Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?

Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 9 : Cuộc Sống Hậu Hôn Nhân.


Hù hú hu hù hu !Hỏng biết sau khi cưới thì đôi trẻ của chúng ta sẽ như thế nào đây nhỉ ?Nhưng chắc chắn có một điều mà ai ai cũng đoán được đó là Khiêm trên cơ cậu cả chắc rồi.Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử đấy nhá !"..."

Gió mát hiu hiu.Khiêm nằm trên phảng ngoài trước.Vắt chân nằm đó.Tay cũng không quên cầm bánh , miệng cũng biết nghĩa vụ của mình mà nhai đều nhai đều.Bánh của chồng Khiêm mua cho đó , ngon lắm à nghen.Cậu đi làm hằng ngày , bữa nào chán thì cậu ở nhà.Mà Khiêm cũng nhàn lắm , ở nhà quậy hết mình còn chị Mùi dọn hết hồn luôn."

Mình ơi , em mỏi quá à "Cậu nghe câu đó thì lập tức hiểu.Khiêm chẳng cần nói ra lời yêu cầu thì cậu đã biết mà tự giác bóp chân cho Khiêm rồi."

Tui nói mình rồi mà , đừng có chạy nhảy nữa mà hỏng nghe "Miệng cậu trách dị chớ thật ra là sót vợ đấy.Miệng Khiêm nhai bánh nhưng mà vẫn trả lời cậu được đó à nghen."

Tại mình chớ bộ , ai biểu mình đi làm miết à !

Em ở nhà cũng biết chán chớ !!

"Cậu thở dài.Vợ của cậu lại sắp bắt đầu phân bua rồi đấy."

Rồi rồi , lỗi tui hết đó tại tui để mình ở nhà mình ên nên mình chán "" Dị mai tui ở nhà với mình nghen ?

"Khiêm nghe vậy liền giật mình.Đâu có được !Khiêm nói dị thôi chớ cậu ở nhà rồi mần sao Khiêm quậy ?Hỏng được à nghen , bậy bạ hết sức hà."

Ơ..Hong , thôi đâu có được...

"Cậu nhìn Khiêm."

Sao không được ?

"Mắt Khiêm đảo vài vòng rồi lại nói."

Mình phải đi làm đặng nuôi em chớ ?

Sao mà mình ở nhà được "Cậu ngơi tay.Tiến sát lại gần Khiêm."

Hay trong lúc tui đi làm mình ở nhà mần cái chi mà giấu tui phải không đa ?

Mình ?

"Khiêm giật mình.Haiz , đúng là cậu đọc Khiêm như một cuốn sách thiệt rồi.Nhưng mà ơ với nhau riết bị lây ý.Khiêm bị cậu lây cái tánh ngang ngược của cậu."

Ê , nói dị là mình hỏng có tin em phớ hôn ?

Hả ?

"Cậu khựng lại.Chà , sao Khiêm đổi chủ đề nhanh dị hen ?Làm cậu cũng phải ngớ người."

Đâu có , tui tin mình mà "Khiêm phóng xuống phảng , mang vội đôi guốc ở dưới."

Xía !

Ai thèm tin mình ?

"Rồi Khiêm cầm cái bánh chạy thẳng vô nhà trong để lại cậu cả ngơ ngác.Chuyện gì vừa xảy ra ý nhỉ ?"..."

Ú oà.Đêm khuya òi.Khiêm nằm trong lòng cậu.Cậu thì ngủ rồi nhưng Khiêm thì chưa !Tại cái bụng Khi nó cứ kêu " ọt ọt " miết vậy à.Hỏng có ngủ được.Được lúc nữa Khiêm quay lên nhìn cậu.Tay chọt chọt người đang ngủ kia."

Mình ơi...Em đói quá à !

"Cậu giật mình.Vừa mở mắt dậy đã thấy Khiêm đang nằm đè trên người mình , mắt long lanh nhìn cậu."

Hả ?

Em nói gì "" Em đói , đói rồi !

"Haiz , nằm cái kiểu này là chết cậu rồi á Khiêm ơi.Cậu đưa tay xoa xoa mắt cho tỉnh.Xong ngồi dậy."

Để tui đi nấu cho mình ăn nghen ?

"Khiêm gật gật đầu , miệng cười tươi roi rói."

Dạ mình !

"Úi giời , cứ thế này cậu làm sao mà cưỡng lại Khiêm ơi !Cậu bước xuống giường nhưng cũng không quên quay lại.Chụt."

Mình chờ tui chút xíu nghen "" Hì hì , dạ !

""..."

Khiêm ngồi trên giường chân đung đưa qua lại.Còn cậu ra ngoài đặng xuống bếp nấu đồ ăn cho vợ yêu của cậu rồi.Bình thường thấy cậu dị chớ cậu nấu ăn ngon lắm à nghen.Mà tại có ai được ăn đâu mà biết.Chỉ có Khiêm biết thôi.Tại sao á ?

Tại Khiêm ưa đói bụng giấc đêm khuya này lắm.Mà người giờ này chịu thức nấu cho Khiêm ăn đó chính là...Thế Huân.Cậu bảo Khiêm ngồi trong này đợi tại cậu sợ người thương bị mấy con muỗi xấu xa kia cắn đấy.Cậu xót lắm nghen nên hỏng cho Khiêm ra ngoài vào giờ này đâu.Khiêm đợi.Khiêm đợi cậu hay nói chính xác hơn là Khiêm đợi đồ ăn đó.Cạch.Khiêm ngước đầu lên nhìn.Ta da , người ấy tới rồi.Trên tay còn cầm tô cơm chiên thơm phức.Cậu để tô cơm xuống bàn.Tay với bật đèn lên rồi mới gọi Khiêm."

Mình ơi , ra ăn cơm đi "" Dạ !

"Khiêm cười tít cả mắt.Vẫn cái dáng vẻ đó.Cái dáng vẻ làm cậu yêu ơi là yêu đấy.Khiêm xuống giường rồi đi lại bàn mà ăn cơm chớ bụng Khiêm đói lắm rồi á nghen !"

Ngon không ?

"Khiêm gật đầu."

Ngon lắm á !

"Xong lại tiếp tục ăn cơm.Cậu đi lại giường thò tay xuống dưới gối mình lấy ra cây quạt giấy.Sao lại có quạt ở đó ?À..Tại cậu sợ đêm nào mà nóng nực quá làm Khiêm hỏng ngủ được nên cậu thủ sẵn ấy mà !Lấy quạt xong cậu kéo ghế lại chỗ Khiêm ngồi.Tay quạt cho Khiêm mát.Sướng nhất Khiêm rồi còn gì nữa !Lấy được chồng tốt , chồng thương , chồng chiều , chồng cưng.Khiêm thắng đời rồi đấy.Khiêm ăn cơm.Cậu ngồi kế bên nhìn miết à.Nhìn cho đến khi Khiêm ăn sạch cơm mới thôi á.Tay cũng quạt không ngơi.Khiêm quay qua nhìn cậu."

Mình ơi , em ăn xong rồi "Cậu cười."

Vậy mình đợi tui dẹp cái nghen "" Dạ !

""..."

Cậu đi ra rồi lại đi vào.Tay cũng không quên mang theo ly nước cho Khiêm.Ăn cơm chiên mà hỏng có nước thì nó khô lắm à."

Mình uống nước đi rồi ngủ , khuya lắm rồi á "" Em biết gòi mà "Khiêm uống nước xong cũng đi lên giường.Miệng Khiêm cười tươi.No quá trời no !Cậu cũng lên theo.Tay cậu đưa lên xoa xoa cái bụng trắng trắng."

Coi bộ tui chăm mình khéo quá chừng hen mình ?

"Khiêm liếc mắt nhìn cậu."

Mình bỏ tay ra coi !

"Cậu bĩu môi.Tay kéo Khiêm lại.Hong cho xoa thì ta đây ôm nhé !*Làm gì có ai chiều Khiêm hơn cậu nữa đâu đa =))*Sẵn tiện cho sốp hỏi cái , acc tik sốp đăng truyện tự dưng nó flop rồi làm sao đây mấy duu !?

Giải kíuuu sốpp , hép mi hép miii.
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 10 : Tôi , Em Và Con.


Nay cậu rảnh nên ở nhà chơi với Khiêm nè.Nhưng mà ở nhà hoài riết cũng chán cậu hén ?Khiêm cũng vậy đó.Khiêm chán lắm rồi."

Mình ơi...Em chán quá à "Khiêm nằm trong lòng cậu , tay nghịch nghịch mấy cái cúc áo.Cậu khẽ hôn nhẹ lên mái tóc Khiêm.Cưới nhau cũng hơn nửa năm rồi mà vẫn cứ như ngày đầu ý nhỉ ?"

Dị mình muốn làm gì đây ?

"Khiêm ngước lên nhìn cậu."

Em muốn đi chơi !

"Cậu cười."

Rồi rồi , để tối tui dắt mình đi hen ?

"Mà sao lại là buổi tối ấy hả ?Tại tối nay là Trung Thu rồi đấy nhá.Khiêm cười hì hì.Nhướng người dậy hun cái chóc lên má cậu.Kiểu này cho dù có cưới 10 năm thì cũng như ngày đầu thôi Khiêm ơi !"

Mình đừng có dụ dỗ tui à !

"Khiêm bĩu môi."

Khoái muốn chết mà còn bày đặt !

"Cậu chợt cười , mặt cũng đỏ lên sau câu nói của Khiêm.Lâu lâu muốn làm giá chút xíu mà cũng hỏng được nữa hà."

Rồi , tui dị đó !

""..."

Nay Khiêm trông cho tới tối lắm à nghen.Hì hì , Trung Thu là Khiêm được rước đèn rồi đó.Nói gì nói chớ Khiêm vẫn thích rước đèn đó nghen.Dị là nay cái hồ cá được sống yên rồi đó.Khoẻ re luôn.Nay cậu ở nhà nên cậu bám Khiêm miết à.Mà thôi kệ đi dù sao người ta cũng dắt mình đi chơi mà."..."

Tá da !Tối rồi tối rồi.Khiêm thay xong đồ đẹp rồi đó hỏng biết mấy người thay chưa đa ?Sa Đéc đêm nay trăng sáng rực.Đèn lớn đèn nhỏ thay nhau sáng.Trẻ con nó túa ra nhiều không đếm xuể.Tụi nhỏ đi rước đèn.Ấy vậy mà lại xuất hiện hình bóng nào đó lơn lớn nhưng vẫn rước đèn đấy.Em bé 1,9 tuổi của cậu đó à nghen !Khiêm lâu lâu được đi chơi ta nói nó cười tít cả mắt lên ý.Cậu cũng cười , cũng vui.Chỉ đơn giản là Khiêm vui là cậu cũng vui rồi.Đi chơi vậy chớ tay cậu vẫn nắm chặt tay người kia đó.Sợ người ta đi lạc chớ hỏng có gì hết.Nói gì chớ 19 tuổi mà đi lạc thì cũng thường thôi.Tại lên đây hơn nửa năm có bao giờ cậu cho người ta ra ngoài chơi đâu !Xong rồi Khiêm bỗng kéo kéo tay áo cậu."

Mình ơi , em đói gòi "Cậu nhìn xuống người kia.Tay cầm lòng đèn tay cầm áo cậu."

Đói rồi thì đi ăn "Khiêm cười , gật đầu.Ở đây hôm nay hình như có mở chợ đêm đấy.Bánh kẹo đủ cả , toàn món khoái khẩu của Khiêm không đấy nhá.Coi bộ lần này đi cậu hơi tốn tiền.Tốn tiền để đầu tư vào hai cái má bánh bao của cậu."

Ngon hong ?

"" Dạ ngonnn "Haiz , được đi chơi rồi còn được ăn ngon thế này thì anh mà hỏng thích.Nhưng đi được hồi nữa cái Khiêm mỏi chân rồi.Dừng đại ngay cái hàng bánh nào đó vừa ăn vừa nghỉ chân.Đang nhai nhồm nhoàm thế đấy nhưng mắt Khiêm vẫn biết nhìn trái nhìn phải đó.Xong mắt Khiêm chợt khựng lại ngay trong một góc tối.Nơi mà chẳng ai thèm để ý ấy.Hai thân hình nhỏ bé đang ôm lấy nhau , mắt long lanh nhìn từng cái bánh , cây kẹo và cả những chiếc đèn lồng đó nữa.Khiêm đưa tay ra , kéo kéo tay cậu."

Mình "" Hả ?

"Tay Khiêm kéo chớ chẳng xoay người lại nhìn cậu.Cậu cũng nhìn theo mắt Khiêm và cậu cũng thấy.Cậu chợt quay qua hỏi người bán hàng."

Cho tôi hỏi chút , hai thằng nhóc đó là con nhà ai vậy ?

"Người kia nghe cậu hỏi thì cũng quay qua lại nhìn , rồi cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ đó.Người đó chợt thở dài."

Haiz , cha má tụi nó dắt đến đây rồi bỏ ngang vậy đó "" Tôi cũng đâu có biết là con cái nhà ai , người ta bỏ tụi nó ở đây chắc cũng được một tuần gì rồi "" Tôi buôn bán ở đây thấy vậy cũng thương lâu lâu cho tụi nó ăn mấy cái bánh nhưng mà tôi cũng đâu khá giả , cho được mấy ngày thôi chớ đâu cho được cả đời đâu "Cậu gật đầu , cảm ơn người đó.Khiêm nghe vậy đầu mũi chợt cay cay.Sao tụi nó giống Khiêm quá vậy ?Nhìn hai đứa nhỏ cũng độ 5 , 6 tuổi gì rồi.Sao không bỏ tụi nó từ lúc mới sanh đi ?

Đợi cho tụi nó nhớ mặt cha giọng má chi rồi giờ đem bỏ cù bơ cù bất ?Khiêm quay lên nhìn cậu , cậu cũng hiểu.Tay ngoắc ngoắc hai đứa nhỏ lại.Mà lạ cái tụi nó hỏng những hong sợ cậu mà còn ngoan ngoãn đi lại nữa đó.Tay cậu lấy ra hai cây kẹo đưa cho tụi nhỏ , mà tụi nó cũng lấy thiệt.Còn cười với cậu nữa chớ.Cái đứa nhìn chửng chạc hơn kia kéo kéo tay đứa còn lại."

Ng-Người ta cho kẹo hì phải cảm mơn chớ "Đứa kia nghe vậy cũng nghe lời mà từ từ nói ra ba tiếng."

Cảm mơn..Chú "Khiêm tự dưng bật cười.Lần đầu nghe người ta gọi cậu là chú đó nghen.Mà nhìn hai đứa nhỏ giống nhau i rang à , chắc là sanh đôi.Chắc đứa hồi nãy kêu cảm ơn là anh chớ gì.Đời này ngộ thiệt hen , người cầu con thì hỏng có người có phước thì lại tự bỏ đi.Khiêm ngồi xuống , tay lau đi mấy vết dơ trên má của hai đứa nhỏ.Cậu lên tiếng."

Vậy tụi con về nhà với chú nghen ?

"Khiêm hơi bất ngờ , quay lên nhìn cậu.Nhưng chẳng để Khiêm kịp phản ứng thì đứa nhỏ mới cảm ơn lúc nãy đã chợt chạy tới.Đứng trước mặt cậu nó nhìn nhìn.Cậu thấy vậy cũng ngồi xuống.Thấy cậu ngồi xuống nó chợt cười.Bàn tay non nớt đưa lên xoa xoa mặt cậu.Môi mấp máy."..B..Ba !

"Hai người khựng lại.Đứa còn lại nãy giờ nhìn em mình vậy nó cũng cười theo.Cậu cười , tay bế nó lên."

Vậy thì mình về nhà với 2 ba hen ?

"Còn Khiêm nắm tay đứa còn lại.Đứa này chửng chạc hơn đứa cậu bế.Đúng chuẩn của một người anh rồi còn gì."..."

Đêm nay Khiêm không những đi rước đèn mà còn rước con về nữa đó !Hai người lớn đi cạnh bên nhau.Người bế đứa này người nắm tay đứa kia.Cứ như một gia đình bốn người ha ?Mà họ đúng là một gia đình còn gì.Trăng sáng , rọi bóng bốn người xuống đất.Hai lớn hai bé.Và cũng từ lúc đó.Hai cái tên là Trường An - Trường Thành ra đời.Trường Thành là anh đấy nhá !Và những chuỗi ngày sau đó của cậu thì sẽ ra sau nhỉ ?_______________________________________Và cũng là một ngày đẹp trời đó.Trường Thành vào nhà kéo kéo tay ba lớn."

Ba ơi , ba nhỏ với em hai đi bắt cá ời kìa ba "Cậu trợn mắt lên.Có con rồi mà vẫn i như đứa con nít hà !Cậu chạy tọt ra hồ cá.Hai người dưới kia đang chơi cũng chợt tắt nắng."

Hì...Mình ""..Ba.

"Cậu đứng chóng nạnh nhìn hai gương mặt kia.Kế bên là Trường Thành."

Hai ba con em bước lên đây nhanh cho tôi !

"Haiz.Hai đứa sanh đôi.Nhưng mà mỗi đứa mỗi tánh.Trường An thì giống Khiêm.Còn Trường Thành thì i đúc cậu.Nhà này chia ra hai phe rồi !"

Anh cả chơi kìa quá à !

Sao anh chơi méc với ba lớn dạ !

"Bên này cậu dắt tay Khiêm đi vào nhà.Đằng sau thì Trường Thành dắt em đi."

Bây tin là hỏng đợi ba lớn quýnh là anh quýnh bây trước rồi hong đa ?

Ba lớn dặn là ba nhỏ bệnh rồi hỏng có được xuống nước mà bây cũng đi chung với ba nhỏ nữa hà !

"Trường Thành trách móc , Trường An bĩu môi hờn dỗi anh cả.Cái điệu i chang Khiêm vậy đó hà.Kiểu này đợi thêm vài năm chừng Trường Thành cỡ 10-11 tuổi thôi là nhà có thêm một ông cụ non rồi.*Cái nhà này thậc là thú dị.*+2 phiên bản mini của Huân-Khiêm.
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 11 : Cậu Nhỏ Ghen !


Sáng nay cậu lại đi làm òi.Mà giờ Khiêm cũng đâu có còn buồn nữa đâu.Tại ở nhà có hai cục bông thơm sữa rồi đây này.Mà hôm qua người bị chồng la đứa bị ba quánh rồi nên nay cũng ngoan hẳn luôn ấy nhỉ ?Trường Thành cứ như phiên bản nhí của cậu vậy.Nghiêm lắm à nghen.Nhưng cái nhà này bị sao í.Bình yên một ngày cũng chẳng được.Đang ngồi trong nhà chơi với hai đứa nhỏ thì bỗng Khiêm nghe ngoài cửa có tiếng gọi."

Có ai ở nhà không ?

"Là giọng nữ.Khiêm nghe vậy liền gọi với ra."

Chờ chút !

"Khiêm đặt Trường An xuống , xỏ guốc chạy ra xem.Trước cổng là một người con gái.Vừa mở cổng Khiêm đã vội nhìn người kia hết một lượt."

Cô tìm ai ?

"Người đó cũng nhìn Khiêm , mặt cứ khinh khỉnh ấy."

Tôi tìm anh Huân "* Anh ? *Nghe tới đây Khiêm liền khó chịu.Hai đứa nhỏ lúc này cũng chạy ra xem."

Ba ơi !

Ai dợ ba ?

"Trường An gọi to.Người phụ nữ kia cũng lia mắt nhìn hai đứa nhỏ.Khiêm quay lại nhìn hai đứa xong lại nhìn người trước mặt mình."

Cô tên gì ?

"Người kia thản nhiên đáp."

Ngọc Vy "À..Nhớ rồi.Người này cậu có kể , nghe bảo bị đá lâu lắm rồi nhưng vẫn cứ thích bám theo nhỉ ?Khiêm cười."

Cô tìm BA CỦA CON TÔI mần chi ?

"Cái người tên Vy kia liếc ngang liếc dọc trên người Khiêm.Cô ta cười khẩy."

Tưởng là lời đồn hoá ra là thật nhỉ ?

Haiz , chẳng biết mắt anh ta thế nào mà lại chọn được một thằng đàn ông làm vợ ấy nhỉ ?

"*Cậu simp vợ quá nên bữa nay sốp xin phép nhắc cho các bạn nhớ quá khứ huy hoàng của cậu^^Khiêm chống tay trước cổng , ý không cho cô ta vào."

Thì sao ?

Chồng tôi cô ý kiến gì nào ?

Không ăn được định phá cho hôi ?

"Cô ta nghe Khiêm nói lòng có chút tức."

Thì ?

Hai người cũng chẳng có hôn thú , như món đồ chơi của anh ta thôi...Sớm muộn gì cũng chẳng bỏ ?

"Rồi mắt cô ta lại liếc xuống hai đứa nhỏ dưới chân Khiêm."

Hah , đến hai thằng nhóc kia..Gọi là con chớ làm gì có ruột có thịt ?

"Khiêm cau mài.Bấy lâu nay Khiêm làm nũng với cậu vậy thôi chớ Khiêm cũng là đàn ông con trai đấy."

Cô nói gì thì nói chớ đừng có đụng tới hai đứa nhỏ "" TỤI NÓ LÀ CON TÔI !

"Trường An bỗng chạy lại dưới chân cô ả."

Cô định cướp ba lớn của tui hả ?

"Như chột dạ , bị nói trúng tim đen.Cô ta đưa chân đá Trường An ngã ra đất."

A !

"Trường Thành thấy vậy cũng lại đỡ em."

Cô !

"" Có sao không ?

Đưa anh cả xem "" Hức..Huhuhu...Hai đau "Haiz , ta nói con trai mà.Độ 18 , 19 này nó khoẻ lung lắm.Chị Mùi đi chợ rồi , anh An ở dưới xưởng.Khiêm xót con , nhìn An khóc mà lòng nhói.Chẳng nói chẳng rằng Khiêm kéo mạnh cô ta vào trong sân nhà."

Á !!!

"Xong , Khiêm quay qua nhìn Trường Thành."

Thành !

An !

Khoá cổng lại !

"Hai đứa nhỏ nghe vậy cũng đi khoá cổng thật.Cô ả bị lực kéo mạnh mà ngã ra đất."

Mày...Mày..Tính làm gì ?

"Khiêm nhìn cô ta.Mắt long lên sòng sộc."

Mày mày cái con gái mẹ mày !

"" Á !

"Nói gì thì nói chớ sức đàn bà làm sao mà làm lại Khiêm.Hai đứa nhỏ khoá chặt cửa , chẳng cho ai vô.Trường Thành với Trường An ngoan ngoãn nhìn ba nhỏ của tụi nó tác động người kia chẳng ngơi tay."

Mẹ kiếp !

Mày động đến con tao xem ?

Lúc nãy mày nói gì ?

SỦA !?

"Người kia bị đánh đến chẳng nói được gì.Trách ai bây giờ.Tiểu tam mà lên mặt với chính thất á ?Tay Khiêm đánh , miệng Khiêm nói."

Đệch , không có hôn thú nhưng tao được cưới hỏi đàng hoàng "BỐP !!!"

Trầu cau mâm quả tao có đủ !

"BỐP !!!"

Tam thư lục lễ , ba quỳ chín lạy có gia tiên chứng !

"BỐP !!!

" Tao đi cửa chánh vào nhà !

"BỐP !!!"

Ai cũng biết tao với cái danh vợ cậu cả , phận làm dâu nhà họ Trịnh "BỐP !!!"

Mày có danh có phận gì nói tao nghe thử xem ?

"BỐP !!!"

Sống yên lành mà mày không muốn !?

"BỐP !!!"

Mày nói con tao ?

Dẫu gì Trường Thành nó cũng có danh cháu đích tôn nhà này , Trường An mang danh cậu hai nhà họ Trịnh , mày là cái thá gì mà nói ?

HẢ !?

"BỐP !!!BỐP !!!BỐP !!!Ôi thôi rồi , mặt xinh thế kia nay còn đâu nữa ?Khiêm bình thường hay nũng nịu chớ đâu có phải là đồng nghĩa với yểu điệu , tay yếu chân mềm ?Chị Mùi lúc nãy đang đi chợ về , vừa hay gặp anh An nên hai người về chung.Nhưng còn khoảng 10 bước nữa mới đến nhà nhưng chị Mùi đã nghe tiếng kêu thất thanh.Hoảng quá chị chạy nhanh lại , trợn tròn mắt.Anh An cũng vậy.Chị ú ớ chưa kịp làm gì thì anh An đã nhanh chóng trèo rào vào nhà."

Con mẹ nó , mày gọi ai là anh ?

"BỐP !!!Anh An vừa trèo vào được liền can ra.Hai đứa nhỏ ngồi ở trong lúc này mới chạy ra xem."

Cậu nhỏ !

Cậu bình tĩnh đi , đánh nữa là chết người đó !

"Khiêm vùng vẫy."

BỎ !

TÔI NÓI ANH BỎ TÔI RA !!!

"Anh An nhìn người dưới đất mà kinh hãi.Máu miệng máu mũi gì cũng có.Thở thoi thóp.Khiêm coi bộ vẫn còn hăng máu lắm."

Cậu nhỏ !

Đừng đánh nữa , chết người !!!

"Lúc này vừa hay cậu cả vừa về tới nhà.Thấy chị Mùi đứng ngoài cổng hốt hoảng , đồ đạt lăn long lóc trên đất cũng nhanh chóng chạy lại.Cậu chưa kịp hỏi nhưng nhìn vào trong thôi cũng đã khiến cậu chết lặng."

Mình !

""..."

Đưa cái cô kia lên trạm xá xong cậu lại tiếp tục dỗ vợ đây.Nay anh An với chị Mùi cùng hoảng.Lần đầu thấy Khiêm vậy đó , trước giờ nó hiền khô mà ?Hèn gì trị nổi cậu cả nhà này.Khiêm ngồi trong phòng.Trường Thành ngồi bên cạnh.Trường An thì chui rút trong lòng Khiêm.Nhìn chân kia bị xước hết mà Khiêm xót.Biết vậy nãy mạnh tay hơn rồi.Cốc , cốc , cốc."

Mình ơi "Cậu ló đầu vào nhìn.Mặt Khiêm trong quạo thấy rõ."

Tìm tôi mần đếch gì ?

"Cậu giật mình.Lần này Khiêm giận thiệt rồi đó.Cậu đi lại ngồi gần Khiêm.Khiêm nhích qua bên khác."

Mình..Tôi xin lỗi mà..

"Khiêm liếc cậu , tay xoa xoa vết thương của An.Trường Thành chẳng đợi ba nhỏ lên tiếng đã nói trước."

Ba phải xin lỗi em hai nữa kìa !

Cái bà chằn kia bả đẩy em con té trầy da tróc vẫy cả đấy !

"Trường Thành nhăn mặt.Lần này không phải một người giận mà là hai người giận.Nhưng Trường Thành chẳng cho cậu phản bác."

Ba ra ngoài đi !

Ba nhỏ phải đi ngủ ời "Cậu trợn mắt lên nhìn."

Con...Con đang đuổi ba đó hả ?

"Trường Thành khoang tay."

Ai biểu ba làm ba nhỏ của con buồn chi ?

"Nói rồi hai tay nhỏ kia đẩy đẩy cậu thấy vậy cậu cũng ra ngoài.Lúc này Khiêm mới cười."

Thành ngoan quá , giờ mình đi ngủ nghen ?

"Trường Thành gật đầu."

Dạ ba !

""..."

Khuya.Cậu mới len lén vô phòng.Trèo lên giường nằm.Ba người kia ngủ say rồi.Khiêm ôm hai đứa nhỏ ngủ say sưa.Cậu ôm Khiêm.Lần này chắc cậu tởn rồi quá.Đúng là tình cũ không rủ cũng tới mà."..."

" An , mấy lô hàng bên mình đang chuyển cho nhà ông Huỳnh rút về hết đi "" Nói cho cậu Vũ nữa , rút vốn đi "Ông Huỳnh là ai ?Là cha của cái người bị Khiêm trao yêu thương lúc sáng đấy.Thế tại sao cậu lại làm ăn với ông ta ?À..Tại ông ta có cái tiệm may khá lớn.Thôi thì lần này cho dẹp tiệm luôn vậy.*Ẻm làm nũng = Ẻm hiền ❌ Ẻm làm biếng thể hiện sức mạnh ✅
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 12 : Dỗ Vợ Hay Vợ Dỗ ?


Khiêm giận cậu rồi đấy nhá.Nên hai cục bông kia cũng giận lây luôn.Hai tụi nó chẳng thèm đếm xỉa tới ba lớn.Đặc biệt là Trường Thành , nó còn chẳng cho ba lớn của nó lại gần ba nhỏ nữa mà.Bảo vệ tuyệt đối rồi.Làm cậu hôm qua nay rầu thúi ruột luôn hà.Một mình Khiêm giận đã đành.Đằng này lại là tận ba người giận.Nhà bốn người mà cậu bị ba người kia cho ra rìa ngồi hết trơn rồi.Cậu đứng trước cửa nhưng không dám gõ cửa.Tay vừa định đưa lên gõ thì lại rụt về.Cứ vậy mãi , đưa lên đưa xuống.Rồi bỗng có một giọng nói từ đằng sau vang lên."

Ba lớn !

"Cậu giật mình.Cái giọng điệu này thì chắc chắn là Trường Thành rồi chớ đâu.Cậu quay lại nhìn.Thằng nhỏ đứng khoanh tay ngước đầu lên nhìn cậu , vẻ mặt nó nghiêm túc lắm."

Ba tính mần chi mà lắp lắp ló ló ở đây ?

Ba nhỏ của tụi con hỏng có tiếp ba đâu nghen !

"Giọng nhỏ kia sao mà đanh đá quá đa."

Nhưng ba nhỏ của tụi con cũng là vợ ba mà ?

"Trường Thành tay chóng nạnh nhìn cậu."

Mà ai kêu ba làm ba nhỏ buồn chi ?

"Cạch.Đang đứng nói chuyện thì cuộc hội thoại giữ hai người bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa."

Ba !

"Trường Thành thấy Khiêm thì ngay lập tức thua lại cái vẻ đanh đá kia.Chạy thẳng tới ôm chân Khiêm.Khiêm thấy vậy cũng bế nó lên."

Mình- "" Nín "Cạch."

Ơ ?

"Chưa kịp nói hết câu thì cửa đã đóng sầm lại.Chuyến này hơi khó cho cậu à nghen.Cậu hít một hơi thật sâu rồi mới dám đưa tay mở cửa.Cậu cười."

Mình- "" Đi ra ngoài "Khiêm ngồi trên giường , xoay lưng lại với cậu.Trường An thì ngủ rồi nhưng Trường Thành thì chưa."

Ba nhỏ kêu ba đi ra ngoài kìa !

"Thôi thì cậu cả cũng phải có ngày lộ ra cái bộ mặt hèn của mình thôi hà.Cậu mặc kệ lời hai người nói.Phi thẳng tới mà ôm Khiêm từ đằng sau."

Á !

Bỏ tôi ra coi !

"" Không thích !

"Cậu chẳng nói nhiều , một tay bế Khiêm ra khỏi phòng bên đó.Di chuyển qua phòng khác.Để lại Trường Thành ngơ ngác trông em ngủ."..."

Khiêm dãy dụa nhưng sao mà làm lại cậu.Phịch.Cậu đặt Khiêm xuống giường.E hèm.Hôm nay cậu lại đi sửa dụng cái mặt tiền đó nữa đó hả ?Cạch.Tiện tay cậu khoá luôn cửa phòng này."

Mình làm gì-um "Chẳng để Khiêm nói hết câu thì cậu đã chặn miệng Khiêm lại."

Bỏ ra !

"Cậu đè Khiêm xuống , cái vẻ mặt cậu coi bộ uất ức lắm đa."

Mình , mình đừng có giận tôi nữa mà..

"Khiêm nhăn mặt khó chịu.Quay mặt chỗ khác để né mặt cậu.Cậu chui rút trong lòng Khiêm , nhẹ giọng nói."

Tôi xin lỗi mình mà , mình đừng có giận tôi nữa "Sao miệng cậu xin lỗi mà tay cậu nó để đâu á hen.Khiêm chẳng trả lời.Cậu lại tiếp tục nói."

Mình...Đừng có giận tôi nữa mà "Mặt cậu đẹp.Nó cứ đập thẳng vào mắt Khiêm í.Chẳng thể nào thoát ra được.Khiêm nhìn mãi nhìn mãi cái gương mặt đó.Cuối cùng cái lớp phòng bị dày đặc kia cũng bị cậu làm cho lung lây.Mặt đẹp có lợi thiệt á chớ.Khiêm nhìn cậu một hồi rồi khẽ gật nhẹ đầu.Cậu khẽ cười.Chui rút vào hõm cổ Khiêm.Hm..Lúc này Khiêm hình như mới ngờ ngợ ra gì đó.Mắt Khiêm trợn lên , cố đẩy cậu ra.Nhưng cậu cứ dính chặt như sam í , gỡ mãi mà chẳng ra."

Mình nghĩ thử xem tại sao tôi phải khoá cửa ?

"Khiêm chợt lạnh sống lưng.Cái con cáo già này !?Thì ra là dỗ xong để thịt con thỏ này đó hả ?"

Ê !

Tui...Tui mới hết giận đó "Cậu cắn nhẹ lên tai Khiêm."

Để tôi dỗ mình kiểu khác , từ lúc hai đứa nhỏ về tới giờ...Cũng lâu rồi mà "Thôi chết rồi , tự đưa mình vào thế này á ?Liệu bây giờ cho Khiêm rút lại lời nói có kịp không ?

" Không !

Đừng có cởi raaaaaa !!!

"_______________________________________Phòng này cách phòng kia cũng khá xa đó đa.Được cái chỗ bên này cũng ít người qua lại."

Ưm..Ức..."

Người kia ôm chặt lấy ga giường.Miệng muốn chửi tay muốn đánh nhưng chẳng thể nào làm được.Đầu óc Khiêm lúc này nó trắng xoá hết rồi."

Mình...Đừng có giận tôi nữa , nhé ?

"" Ức..

"Khiêm lắc đầu , ý muốn dừng lại.Nhưng trong mắt cậu đó lại là ý khác rồi."

Thế á ?

"Phập.Người nằm dưới khẽ run lên."

Cả tháng nay mình chỉ có quan tâm hai đứa nhỏ thôi à "" Mình bỏ tui hơi lâu rồi á "Khiêm mở mắt ra nhìn cậu.Lại là cái khuôn mặt chết tiệt đó."

Ưm...D-Dừng..

"Cậu cười."

Không thích "Khiêm quay lưng về phía cậu.Gáy sau đỏ bừng lên hết rồi , cả tai nữa.Hông cậu được cái nó đều lắm.Tay thì cũng chẳng có để yên như vậy đâu đa._______________________________________Trường An mở mắt dậy.Còn mơ màng thì quay qua chỉ thấy Trường Thành nằm bên.Khiêm mất tiêu ời.Tay nhỏ lây lây người anh cả."

Anh cả , anh cả "Trường Thành giật mình thức dậy."

Hửm ?

"" Ba nhỏ đi đâu ời anh cả "Trường Thành ngồi dậy nhìn quanh."

Hồi nãy ba đi nói chuyện với ba lớn rồi , chắc chưa về đâu "Trường An bĩu môi nhìn anh cả."

Nhưng mà em muốn kiếm ba nhỏ "Trường Thành thấy vậy mới lấy tay xoa đầu em."

Đi rửa mặt đi rồi anh dắt hai đi kiếm ba nhỏ "" Dạ !

"_______________________________________Bên này coi bộ hai người kia còn hì hục nhiều lắm đa.Tiếng giường kêu cót két , tiếng da thịt va chạm với nhau.Và cả tiếng kêu kia nữa.Nhưng rồi những tiếng đó bỗng bị cắt ngang.Cốc , cốc , cốc.Tiếng Trường Thành vang lên ngoài cửa."

Ba ơi !

Ba ở trong đó hả ?

Mở cửa cho con đi "Khiêm giật bắn mình , tay vội che miệng.Xong tiếng gõ cửa ấy lại vang lên một lần nữa.Cốc , cốc , cốc.Lúc này cậu mới nói vọng ra."

Đợi hai ba một chút ""..."

Chắc cũng tầm hơn 15 phút sau hai người mới ra khỏi đó.Ngoài cửa là Trường An và Trường Thành.An vừa thấy Khiêm liền nhào tới ôm.Nhưng Trường Thành lại chú ý tới thứ khác."

Ba nhỏ ơi "" Hả ?

"" Sao ba đổ nhiều mồ hôi quá dạ ?

"Khiêm chột dạ quay qua nhìn cậu."

Ờ..Tại bên đây nóng hơn bên đó "" Thôi ba dắt hai đứa ra ngoài chơi nghen ?

"Hai đứa nhỏ đồng thanh."

Dạ !

"Khiêm đi nhưng cũng không quên nói nhỏ với cậu."

Từ nay tới tháng sau đừng có hòng đụng vô người tui !!!

"*Ahihi , chuyện là sốp tính làm khoảng 15 đến 20 NT á mà sốp chưa chốt được là 15 hay 20^^
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 13 : Rung Động.


Sau cái ngày vô tình làm xước mặt Khiêm thì cậu cũng đã trầm tính hơn hẳn.Cậu không nóng giận vô cớ nữa.Nhưng có giận cũng không còn đánh nữa.Cậu sợ đấy.Còn sợ gì thì chỉ có mình cậu biết thôi à."

Khiêm "Cậu gọi làm người kia giật mình."

D-Dạ cậu ?

"" Qua đây "Khiêm nghe vậy cũng bỏ xô nước xuống.Đi về phía cậu."

Chuyện chi dị cậu ?

"Cậu chẳng nói chẳng rằng.Đưa tay lên sờ mặt Khiêm , làm nó giật mình mà lùi lại một bước.Cậu thấy vậy chẳng hiểu sao lòng lại nhói lên."

Làm gì đấy ?

Tao có ăn thịt mày đâu mà sợ ?

"Khiêm nhìn cậu."

Dạ..Con "" Bước lên !

"Cậu gằn giọng làm Khiêm nó hơi sợ , nhưng vẫn bước lên theo lời cậu nói.Tay cậu sợ lên má Khiêm.Vệt kia cũng mờ dần rồi."

Còn đau không ?

"Nghe cậu hỏi vậy bất giác mà Khiêm nó cười."

Hì hì , xước có chút xíu à cậu qua một hai bữa là nó hết rồi "Tay cậu vẫn còn để trên má Khiêm.Nhìn cái khuôn mặt đang cười trong tay mình , lòng cậu nó thấy sao sao í.Khiêm chẳng biết đâu , mặt nó cười xinh lắm.Được lúc nữa cậu mới miễn cưỡng rút tay về."

Ờ..Hết rồi thì đi làm công chuyện tiếp đi "" Dạ !

""..."

Cậu nằm ngửa trên giường.Mắt nhìn trần nhà.Chẳng biết cậu đang nghĩ gì nữa.Có thật sự là cậu muốn trêu đùa nó thôi không ?Nếu thật thì tại sao...Bây giờ cậu lại trở nên như thế này ?Nó gần người khác thì cậu tức.Nó đau thì cậu xót.Nó vui thì cậu cũng thấy vui.Nó buồn thì cậu cũng buồn theo.Cậu ôm trán suy nghĩ.Làm gì có ai chơi đùa thôi mà lại trở nên như thế này cơ chứ ?Haiz..."

Aisss , điên rồi !

"Cậu vùi đầu vào trong gối.Tự dưng đầu cậu nhớ về cảnh tượng lúc nãy.Cái khuôn mặt của nó cười đấy.Lần này coi bộ là chết thiệt rồi nè !"

Hỏng lẽ...Mình thích nó thiệt rồi hả ta !?

"" Haizz...Không biết nữa !

"Cốc , cốc , cốc."

Cậu ơi , cậu có ở trỏng hong dạ ?

"Cậu giật mình.Ngồi dậy chỉnh trang lại đầu tóc."

Vào đi "Cạch.Tiếng mở cửa.Người kia bước vào , cái người mà làm cậu nghĩ đến mãi ấy.Nó vừa để xong chén canh xuống bàn là lập tức rời đi ngay.Cậu nhìn mãi chén canh trên bàn.Xong lại nghĩ đến người đem canh vào.Đầu óc cậu bây giờ chỉ toàn hai chữ " Gia Khiêm " thôi."..."

Tối cậu nằm mãi trên giường chẳng ngủ được.Thích ?

Là cậu thích nó thật sao ?Không phải là chơi đùa nữa.Bây giờ cậu chỉ muốn nó là của riêng cậu mà thôi.Chỉ là của một mình cậu !Cốc , cốc , cốc."

Cậu ơi "Haiz , vừa nhắc là tới liền dị hà.Hèn gì nãy giờ cậu không ngủ được.Là tại cậu thấy thiếu hơi người đó đó."

Vào đi ""..."

" Sao cậu nhìn con hoài dạ ?

"Khiêm quạt cho cậu ngủ nhưng cậu cứ mở mắt mãi.Cậu nhìn Khiêm chằm chằm."

Tao thích thì tao nhìn "Nghe cậu nói vậy thì Khiêm cũng chẳng nói gì thêm nữa.Vừa quạt vừa né hai con mắt cậu ra thôi chớ biết làm sao nữa bây giờ.Mà cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm hoài nó khó chịu lung lắm.Khiêm cũng vậy nhưng đâu có dám hó hé hay làm gì đâu.Quạt mà tay run muốn chết đây nè !"..."

Cậu Vũ ngồi nghe thằng bạn mình kể mà cười sặc cả trà.Đúng là nghiệp đây chớ đâu nữa."

Mày cười hoài đi nghen , không sợ sặc trà mà chết luôn hả ?

"Cậu nhìn thằng bạn mình cười hô hố mà bực ra mặt."

Tao có chết tao cũng cười !

Chớ tao nhớ có ai đó nói chơi thôi mà ta ?

"Thấy được nước cậu Vũ cứ ghẹo tới."

Đâu có nghiêm túc đâu ta ?

"Cậu Vũ càng nói thì mặt cậu càng đen.Đen thui luôn rồi đó !"

Tưởng mày thích tự do..Ui da !

"Cậu đập mạnh một phát làm cậu Vũ la oai oái."

Má !

Chơi gì kì vậy trời ?

"Cậu cười khẩy nhìn cậu Vũ."

Tao dị đó , còn đỡ hơn cái đứa bị người ta đuổi miết mà hỏng chịu về "Nghe vậy cậu Vũ liền trừng mắt."

Ê !

"Cậu vẫn cười."

Ê cái gì đúng quá mà ?

"Lúc nãy là cậu Vũ cười còn bây giờ đến lượt cậu cười.Ai mượn chọc ổng chi nữa hong biết !"..."

" Khiêm ơi !

"" Dạ ?

"Khiêm nó đang ở đằng sau nghe cậu gọi thì lập tức bỏ ngang việc đó mà chạy ra xem."

Dạ , cậu gọi con ?

"Cậu nhìn nó."

Nè "Cậu đưa ra trước mặt nó...Mấy cây kẹo hả ?"

Dạ ?

Cậu cho con hả ?

"Cậu hơi cau mày."

Không lấy thì thôi "" Đâu có !

Con lấy mà "Cậu đưa kẹo qua Khiêm nó cười tít cả mắt í.Cái mặt lúc cười này là cái mặt cậu thích nhất nè chớ đâu.Mặt xinh đấy."

Con cảm ơn cậu nghen !

"Khiêm nói lời cảm ơn nhưng cậu cứ nhìn nó miết.Cậu bị say cái mặt cười đó của Khiêm rồi Khiêm ơi."

Cậu ơi ?

Cậu ?

CẬU !!!

"Cậu nghe nó gọi lớn mới giật mình."

H-Hả ?

Kêu gì mà lớn quá dị ?

Tao đâu có điếc ?

"" Dạ..Tại con thấy cậu hỏng có trả lời nên con mới kêu lớn "Cậu nhìn nó.Cái mặt mà mới ngày đầu làm cậu bực bội mà giờ đây có nhìn cả ngày cũng chẳng làm lòng cậu bực tức lên được miếng nào hết.Cậu mê Khiêm đứ đừ rồi cậu ơi !Mà hỏng biết Khiêm có nhận ra hong ta ơi ?Haiz.Cậu cả này ngộ ghê nơi.Nói chơi đùa thôi mà sao giờ lại thành thật rồi ?*Sốp vẫn chưa chốt được là 20 hay mấy^^
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 14 : Mình Xấu !


Sa Đéc mùa này nó bắt đầu chuyển mùa.Tiết trời nóng bức giờ cũng dễ chịu hẳn.Thế nhưng cho dù trời có chuyển sang lạnh hay nóng , mùa xuân hay mùa hạ thì cái ngôi gia kia vẫn như cũ.Như cũ là sao ?Là Khiêm vẫn quậy và người dọn vẫn là chị Mùi.Tất nhiên thì người quánh đòn Khiêm vẫn là anh chồng kia.Haiz , chung quy cuối cùng người khổ nhất vẫn là chị Mùi và anh An.Người thì dọn dẹp cả ngày.Người thì nghe chửi.Trách ai bây giờ , tại cậu hỏng dám chửi Khiêm nên anh phải nghe dùm cậu nhỏ rồi.Cốc , cốc , cốc."

Hì hì , mình ơi "Khiêm ló đầu vào trong nhìn , người kia đang làm việc có vẻ nghiêm túc lắm nhưng nghe cái giọng kia kêu một cái là bỏ việc liền hà."

Tôi đây "Khiêm lon ton chạy lại.Yên vị ngay ngắn trong lòng cậu."

Mình , em thương mình nhiều lắm luôn á !

"Cậu cười , cúi xuống hun cái chóc lên đôi má nhỏ."

Tôi cũng thương mình "Khiêm cười , vòng tay qua ôm lấy cổ cậu.Nhưng rồi cậu chợt khựng lại , như nhận ra điều gì đó mà né tránh nụ hôn kia của Khiêm."

Mình..Muốn cái gì nữa ?

"Khiêm đảo mắt."

Mình ơi , kẹo- "" Không cho !

"Khiêm bĩu môi , lại cái vẻ mặt hờn dỗi đấy.Tay kia cũng bỏ cậu ra không ôm cậu nữa."

Mình định hờn ai ?

Bệnh còn chưa hết mà đòi ăn kẹo "Khiêm phụng phịu.Tay đẩy nhẹ người cậu ra."

Em hỏng chịu , em hết bệnh rồi mà ?

Sao mình hỏng cho em ăn ?

"Tay cậu siết chặt , kéo Khiêm về lại chỗ cũ."

Hết ?

Hết chỗ nào mình chỉ tôi coi coi ?

Ban đêm ho xù xụ ra đó mà giờ đòi ăn kẹo "Khiêm lắc đầu.Quay mặt đi."

Hong !

Mình hun em rồi thì mình phải cho em kẹo chớ ?

"Cậu cau mày lại.Nũng nịu với cậu chỉ để đổi lại kẹo tôi chớ gì ?"

Mình thích kẹo hơn tôi chớ gì ?

"Khiêm lắc lắc đầu."

Hong có , nhưng..Nhưng mà..

Mình xấu !

"Cậu khựng lại.Khiêm vừa nói cái gì đấy ?"

Mình nói cái chi đó ?

"Khiêm ngước mắt lên nhìn cậu."

Em nói...Mình xấu !

Mình hỏng cho em kẹo rồi còn...Còn giấu hết bánh của em nữa..

"Tay cậu đang ôm lại siết chặt hơn."

Mình đừng có ỷ mình bệnh nên mình mè nheo , chừng nào hết bệnh thì tôi cho mình ăn chớ tôi có giấu luôn đâu ?

"Khiêm bĩu môi , mắt kia như sắp khóc đến nơi."

Em hết rồi mà !

""..."

Người bệnh kia nhõng nhẽo với cậu được chút thôi là đã buồn ngủ rồi.Mắt mở muốn hết lên mà miệng vẫn đòi kẹo cho bằng được."

Mình...

"Khiêm ngồi trong lòng cậu nói tiếng được tiếng mất."

Mình ngoan , buồn ngủ thì ngủ đi "" Nhưng...Mà..

"" Mình ngoan đi rồi tôi cho "Nhận được lời xác nhận của cậu rồi người kia mới chịu thiếp đi.Người cậu ấm nên Khiêm ngủ ngon lắm.Cậu nhìn người trong lòng.Muốn chửi thì không nỡ , muốn đánh lại càng không nỡ đánh.Biết làm sao bây giờ , cái khuôn mặt này nó làm cậu mê đứ đừ rồi."..."

Ngủ được lúc Khiêm giật mình thức dậy.Mình vẫn còn trong lòng người kia.Tay này cậu giữ lấy Khiêm tay kia cậu viết viết cái gì đó.Nãy giờ chắc cũng lâu rồi đó mà cậu đâu có chịu buông Khiêm ra hay để Khiêm lên giường đâu.Một phần là cậu sợ Khiêm thức giấc , một phần là cậu cứ thích ôm người ta
Cậu nhìn người trong lòng."

Ưm..Mình "Tay cậu ngưng viết , xoa xoa người trong lòng mình."

Mình ngủ ngoan đi , tôi thương "Khiêm gật gật đầu rồi lại thiếp đi trong vòng tay cậu.Mở mắt dậy lần nữa thì trời đã tối om.Nhìn quanh phòng Khiêm chẳng thấy cậu đâu.Cạch.Khiêm bước ra khỏi phòng , tóc rối bù xù còn chưa kịp chải."

Mình ơi !

"Khiêm gọi nhưng chẳng nghe tiếng cậu đáp.Vừa đi vừa dụi mắt chẳng để ý gì xung quanh.Đi mãi cuối cùng Khiêm cũng kiếm thấy người mình cần kiếm."

Mình !

"Cậu gọi lớn chạy lại phía Khiêm.Khiêm còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị cậu nhấc bổng lên."

Ơ..Mình "" Mình đi ra ngoài sao lại đi chân không ?

"Nghe cậu nói lúc này Khiêm mới nhớ ra lúc nãy mình thức là liền đi ra ngoài , còn chẳng thèm để ý dưới chân có mang gì không.Cậu bế Khiêm , đặt lên phảng.Còn mình thì cúi xuống phủi phủi cho sạch cái đôi chân kia."

Mình ơi "Cậu ngước đầu lên nhìn Khiêm."

Hửm ?

"" Kẹo "Cậu đứng lên.Tay thò trong túi lấy ra viên kẹo nhỏ.Nhưng cậu không đưa cho Khiêm."

Mình !

Của em "Cậu cúi đầu xuống , ép sát Khiêm."

Một viên thôi , ăn xong viên này là không đòi nữa , nhớ chưa ?

"Khiêm nhìn viên kẹo trong tay cậu rồi gật gật đầu.Cậu cũng giữ lời , đưa viên kẹo kia cho Khiêm.Nhận được thứ mình muốn ta nói Khiêm nó cười tít cả mắt.Cậu nhìn Khiêm vậy cũng vui , nhưng xác định là tối nay phải cho Khiêm uống thêm thuốc rồi đó.Không uống thì đêm nay chẳng ai ngủ được đâu đa.Cậu ngồi xuống cạnh Khiêm."

Em thương mình nhất luôn á !

"Cậu cười."

Vậy lúc chiều ai bảo tôi xấu ?

"Khiêm lắc đầu."

Em đâu có biết đâu mà mình hỏi "Chà , cái tánh ngang ngược này giống ai á ta ơi ?Cậu thấy vậy liền cúi đầu xuống , cắn lấy cái má trắng trắng kia coi như trả thù."

A !

Sao..Sao mình cắn em ?

"" Tại ngon "Khiêm đỏ mặt thì người kia càng tiến gần."

Sao đấy ?

Sao mình né tôi ?

"Khiêm cắn môi."

Mình Xấu !

"" Ê ?

"*Thích nói dị đó được không cậu ơi☺️
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 15 : Áo Sơ Mi.


" Mình ơi !

"Cái giọng kia nó ngọt như mía lùi.Hai chân nhỏ chạy đi tìm cậu."

Ơi , tôi nghe "Khiêm bước lon ton đi nhanh tới chỗ đó.Khiêm thấy cậu liền cười hì hì."

Mình kiếm tôi...Mần...Chi ?

"Cậu đứng sững.Trước mặt cậu là Khiêm , Khiêm đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của cậu.Áo rộng thùng thình , lộ cả hai hàng xương quai xanh."

Mình , mình ơi ?

Mình !

"" Ờ..Hả ?

"Khiêm chạy lại phía cậu , thuần thục chui vào lòng cậu ngồi."

Mình nhìn em mần chi dữ dạ ?

"Cậu thấy người trong lòng mà trong phút chóc đỏ mặt."

Ờm...Sao mình mặc áo của tôi ?

"Khiêm ngồi trong lòng cậu , tay nghịch nghịch mấy cái cúc áo."

Tại em thích , bộ em mặc hỏng đẹp hả ?

"Khiêm ngước mắt lên nhìn cậu."

Đâu..Đâu có , mình mặc đẹp lắm "" S-Sao mình chảy máu mũi rồi kìa ?

"Cậu giật mình , tay đưa lên sờ mũi.Chảy máu thật rồi kìa.Khiêm lấy đại trong người ra chiếc khăn tay , đưa lên lau mũi cho cậu."..."

Phải lau một lúc lâu sâu máu mũi của cậu nó mới chịu ngưng chảy."

Bộ mình bệnh hả ?

"Cậu lắc đầu , tay kéo Khiêm vào trong lòng mình."

Đâu có , chắc tại trời nóng quá "Khiêm gật gật đầu.Cậu tựa cằm lên vai Khiêm."

Người mình thơm ghê "Khiêm lấy tay đẩy đầu cậu ra."

Nhột quá à "" Mình "" Hả ?

"Chụt.Khiêm vừa quay qua đã trúng ngay cái thơm má của cậu."

Ai cho mình hun em ?

"Chụt.Cậu không trả lời , cậu đáp lại Khiêm bằng hành động."

Ơ ?

"Chụt."

Em hỏng cho mình hun nữa đâu "Rồi Khiêm đẩy cậu ra , định đi nhưng dễ gì thoát khỏi tay cậu.Cậu nhấc bỗng Khiêm lên.Đặt Khiêm xuống cái nệm êm ái.Cậu ôm Khiêm cứng ngắt , tha hồ mà hun nhá.Chụt.Chụt.Chụt.Cậu hun mà muốn làm lõm má Khiêm vô trong luôn rồi đó."

Hong !

Mình bỏ em ra coi "Cậu cười."

Tôi không thích "Chụt."

Hỏng cho !

"Chụt.Khiêm càng không cho thì cậu càng hôn tới tấp.Hai tay nhỏ của Khiêm đưa lên má , che hai má nhỏ lại hỏng có cho cậu hôn nữa."

Ơ ?

Mình bỏ tay ra coi "Khiêm lắc đầu."

Hong , em hỏng cho mình hun em nữa đâu á nghen "Cậu bĩu môi , đầu chui vào trong hõm cổ của Khiêm.Không cho hôn má thì ta đây hôn chỗ khác nhá."

Ưm , nhột "" Mình hỏng cho tôi hun má mà , thì tôi hun chỗ khác !

"Cậu luồng tay vào trong áo , da thịt của Khiêm nó mát rượi hà."

Mình...Tôi nghĩ từ nay về sau mình nên mặc áo của tôi nhiều hơn đi "" H-Hả ?

"Khiêm còn chưa kịp trả lời hoàn chỉnh thì hai cúc áo đầu đã bị cậu tháo ra lúc nào không hay.Cậu hôn cổ Khiêm , tay lại không yên phận mà táy máy xuống dưới."

Ưm..Đi ra "Cậu chẳng để lời Khiêm nói vào tay , ngực hay nơi riêng tư kia của Khiêm đều bị cậu trêu đùa.Người Khiêm nhạy cảm trong phút chóc đã đỏ bừng hết lên.

Nhìn cảnh tượng trước mắt cậu càng khó mà kiềm được.Vút !Áo sơ mi trắng bị cậu cởi ra ném thẳng xuống giường.Quần kia cũng biến đâu mất."

Ah..Hức "Chắc sau vụ này là Khiêm hết dám lấy đồ của cậu mặc luôn rồi đó.Tay cậu rờ tới đâu là người Khiêm nóng rang tới đó.Hai nhũ hoa bị cậu trêu đùa đến sưng tấy , da Khiêm trắng nên càng làm nổi bật hai thứ kia.Eo nhỏ của Khiêm cậu cũng chẳng tha , rồi lại xuống thêm phía dưới."

Ức "Mắt Khiêm mở to , ngửa cổ ra sau.Cậu không nói gì nhưng mọi hành động của cậu đều khiến Khiêm muốn phát điên lên.Một , hai , ba...Ngón.Tay cậu thuần thục làm người Khiêm nó run bần bật.Cái cổ trắng nõn bị cậu hôn đến đỏ hết lên.Trên người Khiêm đâu đâu cũng là dấu vết của cậu để lại.Phập !"

Ức..Hah..Đau "Khiêm giật mình co rúm người lại làm bên trong càng siết chặt hơn."

Mình , thả lỏng người ra "Khiêm nghe lời cậu mà thả lỏng , thứ kia thuận thế mà càng tiến sâu vào trong hơn.Đụng đến điểm mẩn cảm của Khiêm làm nó run lên không ngừng."

Ư..Ưm..

"Tiếng giường kêu cót két vang lên không ngừng.Khiêm ôm chặt lấy cậu mà nức nở.Hai chân vòng qua ôm lấy vòng eo đang mãnh liệt của Thế Huân.Lưng cậu bị Khiêm cào cáu đến rướm máu.Tiếng da thịt hoà quyện vào nhau làm người nghe đỏ mặt."

Hah..Hức..Mình..Chậm th-thôi "Khiêm cầu xin nhưng cậu cũng chẳng mảy may để ý.Khiêm ôm lấy đầu cậu cảm nhận cơn khoái cảm dồn dập đến từ phía bên dưới.Người Khiêm nóng bừng , đầu óc lúc này trắng xóa chẳng còn nghĩ gì thêm được nữa."..."

Khiêm quay lưng lại với cậu , nước mắt trên mặt chảy dài.Lưng in đầy dấu yêu mà cậu để lại.Cậu ôm lấy eo Khiêm , dụi đầu vào gáy mà hít hà mùi hương quen thuộc."

Hức..Hức..Dừng..Được rồi...Ah "Cậu như chẳng nghe lời Khiêm nói , hành động cứ càng nhanh hơn.Lực cũng mạnh hơn trong thấy.Cậu bỏ ngoài tai nhưng lời nức nở.Hai tay Khiêm bấu chặt tấm ga giường bị hai người làm nhàu đi."

Ức..Hức..Đừng..Bụng em..Hức..Bụng em đầy...Lắm rồi..Hah "Nhưng rồi Khiêm lại thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.Khiêm chỉ biết khi thức dậy thì ga giường đã được thay mới , quần áo cũng được thay sạch sẽ.Người ngợm cũng được tắm rửa.Những gì bên trong vùng được lấy ra nốt.Khiêm định ngồi dậy nhưng chẳng được , eo đau.Xong lại quay qua thấy người kế bên ngủ ngon lành mặt mày tươi tắn mà lòng Khiêm bực.Khiêm đưa tay lên , cứ như cậu hồi đó vậy.Bóp chặt mũi cậu.Cậu cũng giật mình mà thực giấc."

Ơ ?

Sao mình bóp mũi tôi "" Mình xấu !

"Nói rồi Khiêm xoay người đi chỗ khác bỏ mặt cậu đang bơ vơ ngơ ngác.*Hắc hắc hắc🌚
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 16 : Em Hai.


" Anh cả ơi anh cả "Thằng nhóc nhỏ nhỏ đứng kéo kéo tay cậu.Thế Huân - 12 tuổi.Thế Vỹ - 6 tuổi.Cậu đưa tay xoa đầu nhóc nhỏ."

Kêu anh cả mần chi ?

"Nhóc đó lây lây ống tay áo của cậu."

Cha quýnh hai đau quá à "Cậu cười , bỏ cuốn sách kia xuống.Cúi người bế nhóc con lên."

Hai đau ở đâu nói anh cả nghe "Thế Vỹ bĩu môi."

Chỗ nào cũng đau hớt á "Cậu bước lại giường , đặt em trai mình lên nệm.Để nó nằm xuống cậu xoa xoa đầu xong nói nhỏ."

Hai hong có buồn nghen , mai anh cả đi chợ anh cả mua kẹo cho hai ăn nghen ?

"Con nít mà , mau quên lắm.Thế Vỹ nghe được kẹo liền cười khúc khích.Tay nhỏ trắng trắng ôm lấy cánh tay của anh cả."

Hai biết ời "Cậu cười , kéo mền đắp cho em."

Vậy giờ hai ngủ nghen ?

"Thế Vỹ gật đầu.Nhắm mắt mơ về những viên kẹo ngọt.Thế Huân dỗ em trai mình xong cũng quay lại bàn học , đêm rồi mà cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi.Mệt thì mệt nhưng không học thì lại càng mệt hơn nữa."..."

Sáng nay cậu ráng đu về sớm , tay xách theo túi kẹo nhỏ như lời đã hứa với Thế Vỹ đêm qua.Nhưng cậu tìm mãi chẳng thấy cậu nhóc ấy đâu.Đi giáp vòng hết cậu mới gặp Thế Vỹ đang trốn trong phòng của cậu mà thút thít."

Hai !

Trốn trong đó mần chi vậy ?

"Nghe tiếng cậu gọi Thế Vỹ liền đưa tay lau nước mắt."

Hức..Anh cả "Cậu bỏ túi kẹo lên bàn , chạy lại bế em trai mình lên.Cậu đặt Thế Vỹ trên giường , nhìn sơ qua mấy vết đỏ trên tay thì cũng đủ biết là vừa bị đánh đòn xong.Cậu phủi phủi người Thế Vỹ cho sạch xong tay lấy kẹo trong túi ra mà dỗ dành."

Anh cả mua kẹo cho hai rồi nè , hai hỏng có được khóc nữa nghen ?

"Thế Vỹ đưa tay nhận lấy kẹo , gật gật đầu."

Hức..Hai cảm ơn anh cả "Cậu đưa tay lau nước mắt trên mặt em trai mình , nhìn nó khóc mà xót."..."

Hôm nay cậu được hôm về sớm.Chạy về nhà nhưng chẳng thấy nhóc con kia ra đón.Linh cảm chẳng lành cậu liền đi tìm.Vào phòng Thế Vỹ cậu chẳng thấy anh , thế rồi cậu lại quay lại phòng cậu.Mở cửa ra cậu liền thấy có người cuộn trong mền mà khóc nhè."

Hai , anh cả về rồi mà hỏng ra đón gì hết hả ?

"Nhóc trong mền ló đầu ra nhìn.Thấy đúng là cậu liền chui ra khỏi mền.Nhưng hai chân chưa kịp chạm đất đã bị cậu hỏi."

Đầu gối của hai bị sao nữa vậy ?

"Cậu bỏ cặp sách lên bàn.Đi lại xem xét hai đầu gối kia.Da thịt mềm mại giờ bầm tím hết lên rồi."

Cha..Hai hư nên cha phạt hai phải quỳ "Cậu mở tủ lấy ra chai thuốc nhỏ , đổ ra tay rồi xoa nhẹ lên hai đầu gối nhỏ."

Hai ráng chịu đang chút nghen , sức vậy nó mới mau hết "Thế Vỹ gật đầu."

Dạ , hai biết ời ""..."

Hôm nay Thế Vỹ lại ngủ ở phòng anh cả.Cậu ôm em trai mình , đứa nhỏ kia nằm gọn trong lòng cậu.Đêm rồi mà Thế Vỹ vẫn chưa nhắm mắt được.Thấy vậy cậu liền hỏi thắc mắc trong lòng mình bấy lâu nay."

Hai nè "" Dạ ?

"Đôi mắt ngây thơ ấy ngước lên nhìn cậu."

Sao hai thích qua phòng anh cả quá vậy ?

"Thế Vỹ cười tươi."

Tại qua bên đây cha mới hỏng kiếm hai á !

Cha đâu có hay kiểm tra phòng anh cả đâu "Cậu nhìn đứa nhỏ trong lòng mà xót.Cậu vỗ vỗ lưng nó."

Thôi khuya rồi hai đi ngủ hen ?

"Thế Vỹ gật gật đầu."

Dạ..Mà anh cả ơi "" Hửm ?

"Thế Vỹ hơi ngập ngừng."

V..Vài bữa á , em qua bên đây nữa được hong anh cả ?

"Cậu xoa xoa lưng cho em."

Được , nếu là hai thì lúc nào cũng qua được hết á "" Dạ ""..."

Cốc , cốc , cốc."

Anh cả ơi "Cậu nghe cái giọng non nớt kia liền nói vọng ra."

Hai hả ?

Vô đi cửa không khoá "Cạch.Cửa mở ra , thân hình nhỏ nhỏ tròn tròn kia đi vào.Cậu buông sách ra."

Hai qua kiếm anh mần chi đó ?

"Nhóc đó cười."

Th-Thuốc "Nghe tới từ " thuốc " cậu bất giác nhìn xuống hai chân nhỏ.Lại bầm nữa rồi.Cậu thở dài , cúi xuống bế em lên.Để Thế Vỹ ngồi lên giường rồi cậu lại tiếp tục lấy thuốc bôi lên cho em trai."

Vài bữa mà có bị vậy nữa á thì hai nhớ qua phòng anh cả lấy thuốc sức nghen "" Dạ "Cậu bôi thuốc xong cho hai đầu gối nhỏ , Thế Vỹ thấy vậy liền cười tươi."

Em cảm ơn anh cả nghen "Cậu cười , tay lấy trong túi ra một viên kẹo nhỏ coi như dỗ dành em."

Anh cả cho hai nè , hỏng có buồn nữa nghen chưa ?

"Thế Vỹ cười khúc khích."

Dạ hai hỏng có buồn nữa đâu , hai cảm ơn anh cả nhiều luôn nghen !

"Cậu cười , xoa xoa đầu em trai nhỏ."..."

Cốc , cốc , cốc.Nửa đêm rồi , ai gõ cửa phòng của cậu vậy ?Cạch.Cửa mở ra cậu nhìn xuống.Thế Vỹ đứng nghiêm túc , tay ôm cuốn sách nhìn cậu."

A..Anh cả đọc sách cho hai nghe có được hong dạ ?

"Cậu cúi xuống bế Thế Vỹ vào phòng , tiện tay đóng luôn cửa lại."

Rồi rồi , để anh cả đọc cho hai nghe hen ?

"" Dạ !

"Cậu đặt Thế Vỹ vào mền ấm , mình thì bắt đầu mở sách ra đọc , thế nhưng đọc chẳng được bao lâu thì Thế Vỹ đã thiếp đi mất rồi.Cậu mãi đọc cũng chẳng để ý , ngó xuống thì nhóc nhỏ đã ngủ say.Cậu để sách xuống , tay xoa đầu em."

Hai ngủ ngoan ""..."

Tính ra kể từ ngày đó đến nay cũng 4 năm rồi đó đa."

Hai !

"" Anh cả !

"Thế Huân hôm nay đích thân đến đón em trai của mình trở về nhà.Thế Vỹ thấy vậy liền ôm lấy cậu , y như hồi còn bé.Xong mắt Thế Vỹ lại chú ý đến hai nhóc con phía dưới.Trường Thành - 10 tuổi.Trường An - 10 tuổi."

Anh cả , hai đứa nhóc này..?

"Cậu cười."

Thành , An chào chú hai đi chứ "Hai đứa nhỏ nghe vậy liền đồng thanh."

Con chào chú hai "Thế Vỹ vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Trường An đột nhiên lên tiếng."

Ba nhỏ !

"Cậu với cậu hai liền nhìn theo hướng đó.Là Khiêm.Khiêm cười tươi bế Trường An lên , tay xoa đầu Trường Thành xong bước đến gần hai người."

Tụi nó là con của chúng tôi "" Mừng cậu đã về "Thế Vỹ cười , như hiểu ra gì đó."

Chúc mừng hai người "*Rồi , cậu hai của mấy du ra tòo rồi đó , chịu chưa 😔?*Du nào rảnh nch với sốp kh chớ sốp mắc tsu mà khumm có ai het💔
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 17 : Thế Vỹ - Gia Minh.


Từ ngày đó tới nay Thế Vỹ ở lại nhà cậu chớ không còn về Cần Thơ nữa.Và nơi đây cũng là nơi bắt đầu một mối nhân duyên.Phan Gia Minh - 27 tuổi , con trai út nhà thương buông có tiếng.Gia Minh là khách quen , làm ăn với cậu cũng được 4 , 5 năm nay rồi.Do là khách quen nên thành ra lâu ngày cũng thân , thân rồi thì tất nhiên là phải thường xuyên qua nhà chơi rồi."

Dạo này thấy cậu siêng qua đây quá hen ?

"Gia Minh cười."

Tại dạo này em cũng chán "Hai người ngồi trò truyện được lúc thì bỗng nghe tiếng Trường An kêu to."

Ba lớn ơi !

"Cậu quay lại nhìn , Trường An khóc nước mắt giàn giụa , tay kéo Trường Thành ra trước mặt cậu.Cậu thấy vậy liền bế An lên mà dỗ dành."

Ơi , sao đấy ?

Sao con khóc "Trường An khóc bù lu bù loa chẳng nói được câu nào.Thấy vậy Trường Thành mới lên tiếng."

Ba , chú hai ăn hết kẹo của con rồi "Cậu cau mày.Gia Minh nghe hai nhóc gọi chú hai cũng tò mò.Sao trước giờ không nghe cậu nhắc tới người em này."

Thế Vỹ !

"Cậu gọi lớn.Cậu hai rón rén đi ra."

A..Anh cả..An..Anh nghe hai..Hai giải thích nè "" Nín liền !

Sao lại ăn kẹo của cháu ?

Bao tuổi rồi ?

"Cậu hai nuốt cái ực."

H..Hai..

"Cậu tặt lưỡi."

Đi vô trong phòng quỳ xuống !

"Cậu hai đảo mắt."

Hai..Hai năm nay 26 rồi đó "Cậu đập bàn."

Biết năm nay 26 tuổi mà còn lén ăn hết kẹo của cháu nữa hả !?

"" Đi vô !

"Cậu hai giật mình nhưng rồi cũng đi vô trong thiệt.Cậu thả Trường An xuống."

Thành dắt em đi chơi nghen ?

"" Dạ "Xong Trường Thành nắm tay em dắt đi.Lúc này cậu mới xoay người lại nhìn Gia Minh.Gia Minh ngồi ngây ngóc , mắt nhìn phía cửa mãi."

Minh..Minh..Gia Minh !

"" Á !

H-Hả ?

"Gia Minh giật mình , quay qua nhìn cậu."

Nhìn cái chi mà nhìn hoài vậy ?

"Gia Minh chép miệng.Nghiêm túc nhìn anh."

Anh v- À không , anh Huân cái người lúc nãy là em anh hả ?

"Cậu gật đầu."

Ừ , rồi sao ?

"Gia Minh lắc đầu."

Có sao đâu ""..."

Đúng thật là Thế Huân không có sao , nhưng Thế Vỹ lại đầy sao đó.Sau cái bữa đó tần xuất Gia Minh qua nhà cậu ngày càng nhiều.Và những chuỗi ngày có cái đuôi nhỏ đi theo của Thế Vỹ cũng bắt đầu từ đây."

Tôi nói anh đừng có đi theo sau tôi nữa !

"Gia Minh thở dài."

Tôi lớn tuổi hơn em đấy , đừng có mà lớn tiếng "Thế Vỹ nhìn khinh khỉnh."

Lớn hơn tôi có 1 tuổi chớ mấy ?

Anh cả tôi lớn hơn tôi tận 6 tuổi tôi còn bật được thì anh là cái gì !?

""..."

" Anh cả ơi , hai- "Cậu ra còn chưa nói hết câu thì đã va phải gương mặt cười tươi của Gia Minh đang nhìn mình."

Hả ?

"" Ờ , không có gì "Cậu hơi cau mày."

Ngộ hen ?

"Gia Minh thấy vậy liền cười tủm tỉm.Chắc phải qua đây nhiều hơn nữa rồi."..."

Bữa nay Gia Minh lại ghé thăm nhà , nhưng xui cho Thế Vỹ là anh cả hỏng có ở nhà rồi."

Nè !

Nè !

Cậu là khách thì ngồi trên phòng khách uống trà ăn bánh đi chớ mắc cái giống chi mà cứ theo tôi hoài vậy ?

"Gia Minh bĩu môi."

Tại tôi nói thích em mà em hỏng chịu tin chớ bộ "Thế Vỹ đứng chóng nạnh nhìn cái bộ mặt uất ức kia."

Thích là chuyện của cậu , còn tôi không thích cậu là chuyện của tôi "Thế Vỹ định đóng cánh cửa lại thì đã bị Gia Minh dùng tay chặn lại."

Ê !

Cậu bỏ tay ra chưa ?

"Gia Minh lắc đầu."

Nào em đồng ý đi rồi tôi bỏ "Thế Vỹ thở dài , buông tay.Thuận theo thế đó mà Gia Minh ngã nhào tới phía trước.Chẳng biết là vô ý hay là cố tình mà Gia Minh lại nhào thẳng lên người Thế Vỹ."

A !

"Gia Minh đè lên người kia.Thế Vỹ mặt nhăn nhó vì đau."

A !

Đau đau , cậu tránh ra coi !

"Gia Minh hoảng hồn , ngồi dậy tiện thể đỡ luôn người vừa bị mình đè phải dậy.Thế Vỹ đau điếng , bước từng bước lên giường ngồi."

T-Tôi xin lỗi , em có sao không ?

"Thế Vỹ đau đến nỗi không kìm được mà mắt đã bắt đầu rưng rưng."

Chân..Đau chân "" Hả ?

"Gia Minh nhìn xuống chân.Chắc lúc nãy không đứng vững còn bị mình đè phải nữa nên chân bắt đầu đỏ lên rồi.Gia Minh ngồi xuống , quan sát tỉ mỉ đôi chân kia."

A , đau..Nhẹ nhẹ thôi "Gia Minh gãi đầu."

Hay tôi sức thuốc cho em nghen ?

"Thế Vỹ nghe vậy cũng gật gật đầu.Vừa sức thuốc Gia Minh vừa lẩm bẩm."

Phải chi lúc nãy em chịu là chân không có bị đau rồi "" Ê ?

Nói cái chi đó ?

"" Có chi đâu mà ""..."

Người ta nói mưa dầm thấm lâu.Nước chảy đá mòn đó.Thế là chẳng biết cái mối quan hệ mập mập mờ mờ này đã được kéo dài trong bao lâu.Chỉ biết Gia Minh dường như muốn ở hẳn đây rồi.Nhà mình thì mặt Gia Minh đâu chẳng thấy , chớ còn nhà Trịnh kia thì đâu cũng thấy mặt Gia Minh.Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra thôi.Đêm đó...Trời tối om à."

Trời ơi !

Đêm rồi anh qua đây chi vậy ?

"Thế Vỹ kéo Gia Minh vào phòng , xong còn nhìn trái ngó phải xem có ai ở ngoài không.Gia Minh vào phòng xong liền mè nheo."

Tại anh nhớ em chớ bộ !

Mà em hỏng có nhớ anh hả ?

"Thế Vỹ nhăn mặt."

Nhớ thì nhớ , chớ ban đêm ban hôm rồi anh qua đây mần chi ?

Hỏng sợ anh cả em thấy hả ?

"Gia Minh cười."

Biết thì thôi , khỏi giấu nữa "" Anh điên quá à !

"Gia Minh bĩu môi , đưa tay kéo Thế Vỹ vào trong lòng mình."

Vậy là em đang thương người điên đó hả ?

"Thế Vỹ tặt lưỡi nhưng vẫn không đẩy người kia ra.Giường nhỏ nay chịu thêm sức nặng của một người.Môi kề môi."

Ưm !

"Quần áo hai người sộc sệt.Tay Gia Minh siết lấy eo nhỏ."

T-Tới đây được rồi..Lỡ- "" Hôm nay thôi "Thế Vỹ nhìn thẳng vào mắt Gia Minh , dường như đã bị đôi mắt đó thôi miên.Hai cơ thể quấn lấy nhau.Nhưng ta đã nói rồi , giấy làm sao mà gói được lửa.Rầm !Hai người trên giường giật bắn mình."

TRỊNH THẾ VỸ !!!

"Thế Vỹ cắn môi."

Aiss , biết ngay mà !

"Thế Huân đứng ngay cửa , nhìn đứa em trai của mình và người kia quần áo không chỉnh tề mà chỉ biết thở dài bất lực."

Anh..Anh cả "Cậu cau mày."

Phan Gia Minh !

Cậu bước ra đây cho tôi !

""..."

Ngoài trước.Thế Vỹ quỳ gọn trên phảng.Gia Minh ngồi đối diện với cậu."

Sao đây ?

Sao không nói đi ?

"Gia Minh hít sâu , nhìn Thế Vỹ quỳ lâu đến tê đầu gối mà xót."

Anh Huân , chuyện lần này là do em sai "Cậu gật đầu."

Ừ , rồi sao nữa ?

"Gia Minh siết tay."

Anh cho phép em quen Vỹ được không ?

"Cậu im lặng một hồi lâu rồi lại đáp."

Không !

"Thế Vỹ sững sờ."

Anh cả !

"Gia Minh cũng hoảng."

Anh Huân , anh- "" Tôi đã nói hết đâu ?

"Nói rồi cậu liếc nhìn hai người."

Áo cởi qua đầu rồi thì chỉ có gả chớ không quen !

"" Chịu thì trầu cau mâm quả , không thì cửa chính còn chưa đóng đâu "Nói rồi cậu đi thẳng vào trong.Thế Vỹ ngơ , Gia Minh cũng ngơ.Nhưng Gia Minh vẫn biết lại đỡ người thương dậy.Thế Vỹ được đỡ ngồi xuống nhưng vẫn chưa hết ngơ."

Anh , anh cả ảnh nói gì dợ ?

"Gia Minh cười."

Nói gả em cho anh rồi !

"Thế Vỹ nhìn Gia Minh xong lại nhìn theo hướng anh cả mình vừa đi.Vậy là được gả đi rồi đó hả ?"..."

Khiêm nằm trong lòng cậu , hỏi nhỏ."

Dị là mình gả đi thiệt á hả ?

"Cậu hôn cái chóc lên má Khiêm."

Lớn rồi phải gả chớ !

"*Bị gả đi trong chưa tới 5 phút☺️
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 18 : Chú Cháu.


Ta nói kể từ ngày cậu hai về nhà này một cái hen , cái nhà bình thường đã ồn giờ còn ồn hơn lúc trước."

Chú..Chú hai , con muốn chơi xếp thuyền "Trường An mắt long lanh , tay kéo nhẹ áo chú hai.Thế Vỹ ngó nghiêng xung quanh."

Trường Thành có ở nhà không ?

"Trường An lắc đầu."

Anh cả sáng nay đi với ba lớn òi , hỏng có ở nhà "Thế Vỹ cười."

Vậy ba nhỏ của con đâu ?

"Trường An gãi gãi đầu."

Ba nhỏ đi về nhà cô Nhung chơi ời , mà con hỏng muốn đi theo "Thế Vỹ gật gật.Mắt láo liên nhìn đi đâu đó."

Con muốn chơi xếp thuyền hả ?

"Trường An gật gật đầu."

Vậy để chú hai xếp cho con chơi nghen ?

"Trường An nghe vậy liền vui ra mặt."

Dạ !

""..."

Trời sụp tối."

Giơ hai tay cao lên !

"Cậu quát lớn , hai người kia cũng biết sợ mà nghe theo.Cậu thở dài nhìn đóng giấy trên bàn , ướt nhẹp hết trơn rồi.Tay cầm chắc roi mây đi qua đi lại trước mặt hai người."

Ba ơi..Con mỏi quá à "Cậu tặt lưỡi."

Con mỏi thì đi vô trong với ba nhỏ trước đi "Trường An cười tít mắt."

Dạ "Ba chân bốn cẳng nhảy xuống phảng , chạy tọt vô trong."

Anh cả , hai cũng- "" Nín !

"Mắt cậu trừng lên nhìn đứa em này.Năm nay nó 26 chớ có phải 16 đâu mà."

Vỹ !

Năm nay mày 26 tuổi rồi chớ có phải 16 đâu ?

Lớn già cái đầu rồi đó Vỹ !

"Thế Vỹ liếc mắt chỗ khác.Hai tay giơ cao lên đầu."

Tại con anh nó đòi chơi chớ bộ "Chát !"

A !

"" Còn cãi ?

Giơ tay cao lên "Cậu gằn giọng."

Nó muốn chơi thì giấy trắng đó sao không lấy ?

Mày lấy cái bản thảo của anh cả mần chi ?

"Chát !"

A !

Đau !

"" Tao biểu giơ tay cao lên , cấm có hạ xuống !

"Thế Vỹ nhăn nhó nhưng cũng phải khuất phục trước cây roi mây kia."

Tao đánh bằng roi mây là còn nhẹ đó , muốn anh mày ra chạm thử không ?

"Thế Vỹ lắc lắc đầu."

Lớn già cái đầu rồi mà cứ y như đứa con nít vậy đó !

"Thế Vỹ đảo mắt đi chỗ khác , né tránh cái nhìn chết chóc kia của Thế Huân."

Còn nữa hết ?

"" Hết rồi "Cậu bỏ roi mây xuống phảng."

Hết rồi thì làm sao ?

"Thế Vỹ xụ mặt."

Hai xin lỗi anh cả , hai hỏng có lấy đồ của anh cả chơi nữa "Cậu thấy cái thái độ đó cũng nguôi ngoai phần nào."

Biết rồi thì quỳ đó tới khi nào đóng giấy này khô thì nghỉ !

"Thế Vỹ trợn mắt nhìn người kia ung dung bước vô nhà trong."

Ủa ?

Ê ?

Anh cả !

Anh cả !

Quỳ tới khô hết đóng này thì thà anh giết hai đi còn hơn !

"Cậu nghe vậy cũng nói vọng ra."

Có làm có chịu !

"Thế Vỹ tức tối."

Nhưng con anh cũng chơi chớ bộ !

"Tiếng nói ấy lại vọng ra thêm một lần nữa."

Tay ai xếp thì người đó chịu !

"" Ủa ?

""..."

Quỳ được thêm lúc cái bỗng Thế Vỹ nghe tiếng bước chân.Ngoài cửa có người ló đầu vào làm cậu giật mình.Gia Minh !"

Em !

"" Trời ơi !

Anh tính hù ma tui hả ?

"Gia Minh rón rén đi lại gần phảng , Thế Vỹ cũng bỏ tay xuống."

Em bị sao vậy ?

"Thế Vỹ bĩu môi , mắt liếc nhìn đóng giấy ướt chèm nhẹp trên bàn."

Tại đóng đó mà anh cả phạt em !

"Gia Minh ngồi lên phảng , kéo người kia ngồi xuống cùng."

Em ngồi đi , có ai thấy nữa đâu mà quỳ mần chi cho cực "Thế Vỹ nhăn nhó ngồi xuống , đầu gối tê cứng hết trơn."

Tê chân rồi , khó chịu quá à "Gia Minh thấy vậy liền bóp chân cho người thương.Thế Vỹ được tận hưởng đôi chút , quỳ nãy giờ mệt muốn thở không ra hơi dị á."

Mà..Sao anh qua đây giờ này nữa ?

Hôm qua hỏng sợ hả ?

"Gia Minh vừa bóp chân vừa lắc đầu."

Xì , em nhìn mặt anh có giống sợ anh cả của em hong đa ?

"" CÓ "Cả hai giật mình.Giọng nói kia đâu phải của Thế Vỹ ?Thế Vỹ quay đầu lại , Thế Huân đứng đó từ bao giờ.Tay cầm roi mây , nghiêm mặt lại.Thế Vỹ giật mình , vội vội vàng vàng đẩy Gia Minh."

Tình tình tứ tứ cái gì ?

Quỳ lên !

"Thế Vỹ cũng quỳ lên thiệt , lại vô cái thế cũ.Vừa mỏi vừa khó chịu."

Anh cả..Hai mỏi "Gia Minh nuốt cái ực , nhìn người đàn ông quyền lực kia.Cậu đi lại gần."

Anh..Anh Huân , có chi từ từ nói chớ phạt dị ai mà chịu nổi ?

"Cậu nghiêm mặt."

Nó không chịu nổi thì cậu chịu !

"Thế Vỹ hoảng hồn liền nói."

Anh cả , lỗi của hai mà sao anh phạt người ta mần chi ?

"Cậu gõ cây roi xuống bàn.Mắt lia qua Gia Minh."

Sao ?

"Gia Minh kéo người kia ngồi xuống còn mình thì quỳ lên."

Em chịu "Thế Vỹ đưa mắt nhìn anh cả."

Anh- "" Nó nói nó chịu chớ anh cả bây không có ép !

""..."

Gia Minh quỳ biết bao lâu mới được ngồi.Thế Vỹ xót nhưng người kia còn ngồi sừng sững ở nơi đây thì làm gì được nữa.Cậu lia mắt nhìn hai người , rồi cũng buông roi xuống mà vào trong nghỉ.Không khí lúc này mới dễ thở.Thế Vỹ xót người thương ra mặt."

Anh có sao không đấy ?

"Gia Minh cười."

Em nhìn anh có làm sao không ?

"Gia Minh kéo người kia về phía mình."

Quỳ có chút xíu mà thấm thía cái gì đâu "Thế Vỹ bĩu môi."

Anh thì cái miệng hay lắm !

"Gia Minh cười."

Phải hay chớ , hay nên mới làm em yêu anh được đó đa "Thế Vỹ chóc đỏ mặt."

Xì , nói chuyện gì đâu không !

"" Nói yêu em đấy "*Hẹ hẹ😋
 
Back
Top Bottom