Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tống Nhu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
431,551
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMdXrCF_DnfxFxlEy7JD5q8zIrCbcw5ZEEP4mFg8U1PHLcYTvSmH81JdoLhJ8qDuhhHiZj6fz6NGTW3RSZa0r46t-9cuDV6fLmvF5SyzxBXg4TIBXuj2KAgjuEjlMjtFz8e7nAEZoKjuW96luX2idzf=w215-h322-s-no-gm

Tống Nhu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi chính thê của Tạ Vệ qua đời, ta gả cho hắn làm kế thất.



Đường đường là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công phủ, vốn dĩ không nên chịu ấm ức mà gả như vậy.



Nhưng Tạ gia đang được sủng ái, Tạ Vệ lại là người kế thừa gia chủ Tạ gia, địa vị cao quyền trọng, nên mọi người đều khen ngợi cuộc hôn nhân này môn đăng hộ đối, tương xứng tuyệt vời.



Chỉ có ta biết, ta gả cho Tạ Vệ, chỉ vì ta thích hắn.



Sau khi gả cho hắn, ta cố gắng hết sức chăm lo cho phu quân con cái, quán xuyến phủ vụ. Cho đến khi Tạ Vệ biết được phu nhân của hắn năm xưa không phải chết vì bệnh, mà là mẫu thân đã qua đời của hắn vì muốn hắn cưới một vị thiên kim môn đăng hộ đối để lập thân ở kinh thành, đã tự tay hạ độc giết chết nàng.



Tạ Vệ trút hết hận thù lên người ta.



Hắn căm ghét giày vò ta suốt một năm. Cho đến khi ta đưa cho hắn một tờ hòa ly thư, xin tự rời đi.​
 
Tống Nhu
Chương 1: Chương 1



Sau khi chính thê của Tạ Vệ qua đời, ta gả cho hắn làm kế thất.

Đường đường là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công phủ, vốn dĩ không nên chịu ấm ức mà gả như vậy.

Nhưng Tạ gia đang được sủng ái, Tạ Vệ lại là người kế thừa gia chủ Tạ gia, địa vị cao quyền trọng, nên mọi người đều khen ngợi cuộc hôn nhân này môn đăng hộ đối, tương xứng tuyệt vời.

Chỉ có ta biết, ta gả cho Tạ Vệ, chỉ vì ta thích hắn.

Sau khi gả cho hắn, ta cố gắng hết sức chăm lo cho phu quân con cái, quán xuyến phủ vụ. Cho đến khi Tạ Vệ biết được phu nhân của hắn năm xưa không phải c.h.ế.t vì bệnh, mà là mẫu thân đã qua đời của hắn vì muốn hắn cưới một vị thiên kim môn đăng hộ đối để lập thân ở kinh thành, đã tự tay hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.

Tạ Vệ trút hết hận thù lên người ta.

Hắn căm ghét giày vò ta suốt một năm. Cho đến khi ta đưa cho hắn một tờ hòa ly thư, xin tự rời đi.

Lần thứ hai ta xuất giá, cả kinh thành đều nể mặt. Những ngày chờ gả, không ai dám nói lời cay nghiệt sau lưng ta, hoặc giả có, nhưng chẳng ai dám buông lời thị phi trước mặt ta.

Tất cả là nhờ thế lực của gia tộc ta. Ta là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công, người ta tái giá là đích trưởng tử của Tổng đốc Văn Kinh, một trang tuấn kiệt trong giới công tử thế gia, không vướng thói phong lưu trăng gió như bao kẻ khác ở kinh thành.

Người đời vẫn ca tụng Thẩm Tử An, một bậc quân tử khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc. Trong số những công tử thế gia chưa thê, hắn là một trong những người đứng đầu danh sách kén rể của các cô nương kinh thành.

Nào ngờ, một người như thế, cuối cùng lại chọn ta, một nữ nhân hai lần đò. Những ngày chờ gả, Diệp Uyển phu nhân, thê tử của Tổng đốc Vận tải, đến khuê phòng ta trò chuyện.

Nàng dùng khăn tay chấm nhẹ lên trán ta, vừa cười vừa mang vẻ tiếc nuối: "Mấy năm nay kinh thành đồn ầm lên, ai sẽ có phúc phận gả cho Thẩm Tử An, ai ngờ lại hời cho muội như vậy."

Ta giả bộ quạt quạt tay trước mũi, cười nói: "Mùi giấm chua ở đâu nồng nặc thế này, chua đến tận cổ họng rồi."

Ta và Diệp Uyển vốn là bạn khuê phòng từ thuở nhỏ, những trò nghịch ngợm nào mà chưa từng trải qua. Sau khi thành thân, cả hai đều trở nên đoan trang, dáng vẻ nhí nhảnh thuở nào, giờ ngẫm lại, ngỡ như chuyện của kiếp trước.

Diệp Uyển vừa cười vừa thở dài, đưa tay vuốt má ta, nhìn ta đăm đăm rồi nói: "Những năm qua, muội đã khổ sở nhiều rồi."

Câu nói đó khiến ta muốn bật khóc, nhưng ta đã cố nhịn. Diệp Uyển thở dài, khuyên ta: "A Nhu, cuộc đời như một giấc mộng lớn, sau này hãy sống thật tốt, những chuyện đã qua, hãy... hãy quên hết đi."

Nàng ấy bất ngờ ôm chầm lấy ta, vuốt tóc ta, như đang dỗ dành một đứa trẻ, ta thở dài.

Ta và Diệp Uyển từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại đều là con gái duy nhất trong nhà, khi còn nhỏ thường tụ tập, nghịch ngợm ngang tàng, chẳng việc xấu nào không làm.

Nhưng vì hồi nhỏ cả hai đều xinh xắn đáng yêu, nên hễ làm sai chuyện gì, cả hai lại mở to đôi mắt long lanh vô tội nhìn người lớn, thế là tổ phụ cũng không nỡ phạt, nên cứ thế mà tác oai tác quái, chẳng chịu thiệt thòi bao giờ.

Nào ngờ lớn lên, quả báo ập đến. Nàng ấy gả cho Tổng đốc Vận tải, xem như một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhìn thì có vẻ vinh hoa phú quý, nhưng cũng phải đau đầu đối phó với đám thiếp thất trong gia phu. Còn ta... thôi, chẳng muốn nhắc nữa.

Gả cho Thẩm Tử An, đối với ta mà nói có lẽ là kết cục tốt nhất rồi. Chúng ta cùng nhau lớn lên, hắn luôn xem ta như muội muội ruột thịt.
 
Tống Nhu
Chương 2: Chương 2



Lần duy nhất ta gặp hắn sau khi gả đi, là khi hắn từ nơi làm quan trở về, ghé thăm ta ở biệt viện.

Lúc đó, ta vừa mới sảy thai, mối quan hệ với Tạ gia đã trở nên căng thẳng, nên ta tự mua một căn biệt viện, chuyển ra khỏi Tạ gia, xem như là ly thân.

Khi ấy, ta ốm yếu nằm trên chiếc ghế dài ở hành lang, nghiêng đầu nhìn chiếc chuông gió dưới mái hiên bên ngoài. Một cơn gió thổi qua, tiếng chuông vang lên leng keng, tôi nghe một cách vô cảm, dường như thế giới của ta chỉ còn lại những âm thanh ấy.

Thẩm Tử An đến bất ngờ, phi ngựa như bay, phía sau là đám gia nhân hớt hải đuổi theo. Hắn dừng phắt lại trước cửa, sắc mặt trắng bệch nhìn ta, như thể không nhận ra ta vậy.

Một lúc sau, hắn mới bước tới, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp theo phép tắc nam nữ, nghiêng đầu cố nén cảm xúc một lúc rồi mới quay lại, sau đó nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, giọng nói mang theo tiếng thở dài kìm nén và sự xót xa, hắn hỏi ta: "A Nhu, lâu ngày không gặp, sao muội lại tự làm mình ra nông nỗi này?"

Ta phì cười, nước mắt kìm nén suốt hai tháng qua trào ra.

Việc đầu tiên ta làm sau khi khỏi ốm là đòi hòa ly với Tạ Vệ. Ta còn nhớ rõ hôm đó, tiết trời đã sang cuối xuân, ánh nắng mùa hạ bắt đầu hé rạng, không khí ấm áp, ngập tràn hương hoa.

Sau cơn tiểu sản, ta mắc chứng sợ lạnh, khoác lên mình bộ váy trắng tay rộng. Ta gầy đi nhiều, vòng eo thắt lại rộng thùng thình, như thể trái tim ta lúc nào cũng có gió lùa qua.

Ta nhìn Tạ Vệ. Cuộc đấu đá lâu ngày khiến cả hai đều mệt mỏi. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hỏi ta: "Nghe Tạ Tam nói nàng muốn gặp ta."

Ta khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Tạ Vệ, ta gả cho chàng bao lâu rồi?"

Hắn im lặng. Ta tự nói tiếp: "Năm năm rồi, Tạ Vệ. Ta gả cho chàng từ năm mười bảy tuổi, giờ đã hai mươi hai. Nhưng năm năm này, ta thấy dài hơn cả mười bảy năm trước cộng lại."

Hắn vẫn im lặng. Ta mỉm cười, nói: "Tạ Vệ, ta mệt rồi. Chúng ta hòa ly đi."

Hắn nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo, có chút mỉa mai: "Nàng đã bàn với tổ phụ chưa?"

Ta không còn là Tống Nhu dễ bị tổn thương bởi vài lời nói như trước kia nữa. Ta cười, nhìn hắn nói: "Chuyện năm xưa ta không hề tham gia. Ta cũng như chàng, là nạn nhân."

“Năm đó"... cái "năm đó" mà ta và Tạ Vệ không bao giờ dám nhắc lại.

Quá khứ tươi đẹp bao nhiêu, càng làm nổi bật hiện tại nhuốm m.á.u tanh tưởi bấy nhiêu. Có lẽ đó là vết nhơ trong lòng Tạ Vệ, nên hễ ai nhắc đến, hắn lại biến sắc.

Nhưng ta đã quá mệt mỏi rồi. Hắn cười khẩy: "Nếu tổ phụ nàng đồng ý, cứ việc hòa ly.”

Tối hôm đó, ta tức tốc về nhà, ôm gối tổ phụ khóc ròng rã hai canh giờ, đến khản cả giọng. Tổ phụ run run nâng bàn tay gầy guộc, vu.ốt ve mái tóc ta, như già thêm cả chục tuổi, giọng khàn đặc: "Tổ phụ chỉ muốn tốt cho cháu thôi."

Ta hiểu ý ông. Dòng dõi Vệ Quốc Công vốn đã hiếm muộn, phụ thân thúc bá đều tử trận sa trường, cả nhà ngoài tổ phụ chỉ còn mỗi mình ta. Nên dù phủ Vệ Quốc Công có to lớn, cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Sau này tổ phụ mất, nhà cao cửa rộng cũng chẳng còn nghĩa lý gì, phút chốc sẽ lụi tàn.

Vậy nên tổ phụ mới dốc lòng chọn lựa, tính toán kỹ càng, chỉ mong tìm cho ta một người vừa có thể nương tựa, vừa gánh vác được cả tộc Vệ Quốc Công.

Tổ phụ đã chọn nhầm người rồi.

Tạ gia xuất thân hàn vi. Khi đương kim hoàng đế còn là Tam hoàng tử thất thế, từng sống vài năm ở biên ải, kết thân với Tạ Vệ, lúc đó đang giữ chức Tư mã. Nói một câu đại nghịch bất đạo, hai người thân thiết như huynh đệ ruột thịt - dĩ nhiên là kiểu huynh đệ nhà thường dân, chứ huynh đệ hoàng tộc chỉ có c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.
 
Tống Nhu
Chương 3: Chương 3



Sau đó, triều đình rung chuyển, loạn thần tặc tử nổi lên mưu đồ soán ngôi, thái tử bị ám sát, tiên hoàng bệnh nặng bị gian thần khống chế, vị thái tôn duy nhất cũng mất tích trong cơn binh lửa.

Loạn lạc qua đi, hoàng tử trong triều thưa thớt, chỉ còn Tam hoàng tử ở biên ải may mắn thoát nạn. Sau này, chính Tạ Vệ đã hộ tống Tam hoàng tử về kinh đô.

Tam hoàng tử đăng cơ, trở thành tân hoàng đế, Tạ Vệ nghiễm nhiên được thăng quan tiến chức, trở thành một trong những quyền thần được săn đón nhất kinh thành.

Chỉ là hắn xuất thân hàn vi, tay trắng lập nghiệp, làm sao sánh được với những thế gia vọng tộc có gốc rễ sâu dày ở kinh thành?

Muốn đứng vững, Tạ Vệ vẫn cần dựa vào thế lực của họ.

Thế là, vô số thế gia ném cành ô liu về phía hắn, mong muốn kết thông gia, thậm chí còn tuyên bố nguyện gả đích nữ cho hắn - miễn là hắn chịu từ bỏ người thê tử hiện tại.

Lúc ấy, ta còn chưa biết Tạ Vệ là ai. Khi nghe thiên hạ đồn đại về nhân vật này, ta còn cười đùa với Diệp Uyển, đánh cược xem liệu hắn có phải loại người bạc tình bạc nghĩa như Trần Thế Mỹ hay không.

Cả ta và Diệp Uyển đều cược là có. Nhưng ai ngờ, trước vô vàn lời mời chào hấp dẫn, Tạ Vệ đều một mực khước từ.

Lúc ấy ta còn nghĩ, Tạ Vệ cũng là người trọng tình nghĩa - bởi vì thê tử Tạ Vệ xuất thân thấp kém, thất học, nghe nói cũng không có tình cảm gì với hắn. Chỉ là năm xưa mẫu thân Tạ thấy cô nương ấy hiền lành, lại thương con trai ở biên ải một mình không ai chăm sóc, nên mới tự ý cưới về làm dâu.

Nay con trai hiển đạt, bà ta lại thấy nàng dâu quê mùa không xứng với con trai mình nữa.

Không lâu sau, ta nghe tin thê tử Tạ Vệ qua đời vì bạo bệnh. Lúc ấy, cả kinh thành đều cười chê nàng ấy mệnh mỏng, không hưởng được vinh hoa phú quý.

Lần đầu tiên ta gặp Tạ Vệ là khi hắn đưa tang thê tử. Ta và Diệp Uyển đang ngồi uống trà ở lầu hai, nhìn thấy hắn mặc đồ tang trắng, đích thân khiêng quan tài, mái tóc đen nhánh càng làm nổi bật vẻ mặt tái mét. Diệp Uyển cảm thán: "Hắn cũng nặng tình nặng nghĩa, chỉ tiếc trời xanh trêu ngươi."

Phải, trời xanh trêu ngươi. Hắn để tang thê tử suốt hai năm. Hai năm sau, giữa phố xá sầm uất, một con ngựa hoảng loạn lao về phía đứa trẻ. Ta vội lao ra, ôm đứa trẻ khỏi vó ngựa, nhưng không kịp tránh né.

Khi ta ôm đứa trẻ nhắm mắt chờ chết, một bóng người chắn trước mặt ta.

Đó là lần thứ hai ta gặp Tạ Vệ. Con ngựa hoảng sợ trong tay hắn ngoan ngoãn như chú cún con. Hắn vu.ốt ve bờm ngựa, rồi quay sang ta, vẻ mặt nghiêm nghị, khách sáo hỏi han: "Cô nương, cô có sao không?"

Ta ngẩn người nhìn hắn. Ánh mặt trời chói chang khiến ta có chút choáng váng. Tim ta đập nhanh hơn một nhịp.

Nhưng ta không hề để lộ ra ngoài.

Sau này, tổ phụ ta chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn trúng Tạ Vệ, quyết định gả ta cho hắn. Tạ Vệ ban đầu từ chối. Nhưng khi hắn nhìn thấy ta, hắn khựng lại một giây, rồi thốt lên: "Thì ra là nàng."

"Thì ra là nàng?"

Ta không hiểu ý hắn là gì, nhưng sau đó, hắn không từ chối nữa.

Thế là, ta gả cho hắn. Chúng ta cũng từng có những ngày tháng êm đềm. Sau khi gả cho hắn, ta một lòng vun vén cho gia đình.

Đến năm thứ tư, trước khi lâm chung, bà mẫu ta đã thú nhận với con trai rằng, bà ta đã bí mật hãm hại người thê tử quá cố của hắn.

Lão phu nhân Tạ gia vì lo sợ tội nghiệt chất chồng, khi xuống cửu tuyền sẽ phải chịu cảnh vạc dầu sôi, nên mới tìm đến đứa con trai mà cầu xin sự tha thứ. Bà ta nói: "Vệ nhi à, tất cả những gì mẫu thân làm cũng đều là vì tốt cho con cả. Con bé Vương thị kia vốn xuất thân từ chốn thôn dã, tính tình thô lỗ, thực sự không xứng với con. Mẫu thân thấy các gia đình quyền quý khác muốn gả con gái cho con, biết rằng con bé ấy sẽ là vật cản đường công danh của con. Cho nên, mẫu thân mới giúp con loại bỏ nó đi. Nay con đã cưới đích tôn nữ của Vệ quốc công phủ làm kế thất, hai phu thê con hòa thuận, lại môn đăng hộ đối, chỉ có những tiểu thư xuất thân danh môn thế phiệt như vậy mới có thể xứng đôi với con."
 
Tống Nhu
Chương 4: Chương 4



Nói xong, bà ta an tâm nhắm nghiền hai mắt. Nhưng sau đó, bao nhiêu hận thù và day dứt trong lòng Tạ Vệ không có chỗ trút, hắn liền đổ hết lên đầu ta, một kẻ ngây ngốc chẳng hay biết gì mà gả cho hắn.

Cuộc hòa ly giữa ta và Tạ Vệ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Chính tay ta đã soạn thảo tờ giấy hòa ly, sau đó nhờ Tạ tam mang đến đặt trên bàn sách của Tạ Vệ.

Ba ngày sau, ta mới nhận được tờ giấy ấy. Lúc đó, ta đang dọn dẹp đồ đạc, chiếc xe cuối cùng chở đồ từ Lan Phương viên cũng vừa lăn bánh, ta đã dọn sạch sẽ mọi thứ. Khi nhận tờ giấy mỏng manh từ tay Tạ tam, ta bật cười, còn không quên dặn dò hắn một câu: "Nhớ chăm sóc cho gia gia nhà ngươi thật tốt đấy.""

Vẻ mặt của Tạ Tam lúc ấy trông vô cùng khó coi, chẳng khác nào vừa nuốt trọn một con ruồi sống.

Khi ta bước lên xe ngựa, thoáng nhìn thấy Tạ Lam. Con bé núp sau lưng nhũ mẫu, cố tình lè lưỡi làm mặt quỷ với ta.

Nó là con gái của Tạ Vệ và người thê tử quá cố. Ngày ta mới về làm dâu, con bé chỉ mới lên ba. Thấy nó nhỏ tuổi đã mất mẫu thân, ta lại liên tưởng đến chính mình thuở nhỏ, nên đã dốc lòng chăm sóc nó.

Mỗi lần nó trái gió trở trời, ta đều tự tay thức khuya dậy sớm, túc trực bên giường, không dám chợp mắt. Lúc nó lên cơn mê sảng, miệng ú ớ gọi mẫu thân, ta lại ôm nó vào lòng, cất tiếng hát ru nhè nhẹ, rồi bế nó đi đi lại lại khắp hành lang. Đến khi nó thiếp đi trong tiếng nấc, ta mới dám buông lỏng. Có thể nói, một người sinh mẫu cũng chỉ có thể làm được đến thế mà thôi.

Ấy vậy mà, lòng người có những khi thật sự khó mà lay chuyển được.

Sau khi ta và Tạ Vệ xảy ra tranh cãi, ta mới phát hiện mình đã mang thai. Tạ Vệ trút hết mọi tội lỗi về cái c.h.ế.t của người thê tử quá cố lên đầu ta. Ta gả cho Tạ Vệ đã năm năm, mãi đến năm thứ tư mới mang thai được đứa con này.

Lúc ấy, trong lòng ta đối với Tạ Vệ, thật sự vẫn còn vương vấn chút áy náy.

Dù biết rằng chuyện này vốn chẳng liên quan đến ta – khi thê tử Tạ Vệ qua đời, ta thậm chí còn chưa gặp mặt hắn, chỉ là sau này ta gả cho hắn – nhưng vì Tạ lão phu nhân muốn hắn cưới một tiểu thư quyền quý làm chính thê, nên ta, người mang danh phận quý nữ gả cho hắn, nghiễm nhiên phải gánh chịu cái nhân quả Tạ lão phu nhân hạ độc g.i.ế.c thê tử hắn.

Dẫu cho ta hoàn toàn vô tội, Tạ Vệ vẫn đổ hết mọi tội nghiệt lên đầu ta. Vậy nên, khi biết mình mang thai, ta đã từng hy vọng có thể hàn gắn lại mối quan hệ với Tạ Vệ. Lúc đó, ta nghĩ rằng đứa bé này, nếu được sinh ra thuận lợi, có lẽ sẽ là bước ngoặt giúp ta và Tạ Vệ hóa giải ân oán.

Thế nhưng, trên hành lang phủ đầy băng giá, Tạ Lam từ phía sau bất ngờ xô mạnh ta một cái, đã dập tắt hoàn toàn chút tình cảm ấm áp cuối cùng mà ta còn sót lại với Tạ gia.

Ta ngã nhào trên nền băng lạnh giá, không thể nhúc nhích. Khi nhìn thấy vệt m.á.u loang lổ thấm đẫm y phục, ta đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Con bé ấy, đứng cách ta chỉ vài bước chân, nhìn ta bằng ánh mắt đầy thù hận, nghiến răng nói: "Đồ nữ nhăn xấu xa, ta không cho ngươi sinh con cho phụ thân ta!"

Giờ đây, những chuyện xưa cũ ấy, ngẫm lại cũng chỉ như phù du sớm nở tối tàn. Cái khoảng thời gian đau khổ tột cùng ấy, thế mà ta cũng đã từng ngày từng đêm nghiến răng chịu đựng mà vượt qua được.

Giờ đây, những chuyện ấy chẳng khác nào hạt bụi bám trên vạt áo, chỉ cần khẽ phủi tay là đã trôi qua.

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, chẳng có nỗi đau nào có thể kéo dài mãi mãi.

Hôn sự của ta và Thẩm Tử An diễn ra vô cùng suôn sẻ. Có lẽ vì đã từng một lần xuất giá, nên ta không còn cảm giác thấp thỏm, bất an và e lệ như trước, mọi việc đều diễn ra tự nhiên như nước chảy mây trôi.
 
Tống Nhu
Chương 5: Chương 5



Khi Thẩm Tử An bước đến vén tấm khăn voan đỏ trên đầu ta, ta còn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn dưới ánh nến rực rỡ khắp phòng.

Hắn khựng lại một thoáng, rồi cũng mỉm cười đáp lại. Thân hình cao lớn, tuấn tú như ngọc, hắn dịu dàng hỏi ta: "A Nhu, nàng có đói bụng không?"

Tất nhiên là ta không đói. Vì đã liệu trước, ta đã lén ăn chút gì đó từ sớm. Hắn đưa tay gõ nhẹ lên trán ta, giống như thuở nhỏ vẫn thường làm, khẽ cười trêu ghẹo, giọng điệu ôn hòa và đầy bao dung: "Nàng đúng là đã khôn ngoan hơn rồi."

Ta chỉ khẽ mỉm cười. Nào có phải ta khôn ngoan hơn, chỉ là vì đã từng trải qua một lần nên mới như vậy mà thôi.

Ta cảm thấy vô cùng áy náy với Thẩm Tử An. Hắn giữ mình trong sạch bao nhiêu năm nay, ta biết hắn luôn mong muốn tìm được một người thê tử tâm đầu ý hợp, cùng nhau đàn ca xướng họa. Thế nhưng, hôn nhân của chúng ta vẫn trở thành vật hy sinh cho những toan tính chính trị.

Nếu không phải hai bên gia tộc đều có lợi, sao hắn phải cam chịu cưới một nữ nhân tái giá như ta? Ta thật sự có lỗi với hắn.

Ta và Thẩm Tử An quen biết nhau từ thuở bé. Ngày ấy, ta và Diệp Uyển còn là những đứa trẻ tinh nghịch, thường xuyên trèo lên mái nhà nghịch ngợm. Thẩm gia là một dòng dõi trâm anh thế phiệt, nổi tiếng về truyền thống văn chương từ thời lập quốc. Thẩm Tử An thuở nhỏ từng theo học ông nội ta một thời gian, xem như là nửa môn sinh của ông.

Hắn chính là kiểu "con nhà người ta" mà người lớn hay nhắc đến. Tổ phụ ta thường lấy việc học hành của hắn ra để trách mắng ta và Diệp Uyển tội ham chơi, không lo học hành. Bản thân Thẩm Tử An cũng là một người nghiêm chỉnh, bàn học của hắn lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp, luôn tuân thủ quy tắc gia tộc "ăn không nói, ngủ không chuyện trò.

Lúc ấy, ta ngồi chếch phía sau hắn. Mỗi khi chán học, ta lại ngẩn ngơ nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn. Suốt cả buổi học, hắn vẫn giữ nguyên tư thế trang nghiêm, kính cẩn, không hề lay động.

Điều đáng sợ hơn là, so với ta và Diệp Uyển ngày nào cũng lấm lem bùn đất, leo trèo khắp nơi, hắn lại sạch sẽ, gọn gàng đến mức áo ngoài không hề có một nếp nhăn.

Ban đầu, ta và Diệp Uyển còn tìm cách "chiêu dụ" hắn, muốn hắn nhập bọn cùng chúng ta. Chúng ta dùng trò đá cầu để thu hút hắn, rủ hắn chơi bài lá cùng, nhưng tất cả đều bị hắn lắc đầu từ chối.

Mỗi lần ta và Diệp Uyển gặp hắn, đều thấy hắn quanh quẩn bên cạnh tổ phụ, thầy giáo và đám trưởng bối, cung kính đứng sau lưng họ rót trà, lắng nghe tổ phụ ta và họ bàn luận những chuyện cao siêu, khó hiểu, mà với ta thì chẳng khác nào vịt nghe sấm.

Hơn nữa, nhìn cái vẻ tập trung cao độ của hắn, rõ ràng là không hề giả tạo.

Sự so sánh này càng khiến ta và Diệp Uyển cảm thấy tủi thân hơn. Tổ phụ ta ngày nào cũng nhắc đến cái tên "Tử An", khiến chúng ta càng thêm khó chịu với bộ dạng nghiêm túc quá mức của Thẩm Tử An. Thế là, chúng ta thường xuyên bĩu môi, lẩm bẩm: "Đúng là đồ giả tạo."

Sau đó, Diệp Uyển nghĩ ra một kế sách không mấy hay ho. Vào giờ nghỉ trưa, Diệp Uyển nói với Thẩm Tử An rằng ta trèo lên cây nhưng không xuống được, nhờ hắn giúp đỡ.

Nàng ta dụ Thẩm Tử An đến dưới gốc cây hạnh ở Tây Viện. Khi Thẩm Tử An ngước nhìn lên cây, ta bất ngờ chui ra từ đám lá cây rậm rạp, nở một nụ cười tinh nghịch với hắn.

Hắn sững người trong giây lát. Trước khi hắn kịp phản ứng, ta đã bám vào cành cây và dùng hết sức đạp mạnh vào thân cây.
 
Tống Nhu
Chương 6: Chương 6



Cây hạnh ở Tây Viện này đã có tuổi đời cả trăm năm. Tương truyền, ông cố của tổ phụ ta đã tự tay trồng nó. Cây hạnh trĩu quả vàng ươm, quả nào quả nấy to bằng quả trứng chim. Mỗi khi đến mùa thu hoạch, chim chóc từ khắp nơi kéo đến tranh nhau mổ quả. Trên mặt đất thường cũng rụng đầy những quả hạnh chín mọng.

Từng có người hỏi tổ phụ ta sao không căng lưới để đuổi chim, tổ phụ ta chỉ cười: "Cây cối vốn là tạo vật của đất trời, nên trả lại cho đất trời. Nảy mầm, ra hoa, kết trái, rụng xuống, tất cả đều là thuận theo lẽ tự nhiên."

Người hầu trong phủ hay chim chóc trên trời, ai muốn ăn đều có thể đến hái. Nhưng cây hạnh này sai quả đến mức, hái mãi cũng không hết.

Thế là, dưới cú đạp mạnh của ta, những quả hạnh chín mọng từ trên cây thi nhau rơi xuống, chẳng khác nào một trận mưa đá, trút thẳng vào mặt Thẩm Tử An không kịp trở tay.

Thẩm Tử An theo phản xạ giơ tay lên che chắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình cảnh chật vật đến vậy.

Diệp Uyển đã sớm chạy xa, đứng từ xa cười nghiêng ngả. Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của nàng vang vọng đến tận ngọn cây. Ta thò đầu ra khỏi đám lá xanh rậm rạp, vừa nhìn xuống vừa đắc ý lắc đầu trêu chọc Thẩm Tử An: "Thẩm Tử An, ngươi còn dám giả vờ nghiêm túc nữa không?"

Thẩm Tử An ngước nhìn ta, trên mặt không hề có vẻ chật vật hay tức giận như ta đã tưởng tượng. Hắn chỉ nhìn về phía bên cạnh ta, rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi, thốt lên: "Cẩn thận!"

Ngay sau đó, cành cây ta đang trèo bị gãy. Ta "bịch" một tiếng rơi xuống giữa đám lá cây xào xạc. Trong lúc hoảng loạn, ta chỉ kịp nắm vội vào mớ lá cây, nhìn thấy những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống. Trong cơn rơi tự do, ta nhắm mắt buông xuôi. Khi chạm đất, ta nghe thấy tiếng rên nho nhỏ của Thẩm Tử An.

Ta đã bày trò trêu chọc hắn như vậy, mà hắn vẫn lao tới đỡ lấy ta.

Sau đó, Thẩm Tử An bị gãy xương tay trái, phải nghỉ ngơi dưỡng thương mất mấy tháng. Ta cũng phải nằm liệt giường nửa tháng trời – Thẩm Tử An bị thương vì cứu ta, còn ta thì bị tổ phụ không nương tay đánh cho hai mươi trượng, đến mức không thể xuống giường.

Đợi khi ta khỏi hẳn, ta trở thành người bạn đồng hành trung thành của Thẩm Tử An.

Ta nào ngờ, duyên phận trớ trêu, cuối cùng ta lại thành thân với hắn.

Ta đứng bên cạnh Thẩm Tử An, giúp hắn cởi áo. Vừa chạm tay vào vạt áo của hắn, hắn liền cứng đờ người, rồi theo phản xạ nắm chặt lấy tay ta.

Trong ánh nến lung linh huyền ảo, ta ngơ ngác ngước nhìn hắn. Có lẽ vì uống quá nhiều rượu, gò má hắn hơi ửng hồng, nhưng vẫn giữ được vẻ thanh tú cao quý vốn có.

Thấy ta nhìn mình, hắn ngập ngừng một chút, rồi từ từ buông tay ta ra, giọng nói khàn khàn nhưng ấm áp: "Lát nữa ta còn phải ra ngoài mời rượu khách, ta chỉ là lo lắng cho nàng, nên vào xem thế nào."

Nghe hắn nói vậy, mặt ta cũng đỏ bừng. Thật ra, ta vốn không có ý gì khác, chỉ là thấy hắn có vẻ mệt mỏi nên muốn giúp hắn cởi áo. Nhưng cái cách hắn giải thích, nghe cứ như là... như là...

Ta cúi đầu cắn nhẹ môi dưới. Thẩm Tử An lúc này lại bật cười khe khẽ, nhưng không dám cười quá lớn. Đúng lúc đó, người hầu thân cận của hắn đứng ngoài cửa phòng tân hôn, nhỏ giọng bẩm báo: "Chủ tử, Thiếu phủ tự khanh đã say khướt, đang ở tiền sảnh đòi gặp ngài ạ."

Thẩm Tử An đáp lời, rồi quay sang nhìn ta, giọng nói mang theo chút ý cười: "Ta sẽ mau chóng quay lại thôi."

Ta khẽ "vâng" một tiếng, rồi nhìn theo bóng lưng hắn đẩy cửa bước ra ngoài.

Sau khi hắn rời đi, căn phòng tân hôn lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn vương vấn chút hơi ấm và mùi hương quen thuộc của hắn. Ta không có việc gì làm, đành ngồi bên giường, buồn chán ngẩn ngơ.
 
Tống Nhu
Chương 7: Chương 7



Thật ra, ban đầu tổ phụ ta đã chọn Thẩm Tử An làm phu quân cho ta. Chỉ là sau này triều đình biến động, trong vụ án Tiên Thái Tử bị mưu sát, Thẩm gia cũng bị liên lụy. Thẩm gia vốn luôn trung thành với dòng dõi chính thống, ủng hộ Thái Tử. Năm đó, sau khi Thái Tử bị sát hại, Thẩm lão gia để bảo toàn con trai duy nhất của mình, đã chủ động xin điều Thẩm Tử An khỏi kinh thành, phái đến vùng quê hẻo lánh làm huyện quan, nhằm để hắn tránh xa khỏi trung tâm chính trị, không bị vướng vào vòng xoáy tranh đấu.

Sau đó, triều đình thay đổi chủ. Tam Hoàng Tử lên ngôi, "một triều vua, một triều thần", Tạ Vệ trở thành quyền thần được trọng vọng nhất triều, còn Thẩm Tử An vẫn bặt vô âm tín. Khi ấy, ta đã mười bảy tuổi, Diệp Uyển cũng đã gả đi và có thai.

Tổ phụ ta không thể chờ đợi thêm nữa, cộng thêm việc không muốn ta bị cuốn vào những chuyện thị phi liên quan đến Thẩm gia và Tiên Thái Tử, nên sau bao lần suy đi tính lại, cuối cùng ông chọn Tạ Vệ.

Trước khi ta xuất giá, tổ phụ đã dặn dò ta: "Tạ gia có gia cảnh đơn giản, chỉ có một sinh mẫu, tuổi tác cũng đã cao. Tổ phụ đã từng giao thiệp với Tạ Vệ ở triều đình, tuy rằng hắn là người khó đoán, nhưng xét hành vi của hắn đối với người thê tử quá cố, nhân phẩm cũng không tệ, là người đáng tin cậy, sau này chắc chắn sẽ không phụ bạc con…”

Điều quan trọng nhất là hắn là cận thần của thiên tử, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, có thể đảm bảo ba đời con cháu được hưởng vinh hoa phú quý. Ta gả cho hắn, tổ phụ sau này cũng có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay.

Thật trùng hợp, ta gả cho Tạ Vệ được ba tháng thì Thẩm Tử An từ Dịch Châu trở về.

Nghe tin ta đã thành thân, hắn còn nhờ người mang đến tặng ta một chuỗi dạ minh châu quý hiếm, coi như là quà mừng.

Sau đó, ta bị sảy thai, rồi hòa ly với Tạ Vệ.

Phụ mẫu yêu thương con cái, ắt sẽ lo toan tính toán cho tương lai của con. Tổ phụ ta đã tính toán kỹ lưỡng cho ta, nhưng cũng không ngờ ta lại rơi vào cảnh ngộ này.

Ngày ta rời khỏi Tạ gia, ông, một cụ già tuổi cao sức yếu, đã đứng đợi ta trước cổng phủ Vệ Quốc Công, bất chấp gió lạnh thấu xương.

Khi ta bước xuống xe ngựa, ông đã rưng rưng nước mắt nhìn ta. Cả đời tổ phụ ta là người mưu trí quyết đoán, đó là lần đầu tiên ta thấy ông có vẻ mặt đau khổ và bất lực đến vậy. Bàn tay gầy guộc của ông nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghẹn ngào nói: "A Nhu, là tổ phụ có lỗi với con!""

Nước mắt ta trào ra, lăn dài trên má.

Sau đó, tổ phụ tự nhốt mình trong thư phòng, cho đến khi Thẩm Tử An đến thăm.

Sau khi Tam Hoàng Tử lên ngôi, danh tiếng của Thẩm gia, dòng dõi luôn trung thành với chính thống, đã phát huy tác dụng. Nói một cách công bằng, ngôi vị hoàng đế của Tam Hoàng Tử là do may mắn mà có được, nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn. Khi hắn đã ngồi lên ngai vàng, hắn chính là hoàng đế, nên Thẩm gia cũng chấp nhận.

Khi Thẩm gia đã chấp nhận, những quan viên còn chút ý kiến cũng đành phải thuận theo. Điều duy nhất khiến tân hoàng lo ngại có lẽ chính là Thái Tôn mất tích, bởi vì theo lẽ chính thống, đó mới là trữ quân hợp pháp.

Vì vậy, tuy tân hoàng dựa vào Tạ Vệ, nhưng sự ủng hộ của các gia tộc lớn hắn cũng không thể bỏ qua. Vừa lôi kéo, vừa răn đe, đó chính là thuật cân bằng quyền lực của bậc đế vương.

Và Thẩm gia là mục tiêu hàng đầu.

Thẩm Tử An thường xuyên đến thăm tổ phụ ta, họ thường bàn bạc công việc trong thư phòng. Mỗi lần đến, Thẩm Tử An đều mang cho ta vài món đồ chơi nhỏ nhắn, tuy không có giá trị lớn nhưng lại rất tinh xảo.
 
Tống Nhu
Chương 8: Chương 8



Ví dụ như những con giống đất sét do nghệ nhân ở phía đông thành nặn, bánh hoa từ Hoài Hoa Lâu, hay những xiên kẹo hồ lô từ ngoài phố – hắn vẫn xem ta như cô bé tinh nghịch lẽo đẽo theo sau hắn ngày nào.

Nhưng mới đó mà đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi.

Cứ thế thoắt cái lại qua một năm. Vào một ngày nọ, sau khi Thẩm Tử An rời đi, tổ phụ ta thở dài rồi hỏi ta có bằng lòng gả cho Thẩm Tử An hay không.

Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Thẩm Tử An quả thực nên thành thân rồi. Những năm qua kể từ khi hắn trở về từ Dịch Châu, nghe nói bà mối tới lui mai mối gần như giẫm nát cả ngưỡng cửa nhà hắn, nhưng không hiểu vì sao, hắn vẫn không ưng ý tiểu thư nhà nào.

Bạn thân của hắn từng say khướt hỏi đùa hắn đang chờ đợi điều gì, nghe nói Thẩm Tử An im lặng rất lâu, rồi mới nói: "Ta cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, ta chỉ biết mình không thể chờ đợi được nữa rồi."

Câu nói này lan truyền khắp kinh thành, khiến bao trái tim thiếu nữ tan nát. Ai nấy đều thầm đoán rằng, một người tuấn tú như Thẩm Tử An cũng có lúc yêu mà không được, không biết nàng thiên kim tiểu thư nào lại khiến hắn phải thở dài thốt lên câu "không thể chờ đợi được nữa".

Nhất thời, cả kinh thành đều cảm thấy tiếc nuối cho hắn.

Người khác có lẽ không biết, nhưng ta lớn lên bên cạnh Thẩm Tử An, ít nhiều cũng hiểu rõ chuyện này.

Thẩm Tử An vốn dĩ là người thanh cao, tuy bề ngoài đối xử ôn hòa nhưng trong thâm tâm lại luôn giữ khoảng cách với mọi người. Khi ấy, có không ít tiểu thư khuê các thầm mến hắn, ngay cả khi hắn đến phủ ta theo học tổ phụ, nhiều nha hoàn trong phủ cũng thầm đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy hắn.

Nhưng hắn trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh, không hề liếc nhìn ai. Chỉ có một người ngoại lệ, đó là Vương Nghiên Chi, đích trưởng tiểu thư của Quốc Công Hầu phủ.

Khi ấy, đang là mùa hoa hội náo nhiệt nhất của triều đình. Tổ phụ ta lại vừa phạt ta cấm túc, ta không còn cách nào khác, đành phải bám lấy Thẩm Tử An, năn nỉ ỉ ôi mãi hắn mới đồng ý dẫn ta đi hội hoa cho vui.

Sau này, giữa biển hoa rực rỡ, ta đã từng thấy tiểu thư Vương Nghiên Chi cúi đầu e thẹn đứng trước mặt Thẩm Tử An, dịu dàng nói nhỏ điều gì đó. Điều hiếm thấy là Thẩm Tử An cũng tỏ ra rất ôn hòa, hai người trò chuyện khá lâu – điều này quả là chuyện lạ đối với Thẩm Tử An, vì vậy ta đặc biệt chú ý đến tiểu thư Vương Nghiên Chi hơn.

Vị đích trưởng nữ của Vương gia này, tuy chưa đến tuổi cập kê nhưng đã nổi tiếng khắp kinh thành về tài học và vẻ đẹp thanh tú. Sau này, ta còn giúp nàng gửi thư cho Thẩm Tử An vài lần, đều là thư thỉnh giáo về thơ phú, cũng không thể xem là tư tình lén lút.

Sau khi Thẩm Tử An rời kinh đến Dịch Châu, nàng ấy đến tuổi cập kê nhưng vẫn chưa vội gả đi. Khi ấy, ta đoán rằng có lẽ nàng đang đợi Thẩm Tử An trở về – nhưng sau khi Tam Hoàng Tử hồi kinh, nàng đã được tuyển vào cung, trở thành Quý Phi nương nương hiện tại, nghe nói cũng rất được sủng ái.

Một khi bước chân vào cung, cánh cửa ấy sâu tựa biển khơi, người mà Thẩm Tử An nhắc đến, người mà hắn nói rằng không thể chờ đợi được nữa, không biết có phải là nàng hay không.

Dù không phải nàng, thì những năm qua, ta cũng chưa từng thấy bóng dáng nữ nhân nào thân cận bên cạnh Thẩm Tử An.

Tổ phụ ta thở dài một tiếng, nói với ta: "A Nhu, tuổi già của ông đã đến, không thể ở bên con lâu hơn được nữa.

“Con rồi cũng phải gả đi thôi. Huống chi... huống chi..."

Câu nói còn dang dở, tổ phụ ta không thể thốt nên lời. Ông chỉ hỏi ta: "Con có bằng lòng gả cho hắn không?"

Ta im lặng rất lâu, rồi mới hỏi tổ phụ: "Thẩm Tử An có biết chuyện này không ạ?"
 
Tống Nhu
Chương 9: Chương 9



Tổ phụ ta thở dài, đáp: "Chính hắn đã đến cầu thân, muốn cưới con. Kiệu hoa tám người khiêng, vị trí chính thê, lời thề vĩnh viễn không nạp thiếp, tất cả đều là những gì hắn đã quỳ xuống thề trước mặt ông."

Ta ngẩn người, chốc lát sau mới hiểu ra. Những biến động nơi triều đình, vốn dĩ là chuyện cách xa khuê phòng. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, ta cũng hiểu ra được những cân nhắc chính trị đằng sau đó.

Chỉ có lý do này, nếu không, Thẩm Tử An cưới ta, lẽ nào là vì tình cảm riêng tư sao?

Sau khi ta hòa ly với Tạ Vệ, Vệ Quốc Công phủ và Tạ gia đã chính thức trở mặt. Tống gia, đại diện cho những gia tộc thế phiệt trăm năm, và Tạ gia, thế lực quyền quý mới nổi, vốn dĩ không thể dung hòa.

Tống gia chúng ta tuy nhân khẩu không còn đông đúc, nhưng cốt cách và công lao của tổ tiên vẫn còn đó. Tổ phụ ta là lão thần của tiền triều, vẫn còn uy vọng lớn trong triều đình, lời nói có trọng lượng. Các quan thần đều kính nể ông. Tân hoàng, những lúc gặp chuyện khó quyết định, cũng thường thỉnh giáo tổ phụ ta...

Tổ phụ ta rút kinh nghiệm từ lần trước, lắc đầu nói: "Ông đã hiểu ra rồi, người tính không bằng trời tính. Dù ông có tính toán đến mấy, cũng không thể thắng được ý trời. Chi bằng thuận theo tự nhiên, để mọi chuyện diễn ra như nó vốn phải thế. Ông chỉ muốn hỏi con một câu, A Nhu, con có bằng lòng gả cho hắn không?"

Thật lòng mà nói, ta chưa từng có ý định tái giá, huống chi là gả cho Thẩm Tử An. Hắn xứng đáng có được một người thê tử tốt hơn. Nhưng... chính Thẩm Tử An đã chủ động cầu hôn ta.

Ta không biết có phải giữa tổ phụ và Thẩm Tử An đã đạt được thỏa thuận nào đó hay không. Có lẽ Thẩm Tử An cũng không thể chờ đợi được người mà hắn mong muốn, nên đành cầu hôn ta chăng?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Tử An quả thật là sự lựa chọn tốt nhất cho ta lúc này. Sau khi tổ phụ ta qua đời, với tình nghĩa nhiều năm giữa hai nhà, hắn sẽ giúp ta gánh vác môn đình của Vệ Quốc Công phủ.

Thẩm Tử An là người làm việc ổn trọng, lại chứng kiến ta trưởng thành, chắc hẳn xem ta như muội muội ruột thịt.

Con đường của ta đã được định sẵn rồi.

Nhìn gương mặt gầy gò, già nua của tổ phụ, mái tóc bạc trắng, bàn tay run rẩy khi ông nâng chén trà, lòng ta quặn thắt. Ta lặng lẽ cúi đầu, tựa mặt vào đầu gối ông, như thuở nhỏ vẫn thường làm, khẽ nói: "Con bằng lòng ạ.""

Những chuyện cũ dường như kéo dài đến vô tận, ta tựa vào thành giường chờ Thẩm Tử An, chờ đợi mãi, không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Ta giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đã nằm trên giường tân hôn. Thẩm Tử An đang nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc cho ta. Thấy ta tỉnh dậy, tay hắn khẽ khựng lại, rồi dịu dàng hỏi: "Ta có làm nàng tỉnh giấc không?"

Ta lắc đầu, chống tay lên giường định ngồi dậy. Thẩm Tử An đưa tay qua lớp áo lót, đỡ lấy lưng ta. Bề ngoài hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, truyền qua hai lớp áo lót đến làn da sau lưng ta.

Ta không hiểu vì sao bỗng thấy ngượng ngùng. Nên vội ngồi thẳng dậy, giả vờ tự nhiên tháo trâm cài tóc, rồi khẽ hỏi hắn: "Khách khứa bên ngoài đã về hết rồi sao?"

Hắn khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt hắn dịu dàng lướt qua gương mặt ta, khóe môi khẽ cong lên.

Có lẽ ánh nến đỏ rực rỡ đã làm nổi bật vẻ dịu dàng trên gương mặt hắn. Ta cũng mỉm cười với hắn.

Thật lòng mà nói, trước khi gả cho Thẩm Tử An, ta đã có chút lo lắng. Vì chúng ta quá hiểu nhau, dù rằng khi còn nhỏ, lúc hắn học nhờ ở nhà tổ phụi ta, ta vẫn còn bé, và sau này, khi hắn rời kinh đến Dịch Châu, ta vẫn chưa biết rung động là gì. Nhưng xét cho cùng, chúng ta cũng xem như là cùng nhau lớn lên.
 
Back
Top Bottom