Lãng Mạn Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan.

Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan.
Chương 80: Kết 1.


Thời thế xoay chuyển vô cùng nhanh chóng, cũng là lúc vào đầu xuân, bởi vì cô bệnh, giáng sinh tấp nập cũng không vui vẻ gì, bây giờ lại đến tết, mọi người đều nghĩ phải làm thật ý nghĩa, mừng xum vầy và mừng cô khỏi bệnh.Đêm giao thừa, Tịch Húc Sâm và Tịch Hân Nghiên đến Phượng gia đón giao thừa chung, cùng nhau làm bánh sủi cảo nhân đậu đỏ chúc tết.Tịch Húc Sâm ở trong bếp tự tay gọt hoa quả cho cô, còn Tịch Hân Nghiên thì ôm di động trả lời tin nhắn chúc tết của Mạch Doãn, cô đã hứa với Mạch Doãn mùng hai tết sẽ đi mua sắm với cô nàng.Tết nguyên tiêu, nhà nhỏ của Phượng gia rất vui vẻ, Tịch Húc Sâm cũng cười nhiều hơn bình thường, Nhà Tịch gia lại không được như vậy, khác hẳn không khí mọi năm, bây giờ trong nhà Tịch gia vừa rộng vừa thiếu nhân khí, vắng vẻ....Có một số nhà thì hạnh phúc, nhưng tết đối với một số gia chủ khác cũng không hề vượt qua dễ dàng, có Tịch gia còn có Triệu gia....Tại Triệu gia lúc bấy giờ, giao thừa lại âm u đáng sợ, sắc mặt mọi người đều rầu rĩ, không khí ngày tết cũng chẳng còn, bởi vì.... công ty đang gặp rắc rối, đạo gần đây cổ phiếu Triệu Thị rớt giá thảm hại, nguyên nhân lại không biết từ đâu.Triệu gia chủ hai mắt nhắm nghiền bất lực, còn Triệu Dược Khanh ngồi trên sofa, ôm lấy đầu lầm bầm:" là do Tịch Húc Sâm...là hắn...là hắn phá nát sản nghiệp của chúng ta... là hắn....".

Cứ ngỡ Tịch Điềm Điềm vào tù, Tịch Húc Sâm sẽ bỏ qua cho anh ta... nhưng lại không ngờ....Triệu Dược Khanh nói năng ngày càng lộn xộn, Triệu gia chủ ngồi bên cạnh cũng nổi điên." chát".

Triệu gia chủ thẳng tay tát vào mặt nam chính, hai mắt đỏ ngầu, quát lớn:" câm miệng!

Bản thân mày vô dụng còn đi oán trách người ta... nghiệt súc!".Triệu mẫu thấy con trai bị đánh, cũng khóc bù lu bù loa, chạy đến ôm lấy Triệu Dược Khanh, hét lớn vào Triệu gia chủ:" ông già!, sao ông lại đánh con?"." sao lại đánh nó hả?

Bà đi mà hỏi nó, chỉ tổ thêm vô dụng mà thôi".

Triệu gia chủ quát lớn:" phụ nữ thì vào trong đi, suốt ngày cứ khóc, bà muốn rầu chết cái nhà này mới chịu đúng không?".Triệu mẫu cũng vô cớ bị chửi, lại khóc dữ dội hơn, Triệu Dược Khanh cũng đẩy Triệu mẫu ra, lại la lối:" chắc chắn là hắn, sao ba không tin con!"." tin mày?

Tao tin mày nữa thì tao là đồ ngu, mày coi mày đã làm những gì?".

Triệu gia chủ tiện tay ném sấp tài liệu dày cộp xuống mặt Triệu Dược Khanh.Triệu Dược Khanh xem xong, sắc mặt trở nên trắng bệch:".. không.. không thể nào.. ba.. con không muốn ngồi tù.. con không muốn...."." phế vật... bây giờ chỉ còn cách tuyên bố Triệu Thị phá sản mà thôi...".

Triệu gia chủ bất lực ngồi gục xuống ghế.Triệu Dược Khanh từ lúc 15 tuổi đã được Triệu gia đào tạo thành người nối nghiệp, trong 3 năm này tung hoành trong công ty, thiếu niên mê mụi ngu dốt, bị người khác dụ dỗ nhúng tay vào tội rửa tiền, Triệu Thị trên danh nghĩa làm ăn chân chính nhưng sau lưng các thế lực lớn âm mưu kế hoạch rửa tiền đen, mà Triệu Dược Khanh cũng bị hố cho một trận, thế lực phía sau đều lấy Triệu Dược Khanh làm bia đỡ đạn, nam chính cứ ngỡ chuyện này sẽ không ai biết.. nhưng mà rất tiếc...Tịch Húc Sâm biết đến điều này.Mọi chuyện vỡ lẽ, bây giờ mọi chứng cứ đều quy chụp cho một mình Triệu Dược Khanh, Triệu gia sụp đổ rồi!." tôi không muốn chết... tôi không muốn ngồi tù.. tất cả đều do hắn gây raaaaaa....".

Triệu Dược Khanh hét lớn, chạy ra khỏi khuôn viên Triệu gia, Triệu gia chủ cản cũng không kịp.. mà lúc này ông cũng không rảnh đi ngăn cản.Triệu Dược Khanh vừa đi khoảng 10 phút thì cảnh sát đến, yêu cầu tạm giam Triệu Dược Khanh để điều tra, Triệu gia một phen gà bay cho sủa, Triệu gia chủ cũng lên cơn đau tim được người đưa đi cấp cứu.Người hầu đều nghỉ việc, chỉ còn lại một mình quản gia là ở lại.

Triệu gia cũng bị nhà nước đến niêm phong....----------

Tịch Hân Nghiên hứa với Mạch Doãn đi mua sắm, mùng hai liền xuất phát, Tịch Húc Sâm đưa cô và Mạch Doãn đến khu mua sắm, hai cô nhóc vui vẻ như thế, một ông chú như anh ở lại cũng không tiện, vì thế anh tìm một quán cà phê gần đó đợi hai người, sẵn tiện xem xét một ít hồ sơ.Mạch Doãn kéo theo Tịch Hân Nghiên vào khu mua sắm, mua sắm đến độ vui vẻ, hai cô gái mưa rất nhiều đồ đạc, còn tính toán một lúc nữa sẽ đi đâu ăn trưa.Vui vẻ như thế nhưng lại không biết phía xa có một người đeo khẩu trang từ nãy đến giờ đã quan sát hai người, hắn ta nhìn Tịch Hân Nghiên chằm chằm, trong mắt đều là sát ý...Nếu nhìn kỹ hơn... chắc chắn sẽ nhận ra được người đó chẳng ai khác là Triệu Dược Khanh, người đang bị cảnh sát truy nã.Cũng thật gan dạ...

Triệu Dược Khanh giờ không còn gì cả, liều cũng muốn liều một phen....

Ngày đó rời đi, cảnh sát đều khóa hết thẻ ngân hàng của Triệu Dược Khanh, không còn đường lui nữa rồi!

Cũng may trước khi bị khóa, Triệu Dược Khanh đã rút ra được một khoản tiền kha khá, sau đó trốn mất dạng.Khi cảnh sát biết tin chạy đến cũng không thấy Triệu Dược Khanh đâu cả.. mất dạng...Cho đến bây giờ, hắn dùng chính số tiền đó để thuê một nhóm côn đồ trả thù... không thể làm gì Tịch Húc Sâm, mà thời cơ vừa vặn chính là Tịch Hân Nghiên.Hắn hận Tịch Húc Sâm...

---------Khu mua sắm tấp nập người qua lại, vừa vặn che đi Triệu Dược Khanh, rất dễ dàng trà trộn.Tịch Húc Sâm ngồi trong quầy cafe, lâu lâu cũng ghé mắt nhìn vào quầy mua sắm phía xa xa, một hai lần thì không thấy gì, nhưng sau đó dư quang lại thấy bóng dáng khả nghi.

Mắt anh tối sầm, nhanh chóng rời chỗ ngồi chạy đến khu vực mua sắm...**** vốn ngay từ đầu xưng Triệu Dược Khanh là anh ta, nhưng khi Triệu Dược Khanh hóa điên thì mình đổi xưng " hắn " cho phù hợp.
 
Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan.
Chương 81: Kết 2.


Tịch Húc Sâm xác thực là thấy được Triệu Dược Khanh.Bên này, hai người vẫn không hay biết gì, Mạch Doãn và Tịch Hân Nghiên mua xong liền trở ra quầy bán nước, mua hai ly hồng trà.Tịch Hân Nghiên đứng phía sau cô nàng, nhân viên đang đứng trong quầy bận rộn pha chế, hai tay xách nhiều đồ đạc có hơi mỏi, vì thế đặt nó xuống đất.Tịch Hân Nghiên khi nãy mua cho Tịch Húc Sâm một cái ghim cài áo, rất là đẹp, một lúc nữa sẽ tặng cho anh...trong khi cô còn đang nghĩ đến biểu cảm của anh khi nhận quà thì bất ngờ có một bàn tay lạ úp kín mặt cô, Tịch Hân Nghiên hít trứng một mùi hương khó ngửi, sau đó ngất đi.Khu mua sắm ồn ào, nhưng lại không may, phía bên quầy nước chỉ có nhân viên pha chế đang cúi đầu làm việc, Mạch Doãn phía trước chỉ đang loay hoay tính tiền, trong lúc xô đẩy Tịch Hân Nghiên có cố gắng phát ra tiếng động.Mạch Doãn nghe tiếng động sau lưng, cô nàng quay người lại liền bị dọa cho sợ, sau đó cũng không nghĩ ngợi gì mà nhào vào túm lấy cái người đang bắt cóc Tịch Hân Nghiên.Mạch Doãn tuy bề ngoài nhìn có hơi yếu đuối nhưng sức trong người không phải dạng vừa, túm lấy cái tên bắt cóc giật tóc túi bụi, xong còn thẳng tay đấm vào mắt hắn.Lúc trước Tịch Hân Nghiên rơi xuống vực không có cô, cô đã rất áy náy, hôm nay thì không thể nào....Triệu Dược Khanh cũng xui xẻo, ý định bắt đi Tịch Hân Nghiên nhưng lại gặp phải Mạch Doãn, bình thường học chung đều thấy Mạch Doãn yếu đuối nhưng không nghĩ sức tay lại lớn như thế, hai tay Triệu Dược Khanh còn đang ôm lấy Tịch Hân Nghiên, bất giác bị đấm vào mặt cho tới tấp..Triệu Dược Khanh bị đánh đau nên nổi đóa, hắn cũng không nghĩ ngợi đến bắt Tịch Hân Nghiên nữa, thẳng tay đẩy Tịch Hân Nghiên qua một bên, túm lấy tóc của Mạch Doãn, lúc định tát cho cô nàng mấy cái thì bị nhân viên trong quầy chạy ra áp chế.Tịch Húc Sâm cũng vừa vặn chạy đến, trước mắt chỉ thấy Mạch Doãn và một nhóm người đang túm lại áp chế một người.Anh cũng không quan tâm mà chạy đến ôm lấy Tịch Hân Nghiên bị ngất nằm kế bên, trên trán bị chảy máu do khi nãy bị Triệu Dược Khanh đẩy vào tường, ngoài ra cả người không có bị thương, an tâm được một phần, nhưng vết thương trên trán cô vẫn làm anh đau lòng.Triệu Dược Khanh dù có mạnh đến đâu nhưng khi bị ba bốn người đàn ông ghì lại, muốn thoát cũng thoát không được.Người xung quanh bị ồn ào cũng xúm đến, quầy pha chế náo nhiệt không kém.

Có người nhanh chóng gọi cảnh sát đến.Mạch Doãn còn đang hăng hái, sau khi mở khẩu trang ra, bất ngờ giật mình, sau khi biết được chính là Triệu Dược Khanh, Mạch Doãn còn cố ý đấm cho vài phát.Nhân viên trong quầy toàn khỏe mạnh, khi thấy Mạch Doãn ra tay thì giật cả mình, khi nãy bọn họ cũng bị vẻ ngoài của cô đánh lừa.... con gái thời nay quả nhiên thật đáng sợ....Trung tâm mua sắm lớn, chủ nhân của nó là Hứa gia, con trưởng Hứa Dịch, quầy bán nước lại là một bộ phận nhỏ trong khu nên cũng có một phần trách nhiệm, vừa vặn Hứa Dịch đến giải quyết."

đồ xấu xa".

Mạch Doãn sau khi đánh thõa mãn thì nói một câu, Hứa Dịch trên đường đến cũng nghe báo cáo chuyện cô gái đánh nhau với tên bắt cóc, anh cũng hơi tò mò.

Khi Hứa Dịch bước vào lại nghe được câu nói đó, anh bất giác nhìn thẳng.Hứa Dịch là người nhẹ nhàng, khi thấy Mạch Doãn, Trong đầu Hứa Dịch vang lên một câu " bạo lực".... nhưng trách nghiệm của hên anh, Hứa Dịch nhanh chóng cho người đến giải quyết.Cô nàng rốt cuộc cũng trở lại vẻ ngoan hiền hằng ngày, đối với ánh mắt mọi người chỉ lè lưỡi cười hai tiếng.Sau khi nói chuyện với Mạch Doãn, Hứa Dịch mới thấy cô nàng có chút thú vị.Nơi này là khu mua sắm, cảnh sát nghe tin đến rất nhanh, sau đó áp giải Triệu Dược Khanh đi, Ngồi trước pháp luật, bấy giờ Triệu Dược Khanh vẫn không cúi đầu nhận tội, vẫn còn rất ngông cuồng, cảnh sát quản giáo Triệu Dược Khanh càng chặt.Tịch Húc Sâm ôm Tịch Hân Nghiên, gọi cấp cứu đến, Tịch Húc Sâm cho người phụ trách giải quyết chuyện ở đây, anh theo cô đến bệnh viện.Triệu Dược Khanh đã định sẵn tội, thoát không thể nào thoát được, nhưng tính anh vốn thù dai, Tịch Húc Sâm không dễ dàng bỏ qua như vậy...Trán Tịch Hân Nghiên lại bị va chạm, bác sĩ chẩn đoán não cô lại bị chấn động, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà chấn động đến hai lần, Tịch Húc Sâm lo lắng.Có khi nào cô lại quên hết nữa hay không?

Nhưng mà lần này bác sĩ không nghĩ vậy, có thể do đợt chấn thương này cô có thể phục hồi trí nhớ, khả năng khôi phục rất cao.Tịch Húc Sâm được đảm bảo cũng vừa mừng vừa lo.Vết thương không có gì đáng ngại, sau khi băng bó xong bác sĩ liền rời đi, Tịch Húc Sâm ngồi nhìn cô ngủ, anh đợi cô tỉnh dậy....Tâm tình cũng không thể nào yên ổn...

đối với anh, những phút này dài y như cả thế kỷ, ăn cả hoặc ngã về không...

Khoảng 1 tiếng sau, Tịch Hân Nghiên rốt cuộc cũng tỉnh, Tịch Húc Sâm cũng cứ ngồi đó nhìn cô trong suốt một tiếng, Tịch Hân Nghiên vừa mở mắt ra liền bị giật mình.Tịch Húc Sâm vẫn ngồi bất động quan sát cô.Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tịch Húc Sâm, đầu Tịch Hân Nghiên hơi đau nhưng cũng cố gắng bật cười." chú út... anh là chồng em khi nào thế?".Chỉ câu nói như vậy, Tịch Húc Sâm nghe xong, lo lắng dần mất đi mà thay vào đó là sự vui vẻ.Cô trở lại rồi!

Bảo bối của anh."

Ừ ".

Lúc này Tịch Húc Sâm mới đến gần ôm lấy cô:" chờ em đủ tuổi, chúng mình kết hôn nhé!"." không gả cho anh đâu".

Tịch Hân Nghiên cười nghịch ngợm, cũng xem như trong cái rủi của cái may.Tịch Húc Sâm của cô, xém chút cô đã bỏ lỡ anh rồi, thật may, vẫn còn có thể nhớ được anh." gả cho tôi".

Tịch Húc Sâm chắc như đinh đóng cột." không gả nha".

Cô vẫn muốn chọc anh." gả".

Tịch Húc Sâm nói ít nhưng ý nhiều."

được rồi em gả".

Cô bất đắc dĩ, trong lúc cô mất trí nhớ, Tịch Húc Sâm nói cũng nhiều lắm, bây giờ lại là chúa kiệm lời.Nhưng cuối cùng anh vẫn một mực yêu thương cô.

Nam chính nữ chính không tồn tại, cuộc sống bây giờ chỉ có cô yêu thương anh, gieo gió gặp bão, không thể trách ai được cả.Có thể Tịch Điềm Điềm và Triệu Dược Khanh đều trả giá, Tịch Húc Diệu cũng thế, ông sau này sẽ sống trong cô đơn và dằn vặt suốt cuộc đời....

Haha~ mà nói, đại thần Thất Tịch Dương Quang nếu biết cô phá vỡ cốt truyện chắc cũng muốn đập cả đầu, nhưng mà biết làm sao....tam quan của cô đều vỡ nát trước hình tượng nam nữ chính cả rồi!!!Ai mặc kệ ai, Tịch Hân Nghiên không quan tâm, trong mắt bây giờ chỉ có Tịch Húc Sâm... chỉ có nam phản diện thâm tình này...." em yêu anh"."

Ừ, tôi cũng yêu em".------------------------------------------------------

HOÀN---15/11/2012.DI HOÀN NGUYỆT: cảm ơn mn trong thời gian qua đã ủng hộ Di, vốn dĩ tính viết ngoại truyện nhưng mà Di nghĩ, thôi thì kết mở một chút, mọi người vẫn có thể tha hồ tưởng tượng, và cũng muốn nói với mọi người một câu: " kết thúc có thể muôn màu muôn vẻ, không nhất thiết phải gò bó bản thân, kết như thế nào thì do chính bạn chọn, cũng như con đường sau này bạn đi, dù có ra sao, thì trước đó cũng theo ý nguyện của bạn.Chúng ta không thể chọn cuộc sống, nhưng mà cuộc sống đi theo hướng nào, thì đó là do bạn lựa chọn.. tự tin lên nhé^^".Chương sau có ngoại truyện đó^^ mà ngoại truyện này thì chỉ nói về lúc Tịch Hân Nghiên mất trí nhớ thôi^^Thân ái❤❤❤❤ yêu mọi người^^.
 
Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan.
Chương 82: Ngoại Truyện khi Vợ nhỏ mất trí nhớ.


Tịch Hân Nghiên trong khoảng thời gian mất trí nhớ đã nghĩ như thế này... có khi nào Chồng cô lừa cô không?.Cớ gì kết hôn mà Tịch Húc Sâm cứ luôn giấu cô, không cho cô xem sổ nhỏ thế?.Trong nhà cũng không có ảnh cưới...

Lúc đầu cô sợ bị bắt cóc, Nhưng mà chuyện này ai ai cũng chứng minh, họ đều bảo như thế, cả bạn thân của cô Mạch Doãn cũng nói như thế....Với chuyện này thì Tịch Hân Nghiên cũng đã nhốn nháo một trận, nhưng sau đó, Tịch Húc Sâm ôn cô nói thật, nói cái gì mà vẫn chưa chụp ảnh, chỉ mới cầu hôn và ra mắt hai nhà thôi... nói xong sắc mặt buồn bã...Tịch Hân Nghiên nhìn anh chân thành như thế thì lại lựa chọn tin tưởng... cũng vì thế mà sau này khi cô nhớ lại đã chọc anh một trận, sau đó thì không xuống giường nổi.....-------------Cũng trong khoảng thời gian mất trí, Tịch Hân Nghiên phát hiện trong nhà có một chiếc máy ảnh, không hiểu vì sao cô rất hứng thú, lúc đầu còn không biết mở như thế nào, sau đó không biết vì sao y như rằng quen thuộc, và sau đó... mỗi ngày đều cầm theo máy ảnh.Ảnh chụp Tịch Húc Sâm mỗi ngày càng nhiều, anh bất đắc dĩ phải thay flim mấy ảnh cho cô.

Tịch Hân Nghiên lại bắt đầu chụp tiếp...." sao anh không cười vậy?".

Tịch Hân Nghiên nhìn ảnh trong mấy có chút rầu rĩ, với nhan sắc của Tịch Húc Sâm, tuy tấm nào cũng vô cùng đẹp nhưng ít khi cười quá đi...Tịch Húc Sâm đang ngồi cạnh cô duyệt hợp đồng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô." sao vậy?".

Anh hỏi lại." anh muốn chụp anh cười".

Cô bĩa môi." ....

được Rồi...".

Hết cách, trong nhà này cô là lớn nhất, khóe môi Tịch Húc Sâm bất giác cong nhẹ, Tịch Hân Nghiên chớp thời cơ chụp mấy cái, sau đó nhìn ảnh vô cùng hài lòng." vui không?".Tịch Hân Nghiên cười hít mắt:"rất vui".Lúc này Tịch Húc Sâm mới thả hợp đồng xuống ghế, bế cô lên:" vậy giờ trả công cho tôi thế nào đây?.. tôi muốn như cũ...".Mà như cũ... thì chính là lên giường....

Tịch Hân Nghiên ôm cổ anh, khóc không ra nước mắt.----------Lại một chuyện cuối cùng nữa làm Tịch Húc Sâm bất đắc dĩ.... câu chuyện trước khi mèo ú trở về nhà....Hôm nay Bân Như Như đến đưa tài liệu cho anh, sẵn tiện đem mèo ú trả về luôn, con mèo này chỉ có Tịch Húc Sâm mới nuôi nổi, nhà Bân Như Nhu thì không đâu...Nó mập lắm, nào là xúc xích cá rồi bate.... cũng may Tịch Húc Sâm có chu cấp lương thực, Chứ không là rồi...Bân Như Nhu chỉ là người phụ trách cho nó ăn thôi...Tịch Hân Nghiên thấy Bân Như Nhu ôm mèo đến, hai mắt sáng rỡ, Bân Như Nhu hiểu ý đưa mèo ú cho cô.Tịch Hân Nghiên ôm mèo, trong lòng cảm thấy vui vẻ, cô nghĩ con mèo này rất ngoan, người lạ ôm cũng không nổi tính công kích, vả lại còn mập ú, cứ cọ cái mặt vào tay cô.Tịch Húc Sâm vừa nghe Bân Như Nhu báo cáo vừa nhìn cô, anh hơi nhíu mày nhìn con mèo một chút, có phải nó mập quá rồi không?.Bân Như Nhu báo cáo xong thì rời đi, con mèo còn ở lại.

Tịch Hân Nghiên chơi đã đời với nó mới sực nhớ ra, người cũng đi mất rồi.Cô mếu máo nói với Tịch Húc Sâm, anh còn chọc cô, nói với cô hay là anh với cô trộm mèo luôn...Tịch Hân Nghiên vừa nghe xong đã đánh anh mấy cái, nói bậy, mèo xa chủ nó rất buồn, cô phải trả lại, không có trộm được.. mặc dù cô rất thích nó...Tịch Húc Sâm vẫn không cho cô biết sự thật.. trêu chọc cô một hồi mới nói ra chân tướng.Lúc bấy giờ Tịch Hân Nghiên mới biết con mập ú này là mèo của Tịch Húc Sâm và cô, cô bất giác cười lớn.Còn con mèo ú, cô mới thả nó ra một xíu nó lại theo nẻo quen ngõ trốn đi ngủ rồi......

-------------HOÀN VĂN.
 
Back
Top Bottom