Đô Thị  Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
499,319
0
36
AP1GczN9S3hYLCyjR6A8di_Nf_MjrUPtqNVLWncAEyHVL-fx4Whd06DYpVYCZS_wOIolb8JNiExcS3NhNThhdFr5dsRPNImAhUEqjrDLQ3leOedVVSnbVi1U22zU3mxW08UZE_JorM0N1xJLK7ssIyD90-cA=w215-h322-s-no-gm

Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi
Tác giả: Vô Hoa Quả/无花果
Thể loại: Đô Thị, Hài Hước, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 无花果.

Dịch giả: Vịt Trắng Lội Cỏ

Thể loại: Gia đình, Hài hước, Hiện đại, Không CP, Vả mặt

Văn Án:

Gần nửa đêm, một cô nàng trà xanh ngốc nghếch gửi cho tôi bức ảnh:

【Chị ơi, em rất thích bạn trai của chị, có thể nhường cho em không?】

Tôi: 【Hả?】

Tôi có bạn trai à? Sao tôi không biết nhỉ?

Trong lúc tôi đang im lặng thì trà xanh nhỏ lại gửi thêm một bức ảnh:

【Chị ơi, em đã thấy trên vòng bạn bè rồi.】

Tôi im lặng: Đây là hình tôi hóa trang thành con trai mà.​
 
Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi
Chương 1


1

Tôi vừa mới tải lên bức ảnh đã chỉnh sửa xong lên vòng bạn bè và định tắt máy đi ngủ ngon thì chưa đầy một giây sau, tôi nhận được tin nhắn từ Đới Tư Tư:

【Chị ơi, em rất thích bạn trai của chị, có thể nhường cho em không?】

Tôi: 【Hả?】

Bạn trai? Bạn trai nào vậy?

Sao tôi lại không biết tôi có bạn trai chứ?

Tôi đã độc thân lâu rồi mà!

Trong lúc tôi im lặng, Đới Tư Tư gửi thêm một bức ảnh:

【Chị ơi, em đã thấy trên vòng bạn bè rồi. mỉm cười.jpg.】

Câu này khiến tôi cảm thấy như thể mình đang cố tình giấu giếm cô ta vậy, thật là châm chọc.

Tôi phóng to bức ảnh mà cô ta gửi, bên trong là một chàng trai mặc áo choàng đen, ánh mắt đầy khí chất.

Hơi quen quen? Không đúng, nhìn kỹ lại…

Tôi im lặng: Đây là hình tôi hóa trang thành con trai mà!

Đúng là bức ảnh mà tôi vừa mới tải lên vòng bạn bè!

Hôm nay tôi đi chụp ảnh cùng bạn thân, nảy ra ý tưởng hóa trang thành nam.

Một bức ảnh chụp chung với bạn thân bỗng dưng trở thành ảnh đôi, mà hình ảnh giả trai lại bất ngờ rất đẹp.

Vì quá đẹp trai, sau đó tôi còn lưu lại nhiều bức ảnh riêng của mình, và sau một thời gian dài chỉnh sửa, tôi mới upload lên vòng bạn bè.

Nhưng sao Đới Tư Tư lại biết được nhỉ?

Tôi không phải đã chặn cô ta rồi sao?

Nhìn lại vòng bạn bè, tôi mới nhận ra lúc đăng bài mới, tôi quên không chặn Đới Tư Tư.

Hừm, quá kích động nên quên mất!

Tôi đã nói mà, làm sao tôi có thể cố tình không chặn Đới Tư Tư được chứ!

Dù sao thì, tôi và Đới Tư Tư vốn dĩ không hợp nhau mà.

2.

Đới Tư Tư là em họ của tôi, do là họ hàng nên chúng tôi thường xuyên qua lại gặp gỡ.

Nhưng tôi sớm đã phát hiện ra cô ta là một con trà xanh chính hiệu.

Cô ta trước giờ luôn thích cướp đồ của tôi, từ nhỏ tới lớn đều không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Lúc trước cô ta tới nhà tôi chơi đã trộm mất con thỏ bông mà tôi rất thích, nể mặt họ là khách nên ba mẹ tôi cũng ngại không dám nói.

Lúc còn đi học thì cô ta hay lấy dụng cụ học tập của tôi, miệng thì nói là mượn dùng một lát nhưng chẳng bao giờ trả lại đồ cho tôi.

Đến khi lớn hơn một chút, Đới Tư Tư bắt đầu thích cướp bạn trai của tôi, tôi quen ai thì cô ta liền cướp người ấy, hơn nữa sau khi cướp người xong còn ra vẻ tự hào với tôi.

Bạn trai trước và bạn trai trước trước nữa của tôi đều bị cô ta cướp đi hết, ai mà ngờ cô ta vẫn không chịu an phận, càng ngày càng táo tợn hơn.

Bây giờ thì hay rồi, tôi đã độc thân mà cô ta vẫn không chịu buông tha tôi, vẫn cố gắng cướp “bạn trai” từ chỗ tôi.

Cướp bạn trai mà tôi giả trang thành.

Một lúc rồi mà tôi vẫn không biết nên nói gì.

Tôi trợn mắt, lạnh lùng trả lời hai chữ: [Thần kinh.]

Không có mắt nhìn thì cũng là một loại bệnh.

Đố kị cũng là một loại bệnh.

Sau khi bị tôi từ chối, Đới Tư Tư không nói gì nữa, nhưng tôi cảm giác là cô ta chưa bỏ cuộc đâu.

Quả nhiên linh cảm của tôi đã đúng.

3.

Ngày tiếp theo, Đới Tư Tư dẫn cậu mợ tôi tới nhà tôi.

Ba mẹ tôi biết lúc trước em họ hay cướp người của tôi nên trong lòng có thành kiến với gia đình cô ta.

Nhưng nói thế nào thì cũng là họ hàng, vẫn phải nể mặt mũi người ta.

Ngày lễ với năm mới cũng phải qua lại với nhau, chỉ là số lần qua lại rõ ràng đã ít hơn trước đây rất nhiều.

Dù cho trong lòng không hề thích, nhưng ba mẹ vẫn phải nể mặt họ là họ hàng mà cho họ vào nhà.

Cậu mợ mới khách sáo được vài câu thì liền bắt đầu lộ bộ mặt thật ra:

“Ninh Ninh à, mới một thời gian không gặp mà sao con lại nhỏ nhen thế? Em họ con cũng chỉ là xin số liên lạc thôi mà, sao mà con lại nói năng khó nghe như thế?”

“ Hôm qua Tư Tư buồn bã đau lòng cả tối đấy!”

Mợ phát tiết trước, chỉ một thôi câu liền gán cho tôi tội danh bắt nạt em gái.

Ba mẹ tôi cũng không phải kẻ ngốc, biết nhà cậu mợ cả bè kéo đến nhà tôi một chuyến, tất nhiên không chỉ đơn giản là muốn số Wechat đó.

Ba tôi lạnh lùng nhìn cậu mợ: “Thật sự chỉ đơn giản là muốn hỏi số Wechat à? Tôi không tin, hay là Tư Tư lại muốn cướp đồ của Ninh Ninh…”

Đúng là ba của con, nói đâu trúng đó!

Tôi ở phía sau lưng ba âm thầm giơ ngón tay cái.

Bị ba tôi lật tẩy ý đồ, mặt mợ tôi lộ ra vẻ tức giận.

Lúc bà ta đang định nói gì đó thì người c** nh* nhen của tôi lại thô lỗ nói chen vào:

“Ôi trời, cướp gì mà cướp, anh rể anh nói như vậy em cảm thấy không vui đâu! Mấy đứa nhỏ cãi lộn tí cũng là điều bình thường mà.”

“Nhưng mà chuyện tối qua Tư Tư khóc đến nỗi đau lòng xé ruột là thật, Ninh Ninh làm như vậy là không được, không phải chỉ là một thằng nhóc thôi sao, nhường cho em gái thì có gì to tát đâu?”

Mợ thấy cậu nói giúp mình, ngay lập tức phấn khởi trở lại, giọng điệu càng trở nên sắc bén hơn:

“Đúng đó, chỉ vì một thằng nhóc mà mắng Tư Tư nhà chúng tôi khiến con bé khóc thảm như thế. Ninh Ninh đúng là có chút không hiểu chuyện mà…”

Lúc này, Đới Tư Tư yếu đuối đi tới.

Hai mắt sưng đỏ vì khóc nguyên cả một buổi tối, nhìn cứ như hai vết muỗi đốt to đùng vậy, tôi suýt chút nữa là không nhận ra Đới Tư Tư.

“Chị ơi, em thật sự rất thích anh ấy! Chị hãy thành toàn cho bọn em đi, hông có anh ấy em thật sự sống hông nổi mất…”

Giọng điệu nghẹn ngào mang theo tiếng nấc, nhìn thấy Đới Tư Tư lại sắp khóc tới nơi.

Bọn họ cứ như mấy tên hề nhảy nhót với khả năng biểu diễn vụng về hết chỗ nói khiến tôi không nhịn cười nổi.

Lúc trước cô ta cũng dùng cái kiểu lấy cái chết ra dọa người khác như vậy để cướp mất bạn trai cũ của tôi.

Trước khi Đới Tư Tư kịp nặn ra mấy giọt lệ ngọc ngà của cô ta, tôi nhanh chóng ngăn lại:

“ Dừng lại, mấy người bạn trai trước và trước trước nữa bị em cướp đi em cũng từng nói như vậy, bảo không có bọn họ thì em không sống nổi nữa mà.”

“ Sau đó đều chia tay hết cả rồi, sao bây giờ em vẫn sống tốt ấy chứ?”

Bị tôi nói trúng, sắc mặt Đới Tư Tư trở nên khó coi, trong một khoảnh khắc không biết có nên khóc nữa hay không.

Mà cậu mợ trước nay luôn cưng chiều Đới Tư Tư, thấy tôi hôm nay không chừa chút mặt mũi nào cho con gái cưng bảo bối của họ, tức giận và trách mắng tôi:

“Ninh Ninh, con làm chị thì phải hiểu chuyện chút chứ, phải nhường nhịn em gái! Chứ sao lại trù ẻo em gái con chết như vậy hả?”

Tôi liên tục lắc đầu, ra vẻ vô tội:

“Không phải, con không có, là do cậu mợ tự mình nói…”

Mợ tôi suy nghĩ lại, hình như là thế, nhưng vẫn cứng miệng nói:

“Vậy thì con cũng không được nói mấy kiểu như em gái con không sống nổi thế này thế ấy được.”

Mợ chưa kịp nói hết thì bị tôi chen ngang vào, tôi chỉ chỉ vào Đới Tư Tư đang đứng bên cạnh:

“Đây là do em ấy tự nói cơ mà~”

Mợ: …

Người c** nh* nhen đứng bên cạnh cũng không xem nổi nữa, liền đập mạnh tay xuống bàn, cố gắng dùng khí thế của mình áo đảo tôi:

“Ninh Ninh, con cũng chỉ là không có một thằng nhóc mà thôi, nhưng cái mà Tư Tư mất đi đó chính là một tình yêu khắc cốt ghi tâm đó!”

“Vả lại đây còn là em gái có huyết thống với con, chả nhẽ còn không bằng một thằng nhóc không cùng huyết thống?”

Tôi: Nói thì có lý đấy, nhưng mà thằng nhóc mà con gái ông nhìn trúng là tôi, là tôi sau khi giả trai đó ông già!

Tôi chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào cậu tôi, cẩn thận nói từng chữ một:

“ Bên ngoại, là kiểu người xưa hay nói là cách xa tám trăm dặm ấy ạ?”

Cậu mợ bị chọc tức đến nỗi nói không nổi nữa, mà mặt Đới Tư Tư cũng càng ngày càng khó chịu.

Rõ ràng trước kia đối phó với tôi rất dễ cơ mà, sao lần này tôi lại khó đối phó như vậy?

Vào cái lúc mà tôi nghĩ cậu mợ sẽ biết khó mà lui thì Đới Tư Tư lại bắt đầu động tay động chân.

Chỉ thấy cô ta ầng ậc nước mắt lao tới nắm tay tôi lắc lắc:

“ Chị ơi, em biết chị giận, nhưng chị cũng không thể nói mấy lời tổn thương người khác như vậy được đúng không? Trước giờ em luôn xem chị như chị gái ruột thịt…”

Đới Tư Tư một câu chị gái ruột, khiến tôi biến thành kẻ lạnh lùng vô tình.

Cậu mợ thấy vậy cũng bênh vực Đới Tư Tư:

“Ninh Ninh, các con là chị em, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau. Bây giờ con nhường cho Tư Tư, Tư Tư sẽ nhớ ơn con, sau này nhất định sẽ không bạc đãi con đâu!”

“Đúng rồi, họ hàng thì phải giúp đỡ nhau. Con giúp Tư Tư, sau này chúng ta cũng sẽ giúp con.”

Trong lòng tôi thầm cười khẩy.

Ha ha! Đây là dọa dẫm không được thì chuyển sang dụ dỗ à?

Vẻ ra một viễn cảnh khá đẹp đấy, nếu không biết rõ tính cách của họ thì suýt chút nữa tôi đã tin rồi.
 
Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi
Chương 2


Còn nói gì mà giúp đỡ lẫn nhau?

Thôi đi, rõ ràng chỉ một bên là được lợi!

Mối quan hệ họ hàng này từ đầu đã không công bằng, gia đình tôi luôn là bên bị vắt kiệt và bị bóc lột điên cuồng.

Em họ thì ngày ngày ngang nhiên cướp đồ đạc và bạn trai của tôi, còn mợ mỗi lần đến nhà tôi đều lén lút mang đi một ít mỹ phẩm và trang sức của mẹ tôi.

Cậu thì suốt ngày đ/ánh bạc rồi nợ nần, tìm mẹ tôi vay tiền để trả nợ nhưng không hề có ý định trả lại, điên cuồng hút máu mẹ tôi.

Tôi và bố mỗi lần đều khuyên mẹ không nên cho vay tiền, nên từ chối thì phải từ chối.

Nhưng mẹ tôi trời sinh dễ mềm lòng, lần nào cũng bị cậu lấy tình thân ra gây khó dễ.

Càng nhìn thấy gia đình cậu, tôi càng thấy buồn cười.

Họ đang định không làm mà vẫn có ăn à?

Chỉ cần mở miệng là muốn hưởng lợi? Làm gì có chuyện tốt như vậy!

Tôi khoanh tay nhìn dượng họ:

“Thật ra không cần đợi sau này đâu, bây giờ cũng có việc cần cậu mợ giúp đấy~”

“Cậu, nếu con nhớ không nhầm, trước đó dượng đã mượn năm vạn của mẹ con đúng không? Dạo này chúng tôi đang thiếu tiền, hay là cậu trả lại cho nhà con đi?”

Mặt dượng tối sầm lại.

Tôi lại nhìn về phía mợ:

“Mợ ơi, những sản phẩm mỹ phẩm và trang sức mợ mang từ nhà con về dùng thử, lần sau nhớ mang theo nhé~”

Mặt mợ cũng xanh mét.

Tôi lại vui vẻ nhìn Đới Tư Tư:

“Em họ, những đồ trước đây em mượn của chị thì lần sau nhớ mang trả lại cho chị nhé.”

Mặt cô ta cũng tái xanh.

Cậu và mợ lại bị dồn vào thế bí.

Họ cứ nghĩ nói vài câu hay ho là xong chuyện, không ngờ tôi lại lật lại những món nợ cũ của họ.

Cậu giận đến mức giậm chân, chỉ tay vào tôi mà quát:

“Con bé này sao lại ăn nói như vậy? Thật là lớn càng ngày càng không biết điều!”

Tôi bĩu môi:

“Là cậu nói giữa họ hàng phải giúp đỡ lẫn nhau mà? Sao giúp đỡ các người thì là đương nhiên, còn bảo các người giúp chúng tôi thì không được?”

“Cậu cũng thật là hai mặt quá~”

“Con! Con…!”

Cậu tôi tức đến mức không thở nổi, nếu không nhờ bố tôi kịp thời ngăn lại, chắc ông ta đã xông tới đánh tôi rồi.

Không dạy dỗ được tôi, cậu tức tối quay sang mắng mẹ tôi:

“Chị, chị nhìn xem chị dạy dỗ con gái chị thế nào vậy!”

Mợ cũng đồng tình: “Biết thế này, bọn em đã không đến đây chịu nhục!”

Vậy mà cũng nói được cái câu này, rõ ràng là họ tự tìm đến mà!

Nhưng nếu họ đã nói như vậy, thì tôi cũng cung kính không bằng tuân mệnh vậy:

“Lời này là do cậu mợ tự nói đấy nhé, đi cẩn thận, không tiễn ạ~”

Vừa dứt lời, tôi đã đẩy họ ra ngoài cửa, sau đó còn chu đáo đóng cửa lại.

Gia đình họ bị đuổi ra ngoài, ban đầu là im lặng một chút, sau đó mới chửi ầm lên rồi rời đi.

Đối với trò hề của họ, bố tôi rất tức giận, mẹ tôi cũng cảm thấy rất đau lòng, cả nhà đều quyết định không muốn tiếp tục giao du với gia đình cậu nữa.

Tôi thấy mẹ mình có thể đưa ra quyết định này thì rất vui mừng.

Trời ạ, cuối cùng mẹ cũng hiểu ra rồi! Đối phó với họ hàng xấu thì phải như vậy!

Tôi đã nghĩ sau sự việc này, Đới Tư Tư sẽ biết điều, ai mà ngờ cô ta lại tiếp tục gây chuyện.

4

Ngày hôm sau, Đới Tư Tư đã đăng ảnh tôi trong trang phục nam lên diễn đàn của trường và hỏi xin số điện thoại.

Không cần nghĩ cũng biết cô ta làm vậy vì không cam lòng với chuyện xảy ra hôm qua, thế nên hôm nay đặc biệt đăng lên diễn đàn trường học để tiếp tục cạy tường nhà tôi đây mà.

Nói về việc cướp đàn ông, Đới Tư Tư đúng là chuyên gia.

Hai bạn trai trước của tôi đều bị cô ta cướp mất.

Bạn trai đầu tiên là một anh khóa trên dịu dàng, lần đó em họ tôi thấy chúng tôi đi cùng nhau, nên đã cử người đi hỏi han và thành công có được số điện thoại của anh ấy.

Sau đó, cô ta thường xuyên gửi cho anh ấy những bức ảnh ăn mặc mát mẻ, còn nói rằng cô ta làm vậy là để "thử lòng" giúp tôi.

Khi bị phát hiện, anh khoá trên tuyên bố rằng giữa anh ấy và Đới Tư Tư mới là "tình yêu thật sự", rồi đề nghị chia tay với tôi.

Bạn trai thứ hai là một em trai khóa dưới năng động, thích chơi bóng rổ.

Khi chúng tôi yêu nhau, vì tôi không thích nắng nên chỉ thỉnh thoảng đến sân bóng để cổ vũ cho anh ấy, phần lớn thời gian tôi đều bận rộn với chuyện riêng của mình.

Đới Tư Tư không ngại ngần gì cả, cô ta bôi kem chống nắng dày cộp và hàng ngày đến sân bóng để cổ vũ cho cậu ấy, còn mang nước và đồ uống cho cậu ấy nữa.

Cô ta còn nói chuyện theo kiểu trà xanh: "Chắc hẳn chị gái chăm sóc anh còn chu đáo hơn nữa nhỉ? Chẳng như em, em chỉ có thể mang nước và đồ uống thôi cho anh thôi~".

Hơn nữa, cô ta còn thường xuyên "tẩy não" cậu ấy rằng người thật sự yêu cậu ấy sẽ luôn xoay quanh cậu ấy.

Cậu ấy nghe thấy có lý, cảm thấy tôi chỉ bận rộn với chuyện của mình, hoàn toàn không yêu cậu ấy.

Cuối cùng cũng chia tay với tôi.

Những người đàn ông dễ dàng bị cướp đi như vậy cũng không thể tính là tình yêu thật sự, vì vậy tôi chỉ cảm buồn một thời gian, buồn vì đã đặt nhầm niềm tin vào họ.

Nhưng sau đó tôi cũng không tìm bạn trai nữa, bởi vì tôi cũng không còn tin vào tình yêu nữa rồi.

Mà bên này, bạn thân Triệu Đường Đường của tôi nhìn thấy tin tức mà Đới Tư Tư đăng trên trang của trường thì liền lập tức gửi tin nhắn cho tôi:

[Ninh Ninh, chuyện quỷ gì đây? Sao cậu lại lên diễn đàn của trường rồi? Nhưng mà tại sao người đăng lại là Đới Tư Tư? ]

Tôi trả lời: [Bởi vì cô ta coi bộ dạng giả nam của tớ thành bạn trai mới của tớ rồi, vậy nên lại muốn cạy tường nhà tớ nữa rồi].

Chuyện Đới Tư Tư cướp người đàn ông của tôi, Đường Đường cũng biết, chỉ có điều cô ấy không ngờ rằng Đới Tư Tư, ngay cả phiên bản giả nam của tôi cũng không chịu buông tha, còn gửi một loạt các biểu tượng cảm xúc kém duyên nữa.

[Đây là loại con gái vô duyên kiểu gì thế này! Không được, lần này dù thế nào cũng không thể tha cho cô ta, nếu không cô ta sẽ càng trở nên ngông cuồng hơn!]

[Có lý đấy, trước kia không tính toán với cô ta, nên mới để cô ta càng lúc càng ngông cuồng như vậy!]

[Ninh Ninh iu dấu, tớ đột nhiên có một ý tưởng hay ho để vạch mặt con trà xanh này...]

Sau khi bàn bạc với Đường Đường, chúng tôi quyết định phải dạy cho con trà xanh này một bài học!

Tôi đưa WeChat của Đới Tư Tư cho Đường Đường và cô ấy nhanh chóng kết bạn với cô ta.

[Bạn học ơi, mình thấy bạn đăng trên trang tường, người trong đó mình biết đấy, mình có thể cho bạn cách liên lạc với anh ấy.]

Đầu bên kia, Đới Tư Tư trả lời ngay lập tức:

[Thật hả? Cảm ơn bạn nhiều lắm! Bạn thật tốt bụng quá đi ~]

Đường Đường lập tức đưa cách liên lạc cho Đới Tư Tư, nhưng đó là số WeChat khác mà tôi vừa đăng ký.

Để làm cho nó chân thực hơn, tôi còn đặc biệt đổi ảnh Đới diện và ảnh nền thành phong cách của nam.

Cá đã cắn câu!

5.

Kể từ khi thêm WeChat của tôi, Đới Tư Tư ngày nào cũng nói chuyện kiểu trà xanh, " Anh ơi anh à~" đủ kiểu, nếu không biết còn tưởng cô ta là gà mái đang đẻ trứng đấy!

Để khiến con cá cắn câu, mỗi lần tôi đều phải cố nhịn sự kinh tởm để trả lời, có mấy lần suýt thì không nhịn được mà nôn ra hết.

Mỗi lần như vậy, tôi đều cảm thấy khâm phục hai người bạn trai cũ của mình, sao có thể bị mấy loại người này quyến rũ vậy.

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy mình trước đây chắc chắn mù mắt rồi, nếu không sao lại có thể để ý đến hai gã đàn ông tồi tệ như vậy?

WeChat mới của tôi và Đới Tư Tư càng nói chuyện nhiều thì tần suất Đới Tư Tư đến lớp tìm tôi càng nhiều.

Mỗi lần đều ôm điện thoại khoe khoang về tiến độ giữa cô ta và “nam thần”.

Đới Tư Tư học lớp bên cạnh, lần nào cũng chạy qua chạy lại, chắc là khổ thân cô ta rồi.

“Chị ơi, chị không biết đâu, em và anh trai nói chuyện hợp lắm ~ Chị không ghen tỵ đấy chứ?”

Tôi: Ghen? Tôi tự ghen với chính mình à?

Cứ như đang nghe một câu chuyện cười vậy.

“Chị ơi, em cảm thấy hình như anh ấy thích em rồi, nếu không thì sao anh ấy luôn luôn trả lời tin nhắn của em chứ?”

Tôi: Ảo tưởng, tất cả đều là ảo tưởng. Trả lời tin nhắn của cô là để cho cô mau chóng mắc câu hơn thôi…

Đới Tư Tư giỏi nhất là tự tâng bốc bản thân mình.

"Tôi" rõ ràng chưa nói gì, nhưng cô ta đã cảm thấy hoàn toàn chinh phục được "tôi" rồi.

Và cô ta càng tự tin rằng "tôi" đã là bạn trai của cô ta.

Chẳng phải sao? Hôm đó Đới Tư Tư đến lớp tôi làm ầm ĩ một trận.

Vừa bước vào, cô ta đã lớn tiếng nói:

"Chị ơi, trong vòng bạn bè của chị vẫn còn để ảnh bạn trai em, thế là không được đâu nhé?"
 
Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi
Chương 3


Giọng cô ta lớn đến mức cả lớp đều nghe thấy, mọi người lập tức xúm lại hóng hớt.

"Chúng ta là chị em tốt, chị muốn gì em cũng có thể nhường, nhưng bạn trai thì em không thể nhường cho chị được..."

Vừa nói, Đới Tư Tư vừa đỏ hoe mắt, trông như một đóa hoa trắng nhỏ mong manh đáng thương.

Lời của Đới Tư Tư ngầm ám chỉ rằng tôi đã cướp bạn trai của cô ta, khả năng đảo trắng thay đen của cô ta thật khiến ai nhìn thấy cũng phải khen ngợi một tiếng “ đỉnh”!

Để hoàn toàn xác nhận việc tôi cướp bạn trai của cô ta, Đới Tư Tư còn cố tình lôi vòng bạn bè của tôi ra để cho các bạn trong lớp xem.

Bài đăng trên vòng bạn bè đó tôi chỉ cho vài người bạn đáng tin cậy xem, và rất ít người biết tôi giả nam. Phần lớn bạn cùng lớp không hề hay biết.

Bị Đới Tư Tư lùa gà, cảm giác cứ như thể mọi chuyện thật sự là như vậy.

Ngay lập tức, ánh mắt các bạn trong lớp nhìn tôi đầy kinh ngạc, ghê tởm và coi thường.

Thậm chí còn nghe thấy có người xì xào bàn tán:

"Hạ Ninh sao lại là người như thế này? Cướp bạn trai của người khác, làm chuyện thất đức như vậy ư? Thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng."

"Mình cảm thấy Hạ Ninh không phải loại người như vậy, có khi nào có hiểu lầm gì không?"

"Em họ người ta còn đến tận nơi rồi, còn có bằng chứng từ vòng bạn bè, làm sao mà giả được? Chậc chậc, Hạ Ninh thật ghê tởm, biết người ta có rồi mà còn chen vào!"

...

Nghe những lời bàn tán của các bạn, tôi không hề tức giận mà ngược lại còn bật cười.

Trong mắt Đới Tư Tư lóe lên một chút nghi hoặc, nhưng nhanh chóng bị sự hả hê thay thế.

Cô ta cố tình muốn làm tôi bị xấu mặt.

Đáng tiếc, người tiếp theo bĩaaus mặt lại không phải là tôi.

Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần Đới Tư Tư

Tôi từ từ tiến lại gần Đới Tư Tư: “Em chắc chắn là chị đã cướp bạn trai của em à?”

Đới Tư Tư giọng tuy không vững nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: “Chị ơi, bằng chứng rành rành ra đây này, chị có biện minh thế nào cũng vô ích...”

Cô ta kiên quyết khẳng định tôi đã cướp bạn trai của cô ta. Ừm, hy vọng lát nữa mặt cô ta sẽ không bị đau quá.

Tôi cúi đầu tìm bức ảnh chụp ban đầu với Đường Đường và quá trình tôi giả nam. Đó là video Đường Đường đặc biệt quay lại cho tôi, nói rằng hiếm khi tôi giả nam đẹp trai thế này, tất nhiên phải ghi lại rồi.

Không ngờ giờ đây lại có ích.

Tôi chiếu bức ảnh và video lên màn hình lớn, sợ rằng ai đó không nhìn rõ được.

Chiếu xong, tôi nhìn Đới Tư Tư cười lạnh:

“Thật sao? Nhưng người trong ảnh là chị đấy, phiên bản chị giả nam.”

6.

Sợ mọi người và Đới Tư Tư không tin, sẽ nói rằng ảnh của tôi là ảnh ghép, nên tôi không chỉ đưa ra ảnh gốc mà còn có cả video nữa.

“Đây là ảnh thật, người trong ảnh chính là tôi, không sai một chút nào.”

Để chứng minh tôi trong sạch, Đường Đường cũng đứng ra nói giúp:

“Đây là ảnh chụp hồi cuối tuần của bọn tôi, tôi nổi hứng nên bảo Ninh Ninh giả nam, không ngờ lại đẹp trai đến thế!”

Tôi thấy nụ cười của Đới Tư Tư đột nhiên đông cứng lại, khuôn mặt nhỏ của cô ta lập tức trắng bệch.

Tôi cong khoé môi cười:

“Em họ, người trong ảnh chính là chị, vậy sao lại có chuyện chị cướp bạn trai của em được?”

Tôi đã nói rõ như vậy rồi, mọi người còn có gì mà không hiểu đây?

Những người trước đó còn đứng về phía Đới Tư Tư, giờ lập tức quay sang chỉ trích cô ta.

Khuôn mặt Đới Tư Tư tím tái, lúc đầu cô ta còn không tin, điên cuồng biện hộ cho mình:

“Chị ơi, em biết chị ghen tị vì em có bạn trai, nhưng chị không cần dùng ảnh và video đã qua chỉnh sửa để lừa mọi người chứ? Lại còn kéo cả chị Đường Đường vào làm chứng nữa…

Tôi biết cô ta sẽ cố cãi lý như vậy, nhưng tôi không vội, lập tức tung ra lịch sử trò chuyện của cô ta với tài khoản WeChat nhỏ của tôi.

Đới Tư Tư lập tức á khẩu, hóa đá tại chỗ.

Giờ thì Đới Tư Tư trở thành một trò hề, hoàn toàn bị mất mặt trước mọi người.

Khuôn mặt cô ta từ xanh chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đỏ, rất đặc sắc

Mọi người cũng bị sốc, hít một vài hơi lạnh:

“Chậc, cô em họ này đúng là tâm địa xấu xa!”

“Đúng vậy, sao lại hại Hạ Ninh như thế? Có thù hằn gì không đây?”

Tôi nhìn Đới Tư Tư đang hóa đá, tốt bụng nhắc nhở:

“Lần sau trước khi cướp người nhớ phân biệt nam nữ nhé~”

Đới Tư Tư có vẻ bị tôi chọc trúng điểm yếu, vừa tức vừa xấu hổ:

“Chị ơi, đùa giỡn người khác vui lắm à? Người trong ảnh là chị, tại sao chị không nói sớm? Còn cố tình cho em WeChat giả để nói chuyện với em, chị cố ý muốn nhìn em mất mặt đúng không?”

Tôi nhún vai, tỏ vẻ vô tội:

“Em đâu có hỏi, hơn nữa em vừa đến đã đòi thông tin liên lạc, bắt chị nhường bạn trai cho em. Chị từ chối thì em lại lên diễn đàn của trường để tìm người xin thông tin. Em cứ ngu ngốc đâm đầu vào như vậy, chị cũng chẳng biết phải làm sao ~”

Tính tôi vốn nổi tiếng là nói mỉa.

Em họ bị tôi nói đến mức trong chốc lát không nói nên lời, nhưng vẫn cứng miệng tiếp tục ngụy biện:

“Nhưng chị có thể giải thích mà, chị không giải thích là để cố ý làm em hiểu lầm, chẳng phải là muốn nhìn em bị mất mặt sao?”

Tôi chỉ đảo mắt, lạnh lùng nói:

“Khi em cướp bạn trai của chị, chị cũng đâu thấy em giải thích gì đâu, chẳng phải là trực tiếp cướp luôn đó sao?”

Nếu không phải cậu mợ quỳ xuống dùng đạo đức ép buộc tôi, nói rằng chuyện này sẽ hủy hoại danh tiếng của em họ. Và mẹ tôi cũng bị cậu dùng tình thân ép buộc để giúp che đậy chuyện này xuống, nói rằng dẫu sao thì vẫn là người nhà, bảo tôi tha thứ cho em họ, nếu không thì tôi đã sớm công khai việc Đới Tư Tư cướp bạn trai của tôi rồi.

Nếu lúc đó tôi nói ra, thì Đới Tư Tư bây giờ đã không dám ngang nhiên bắt nạt tôi như thế này.

Các bạn trong lớp đều kinh ngạc, bất ngờ khi được hóng drama bự như vậy.

Lúc này họ như những chú sóc hăm hở chạy nhảy trong vườn dưa.

Họ biết tôi từng có bạn trai, nhưng không hiểu tại sao sau đó chúng tôi lại chia tay.

Giờ mới biết, hóa ra bạn trai tôi đều bị Đới Tư Tư cướp mất.

Mọi người vừa ăn một quả dưa chấn động như vậy, tất nhiên lại bắt đầu xôn xao bàn tán.

"Trời ơi! Hóa ra bạn trai của Hạ Ninh đều bị cô ta cướp à? Thật không biết xấu hổ!"

"Đây không phải là em họ, mà là kỹ nữ!”

"…"

Đới Tư Tư nghe những lời bàn tán ấy, mặt lúc xanh lúc tím, nhưng không nói được g cảì, cuối cùng tức tối lườm tôi một cái rồi quay người chạy ra khỏi lớp.

Sau chuyện này, danh tiếng của Đới Tư Tư trong lớp tôi đã hoàn toàn bị hủy hoại, cô ta cũng không dám đến tìm tôi nữa.

Tưởng rằng cô ta sẽ yên lặng một thời gian, không ngờ Đới Tư Tư chỉ là chuyển sang một nơi khác để tiếp tục gây sự mà thôi.

7.

Đới Tư Tư đã lên diễn đàn trường để tung tin đồn bôi nhọ tôi, chuyện này là Đường Đường nói cho tôi biết.

Tôi tò mò nhấp vào xem thử, phát hiện Đới Tư Tư cố ý đăng ảnh tôi mặc đồ nam và trong bài đăng cô ta bịa đặt rằng xu hướng giới tính của tôi có vấn đề, có lẽ tôi có sở thích đặc biệt nào đó.

[Chị họ tôi từ nhỏ đã không thích con trai, giờ lại còn mê mặc đồ nam, chắc chị ấy thực sự thích con gái rồi? Hoặc có lẽ chị ấy luôn là một "người có xu hướng nam tính"… Tôi thương chị họ tôi quá, còn trẻ mà đã có vấn đề về nhận thức giới tính rồi...”

Tôi lướt xuống xem bình luận, thấy ngoài vài bình luận không biết chuyện, nói rằng tôi thật ghê tởm, còn lại hầu hết đều là bình luận khen ngợi.

[Đây không phải là Hạ Ninh lớp 11/3 sao? Cô ấy mặc đồ nam đẹp trai quá!]

[Ôi trời, hóa ra là soái tỷ ở ngay bên cạnh tôi? Chị ơi, cho em một cơ hội đi, giới tính không thành vấn đề mà!]

Còn có người đăng lên các chiến tích của Đới Tư Tư.

[Mọi người đều bị con em họ này lừa rồi, cô ta ghen tị với chị họ Hạ Ninh nên mới dựng chuyện như vậy! Xu hướng giới tính của Hạ Ninh không có vấn đề gì cả, trước đây cô ấy đã có hai bạn trai, nhưng đều bị cô em họ này cướp mất!]

Tôi lặng lẽ thả tim cho người chính nghĩa này. Nói hay lắm!

[ Vãi, cướp bạn trai người ta còn bịa chuyện bôi nhọ người ta? Cô em họ này thật là trà xanh, tôi muốn nôn mất.”

[May là cô ta cướp mất, nếu không thì làm sao tôi có thể thấy được soái tỷ đẹp trai thế này?]

“[Bị cướp cũng chứng tỏ hai gã đó không phải hạng tốt lành gì! Tỷ tỷ, sau này đừng tìm đàn ông nữa, xem xét thử con gái đi? Em xin tự đề cử bản thân!]

Nhìn thấy mấy bình luận này tôi cười hả hê một trận, xem ra bây giờ Đời Tư Tư đang tức điên lên rồi.

Lúc này, Đường Đường tranh thủ tung sự thật về chuyện trước đây Đới Tư Tư hãm hại tôi nhưng lại tự làm xấu mặt mình, khiến dư luận sôi sục và đứng về phía tôi.

Còn Đới Tư Tư thì ngược lại, rước lấy nhiều chỉ trích từ mọi người.

[Ha ha, toan tính không thành lại mất cả chì lẫn chài, bị xấu mặt trước đám đông chứ gì? Đáng đời!]

[Nếu là tôi thì đã không còn mặt mũi ở lại trường mất, thế mà cô ta còn dám đổi trắng thay đen, mặt dày thật!]
 
Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi
Chương 4


Sau đó, diễn đàn bùng nổ dữ dội, Đới Tư Tư bị gán mác "trà xanh", nổi danh toàn trường, và bị mọi người cô lập.

Còn tôi thì trở thành nhân vật hot trong trường, không chỉ thu hút được nhiều "fan nữ" mà còn được câu lạc bộ anime trả số tiền lớn mời làm khách mời đặc biệt, biến tôi thành "gương mặt quảng bá" của họ.

Đới Tư Tư luôn xem tôi là đối thủ, không chịu thua kém bất cứ điều gì, và không muốn thấy tôi sống tốt. Giờ đây tôi không chỉ tốt hơn cô ta, mà còn tốt hơn rất rất nhiều, khiến Đới Tư Tư không thể chịu đựng được.

Một ngày sau giờ tan học, vừa ra khỏi cửa lớp, tôi gặp Đới Tư Tư đứng chờ ở cửa, mặt mày đằng đằng sát khí: “Bây giờ chị hài lòng rồi chứ?”

8.

Tôi khẽ gật đầu, nở nụ cười khiến người ta khó chịu:

“Cũng khá hài lòng đấy. Nói thật ra còn phải cảm ơn em đã cho chị cơ hội thành người nổi tiếng này nữa ~ Nếu không phải em đăng lên diễn đàn, có lẽ bây giờ chị cũng không được chào đón như thế này đâu.”

“Cô tới cố ý tới tận cửa lớp của chúng tôi là để tự làm khổ mình à?”

Đới Tư Tư nổi giận đùng đùng, vẻ mặt méo mó, nhưng cô ta vẫn không quên mục đích mình đến đây để làm gì.

Cô ta lấy ra một lá thư mời ném trước mặt tôi: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của bà nội, đây là thư mời!”

Thư mời?

Tiệc mừng thọ của bà ngoại luôn do gia đình cậu tôi tổ chức.

Trước đây gia đình chúng tôi đến quyền được phép dự tiệc mừng thọ của bà ngoại còn không có chứ đừng nói đến việc được gửi thiệp mời đến tham dự.

Một mặt, bà tôi thích con trai hơn con gái và không quan tâm nhiều đến mẹ tôi, bà cảm thấy dù có mẹ tôi hay không thì cũng như nhau.

Có thêm gia đình chúng tôi, họ lại phải nấu thêm vài món nữa, không thấy kém nên bà nội cũng không muốn mời gia đình chúng tôi.

Mặt khác, cậu tôi nói rằng có nhà bọn họ là đủ rồi và không cần phải làm phiền chúng tôi về quê một chuyến làm gì. Ngoài mặt thì tưởng họ đang nghĩ cho chúng tôi, nhưng số tiền quà mừng họ thu riêng lại được khá nhiều.

Còn nói lời hay ý đẹp rằng sẽ truyền đạt lại lời của chúng tôi đến bà.

Tuy nhiên, lần này em họ tôi lại đột nhiên gửi thư mời cho chúng tôi?

Nhất định là sẽ có việc gì đố bất thường xảy ra, cộng với những cuộc cãi vã khó chịu với họ mấy lần vừa qua, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết gia đình họ lại tính bày mưu tính kế gì rồi!

"Vất vả cho em rồi, rõ ràng là em không muốn gặp chị nhưng lại bắt em cất công tới đây một chuyến như vậy.”

Sau khi nhận được lời mời, tôi nhân cơ hội vạch trần ý đồ của Đới Tư Tư.

Sau đó quay người bỏ đi, để lại người em họ đang giậm chân tức tối.

Sau khi về nhà, tôi đưa thư mời cho mẹ, lúc đầu, bố tôi không đồng ý, ông tức giận vì đã nhiều năm rồi họ hàng bên đó không mời gia đình chúng tôi đến.

Mẹ tôi cũng cảm thấy có chút phiền lòng, nhưng thư mời đã được gửi đi rồi, nếu bà không đi chắc chắn sẽ bị người ta dị nghị và sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định tới đó một chuyến.

Vào ngày diễn ra tiệc mừng thọ, cậu và mợ tôi nhìn chúng tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Đặc biệt là cậu tôi, người đã lén kéo mẹ tôi sang một bên và nói rằng ông lại hết tiền và muốn mẹ tôi giúp đỡ.

Khi nhìn thấy cậu tìm mẹ tôi, tôi biết ngay là có chuyện nên nhân cơ hội đó đi đến bên cạnh cậu và lặng lẽ nhấn nút ghi âm trên điện thoại.

Khi đứng gần hơn, có thể mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Mẹ tôi có chút tức giận: “Sao em lại không có tiền? Chẳng phải chị mới đưa tiền cho em cách đây không lâu sao? Chị đã bảo em đừng đá/nh bạc nữa mà sao em vẫn không nghe!”

Mặt cậu hiện lên vẻ lấy lòng, trông có hơi hèn hạ.

"Chị ơi, chị giúp em một lần nữa đi ~ cho em thêm 300.000 nhân dân tệ nữa. Em hứa đây sẽ là lần cuối cùng! Bên họ giục dữ quá, nếu hôm nay em không trả đủ, họ sẽ đ/ánh g/ãy chân em mất. Chị hãy nể hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ mà giúp em với.

Mẹ tôi chỉ vào cậu mà nghiêm nghị nói:

“Lần trước em đã nói đó là lần cuối rồi, cũng đã hứa lần sau không cờ bạc nữa. Chị cũng hết tiền rồi, lần này em tự nghĩ cách đi! Không thể lần nào cũng để chị phủi mông giúp em được, tiền trước đây em mượn chị còn chưa trả đâu đấy!”

Không ngờ rằng mẹ tôi lại từ chối cậu, mặt cậu lóe lên một tia không vui vẻ mấy, nhưng lại nhớ ra rằng bây giờ cậu cần mượn tiền, biểu cảm rất nhanh lại quay về với nụ cười lấy lòng người khác.

Cậu xoa xoa tay rồi tiến đến bên cạnh mẹ tôi

"Chị ơi, chị có thể bán nhà rồi đưa tiền cho em mượn ứng trước được không? Đợi sau này em kiếm được tiền rồi thì sẽ mua lại nhà cho nhà chị, thời gian này gia đình chị có thể dọn tới nhà em ở, vô cùng hoan nghênh.”

Tôi ở bên nghe thấy thì muốn cười điên luôn, thiếu tiền như vậy thì sao không tự bán nhà của họ đi?

Còn muốn cho chúng tôi ăn nhờ ở đậu, cái này có buồn cười không cơ chứ?

Trên mặt mẹ tôi lộ ra sự tức giận, mấy năm nay giúp đỡ cậu mẹ tôi cũng biết cậu là thể loại người gì.

Không cần nghĩ ngợi mẹ tôi lập tức từ chối:

“Không được, đây là nhà của chúng tôi, cậu đừng có nằm mơ nữa!”

Thấy không thuyết phục được mẹ tôi, cậu hơi tức giận, giọng điệu nói chuyện với mẹ tôi cũng bắt đầu thể hiện rõ sự không thân thiện:

“Chị, chị đúng là vô lương tâm, như này là thấy chết mà không cứu đấy!”

Thấy cậu sắp giở giọng trách mắng mẹ tôi, tôi không nhịn được nữa, trực tiếp đi qua đó đứng chắn trước mẹ tôi, nói thẳng với cậu:

“Cậu, cậu đã là người lớn rồi, nên học cách chịu trách nhiệm cho lời nói của mình rồi đấy, mẹ con không có nghĩa vụ dọn dẹp rắc rối cho cậu!”

Bị một đứa nhóc như tôi dạy đời, cậu không có chút không phục, nét mặt dần trở nên khó coi.

Lúc nhận tiền mừng giúp bà còn cố ý tăng số tiền của nhà chúng tôi lên

Mặc dù trong lòng mẹ tôi tức giận, nhưng nghĩ đến hôm nay là lễ mừng thọ của bà ngoại, mẹ tôi cũng không muốn làm ầm ĩ tới mức khó coi, cuối cùng cũng mềm lòng đưa thêm tiền mừng.

Trước khi rời đi, tôi nhìn thấy cậu tôi bỏ tiền mừng của bà tôi vào trong túi của mình.

Sau khi vào trong, tôi phát hiện Đới Tư Tư với đôi mắt sưng đỏ, mặt đầy vẻ uất ức ngoan ngoãn ngồi ở chỗ ngồi của mình.

Bên cạnh là một đám họ hàng đang vây quanh nhỏ giọng an ủi.

Không cần nói tôi cũng biết Đới Tư Tư đã nói gì với họ hàng, nhất định là lại nói xấu tôi.

Quả nhiên, nhìn thấy chúng tôi đi vào, ánh mắt của mấy người họ hàng lộ vẻ lạnh lùng ghét bỏ rất nhiều, toàn là sự khinh thường và ghê tởm.

Đến cả bà ngoại cũng nhìn chúng tôi với vẻ mặt cảnh giác.

Lúc dùng bữa, người khác thì hi hi ha ha, chỉ có gia đình ba người chúng tôi bị cô lập.

Vào cái lúc mà tôi và Đới Tư Tư cùng gắp trúng một món ăn thì bắt đầu cuộc chiến tranh giành.

Hai người chúng tôi không ai nhường ai cả.

Một người họ hàng không nhịn được mà lên tiếng trách mắng tôi:

“Ninh Ninh, đến thức ăn mà con cũng muốn tranh với em họ sao?”

Tôi nghe thấy giọng điệu âm u từ miệng của họ hàng, liền nở một nụ cười đáp trả lại:

“Đúng vậy, đến gắp đồ ăn mà cô cũng quản nữa ạ?”

Sau đó nhìn sang Đới Tư Tư, cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ:

“Em họ, em nghe rồi chứ? Một người em cũng cướp? Vả lại đâu chỉ có một, mà là hai.”

Tôi vừa nói xong thì mặt Đới Tư Tư và họ hàng lập tức biến sắc.

Mợ thấy tôi nói con gái bà ta như vậy thì tức giận đùng đùng, chỉ tôi bảo tôi dẫn đầu nhóm bắt nạt em họ ở trường học.

Cậu cũng thấy mất mặt nên đập mạnh xuống bàn nói giúp vào:

“Tôi là thấy nhà các người hoàn toàn không xem chúng tôi là họ hàng mà!”

“Hạ Ninh của chúng ta chỉ vì hai thằng nhóc mà ăn h**p Tư Tư, còn dẫn đầu cô lập Tư Tư, làm cho Tư Tư bị trầm cảm nữa!”

“Tôi chỉ muốn mượn mấy người một chút tiền mà mấy người cũng không chịu cho, rõ ràng có nhiều tiền như vậy nhưng không chịu giúp đỡ người khác. Đúng là chỉ biết lợi lộc cho bản thân mình!”

Đám họ hàng vừa nghe lời này xong cũng bắt đầu hùa vào chỉ chích gia đình tôi:

“Ôi trời, Ninh Ninh à, Tư Tư dù sao cũng là em họ con, sao con lại bắt nạt con bé như vậy?”

“Còn Tuyết Liên nữa, sao em lại dạy Ninh Ninh thành ra thế này, như thế là dạy hư con bé đấy!”

“Tuyết Liên à, em cũng phải tự biết thân biết phận chứ, Chí Cương là em trai ruột của em, cuộc sống của nó khó khăn thì con cũng nên giúp nó chút chứ! Đây là điều mà chị gái nên làm mà…”

Bà ngoại cũng rất tức giận, trước nay bà luôn thiên vị nhà cậu:

“Ninh Ninh, con hãy ngay lập tức xin lỗi Tư Tư đi! Sao có thể bắt nạt em gái như vậy hả?”

“Còn con nữa, Tuyết Liên, không phải ta bảo con là phải giúp đỡ em trai sao? Bây giờ Chí Cương đang gặp khó khăn, con là chị thì sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy?”

“Chẳng phải chỉ là một chút tiền thôi à? Là chị thì chẳng phải nên giúp đỡ một chút sao? Lúc làm mẹ thì không đem theo não, chả trách lại dạy ra đứa như Ninh Ninh!"
 
Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi
Chương 5


Nghe bà ngoại nói như vậy, mắt mẹ tôi ngấn lệ, nó vừa chứa đựng sự uất ức vừa chứa đựng sự tức giận.

Có thể là do bị chèn ép quá lâu, cũng có thể là do bà ngoại đã nói ra những điều quá đáng như vậy.

Mẹ của tôi không vui vẻ, lập tức bảo vệ cho tôi nói:

“Mẹ! Con biết là mẹ thiên vị nhà em trai, nhưng sự thiên vị này cũng quá mức quá rồi! Sao chưa kịp phân trắng đen đã bắt Ninh Ninh xin lỗi rồi? Muốn xin lỗi thì cũng phải là do Tư Tư làm, làm sao có thể để Ninh Ninh nhà bọn con làm được!”

“Vả lại nếu nói bọn con không biết dạy con gái thì nhà em trai còn không biết dạy con gái hơn. Dẫu sao thì bọn con cũng không có dạy ra loại con gái chỉ biết đi cướp đàn ông của người khác!”

“Còn về việc có cho mượn tiền hay không, rắc rối mà Đới Chí Cương tự mình gây ra thì hãy tự đi mà giải quyết! Người cũng đâu còn nhỏ nữa, con không có nghĩa vụ lúc nào cũng phải chăm sóc nó!”

Mẹ tôi trước nay tính tình lương thiện, luôn luôn nghe lời bà ngoại, lần này mẹ đúng là muốn đấu đấu khẩu với bà rồi.

Nhưng một số người họ hàng nghe mẹ tôi nói xong, không những không giúp đỡ, ngược lại càng chỉ trích mẹ tôi máu lạnh hơn.

Tôi nghe mấy lời này xong thì càng túc giận hơn:

“Mấy người lương thiện thì mấy người giúp cậu trả nợ lần này đi, giúp kiểu bán nhà trả nợ ấy!”

Mẹ đã bảo vệ tôi, lần này nên đến lượt tôi bảo vệ mẹ rồi.

9.

Trong lúc đám đông chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã bắt đầu phát loại đoạn ghi âm.

Đó là đoạn cậu mượn tiền mẹ tôi để trả khoản nợ cờ bạc cũng như ý định muốn mẹ tôi bán nhà để giúp ông ta trả nợ.

Đám đông kinh ngạc, hướng ánh mắt ghê tởm nhìn về phía cậu tôi.

Cậu đứng chết trân tại chỗ, mặt cắt không còn một giọt máu.

Bà ngoại kinh ngạc nhìn cậu, bà không ngờ cậu lại nghiện cờ bạc như vậy.

“Thằng bất hiếu, đã nói không được dây dưa vào mấy thứ như này, tại sao mày vẫn dây vào hả!”

Bà ngoại tức tới mức mắng xối xả vào mặt cậu.

Nhưng thật ra bà vẫn thương cậu, chỉ là giả vờ làm ra vẻ trách mắng mà thôi.

Sau đó bà ngoại nhìn về phía mẹ tôi và thương lượng:

“Cái đó, Tuyết Liên à…do em trai con không hiểu chuyện nên mới bị người ta lừa…con người đều có lúc làm sai mà, phải không? Con xem, mẹ đã mắng nó rồi, Chí Cương cũng biết lỗi của nó rồi, hay là lần này con giúp em trai con đi, mẹ không thể nào trơ mắt nhìn nó bị người ta đánh chết được, mẹ cũng chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi…”

Nghe bà ngoại nói như bậy, mắt mẹ tôi đỏ lên, chỉ vào cậu và nóiL

“Con đã giúp nó rất nhiều lần rồi, sức cùng lực kiệt! Hơn nữa, mẹ không biết gì sao? Nó đã lấy tiền dưỡng lão của mẹ đi đá/nh bạc hết rồi đấy! Như vậy mà mẹ vẫn tiếp tục bảo vệ cho nó sao?”

“Cái gì? Chí Cương lấy tiền của ta đi đầu tư hết rồi sao…”

Nói được giữa chừng thì bà ngoại không nói nữa, lần này bà đã hiểu ra hết cả rồi.

Đầu tư cái gì! Rõ ràng là lấy tiền dưỡng lão của bà đi đ/ánh bạc.

Ngay lập tức, bà nổi giận và đ/ánh đập cậu tôi một cách đầy thù hận.

"Mẹ kiếp! Tới lương hưu mà mày cũng không bỏ qua? Mày khá lắm!"

Cậu tôi bị nói cho như vậy, xấu hổ đến mức cầm rượu hắt vào người tôi.

Tôi và bà ngoại ngồi gần nhau nên tôi nhanh chóng nấp sau lưng bà và dùng bà làm lá chắn.

Bà ngoại vừa bị hất rượu vào mặt, vừa kinh ngạc vừa tức giận:

"Đới! Chí! Cương!"

Cậu tôi không ngờ rượu lại đổ vào người bà, lại càng cay nghiệt chỉ trích tôi:

" Đều là lỗi của ngươi, nha đầu khốn kiếp, người chạy cái gì?"

Tôi trừng mắt nhìn lại, không muốn thua kém:

"Vậy tại sao cậu lại hất rượu, đáng lẽ phải trách cậu chứ?"

Bà nội vốn đã tức giận khi bị hắt rượu vào người, bây giờ chúng tôi lại đang cãi nhau bên cạnh bà, bà lập tức bùng nổ ngay tại chỗ.

Bà tức giận đến mức đập bàn mấy cái: “Chúng mày cho rằng ta sống quá lâu rồi, nên muốn làm bà già này tức chết phải không?”

Tôi vội xua tay và lắc đầu liên tục:

“Không dám không dám, làm bà giận chết rồi thì cậu làm sao có tiền được? Bà không biết đó thôi, tất cả tiền mừng thọ bà nhận được bao năm qua đều đã vào túi cậu hết rồi?”

Nghe vậy, bà ngoại càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn chú tôi rồi trút giận lên mẹ tôi:

“Nhìn đứa con gái mà con sinh ra đi này! Đúng là nhiều chuyện.”

Tôi cũng không kém gì mà nói xỉa vào:

“ Hãy nhìn đứa con ngoan mà bà đã sinh ra! Đến bà mà còn hất rượu vào! Còn cờ bạc ăn xén ăn bớt nữa chứ!”

Bà nội gần như ngất đi vì đau tim, đuổi chúng tôi mau mau rời khỏi đây, nói ở đây không chào đón chúng tôi.

Tôi cười khúc khích nói:

"Bà nói gì vậy, chẳng phải ngay từ đầu các người đã không chào đón chúng tôi sao? Ngay từ đầu đã cô lập và bỏ mặc chúng tôi. Cũng may là chúng tôi cũng không muốn đến đây lắm!"

Ba mẹ tôi cũng nổi giận đùng đùng, đưa theo tôi cùng rời khỏi đây.

Trước khi đi còn không quên lấy tiền mừng mà cậu tôi giấu trong trong túi áo theo.

Cậu tôi tức giận đến mức nhảy dựng lên:

“Các người làm gì vậy?”

Mẹ tôi nói một cách tự tin và mạnh mẽ:

“Lấy lại tiền mừng. Nếu các người không chào đón chúng tôi nữa thì đương nhiên chúng tôi sẽ không đưa tiền mừng.”

"Sau này đừng có đến tìm chúng tôi nữa!"

Lúc sắp rời đi, tôi còn không quên nói:

"Bà ơi, bà thấy không, cháu không nói dối bà phải không? Cậu thực sự đã giấu tiền mừng của bà đó~"

Trước khi rời đi, tôi còn thấy bà tôi túm tai cậu tôi và dạy cho ông ta một bài học.

Ai bảo họ bày em họ gây rối với tôi? Bây giờ cả mặt lẫn tiền đều không còn nữa!

Kể từ đó, chúng tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ hàng bên đó.

10.

Ngày hôm sau, Đới Tư Tư đến trường với khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng, hình như hôm qua cô ta đã bị cậu đ/ánh.

Khi gặp cô ta trên đường, tôi đã bụm miệng nói đùa:

"Cậu thật tốt bụng, còn tự mình đ/ánh má hồng cho em nữa ha ~"

Đới Tư Tư nhìn tôi một cách hung dữ, nghiến răng ken két, nói:

“Hạ Ninh, chị đợi đó! Tôi sẽ không tha cho chị.

“Tôi sẽ giẫm đạp chị dưới chân, khiến chị mãi chỉ có thể ngước nhìn tôi!”

Tôi mỉm cười: “Còn chưa biết ai ngước nhìn ai đâu!”

Không muốn tiếp tục dây dưa với Đới Tư Tư nữa, tôi quay người rời đi.

Thay vì quan tâm người khác, không bằng nâng cao chính mình.

Dù sao thì Đới Tư Tư cũng đã bị tôi xử lý rồi, và tôi cũng đã đoạn tuyệt với những người họ hàng tầm thường đó.

Tôi dành nhiều thời gian hơn để nâng cao bản thân.

Sau đó tôi càng nỗ lực học tập hơn, phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, lao động.

Trong lớp thì chăm chỉ học tập, sau giờ học thì chăm chỉ làm bài tập, suy ngẫm và tổng kết những câu sai.

Rất nhanh tôi đã từ vị trí ngoài top 100 của khối tiến vào top 100 của khối, thậm chí còn tiếp tục tiến lên, chen vào top 50 của khối.

Đới Tư Tư vốn có thành tích khá tốt, giờ cũng bị tôi bỏ xa một khoảng rất lớn.

Trong cuộc thi thể thao của trường, bởi vì tôi chạy bộ xung quanh sân trường mỗi ngày nên dễ dàng giành được hạng nhất của nhóm chạy bộ.

Trong thời gian này Đới Tư Tư cũng muốn chen đường đụng vào tôi, cướp hạng nhất của tôi.

Kết quả là cô ta không kiểm soát được lực, đã không đụng được tôi mà ngược lại còn tự làm mình bị gãy xương.

Còn tôi thì như có thần trợ giúp, thuận lợi giành được hạng nhất, khiến Đới Tư Tư tức đến ngất xỉu tại chỗ.

Trong cuộc thi ca hát, Đới Tư Tư lại muốn gian lận bằng cách mua phiếu bầu để cướp hạng nhất của tôi, tôi trực tiếp dùng một bài quốc ca chinh phục cả sân khấu, giành được chức vô địch.

Trong học tập, thể thao, ca hát không có một lĩnh vực nào mà Đới Tư Tư có thể hơn được tôi, Đới Tư Tư bị tôi áp đảo hoàn toàn, tức đến nghiến răng.

Mỗi lần nhìn thấy tôi, cô ta đều tràn đầy vẻ oán hận, giống như bị trộm mất tám trăm vạn vậy.

Và bởi vì dành hết sức lực vào đối phó với tôi, mọi mặt của Đới Tư Tư đều không còn như trước nữa.

Xếp hạng thành tích giảm xuống, thể chất cũng trở nên kém hơn.

Cả người trông càng uể oải, sắc mặt ảm đạm, trên mặt nổi đầy mụn, lớp phấn dày cũng không thể nào che nổi.

Hôm nay tôi tan học về nhà như thường lệ, ở trong con hẻm nhỏ mà tôi phải đi qua gặp được người quen.

Một trong số đó là Đới Tư Tư.

Còn hai tên đầu trọc nhuộm vàng và hồng kia thì là bạn trai cũ và bạn trai cũ trước trước kia của tôi!

Ý nghĩ đầu tiên trong lòng tôi là: Đây bộ ba nhóm tra nam tiện nữ à?

Nhưng rất nhanh tôi liền phản ứng lại, tôi nhận ra mình đã bị họ bao vây rồi.

Thật là sơ suất quá rồi!

Nhìn lại hai tên bạn trai cũ trước mặt, sao chẳng còn có vẻ trong sáng như trước nữa?

Từ sau khi nếm được vị ngọt của trà xanh, họ học theo Đới Tư Tư sa ngã, giờ đây đã trở thành những tên đầu gấu rồi.
 
Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi
Chương 6: Hoàn


Đới Tư Tư vén mái tóc xoăn sóng của mình, nheo mắt cười với tôi:

“Chị ơi, họ muốn nối lại tình cảm với chị, vì vậy em đã đưa họ đến tìm chị đấy~”

Lời này nói nghe thật như là biết nghĩ cho người khác vậy, tôi có nên cảm ơn cô ta không đây?

Đới Tư Tư liếc mắt ra hiệu cho hai tên bạn trai cũ, họ liền từ từ tiến lại gần tôi:

“Ninh Ninh, chị hãy cho em một cơ hội nữa nhé...”

“Tiểu Ninh, lúc trước chia tay là do chúng ta quá xốc nổi, nhưng bọn anh vẫn còn rất yêu em.”

Những tên tra nam giả vờ tha thiết, vừa nói vừa định ôm tôi, còn định xé quần áo của tôi.

Còn Đới Tư Tư thì đứng một bên mỉm cười và mở điện thoại chuẩn bị ghi lại cảnh tượng thú vị này.

Trong đáy mắt cô ta tràn đầy sự vui sướng khi người khác gặp họa, đắc ý và thậm chí còn viết đầy sự khát khao nhìn thấy tôi bị bắt nạt.

Thật sự là một kẻ xấu xa!

Rõ ràng cô ta là người bắt đầu mọi chuyện, nhưng lại không hề có chút cảm giác ăn năn nào.

Khi những tên tra nam sắp lại gần tôi, tôi đá một phát về phía háng của họ, chính xác là đá cho mỗi người một cú đá vào chỗ hiểm để họ tuyệt tôn luôn.

Đới Tư Tư không hề biết trước đó, khi tôi đang trong quá trình nâng cao giá trị bản thân thì đã tập thêm một chút taekwondo.

Đúng lúc, bây giờ đã có ích rồi.

Những tên tra nam đểu bị tôi đá ngã lăn ra đất, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng, kêu la thảm thiết.

Lợi dụng lúc họ không thể phản kháng lại, tôi bắt lấy Đới Tư Tư đang định chạy trốn, ném cô ta xuống đất bên cạnh những tên tra nam như đang nhấc một con gà con.

Có lẽ do ném quá mạnh, có thể nghe rõ tiếng xương gãy của Đới Tư Tư.

Tôi nhặt chiếc điện thoại của Đới Tư Tư từ đất lên, xóa hoàn toàn đoạn video trong đó rồi đưa camera về phía ba người đang nằm co quắp trên đất.

“Được rồi, đến lượt các người biểu diễn rồi nhé~ Trước đó Đới Tư Tư bảo các người đối xử với tôi như thế nào thì bây giờ các người đối xử lại với cô ta như vậy. Nếu không… thì chỉ còn cách đá thêm các người một cú nữa thôi!”

Tôi nói với một nụ cười lạnh lùng.

“Hạ Ninh, cô, cô đây là cố ý gây thương tích!”

Từ dưới đất vọng lên tiếng phản đối của những tên tra nam.

Tôi tát vào mặt họ hai cái:

“Đây rõ ràng là tự vệ chính đáng~”

Hai cái tát liên tục, những tên tra nam đều im lặng.

Họ biết mình không đ/ánh lại nổi tôi, vừa nghĩ đến cú đá chết người của tôi và hai cái tát đó là không thể kiềm chế được mà run rẩy.

Họ không dám tưởng tượng nếu không nghe lời sẽ có kết cục thảm hại như thế nào…

Để bảo vệ giống nòi của mình, họ run rẩy bước về phía Đới Tư Tư.

Trong video, bất chấp tiếng la hét và gào thét của Đới Tư Tư, cái miệng dính đầy dầu mỡ của họ hôn lên người Đới Tư Tư.

Sau đó là một loạt cảnh tượng đặc sắc…

Trong lúc này, thấy không thể vùng vẫy được nữa, Đới Tư Tư chỉ đành cầu xin tôi tha thứ cho cô ta.

Tôi không hề động lòng mà tiếp tục cầm điện thoại lên ghi hình.

“Tha thứ cho cô? Trước đó cũng không thấy cô định tha thứ cho tôi mà! Cô chính là một kẻ xấu xa bẩm sinh, lần lượt cướp những thứ của tôi, không muốn thấy tôi tốt, tôi sống tốt hơn cô thì cô lại muốn đẩy tôi vào địa ngục.”

“Bây giờ cô tự mình xuống địa ngục này đi!”

Nhấn nút kết thúc, tôi quay lại rồi gửi đoạn video này lên mạng.

Video được truyền đi một cách nhanh chóng, Đới Tư Tư hoàn toàn trở nên nổi tiếng, còn nổi tiếng hơn cả trước kia ở trường học.

Bây giờ trong khu vực này không ai là không biết Đới Tư Tư, mọi người đều biết Đới Chí Cương nuôi ra một cô con gái ngoan ngoãn đến mức nào.

Cậu tôi vốn hay sĩ diện và nóng tính, liền tức giận cắt đứt quan hệ cha con với Đới Tư Tư và đuổi cô ta ra khỏi nhà, nói rằng không có cô con gái mất mặt như vậy.

Mợ luôn chiều chuộng cô em gái nên cãi nhau với cậu hàng ngày vì chuyện này, sau đó thậm chí còn đ/ánh nhau.

“Đới Chí Cương, anh thật tàn nhẫn! Tư Tư chính là con gái ruột của anh, sao anh nỡ đuổi con bé đi?”

“Đây là cô con gái tốt mà bà chiều hư ra đấy! Mặt mũi tôi bị mất hết sạch rồi! Còn la lối nữa thì tôi đuổi bà đi luôn!”

Có lẽ để trả thù cậu, nghe nói sau đó mợ ngoại tình, công khai cắm sừng cậu.

Và mợ còn tuyên truyền rộng rãi chuyện cậu bị cắm sừng trong khu nhà ở, khiến cậu mất hết thể diện.

Cậu tức giận cầm con dao bếp theo dõi mợ và tìm được cặp tình nhân, trực tiếp đ/âm mỗi người một nhát.

Mợ và tình nhân bị đâm đến liệt nửa người, còn cậu cũng vì tội cố ý gây thương tích mà vào tù.

Còn Đới Tư Tư, nghe nói sau khi bị đuổi ra khỏi nhà thì cô ta bỏ học, cũng không biết đi đâu.

Đối với Đới Tư Tư, tôi chỉ có thể nói rằng người làm nhiều điều xấu thì cuối cùng sẽ tự chuốc lấy họa.

Thoát khỏi cô em họ xấu xa và những người họ hàng tầm thường, cuộc sống của chúng tôi càng trở nên tốt đẹp và thuận lợi hơn.

Sau hai năm phấn đấu, tôi thuận lợi thi đậu vào một trường Đại học tốt, có một công việc tốt, thậm chí còn lấy được một người chồng tốt.

Hôm nay khi đang đi mua thức ăn cùng chồng thì nhìn thấy một phụ nữ mang thai què chân đang ăn mày.

Ban đầu định thương hại cô ta nên đưa cho cô ta một ít tiền lẻ, đến gần mới phát hiện đây chính là cô em gái đã bỏ học trước đó!

Từ miệng người khác tôi hiểu được sau khi bỏ học cô ta vẫn không có việc gì làm, chỉ có thể làm đầu gấu.

Sau đó cô ta bám vào một ông sếp lớn, ban đầu tưởng rằng có thể từ đó bay lên cành vàng, tiếc là cảnh đẹp thì nhanh tàn.

Vợ của ông sếp lớn biết được sự tồn tại của cô ta nên đặc biệt tìm một nhóm người đến dạy dỗ cô ta, chân của cô ta chính là bị đánh què vào lúc đó.

Sau đó cô ta lại bám vào một vài ông sếp lớn khác, trong đó có một người hứa sẽ cưới cô ta, kết quả sau khi cô ta mang thai lại bị bỏ rơi một cách thảm hại.

Từ đó về sau cô ta luôn ăn mày dọc theo khu vực này.

Tôi thu lại tiền lẻ trong tay, không thương hại cô ta nữa, mà lựa chọn đi qua trước mặt cô ta một cách oai vệ trong ánh mắt ghen tị và hận thù.

Loại người xấu xa này thì không đáng được thương hại chút nào!

Ngày ngày chỉ nghĩ đến việc cướp hạnh phúc của người khác, leo lên bằng cách dẫm lên người khác.

Thế nhưng sự thật là: Thứ không thuộc về mình thì dù thế nào cũng không thể cướp được, hạnh phúc là do chính mình giành lấy, không phải là do cướp được.

Chỉ khi tự mình nỗ lực phấn đấu thì mới có tương lai tươi sáng hơn.

(Toàn văn kết thúc).
 
Back
Top Bottom