Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOoJEzD_ER8_wumRCQjfUPPXBfJYUf8sUxpqLAvMTfWkmJ-tcqaGF_uW5p7ewoOSN2ZKe3xyCEt4hk3hI6WoTQGTx-wuki2jLjB6gm4KMi6wYFvYBIn_QXqloeBfcAxNmTDpe8CsHR_0gyI7HxKu7q6=w215-h322-s-no-gm

Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Tác giả: Nguyệt Hạ Thanh Lan
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy hàng chữ kỳ lạ:



【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi rồi!】



【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Vương Dục sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thê thảm lắm lắm.】



【Lão thái quân mau tỉnh lại cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy còn đang quỳ ngoài tuyết, thêm một canh giờ nữa là cái thai trong bụng không giữ nổi đâu!】



Cái gì cơ?



Tôn nữ ta bị bắt nạt ư?



Ta phun ra một ngụm máu đen, lập tức ngồi bật dậy từ trên giường:



“Người đâu, mang Trường Minh Thương của ta tới đây!”​
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 1: Chương 1



Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy hàng chữ kỳ lạ:

【Lão thái quân đừng c.h.ế.t mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi rồi!】

【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Vương Dục sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thê thảm lắm lắm.】

【Lão thái quân mau tỉnh lại cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy còn đang quỳ ngoài tuyết, thêm một canh giờ nữa là cái thai trong bụng không giữ nổi đâu!】

Cái gì cơ?

Tôn nữ ta bị bắt nạt ư?

Ta phun ra một ngụm m.á.u đen, lập tức ngồi bật dậy từ trên giường:

“Người đâu, mang Trường Minh Thương của ta tới đây!”

1

“Mẫu… mẫu thân làm sao vậy…”

Lão Lục – Hách Thiên Bồi – ngừng khóc, ngơ ngác nhìn ta.

“Phu quân, người sắp c.h.ế.t sẽ gặp ác mộng,”

Thê tử hắn – Tần Sương Ngữ – lau nước mắt, bưng chén phù thủy dâng tới miệng ta:

“Mẫu thân, uống một ngụm Đăng Tiên Lộ đi, lát nữa thần tiên sẽ tới đón mẫu thân.”

Ta lạnh lùng liếc nàng ta một cái, giơ tay nắm lấy chén sứ, “rắc” một tiếng, bóp nát ngay tại chỗ:

“Ta nói, mang thương tới đây!”

2

Tần Sương Ngữ bị hành động của ta dọa sợ, lùi lại hai ba bước.

Lão Lục bừng tỉnh, lập tức mang Trường Minh Thương tới trước giường.

“Mẫu thân, mẫu thân cứ yên tâm ra đi. Con sẽ chôn Trường Minh Thương cùng mẫu thân.”

“Chôn mẫu thân ngươi ấy mà chôn! Ta còn chưa c.h.ế.t mà!”

Ta nắm lấy thân thương, gồng mình bật dậy khỏi giường.

Nằm liệt giường hơn nửa năm, giờ bước chân nhẹ bẫng như giẫm trên mây, đứng còn chẳng vững.

Nhưng vừa nghĩ đến việc Gia Nghi đang chịu khổ trong Vương phủ của Dục Vương, đôi chân ta lập tức có lại sức lực.

【Hu hu hu, lão thái quân đúng là tướng tinh tái thế, sắp c.h.ế.t rồi mà vẫn ngầu như vậy.】

【Tiếc là người trúng độc, nếu thân thể còn khỏe mạnh, chắc chắn sẽ một thương đ.â.m thủng Dục Vương phủ, cứu Gia Nghi bảo bối của chúng ta ra ngoài.】

【Đều do Tần Sương Ngữ hại, chính ả khiến lão thái quân trúng độc, cũng hại luôn Gia Nghi!】

Trúng độc?

Tần Sương Ngữ?

Ta khẽ nheo mắt, quét mắt một vòng khắp gian phòng, không vội vạch trần:

“Lão Lục, mang toàn bộ thị vệ trong phủ theo ta. Còn tức phụ lão Lục, ngươi đi thu dọn Đông viện đi.”

Tần Sương Ngữ và Lão Lục nhìn nhau, nhưng không ai dám trái lời ta, chỉ nghĩ rằng ta đang hồi quang phản chiếu.

Đợi Lão Lục điểm danh đầy đủ người, ta cũng thay xong khôi giáp, cầm thương bước ra cửa.

“Mẫu thân, người định đi đâu vậy?”

“Dục Vương phủ.”

“Mẫu thân, người đang khỏe mạnh thế, đến Dục Vương phủ làm gì? Đại phu nói…”

“Nói ta không qua nổi hôm nay, đúng không?” Ta trừng mắt nhìn Lão Lục: “Khi nào ta c.h.ế.t là do ta quyết định! Nếu không muốn bị ăn đòn thì câm miệng lại.”

Lão Lục gãi đầu, ngoan ngoãn lùi sang một bên.

Tần Sương Ngữ thấy có gì đó bất thường, cắn răng khuyên nhủ: “Mẫu thân, người mang nhiều người như vậy đến Dục Vương phủ… e là không hay.”

Ta cười với nàng đầy ẩn ý: “Không hay thì càng tốt. Dám động đến người nhà họ Hách, tất nhiên phải trả giá!

Nếu không, thiên hạ còn tưởng ta thật sự bị người ta đầu độc c.h.ế.t rồi!”

Nghe vậy, Tần Sương Ngữ trợn tròn mắt, không thốt nên lời.

Còn ta thì đã phi ngựa rời khỏi Hách phủ.

3

Thật ra với tình trạng cơ thể hiện tại của ta, hoàn toàn không thể cưỡi ngựa.

Tay run đến mức không giữ nổi dây cương, eo và n.g.ự.c cũng đau đến thấu tim, nhưng ta vẫn cắn răng đè nén mọi khó chịu xuống.

Ý chí mạnh mẽ như thể ta đã quay về năm mười tám tuổi.

Năm đó, ta trúng ba mũi tên, vẫn cắn răng kéo Hách Thủ Vệ từ trong đống xác người ra ngoài.

Giờ đây, ta cũng phải cắn răng mà lao về phía Gia Nghi!

Không ai có thể cản ta đi cứu tôn nữ – người nhà họ Hách không thể, Dục Vương không thể, Diêm Vương càng không thể!

【Lão thái quân sống lại rồi! Lão thái quân yyds*!】

(*yyds = 永远的神 = “vị thần muôn đời”, tiếng lóng mạng ca ngợi ai đó rất lợi hại)

【Lão thái quân xông lên! Sáu mươi tuổi chính là thời điểm để phá trận mà!】

【Lão thái quân, người tuyệt đối không được tha cho Lý Thư Dao, chính ả là người luôn bắt nạt Gia Nghi!】

……

Dòng chữ kỳ quái lại một lần nữa hiện ra.

Cuối cùng ta đã hiểu — đây là một quyển thoại bản (tiểu thuyết).

Tôn nữ ta, Gia Nghi, là nữ chính.

Còn Dục Vương Thẩm Thù Dục là nam chính.

Giữa bọn họ sẽ xảy ra một mối tình đầy dằn vặt.

Đợi đến khi tôn nữ ta bị giày vò đến chết, hắn ta mới hối hận đến cùng cực.

Đọc đến đây, ta im lặng.

Hận không thể bắt tác giả của thoại bản đó ra c.h.é.m thành tám khúc!

Gia Nghi là tôn nữ ta đích thân nuôi lớn, ta nỡ sao để nó bị đưa đến Nam cảnh, chính tay ta dạy nó cầm kỳ thư họa, lễ nghĩa đạo lý, nuôi dưỡng nó thành người đoan trang dịu dàng, hiền thục thấu tình đạt lý —

Tất cả chỉ để nó có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.

Chứ không phải để nó làm cái gì mà nữ chính ngược văn!

Dòng họ Hách nhà ta ba đời cống hiến cho đất nước, mười tám vị anh hùng ngã xuống.

Bảy thành ở Nam cảnh, thành nào chẳng có m.á.u người họ Hách!

Vậy mà bây giờ, đến tôn nữ cũng không bảo vệ nổi…

Nếu Gia Nghi không thể sống — thì đừng ai mơ được sống!
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 2: Chương 2



4

Tháng Chạp giữa mùa đông, vó ngựa phi nhanh tung lên từng lớp tuyết trắng.

Ta chưa đợi Lão Lục tới đã một mình xông thẳng vào Dục Vương phủ.

Theo chỉ dẫn từ mấy dòng chữ kỳ lạ, ta tìm đến gần viện Phù Dung, đúng lúc nghe thấy giọng một nha hoàn truyền vào tai:

“Hách Gia Nghi, là Vương gia muốn phạt ngươi, chẳng liên quan gì đến tiểu thư nhà ta.”

“Tính tình ngươi sao mà cứng đầu thế, cúi đầu xin lỗi tiểu thư nhà ta một câu thì chẳng phải ai cũng vui vẻ hay sao.”

“À đúng rồi, sáng nay phủ Hách truyền tin nói Hách lão thái quân sắp tắt thở rồi, ngươi là do người đích thân nuôi lớn, chắc buồn lắm nhỉ?”

Từ xa ta thấy Gia Nghi đang quỳ giữa trời tuyết, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, toàn thân phủ kín hoa tuyết.

Nó vốn bất động, nhưng nghe thấy nha hoàn kia nói ta sắp c.h.ế.t thì theo phản xạ định đứng dậy,

Lại bị thị vệ của Dục Vương ấn mạnh xuống: “Vương phi, chưa tới giờ.”

Một đám nha hoàn, thị vệ mà cũng dám đối xử với Gia Nghi thế này?

Loạn rồi phải không?!

“Thả tôn nữ ta ra!”

Ta quát lớn một tiếng, trường thương vẽ lên một đường cong giữa không trung, đ.â.m thẳng vào vai tên thị vệ.

Đám nha hoàn hét lên hoảng loạn, vội vàng trốn hết ra phía sau trắc phi của Dục Vương – Lý Thư Dao.

Gia Nghi bỗng quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, gọi khẽ: “Tổ mẫu.”

Thấy ta thở gấp, nó loạng choạng lao tới đỡ lấy ta.

Ta nắm lấy đôi tay lạnh buốt của nó, trong lòng đau như d.a.o cắt.

Cháu ngoan của ta, sao có thể để người ta chà đạp như thế này!

Một ngụm tức nghẹn nơi lồng ngực, chưa kịp trút ra thì Lý Thư Dao lại tự tìm cái chết:

“Hách lão thái quân, nơi này là Dục Vương phủ, không phải chỗ để người làm càn.”

5

Lấy Dục Vương ra dọa ta?

Ngàn quân vạn mã ta còn không sợ, lại sợ một tên vương gia mượn oai hù người à?

Ta bước thẳng đến trước mặt Lý Thư Dao, giơ tay tát thẳng một bạt tai vào mặt ả:

“Chính phi còn chưa mở miệng, ngươi chỉ là một trắc phi nhỏ nhoi, la hét cái gì?”

Lý Thư Dao không ngờ ta dám đánh ả giữa thanh thiên bạch nhật, giọng run rẩy vì kinh ngạc:

“Hách lão thái quân, cha ta là Thượng thư bộ Hộ, ta với Dục Vương lại là thanh mai trúc mã, hôm nay người đánh ta, chẳng lẽ không sợ liên lụy đến nhà họ Hách sao?”

“Hử, dựa vào ngươi mà muốn liên lụy đến nhà họ Hách?”

Ta rút trường thương ra khỏi vai tên thị vệ, mũi thương xoay nhẹ, đ.â.m thẳng về phía cổ Lý Thư Dao:

“Đánh ngươi còn là nhẹ, hôm nay ta có phế ngươi đi, thì bọn họ cũng chẳng làm gì nổi ta!”

Lý Thư Dao hoảng hốt định chạy, ta nhanh tay đ.â.m một nhát vào mắt cá chân ả.

Máu tươi phun ra, Lý Thư Dao ngã dúi dụi xuống tuyết như một con chó.

“Tổ mẫu, không được!”

Khi ta chuẩn bị đ.â.m nhát thứ hai, Gia Nghi ngăn ta lại.

Ánh mắt nó lướt nhanh về phía cổng viện, vẻ mặt đầy căng thẳng.

Thì ra, Thẩm Thù Dục đã đến.

Sắc mặt hắn u ám, lười biếng liếc Gia Nghi một cái, ngay trước mặt ta ôm chặt Lý Thư Dao vào lòng:

“Hách lão thái quân, sủng phi của bản vương, không đến lượt người dạy dỗ.”

Lý Thư Dao rúc vào n.g.ự.c Thẩm Thù Dục, giọng khóc nghẹn ngào:

“Vương gia, nếu người đến trễ thêm chút nữa, thiếp đã bị Vương phi g.i.ế.c c.h.ế.t rồi…”

Rõ ràng người đ.â.m nàng ta là ta, vậy mà nàng ta lại đổ hết tội lên đầu Gia Nghi.

Âm mưu thâm độc như vậy, Gia Nghi sao có thể là đối thủ.

Ta nhíu mày nhìn Thẩm Thù Dục —

Quả nhiên, hắn tin lời Lý Thư Dao:

“Hách Gia Nghi, vì sao ngươi lại ghen tuông đến mức này?”

Gia Nghi mím chặt môi, vì ta mà không hề biện minh.

Chỉ có bờ vai khẽ run lên, sắc mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng.

Không, đây không phải là tôn nữ của ta!

Gia Nghi của ta phải sáng như sao, dịu như trăng, sao có thể vì một người đàn ông mà thấp hèn đến mức này?

Ta giơ trường thương Trường Minh lên trước mặt nó:

“Hách Gia Nghi, đã bao lâu rồi con chưa cầm thương?”

6

Gia Nghi hơi sững người, ngơ ngác nhìn Trường Minh Thương.

Trước kia, tuy ta cũng dạy nó luyện thương, nhưng vẫn luôn lo người ngoài cho là thô lỗ, nên không cho nó biểu lộ trước mặt người đời.

Nhưng hôm nay—

“Gia Nghi, cây thương này có thể g.i.ế.c yêu nghiệt, cũng có thể c.h.é.m kẻ phụ tình.”

“Hãy dùng nó để cắt đứt nghiệt duyên, rời khỏi Dục Vương phủ, cùng tổ mẫu trở về Hách gia.”

“Bất kể là con vua cháu chúa hay con gái quan Thượng thư, nữ nhi nhà họ Hách ta tuyệt đối không để người khác ức h**p!”

Nói một hơi xong, ta bắt đầu ho dữ dội.

Gia Nghi hốt hoảng đỡ lấy ta, vội vã vuốt lưng giúp ta dễ thở.

Lý Thư Dao chớp lấy cơ hội, lạnh lùng mỉa mai một câu:

“Hách lão thái quân, người ngàn vạn lần đừng có c.h.ế.t trong Dục Vương phủ, xui xẻo lắm đấy.”

Xui xẻo à?

Vậy thì hôm nay ta sẽ huyết tẩy Dục Vương phủ, cho ả biết thế nào mới thật sự là xui xẻo!

Cảm nhận được sát khí băng lạnh lan ra từ người ta, Gia Nghi bỗng siết chặt trường thương trong tay.

Nó đã quyết định.

Ánh mắt trở nên sáng rõ, giọng nói cũng đầy cứng cỏi:

“Tổ mẫu, để con làm!”
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 3: Chương 3



7

Ta giao Trường Minh Thương cho Gia Nghi.

Ngay khoảnh khắc nó cầm lấy thương, lập tức đ.â.m thẳng về phía Thẩm Thù Dục.

Thẩm Thù Dục bị thương ở cánh tay, giận dữ gầm lên:

“Hách Gia Nghi, ngươi điên rồi sao?!”

Gia Nghi chẳng thèm để ý, lại đ.â.m thêm một thương nữa — lần này xé toạc ngọc quan trên đầu hắn.

“Hách Gia Nghi!!!”

Trán Thẩm Thù Dục nổi đầy gân xanh:

“Ngươi còn chút dáng vẻ của Vương phi nữa không?!”

“Cái danh Vương phi thối nát đó, ta đã chẳng buồn giữ từ lâu rồi!

“Thẩm Thù Dục, từ nay trở đi, ta và ngươi đoạn tuyệt tình nghĩa!”

Ba năm nhẫn nhịn, đến giờ phút này, Gia Nghi cuối cùng cũng không nhịn nữa.

Nó cầm trường thương, quét ngang cả viện Phù Dung.

Phá tung cửa sổ, đ.â.m vỡ xà nhà, đập nát đình nghỉ và bàn đá.

Ầm ầm ầm… tiếng sụp đổ vang dội từng nhịp đánh thẳng vào tim Thẩm Thù Dục.

Còn dòng chữ kỳ lạ thì phát điên lên:

【Nữ chính ơi, g.i.ế.c luôn đôi cẩu nam nữ đó đi!】

【Không được! Nếu Gia Nghi g.i.ế.c Thẩm Thù Dục, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không tha cho cô ấy và lão thái quân!】

【Lão thái quân đang nghĩ gì vậy? Sao không can ngăn một chút?】

【Ngăn gì mà ngăn?! Mấy người không thấy à, lão thái quân còn muốn g.i.ế.c Thẩm Thù Dục hơn cả Gia Nghi ấy chứ!】

【Gia Nghi, lão thái quân, xin hai người hãy bình tĩnh, giờ không ai có thể giúp nhà họ Hách cả đâu!】

Ta thấy rõ từng câu từng chữ hiện lên trong mắt, nhưng vẫn không ngăn Gia Nghi lại.

Tôn nữ ta, ta hiểu nó.

Nó có chừng mực.

Nhưng nhát thương cuối cùng…

Gia Nghi đã g.i.ế.c người rồi.

8

Gia Nghi dứt khoát đ.â.m xuyên cổ họng nha hoàn của Lý Thư Dao.

Kẻ trước đó còn vênh váo sỉ nhục nó, trong chớp mắt đã trở thành một cái xác đẫm m.á.u lạnh toát.

“Lý Thư Dao, thả Bích Vân ra. Nếu không, người tiếp theo c.h.ế.t sẽ là ngươi.”

Thấy Gia Nghi thật sự nổi sát ý, Lý Thư Dao hoảng sợ rúc chặt vào lòng Thẩm Thù Dục:

“Vương gia, tỷ tỷ chắc chắn là phát điên rồi! Mau, mau bắt lấy tỷ ấy đi!”

Mấy chục thị vệ trong vương phủ lập tức động đậy, sẵn sàng ra tay.

Ta từ trong tay áo rút ra lệnh bài, đã chuẩn bị đại khai sát giới.

Không ngờ, Thẩm Thù Dục lạnh giọng ra lệnh:

“Đem Bích Vân tới đây.”

Bích Vân toàn thân đầy thương tích bị lôi tới viện Phù Dung, vừa thấy ta liền bật khóc quỳ xuống:

“Lão thái quân, nô tỳ không hề có ý hại con của trắc phi, thật sự không có!”

Ta đỡ lấy nàng, giao lại cho Gia Nghi.

Sau đó bước tới trước mặt Thẩm Thù Dục:

“Dục Vương, hôm nay lão thân phải mang Gia Nghi và Bích Vân đi.”

“Nếu bản vương không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì phủ Dục Vương hôm nay… m.á.u sẽ chảy thành sông!”

Thẩm Thù Dục nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo khóa chặt ta:

“Ngươi đang uy h.i.ế.p bản vương?”

“Uy h**p?”

“Vương gia hiểu nhầm rồi, lão thân từ trước đến nay, nói được làm được.”

Ta nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thù Dục.

Hắn nhíu mày chặt lại, ánh mắt lạnh như băng chuyển sang nhìn Gia Nghi:

“Hách Gia Nghi, hôm nay ngươi dám bước ra khỏi viện Phù Dung, thì cả đời này đừng hòng quay lại!”

Gia Nghi khựng người, do dự trong chốc lát.

Cuối cùng, nó lướt ngang qua ta, từng bước từng bước tiến về phía Thẩm Thù Dục:

“Vương gia, thiếp sẽ không bao giờ quay lại nữa.

“Cái này, trả lại cho ngài.”

Gia Nghi gỡ tấm ngọc bài vẫn luôn đeo bên cổ, ném xuống đất.

Ngọc bài vỡ làm đôi, cùng vỡ nát… là nét mặt của Thẩm Thù Dục.

“Cút! Tất cả các ngươi, cút cho bản vương!”

9

【Cốt truyện sao lại thay đổi rồi?? Vậy sau này Thẩm Thù Dục còn truy thê điên cuồng nữa không?】

【Thay đổi chẳng phải rất tốt sao? Gia Nghi nên về Hách gia làm tiểu bảo bối, cớ gì phải ở lại Dục Vương phủ chịu ngược?】

【Đúng vậy đó, Gia Nghi c.h.ế.t rồi Thẩm Thù Dục mới truy thê, gọi gì là “hỏa táng tràng”?】

【Vậy Gia Nghi bảo bối có biết trước rằng, người cứu nàng năm bảy tuổi vốn không phải Thẩm Thù Dục, mà là Thẩm Trường Uyên không?】

【A a a a, kích động quá! Nếu Gia Nghi có thể đến với Thẩm Trường Uyên thì tốt biết bao!】

Truy thê hỏa táng tràng?

Truy thê thì ta không rành, nhưng hỏa táng… thì ta rành!

Còn Thẩm Trường Uyên… hóa ra người cứu Gia Nghi năm xưa lại là hắn!

Ta có chút không dám tin.

Mẫu tử Thẩm Thù Dục và Hoàng hậu lại có thể vô liêm sỉ đến mức ấy?

Năm đó Hách gia đang thời hưng thịnh, bọn họ không tiếc mặt mũi mà cướp lấy công lao cứu người của Thẩm Trường Uyên, lừa lão Ngũ đem Gia Nghi gả cho Thẩm Thù Dục.

Đến nay biết Hách gia không dính líu đến đảng phái, lại thấy dòng dõi Hách gia thưa thớt, bọn họ hẳn đã hối hận.

Cho nên mới chèn ép Gia Nghi khắp nơi, để nâng Lý Thư Dao lên làm chính phi.

“Đồ khốn nạn!”

“Bà ngoại, người đừng tức giận. Về sau con sẽ không dính dáng gì đến Dục Vương nữa đâu.”

Gia Nghi ngẩng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với ta.

So với lần trước về nhà, nó gầy đi không ít, khuôn mặt nhỏ hẳn lại.

Ta khẽ xoa mu bàn tay nó, lòng lại thấy đau xót.

Có lẽ… nó vẫn chưa biết —

Nó đã mang thai con của Thẩm Thù Dục rồi.
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 4: Chương 4



10

Sau khi đón Gia Nghi về nhà, ta gọi cả nhà Lão Lục, thê tử và con gái của Lão Tam đến chính sảnh, trịnh trọng tuyên bố:

Từ hôm nay, Gia Nghi sẽ sống ở Đông viện, nó vẫn là Đại tiểu thư của Hách gia.

“Lão thái quân, chuyện này e là không hợp lẽ cho lắm. Người ta phu thê cãi nhau, sao ta có thể cứ thế mang người ta về mẫu gia được?”

“Đúng vậy, nếu Dục Vương đến đòi người thì biết tính sao đây?”

Thê tử Lão Lục và thê tử Lão Tam đều tỏ ý phản đối.

Tam tiểu thư Hách Thi Văn cũng bĩu môi:

“Tổ mẫu, người để đường tỷ ở lại Hách gia lâu dài, vậy sau này con còn lấy chồng kiểu gì?”

“Gia Nghi sống ở Hách gia, liên quan gì đến chuyện con lấy chồng?”

“Tổ mẫu, đường tỷ đã gả cho Dục Vương thì nên theo chồng. Chỉ vì mâu thuẫn phu thê mà quay về mẫu gia ở lâu dài, người ngoài sẽ nói con gái Hách gia dựa thế mẫu gia, không giữ bổn phận làm thê tử…”

Chưa để Thi Văn nói hết, “bốp” một tiếng, ta tát thẳng vào mặt nó.

“Thế lực của Hách gia là để dùng cho nữ nhi Hách gia!”

“Nam nhi nhà họ Hách đều c.h.ế.t ngoài chiến trường, nếu đến nữ nhi ta cũng không bảo vệ nổi, thì ta – Trang Thiệu Hoa – còn sống để làm gì?!”

“Thi Văn, tổ mẫu nói cho con biết. Con gái nhà Hách gia có thể không lấy chồng, có thể không theo chồng, có thể không giữ tam tòng tứ đức, nhưng tuyệt đối không thể để người khác ức h**p!

“Con nghĩ xem, sau này nếu con bị nhà chồng ngược đãi mà Hách gia làm ngơ, con có cam lòng không?”

“Ta nói cho các người biết, Hách gia vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục.

“Không phân nam nữ, chỉ cần mang dòng m.á.u Hách gia, ta đều sẽ bảo vệ đến cùng!”

“Ai cảm thấy việc Gia Nghi ở lại Hách gia là nỗi nhục, kia kìa, cửa lớn đó, mau cút đi!”

Thê tử Lão Tam nghe vậy, lập tức kéo Thi Văn quỳ xuống:

“Lão thái quân nói phải, chúng con không có ý kiến.”

Thi Văn rưng rưng nước mắt, mím chặt môi không dám nói gì.

Thê tử Lão Lục – người nắm quyền quản gia – vội vàng đứng ra giảng hòa:

“Tẩu tẩu, thân thể lão thái quân không được tốt, đón Gia Nghi về mẫu gia ở một thời gian, chắc Dục Vương cũng sẽ không để tâm đâu.”

Lời này rõ ràng là ám chỉ ta sắp chết, đợi ta c.h.ế.t rồi thì bọn họ sẽ đuổi Gia Nghi trở lại Dục Vương phủ cũng không muộn.

Ta xoa xoa ấn đường, cho bọn họ lui ra ngoài.

Lúc này, điều khiến ta phiền lòng nhất không phải là lòng người trong Hách gia không đồng nhất.

Cũng không phải là chuyện Thẩm Thù Dục sớm muộn sẽ trả thù.

Mà là — phải xử lý đứa bé trong bụng Gia Nghi thế nào đây?

Ta lo lắng dẫn theo lang trung đáng tin nhất trong phủ đến Đông viện bắt mạch cho Gia Nghi.

Lang trung liếc mắt ra hiệu cho ta.

Ta nhìn một cái liền biết — là mạch hỉ.

Chuyện này… thật sự rất nan giải rồi.

“Gia Nghi, tổ mẫu hỏi con một câu. Nếu con thật sự mang thai con của Thẩm Thù Dục — con giữ hay là không giữ?”

11

“Con… có thai?”

Gia Nghi sững sờ, đầu ngón tay run rẩy chạm lên bụng dưới.

Một lúc sau, nó bất lực nói:

“Tổ mẫu, đứa bé này là hoàng tôn của bệ hạ, con làm sao có thể không giữ…”

【Nữ chính nói đúng đấy, mưu hại hoàng tôn là tội tru di cửu tộc. Gia Nghi gánh không nổi, lão thái quân cũng không gánh nổi.】

【Nhưng nếu Gia Nghi sinh đứa bé ra, thì chắc chắn lại rơi vào kịch bản nữ chính bị ngược thôi.】

【Mọi người nghĩ gì vậy, cho dù không có đứa con này, Thẩm Thù Dục cũng sẽ không buông tha cho Gia Nghi! Đây là truyện truy thê hay là văn học tàn sát vậy, nữ chính không thể thoát khỏi kịch bản đâu!】

【Đừng nói chắc như đinh đóng cột vậy. Đến lão thái quân còn có thể c.h.ế.t rồi sống lại, cớ gì Gia Nghi không thể thoát khỏi định mệnh? Chỉ cần không giữ đứa bé này, thì về sau cũng không đến mức vì bị cướp con mà mắc chứng cuồng loạn.】

……

Màn hình lại tiếp tục náo loạn, tranh cãi kịch liệt chuyện có nên giữ lại đứa bé hay không.

Ta ấn ngực, ngồi xuống bên cạnh Gia Nghi.

Người đời nghĩ sao ta không để tâm.

Ta chỉ quan tâm đến ý nghĩ trong lòng tôn nữ mình.

“Gia Nghi, con nói cho tổ mẫu biết, nếu không nghĩ đến điều gì khác — con có muốn giữ lại đứa bé này không?”

Gia Nghi ngẩng đầu, dứt khoát đáp hai chữ:

“Không muốn.”

“Được, tổ mẫu hiểu rồi.”

Gia Nghi cảm nhận được tâm trạng của ta, đôi mắt đỏ hoe, khẽ nói:

“Tổ mẫu, là Gia Nghi bất hiếu… khiến người phải lo nghĩ nhiều như vậy.”

“Đứa ngốc, ta là tổ mẫu của con. Ta không che chở cho con, thì ai sẽ che chở?”

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Gia Nghi, ta nâng tay lên, nhẫn tâm đánh ngất nó.

Đặt nó nằm ngay ngắn trên giường.

“Cháu ngoan của ta, ngủ một giấc thật ngon.

“Khi tỉnh lại… đứa bé sẽ không còn nữa.”
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 5: Chương 5



12

Ta đích thân bón cho Gia Nghi uống một bát thuốc.

Dòng chữ trên màn hình lập tức bùng nổ:

【Lão thái quân lợi hại thật, g.i.ế.c cả chắt ruột mà cũng không chùn tay.】

【Khoan đã, bà ấy g.i.ế.c hoàng tôn đấy! Không sợ liên lụy cả nhà họ Hách sao?】

【Lão thái quân chỉ là già, chứ đâu có ngốc. Việc này làm kín đáo một chút, ai biết được chứ.】

【Lão thái quân bản lĩnh thật, có chuyện thì bà ấy dám đứng ra xử lý!】

【Quá ư lợi hại, lão thái quân đúng là loài đại bàng cái!】

Ta đọc từng dòng chữ hiện ra, khóe môi khẽ cong.

Ở vùng cao nguyên phía Nam, đại bàng cái quả thật mạnh mẽ hơn đại bàng đực.

Chỉ tiếc rằng, giờ ta đã trúng độc, thực lực không còn như năm xưa.

Nghĩ đến những năm tháng chinh chiến trên sa trường, ta bất giác nhìn Gia Nghi đang ngủ say, trong lòng dâng lên một nỗi hối hận khôn nguôi.

Ta sinh ra trong quân doanh, ba tuổi luyện thương, mười hai tuổi ra chiến trường, mười bốn tuổi đã chỉ huy binh mã g.i.ế.c giặc.

Trên người có mười hai vết thương do đao kiếm, năm vết do tên bắn.

Vì phải uống thuốc lâu dài để trì hoãn kinh nguyệt mà làm hỏng t* c*ng.

Còn tỷ tỷ của ta – Trang Trường Minh – vì sức khỏe yếu mà được ở lại kinh thành.

Nàng ấy trở thành tài nữ đệ nhất kinh đô, ăn mặc lụa là, được vạn người sủng ái.

Cuối cùng gả cho vị Bạch tướng quân trấn thủ Bắc Cương, vững vàng làm chính thê chủ mẫu.

Tuy ta và Trang Trường Minh không hợp nhau, nhưng vẫn luôn ngưỡng mộ nàng ấy cả đời thuận buồm xuôi gió.

Cũng chính vì không nỡ để Gia Nghi phải chịu khổ như nữ tử tòng quân, nên ta mới để con bé ở lại kinh thành, đích thân nuôi dạy.

Hy vọng có thể dưỡng thành một tiểu thư danh môn đoan trang hiền thục, gả cho một tấm chồng tốt, sống an ổn cả đời.

Gia Nghi không khiến ta thất vọng.

Nó hiểu chuyện, hiếu thảo, dịu dàng và lương thiện, không hề kế thừa tính khí nóng nảy của ta.

Nhưng cũng chính vì nó quá hiểu chuyện, quá lương thiện, nên mới để mặc cho Thẩm Thù Dục chèn ép suốt ba năm.

Bích Vân kể ta nghe:

Trong ba năm đó, Hách gia năm nào cũng có tang sự, sức khỏe của ta cũng ngày một kém đi.

Gia Nghi không muốn khiến mẫu gia thêm phiền lòng, nên lúc nào cũng nhẫn nhịn, lùi đến mức không còn đường để lùi nữa, cũng không chịu để Bích Vân nói nửa lời nào về mình với nhà họ Hách.

Tất cả tủi nhục đều giấu trong lòng.

“Lão thái quân, tiểu thư nói nàng chưa từng làm được gì cho Hách gia, điều duy nhất có thể làm là giữ lấy thân phận Dục Vương phi, biết đâu đến thời khắc quan trọng có thể giúp ích cho Hách gia một tay.”

Tôn nữ ngốc của ta…

Chính vì ôm cái hy vọng hão huyền ấy, nó đã để mặc người ta chà đạp suốt ba năm.

Gia Nghi tưởng Thẩm Thù Dục rồi sẽ thay đổi.

Nào ngờ, cuộc hôn sự này từ đầu đến cuối đều là một vở kịch do Hoàng hậu và Thẩm Thù Dục dựng nên.

Với Thẩm Thù Dục, nó có lẽ chỉ là một quân cờ.

Chỉ đến khi Gia Nghi c.h.ế.t rồi, hắn ta mới bắt đầu hối hận.

Nhưng nay ta đã biết rõ cốt truyện này, dù phải đổi cả tính mạng già này, ta cũng phải thay đổi vận mệnh của Gia Nghi!

13

Hôm đó, ta làm ba việc.

Việc thứ nhất, ta đến Bạch phủ gặp Trang Trường Minh, cùng nàng ấy thực hiện một cuộc giao dịch.

Việc thứ hai, ta tiễn lang trung kê thuốc cho Gia Nghi rời khỏi kinh thành, rồi mời thuộc hạ tin cậy nhất bên ngoài phủ – Đường Anh Lan – vào chăm sóc Gia Nghi.

Dù đã kết hôn sinh con, nhưng Đường Anh Lan không chút do dự liền nhận lời.

Việc thứ ba, ta tìm ra viên Tỏa Mệnh Đan truyền đời của Hách gia – và nuốt xuống.

Không ngờ, dòng chữ trên màn hình còn kích động hơn ta tưởng:

【Tỏa Mệnh Đan! Lão thái quân đã uống Tỏa Mệnh Đan rồi!】

【Đây chẳng phải viên thuốc mà Gia Nghi uống ở đoạn cuối sao? Có thể giữ người hấp hối sống thêm bảy ngày, nhưng sau bảy ngày, dù có thần tiên hạ phàm cũng vô phương cứu chữa.】

【Khóc c.h.ế.t mất, lão thái quân là sợ mình ngã xuống sớm, nên dùng mạng đánh cược một lần.】

【Nhưng chỉ có bảy ngày, bảy ngày thì làm được gì? Lão thái quân quá bốc đồng rồi.】

Bốc đồng?

Không, đây không phải bốc đồng.

Hôm nay Trang Trường Minh đã bắt mạch cho ta.

Ba năm qua, Tần Sương Ngữ đã hạ độc ta.

Cơ thể ta bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp.

Nếu đang làm dở việc mà đổ gục giữa chừng, chẳng phải mọi công sức đều uổng phí sao?

Trận chiến này, ta không thể thua.

Gia Nghi cũng không thể thua.

Vì Gia Nghi, ta phải giành chiến thắng trong vòng bảy ngày, giúp nó thoát khỏi toàn bộ kịch bản này.

Nhưng điều ta hoàn toàn không ngờ tới là —

Tin Gia Nghi sẩy thai đã bị truyền ra khỏi Hách phủ ngay trong ngày hôm sau, và lan truyền rầm rộ khắp kinh thành.

Sáng sớm hôm ấy, Thẩm Thù Dục đã dẫn người đến Hách gia, khí thế ngút trời, đến tận cửa… đòi người.
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 6: Chương 6



14

“Hách lão thái quân, sao không thấy Vương phi đâu vậy?”

Thẩm Thù Dục dẫn theo phó viện chính Thái y viện, giọng nói lạnh đến mức như có thể đông thành sương đá.

Ta bình thản nhấp một ngụm trà:

“Tôn nữ ta ở Dục Vương phủ chưa từng có một ngày ngủ ngon. Nay về mẫu gia, muốn ngủ thêm một chút.

“Nếu Vương gia không có chuyện gì quan trọng, thì xin mời quay về. Hách gia không hoan nghênh ngài cho lắm.”

“Hách lão thái quân, bản vương nể người là trưởng bối nên nhẫn nhịn nhiều lần.

“Nếu hôm nay người không giao Gia Nghi ra, bản vương sẽ phá nát Hách gia!”

“Tốt thôi, không phá ngươi là chó!”

Ta bật dậy khỏi ghế, giật lấy Trường Minh Thương trong tay Lão Lục, chĩa thẳng mũi thương vào trước ủng của Thẩm Thù Dục:

“Dục Vương, nếu ngươi dám bước một bước vào nội viện, đừng trách lão thân phế ngươi tại chỗ.”

Nghe vậy, Lý Thái y và Lão Lục liếc nhìn nhau, còn Thẩm Thù Dục lại không nổi giận mà bật cười.

Hắn nói từng chữ, như d.a.o đ.â.m vào tim:

“Hách lão thái quân, Hách Gia Nghi mang thai hoàng tôn, lại dám tự ý uống thuốc sẩy thai, đó là tội c.h.ế.t vạn lần! Người còn bao che cho nàng ta, chẳng lẽ muốn cả nhà Hách gia chôn cùng sao?”

“Dục Vương, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy! Gia Nghi căn bản chưa từng mang thai, thì nói gì đến chuyện mưu hại hoàng tôn?”

“Hách Gia Nghi có sẩy thai hay không, chỉ cần Lý Thái y bắt mạch là rõ.”

Thẩm Thù Dục cười lạnh đứng dậy:

“Quân bản vương đang đợi sẵn ngoài cửa. Nếu lão thái quân còn không nỡ đánh thức Vương phi, vậy để bản vương tự mình vào gọi nàng dậy.”

“Ngươi đứng lại!”

Ta định giơ thương cản Thẩm Thù Dục, thì một đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên thân thương.

Gia Nghi nở một nụ cười ngọt ngào với ta:

“Tổ mẫu, thân thể người không tốt, đừng tức giận vì một con ch.ó điên làm gì.”

15

“Hách Gia Nghi, ngươi nói ai là chó điên?”

Thẩm Thù Dục liếc sang Gia Nghi, trán nổi đầy gân xanh.

Gia Nghi bước thẳng đến trước mặt hắn, sống lưng thẳng tắp:

“Nói ngươi là chó điên. Vì hình như ngươi không hiểu tiếng người.

“Hôm qua ta đã nói rất rõ ràng rồi — chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa.

“Vậy hôm nay ngươi còn đến Hách phủ gây náo loạn làm gì?”

“Hách Gia Nghi, ngươi hỗn xược!”

“Thẩm Thù Dục, ta đã không còn là Vương phi của ngươi nữa.

“Đây là thư hòa ly, ngươi cầm về đi.”

Gia Nghi đưa thư hòa ly đến trước mặt Thẩm Thù Dục.

Hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay nàng, lý trí cuối cùng trong mắt hắn rõ ràng đã hoàn toàn vỡ nát.

“Người đâu, mang Vương phi về phủ!”

【Xong rồi, Thẩm Thù Dục thật sự dẫn theo cả trăm phủ binh đến cướp người!】

【Sợ gì chứ, người Hách gia ai cũng biết võ.】

【Người Hách gia biết võ thì đúng, nhưng giờ người nắm quyền quản lý trong phủ là Tần Sương Ngữ, bà ta liệu có dám vì Gia Nghi mà đánh cược cả nhà Hách gia không?】

【Mọi người mau nhìn kìa, lão thái quân đang đánh nhau với Thẩm Thù Dục rồi!

Công phu của Thẩm Thù Dục sao lại lợi hại vậy, lão thái quân hình như đang có chút đuối sức!】

【Hào quang nam chính cũng quá vô lý đi! Lão thái quân là một cựu nữ tướng tinh anh đấy!

Sao lại không đánh lại một tên gà mờ như Thẩm Thù Dục chứ?!】

Dòng chữ trên màn hình đang thay ta lo lắng, nhưng lần này — bọn họ phải thất vọng rồi.

Ta không chỉ đánh không lại Thẩm Thù Dục, mà còn bị hắn đánh ngã xuống đất.

Trong lúc ta vẫn đang mắng chửi, hắn đã cướp lấy Trường Minh Thương từ tay ta, và trong chớp mắt, đ.â.m thẳng về phía n.g.ự.c ta.

Ngay lúc nguy cấp, Gia Nghi lao lên chắn trước mặt ta, dùng thân mình đỡ lấy nhát thương ấy.

Máu tươi từ bụng dưới của nó phun ra, nhuộm đỏ cả váy trắng.

“Lý Thái y!”

Ta vội vàng bước tới, kéo Lý thái y đến bên Gia Nghi.

Lý thái y nhân cơ hội bắt mạch cho Gia Nghi, chỉ chốc lát sau, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thẩm Thù Dục:

“Vương gia, mạch tượng của Vương phi đúng là hỉ mạch, nhưng nhát thương này đã làm tổn thương t* c*ng, đứa bé trong bụng Vương phi… e là không giữ được…”

“Ngươi nói cái gì?”

Thân hình Thẩm Thù Dục khẽ lảo đảo, đồng tử trợn lớn.

“Ông ấy nói — ngươi đã tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t chính đứa con ruột của mình!”

“Dục Vương, hôm qua Gia Nghi căn bản không uống thuốc sẩy thai, nó uống là thuốc an thai! Ngươi rốt cuộc hận Gia Nghi đến mức nào, ngay cả đứa con duy nhất của nó cũng không dung tha!”

Ta lau nước mắt, ra lệnh cho Anh Lan đưa Gia Nghi trở về nội viện.

Thẩm Thù Dục không ngăn cản.

Hắn cứ thế ngây người đứng đó, rất lâu không động đậy, sững sờ, choáng váng, thất thần.
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 7: Chương 7



16

Sau khi Thẩm Thù Dục rời đi, ta vội vã đến Đông viện thăm Gia Nghi.

Vết thương của nó không quá nghiêm trọng, m.á.u cũng đã được cầm.

Chỉ là do sẩy thai giả nên sắc mặt hơi tái nhợt, không được tốt cho lắm.

Thấy ta đến, nó cố gượng nở một nụ cười:

“Tổ mẫu, vừa rồi con diễn có tốt không?”

Ta đau lòng siết c.h.ặ.t t.a.y Gia Nghi, bàn tay không ngừng v**t v* tay nó:

“Tốt, diễn rất tốt. Đến cả Lão Lục cũng bị con lừa rồi đấy.”

“Là tổ mẫu lợi hại, mọi việc đều tính toán đâu ra đấy.”

Lợi hại sao?

Nếu ta thật sự giỏi giang như vậy, ắt hẳn đã nghĩ ra cách tốt hơn, nào đến mức để Gia Nghi phải chịu đựng khổ sở như thế này.

Cảm nhận được nỗi buồn trong lòng ta, Gia Nghi nhào vào lòng ta làm nũng:

“Tổ mẫu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu. Chỉ là… tôn nữ lo lắng… Thẩm Thù Dục liệu có phát hiện ra đây chỉ là vở kịch không?”

“Không sao cả. Dù hắn có phát hiện ra thì cũng chẳng sao.”

Ta vỗ nhẹ mu bàn tay Gia Nghi:

“Con cứ an tâm dưỡng sức, tổ mẫu phải ra ngoài xử lý vài việc.”

Gia Nghi như nhận ra điều gì, vội kéo lấy tay áo ta:

“Tổ mẫu, Thi Văn vẫn còn nhỏ, người… có thể cho muội ấy một cơ hội nữa không?”

Ta nhìn Gia Nghi, khẽ thở dài.

Nó cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng.

“Gia Nghi, con phải nhớ kỹ: Khoan dung với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân.”

Vừa dứt lời, dòng chữ trên màn hình lại bắt đầu xôn xao:

【Trời đất ơi, thì ra là Hách Thi Văn làm lộ chuyện à? Ta cứ tưởng là Tần Sương Ngữ chứ!】

【Vậy là nữ chính và lão thái quân đã diễn một vở kịch chung sao!】

【Lão thái quân quá đỉnh! Nhưng nữ chính thật sự đã chịu khổ rồi.】

【Không chịu khổ thì nam phụ sao có cơ hội ra sân? Nghe nói Thẩm Trường Uyên vừa nghe tin Dục Vương đ.â.m Gia Nghi là lập tức chạy tới!】

【Thẩm Trường Uyên đã thích Gia Nghi từ nhỏ, tiếc là Gia Nghi cứ tưởng người cứu mình năm đó là Thẩm Thù Dục, nên bỏ lỡ mất chàng.】

【Lão thái quân ơi, xem xét đến Thẩm Trường Uyên đi. Người đó mới thật lòng yêu Gia Nghi!】

Trong lòng ta chấn động mãnh liệt.

Thẩm Trường Uyên có yêu Gia Nghi hay không thì ta chưa dám chắc.

Nhưng trong ký ức của ta, hắn luôn là người thâm trầm cẩn trọng.

Dù gì cũng là hoàng tử có mẫu thân ruột không quyền thế, mỗi bước đi đều như giẫm trên băng mỏng.

Vậy mà hôm nay, hắn lại vì Gia Nghi mà thất thố…

Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của “cốt truyện”?

Ta đứng dậy bước ra khỏi phòng, ra lệnh cho quản gia đóng cổng lớn, lại cho dựng một tấm biển ngay cửa phủ, trên đó viết:

“Hôm nay phủ có chuyện, miễn tiếp khách.”

Sau khi làm xong, ta cầm lấy Trường Minh Thương, bước vào từ đường.

Máu mà Gia Nghi đã đổ, nỗi khổ mà con bé đã chịu… phải có kẻ đứng ra trả giá!

17

Trong từ đường, Hách Thi Văn đã quỳ trước bài vị tổ tiên được nửa canh giờ.

“Tổ mẫu, tôn nữ biết sai rồi, tôn nữ không nên ở bên ngoài ăn nói bừa bãi, hại đường tỷ chịu liên lụy.”

“Thi Văn, Gia Nghi vừa rồi đã cầu tình thay con, muốn ta cho con một cơ hội sửa đổi. Cơ hội ta có thể cho, nhưng có nắm được hay không, còn xem bản lĩnh của con.”

Thi Văn ngẩn ra một thoáng, sau đó xấu hổ cúi đầu:

“Chỉ cần tổ mẫu và đường tỷ bằng lòng tha thứ, bảo tôn nữ làm gì, tôn nữ cũng nguyện ý!”

“Vậy thì tốt. Con nói thật cho tổ mẫu biết, là ai xúi giục con và mẫu thân con phản bội Hách gia?”

Thê tử Lão Tam vô thức nhìn sang Tần Sương Ngữ,

Thi Văn rụt cổ lại, nhẹ giọng đáp:

“Là… là Lục thẩm.”

【Ta đã biết ngay, chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Sương Ngữ.】

【Hách gia là nhà trung liệt, sao lại vớ phải loại người như Tần Sương Ngữ? Hại lão thái quân, lại hại Gia Nghi, nàng ta mưu toan điều gì?】

【Lão thái quân, nhất định phải đuổi Tần Sương Ngữ ra khỏi Hách gia, nếu không về sau nàng ta không chỉ không nhận Gia Nghi mà còn cấu kết với Thẩm Thù Dục ngược đãi Gia Nghi!】

Dòng chữ trên màn hình đều nghiến răng mắng mỏ hành vi của Tần Sương Ngữ, chỉ là — họ khuyên ta đuổi nàng ta ra khỏi Hách gia?

Chủ ý ấy thật chẳng ra làm sao cả.

Ta vung tay, ném chén trà vỡ tan dưới chân Tần Sương Ngữ:

“Thê tử Lão Lục, Hách gia có bạc đãi ngươi không? Mà ngươi lại không để lại một con đường sống cho Gia Nghi!”

Nghe thế, Tần Sương Ngữ lập tức quỳ sụp xuống đất, đầu gối đ.â.m vào mảnh sứ cũng không dám nhúc nhích:

“Mẫu thân, con cũng là bị tên lang trung kia mê hoặc, hắn gạt con rằng Gia Nghi đã uống thuốc sẩy thai. Con sợ bệ hạ trách Hách gia không bảo vệ được hoàng tôn, mới để Thi Văn đi báo với Dục Vương, gọi hắn đến đón Gia Nghi về, nào ngờ… nào ngờ…”

“Nào ngờ Gia Nghi căn bản chưa từng uống thuốc sẩy thai, đúng chứ?”

“Tần Sương Ngữ, nói cho ngươi biết, ta cố ý đuổi tên lang trung kia rời kinh, lại tìm người bên ngoài đến chăm sóc Gia Nghi, chính là muốn khiến ngươi nghĩ rằng ta đang che giấu chuyện Gia Nghi sẩy thai.

“Ta đoán chắc, ngươi sẽ không nhịn được mà tiết lộ ra ngoài.”
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 8: Chương 8



Tần Sương Ngữ ngẩn người, không dám tin:

“Vậy nên… người cố ý dẫn Dục Vương đến Hách phủ, là để hắn đích thân đ.â.m thương vào bụng Gia Nghi, mượn tay hắn để trừ đi đứa con trong bụng nàng ấy?!”

“Ngươi quả là thông minh. Chỉ tiếc, hôm nay… chính là ngày c.h.ế.t của ngươi!”

Nghe đến đó, Lão Lục giật nảy mình, vội vàng chắn trước người Tần Sương Ngữ:

“Mẫu thân, A Ngữ chỉ là nhất thời hồ đồ. Người muốn đánh muốn phạt gì cũng được, nhưng tội không đến mức phải chết!”

“Tội không đến mức chết?”

“Nàng ta đầu độc hại ta, lại cấu kết với người ngoài hại Gia Nghi, ta g.i.ế.c nàng một trăm lần cũng chưa nguôi giận!

“Lão Lục, tránh ra cho ta, nếu không — ngay cả ngươi, ta cũng g.i.ế.c luôn!”

“Đầu… đầu độc?”

Sắc mặt Lão Lục đại biến, cúi đầu hỏi Tần Sương Ngữ:

“A Ngữ, lời mẫu thân nói… có phải sự thật không?”

18

Lão Lục lớn lên ở kinh thành, cả đời sống dưới sự che chở của ta.

Tính tình hắn thẳng thắn, đơn thuần, giống hệt Gia Nghi.

Tần Sương Ngữ thì lại khác — tâm tư sâu kín, đầu óc lanh lợi.

Biết hôm nay ta đã hạ quyết tâm xử trí nàng, dứt khoát chẳng buồn biện bạch, chỉ rơi hai hàng lệ, bày ra bộ dáng đáng thương, cầu mong giữ lại cho mình một tia sinh cơ cuối cùng:

“Phu quân, thiếp biết tội không thể tha thứ, nhưng thiếp làm vậy… là có lý do.”

“A Ngữ, rốt cuộc là lý do gì khiến nàng hạ độc mẫu thân?”

“Phu quân, chàng còn chưa hay biết, kỳ thật… chàng không phải là con ruột của mẫu thân.”

Tần Sương Ngữ uất ức nói:

“Nam đinh họ Hách đều chinh chiến phương Nam, lập công nơi biên giới. Chỉ có chàng không được phép đụng đến quân vụ, thỉnh thoảng hỏi han đôi câu liền bị trách mắng. Nay toàn bộ Hách gia chỉ còn lại chàng và Hách Viễn, lão thái quân ngoài mặt thì để thiếp chưởng quản gia vụ, nhưng phần lớn tài sản của tướng phủ vẫn bị bà ta nắm chặt trong tay.

“Bà thiên vị Hách Viễn, bao năm nay không ngừng gửi tiền bạc xuống phương Nam, cả phủ tướng quân này sắp bị bà vét sạch rồi!”

“Phu quân, chàng hiếu thuận bên cạnh bà ấy, một mực gánh vác Hách gia ở kinh thành, cuối cùng lại chẳng được gì cả — điều ấy có công bằng chăng?”

Nói xong, lông mày lão Lục nhíu chặt, môi run run.

Thê tử Lão Tam cùng Thi Văn cũng không dám hé răng.

Các nàng không ngờ Lão Lục lại không phải con ruột của ta, lại càng không ngờ rằng bao năm qua ta vẫn luôn dùng bạc của phủ tướng quân để tiếp tế cho Hách Viễn.

Trong phòng, ai nấy đều ôm tâm tư riêng, dần dần trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Tần Sương Ngữ thoáng hiện vẻ đắc ý khó nhận ra, nàng khẽ kéo tay áo Lão Lục, thì thầm:

“Phu quân, chúng ta rời khỏi Hách gia đi. Một mẫu thân như Trang Thiệu Hoa — vô tình, vô nghĩa — có cũng như không.”

“Bốp!”

Một tiếng vang giòn giã,

Lão Lục xưa nay luôn rụt cổ làm người hiền lành bỗng nổi giận, tung một bạt tai mạnh mẽ vào mặt Tần Sương Ngữ.

Ngực hắn phập phồng dữ dội, chẳng thốt nổi lời nào, nhưng đôi vai run rẩy cùng đôi mắt đẫm lệ của hắn lại nói cho ta hay — đứa con trai này, ta không nuôi uổng!

19

【Tần Sương Ngữ, ngươi đáng đời lắm! Ngươi tưởng phơi bày thân thế của Lão Lục thì hắn sẽ trở mặt giúp ngươi đối phó lão thái quân sao? Người ta sớm đã biết rõ rồi đấy!】

【Tần Sương Ngữ, ngươi không ngờ phải không? Lão thái quân cả đời có sáu nhi tử một nữ nhi, vậy mà không một ai là do bà ấy sinh ra.】

【Tần Sương Ngữ, ngươi tiêu đời rồi, Lão Lục nhà ta chính là đứa con luôn che chở lão thái quân nhất!】

Từng dòng chữ hiện ra nơi mắt, gợi lại ký ức xưa trong lòng ta.

Năm ấy, bụng dưới ta trúng tên, lang trung bảo rằng đời này ta không thể sinh con.

Đúng lúc ấy, Trang Trường Minh sinh được một nhi tử, gửi bánh hồng ngàn dặm đến báo tin vui.

Ta không cam lòng thua kém, liền nhặt về đứa trẻ mồ côi đầu tiên — mẫu thân nó mất sớm, phụ thân cũng tử trận nơi chiến trường phương Nam, mỗi ngày chỉ có thể bới móc rau thối bên ngoài quân doanh để sống, gầy guộc như một chú chuột con.

Có được đứa con đầu lòng, ta lại lần lượt nhặt về năm trai một gái, bắt chúng gọi ta là mẫu thân, dạy cho chúng thương pháp binh pháp, tự tay nuôi dạy thành tài, từng đứa một đều được đưa ra chiến trường.

Lão Lục là đứa nhỏ nhất trong số ấy, từ nhỏ thân thể yếu đuối, lại nhút nhát.

Năm mười hai tuổi, ta muốn ép hắn ra chiến trường, hắn sợ đến mức đái cả ra quần, cuối cùng lại là muội muội nhỏ hơn hắn một tuổi — Hách Mộng Hoa — lau nước mắt cho hắn, nói rằng:

“Ca ca, huynh theo mẫu thân hồi kinh đi, để muội thay huynh tòng quân.”

Tính tình Mộng Hoa giống hệt ta, đã quyết là không quay đầu.

Ta chẳng còn cách nào, đành dắt Lão Lục về lại kinh thành trong tiếng nức nở của nó, từ đó, ta vẫn luôn đem chuyện Mộng Hoa tòng quân mà tính vào đầu Lão Lục, chưa từng cho hắn sắc mặt dễ coi.

Tuy ta biết, bảo vệ quốc gia là lựa chọn của chính nữ nhi mình, nhưng trong lòng ta — ôi thôi, thật là đau đớn khôn cùng!
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 9: Chương 9



Dẫu cho Mộng Hoa đánh trận thắng, được ban thưởng phong hàm, ta cũng chẳng thể vui mừng nổi.

Bởi lẽ, ta thấu hiểu — phía sau vinh quang kia là muôn phần cay đắng.

Vậy nên về sau, khi Ngũ lang cùng thê tử sinh hạ Gia Nghi, ta nhất quyết giữ con bé lại kinh thành để đích thân dạy dỗ.

Họ Hách ta, liệt sĩ đã quá nhiều, chỉ mong Gia Nghi có thể sống một đời bình bình an an, thế là đủ rồi.

Thế nhưng thiên hạ này lại cứ sinh ra vài kẻ mắt mù tâm mờ, nghĩ tới chuyện hành hạ tôn nữ ta.

Gì mà truy thê ngược nữ, ta chẳng hiểu cũng chẳng cần hiểu.

Ta chỉ biết một điều — kẻ nào dám động tới tôn nữ ta, đều đáng chết!

Nghĩ tới đây, ta vung thương, đ.â.m xuyên bụng dưới Tần Sương Ngữ, lại ném mấy gói độc dược cùng một chiếc giới chỉ xuống trước mặt nàng ta:

“Những thứ này là do Anh Lan tìm thấy trong rương hồi môn của ngươi, ngươi chết… không oan.”

Tần Sương Ngữ nhìn đống vật trước mắt, biểu cảm từ ngỡ ngàng chuyển thành phẫn nộ, cuối cùng lại bình thản tiếp nhận thất bại:

“Trang Thiệu Hoa, ta không phải bại dưới tay ngươi, ta thua — là thua kẻ đứng sau lưng ngươi!

“Ngươi không cần phủ nhận, nếu không có người chỉ điểm, một kẻ ngu xuẩn như ngươi uống ba năm độc dược còn chẳng biết, sao có thể nghĩ ra kế sách kỳ tuyệt như thế!”

Ta lạnh lùng hừ một tiếng, ngay khoảnh khắc ấy, Trường Minh Thương đã xuyên qua cổ họng Tần Sương Ngữ.

Nói chuyện không biết lựa lời, vậy thì cứ ngậm miệng — suốt kiếp!

20

Cái c.h.ế.t của Tần Sương Ngữ khiến thê tử Lão Tam và Thi Văn kinh hãi đến mức ôm chặt lấy nhau, run lẩy bẩy.

Ta lau sạch m.á.u trên thân thương, thu lại ánh nhìn:

“Thi Văn, Lý Thư Dao có tìm đến ngươi chăng?”

“Dạ… có, nàng hẹn tôn nữ ngày mai đến Dục Vương phủ nghe khúc đàn. Tổ mẫu, con… con sẽ lập tức sai người từ chối nàng.”

Thi Văn run lẩy bẩy, đến nhìn ta cũng chẳng dám.

Ta biết nó đang sợ điều gì, bèn nhẹ giọng hơn đôi chút:

“Không cần. Ngày mai ngươi cứ đi như thường.

“Tới nơi, cứ nói với Lý Thư Dao rằng ngươi vô tình phát hiện Thẩm Trường Uyên đã tới Hách phủ tìm Gia Nghi, hơn nữa ba ngày sau, hắn sẽ lại tới.”

Thi Văn sững người: “Tổ mẫu, vì sao lại làm vậy?”

Thê tử Lão Tam bước lên, nhéo nàng một cái:

“Đừng hỏi nhiều, tổ mẫu con bảo sao thì làm vậy. Làm cho tốt, xem như chuộc lỗi.”

Ánh mắt thê tử Lão Tam né tránh, lời nói cũng không còn tùy tiện như ngày thường.

Ta liền hiểu, nhân duyên giữa ta và mẫu tử họ e là đã tới hồi kết.

“Thê tử Lão Tam, lát nữa bảo Lão Lục dẫn ngươi cùng Thi Văn đến tế bái phụ mẫu ruột của Lão Tam. Hắn sẽ kể cho hai ngươi nghe chuyện xưa trong tộc.”

“Ngươi và Thi Văn muốn tiếp tục ở lại Hách gia, hay là muốn xuống phương Nam tìm Hách Viễn, đều tùy ngươi quyết định, không cần đến hỏi ta nữa.”

“Nếu các ngươi muốn rời đi, trong khố phòng có một vạn lượng bạc, ấy là sính lễ ta chuẩn bị cho Thi Văn. Các ngươi mang theo bên mình mà phòng thân.”

Nay chuyện các hài tử trong Hách gia không ai do ta sinh hạ cũng chẳng còn gì phải giấu giếm.

Với tính tình của Dục Vương, chỉ e hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Gia Nghi.

Hách gia sắp tới e rằng sẽ gặp một kiếp nạn lớn.

21

Hôm sau, Thi Văn theo lời ta căn dặn, đến Dục Vương phủ dự yến.

Thê tử Lão Tam lặng lẽ đến từ biệt ta.

Nàng nói, đợi Thi Văn trở về, sẽ dẫn con gái xuống phương Nam, đến thăm Hách Viễn.

Ta tỏ ý thấu hiểu, thay y phục triều phục.

Lúc sắp rời phủ, vừa vặn đụng mặt Lão Lục đang lo liệu hậu sự cho Tần Sương Ngữ.

“Mẫu thân… người định vào cung?”

Ta khẽ gật đầu: “Gia Nghi không thể cứ mãi mang danh Dục Vương phi.”

“Mẫu thân, việc này hệ trọng, một mình người tiến cung e rằng khó thuyết phục được bệ hạ.

“Chi bằng chờ thêm hai ngày, để con đi liên hệ vài vị cố cựu của phụ thân, cùng người tiến cung cầu tình, may ra tăng thêm cơ hội.”

Ta vui mừng xoa nhẹ mái đầu của Lão Lục.

Sau bao biến cố, hắn rốt cuộc cũng trưởng thành đôi phần.

“Con à, mẫu thân không còn nhiều thời gian nữa.

“Hơn nữa, mẫu thân cũng chẳng phải một mình đi gặp bệ hạ.”

Ta liếc nhìn về phía sau — các gia đinh mỗi người đều ôm một bài vị.

Bài vị mới nhất vừa được lập đầu năm nay, nét sơn chu sa vẫn còn phảng phất hương thơm.

“Mười tám linh vị của các liệt sĩ nhà họ Hách đều ở đây.

“Ta muốn mang theo họ, đi hỏi Hoàng đế một câu: Hách gia ta vì quốc giữ nhà, không thẹn với trời đất, không thẹn với sơn hà xã tắc.

“Cớ sao ngài ấy lại dung túng cho chính đứa con mình — làm nhục nữ nhi của Hách gia ta?!”

Lão Lục nhìn chằm chằm vào hàng hàng bài vị, thần sắc xúc động.

Hắn đặt xuống tiền vàng, nhận lấy linh vị của Hách Thủ Vệ từ tay quản gia:

“Mẫu thân, Gia Nghi cũng là tôn nữ của con. Con sẽ đi cùng người.”
 
Back
Top Bottom