Ngôn Tình Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 60: Phiên ngoại 2


Lưu lượng đến thật sự rất nhanh, mà nguyên nhân gây ra thì… chỉ là một bức ảnh chụp cảnh “nam thần Sở Đại đang nghe giảng”. Tấm ảnh này được chụp từ khá xa, và trong lúc vô tình, Tạ Vân cũng lọt vào khung hình.

Nhưng mọi chuyện về sau lại phát triển theo hướng hết sức… kỳ ảo.

Ban đầu, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì to tát. Dù sao thì nơi đâu mà chẳng có mỹ nữ, trên Weibo cũng thiếu gì, lại thêm trình độ filter và chỉnh ảnh hiện nay phát triển như vũ bão, tạo ra một “mỹ nhân không tì vết” chỉ tốn đúng một giây.

Cho nên, khi mọi người phát hiện một gương mặt xinh đẹp trong tấm ảnh, đa phần nghĩ theo quán tính: "Ồ, lại thêm một cô gái tự Photoshop chính mình vào ảnh của nam thần!"

Thậm chí, còn có người nói: “Cô gái này thật là không biết ngượng, bao nhiêu người trong ảnh, lại chỉ chỉnh cho mình nổi bật. Nhìn kỹ cái độ chỉnh ảnh này xem, sắp đuổi kịp nhan sắc nam thần rồi!”

Thế là làn sóng chỉ trích nổi lên, hết vòng này tới vòng khác. Ai nấy đều nói đủ kiểu:

“Thời buổi này nhan sắc đâu còn hiếm.”

“Chỉ biết chăm chút ảnh cho mình đẹp, thế thì đâu có thiện chí gì.”

“Tự gắn mình vào spotlight của người khác, chẳng khác nào ăn ké.”

Mọi chuyện bắt đầu leo thang từ lúc… giữa đêm, nam thần của Sở Đại, Tiêu Thu Mính bất ngờ đăng bài làm sáng tỏ.

@TiêuThuMính V: “Giữa ánh trăng và màu tuyết, em là vẻ đẹp thứ ba – tuyệt sắc.”

Dưới bài viết là bức ảnh gốc đầu tiên được tung ra, không chỉnh sửa gì cả.

Bài đăng đầy mập mờ và thơ tình ấy, mới chính là nguyên nhân khiến câu chuyện càng lúc càng “nổ lớn”.

Bởi vì, Tạ Vân ở Sở đại vốn dĩ không phải một người vô danh tiểu tốt.

So về tiếng tăm, cô và Tiêu Thu Mính là kẻ tám lạng người nửa cân. Một người là nam thần lạnh lùng, một người là nữ thần văn nhã thanh tú. Người ta vẫn thường đùa, nếu Sở Đại có vương giả học đường, thì hai người này chính là song vương.

Tạ Vân vốn là người rất kín tiếng, không thích chia sẻ cuộc sống cá nhân trước đám đông, càng không hứng thú với việc trở thành trung tâm chú ý.

Thế nhưng, các bạn cùng trường thì lại không nghĩ vậy.

Hôm nay tình cờ gặp được một “tiểu tiên nữ” xinh đẹp ở hành lang, ngày mai lại thấy một “chị gái ăn sườn xào chua ngọt” ở căn tin, những cảnh tượng đáng yêu ấy khiến người ta kích động, buộc lòng phải lên Weibo để đăng một bài kỷ niệm.

Cũng chính vì thế mà thông tin về Tạ Vân, nói trắng ra là rất dễ bị đào ra.

Bởi vì, khi bạn muốn tìm hiểu về một người, mà người ấy lại xuất sắc đến mức bạn chỉ biết thốt lên “chúa ơi”, thì… yêu chính là chuyện của một khoảnh khắc.

Cho nên sáng hôm đó tỉnh dậy, Weibo của cô đã tăng lượng follow vùn vụt.

Nếu cô chịu khó “làm nghề” một chút, thì đây hoàn toàn có thể coi là một sự nghiệp nghiêm túc.

Tạ Vân lại ưu tiên giúp Hạ Hiểu Lộ “mở rộng thị trường” trước, và điều đó khiến Hiểu Lộ cảm động đến mức suýt khóc.

“Vân Vân! Nhìn này! Tài khoản của tớ vừa tăng thêm… mười người theo dõi rồi đó! A a a! Lại thêm mười người nữa!”

“Trời ơi má ơi! Đây là cảm giác gì vậy! Mỗi lần F5 là lại có thêm fans, sướng muốn xỉu luôn á!”

“Aaaa tiếp tục tăng nữa nèeee ~ má mã ơi!”

Là một beauty blogger âm thầm làm nội dung suốt hai năm, Hạ Hiểu Lộ từng quay rất nhiều video tỉ mỉ, kỳ công. Cuối cùng thì, những video ấy cũng đã được hàng ngàn người bấm vào xem.

Rồi những bình luận tích cực bắt đầu dồn dập đổ về:

“Trời ơi, cách chải mascara của chị xịn quá!”

“Bộ móng đó đẹp ghê luôn á, dễ thương cực kỳ!”

“Cách chị tẩy tế bào chết tinh tế ghê.”

“Vòng tay đó nhìn yêu thế, mua ở đâu vậy?”

“A a a cái nhẫn đó xinh thiệt sự, em cũng muốn đeo cái nhẫn giống chị!”

Dù những lời khen đó không phải dành cho chính mình, Hạ Hiểu Lộ vẫn vui như được mùa, như thể mỗi câu đều rót vào lòng cô một bát canh gà ngọt ngào.

Khi nhìn thấy những bình luận tích cực dồn dập, Hạ Hiểu Lộ bỗng lóe lên một ý tưởng, liền bàn bạc ngay với Tạ Vân. Sau khi nhận được sự đồng ý của bạn, cô ấy lập tức dựng máy quay, kéo lấy bàn tay mềm mại như không xương của Tạ Vân, xoay đủ 365 độ không góc chết mà quay, quay xong liền đăng video lên Weibo.

Để thể hiện Tạ Vân là "thiên sinh lệ chất" (vẻ đẹp tự nhiên trời ban), Hạ Hiểu Lộ không thèm bật bộ lọc làm đẹp nào cả. Cái sự đối lập giữa một bên tự nhiên và một bên trau chuốt ấy… quả thực "phũ phàng" đến đau cả mắt.

Nhưng hiệu quả thì vô cùng tuyệt vời.

Dù rằng bình luận hầu hết đều là: “Trời ơi, nữ thần đẹp quá!!”, nhưng… fan thì là follow tài khoản của cô, Hạ Hiểu Lộ.

Vì thế, Hiểu Lộ cực kỳ cảm kích Tạ Vân, liền quyết định buổi tối phải rủ bạn đi ăn lẩu để cảm ơn.

Lẩu là để ăn lúc vui, cũng để ăn khi buồn. Dù có lý do gì, thì... mình vẫn phải đi ăn lẩu!

Tạ Vân cũng không phải người cố chấp từ chối, liền theo cô ấy đi.

So với Hạ Hiểu Lộ sôi nổi, Tạ Vân là người cực kỳ "Phật hệ" – sống đơn giản, lặng lẽ, nếu không có người kéo đi chơi, thì cuộc sống của cô chắc sẽ chỉ quanh quẩn giữa ba điểm: ký túc xá – lớp học – căn tin.

Cuộc sống phẳng lặng không chút gợn sóng.

Mà chính năng lượng tích cực của Hạ Hiểu Lộ lại làm Tạ Vân cảm thấy vui vẻ.

Cô luôn có cảm giác… từng có một người nào đó cũng từng đối xử với mình như vậy, mỗi ngày đều chọc cười, dỗ dành cô.

Hai người vừa đến quán lẩu, còn chưa ngồi ấm chỗ, thì lại bất ngờ nhìn thấy một người quen ngồi đối diện.

Ban đầu, Hạ Hiểu Lộ rất thích người này, thậm chí từng xem là “thần tượng”, Nhưng hiện tại… cảm xúc lại trở nên vô cùng phức tạp.

Vừa mong gặp lại, lại vừa mong “giang hồ không hẹn ngày tái ngộ”.

Đó là loại tâm trạng rối rắm… không lời nào có thể diễn tả trọn vẹn.

Người kia là Tiêu Thu Mính, lại hoàn toàn không hề ý thức được gì.

Từ lúc “trùng phùng” đến giờ, ánh mắt anh ta chưa từng rời khỏi Tạ Vân.

Tuy rõ ràng Tạ Vân không hề nhìn lại anh ta lần nào, thế nhưng trong lòng Tiêu Thu Mính vẫn cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ.

Như thể niềm vui này… là một loại chấp niệm đầy ngốc nghếch mà anh ta bằng lòng chịu đựng.

Bạn cùng phòng ngồi cạnh cười cợt trêu anh ta giống hòa thượng ngàn năm đột nhiên khai ngộ.

Tiêu Thu Mính… không phản bác gì cả.

Tạ Vân cũng bắt đầu thấy hơi đau đầu với "đuôi nhỏ không chịu rời đi" này. Nói thật thì… cô cũng không thể nói gì được, bởi vì người ta đâu có làm gì sai.

"Ai da, rõ ràng là tôi đuổi theo cô mà."

Con đường rộng lớn dưới chân trời kia, làm sao lại không cho người khác đi theo chứ?

Chuyện trên Weibo thì cũng nhanh chóng bị lãng quên theo thời gian.

Nhưng mà… Tạ Vân vẫn cứ hot lên như diều gặp gió, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện fan couple (CP fan) của cô với Tiêu Thu Mính.

Các kiểu "cuốn lấy nhau", tự biên tự diễn truyện tình yêu khiến người xem chỉ biết câm nín, á khẩu.

Ban đầu, hai người vốn chẳng có mấy tương tác gì, ngoài bức ảnh vô tình chụp chung đó.

Nhưng không chịu nổi là Tiêu Thu Mính cứ xuất hiện trước mặt Tạ Vân mãi, chưa bao giờ dừng lại cả.

Vì thế, nội dung để ship couple cứ thế mà sản sinh không ngừng, ngày càng nhiều, khó mà ngăn lại.

Tạ Vân thì chẳng để tâm lắm, vẫn tập trung vào việc học. Với cô hiện tại, việc học là điều quan trọng nhất.

Về sau, cô dự định theo đuổi con đường học thuật, không có ý định lấn sân sang hướng khác.

Nếu không thành công? Vậy thì… cô còn có thể về nhà thừa kế tứ hợp viện của mình, mỗi ngày ngắm Cố Cung cũng được.

Đúng vậy, Tiêu Thu Mính là cao phú soái (đẹp trai – giàu – tài năng) ở Thượng Hải,

Tạ Vân là bạch phú mỹ (trắng trẻo – giàu có – xinh đẹp) ở Bắc Kinh.

So về gia thế, hai người hoàn toàn xứng tầm.

Sau một thời gian quen với việc anh ta luôn "có mặt", đến cả Hạ Hiểu Lộ cũng không còn để ý nhiều nữa. Cô nàng giờ đang bận tối mắt tối mũi với sự nghiệp “influencer” của mình.

Nào là liên hệ xưởng mỹ phẩm, nào là chạy đi xem vải, chốt mẫu thiết kế quần áo…

Trong hoàn cảnh như vậy, chuyện học hành dĩ nhiên bị cô nàng bỏ bê.

Đến khi cô nàng chợt nhớ ra lâu lắm rồi chưa ngồi nói chuyện tử tế với Tạ Vân, vội vàng quay về trường tìm thì lại phát hiện… Không khí hôm nay có gì đó rất khác lạ.

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế?"

Người qua đường hồ hởi trả lời: “Hôm nay là ngày nam thần tỏ tình với nữ thần đó, aaaa trời ơi tôi đợi ngày này lâu lắm rồi!!!”

Hạ Hiểu Lộ nghe mà mặt biến sắc, linh cảm không lành nổi lên. Cẩn thận tra xét, quả nhiên… Tiêu Thu Mính muốn tỏ tình với Tạ Vân.

Cú sốc y như sét đánh giữa trời quang, làm cô suýt phát điên tại chỗ.

Vội vàng chạy đến hiện trường, thì thấy Tạ Vân vẫn chưa xuất hiện, chỉ có Tiêu Thu Mính một mình, đứng giữa một trái tim được xếp bằng nến và hoa hồng, ôm cây đàn guitar hát tình ca.

Dù muốn phát điên, nhưng trong một khoảnh khắc, trái tim Hạ Hiểu Lộ cũng hơi xúc động.

Cô liền gửi tin nhắn hỏi Tạ Vân: “Cậu tính xử lý chuyện này thế nào?”

Sau khi nhận được câu trả lời: “Tùy cậu xử lý.”

Sắc mặt cô nàng lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.

Nói thẳng ra, dù có đẹp trai cỡ nào, thì cả ngày cứ lượn lờ trước mặt người ta như hồn ma vất vưởng cũng đủ khiến người ta phát phiền.

Thế mà đối phương lại tỏ ra cực kỳ quân tử, chưa từng chủ động quấy rầy. Cái sự “tốt” đó… khiến người ta khó thẳng tay từ chối, càng nghẹn càng tức.

Sau thời gian dài giao thiệp với các đối tác và nhà xưởng,

Hạ Hiểu Lộ đã vứt luôn cái sự dịu dàng “thiên chân khả ái” của mình khi ở trường, giờ cô nàng cực kỳ thẳng thắn và quyết liệt.

Cô ấy xông thẳng lên, đá bay ngọn nến của Tiêu Thu Mính, suýt chút nữa thì viết máu tuyên bố: “Làm ơn biến khỏi thế giới của tụi này.”

Cô ấy đứng ngay giữa trái tim nến, lớn tiếng nói: “Từ giờ anh đừng xuất hiện nữa! Nữ thần không thích anh! Cả ngày cứ lượn lờ như tên si tình ấy, nếu không phải nữ thần từng học quyền anh thì chắc đã báo cảnh sát rồi đó!!”

Bất kể họ đi đâu, đối phương đều biết và xuất hiện, mà lại đẹp trai long lanh như bước ra từ poster phim thần tượng.

Phòng học, thư viện, quán lẩu, quán trà sữa, con đường rợp bóng cây…
 
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 61: Phiên ngoại 3


Cái kiểu cứ xuất hiện mọi lúc mọi nơi như vậy… thật sự không thể chỉ gọi là “ái mộ” nữa, nó có phần hơi b**n th**.

Chỉ vì anh ta đẹp trai mà bỏ qua cho hành vi này ư? Không đâu. Hạ Hiểu Lộ tự thấy mình không phải người rộng lượng đến thế. Bị làm phiền suốt một thời gian dài, dù có là đại mỹ nam, cũng chẳng khiến người ta mềm lòng được.

“Làm ơn, biến đi cho tôi nhờ! Đồ b**n th**!!”

Gương mặt Hạ Hiểu Lộ bốc lửa, giọng nói lạnh tanh, ánh mắt như băng giá nhìn thẳng Tiêu Thu Mính.

Tiêu Thu Mính đứng đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Màn tỏ tình mà anh ta chuẩn bị kỹ lưỡng bao nhiêu, giờ lại bị phá tan hoang chỉ trong chớp mắt. Ai mà chẳng tức?

Trong lòng anh ta, việc dành thời gian sắp xếp một màn tỏ tình như thế này… chính là cách thể hiện sự nâng niu và yêu thích tuyệt đối dành cho một cô gái.

Nếu đối phương từ chối, thì trong mắt anh ta là lỗi do đối phương, là do cô ấy không biết điều.

Tiêu Thu Mính ngẩng đầu lên, nhìn về phía ký túc xá, nơi đang chen kín những sinh viên hóng chuyện. Anh ta hét lớn: “Tạ Vân! Làm bạn gái anh được không?!”

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cửa sổ, nhưng… người duy nhất có thể trả lời anh ta, Tạ Vân, lại từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.

Chỉ một cái chớp mắt, mà với Tiêu Thu Mính, lại như cả một thế kỷ trôi qua.

Anh ta đứng giữa hoa hồng và ánh nến, giọng khàn đi: “Làm bạn gái anh… được không?”

Giọng của “nam thần” quả thật rất dễ nghe, nhẹ nhàng như suối chảy trong khe núi, lúc này lại đượm thêm sự chân thành, khiến cho sức cuốn hút càng tăng lên gấp bội.

Dù cho Tạ Vân không đáp lại, nhưng trên tầng ký túc xá, đã có không ít nữ sinh thay cô hò reo: “Được! Được! Được! Bọn em sinh con cho anh luôn!!”

Trước cảnh tượng ấy, Hạ Hiểu Lộ lại càng thấy Tiêu Thu Mính vô cùng chướng mắt, liền lạnh lùng buông một câu châm chọc: “Hoa? Nến? Anh cảm động bản thân à?”

Đám này… đừng nói là Tạ Vân, dù là Hạ Hiểu Lộ đây, người mới chỉ “nửa chừng” dấn thân vào giới influencer, cũng có thể đặt nguyên một màn hoành tráng gấp mười lần như thế.

Thuê công ty tổ chức cầu hôn thì còn lãng mạn gấp bội.

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Tiêu Thu Mính thoáng nheo lại, đầy nguy hiểm. Sau khi liếc nhìn đám đông vây xem xung quanh, anh ta mới khẽ cong môi, nở một nụ cười dịu dàng: “Cô không phải là Tạ Vân, nên không thể thay cô ấy trả lời được.”

Gió đêm bắt đầu thổi mạnh, thời tiết cũng dần lạnh hơn.

Hạ Hiểu Lộ cười nhạt, phản đòn: “Anh biết không? Giờ con gái người ta không còn thích kiểu đàn ông ‘điều hòa trung ương’ nữa đâu.”

Cứ làm như mình là yêu tinh hồ ly trong chuyện xưa ấy, mê hoặc cả thế giới bằng “tình si và mộng ảo”.

Giờ ai cũng sống thực tế cả rồi, chẳng ai có thì giờ đóng phim ‘Liêu Trai Chí Dị’ với anh đâu.

Nhưng mà Tạ Vân vẫn không xuống.

Còn Tiêu Thu Mính, cũng không chịu rời đi.

Anh ta mặc áo sơ mi mỏng manh cùng vest đứng dưới ký túc xá, tay ôm bó hoa lớn, như một tượng đá bị nguyền rủa.

Người xem náo nhiệt thì sau một hồi cũng chịu không nổi, bắt đầu tản dần đi, có người còn vừa gỡ trang điểm vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Đèn ký túc xá sắp tắt, ai chưa rửa mặt là phải lén lút mò trong bóng tối.

Còn Hạ Hiểu Lộ, sau khi trở về phòng, thì càng thêm bực bội, trong lòng như có lửa đốt.

“Nghe này…” Cô ấy nói, giọng nghiêm túc hẳn: “Cậu đừng có đồng ý với Tiêu Thu Mính. Hồi trước đứng xa nhìn thì thấy anh ta có vẻ ổn, nhà có điều kiện, tính cách cũng tốt, thỉnh thoảng hơi lạnh lùng một tí cũng không sao.”

“Nhưng thật ra… anh ta đúng là cái điều hòa trung ương chính hiệu. Lúc nào cũng bày ra vẻ đạo mạo, mọi chuyện tính toán kỹ như lập trình.”

“Như chuyện hôm nay, tớ dập mặt anh ta đến vậy rồi mà sao? Vẫn mỉm cười. Nhìn tớ như thể tớ là con bé con hồ nháo không hiểu chuyện gì hết.”

Hạ Hiểu Lộ càng nói càng bực: “Cái vẻ lạnh lùng trước kia, đúng là giả trân. Không chừng từ đầu đến cuối chỉ là diễn trò.”

Rồi cô ấy chốt lại một câu, rõ ràng như đóng đinh vào ván: “Cho dù phải đi gặm cái khúc xương khó nhằn là Quý Cảnh Lẫm đi nữa, thì cũng đừng có đụng vào Tiêu Thu Mính!”

Nhưng mà Tạ Vân hoàn toàn không biết Hạ Hiểu Lộ đang nói Quý Cảnh Lẫm là ai, vì thế suy nghĩ của cô bị kéo sang hướng khác, liền tò mò hỏi: “Người đó là ai vậy?”

Hạ Hiểu Lộ đang cầm quả táo trên tay thì suýt rơi xuống đất.

Cái gì?! Cô ấy đến cả Quý Cảnh Lẫm là ai cũng không biết?!

Nhìn đứa nhỏ này mà xem… đúng thật là học hành đến mức lú luôn rồi.

“Để tớ nói cho cậu hiểu, nếu Tiêu Thu Mính được gọi là nam thần của toàn trường, thì Quý Cảnh Lẫm chính là nam thần đỉnh cấp trong tất cả nam thần! Như vậy nói chắc cậu hiểu rồi chứ?”

Anh ta là kiểu nhân vật “thần thoại”, gần như không thể chạm tới, tồn tại như một truyền thuyết.

Về phần tại sao anh ấy không nổi tiếng bằng Tiêu Thu Mính, đơn giản là vì anh ấy thực sự cao lãnh, lạnh lùng theo nghĩa đen.

Không phải kiểu cao lãnh giả trân như Tiêu Thu Mính, mà là… đối với con gái không có chút phản ứng nào, càng đừng nói tới kiểu bán manh hay tỏ ra đáng yêu gì đó, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!

Trong mắt anh ấy, con trai với con gái chẳng khác gì nhau, có lẽ chỉ khác về… mặt giải phẫu học.

“Cậu biết không, anh ta là thiên tài y khoa đấy! Trời đất ơi! Thật không thể tin nổi!”

Hạ Hiểu Lộ xuýt xoa vài tiếng, rồi đem hết thông tin về Quý Cảnh Lẫm dốc ra trước mặt Tạ Vân.

Tạ Vân tùy tiện nhìn qua vài dòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích.

“Hình như… tớ từng gặp anh ta ở đâu đó.”

Vừa nói, cô vừa dùng đầu bút gõ nhẹ lên cằm, nhíu mày suy nghĩ.

Câu này vừa thốt ra, Hạ Hiểu Lộ suýt nữa muốn té xỉu tại chỗ: “Tiêu Thu Mính lần trước gặp cậu cũng nói y chang như vậy đó! Trời đất ơi! Cậu đừng có mà… giống lần trước nữa nha!”

Cô ấy kích động ra mặt, thật lòng khuyên nhủ: “Gặm khúc ‘xương xấu’ là Quý Cảnh Lẫm để làm gì chứ? Anh ta một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Dù cậu có dáng người xinh đẹp thế nào, trong mắt anh ta cũng chỉ là… các bộ phận giải phẫu mà thôi!”

Đúng là loại người hủy diệt mọi ảo tưởng lãng mạn!

Sau đó, Hạ Hiểu Lộ bắt đầu “giáo dục khoa học” cho Tạ Vân, kể hết mấy việc gây phẫn nộ trời đất của Quý Cảnh Lẫm:

Ví dụ, có nữ sinh bị vấp ngã ngay trước mặt anh ta → Anh ta không hề đỡ.

Có nữ sinh nước mắt rưng rưng bảo là đói lắm → Anh ta bảo ra ngoài mà ăn.

Nếu cô vặn trẹo chân gì đó → Anh ta lập tức nắn xương, bẻ khớp ngay, không nói một câu dư thừa.

Còn lãng mạn hay mộng mơ gì đó? → Quên đi cho lẹ.

Nghe xong, Tạ Vân chỉ gãi gãi cằm, nhẹ giọng nói: “Những chuyện đó… chẳng phải đều là điều bình thường sao? Là thao tác tiêu chuẩn mà.”

Không ngờ bạn thân của mình lại là một “nam thẳng viết hoa” (ý là suy nghĩ thẳng đuột, cứng nhắc như đàn ông), Hạ Hiểu Lộ cạn lời, không biết nói gì, chỉ còn biết kéo tay Tạ Vân đi ra ngoài.

“Tớ nói này, có một tiệm Nhật mới mở, ăn ngon lắm luôn! Tớ dẫn cậu đi ăn nhé!” Hạ Hiểu Lộ vừa nói vừa vỗ vỗ ví tiền của mình.

Dạo này cô ấy kiếm được không ít tiền, mà tất cả bước ngoặt tốt đẹp này đều bắt đầu từ khi có Tạ Vân. Cho nên hôm nay cô ất phải trang trọng đãi công thần một bữa mới được.

Dù cô ấy biết rằng chút tiền cô ấy kiếm được chẳng đáng gì trong mắt Tạ Vân, nhưng đó là tấm lòng và cô ấy muốn tự mình thể hiện điều đó.

Nói thật, quán ăn này cô cũng thèm nhỏ dãi từ lâu rồi…

“Được thôi, đi nào.”

Tạ Vân cũng không từ chối. Giữa hai người họ, những chi tiêu nhỏ nhặt thế này chưa bao giờ phải tính toán rạch ròi.

Từ nhỏ Tạ Vân đã không phải lo nghĩ gì về tiền bạc, nên với cô, những chuyện này thật sự chẳng đáng bận tâm.

Hạ Hiểu Lộ mời cô một bữa đồ Nhật vài trăm tệ, hôm sau Tạ Vân liền trả lại bằng mấy cây son xịn, coi như mọi thứ hòa nhau.

Là một beauty blogger, Hạ Hiểu Lộ cũng có chút chạnh lòng, vì dù sao đi nữa thì kho trang điểm của cô ấy cũng không thể nào so được với Tạ Vân.

Phần lớn mỹ phẩm cô ấy có, từ khi mới bắt đầu làm blogger đến giờ, đều nhờ vào Tạ Vân hỗ trợ tích lũy từng chút một.

Còn với Tạ Vân, mỗi lần các thương hiệu lớn ra sản phẩm mới, người ta tự động mang đến tận tay cho cô dùng thử.

Tuy các cô vẫn đang ở ký túc xá, nhưng ngay cạnh trường cũng có một căn hộ riêng. Căn hộ đó có ban công rộng lớn, không gian hợp lại tới hơn 200 mét vuông. Ba của Tạ Vân còn thường xuyên càu nhàu là đã "ngược đãi công chúa nhỏ của mình quá rồi".

Phòng ngủ thì rộng khỏi nói, chỗ còn dư đều được tận dụng để chứa đồ đạc và phụ kiện.

Trang sức, mỹ phẩm, dưỡng da, quần áo, giày dép, có đủ tất cả nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Nhưng Tạ Vân thì lại đã quen với những thứ này từ nhỏ. Đối với cô, mấy loại mỹ phẩm dưỡng da hay trang điểm, cô lười chẳng buồn động vào. Nhiều nhất cũng chỉ rửa mặt bằng sữa rửa mặt, vỗ chút nước hoa hồng rồi thôi.

Son môi các kiểu, đa số để đến hết hạn. Nếu không phải vì công việc, Hạ Hiểu Lộ cũng hiếm khi đụng đến những thứ này. Cô ấy thà dùng máy cạo đầu (ý nói cực kỳ tối giản) còn hơn là đánh mất nguyên tắc tiết kiệm của mình.

Lúc này Hạ Hiểu Lộ đang ngơ ngác ngắm nhìn, bỗng dưng mắt cô ấy sáng rực như đèn pha.

Ánh mắt ấy khiến Tạ Vân thấy hơi kỳ lạ, tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Hiểu Lộ chỉ chỉ vào bàn bên cạnh, chống cằm cười khúc khích: “Sau khi thần tượng ‘nam thần Tiêu Thu Mính’ của tớ sụp đổ, không biết có phải nam thần mới trong lòng tớ cũng sắp sụp nốt rồi không…”

Thật sự… rất khó nói trước điều gì.

Tạ Vân nhìn theo ánh mắt cô bạn, lúc đầu cũng không quá để ý. Nhưng khi nhìn đến góc nghiêng hoàn hảo của người kia, gương mặt tinh xảo, sắc nét, trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác khó chịu không tên.

Kiểu như bị ai đó đâm nhẹ một cái, âm ỉ, khó chịu cực kỳ.

“Anh ấy… Hình như tớ đã gặp ở đâu rồi.” Tạ Vân khẽ nói.

Tạ Vân lại một lần nữa buột miệng nói: “Hình như mình từng gặp anh ấy ở đâu rồi…”

Hạ Hiểu Lộ nghe xong thì trợn trắng mắt, trong lòng cũng chẳng còn sức để phản ứng nữa.

Cô nàng liền nắm lấy mặt Tạ Vân, ép cô quay đầu đi: “Ngoan nào, đàn ông đều là lũ heo to khoác lác, tốt nhất nên tránh xa loại như vậy.”

Cô nàng có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt trỗi dậy, trực giác mách bảo rằng Tạ Vân sắp rời xa mình, một cách rất xa, rất cách biệt.

Trong lòng Hạ Hiểu Lộ, không ai xứng đáng với Tạ Vân, người bạn như nữ thần của cô nàng. Kể cả là Quý Cảnh Lẫm, người nổi tiếng như thần thoại trong trường, cũng không được, vì như vậy là đang làm bẩn "tiểu khả ái" của cô ấy rồi.
 
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 62: Phiên ngoại 4


Tạ Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hạ Hiểu Lộ để trấn an, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, bọn mình còn chưa quen biết nhau nữa mà.”

Hạ Hiểu Lộ gật gật đầu. Ừ, đúng là vậy, cô đúng là đã lo xa quá rồi.

Nhưng hiện thực chứng minh, sự lo lắng của cô hoàn toàn có lý.

Chỉ sau vài ngày rời Tô Hàng để tham gia một sự kiện, khi quay trở về… nữ thần của cô đã “có chủ” rồi.

Người “ăn rau cải trắng nhà cô” không ai khác chính là… Quý Cảnh Lẫm, cái tên “heo đực” nổi tiếng kia!

Khi tận mắt nhìn thấy hai người tay trong tay, Hạ Hiểu Lộ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.

Cô còn chưa kịp hỏi cho ra chuyện gì đã xảy ra, thì mọi chuyện giữa Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm đã nổ tung trên mạng xã hội.

Ngòi nổ chính là… một đoạn video ngắn do hai người họ đăng trên tài khoản Weibo. Mà lần này, không phải do người qua đường lén quay, mà là chính Quý Cảnh Lẫm tha thiết yêu cầu. Tạ Vân đã đồng ý vì đó chỉ là một yêu cầu nho nhỏ, ví dụ như đăng video đánh dấu chủ quyền.

Kết quả, lần này chọc giận hoàn toàn các fan couple Tạ Vân x Tiêu Thu Mính. Với các fan, họ đang ăn một cặp đôi “ngoài đời thật”, bỗng dưng nam chính bị đổi vai, làm sao mà chịu nổi?

Đó chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, không thể nào tiếp nhận được.

Mà chuyện này lại đâu thể ngăn cản chỉ bằng ý chí của fan, tất cả đều tan rã.

Phía dưới bài đăng của Tạ Vân trên Weibo, bình luận nổ như pháo. Gì cũng có.

Có người nói Tạ Vân là “tra nữ”, bắt cá hai tay, mà đó còn là mấy lời nhẹ nhàng nhất.

Thậm chí có người mắng Tạ Vân hôm nay đổi người này, ngày mai đổi người khác, đổi như thay áo.

Đến mức từ khóa “nữ phụ dạy kèm mà giành luôn nam chính” cũng bắt đầu xuất hiện.

Cú đánh chí mạng đến từ một bài đăng mới của Tiêu Thu Mính.

Anh ta đăng một bài trên Weibo, trong đó là một loạt ảnh chín ô, từ cảnh chuẩn bị tỏ tình, bày biện mọi thứ cẩn thận, đến lúc đứng chờ mong mỏi Tạ Vân bước xuống ký túc xá.

Sau đó, Hạ Hiểu Lộ cũng đăng ảnh, là chính cô đã vạch trần sự việc, bao gồm cả hình ảnh Tiêu Thu Mính đứng chờ đến tận đêm khuya, thậm chí còn chụp từ nhiều góc độ khác nhau ba tấm hình rõ nét.

Một nam sinh si tình, luôn có thể dễ dàng gây bão trong lòng fan nữ.

Với fan mà nói, họ nhìn thấy là tình cảm chân thành, còn sự thật đằng sau là gì, thì… ai quan tâm chứ?

Bởi vậy, họ lao vào mắng chửi Tạ Vân kịch liệt, thậm chí như muốn xé cô ra làm đôi, chỉ để “tranh chỗ” cho chính mình.

Tạ Vân thì không mấy để tâm đến drama trên Weibo. Nhưng Hạ Hiểu Lộ thì phát khùng. Cô nàng tức đến bốc hỏa, đã chơi thì phải chơi tới cùng. Cô nàng lôi cả ảnh riêng tư ra ánh sáng.

Đó là mấy lần hai người họ đi ăn ngoài, Tiêu Thu Mính đều lặng lẽ theo dõi phía sau.

Từ ảnh động kiểu “chín ô” đến GIF, cái nào cũng không thiếu. Hạ Hiểu Lộ còn post thêm vài bài, hỏi cộng đồng mạng: “Các người có biết b**n th** theo dõi là thế nào không?”

Là một beauty blogger, Hạ Hiểu Lộ thường xuyên chuẩn bị camera quay lén, thế nên tư liệu quay lén của Tiêu Thu Mính lại cực kỳ phong phú, vì anh ta đã lặng lẽ đi theo họ quá nhiều lần, đến quá nhiều nơi.

Đến mức Hạ Hiểu Lộ còn không biết mình nên tức giận hay nên cảm ơn anh ta.

Nhưng phản ứng trên mạng lại không như cô nàng tưởng. Có người bẻ lái, nói rằng chính cô nàng là người theo dõi Tiêu Thu Mính, còn bảo cô nàng là “ác nhân la làng”.

Hai phe fan lao vào khẩu chiến hàng ngàn bình luận, hot search luôn nằm ở top đầu, không hề hạ nhiệt.

Vì nhân vật chính không ai lên tiếng, nên cư dân mạng chỉ có thể ngồi ăn dưa hóng chuyện.

Cho đến khi Quý Cảnh Lẫm đăng một đoạn video.

Anh có ngoại hình điển trai, khí chất lạnh lùng, mặc sơ mi trắng, đứng đó như bước ra từ một bức tranh.

Nhưng mà… khi anh bắt đầu nói, thì hình tượng đó không còn lung linh như thế nữa.

Chỉ thấy Quý Cảnh Lẫm nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lạnh lùng, rồi cười nhạt: “Cậu biết vì sao Vân Vân không chọn cậu không? Bởi vì cậu lúc nào cũng kéo cô ấy xuống bùn lầy, nhưng lại cứ cứ nghĩ mình sẽ lấy cao cao tại thượng để cứu cô ấy lên bờ. Cậu không thấy buồn cười à?”

Đến đoạn cuối video, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, lạnh lùng như băng: “Người phụ nữ của tôi, thì để tôi cưng chiều. Còn cậu, tốt nhất nên tránh xa một chút.”

Video này vừa đăng lên, cư dân mạng nổ tung.

“Trời ơi! Sủng như này thật sự khiến người ta phát cuồng mất!”

Quan trọng nhất là… nam chính trong video thật sự đẹp trai đến mức nổ tung màn hình.

Dù đoạn đầu quay từ xa, nhưng khi ống kính tiến gần, đến cả lông tơ trên mặt anh cũng nhìn thấy rõ ràng. Không dùng filter, không bật beauty mode, nhưng vẫn đẹp như tiên giáng trần.

Lập tức có vô số fan nhan sắc (visual fans) đổ vào, khiến cuộc khẩu chiến giữa hai phe trở nên kỳ lạ.

Tổng hợp các bình luận thì thành ra thế này: “Mấy người cứ cãi nhau đi, tôi l**m visual của tôi.”

“Cái thể loại nam nhân chó má giả vờ đạo mạo này, trong lòng không có tí tự nhận thức nào sao?”

“Aaaa anh trai cười một cái thôi mà tim tôi muốn rụng rời, cuối cùng cũng hiểu thế nào là ‘nụ cười tà mị’, tôi muốn sinh con cho anh!!!”

“Còn đỡ hơn cái thể loại theo dõi rình rập kia, kiểu đàn ông đó đúng là b*nh h**n.”

“Gì đây? Nhan sắc thần tiên! Mặc kệ, l**m trước rồi tính sau!”

Trong bầu không khí kỳ quặc đến lạ ấy, Tạ Vân mở miệng trước.

“Người ta bảo ‘tra nam’ như giấy bạc, mỏng mà dễ rách, nhưng nhìn anh á, không giống.

b**n th** mà còn thích vu oan giá họa, còn tệ hơn nhiều.”

Lời này vừa dứt, Tiêu Thu Mính chẳng khác nào bị chỉ thẳng mặt mà chửi. Với kiểu tâm lý kiêu ngạo của anh ta, đương nhiên không thể nào nuốt nổi.

Anh ta nghĩ: Thế nào cũng phải khiến cặp "tra nam tiện nữ" kia thân bại danh liệt! Nếu không thể bắt Tạ Vân làm “tiểu công chúa của anh ta”, thì chí ít cũng phải khiến cô trở thành “nô lệ nhỏ của anh ta”. Chuyện anh ta không khống chế được, anh ta không chấp nhận nổi.

Sau khi trao đổi với ba mẹ, anh ta bắt đầu âm thầm ra tay phá hoại, nhắm thẳng vào hai người Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm. Nhưng khiến người khác bất ngờ là… anh ta hoàn toàn không làm gì được.

Thậm chí còn bị đối phương phản đòn, khiến anh ta thảm hại không nói nên lời.

Dù vậy, đòn đau đó cũng chẳng ngăn cản được anh ta tiếp tục đăng bài trên mạng, dùng lời lẽ thao túng cảm xúc, giả vờ đáng thương.

Kết quả: Anh ta lại câu được một đám fan mới, những kẻ mù quáng tin vào hình tượng “nam thần si tình bị phản bội”.

Tạ Vân nhanh chóng nhìn ra sự việc, sau khi cùng Quý Cảnh Lẫm lần theo dấu vết, mới phát hiện kẻ đứng sau giật dây chính là người quen cũ.

Cô không nhịn được cười nhạt.

Tạ Vân vốn là người sống theo kiểu “Phật hệ” không hận thù, không oán trách, càng lười tranh đấu.

Nhưng nếu ai cố tình đạp lên đầu cô, thì xin lỗi, cô không ngại cắn ngược lại, mà còn cắn rất đau.

Đặc biệt là với Tiêu Thu Mính, không biết vì sao, chỉ cần nhìn hắn thôi cô đã thấy ngứa mắt.

Vì thế, đêm khuya, khi Tiêu Thu Mính còn đang lâng lâng sau vài ly rượu, đột nhiên bị ba mẹ gọi điện liên tục.

Nội dung thì chỉ xoay quanh một chuyện: “Con lại đắc tội ai vậy? Sao bên trên gọi đến tận nhà hỏi tội rồi?”

Tiêu Thu Mính cau có, giọng có phần say, gắt lên: “Không có! Là mấy người tự đi gây chuyện với ai thì có! Đừng có làm phiền tôi nữa!”



Sáng hôm sau, khi Tiêu Thu Mính tỉnh dậy, hắn sững người khi phát hiện ba mẹ đã xuất hiện ngay trước cửa nhà.

Hai người rõ ràng cả đêm không ngủ, lập tức từ Ma Đô bay thẳng đến Đế Đô để tìm hắn tính sổ.

Ba Tiêu giận dữ đến mức vừa bước vào nhà liền đạp cho Tiêu Thu Mính một cú, lạnh lùng quát: “Ngồi đó mà nghĩ kỹ lại đi, rốt cuộc mày đã đắc tội với ai! Không có bản lĩnh thì cũng được, muốn ăn chơi trác táng cũng không ai cấm. Nhưng gây họa, thì đừng trách tao ra tay ‘thu dọn rác rưởi’!”

Mẹ Tiêu là mẹ kế của anh ta, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn. Từ đầu đã không ưa nổi Tiêu Thu Mính, nhìn thấy dáng vẻ anh ta lúc này chỉ càng thêm chướng mắt.

Tiêu Thu Mính chẳng hề để tâm, ngón tay lười nhác lau vết rượu nơi khóe môi, liếc nhìn họ rồi mỉa mai: “Hay là mẹ kế cấu kết với người ngoài gây họa, rồi giờ đổ lên đầu tôi? Tôi chỉ đang đi học thôi, có thể đắc tội với ai được chứ?”

Ba Tiêu tức đến suýt tắc thở, suýt nữa lại muốn tát thêm một cái nữa.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên. Sau khi nghe máy, sắc mặt ông lập tức thay đổi hoàn toàn.

Ông nhìn thẳng vào Tiêu Thu Mính, giọng lạnh như băng: “Tất cả đơn hàng mới của công ty, chỉ cần chưa ký hợp đồng, đều bị hủy sạch. Mày có biết điều đó nghĩa là gì không?”

Giờ đây, ông đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với đứa con cả vô dụng này.

Nhưng Tiêu Thu Mính vẫn giữ vẻ ngạo mạn, hờ hững nhếch môi cười nhạt: “Sao các người lại nghĩ, tôi, với mối quan hệ xã giao bé tẹo trong trường, có thể đắc tội với ai chứ?”

Thế nhưng, Ba Tiêu không buồn nghe giải thích.

Ông làm kinh doanh mấy chục năm, bạn thân không ít, người đưa tin càng không thiếu. Đối phương đã "úp mở" rằng lỗi là do đứa con trai cả của ông gây ra.

Chỉ là chưa chỉ mặt đặt tên thẳng mà thôi, vì thế ông mới truy vấn cho ra lẽ.

Tiêu Thu Mính vẫn chẳng nhận lỗi, vì anh ta không thấy mình sai.

Nhưng anh ta còn có một đứa em trai nhỏ hơn một tuổi, đúng lúc đó lại gọi điện đến.

Giọng bên kia cười khúc khích: “Ba, ba mở Weibo lên xem đi. Trên đó có trò hay của anh hai đó. Đảm bảo ba không xem sẽ tiếc cả đời.”

Ba Tiêu vừa mở ứng dụng lên xem, lập tức tức giận đến run người.
 
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 63: Phiên ngoại 5


Lúc này, Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm đang cùng nhau dạo chơi ở Công viên Tân Giang.

Tiết trời không nóng không lạnh, đúng kiểu thời tiết lý tưởng để ra ngoài hóng gió, thư giãn một chút sau chuỗi ngày ồn ào. Cả hai đang thong thả đi dạo, trò chuyện vu vơ…

Thì đột nhiên, từ xa có một người đàn ông trung niên mặt đỏ gay, tay kéo theo một thanh niên cúi đầu ủ rũ, chính là Ba Tiêu và Tiêu Thu Mính, trông chẳng khác gì đang “giải tội phạm ra pháp trường”.

Quý Cảnh Lẫm phản xạ cực nhanh, lập tức đứng chắn trước Tạ Vân, ánh mắt lạnh tanh, mày khẽ nhướng lên: “Hai người muốn gì?”

Trước đông người, Ba Tiêu không nói không rằng, đạp thẳng một cú vào chân Tiêu Thu Mính, khiến anh ta quỳ gối ngay tại chỗ.

Sau đó, ông nở nụ cười nịnh nọt không hề phù hợp với vẻ mặt nghiêm khắc thường ngày, khom người cúi đầu, đưa hai tay lên kính cẩn: “Con trai tôi không hiểu chuyện, mong hai người rộng lượng bỏ qua.”

Vừa nói, ông vừa nhét hai tấm thẻ ngân hàng vào tay Quý Cảnh Lẫm, cười lấy lòng: “Chút thành ý nhỏ thôi, mong hai vị nhận cho.”

Cảnh tượng ấy diễn ra ngay giữa công viên, mà lúc này… người thì đông như trẩy hội. Vài giây sau, một đám đông đã vây quanh, điện thoại giơ lên không ngớt.

Tạ Vân khẽ nhướng mày, ánh mắt dửng dưng, lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt đầy oán hận của Tiêu Thu Mính.

Bất ngờ, cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt lạnh như băng: “Đã nói là xin lỗi, vậy thì lấy chút thành ý ra mà xin lỗi đi. Còn kiểu vừa doạ vừa dỗ này, mấy người tưởng đang thẩm vấn tội phạm đấy à?”

Đám đông xung quanh nghe xong, sắc mặt đều thay đổi.

Ngẫm lại thì đúng thật, nào phải xin lỗi gì đâu, rõ ràng là ép người khác phải cúi đầu theo kiểu dằn mặt. Đặt mình vào vị trí của Tạ Vân, ai mà thấy thoải mái được?

Ba Tiêu vốn đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ trước khi đến đây, nhưng nghe Tạ Vân nói thế, ông cũng chỉ biết thở dài, giọng mệt mỏi: “Cô là người rộng lượng, đừng so đo nữa… Hai người cũng chẳng chịu tha thứ, vậy thì… để tôi đánh chết thằng nghiệt chủng này cho rồi.”

Nói rồi, ông giơ tay lên thật cao, làm bộ như sắp tát một cú trời giáng vào mặt Tiêu Thu Mính, với vẻ mặt “do các người ép tôi phải ra tay”.

Tạ Vân khẽ liếc mắt nhìn ông ta một cái, dáng vẻ thờ ơ, như cơn gió nhẹ lướt qua. Rồi cô bật cười: “Ngài đây nếu không đi đóng phim thì đúng là phí tài rồi. Cho dù anh ta có lên mạng bôi nhọ tôi, tôi cũng chẳng buồn nói gì thêm. Nhưng loại màn xin lỗi diễn lố thế này thì… không cần thiết.”

Thật ra, cô đâu phải “không nói gì”, mà là đã âm thầm nộp đơn kiện rồi.

Là một người trẻ tuân thủ pháp luật và sống văn minh, cô chỉ không công khai mà thôi, chứ từng bước đi đều cực kỳ chắc chắn.

Lúc này, Quý Cảnh Lẫm thấy người xung quanh tụ lại càng lúc càng đông, liền nhíu mày, lặng lẽ đưa tay che chở Tạ Vân, rồi dắt cô rời đi thẳng.

Ba Tiêu vốn định kéo họ vào một màn kịch “xin lỗi công khai để lấy lại mặt mũi”, nhưng tiếc là… hai người kia không thèm phối hợp.

Mà nói đi cũng phải nói lại, mục đích của ông ta cũng đã đạt được.

Ví dụ như… ảnh Tiêu Thu Mính quỳ gối trước mặt Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm đã bị chụp lại, bắt đầu lan truyền khắp mạng xã hội.

Chẳng những vậy, ngay lập tức còn mua luôn hot search, khiến từ khoá “Tiêu Thu Mính quỳ xin lỗi” leo thẳng top đầu.

Quý Cảnh Lẫm quay đầu nhìn thoáng lại phía sau, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười đầy giễu cợt.

Ngàn năm hồ ly, vạn năm cáo già — có những người càng già lại càng thâm hiểm, càng giỏi diễn trò.

Dư luận trên mạng lên đến đỉnh điểm, ai cũng chỉ trích gia đình Tiêu Thu Mính, nói rằng họ vẫn còn lối suy nghĩ phong kiến lỗi thời, cứ động chút là bắt người khác quỳ xuống xin lỗi, trong khi triều đại nhà Thanh đã sụp đổ cả trăm năm rồi.

Fan của Tạ Vân bắt đầu rơi rụng với tốc độ thấy rõ.

Ban đầu, họ đến vì nhan sắc là chính, mà loại fan “sắc đẹp” như thế thì nổi nhanh nhưng cũng tan nhanh, không hề bền vững.

Quý Cảnh Lẫm hỏi Tạ Vân có muốn lên tiếng công khai không, cô chỉ lắc đầu, hoàn toàn không để tâm: “Em vốn không dựa vào danh tiếng hay fan để sống, mất hay còn có gì quan trọng đâu.”

Chờ đến khi các tài khoản marketing, seeding cũng bắt đầu kết bài và rút lui, dòng nước dư luận bắt đầu đổi chiều.

Nhưng nội dung trung tâm thì chỉ xoay quanh một việc, đó là: Tạ Vân không nên “ép người quá đáng”.

“Ba Tiêu đúng là sinh sai thời đại rồi. Nếu sinh sớm mấy chục năm thì có khi làm quan to cũng nên. Nhìn cách ông ấy xoay chuyển tình hình trên mạng mà xem, chẳng khác nào lão luyện dùng truyền thông để thao túng cảm xúc đám đông cả.”

Quý Cảnh Lẫm nhìn những lời bênh vực kia với ánh mắt đầy thương hại, vì anh biết đó là những lý do bào chữa hết sức khập khiễng.

Đến khi dư luận bắt đầu rối ren cực độ, anh liền tung ra đoạn video mà mình quay được hôm đó.

Hôm ấy, anh dẫn Tạ Vân ra ngoài chơi, vốn dĩ đã tính quay vài đoạn để làm tư liệu kỷ niệm sau này, dùng cho lễ cưới.

Đúng, anh nghiêm túc đến mức đã tính cả chuyện lâu dài với cô rồi.

Đoạn video được quay bằng flycam (máy bay không người lái), ghi lại toàn bộ sự việc từ trên cao, rõ ràng từng chi tiết.

Cho nên khi đoạn clip được công bố, nó khác hoàn toàn với đoạn video mờ mờ do Tiêu gia tung ra trước đó.

Khi tua cận cảnh, từng sợi lông tơ trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ, hình ảnh sắc nét đến không thể bắt bẻ.

Tất nhiên rồi, vì anh dùng thiết bị quay thuộc hàng cao cấp nhất trên thị trường.

Với chất lượng ấy, không tạo hiệu ứng “nổ chảo” mới là lạ.

Vì Quý Cảnh Lẫm cũng có chút tâm lý "khoe người yêu", nên cố tình chỉnh thời gian đoạn video lùi về một chút.

Mở đầu clip là hình ảnh hai người nắm tay nhau, chậm rãi bước đi dưới làn gió xuân, khung cảnh dịu dàng và ấm áp.

Sau đó mới đến cảnh ba con Tiêu gia bất ngờ xuất hiện, can thiệp vào buổi hẹn hò của người khác rồi còn trở mặt đổ lỗi, trả đũa vô cớ.

Dân mạng từng mắng chửi Tạ Vân trước đó giờ đông như kiến, có người chửi xong thì thôi, nhưng có người thì vẫn "canh từng giờ từng phút" chỉ để xem có ai phản đòn hay không.

Khi đoạn video phản pháo được tung ra rõ ràng và logic như vậy, từng người từng người đều câm nín như chim cút, chẳng ai dám lên tiếng.

Chỉ có một số ít người vốn dĩ ba phải, thấy gió chiều nào theo chiều ấy, giờ mới bắt đầu mít ướt, khóc rưng rức, nói rằng: “Tôi chỉ nghe một phía, hóa ra đã trách oan hai người rồi...”

Tạ Vân nhìn tất cả những lời ra tiếng vào ấy, nhìn hai bên thủy quân (dân mạng được thuê để gây chiến) vẫn đang đánh nhau loạn cả lên, liền lặng lẽ xóa hết những bài đăng cũ trên Weibo cá nhân.

Sau đó, cô dứt khoát xóa luôn tài khoản.

Đối với một học sinh như cô, mấy chuyện thị phi thế này không tham gia thì vẫn hơn.

Sau đó cô mở một tài khoản phụ, tiếp tục cuộc sống yên bình.

Quý Cảnh Lẫm hoàn toàn ủng hộ quyết định của cô, chỉ có một chuyện khiến anh thấy hơi... bức bối: “Anh muốn khoe người yêu mà tag em cũng không được, thấy tức tức sao ấy...”

Tạ Vân thản nhiên nói: “Sợ gì, anh cũng tạo một cái tài khoản mới là xong.”

Tài khoản công việc thì để riêng.

Tài khoản cá nhân thì sống thoải mái.

Phân biệt rạch ròi như vậy, với cô, là tốt nhất.

Quý Cảnh Lẫm gật đầu, cảm thấy dùng tài khoản phụ để khoe người yêu trong vòng bạn thân cũng là một lựa chọn không tồi, thậm chí còn thấy có cảm giác thành tựu hơn cả show công khai.

Anh muốn để tất cả mọi người quanh anh biết: Người mà Quý Cảnh Lẫm yêu… chính là Tạ Vân.

Anh hận không thể cầm loa ra hét với cả thế giới: "Nhìn thấy chưa! Cô gái này… là vợ của tôi!"

Tạ Vân cắn nhẹ ngón tay anh, bật cười: “Không có tiền đồ!”

Quý Cảnh Lẫm dịu dàng xoa má cô, mặt cưng chiều, cũng bật cười theo: “Phải thế mới đúng là ‘không tiền đồ’ đó.”

Rồi anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp có phần đùa giỡn: “Ăn h**p vợ thì mới gọi là không có tiền đồ.”

Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy kỳ vọng: “Vợ ơi, chúng ta vẫn chưa có… chứng nhận chính thức với nhau đâu đó.”

Vừa nói, anh vén bức rèm phía sau.

Căn phòng được bao phủ bởi hoa hồng trắng như tuyết, từng đóa lặng lẽ nở rộ, mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn bên mũi.

Trên bức tường dán dòng chữ nổi bật: "Xin em hãy lấy anh."

Khắp nơi là những quả bóng bay màu hồng phấn lơ lửng khắp trần, tạo thành một khung cảnh ngập tràn sự lãng mạn.

Tạ Vân bỗng thấy sống mũi cay cay, ánh mắt hơi đỏ lên.

Cô xoay đầu đi, giả bộ lạnh nhạt: “Có bản lĩnh thì anh dọn hết mớ lông vũ bay tứ tung kia đi xem nào.” Cô rõ là cảm động… nhưng vẫn cố làm kiêu.

Quý Cảnh Lẫm nhướng mày, không nói gì, chỉ cười như thể đã sớm tính trước điều đó.

Ngay lúc ấy, cả một mảng lông chim trắng muốt từ trên trời chậm rãi rơi xuống, lượn quanh không trung như tuyết bay.

Căn phòng trong khoảnh khắc bỗng trở nên lung linh như một giấc mơ.

“Dùng chiêu này để dụ mấy bé gái hả…”

Tạ Vân, trái tim gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nghiêng đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh hồi hộp chờ đợi, rồi chậm rãi nói: “Em… thực sự rất thích.”

Khóe môi Quý Cảnh Lẫm cong lên một nụ cười rạng rỡ, anh quỳ một gối xuống đất, giơ ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ lâu, giọng trầm ổn mà tha thiết: “Vân Vân… lấy anh nhé?”

Tạ Vân còn chưa kịp trả lời, thì một giọng nói sắc lẹm bất ngờ vang lên: “Không được! Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến!” Hạ Hiểu Lộ giống như một con khỉ nhỏ lao vọt ra, giọng đầy thất vọng và tức giận: “Vân Vân! Cậu mới vừa đại học năm nhất, chưa tốt nghiệp, tên này đúng là có dã tâm, vội vàng muốn trói chặt cậu! Đừng vì một cái cây nghiêng lệch mà bỏ cả khu rừng, cậu hiểu không!”

Cô ấy rõ ràng là nhìn ra ánh mắt Tạ Vân có điều không ổn, nên mới lập tức nhảy ra ngăn cản.

Giữa lúc tình yêu đang mặn nồng, đừng nói đến chuyện kết hôn, có khi cả tên con tương lai cũng đã nghĩ sẵn rồi.

Cái kiểu quyết định bốc đồng này, thường không thực tế.

Bất chấp sắc mặt Quý Cảnh Lẫm trầm xuống hẳn, Hạ Hiểu Lộ vẫn tiếp tục: “Còn nữa, cậu mới 18 tuổi thôi, còn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật đâu.” Giờ mà bàn chuyện cưới xin thì còn quá sớm. Cô bạn thân phải gồng mình kéo Tạ Vân quay về hiện thực, tránh để cảm xúc lấn át lý trí.

Tạ Vân nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu nói đúng.”

Quý Cảnh Lẫm hơi khó xử nhìn sang Hạ Hiểu Lộ, một lúc sau mới nhỏ giọng: “Cô ấy là người trưởng thành rồi, cô đừng quyết định thay cô ấy như vậy, không ổn đâu.”

Nhưng chuyện này... đúng là khó mà phân định rạch ròi.

Hạ Hiểu Lộ hừ lạnh một tiếng, kéo Tạ Vân sang một bên, ghé tai nói nhỏ: “Cái gì dễ quá thì người ta sẽ không trân trọng. Không phải bắt cậu phải ‘treo’ anh ta, nhưng tuổi nào làm chuyện đó, vẫn có lý do. Bây giờ điều quan trọng nhất với cậu là việc học và ước mơ, cưới xin cái gì giờ không đáng đâu.”

Dù nói nhỏ, nhưng vì cô đang tức, nên lời vẫn đủ để người khác nghe thấy chút chút.

Tạ Vân cũng ghé sát tai Hạ Hiểu Lộ thì thầm lại: “Ừm, tớ hiểu rồi, thật ra tớ cũng không định đồng ý đâu.”

Lời của Hạ Hiểu Lộ không hoàn toàn trùng với suy nghĩ của cô, nhưng có một điều là đúng: “Việc học và mơ ước của mình... mình không thể vứt bỏ.”

Nếu hôn nhân và tương lai học tập của cô xảy ra xung đột, thì rõ ràng… học tập vẫn là ưu tiên số một.

Quý Cảnh Lẫm tội nghiệp nhìn "vợ tương lai" của mình, tỏ vẻ ấm ức: “Anh chỉ mới định ra chương trình thôi mà…”

Hạ Hiểu Lộ lập tức giơ tay đẩy anh ra, trong lòng thật sự không có thiện cảm với Quý Cảnh Lẫm.

Dù anh đẹp trai, có tiền, dịu dàng, lại lãng mạn, nhìn thì đúng là người yêu lý tưởng…

Nhưng đúng vì gương mặt quá hoàn hảo, quá như bước ra từ truyện cổ tích, khiến cô cảm thấy không đáng tin.

Cô luôn cảm giác kiểu người như vậy kiểu gì cũng có mục đích riêng, hoặc không thì không nghiêm túc trong tình cảm.

Những lời ngọt ngào kia… nghe thì hay, nhưng không có gì đảm bảo là thật.

Hạ Hiểu Lộ nói xong, quay sang tìm Tạ Vân đồng tình: “Cậu thấy đúng không?!”

Tạ Vân ngoan ngoãn dỗ bạn: “Đúng đúng đúng, cậu nói đều đúng.”

Cô nhẹ nhàng vỗ về cô bạn đang hoảng hốt: “Đừng lo, tớ nghe lời cậu hết.”

Nghe vậy, Hạ Hiểu Lộ lại càng sốt ruột: “Cậu đừng như vậy nha! Tớ nói vậy chưa chắc đã đúng!”

Tạ Vân nghịch ngợm hỏi lại: “Vậy nếu tớ đồng ý với anh ấy thì sao?”

Hạ Hiểu Lộ trừng mắt, dứt khoát: “Vậy thì không được!”

Hai người kia nói chuyện rôm rả, chỉ có Quý Cảnh Lẫm là lẻ loi, đơn độc đứng ở phía xa, ánh mắt giận dỗi liếc sang Tạ Vân.

Anh đang… ghen. Mà cái kiểu ghen này, lại chẳng thể làm gì được.

Nhưng Tạ Vân và Hạ Hiểu Lộ đã bàn nhau đi ăn lẩu từ trước rồi, chẳng ai tính đến chuyện dỗ dành anh cả.

Quý Cảnh Lẫm lặng lẽ làm tài xế, đưa hai người đi. Rồi anh lại lặng lẽ "thắp nến" cho chính mình trong lòng.

Thực tế chứng minh, ngọn nến đó không tắt, bởi vì từ ngày đó đến… mười năm sau, anh vẫn chỉ là… bạn trai.

Không tiến thêm được bước nào.

May mà sang năm thứ mười một, cuối cùng Tạ Vân cũng định cho anh một “danh phận”.

Quý Cảnh Lẫm thầm nghĩ đầy xúc động: "Mười năm... cuộc đời có được bao lần mười năm đâu chứ? Cuối cùng thì… anh vẫn chờ được rồi."

Sau khi hai người kết hôn, chẳng bao lâu họ đã sinh đôi một bé trai và một bé gái, đúng kiểu long phụng, làm người khác phải ghen tị.

Điều tuyệt vời nhất là… trong suốt cuộc đời bên nhau, Quý Cảnh Lẫm và Tạ Vân chưa từng cãi nhau đến đỏ mặt.

Mỗi khi có mâu thuẫn, hoặc là cô nhường một bước, hoặc là anh nhường một bước.

Mà thường thì người chịu nhường nhiều hơn… là Quý Cảnh Lẫm.

Khi hai người đã đầu bạc răng long, tóc bạc da nhăn, họ vẫn nắm tay nhau cùng du lịch khắp thế giới.

"Anh uống Coca, em ăn gà rán. Anh uống vang đỏ, em nấu bò bít tết. Anh muốn uống rượu trắng, em rang đậu phộng cho anh nhắm."

Càng lớn tuổi, họ lại càng sống tùy hứng, như để chứng minh với cả thế giới: Sống là phải theo ý mình, không cần rập khuôn.

Tạ Vân nhìn lại cuộc đời mình, không khỏi mỉm cười thỏa mãn.

Thật ra cả đời cô cũng không có gì to tát, chỉ là những ngày bình thường, chẳng có gợn sóng lớn lao, cũng chẳng có kỳ tích.

Nhưng mỗi ngày, cô đều vui vẻ, hạnh phúc.

Nỗi phiền toái duy nhất, chắc chỉ là lúc về già, Quý Cảnh Lẫm cứ hay đặt ra quy tắc đủ kiểu cho cô.

Ví dụ như: "Không được ăn gà rán, không được uống bia..."

Nhưng tất nhiên, sau mấy câu kháng nghị đầy khí thế của cô, mấy quy định đó cũng bay biến luôn.

Cô khẽ nhắm mắt lại.

Cuộc đời này, có anh bên cạnh… thật sự rất tốt.

Quý Cảnh Lẫm...

Em yêu anh.
 
Back
Top Bottom