Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty

Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 10: Chương 10



10.

Cuối cùng, sau khi được chủ ban kế hoạch giải thích, chúng tôi mới hiểu rõ ngọn ngành sự việc.

"Khanh Khanh Hoa Lạc Lệ Như Tuyết" là một tựa game quá hot, dẫn đến rất nhiều cơ hội mở rộng hợp tác.

"Mọi người còn nhớ cách đây không lâu công ty chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác, phát triển một game mới dựa trên nguyên tác không?" Chủ ban kế hoạch hỏi.

"Nhưng chẳng phải dự án đó đã hoàn thành rồi sao?"

Đồng nghiệp bên mỹ thuật thắc mắc: "Hơn nữa, cốt truyện trong game cũng không khác nguyên tác là mấy."

Chủ ban kế hoạch lắc đầu: "Đúng là như vậy, nhưng sau đó chúng tôi đã thêm một vài thứ."

Hóa ra, sau khi dự án hoàn thành, chủ ban kế hoạch thấy rằng việc giữ nguyên cốt truyện giống hệt nguyên tác sẽ khiến người chơi nhanh chán và giảm sự hứng thú.

Vì vậy, sau khi game hoàn thiện, anh ấy đã cùng Đại lão lập trình và đồng nghiệp nội dung thảo luận lại, quyết định thiết kế thêm một tuyến cốt truyện ẩn.

Do tuyến cốt truyện ẩn này chỉ mới ở dạng ý tưởng sơ khai và đang trong giai đoạn thiết kế, nên chúng tôi hoàn toàn không hề hay biết.

"Ý anh là, hiện tại chúng ta đang đi theo cốt truyện của tuyến ẩn đó?" Tôi hỏi.

Đại lão lập trình gật đầu: "Hơn nữa... tôi cũng đại khái hiểu tại sao chúng ta lại xuyên không rồi."

"Máy chơi game toàn năng D89-1962 mà công ty chúng ta mới phát triển có khả năng đưa ý thức người chơi vào trong game. Tuy nhiên, hiện tại nó vẫn chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện." Đại lão lập trình thở dài.

Chiếc máy này sẽ tự động tạo ra các kịch bản xuyên không, không giới hạn các cách như nổ tung xuyên không, tai nạn xe xuyên không, té ngã xuyên không, v.v.

Điều này có nghĩa là, chúng ta thực ra không hề xuyên không, mà là bị mắc kẹt trong trò chơi!

"Muốn ra ngoài, chỉ có cách hoàn thành trò chơi." Đại lão lập trình lại thở dài lần nữa: "Nhưng e rằng..."

Đồng nghiệp bên mảng nội dung bắt đầu phát ra tiếng nức nở.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đừng làm tôi sợ chứ!" Đồng nghiệp bên mỹ thuật hoảng hốt.

"Là lỗi của tôi. Để tăng cảm giác áp lực cho người chơi, tôi đã thiết kế một chuỗi nhiệm vụ khó đến phát điên!" Đồng nghiệp nội dung nói nhỏ, giọng đầy hối lỗi.

Trong tuyến cốt truyện ẩn, người chơi sẽ nhận được bức tranh Bách Hoa Thịnh Yến Đồ ngay từ đầu, và nội dung trò chơi sẽ không có bất kỳ tình tiết ngược tâm nào.

Thế nhưng, kịch bản tưởng chừng như một câu chuyện gia đình ấm áp đó, cuối cùng lại dẫn đến một kết cục bi thảm.

Đầu tiên, người chơi sẽ không tìm thấy mật thư tố cáo hoàng hậu thông đồng với địch quốc trong bức tranh Bách Hoa Thịnh Yến Đồ, mà chỉ tìm được một chiếc túi gấm cũ kỹ.

Khi nghiên cứu tài liệu cổ, người chơi sẽ phát hiện ra chiếc túi gấm thêu này do tiên hoàng hậu tự tay thêu, nhưng không hề ghi rõ chủ nhân của nó là ai.

Hơn nữa, bên trong túi gấm, người chơi sẽ phát hiện ra vết tích của một loại kịch độc c.h.ế.t người.

Từ đây, mọi bí ẩn bắt đầu sáng tỏ.
 
Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 11: Chương 11



11.

Đầu tiên, người chơi có thể hối lộ một tiểu thái giám ở Thận Hình Ty để lấy được một bản hồ sơ. Trong hồ sơ này, có ghi chép về việc Đức phi của tiên hoàng bị phế truất và qua đời.

Tiếp theo, khi điều tra thân thế của Đức phi, người chơi sẽ phát hiện ra rằng tiên hoàng Đức phi và đương kim hoàng hậu là hai chị em ruột cùng mẹ khác cha.

Trong quá trình điều tra, người chơi sẽ bắt gặp cảnh cung nữ của quý phi tư thông với thị vệ. Sau khi đe dọa cung nữ, người chơi sẽ lấy được cây trâm vàng của quý phi.

Lúc này, người chơi có thể mang cây tr@m đến Khâm Thiên Giám để giao cho Giám Chính. Để che giấu mối quan hệ mờ ám giữa mình và quý phi, Giám Chính sẽ giới thiệu cho người chơi một thương nhân bí ẩn.

Nếu người chơi đã có con, có thể lấy cớ sức khỏe không tốt để gửi con cho hoàng hậu chăm sóc, từ đó nhận được sự tin tưởng của thương nhân bí ẩn này.

Sau đó, cốt truyện sẽ chuyển sang tình tiết Bắc Địch xâm lược. Người chơi cần cầu xin hoàng thượng phát lương thực cho quân đội. Lúc này, độ hảo cảm của thương nhân bí ẩn sẽ tăng vọt, và ông ta sẽ nhờ người chơi chuyển một khối hổ phù cho hoàng hậu.

Nếu bạn tự giữ lại hổ phù, đến tháng thứ hai sẽ bị thương nhân bí ẩn ám sát; nếu bạn giao hổ phù thành công cho hoàng hậu, bạn sẽ nhận được sự tin tưởng của bà ấy.

Sau đó, bạn sẽ biết được sự thật: Năm xưa, tiên hoàng hậu đã đầu độc con của Đức phi đến chết, rồi đổ tội ngược lại khiến Đức phi bị phế truất. Cha của Đức phi vào cung cầu xin, nhưng cả gia đình lại bị khép tội làm loạn triều đình và bị xử trảm.

Chỉ có hoàng hậu là sống sót, nhờ được thuộc hạ cũ của cha cứu thoát. Sau đó, bà vào cung để báo thù.

Chiếc túi gấm này chính là quà mà tiên hoàng hậu tặng cho đứa trẻ của Đức phi!

Lúc này, hoàng hậu sẽ mời bạn tham gia vào kế hoạch mưu phản cùng bà ta.

"Nếu bạn chấp nhận đề nghị của hoàng hậu, kết cục là cả hai sẽ bị hoàng đế phát hiện mật thư và xử tử chung."

Đồng nghiệp mảng nội dung tỏ ra vô cùng chán nản.

"Nếu bạn từ chối, hoàng hậu sẽ g.i.ế.c bạn ngay tại chỗ."

Mọi người: "?"

"Tôi muốn phỏng vấn một chút, rốt cuộc thiết kế ra cái kịch bản ngu ngốc này, anh có mục đích gì vậy?" Tôi không nói nên lời.

Đây chẳng phải là đường c.h.ế.t chắc chắn sao?

"Vì đây chỉ là bản thảo đầu tiên thôi mà." Đồng nghiệp mảng nội dung nước mắt lưng tròng: "Do các nhánh lựa chọn quá nhiều, tôi chỉ viết sơ qua hướng đi chính, còn kết cục thì mới chỉ thiết kế được hai cái! Thiết kế cả hai đều là đường c.h.ế.t chỉ là sở thích kỳ quặc của tôi thôi mà!"

Còn nói là sở thích kỳ quặc, anh thực sự đáng bị xử lý đấy!

"Nhưng mở được tuyến cốt truyện ẩn này thường phải có điều kiện chứ?" Trưởng phòng hành chính thắc mắc: "Tôi khá tò mò, tại sao chúng ta lại mở được tuyến ẩn này?"

Giọng điệu của Đại lão lập trình lập tức trở nên vi diệu.

"Chuyện này à..."

"Là gì?"

Đại lão lập trình ngập ngừng.

"Đừng vòng vo nữa, nói nhanh lên!" Lãnh đạo nghiêm khắc quát.

"Là do lần đầu tiên thị tẩm, hoàng đế có độ hảo cảm với bạn bằng 0."

Giọng điệu của Đại lão lập trình đầy đau thương: "… Chúng ta đều hiểu, đừng tự ti."

"Không chỉ vậy." Đồng nghiệp mảng nội dung tiếp lời, "Khi tuyến cốt truyện này được mở, hoàng đế sẽ bắt đầu đi vào tuyến hắc hóa, độ hảo cảm với tất cả mọi người luôn duy trì ở mức 0."

Điều này có nghĩa là, tất cả sự sủng ái mà nam chính dành cho chúng ta trước đây đều là giả dối.

Trong các diễn biến sau này, chúng ta không thể dựa vào giá trị sủng ái để mở khóa kết cục hoàn mỹ "Một đời một kiếp một đôi người".

"Lẽ nào bây giờ là kết cục bắt buộc phải c.h.ế.t sao?" Lãnh đạo hỏi.

"Không, chúng ta vẫn còn một lựa chọn." Đồng nghiệp mảng nội dung cân nhắc: "Có lẽ chúng ta có thể tìm đến Quốc sư."

Trong nguyên tác, Quốc sư là một nam phụ hoàn hảo đầy bi thương, ở phần cuối còn dẫn nữ chính trốn khỏi chốn thâm cung.

"Trong nguyên tác, nữ chính không chọn cùng Quốc sư bỏ trốn, mà ở lại để cùng nam chính đối đầu với hoàng hậu—"

Đồng nghiệp mảng nội dung đầy phấn khích: "Nhưng chúng ta thì khác, chúng ta có thể chọn Quốc sư, đạt được kết cục vui vẻ bỏ trốn!"

Đây cũng là tuyến nhanh nhất để hoàn thành trò chơi.

Lần đầu tiên Quốc sư xuất hiện là tại yến tiệc trong hoàng cung, tức là 5 tháng nữa.

Trong thời gian chờ đợi, chúng ta chỉ có thể đóng cửa không ra ngoài, tập trung đợi ngày yến tiệc đến.

Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có thể đi tăng độ hảo cảm với hoàng hậu.

Nhờ những lời bóng gió của đồng nghiệp mảng nội dung, cuối cùng hoàng hậu cũng hiểu rằng chúng tôi không cùng phe với hoàng đế, thái độ của bà ấy đã tốt hơn rất nhiều.
 
Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 12: Chương 12



12.

Yến tiệc trong cung nhanh chóng đến như dự kiến. Chúng tôi chỉnh trang lại, ôm bụng tiến về thánh điện.

Hôm nay, người điều khiển cơ thể là trưởng nhóm thiết kế.

"Căng thẳng quá." Trưởng nhóm thiết kế nói.

Trong thánh điện, chỗ ngồi của chúng tôi chỉ sau Hiền phi, không quá tốt cũng không quá tệ.

Các triều thần lần lượt đến đông đủ, chờ hoàng đế xuất hiện, mọi người đồng loạt quỳ xuống.

"Đứng lên đi."

Nam chính lạnh lùng bước lên ngôi vị chính giữa.

Chúng tôi ngẩng đầu, chỉ thấy phía sau nam chính là một nam tử ôn nhuận như ngọc.

Nam chính cúi đầu, khẽ dặn dò gì đó với người kia, nhưng khi ánh mắt lướt qua chúng tôi, sắc mặt dường như dịu đi đôi chút.

"Dũng Tiệp dư, sao lại ngồi xa như vậy? Lại đây, ngồi cạnh trẫm."

Lời này vừa thốt ra, gương mặt tất cả mọi người trong điện đều lộ vẻ kinh ngạc.

"Hoàng thượng, chuyện này e là không hợp quy củ!" Quý phi kinh hãi kêu lên.

Bị phản bác công khai, tính tình vốn đã nóng nảy của nam chính lập tức bùng phát.

"Không hợp quy củ?" Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý phi: "Chẳng lẽ cần ngươi dạy trẫm thế nào là quy củ?"

Quý phi thoáng cứng người, nhưng không hiểu sao lại nổi hứng gì, vẫn ngẩng cao đầu, cằm không hề cúi xuống chút nào.

"Thần thiếp không dám!"

Rõ ràng, Quý phi dựa vào thế lực gia tộc, nam chính không thể động vào nàng ta.

Nhưng nam chính cũng không phải loại dễ nhịn, lập tức phất tay ra lệnh: "Quý phi phạm thượng, dẫn xuống cấm túc nửa năm."

"Hoàng thượng!" Khuôn mặt xinh đẹp của Quý phi hiện lên vẻ không thể tin nổi, nàng ta bị thị vệ kéo đi, giãy giụa không thoát, trong cơn tức giận liền đá ngã cả bàn rượu trước mặt.

"Tất cả cút hết cho ta! Cha ta là Thừa tướng đương triều! Các ngươi ai dám động vào ta?"

Lúc này, không chỉ mọi người trong điện mà ngay cả chúng tôi cũng sững sờ không nói nên lời.

"Quý phi có thiết lập nhân vật kiểu này sao?" Tôi tròn mắt há hốc mồm: "Có phải hơi tùy tiện quá không?"

"Chắc là hệ thống đang tự động sửa lỗi bug." Đại lão lập trình trả lời.

"Bởi vì tuyến ẩn này chỉ mới dựng được khung sườn, theo tuyến chính thông thường, lúc này chúng ta đang chiến tranh lạnh với hoàng đế, còn Quý phi thì cố ý làm khó nữ chính, mở ra các tình tiết ngược tâm."

Hiện tại, vì chúng tôi ngồi bên cạnh hoàng đế, Quý phi không có cơ hội ra tay, đành phải chuyển sang màn làm loạn.

"Dù sao thì cô ta cũng chỉ là một đoạn mã code." Đại lão lập trình nói: "Do các tuyến cốt truyện chạy song song, khi một tuyến xuất hiện bug, cô ta sẽ bị các tuyến khác can thiệp, dẫn đến hành vi sai lệch."

Đúng như đại lão lập trình nói, sau khi làm loạn xong, Quý phi hoàn toàn đứng ngây ra, giống như bị ép dừng hoạt động, ánh mắt trống rỗng, để mặc người khác kéo ra ngoài.

Sau màn náo loạn đó, bầu không khí trong điện trở nên gượng gạo, mọi người cúi đầu uống rượu, ngay cả ca múa cũng chẳng còn ai hứng thú xem.

Quốc sư đã sớm rời đi, trưởng nhóm thiết kế nhân cơ hội này cũng viện cớ không chịu nổi rượu mà xin phép về trước nghỉ ngơi.

Tất nhiên, nghỉ ngơi là chuyện không thể nào.

Chúng tôi rẽ sang một hướng khác, đến Ngự hoa viên.
 
Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 13: Chương 13



13.

Trong nguyên tác, lúc này chúng tôi đang bị Quý phi làm khó dễ, hoàng đế lạnh lùng xa cách khiến chúng tôi đau lòng đến mức tột cùng, vì thế mới ra Ngự hoa viên giải sầu và tình cờ gặp Quốc sư.

Cũng chính bởi vẻ mặt đẫm lệ của chúng tôi quá mức động lòng người, Quốc sư đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng hiện tại, chúng tôi không khóc nổi.

Thế giới của người trưởng thành, nước mắt không dễ dàng rơi.

May mà chúng tôi đã chuẩn bị trước, trưởng nhóm thiết kế lấy từ túi ra một củ hành tây, hơ qua mắt, nước mắt lập tức tuôn như mưa.

"Hức hức, củ hành tây này, uy lực thật sự quá đáng sợ!" Trưởng nhóm thiết kế vừa nói vừa không ngừng ch ảy nước mắt.

"Người làm sao vậy?"

Một giọng nói ôn hòa nhưng mang chút xa cách vang lên từ phía sau, chúng tôi lập tức căng thẳng.

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Giọng nói này—không thể sai được, chính là Quốc sư!

"Quay đầu chậm một chút, phải kiểu dịu dàng, nhẹ nhàng thôi."

"Đúng đúng, rồi cúi đầu xuống một chút, phải kiểu khiến người ta vừa nhìn đã thương cảm!"

"Ánh mắt phải đong đầy tình ý! Một ánh nhìn thôi mà như kéo dài cả vạn năm!"

Trưởng nhóm thiết kế trong lòng đáp lại một tiếng, chậm rãi quay đầu theo đúng ý chúng tôi chỉ dẫn.

Đồng thời, anh ta còn giơ tay lên lau khóe mắt, động tác mềm mại dịu dàng—

Nhưng anh ta quên mất rằng tay mình vừa chạm vào củ hành tây, kết quả là khi lau khóe mắt, nước mắt càng không thể ngừng lại!

Đôi mắt anh ta lập tức đỏ hoe, nước mắt tuôn trào không ngớt, nhiều đến mức chảy qua ống lệ mũi xuống tận mũi.

Rồi khi anh ta hít thở, một bong bóng nước mũi khổng lồ phồng ra!

Tôi: "?"

Trưởng nhóm thiết kế: "?"

Cả nhóm đồng nghiệp: "?"

Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Trong các bộ phim ngôn tình thông thường, hiệu ứng này sẽ rất hoàn mỹ, nhưng vấn đề là… chúng tôi đang có một bong bóng nước mũi khổng lồ!

Mái tóc hơi rối của trưởng nhóm thiết kế bị gió thổi tung, và bốp—bong bóng nước mũi vỡ tan, tóc dính thẳng vào mặt anh ta.

Tôi: "…"

Trưởng nhóm thiết kế: "…"

Cả nhóm đồng nghiệp: "…"

Trưởng nhóm thiết kế ơi, anh đang làm cái gì vậy hả?!

"Vị… nương nương này? Người không sao chứ?" Quốc sư đưa đến một chiếc khăn tay, giọng nói vẫn dịu dàng ấm áp.

Không hổ danh là nam phụ, hoàn toàn không bị vẻ bề ngoài ảnh hưởng.

"Đa… đa tạ."

Trưởng nhóm thiết kế lúc này cũng khá hoảng loạn, anh ta nhận lấy khăn tay từ Quốc sư, nhưng vì quá căng thẳng nên không để ý rằng mình vô tình nắm luôn cả ống tay áo của người ta.

Rồi xoẹt một tiếng, anh ta xé rách mất ống tay áo của Quốc sư.

Cái gì thế này, thân là Quốc sư, tôi cũng không đòi hỏi ngài phải mặc đồ chống đạn hay gì đâu.

Nhưng ít nhất cũng nên mặc bộ đồ tử tế chút chứ?

Cái chất lượng vải này còn thua cả mấy chiếc áo thun 9 tệ 9 miễn phí ship trên Pinduoduo của tôi nữa!

Nhưng đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là, từ ống tay áo bị rách của Quốc sư, bộp một tiếng, rơi ra một đống giấy.

"Xin lỗi! Ta không cố ý, để ta nhặt giúp ngài!" Trưởng nhóm thiết kế vội vàng cúi xuống nhặt.

Nhưng ngay khi nhìn thấy những tờ giấy đó, chúng tôi lập tức sững người.

Trên đống giấy ấy là rất nhiều bản phác thảo phong cách anime, nhìn qua đã thấy cùng một nét vẽ.

"Đây chẳng phải bản phác thảo của tôi sao?" Đồng nghiệp bên mảng mỹ thuật kinh ngạc thốt lên.
 
Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 14: Chương 14



14.

"Đây hình như là bản phác thảo cốt truyện mới mà trước đó tôi bảo tổ mỹ thuật vẽ." Đại lão lập trình giải thích với chúng tôi.

Ngay giây tiếp theo, Quốc sư đã nhanh chóng rút lại đống giấy từ tay chúng tôi, biểu cảm của ngài ấy trở nên có phần lạnh lùng.

Còn chưa kịp để chúng tôi nói gì, từ xa bỗng vang lên tiếng hô hoán của Ngự lâm quân.

"Bắt thích khách—"

"Thưa nương nương, vi thần xin cáo lui trước." Quốc sư hơi cúi đầu với chúng tôi: "Người cũng không muốn gây thêm rắc rối, đúng không?"

Quả thật, một phi tần mà ở riêng với Quốc sư thì không ổn chút nào, chúng tôi gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi, Quốc sư nhìn chúng tôi thật sâu.

"Nương nương, gần đây trong cung không được yên bình, nếu không có việc gì quan trọng, tốt nhất đừng tùy tiện đi lại."

Sau khi Quốc sư rời đi, đồng nghiệp bên mảng mỹ thuật nhìn về hướng Ngự lâm quân vừa xuất hiện.

"Họ đến từ hướng đông nam, nơi đó là tẩm cung của Hoàng đế."

Theo mạch truyện, thích khách có thể tự do qua lại trong hoàng cung này chắc chắn không ai khác ngoài Quốc sư.

Những bản phác thảo này hẳn là thứ ngài ấy đã đánh cắp từ tẩm cung của Hoàng đế.

"Nếu những bản phác thảo này thuộc về nam chính, vậy cũng giải thích được tại sao trước đây anh ta lại mê mẩn phong cách vẽ anime đến vậy."

Chỉ là...

Tại sao những bản phác thảo này lại xuất hiện ở đây?

"Trước đó vì chúng ta vẫn đang xây dựng tuyến cốt truyện ẩn, tổ mỹ thuật chưa thể hoàn thành nhanh chóng, nên tất cả đều dùng bản phác thảo." Trưởng nhóm thiết kế giải thích: "Có lẽ vì bản phác thảo không tương thích với sản phẩm hoàn chỉnh, nên chúng được thể hiện dưới dạng giấy vẽ."

Thật may mắn là mọi người không dùng bản phác thảo để dựng mô hình.

"Vậy bây giờ là, các nhân vật trong game vì cốt truyện chưa hoàn thiện mà tất cả đều trở nên hỗn loạn, đúng không?"

"Đúng là như vậy." Đồng nghiệp bên lập trình trầm ngâm nói: "Nếu Hoàng đế và Quốc sư đã xem qua những bản phác thảo đó, họ nhất định sẽ biết được hướng đi tương lai. Những chương trình trí tuệ nhân tạo này sẽ tính toán lại và thay đổi, từ đó tạo ra một tuyến cốt truyện mà chúng ta không thể lường trước."

Đến lúc đó, sống hay c.h.ế.t thật sự không còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.

"À... ừm..." Đồng nghiệp bên mảng nội dung đột nhiên xen vào, giọng nói yếu ớt: "Thật ra tôi vừa nhớ ra, có vài thiết lập bổ sung ở phần sau mà tôi chưa kịp nói với mọi người."

"Là gì cơ?"

"Chính là, tuyến cốt truyện ẩn hiện tại là một kết cục hoàn toàn đen tối. Hoàng hậu sẽ bị Quý phi tố cáo và xử tử, sau đó thuộc hạ của Hoàng hậu phát điên và g.i.ế.c cả gia đình Quý phi. Cuối cùng, Hoàng đế không tốn chút sức lực nào mà loại bỏ được hai thế lực lớn nắm quyền—Nhưng!"

Ở đoạn cuối của tuyến cốt truyện ẩn, nữ chính sẽ nhận được di vật của Hoàng hậu, một bức huyết thư.

Bức thư này do phu nhân của tướng quân viết, trong đó yêu cầu Hoàng hậu bảo vệ nữ chính.

Lúc này, nữ chính cũng sẽ biết được rằng, phủ tướng quân có một miếng hổ phù, chỉ có huyết mạch của tướng quân mới có thể sử dụng nó.

Tiên Hoàng vì miếng hổ phù này đã ra lệnh tru di cả nhà nữ chính. Mẹ của nữ chính, để bảo vệ cô, đã cho cô uống thuốc làm mất trí nhớ, hy vọng cô có thể sống một cuộc đời bình thường.

Còn Hoàng hậu và Quốc sư vốn là thuộc hạ của cha nữ chính. Hoàng hậu, dưới sự giúp đỡ của Quốc sư, che giấu thân phận để nhập cung, mục đích cũng là để báo thù.

Nam chính sau khi biết chuyện này cũng muốn có được hổ phù, nhưng vì sự bảo vệ của Hoàng hậu, nữ chính và nam chính không thể thẳng thắn với nhau, anh ta cũng không thể từ miệng nữ chính biết được tung tích của hổ phù.

Đến tận kết cục của câu chuyện, nam chính g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng hậu và Quốc sư, từ đó không còn ai có thể bảo vệ nữ chính nữa.
 
Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 15: Chương 15



15.

Sau khi khôi phục ký ức, nữ chính trong cơn đau khổ đã cùng nam chính đồng quy vu tận.

"..."

Đây đúng là một câu chuyện hỗn loạn và đầy drama.

"Vậy nên, Hoàng đế nhờ những bản phác thảo này mà phát hiện ra các bí mật đó."

"Rồi ông ta muốn dùng đứa trẻ để khống chế nữ chính." Trưởng nhóm thiết kế xoa xoa bụng mình.

"Nhưng hiện tại, ông ta cũng có thể vì phong cách vẽ của chúng ta mà nghi ngờ rằng chúng ta biết trước tương lai, nên đang cố gắng thăm dò."

Đồng nghiệp bên mảng nội dung nói: "Quan trọng hơn, là thiết lập của hổ phù!"

"Sao cậu lại thêm nhiều thiết lập rác rưởi như vậy?" Đồng nghiệp bên mỹ thuật tức giận mắng.

"Hết cách rồi, vì nhu cầu của cốt truyện mà!" Đồng nghiệp bên nội dung khóc lóc.

Tóm lại, hiện tại chúng ta có thể lấy được hổ phù. Nó đang được Quốc sư giấu dưới viên gạch thứ hai ở Đài Quan Tinh.

"Trước đó chẳng phải nói là ở chỗ Thương nhân Thần bí sao?" Đồng nghiệp bên mỹ thuật ngao ngán.

Đồng nghiệp bên nội dung chột dạ nói: "Thương nhân Thần bí cũng có tuyến cốt truyện riêng mà, ở giai đoạn đầu thì người này vẫn chưa lấy được hổ phù!"

Tóm lại, chỉ cần lấy được hổ phù và lén giao nó cho Hoàng hậu hoặc Hoàng đế, chúng ta sẽ có thể "nằm yên" mà không cần lo nghĩ gì nữa.

Đêm khuya, tôi giành lại được quyền sử dụng cơ thể.

"An An, cố lên nhé!"

"Mọi việc phải cẩn thận!"

Tôi gật đầu, tránh né các cung nữ đang ngủ gật, cẩn thận tiến về phía Đài Quan Tinh.

Bậc thang ở Đài Quan Tinh rất dốc, cơ thể của một phụ nữ mang thai thật sự không chịu nổi. Khi tôi mồ hôi nhễ nhại leo lên đến nơi, cả người đã gần như kiệt sức.

Sau đó, lại phải thở hổn hển để đào ra hổ phù, đến mức cả người tôi như muốn bay lên trời luôn rồi.

"Dũng Tiệp Dư?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trước. Tôi ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của nam chính.

"Bệ... Bệ hạ, thật trùng hợp, người cũng ra đây đi dạo sao?"

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán tôi, vội giấu hổ phù ra sau lưng.

Tuy nhiên, viên gạch bị cạy lên trên mặt đất đã tố cáo rõ ràng rằng chúng tôi không phải chỉ đơn thuần đi dạo.

"Thứ trong tay nàng là gì?"

Hoàng đế từng bước tiến lại gần, khí thế nguy hiểm bao trùm lấy tôi, khiến đầu óc tôi như bị tê liệt.

Lúc này tôi mới phát hiện, phía sau ngài ấy còn có một đội binh lính đi theo.

"Đưa nó cho trẫm, ngoan nào." Giọng nói của nam chính trầm thấp và lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào: "Ái phi của trẫm."

"Không được! Chúng ta không thể đưa cho hắn!" Đồng nghiệp bên mảng nội dung sốt ruột lên tiếng.

Nếu Hoàng đế lấy được hổ phù, Hoàng hậu và Quốc sư chắc chắn sẽ mất mạng.

Mối thù g.i.ế.c người thân không thể đội trời chung.

"Trừ việc giao cho hắn, chúng ta còn cách nào khác đâu?" Đồng nghiệp bên mỹ thuật còn lo lắng hơn.

"Yên tâm." Tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh: "Họ chắc sắp tới rồi."

Lời vừa dứt, một thanh trường kiếm từ phía bên kia lao tới, cắm sâu xuống đất, thành công chặn bước tiến của Hoàng đế.

Đối diện với nam chính, Hoàng hậu dẫn theo Quốc sư xuất hiện.

Phía sau họ, cũng có một đội binh mã đi theo.

Nếu Hoàng đế có thể từ bản phác thảo biết được hổ phù được chôn ở đây, thì Hoàng hậu và Quốc sư, những người đã đánh cắp bản phác thảo, chắc chắn cũng biết.

"Tôi nhớ mình đã vẽ Đài Quan Tinh rất trừu tượng, vậy mà họ tìm được nhanh như vậy, thật đáng nể." Đồng nghiệp bên mỹ thuật cảm thán.

"Đã là chậm lắm rồi, nếu không Hoàng đế đã lấy được bản phác thảo từ lâu và chẳng đợi đến bây giờ mới tới."
 
Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 16: Chương 16



16.

Chào mọi người, tôi và các đồng nghiệp đã xuyên không.

Hiện tại, chúng tôi đang đứng trên Đài Quan Tinh, nam chính đã cho cung thủ giương cung nhắm thẳng vào tôi.

Ở phía đối diện, Hoàng hậu cũng đã lệnh cho cung thủ của mình nhắm vào Hoàng đế.

Còn tôi và các đồng nghiệp, mang theo một cái bụng bầu, đứng run rẩy trong gió lạnh.

"Nếu không muốn cô ta chết, tốt nhất các người nên giao hổ phù ra đây." Nam chính lạnh giọng nói.

"Nếu nàng ấy chết, ngươi cũng đừng mong sống sót!" Quốc sư xé toạc chiếc mặt nạ ôn hòa thường ngày.

"Dù đánh nhau với các người thì cũng hơi phiền phức một chút, nhưng chẳng phải là chuyện gì to tát." Nam chính cười lạnh, rõ ràng không hề để tâm.

Không biết ai là người đầu tiên hành động, nhưng ngay sau đó, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.

Quốc sư, Hoàng hậu, và nam chính, cả ba cùng lúc lao về phía tôi.

Thành thật mà nói, tôi thực sự nghi ngờ liệu mình có bị họ đ.â.m bay đi không.

"Ngươi dám!" Hoàng hậu vừa đỡ lấy thanh kiếm của nam chính, vừa giận dữ hét lên: "Cho dù ngươi không yêu nàng ấy, nhưng nàng ấy đang mang thai con của ngươi!"

"Đứa trẻ mất rồi thì có thể sinh lại." Nam chính mặt không chút cảm xúc đáp: "Nhưng hổ phù thì chỉ có một."

"Đồ cặn bã." Quốc sư chắn trước mặt chúng tôi, chặn lại những mũi tên đang lao tới.

Phập!

Không biết đầu của tên lính nào bị c.h.é.m rơi, một vệt m.á.u b.ắ.n lên mặt chúng tôi.

Cảm giác này... thật sự quá chân thực.

Ọe.

Vậy tại sao chúng tôi lại thiết kế cảnh này chân thực đến thế chứ?

"Cô mau đi đi."

Hoàng hậu không quay đầu lại, ra lệnh.

"Cô cầm chắc hổ phù, bên dưới đã có người của chúng ta tiếp ứng."

"Sau khi cô trốn thoát, nếu không muốn tiếp tục dính dáng đến những chuyện rắc rối ở đây, cô có thể giao hổ phù cho thương nhân họ Hồ ở ngõ thứ sáu kinh thành, ông ta sẽ lo liệu mọi việc."

Huhu, Hoàng hậu tỷ tỷ! Ngay cả trong tình huống này, tỷ ấy cũng không hề nghi ngờ khả năng nữ chính sẽ phản bội!

Nhưng khác với Hoàng hậu, nam chính rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng.

Hoàng hậu và Quốc sư vì phải bảo vệ chúng tôi nên không thể rút lui, giờ đây họ đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan!

"Huhu, không được đâu, nếu cứ tiếp tục thế này, họ sẽ c.h.ế.t mất!" Chị HR hét lên, "Mau nghĩ cách đi!"

"Không có cách nào cả." Đồng nghiệp bên nội dung bất lực nói: "Thiết lập nhân vật của họ là cực kỳ trung thành với nữ chính. Trong tình huống này, họ không thể bỏ mặc nữ chính để lấy hổ phù rồi rời đi được."

"Cậu rảnh rỗi quá nên mới tạo ra mấy thiết lập kỳ quái như vậy hả?" Đồng nghiệp bên mỹ thuật cũng bắt đầu rệu rã.

"À thì..." Tôi lặng lẽ giơ tay lên: "Nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải chỉ là một trò chơi thôi sao?"

"An An, dù là trò chơi, chúng ta cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được, đúng không?" Sếp nghiêm túc phản bác tôi.
 
Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 17: Chương 17



17.

"Không phải ý tôi là như vậy. Ý tôi là—" Tôi lên tiếng, "Vì đây là trò chơi, nên nếu chúng ta chết, thực ra cũng chẳng có vấn đề gì, đúng không?" Tôi nhớ trong kịch bản chính đã hoàn thiện từ trước, có cả các nhánh kết thúc như nữ chính tự sát, bị phế truất, hay sống cô độc đến cuối đời.

Trong đó còn có một kết cục là uống rượu độc tự vẫn.

Đây chẳng phải cũng là một cách để nhanh chóng kết thúc sao?

Câu hỏi của tôi khiến mọi người sững sờ.

"... Nghe cũng có lý nhỉ."

"À... đúng là vậy."

"Vậy thì mấy tháng nỗ lực vừa qua của chúng ta tính là gì đây?"

"..."

Sau một cuộc thảo luận nhanh chóng, khi đã nhận được sự đồng ý từ các đồng nghiệp, tôi siết chặt hổ phù trong tay, hít sâu một hơi.

Trong lúc Hoàng hậu và hai người kia đang quấn lấy nhau trong trận chiến, tôi bất ngờ lao lên phía trước.

Hoàng hậu và Quốc sư kinh hãi, sợ làm tôi bị thương nên vội thu kiếm lại.

Chính sự do dự đó đã tạo cơ hội cho nam chính, hắn mạnh mẽ tấn công về phía tôi. Tôi nhanh chóng nhét hổ phù vào tay Hoàng hậu, chắn trước mặt bà: "Cầm lấy cái này mau đi đi! Nhất định phải báo thù cho cha mẹ ta!"

Tôi bi phẫn hét lớn, không quên diễn tròn vai theo thiết lập nhân vật của mình.

"Tiểu thư!" Hoàng hậu và Quốc sư ở phía sau hoảng hốt kêu lên, trong khi thanh kiếm của nam chính lao thẳng về phía tôi.

Thanh kiếm mềm của nam chính đ.â.m thẳng vào bụng tôi, nhưng rồi... nó cong lại.

Kiếm thậm chí còn không xuyên qua nổi lớp áo của tôi, cứ như bụng tôi được làm từ thép cốt bê tông vậy.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

"Chẳng lẽ tôi mang trong bụng một quả cầu thép à?" Tôi gào lên.

"Rất xin lỗi, nhưng tôi chưa từng viết kịch bản về việc nữ chính bị sảy thai." Đồng nghiệp bên nội dung vừa lau mồ hôi vừa giải thích: "Thế nên việc bụng bị thương là không thể xảy ra."

Được thôi, hóa ra trong thế giới này, thứ cứng nhất không phải kim cương... mà là bụng của nữ chính mang thai.

May mắn thay, nam chính cũng rất tàn nhẫn, chẳng hề bận t@m đến việc không đ.â.m được vào bụng tôi. Hắn lập tức vung kiếm hướng thẳng về cổ tôi.

"Tiểu thư!"

"Không!"

Tôi ngoái đầu nhìn Hoàng hậu và Quốc sư lần cuối, tay ôm cổ, ngã xuống đất.

"Mau đi đi..."

Máu từ cổ tôi chảy ra không ngừng, ý thức dần trở nên mơ hồ.

"A! Đau... đau quá... Tôi sắp c.h.ế.t rồi... Kiếp sau của tôi... Ừm, hình như cũng không đau lắm..."

"Nói nhảm gì thế! Làm sao có chuyện thực sự để khách hàng trải nghiệm cảm giác tử vong chứ!" Trưởng nhóm thiết kế trợn mắt nói.

Đôi mắt chìm vào bóng tối trong giây cuối cùng, một dòng điện chạy thẳng qua não tôi, và tôi nghe thấy tiếng máy móc quen thuộc vang lên bên tai:

"Beep — Trò chơi lần này đã kết thúc."

"Chúc mừng bạn đã đạt được kết cục: Hậu phi biết yêu thương thuộc hạ."

"Cảm ơn bạn đã ủng hộ sản phẩm của công ty chúng tôi. Hy vọng bạn sẽ tiếp tục theo dõi. Chúng tôi hứa rằng trong tương lai sẽ mang đến cho bạn những tác phẩm tốt hơn nữa!"
 
Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 18: Chương 18 (end)



18.

Tháng 8 năm 3077, tựa game cùng tên "Khanh Khanh Hoa Lạc Lệ Như Tuyết" chính thức ra mắt.

Ngay khi phát hành, trò chơi đã nhanh chóng thống trị các bảng xếp hạng lớn.

Tựa game này không ngừng gia tăng độ hot, nhờ vào hệ thống đa nhánh cốt truyện và những kết cục c.h.ế.t chóc phong phú, khiến người chơi gọi nó bằng cái tên hài hước: "Thẻ trải nghiệm tử vong".

Trải qua một năm rưỡi, chưa từng có blogger nào đạt được toàn bộ thành tựu, biến trò chơi này trở thành một huyền thoại khó vượt qua trong ngành.

Tuy nhiên, một năm rưỡi sau, khu thảo luận của trò chơi bất ngờ tung ra một tin tức gây chấn động:

Hóa ra trò chơi này còn có một nhánh cốt truyện ẩn!

Ban đầu, một người chơi vì đạt quá 100 lần kết cục tử vong, nên các cảnh hầu hạ trong trò chơi bắt đầu trở nên qua loa, cẩu thả.

Không ngờ chính sự "qua loa" này lại kích hoạt tuyến cốt truyện ẩn!

Trong nhánh ẩn này, người chơi có thể tận hưởng cuộc sống ngọt ngào, được sủng ái hàng ngày và cuối cùng tránh khỏi những kết cục tử vong, khiến cộng đồng người chơi vô cùng phấn khích.

Ngày càng nhiều người tham gia khám phá tuyến cốt truyện ẩn và chia sẻ những câu chuyện tình yêu ngọt ngào của họ.

Nhưng không ai ngờ rằng, trong diễn biến tiếp theo, vị hoàng đế luôn độc sủng người chơi lại thay đổi thái độ, trở thành trùm cuối đứng sau tất cả.

Trong khi đó, Hoàng hậu – nhân vật từng bị người chơi nhắm tới và ghét bỏ ở giai đoạn đầu – lại hóa ra là người âm thầm bảo vệ người chơi suốt thời gian qua.

Ngay lập tức, khu bình luận của trò chơi bùng nổ:

"Cái công ty game c.h.ế.t tiệt này, các người không có trái tim à!"

"Hahahaha, tôi phát điên rồi, tôi phát điên rồi! Chết hết đi! Tất cả c.h.ế.t hết đi cho tôi!"

"Hu hu hu hu, tôi còn tưởng hắn thật sự yêu tôi cơ!"

"Rốt cuộc là ai nghĩ ra cái cốt truyện rác rưởi này? Ra đây! Mau ra đây cho tôi, a a a a!"

"Uwaa a a a! Đáng lẽ tôi nên đi theo Quốc sư trong tuyến chính mới đúng!"

"Hoàng hậu của tôi! Hu hu hu hu hu hu——"

Tôi lướt qua khu bình luận, mặt đầy ý cười.

Rất tốt, người chơi đều rất nhiệt tình, các blogger lớn cũng tự mang theo lưu lượng để quảng bá.

Khối lượng công việc cho đội ngũ vận hành truyền thông có thể giảm đi đáng kể rồi.

"… Vậy nên, câu chuyện của Khanh Khanh Hoa Lạc Lệ Như Tuyết đến đây là kết thúc. Sang năm mới, hy vọng mọi người sẽ nỗ lực hơn nữa, tiếp tục tạo nên những kỳ tích mới!"

Lãnh đạo siết chặt nắm tay, đầy khí thế, gương mặt rạng rỡ.

Phía dưới, tất cả mọi người đều đặt đũa xuống, đồng loạt vỗ tay.

Đồng nghiệp bên đội nội dung mắt đỏ hoe, lén lấy khăn giấy lau đi giọt nước mắt.

Dù sao, tựa game này đối với chúng tôi mà nói, mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Ngày hôm đó, sau khi phá đảo trò chơi, chúng tôi không còn cùng nhau sử dụng chung một cơ thể (tài khoản) nữa.

Chuyên gia lập trình đã tìm kiếm lỗi bug suốt một thời gian dài nhưng vẫn không thể phát hiện nguyên nhân khiến chúng tôi có thể chia sẻ cùng một cơ thể.

Tôi lại chuyển ánh mắt về màn hình điện thoại, một bài đánh giá dài bị chôn vùi giữa đám đông hiện ra trước mắt tôi:

"Hu hu hu, không ai phá được kết cục Hậu phi biết yêu thương thuộc hạ sao? Kết cục này có một đoạn hậu truyện đấy! Tôi có thể dùng góc nhìn thứ ba để thấy Hoàng hậu và Quốc sư cầm hổ phù, triệu tập quỷ quân lật đổ Hoàng đế, sau đó Hoàng hậu đi theo tuyến nữ đế! Kết thúc còn có tin nhắn cảm ơn từ đội ngũ chính thức, họ tặng tôi một bản phác thảo nhân vật của họa sĩ gốc nữa!"

Bình luận này nhanh chóng bị những bình luận mới lấp đi, cuối cùng bị chôn vùi dưới đáy.

Nhưng có một điều chắc chắn, sang năm, những năm sau, và cả tương lai xa hơn nữa, vẫn sẽ là chúng tôi – những con người này – tiếp tục tạo ra những tác phẩm khác biệt, mang đến những câu chuyện hoàn hảo nhất cho mọi người.
 
Back
Top Bottom