Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?

Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 30 : Tôi Với Em.


Về tới Sa Đéc thì trời nó cũng tối.Khiêm do sáng nay tung tăng bay nhảy quá trời nên giờ mệt , ngủ rồi.Cậu bế người đang say ngủ kia vào nhà.Lòng cậu vẫn còn lâng lâng.Vui quá đó !Cưới vợ phải cưới liền tay chớ đứng không nè ?"..."

Đặt Khiêm xuống chiếc giường mềm mại.Cậu thay đồ.Nhìn người kia ngủ ngon lắm , cậu chẳng muốn gọi dậy đâu nhưng mà chơi cả ngày rồi không tắm thì cũng phải thay đồ chớ.Cậu ngồi xuống giường.Tay ghẹo hai má Khiêm."

Ưm "Khiêm chợt mở mắt dậy.Thấy mặt cậu sát bên mà hoảng hồn."

Á !

Trời ơi !

"Khiêm bật ngồi dậy."

Cậu..Cậu tính hù chết em hả ?

"Cậu cười."

Ai lại đi hù chết vợ mình bao giờ ?

"Khiêm lia mắt nhìn cậu."

Cậu gọi em dậy mần chi ?

"Tay cậu đưa bộ đồ mới ra."

Em chơi cả ngày mà tính không thay đồ hả đa ?

"Lúc này Khiêm mới nhớ.Tại lúc nãy buồn ngủ quá nên ngủ lúc nào cũng chẳng hay ho gì hết.Khiêm nhận lấy đồ từ tay cậu , chưa kịp nắm lấy tay nắm cửa đã bị cậu gọi."

Em đi đâu đó ?

"Khiêm quay đầu nhìn cậu khó hiểu."

Cậu biểu em đi thay đồ mà ?

"Cậu chẳng đáp nhưng miệng cậu cứ cười mãi.Khiêm như nghĩ ra gì đó mà tự ngượng ngang."..Cậu !

Cậu tập mắc cỡ như người ta là vừa rồi đó đa !

"Cạch.Cửa phòng mở nhanh rồi đóng lại.Để lại người trong phòng ngồi cười ngây cười ngóc.Cậu nằm phịch xuống giường.Quyết định hôm nay có lẻ là lần quyết định đúng đắn nhất trong cả cuộc đời của cậu.Lấy được người mình thương thì đó là may.Lấy được người thương mình thì đó là phúc.Thế nhưng cậu lại có cả hai rồi đó đa."

Cậu cười chi đó ?

"Cậu chợt giật mình."

Sao em thay đồ nhanh dị ?

"Khiêm cười , xong nhanh chóng đi lại giường với cậu."

Tại..Em sợ ma "À , thì ra cũng có thứ khiến chàng vợ của cậu cả sợ đấy nhé !Chỉnh lại tư thế nằm.Khiêm nép mình bên cậu.Tận hưởng làn hơi ấm từ người cậu.Vòng tay rắn chắc đủ để Khiêm cảm thấy an toàn.Và bờ ai vững trãi ấy đủ để cho Khiêm dựa vào cả đời.Trái tim người đó đủ để cho Khiêm một đời hạnh phúc.Cậu siết nhẹ tay như chẳng muốn buông người trong lòng ra một chút xíu nào."

Sáng nay em nói chịu rồi cho nên là em phải giữ lời đấy "Khiêm dụi vào lòng ngực người kia."

Gả cho cậu á ?

Thôi , em suy nghĩ lại rồi cậu đánh em đau lung lắm "Người đang ôm nhìn xuống Khiêm."

Thế cậu không đánh em nữa là em chịu gả cho cậu đúng không ?

"Má Khiêm chợt ửng lên.Cậu hỏi mà không biết ngại chi hết à !"

Cậu muốn hong ?

"Cậu không trả lời.Nhưng đáp lại Khiêm bằng hành động.Môi cậu đặt nhẹ một nụ hôn lên mắt Khiêm.Thay cho câu trả lời của cậu vậy.Khiêm đỏ mặt từ lúc nãy , giờ lại càng ngượng ngùng hơn.Cậu này !

Người ta mới lớn đó nhá."

Cậu..Mần chi kì vậy đa ?

"Cậu cười."

Có chi đâu mà kì ?

Kì chỗ nào sao mà cậu hỏng thấy ?

"Giọng điệu cậu rõ ý trêu ghẹo người trong lòng.Khiêm ngước lên nhìn cậu."

Cậu chắc chưa ?

Em hư lắm đó hong biết cậu cả có chịu nổi hong mà đòi cưới , đòi gả ha ?

"" Nếu là em thì cậu có chịu cả đời nay hay cả kiếp sau cậu cũng không than đâu "Khiêm bật cười."

Cậu hong những hỏng biết mắc cỡ mà miệng còn dẻo lắm đa !

""..."

Trăng lên cao rồi đấy.Nhưng đôi uyên ương kia vẫn chưa chợp mắt.Họ nói với nhau nhiều chuyện lắm , hết tò mò chuyện này thì lại tới tò mò chuyện kia.Nhiều không đếm xuể !Người nhỏ kia thắc mắc nhiều lắm nhưng người lớn chẳng có nổi một tiếng than.Em thắc mắc thì tôi trả lời.Mấy chóc mà trời nó tối khuya rồi mà hai người vẫn chưa ngủ."

Mà..Cậu làm vậy cậu hỏng sợ người ta nói , người ta cười hả ?

"Cậu lắc đầu."

Cậu cưới em chớ cậu đâu có cưới người ta mà cậu sợ "Khiêm cảm nhận được trái tim mình và cả trái tim người kia.Nó như đang đập cùng một nhịp."

Vậy hả ?

"" Ừm "Cậu tựa nhẹ đầu mình lên đầu Khiêm.Mắt cậu nhìn ở đâu đó."

Cậu không muốn em chịu thiệt , họ cười thì để cho họ cười đi tại mình cũng chẳng thiếu người chúc phúc đâu đa "Khiêm ở trong lòng cậu , nghe hết những gì cậu nói."

Cậu muốn cưới hỏi đàng hoàng đặng cho ai cũng biết em là vợ đường đường chính chính của cậu "Cậu khẽ cười."

Cậu muốn đủ lễ hết nhưng không biết em chịu không thôi "Khiêm ngước lên nhìn cậu."

Lễ ?

"Cậu gật đầu."

Tam thư , lục lễ "" Ba quỳ , chín lạy "Nghe cậu nói , lòng Khiêm khẽ rung lên.Hình như người này thương Khiêm nhiều lắm rồi.Hmmmm..Không phải hình như nữa , mà là chắc chắn !Và Khiêm cũng vậy."

Cậu không muốn em thiệt hơn người ta , cậu chỉ muốn hơn thôi "Khiêm khẽ cười."

Cậu lớn tuổi hơn em mà sao cậu hơn thua với người ta quá dị ?

"Nhắc mới nhớ đó.Tại...Cậu lớn hơn Khiêm 9 tuổi^^27-18."

Đâu ?

Cậu không hơn thua , cậu hơn hẳn cơ !

"Nghe cậu nói xong , Khiêm chẳng kiềm được mà cười phá lên.Tính tình cậu giờ cứ như con nít ấy nhỉ ?"

Cậu hay quá hen ?

"Cậu nhìn Khiêm một hồi.Khoé môi nhếch nhẹ lên."

Không hay thì sao mà tôi lo cho mình được ?

"Mình ?Cậu ơi , chưa dạm ngõ người ta nữa đấy nhá !?"

Cậu bớt bớt đi đa , nói năng riết hỏng biết ngượng hà !

"Cậu cười khẽ."

Mình nói chuyện sao nghe xa lạ quá đa ?

"Khiêm mắc cỡ.Càng nép sâu vào trong lòng cậu.Tay cậu cũng ôm lấy người trong lòng.Tối đó.Cả phòng này vang vọng tiếng cười.Những câu hỏi rồi câu trả lời vang lên chẳng ngưng.Người hỏi người đáp.Hai tiếng cười khúc khích cứ thế mà quấn vào nhau.Vợ chồng son đấy à !?
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 31 : Hỷ !


Vài tháng sau.Cái độ tháng giêng.Gió xuân nó kéo ùa về.Cần Thơ lại một lần nữa được nhuộm sắc đỏ.Đám cưới nhà hội đồng Trịnh lần này còn to hơn lần trước.Bàn trãi dài không đếm xuể.Có kẻ khinh chê nhưng cũng chẳng thiếu người chúc phúc.Đám cưới này đủ để con cháu đời sau vẫn có thể nhớ.Nhớ cái ngày pháo hoa bắn đầy trời.Nhớ lời chúc phúc vang lên không ngớt.Và nhớ cả nhà hội đồng Trịnh vừa rước về một chàng dâu.Đúng như lời cậu nói.Cậu không muốn để Khiêm chịu thiệt hơn người ta.Tam thư lục lễ.Tam thư :Sính Thư.Lễ Thư.Nghênh Thân Thư.Lục lễ : Lễ Nạp Thái ( Lễ Dạm Hỏi ).Lễ Vấn Danh.Lễ Nạp Cát.Lễ Nạp Trưng.Lễ Thỉnh Kỳ.Lễ Nghinh Thân ( Lễ Rước Dâu ).Cặp áo tấc lục điều bay phấp phới trong gió xuân.Đám cưới này không chỉ chứng minh cho tình yêu đôi lứa mà còn là sự khẳng định , tuyên bố cho tất cả mọi người biết kể từ bây giờ Khiêm là vợ của cậu cả.Nhà ông Thanh nay lại nhộn nhịp.Lần này ông lại gả con đi nữa rồi.Nuôi nấng bao năm , ông bà cũng coi như cha má của Khiêm.Hai bên song thân vậy là đủ.Ông bà cũng thương nó lắm chứ.Bế về từ khi nó còn bé tí mà giờ nó sắp đi rồi.Đi về phía hạnh phúc của nó.Khiêm nhìn ông bà , nước mắt cũng rơm rớm.Nhìn qua cô thì thấy cô khóc từ lúc nào rồi.Em trai của cô nay được gả đi rồi đấy.Nhớ hồi nào nó còn chút xíu , chạy theo chân cô đòi bế.Chẳng ruột chẳng thịt nhưng ai trong nhà này mà không thương Khiêm."..."

Cô khóc , khóc vì hạnh phúc.Mong sự lựa chọn của nó là đúng chớ đừng như cô.Tay cô xoa đầu nó , tựa như hồi bé.Nhớ lúc ông bế nó về đây cũng mới có 5 tuổi chớ mấy.Khiêm lúc đó bé xíu mà giờ cao hơn cả cô rồi."

Cô ba , cô đừng có khóc nữa "Tay Khiêm đưa lên má cô , quẹt đi mấy giọt nước mắt đó.Cô cười."

Cô vui cô mới khóc "Mắt Khiêm cũng rưng rưng."

Cô khóc dị rồi sao con dám đi ?

"Tay cô vẫn xoa nhẹ đầu Khiêm."

Có chi mà không dám đi ?

Bây không đi thì cậu cả cũng lấy bây đi à "Nghe cô nói Khiêm chợt hơi ngại."

Thôi cô đừng có chọc con "Cô ngồi xuống đối diện Khiêm."

Nay bây cưới hỏng lẻ bây hỏng đi "Vừa dứt câu , cô nghe bên ngoài chợt xôn xao.Lau vội nước mắt , cô ra ngoài xem thử.Còn Khiêm thì hỏng được ra ngoài đâu , phải ngồi trong đây đó.Cô đi cũng chẳng lâu."

Chồng bây tới rước rồi kìa "Nghe cô nói mà Khiêm chợt cười khẽ.Chồng của Khiêm , Thế Huân của Khiêm , cậu cả của Khiêm , Người thương của Khiêm...Lòng Khiêm giờ mới hồi hộp.Đầu ló nhẹ ra ngoài xem.Vừa ló ra đã đụng ngay ánh mắt của cậu đang nhìn vào trong.I như lúc lần đầu Khiêm gặp cậu vậy.Cũng trốn sau màn , ló đầu ra mà nhìn.

Mắt chạm mắt.Ấy vậy mà từ lúc đó , tơ hồng nguyệt lão se duyên lúc nào cũng chẳng ai hay.Đến cả người trong cuộc cũng chẳng biết mà.Khiêm thấy cậu đang nhìn nhưng chẳng thụt vội đầu vào như ngày hôm ấy đâu.Hai người cứ nhìn thế mãi cho đến lúc trưởng tộc cho mời dâu ra.Bà đi vào , tay nắm lấy tay Khiêm.Mắt bà hơi đỏ."..."

Ra ngoài.Khiêm đứng cạnh cậu.Trước mặt cũng nhiều người lắm.Làm Khiêm ngại muốn chết mà hỏng lẻ giờ đi vô.Cậu khẽ nhìn Khiêm , cậu cười.Trong lòng Khiêm hồi hợp hơn bao giờ hết.Tay hơi siết lại.Nhưng lại có bàn tay khác khẽ nắm lấy tay Khiêm.Mời rượu.Dâng trà.Thấp hương.Lạy gia tiên.Một lạy.Hai lạy.Ba lạy."..."

Ba quỳ chín lạy.Lễ thành !Tới bây giờ Khiêm mới dám cười.Cảm xúc nãy giờ cũng bộc lộ ra hết."

Cậu đừng có nhìn em nữa "Cậu cười."

Mình vừa làm lễ với tôi xong đấy "Khiêm ngại , nhưng tính cậu khoái chọc ghẹo lắm.Cặp chính đứng ngay giữa nhà.Bái lạy gia tiên , làm lễ.Bên trái thì loáng thoáng bóng dáng anh Đình nhưng còn một người cao ráo đứng kế bên khẽ nắm tay anh đấy.Bên phải , cô ba đứng với người cô thương .

Người đó tóc xoã ngang vai tựa đầu với cô , cùng nhau nhìn ngắm đôi áo tấc kia làm từng lễ từng lễ một.Vu Quy.Đôi trẻ về chung một nhà.Sống cùng nhau đến khi tóc mai ngã màu phai ố.Gặp nhau khi tóc xanh , bên nhau đến khi tóc bạc trắng cả đầu.Chỉ cần như thế là đủ rồi.Trăm Năm Hạnh Phúc !!!Hạnh phúc với chính sự lựa chọn của mình nhé.Và cho dù thế nào , luôn mong người đi bên mình hiện tại vẫn là người cùng mình đi trong tương lai.______________________________________Tay nâng chén muối đĩa gừng.Gừng cay muối mặn.Xin Đừng Quên nhau.Tay bưng chén muối sàng rau.Căn duyên trời định.Bỏ nhau sao đành.______________________________________Trịnh Thế Huân - Phan Gia Khiêm.Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?Hoàn.*Góc nhắc nhở : còn 7749 chap ngoại truyện thú dị lắm ó 😋
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 1 : Vợ Chồng Son !


Ta da !Một tháng sau hôn nhân thì vị trí của Khiêm sẽ như thế nào ?"

Tay cậu bóp mạnh hỏng được hả ?

"Cậu cả thường ngày hay sai vặt người khác thế mà giờ lại bị Khiêm sai bảo rồi."

Tại tui sợ mình đau mà "Khiêm khó chịu ra mặt."

Nhưng mà em mỏi "Vì sao Khiêm lại mỏi á ?À thì...Chuyện bình thường của bao cặp vợ chồng ấy mà.Khiêm đột nhiên ngồi dậy.Mắt long lanh nhìn cậu."

Mình , mình thương em lắm phải hong đa ?

"Nghe Khiêm hỏi , cậu cười khẩy tại cậu biết ý định của người trước mặt rồi."

Em định nịnh tui để tui khỏi lắp cái hồ cá của em phải không ?

"Khiêm hơi xụ mặt."

Nhưng mà- "" Không có nhưng nhị gì hết á !

"Khiêm xích lại , dụi vào lòng người kia."

Đi mà , em hứa là em hỏng có xuống dưới nữa đâu mà "Cậu cười."

Tui đọc thuộc hết lời thoại của mình rồi đó , còn câu nào khác không mình ?

"Nghe cậu nói Khiêm biết cách này hết được rồi , mình đổi cách khác thôi.Khiêm chợt vùng ra khỏi vòng tay cậu , đứng dậy đi ra ngoài."

Mình đi đâu dị ?

"Khiêm quay đầu nhìn cậu."

Mình đâu có thương tui , mình quan tâm tui mần chi ?

"Hỏng nhõng nhẽo được thì ta đây giận lẫy.Cậu phóng nhanh , nắm tay Khiêm lại.Khiêm nhìn tay cậu , rồi chợt lia mắt lên trên."..Ờ..Rồi , tui hỏng lắm cái hồ cá đó nữa đâu mà !

"Khiêm cười , xem ra cách này đối với cậu vẫn còn hiệu quả đó đa.Cậu kéo Khiêm lại giường."

Hun miếng coi !?

"Khiêm cười , xong lại đáp."

Hong !

Ai cho ?

Tui đi ngủ á nghen "Cậu nhìn Khiêm thay đổi thái độ mà chóng mặt."

Ê !

Em đạt được mục đích của em cái em đá tui ra dị đó hả ?

"Khiêm ngóc đầu lên nhìn cậu."

Chớ hỏng lẻ giữ lại "" Ơ ?

Nè !

Em dậy cho tui coi !

""..."

Phải nói ha , cậu cả càng ngày càng chiều chàng vợ của mình rồi đó.Khiêm ngồi chéo nguẩy , tay cầm bánh miệng thì ăn.Còn cậu thì phải lo cơm bưng nước rót cho người ta kìa.Ai mượn hồi đó cậu hành Khiêm chi , giờ bị hành lại rồi đó !"

Mình...

"Cậu gọi , Khiêm đang ăn ngon cũng chợt quay qua nhìn."

Hửm ?

"Cậu cười cái điệu cười lấy lòng."

Lâu rồi hai vợ chồng mình á- "" Khỏi "Mặt cậu ngơ ngác.Cậu còn chưa nói hết câu mà."

Nhưng- "Tay Khiêm đang cầm bánh , tiện thể nhét luôn vô miệng người kia cho nhanh."

Suỵt , mình ăn bánh đi hen rồi đi ngủ "Cậu lấy cái bánh ra khỏi miệng.Mặt hơi giận rồi."

Mình nói tui xong mình cũng có thương tui đâu !

"Khiêm ngồi vắt chân nhìn cậu."

Dị có lần nào cậu nói một lần là một lần thiệt hong ?

"Cậu chột dạ , mắt đảo liên hồi."

Ờ , thì...Cái đó "Khiêm chợt ghé sát lại cậu."

Nín "Mèn ơi , coi bộ giờ người cực là cậu chớ đâu phải Khiêm đâu đa ?"..."

Khó trách cậu lắm , tại Khiêm mới 18 nên là nhìn nó...Cậu nhịn lắm rồi đấy.Hmm.Bên dưới cậu nhịn nhưng tay cậu đâu có yên.Khiêm đang ngủ chợt giật mình thức giấc , quay qua nhìn cậu.Tay cậu để ở kia cũng chẳng thèm rút về."

Bỏ cái tay của mình ra liền cho tui "Cậu bĩu môi.Luyến tiếc rút tay lại.Mới sờ có chút hà , dị mà cũng hỏng cho người ta nữa !Khiêm này kì quá đa."

Mình...Tui- "Tay Khiêm chợt đưa lên chặn miệng cậu."

Tuần nay hơn cả chục , tối nay mới ba "" Cậu tưởng tui sức trâu sức bò chắc !?"

Cậu nhìn Khiêm với ánh mắt vô ( số ) tội."

Tại...

"Khiêm nhìn cậu."

Tại cậu là trâu là bò còn tui là người á !!!

""..."

Àiiiii , kể từ ngày có anh vợ nhỏ ở nhà cái ta nói cậu ở nhà miết hà.Khiêm là hình thì chắc cậu là bóng đó.Bám theo có rời miếng nào đâu.Coi bộ cậu mê vợ cậu lắm đa.Mà nay ngộ hen.Cậu kiếm khắp nhà mà hỏng thấy Khiêm đâu hết trơn à."

Xời , tuổi gì cậu kiếm được tui "Ừm..Nhưng mà cậu thuộc Khiêm quá rồi Khiêm ơi !"

Vậy đa ?

Mình bước xuống đây tui biểu coi !

"Khiêm đang gặm dỡ trái xoài trên tay mà giật mình."

Hì hì..Mình hả ?

"Rồi Khiêm cũng trèo xuống."

Mình ăn hong đa ?

"Khiêm cười , nhưng cậu thì hỏng cười nổi đâu đa."

Mình có tin tui kêu người lại chặt hết mấy cái cây này không ?

"Khiêm bĩu môi , ngước mắt lên nhìn cậu."

Mình..Đừng có chặt của em mà "Cậu nhìn Khiêm."

Vậy tui nói bao nhiêu lần rồi , sao mình thích trèo lên đó ngồi quá vậy đa ?

Mình tính cho tui goá vợ thiệt hả đa ?

"Khiêm lắc lắc đầu.Tự mình biết làm gì.Khiêm tiến tới dùi đầu vào ngực cậu."

Em xin lỗi mình mà...Mình đừng có hờn em nữa "Mặt cậu chợt đỏ lên.Khiêm ơi !

Như vậy là chết cậu rồi đó."

Tui...Tui đâu có hờn hay lẫy gì em đâu mà "Khiêm ngước lên nhìn người kia."

Thiệt hong ?

"" Thiệt mà ""..."

Cửa nhà vừa mở , cậu vừa đặt chân vào đã vội kêu."

Mình ơi !

"" Hả !?

"Khiêm chạy từ sau bếp ra.Thấy cậu liền nhào tới mà ôm lấy ôm để."

Nay mình mệt hong đa ?

"Cậu lắc đầu.Khiêm nhẽ nhón chân lên.Chụt.Má cậu chợt đón nhận một thứ gì đó."

Hì , thưởng cho mình đó "Xong rồi Khiêm lại chạy đi mất.Chết rồi.Cứ gieo cho người ta thế này rồi lại bỏ đi thì cậu biết làm sao hả Khiêm ơi ?"

Ơ..Mình !

Chạy đi đâu vậy ?

"_______________________________________" Thằng nhóc đó "..."

Khiêm "..."

Khiêm ơi "..."

Mình ơi !

"
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 2 : Anh Em.


Cái chuyện cậu hai có hiềm khích gì đó với cậu cả đã là một chuyện quá bình thường trong mắt mọi người , bởi ai nhìn cũng thấy hai anh em nhà này chẳng ai ưa ai đâu và cũng chẳng thân chẳng thiết.Thế nhưng người ta có hiểu được lý tại sao cậu hai lại cư xử như thế không ?

Chẳng ai biết.Nhưng thế có ai biết...Quá khứ của kẻ phản diện ?Trước khi tự đẩy mình vào nơi tối tâm nhất của xã hội , thì họ đã luôn mong được công nhận.Mong được hoà nhập , và hơn hết là mong bình đẳng.Nhưng nếu không có bình đẳng ?

Không có công bằng ?Thì chắc chắn họ sẽ tự tìm lấy sự công bằng cho chính bản thân mình.Khắc sâu trong nổi lòng của một ai đó luôn là một vết thương không hề nhỏ.Nó vẫn luôn tồn tại và nhói lên theo từng hồi.Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau !Nhưng có ai nghĩ..Gà cùng một mẹ nhưng nó không nhận được cùng một cách đối xử không ?Tại sao chẳng ai nghĩ đến một phía cạnh khác của nó ?Và tại sao quá khứ của kẻ phản diện luôn là thứ khiến chúng ta phải hẫng đi một nhịp , khiến chúng ta phải suy ngẫm.Phải chăng ta chỉ nhìn được mặt xấu của họ , nhưng chẳng nhìn được họ đã chịu đựng và trải qua nhưng gì ?Tại sao cậu hai lại ghét cậu cả ?Tại sao cậu hai luôn muốn hơn người anh cả của mình ?Thật ra chuyện gì cũng có lý do của nó.Và chuyện hai anh em nhà hội đồng Trịnh cũng thế._______________________________________Vỏ bọc càng đẹp thì mọi thứ bên trong càng khó nói.Căng nhà xa hoa.Đứa trẻ quỳ trên đất.Chân đỏ rướm máu.Mắt ướt nhoè đi.Ông đứng trước mặt nó lên tiếng dạy dỗ.Thế Huân đứng cạnh bên chẳng làm gì được bởi tới bà cũng chẳng can được ông mà.Thế Vỹ chịu mọi sự trách móc , mọi lời cay đắng từ chính người cha ruột thịt của mình."

Tại sao mày không học theo anh cả của mày đi ?

"Miệng ông nói , tay đánh thì chẳng ngừng."

Nhìn anh mày mà học hỏi , đến một góc của nó mày cũng chẳng bì được "Thế Vỹ uất ức.Khóc cũng khóc rồi.Van cũng van rồi.Thế nhưng đổi lại được gì ?Là những lời chê bai.Sự so sánh được đẩy lên cực điểm.Chẳng ai biết sự dồn nén lâu ngày đó lại tạo ra một Thế Vỹ trong mắt chỉ có Thế Huân.Đặt Huân là mục tiêu của mình.Nhưng...Sự việc ấy càng ngày lại càng đi xa hơn.Từ ngưỡng mộ thì đã dần chuyển sang thù...Và cả hận.Hận tại sao cứ phải là anh cả ?Cha má có bao giờ chịu nhìn đến Thế Vỹ dù chỉ là một lần không ?Đã có ai chịu hỏi hang thay vì đòn roi và trách móc ?Một đứa trẻ ngoan không phải được rèn ra từ đòn roi , mà là từ sự thấu hiểu.Nhưng chẳng ai chịu thấu hiểu cho Thế Vỹ cả.Từ nhỏ đến lớn có một ai ?Ánh mắt ngưỡng mộ kia cũng dần chuyển sang chán ghét.Nếu không có anh cả thì mình có phải chịu đựng thế này không ?

Nếu mình hơn anh cả một thứ gì đó thì liệu cha má có công nhận một lần không ?Tâm hồn non nớt , chẳng biết từ bao lâu đã được gieo trồng hạt giống của sự hận thù.Mầm móng của sự ghen tị.Tích tụ lâu ngày.Càng làm cho tính cách Thế Vỹ trở nên khó hiểu.Thô lỗ cọc cằn.Ăn chơi xa đoạ..Là do ai ?Liệu họ có chịu nhận hay lại đổ lỗi cho Thế Vỹ không biết cố gắng ?Cố ?

Nhưng có ai xem ?

Ai nhìn nhận ?Vậy thì thà sống một đời vui vẻ theo cách mình muốn.Nội tâm càng sâu.Tâm lý càng méo mó theo thời gian.Thế nhưng chẳng một ai , chẳng một ai chịu hiểu cả !Tại sao chứ ?

Con cũng là do má sanh ra , do cha tạo thành mà ?Chúng con là anh em ruột.Máu chảy trong người là cùng một nguồn.Tổ tiên cũng cùng một cội.Thế tại sao lại đem ra so sánh ?Tại sao cứ bắt Thế Vỹ đi theo một hướng nào đó chứ ?Tại sao chẳng ai hỏi Thế Vỹ muốn gì ?Hay là họ...Chẳng thèm quan tâm.Dù là nhỏ hay lớn.Hay họ chỉ xem Thế Vỹ như một đứa dư thừa ?Cũng chẳng ai biết.Tại không ai thừa nhận._______________________________________Bốn bức tường.Tối tâm , giam giữ cả đời.Trói buộc một tương lai non trẻ.Thế Huân ngồi đối diện Thế Vỹ.Đứa em mà cậu yêu thương đâu rồi ?Đứa trẻ hay nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ đâu rồi ?Sao lại thành ra thế này ?À..Là do nó mất rồi.Hiện tại chỉ còn người tên Trịnh Thế Vỹ chứ không còn đứa em trai của cậu.Thế Vy đối diện cậu.Tay siết chặt lại.Môi khẽ cười như đã trút bỏ được gánh nặng."

Anh cả "Hai từ " anh cả " này thốt ra làm cậu hỗn loạn cảm xúc.Đều là gọi nhưng giọng điệu bây giờ mới là đứa em trai nhỏ của cậu.Chẳng còn là cậu hai nữa."

Anh cả nghe , hai muốn nói gì ?

"Người đối diện cậu nghe cậu nói mà rơm rớm nước mắt.Hai ?Đã bao lâu rồi cậu mới gọi cậu hai như vậy ?Lâu lắm rồi , rất lâu rồi.Người kia đưa mắt lên nhìn cậu.Nói đúng 3 chữ."

Hai xin lỗi "Cậu cười.Cậu cười nhưng nước mắt cậu rơi rồi đấy.Cậu xoa đầu , xoa đầu em trai của mình.Em trai của cậu trở về rồi , nó chẳng còn là cậu hai nữa."

Vậy hai ráng về nhanh với anh cả nha ?

Hai thích nghe anh cả đọc sách mà ?

"Giọt nước mắt lăn dài trên má.Người kia khẽ gật đầu."

Hai không hứa , nhưng anh cả nhớ chờ hai nha ?

"Cậu cười."

Ừm , anh cả biết hai ngoan mà , đó giờ nhà mình chỉ có hai ngoan nhất thôi "Từ khắc này.Mọi thứ như được tua trở lại.Đứa em trai lúc nào cũng lẽo đẽo theo cậu.Đứa em trai đòi cậu đọc sách cho nghe.Đứa em trai nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ...Chẳng phải nó đang ở trước mặt cậu sao ?Em trai của cậu đấy.Đứa em duy nhất của cậu._______________________________________" Anh cả !

Anh đọc sách cho hai nghe nha ?

"" Được , anh cả đọc cho hai nghe hoài hoài luôn nghen ?

""..."

" Anh cả thương hai nhất luôn !

"" Hai cũng thương anh cả !

"*Đệch , sốp tự viết sốp tự mình khóttt hụhụhụ luôn 😭 *Sẵn tiện bấy bì nào kêu sốp viết cp anh Đình - Cậu Vũ thì sốp viết rồi á 😇
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 3 : Đêm Tân Hôn !


Nhất bái thiên địa.Nhị bái cao đường.Phu phu giao bái.* Đưa vào động phòng *Chắc hẳn người mong chờ ngày này nhất chính là cậu.Và người mong đến đêm cũng là cậu đấy.Tại sao ấy hả ?Đêm tân hôn thì...Làm gì đây nhỉ ?"

Ê !

Cậu !

Cậu đứng yên đó nghe !

"Hmmm...Tính cách thật của cậu chỉ có người ngoài thấy chớ Khiêm bình thường dính với cậu dị đó mà làm gì biết đâu.."

Bỏ raa !

Đã nói là cậu đứng yên đó rồi mà !

"Tay kia khẽ siết chặt eo nhỏ.Cằm tựa lên vai."

Sao mình đuổi chồng mình đi ?

"Cậu nói , giọng này coi bộ say lắm rồi.Ngày vui mà , say tí thì có sao đâu...Người ngoài không có sao nhưng Khiêm thì có !"

Á !

"Cậu giữ chặt người trong lòng , chẳng cho Khiêm vùng vẫy gì thêm."

Cậu là chó hả !?

Sao tự dưng cắn người ta !

"Cậu chẳng trả lời , mặt càng áp sát vào người Khiêm."

Ưm !

Hôi rượu quá à !

Cậu bỏ em ra đi mà !!!

"Khiêm kêu trời mà trời không thấu.Áo tấc kia còn chưa cởi nữa mà...Cậu hấp tấp quá đó đa.Xoẹt.Xoẹt."

TRỜI ĐẤT ƠI !!!

"Khiêm than trời.Không cởi thì thôi chớ mắc gì xé áo người ta ?Áo mới mặc sáng nay thôi đó !Phịch.Cậu lật người.Đè Khiêm xuống phía dưới."

Suỵt , em muốn tụi gia đinh trong nhà này biết hết hả ?

"Cậu càng tiến sát mùi rượu nó càng nồng."

Ư...Bộ hỏng lẻ người ta hỏng biết đêm nay làm gì chắc !

"Chụt.Mắt Khiêm nhắm tịt.Mùi rượu của cậu nồng tới nổi khiến Khiêm muốn say theo cậu.Nụ hôn ấy sâu , kéo dài.Khiến cho Khiêm bị cuốn theo người nằm phía trên.Quên luôn cả việc áo mình vừa bị người đó xé rách tươm.Vải đỏ buông xuống.Trong ngoài đều biết...Đêm nay Khiêm coi bộ hơi cực.Xoẹt.Mảnh vải cuối cùng bị xé.Làn da trắng như trứng gà bóc kia lại hiện lên trước mặt cậu một lần nữa.Không phải cậu lần đầu thấy , nhưng sao mỗi lần thấy cảm giác nó cứ như lần đầu.Cơn say rượu kèm với cả người trước mắt làm cậu đê mê.Đêm nay cậu chẳng nhẹ nhàng.Bởi rượu nó kiểm soát cậu rồi.À không , là rượu làm cậu lộ hết tất thảy rồi..."

Ư..Hức !

"Tay nhỏ kia cào cáu mạnh trên tấm lưng trần.Người bị cào như mất cảm giác.Mặc lưng sắp bị cào nát đến nơi , mặt vẫn không có tí ti gì gọi là đau đớn."

Hah..Chậm..Là cậu..Chết hả..Ức "Người kia chẳng bận tâm đáp."

Tôi tưởng mình đang cố vòi vĩnh thêm đấy chứ ?

"" Ức !

"Sao cậu nay lạ quá đa ?Có phải người luôn dịu dàng với Khiêm không vậy ?Vài ngụm rượu là đã thành ra thế này rồi sao ?Tiếng va chạm giữa da thịt ngày càng lớn.Nhịp cũng nhanh dần , nhanh dần.Chỉ có nhanh hơn chứ không có chậm."

Hức..Cậu !

"Cái mặt kia bỗng khóc nấc lên làm người phía trên có chút khựng lại nhưng rồi.."

Mình muốn làm tôi điên lên đấy à ?

"Khiêm chẳng biết đâu.Khóc trong lúc này chẳng đổi lại được chút thương xót nào cả.Mà ngược lại càng khiến người kia hăng càng thêm hăng đấy."

Hức..Không..Có..Hah..

"Khiêm nói chẳng được một câu hoàn chỉ , cứ ngắt quảng mãi.Hơi nóng bỗng phả nhẹ bên tai Khiêm làm Khiêm rùng mình."

Em có biết...Tôi chờ lâu đến mức nào không vậy ?

"Phập !Mắt Khiêm trợn tròn..Tay kia càng cáu mạnh lên vai cậu."

Đã..Nói là..Hức..Chậm lại..Ức...Hư "Người kia đáp lại Khiêm bằng một nụ hôn nhẹ trên má.Và..Một dấu vết đỏ rực ngay hõm cổ.Hông Khiêm bị người đó nắm chặt.Bên dưới hoàn toàn bị cậu nắm thóp.Dường như cả cơ thể này hoàn toàn là thuộc quyền sở hữu của cậu.Tại..Cậu biết rõ về nó quá.Nơi nào mẩn cảm , nơi nào không cậu đều nắm chắc trong lòng bàn tay rồi."

Ah..Cậu điên..Hả ?

"Hmm.Hình như là như vậy thật.Cậu mặc kệ lời cầu xin , bỏ ngoài tay lời trách móc , chẳng quan tâm câu chửi rủa.Cậu chỉ quan tâm..Cái làn da trắng , cổ cao , eo thon...Người Khiêm thoáng chóc đổ đầy mồ hôi , nhưng như vậy dường như nó càng tô điểm cho Khiêm một sự gì đó.Mắt Khiêm mơ màng.Nhìn người trước mắt vẫn hăng say.Cổ , ngực , eo , hông.Bây giờ đâu đâu cũng toàn là giấu vết của cậu để lại.Như một sự đánh giấu chủ quyền.Rằng muốn ai cũng biết người này là của cậu , chỉ là của mình cậu thôi."

Hức..Hức "Người nằm dưới càng khóc...Người nằm trên càng mê.Khó mà cưỡng được cái này.Bên dưới cậu hoạt động chẳng ngưng , làm cho Khiêm ngày càng mơ màng trong những cơn khoái cảm.Nó dồn dập mãi.Mắt này nhìn cậu.Mũi này hửi lấy mùi trên người cậu.Và môi này là của cậu.Môi nhỏ bị hôn đến sưng tấy.Bởi chẳng phải một lần mà lần này là lần thứ hai , ba , bốn...Lần thứ bao nhiêu cũng chẳng ai nhớ.Chỉ biết người kia cả đêm chẳng muốn cho Khiêm ngủ chút nào cả.Mông xinh kia vang lên từng tiếng.In đậm dấu bàn tay vàng , tay ngọc của cậu rồi.Người nằm dưới khẽ kêu.Người còn lại như được kích thích , cứ vậy mà ngày càng mạnh bạo hơn.Khiêm khóc nấc , khóc đến muốn khô cả nước mắt , khóc tới mức chẳng còn gì để khóc nữa rồi nhưng người kia cũng chẳng thèm tha cho một lần.Khiêm chẳng biết mình bị cậu hành cho bao nhiêu lần nữa.Khiêm chỉ biết lúc bắt đầu ngoài cửa sổ còn tối om.Còn lúc kết thúc thì cửa sổ đã le lói ánh bình minh.Gà cũng gáy vang thành tiếng.Người thoả mãn.Người như muốn chết đi sống lại.Cậu ôm lấy người kia.Kéo nhẹ vào lòng.Vùi đầu mình vào sau gáy người đó.Cậu mỉm cười nhẹ rồi mới chìm vào giấc ngủ.Còn Khiêm thì bị hành cả đêm , vừa dứt đã lăn ra ngủ say ngủ sưa rồi.Căn phòng tân hôn bừa bộn.Vết tích trên giường vẫn còn.Quần chỗ này áo chỗ khác.Quăng đầy trên đất.Và cả chiếc áo bị xé rách kia nữa...Một đêm rực cháy vừa đi qua.Đêm chính thức của cặp vợ chồng son ! *Sức trâu sức bò thiệt mà , Khiêm đâu có nói sai cho ai đâu.*Hổm yêu nào biểu sốp viết ngoại truyện có H đâu ?

Nay sốp trả sản phẩm nhé 😔
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 4 : Chuyện Chưa Kể !


Cậu cả nhà hội đồng Trịnh chẳng hiểu sao mấy nay cứ thế ê ẩm cả người.Và người được cậu chọn để xoa bóp cho mình chính là...Là Khiêm đó chớ ai !Làm quần quật cả ngày chẳng được nghỉ rồi , đêm không quạt cho cậu ngủ thì cũng xoa bóp cho cậu.Nhưng ý định thật sự của cậu là gì đây ta ơi ?Khiêm không cao nhưng nó ốm lung lắm.Da thịt trắng ngần bên trong kia dễ bị lộ lắm à nghen."..."

Đêm đến.Lại như bao ngày , Khiêm tự giác cầm quạt đi vào phòng cậu.Cạch.Cậu ngồi trên giường , dường như đã ngồi đợi Khiêm khá lâu."

Khiêm "" Dạ cậu ?

"Cậu đưa mắt nhìn xuống chân."

Bóp chân cho tao đi "Khiêm nhìn.Xong cũng ngồi xuống.Nhưng coi bộ cái áo Khiêm đang mặt nó rộng hơn cái người Khiêm rồi đó đa.Nên là khi Khiêm cúi xuống nó...Hmm.Da thịt gì nó lộ rõ mồn một hết.Nhưng Khiêm nào có thấy ?Chỉ có người ngồi kia nhìn xuống mà thấy thôi.Cậu vừa tận hưởng cảm giác thoải mái dưới chân , vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mắt.Thế thì có ai sướng bằng cậu đâu chứ ?"

Cúi xuống chút đi "Khiêm ngước đầu lên nhìn cậu."

Dạ ?

"Cậu hơi cau mài lại."

Cần tao nhắc lại không ?

"" D-Dạ hong "Khiêm lại cúi thấp xuống hơn chút nữa.Cái gì cần lộ cũng lộ hết rồi , mỗi tội chỉ có mình cậu thấy thôi.* Trắng thế à ? *Khiêm thì cứ làm việc mà cậu giao chớ nó đâu có hay biết gì về việc mình đang phơi da lộ thịt cho cậu xem đâu.Cảnh đẹp thế này , chỉ có mình cậu được xem thôi.Ngắm nghía hồi lâu.Cậu mới gọi Khiêm dậy."

Khiêm , tao lạnh "Khiêm ngước đầu lên , mặt hơi ngơ."

Dạ ?

Nhưng mà giờ trời đang nóng mà c- "" Im "Cậu nhìn Khiêm làm cho nó đứng cứng đơ cứng còng tại chỗ.Khiêm nhìn cậu , tay siết chặt lại vì sợ.Bộ nó mần chi khiến cậu phật lòng nữa rồi hả đa ?"

Dị..Dị giờ sao cậu ?

"Cậu lia mắt một hồi."

Hôm nay khỏi cần quạt "Khiêm nghe vậy liền vui trong lòng.* Dị nay được nghỉ hả ta *Nhưng cái suy nghĩ đó nhanh chóng bị cậu dập tắt."

Khóa cửa phòng lại "" Dạ ?

"Khiêm nó trố mắt.Cậu định làm gì nữa vậy ?Đánh nó hay gì mà biểu khoá cửa phòng lại ?Mắt cậu chợt trừng lên , làm Khiêm nó hú vía vội đi lại cửa mà khoá chốt lại."

Dạ..Cửa khoá xong..Rồi cậu "Khiêm đứng cách giường cậu tầm 7 ,8 bước chân.Cậu ngồi trên giường."

Bước lại đây "Lòng Khiêm nhốn nháo.Tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài."...Dạ..Cậu "Nó đi chầm chậm lại gần giường cậu.Nhưng vừa dừng chân thì."

Dạ cậu g- Á !!

"Phịch.Cậu nắm tay Khiêm kéo mạnh về phía mình.Thuận thế cậu ngã người ra sau để Khiêm nằm đè lên người mình."

Cậu..Cậu mần chi- "" Nín "Cậu lật người nghiêng qua.Ôm Khiêm chặt cứng."

Tao đã nói là tao lạnh rồi mà "Cả người Khiêm chợt run lên.Tay muốn vùng ra khỏi lòng cậu nhưng khó lắm."

Nằm yên , nhúc nhích nữa tao đánh mày chết tươi bây giờ "Người Khiêm cứng đơ.Nằm đó mặc cậu ôm.Khiêm nằm quay lưng về phía cậu nên chẳng thấy được vẻ mặt vừa đắc ý vừa thoả mãn đó của cậu đâu đa.Cái mặt dường như đang muốn in đậm hai từ " Chiến thắng ".Đầu cậu vùi vào sau gáy Khiêm.Hơi thở cậu nóng càng làm Khiêm nó sợ hãi.Tay cậu vẫn cứ siết chặt.Khiêm cứng đơ.Chân nhỏ cũng bị cậu ôm trọn lại.Khiêm lần này coi bộ khó thoát rồi."

Cậu..Lỡ- "" Yên , để cho tao sưởi ấm "Khiêm chẳng được nói hết câu đã bị cậu chặn miệng lại.Cậu dính sát vào người Khiêm.Thân nhỏ kia giờ muốn run cũng hết run nổi rồi.Sợ quá biết làm sao đây ?Nhưng rồi."

A !

S-Sao cậu..Cắn con ?

"Cổ nhỏ giờ đã được khắc lên một dấu răng."

Tao thích , cấm có ý kiến "Cậu chẳng chừa đường cho Khiêm phản bác.Khiêm nhăn mặt vì cơn đau ở cổ.Nhưng mà cậu nói cậu sưởi ấm thôi...Sao tay cậu lại mò vào áo Khiêm ?"

Cậu..Cậu làm gì vậy ?

"Khiêm quay mặt lại nhìn cậu.Người sau lưng nó thản nhiên đáp."

Tao đang sưởi ấm đấy thay ?

"Khiêm bất lực.Nhưng có dám cãi lại cậu đâu đa ?

Cậu khẽ cười.Lại tiếp tục vùi đầu vào sau gái Khiêm."..."

Khiêm dù sợ cậu bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng chống lại được cơn buồn ngủ.Khiêm thiếp đi trong vòng tay ấm áp kia từ lúc nào cũng chẳng hay.Nhưng rồi..Chợt đến hơn nữa đêm."

Ưm..Hức..Cha má...Đưa con đi theo đi..Hức..

"" Đừng !

Cha..Hức..Má đừng bỏ..Hức...Đừng bỏ con lại đây mà..Hức..Hức "Cậu giật mình thức giấc.Nghe rõ từng câu nói mớ của Khiêm.Khiêm khóc nấc lên.Ôm chặt lấy cánh tay của cậu mà nức nở không thôi.Khóc đến nổi ướt hết cả tay áo của cậu.Cậu nhìn Khiêm khóc cũng hơi hoảng.Cậu xoay người Khiêm lại.Để đầu Khiêm tựa vào ngực mình mà dỗ dành."

Nín đi mà , không khóc nữa "Người nằm trong lòng vẫn cứ chìm sâu trong cơn ác mộng."

Hic..Hức..Cha má..Hức Cha má thương con...Đi mà..Đừng bỏ..Hức con..

"Lòng cậu nhói lên sau từng câu nói.Tay khẽ siết lại."

Thương mà , cậu thương Khiêm , Khiêm đừng khóc nữa "Người kia càng vùi sâu vào trong lòng cậu.Cậu giờ phút này chẳng giấu được gì nữa.Cái vỏ bọc cậu cả khó tính kia cũng biến mất.Giờ chỉ còn một người đang dỗ người thương của mình nín khóc thôi.Cậu khẽ hôn nhẹ lên trán Khiêm như an ủi."

Cậu thương...Cậu thương mà , nín khóc đi..Cậu thương Khiêm nhất "Được một hồi người kia cũng dịu đi.Tiếp tục ngủ say trong lòng cậu.Cậu vẫn cứ ôm chặt Khiêm.Miệng lẩm bẩm mấy câu dỗ dành cứ như sợ ngừng là Khiêm lại gặp ác mộng vậy.*Hó Hó , Sóc mang ngoại truyện 4 tới đây nè 😋
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 5 : Quá Khứ.


Chắc hẳn ai cũng thắc mắc 1 điều.Khiêm đến từ đâu ?Cha mẹ của Khiêm là ai ?Họ trông ra sao ?Và tại sao Khiêm lại ở nhà ông Thanh ?Nếu muốn biết thì phải kể từ chuyện 14 năm trước."..."

Cơn mưa xối xả.Mưa trắng trời.Sấm chớp cứ theo từng đợt vang lên.Trong làn sương đó có ba bóng người.Hai người lớn và một hình bóng nhỏ xíu , bé tí đang cố bấu víu lấy bả vai người đàn ông kia.Xung quanh bốn bể cứ mờ mờ ảo ảo.Đứa trẻ kia độ 5 tuổi.Trời gầm vang tiếng nhưng đứa nhỏ đó chẳng khóc chẳng la.Hai người lớn cứ chạy mãi , chạy mãi trong tiết trời mưa tầm tả.Ánh sáng le lói từ ngôi nhà xa hoa.Nhìn nó ấm cúng hơn bên ngoài này rất nhiều.Hai người dừng chân lại nơi đây.Người phụ nữ đặt tạm đứa trẻ xuống.Lấy cái nón lá cũ đội lên cho nó."

Khiêm , nghe cha má nói nè , bây giờ con đứng đây nghen chưa ?

Không có đi đâu hết chờ chút xíu hết mưa cha má quay lại "Người kia để nó đứng vào trong mái hiên."

Dạ , mà...Cha má đi đâu ?

"Người phụ nữ khẽ nhìn qua người đàn ông đang đứng ngoài kia."

Cha má đi công chuyện , không có dắt con theo được con ở lại đây ngoan nghen ?

"Đứa trả đó gật gật đầu."

Ừm , Khiêm ngoan nghen ?

"Xong người đó ôm chằm lấy Khiêm , ôm thật chặt thật lâu rồi mới bỏ ra mà rời đi.Má biểu Khiêm chờ đến hết mưa nhưng mưa trắng trời thế này biết bao giờ mới hết ?5 tuổi , đủ để nó nhớ hết chuyện đã và đang xảy ra rồi.Khiêm nhìn theo hai bóng lưng kia , khuất dần sau làn mưa trắng xoá.Đôi mắt ngây thơ cứ nhìn mãi.Khiêm đợi.Trời ngày càng mưa lớn.Khiêm đứng mỏi nhừ cả chân nhưng cha má vẫn chưa quay lại.Được thêm một lúc , mưa lại càng to.Khiêm nép mình vào trong một chút rồi chợt ngồi xuống đất.Áo bà ba nhỏ nâu sần , rách hết một bên vai áo.Khiêm cuộn mình , tay vẫn nắm chặt cái nón lá trên đầu.Lỡ rớt ra thì mưa ướt.Mà làm mất thì má la đó.Nhưng Khiêm đợi mãi sao hai người vẫn chưa quay lại đón Khiêm ?Rồi đứa nhỏ ấy cứ thiếp đi dần trong cơn mưa.Cánh cửa sau lưng nó chợt mở ra.Người đàn ông cao ráo , tay đang cầm dù chắc định ra ngoài.Thế nhưng ông khựng lại.Bởi mắt ông vô tình lia thấy một đứa nhỏ.Nó cuộn tròn bên phải mái hiên mà ngủ ngon lành.Võ Văn Thanh - 43 tuổi.Và cứ thế Khiêm được người chủ nhà đó bế vào trong.Ngâm trong mưa lâu.Khiêm chợt lên cơn sốt."..."

Cả nhà đều bất ngờ khi có ai đó bỏ đứa trẻ này trước nhà mình.Cô ba Mỹ Nhung coi bộ vừa nhìn đã thích đứa trẻ này rồi.Tại cô muốn có em nhưng cha má lại chẳng cho.Bà thì tốt bụng thôi thì đã thương thì thương cho trót."..."

Khiêm sốt mê mang đến tận tối.Qua mấy ngày mới đỡ được thế nhưng miệng nó cứ luôn gọi 1 tiếng cha 2 tiếng má.Làm ai cũng sót ruột.Những ngày này cô ba đều ở bên cạnh Khiêm , cô chăm sóc đứa trẻ này như em ruột của mình.Khiêm sau khi nhận biết được mình bị bỏ rơi cũng ít nói hẳn.Cứ thế dần dần nó cũng hết gọi cha kêu má.Cứ im lặng mà sống ở đây vậy.Khiêm được cô ba thương , cô cho bánh ngon , quần áo mới.Được tầm vài tháng thấy Khiêm nó cũng vui trở lại rồi.Dường như nó đã quen với cảm giác xa cha má.Và ở đây nó còn quen biết được thêm một người.Trương An Đình - 10 tuổi.Hai đứa trẻ cứ thế từ từ kết bạn , xong rồi thân.Khiêm ngày mới về đây mặt nó yểu xìu , không thì cũng khóc nấc lên.Mà xem ra bây giờ đã đỡ nhiều rồi.Ở đây hơn 1 năm Khiêm mới chịu cười.Thêm vài năm nữa Khiêm mới hoàn toàn buông bỏ được mọi thứ , chấp nhận và quên đi.Quên đi cái ngày hôm ấy.Khiêm sống ở nhà ông Thanh 13 năm.Năm 18 Khiêm theo cô về nhà chồng.Năm 19 Khiêm được chính bà dắt tay mình trao cho người thương.Thôi thì có được cũng có mất.Khiêm không có cha má bên cạnh thì Khiêm còn ông bà.Ông bà không phải là cha má của Khiêm đó sao ?Khiêm còn có chị , có anh đầy đủ nữa mà.Đời Khiêm chỉ thế , và giờ Khiêm viên mãn rồi.Người thương của Khiêm chỉ gói gọn trong 3 chữ thôi " Giàu-Đẹp-Giỏi ".Khiêm đâu thiếu người thương đâu đúng không nè ?"..."

Căn nhà xa hoa.Khiêm ngồi chễm chệ trong lòng nửa kia.Khiêm lại giận cậu rồi.Cậu ngồi trên phảng , Khiêm thì ngồi gọn trong lòng cậu."

Mình hỏng thương em nữa hả ?

"Cậu xoa xoa lưng người thương."

Ai nói tui hỏng thương em ?

"Khiêm dụi dụi trong lòng cậu.Cái điệu làm nũng."

Em hỏng biết đâu , mình hứa rồi mà..Mình hứa mình hỏng lắp hồ cá của em mà "Cậu thở dài ra một hơi nhưng vẫn dỗ dành người thương trong lòng."

Tui thương mình còn hỏng hết nửa kìa , tại mình xuống dưới đó không à , tui cũng biết lo chớ bộ "Người kia nũng nịu.Ngước lên nhìn cậu với đôi mắt long lanh."

Hỏng chịu đâu !

Mình hỏng thương em gì hết à !

"Mắt người đó chợt rưng rưng , làm tin cậu chợt thắt lại."

Thương em mà , tui thương em nhiều nhiều lắm luôn "Khiêm lắc lắc đầu."

Mình thương em mà mình dị đó , mình hết thương rồi thì mình nói 1 tiếng đi , em đi liền nè !

"Người kia chợt thoát ra khỏi lòng cậu.Cậu nhanh chóng nắm lấy tay Khiêm mà kéo lại vào lòng.Ai ngờ vì mấy con cá mà Khiêm muốn bỏ chồng luôn đâu."

Không !

Mình đừng có đi , tui xin lỗi mình mà mình muốn thì tui đào lại cho "Nghe cậu nói người trong lòng mới yên được."

Mình nói rồi á nghen , mình lắp nữa thì mình đừng có đụng vô người em à nghen !

"Khiêm buông lời đe doạ làm cậu cũng phải dạ dạ vâng vâng."

Tui biết rồi mà !

"
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 6 : Không Nghe Lời !


Hí hí.Cậu cả đây nay đi xuống mấy xưởng khác òi.Thế Khiêm ở nhà làm gì đây ta ?Hmm..Quậy đó chớ làm gì !Bình thường cậu ở nhà quậy là cậu la nay cậu đi mấy ngày , chắc cũng cả tuần.Lần này quậy thoải mái một lần cho đã đi !!!Và...Nơi Khiêm nhắm đến đầu tiên là ?Hồ cá đó chớ đâu !Mặt nước yên bình chợt gợn lên một cơn sóng to.Khiêm xuống thăm mấy đứa nè.Rút kinh nghiệm lần trước nên lần này cậu đào lại cái hồ cạn lắm.Nhưng chắc cũng hơn eo Khiêm một chút à.Khiêm quậy chẳng ai dám can.Phận gia đinh mà , chủ người ta làm gì thì mặc kệ người ta chớ sao dám nhảy vô nói.Mà ta nói he.Nay trời nó chợt se se lạnh.Khiêm dưới đó bộ ấm lắm hả gì mà chẳng chịu lên.Lặng tới bơi lui với mấy con cá.Chồng hỏng có nhà thì mình quậy đi chờ chi nữa !?Nhưng xui cho Khiêm ời.Bình thường quậy hỏng sao mà nay quậy có chút xíu cái lăn ra bệnh.Sáng còn chạy còn nhảy , bơi lội tung tăng dị mà chiều cái nằm một cục.Hiếm lắm mới có dịp chơi dị mà bệnh , xu ghê à !Khiêm nằm trong phòng , run cầm cặp.Chị Mùi đem cháo vô mà thở dài."

Haiz , mày tính hại tụi tao chết mới vừa lòng hả Khiêm ?

Đợi ổng về rồi chị mày ăn nói sao cho đặng ?

"Khiêm bĩu môi."

Xía , có đánh cũng đánh em chớ có đánh tới chị đâu "Mặt chị Mùi nhìn nó rõ bất lực.Xong một hồi Khiêm chú ý tới thứ khác.Tóc chị Mùi nay là lạ ha ?Hay do Khiêm hỏng để ý ?"

Chị Mùi...Chị cắt tóc hả ?

"Chị Mùi nhìn Khiêm xong tay sờ nhẹ lên tóc mình.Mái tóc lưng lửng ngang vai."

Chị mày cắt từ hồi đám cưới mày lận mà giờ mày mới hay hả ?

"Khiêm cũng " ồ ồ " rồi lại thôi.Hỏng có cậu ở nhà thì chị Mùi chăm.Dị tính là cậu đi 1 tuần đó.Còn ngoài dự tính thì...Hỏng có biết à nha !Và đúng rồi.Khiêm cũng đâu có ngờ là chồng yêu của Khiêm lại về nhanh đến vậy đâu.Mới có 3 ngày à.Khiêm cũng bớt bệnh nhiều rồi.Lại chạy nhảy tung tăng.Nhưng mà chị Mùi hỏng nói thì..Còn anh An nói mà.Cậu hay tin mặt mài lập tức trở nên khó coi.RẦM !!!Cửa phòng đóng mạnh một tiếng làm Khiêm điếng người."

Ờ..À...Mình , mình về rồi hả đa ?

"Cậu bỏ vội áo khoác xuống.Đi lại phía giường.Ngắm nghía Khiêm một hồi rồi mới mở miệng trách móc."

Phan Gia Khiêm "Khiêm cứng người ngay lập tức.Đó giờ cậu có giận cỡ nào thì cậu cũng...Đâu có gọi tên Khiêm mà đằng này còn gọi cả họ lẫn tên đầy đủ."..Dạ..

"" Á !

"Cậu lật người Khiêm lại , bắt nằm ngang đùi mình.Lại vào cái tư thế cũ.Cái tư thế mà làm Khiêm khóc bù lu bù loa đó !"

Ức..Mình..

"Chát."

Bữa nay em đừng có hòng tôi nương tay , tôi chiều em riết rồi em sanh hư đúng không Khiêm !?

"Chát.Chát.Chát.Khiêm cố vùng vẫy nhưng cuối cùng cũng quay về số không."

Nằm yên !

"Chát."..Ức...Dạ "Chát."

Nói bao nhiêu lần ?

"Chát.Chát."

Em có bao giờ chừa đâu hả ?

"Chát."

Bắt tôi ra tay mạnh với em em mới chịu nghe đúng chưa ?

Khiêm ?

"Chát.Chát.Chát.Cậu đánh , Khiêm chẳng có đường trả lời hay chối tội."

Hức..Mình ơi..

"Chát.Chát."

Em đừng có gọi tôi , hư quá rồi !

"" Huhu...Mình..Hức..Mình...Mình của em mà...Hức..Sao mình hỏng..Hức cho kêu...Huhuhu "Cậu đỡ người Khiêm dậy.Nước mắt ngắn nước mắt dài chảy đầy mặt."

Nín dứt "" Mình...Hức..Em xin lỗi mà "Cậu thở dài."

Xin lỗi ?

Em mà cũng biết lỗi nữa hả ?

"Khiêm gật gật đầu."

Hức..Biết mà..

"Cậu nhướng mài."

Biết ?

Em biết mà em có sửa sai đâu đa ?

Đây đâu phải lần đầu tôi đánh đòn em ?

"Khiêm nức nở."

Hức..Huhuhu..Mình..Mình cho em xin lỗi..Hức..Mình thương em đi..mà "Cậu để Khiêm ngồi qua một bên."

Tôi nói rồi , tôi không thương người hư !

"Khiêm hoảng.Vội bò tới ôm lấy cổ cậu."

Mình..Hức..Mình hỏng thương em nữa thiệt hả ?

"Cậu nhìn Khiêm đang nức nở mà bất lực.Miệng cậu nói chớ lòng cậu có vậy đâu.Nhưng không dạy thì càng ngày càng không nghe lời.Mà dạy á thì vậy nè sao mà cậu cứng được ?Khiêm khóc nức nở trong lòng cậu , dụi dụi vào lòng như cầu xin chút thương xót.Chiêu này thì có 10 cậu cũng chịu thua !"

Không khóc , hun miếng đi "Cậu đưa mặt lại gần.Khiêm vội đưa tay lau nước mắt rồi hun cái chóc lên mặt cậu.Cậu cười thoả mãn.Xoay người đè Khiêm xuống bên dưới."

Mình..

"Cậu nhìn Khiêm."

Sao , tôi nghe đây ?

"Hai tay Khiêm chống ngực cậu."

Mình đè em xuống mần chi ?

"Tay cậu chợt dời xuống eo.Nhéo nhẹ lên đó."

Ức !

"Rồi cậu chui rút vào trong cổ Khiêm mà hít hà.Giọng cậu vang lên bên tai Khiêm."

Không phạt đánh được thì tôi phạt cái khác "Khiêm nhắm mắt.Haiz , tới thiệt rồi nè !"..."

Và đêm hôm đó cả nhà trên dưới đều được 1 phen đỏ mặt mỗi khi đi ngang qua phòng cậu.Chát."

Chổng mông cao lên , phạt em chớ không phải để em hưởng à !

"Người kia lại nức nở."

Hức..Hah..Hay mình..Mình phạt đánh em đi..

"Phập.Hông người đằng sau vẫn không ngừng."

Phạt em chớ có phải cho em mua đồ đâu mà em được lựa cái này cái kia ?

"Khiêm nắm chặt ga giường.Lưng in đầy giấu vết của cậu."

Hức..Hah..A...Em hong...Muốn "Cậu cười.Hông lại càng thúc mạnh hơn."

Kệ em , tôi muốn "Cái tiếng này nó vang lắm đa.Ai đi ngang qua mà hỏng nghe ?Coi bộ Khiêm hỏng thích phạt kiểu này nhưng người phạt thích lắm à nghen !*Mấy du đọc bộ của anh Đình với cậu Vũ chưa đa 😔?
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 7 : Mình Đừng Hờn Em.


Từ đó đến giờ ai ai cũng thấy một cậu cả khó tánh , nghiêm khắc.Ai nhìn thấy cậu cũng sợ nhưng ít ai biết lại có một người chỉ cần cau mài thôi là cũng đủ làm cậu hoảng.Ai á ?Vợ cậu đấy."..."

Sa Đéc cái trời vào mùa hè.Sao mà nó nóng nó nực quá đa.Nóng nực thì làm gì đây ?Hô hô.Xuống thăm mấy em cá yêu dấu của Khiêm thôi chớ sao ?Sáng giờ hỏng ai thấy tiểu tổ tông của cậu cả đâu hết.Nhà nay sao mà nó yên ắng hẳn.Nhưng...Chắc gì im lặng đã là bình yên đâu ?Im lặng để làm gì ?Để dễ quậy và quậy lâu hơn...Ít gây sự chú ý cho người khác."

Mát quá trời mát luôn à "Khiêm biết lội , còn lội rất giỏi nữa nên thành ra xuống nước là Khiêm nổi lềnh bềnh à.Nhưng mà được cái là chồng yêu của Khiêm hỏng có biết điều này thôi.Khiêm lặn qua bên này rồi lại lội qua bên kia.Buồn buồn thì vớt thử mấy con cá.Mà cá dưới này coi bộ kết bạn với Khiêm hết rồi.Tại thấy Khiêm xuống là tụi nó bu lại liền à.Được lúc , Khiêm mệt.Nhưng mà lên bờ thì Khiêm nực lắm.Nên thành ra Khiêm dang rộng hai tay.Nằm ngửa trên mặt nước.Mắt nhắm hờ , tận hưởng cái sự mát mẻ khó có giữa mùa hè này.Mà chỉ Khiêm thấy thôi...Chớ chồng Khiêm thấy cảnh tượng đó lại là một chuyện khác..."..."

Cậu cả đi từ xưởng về.Vào nhà theo thói quen gọi to."

Mình ơi !

"Chẳng ai đáp.Nhìn mấy cái bánh cậu để sẵn trên bàn cho Khiêm vẫn còn nguyên là cậu biết liền.Biết là vợ của cậu lại đi quậy ở đâu đó nữa rồi đó.Đâu đó là ở đâu ?Hồ cá đó chớ đâu !Cậu cởi áo khoác , vắt đại trên ghế.Rồi sải bước đều đi ra vườn , quẹo ra hồ cá.Lòng cậu sẵn sàng để phạt Khiêm rồi đó.Nhưng cảnh tượng trước mắt chợt làm cậu đứng tim.Cậu cứng người , mắt mở to."

MÌNH !!!

"Khiêm đang tận hưởng chợt giật bắn mình.Mở mắt dậy nhìn cậu."

H-Hả ?

Mình kêu em hả "Cậu thấy người kia mở mắt đứng dậy mà lòng cũng nhẹ đi.Người dưới kia biết ý , tự động mò lên đây."

Mình...Em xin lỗi , tại trời n- "Khiêm vẫn chưa kịp nói hết câu thì người kia đã vội ôm chằm lấy Khiêm.Mặc cho người Khiêm đang ướt nhẹp , cũng mặc cho bộ đồ đắt tiền trên người mình sẽ bị dơ."

Mình sao- "" Lần sao đừng có nằm như vậy nữa , mình có nghe chưa ?

"Bị ôm chặt , Khiêm bỗng thấy thở cũng khó khăn.Khiêm gật gật đầu."

Em nghe rồi "Cậu ôm Khiêm mãi.Ôm lâu lắm.Lâu đến nổi làm Khiêm mỏi cả hai chân nhưng cậu vẫn còn ôm."

Á !

"Bỗng người kia bế Khiêm lên.Khiêm chẳng kịp phản kháng thì người đã nằm trọn trong vòng tay cậu."

Mình..Bỏ em xuống "" Nằm yên "" Ò ""..."

Tắm rửa sạch sẽ xong , thay đồ mới.Khiêm mới mò vào phòng.Từ lúc bế Khiêm vào tới giờ cậu chẳng nói gì với Khiêm nữa.Cậu im lặng hoàn toàn.Đến nhìn Khiêm cậu cũng chẳng thèm nhìn.Lòng Khiêm chợt cảm thấy lo lắng.Lần này chắc cậu giận Khiêm lắm hả.Cạch.Tiếng mở cửa.Nghe thấy cậu cũng quay mặt qua nhìn rồi lại thôi , tiếp tục quay lại công việc của mình.Khiêm rón rén , đi lại gần cậu.Tay đan chặt vào nhau."

Mình..Mình ơi "Khiêm gọi , nhưng mình của Khiêm chẳng thèm nhìn nói chi đến chuyện trả lời."

Mình- "" Để yên cho tôi làm "Khiêm sững người.Đó giờ có bao giờ cậu có thái độ và giọng điệu đó với Khiêm đâu.Cậu giận thiệt rồi hả ?Khiêm mím môi.Bước lên giường ngồi.Nhìn cậu ngồi trên bàn làm việc.Tim Khiêm đập ngày càng nhanh.Cảm giác lo sợ ngày càng tăng lên.Khiêm tự bấm lấy ngón tay mình.Mắt nhìn cậu mãi.Cậu nghiêm túc làm việc , chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn Khiêm một cái.Câu hỏi han thường ngày cũng chẳng thấy đâu.Khiêm ngồi đó.Ngón cái bấm bấm trên mấy ngón tay khác.Bấm càng ngày càng mạnh.Ngồi mãi ngồi mãi.Sao nay ngồi lâu thế mà lưng chẳng mỏi.Bây giờ Khiêm chỉ còn quan tâm mỗi cậu chớ chẳng còn quan tâm thứ gì khác.Ngồi nhìn cậu , Khiêm chẳng lên tiếng.Tay cứ bấm vào nhau.Rướm máu rồi kìa.Khiêm chẳng hay.Đến tận nửa đêm người kia mới xong việc.Quay lại cậu có chút hơi khựng.Khiêm ngồi trên giường.Mắt nhìn cậu chăm chăm."

Sao mình không ngủ đi ?

"Cậu hỏi xong đi lại giường , nằm xuống.Tay nay cũng chẳng thèm ôm.Khiêm lây lây tay cậu."

Mình ơi...Mình đừng có hờn em nữa mà..Mình "Cậu nhìn Khiêm.Xong chợt hửi thấy mùi gì đó.Mắt đưa xuống nhìn tay người kia.Máu nhuốm đỏ trên mấy ngón tay.Cậu bỗng chụp lấy tay Khiêm."

Mình bị sao vậy ?

Sao không nói cho tôi biết ?

"Khiêm mím môi."

Em..Em sợ mình giận em "Cậu hơi cau mài.Xong tay cũng biết tự băng cái vết thương kia lại cho Khiêm."

Mình- "" Sao ?

"Khiêm hơi khựng lại.Xong tiếp tục lập lại câu nói đó."

Mình đừng có hờn em mà "Cậu kéo người thương lại , ôm vào lòng."

Mình đừng có khóc , tôi xót mà "Người kia khẽ sụt sịt trong lòng cậu."

Hức..Mình hỏng có nhìn em mà "Tay cậu vuốt vuốt lưng Khiêm."

Tại mình nằm dị mình biết tôi sợ như thế nào không ?

"Khiêm gật gật đầu."

Em biết rồi...Em xin lỗi mình mà "Tay cậu đang ôm bỗng hơi siết lại.Mắt nhìn xuống người trong lòng."

Xin lỗi thì làm sao ?

"Khiêm lau vội mặt , lau thật sạch sẽ.Chụt.Môi nhỏ hôn nhẹ lên má cậu."

Hun ở đâu ?

"Chụt.Lần này môi nhỏ không thơm má nữa mà là hôn.Cậu khẽ cười.Như vậy mới đúng chớ."

Rồi , tôi hỏng giận mình nữa nghen "Khiêm gật đầu."

Dạ ""..."

Chăn ấm , nệm êm.Cậu dỗ Khiêm đi vào giấc ngủ."

Dị giờ mình ngủ được rồi đúng không ?

Khuya lắm rồi "Khiêm dang hai tay ra , như làm nũng với cậu."

Mình ôm em "" Rồi , ôm em "Cậu ôm lấy người kia.Tay vuốt lưng.Ru ngủ như ru con nít.Ấy vậy mà Khiêm ngủ ngon lắm.Chắc sau lần này là Khiêm hỏng dám quậy nữa đâu hen.Cậu làm cho một phen hú vía mà !*Thì ra khi chồng giận ẻm cũng biết sợ 🥰
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
NT 8 : Bị Phát Hiện.


Hôm nay trời xanh mây trắng nắng vàng.Và Khiêm lại tiếp tục đi...Hái sen cho cậu ăn nữa nè !Chân nhỏ nhảy chân sáo đi ra ngoài ao sen.Nay trời mát gió thổi lồng lộng hà.Làm cái áo Khiêm mặc đã rộng giờ càng dễ thấy hơn.Mà ai đó nay có ra nhìn lén Khiêm nữa hong ta ?Tất nhiên là...Có rồi !E hèm.Khiêm mãi mê hái sen.Mấy cái đài sen này giờ to lắm , hái cái nào là đã tay cái đó liền.Hô hô.Người ấy ơi ?

Nhìn cảnh đẹp trước mắt có đã hong đa ?Người ta có mần chi đâu , đi hái sen thôi mà sao cậu cứ lắp ló miết à !Mà nay xui cho cậu rồi hay sao á.Mới thấy Khiêm đứng dưới đó dị mà cậu quay qua quay lại cái mất tiêu Khiêm luôn ời."

Ủa ?

Đâu rồi ta ?

"Cậu hoang mang , hong lẻ vô nhà nhanh đến vậy hả ?"

Con đây nè cậu ?

"" A !!!

"Cậu giật bắn mình.À , thì ra Khiêm hỏng vô nhà mà là Khiêm lén đi ra đằng sau lưng cậu đấy."

Cậu mần chi la dữ dợ ?

Con đâu phải ma đâu mà cậu sợ ?

"Cậu thở dài."

Mày tính hại chết tao phải không Khiêm ?

"Nghe cậu nói Khiêm liền lắc đầu."

Dạ đâu có , tại con thấy cậu nhìn ngoài đó miết à nên con mới nhìn thử mà ?

Ủa mà cậu nhìn cái gì dạ ?

"Cậu vuốt mặt mình vài cái.Chớ giờ hỏng lẻ nói tao đi rình mày hả ?"

Ờ thì..Đi hóng gió cho mát "Nghe cậu nói Khiêm lại tò mò , hỏi thêm."

Dị sao cậu hỏng ra ngoải mà núp trong đây chi dạ ?

"Cậu hơi chột dạ.Không biết Khiêm nó có biết cái gì không mà nó hỏi câu nào là trúng ngay chăng tim cậu câu đó à."

À..Kệ tao đi , hỏi nữa tao đập mày chết bây giờ à !

"Nói rồi cậu đi thẳng vô trong chớ đứng đây hồi lỡ nó hỏi cậu rình con hả là chết dỡ."

Ủa gì dị trời ?

Mình hỏi đúng mà ?

"Khiêm ngơ ngác nhìn cậu đang sải bước đều.Tay cầm mấy cái đài sen còn đang nhiễu nước."

Ý chết !

Quên quên "Nói rồi Khiêm ôm cả đóng đó chạy theo sau chân cậu.Mà cái người kia chân dài quá à !

Khiêm đi hỏng lại mà chạy theo cũng i rang dị đó."..."

Cốc , cốc , cốc."

Cậu ơi "Bên trong im bật.Khiêm thử gõ lại một lần nữa.Cốc , cốc , cốc.Lúc này bên trong mới có tiếng trả lời."

Ờ..Vô đi "Cạch.Khiêm mở cửa , tay bưng chén canh cho cậu.Nó theo thói quen để xuống bàn.Nhưng nay nó thấy trên bàn có cái chi á !Nhìn giống nước nhưng mà hỏng phải nước.Nước đâu có màu trắng ?Khiêm nhìn nó mãi.Xong lại nhìn lên cậu.Mặt cậu vẫn còn vươn mấy giọt mồ hôi kìa.Cậu cũng chợt nhận ra gì đó.Lau sót một chỗ rồi !!"

Cậu ơi cái- "" Xong rồi thì đi ra ngoài đi "Khiêm nghe cậu nói vậy thì cũng dạ vâng rồi đi ra ngoài.Cạch.Tiếng cửa đóng lại , lúc này cậu mở thở phào.Hên là Khiêm nó chưa từng trãi nên hỏng biết chớ nó mà biết là chắc cậu hỏng biết giấu mặt đi đâu luôn."

Trời ơi !

Quê quá !!!

""..."

Ta da !Tối rồi thì ta tiếp tục công cuộc quạt cho cậu ngủ thôi.Vẫn như mọi ngày.Khiêm đi vào với cây quạt.Khiêm thì bình thường đấy nhưng cậu thì không !Tại sao á hả ?Cái đó chỉ có mình cậu biết thôi.Giờ nhìn mặt Khiêm cậu ngượng muốn chín cả mặt đấy thay ?"

Cậu ơi , sao cậu nhìn con hoài vậy cậu ?

"Cậu giật mình.Hình như cậu nhìn hơi lâu rồi hen ?"

Ờ..Có gì đâu , quạt đi nhanh lên tao nực quá rồi "" À dạ dạ "Tay Khiêm quạt đều.Nhưng nay sao mãi mà cậu chưa vô giấc ?Làm Khiêm mỏi tay muốn chết hà !Cậu nằm chẳng yên , xoay trái xoay phải mãi.Cậu mắc cỡ.Sao lại mắc cỡ á ?Tại hôm nay chỉ trong một buổi sáng mà Khiêm đã phát hiện ra hai việc xấu cậu hay làm rồi đấy.Mặc dù Khiêm nó hỏng có biết nhưng mà cậu vẫn mắc cỡ như thường à !"

Cậu ơi , cậu khó chịu ở đâu hả ?

"" Làm gì có , kệ tao đi "Haiz.Mắc cỡ thì mắc cỡ chớ cậu mà hỏng nhìn thấy cái mặt cưng đó là cậu hỏng có ngủ được đâu à nghen !Cậu quen rồi đó , hỏng biết Khiêm có hay hong ta ?"

Khiêm , lại đây "Khiêm giật mình , tay ngưng quạt mà đi lại gần giường."

Dạ cậu- Á !!!

"Phịch.Khiêm lại nằm ngay ngắn trên giường cậu."

Ủa ?

Cậu- "" Nay tao lạnh nữa rồi "Thế là cậu lại lấy cái lý do đấy.Lạnh để mần chi ?Để được ôm Khiêm với cái lý do sưởi ấm !"

Cậu ơi...Bỏ tay ra khỏi áo con đi...Con nhột quá à "Hm..Cậu này bị sao ấy ?Quen tay hả gì mà cứ luồng tay vào áo của người ta hoài à !"

Không , tay tao lạnh rồi "" Hả ?

"Cậu chẳng trả lời , tay chạm vào cái da thịt vừa mới chín kia.Mướt mườn mượt quá nhờ ?Cậu này !

Lợi dụng trai nhà lành , trai mới lớn đó hả !?Khiêm mặc cậu muốn làm gì làm.Tại Khiêm biết nếu hỏi hay nhúc nhích gì là cậu lại nói ngay câu * nhúc nhích nữa tao đập chết tươi *.Nên thôi , cậu nói là cậu làm mà ai dám cãi.Được một lúc chợt cậu khẽ siết nhẹ tay."

A..

"Khiêm kêu lên nhẹ."

Khiêm "Cậu gọi , Khiêm dù có hơi đau nhưng vẫn cố trả lời."

Dạ..Cậu gọi con ?

"Cậu dụi vào sau gáy Khiêm , che đi gương mặt của mình."

Mày..Có ghét cậu không Khiêm ?

"Khiêm hơi sững lại.Sao nay giọng điệu cậu khác quá !"

Dạ ?

Con sao mà ghét cậu được- "" Mày đừng có xạo với tao , ngày nào tao cũng hành mày vậy mà mày nói mày không ghét ?

"Khiêm lắc đầu."

Con đâu có xạo ?

Con nói thiệt mà cậu ?

"Cậu hơi ngẩng đầu lên."

Thiệt không ?

"Khiêm gật đầu."

Dạ thiệt "Nhận được câu trả lời mình mong muốn trong cậu vui hẳn.Đầu lại dụi vào sau gáy kia mà ngủ.*Cái nước trắng trắng kia là nước gì thế cậu cả ơi ?

Thế Huân ơi ?
 
Back
Top Bottom