Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO3NDbQSPbMYm4tSkLu-Dfb2k5HoS0pRHXFG6ZStq888IJw12yclM38mVM8UwuQb9bl1jb52tDoLUqTww8w1NFaWpRvmTi5kufikeEQ0AVziKNIwQrmVizBPmufnkuV5NYzpdJdC9XoQ_h-zP5l4q9s=w215-h322-s-no-gm

Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Tác giả: Ngư Du Thập Tứ Châu
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm lớp 12, hoa khôi của trường – Tống Thư Dao – từng mượn tôi một khoản tiền để đi khám bệnh, còn dặn tôi đừng nói với bất kỳ ai.



Kết quả là cô ấy dùng số tiền đó để phá thai, rồi mất máu quá nhiều mà chết ngay trên bàn mổ của một phòng khám tư.



Nhiều năm sau, học thần cao cao tại thượng – Lục Cảnh Niên – điên cuồng theo đuổi và cầu hôn tôi.



Cho đến khi tôi mang thai được tám tháng, anh ta nhốt tôi vào tầng hầm ở ngoại ô.



Mổ bụng tôi sống để lấy đứa bé ra, vừa làm vừa nói: “Đây là thứ cô nợ Dao Dao và con của chúng tôi.”



Thì ra trước khi chết, Tống Thư Dao đã nắm tay anh ta, dặn đừng trách tôi.



Anh ta tin chắc rằng chính tôi đã cố tình hại chết người con gái và đứa con mà anh ta yêu thương.



Hôm đó, tôi chết dưới lưỡi dao của Lục Cảnh Niên, không nhắm mắt nổi.



Sau đó, mang theo mối hận ngập trời, tôi quay trở lại đúng cái ngày Tống Thư Dao đến mượn tiền tôi.​
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 1: Chương 1



Năm lớp 12, hoa khôi của trường – Tống Thư Dao – từng mượn tôi một khoản tiền để đi khám bệnh, còn dặn tôi đừng nói với bất kỳ ai.

Kết quả là cô ấy dùng số tiền đó để phá thai, rồi mất máu quá nhiều mà chết ngay trên bàn mổ của một phòng khám tư.

Nhiều năm sau, học thần cao cao tại thượng – Lục Cảnh Niên – điên cuồng theo đuổi và cầu hôn tôi.

Cho đến khi tôi mang thai được tám tháng, anh ta nhốt tôi vào tầng hầm ở ngoại ô.

Mổ bụng tôi sống để lấy đứa bé ra, vừa làm vừa nói: “Đây là thứ cô nợ Dao Dao và con của chúng tôi.”

Thì ra trước khi chết, Tống Thư Dao đã nắm tay anh ta, dặn đừng trách tôi.

Anh ta tin chắc rằng chính tôi đã cố tình hại chết người con gái và đứa con mà anh ta yêu thương.

Hôm đó, tôi chết dưới lưỡi dao của Lục Cảnh Niên, không nhắm mắt nổi.

Sau đó, mang theo mối hận ngập trời, tôi quay trở lại đúng cái ngày Tống Thư Dao đến mượn tiền tôi.

—-----

Ngày thứ mười bị giam dưới tầng hầm, cơ thể tôi đã bắt đầu bốc mùi hôi thối.

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã thử vô số cách để trốn thoát, nhưng đều vô ích.

Căn tầng hầm này được xây từ ba năm trước, hoàn toàn là để nhốt tôi – chỉ có một lối ra duy nhất.

Đúng lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng, từ khe cửa bỗng le lói ánh sáng.

Cơn đói khiến tôi hoa mắt choáng váng đến mức không đứng dậy nổi, tôi ôm bụng, cố bò về phía cầu thang.

Một đôi giày da thủ công màu đen tinh xảo xuất hiện trước mắt tôi. Chủ nhân của đôi giày đó giẫm chân lên tay tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn người đó, tay còn lại bấu chặt lấy ống quần anh ta, cố gắng van xin:

“Lục Cảnh Niên, tôi thật sự không biết Tống Thư Dao mang thai. Cô ấy chỉ nói là mượn tiền để đi khám bệnh…”

Lục Cảnh Niên nắm lấy tóc tôi, cau mày tỏ vẻ ghê tởm: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao? Loại người như cô, lấy tư cách gì nhắc tới Dao Dao? Cô có biết Dao Dao tốt thế nào không? Lúc sắp chết, cô ấy còn nói ra chuyện cô từng thầm thích tôi, bảo tôi quên cô ấy, chăm sóc cô cho tốt.”

Anh ta nói với vẻ điên dại.

Tôi? Từng thầm thích Lục Cảnh Niên?

Là chuyện từ rất lâu rồi, khi đó Tống Thư Dao còn chưa đến với anh ta.

Ngay cả sau khi họ bên nhau, cái thai mà cô ta mang là của anh ta – tôi chỉ biết chuyện này sau khi bị anh ta nhốt lại.

Nhưng bây giờ, dù tôi có giải thích thế nào cũng vô ích. Tống Thư Dao đã chết rồi.

Đứa bé trong bụng tôi bất an động đậy.

Cuối cùng, tôi vẫn không đành lòng – nó đã có sự sống rồi mà.

Tôi cố nuốt nước mắt, tiếp tục nói với Lục Cảnh Niên:

“Anh có thể giết tôi để báo thù cho Tống Thư Dao. Nhưng đứa trẻ này không chỉ là con tôi, mà còn là con anh. Tôi xin anh, tha cho nó một con đường sống, được không?”

“Con à?” – Anh ta cười lạnh – “Cô đúng là ngu ngốc đến đáng thương! Cô nghĩ tôi sẽ để một tiện nhân như cô mang thai con tôi sao? Đứa bé đó là của gã đàn ông nào đó cô cặp kè đấy, rẻ tiền đến vậy còn gì!”

Tôi cảm thấy như sét đánh ngang tai.

Thảo nào! Thảo nào! Kể từ khi kết hôn, số lần anh ta chạm vào tôi có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thậm chí đa phần là lúc tôi không có ý thức – anh ta chỉ nói là do tôi quá mệt.

Nghĩ lại mới thấy, chắc ngay từ đầu anh ta đã chuốc thuốc, có tính toán cả rồi.

Chỉ nghĩ thôi mà cơn thù hận đã nuốt trọn tôi.

Tôi thừa dịp Lục Cảnh Niên thất thần, lập tức cắn mạnh vào tay anh ta, dốc toàn bộ sức lực.

Mùi máu tanh nồng tràn đầy khoang miệng, tôi chỉ mong kéo anh ta chết chung với mình.

Lưỡi dao đâm sâu vào bụng, cơn đau dữ dội xé nát từng dây thần kinh.

Tay chân tôi bị trói chặt, muốn chết một cách nhanh gọn cũng không thể.

Lục Cảnh Niên giơ đứa bé còn dính đầy máu lên trước mặt tôi: “Trình Yên, cô hại chết con tôi và Dao Dao. Bây giờ đến lượt cô rồi.”

Tôi mở to mắt, trừng trừng nhìn anh ta.

Hận! Hận đến tận xương tủy!

Tôi chỉ mượn tiền đi mà thôi. Tôi chỉ vì tuổi trẻ non dại mà từng cảm mến anh ta một chút.

Tại sao? Tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này?

Tôi không cam tâm! Tôi không cam tâm!

Tại sao tôi phải chịu đựng sự tra tấn tàn ác như vậy? Tại sao những kẻ hại tôi vẫn có thể trơ tráo đổ hết tội lên đầu tôi?

Dù có hóa thành ác quỷ, tôi cũng phải móc tim, cắt lưỡi, xé nát từng tấc thịt của hắn để báo thù
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 2: Chương 2



Có lẽ là do oán niệm quá sâu, trước mắt tôi bỗng hiện lên một làn sương trắng mờ ảo.

Khi mở mắt ra lần nữa – tôi đã quay lại đúng cái ngày Tống Thư Dao tìm tôi mượn tiền.

—---------

Khi Tống Thư Dao nhắn tin cho tôi, tôi vẫn đang học trong lớp.

Trường cấp ba của chúng tôi là một ngôi trường danh tiếng trăm năm, cũng là trường trọng điểm cấp một, nên giáo viên quản lý rất nghiêm – gần như không có cơ hội dùng điện thoại.

Chỉ có vài bạn lén mang vào ký túc xá, chờ hết tiết tự học buổi tối mới dám dùng.

Gần đây cô ấy hay tìm tôi, nói cảm thấy người không được khỏe, tôi luôn khuyên cô ấy đi khám.

Sợ lỡ mất tin nhắn, trưa hôm đó tôi chỉ mua tạm một cái bánh mì rồi vội vàng chạy về ký túc xá. Có thể là hạ đường huyết, tôi choáng váng mất một lúc mới tỉnh.

Khi mở mắt ra, mọi ký ức về kiếp trước lập tức ùa về.

Cơn hận dữ dội nuốt chửng lấy tôi.

Tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run lên.

Tin nhắn trong khung chat y hệt như kiếp trước:

【Yên Yên, xin lỗi nhé, tớ thật sự hết cách rồi. Tớ bị bệnh, cần ít nhất 5,000 tệ, nhưng trên người chỉ có hơn 2,000. Cậu có thể cho tớ mượn không? Tớ hứa sẽ trả.】

Kiếp trước, tôi hỏi cô ấy bị bệnh gì.

Cô ấy liền xấu hổ giận dữ đáp:

【Cậu sợ tớ không trả phải không?】

Tôi và Tống Thư Dao quen nhau từ nhỏ, trong việc nắm bắt tâm lý tôi, cô ấy luôn rất thành thạo.

Chỉ một câu nói như vậy đã khiến tôi rơi vào cái bẫy phải tự chứng minh mình trong sạch. Trong suy nghĩ của tôi khi đó, cô ấy là người bạn thân nhất.

Làm sao tôi có thể để cô ấy nghĩ như vậy chứ? Có lẽ cô ấy chỉ không muốn ai biết chuyện riêng tư mà thôi.

Khi đó tôi còn là học sinh, tiền tiêu vặt tích góp hơn hai năm cũng chỉ được khoảng 2,000 tệ. Vẫn thiếu 1,000 tệ, trong khi tiền sinh hoạt mỗi tháng chỉ có 800.

Tôi đã mượn cô ấy 2,500 tệ. Nhưng cô ấy nói không đủ, bảo tôi nghĩ cách nữa.

Vì vậy, tôi chỉ còn cách tìm các bạn cùng phòng để góp lại, cuối cùng cũng gom đủ thêm năm trăm tệ cho cô ấy.

Vì khoản nợ đó, suốt hai tháng sau, tôi sống chỉ nhờ vào mì ăn liền “Lão Bắc Kinh” loại hai gói một tệ rưỡi.

Sau này, tôi không bao giờ nhận được tin Tống Thư Dao đã hồi phục. Thậm chí, sau khi mượn được tiền, cô ấy hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tôi.

Mãi đến sau kỳ thi đại học, tình cờ một lần nghe mẹ tôi trò chuyện, bà nói rằng Tống Thư Dao đã chết vì băng huyết trong lúc phá thai tại một phòng khám nhỏ.

Khi ấy, tôi như sét đánh ngang tai.

Tôi đã có một trận cãi nhau dữ dội với mẹ, tôi hỏi bà tại sao không nói với tôi chuyện đó.

Mẹ tôi bình tĩnh đón nhận cơn giận dữ của tôi rồi nói:

“Nói cho con thì có ích gì? Con không phải cũng cần thi đại học sao? Mẹ đã từng nói rồi, hai đứa không hợp làm bạn. Còn nữa, Trình Yên, mẹ hy vọng con hiểu – con không thể can thiệp vào số phận của người khác.”

Những ngày sau đó, tôi chìm trong sự dằn vặt không dứt. Tôi luôn nghĩ, nếu tôi cẩn thận hơn một chút, hỏi rõ hơn một chút, liệu Tống Thư Dao có thể không chết?

Trước khi kết hôn với Lục Cảnh Niên, tôi đã từng kể lại chuyện này cho anh ta khi phân tích lại bản thân mình.

Lúc đó, anh ta ôm tôi rất chặt vào lòng, tôi không thấy rõ vẻ mặt anh ta.

Nhưng nước mắt anh rơi xuống cổ tôi, khiến tôi cảm động đến mức tê tái, cứ ngỡ mình đã tìm được tri kỷ.

Tôi nghĩ rằng anh ta hiểu tôi hoàn toàn, thậm chí còn đau lòng vì nỗi đau của tôi.

Nhưng giờ nghĩ lại… giọt nước mắt đó là do nghi ngờ lời tôi nói? Hay vì vui mừng khi kế hoạch trả thù tiến thêm một bước?

—------

Sống lại một đời, tôi đã không còn là cô học sinh cấp ba ngốc nghếch đáng thương khi xưa.

Tôi lật lại những tin nhắn giữa tôi và cô ấy.

Sắc mặt tôi ngày càng lạnh lẽo.

Từ sau khi bỏ học giữa chừng vào năm lớp 11, Tống Thư Dao thường xuyên gửi cho tôi những hình ảnh cuộc sống ăn chơi nơi thành phố.

Sau đó còn làm bộ làm tịch nũng nịu:

【Yên Yên, thật sự không hiểu học hành có gì hay? Cậu không thấy buồn chán sao? Hay tối nay trèo tường ra ngoài với tớ đi bar nhé? Chị dẫn cưng đi mở mang tầm mắt nè~】

Và tôi đã đáp lại:

【Dao Dao, con gái đi một mình không an toàn đâu. Học bạ của cậu vẫn còn, tranh thủ quay lại ôn tập đi! Nếu không sau này trưởng thành rồi, biết làm gì để sống?】
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 3: Chương 3



Cô ấy liền phản ứng dữ dội:

【Trình Yên, chẳng qua tớ không giỏi học thôi! Cậu có cần phải khoe khoang trước mặt tớ như thế không?】

Lời lẽ của cô ấy khá quá đáng, nên sau đó tôi không muốn trả lời nữa. Khi đó tôi thực sự rất giận.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy lại tìm đến tôi, lén vào trường và tặng hoa.

“Yên Yên ngoan, đừng giận nữa được không? Cậu biết mà, tính tớ vốn thế, không quen quanh co vòng vèo. Tớ chỉ muốn cậu vui vẻ giống tớ thôi, thấy cậu vất vả mỗi ngày, tớ đau lòng lắm.”

“Thư Dao, làm gì cũng sẽ vất vả cả thôi. Tớ chỉ muốn sau này đỡ khổ một chút.”

“Thôi đi! Không nói nữa, đồ mọt sách!”

Tống Thư Dao thật sự đau lòng cho tôi sao?

Nếu cô ấy đau lòng, sao lại chọn lúc tôi đang thi khảo sát năng lực mà lôi kéo tôi trốn học tổ chức sinh nhật cho cô ấy?

Nếu cô ấy nghĩ cho tôi, sao lại lấy lý do “đừng trách Trình Yên” rồi thêu dệt với Lục Cảnh Niên rằng tôi từng động lòng với anh ta từ năm lớp 10?

Nghĩ đến đây, tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn vội vàng gửi đến của cô ấy, lạnh lùng gõ từng chữ đáp lại:

【Dao Dao, cậu mượn nhiều tiền như vậy làm gì? Cậu bị bệnh gì vậy?】

Y như đời trước, cô ấy lại tức giận và nhắn dồn dập:

【Ý cậu là gì vậy? Trình Yên, không muốn cho vay thì cứ nói thẳng!

【Cậu coi thường tớ phải không?

【Cậu sợ tớ không trả được chứ gì?】

Nhìn mấy dòng tin nhắn đó, tôi chỉ thấy nực cười. Lời từ chối đã chuẩn bị sẵn trên đầu ngón tay, nhưng rồi bất chợt, tôi lại nghĩ ra một cách hay hơn.

Bạn tốt của tôi, chết – thì có gì là khó?

Nhưng sống – mới thật sự là trò vui!

【Dao Dao, tớ không có nhiều tiền như vậy, nhưng có thể rủ bạn cùng phòng gom thêm. Hay chiều nay cậu đến lớp tớ, tớ đưa tiền cho cậu nhé?】

【Yên Yên, tớ biết cậu tốt nhất mà, chiều gặp nhé~】

—--------

Chiều hôm đó, vào giờ nghỉ giữa các tiết học, Tống Thư Dao đúng hẹn đứng trước lớp tìm tôi.

Tiết tiếp theo là của cô giáo dạy Văn – Tần Ngữ.

Ông ngoại cô là một danh y Đông y nổi tiếng, nên cô có biết bắt mạch, xem bệnh. Bình thường nếu học sinh có vấn đề gì bất thường, cô đều là người đầu tiên phát hiện và đưa đi bệnh viện.

Tôi cố ý đi vay tiền ngay trong lớp, khiến chuyện Tống Thư Dao bị bệnh lan truyền ầm ĩ khắp nơi.

Đời trước, cô ấy đã dặn tôi hết lần này đến lần khác rằng không được nói với ai. Cô ấy không muốn bị bàn tán.

Nhưng kiếp này, vì việc vay tiền khó khăn hơn, cô ấy thậm chí quên cả việc dặn tôi điều đó.

Mà dù có nói, tôi cũng chẳng định nghe lời đâu.

“Yên Yên, gom đủ tiền chưa?” – Cô ấy nôn nóng nắm lấy tay tôi hỏi.

Tôi vừa định mở miệng.

Thì cô Tần Ngữ đột nhiên xuất hiện, nắm lấy tay Tống Thư Dao:

“Tống Thư Dao, em mượn tiền làm gì? Em có phải là…”

Chưa kịp nói xong, sắc mặt cô đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Tống Thư Dao, theo tôi lên văn phòng một chút.”

Chỉ một câu nói ấy, sắc mặt Tống Thư Dao lập tức thay đổi, hất tay cô Tần ra:

“Tôi không còn là học sinh ở đây nữa, cô lấy tư cách gì mà quản tôi?”

“Không phải học sinh ở đây thì đến đây làm gì? Gọi phụ huynh em đến. Tôi còn phải nói chuyện về học bạ của em với họ.”

“Con mụ điên! Cô lắm chuyện vừa thôi được không? Cô muốn gọi ai thì cứ gọi đi! Nghĩ mặt cô to là có thể làm gì cũng được chắc?”

Tống Thư Dao không lấy tiền nữa, xô cô giáo Tần ra rồi bỏ chạy.

—--------

Tối về đến ký túc xá, tôi đăng nhập QQ, lo lắng nhắn cho cô ấy:

【Dao Dao, sao lại nổi giận với cô giáo như vậy? Còn bệnh của cậu thì sao? Tiền cậu vẫn chưa lấy mà.】

【Không cần cậu giả vờ tốt bụng đâu. Chính cậu cố tình để mọi người biết tớ vay tiền đúng không?】

【Dao Dao, cậu nghĩ về tớ như vậy sao? Tớ không đủ tiền, dĩ nhiên phải mượn thêm của người khác. Mắc bệnh thì có gì mà không thể nói?】

Nhắn xong, tôi tắt điện thoại, trùm chăn đi ngủ.

Trong giấc mơ, gương mặt Lục Cảnh Niên càng lúc càng rõ ràng. Khuôn mặt đó dính đầy máu của tôi, ánh mắt như ác quỷ đến đòi mạng, nhìn chằm chằm tôi.

Nhưng lạ thay, tôi lại không thấy sợ chút nào – mà mở to mắt, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt đó, thậm chí trong mơ còn điên cuồng vơ lấy mọi thứ, chỉ muốn kéo hắn chết cùng.

Khi tỉnh dậy, tay tôi vẫn còn nắm chặt thành nắm đấm, mồ hôi ướt đẫm cả chiếc váy ngủ.

Lục Cảnh Niên, kiếp này, tất cả những đau đớn anh đã gây ra cho tôi, tôi sẽ trả lại gấp ngàn, gấp vạn lần.
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 4: Chương 4



Cô giáo dạy Văn – Tần Ngữ – là một người rất có trách nhiệm.

Sau khi phát hiện Tống Thư Dao mang thai, tuy không làm ầm lên, nhưng cô lập tức cùng giáo viên chủ nhiệm liên hệ với phụ huynh của cô ấy.

Họ nghĩ rằng, dù Tống Thư Dao đã bỏ học, nhưng vẫn là trẻ vị thành niên – sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cha của Tống Thư Dao là người rất sĩ diện, nhưng không giỏi giấu chuyện.

Ngay lập tức, ông ấy nổi giận, chửi mắng cô ấy giữa thanh thiên bạch nhật.

Chẳng bao lâu sau, hàng xóm láng giềng đều biết chuyện. Trong số đó có cả bạn học ở gần nhà Tống Thư Dao.

Lục Cảnh Niên đương nhiên không thể không biết.

Anh ta xin nghỉ liền ba ngày.

Sau khi quay lại trường, Lục Cảnh Niên bước thẳng về phía tôi, trông có vẻ rất tức giận. Lúc đó tôi đang ngồi làm bài, anh ta không nói không rằng liền cầm một chồng sách ở cạnh ném thẳng về phía tôi:

“Trình Yên, không ngờ cô lại là loại người như thế!”

Tôi dễ dàng né được, sau đó đứng lên, tát thẳng vào mặt anh ta:

“Anh bị điên à? Loại người nào hả?”

Cái tát đó khiến anh ta chết lặng tại chỗ.

Khi kịp phản ứng lại, cả khuôn mặt đã đỏ bừng vì giận dữ.

Anh ta lập tức lao đến, giơ tay định đánh tôi.

Nhưng bị một nam sinh khác gần đó giữ chặt lại.

Tôi đứng cạnh, mặt mũi đầy vẻ khó hiểu:

“Lục Cảnh Niên, anh nói rõ xem tôi làm gì anh nào?”

“Trình Yên, cô làm gì cô tự biết! Tôi cảnh cáo cô, nếu còn giở trò sau lưng, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

“Ồ? Đã muốn nói thì nói cho rõ. Anh đến bản thân tôi làm gì cũng nói không ra, vậy anh nổi điên cái gì?”

Lục Cảnh Niên dường như muốn nói nhưng lại thôi.

Anh ta không muốn để ai biết chuyện mình và Tống Thư Dao đã lén lút quan hệ và khiến cô ấy mang thai.

Cuối cùng, anh ta chỉ hất tay nam sinh đang giữ mình ra, chỉnh lại áo khoác đã bị xộc xệch:

“Không có gì cả. Chỉ là cá nhân tôi không thích cô, cảm thấy cô rất đáng ghét.

Loại người như cô, cả đời này tôi cũng không thể thích nổi. Cô hài lòng chưa?”

“Hahaha! Anh có nghe thấy bản thân đang nói gì không? Anh thích hay không thì liên quan gì đến tôi? Anh là ai? Lấy tư cách gì mà nói kiểu đó?”

“Trình Yên, cô biết tôi đang nói gì.”

Nhìn cái dáng vẻ tự tin của anh ta, tôi chỉ cảm thấy nực cười.

Xem ra Tống Thư Dao đã sớm cho anh ta xem những tin nhắn giữa tôi và cô ấy trước đây.

Hai người bọn họ đều rất tự tin – Tống Thư Dao nghĩ rằng mình giỏi lắm, đã “cướp” được người tôi thích.

Lục Cảnh Niên thì không chút nghi ngờ lời cô ấy, tự cho là tôi yêu anh ta thật lòng.

“Tôi biết gì cơ chứ? Anh nói chuyện thật chẳng bao giờ rõ ràng. Mà nếu anh thực sự không thích tôi, tôi khuyên anh nên bình tĩnh lại, nghĩ kỹ những gì muốn nói với tôi, sau đó viết tất cả lên một tờ giấy thật vừa vặn.”

“Cô có thay đổi thì tôi cũng không thay đổi cái nhìn về cô đâu.”

“Không, anh hiểu nhầm rồi. Ý tôi là, như vậy khi anh chết, có thể nhét tờ giấy đó vào dưới lưỡi. Biết đâu kiếp sau anh học được cách nói chuyện đàng hoàng.”

“Trình Yên!”

“Đừng có gọi tên tôi mãi thế. Từ miệng anh phát ra, tôi thấy tên mình cũng trở nên ghê tởm.”

—------

Sau khi cãi nhau với Lục Cảnh Niên, không ngờ là Tống Thư Dao lại chủ động tìm tôi.

Buổi tối sau khi tan học tự học, tôi nhận được tin nhắn QQ từ cô ấy:

【Yên Yên, cậu bị sao thế? Không phải cậu rất thích Lục Cảnh Niên sao? Sao lại cãi nhau với cậu ấy đến mức đó?】

【Lục Cảnh Niên nói với cậu à?】

Bên kia ngập ngừng một lát, rồi nhanh chóng gửi tin nhắn lại:

【Gì cơ? Lục Cảnh Niên sao có thể nói với tớ? Tớ với cậu ấy có quen đâu, tớ nghe từ bạn học khác thôi. Rốt cuộc là sao thế? Cậu không thích cậu ấy sao?】

Tôi quen Lục Cảnh Niên trước cả Tống Thư Dao, lúc đó chúng tôi cùng ở trong một nhóm ôn luyện thi đấu học sinh giỏi.

Anh ta có ngoại hình tốt, cư xử lịch sự, quan trọng nhất là một lần tôi về nhà muộn, bị người xấu bám theo, chính Lục Cảnh Niên đã kịp thời xuất hiện, đuổi người đó đi và đưa tôi về tận nhà.

Sau này Tống Thư Dao yêu vài lần, rồi hỏi tôi có muốn thử không.

Cô ấy nói, nếu học cấp ba mà không từng yêu thì cuộc đời chưa trọn vẹn.

Rằng tuổi trẻ chỉ có một lần, chỉ ở giai đoạn này mới biết yêu thật sự là thế nào.

Về sau trưởng thành rồi, tình cảm đều sẽ bị cân đo đong đếm bằng lợi ích và toan tính.
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 5: Chương 5



Khi đó tôi cảm thấy lời cô ấy hơi kỳ lạ.

Nhưng lại không tìm được lý do phản bác. Tôi chỉ im lặng, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Lục Cảnh Niên.

Vì quen nhau từ nhỏ, Tống Thư Dao lập tức gặng hỏi có phải tôi đã thích ai rồi.

Tôi nói mình không chắc là thích, chỉ là người đó từng giúp tôi, tính cách cũng tốt.

Cô ấy liền bảo: “Vậy là thích rồi! Nhất định phải nắm bắt cơ hội. Nếu không, bỏ lỡ sẽ là cả đời.”

Tống Thư Dao nghỉ học từ đầu năm lớp 11, cô ấy không biết sau đó chúng tôi bận rộn và căng thẳng thế nào.

Chút rung động nhỏ bé ấy đã từ lâu bị chôn vùi trong một góc ký ức nào đó.

Thậm chí đến khi cô ấy chết, Lục Cảnh Niên lại xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi mới như tỉnh khỏi giấc mơ, nhớ ra cuộc gặp gỡ mà tôi từng nghĩ là “đẹp đẽ”.

Kết quả là – cái cảm giác mơ hồ ấy lại trở thành “lệnh tử” dành cho tôi.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn cuộc trò chuyện trong QQ, cố tình né tránh chủ đề đó, chuyển hướng:

【Dao Dao, bệnh của cậu sao rồi?】

【Đừng nói chuyện đó, tớ đang hỏi cậu với Lục Cảnh Niên cơ mà!】

【Tớ với cậu ấy chẳng có gì cả, chỉ là bạn học, cùng nhóm thi đấu thôi. Chỉ là hôm đó cậu ta ra tay với tớ, tớ mới tức.】

【Vậy giờ cậu còn thích cậu ấy không?】

Tôi cố tình không trả lời tin nhắn đó, tắt máy đi ngủ.

Cuộc thi học sinh giỏi vật lý cấp quốc gia cũng sắp tới rồi.

Kiếp trước Lục Cảnh Niên không thi đại học, mà được tuyển thẳng vào Thanh Hoa nhờ cuộc thi này.

Giờ phải làm sao đây? Kiếp này làm sao tôi có thể để hắn ta thuận lợi như vậy chứ?

Nếu không thể từng bước từng bước phá hủy cuộc đời của hắn, thì tôi sống lại còn có ý nghĩa gì?

Trên QQ, Tống Thư Dao vẫn dai dẳng nhắn tin cho tôi không ngừng.

Tôi lại quay về dáng vẻ “khuyên bảo chân thành” như trước, nói với cô ấy:

【Dao Dao, cậu suốt ngày nghĩ mấy chuyện gì vậy? Mấy thứ đó không quan trọng đâu. Tình cảm thời học sinh giống như cát trong tay vậy, gió thổi một cái là tan biến.

Điều quan trọng nhất với chúng ta bây giờ phải là việc học, tương lai chứ. Tình cảm chỉ là gia vị trong cuộc sống thôi!】

Cô ấy không đi phá thai, mà bị Lục Cảnh Niên giấu đi.

Mẹ tôi và mẹ Lục Cảnh Niên là đồng nghiệp, thường xuyên nghe bà ấy than phiền rằng gần đây thằng bé tiêu quá nhiều tiền, chắc là do áp lực thi cử.

【Yên Yên, cậu thực dụng quá rồi đấy. Trên đời này còn có nhiều thứ quan trọng hơn cả thi cử và danh vọng, chỉ tiếc là cậu mãi mãi không hiểu được.】

Tôi chỉ đơn giản là học hành đàng hoàng, thi cử nghiêm túc thôi mà – thế cũng bị dán mác “thực dụng”?

Gắn nhãn người khác giỏi thật đấy!

【Thế còn thứ gì quan trọng hơn? Chúng ta bây giờ ngoài học hành thì còn gì khác? Cả tôi và Lục Cảnh Niên đều đang dồn hết sức cho việc học – những chuyện khác đều không quan trọng cả.】

【Thôi được rồi! Mọt sách, rồi sẽ có ngày cậu hiểu.】

Tống Thư Dao đang rất cố gắng để khiến tôi “hiểu ra”.

Cũng vì vậy mà Lục Cảnh Niên sau đó càng ngày càng hay bỏ học.

Thậm chí có lần trường mời giáo viên nổi tiếng đến dạy bổ trợ, hắn ta cũng viện lý do để trốn tiết.

Tôi và Tống Thư Dao cùng nhau cố gắng… để khiến hắn mất đi cơ hội được tuyển thẳng.

Sống lại một kiếp, tôi còn có “nhiệm vụ phụ là làm giàu”.

Ban đầu, tôi đã thử thuyết phục mẹ đầu tư cổ phiếu, nhưng bà chỉ nghĩ tôi học đến mụ đầu rồi hoang tưởng.

Thời gian không chờ ai.

Mẹ tôi ly hôn từ sớm, bà một mình nuôi tôi lớn.

Tôi có một khoản quỹ học tập mẹ lập riêng, để trong một thẻ ngân hàng độc lập. Tôi liều lĩnh, đợi lúc bà ngủ thì rút tiền ra, còn xóa cả tin nhắn báo giao dịch.

May mà tôi đã sống thêm một đời – mật khẩu thẻ này, sau kỳ thi đại học mẹ mới nói cho tôi.

Tôi đến tiệm net, đăng ký một tài khoản chứng khoán.

Trước kỳ thi Vật Lý toàn quốc, số tiền đó đã được tôi tăng lên gấp nhiều lần.

Tôi chuyển lại tiền gốc vào thẻ, còn số tiền lãi thì dùng để giúp đỡ một bạn nữ định bỏ thi đại học – Lý Yên.

Thành tích của cô ấy không hề thua kém Lục Cảnh Niên.

Chỉ vì cha cô bị bệnh nặng, nhà còn có em nhỏ, nên cô đành từ bỏ việc học để gánh vác gia đình.

Khi tôi đề nghị giúp đỡ, cô ấy hoàn toàn bất ngờ.

Tôi bịa một lý do đơn giản – bảo là đồng nghiệp của mẹ tôi muốn giúp cô.

Cô ấy xúc động đến bật khóc.
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 6: Chương 6



Gần đây, Lục Cảnh Niên hoặc không đến lớp, hoặc nếu có thì cũng ngủ gật suốt.

Cũng đúng thôi – chăm một bà bầu tâm trạng thất thường thì đâu phải chuyện dễ.

Đến hôm thi, hắn ta suýt nữa muộn giờ. Tôi đứng ở lan can tầng ba, nhìn xuống dưới thấy Tống Thư Dao đang ôm bụng đuổi theo hắn.

Hình như nhìn thấy tôi, cô ấy nhanh chóng trốn ra sau một gốc cây.

Tôi giả vờ không thấy gì, tiếp tục nói chuyện vui vẻ với Lý Yên, rồi bước vào phòng thi đầy hứng khởi.

Không lâu sau, kết quả thi được công bố.

Tôi không có tên trong danh sách – cũng bình thường thôi.

Kiếp trước tôi học thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ ngành Y và Sinh học.

Thi lần này chủ yếu là để lấy kinh nghiệm, và quan trọng hơn – tôi phải chắc chắn Lý Yên và một bạn nam khác được vào phòng thi đúng giờ.

Kiếp trước, Tạ Thần – học sinh giỏi của trường bên – đã bị tai nạn giao thông đúng hôm thi.

Lần này, tôi kết bạn với cậu ấy từ sớm, kéo cậu ấy đi đường khác nên tránh được tai nạn.

Tôi thực sự rất thích việc tạo ra đối thủ cho Lục Cảnh Niên.

Và đúng như tôi dự đoán:

Lý Yên đứng nhất.

Thứ hai là một nam sinh từng có tên trong danh sách năm trước.

Thứ ba chính là Tạ Thần.

Lục Cảnh Niên hoàn toàn mất đi cơ hội tuyển thẳng.

Hôm có kết quả, giáo viên an ủi hắn:

“Cảnh Niên, không sao cả, còn kỳ thi đại học mà. Thầy tin với năng lực của em chắc chắn sẽ đỗ, chỉ là dạo này em có vấn đề gì sức khỏe không?”

Lục Cảnh Niên cúi đầu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lấy lại tinh thần:

“Không sao đâu thầy, em vẫn sẽ thi đại học.”

Tôi ngồi bên cạnh cầm sách, cố gắng không nhìn sang.

Tôi sợ ánh mắt mình sẽ không giấu nổi sự căm hận.

【Lục Cảnh Niên, anh tưởng đơn giản vậy là xong à? Nếu tôi để anh bình yên thi đại học, thì tôi còn quay lại kiếp này làm gì? Nếu anh không rơi xuống đáy, không xuống địa ngục… tôi sống làm sao nổi?

Đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Tôi sẽ không để anh có bất kỳ cơ hội nào để quay lại nữa.】

—-----

Học kỳ cuối năm lớp 12, chúng tôi càng lúc càng bận rộn.

Tôi bận rộn với việc khuyên nhủ Tống Thư Dao, vẽ cho cô ấy một bức tranh về cuộc sống đại học tươi đẹp.

Tôi lên mạng tìm các blog, bài chia sẻ về chuyện yêu đương của các cặp đôi đại học, gửi hết cho cô ấy.

【Dao Dao, hay là cậu quay lại học đi? Không học đại học thì sau này dễ tiếc nuối lắm. Mà tớ thấy yêu đương thì phải để đại học mới thú vị. Lúc ấy ai cũng trưởng thành, cùng sở thích, cùng lý tưởng – đẹp biết bao!】

【Yêu nhau nhất định phải có sở thích giống nhau sao?】

【Hai người bên nhau mà không có chung quan điểm thì sao hiểu nhau được? Cậu xem bố mẹ tớ – khác nhau nhiều quá, cuối cùng cũng ly hôn đấy thôi.】

【Thôi không nói chuyện này nữa… Yên Yên, cậu và Lục Cảnh Niên làm lành chưa?】

【Haiz, tớ không muốn nghĩ nữa… chuyện sau này thì để sau này tính đi.】

Tôi không trả lời thẳng – luôn để cô ấy trong trạng thái mơ hồ.

Cho đến gần kỳ thi đại học, tôi chủ động tìm cô ấy nói:

【Dao Dao, thật ra tớ vẫn không hiểu… tại sao Lục Cảnh Niên lại trượt khỏi top cuộc thi hôm trước. Trông cậu ấy không ổn chút nào. Dù đã cãi nhau như vậy, tớ vẫn hy vọng cậu ấy thi đỗ.】

【Hôm nay còn nghe cậu ấy nói trong lớp là bị dị ứng với đậu phộng, cậu nói xem, tớ có nên mua thuốc dị ứng rồi tặng cho cậu ấy không?】

Sợ Tống Thư Dao không biết chuyện này, tôi còn cố ý nhắc lại với cô ấy.

Lục Cảnh Niên rất coi trọng kỳ thi đại học lần này, tất cả đồ ăn đều do mẹ anh ta tự tay chuẩn bị.

Thế nhưng cuối cùng anh ta vẫn bỏ lỡ kỳ thi.

Ngày thi đại học, anh ta bị dị ứng, phải đưa đi cấp cứu. Nhưng vì phát hiện quá muộn, tình trạng ngạt thở kéo dài khiến não anh ta có dấu hiệu tổn thương.

Và lý do khiến anh ta dị ứng là vì hôn Tống Thư Dao – mà cô ta đã ăn đậu phộng trước đó.

Tống Thư Dao sợ hắn tỉnh lại quá nhanh, nên mãi lâu sau mới phát hiện ra mặt anh ta đã tím tái.

—--------

Ngày thứ hai Lục Cảnh Niên nằm viện, tôi vẫn đang thi đại học.

Vừa ra khỏi phòng thi, đang chuẩn bị ăn trưa và nghỉ ngơi lấy sức cho môn tiếp theo, thì Tống Thư Dao ôm một bó hoa baby trắng đến tìm tôi.
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 7: Chương 7



Cô ta khóc sưng cả mắt:

“Yên Yên, xin lỗi… tớ vẫn chưa dám nói với cậu về chuyện của tớ và Lục Cảnh Niên.”

“Chuyện gì vậy?”

Cô ta cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy nhìn xuống bụng mình:

“Yên Yên, thật ra lần trước tớ đến mượn tiền cậu… là vì tớ mang thai rồi.”

“Á?” Tôi làm bộ bất ngờ.

“Cậu không muốn biết bố đứa bé là ai sao?”

“Là ai vậy?”

“Là Cảnh Niên.

Yên Yên… cậu sẽ không trách tớ chứ?”

Tôi nhìn cô ta đầy mỉa mai, không nói một lời.

Nực cười thật! Tôi lại từng coi một người như vậy là bạn.

Thấy tôi không nói gì, cô ta vội vàng nhét bó hoa vào tay tôi:

“Yên Yên, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tớ đúng không? Đây là hoa anh ấy tặng tớ, anh ấy nói baby trắng là tình yêu âm thầm bảo vệ. Yên Yên, tớ tin cậu cũng sẽ gặp được người phù hợp với mình.”

Tôi không nhận bó hoa ấy, cứ để nó rơi xuống đất.

Sau đó, tôi đưa chân ra đạp mạnh lên bó hoa, dẫm nát:

“Vậy tại sao cậu lại chọn hôm nay để nói với tớ điều đó, người bạn tốt của tớ?”

“Yên Yên, tớ không có ý đó… sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Tớ nghĩ gì cơ, người bạn tốt của tớ? Nhìn cậu kìa, thật buồn cười. Cậu không nghĩ thật sự tớ lại thích một gã đàn ông rẻ rúng như vậy chứ? Người mà cậu coi như báu vật ấy giờ đang nằm viện, nếu có chữa khỏi chắc cũng chảy dãi cả ngày.

Cậu lo mà làm người vợ hiền mẹ đảm, chăm sóc tốt ‘anh lớn’ và ‘bé nhỏ’ của cậu đi! Nhưng kể từ hôm nay, chúng ta không còn là bạn nữa.”

“Trình Yên, cậu có ý gì?”

Tôi đá bó hoa vào đống rác gần đó, cười khẩy:

“Không có gì đâu, chỉ là – chúng ta cắt đứt quan hệ thôi.”

“Trình Yên, cậu tưởng cậu giỏi lắm sao? Chẳng qua chỉ là học giỏi hơn tớ, có một người mẹ yêu thương cậu hơn mà thôi…”

Tiếng mắng chửi của cô ta vang lên phía sau lưng, nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm.

—---------

Sau ba ngày thi đại học, Lục Cảnh Niên vẫn chưa xuất viện.

Kết quả thi nhanh chóng được công bố. Tôi chọn đúng trường đại học như kiếp trước.

Còn Lục Cảnh Niên thì chọn học lại.

Chỉ là, mọi chuyện không hề đơn giản như hắn nghĩ.

Thứ nhất, do thời gian ngạt quá lâu, não hắn thật sự bị ảnh hưởng.

Lần kiểm tra xếp lớp sau khi quay lại, theo bạn học học lại cùng hắn nói:

“Lục Cảnh Niên không vào nổi top 100 toàn khối.”

Thứ hai, Tống Thư Dao sinh con.

Chuyện đó hoàn toàn không thể giấu được nữa.

Bố mẹ của Lục Cảnh Niên vô cùng căm ghét Tống Thư Dao.

Họ cho rằng chính cô ta đã hủy hoại đứa con cưng của họ.

Không thèm tỏ ra dễ chịu với cô ta dù chỉ một chút.

Bên phía gia đình Tống Thư Dao thì liên tục đi tìm con.

Cuối cùng phát hiện cô ta đã sinh con rồi.

Bố cô ta tức đến mức suýt ngất tại chỗ.

Lục Cảnh Niên mỗi ngày đều phải bận rộn giải quyết mớ hỗn độn này.

Còn tôi thì vui đến mức liên tục làm thí nghiệm suốt nửa tháng.

Tôi muốn tốt nghiệp sớm. Tôi muốn sớm lấy lại tài nguyên và thành tựu của kiếp trước. Mà những điều đó – thật ra so với kiến thức cấp ba – còn dễ dàng hơn rất nhiều đối với tôi.

—----------

Khi tôi vừa kết thúc học kỳ đầu năm nhất đại học, Lục Cảnh Niên đã gần như rơi vào tình trạng bỏ học.

Mẹ hắn mỗi ngày đều đến than phiền với mẹ tôi về tương lai của thằng con này.

Tôi “chu đáo” như vậy, đương nhiên phải giúp một tay rồi.

Tôi giới thiệu cho mẹ hắn bác sĩ hỗ trợ sinh sản giỏi nhất thành phố B – chính là sư tỷ cùng trường của tôi.

Thật ra, mẹ Lục Cảnh Niên vẫn luôn muốn sinh thêm con.

Chỉ là năm xưa sinh hắn xong thì sức khỏe suy yếu, không thể mang thai được nữa.

Cuối cùng, vì khoảng cách quá lớn về thành tích học tập, lại thêm đủ thứ chuyện lặt vặt trong nhà…

Lục Cảnh Niên lần này còn chưa kịp dự thi lại đã bỏ học.

Gia đình Tống Thư Dao cũng mặc kệ cô ta luôn.

Lục Cảnh Niên thì hết lần này đến lần khác đe dọa bố mẹ phải chăm sóc Tống Thư Dao.

Cho đến khi có tin mẹ hắn mang thai con thứ hai, hắn sụp đổ hoàn toàn.

Phát điên, gào khóc, đập phá trong nhà.

Cuối cùng bị bố hắn đè ra đánh một trận tơi tả, mới chịu ngoan ngoãn.

Sau đó hắn ra ngoài tìm việc làm.

Không có học vấn, đầu óc cũng chẳng còn như xưa.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể vào làm công nhân trong nhà máy.

Tống Thư Dao ở nhà chăm con.

Nói thật thì – trông cũng thảm rồi đấy.

Nhưng mỗi khi tôi nhớ lại cảnh hắn dùng dao mổ bụng tôi ở kiếp trước…

Tôi lại muốn lột da, róc xương hắn sống.
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 8: Chương 8



Nhưng giờ hắn không gây chuyện, tôi cũng chẳng còn cách nào.

Cho đến khi Lý Yên và Tạ Thần rủ tôi đi chơi, Tạ Thần mời chúng tôi đi bar thư giãn.

Ban đầu tôi và Lý Yên đều định từ chối, nhưng cô ấy nghĩ tôi suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, nên đổi ý, kéo tôi đi cùng.

Ánh đèn chớp tắt, đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi lắc lư trong điệu nhạc sôi động.

Giữa ánh sáng chập chờn, một bóng người lảo đảo say rượu trước mặt tôi, thoáng cái lại giống như Tống Thư Dao.

Có thứ gì đó lóe lên trong đầu tôi – nhưng không bắt được.

Cho đến khi bên cạnh có hai cô gái nói chuyện, cô tóc dài hỏi cô tóc ngắn:

“Cậu thật sự không nhớ cha đứa bé là ai à?”

Tôi lập tức tỉnh táo lại.

Đúng vậy!

Tôi và Lục Cảnh Niên ở bên nhau đến lúc kết hôn, tổng cộng mấy năm trời.

Một người cẩn thận và tính toán như hắn, sao có thể để người khác mang thai khi còn học cấp ba?

Hơn nữa, tôi và Tống Thư Dao từng rất thân thiết, các mối quan hệ tình cảm của cô ta, tôi gần như đều biết rõ.

Đó cũng là lý do mà kiếp trước tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô ta và Lục Cảnh Niên ở bên nhau.

Bởi vì cô ta luôn có một người bạn trai ổn định.

Một chiếc lá che khuất cả Thái Sơn.

Thế nhưng tôi lại không dám chắc hoàn toàn — dù sao, Tống Thư Dao không đến mức điên loạn như vậy chứ?

Nghĩ tới đây, tôi lập tức rời khỏi quán bar, trong đêm đó đã liên hệ với một thám tử tư.

Vào ngày trận tuyết đầu tiên của mùa xuân ở thành phố B, tôi nhận được tin tức.

Trước khi đến với Lục Cảnh Niên, Tống Thư Dao có một bạn trai là thiếu gia nhà giàu làm bất động sản trong vùng.

Chỉ là quan hệ của họ rất kín đáo.

Và quan trọng nhất — hiện giờ hai người có dấu hiệu “nối lại tình xưa.”

Vậy thì… trò chơi này mới bắt đầu thú vị.

—-------

Một tối bình thường, đồng nghiệp trong xưởng kéo Lục Cảnh Niên đi bar giải khuây.

Ban đầu hắn định về nhà trông con, nhưng không cưỡng nổi sự nhiệt tình của bạn.

Cuộc sống của hắn cực kỳ túng thiếu, nhưng vẫn cố gắng làm một người chồng, người cha tốt.

Tối hôm đó, hắn chẳng được thư giãn gì cả — bị ép mặc đồng phục công nhân để đi rót rượu cho khách tại phòng VIP.

Vừa đi đến gần, đã nhìn thấy vợ mình chủ động hôn một người đàn ông.

Hắn đang định lao lên…

Thì nghe thấy giọng cô ta nhẹ nhàng, buồn buồn:

“A Nguyên, anh vẫn còn giận em sao? Hồi đó anh không để ý đến em, em lại đang mang thai… Em và con đều cần người chăm sóc mà…”

Lục Cảnh Niên cảm thấy cả thế giới sụp đổ.

Hắn gồng mình nhịn xuống, không xông lên chất vấn hai kẻ cặn bã đó.

Cởi đồng phục, hắn lặng lẽ trở về khu nhà trọ lụp xụp ở ngoại ô.

Hắn cứ nghĩ mãi… mình sa sút đến mức này là từ khi nào?

Từ khi biết Tống Thư Dao mang thai?

Từ lúc lơ là cuộc thi tuyển thẳng?

Hay là từ cái nụ hôn hôm thi đại học đã cắt đứt cả tương lai?

Hay là khi bố mẹ đến tuổi trung niên đột nhiên phát rồ lên muốn sinh thêm con?

Hắn thấy tất cả bất ngờ, trớ trêu, quái đản đều kéo đến cùng lúc.

Như từng cơn sóng dữ dội, nhấn chìm hắn đến mức không kịp thở.

Đến khi hoàn toàn rơi xuống đáy.

Hắn mua rất nhiều rượu — đây là loại rượu đắt nhất mà hai năm nay hắn mới dám uống.

Trước kia, dù đau khổ, hắn cũng không dám giải sầu bằng rượu.

Một là rượu rẻ quá tệ, uống vào đau đầu.

Hai là Tống Thư Dao ghét mùi rượu.

Hắn đã từng yêu cô ta rất rất nhiều.

Từng nghĩ cô ta là ánh sáng rực rỡ xuất hiện trong thế giới mờ mịt của hắn.

Nhưng giờ mới nhận ra — ánh sáng đó không phải rực rỡ, mà là vực thẳm ngột ngạt.

Hắn từng bước, từng bước biến thành vật hiến tế cho cô ta.

Trong khi cô ta thản nhiên tận hưởng cuộc đời của hắn.

—----------

Lục Cảnh Niên không biết mình đã uống bao nhiêu chai rượu thì Tống Thư Dao trở về.

Cô ta mặt đỏ bừng, lộ rõ vẻ chán ghét:

“Anh uống bao nhiêu rượu vậy? Anh như thế này thì ai sống nổi với anh chứ?”

“Không sống được với tôi… vậy sống với ai mới được?”

Lục Cảnh Niên cười mỉa mai.

Tống Thư Dao lộ vẻ chột dạ, không dám nhìn thẳng hắn.

Cô ta vội vàng chạy đến sofa, bế con lên:

“Lục Cảnh Niên, anh không thể đổ hết mọi sai lầm trong đời mình lên đầu người khác được!”

Câu nói đó hoàn toàn chọc giận Lục Cảnh Niên.

Hắn đạp một cú thẳng vào người cô ta.

Tống Thư Dao không kịp đề phòng, ngã nhào ra, đầu đập trúng chai rượu, máu tuôn xối xả.
 
Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh
Chương 9: Chương 9



Màu đỏ chói mắt ấy khiến Lục Cảnh Niên kích động hẳn lên.

Tống Thư Dao thấy ánh mắt đỏ ngầu của hắn thì thực sự hoảng loạn, cố gắng dỗ dành:

“Cảnh Niên, anh đừng kích động… nghĩ đến con của chúng ta…”

Chỉ một câu thôi, khiến hắn càng thêm điên loạn.

“Con? Ai là con tôi?”

“Cảnh Niên, anh nói gì thế? Anh nghi ngờ em sao?”

Cả người Tống Thư Dao run cầm cập vì sợ hãi.

Lục Cảnh Niên tiện tay đập nát thêm một chai rượu, giơ mảnh thủy tinh lăm lăm trong tay:

“Tôi hỏi cô lần cuối, đứa trẻ là của ai hả? Con khốn!”

Hắn cầm mảnh vỡ rạch mạnh vào mặt cô ta.

Cảm giác da thịt rách toạc, tiếng gào thét của cô ta và tiếng trẻ con khóc hòa vào nhau, k*ch th*ch tột độ các giác quan của hắn.

Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh.

Dưới tầng hầm, tiếng khóc đau đớn của người phụ nữ vang lên như một cuộn phim tua lại.

Hắn đau đầu dữ dội.

Tay càng siết chặt, lại đập vỡ thêm một chai rượu.

Hắn cầm phần cổ chai còn sót, phần mảnh vỡ nhọn hoắt, nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của cô ta — rồi đâm thẳng vào.

Động tác ấy, quen thuộc đến đáng sợ — như thể hắn đã từng làm rồi.

Mãi đến khi tiếng gõ cửa của hàng xóm vang lên, hắn mới giật mình tỉnh lại.

Nhìn Tống Thư Dao dưới chân như một cái xác đẫm máu, hắn hoảng sợ buông mảnh thủy tinh ra.

Sau đó, hắn nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống.

May là bên dưới có chiếc xe máy Tống Thư Dao dùng để đi lại.

Bóng đêm là nơi trú ẩn hoàn hảo — hắn như chuột chạy qua phố, trốn khỏi thành phố này.

—-------

Mấy chuyện sau đó, tôi biết được từ thám tử.

Tống Thư Dao bị hủy hoại hoàn toàn khuôn mặt, mất luôn khả năng sinh con.

Tên thiếu gia Trần Nguyên hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm với đứa trẻ.

Cô ta không còn cách nào khác, phải che mặt, đi quét dọn đường phố để nuôi con.

Còn Lục Cảnh Niên, từ đó bặt vô âm tín.

Cho đến một buổi chiều bất ngờ, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.

“Trình Yên, cô trả thù đủ rồi chứ? Cô hủy cả đời tôi rồi, cô thấy vui chưa?”

Tôi nhanh chóng nhận ra giọng nói — là Lục Cảnh Niên.

“Sao có thể gọi là tôi trả thù được? Tôi chẳng qua là tạo điều kiện cho anh mà thôi. Anh biến mất rồi, vợ con yêu quý của anh thì sao?”

“Câm miệng! Con tiện nhân! Tao sẽ không tha cho mày đâu!”

“Buồn cười thật đấy! Anh không tha cho tôi bằng cách nào? Một con sâu bọ ghê tởm như anh, cũng đòi so với tôi?

Anh không tra thử thông tin của tôi à? Tôi bây giờ là nhà khoa học y học và sinh học nổi tiếng trong nước và quốc tế đấy. Anh có đủ tư cách đến gần tôi không?”

Cá tự nguyện cắn câu mới là thú vị nhất.

Trong hai năm tiếp theo, tôi thường xuyên xuất hiện trên các chương trình phỏng vấn, talkshow.

Không ngừng tăng độ hiện diện trước công chúng.

Và cũng hay chia sẻ cuộc sống thường nhật của mình.

Biệt thự sang trọng, siêu xe, mỹ nam đưa đón.

Trong khi đó, Lục Cảnh Niên thì chạy trốn khắp nơi trong cả nước.

Mỗi lần tôi xuất hiện, trên mạng đều có thời gian và địa điểm cụ thể. Lục Cảnh Niên cũng từng nghĩ đến việc trả thù tôi, nhưng an ninh quanh tôi quá chặt, hắn không có cơ hội nào đến gần.

Cho đến khi tôi cùng cha mẹ hắn tham gia một chương trình về hỗ trợ sinh sản do sư tỷ tôi chủ trì.

Hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn lạ:

【Trình Yên, cô dồn tôi đến đường cùng như vậy, dù xuống địa ngục tôi cũng phải kéo cô theo.】

Cuối cùng, trong một sự kiện, hắn đã núp trong ống thông gió hai ngày liền để chờ tôi xuất hiện.

Nhưng vừa chui ra đã suýt bị bắt, hắn đập vỡ cửa kính bên hông, chạy ra qua bồn cây cảnh để thoát thân.

Muốn bắt hắn thật ra rất dễ. Nhưng sao tôi có thể để hắn vào tù êm đẹp như thế?

Đó là con đường quá nhẹ nhàng dành cho hắn.

Tôi muốn không ngừng chọc giận, kích động hắn, khiến hắn càng điên cuồng, càng muốn trả thù.

Chỉ có như vậy, hắn mới bị chính cơn thịnh nộ của mình nuốt chửng.

Nhưng chơi vài lần rồi… tôi bắt đầu thấy chán.

Không lâu sau, có tin tôi sẽ đến quốc gia A để nghiên cứu.

Chuyến đi này chọn tàu thủy, vừa phục vụ nghiên cứu sinh vật biển, vừa tiện đường đi qua vùng biển quốc tế.

Ai quen gây án cũng biết — vùng biển quốc tế là nơi thuận tiện nhất để giết người mà không ai truy ra.

Lục Cảnh Niên, anh nhất định phải biết tận dụng cơ hội lần này.

Tôi dâng tận miệng cho anh rồi đấy.
 
Back
Top Bottom