Siêu Nhiên (Tống) Trọng sinh mong được sủng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
233269846-256-k147858.jpg

(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
Tác giả: TutranDanh
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dazai năm 25 tuổi không ngờ lại chết một cách dễ dàng bởi phát súng của kẻ địch ngày trên tòa nhà cao tầng của Maifia , đúng vậy cái chết mà cậu luôn khao khát nhưng điều cậu không ngờ sau cái chết lại được trọng sinh lại năm mình 15 tuổi, Dazai trong người vừa thất vọng vì chưa thể chết một cách yên ổn lại vừa vui mừng vì có thể gặp lại Oda lần nữa, nhưng chắc chắn cậu sẽ không bỏ đi cái thú vui tử tự đầy tao Nhã đó đâu a~
.
.
.
.
.
.
.
.

Chú Ý

Văn án chỉ mang tính chất lừa tình 🙂) nói luôn là tôy ship alldazai những ai ship Dazaiseme thì đừng đọc rồi buông lời cay đắng tôy rất rất rất là mong manh dễ vỡ 🙁( Tags: alldazaichuudazmoridazodazairandazukedazai​
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
Xin hãy đọc kĩ trước khi vào truyện


Sau đây là một vài Lưu ý nho nhỏ

1 .

Đây là alldazai, Dazai thụ nha mấy bồ

2 .

OOC là điều không thể nào tránh được nên đừng thắc mắc

3.

Đối với bộ truyện của mình nếu muốn lấy làm ơn hãy xin phép mình rồi mới lấy nếu không mình sẽ drop truyện (mình Viết cũng không hay nên chắc cũng chẳng có ai lấy đâu nhể)

4.

Điều quan trọng đó là mình hay"lười" á nên thỉnh thoảng sẽ ra chap hơi chậm

5.Nhân vật của tác giả nhưng tính cách và số phận của họ tất nhiên sẽ thuộc về tôi.

Vậy thôi🙂)
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
1


Dazai chắc chắn rằng sẽ không thể nào quên được ngày định mệnh ấy, ngày mà cậu trút hơi thở cuối trên toà nhà cao tầng, thứ duy nhất cậu nhớ là mình đã đỡ phát đạn của kẻ địch đang nhắm đến Atsushi còn đang đứng nhởn nhơ và ...

"ĐOÀNG"tiếng súng lạnh lẽo vang lên

Có lẽ cậu cảm thấy nhói ở bụng, đầu óc trở nên choáng váng rồi ngã bịch xuống đất trước gương mặt ngạc nhiên của các thành viên còn lại trong trụ sở, đôi môi bất giác cong lên thành nụ cười kì quái, hơi thở dần trở nên đứt quãng, âm điệu phát ra trầm đến đáng sợ

" Cái chết này...có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ, đáng ra từ đầu mình nên chết như thế này mới phải... nhưng mà..đau quá..

Odasaku tôi sắp đến gặp anh đây..."

Sau đấy cậu nghe được giọng nói nức nở của Atsushi và giọng Kunikida gọi tên cậu một cách đầy lo lắng và hoảng sợ khác hẳn bình thường, Dazai thực sự muốn ngồi dậy chọc ghẹo và cười vào Kunikida lắm, nhưng giờ người cậu chẳng thể nhấc lên nổi nói chi là ngồi dậy cười.

Đầu óc trở nên trống rỗng rồi bỗng dưng chẳng thể nghe được nữa.Cậu nhắm đôi mắt nặng trịu đi và quên đi mọi thứ xảy ra tiếp theo đó, có lẽ cậu đã chết rồi thì phải

Lần thứ nhất mở mắt ra cậu chỉ có thể thấy một màu trắng xoá, thoáng chốc ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vốn có, anh cất tiếng:

"Đây là đâu...?

Thiên đàng...?

Hay địa ngục...?"

Cậu ngớ người một lúc rồi bỗng nhiên cười lớn:

"HAHAHAHA....

HAHA..."

Nụ cười càng trở nên nhẹ đi thay vào đó là nụ cười ngượng ngạo hiếm thấy giọng nói pha lẫn tiếc nuối:

" Vậy là đến lúc chết đi tôi vẫn không thể gặp lại anh à Odasaku ...rốt cuộc là tại sao chứ.. tại sao, tôi đã cố gắng chết đi để gặp anh đấy, chắc là do tôi gây ra nhiều tội lỗi lắm đúng không, Anh là người thuần khiết thế nên ở trên thiên đàng mới phải, còn một kẻ như tôi đáng lý ra phải xuống địa ngục"

Ngay khi vừa dứt câu cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ mọi thứ xung quanh mờ dần, rồi ngất đi, có thể lần tiếp theo anh mở mắt ra sẽ là một cảnh tượng gì đó đáng sợ "đã từng" xảy ra trong quá khứ , cảnh tượng ấy là thứ mà suốt đời cậu sẽ không thể nào quên được.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

To be continued🙂)
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
2


Lần tiếp theo cậu mở mắt, thứ đầu tiên hiện lên đó là một căn phòng sang trọng được trang trí bằng một tông màu nhẹ nhàng, khẽ cựa mình trên chiếc giường kingsize rộng lớn, cậu lia mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại trước chiếc gương dài trên tủ quần áo, ngay lập tức liền ngồi bật dậy mặc kệ cơn đau đầu dần ập xuống, đầu ngón chân chạm đến sàn nhà lạnh lẽo khiến cậu bất giác run người, lê từng bước nặng nhọc đến phía chiếc gương, ngắm nhìn khuôn mặt mình trong đấy làm cậu cảm thấy rùng mình, đó là gương mặt năm cậu 14 ,15 tuổi chính xác là như vậy, làn da trắng nhạt, đôi mắt nâu đen được quấn một bên đầy lãnh lẽo, đôi môi đỏ khép hờ và trên người toàn là băng gạc, thân hình nhỏ nhắn, mảnh khảnh đến kinh ngạc ẩn dưới chiếc áo sơmi rộng thùng thình, bây giờ cậu mới để ý đây chẳng phải là phòng của cậu lúc còn làm việc ở Port Mafia hay sao?

Dù cho IQ của Dazai cao đến đâu cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình, cậu ngồi bịch xuống sàn suy nghĩ "Đáng lẽ ra là mình đã chết rồi thì phải?

Tại sao mình lại ở đây nhở?

Chuyện gì thế này với lại có vẻ mình trẻ hơn thì phải...không lẽ...

Mình được Trọng Sinh lại à?

Không đâu, không thể nào..

Chắc là mình đang mơ thôi...

Mà chết rồi thì mơ thế quái nào được?

"

Dazai tự nhủ với mình liền đưa tay lên véo má để kiểm chứng " Chết tiệt!

đau quá...

Vậy là ..không phải là mơ, mình thực sự sống lại và quay về quá khứ rồi ư...

"

Cậu thực sự muốn khóc không ra nước mắt, tại sao đến lúc này ông trời vẫn không cho cậu chết đi a~hay là do cậu ăn ở "quá tốt" đi, thật đau lòng, muốn chết cũng không yên hiếm lắm mới có đứa giết mình.

Trong lúc cậu còn vật lộn trong đống suy nghĩ của mình thì bỗng dưng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng sau đấy là giọng nói của tên nào đấy làm cậu khẽ giật mình

" Thưa Dazai_san!

Boss cho gọi đến chỗ ngài ấy ngay bây giờ "

Dazai trong tâm suy nghĩ nếu mình không trả lời, thì tên đấy chắc chắn sẽ xông vào phòng để kiểm tra, tốt nhất là nên lên tiếng để đuổi hắn đi.

" Thưa Dazai _ san ngài có trong phòng không "

Cậu cất tiếng:

" Được, đi đi ta sẽ tới đó nhanh thôi"

" Vâng"

Tên ngoài cửa sau khi nghe thấy tiếng cậu cũng nhanh chóng bỏ đi, Dazai đành ngậm ngùi đứng dậy lấy đồ trong tủ mà thay, rồi sau đó đến gặp Boss, chuyện đến nước này rồi biết làm thế nào nữa, Mặc kệ!

đến đâu thì hay đến đó nga~

Khoác trên mình chiếc áo sơmi trắng, cùng áo khoác đen ngoài, chiếc quần dài đen nốt, mang đôi giày vào cậu mở cửa rồi đi đến phòng Boss đang chờ, bước những bước chậm rãi dọc trên hành lang rồi đứng lại trước cánh cửa phòng có chữ Boss màu vàng ngay giữa, bật tung cửa vào cậu nhìn người đàn ông có mái tóc đen tuyền, mặc bộ đồ bác sĩ trắng ,hai tay trên bàn đan xen vào nhau càm ông ta gác trên tay, nở nụ cười và nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu cảm thấy ớn lạnh.

Cậu mở lời:

" Có chuyện gì Mori Ougai "

Giọng nói trầm đáng sợ phát ra từ người đàn ông

"Chào!

Dazai Osamu~"

Tu bi không tình yêu:]

Bình luận đi mn cho mình đỡ buồn🙁(
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
3


"Chào!

Dazai Osamu~"

Ông ta nở nụ cười đầy nguy hiểm, Dazai nhìn thấy trong lòng liền dâng lên nỗi bất an, cậu lên tiếng:

" Ông lịch sự quá đấy "

" Đương nhiên, dù gì thì cũng là cấp dưới của ta mà đúng không" Giọng nói của ông ta đầy giễu cợt, trái lại sự trông chờ đấy Dazai không quan tâm những điều đó cho lắm, chỉ buông lời vô cảm:

" Tùy ông" Cậu tiếp lời giọng nói pha chút khó chịu "Có chuyện gì, chẳng phải ông gọi tôi đến đây sao?

Đừng nói là chỉ gọi cho vui thôi đấy.

"

"Tất nhiên là không phải gọi cho vui, chỉ là tôi có nhiệm vụ cần giao cho cậu" Ông ta liền đem hồ sơ trên bàn giao đến tay Dazai sau đấy còn không quên bồi thêm:

" À còn nữa, nhiệm vụ lần này cậu sẽ làm chung với Chuuya_kun, đừng có mà đấu đá với nhau chỉ vì những chuyện cỏn con thôi đấy.

"

Cậu chán nản nhìn vào tờ hồ sơ trên tay, có vẻ đây là 1 nhiệm vụ dễ dàng, chỉ cần giết tên cầm đầu trong nhóm buôn lậu thuốc súng gần đây và giữ lấy một tên đàn em để chúng khai ra đường dây chính buôn bán, Dazai nhớ lại đúng là quá khứ cậu đã từng làm nhiệm vụ này chung với chuuya và tỉ lệ thành công là chắc chắn thế nên cũng chả lo ngại gì, vả lại hôm nay là ngày mà cậu sẽ gặp lại được Oda người mà cậu từng coi là tất cả, Dazai trong lòng vui sướng cực độ mặc dù chết không được nhưng có thể gặp Oda thì quá dỗi là hạnh phúc nga~

Đôi môi cong lên trong vô thức khiến cho Mori trước mắt ngạc nhiên, đường đường là thành viên ban quản lý Port Mafia tàn nhẫn, lạnh lùng, lại có thể cười một cách dễ thương đến thế.

Bất quá thì Mori đã ở cùng Dazai từ lúc cậu gia nhập Mafia cũng chưa từng thấy cậu cười như thế với ông ta lần nào.

Dazai sau đấy liền quay gót bỏ đi để Mori một mình trong phòng còn ngẩn ngơ bởi nụ cười bạn nãy.

"Này nhá Dazai dù sao thì Mori ta đây cũng có tuổi rồi đừng có làm ta đau tim như thế, nếu không sẽ có ngày ta khiến em quỳ xuống khóc lóc dưới chân ta đấy, quả nhiên đúng là dễ thương thật"

Sau khi cậu rời khỏi sống lưng bỗng dưng truyền tới cảm giác rùng mình, một linh cảm xấu.

Dazai gạt bỏ những thứ đấy sang bên, có lẽ bây giờ cậu cần phải đi gặp chuuya.

Cậu tiếp tục hồi tưởng về quá khứ, ngày mà cậu và hắn lần đầu tiên gặp nhau, chắc tầm khoảng 10 tuổi chẳng có gì ngoài 2 chữ " Tồi tệ ", ấn tượng đầu của Dazai về Chuuya đó chính là cái chiều cao đấy, ai đời đã 10 tuổi rồi mà vẫn còn lùn tịt thế kia, thế là cậu buột miệng khịa tí, nào ngờ chỉ sau vài phút 2 đứa lao vào đánh nhau, rồi

trầy xước khắp cả người, từ đó trở về sau cứ hễ mà gặp nhau là không bao giờ yên ắng được, nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ lại ăn ý nhau đến đáng sợ, rồi từ đấy trong Mafia lại đồn đại cho nhau về cặp đôi Soukoku lạnh lùng và đầy tàn nhẫn, mặc dù vẫn còn trong độ tuổi thiếu niên nhưng đã ra tay giết hại rất nhiều người.

Quay trở lại với hiện tại, Dazai bước đi trong con hẻm vắng bỗng dưng cậu dừng lại ánh mắt nhìn người phía trước, là chuuya năm 15 tuổi khuôn mặt đầy cau có liếc nhìn anh mà lên tiếng:

" Tên cá thu khốn kiếp nhà ngươi lại đến trễ "

Trái lại vẻ bực mình của chuuya anh chỉ nhàn hạ nói

" Vậy thì sao "

"Thì ngươi làm ta tốn thời gian đấy, ngươi có biết xem đồng hồ không hả?

Đến trễ gần 1 tiếng lận, tại sao Boss lại cho ta làm nhiệm vụ chung với ngươi chứ"

" Ngươi nói nhiều lắm đấy tên sên trần ngu ngốc, câu đấy để ta nói mới đúng"Dazai bĩu môi bịch tai lại mặc kệ chuuya còn đứng lãi nhãi bực mình

"ngươi nói ai sên trần ngu ngốc?

"

"Ta nói ngươi đấy, giá treo mũ lùn tịt."

"Im đi đồ cá thu cuồng tự tử"

" Ngươi mới là người phải im á"

Sau đó 2 người liền lao vào đấu khẩu với nhau trong khi nhiệm vụ còn chưa làm và tất nhiên chuuya luôn phải nhường nhịn để tên Dazai này chịu đi nếu không thì đến tối cũng chưa xong nhiệm vụ Boss giao mất.

Hai người đi trên con xe của Boss rồi đi thẳng đến đấy, có vẻ nơi trú ẩn của chúng là một toà nhà khá cao, nếu theo đúng kế hoạch thì Chuuya là người đánh lạc hướng đám đàn em và bắt một trong số chúng để lấy thông tin và trong lúc đấy Dazai sẽ cố gắng chạy lên tầng trên lấy hồ sơ những tên đã nhận hàng của tên đầu sỏ buôn lậu, sau đó cậu sẽ trực tiếp giết hắn và kết thúc nhiệm vụ.

Đúng như suy nghĩ việc này không làm mất nhiều thời gian cho lắm, bây giờ cậu đang đứng trước tên đầu sỏ, tay cậu cầm súng chỉ thẳng vào đầu hắn còn hắn thì quỳ xuống khóc lóc van xin, âm thanh khô khốc từ cây súng phát ra, Dazai đứng yên vô cảm nhìn xác chết trước mặt, đã rất lâu rồi cậu mới giết người có lẽ là từ sau cái chết của Oda.

Cậu vẫn tiếp tục đứng đó cho đến khi Chuuya bước vào khoanh tay dựa vào tường lên tiếng

" Xong rồi à"

Cậu không đáp chỉ trọn vẹn nở nụ cười kì quái, Chuuya thấy thế liền thở dài nhanh chóng kéo cậu ra khỏi đó nói:

"Trở về thôi, xong nhiệm vụ rồi"

"Ừm"
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
4


Sau khi cả hai trở về thì trời đã gần tối, chuuya sau đấy đã đi làm bản báo cáo, riêng Dazai vẫn còn loay hoay ngoài phố cậu bước từng bước đầy hứng khởi đến con hẻm vắng nhỏ, xung quanh chẳng có bóng người, ngước nhìn bảng hiệu ngoài cửa là chữ "Lupin" Phát sáng, cậu mở cửa nhìn xung quanh đây là nơi cậu thường xuyên đến rất nhiều lần, là quán rượu được trang trí với phong cách cổ và sang trọng, một bản nhạc du dưa len lỏi vang lên khắp nơi tạo nên một bầu không khí dễ chịu, cậu bước xuống cầu thang ánh mắt chuyển đến hình bóng của người có mái tóc đỏ ngồi đấy trong lòng liền dâng lên nỗi cảm giác kì lạ, đôi mắt cậu dường như rưng rưng, rồi nhanh chóng chạy đến ôm lấy anh, tâm trí trở nên trống rỗng, là Odasaku người mà cậu từng tìm mọi cách để hồi sinh, giờ đây đang ở trước mắt cậu, Oda khi được Dazai ôm thoáng ngạc nhiên nhưng sau đấy lại nhẹ nhàng ôm lại, tay anh đặt trên mái tóc nâu mềm mượt, tôn giọng trầm điều, ấm áp vang lên câu hỏi thăm:

"Cậu không sao chứ Dazai?

" Cậu im lặng một hồi sau đó nghẹn ngào trả lời

"Không sao cả, tôi chỉ muốn ôm anh như thế này thôi, được chứ?

"

"Được, nếu nó giúp cậu cảm thấy tốt hơn "

"Oda này"

"Sao thế"

"Anh sẽ không rời bỏ tôi chứ?

"

Sau câu hỏi đấy Oda có chút giật mình, nhưng lại đáp lời rất nhanh

"Tất nhiên tôi sẽ không đi đâu cả, sẽ không rời bỏ cậu đâu từ giờ cho đến sau này tôi vẫn sẽ luôn bên cậu.

" Anh kéo cậu nhìn vào mắt mình rồi nở nụ cười ôn nhu, Dazai cảm thấy như mình vừa nhìn thấy một thiên thần thuần khiết đang nói chuyện với mình, cậu buông anh ra sau đấy leo lên chiếc ghế bên cạnh nở nụ cười tinh nghịch

" Tôi biết anh sẽ nói như thế mà "

Và khoảng thời gian sau đấy hai người cứ nói chuyện cười đùa mặc cho đồng hồ cứ trôi.

Dazai ước rằng khoảng thời gian này sẽ mãi mãi tồn tại, không cần tiến tới tương lai hay quay về quá khứ thứ 2 người cần chính là hiện tại.

.

.

.

.

.

.

.

"Tôi coi anh là thiên thần của tôi, anh lại xem tôi là hi vọng đời anh, chúng ta sẽ mãi mãi kề bên nhau dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa và những kẻ dám xen vào điều sẽ nhận cái kết đắng, vì anh tôi sẽ làm tất cả mọi thứ ,thậm chí là giết người hay trở thành kẻ sát nhân máu lạnh đi chăng nữa"

.

.

.

.

.

.

.

.

Lời tác giả:Khúc cuối Dazai có hơi yadere nhỉ🙂
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
5


Sau buổi tối hôm đấy, Dazai thường xuyên đến quán rượu ấy rất nhiều lần, thậm chí là bỏ dở nhiệm vụ boss giao chỉ vì đi gặp oda .

Ngay khi biết được việc đấy boss đã nhốt cậu vào trong phòng, bắt cậu làm tất cả bản báo cáo và khóa cửa cấm cậu bước ra ngoài suốt 1 tuần, Dazai trong người khó chịu, bực bội liền nổi tính cục súc chửi bậy sau đấy lại còn đập cửa la lối om sòm, nhiều lần bỏ trốn thành công chưa kịp gặp Oda lại bị chuuya hầm hực kéo cổ quay về.

Nằm trên giường cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà đầy chán nản, cậu muốn gặp Oda cơ, thật không muốn làm đống báo cáo tẻ nhạt này đâu a~.

Cậu nhớ rằng trong quá khứ, cậu đâu có bị giam trong phòng như thế này đâu?

Đáng lẽ lúc này là phải tung tăng ngoài phố,chứ không phải là nằm trên giường suy nghĩ như thế này.

Có lẽ cậu đã thay đổi quá khứ ?

Chật vật trong đầu suốt một hồi lâu, Trên mặt cậu phút chốc hiện lên tâm trạng vui mừng khác hẳn ban nãy, Dazai liền ngồi bật dậy đầu hướng về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, đôi môi cậu nở một nụ cười tinh nghịch, vậy là cậu có thể khiến cho Oda không chết và thực hiện được ước mơ của anh, cậu bước xuống chiếc giường thân yêu, nhẹ nhàng tiến đến bên cửa sổ đấy, không nhanh cũng không chậm liền vơ tay cầm chiếc ghế gần đó đập nát cửa và nhảy xuống, dù gì đây cũng là tầng 2 thôi, đâu có dễ làm khó được Dazai đây, anh lập tức chạy khỏi đấy và tất nhiên là chạy đi để gặp mặt Oda thân mến rồi.

Mori trong phòng với Elise đùa giỡn bỗng dưng nghe tiếng động phát ra từ phòng Dazai liền lập tức nhăn mày, ông ta cùng cô bé bước lên cầu thang nơi căn phòng bị khóa từ bên ngoài giơ tay lấy chiếc chìa khóa trong túi áo của mình và chầm chậm mở bật cửa, thứ đập vào mắt ông đầu tiên là trong phòng trống rỗng và cửa sổ vỡ tan tành những mảnh kính vươn vãi khắp sàn nhà.

Elise đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt liền giở giọng điệu ngây thơ mà nói:

"Oi ya, oi ya~có vẻ Dazai_san lại bỏ trốn nữa rồi đây, ông tính sẽ làm gì bây giờ hả?

"

Mori im lặng quay gót ra khỏi phòng,

Trong lòng dân lên cảm giác bực tức, ông cho gọi chuuya đến và ra lệnh bắt Dazai trở về ngay trong hôm nay, Chuuya ban đầu nghe tin Dazai chạy khỏi căn cứ là hiểu rằng cậu đang đi đến quán rượu gặp mặt tên cấp dưới nào đó, sau khi được Mori cho phép rời đi anh liền lập tức lên xe phóng nhanh đến đấy, còn phía Dazai cậu đang ngồi ngay cạnh Oda cười đùa mặc cho lát nữa chuyện gì xảy ra cậu cũng chả quan tâm lắm, Oda khi nãy nhìn cậu bước vào quán vui vẻ nhìn mình cười chào có chút giật mình nhưng sau đấy cất giọng nói hỏi thăm:

"Dạo này có chuyện gì xảy ra à?

"

Dazai ngẩn người 1 lúc nhưng rồi lại trở về bình thường, cậu tiến tới ngồi cạnh bên anh nói:

"Chẳng sao cả, chỉ là...có vẻ như tôi đã biết được một thứ gì đấy rất thú vị"

"Là gì?

" Anh nhẹ giọng hỏi

"Nó...liên quan đến anh rất nhiều và cả tương lai nữa~"

"Hửm??

" Anh ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng đổi lại, cậu chỉ vui vẻ phất tay cho qua

"Không gì, quên đi, tôi đùa ấy mà"

Cậu nâng ly rượu trên bàn nốc cạn, sau đấy lại nhìn về ghế trống bên trái của mình, cậu lên tiếng:

"Ango lại bận việc rồi ư?

Dạo này...không còn thấy cậu ấy đến đây"

"Có lẽ là vậy, cậu cảm thấy chán à?

"

"thôi nào...đừng nhìn tôi với ánh mắt thế chứ, tôi không có buồn chán gì cả, dù gì cũng đã có anh ở đây rồi còn gì"

Cậu mỉm cười nhìn vẻ mặt hiện tại của anh, như hiểu được lời Dazai nói anh ngại ngùng quay mặt đi tránh ánh mắt của cậu, Dazai bật cười lớn trêu chọc Oda:

"Này này đừng nói là anh đang ngại đấy nhá, trông buồn cười chết đi được"

"Tất nhiên là không rồi, cậu đang nghĩ gì thế"

"Thôi nào~"

"Im đi Dazai à"

"Không thích đấy, dễ thương lắm mà oda_ kun à.

"

2 người đang cười đùa bỗng dưng tiếng động lớn khiến Dazai không khỏi giật mình, cậu chầm chậm ngẩn đầu hướng về phía cửa là Chuuya khuôn mặt nhăn nhó đứng nhìn cậu, trong lòng tự dưng dân lên cảm giác đáng sợ đứng dậy toang bỏ chạy thì bị một lực mạnh kéo cổ tay quay lại.

Dazai khe khẽ phát giọng nói:

"Chuuya à~sao lại đến đây làm gì a"

"Đến bắt ngươi về, Mori đang tức giận vì ngươi dám chạy trốn đấy, hơn nữa còn dám làm vỡ cửa sổ để nhảy xuống, ngươi gan lắm "

Dazai nhìn tên cộng sự trước mặt mà cười điểu trả lời:

"Tất nhiên..., ta không đi tự tử là may cho tên lùn như ngươi rồi"

Chuuya bực tức kéo mạnh cổ tay cậu, giọng điệu hối thúc:

"Ngươi.... mau quay trở về"

"Không thích"

Dazai khẽ nhăn mày vì đau, sau đấy lại hướng ánh mắt về phía Oda mà cầu cứu, chưa kịp để Oda mở lời Chuuya lập tức kéo Dazai bước nhanh ra khỏi đấy, trên đường đi đến nơi đỗ xe Dazai luôn miệng la lối:

"Tên sên lùn kia, mau bỏ tôi raaaa... này! ngươi có nghe ta nói gì không tên giá treo mũ ngu ngốc"

Chuuya xoay người lại, tay bóp mặt Dazai lên tiếng:

"Tên cá thu như ngươi tốt nhất nên im mồm vào nếu không muốn ta lấy dây trói ngươi và dùng băng keo để bị miệng ngươi lại"

Dazai lạnh người đổ mồ hôi nhìn chuuya đang sờ soạn khuôn mặt mình, tên này không những bị tsundere mà còn bị nhiễm yandere à, nhưng nhiêu đó đâu thể khiến Dazai im lặng được, cậu vùng vẫy thoát khỏi anh sau đó là chửi rủa:

"Ngươi đang nói gì thế, ngươi bị điên à tên lùn tịt này"

Chuuya không nói nhiều liền lập tức xách Dazai quăng lên chiếc xe hơi của anh rồi đóng cửa lại sau đấy anh leo lên ghế lái, chạy một mạch đi, Dazai vừa bị quăng lên xe một cách mạnh bạo chưa kịp định hình thì xe đã bắt đầu chạy, giờ thì đâu còn đường để thoát cậu đành ngậm ngùi ngồi yên để quay về.
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
6


Chiếc xe đi được nữa đoạn đường thì Dazai bắt đầu cảm thấy buồn ngủ hai mắt cứ lim dim, dù gì thì cả ngày hôm nay cậu tung tăng ngoài phố, chiều tối lại chạy vào quán rượu trò chuyện cùng Oda, hơn nữa còn phải đấu khẩu với tên sên trần lùn tịt ngu ngốc, cậu mệt mỏi nằm ườn ra ghế sau định nhắm mắt ngủ một tí, thì chiếc xe dừng lại quả như cậu đoán trong lúc cậu đang lơ mơ thì đã đến nơi, đúng là đến ông trời còn không cho cậu ngủ a~, Dazai ủy khuất bước xuống xe trong lòng âm thầm chửi rủa cái tên ngốc kia không thể chạy xe lâu hơn à, để cho cậu đây chợp mắt một lúc chứ gấp gáp cái gì thế không biết, ngay khi vừa dứt câu cậu liền bị anh thô bạo kéo tay đi vào, Dazai khó chịu nhìn cổ tay mình bị nắm đến đỏ, bực dọc lên tiếng:

"Ngươi... mau buông ta ra, đau chết được, ta có thể tự đi, không cần nắm chặt đến như thế "

Chuuya kéo cậu sát lại gần anh, giọng nói nghi ngờ:

" Nếu ta thả ngươi ra thì ngươi lại chạy đến chỗ hắn ân ái à?

"

"Tối rồi đấy, ta muốn đi ngủ "

Anh nhìn mặt cậu, sau đấy lại gằn giọng đe doạ:

"Đừng tưởng ta sẽ tin ngươi, hãy nhớ rằng ngươi là thành viên ban điều hành cấp cao còn hắn chỉ là một thành viên cấp thấp thôi, hai người tốt nhất là không nên gặp nhau và ta cũng không thích hắn"

Dazai giật mình nói, giọng cậu khe khẽ:

"Tại sao..."

Chuuya thở dài

"Vì ta không thích ngươi lại gần hắn, vì ngươi là người của Port Mafia( và là của ta nữa),...Không nói nữa, mau vào trong đi, boss đang chờ.

"

Anh và cậu bước vào phòng boss thì thấy ông ta đang ngồi trên bàn, hai chân đan chéo, nhìn chằm chằm vào cậu xung quanh toả ra sát khí đáng sợ, ông ta lên tiếng cho Chuuya ra khỏi căn phòng, sau đó ra lệnh cho cậu bước lại gần, ông ta bắt đầu hỏi cậu từng chút một:

"Dazai cậu có biết hôm nay cậu đã làm gì chứ?

"

"Biết thưa Boss"anh nhàn hạ trả lời, không quan tâm tình hình hiện tại của mình cho lắm.

"Tốt!

Vậy cậu đã làm gì" ông ta lấy cây dao mổ trong túi áo của mình kề sát khuôn mặt trắng nõn sau đấy lại lướt đến cần cổ mảnh khảnh quấn đầy băng gạt của Dazai, khuôn mặt trở nên nghiêm túc mà tra hỏi cậu.

"Việc tôi đập vỡ cửa sổ hay là việc tôi nhảy từ tầng 2 xuống" Dazai vô cảm nhìn ông ta.

Mori nhìn biểu cảm không biến sắc mà chán nản cất cây dao vào túi lại, tươi rói nở nụ cười, giọng điệu vừa căn nhắc vừa ra lệnh.

"Cả hai nha~cửa sổ vỡ như thế nào thì tôi không quan tâm lắm nhưng còn việc nhảy từ cửa sổ xuống thì hơi nguy hiểm, hơn nữa còn những mảnh vỡ có thể khiến cậu bị thương đấy, nếu cậu bị gãy tay hay gãy chân thì chẳng phải sẽ là tổn thất lớn đối với Mafia cảng hay sao, tôi mong chuyện này sẽ không xảy ra một lần nào nữa và cậu cũng sẽ tiếp tục bị cấm túc 1 tuần"

"Vâng" Dazai chán nản trả lời" Vậy bây giờ tôi có thể đi ngủ chứ?

"

" Được, cậu có thể đi "

Dazai lê từng bước nặng nhọc trở về phòng, anh mở cánh cửa nhìn xung quanh những mảnh kính đã được dọn sạch và khung cửa sổ đã được thay bằng cái mới nhưng bằng sắt 🙂 , cậu chẳng quan tâm lắm, liền nhanh chóng cởi áo khoác của mình sau đấy bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đi ngủ mà không tắm là cực hình đấy. ngắm bản thân mình trong gương cậu tự đánh giá buông lời "thật kinh tởm " Cả người toàn những vết thương chồng chéo lên nhau kéo dài từ cổ xuống đến bắp chân, khuôn mặt trắng bệch được băng gạc che đi, cậu đưa tay chạm vào chiếc gương giọng nói nghẹn ngào vang lên:

"Oda chắc chắn sẽ không thích một người có nhiều vết sẹo như thế trên thân thể đâu nhỉ, anh ấy thích những cô gái xinh đẹp,nóng bỏng và quyến rũ cơ mà"

Cậu ngâm người vào bồn tắm, nhắm mắt thư giãn, đầu óc cậu bây giờ không nghĩ được gì cả, sau 15p trầm ngâm trong bồn tắm, khẽ cựa mình mở mắt nhìn xung quanh cậu mới phát hiện cậu đã thiếp đi được một lúc, đứng dậy với lấy chiếc khăn, cậu chọn cho mình một bộ đồ thoải mái sau đó rời khỏi phòng tắm, ngả người trên chiếc giường êm ái cậu nhanh chóng đi vào giấc ngủ thẳng giấc.

Sáng hôm sau cậu lờ mờ giật mình thức giấc, ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào căn phòng, đặt bàn chân mảnh khảnh chạm đến sàn nhà lạnh lẽo khiến cho thân ảnh trên giường bất giác run người, di chuyển đến cửa sổ ngắm nhìn thời tiết, hôm nay có lẽ là một ngày đẹp trời, nhưng có mơ cậu cũng không thể ngờ đến hôm nay lại là ngày xui xẻo của cậu và chắc chắn một điều, mọi việc xảy ra không còn giống như trong quá khứ cậu từng nhớ.Mọi thứ xảy ra bất ngờ hơn, thời gian cậu và Oda gặp nhau ngày càng ít hơn.
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
7


Dazai bước đi ra khỏi căn phòng, dọc theo hành lang tiến đến sảnh chính có lẽ cậu cần ăn sáng trước khi bắt đầu ngày mới, quả như cậu nghĩ đồ ăn đã được Boss chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cậu ngồi xuống bắt đầu dùng bữa nhưng phải nói rằng cậu ăn rất ít, cực kì ít, không phải đồ ăn không hợp khẩu vị mà là cậu chẳng muốn ăn.

Dazai muốn ăn cari do Oda nấu cơ, chứ không phải là đồ ăn của cái tên "lolicon" này chuẩn bị.

Cánh cửa sảnh được bật mở, Mori bước vào miệng cười nhìn Dazai dùng bữa do mình chuẩn bị tâm trạng trở nên vui vẻ, ông ta cất lời hỏi:

"Thế nào Dazai_kun thức ăn vừa miệng chứ?

"

Dazai chẳng thèm liếc mắt đến ông ta chỉ nhàn hạ trả lời qua loa:

"Tạm "cậu dừng lại động tác ăn của mình ngước nhìn Mori, giọng nói trầm đến đáng sợ:

" Ông tìm tôi có việc gì?

Chẳng phải tôi đang bị cấm túc hay sao?

"

Mori bật cười nhìn Dazai khó hiểu:

"Tất nhiên là có việc rồi và lệnh cấm túc sẽ không còn, tôi có nhiệm vụ rất quan trọng dành cho cậu, khi thực hiện hoàn thành cậu không cần phải làm báo cáo và sẽ được nghỉ ngơi"

Dazai nghi ngờ

" Việc gì?

"

"Cậu...

Bắt buộc phải làm chung với chuuya và vị trí để làm nhiệm vụ cách rất xa nơi này, nếu đi xe sẽ mất 2 ngày để đến nơi và thời hạn là trong vòng 2 tuần, hãy cố gắng làm nhanh nhất có thể"

Cậu ngạc nhiên cố nhớ lại kí ức trước kia, trong quá khứ cậu chưa bao giờ nghe thấy hay thực hiện nhiệm vụ này, Dazai trong lòng vừa bồn chồn vừa tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thế nên cậu đã buộc miệng đồng ý:

" Được thôi!

"

Mori tiến đến gần cậu, đưa ra một xấp hồ sơ liên quan đến nhiệm vụ tiếp theo, liên tục lại dặn dò sau đấy rời khỏi căn phòng:

"Cố gắng đừng để bị thương đấy Dazai _kun, tôi đã đặt cho cậu và Chuuya một khách sạn gần đó và tất nhiên là ở riêng hai phòng.

"

Dazai liếc ánh mắt lên hồ sơ đang cầm trên tay, trên đấy ghi đầy đủ những việc cần làm

"Hai băng đảng đang cấu kết với nhau để tìm cách tấn công Mafia cảng, cố gắng giết chúng, tiêu huỷ tất cả những hồ sơ có liên quan đến Mafia, không được để những việc này lọt ra ngoài, thời gian được đặt ra trong vòng hai tuần, số luợng một băng là trên 50 tên."

Dazai khó hiểu nhìn những gì được ghi trong giấy, mấy tên đấy bị điên hay là không có não nhỉ, Mafia là tập hợp của những kẻ có siêu năng lực còn bọ họ chỉ là người bình thường nếu họ tấn công vào Mafia thì chẳng khác gì vuốt râu hùm, cậu thở dài đem tài liệu trở về phòng, có lẽ cậu cần gặp Oda vào lúc này, cậu tiếp tục rời khỏi căn cứ, nhưng lần này cậu đi bằng cửa chính, cậu đi dọc theo những toà nhà, bước từng bước điều, ngắm phong cảnh xung quanh cho đến khi nhìn thấy hình bóng Oda trong một quán nhỏ, cậu liền lập tức bước vào vui vẻ vòng tay qua cổ anh vui vẻ chào hỏi:

"Odasaku~anh đang làm gì thế?

"

Oda không ngạc nhiên cho lắm vì anh biết chắc chắn rằng không còn ai khác làm điều này ngoài Dazai, anh quay đầu lại nhìn rõ khuôn mặt của người kia, chạm nhẹ lên mái tóc mềm của cậu:

" Cậu có muốn ăn sáng cùng với tôi không?

"

"Không đâu, tôi nghĩ tôi cần một ly capuchino vào buổi sáng như thế này"

Cậu ngồi trên ghế ngay cạnh Oda vui vẻ trả lời

"Cậu cũng đừng thường xuyên bỏ buổi sáng, không tốt đâu"

"tôi sẽ không bỏ bữa đâu anh đừng lo"

" Cậu đến đây không sao chứ, hôm qua cậu vừa bị kéo về , Chuuya có làm gì cậu không.

"

" Không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ bị nhắc nhở tí thôi, nhưng vì muốn gặp anh nên tôi mới đến đây đấy."

"Dazai đưa tay chỉ vào má của anh mà đùa cợt nhưng sau đấy Oda lại giật mình hỏi:

" Có chuyện gì à?

"

Dazai tay khuấy lý cafe im lặng một lúc rồi lên tiếng:

"Tôi được giao nhiệm vụ mới, thế nên trong khoảng 2 tuần tới tôi không đến uống rượu cùng anh được rồi.

"Anh lặng người.

Vì anh có thể dễ dàng hình dung ra lượng công việc của cậu nguy hiểm như thế nào.

Tất nhiên vì đó là công việc bình thường đối với một thành viên cấp cao.

Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho anh giật mình, là của Dazai, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại.

"Thôi, đến lúc tôi phải đi rồi,” Dazai nói và đứng dậy."

Dazai."

Anh gọi cậu bằng chất giọng nhẹ nhàng "Nghe này."

Odasaku nắm lấy tay Dazai

"Đừng khiến cho bản thân bị thương đấy.

"

Dazai ngập ngừng.

Rồi cậu nói tiếp…

"Ừm, tất nhiên rồi...vì anh" Cậu bước nhanh ra khỏi quán rồi nhanh chóng trở về, Oda nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy trong lòng cảm thấy kì lạ, năng lực của Oda lúc nãy bỗng dưng kích hoạt khiến cho anh bắt đầu cảm thấy lo sợ, nhiệm vụ lần này của Dazai có vẻ nguy hiểm, anh nhìn thấy cậu đang bị trói trong một căn phòng, máu từ đầu chảy xuống thấm đẩm cả chiếc áo sơmi trắng, nhưng nó chỉ xảy ra một khắc.

Oda không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Anh chỉ mong rằng Dazai không xảy ra gì và bình yên trở về.
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
8 "Song hắc" (1)


Dazai khi nhận được cuộc gọi liền nhanh chóng trở về Mafia Cảng.

"Oi, cá thu"

Bước đến sảnh chính cậu nghe thấy loáng thoáng giọng nói khó ở của tên lùn tịt, liền đưa tay vò mái tóc rối bồng bềnh của mình mà bực dọc lên tiếng:

"Shh..lại là ngươi, tên giá treo mũ ngu ngốc" Chuuya nhìn Osamu tỏ thái độ liền khó chịu hừ lạnh một tiếng, lập tức dùng lực cho đối phương trước mặt một cú đá ngay ngực, cậu khẽ rên một tiếng oai oán:

"Con sên khốn kiếp, đau đấy...

"

"Im mồm và nhanh chóng chuẩn bị hành lí đi, đêm nay ta và ngươi phải khởi hành đến nơi để thực hiện nhiệm vụ, không có thời gian để đôi co với mi đâu"

Dazai ôm ngực hơi nhói lên tiếng khiêu khích:

"Sên trần như ngươi có vẻ bực mình vì cái thây không thể cao, thế nên mới tìm cách bắt nạt ta đúng không.

"

Anh hầm hực định dùng sức cho cậu thêm một cú, nhưng lại chẳng thể đấm trúng cái gì, đổi lại được cái lè luỡi trêu chọc và khuôn mặt điểu cán của Osamu chọc tức.

"Bỏ cuộc đi con sên, ta nắm được cự li ra đòn và hành động của ngươi hết đấy.

"Mặt anh đen lại, nghiến răng muốn đem nam nhân trước mặt dày vò cho đến chết, nhưng lại chẳng thể làm được.

"Mẹ kiếp, Dazai Osamu mi muốn chết lắm đúng không"

Osamu liền giương đôi mắt lấp lánh, nhởn nhơ trả lời

"Tất nhiên.

"

Nakahara bị tên này nói đến tức điên cả người.

"Cút cmn ngay"

"Được rồi, được rồi, cút thì cút, ta đây giỏi nhất là cút nha~"

Dazai ngắm nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì tức của chuuya mà cả người hả dạ, sau đấy liền chạy một mạch ra khỏi sảnh, bỏ mặc anh đứng đó liền giở giọng điệu giễu cợt:

"Tối nay gặp, chuu-chuu~"Dazai sau khi trêu chọc chuuya mau chân quay trở về căn phòng, trên đường cứ loay hoay ngó nghiêng xung quanh, vừa vào cậu khoá chặt cánh cửa, bước đến tủ đồ liền nhanh tay bật tung cửa, nhìn về phía góc tủ có một chiếc hộp khá lớn, lập tức kéo ra, khuôn mặt cậu háo hức như đứa trẻ, chậm rãi mở chiếc hộp, bên trong chính là 2 khẩu súng FN Herstal FNP-9 và Glock-17 cùng với một vài hộp đạn mà cậu thường dùng.

Cất 2 khẩu súng vào chiếc vali đen gần đấy rồi đóng lại.

Osamu rất ít dùng đến khẩu FN Herstal FNP-9 nhưng trực giác của cậu mách bảo rằng có lẽ nó sẽ giúp được cho cậu một chút hoặc là không.

Chuẩn bị xong tất cả hành lí chuyên dụng, vẫn còn rất nhiều thời gian cậu ngả người, cuộn tròn trên chiếc giường ấm áp sau đấy liền đánh một giấc đến tận chiều.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Dazai thức dậy thì đã gần 6h tối, cậu bật dậy tiến vào phòng tắm vệ sinh cá nhân và vơ tay lấy chiếc áo khoác đen tuyền kéo vali nhanh chóng rời khỏi căn phòng

Giờ đang là mùa đông, tuyết rơi nhuộm cây cối, các con đường trên phố thành một màu trắng lạnh lẽo, con đường tràn ngập tuyết trắng, Dazai đi bộ đến gần con xe bóng loáng đỗ gần đấy, Cậu ngó nhìn người ngồi trên ghế lái, đôi môi nở nụ cười chào:

"Yo!

Sên trần ngốc"

Chuuya nghe giọng cậu vang lên liền khó chịu hối thúc.

"Mau lên xe nhanh đi tên cá thu chết tiệt, ta chắc chắn không muốn chết cóng ở nơi như thế này đâu.

"

"Rồi rồi "

Osamu lập tức cho vali vào trong xe, sau đấy phóng lên ngồi ngay cạnh anh nhìn khuôn mặt khốn khổ của chuuya khiến cậu run bần bật vì nhịn cười.

Chuuya lái xe nghe người bên cạnh luôn cười khúc khích khiến cho tâm trạng của anh ngày càng tệ như muốn chửi thề và anh đã chửi thật.

"CON M*NÓ, im mồm đi tên Cá thu, ồn chết ta rồi "

Đổi lại Dazai chỉ nhìn chuuya bằng khuôn mặt ngứa đòn che miệng cười tủm tỉm châm chọc:

"À thế à"

Chuuya thực sự bị tên này chọc tức đến chết lên chết xuống, nhưng lại chẳng thể làm gì, anh thề nếu người ngồi bên cạnh không phải là Dazai mà là người khác thì anh đã cho hắn đi chầu diêm Vương từ rất lâu rồi.

Suốt cả đoạn đường Dazai cứ luôn miệng ồn ào mặc cho Chuuya gồng người lên chửi.

Sau đấy cậu cũng mệt nên thiếp đi trên xe, Chuuya bên cạnh thỏa lòng vì tên này cuối cùng cũng im lặng, nhưng chưa được bao lâu Chuuya cũng cảm thấy buồn ngủ, anh dừng xe định đánh một giấc thì nghe giọng người bên cạnh thì thầm :

"Chuu-chuu muốn ngủ lắm đúng không?

Hay là để tôi lái xe cho"

Chuuya vừa động tâm một lúc lại đưa bản mặt khó chịu nói:

"Thôi khỏi, ngươi mà lái thì ta không còn nằm trong xe mà nằm trong bệnh viện đấy.

"

Dazai nghe Chuuya nói liền ấm ức phụng phịu lên giọng:

"Quá đáng lắm đấy tên giá treo mũ ngu ngốc, ta lái cũng không có tệ đến thế"

Chuuya phì cười nhìn Dazai phản bác nhưng cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

"Ngủ đi! tên cá thu ngốc nhà ngươi.

"
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
thông báo (drop)


°mình xin drop truyện này trong một khoảng thời gian ngắn.

.

°lý do thứ nhất: là lịch học cấp 3 rất rất dày đặc, khiến mình không còn thời gian để viết tiếp truyện.

.

°lý do thứ hai: là vì wattpad của mình thường xuyên bị lỗi, không thể đăng tiếp được.

.

°lý do thứ ba: mình đang cảm thấy áp lực về mọi việc thế nên mình sẽ drop cho đến khi nào cảm thấy tốt hơn.

.

°mình sẽ quay lại sớm thôi.

.

Cảm ơn vì đã ủng hộ

Good Bye.
 
(Tống) Trọng Sinh Mong Được Sủng
9 "Song hắc" (2)


Dazai đẩy cửa bước vào khách sạn, chỉ trong phút chốc cậu có thể hình dung ra được rằng tất cả ánh mắt bỗng dưng hướng về phía cậu, Nakahara từ phía sau tiến đến vỗ nhẹ vào vai cậu thì thầm

" Đừng gây quá nhiều sự chú ý, Cá thu"

Dazai một bên liền nhún vai, bĩu môi đáp lời

" Xì...có phải là ta cố ý đâu, nói thừa..

"

Chuuya liếc mắt nhìn Dazai bước đến nhận lấy chìa khóa phòng, trong lòng liền gật gù cảm thán một điều phải công nhận rằng tên cộng sự của mình 'khá' là đẹp...

À thì...

Đẹp, tuy cái tính cách như *beep* ấy thì anh đ*ll thể ưa nổi, nhưng với ngoại hình rất dễ thu hút mọi người, có chút khiến anh cảm thấy khó chịu, mặc dù anh chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy như thế?

"Này!

Chuu_chuu, đang nghĩ gì thế?

Mau đi thôi "

Dazai ném chìa khóa về phía anh lớn giọng Chuuya giật mình luống cuống chụp lấy, sau đấy lại nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa phòng trên tay nhíu mài ngạc nhiên

"Hai phòng?

"Osamu ngây người im lặng một lúc, lại ôm bụng bật cười giở giọng điệu trêu chọc"Khụ..khụ..gì thế, sên trần đừng nói rằng ngươi muốn chung phòng với ta? ~"Chuuya như vừa bị nói trúng tim đen, liền tỏ ra bực bội, tặc lưỡi đáp rồi một mạch bỏ đi

"Tch...nhảm nhí"Dazai đằng sau mỉm cười thở hắt một hơi lập tức đưa tay kéo vali của mình tiến đến phòng của mình. ..........................................

Đêm đến, Dazai ngồi tựa lưng thoải mái trên chiếc ghế sofa dài, nhăm nhi hưởng thụ hương vị nồng của ly rượu vang đỏ, ánh mắt chăm chú tập trung vào hồ sơ nhiệm vụ nằm trên tay, rất có thể sẽ có sơ suất cao trong nhiệm vụ được giao.

Thả tập hồ sơ xuống bàn, cậu cong môi cười, đôi tay luớt nhẹ trên miệng ly rượu, rót xuốngdòng chất lỏng màu đỏ thấm đẫm cả tờ giấy liền nhanh chóng chảy thẳng xuống mặt sàn, tiếng đỗ vỡ của thủy tinh vang khắp căn phòng.

Những mảnh vỡ hoà cùng chất lỏng của rượu trên sàn tạo nên một mớ hỗn độn

Trên môi vẫn nở nụ cười, tay châm một điếu thuốc nhưng không hút chỉ nhẹ nhàng đặt trên gạt tàn ngay cạnh giường và bắt đầu ngả người, chẳng biết bắt đầu từ bao giờ cậu có thói quen trước khi ngủ điều châm một điếu thuốc, sau đấy lại để bên cạnh giường, nó có thể giúp cậu chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng hơn hay có lẽ...là do cậu thích mùi hương này, tựa như mùi của Odasaku, cậu nhớ rằng Oda hút khá nhiều thuốc nên lúc nào trên người của anh điều có thoang thoảng mùi của thuốc lá.

Dazai rất thích chúng...cũng không hẳn là nghiện cậu chỉ đơn giản là thích mùi hương của chúng.

Dazai nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào ảo mộng, khói thuốc vật vờ dưới ánh đèn ngủ yếu ớt trong căn phòng khiến mọi thứ trở nên ảm đạmOsamu ngủ rất sâu chỉ cho đến khi đốm lửa trên điếu thuốc dập tắt cậu thức dậy và tiếp tục châm điếu mới, mọi thứ điều lập lại như một chu kì cho đến khi trời sáng.

'Đúng là một thói quen kì lạ.".....................................

Sáng hôm sau

Chuuya thức dậy với bộ mặt ngái ngủ, cố gắng lết cái thân vào phòng vệ sinh một cách nhanh chóng, anh chuẩn bị tất cả mọi thứ và rời khỏi căn phòng của mình tiến đến sảnh chính khách sạn, anh ngồi trên ghế đợi cậu, quả thật 15' sau Dazai liền xuất hiện với chiếc áo sơmi trắng và quần đen, Chuuya nhăn mài khó chịu khi ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc trên người khi cậu tiến lại gần anh, bất giác hỏi:"Này cá thu, ngươi hút thuốc đấy à?

"

Dazai nhắm mắt cười qua loa, không trả lời lời câu của anh"Ngươi đoán đi" Cậu nhúng vai, nhanh chân bước ra khỏi khách sạn, Chuuya quay người đi theo Dazai không nhịn được thắc mắc:

"Này!

Chúng ta đang đi đâu?"

Osamu đưa ngón trỏ lên môi ra dấu hiệu, tinh nghịch trả lời

"Suỵt...Tất nhiên là đi thu thập thêm thông tin"

Anh giật mình qua sang nhìn cậu "Ngươi bị điên à?

Cần gì phải gấp như thế, thời gian vẫn còn đến hơn nửa tháng, ngươi vội vàng làm gì?

""Nga~ làm nhanh thì ta sẽ được về sớm mà...

Hơn nữa tôi nhớ Oda rồi, tôi muốn về~"

Anh cực kì khó chịu tặc lưỡi đưa tay giữ lấy cằm cậu lớn giọng :

"Ngậm miệng lại, ngươi suốt ngày chỉ nghĩ đến hắn, ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm nhiệm vụ với ai không?

đừng có mà nhắc đến tên hắn khi ngươi đang đứng trước mặt ta..."

Dazai lườm nguýt thở dài, gạt tay anh khỏi mặt mình"ngươi...haizz~ không thèm nói nữa, ta đi đây"Chuuya trố mắt nhìn Dazai gạt tay mình và bỏ đi liền tỏ ra bực bội quát

"Này!

Cá thu...

Oi, này! ta vẫn chưa nói xong đấy, ngươi bỏ đi đâu thế?

OSAMU NGƯƠI MAU ĐỨNG LẠI CHO TA, NÀYYY..."

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.......................................

A/N: thật ra hôm nay ngoi lên chỉ muốn nói cho mọi người biết:"Happy birthday to me💙💙💙 "

2/10/2005
 
Back
Top Bottom