Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?

Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 19 : Cưới - Gả.


Nhà cậu nay tất bật , nhà dán đỏ chữ Hỷ.Đèn lồng đỏ treo cao.Cổng dựng bên rồng bên phượng.Lời chúc vang lên không ngớt.Khách khứa tấp nập.Đám cưới ?Không , là đám gả !Gả ai ?

Tất nhiên là em trai của cậu rồi.Giữa nhà.Dòng chữ " Trăm Năm Hạnh Phúc ".Bên dưới in đỏ " Thế Vỹ - Gia Minh ".Gian nhà chánh.Một cặp áo dài son đỏ , sánh đôi bên nhau.Trầu , cau , mâm quả.10 hộp đều dán chữ Hỷ đỏ rực.Phải nói đám này có khi còn muốn lớn hơn cả đám của cậu chứ đùa.Cả hai cười rạng rỡ.Vàng cưới trao tay đều đều.Đôi trẻ nắm chặt tay nhau.Cậu đứng cạnh bên Gia Minh , miệng cười rồi thì thầm nói nhỏ."

Thằng hai mà buồn tủi chuyện chi là tao giết mày đó đa "Cậu nói lời đe doạ nhưng mặt vẫn cười tươi như hoa.Tay bắt tay chú rể.Mắt cậu đỏ dần , lùi ra xa để nhìn rõ hơn.Em trai cậu từ nhỏ đã thiệt thòi hơn cậu , giờ cuối cùng nó cũng có được hạnh phúc của riêng mình rồi."..."

Sa Đéc bấy giờ ai cũng biết.Em trai của cậu vừa lên xe hoa.Đường rải đầy hoa đỏ , chân bước lên xe , đường đường chính chính bước về nhà chồng.Tay vẫn trong tay , chẳng phút giây nào buông ra."

Em sợ hả ?

"Gia Minh hỏi nhỏ , Thế Vỹ nhìn rồi gật gật đầu.Tay Gia Minh càng nắm chặt hơn."

Có chi đâu mà sợ "Thế Vỹ cười , tựa đầu vào vai người bên cạnh.Xe lăn bánh chạy đều , từ Sa Đéc rồi cuối cùng dừng lại trên đất Bạc Liêu."..."

Đám tiệc đến tận đêm khuya.Chiếc áo dài đỏ kia cũng loạng choạng bước vào phòng.Mùng mền chiếu gối.Cái nào cũng là màu đỏ.Cạch.Gia Minh mở cửa.Người kia đang ngồi đợi.Dáng vẻ nhỏ nhỏ kia làm Gia Minh bất giác cười.Nghe tiếng mở cửa Thế Vỹ cũng quay lại nhìn.Lật đà lật đật đỡ người kia vô trong phòng.Gia Minh nặng nề nằm xuống nệm."

Anh xỉn dữ rồi hả ?

"Vẫn chưa để Thế Vỹ kịp phản ứng , Gia Minh bỗng ngồi bật dậy."

Em nghĩ sao mà anh xỉn ?

"Thế Vỹ bĩu môi."

Đi đứng còn không xong nữa mà ở đó mạnh miệng quá ha !

"Gia Minh cười khẽ.Dụi đầu vào trong cổ áo người kia."

Em nghĩ sao đêm nay mà anh xỉn được vậy đa ?

"" H-Hả ?

"Phịch !Gia Minh lật người , đè Thế Vỹ xuống dưới thân mình."

A , anh biết đau không vậy ?

"Gia Minh cười cười , cúi sát mặt Thế Vỹ nói."

Lần nào mà hỏng đau ?

"" Ức !

""..."

Kót két , kót két.Giường tân hôn kêu kót két không ngừng.Bốn chân giường trụ vững nhưng vẫn rung rinh.Đôi áo dài son đỏ kia nằm trọn dưới đất.Người nằm dưới thở dốc không ngừng."

Hah..Ức "Sau lưng Gia Minh , từng vết cào cáu in đậm.Chụt.Thế Vỹ mắt lờ đờ , nước mắt giàn giụa trên mặt.Nức nở không ngừng.Eo thon bị Gia Minh nắm chặt.Thế Vỹ ngồi gục trên người Gia Minh.Bên dưới không ngừng nhận lấy khoái cảm dồn dập.Tay vòng qua ôm cổ người kia , đầu gục xuống.Mơ mơ màng màng , chẳng biết đã trôi qua bao lâu nữa.Hai thân thể thoát ẩn thoát hiện sau tấm màng đỏ thẫm.Mùi mồ hôi xen lẫn trong dục vọng toát lên không ngừng.Tay lớn ôm lấy eo Thế Vỹ.Bên dưới vô cùng nhiệt tình mà đưa đẩy."

Ưm..Hức...Kh-Không nổi..Nữa...Ah "Vừa nói dứt câu , bên dưới liền đón nhận lấy một cú thúc mạnh."

Áh !

"Mắt Thế Vỹ trợn tròn.Nơi nào đó ở phía bên dưới phóng thích ra phần dịch trắng buốt lên bụng Gia Minh.Gia Minh cười , môi áp sát vào cổ Thế Vỹ mà hôn.Người kia run bần bật , tay chân bủn rủn chẳng còn chút lực nào.Phập !Giọt nước mắt lăn dài trên mát Thế Vỹ.Cơ thể đón nhận thêm những cơn khoái cảm nữa.Da thịt mềm mịn đỏ ửng hết lên.Môi mở hờ nhưng chẳng nói được thành một câu.Gia Minh rút sây vào hõm cổ mà hôn.Cổ trắng ngần phút chóc đã in đầu vết đỏ.Thế Vỹ ôm chặt lấy đầu Gia Minh mà thở hổn hển.Bụng cũng cảm thấy hơi khó chịu."

Hah..Ức..Bụng..Trướng quá..Ah "" Hửm ?

"Gia Minh nghe rõ nhưng hành động vẫn không ngừng lại , càng lúc càng dồn dập.Càng nhanh , lực tăng lên đáng kể.Hành động đó lặp đi lặp lại liên tục cho tới khi thứ dịch kia được tiết ra....Bên trong."..."

Căn phòng tân hôn quay về dánh vẻ êm đềm ban đầu.Thế Vỹ gối đầu lên tay Gia Minh mà ngủ.Sau gáy cũng bị hôn đến đỏ ửng.Người kia thì đã ngủ say sưa nhưng Gia Minh thì chưa.Nhìn ngắm những chiến tích trên người Thế Vỹ do mình để lại mà cứ cười miết.Eo nhỏ được ôm chặt.Đầu Gia Minh dụi vào sau gáy.Vật bên trong vẫn chưa được lấy ra...Thế Vỹ khó chịu mà nhăn mặt."

Anh !

Lấy ra nhanh lên "Gia Minh cười , cái điệu cười chẳng mang điềm lành ấy khiến Thế Vỹ ám ảnh."

Không , đang ấm "Thế Vỹ trợn mắt , muốn đưa tay đánh nhưng tay chẳng còn dù chỉ là một chút lực.Chân thì lại càng không.Chỉ biết vươn mắt nhìn Gia Minh trêu đùa trên cơ thể mình."

Điên thiệt chớ !

"Gia Minh bĩu môi , cắn nhẹ lên cổ người kia.Thế Vỹ muốn né nhưng né cũng không xong.Tức tối lắm mà người làm gì còn sức để chống trả lại Gia Minh.*Hẹ hẹ , phái rồi phớ hôn 😔?
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 20 : Mỹ Nhung - Ngọc Lụa.


Cần Thơ.Năm ấy có hai trái tim thiếu nữ , cháy rực bởi thứ gọi là tình yêu.Nhưng...Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó , khó cãi lắm.Chia ly.Dây tơ hồng đứt đoạn.Ngày mà Mỹ Nhung lấy chồng , chỉ thấy bóng lưng thiếu nữ khẽ run.Miệng cô cười , nước mắt rơi đầy hai má.Ngọc Lụa đứng từ xa nhìn , chiếc áo bà ba trắng tinh khô.Cô chẳng dám đứng gần , sợ bị người ấy thấy.Nước mắt cứ rơi , chẳng biết làm gì.Chỉ biết chúc người về nơi đó được sống tốt , được thương yêu , được sống trong nhung lụa cả đời này.Cô dâu mặt chẳng lấy nổi một nụ cười.Sánh bên chú rể , mắt chứa đựng điều chi đó chẳng ai biết.Tim cô thắt lại khi nhìn thấy cái dáng áo bà ba quen thuộc lướt qua.Nước mắt trên mặt Mỹ Nhung lúc bấy giờ chẳng biết là khóc vì sắp xa cha má , hay là vì..Người con gái kia.Nhưng đời thường trớ trêu lắm.Dường như ông trời chẳng nghe lời mà Ngọc Lụa cầu nguyện.Trời không cho Mỹ Nhung sống tốt như cô mong đợi..."..."

Loạc xoạc.Tiếng guốc gỗ bước tới gần.Mỹ Nhung vội lau nước mắt , ngước lên nhìn mà lòng cô như thắt lại.Người đó đang ở trước mặt cô nhưng cô chẳng dám đối mặt."

Em đi đâu ?

"Mỹ Nhung đảo mắt đi chỗ khác."

Không cần chị quan tâm "Ngọc Lụa khựng lại , tay nắm chặt tay Mỹ Nhung chẳng cho cô rời đi."

Em biểu chị bỏ mặc người chị thương...Chị bỏ sao đặng hả em ?

"Mỹ Nhung im lặng.Ngước lên nhìn trời."

Em...Em không xứng với từ thương đó của chị đâu..Em bỏ chị mà !

"Ngọc Lụa đau lòng , kéo lấy ôm chặt người thương."

Nhưng mà chị đâu có bỏ em ?

"Mỹ Nhung hít sâu , mắt đẫm lệ nhìn người con gái năm xưa.Đôi mắt đó , nụ cười đó sao mà vừa lạ vừa quen."

Chị ?

"Ngọc Lụa vuốt tóc cô , giọng thiếu nữ dịu dàng dỗ dành."

Chị thương , chị thương mình em , kiếp này chỉ mình em thôi "" Dù thế nào cũng chẳng sao , em còn có chị mà ?

"Mỹ Nhung nức nở , gục đầu trên vai người kia mà nấc lên.Ngọc Lụa dỗ dành người ấy vẫn như hồi đó , nhẹ nhàng."

Chị..Hức..Em...Em xin lỗi "Ngọc Lụa vuốt lưng cho cô."

Không sao "Cô khóc làm ướt hết một mảnh áo bà ba.Người kia chẳng oán chẳng than , cứ dành hết sự dịu dàng , dành hết tình yêu để dỗ dành cô.Ngày đó đáng lẽ cô không nên đồng ý.Vì một chữ " hiếu " thôi.Người ấy dỗ dành cô , luôn là người dịu dàng với cô."

Ngoan , người ta không thương em thì sau lưng em vẫn còn có chị nữa mà ?

"Mỹ Nhung gật gật đầu."..."

Nhưng đó chỉ là chuyện trong quá khứ.Chứ còn bây giờ thì ai mà hạnh phúc bằng Mỹ Nhung đây nữa ?"

Chị ơi "" Hửm ?

"Mỹ Nhung nằm lên tay Ngọc Lụa , giọng ngọt khẽ gọi."

Hôm qua em đi chợ mua được xấp vải đẹp lung lắm , để mơi mốt em may áo cho chị nghen ?

"Ngọc Lụa cười.Nụ cười dịu dàng chỉ dành riêng cho Mỹ Nhung."

Được , chị cám ơn nghen , vậy chớ mơi em muốn ăn cái chi ?

"Mỹ Nhung im lặng suy nghĩ một hồi."

Em thèm chè đậu xanh "Tay kia khẽ xoa đầu cô."

Dị sáng mơi chị đi chợ sớm , mua đồ nấu cho em ăn nghen ?

"Mỹ Nhung gật đầu , cô cười.Mái tóc dài được chăm sóc kĩ càng.Đen óng ả."

Ngoài vừa mấy lá ôn nhu mới mộc , mơi chị nấu cho em gội đầu "Mỹ Nhung gật đầu khẽ " dạ " một tiếng ngọt ơi là ngọt."..."

Trời nay trong xanh lắm."

Chị ơi "Tiếng gọi ngọt ngào kia lại vang lên.Ngọc Lụa cũng xoay đầu lại nhìn.Mái tóc dài của Mỹ Nhung xoã xuống , dài qua hông.Cô cười dịu dàng."

Chị , thắt tóc cho em đi "Ngọc Lụa cười."

Qua đây "Bàn tay thon dài lướt qua từng sợi tóc.Tóc của Mỹ Nhung là do Ngọc Lụa chăm.Ngọc Lụa chăm kĩ lắm , tóc đen óng mướt rượt hà.Tay Ngọc Lụa thuần thục , thắt ra một bím tóc xinh xinh.Mỹ Nhung khẽ nói."

Chị , mơi chị làm mứt cho em ăn nghen ?

Áo của chị em may xong hết trơn rồi á "" Ừm , em thích thì chị làm cho "Mỹ Nhung thoáng đỏ mặt."

Xong rồi "Tóc vừa thắt xong , Mỹ Nhung quay lại nhìn Ngọc Lụa."

Chị , chị yêu em hong đa ?

"Ngọc Lụa cười , xoa đầu người trước mặt."

Chị yêu em , rất rất yêu em ""..."

Cốc , cốc , cốc."

Vào đi "Mỹ Nhung đẩy cửa vào.Cạch."

Chị "Ngọc Lụa đang chải tóc cũng buông lược xuống."

Em thì cứ vào là được rồi , gõ cửa mần chi cho mắc công ?

"Mỹ Nhung cười e thẹn."

Em sợ chị không có trong phòng...Với lại em may áo cho chị xong rồi "Cô khẽ đặt hai cái áo lên bàn.Vải này hoa văn tinh xảo , qua bàn tay ngọc ngà kia lại càng đẹp hơn.Từng đường kim mũi chỉ đều rất tỉ mỉ."

Chị..Mặc thử cho em coi đi "Ngọc Lụa cười , cầm hai cái áo đó lên xem."

Để chị thử hen ?

"Mỹ Nhung gật đầu.Người kia đi thay đồ còn cô thì hồi hợp chờ đợi."

Thấy sao ?

"Thấy người kia khoác lên mình chiếc áo do mình may , cô thoáng chóc thấy vui trong lòng."

Đẹp lắm , chị của em mặc chi cũng đẹp hết đó đa "Ngọc Lụa cười."

Thôi cô ơi , cô đừng có dẻo miệng quá , dẻo quá tôi lại tưởng thiệt đó nghen "Mỹ Nhung lắc đầu."

Em nói thiệt đó đa "Ngọc Lụa tiến lại gần chỗ cô ngồi."

Chị cám ơn em "Rồi môi ấy lại đặt lên trán cô.Nhẹ nhàng mà mãnh liệt.*Nhung - Lụa =))
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 21 : Sum Vầy - Kết


Nay gió xuân kéo nhau ùa vè.Nhà nào có mai thì nó nở rụng đầy sân.Cần Thơ."

Ông , bà nội !

"Hai đứa nhỏ lon ton chạy vào trong nhà.Bỏ xa bốn người lớn kia.Trường Thành - 12 tuổi.Trường An - 12 tuổi.Năm nay là năm thứ sáu Khiêm đón Tết cùng cậu rồi đấy.Qua mấy năm , Thế Vỹ cũng hoà nhập lại với ông bà.Còn đây là lần đầu tiên Gia Minh về dưới này.Hai người tay trong tay , Gia Minh còn không quên xách thêm mấy giỏ quà Tết."

Cha , má "Ông bà ra đón con đón cháu , trên mặt không giấu nổi sự hạnh phúc.Nhà hội đồng Trịnh năm nay coi bộ đầy đủ rồi đó nghen.Cây mai trong sân nhà nở vàng cả cây , dưới gốc mai cũng rụng vàng sân.Nhà nay có thêm tiếng trẻ con."..."

Nhà vang lên những tiếng cười nói không ngớt.Hai đứa nhỏ chạy lon ton ngoài sân nhà.Thế Vỹ đứng trước hiên nhà , nắm tay Gia Minh mà nhìn đám nhỏ đùa vui.Khiêm với cậu ngồi trong nhà , trò chuyện với ông bà.Cái không khí Tết này đúng là khó quên được."

Nhìn hai đứa nhỏ làm em nhớ ghê "Gia Minh cười , xoay đầu qua hỏi."

Em nhớ gì ?

"Thế Vỹ tựa đầu lên vai người kia.Tay đang nắm khẽ siết lại."

Nhớ em với anh cả lúc nhỏ "Gia Minh hôn nhẹ lên mái tóc người kia.Thôi thì từ nay cho đến về sau cứ để Gia Minh bù đắp cho Thế Vỹ vậy."

Hai , Minh !

Vô ăn cơm "Hai người giật mình quay lại."

Dạ !

"Hai đứa nhỏ kia lâu lâu được bữa chơi đùa thoả thích nên thành ra người ướt đẫm mồ hôi."

Ch-Chú hai ơi , con mệt quá à "Trường An kéo áo cầu cứu Thế Vỹ , mặt đổ đầy mồ hôi tay chân cũng hết sức.Thế Vỹ cười , đưa tay bế đứa nhóc này lên.Gia Minh thì cũng đâu nỡ bỏ Trường Thành lại."..."

Nhà trong , mâm cơm được bày lên hết rồi.Nào là thịt kho tàu , củ kiệu , dưa muối....Quá trời đồ ăn luôn."

Anh cả , tụi em trả con cho anh nè "Thế Vỹ đặt Trường An xuống , xong đi qua đối diện ngồi.Gia Khiêm đỡ lấy Trường Thành."

Chèn ơi , chơi cái gì mà mồ hôi mồ kê không vậy con ?

"Trường Thành cười."

Thôi mấy đứa , ngồi ăn đi rồi lát vô tắm rửa lại "Cả nhà là tròn 8 người.6 người lớn , 2 trẻ nhỏ.Ngồi quay quần bên mâm cơm Tết."..."

Nhà ông Thanh.Tết này nhà ông không có rể mà có con dâu !Cô ba Nhung lây hoay sắp xếp mâm cơm.Áo bà ba màu ngà , tôn lên nét dịu dàng vốn có của cô.Người bên cạnh tóc không dài bằng cô , chỉ xoã ngang vai thế nhưng tóc cô hoàn toàn là do người đó chăm đấy."

Con mời cha má ra ăn cơm ""..."

Mâm cơm nhà ông Thanh cũng đầy đủ nhưng mà không bằng nhà Trịnh bên kia.Bởi năm nay thiếu mất cậu Đăng rồi.Cô hai Dung với chồng thì cũng vẫn như ngày nào , gia đình ấm êm hoà thuận.Chắc hẳn trong ba người con của ông thì cô hai Dung chính là người có số tốt nhất rồi.Ông bà Thanh cười hiền từ.Ngọc Lụa lễ phép , nên thành ra ông bà cũng ưng."

Ngồi xuống ăn đi mấy đứa "Ông Thanh nói.Cả nhà cũng sum vầy bên nhau.Cô hai Dung được chồng dắt ra.Hai người vẫn khắn khít như những ngày đầu.Cô nhẹ nhàng cất giọng."

Cha má , trước khi cả nhà mình ăn thì con có một chuyện quan trọng cần nói "Cả nhà cũng ngưng tay lại.Bà hỏi." chuyện chi ?

"Chồng cô cười , đưa tay sờ lên bụng dưới của cô."

Chuyện là cha má sắp có cháu rồi đó đa "Cả nhà như vỡ oà.Cô hai Dung cơ thể trước giờ không tốt , đứa con này đúng là trời ban cho rồi.Ông Thanh cười rõ tươi.Bà xoay qua hỏi."

Bao nhiêu tháng rồi ?

"Cô hai cười."

Dạ , cũng được gần 4 tháng rồi má "Cô ba Nhung cũng tiếp lời."

Chúc mừng chị hai nghen !

"Vậy là nhà ông Thanh năm sau sẽ có thêm tiếng trẻ con rồi đó !"..."

Đêm xuống.Đêm 30 , không trăng không sao.Trời bên ngoài tối om.Nhà Trịnh.Ông bà cho kéo cái phảng ra trước sân ngồi.Cả nhà cùng ngồi chờ đón năm mới.Khiêm vẫn ngồi gọn trong lòng cậu.6 năm rồi mà tình cảm nó vẫn cứ như ngày đầu , có khi ngày càng sâu đậm hơn nữa hỏng chừng.Cậu nói khẽ."

6 năm rồi đó đa , nhanh quá hen mình ?

"Khiêm tựa đầu vào cậu.Mắt nhìn chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út."

Ừm , hai mình bên nhau 6 năm rồi đó "Cậu ôm chặt người trong lòng."

Hy vọng những năm sau , năm sau nữa mình vẫn sẽ nằm trong lòng tôi như vậy , nói chuyện cùng tôi , cùng nhau chờ pháo hoa "Khiêm cười."

Không cần hy vọng đâu đa ""..."

Thế Vỹ ngồi trước hiên nhà.Mắt ngước lên nhìn bầu trời đêm sâu thẫm.Bỗng trên người tự dưng có thêm chiếc áo.Thế Vỹ giật mình xoay người lại nhìn."

Ăn mặc mỏng dị , hỏng sợ lạnh chi hết trơn dị ta ?

"Thế Vỹ cười."

Có anh rồi thì em đâu có sợ lạnh nữa đâu đa ?

"Gia Minh ngồi xuống bên cạnh."

Đây là cái Tết thứ 2 của em với anh rồi đó "Thế Vỹ tựa đầu lên vai người kia , tay nắm tay."

Em cảm ơn , cảm ơn anh lúc đó đã không bỏ cuộc mà theo đuổi em đến cùng "Gia Minh nhìn tay mình đang nắm tay người."

Anh cũng cảm ơn em vì đã chịu ở bên anh suốt đời này "Bỗng có giọng nói non nớt ngắt ngang.Trường An kéo tay Trường Thành lại chỗ Khiêm với cậu."

Hai ba ơi !

Nhìn bên đó kìa , pháo hoa bắn đẹp quá trời luôn á !

""..."

Nhà ông Thanh."

Cha má , pháo hoa bắn rồi kìa !

"Chúc Mừng Năm Mới.Vạn Sự Như Ý !______________________________________Ngoại Truyện - Hoàn.*Sóc xin gửi lời cảm ơn chân thành đến với các đọc giả đã ủng hộ truyện của Sóc từ lúc bắt đầu đến bây giờ nhé.*Truyện của Sóc đi được đến giờ phút này cũng là do các bạn đã ủng hộ và cha Sóc các lời khuyên.*Hành trình của Gia Khiêm và Thế Huân đến đây cũng kết thúc , trái ngọt cũng đã đến với hai người.*Một lần nữa , cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng cậu Huân và Gia Khiêm nhé 🙆🏻‍♀️💗*Kết Thúc.______________________________________16thg6 - 25thg7 💝
 
Back
Top Bottom