Tâm Linh Trả Em Bánh Bao Nè

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398374837-256-k988398.jpg

Trả Em Bánh Bao Nè
Tác giả: ChucLaz
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, Lưu Nghiên yêu tha thiết một người.

Cậu không ngờ chính kẻ đó lại là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mình.

Nằm sâu dưới năm tấc đất ở núi Dư Trì, một ngày kia, Lưu Nghiên đội mồ sống dậy - tay trắng, trí nhớ trắng, lòng cũng trắng luôn.

Ngỡ chỉ là kẻ bần hàn, cậu lang thang giữa nhân thế, kết bạn cùng một thiếu niên có gương mặt thân quen: Cảnh Bằng Lan.

Cùng chia nhau ổ bánh bao, cùng xưng anh gọi em... rồi một ngày, cậu lại bị hắn cướp mất trái tim lần nữa.

Không ai ngờ, sự trở về của Lưu Nghiên là mồi lửa khiến cả nhân giới rung chuyển.

Cậu buộc phải cùng Cảnh Bằng Lan dấn thân vào hiểm cảnh, lần nữa đối mặt với những bàn tay năm xưa từng đẩy cậu xuống mồ.

Cuộc hành trình ấy là sóng gió, là máu và nước mắt, là ngọt bùi cay đắng cũng như yêu thêm lần nữa.

Cảnh Báo‼️ : Địa danh không có thật tránh nhầm lẫn, đây là tác phẩm đầu tay của tôi viết có thể gây khó chịu.

Mọi người có thể góp ý cho tôi để rút ra kinh nghiệm.​
 
Trả Em Bánh Bao Nè
Chương 1: Tức đỏ mặt


Năm thứ bảy vua Cảnh Dực lên ngôi trị vì giang sơn.

Đêm đông ngày ấy, tuyết phủ trắng mặt hồ, dày đến nỗi bước chân qua cũng nghe lạnh buốt tận tim."

Rầm!"

Nghiên mực bằng ngọc chạm khắc rồng phượng tinh xảo bị đập mạnh xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.Có những mảnh vụng li ti bắn lên cao, cứa một đường qua má.

Máu đỏ tươi lập tức chạy ra như lũ."

Lưu Nghiên!

Ngươi nhìn xem trẫm ra thể thống gì hả?"

Tiếng gầm rú đầy nóng giận vang dội khắp tẩm điện.

Máu nóng dồn lên mặt đỏ bừng bừng, Cảnh Bằng Lan như chỉ chực phát cuồng.Người đối diện chỉ mím môi, không nói một lời.

Tĩnh lặng đến mức đông cứng tựa như từng tiếng hít thở đều nghe thấy rõ ràng."

Nói đi!

Nói cho trẫm nghe!

Ngươi ghét trẫm lắm đúng không?!"

Giọng hắn đầy phẫn nộ, nhưng sâu bên trong lại là nỗi niềm thất vọng đau âm ỷ nơi con tim.

Ý là người hắn xem như tri kỷ, vậy mà lại nỡ lòng giấu dao sau lưng, muốn mưu sát hắn.Cảnh Bằng Lan siết chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch ngón tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Ánh mắt đỏ ngàu như dã thú bị phản bội.

Hắn rảo bước, chân trần đạp nặng lên nền đá lạnh thấu tim.Lưu Nghiên không đáp, chỉ khẽ quay đầu đi.

Một động tác nhỏ nhưng đối với Cảnh Bằng Lan mất sạch lý trí là một lời thú nhận rõ ràng nhất.Ngay sau đó—"Soạt!"

Hắn túm chặt lấy mái tóc dài của cậu, giật ngược lên cao.

Nhìn thật kĩ người mà hắn yêu bấy lâu nay cũng muốn tìm một chút không nỡ trong đôi mắt y.Lưu Nghiên cau mày.

Gương mặt lộ vẻ nhẫn nhịn, dù đau đớn vẫn cố giữ phong thái điềm đạm.

Có ai ngờ, vị Nam Hoàng Hậu thanh quý hơn người, lại có ngày bị lôi xềnh xệch trên sàn đá lạnh, thế nào người lôi y lại là người yêu y nhất đâu cơ chứ."

Ngươi phản bội trẫm.

Nhớ kỹ đó Lưu!Nghiên."

Cảnh Bằng Lan nghiến răng như muốn thở ra lửa, từng chữ bật ra như muốn nghiền nát linh hồn người đối diện.Không chút nương tình, hắn ném mạnh Lưu Nghiên xuống nền gạch lạnh lẽo.

"Bịch!"

Tiếng va chạm nặng nề.

Y phục cậu bị ma sát rách tơi tả, khuỷu tay trầy xước, bàn tay chống xuống nền bị đá trồi lên cưa trúng cũng ứa máu.Đầu va mạnh xuống nền, dòng máu ấm nóng tanh nồng chậm chạp chảy ra từ sau đầu.

Cánh cửa tẩm điện đóng sầm lại sau lưng Cảnh Bằng Lan.

Hắn không ngoảnh đầu, ánh mắt từng đau đớn giờ hóa lãnh lẽo như băng.Lưu Nghiên nằm yên, toàn thân ê ẩm như gãy nát.

Mắt mở không nổi, chỉ còn máu nóng chảy theo thái dương.

Lúc này—"Công tử ơi!

Huhu...

Em tới rồi, em ở đây rồi!"

Cẩm Kiều hoảng hốt chạy tới, giọng khóc nghẹn ngào, tay run rẩy nhẹ nhàng ôm lấy y.

"Em xin lỗi...

Em đến trễ...

Công tử, đừng bỏ em..."

Tiếng khóc của nàng vang khắp hành lang lạnh giá.

Từng giọt nước mắt như xuyên qua sương tuyết.

Cẩm Kiều là người Lưu Nghiên cưu mang từ nhỏ, đối với nàng, cậu là tất cả.Nàng vội cõng chủ nhân đến ngự y phòng.

Trên đường đi, vệt máu loang từ tẩm điện kéo dài đến tận cửa ngự y, nếu những ai chứng kiến cũng phải rùng mình.Gió đông như tát vào mặt non nớt của nàng, khó khăn cõng Lưu Nghiên, tay nàng vốn đã sắp tê liệt từ lâu.Nhưng—

Cửa đóng chặt.

Nói đúng hơn là không một ai dám mở."

Cầu xin các người!

Cầu xin cứu công tử nhà ta!"

Cẩm Kiều quỳ xuống gào khóc trước cửa, nhưng chỉ nhận lại là im lặng.Không phải ngự y vô tâm, mà bởi...

Hoàng Đế đã có lệnh.

Ai dám trái chỉ?

Dù Hoàng Hậu từng nhân từ với họ ra sao, họ cũng không dám mở.Lòng của các thái y nặng trĩu, mỗi người đều thầm cầu nguyện Hoàng Hậu tai qua nạn khỏi.

Họ cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm như vậy.Tuyết ngoài kia rơi mỗi lúc một dày.

Cẩm Kiều cởi áo choàng lông nàng đem theo lên người Lưu Nghiên, thân hình nhỏ bé của nàng che chở trong tuyệt vọng.Một lúc sau—

Lưu Nghiên mở mắt.

Mắt cậu mờ mịt, có lẽ đã ảnh hưởng đến thị giác nên y không thấy Cẩm Kiều đâu cả, giọng nhẹ như gió:

"Kiều Kiều... về... nội điện ta... khụ... ngăn kéo thứ ba, kệ sách thứ hai... có bạc...

đủ để em sống... khụ..."

Cẩm Kiều nghẹn ngào, không còn nước mắt để khóc.

Đuôi mắt đỏ ửng, nàng cắn môi chảy máu ngoan ngoãn gật đầu trong im lặng với y.Nàng cúi người, cõng chủ nhân lên lưng, đi xuyên đêm lạnh giá, ra khỏi ngự y phòng.

Bước chân nặng nề tựa như gió rét thổi thêm một chút nữa nàng cũng gục xuống cùng chủ tử.Lưu Nghiên mệt muốn rã rời, mái tóc dài phủ xuống lưng bé nhỏ của Cẩm Kiều, y biết mình lần này hết chữa rồi.May thay thị vệ đổi ca chưa tới.

Bóng hai người nhỏ dần trong bóng đêm.Nhưng khi quay về nội điện... hai chữ "Niêm Phong" như tát vào mặt Cẩm Kiều, vậy công tử biết cầm cự sao qua đêm nay đây.Cẩm Kiều ngã quỵ giữa sân điện.

Quỳ gối giữa tuyết đập mạnh xuống nền đất đã đóng một lớp tuyết khá dày.

"Công tử... chúng ta... còn có thể đi đâu nữa..."

Nàng ôm chặt Lưu Nghiên đang dần lạnh đi trong lòng, tuyệt vọng nghẹn ứ nơi cổ họng.
 
Trả Em Bánh Bao Nè
Chương 2: Sao không tuẫn táng cùng người


Tuyết tan chưa được bao lâu, ánh trăng đầu tháng mờ nhạt hắt qua mái ngói cung đình, loang loáng như máu loãng giữa nền trời.Sau lưng Cẩm Kiều đột nhiên có bàn tay vỗ nhẹ lên tấm vai mỏng manh của nàng.

Nàng hoảng hốt quay đầu, vốn muốn hét lên cầu cứu nhưng tiếc thay—cổ họng đã sớm lạnh cứng từ lâu.Kẻ vừa xuất hiện không nói một lời, đưa tay bịt miệng nàng, kéo nàng cùng Lưu Nghiên nhảy qua vách tường cung, len lỏi qua từng hành lang, từng dãy hành cung tối om không. một bóng người.

Dưới ánh trăng, thân ảnh ấy nhẹ như như lướt trên gió.Không lâu sau—

Cả ba dừng lại tại một con hẻm nhỏ nơi ngoại thành.

Người nọ đặt hai người xuống rồi nhanh như chớp biến mất không để lại dấu vết.Cẩm Kiều còn chưa kịp thở phào, đã nghe một giọng yếu ớt thều thào bên tai:"Kiều Kiều... ta không qua khỏi đâu...

Nhân lúc này...

đi thật xa...

đừng quay đầu lại."

Con hẻm tối tâm nàng không thấy chủ tử bây giờ sắc mặt ra sao, có dòng nước ấm nóng chảy xuống tay nàng."

Công tử, người đừng khóc mà.

Kiều Kiều tìm người chữa cho công tử" Giọng nàng đông đặc, cổ họng đau đến mức như bị xé rách.Lưu Nghiên rút từ trong tay áo một chiếc túi gấm nhỏ, mềm nhũn, nặng trĩu toàn bạc trắng.

Là tiền y mang theo đề phòng rời cung.

Y cố vươn bàn tay còn dư lại chút nhiệt độ xoa nhẹ đầu người y xem như tiểu muội nhỏ."

Em... hức... em không đi đâu hết...

Công tử, người cố lên...

đừng ngủ, đừng..."

Cẩm Kiều khóc hết tâm can, tay siết lấy người nằm trong lòng.

Nhưng ngay sau đó—ngay trước mắt nàng—Lưu Nghiên trút hơi thở cuối cùng.Gương mặt y tĩnh lặng như ngủ, nét môi còn giữ nụ cười mơ hồ.

Giọt lệ cuối cùng rơi xuống là câu kết cho cuộc đời của y.Cẩm Kiều run rẩy tay không vững ôm thi thể ấy suốt một đêm.

Nàng còn muốn có hi vọng công tử sẽ tỉnh lại, nàng ủ ấm cho người.Hôm sau, Cẩm Kiều dùng toàn bộ số bạc ấy để mai táng cho người nhưng vẫn kém xa lễ mai táng của người ta mấy bậc.Dựng nên một nấm mồ đơn sơ trong rừng thưa hiu quạnh, nơi ít người lui tới.

Không biển tên, chỉ có chiếc lư hương giá rẻ.

Cùng với một gốc cây già đổ bóng, và lời nguyện thầm lặng:

"Công tử ta bảo vệ người, kiếp sau nhất định người phải hạnh phúc thay phần của Kiều Kiều đó."⸻Cùng lúc đó—

Trong cung.Nhiều ngày trôi qua, Cảnh Bằng Lan vẫn chưa thấy người kia tới nhận lỗi.

Hắn ngồi trong tẩm điện, gác cằm lên tay, ánh mắt thẫn thờ."

Tên ngốc đó còn chưa tới khóc lóc với trẫm sao...lâu quá vậy."

Hắn tưởng tượng ra vô số tình cảnh Lưu Nghiên hối lỗi, khóc, rồi quỳ gối cầu xin cùng với lời giải thích đầy chân thành.

Nghĩ đến đây, môi hắn nhếch lên một tia cười đắc ý, hắn là thiên tử cơ mà cuối cùng y cũng phải chịu thua thôi.Nhưng qua hết ngày này đến ngày khác—người kia vẫn không đến.Tuyết bắt đầu tan.

Hắn trở mình, định bụng gọi người đến thay y phục như thói quen.

Giơ tay ra... nhưng một lúc lâu sau vẫn không có ai đáp lại.Lúc này hắn mới sực nhớ—người đó đã bị mình ném ra khỏi tẩm cung mất rồi.

Hắn nén cơn khó chịu, chưa kịp gọi thị tỳ thì ngoài điện có tiếng bước chân, tỳ nữ thất tha thất thếu chạy vào."

Thưa... thưa Hoàng Thượng..."

Một cung nữ quỳ gối, mặt tái mét, giọng lắp bắp không thành lời."

Ngươi thế nào?"

Giọng Cảnh Bằng Lan lạnh lẽo, mất kiên nhẫn.Cung nữ run rẩy nói:"Thưa bệ hạ... bên ngoài tẩm điện có... có vết máu dẫn dài ra tận ngự y phòng...

Lúc tuyết tan mới thấy rõ..."

Lời vừa dứt, sắc mặt Cảnh Bằng Lan trắng bệch như tuyết.

Cả người như bị sét đánh ngang tai.Hắn lao ra ngoài như phát cuồng, đẩy tung cửa tẩm điện, men theo hành lang đầy máu khô cũ, chân giẫm lên từng dấu tích đau thương hắn từng bỏ mặc.Khi đến Phượng Nghi Cung, hắn chết lặng tại chỗ.

Thứ gì đó trong lòng nhắc hắn nhớ rằng tất cả đều do mình làm nhất thời nóng giận.Ngày đó Cảnh Bằng Lan cứ nghĩ rằng hắn với y đã xong rồi, đâu ngờ hắn còn nặng tình hơn sau khi nguôi giận lòng muốn cầu người yêu đến nhận lỗi.Khung cửa niêm phong, hành lang lạnh toát.

Hắn đứng đó, mắt trừng trừng nhìn vào khoảng không, nơi người hắn yêu từng ở giờ đã không còn hơi ấm của nhân gian."

Lưu Nghiên... ngươi đã ở đây.

Trong cái đêm lạnh nhất đó... trẫm lại để ngươi chịu như vậy sao..."

Hắn gào lên, giọng khản đặc:"Người đâu!

Tìm cho trẫm!

Tìm bằng được Hoàng Hậu!!"

Nhưng đã quá muộn.Vài ngày sau—

Cảnh Bằng Lan nhận được tin dữ: Lưu Nghiên...

đã chết.

Chết đúng cái ngày hắn ném y ra khỏi tẩm cung.Y được chôn trong một khu rừng hẻo lánh, mộ đơn, không tên, không thân thích.

Cảnh Bằng Lan có chết cũng không tin Lưu Nghiên hắn yêu đã chết.

Cảnh Bằng Lan vốn muốn bước đến đào thi thể y lên, đem về hoàng lăng chôn cất cùng hắn.

Vậy mà trớ trêu thay, một ngón tay chưa kịp chạm vào đi bị ngăn lại.Nhanh như chớp hắn bị hất văng ra xa, hắn không tin nổi.

Người hắn yêu vậy mà đến lúc mất đi, một ngón tay cũng không được chạm vào."

Ngươi là người ta yêu thương nhất... là người duy nhất bên ta trong hậu cung này...

Vậy mà—trẫm lại giết ngươi..."

Cảnh Bằng Lan trong một đêm già đi trông thấy, tóc hắn lấm tấm mấy sợi tóc bạt phơ.Một tuần sau, Cảnh Dực Hoàng Đế băng hà.Chiếu thư để lại—truyền ngôi cho Cảnh Châu Kỳ, đệ đệ cùng huyết mạch của hoàng đế, đăng cơ kế vị.
 
Back
Top Bottom