Tâm Linh Tôi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
232779117-256-k521581.jpg

Tôi
Tác giả: uminhlinhchi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện về chính tôi. tôi muốn viết lại những chuyện đã xảy ra với chính mình, từ đó xâu chuỗi lại xem tôi là đang gặp vấn đề tâm linh hay theo khoa học gọi là đã nhân cách.

Năm 2020 tôi 29 tuổi vẫn ế dài hạn, mạng đại hải thủy thuộc cung ma kết cũng sao có tính cách lạnh lùng độc đoán rất đúng với con người tôi. tôi một con người tầm thường, vóc người nhỏ bé, công việc tầm thường, không thích giao tiếp và ít bạn bè.
những chuyện lạ xảy ra với tôi có lẽ rất lâu rồi nhưng khiến tôi đặc biệt chú ý là vào năm 2008 năm đầy biến cố thế giới quan thay đổi.

Bạn tin trên đời này có ma không? khi còn bé tôi đã tin mặc dù chưa thấy, với tôi lúc ấy ma là thứ gì đó đáng sợ lắm.​
 
Tôi
Những giấc mơ


Năm 2008 tôi công việc của tôi là công nhân, công việc bình thường mức lương tương đối đủ sống, ngày làm việc 8 tiếng.

Tôi ở phòng trọ khá gần với nhà máy mà tôi làm nên trưa nào cũng về nghỉ một lát.

Thường thì giấc ngủ trưa của tôi chỉ tầm 15 hay 20 phút, hôm đó như thường lệ sau khi ăn trưa xong tôi lên giường ngủ, đang ngủ thì tôi cảm thấy chật chội nên mở mắt nhìn xăng bên cạnh và tôi nhìn thấy chính mình nằm bên tôi cười với tôi trong tay cầm một dải lụa trắng.

Tôi giật mình nhảy xuống giường , thật sự lúc đó tôi hoảng mang không biết là mình chỉ mơ thôi rồi giật mình dậy hay là lúc đó tỉnh lại mới nhìn thấy thứ kia.

Tôi tự nói với lòng mình là mơ thôi chắc mệt quá nên mơ vớ vẩn, quá hoảng đường không thể kể với ai được mình còn không tin ai lại tình nguyện tin chứ.

Sau đó tôi bắt đầu lên mạng tìm xem có ai bị giống mình không, search trên google và tôi tìm được "thực thể siêu nhiên, bản sao linh hồn của một người, hoặc là anh/chị/em song sinh ma quỷ của người đó.

Mặt khác, theo các nhà khoa học, những hồn ma này đơn thuần chỉ là do một số trục trặc trong điện não, hoặc là bệnh thần kinh như bệnh tâm thần phân liệt".

Tôi còn nhớ là đã đọc ở đâu đó câu chuyện về đã nhân cách là khi còn người trải qua nỗi đau hay biến cố xảy ra trong đời thì sẽ hình thành nhân cách thứ hai để bảo vệ mình có thể là tốt có thể là xấu.

Thật ra thì tôi nghĩ đơn giản như thế này khi mẹ tôi mất tôi cũng muốn chết đi nhưng tôi không có bệnh nặng nên không chết được, mà tự tử thì tôi không dám, vì tôi rất sợ đau tôi không có căn đảm tự làm đau chính mình nhưng vẫn muốn chết, sống thật là mệt mỏi.

Nên nhân cách thứ hai hình thành xuất hiện nhắc nhở tôi đi chết.

Một nhân cách xấu, và tôi bỏ qua không thèm nghĩ tới nữa nhân cách đó sẽ tự biến mất thôi.

Cũng trong năm này tôi gặp một căn bệnh lạ mà sau này tôi sẽ kể tiếp trong một dịp khác vì nó quá dài.

Một thời gian dài về sau này tôi không gặp chính mình nữa.

Tôi vẫn mơ nhưng không phải thấy tôi mà thấy những người khác.

Có một đêm trong giấc mơ tôi thấy có một bà già bế một đứa bé đứng ở cửa phòng sát phòng tôi.

Mà phòng đó chưa có ai thuê, tôi đứng ở cửa nhìn thấy bà tôi hỏi: " bà tìm ai"

"Không tôi ở phòng bên này, tôi mới thuê bố nó đi làm xa còn mẹ nó bị điên đi mất rồi".

Tôi nhìn đứa bé thì ôi mẹ ơi hai con mắt to ơi là to nhìn như một thai nhi chưa hình thành.

Tôi giật mình tỉnh dậy nhìn đồng hồ hơn ba giờ sáng.

Lật gối lại ngủ tiếp tôi không thấy ác mộng nữa.

Sau đó một thời gian tôi lại mơ thấy tôi tỉnh lại trong giấc mơ tôi xuống giường mở cửa để đi ra ngoài, cánh cửa vừa hé lại bị một lực ở bên ngoài đóng rầm lại không ra ngoài được tôi quay lại giường.

Và tôi nhìn thấy mình nằm trên giường là đang ngủ trong đầu tôi lúc này có một suy nghĩ là xuất hồn sợ quá tôi lên giường nằm xuống đúng với tư thế đang trên giường, vừa nằm xuống tôi giật mình tỉnh dậy.

Không biết mơ hay thật nhưng tôi sợ rồi.

Tôi không dám kể chuyện này với ai.

Tiếp một thời gian sau tôi hay mơ thấy mẹ, mẹ dắt tôi đi chợ tôi khoác tay mẹ hai mẹ con cứ đi nhưng không ai nói với ai một câu nào.

Đường thì đường đất hàng quán thì âm u ẩm thấp, trời tối như năm hay 6 giờ tối chẳng có ánh điện, chỉ có ánh sáng vàng vọt.

Nhưng tôi vui lắm, mẹ ghé hàng quần áo lựa cho tôi mấy cái đầm kiểu dáng xưa xưa lỗi thời ướm lên người tôi.

Cô bán hàng thì ngồi đan len cả khách và chủ chẳng ai nói lời nào, kiểu như mưa thì mua không mua thì thôi chứ không chéo kéo mời chào.

Sau đó tôi tỉnh dậy không biết là có mua hay không, chỉ biết tỉnh dậy tôi rất vui rất hạnh phúc.

Sau đó tôi mơ thấy mẹ rất nhiều, có lẽ tôi quá nhớ mẹ tôi, tôi mơ thấy có một lần mẹ dẫn tôi đi thăm người mới sinh em bé, vô căn nhà thấp, u tối chỉ thắp một đèn dầu kiểu xưa, tôi ngồi nhìn mẹ nói chuyện với người ta nhưng khi nhìn thấy em bé tôi rút ra một lá bùa dán vào nó rồi la lên.

Mẹ ơi họ là ma, là ma đó rồi giật mình tỉnh dậy.

Nghĩ về giấc mơ tôi không biết lá bùa đó ở đâu ra và ai đưa cho tôi và tại sao tôi biết dán bùa lên đứa bé đó.

Sau đó tôi ít mơ thấy mẹ nữa nếu có thì chỉ mơ lúc mẹ còn sống.

Tôi mơ thấy ai đó đưa tôi đi chơi vui lắm ngắm giải ngân hà, ngắm những ngôi sao xếp thành lúc thì hình nàng tiên, hình Đức Phật, hình ngôi sao năm cánh hình bông hoa, hay cá chép, hình còn rồng.

Đủ cả toàn giấc mơ như vậy.

Nhưng cũng vẫn nhiều ác mộng đáng sợ tôi sẽ kể tiếp ở phần sau.
 
Tôi
Nhìn thấy và cảm nhận


Tôi mơ thấy tôi ngồi trên chiếc xe ngày xưa gọi là xe ca, trên xe toàn học sinh cấp một có gái có trai mặc đồng phục quần xanh áo trắng cả cô giáo và thầy giáo trên quần áo đầy những vết máu khuôn mặt họ vẫn vui tươi hồn nhien .

Trên xe rất vui họ ca hát vì trời tối nên họ dừng ở một trường học xếp bàn học làm sân khấu và bắt đầu biểu diễn múa hát, tôi ngồi xem say sưa.

Biểu diễn xong lại lên xe đi tiếp tôi cũng lên xe và nói với bác tài.

Tới ngã ba Tam Hiệp cho cháu xuống nhé, và tôi tỉnh lại, một giấc mơ lạ lùng sao tôi lại đi xe đó là đi nhờ hay tôi đóng vai trò gì, ngã ba Tam Hiệp ở đâu tôi cũng không biết luôn chưa bao giờ tới nơi đó thậm chí chưa từng nghe.

Tôi đứng bên bờ sông toàn mắu thậm chí tôi còn ngửi được mùi tanh tưởi mằn mặn xung quanh tôi toàn là tay chân đứt lìa nằm ngổn ngang rất rất nhiều, đó là giấc mơ đáng sợ nhất lặp lại nhiều nhất.

Tôi mơ thấy tôi đi trên đường vào buổi tối trên lề đường hay dưới lòng đường toàn xác người lúc đó tôi rất sợ nhưng nhiều quá vừa đi vừa tránh những cái xác ra, mà trên con đường đó có mỗi mình tôi là người sống.

Tâm lý tôi có vấn đề sao lại mơ toàn ác mộng đáng sợ đến vậy.

Có lẽ việc mất đi người thân khiến tôi trở nên như vậy cứ mơ ác mộng, tôi hay nghe nói người hay mơ ác mộng chắc chắn thần kinh bị ảnh hưởng.

Nhưng tôi thấy mình đi làm bình thường thỉnh thoảng đi cà phê với bạn bè chỉ là tôi hơi hướng nội chứ cũng không có suy nghĩ tiêu cực nào.

Tôi được nghỉ vào chủ nhật cũng hay đến nhà bạn chơi hay cùng nhau đi ăn đi chơi.

Vậy vấn đề nằm ở đâu tôi thấy mình bình thường.

Tôi lại mơ thấy tôi đứng đoạn đường nói với mấy người đứng ở đó "đi theo tôi, tôi đưa các người đến nơi cần đến" sau đó còn rất dài nhưng tôi chỉ nhớ đc vậy.

Tôi đưa họ đi đâu chính tôi cũng không biết.

Tôi có kể chuyện này cho cô bạn thân nhất của tôi nó còn đùa tôi buôn người qua trung quốc vì lúc đó trên báo đang đưa nhiều tin về nạn buôn người qua trung quốc.

Nhưng tôi biết đám người tôi đưa đi đều đã chết.

Không biết làm sao mà tôi bắt đầu nhìn thấy những thứ lạ lùng, như đang đi trên đường tự nhiên nhìn thấy góc đường có một người mặc đồ học Sinh đứng đưa lưng ra ngoài nhưng vẫn thấy được khuôn mặt.

Tôi chỉ nhìn lướt qua thấy khi quay lại không thấy nữa.

Rất nhiều lần như vậy lúc thì ông già khi thì còn gái, trẻ con đủ cả nhưng chỉ thấy trong vòng vài giây.

Tôi kể cho bạn tôi nghe nó nói làm gì có mấy giây mà thấy được nhiều như vậy.

Nhưng rõ ràng tôi thấy vậy mà.

Sau này tôi hay đi chùa tôi có hay trò chuyện cùng quý thầy nên tôi kể cho quý thầy nghe.

Mỗi lần kể tôi đều hỏi thầy là tôi có bị điên không.

Thầy nói là do giác quan thứ sáu của tôi nhạy với lại sau sự kiện bệnh lạ nên tôi có chút thay đổi về tâm thức.

Không sao hết, thầy còn định giới thiệu tôi đến trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người nhưng tôi không chịu vì tôi có biết cái gì đâu chỉ mơ vớ vẩn với thấy lung tung mấy thứ khéo lại làm trò cười cho người ta.

Hồi đó tôi có khá nhiều bạn bè tôi cũng hay kể cho họ nghe, xong họ sợ nên bắt đầu xa lánh và kì thị tôi nên sau này nhiều chuyện xảy ra tôi không dám kể với ai nữa.

Gần đây tôi lại mơ gặp chính mình.

Nhưng thường là vào giấc trưa lúc mơ màng nhưng tần suất thấy chính mình ngày càng nhiều.

Lúc thì tôi thấy "tôi" đứng trong đám người nhìn tôi ánh mắt giảo hoạt đám người mặt ai cũng nhòe nhìn không rõ chỉ "tôi" là rõ nhất.

Hay lại thấy "tôi" vắt lụa trắng lên xà nhà rồi quay lại nhìn tôi như bảo quá đây chửi đầu vô thòng lọng đi, có lúc chưa kịp ngủ mới nhắm mắt đã thấy "tôi" áp sát mặt tôi hai tròng mắt đỏ như máu.

Tôi chỉ giật mình chứ không sợ có lẽ lần quay lại này của "tôi" có ý nghĩa nào đó, là tôi sắp chết chăng.

Là gặp nhiều quá nên hết sợ rồi chăng.

Tôi không phải người xuất gia những cũng rất hay nghe kinh và tụng kinh tháng Phật Đản tôi trì chú đại bi bằng tiếng Phạn từ mùng một tới mười lăm, thường trì chú xong tôi ngồi thiền một lát trong lúc thiền tôi thấy một vị mặc đồ tăng nhưng một mắt đỏ một mắt đen trong đầu tôi hiện lên hai chữ yêu tăng, nhìn tôi đầy thách thức, có hơn thức tới hai giờ sáng không ngủ được đăng ngồi chơi games thì cảm nhận thấy gì đó khác thường.

Vì tôi ngủ trên gác phòng trọ nên nhìn ra cầu thang thấy một chắc là ma nhìn đến thui từ trên xuống dưới khuôn mặt đáng sợ tôi nhìn nó, nó nhìn tôi rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Thật khó hiểu gần đây lại thấy bóng còn nít chắc khoảng ba tuổi lướt qua lướt lại.

Lúc ngủ hay bị lấy người hay kéo chân, nhưng tôi mặc kệ tức quá thì nạt là hết.

Bây giờ tôi tụng đã nh tự Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát bằng tiếng Phạn.

Có lần trì chú Đại Bi thì nghe như có tiếng dép lẹt xẹt trước cửa phòng ngày lập tức hình ảnh một người đàn bà người mắu mẹ mặt biến dạng đứng khóc đứng khá lâu nhưng tôi trì xong thì đi ngủ nên đi rồi.

Vì buổi đêm nên tôi chỉ trì chú trọng miệng.

Họ còn gõ cửa, gọi tên tôi.

Lúc ra mở cửa chẳng thấy ai cả.

Còn tiếp nữa nha mọi người
 
Back
Top Bottom