Tuyết tan chưa được bao lâu, ánh trăng đầu tháng mờ nhạt hắt qua mái ngói cung đình, loang loáng như máu loãng giữa nền trời.Sau lưng Cẩm Kiều đột nhiên có bàn tay vỗ nhẹ lên tấm vai mỏng manh của nàng.
Nàng hoảng hốt quay đầu, vốn muốn hét lên cầu cứu nhưng tiếc thay—cổ họng đã sớm lạnh cứng từ lâu.Kẻ vừa xuất hiện không nói một lời, đưa tay bịt miệng nàng, kéo nàng cùng Lưu Nghiên nhảy qua vách tường cung, len lỏi qua từng hành lang, từng dãy hành cung tối om không. một bóng người.
Dưới ánh trăng, thân ảnh ấy nhẹ như như lướt trên gió.Không lâu sau—
Cả ba dừng lại tại một con hẻm nhỏ nơi ngoại thành.
Người nọ đặt hai người xuống rồi nhanh như chớp biến mất không để lại dấu vết.Cẩm Kiều còn chưa kịp thở phào, đã nghe một giọng yếu ớt thều thào bên tai:"Kiều Kiều... ta không qua khỏi đâu...
Nhân lúc này...
đi thật xa...
đừng quay đầu lại."
Con hẻm tối tâm nàng không thấy chủ tử bây giờ sắc mặt ra sao, có dòng nước ấm nóng chảy xuống tay nàng."
Công tử, người đừng khóc mà.
Kiều Kiều tìm người chữa cho công tử" Giọng nàng đông đặc, cổ họng đau đến mức như bị xé rách.Lưu Nghiên rút từ trong tay áo một chiếc túi gấm nhỏ, mềm nhũn, nặng trĩu toàn bạc trắng.
Là tiền y mang theo đề phòng rời cung.
Y cố vươn bàn tay còn dư lại chút nhiệt độ xoa nhẹ đầu người y xem như tiểu muội nhỏ."
Em... hức... em không đi đâu hết...
Công tử, người cố lên...
đừng ngủ, đừng..."
Cẩm Kiều khóc hết tâm can, tay siết lấy người nằm trong lòng.
Nhưng ngay sau đó—ngay trước mắt nàng—Lưu Nghiên trút hơi thở cuối cùng.Gương mặt y tĩnh lặng như ngủ, nét môi còn giữ nụ cười mơ hồ.
Giọt lệ cuối cùng rơi xuống là câu kết cho cuộc đời của y.Cẩm Kiều run rẩy tay không vững ôm thi thể ấy suốt một đêm.
Nàng còn muốn có hi vọng công tử sẽ tỉnh lại, nàng ủ ấm cho người.Hôm sau, Cẩm Kiều dùng toàn bộ số bạc ấy để mai táng cho người nhưng vẫn kém xa lễ mai táng của người ta mấy bậc.Dựng nên một nấm mồ đơn sơ trong rừng thưa hiu quạnh, nơi ít người lui tới.
Không biển tên, chỉ có chiếc lư hương giá rẻ.
Cùng với một gốc cây già đổ bóng, và lời nguyện thầm lặng:
"Công tử ta bảo vệ người, kiếp sau nhất định người phải hạnh phúc thay phần của Kiều Kiều đó."⸻Cùng lúc đó—
Trong cung.Nhiều ngày trôi qua, Cảnh Bằng Lan vẫn chưa thấy người kia tới nhận lỗi.
Hắn ngồi trong tẩm điện, gác cằm lên tay, ánh mắt thẫn thờ."
Tên ngốc đó còn chưa tới khóc lóc với trẫm sao...lâu quá vậy."
Hắn tưởng tượng ra vô số tình cảnh Lưu Nghiên hối lỗi, khóc, rồi quỳ gối cầu xin cùng với lời giải thích đầy chân thành.
Nghĩ đến đây, môi hắn nhếch lên một tia cười đắc ý, hắn là thiên tử cơ mà cuối cùng y cũng phải chịu thua thôi.Nhưng qua hết ngày này đến ngày khác—người kia vẫn không đến.Tuyết bắt đầu tan.
Hắn trở mình, định bụng gọi người đến thay y phục như thói quen.
Giơ tay ra... nhưng một lúc lâu sau vẫn không có ai đáp lại.Lúc này hắn mới sực nhớ—người đó đã bị mình ném ra khỏi tẩm cung mất rồi.
Hắn nén cơn khó chịu, chưa kịp gọi thị tỳ thì ngoài điện có tiếng bước chân, tỳ nữ thất tha thất thếu chạy vào."
Thưa... thưa Hoàng Thượng..."
Một cung nữ quỳ gối, mặt tái mét, giọng lắp bắp không thành lời."
Ngươi thế nào?"
Giọng Cảnh Bằng Lan lạnh lẽo, mất kiên nhẫn.Cung nữ run rẩy nói:"Thưa bệ hạ... bên ngoài tẩm điện có... có vết máu dẫn dài ra tận ngự y phòng...
Lúc tuyết tan mới thấy rõ..."
Lời vừa dứt, sắc mặt Cảnh Bằng Lan trắng bệch như tuyết.
Cả người như bị sét đánh ngang tai.Hắn lao ra ngoài như phát cuồng, đẩy tung cửa tẩm điện, men theo hành lang đầy máu khô cũ, chân giẫm lên từng dấu tích đau thương hắn từng bỏ mặc.Khi đến Phượng Nghi Cung, hắn chết lặng tại chỗ.
Thứ gì đó trong lòng nhắc hắn nhớ rằng tất cả đều do mình làm nhất thời nóng giận.Ngày đó Cảnh Bằng Lan cứ nghĩ rằng hắn với y đã xong rồi, đâu ngờ hắn còn nặng tình hơn sau khi nguôi giận lòng muốn cầu người yêu đến nhận lỗi.Khung cửa niêm phong, hành lang lạnh toát.
Hắn đứng đó, mắt trừng trừng nhìn vào khoảng không, nơi người hắn yêu từng ở giờ đã không còn hơi ấm của nhân gian."
Lưu Nghiên... ngươi đã ở đây.
Trong cái đêm lạnh nhất đó... trẫm lại để ngươi chịu như vậy sao..."
Hắn gào lên, giọng khản đặc:"Người đâu!
Tìm cho trẫm!
Tìm bằng được Hoàng Hậu!!"
Nhưng đã quá muộn.Vài ngày sau—
Cảnh Bằng Lan nhận được tin dữ: Lưu Nghiên...
đã chết.
Chết đúng cái ngày hắn ném y ra khỏi tẩm cung.Y được chôn trong một khu rừng hẻo lánh, mộ đơn, không tên, không thân thích.
Cảnh Bằng Lan có chết cũng không tin Lưu Nghiên hắn yêu đã chết.
Cảnh Bằng Lan vốn muốn bước đến đào thi thể y lên, đem về hoàng lăng chôn cất cùng hắn.
Vậy mà trớ trêu thay, một ngón tay chưa kịp chạm vào đi bị ngăn lại.Nhanh như chớp hắn bị hất văng ra xa, hắn không tin nổi.
Người hắn yêu vậy mà đến lúc mất đi, một ngón tay cũng không được chạm vào."
Ngươi là người ta yêu thương nhất... là người duy nhất bên ta trong hậu cung này...
Vậy mà—trẫm lại giết ngươi..."
Cảnh Bằng Lan trong một đêm già đi trông thấy, tóc hắn lấm tấm mấy sợi tóc bạt phơ.Một tuần sau, Cảnh Dực Hoàng Đế băng hà.Chiếu thư để lại—truyền ngôi cho Cảnh Châu Kỳ, đệ đệ cùng huyết mạch của hoàng đế, đăng cơ kế vị.