Tâm Linh Trả Nghiệp Âm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
356350278-256-k159482.jpg

Trả Nghiệp Âm
Tác giả: MahNog1809
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện về Đông, cậu thanh niên truợt tuyển sinh đại học cùng anh chàng tên Phục, người của một hội nhóm chuyên đi giải nghiệp âm.

Tình cảnh đẩy đưa, khiến Đông và Phúc gặp nhau, và cả hai đã cùng nhau trải qua một chuyến đi để đời.

Lưu ý : Mọi địa danh trong câu chuyện đều là tác phẩm của trí tưởng tượng và không có thật.

- Hãy đọc một cách thoải mái nhất và đừng đem câu chuyện ra để so sánh hay phân tích là giống với bất kì bộ truyện nào hiện nay, vì nếu có vậy thì bộ truyện nhỏ bé này không có tầm ảnh hưởng xấu nào đâu ạ.

Chúc bạn có một trải nghiệm đọc truyện thú vị.​
 
Trả Nghiệp Âm
Chương 1 - Trần Minh Đông


Ngồi dưới gốc cây nơi vỉa hè về đêm, tôi nhấm nháp ly nước trên tay, thở nhịp nhàng để hòa vào sự nhộn nhịp bao quanh mình.

Nhìn vào màn hình điện thoại đã là 10 giờ kém 9 phút, tức là tôi đã ngồi ở đây hơn 2 tiếng.

Nằm dưới nền gạch kế bên tôi là tờ giấy thông báo trượt tuyển sinh đã bị nhàu nát.

Đây là lần thứ ba tôi trượt tuyển sinh, cũng như là lần cuối cùng của tôi.

Với điều kiện bây giờ của bản thân, tôi không thể tiếp tục học tập cũng như sinh sống trên mảnh đất phồn hoa náo nhiệt này.

Chốn thành thị ồn ào và xa hoa vốn không thuộc về tôi, nói đúng hơn là tôi không thuộc về nơi này.

Tôi là Đông, tên đầy đủ là Trần Minh Đông.

Ba tôi đặt tên tôi như vậy, hàm ý là mong con luôn có cái nhìn sáng suốt, có phương hướng và kế hoạch rõ ràng cho tương lai.

Nhưng tôi thì đang cố gắng đi ngược lại những gì ông mong muốn, khi mà hiện tại bản thân còn chả biết tiếp theo nên làm gì.

Cái tên Minh Đông đối với tôi bây giờ có ý nghĩa gì cũng không còn quan trọng nữa, vì thứ tôi quan tâm thật sự là ba mẹ, nhưng họ đã rời xa tôi cách đây hai năm về trước sau một vụ tai nạn.

Sau khi sử dụng hết số tiền họ để lại, tôi đành phải làm một số công việc bán thời gian để tiếp tục học tập cũng như trụ lại nơi này.

Sức chịu đựng trong hai năm qua bây giờ đã đến giới hạn, tôi không còn cách nào khác ngoài việc bán căn chung cư đang ở để dọn về quê.

Tôi cũng đã suy nghĩ về việc này trong hai tháng qua, và đây cũng là cách tốt nhất đối với tôi hiện nay.

Nội trong ngày mai tôi sẽ hoàn thành thủ tục nhượng lại căn hộ và nhận số tiền còn lại sau lần đặt cọc đầu tiên.

Ngay sau đó, tôi sẽ thu dọn rồi bắt xe về quê.

Trở lại với thực tại, đưa ly nước lên uống một ngụm rồi quan sát mọi thứ xung quanh.

Khung cảnh nhộn nhịp người qua kẻ lại cùng ánh đèn khắp nơi đã phần nào quen thuộc với tôi khi phải làm công việc về đêm như phát tờ rơi hay phục vụ quán ăn.

Sau khi rời khỏi đây, chắc tôi sẽ nhớ nơi này lắm, dù sao thành phố này cũng là nơi tôi lớn lên cùng những kỉ niệm thuở nhỏ.

Tôi đứng thẳng người lên, sẵng tay vứt ly nhựa vào thùng rác rồi uốn éo cơ thể cho thoải mái.

Ngắm như vậy đã đủ rồi, giờ tôi nên về nhà nghỉ ngơi để có sức cho ngày mai.

Sau hai năm kể từ lúc ba mẹ mất, có vẻ như đêm nay sẽ là đêm có giấc ngủ ngon nhất của tôi khi mà không bận tâm về chuyện gì nữa. ...

" Reng reng reng " Đông đang ngủ trên ghế ở giang khách, nghe thấy có tiếng chuông cửa cậu liền giật mình tỉnh giấc.

Cậu chạy vội vào phòng vệ sinh để rửa mặt, sau đấy lại luống cuống chạy ra để mở cửa.

Cánh cửa khẽ được mở ra, đứng bên ngoài là người đàn ông mặc vest chỉnh tề, sau lưng người đàn ông còn có một anh chàng cùng một cô gái.

Đông sau khi nhìn thấy nhóm người đứng bên ngoài, liền mở toang cửa mời chào.

" Đến rồi à, mời mọi người vào trong.

" Nói rồi cậu đứng qua một bên.

Thấy đã vào trong hết, cậu khẽ đóng cửa lại.

Cô gái đang ép người cạnh anh chàng đi cùng, sau một lúc nhìn khắp căn hộ, cô hết lời khen ngợi.

" Anh Đông bố trí nội thất đẹp thật đấy, con trai mà khéo ghê!" nói xong cô nhìn Đông rồi nở nụ cười tươi, tỏ ý thích thú.

Nghe những lời khen khiến Đông có phần nhẹ nhõm, cậu chạm vào chiếc bình cắm hoa trên bàn nói."

Những món đồ hay vị trí bố cục trong căn hộ này là do ba mẹ em bày biện cả đấy, em có làm gì đâu.

Chị thích thì em vui lắm ạ.

" nói rồi anh rời tay khỏi chiếc bình hoa.

Đông mời cả ba người ngồi xuống rồi bàn bạc về giấy tờ nhượng quyền.

Phải một lúc lâu sau mọi thủ tục mới được giải quyết ổn thỏa, cả ba vị khách rời đi với sự hài lòng.

Đông sau khi tiễn họ rời đi cũng đã dọn dẹp sơ sài lại căn hộ, sau đấy lại dùng chiếc ba lô đựng một vài đồ dùng cá nhân của bản thân.

Nhìn lại giang khách một lần nữa, rồi khẽ quay người mở cánh cửa rời đi.

Vừa bước ra khỏi tòa chung cư, trong Đông có mộtcảm giác khó diễn tả.

Đang suy nghĩ viễn vông gì đấy thì tiếng chuông điện thoại kéo cậu về với thực tại.

" Tao nghe nè Bảo.

" Đông bắt máy trả lời.

" Mày về đến đâu rồi, đợi nãy giờ không thấy mày gọi nên t điện luôn.

" Bảo nói có phần hối hả.

Đông nhìn vào điện thoại, bất giác cậu cười đáp.

" Ủa trễ hai tiếng rồi nè, xin lỗi nãy làm thủ tục sang nhượng lâu quá.

" " Tranh thủ bắt xe về nhanh đi, nào tới gọi tao ra đón.

Tao đưa mẹ tao đi chợ đã, nghe tin mày về là sáng sớm đã bắt tao đi mua đủ thứ đồ.

Đúng phận con nuôi chuẩn bị đồ đón con ruột về nhà, thôi tranh thủ đi.

" Nói rồi cậu thanh niên tên Bảo cúp máy.

Đông và Bảo quen nhau từ nhỏ vì ba mẹ của cả hai chơi rất thân với nhau, trước đây gia đình của Bảo cũng sinh sống và làm việc tại thành phố này, nhưng vì sức khỏe ông bà mà Bảo và cùng ba mẹ cậu phải chuyển về quê sinh sống cách đây bốn năm.

Sau khi ba mẹ Đông qua đời, bà Thu cùng ông Tình tức là ba mẹ của Bảo đã ngỏ ý muốn giúp đỡ về khoản tiền sinh hoạt để cậu phần nào chú tâm vào việc học hơn, nhưng cậu đã một mực từ chối. ...

Ngồi trên xe khách cạnh cửa kính, tôi ôm chắc ba lô vào lòng rồi chợp mắt.

Cả đêm qua vì hồi hộp mà bản thân chỉ ngủ được vài tiếng, từ bây giờ đến lúc về đến nơi chắc phải hơn bốn tiếng đi đường, tôi đành cố nhắm mắt ngủ để bù sức.

Xe lăn banh nhanh hơn, cơ thể tôi khẽ đung đưa rồi gục mặt xuống chiếc ba lô đang ôm. ...

- 15 giờ 20 phút.

" Dậy!

Dậy đi!

Trạm cuối rồi, chú mày có định xuống không?

" Giọng nói của người đàn ông vang bên tai, cùng với đó tôi cảm nhận được bàn tay đang lắc nhẹ vai mình.

Tôi giật mình tỉnh giấc khi nhận ra người đang vỗ vào vai mình là lơ xe.

Thấy tôi không còn ngủ nữa, anh lơ xe cười nói.

" Chú mày ngủ như chết vậy, anh gọi mãi chú mày mới chịu thức.

Thôi trạm cuối rồi, xuống đi.

" " À dạ, em xuống ngay.

" Nói xong tôi cuối đầu cười cười rồi nhanh chóng rời đi.

Vừa xuống xe, bao nhiêu mệt mỏi trong tôi liền biến mất.

Hít thở bầu không khí trong lành, tôi vươn vai uốn éo cho thoải mái rồi lấy chiếc điện thoại ra điện cho thằng bạn.

Một lúc sau tôi đã thấy nó chạy chiếc xe máy đến, vừa thấy tôi nó liền gọi lớn.

" đợi lâu không!

" Tôi cười đáp " Không lâu lắm, mà mày rảnh không chở tao đi đây tí.

"Đưa tay đón chiếc nón bảo hiểm, tôi đội lên rồi nhảy lên xe ngồi.

" Mà không về nhà luôn còn đi đâu?

Cũng còn sớm, đi đâu tao chở.

" Bảo quay lại nhìn tôi nói.

" Mày chạy đến phiên chợ nhà lồng, tao muốn mua ít quà biếu dì chú.

" tôi vỗ vai thằng Bảo đáp....

Bảo trở Đông trên chiếc xe máy.

Sau khi ghé qua phiên chợ chiều, cả hai cậu thanh niên bây giờ mới đi trên con đường về nhà.

Căn nhà trước đây của ông bà nội Đông nằm trong một xóm nhỏ gần tiếp giáp với núi rừng, nói là gần vì kế cái xóm nhỏ ấy là một ngôi làng của người dân tộc thiểu số.

Họ hầu như không tiếp xúc với người Kinh ngoài những cuộc giao dịch hàng hóa với những vật phẩm là thổ cẩm cùng thịt lợn rừng.

Ông bà của Đông mất khi cậu chỉ mới sáu tháng tuổi, ngoài đất đai ra thì ông Phúc tức là ba của Đông được thừa hưởng căn nhà do ba mẹ để lại cùng lời dặn dò phải chăm nom từ đường.

Ông phúc còn có hai người anh trai, họ đồng ý nhượng lại căn nhà cho ông mà chỉ lấy đi mấy mảnh đất ruộng do ba mẹ để lại.

Sau khi thủ tục thừa kế ổn thỏa, hai người anh của ông Phúc liền bán đất đi nơi khác làm ăn.

Không hiểu vì lý do gì, cả ông Phúc cũng bán căn nhà do ba mẹ để lại rồi cùng vợ con đi lên thành phố lập nghiệp.

Đi trên con đường trở về nhà, Đông ngó nghiêng ngắm nghía hai bên đường.

Từ bé đến giờ, đây chỉ mới là lần thứ hai cậu quay về nơi này, cảnh vật nơi này so với năm cậu sáu tuổi đã có phần thay đổi.

Dừng lại trước cổng nhà, nơi bà Thu mẹ của Bảo đứng đợi.

Đông xuống xe, nhìn bà Thu lễ phép cúi đầu chào.

" Thưa dì ạ.

" cậu ngước mặt lên nhìn bà rồi mỉm cười.

" Đi đường có mệt không, mấy năm không gặp nhìn con gầy quá.

" bà Thu vỗ vai Đông ôn tồn nói.

__________________________________- Vì là chương đầu tiên nên có phần sơ sài, cảm ơn bạn vì đã đọc.

Thank my love
 
Trả Nghiệp Âm
Chương 2 - Người lạ trong từ đường


- 16 giờ 12 phút.

Tôi cùng thằng Bảo phụ dì Thu việc bếp núc, không lâu sau măm cơm thịnh soạn được dọn ra.

Trên bữa cơm gia đình, dì Thu gắp thức ăn vào chén tôi không ngừng.

" Ở một mình nên chỉ ăn mì gói cho qua bữa đúng không, nhìn mày gầy quá con.

" Vừa nói dì Thu vừa gắp thức ăn vào chén tôi.

" Thôi mẹ cứ để nó ăn tự nhiên đi, con trai ruột đây mà nãy giờ mẹ không lo.

" thằng bảo bĩu môi nói.

" Bố ông, to tướng vậy rồi còn tị nạnh.

" Tôi nghe dì Thu mắng thì bất giác cười, thằng bảo thấy thế cũng cười theo.

Lúc sau thấy tôi không cười nữa, dì Thu gác đũa lên chén rồi nhìn tôi nghiêm túc hỏi.

" Mà hôm kia dì chỉ nghe thằng bảo nói con về chứ chưa kịp hỏi gì nhiều, vậy con định về chơi bao lâu.

Học hành ra sao rồi, nói dì nghe xem.

" Tôi nuốt vọi đồ ăn xuống nhìn dì, tôi trả lời.

" Con vừa bán căn hộ, định về đây ở luôn ạ.

Tạm thời chưa tìm được nhà nên chắc con xin dì ở tạm nhà mình, tiền ăn uống sinh hoạt con sẽ đưa đầy đủ ạ.

" Dì Thu thở dài, nhìn tôi nói.

" Mày lại cứ thế, mày ở đây thì dì vui rồi, không cần tiền bạc gì đâu.

Dì xem mày khác gì thằng Bảo, mày lại chịu khó chịu khổ hơn nó, dì lại thương mày hơn cả nó ấy chứ.

" nói rồi dì thu gắp thức ăn vào chén của tôi, đoạn dì hỏi.

" Thế còn chuyện học hành thì sao?

" Tôi ngại ngùng gãi đầu, nhìn dì trả lời.

" Lần này lại trượt rồi ạ...

" Thằng bảo lúc này cũng đã dừng đũa, nó cùng dì Thu nhìn tôi ngạc nhiên.

Bầu không khí rơi vào trầm lặng thì Bảo cất tiếng.

" Rớt thì rớt thôi, có sao đâu.

Như tao nè, rớt một lần nghỉ luôn, học chi tốn tiền.

" nó nhướng mày nhún vai.

Dì Thu nhìn thằng Bảo thở dài, sau đấy cả bữa ăn diễn ra trong yên tĩnh. ...

Sau khi ăn xong, tôi phụ dì dọn dẹp còn thằng Bảo thì đi đón em gái tan học.

Ngoài thằng Bảo ra, dì Thu còn có đứa con gái nhỏ tên Xuyên Bảy tuổi đang học lớp hai.

Khi gia đình dì Thu còn ở thành phố, mẹ tôi hay dẫn tôi qua nhà dì chơi với hai anh em thằng Bảo.

Lúc đấy bé Xuyên mới ba tuổi, sau này gia đình thằng Bảo về quê nên tôi đã không gặp con bé từ đấy.

Tôi cười trong bụng, không biết bé con thấy tôi thì còn nhận ra không.

Đang dở tay lâu dọn, không hiểu sao trong đầu tôi lại nghĩ đến một thứ mà bản thân đã lãng quên đi từ bao giờ, từ đường.Lúc trước tôi vẫn hay nghe mẹ kể, về việc ba tôi dù bán đi căn nhà nhưng vẫn giữ lại từ đường để thờ phụng ông bà tổ tiên, giữ đạo hiếu.

Mỗi năm ba tôi sẽ lại về hai lần trong ba bốn ngày để chăm nom từ đường, từ lúc ba mẹ tôi ra đi đột ngột, tôi cũng chẳn mảy may nghĩ đến nó nữa.

Đang thơ thẩn suy nghĩ, bất chợt giọng dì Thu vang lên.

" Đông!

Đông ơi!

" Tôi giật mình nhìn dì, thấy vậy dì Thu bật cười nói tiếp.

" Nghĩ gì mà dì gọi nãy giờ không trả lời vậy.

" Có lẽ vì mãi suy nghĩ về từ đường nên tôi đã không để ý dì gọi mình, tôi cười ngượng trả lời.

" Dạ không có gì, mà nãy dì kêu con có việc gì ấy ạ?

" " Dì định hỏi xem mày có muốn ra ngoài chào hỏi xóm giềng không, giờ về rồi thì chào hỏi mọi người, để mấy cô mấy bác còn biết mặt con ông Phúc chứ.

" Dì Thu nhìn tôi cười nói.

Dù sao tôi cũng định sẽ đến từ đường, sẵng chào hỏi mọi người xung quanh cũng tốt.

Tôi xếp gọn chiếc khăn lau bàn dẹp qua một bên, sau đấy chào dì rồi ra ngoài. ...

Bước ra khỏi cửa, tôi men theo con đường đất tiến sâu vào trong xóm.

Theo như mẹ tôi kể lại, căn nhà của ông bà nội tôi nằm ở cuối xóm, giáp khu rừng tre rậm rạp, phía sau căn nhà có mảnh đất, nơi từ đường được xây dựng.

Qua nhiều thập niên, người dân ở nơi này chuộng mẫu nhà cấp ba hơn vì lối thiết kế hài hòa đẹp mắt.

Len lỏi trong những thiết kế mang xu hướng hiện đại ấy vẫn có những căn nhà giữ được nét kiến trúc cổ xưa.

Cứ đi qua hai căn nhà cấp ba, tôi lại thấy một căn nhà được xây dựng từ gỗ thông trông khá cổ kính.

Càng đi sâu vào bên trong, những căn nhà gỗ lại hiện ra nhiều hơn thay vì các ngôi nhà cấp ba bên ngoài.

Tôi như vừa đi qua giữa ranh giới thời gian, cảm tưởng bản thân đang quay về quá khứ.

Tôi bỏ qua suy nghĩ ấy khi dừng lại trước cổng của một căn nhà.

So với những căn vừa đi qua mà tôi cho là có phần cổ kính thì căn nhà này khiến bản thân tôi phải nghĩ thêm cả từ hào nhoáng.

Sự hào nhoáng của nó khiến tôi liên tưởng đến một gia trang của quan lại nào đó thời xa xưa.

Mãi ngẩn người khiến tôi quên mục đích ban đầu của mình đến đây là gì.

Tôi ngó nghiêng trước cổng nhà để tìm đường vào bên trong, vì theo như lời mẹ tôi kể thì từ đường phải nằm đâu đó sau căn nhà này.

Nhìn cổng nhà chỉ được khép hờ, tôi do dự không biết có nên dùng tay đẩy vào không.

Căn nhà đã được bán đi rất lâu trước đây, tôi không biết liệu chủ nhân của nó có thấy khó chịu nếu tôi đi nhờ ra phía sau nhà không.

Do dự một lúc, tôi đành bạo gan đẩy cổng bước vào.

Tôi đi vào trong sân, sau đấy lại men theo khu vườn cạnh nhà để tìm đường ra phía sau.

Vừa đi, tôi vừa suy nghĩ đủ loại lý do nếu chẳng may hay vô tình đụng mặt chủ của ngôi nhà.

Từ đường vốn vẫn là vật sở hữu của gia đình tôi, việc tôi đi đến đấy là điều bình thường.

Nhưng sao bản thân tôi lại cảm thấy bây giờ mình không khác gì một thằng ăn trộm đang lén lút đi vào nhà người khác.

Đi được một lúc, tôi cũng tìm ra được nhà từ đường.

May mắn cho tôi là bản thân đã không đụng mặt người nào, hoặc nói đúng hơn là chủ nhà.

Nhà từ đường được làm từ gỗ Lim, tôi có thể nhận ra chất liệu gỗ này là vì khi còn nhỏ, tôi đã chứng kiến thợ mộc điêu khắc đồ bằng loại gỗ này, từ đường vân đến mùi hắc của nó đã in sâu vào trong trí nhớ tôi bao giờ.

Tôi ngước nhìn lên tấm bảng được khắc nổi dòng chữ Trần từ đường, rồi lại nhìn xuống cánh cửa đang đóng kính.

Theo tôi nghĩ thì phải hai năm rồi nơi này không có người chăm nom, vì vốn dĩ tôi chỉ được nghe mẹ kể người lo liệu cho nơi này là ba tôi, ngoài ra tôi không được nghe mẹ nhắc đến ai cả.

Trời bây giờ đã không còn sớm, tôi phải nhanh chóng vào xem rồi trở về nhà dì Thu, quan trọng hơn là tôi không muốn đụng mặt chủ nhà lúc rời đi.

Tôi dùng tay đẩy cửa, nó chỉ kêu lên tiếng két nhẹ.

Ngoại trừ ánh sáng được rọi vào từ cánh cửa tôi vừa mở thì bên trong có phần hơi tối và lạnh.

Khi mắt đã làm quen được với bóng tối, tôi nhìn ngó xung quanh như kiểm tra.

Khá bất ngờ khi nơi này sạch sẽ hơn tôi nghĩ, không có dấu hiệu nào giống việc nó bị bỏ hoang thời gian dài.

" Kiểm tra vậy chắc được rồi ha.

Hình như không có mang theo bật lửa, thất lễ với ông bà rồi.

Để ngày mai con lại đến.

" tôi lẩm bẩm một mình.

Quay đầu vừa định rời đi thì có thứ lọt vào tầm mắt khiến tôi để ý.

Thứ đó tôi có thể nhìn ra là một chiếc ghế gỗ dài, điều khiến tôi để ý hơn là cái thứ đang ở trên chiếc ghế ấy.

" Là một món đồ được bọc kính? sao vừa rồi mình không để ý đến nó nhỉ.

" vừa nói thầm trong miệng, tôi vừa tiến lại gần nó để kiểm tra.

Khi khoảng cách của tôi và thứ đó chỉ còn một một mét, nó đột nhiên bật dậy.

" Vãi mẹ nó!

" tôi giật mình hốt lên câu chửi thề rồi lùi lại.

Định quay đầu bỏ chạy thì thứ đó cất tiếng.

" Đứng ở đấy làm gì vậy Dương.

" giọng một người thanh niên.

Cái bóng đen kia hình như vừa hỏi tôi, nhưng mà Dương là tên của ai?

Tôi đứng ngớ người vì không biết phải làm gì thì bóng đen ấy lại nói tiếp.

" Không phải Dương, thế là em à Đình?

"Vẫn là câu hỏi đấy, nhưng lần này là tên của một người khác.

Tôi định trả lời thì cái bóng đen ấy lại lao đến tôi một cách nhanh chóng.

Tay tôi bị khóa lại, gương mặt thì bị ép vào tường trong kinh ngạc.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến tôi không thể phản kháng.

" Anh!

Anh trai!

Có gì từ từ nói, chết người là ở tù đó!

" tôi nói trong hốt hoảng, tay chân không ngừng cựa quậy.

Người kia bây giờ mới chịu buông tay, vừa được thả ra tôi sờ mặt mình rồi lại xoa bóp cánh tay.

Từ trong gốc tối, một ánh sáng nhè nhẹ nổi lên bao phủ căn nhà.

Khi đã nhìn rõ mọi vật, tôi mới thấy được gương mặt người vừa tấn công mình.

Anh ta cầm trên tay chiếc đèn dầu, tiến lại chỗ tôi.

" Làm gì ở đây?

" Anh ta nhìn tôi hỏi.

Dù sao nơi này vẫn thuộc quyền sở hữu của ba mẹ tôi, anh ta lại vừa tấn công chủ nhân hợp pháp của nơi này rồi lại hỏi làm gì ở đây.

Tôi bực giọng đáp.

" Nơi này thờ phụng tổ tiên nhà tôi, tôi phải làm gì thì mới được ở đây à.

Câu đấy tôi hỏi anh mới phải, anh làm gì trong nhà người ta vậy.

" Tôi thoáng thấy vẻ ngạc nhiên của anh ta.

" Ủa vậy hả, tôi tưởng chỗ này bị bỏ hoang rồi chứ.

Xin lỗi ha.

" Người thanh niên cười trừ nói.

Anh ta tiến lại cái ghế gỗ đặt cây đèn dầu xuống.

Sự xuất hiện của người thanh niên này đến giờ vẫn làm tôi có phần ngạc nhiên, tôi nhìn anh ta đã ngồi trên chiếc ghế gỗ hỏi lại câu vừa rồi.

" Mà anh là ai vậy?

Sao lại ở trong này?

"" Ngồi không.

" Tay vỗ nhẹ lên mặt ghế, anh ta bình thản nói.

Tôi cau mày quở anh ta trong bụng.

Thấy tôi không đáp trả, anh ta bật cười nói.

" Đừng nhìn tôi như vậy, muốn nói chuyện thì phải kiếm chỗ ngồi tử tế chứ.

" Nghe xong, tôi ngó nghiêng một lúc rồi lấy từ vách tủ thờ ra chiếc ghế đơn.

Đặt xuống ngồi đối diện người thanh niên, tôi nói.

" Mà anh là ai?

Làm gì trong nhà thờ này vậy?

" Anh ta đáp gọn " Tôi vào đây ngủ trưa.

"Câu trả lời khiến tôi có phần khó hiểu, chọn nơi như này để ngủ trưa thì có phần kì quái không?

" Cậu là con trai chú Phúc đúng không?

" Anh ta hỏi, còn tôi thì nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên.

" Sao anh biết tên ba tôi?

" tôi trả lời, kèm theo đấy là sự tò mò.

Người thanh niên gác tay sau gáy, dựa lưng vào tường nhìn tôi đáp.

" Tôi đoán đúng nhỉ, nhìn cậu giống chú ấy vậy mà.

" Tôi định nói thêm thì chợt nhớ ra gì đó rồi nhìn ra phía ngoài sân, bên ngoài bây giờ đã không còn sớm nữa.

" Muộn rồi tôi đi trước, có gì sau này gặp lại thì nói tiếp.

" tôi nói rồi đứng dậy.

Vừa ra khỏi cửa, tôi nhanh chóng men theo con đường, đi qua cái vườn nhỏ để đến được sân trước của ngôi nhà.

Trời bỗng nhiên tối sầm dù mới chỉ 5 giờ rưỡi chiều.

Thấy đã không còn sớm nữa, tôi từ đi chuyển sang chạy sau khi ra khỏi cổng nhà.

Chạy được một lúc tôi cũng về đến nhà dì Thu, cả người tôi thấm đẫm mồ hôi dù trời bây giờ có phần trở lạnh.

Tôi điều chỉnh lại nét mặt cho tự nhiên nhất rồi đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong nhà, thằng Bảo ngồi ở phòng khách cùng bé Xuyên đang lụi cụi nhặt rau.

Trông thấy tôi, bé Xuyên có phần ngạc nhiên.

" Anh nào vô nhà mình kìa!

" Xuyên lay mạnh tay Bảo nói.

Thằng Bảo nhìn tôi, rồi lại nhìn bé Xuyên trả lời.

" Bộ mày không nhớ anh Đông mày hả nhỏ, xưa mày đeo nó dữ lắm mà.

" Điệu bộ nói chuyện có phần trêu chọc, cô bé Xuyên cau mày nói.

" Còn giỡn nữa là em đi nói mẹ à.

" Tôi cười bất lực rồi đi đến chỗ hai anh em thằng Bảo, lấy ra từ trong túi quần vài viên kẹo đặt lên bàn.

" Cho bé Xuyên nè.

" tôi nói.

Con bé chỉ thoáng ngạc nhiên rồi vui vẻ nhận lấy, vẫn không quên cảm ơn nói.

" Dạ em cảm ơn!

" Thằng Bảo ngồi quan sát, xong lại cất tiếng nhại giọng.

" Dạ em cảm ơn.

" Bị anh trai chọc, Xuyên cau mày đánh vào lưng anh.

" Gì!

Hôm nay lại không về?

" giọng của dì Thu từ nhà bếp vang ra.

Sau đấy mọi thứ đều im bặt, từ phòng bếp dì Thu đi ra.

Nhìn thấy tôi, dì cười nói.

" Về rồi à Đông, đợi dì vào nấu đồ ăn.

Mày cứ ngồi chơi đi, tí có cơm ngay.

" Tôi dạ vâng rồi ngồi xuống kế thằng Bảo, dì Thu cầm vỏ rau trên bàn rồi quay lưng đi vào phòng bếp.

" Ba tao không về nên mẹ tao không vui vậy thôi, mày cứ kệ đi.

" Thằng Bảo bất ngờ nói.

Nhìn vẻ mặt của hai anh em chắc có vẻ đã quen với việc này. ...Hôm ấy chỉ có tôi, dì Thu cùng anh em thằng bảo ăn tối.

Đêm xuống, tôi được dì Thu sắp xếp ngủ ở căn phòng gần nhà vệ sinh, trước đây là phòng của bà Hạ nội thằng Bảo.

Bà mất cánh đây bốn năm, cùng lúc với ngày vợ chồng dì Thu dọn về.

__________________________________- Nếu bạn đã đọc đến chương này, tớ vô cùng cảm ơn.

Cảm ơn đã đọc tác phẩm của tớ, dù tớ thấy trong 2 chương đầu này nó có phần không chỉn chu.

- Từ chương sau tớ sẽ cố viết hay hơn về phần bối cảnh cũng như về mọi mặt.

Cảm ơn bạn đã đọc.

Thank my love
 
Back
Top Bottom