là nên lạnh lùng trước sự thờ ơ, xem bách tính thiên hạ như con cờ của hắn.

Hoa công công thấy ta trầm mặc, dịu giọng an ủi: “Tiểu chủ tử đừng giận bệ hạ, người vừa rời đi mấy ngày nay, bệ hạ trong lòng khó chịu, có khi còn nói với nô tài rằng: ‘Trẫm trước kia vô năng, không bảo vệ được a tỉ, nay đã ngồi trên ngôi vị này, tất nhiên phải bảo vệ tốt con gái của a tỉ.’”

Hoa công công tiếp lời: “Người là thân nhân duy nhất của bệ hạ, ngài ấy ép người gả cho nhà họ Diêu, cũng là mong người mãi mãi được sống vinh hoa phú quý ngay trước mắt ngài ấy.”

Nhắc đến mẫu thân, hàng mi ta khẽ run.

Ta vô lực cười nhẹ: “Cữu cữu chẳng mấy chốc sẽ sắc phong hoàng hậu, rất nhanh thôi, ông ấy sẽ có thê tử, có con cái, không chỉ có mình ta là người thân.”

“Vậy Trưởng công chúa Bảo Thành chẳng phải cũng xem như con gái của ông ấy sao?” Ta chợt nhớ ra.

Hoa công công lắc đầu: “Trương Đại tướng quân vì lấy lòng thế gia nên đã nhiều lần mạo phạm hoàng uy. Bệ hạ có ý muốn răn đe Trương gia, huống hồ Trương gia cũng không thoát khỏi vụ án quân công giả này.”

Vậy mà vẫn phong quận chúa cho Trương nhị tiểu thư…

Ta nghi hoặc nhìn về phía Hoa công công, hắn dời mắt, nhẹ giọng đáp: “Cuối năm trước, sứ giả nước Kim đến cầu hòa, ngỏ ý muốn kết thân.”

Gió mưa gào thét, bầy én xoay vòng trên tầng mây đen. Trương nhị tiểu thư là thứ nữ không được sủng ái, theo lẽ thường trở thành vật hi sinh giữa hoàng thất và thế gia. Nàng ta luôn nói ta đã cướp đi những thứ thuộc về mình.

Thì ra không chỉ là nhân duyên với người trong lòng, mà còn cả tuổi xuân định sẵn sẽ mai một nơi dị quốc hoang vu.

“Nhất định phải đi sao…” Ta khẽ lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực: “Diêu Tông Sách đã từ hôn với ta, chắc chắn hắn sẽ cưới nàng ta, vậy nàng ta chẳng phải sẽ không phải đi nữa sao?”

Huống chi mấy năm trước nước Kim bị chúng ta đánh cho thê thảm, từ chối hôn sự cũng không phải không thể.

“Đây là sách lược bang giao giữa hai nước, không động binh đao, lợi ích lâu dài! Quân vương nói ra một lời, sao có thể thu hồi?”

Hoa công công bất đắc dĩ nhìn ta, chợt, hắn thoáng ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Hơn nữa, ai nói Tiểu hầu gia đã từ hôn với người? Hắn quỳ ngoài điện hai canh giờ, là cầu bệ hạ đừng hủy hôn sự.”

Cái gì…

Ta kinh ngạc nhìn theo ánh mắt hắn, dưới tán hải đường, trong cơn mưa bụi lất phất, áo trắng của hắn đã sớm thấm ướt, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
 
Trâm Anh Phụ Ân - A Phù
Chương 13: Chương 13



20.

Thế mà dám lừa gạt ta!

Ta giận dữ chạy ra ngoài, chỉ thẳng vào hắn mà mắng:
"Ngươi có bệnh à!"

Yêu cầu bất ngờ này khiến Diêu Tông Sách sững lại một thoáng, rồi hàng mày nhíu chặt. Nghe ta nhắc đến chuyện hôn ước, hắn bỗng có chút mất tự nhiên, mím môi, hít sâu một hơi, rồi nghiêng đầu tránh đi.

"Ta chẳng phải cũng vì nàng sao? Khi ấy nàng lâm vào tình cảnh nào, ngươi có nghĩ đến không? Nếu thật sự bỏ nàng, chẳng phải nàng sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?"

Nghe xong, hắn ngược lại còn tỏ ra uất ức, nhìn ta đầy trách cứ:
"Sao? Nàng còn oán trách ta à?"

Ta trừng lớn mắt, không tài nào hiểu nổi:
"Ngươi vốn không thích ta mà."

"Thích hay không thích thì có gì quan trọng?" Hắn càng mím chặt môi, giọng điệu cứng rắn, "Hôn ước giữa ta và nàng đã được định từ lúc ở Ngọc Châu. Trong lòng ta không có người khác, mà nhìn nàng cũng coi như… thuận mắt. Cưới nàng, vừa hợp ý cả hai nhà."

Không có người khác?

Ta cười lạnh: "Ngươi không phải thích Nhị tiểu thư nhà họ Trương sao?"

Diêu Tông Sách lập tức cúi đầu, ánh mắt sắc bén quét đến:
"Nàng nói bậy gì đó!"

Hắn cắn răng, trầm giọng nói tiếp:

"Nàng ta lúc nhỏ từng ở trong phủ, được mẫu thân ta yêu thích, liền coi như muội muội mà thôi. Nàng tùy tiện hỏi thăm trong giới thế gia ở kinh thành là biết ngay."

Nói đến đây, ta chợt nhớ lại… dường như khi ấy ta lười chẳng buồn hỏi thăm thật. Tranh giành với nữ nhi khác chưa bao giờ là điều ta muốn làm.

Hắn vẫn chưa dứt lời:

"Ta biết nàng còn giận chuyện trên sân bóng mã cầu, nhưng ta thật sự không cố ý! Khi đó ngựa mất khống chế mới xô ngã nàng, không liên quan đến nàng ta."

Những chuyện đó đã qua rồi.

Việc cấp bách bây giờ là quay về kinh, trước giúp quân cũ ở Kiền Châu rửa sạch nỗi oan, sau cầu xin cữu cữu giải trừ hôn ước. Hắn có thể không có ai trong lòng, nhưng ta thì có.

Ta chẳng buồn đôi co với hắn, chỉ giơ tay xua qua loa, định tận dụng chút thời gian còn lại đi tìm Triệu Gia Trọng để nói rõ ràng. Ta chưa từng bỏ rơi hắn, ta còn muốn trở về thành thân với hắn một cách đàng hoàng. Nhưng vừa xoay người, cổ tay đã bị một lực mạnh kéo giữ lại.

"Nói xong là có thể đi? Trời tối thế này, nàng định đi đâu?"

"Không liên quan đến ngươi." Ta vùng ra.

Không ngờ tên này bỗng nổi điên, lạnh giọng nói:
"Nàng dám đi tìm tên họ Triệu đó, ta sẽ khiến hắn không bao giờ có thể lật lại vụ án này!"

Ta sững người: "Ngươi!"

Hắn dùng sức kéo ta trở về, cúi đầu, gằn từng chữ:
"Nàng là vị hôn thê của ta, lại ngang nhiên nắm tay thân mật với một tên què ngoài đường. Ta đã nhẫn nhịn nàng đủ lâu rồi!"

Lửa giận trong ta bùng lên.

Ta đẩy hắn ra, mắng: "Là ta nhịn ngươi mới đúng! Ngươi còn là người sao? Ngươi không nghe thấy hắn đã chịu oan ức thế nào à? Biết đâu trong chuyện này còn có cả quân công của nhà ngươi đấy!"

Cổ tay đột nhiên nhói đau. Diêu Tông Sách thở phì phò, ánh mắt khẽ run, thanh âm cũng thấp xuống, ẩn chứa chút nghẹn ngào.

"Nàng đem ta đặt ngang hàng với đám quan tham hủ bại đó sao? Nếu nàng nhớ được nhiều chuyện như vậy, sao không nghĩ đến những chuyện liên quan đến ta?"

Nói rồi, hắn nắm lấy tay ta, mạnh mẽ kéo đặt lên ngực mình. Ta giãy không ra. Hắn ép ta mở vạt áo hắn ra. Giữa những mảnh vải xốc xếch, xương quai xanh lộ ra, da thịt trắng trẻo, nhưng lại chằng chịt vết sẹo lớn nhỏ.

Nặng nhất là một vết gần tim.

"Họ có sẹo, chẳng lẽ ta không có?"

Hắn bức ta đối diện với ánh mắt hắn, thấp giọng hỏi:

"Hắn bị thương, nàng xót xa. Vậy còn ta thì sao? Chính tay nàng đã đào ta ra khỏi hố chôn người chết đấy! Nếu ta giống đám người cướp đoạt quân công kia, thì tại sao lại chịu chết trên chiến trường? Chẳng lẽ ta nằm đó… chỉ để chơi thôi à?"

Ta nhìn những vết thương chằng chịt ấy, bỗng dưng có chút áy náy. Ta không nên đánh đồng hắn với những kẻ đó.

Ta nhỏ giọng: "Là ta trách lầm ngươi rồi."

Hắn cười lạnh, mặt không chút biểu cảm: "Muộn rồi, ta ghi nhớ rồi."

Ta chột dạ: "Còn không phải vì ngươi chọc giận ta sao? Đừng để tâm. Mau chỉnh lại y phục đi, thật là khó coi."

Hắn chằm chằm nhìn ta một lát, cuối cùng cũng buông ta ra, đưa tay kéo áo lại, giọng điệu trào phúng:

"Nàng cũng biết cái gì gọi là thể thống à? Bảo vệ một kẻ bên ngoài còn hơn cả vị hôn phu của mình."

Ta bất đắc dĩ nói rõ ràng với hắn:

"Hắn mới là vị hôn phu của ta từ nhỏ. Nếu xét theo thứ tự trước sau, ta phải thành thân với hắn mới đúng. Ta bảo vệ hắn thì có gì sai?"

Không đợi sắc mặt Diêu Tông Sách tối sầm lại, ta nhanh chóng nói tiếp:

"Nói thẳng với ngươi vậy, dù là khi ở Ngọc Châu hay sau khi mất trí nhớ, ta đối tốt với ngươi chẳng qua là vì ngươi có vài phần giống hắn mà thôi. Ta cứu ngươi, rồi lại xem ngươi như người thay thế. Còn ngươi, dù có hôn ước với ta, cũng chưa từng có nửa phần tình ý. Tính ra, ân oán giữa chúng ta coi như xóa sạch. Trở về giải trừ hôn ước, đôi bên đều vui vẻ!"

Lời ta vừa dứt, sắc mặt hắn thay đổi liên tục, như thể đang nhìn một kẻ vong ân bội nghĩa. Cuối cùng, hắn nghiến răng, bật ra hai chữ:

"Nằm mơ!"

Ta còn tưởng hắn cảm thấy mất mặt nên mới tức giận, bèn khó hiểu hỏi:

"Ngươi cần gì phải giận? Người ta đều nói ngươi là quân tử, mà quân tử thì phải lấy nhân nghĩa làm trọng, để lại công đạo cho binh sĩ Kiền Châu coi như là tích đức rồi."

Không ngờ hắn đột nhiên kéo ta vào lòng, bế bổng lên, sải bước vào nhà.

"Rầm!"

Cánh cửa đóng sầm lại.

Giọng hắn lạnh như băng: "Ta chưa từng thừa nhận mình là quân tử."

Khóa cửa, chốt chặt.

Ta tức đến giậm chân, đập cửa thùm thụp.

"Diêu Tông Sách, tên khốn kiếp này!"

Động tĩnh quá lớn, Hoa công công vội chạy ra can ngăn.

"Hai vị tiểu tổ tông, xin đừng cãi nhau nữa!"

Ta nhờ Hoa công công mở cửa, nhưng Diêu Tông Sách buông một câu lạnh lùng: "Ai dám mở cửa, chính là muốn đối đầu với ta."

Cả một đêm dài, mưa rơi không dứt, cửa phòng vẫn đóng chặt không mở.

21.

Thuyền bắt đầu khởi hành, hướng về kinh thành.

Ta buồn bực tựa vào lan can, phóng tầm mắt nhìn về bờ sông, trong lòng đem Diêu Tông Sách đánh cho một trận đến cả trăm lần.

Mà kẻ đầu têu mọi chuyện thì vẫn nhàn nhã cầm phổ cầm, chậm rãi điều chỉnh dây đàn, "tưng tưng tưng" vang lên từng tiếng, nghe mà chỉ muốn nổi điên.

"Ngươi có thể đừng chỉnh cái đàn ấy nữa không? Phiền chết đi được!"
 
Trâm Anh Phụ Ân - A Phù
Chương 14: Chương 14



Ta hất tay quay đầu, trừng mắt nhìn hắn. Hoa thái giám vội vàng khuyên giải, giọng điệu hòa nhã, còn Diêu Tông Sách thì ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nâng:

"Mặc kệ nàng đi. Nàng chẳng qua là thấy có người đến tiễn cũng không có, rõ ràng là chẳng để nàng trong lòng, trong bụng khó chịu, bèn chọn kẻ dễ bắt nạt mà trút giận thôi."

Hoa thái giám nghe mà đau cả đầu, thấp giọng cầu xin: "Tiểu hầu gia, cầu xin ngài bớt nói đôi câu."

Nữ nhân tốt không chấp kẻ nam nhân!

Ta nhịn giận quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa trên bờ có một bóng dáng gầy yếu loạng choạng chạy về phía này. Ta sáng mắt, lập tức vẫy tay, còn không quên đắc ý nói với Diêu Tông Sách: "Ai nói hắn không để ta trong lòng?"

Khoảng cách quá xa, sương khói lại dày, bóng dáng của Triệu Gia Trọng mơ hồ không rõ, nhưng ta vẫn thấy hắn không ngừng tiến về phía trước, nếu không có người giữ lại, suýt nữa đã ngã xuống sông.

Ta chụm hai tay làm loa, lớn tiếng hô: "Chàng yên tâm! Ta nhất định sẽ trở về!"

Không biết hắn có nghe thấy không, giữa làn sương xanh nhàn nhạt, bóng dáng áo xanh kia hòa vào trong màn sương, tựa như chỉ cần một cơn gió thoảng qua là có thể tan biến. Rất nhanh sau đó, thân thuyền khẽ nghiêng, rẽ một khúc quanh, tất cả đều biến mất khỏi tầm mắt.

Ta thoáng bần thần quay người lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt u ám của Diêu Tông Sách. Hắn hừ lạnh một tiếng, ném cây đàn qua một bên, sải bước đi vào khoang thuyền, buông rèm xuống mạnh đến mức phát ra một tiếng "bịch" vang dội.

Lại lên cơn nữa rồi.

Ta đảo mắt nhìn trời.

Cứ thế, hơn mười ngày lững thững trôi theo dòng nước, trong bầu không khí ngập tràn cảnh tượng ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn giữa ta và Diêu Tông Sách, cùng tiếng than thở ngày nào cũng vang lên của Hoa thái giám rằng tóc bạc đã mọc đầy đầu, cuối cùng, đến giữa tháng tư, thuyền cập bến kinh thành.

Lúc này đang là tiết đẹp nhất trong năm ở kinh đô, gió xuân dịu nhẹ, liễu rủ xanh biếc, ngay cả hơi thở cũng vương đầy hương xuân ngọt ngào.

Thế nhưng, triều đình lúc này, lại chẳng khác nào bầy ong điên đảo trong mùa xuân, khuấy động cả kinh thành, gió mây biến sắc.

Vụ án ở Kiền Châu đã được đưa lên trước mặt Thánh thượng.

22.

Triều đình gần đây ồn ào chẳng khác nào chợ rau nơi phố phường. Vụ án bòn rút quân công ở Kiền Châu bị phanh phui, kéo theo bao âm mưu giấu kín bấy lâu. Kẻ thì công kích, kẻ thì kết bè, nước bọt văng khắp trời.

Cữu cữu ta cứ để mặc bọn họ, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.

Hắn muốn chính là như vậy.

Càng ồn ào càng tốt.

Chia rẽ, nghi kỵ, gian thần hóa lương thần, lương thần bị gán thành gian thần, hết thảy chỉ trong một câu nói. Lửa đã đủ lớn, khi bè phái sụp đổ cũng là lúc tái lập thế cục.

Đấy, đại quyền hoạn quan hai triều đắc ý như Hạ công công, vì muốn bảo toàn bản thân mà vội vàng bỏ rơi nghĩa tử, tự mình dâng sớ xin đến Hiếu Lăng Vệ ở Nam Kinh trồng rau.

Cữu cữu mỉm cười như có như không mà giữ hắn lại, dọa đến mức hắn sợ hãi toát mồ hôi lạnh, vội quỳ dập đầu đến nứt cả gạch lát nền.

Hắn còn có gì không hiểu đây?

Dù ngoài kia thế gia đại tộc có bám rễ sâu đến đâu, có làm loạn thế nào, cuối cùng thiên hạ này, người định đoạt vẫn chỉ có một. Ở lại, chính là đường chết. Lấy kẻ dưới chế ngự kẻ trên, dùng ti tiện đối phó tôn quý, đây chính là thuật đế vương.

“Canh chừng trước mặt trẫm từ sáng sớm là để ngẩn người sao?”

Giọng trầm thấp từ sau ngự án truyền đến, ta vội vã hoàn hồn, vội cười lấy lòng. Cữu cữu khựng bút, liếc ta một cái:

“Trong cung này thiếu ngươi làm cột trụ chắc? Đứng đó làm gì, còn không qua đây mài mực cho trẫm?”

“Dạ.” Ta lập tức tuân lệnh, cầm thỏi mực Huệ Châu, nhẹ nhàng mài trên nghiên bạch ngọc.

Vừa đắn đo cách mở lời, hắn đã hừ một tiếng: “Không làm cột trụ thì thành kẻ câm à? Đi một chuyến đến Kiền Châu mà cũng học được không ít mưu mẹo đấy.”

Ta càng không tiện nói ra. Lòng rối bời, vô thức đưa tay chạm nhẹ chóp mũi. Cữu cữu liếc thấy qua khóe mắt, chợt khựng lại, rồi cười bất đắc dĩ.

“Vẫn là chưa lớn, vẫn là chưa lớn.”

Ta chớp mắt nghi hoặc, chỉ thấy ống tay áo long bào rộng lớn khẽ phất qua, rồi hạ xuống, một vết mực in rõ ràng. Hành động quen thuộc này khiến ta bớt căng thẳng hơn nhiều, ta “hì hì” cười, ngồi xuống bên chân hắn, nhẹ kéo vạt áo hắn.

“Cữu cữu…”

Hắn lập tức nói thẳng: “Chuyện từ hôn đừng nghĩ nữa.”

Ta sững lại một thoáng, rồi ngước mắt: “Vậy vụ án kia…”

Hắn rũ mắt, ánh nhìn không rõ cảm xúc: “Án có tam ti thẩm tra, sát quan giám sát, thiên hạ đều đang theo dõi, ngươi gấp cái gì?”

“Chỉ sợ lỡ có chuyện ngoài ý muốn,” ta nghiêm túc đáp, “Những kẻ đó, ngay cả bách tính nhà mình cũng có thể tàn sát để thế mạng đổi lấy quân công, có thể đổi trắng thay đen, dối trá bẻ cong, để bọn chúng thoát được một tên nào, trong lòng con cũng không cam.”

Cữu cữu nhướng mày, lắc đầu: “Nước quá trong thì không có cá, nếu theo lời ngươi mà tra xét đến tận cùng, chỉ sợ trong triều này chẳng còn mấy ai đứng nổi nữa.”

Ta nói: “Cữu cữu là bậc đại nhân, là minh quân!”

“Hất mũ cao thế,” hắn nghiêng đầu, bật cười, “Ngươi xem, trẫm có đúng không?”

Ta liền cẩn thận ngắm nhìn từng đường nét chân mày, khóe mắt của hắn, chậm rãi quan sát, rồi dừng lại nơi chóp mũi có nốt ruồi nhỏ giống hệt mẫu thân, gật đầu nói: “Đúng.”

Ta đứng dậy, xoay người nhìn về phía bức bình phong sơn thủy xanh biếc sau ngự án, lặng lẽ dõi theo, giọng khẽ khàng:

“Mẫu thân cũng nói vậy.”

“Lại nói nhảm.” Hắn bật cười sau lưng ta.

“Thật đó,” ta chăm chú ngắm nhìn bức tranh lộng lẫy, như thể qua đó quay lại giấc mộng thời thơ ấu ở Thiện Châu, “Lúc nhỏ cữu cữu nằng nặc đòi nhập ngũ, mẫu thân đã bảo phụ thân rằng: ‘Nhị ca nhi ấy à, chính là con ngựa không cương, không biết ở yên trong nhà.’”

Phía sau im lặng.
 
Trâm Anh Phụ Ân - A Phù
Chương 15: Chương 15



Ta tiếp tục nói:

“Nhưng sau đó, nàng lại cười, vẻ mặt rất đỗi kiêu hãnh, nói rằng: ‘Vậy cũng tốt, nam nhi chí ở bốn phương! Hắn có trời đất của riêng mình, là người làm đại sự. Hắn đi bảo vệ thiên hạ, ta sẽ ở lại gìn giữ sản nghiệp tổ tiên. Sau này, bất kể hắn phong quang hay thất ý, ít nhất cũng biết rằng vẫn có một mái nhà chờ hắn mãi mãi, vĩnh viễn không mất đi.’”

Trước mắt, sơn thủy xanh biếc bát ngát, núi non trập trùng, trong chốn sơn dã có xa phu đánh xe, có kẻ vác gánh lữ hành, trong phố phường thương khách tấp nập, cao lâu chốn hoàng thành sừng sững đứng vững.

Ta nhẹ nhàng đưa tay, như trân trọng chạm lên từng tấc giang sơn trong cõi hư vô, khe khẽ nói:

“Cữu cữu, người xem, đây chính là trời đất của người, giang sơn như họa, bốn bể thái bình. Người nói ta là thân nhân duy nhất của người, là mái nhà của nhau. Nhưng nay đã khác rồi, thiên hạ này đều là con dân của người, cửu châu này đều là nhà của người. Người dẹp loạn thế, lao tâm khổ tứ, chẳng phải cũng chỉ để giữ vững đại gia đình rộng lớn này, che chở cho con dân dưới đôi cánh của mình, không còn bị tổn thương oan uổng, để ai có oan thì được minh oan, ai có chí thì được tỏ bày hay sao? Sau đó, thiên hạ sẽ hiểu rằng, đế vương của bọn họ, đáng để phò tá, để tôn kính, thậm chí đời đời kính ngưỡng.”

Ngón tay dừng lại, ta ngoảnh lại cười rộ lên.

“Người có thể làm được đại sự như thế, lẽ nào không phải minh quân?”

Cửa sổ mở rộng, cảnh đẹp trời quang, rèm lụa bay nhè nhẹ, bóng dáng cao lớn của hắn đổ xuống màn lụa trước bình phong.

Hắn im lặng nhìn bức họa.

Ngoài hiên, bậc thềm đỏ rực ánh dương, những dải hoa văn dát vàng lấp lánh dưới gió xuân.

Vài tháng sau, vụ án cựu binh Kiền Châu được phán quyết.

Thánh thượng hạ chỉ, khôi phục ba nghìn cựu binh với công trạng xứng đáng, lập bia tưởng nhớ người chết, trả lại danh phận cho người còn sống.

Bọn gian thần như Tiêu, Hà đều bị chém đầu, bêu lên chín cửa biên ải để răn đe kẻ sau.

23.

Hôn ước giữa ta và Diêu Tông Sách cuối cùng cũng được giải trừ, sau nhiều ngày ta quỳ gối cầu xin. Dường như cữu cữu đã mệt mỏi, hắn nhìn ta, ánh mắt trĩu nặng bi thương.

"Ở kinh thành không tốt sao? Lại mong mỏi rời đi đến vậy?"

Ta quỳ xuống, dập đầu hành lễ thật sâu, ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: "Cữu cữu, con đã trưởng thành rồi. Giống như người và phụ mẫu, con cũng có người muốn bảo vệ, có nhà muốn gìn giữ."

Cữu cữu nhìn ta đầy phức tạp, mím môi, nâng quyển tấu chương lên che mặt.

"Cánh cứng rồi, không quản được nữa. Nhưng nam nhân ngươi để mắt tới muốn vào cửa nhà họ Từ, cũng không dễ dàng đâu. Sang năm ân khoa, cứ để hắn thử xem có bản lĩnh gì không."

Hắn đã nhượng bộ.

Ta vui sướng đứng bật dậy, chắp tay hành lễ: "Đa tạ cữu cữu!"

Sau tấu chương, chỉ có một tiếng thở dài, cữu cữu không nhìn ta nữa, khoát tay đuổi đi.

Ta vén váy, hớn hở chạy ra ngoài điện. Đã vào độ hè, bóng cây rậm rạp, hoa lá xào xạc đong đưa, ánh sáng phản chiếu lấp lánh tựa ngàn tấm gấm là.

Ngang qua hành lang cung đình, ta chợt dừng bước. Một dáng người duyên dáng, xiêm y như mây, đứng yên nơi góc rẽ. Nàng hơi nghiêng cổ, ưu nhã nhìn trời xanh cuối chân trời.

"Chỉ vì một kẻ hầu què, mà ngươi từ bỏ vinh hoa phú quý sau này, có đáng không?"

Ta nhớ lại lời ma ma kể, rằng nàng thực ra đã chủ động cầu xin cữu cữu để được đi hòa thân.

Ta liền hỏi ngược lại: "Vậy vì vinh hoa phú quý, ngươi nguyện rời xa cố hương, gả đến chốn biên thùy hoang lạnh, có đáng không?"

Ánh sáng thoáng lay động trong hàng mi nàng. Nàng khẽ cười, nhìn ta chăm chú.

"Ta và ngươi không giống nhau. Khi còn ở Kiền Châu, ngươi là bảo bối trong mắt cả gia đình. Còn ta chỉ là một nữ nhi không mấy nổi bật trong hàng chục con cái của phụ thân. Nhìn hắn ngày càng trèo cao, làm những chuyện càng lúc càng liều lĩnh, ta đã biết mình không thể trông cậy vào gia đình này. Hắn chưa từng nghĩ đến ta, ta cũng chỉ có thể tự lo cho mình."

Thấy ánh mắt ta, nàng khẽ lắc đầu: "Đừng có nhìn ta đầy thương hại như vậy. Ngươi lúc nào cũng như thế, khiến người khác chán ghét. Về sau ai sống tốt hơn, còn chưa biết đâu."

Nhớ lại những ngày thơ ấu cùng nàng ở cố hương, ta khẽ cười: "Phải, ngươi luôn rất lợi hại."

Nàng thoáng sững người, rồi cũng bật cười: "Ngươi nhớ lại rồi."

"Đúng vậy, ta còn nhớ là ngươi cưỡi ngựa cũng do ta dạy đấy." Ta bước đến gần.

Ngang vai nhau, nàng liếc mắt sang ta: "Lúc nào ngươi cũng cố ý buông cương nhảy xuống, lại nói dối là vẫn ở sau lưng ta, làm ta hoảng hốt ngã sấp xuống, lấm lem bùn đất."

"Người thầy nghiêm khắc mới dạy được trò giỏi. Nếu không phải vậy, làm sao ngươi cưỡi ngựa giỏi đến thế?" Ta nói.

Nàng hừ một tiếng: "Đồ dẻo miệng."

Ta cũng hừ nhẹ: "Đồ hay mách lẻo."

"Nhớ năm xưa, mỗi lần ta trốn học khỏi tư thục, có phải ngươi đều đi mách lẻo không? Khiến ta bị mẫu thân đánh đòn?" Ta nhìn nàng.

Nàng lập tức phản bác: "Ngươi cũng đâu chịu khổ gì, roi chưa kịp chạm đến, tên tiểu phu quân của ngươi đã khóc thút thít, lao tới chịu đòn thay rồi."

Hai người nhìn nhau, chợt bật cười, ánh mắt cong cong.

Ta quay đầu, ngước nhìn bầu trời rộng lớn trên cao tường cung điện, khẽ hít một hơi thật sâu.

"Hay là chúng ta làm hòa đi. Đời người ngắn ngủi, ngươi cũng không đến mức quá ghét ta đâu nhỉ?"

Nàng thoáng sững sờ, bỗng bước nhanh hơn vài bước, chỉ để lại bóng lưng mảnh mai trong tầm mắt ta.

"Không thèm!"

Nàng vẫy tay.

"Ta vẫn ghét ngươi, cả đời không quên được đâu."

Mùa thu năm ấy, nàng lấy danh nghĩa quận chúa gả sang Kim quốc, mang theo tượng Phật, y thư, châu ngọc vàng bạc. Nhìn bề ngoài, dường như mọi thứ đều rực rỡ, đúng như vinh hoa mà nàng hằng mong muốn.
 
Trâm Anh Phụ Ân - A Phù
Chương 16: Chương 16 (Hoàn)



24.

Cữu cữu của ta cũng thật biết cách dỗ người.

Lời nói thì dễ nghe, nhưng đến khi Triệu Gia Trọng thực sự đỗ tiến sĩ vào năm sau, hắn lại cố tình sắp xếp để chàng rớt xuống vị trí thấp, không thể làm quan ở kinh thành, phải ra ngoài rèn luyện vài năm.

Ta u oán nhìn ông ấy.

Cữu cữu ta chột dạ, lấy tấu chương che mặt: "Đây đều là do các lão đại nhân trong các các định ra thứ bậc, trẫm chẳng lẽ vì ngươi mà phá lệ mở cửa sau hay sao? Ngươi giờ cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi, chọn chồng thêm mấy năm nữa trẫm cũng nuôi nổi, gấp cái gì?"

Ta chống cằm ủ rũ nửa ngày, nghĩ lại thì cũng không hẳn là chuyện xấu. Triệu Gia Trọng là người có lòng tự trọng, chàng sẽ không cam tâm suốt đời què chân mà mắc kẹt ở thuyền nước Kiền Châu, bị mài mòn chí khí.

"Thôi được!" Ta thỏa hiệp, ra vẻ rộng lượng. "Chàng đi đi!"

Chàng ăn mặc giản dị, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ hải đường, cả người không mang theo món trang sức nào khác ngoài miếng ngọc bội sinh thần năm xưa ta tặng.

Đứng bên bờ sông, đôi mắt chàng không cần nói cũng đã chan chứa tình ý. Chàng nhìn ra được sự miễn cưỡng của ta, bèn cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn ta đang lảng tránh: "A Nguyên, ta không đi làm quan nữa, được không?"

Ta giật mình ngước mắt: "Sao có thể? Không có công danh, chàng đâu vào được gia phả họ Từ nhà ta!"

"Ta không bận tâm. Ta có thể làm lẽ, cứ nuôi ở bên ngoài, tiểu chủ tử khi nào vui thì đến sủng hạnh ta cũng được." Chàng cười nói.

Ta đờ ra một lúc, nhìn vào nụ cười sáng rỡ trong mắt chàng, vừa giận lại chẳng thể giận nổi, đành giơ tay đánh chàng một cái.

"Còn muốn ta nuôi chàng à? Đồ không có tiền đồ, mau đi đi! Không xếp hạng nhất trong ba năm sát hạch quan viên thì đừng trở về!"

Chàng cố tình ôm tay giả bộ đau, chờ ta chạm vào lại kéo ta vào lòng, dựa lên vai ta, ôm thật chặt.

"A Nguyên, ta thật sự không nỡ xa nàng."

Một lúc sau, chàng buông tay, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, ngón tay vuốt v3 dịu dàng, trong đôi mắt phảng phất khói mưa ấy, dường như có những cơn mưa bụi u sầu chẳng bao giờ dứt.

"Nhưng ta cũng thật sự sợ mình không xứng với nàng."

Chàng khẽ thì thầm: "Ta chỉ mong nàng đối xử với ta tệ hơn một chút, tệ hơn nữa."

Ta bật cười: "Chàng còn chê ta lúc nhỏ chưa bắt nạt chàng đủ à?"

"Chưa đủ." Chàng cười nhẹ. "Mấy kiếp cũng không đủ."

Cuối cùng vẫn phải đi. Nhưng lần chia xa này, không phải để rời biệt, mà là để ngày gặp lại thêm tốt đẹp hơn. Khói sóng mịt mờ, ta nhìn theo mãi, đến khi hoàn hồn lại, mới phát hiện bên kia quán trà trạm dịch, Diêu Tông Sách đang ngồi ngay ngắn, đeo đao bên hông, lẳng lặng nhìn về phía này.

Dù gì cũng là người quen cũ, cứ nhìn chằm chằm như thế, ta cũng không thể giả vờ không thấy, bèn bước qua, liếc nhìn ngựa và tùy tùng của hắn, thuận miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"

Hắn nhếch môi: "Nàng để ý sao?"

Lời không hợp, nói nhiều cũng vô ích.

Ta quay đầu bỏ đi.

"Chờ đã." Hắn như chịu thua, giọng dịu lại. "Nói với ta thêm hai câu đi, sau này sẽ không phiền đến nàng nữa."

Ta quay lại ngồi xuống quán trà, hắn rửa sạch chén trà, rót một chén nóng cho ta, còn mình thì không uống, chỉ nhìn ta uống.

Ánh mắt lạnh nhạt xa cách, ẩn ẩn mang theo chán ghét.

Hắn cúi mắt, ngồi trong bóng râm, không rõ có phải đang cười không. "Trước khi nàng mất trí nhớ, chúng ta đã có rất nhiều lần như thế này ở Ngọc Châu, chỉ là nàng không muốn nhớ lại mà thôi."

Mơ hồ lắm, ta thực sự chẳng nhớ nổi.

Hắn chậm rãi vuốt v3 chén trà: "Nàng luôn nói rằng sau khi mất trí nhớ, ta đối xử với nàng không tốt, lúc nào cũng nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thực ra là ta đang giận, vì đúng như nàng từng nói, bất kể trước hay sau khi mất trí nhớ, ánh mắt nàng nhìn ta lúc nào cũng như nhìn một người khác. Ở Ngọc Châu, nàng còn thường xuyên gọi nhầm ta bằng tên của hắn. Ta tưởng mất trí nhớ rồi thì nàng sẽ quên đi, nhưng hóa ra không phải. Nàng nói xem, như vậy ta làm sao cam tâm đây?"

Ta cứng lưỡi, không biết đáp gì. Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập, nặng nề.

Vẫn là hắn phá vỡ sự im lặng trước, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi gấm quen thuộc đặt lên bàn, cười nhạt: "Sau này chịu khó luyện thêu đi, đừng để tướng công tương lai bị mất mặt trước đồng liêu."

Nói xong, hắn cầm đao, rời quán trà, xoay người lên ngựa. Ánh nắng quá chói, ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe tiếng ngựa hí vang, xa xa vọng lại giọng nói của hắn:

"Bên trong cứ coi như quà mừng nàng thành thân đi, đeo hay vứt, tùy nàng."

Ta sững người đứng đó. Có người qua đường thấy Diêu Tông Sách đi xa, bàn tán:

"Nghe nói Tiểu Hầu gia sẽ thay mấy vị tướng quân bị bãi chức, đi trấn thủ cửa ải!"

"Đang yên ổn có tước vị không chịu kế thừa, lại tự tìm khổ làm gì?"

"Hầy, ai mà biết, chắc là hắn không giống mấy công tử ở kinh thành."

Túi gấm trĩu nặng, ta mở ra xem.

Là một chiếc nhẫn ngọc thanh thúy hình chim nhạn. Trong giới quý tộc kinh thành, người ta thường dùng vật này thay cho nhạn sống để làm lễ vật đính hôn, mang ý nghĩa cầu chúc phu thê đồng tâm, bạch đầu giai lão.

Ta không đeo, cũng không vứt.

Đến ngày thành thân, ta cẩn thận đặt nó vào hộp gỗ, cất lên cao, cả đời không nghĩ đến việc mở ra xem.

[Toàn văn hoàn.]
 
Back
Top Bottom