Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược

Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 10



Thẩm Liễm, đúng là… một người đàn ông quá mức hoàn hảo rồi.

Anh ghé sát vào tai tôi, hỏi nhỏ:

“Có thể nắm tay được không?”

Tôi vội vàng gật đầu:

“Đương nhiên rồi.”

Mãi cho đến khi bàn tay của Thẩm Liễm chủ động tìm đến, đan vào tay tôi, mười ngón tay siết lại thật chặt. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, tựa như một luồng điện yếu ớt nhưng đủ sức gây tê dại, khiến cả người tôi giật nảy lên, mặt cũng lập tức nóng bừng.

Thẩm Liễm thấy vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn tôi, tôi vội nặn ra một nụ cười gượng gạo:

“Không sao đâu, em chỉ là… hơi hồi hộp một chút thôi, ha ha.”

Trời ơi, tôi đúng là một kẻ vô dụng.

Chỉ là nắm tay thôi mà, có mất đi miếng thịt nào đâu chứ?

Huống hồ, người ta còn là ông chủ của mình. Tôi vừa được trả tiền, lại còn… được lợi thêm, đúng là lời to!

Tôi và Thẩm Liễm tay trong tay bước vào đại sảnh của nhà họ Thẩm.

Bà nội Thẩm đang ngồi trên ghế sô pha, vừa trông thấy chúng tôi đã xúc động đến mức đứng bật dậy.

Thẩm Liễm dắt tôi đi đến trước mặt bà:

“Bà nội, đây là Lương Niệm, bạn gái của cháu.”

Tôi vội vàng cúi đầu chào:

“Cháu chào bà ạ.”

Bà nội Thẩm vui mừng đến độ nắm chặt lấy tay tôi, liên tục nói:

“Tốt, tốt lắm.”

Vẻ mặt vui sướng của bà hệt như một đứa trẻ lớn tuổi, khiến tôi cũng không nhịn được mà bật cười.

Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ ra cả trăm kịch bản mình sẽ bị làm khó dễ, ai ngờ lại được chào đón nồng nhiệt đến thế này.

Xem ra, chuyện hôn nhân đại sự của Thẩm Liễm, đúng là đã khiến người nhà của anh phải lo lắng đến bạc cả đầu rồi.

…chỉ cần anh chịu có người thương thôi là cả nhà này đã mừng đến rơi nước mắt rồi.

Bà nội nắm chặt lấy tay tôi, ân cần kéo tôi ngồi xuống bên cạnh mình, miệng không ngừng lặp đi lặp lại những lời khen ngợi:

“Con bé này ngoan quá, thật sự rất ngoan.”

“Bao nhiêu năm trời rồi, cuối cùng thằng nhóc A Liễm này cũng chịu mở lòng với người khác. Bà cứ ngỡ mình sống không nổi đến cái ngày được thấy nó cưới vợ về nhà nữa cơ đấy.”

Nói đến đây, bà cụ bỗng xúc động đến mức đôi mắt đã hằn sâu dấu vết thời gian bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Tôi nhất thời có chút hoang mang. Vừa mới đây còn rạng rỡ như nắng hạ, sao chớp mắt đã chuyển thành mưa rào rồi?

Tôi vội vàng cất lời an ủi:

“Bà ơi, Thẩm Liễm vừa tài giỏi lại vừa xuất chúng như vậy, làm gì có chuyện không ai yêu thương được chứ ạ?”

Thẩm Liễm đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, không nói lời nào.

Bà nội lườm Thẩm Liễm một cái sắc lẹm, rồi quay sang tôi, tay chấm vội những giọt nước mắt vừa chực trào ra, giọng đầy ai oán mà kể lể:

“Cháu không biết đó thôi, nó năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi, thế mà vẫn không chịu yêu đương, cũng chẳng màng đến chuyện cưới xin.”

“Bà giới thiệu cho không biết bao nhiêu cô gái tốt, nhưng chẳng có ai lọt được vào mắt xanh của nó.”

“Cái tính nó cứng đầu cứng cổ y như con lừa vậy.”

“Nó lì lợm đến mức bà còn từng nghĩ hay là nó thích đàn ông nữa cơ đấy.”

“Nhưng đến cả một cậu bạn trai nó cũng chẳng dắt về nhà cho bà xem mặt!”

“Trông nó có đến nỗi nào đâu cơ chứ!”

“Cái tuổi này rồi mà không yêu đương, không kết hôn, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc, chắc chắn là đầu óc nó có vấn đề gì đó rồi.”

“Lỡ một ngày nó đi theo ông bà, thì cái tập đoàn to như thế này biết trông cậy vào ai đây?”

Một tràng dài không chút nghỉ ngơi, giọng bà nội sang sảng như chuông đồng, nhưng lời lẽ lại… thức thời đến mức khiến tôi ngây người tại chỗ.

Thẩm Liễm trông như chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho khuất mắt, anh cau mày, nói khẽ:

“Bà nội, chẳng phải bây giờ đã có A Niệm ở đây rồi sao?”

Bà nội hừ lạnh một tiếng, nhưng khi quay sang nhìn tôi, gương mặt lại giãn ra thành một nụ cười hiền từ:

“Đúng, đúng rồi, A Niệm của bà đúng là một cô gái tốt.”

“Nhà họ Thẩm chúng ta không hề coi trọng mấy cái thứ gia thế môn đăng hộ đối đâu. Chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau, cả gia đình này sẽ ủng hộ hết mình!”

Bà nội Thẩm vừa nói vừa giơ cao tay thể hiện quyết tâm sắt đá, hành động ấy khiến tôi không nhịn được mà bật cười:

“Bà ơi, bà đáng yêu quá đi mất.”
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 11



Tôi mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, đã rất nhiều năm rồi không có được cảm giác ở bên cạnh người lớn tuổi như thế này. Khoảnh khắc ấm áp và đầy tình thương này khiến tôi bất giác xúc động, trong lòng lại dâng lên một nỗi ghen tỵ thầm kín với Thẩm Liễm — có một người bà yêu thương anh vô điều kiện, lo lắng cho anh từng chút một.

Ông trời dường như luôn có sự thiên vị dành cho một số người, ban cho họ một gia đình trọn vẹn, một ngoại hình ưu tú, một trí tuệ hơn người, và cả tình yêu thương vô hạn từ những người xung quanh.

Và dĩ nhiên, cũng sẽ luôn khắt khe với một số người khác.

Bà nội Thẩm giới thiệu tôi với tất cả người thân trong gia đình một cách vô cùng trang trọng. Không khí trong căn biệt thự lúc ấy thật đầm ấm, phòng khách rộng lớn ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ.

Tôi ngồi ngay bên cạnh bà nội, phía sau lưng là Thẩm Liễm với nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên môi — tôi trân trọng từng giây, từng phút của khoảnh khắc ấm áp vốn không thuộc về mình này.

Nhưng đúng vào lúc đó, một giọng nói chua chát, a dua từ trên lầu vọng xuống, khiến cả căn phòng đang rộn rã tiếng cười lập tức như bị dội một gáo nước đá.

“Ồ, đây chẳng phải là cô bạn gái mà A Liễm mới dẫn về ra mắt đó sao? Không biết là tiểu thư khuê các của gia đình nào thế nhỉ?”

Không biết có phải là do tôi nghe nhầm hay không, nhưng ngay khoảnh khắc giọng nói đó cất lên, sắc mặt của bà nội Thẩm đã lập tức thay đổi, đôi mày khẽ nhíu lại.

Thẩm Liễm ngước nhìn người phụ nữ đang bước xuống cầu thang, cất giọng gọi:

“Chào nhị tẩu.”

Trực giác của một người phụ nữ mách bảo tôi, người này chắc chắn không phải dạng vừa.

Tôi đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào theo:

“Cháu chào nhị tẩu ạ.”

Không ngờ, cô ta chỉ liếc tôi một cái từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, hoàn toàn phớt lờ lời chào của tôi rồi quay thẳng sang Thẩm Liễm mà nói:

“A Liễm này, sao loại người nào em cũng dẫn về nhà vậy?”

“Chị thấy cô gái này còn chẳng bằng một góc của cô tiểu thư nhà họ Cố đâu.”

Tôi thầm đảo mắt lên trời.

Cái gì thế này? Vừa mới gặp mặt đã gây sự thẳng thừng như vậy sao?

Cái tính nóng như lửa của tôi gần như không thể kiềm chế nổi, nhưng nghĩ đến vai diễn “bạn gái Thẩm Liễm” mà mình đang đảm nhận, tôi đành nén cục tức này xuống.

Cục tức còn chưa kịp nuốt trôi, Thẩm Liễm đã cúi đầu, ghé sát vào tai tôi thì thầm:

“Đây là vợ của anh họ nhà bác Hai, nổi tiếng là người thích coi thường người khác. Đến cả bà nội cũng đã từng bị chị ta chọc tức đến mức suýt phải nhập viện đấy. Em không cần phải nhẫn nhịn đâu, nếu không vui thì cứ việc đáp trả.”

Tôi kinh ngạc quay sang nhìn anh:

“Thật vậy sao ạ?”

Thẩm Liễm gật đầu một cách chắc nịch:

“Cứ yên tâm, trời có sập xuống, cũng có anh ở đây đỡ cho em.”

Tốt lắm!

Đã được bật đèn xanh như vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo.

Tôi vốn không phải là kiểu tiểu thư khuê các yểu điệu thục nữ, cũng chẳng có sở thích nhẫn nhịn cho qua chuyện. Dù hôm nay có đến nhà họ Thẩm dùng bữa, tôi cũng không có ý định phải đóng giả làm một “cô con dâu vàng ngọc”.

Tôi là người nhận tiền của Thẩm Liễm để làm việc cho anh ta, chứ đâu có ăn không của cô ta một đồng nào — mắc mớ gì phải chịu đựng sự sỉ nhục này?

Tôi nở một nụ cười ngọt ngào đến mức có thể khiến người ta sâu răng, rồi cất giọng phản đòn:

“Nhị tẩu mới ngủ dậy hay sao ạ?”

“Chị chưa kịp đánh răng sao? Nói chuyện sao mà… ô nhiễm không khí quá vậy?”

Cả căn phòng lập tức như bị nhấn chìm trong một sự im lặng chết chóc. Ai nấy đều sững sờ nhìn tôi, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đặc sắc. Không một ai có thể ngờ được rằng tôi lại dám nói ra những lời như vậy.

Không khí ngưng đọng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở của nhau.

Nhị tẩu cũng không thể tin được tôi lại dám phản ứng mạnh mẽ đến thế, gương mặt cô ta biến sắc, ngón tay chỉ thẳng vào tôi mà quát lớn:

“Thẩm Liễm! Em dẫn loại người vô giáo dục thế này về nhà là có ý gì hả? Em thích cô ta ở điểm nào chứ?!”
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 12



Tôi còn chưa kịp đáp lời, Thẩm Liễm đã vòng tay qua eo tôi, kéo tôi sát vào lòng anh:

“A Niệm là một cô gái thẳng thắn, kiên cường, lương thiện và đầy nghị lực. Điều quan trọng nhất là em ấy không bao giờ tỏ ra xu nịnh kẻ giàu, coi thường người nghèo, mà luôn tôn trọng tất cả mọi người.”

Giọng nói trầm ấm, vững chãi của Thẩm Liễm vang vọng khắp đại sảnh. Tôi ngơ ngác ngước lên nhìn anh, từng câu từng chữ anh nói như khắc sâu vào tâm trí, khiến vành mắt tôi bất giác đỏ hoe.

Trái tim trong lồ ng ngực đập loạn xạ — Thôi xong, trái tim chết tiệt này, lại rung động nữa rồi!

“Hay lắm, A Liễm nói rất đúng!”

Bà nội Thẩm vỗ tay tán thưởng, ánh mắt nhìn tôi và Thẩm Liễm ngập tràn sự hài lòng.

Nhị tẩu tức đến tái mặt, quay sang bà nội mà trách móc:

“Mẹ, đến cả mẹ cũng bênh vực cô ta sao?”

Bà nội hừ lạnh một tiếng:

“Mẹ thấy con bé còn tốt hơn con gấp trăm lần đấy.”

“Người mà A Liễm nhà ta đã thích, chắc chắn phải là một người tốt.”

“Sau này nếu không biết cách ăn nói, thì tốt nhất là nên ngậm miệng lại. Đỡ làm người khác phải bực mình, mà mẹ cũng lười phải nhắc nhở thêm.”

Bà nội lườm nhị tẩu bằng một ánh mắt đầy khó chịu.

Nhị tẩu quét mắt nhìn một vòng quanh phòng, ai cũng im lặng nhìn cô ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Cô ta tức tối giậm chân một cái:

“Các người… đều bắt nạt tôi!”

Nói xong liền quay đầu chạy thẳng lên lầu.

Bà nội Thẩm hào sảng phẩy tay một cái rồi nói:

“Bà rất thích cái tính thẳng thắn của cháu, không hề che giấu hay vòng vo. Vốn dĩ là nó sai trước, cái miệng của nó từ xưa đến nay chua ngoa cay nghiệt, ai cũng phát ngán không muốn đôi co. Hôm nay để nó nhận một bài học nhớ đời cũng tốt.”

Tôi vội vàng gật đầu lia lịa.

Bà nội Thẩm thật sự quá tốt, không hề vì xuất thân mà coi thường tôi một chút nào. Không trách sao Thẩm Liễm lại được dạy dỗ thành một người đàn ông ấm áp và tinh tế đến vậy.

Ăn tối xong, Thẩm Liễm đích thân lái xe đưa tôi đến một buổi gặp gỡ vào buổi tối — là buổi gặp mặt với những người bạn thân của anh.

Tôi vốn là người chẳng bao giờ đi giày cao gót, vậy mà hôm nay lại phải đi cả một ngày dài… Mắt cá chân đau nhức đến mức muốn rụng rời, bước đi cũng trở nên loạng choạng. Lúc lên bậc thang, tôi còn suýt chút nữa đã bị trẹo chân.

May mắn thay, Thẩm Liễm đã nhanh tay đỡ kịp, nếu không thì chắc chắn tôi đã có một cú ngã nhớ đời rồi.

Tôi cúi người xuống xoa xoa mắt cá chân, giọng nói đầy lo lắng của Thẩm Liễm vang lên ngay trên đỉnh đầu:

“Em không sao chứ, A Niệm?”

Tôi vội ngẩng đầu lên, xua tay lia lịa:

“Không sao, không sao đâu ạ, chỉ là em đứng chưa vững thôi, ha ha ha.”

Tôi nào dám nói rằng mình không quen đi giày cao gót.

Ai ngờ được, Thẩm Liễm như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, anh đột ngột cúi người, bế thốc tôi lên.

Cảm giác bay bổng đột ngột khiến tôi có chút hoảng hốt, vội vàng ôm chặt lấy cổ anh để tìm kiếm chút cảm giác an toàn.

Lớp váy mỏng manh không thể nào ngăn được hơi ấm từ lòng bàn tay rộng lớn của Thẩm Liễm. Cảm giác nóng nhẹ ấy khiến trái tim tôi đập loạn xạ, gương mặt đỏ bừng lên, vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa nóng bỏng của anh.

Tôi ngại ngùng hỏi:

“Tổng giám đốc Thẩm, anh bế em đi đâu vậy?”

Thẩm Liễm bật cười khe khẽ:

“Đi giày cao gót mệt như vậy, tại sao lại không nói với anh?”

Tôi bình thường mạnh miệng là thế, tại sao cứ hễ đứng trước mặt anh là lại biến thành một cô gái nhút nhát như vậy chứ?

Tôi nhỏ giọng đáp:

“Em… ngại không dám nói.”

Thẩm Liễm đặt tôi ngồi lên ghế phụ, rồi đi thẳng ra cốp xe, lấy ra một đôi giày bệt.

Tôi tròn mắt kinh ngạc:

“Ủa? Đôi giày này ở đâu ra vậy ạ?”

Thẩm Liễm xách đôi giày một cách vô cùng tự nhiên, cười đáp:

“Trong xe của bạn trai, đương nhiên lúc nào cũng phải có sẵn đồ cứu viện cho bạn gái của mình rồi.”

Tôi mím môi — Thẩm Liễm, đúng là một người đàn ông chu toàn đến từng chi tiết nhỏ nhất.
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 13



Anh cúi người, tháo đôi giày cao gót ra giúp tôi, rồi định thay luôn đôi giày bệt vào cho tôi.

Tôi vội cúi người xuống ngăn lại:

“Tổng giám đốc Thẩm, như vậy sao được ạ!”

Anh vỗ nhẹ lên tay tôi, dùng giọng điệu dịu dàng ra lệnh:

“Ngồi yên.”

Tôi đành ngoan ngoãn ngồi thẳng người, để mặc cho anh thay giày giúp mình.

“Chân của A Niệm… vừa xinh lại vừa đáng yêu.”

Thẩm Liễm nâng niu bàn chân tôi, vừa làm vừa nhẹ giọng khen ngợi. Ngữ khí của anh nghiêm túc đến mức khiến tôi đỏ bừng cả mặt.

Tôi xấu hổ quá, liền trêu lại:

“Anh mà còn khen nữa, em sẽ yêu anh thật đó.”

Thẩm Liễm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt anh dưới ánh đèn vàng mờ ảo vẫn ấm áp đến nao lòng:

“Nếu vậy thì tốt quá.”

Tôi ngẩn người, trái tim như vừa lỡ đi một nhịp.

Tôi không biết đây là do Thẩm Liễm nhập vai quá xuất sắc… hay là do chính bản thân tôi đã lún quá sâu vào vở kịch này rồi?

Sống mũi tôi cay xè, hít nhẹ một hơi rồi nói:

“Tổng giám đốc Thẩm, anh thật sự đã làm em cảm động đó.”

Thẩm Liễm còn định nói thêm điều gì đó, thì phía sau lưng chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông:

“Ồ, hóa ra Tổng giám đốc Thẩm của chúng ta cũng là một người đa tình đấy nhỉ, còn tự tay thay giày cho bạn gái nữa cơ à.”

Thẩm Liễm đứng thẳng người dậy, rồi lại dịu dàng bế tôi từ trên ghế phụ xuống đất, sau đó mới quay sang người bạn của mình mà giới thiệu:

“Đây là Tần Việt, bạn của anh.”

Tần Việt đi thẳng đến trước mặt tôi, chìa tay ra, vừa nháy mắt vừa cười nói:

“Chào chị dâu, em là Tần Việt.”

Đã là bạn thân của Thẩm Liễm, chắc chắn không phải là một người bình thường.

Tôi vội vàng đưa tay ra bắt lấy tay anh ta:

“Tôi là Lương Niệm, chào Tổng giám đốc Tần.”

Vừa dứt lời, Tần Việt liền bật cười, khoác lấy vai Thẩm Liễm rồi nói:

“Khá lắm nha, kiếm đâu ra được một cô gái thú vị như thế này vậy?”

Thẩm Liễm cười đáp:

“Tìm kiếm kỹ lắm mới có được đó.”

Tần Việt ngay lập tức thay đổi sắc mặt, đấm nhẹ vào vai anh một cái:

“Cái đồ công tử nhà giàu này, dẻo miệng thật đấy.”

Thẩm Liễm dẫn tôi vào trong phòng riêng. Chẳng bao lâu sau, vài người bạn khác của anh cũng lần lượt đến, anh lại giới thiệu tôi với từng người một.

Tôi chỉ đứng bên cạnh anh, mỉm cười chào hỏi mọi người.

Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như… mình vừa được người yêu chính thức dẫn đi ra mắt bạn bè vậy.

Thẩm Liễm thật sự quá mức chu đáo, đến cả việc diễn kịch cũng phải làm trọn vẹn một “combo” từ đầu đến cuối như thế này.

Bầu không khí vốn đang khá vui vẻ và hòa hợp, cho đến khi một cô gái với bộ trang phục cực kỳ nổi bật bước vào, phá vỡ hoàn toàn sự yên bình ấy.

“Anh Liễm, đây là người phụ nữ mà anh chọn sao?”

“Anh thà chọn một người như vậy, chứ không muốn chọn em à?”

Mọi người trong phòng lập tức im bặt, ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt hóng kịch, rõ ràng đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này rồ.

Thẩm Liễm thong dong tựa người vào lưng ghế sofa, một cánh tay đầy quyền lực khoác hờ lên thành ghế phía sau tôi. Tư thế ấy vô tình tạo thành một vòng tay che chở, bao bọc tôi gọn gàng trong đó — một sự chiếm hữu vừa kín đáo lại vừa không cho phép ai xen vào.

Giọng Thẩm Liễm trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết:

“Thế nào mới là ‘kiểu đó’?”

“Trong mắt tôi, A Niệm là người tuyệt vời nhất. Những người khác ra sao, vốn dĩ không hề liên quan đến tôi.”

Tôi chợt nhận ra, Thẩm Liễm dường như luôn có một ranh giới vô cùng rõ ràng — khi đối mặt với tôi thì luôn dịu dàng chu đáo, nhưng với người ngoài thì lại lạnh lùng, xa cách đến cực điểm.

Tôi bất giác quay đầu lại, chỉ để xác thực suy nghĩ vừa lóe lên trong lòng mình.

Và tôi đã thực sự làm vậy.

Ngay khi vừa quay lại, tôi đã bắt gặp ánh mắt của Thẩm Liễm — ánh nhìn vốn đang lạnh giá như băng tuyết ấy lập tức tan chảy khi chạm phải ánh mắt của tôi, dịu dàng đến vô cùng.

Anh giơ tay lên, xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng nói mềm mại như có thể rót mật vào tai:

“Đừng bận tâm. Em thế nào, anh cũng đều thích.”
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 14



Trái tim tôi như bị một mũi tên vô hình bắn trúng. Một cảm xúc mãnh liệt khó có thể diễn tả thành lời trỗi dậy trong lồ ng ngực, không tài nào kiểm soát nổi.

Tôi khẽ hít mũi một cái, cố gắng nặn ra một nụ cười với anh.

Nhưng trong lòng lại là những con sóng đang cuộn trào dữ dội.

Tôi biết rất rõ — tôi và Thẩm Liễm vốn không thuộc về cùng một thế giới.

Tôi cũng không thể nào hiểu được, ánh mắt tràn ngập sự yêu thích mà anh dành cho tôi, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Tôi quay đầu đi, cắn chặt lấy môi mình.

Cô gái ban nãy, vì thái độ lạnh nhạt của Thẩm Liễm mà gương mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt ngập tràn sự phẫn uất và tủi hờn, găm chặt vào người tôi.

Cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa, cô ta bật khóc nức nở rồi bỏ chạy khỏi phòng:

“Thẩm Liễm, tôi hận anh chết đi được!”

Tần Việt vội vàng đuổi theo, giọng đầy lo lắng gọi với lại:

“Lý Lạc, em đừng chạy lung tung!”

Thì ra cô gái đó tên là Lý Lạc — một người cùng đẳng cấp, cùng thế giới với Thẩm Liễm.

Thẩm Liễm kéo tay tôi đứng dậy, hướng về phía mọi người, cất giọng thông báo:

“Cũng muộn rồi, chúng tôi xin phép về trước.”

Tôi lập tức nở một nụ cười thật tươi, lễ phép cúi đầu chào tạm biệt từng người.

Trên đường trở về, tôi cười rạng rỡ, hỏi anh:

“Em diễn tròn vai chứ, thưa Tổng giám đốc Thẩm?”

Thẩm Liễm vừa điều khiển vô lăng vừa đáp lời:

“Rất xuất sắc.”

Tôi ôm lấy ngực, thở phào một hơi nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt quá rồi, dù sao cũng phải xứng đáng với khoản tiền lương mười vạn của anh chứ.”

Thẩm Liễm khẽ mỉm cười, rút chiếc thẻ đen ra đưa cho tôi:

“Diễn xuất của em rất đạt. Tôi muốn gia hạn hợp đồng thành một năm.”

Nhìn chiếc thẻ đen sáng loáng ngay trước mắt, tôi tròn mắt kinh ngạc — thực sự chỉ muốn nhận lấy ngay lập tức, ôm nó vào lòng mà cưng chiều hết mực.

Chỉ tiếc rằng hôm nay tôi lại không mang theo máy quẹt thẻ.

Tôi tiếc nuối vuốt nhẹ lên bề mặt tấm thẻ:

“Mùi của tiền bạc quả đúng là mê hoặc lòng người.”

Rồi tôi bĩu môi một cách đầy tiếc rẻ:

“Tiếc thật, hôm nay lại không mang theo máy quẹt thẻ.”

Có lẽ do ý nghĩ vừa rồi bất chợt nảy sinh trong đầu, tôi bèn thử dò hỏi:

“Tổng giám đốc Thẩm, anh vẫn còn muốn thuê em nữa sao? Tại sao không tìm một người bạn gái thực sự đi?”

“Có chứ, anh vẫn đang tìm đây.”

Tôi lại bĩu môi:

“Vậy còn thuê em làm gì nữa?”

Vừa dứt lời, tôi mới chợt nhận ra — trong giọng nói của mình, hình như có một chút gì đó… thất vọng.

Thẩm Liễm tay vẫn nắm chặt vô lăng, quay đầu nhìn tôi, mỉm cười:

“Ghen à?”

Ngay sau đó, giọng anh chậm rãi trầm xuống:

“Nhiều năm về trước, anh đã từng thương một người.”

“Khi anh gom đủ dũng khí để ngỏ lời, cô ấy lại đột ngột biến mất, không một dấu vết.”

“Gần đây anh mới tìm lại được cô ấy, nhưng lại không biết phải làm thế nào để khiến cô ấy yêu anh.”

“Cho nên… anh vẫn đang chờ đợi thêm một chút.”

“A Niệm, em có cao kiến gì không?”

Tôi lập tức quên bẵng đi sự thất vọng ban nãy, đôi mắt sáng rực lên vì tò mò.

Tôi chỉ tay vào anh, hào hứng nói:

“Với dáng người này, gương mặt kia, khí chất đỉnh cao, tiền bạc lại ngập tràn như anh, em thấy anh cứ tấn công thẳng diện cho em!”

“Chắc chắn cô nàng bạch nguyệt quang kia sẽ lập tức đổ gục, giơ tay đầu hàng ngay!”

Thẩm Liễm bật cười thành tiếng, quay sang hỏi tôi:

“Vậy còn em, A Niệm, em có đổ không?”

Ơ kìa? Sao tự nhiên lại lái sang chuyện của tôi vậy?

Với cái tật mê trai của tôi, anh còn chưa cần phải “phô diễn sức hút”, tôi đã muốn nhào vào lòng anh ngay lập tức rồi ấy chứ!

Nhưng dù trong lòng đang gào thét như vậy, tôi cũng không thể nói ra, phải biết kiềm chế. Tôi vội vàng nịnh nọt:

“Đương nhiên rồi, đương nhiên là có rồi.”

“Nhưng mà em nào dám mơ tưởng đến một người như Tổng giám đốc Thẩm.”

Thẩm Liễm khó hiểu hỏi:

“Anh thì làm sao?”

Tôi chỉ tay vào anh, rồi lại chỉ vào chính mình, hai tay bất lực dang rộng ra:

“Anh sinh ra đã ở vạch đích, còn em thì chật vật dưới đáy xã hội. Chúng ta, vốn dĩ không cùng một thế giới.”

Sắc mặt Thẩm Liễm bỗng tối sầm lại, ánh mắt trở nên khó đoán, anh nhìn thẳng về phía trước, không nói thêm một lời nào.

Bầu không khí trong xe lập tức trở nên lạnh ngắt.
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 15



Tôi không hiểu, mình đã lỡ lời điều gì sao?

Tôi mở cửa, nhảy xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Liễm.

Anh nhìn tôi như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Tôi đứng bên ngoài xe, nghiêng đầu nháy mắt hỏi:

“Tổng giám đốc Thẩm còn có gì muốn dặn dò nữa sao?”

Thẩm Liễm như đã hạ quyết tâm, anh nhắm mắt lại một lúc, rồi đột ngột nói:

“Lương Niệm, anh chỉ đưa người mình thích về nhà, gặp bạn bè.”

Dứt lời, anh lập tức nhấn ga, phóng xe đi mất.

Để lại một mình tôi đứng ngây người dưới ánh đèn đường.

“Chỉ đưa người mình thích về nhà, gặp bạn bè.”

Câu nói này… là có ý gì?

Người mà Thẩm Liễm thích, không thể nào là tôi được chứ?

Nhưng tôi không hề có một chút ấn tượng nào rằng mình từng quen biết anh từ khi còn nhỏ cả.

Chắc chắn là đầu óc anh ấy có vấn đề gì đó rồi.

Nhưng mà… nếu lỡ như tôi lại thích anh ấy thì sao?

Thì cũng đành chịu thôi!

Mình là ai mà không tự biết chứ?

Vẫn còn đang gánh trên vai một đống nợ, người thì rách rưới tả tơi, lại còn dám mơ trèo cao đến tận mây xanh. Thật không biết xấu hổ.

Về nhà thôi. Ngủ!

“A lô, ai đấy?”

Tôi mơ màng nhấc máy.

“Lương Niệm, bao giờ thì trả tiền? Không trả là bọn tao đến tận nhà đập cửa đó nhé.”

Cơn buồn ngủ trong phút chốc tan biến sạch sẽ.

Lại là bọn đòi nợ.

Tôi lập tức nở một nụ cười gượng gạo:

“Anh ơi, anh ơi, em đang cố gắng xoay tiền đây. Anh cho em thêm mấy ngày nữa đi.”

“Mấy ngày?”

“Mười ngày, mười ngày được không ạ?”

Tôi bịt chặt miệng điện thoại lại, cẩn thận hỏi.

Đầu dây bên kia phì ra một tiếng khinh thường rồi lạnh lùng nói:

“Mười ngày nữa mà chưa có, bọn tao đến luôn đó.”

Rồi “rầm” một tiếng, cúp máy.

Tôi ném chiếc điện thoại sang một bên, lật người nằm ngửa ra giường, thở dài một tiếng nặng nề:

“Ba ơi là ba, ba mất rồi mà vẫn không để cho con được yên ổn, con mệt chết đi được.”

Lúc này trong đầu tôi chỉ toàn là tiền.

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà đến mức suýt muốn xuyên thủng, chỉ mong trần nhà đột nhiên sập xuống và đè lên người tôi… nhưng phải là đè bằng một cục tiền.

Nghĩ đến những năm tháng vừa qua đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ.

Tôi từ một tiểu thư sống trong nhung lụa, lại rơi thẳng xuống đáy vực… Chỉ vì một phút tham lam của ba mà bị người ta gài bẫy, mất trắng tất cả rồi suy sụp tinh thần.

Bị chính người thân tín nhất lừa gạt, phá sản, ôm một đống nợ rồi chọn cách tự sát, để lại một mớ bòng bong cho một mình tôi gánh vác.

Tôi bực bội đạp mạnh chân, hét lớn:

“Trời ơi, xuống tay luôn đi, đâm chết con cho rồi!”

Vừa định ngồi dậy đi rửa mặt thì bụng tôi đột nhiên đau quặn lên.

Tôi nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu:

“Đúng là họa vô đơn chí, đã đen thì đen đủ đường.”

Tôi ôm lấy cái bụng đang đau nhức của mình, lê từng bước nặng nhọc vào nhà vệ sinh.

Đúng là đen đủi hết chỗ nói.

Đang lúc cần kiếm tiền thì lại gặp kỳ kinh nguyệt — mà lần nào cũng đau đến mức không thể nhấc nổi người.

Tôi uống một cốc nước ấm, nuốt vội viên thuốc giảm đau, rồi nằm bẹp dí trên giường.

Tỉnh dậy, tôi cứ ngỡ sẽ đỡ hơn một chút, ai ngờ bụng càng đau như có hàng ngàn mũi kim đang châm chích, khiến tôi không thể nào chịu nổi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lông mày tôi nhíu chặt lại, không dám cử động.

Ngay đúng lúc đó, cái điện thoại chết tiệt lại vang lên.

Tôi cáu bẳn nhấc máy:

“Đừng gọi nữa, đã nói là mười ngày rồi mà!”

“Là tôi đây.”

Giọng nói trầm ấm của Thẩm Liễm chậm rãi vang lên.

Tôi cố gắng kìm nén cơn đau, thở hổn hển hỏi:

“Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì sao ạ?”

Đầu dây bên kia dường như có gắn radar, lập tức cảnh giác hỏi lại:

“Lương Niệm, em sao vậy?”

“Không khỏe à?”

Cơn đau nhói dội lên từng cơn, tôi chỉ muốn cuộn tròn người lại như một con tôm, giọng nói yếu ớt không ra hơi:

“Đau bụng quá… cho nên nếu hôm nay có việc gì thì… em e là không thể đi được rồi.”

“Được.”

Anh nhanh chóng cúp máy.

Tôi nằm co ro trên giường, khẽ r3n rỉ. Căn phòng trọ tồi tàn, trống vắng, không một ai quan tâm, không một ai hỏi han… Sao tự dưng lại thấy tủi thân đến thế này?
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 16



Nghĩ đến người mẹ nhẫn tâm của mình, vì một gã đàn ông khác mà cấu kết lừa gạt ba tôi, rồi ôm tiền bỏ trốn.

Con cái nhà người ta là bảo bối trong lòng mẹ.

Còn tôi thì sao?

Mẹ tôi chỉ yêu thương gã đàn ông của bà ta hơn tôi rất nhiều.

Nước mắt cứ thế tuôn ra không thể nào kiểm soát. Tôi lau vội đi, đầu óc quay cuồng vì đau đớn, suýt chút nữa thì ngất đi.

Đúng lúc ấy, “rầm” một tiếng, cửa phòng bị ai đó đẩy bật ra.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa — bóng dáng cao lớn của Thẩm Liễm bước vào, che khuất cả ánh sáng mặt trời phía sau.

Đôi mắt tôi nhòe đi vì nước mắt, nhìn anh.

Không hề nói quá một chút nào, vào giây phút đó… anh như một vị thần giáng thế.

Gương mặt thường ngày luôn điềm đạm, giờ đây lại hiện lên vẻ sốt ruột hiếm thấy. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh giường, dịu dàng hỏi:

“Lương Niệm, em có ổn không?”

Đã bao nhiêu năm rồi… không một ai hỏi tôi câu đó nữa.

Tôi không thể kìm nén được nữa, vừa khóc vừa nói:

“Không ổn một chút nào… em đau bụng muốn chết đi được…”

Chưa dứt lời, Thẩm Liễm đã bế thốc tôi lên:

“Anh đưa em đến bệnh viện.”

Trong bệnh viện, tôi vừa truyền dịch vừa ăn bữa cơm mà Thẩm Liễm đã nhờ người mang đến.

Trời ơi, món canh này thơm quá đi mất, ngon hơn cả đống mì gói mà tôi vẫn nấu mỗi ngày.

Thẩm Liễm ngồi bên cạnh, dịu dàng hỏi:

“Đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không?”

Giọng nói quan tâm như vậy… đã rất lâu rồi tôi không được nghe thấy.

Không hiểu sao sống mũi tôi lại cay cay, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Tôi khịt mũi, hỏi nhỏ:

“Tổng giám đốc Thẩm, sao anh lại tốt với em như vậy?”

Thẩm Liễm bật cười, đưa tay lên xoa đầu tôi:

“Bởi vì em là bạn gái của anh mà.”

“Nhưng mà em là bạn gái giả mà… Anh thuê em đó thôi.”

“Anh thích em, Lương Niệm.”

Thẩm Liễm nhìn thẳng vào mắt tôi, dứt khoát nói ra điều đó.

Tôi sững người mất vài giây, sau đó mới bật cười, vỗ nhẹ lên vai anh:

“Anh Thẩm, đừng đùa như vậy chứ…”

“Anh, ưm… Thẩm…”

Anh không cho tôi cơ hội để nói hết lời. Anh cúi xuống, dùng một nụ hôn mạnh mẽ mà chặn lại tất cả những lời từ chối của tôi.

Hương thơm nam tính nhàn nhạt trên người anh len lỏi vào từng giác quan, hơi thở nóng rực của anh phả lên làn da, thiêu đốt chút lý trí cuối cùng trong tôi, khiến cả thế giới quay cuồng, mọi ý định phản kháng đều tan thành mây khói.

Mãi cho đến khi Thẩm Liễm lưu luyến rời khỏi môi tôi, tôi mới có thể mơ màng hoàn hồn, ngơ ngác nhìn anh bằng đôi mắt mờ sương.2

Anh dịu dàng nâng gương mặt tôi lên, hơi thở vẫn còn đôi chút gấp gáp. Anh nhìn sâu vào mắt tôi, giọng nói khàn đi vì xúc động, một lần nữa trịnh trọng khẳng định:

“Lương Niệm, người con gái mà anh thương nhớ suốt bao năm qua, chính là em. Em đã nói rất đúng, anh không nên chần chừ thêm một giây phút nào nữa, mà phải dũng cảm đối mặt với lòng mình.”

“Lương Niệm, hãy cho anh một cơ hội, được không? Cho anh được ở bên cạnh che chở cho em, có được không?”

Ánh mắt chân thành, nồng cháy và khát khao của Thẩm Liễm tựa như một ngọn đuốc, rọi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi, khiến nó nhói lên một cách đau đớn mà cũng ngọt ngào đến lạ. Chỉ một chút nữa thôi, tôi đã buột miệng đồng ý với anh.

Cho dù trái tim tôi có chai sạn và cứng rắn đến đâu, cũng không thể nào không tan chảy trước một người đàn ông dịu dàng và ấm áp đến nhường này.

Tôi phải thừa nhận rằng… tôi đã rung động trước anh, một chút rồi lại thêm một chút nữa.

Thế nhưng, hiện thực tàn khốc vẫn là một vực sâu ngăn cách không thể nào vượt qua giữa hai chúng tôi. Tôi buộc phải níu giữ lại chút lý trí cuối cùng đang chực chờ sụp đổ.

Sau một khoảng lặng dài, tôi gắng gượng kéo nhẹ khóe môi, tạo thành một nụ cười méo xệch, ánh mắt né tránh nhìn đi nơi khác:

“Tổng giám đốc Thẩm, hãy để em… suy nghĩ thêm một thời gian, được không anh?”

Thẩm Liễm cứ ngỡ rằng đó là một tia hy vọng, anh vui mừng đến mức đôi mắt sáng lên rực rỡ:
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 17



“Được, đương nhiên là được rồi. Anh không hề muốn ép buộc em. Em cứ dành thời gian suy nghĩ thật kỹ về tình cảm của mình, anh sẽ đợi.”

Tôi khẽ gật đầu, định nói thêm một câu gì đó để xua đi bầu không khí ngượng ngùng đang bao trùm, nhưng cổ họng lại như bị một vật gì đó chặn lại, chẳng thể nào thốt nên lời.

Lợi dụng lúc Thẩm Liễm ra ngoài nghe điện thoại, tôi đã lén lút rời khỏi bệnh viện.

Tôi không còn đủ can đảm để đối mặt với anh thêm một giây phút nào nữa.

Tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục ở lại, trái tim này sẽ phản bội lý trí, sẽ vì một phút yếu lòng mà gật đầu đồng ý với anh.

Thế nên, tôi đã vội vàng thu dọn những món đồ đạc ít ỏi của mình, chuyển đến một nơi ở mới, một căn phòng trọ còn tồi tàn hơn trước.

Và… trong một quyết định đau đớn, tôi đã chặn tất cả mọi phương thức liên lạc với Thẩm Liễm.

Chúng tôi, vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới, ngay từ đầu đã không nên có bất kỳ sự dây dưa nào.

Những năm tháng lăn lộn ngoài xã hội đã dạy cho tôi phải nhìn thấu cái hiện thực tàn nhẫn này.

Thế nhưng, khi không còn khoản tiền lương hậu hĩnh của Thẩm Liễm, cuộc sống của tôi lại một lần nữa rơi vào cảnh túng quẫn đến cùng cực.

Tôi bắt đầu nhận thêm nhiều công việc cùng một lúc, ngày làm việc cật lực, đêm lại tiếp tục cày cuốc, tranh thủ từng giây từng phút để kiếm tiền.

Mỗi ngày, tôi đều mệt đến mức rã rời, về đến nhà chỉ muốn đổ gục xuống giường, đến cả sức lực để để ý xem có ai đang rình rập ngoài cửa cũng không còn.

“Lương Niệm, bao giờ thì định trả tiền đây hả?”

Một tiếng quát tháo dữ tợn vang lên như sấm nổ bên tai khiến tôi choàng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Không kịp suy nghĩ, theo phản xạ, tôi quay đầu bỏ chạy.

Ngay phía sau lưng tôi, tiếng gào thét và những bước chân dồn dập của mấy gã đàn ông to lớn đang đuổi theo sát nút.

“Niệm Niệm!”

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên. Tôi không thể nào tin được rằng mình lại gặp Thẩm Liễm vào đúng lúc thảm hại và chật vật nhất của cuộc đời mình.

Thấy đám người kia đã gần đuổi kịp, tôi hét lên với anh, giọng lạc đi vì hoảng sợ:

“Chạy mau lên!”

Thế nhưng, Thẩm Liễm không những không chạy trốn, mà còn lao thẳng về phía sau lưng tôi, một mình xông vào giữa đám người hung hãn kia.

Anh ra đòn nhanh gọn và dứt khoát, lần lượt hạ gục từng tên một, đá văng bọn chúng ngã lăn quay ra đất, rồi mới quay người lại, kéo chặt lấy tay tôi mà bỏ chạy.

Anh siết chặt lấy cổ tay tôi, chẳng màng đến bất cứ điều gì khác, cứ thế kéo tôi lao về phía trước trong con hẻm nhỏ tối tăm.

Chính vào khoảnh khắc ấy, một ký ức tưởng chừng như đã bị chôn vùi từ rất lâu đột nhiên ùa về, rõ mồn một trong tâm trí tôi.

Cũng là một con hẻm chật hẹp và ẩm ướt như thế này…

Cũng là tôi, đã từng kéo tay một cậu bé xa lạ mà liều mạng chạy trốn.

Người đó… liệu có phải chính là Thẩm Liễm không?

Không biết chúng tôi đã chạy bao xa, chỉ biết đến khi cả hai đều thở không ra hơi, kiệt sức ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào một bức tường lạnh lẽo.

Tôi ôm lấy bụng, đột nhiên bật cười một cách điên dại, tiếng cười vang vọng khắp cả con hẻm vắng lặng.

Tôi vỗ mạnh lên vai Thẩm Liễm:

“Thẩm Liễm, cái cảnh tượng này… có phải đã từng xảy ra rồi không? Có phải trước đây, chính là tôi đã kéo anh chạy như thế này, đúng không?”

Thẩm Liễm không hề tỏ ra bất ngờ một chút nào, anh cười rộ lên, nụ cười trong sáng và hồn nhiên như một đứa trẻ:

“Cuối cùng thì em cũng đã nhớ ra rồi.”

Anh không kiềm chế được niềm vui sướng, ôm chầm lấy tôi một cái, vui vẻ như một đứa trẻ vừa được nhận một món quà quý giá.

Tôi nghiêng đầu, cười đáp:

“Phải rồi, xin lỗi anh nhé… đã quên mất anh lâu như vậy.”

Thẩm Liễm có chút ngượng ngùng:

“Không thể trách em được, là do anh đã thay đổi quá nhiều mà thôi.”

Cũng đúng thật, người đàn ông lịch lãm, phong độ và giàu có ngút trời ở trước mặt tôi lúc này, làm sao tôi có thể liên tưởng đến cậu bé mũm mĩm, ít nói và luôn trầm lặng của những năm tháng xưa cũ được chứ.
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 18



Năm đó, khi còn học cấp hai, tôi vẫn là một cô tiểu thư sống trong nhung lụa, tính tình kiêu hãnh, hoạt bát và luôn tràn đầy năng lượng.

Hôm ấy trên đường tan học, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, tôi tình cờ bắt gặp một cậu bạn trông có vẻ là học sinh cuối cấp, thân hình hơi mập mạp, đeo một cặp kính dày cộm, đang bị một đám du côn vây quanh bắt nạt, dọa dẫm.

Cậu ta chỉ cúi gằm mặt im lặng, mặc cho những lời lăng mạ, chửi bới thậm tệ của bọn chúng.

Cơn nóng giận trong tôi lập tức bùng lên, tôi chỉ thẳng vào mặt mấy tên côn đồ kia chửi cho một trận ra trò, rồi rút điện thoại ra vờ như đang gọi cho cảnh sát.

Bọn chúng sợ hãi quá nên vội vàng tản ra, tôi liền nhân cơ hội đó kéo tay cậu ta mà bỏ chạy.

Sau lần đó, chúng tôi còn tình cờ gặp lại nhau vài lần nữa. Đó là những lúc anh ấy ngồi xổm bên vệ đường, lặng lẽ cho một đàn mèo hoang ăn. Tôi cũng đến bắt chuyện và cho chúng ăn cùng. Nhưng không hiểu sao, cả hai chúng tôi chưa một lần hỏi tên của nhau.

Ngay khi tôi vừa lên cấp ba, bi kịch ập đến. Nhà tôi phá sản, mẹ tôi ôm hết tiền bạc theo nhân tình bỏ trốn, còn ba thì vì không chịu nổi cú sốc mà đã nhảy lầu tự vẫn.

Tôi buộc phải rời khỏi thành phố đó, và kể từ đó, tôi không bao giờ gặp lại Thẩm Liễm nữa.

Không thể nào ngờ được, chỉ vì một lần ra tay nghĩa hiệp bộc phát năm ấy, mà anh lại có thể ghi nhớ tôi suốt bao nhiêu năm trời.

Thẩm Liễm đúng là một người đàn ông chung tình đến đáng kinh ngạc, trí nhớ cũng thật tốt đến khó tin.

Tôi nhìn kỹ lại anh một lần nữa, sự thay đổi quá lớn của anh vẫn khiến tôi không giấu được sự kinh ngạc.

Có lẽ vì thấy được sự ngỡ ngàng trong mắt tôi, Thẩm Liễm vội vàng giải thích:

“Hồi cấp hai, ba mẹ anh đột ngột gặp tai nạn qua đời, cú sốc đó khiến tâm trạng của anh rơi xuống đáy vực. Anh trở nên trầm lặng, lại thường xuyên ăn uống vô tội vạ để giải tỏa căng thẳng, cho nên mới biến thành bộ dạng đó.”

“Sau này anh đã quyết tâm giảm cân, chỉ với một hy vọng duy nhất là có thể gặp lại em với một diện mạo hoàn toàn mới… nhưng em lại đột ngột biến mất.”

Tôi có chút ngại ngùng, đưa tay lên gãi đầu:

“Nhà em bị phá sản, mẹ em thì theo nhân tình bỏ trốn, còn ba em thì nhảy lầu tự tử.”

“Em vì phải trốn nợ nên cũng đã bỏ đi mất.”

Ánh mắt Thẩm Liễm ngập tràn sự xót xa, anh đưa tay lên, dịu dàng xoa đầu tôi:

“Niệm Niệm, bao nhiêu năm qua, em đã phải vất vả nhiều rồi.”

Chỉ một câu nói đơn giản ấy thôi… đã khiến vành mắt tôi nhòe đi trong phút chốc.

Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua, có một người vuốt v e mái tóc tôi và nói rằng… em đã phải chịu đựng quá nhiều khổ cực rồi.

Tôi không thể kìm nén được nữa, òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ, bao nhiêu tủi hờn, uất ức dồn nén bấy lâu nay như vỡ òa ra thành từng mảnh.

Thẩm Liễm luống cuống cả tay chân, anh vừa nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, vừa vụng về dỗ dành:

“Niệm Niệm, đừng khóc nữa mà… Là anh đã nói sai điều gì sao? Hay là em không thích anh, không muốn gặp lại anh? Hay là…”

Tôi bất ngờ kéo mạnh Thẩm Liễm lại, dùng một nụ hôn để chặn lại tất cả những lời nói của anh.

Thẩm Liễm mở to mắt vì kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau, anh đã lập tức phản ứng lại, ôm chặt lấy gương mặt tôi, hôn tôi một cách mãnh liệt và cuồng nhiệt.

Tôi thở d ốc, trả lời anh trong từng hơi thở đứt quãng:

“Em thích anh, Thẩm Liễm, em thật sự thích anh.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, Niệm Niệm à.” “Cuộc sống của anh cũng không hề hào nhoáng và hoàn hảo như em vẫn nghĩ đâu. Xung quanh anh cũng đầy rẫy những nguy cơ và cạm bẫy.” “Có những người chú họ, em họ lúc nào cũng nhăm nhe muốn tranh giành quyền lực. Có những vị cổ đông trong công ty luôn mâu thuẫn và đấu đá không ngừng. Và còn có cả những đối thủ cạnh tranh đáng gờm luôn rình rập ở ngoài kia nữa.” “Anh cũng đang phải từng bước, từng bước một, chật vật và dè dặt mà tiến về phía trước.” “Thật ra, anh và em không hề có sự khác biệt nào cả.” “Vậy nên, em có dám không?”

Tôi hiểu rất rõ ẩn ý sâu xa trong lời nói của Thẩm Liễm.

Anh đang hỏi tôi rằng: Em có dám can đảm bước vào thế giới của anh không? Có dám cùng anh đối mặt với những hiểm nguy và sóng gió đang chực chờ ở phía trước không?

Tôi bật cười, không muốn che giấu cảm xúc thật của mình thêm một giây phút nào nữa.

Không một chút do dự, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, dõng dạc trả lời:

“Em dám.”

Bầu trời đang u ám bỗng đổ một cơn mưa rào.

Những hạt mưa rơi lộp độp trên người tôi và Thẩm Liễm.

Anh cõng tôi trên lưng, từng bước, từng bước một vững vàng tiến về phía trước… Giữa tiếng mưa rơi tí tách, tôi nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai:

“Sau này, cho dù có phải đối mặt với mưa to gió lớn, bão táp phong ba, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đi qua. Anh sẽ cõng em, cùng em đối mặt với tất cả.”

Tôi cắn nhẹ vào vành tai anh một cái, khẽ đáp:

“Được.”

Mặc kệ cái gì gọi là khác biệt giai cấp, mặc kệ cái gì gọi là không xứng đôi vừa lứa.

Một khi đã yêu, thì cứ can đảm mà nghe theo tiếng gọi của trái tim mình thôi!
 
Tổng Tài "Bắt Gian" Ngược
Chương 19: Hoàn



Khi tôi phát hiện ra người mà Cố Nhược thuê để theo dõi mình lại chính là Lương Niệm, tôi đã suýt chút nữa mừng đến phát điên ngay tại chỗ.

Chỉ có trời mới biết, tôi đã tìm kiếm cô ấy suốt bao nhiêu năm trời ròng rã.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi đã hai mươi tám tuổi mà chưa từng yêu đương, là một kẻ cuồng công việc đến mức không còn thuốc chữa.

Nhưng thật ra không phải như vậy.

Tôi có một người con gái mà tôi đã luôn thương nhớ trong lòng.

Năm tôi học cấp hai, ba mẹ tôi không may gặp phải tai nạn máy bay, cả hai người đều không qua khỏi.

Nỗi đau quá lớn ấy đã khiến tôi trở nên trầm mặc, suốt ngày chỉ biết dùng việc ăn uống vô tội vạ để giải tỏa căng thẳng, rồi dần dần biến thành một cục thịt di động đúng nghĩa.

Vì tính cách trầm lặng và ngoại hình béo ú đó, cho dù tôi có xuất thân từ một gia đình danh giá, tôi vẫn không thể tránh khỏi việc bị bạn bè cùng trang lứa ức h**p, bắt nạt.

Đã có một khoảng thời gian dài tôi chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực, đến mức bị người khác bắt nạt cũng lười biếng phản kháng lại.

Thế nhưng vào ngày hôm đó, một cô gái đã bất ngờ xuất hiện, tựa như một tia nắng rực rỡ, ngăn cản đám người đang lăng mạ, chửi bới tôi.

Cô ấy hung hăng dọa nạt bọn họ, dáng vẻ như một con hổ con đang giả vờ gầm gừ ra oai, nhưng lại khiến tôi bị thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Cô ấy vờ như đang gọi điện báo cảnh sát, rồi thừa cơ kéo tay tôi bỏ chạy.

Cô ấy đã nắm lấy tay tôi.

Đó là lần đầu tiên trong đời, khi bị kéo chạy đến mức thở không ra hơi, tôi mới cảm thấy hối hận vì tại sao mình lại béo đến như vậy.

Tôi đã nghĩ rằng với một ngoại hình như thế này, chắc chắn sẽ chẳng có một ai có thể yêu thích nổi mình.

Nhưng cô ấy lại không hề để tâm đ ến điều đó, còn dặn dò tôi sau này đừng bao giờ để bị người khác bắt nạt nữa, phải học cách phản kháng lại, nếu không thì thật phí cả cân nặng trên người.

Cô ấy nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng yêu thích.

Đã rất lâu rồi, tôi mới được nghe một người sống động và nhiệt huyết đến như thế nói chuyện với mình.

Ông bà tôi lúc nào cũng nhẹ nhàng, sợ tôi sẽ buồn mà luôn cố gắng vỗ về, an ủi.

Nhưng tôi biết, trong lòng họ cũng đang đau đớn chẳng kém gì tôi.

Lương Niệm giống như một tia nắng ấm áp, chiếu xuyên qua lớp sương mù dày đặc trong trái tim tôi. Nụ cười rực rỡ của cô ấy khiến tôi như bị lóa mắt, làm tôi bỗng nhiên muốn sống một cuộc đời hoàn toàn khác đi.

Tôi bắt đầu thay đổi.

Giảm cân, học cách giao tiếp với mọi người, mở lòng hơn với thế giới xung quanh.

Tôi thường xuyên gặp lại cô ấy ở con hẻm cũ, khi cô ấy đang ngồi cho lũ mèo hoang ăn.

Tôi đã nghĩ rằng: hãy chờ thêm một khoảng thời gian nữa, khi mình đã gầy đi, đã trở nên khác xưa, mình nhất định sẽ chủ động làm quen lại với cô ấy.

Thế nhưng, cô ấy đã không còn xuất hiện nữa.

Tôi không bao giờ có thể gặp lại cô ấy ở con hẻm đó.

Mãi về sau này tôi mới biết được, gia đình của cô ấy đã xảy ra chuyện.

Thế là tôi bắt đầu hành trình tìm kiếm cô ấy.

Tôi đã nghĩ rằng một cô gái nhỏ bé như cô ấy, phải một mình lăn lộn ngoài xã hội, chắc chắn đã phải chịu đựng không ít khổ cực.

Nhưng tôi không thể nào ngờ được rằng, việc tìm kiếm ấy lại kéo dài suốt mấy năm trời.

Vậy nên, khi cô ấy đột nhiên xuất hiện trở lại ngay trước mắt tôi…

Tôi đã vui mừng đến mức mất ngủ suốt mấy ngày liền.

Tôi phải tìm mọi cách để giữ cô ấy lại bên cạnh mình.

Không thể để cô ấy tiếp tục sống những tháng ngày vất vả và khổ cực như trước đây được nữa.

Tôi muốn cho cô ấy một mái ấm thực sự.

Thế nhưng, tôi lại không đủ can đảm để thẳng thắn nói với cô ấy rằng, tôi đã yêu thầm cô ấy suốt bao nhiêu năm qua.

Vì thế, tôi đã dùng tiền để thuê cô ấy đóng giả làm bạn gái của mình.
 
Back
Top Bottom