Đam Mỹ Tôi Thật Sự Rất Giàu

Tôi Thật Sự Rất Giàu
Chương 36: Đáng yêu quá rồi


Dịch: Bánh

- ------

Đây là lần đầu tiên Thời Duyệt tham gia livestream, cậu định bụng sẽ đi xem người khác livestream như thế nào nhưng lại bị Trần Thư Ngữ cản lại.

"Em chỉ là khách mời thôi, nên chủ yếu sẽ ở cạnh người dẫn chương trình và tương tác thôi là được, rất đơn giản." Vừa nói, Trần Thư Ngữ vừa đưa hai cuốn kịch bản cho cậu, "Em xem kịch bản đi, chị và anh Trình của em đang phân vân không biết nên chọn cái nào đây này...."

Thấy thế, Thời Duyệt gác lại việc đi học hỏi cách livestream lại, cậu nghĩ, chị Trần biết cái nào nên được ưu tiên hơn, vậy nên chị ấy đã nói không cần đi tìm hiểu livestream thì cậu sẽ đi xem kịch bản.

Ừm, cũng không biết từ khi nào mà cậu đã có một quyền hạn nhất định trong việc chọn kịch bản.

Có hai kịch bản, một là kịch bản phim tiên hiệp, cậu sẽ vào vai nam phụ, một người hiền từ dịu dàng luôn âm thầm hết lòng vì nữ chính và cuối cùng sẽ chết một cách bi thảm. Nhân vật này và Thái Tử có một điểm chung - đó là cả hai đều chết thảm.

Thời Duyệt đã phải chết trong hai bộ phim, cơ mà điều quan trọng nhất là đó giờ cậu chỉ có hai bộ mà thôi. Hai nhân vật kia chết thảm đã đành, bây giờ lại đóng tiếp một vai tương tự thì chắc cậu sẽ có bóng ma tâm lý mất, hơn nữa, cậu cũng lo rằng lỡ như sau này ba mình có hứng xem con trai đóng phim mà lại xem được cảnh cậu ngủm củ tỏi hết phim này tới phim khác thì sẽ bị kích động! Dù sao thì cũng phải có một vai có kết thúc có hậu để còn dùng đi lừa ông ấy nữa!

Bộ phim thứ hai là một bộ phim hiện đại, cậu sẽ vào vai nam phụ số 4, không có cảnh yêu đương, không có nhiều cơ hội lên hình nhưng lại có một cái kết không quá tệ. Hơn nữa, tính cách của nhân vật này rất vui vẻ, có nét rất giống Thời Duyệt. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó chính là nhân vật này bị bệnh, may là hắn sẽ vượt qua được ở cuối phim, coi như là một kết cục có hậu.

Thời Duyệt thích kịch bản thứ hai hơn, cậu gọi video và nói rõ quan điểm của mình cho Trần Thư Ngữ cùng đạo diễn Trình. Tất nhiên là phải nêu bật được điểm quan trọng nhất: "Em không muốn chết nữa, chết nữa là em sẽ chỉ có kinh nghiệm trong việc đi chết thôi mất!"

Trần Thư Ngữ không biết mình nên cười hay nên khóc, đạo diễn Trình thì nói luôn: "Làm gì có phim nào cũng có kết cục có hậu chứ? Trừ phi em rót vốn vào đoàn làm phim rồi trở thành ông chủ thì mới có thể muốn kết thế nào thì kết thế nấy."

"Đầu tư vào đoàn phim?" Thời Duyệt tò mò hỏi, "Muốn đầu tư thì cần bao nhiêu tiền hả anh?"

Đạo diễn Trình chỉ muốn cho cậu một con số chung chung thôi, nhưng Trần Thư Ngữ đã chen ngang vào: "Tầm 400-500 vạn đấy."

Đạo diễn Trình nhíu mày và nhìn về phía bạn gái của mình, nhưng cô lại không nhìn hắn mà chỉ lo nói với Thời Duyệt: "Vậy nên Tiểu Duyệt à, em phải làm việc chăm chỉ và kiếm tiền một cách nghiêm túc để sau này có thể tự chủ nhé."

Thời Duyệt trưng ra vẻ mặt "em biết rồi" nhưng trong lòng lại nghĩ bấy nhiêu cũng có đáng là bao. Giờ thì ba của cậu đã không còn hở ra là hối cậu về nhà, cũng không còn la mắng cậu nữa, nên nếu xin số tiền đó thì chắc chắn sẽ xin được!

Nhưng giờ thì cậu vẫn chưa cần phải đem tiền đi đầu tư làm gì, vì đạo diễn Trình nói Thời Duyệt vẫn chưa đóng phim hiện đại bao giờ, sự khác biệt giữa các vai diễn là rất lớn nên sẽ cho cậu đi đến bàn bạc với bên đoàn phim của bộ thứ hai trước đã.

Chờ đến lúc Thời Duyệt ngắt máy rồi, đạo diễn Trình mới nhìn sang bạn gái mình và cau mày: "Em lừa em ấy làm gì?"

Trần Thư Ngữ cười: "Lão Trình, anh không hiểu rồi. Nếu em nói là tầm bốn năm ngàn vạn thì với tình trạng rỗng túi như Tiểu Duyệt, em ấy sẽ cảm thấy quá khó khăn, không vực dậy tinh thần nổi! Thôi thì cứ nói là bốn năm trăm đi, không quá lớn, cố gắng tầm một hai năm là có rồi, như thế thì em ấy còn có chút động lực."

Những lời đó cũng rất có lý, đạo diễn Trình không khỏi cười mắng: "Cái đồ xảo quyệt nhà em! Sau này Tiểu Duyệt mà biết thì có khi sẽ khóc mất!"

"Đó là chuyện của sau này." Trần Thư Ngữ bình tĩnh nói, "Thôi không nói nữa, em phải đi sắp xếp nhờ người đưa Tiểu Duyệt qua đó, giờ bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp cũng sắp đến rồi mà tên quỷ nhỏ kia còn chưa trang điểm nữa."

"Haiz, anh đã nói là tìm quản lý cho em ấy rồi mà, em đã bận rồi mà còn phải đi làm mấy chuyện này nữa?"

"Sao có thể như vậy được, em ấy chính là trụ cột tương lai của công ty chúng ta đó, em có kỳ vọng rất lớn vào em ấy......."

............

Khi Thời Duyệt được đưa tới phòng phát sóng trực tiếp của Douzi thì buổi livestream đã bắt đầu, dưới sự sắp xếp của nhân viên, cậu đợi bên ngoài khoảng hai ba phút cho đến khi nghe thấy lời mời của người dẫn chương trình: "Cùng chào đón Thời Duyệt nào!"

Cho đến lúc đó, cậu mới chỉnh lại quần áo và chậm rãi bước vào trong. Người dẫn chương trình là một cô gái trẻ xinh đẹp có tên là chị Đậu. Thời Duyệt đã có tìm hiểu thông tin và biết cô lớn hơn mình vài tuổi, thế nên sau khi bước vào, cậu lập tức chào hỏi một cách lễ phép: "Em chào chị ạ."

"Chào em, Tiểu Duyệt." Điều đầu tiên chị Đậu làm sau khi đứng dậy là bắt tay cậu, cô ra hiệu cho Thời Duyệt ngồi xuống, sau đó lại mỉm cười và chỉ vào các thiết bị trước mặt: "Nào, chào người xem một tiếng nào."

Thời Duyệt nhanh chóng tìm được màn ảnh, về sau triều bên kia vẫy vẫy tay: "Chào mọi người."

Các fan của cậu đã nghe tin từ sớm và lập tức hành động, bình luận nhảy lên như nước lũ khiến cậu không để xem được, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh fan của Thời Duyệt có bao nhiêu phấn khích.

Chị Đậu cũng rất phấn khích, thật ra thì cô cũng đang theo dõi bộ Mộ Ca Truyện và vô cùng thích nhân vật Thái Tử của Thời Duyệt, sau này, cô còn xem thêm những chương trình có sự tham gia của Thời Duyệt và thành fan của ngôi sao nhỏ tươi sáng nhưng cũng không kém phần hài hước này.

Khi mở lời với bên phòng làm việc của Trần Thư Ngữ, cô vốn không ôm nhiều hy vọng lắm vì nghe nói có rất nhiều streamer đến từ những phòng làm việc khác đang liên hệ với bên đó để mời Thời Duyệt. Dù là về danh tiếng hay mức giá thì cũng có rất nhiều bên cao hơn mức mà bên cô đưa ra, ưu điểm duy nhất của bên cô là bầu không khí lúc livestream rất nhẹ nhàng, không quá cứng nhắc, cách kiểm soát sản phẩm rất tốt, nhưng đối với những ngôi sao đến tham gia livestream thì đây cũng chả phải là ưu điểm lớn gì mấy.

Vậy nên khi nhận được câu trả lời đến từ phòng làm việc của Trần Thư Ngữ rằng Thời Duyệt có thể tham gia, chị Đậu đã vô cùng mừng rỡ, thậm chí cô còn dành cả đêm để liên hệ với các fan của Thời Duyệt để tham khảo thêm rằng họ muốn hỏi cậu những gì và lưu lại cho đến buổi livestream hôm nay.

Được nhìn thấy người thật ở ngoài đời, cô không khỏi cảm thán: "Em còn đẹp hơn cả trên TV nữa. Trang phục hôm nay trông rất hợp với em."

Hoodie màu vàng ấm phối với quần yếm, với khuôn mặt đó cùng mái tóc mềm mại chỉ được xịt một ít keo xịt tóc, trông cậu thật trẻ trung lại năng động, y hệt như một đứa trẻ vừa mới thành niên.

Thời Duyệt sờ cằm và mỉm cười: "Em cũng rất là phiền muộn về chuyện này đó ạ, đôi khi em chỉ mong mình xấu đi một chút, nếu không thì đường sự nghiệp của em sẽ bị giới hạn vì chỉ có thể vào những vai đẹp trai thôi."

Chị Đậu lập tức phì cười, quá là Versailles*! Trong bình luận cũng có rất nhiều người bật cười.

<i>* quá là Versailles: ý chỉ những người thích khoe khang, show off</i>

[ Triệu Nhân: Tôi cũng muốn bị giới hạn kiểu đó ]

[ Anh Triệu mà biết tới câu đó của ẻm thì chắc là sẽ trầm cảm ngay tại chỗ ha ha ha ]

[ hahahaha đúng là Versailles cấp cao nhất ]

Thời Duyệt xem bình luận và nhíu mày: "Không phải tôi đang nói thật à?"

"Đúng vậy, chắc chắn rồi!" Chị Đậu cười tủm tỉm: "Đúng rồi, Tiểu Duyệt à, tối qua chị đã thu thập lại những lời mà các fan muốn gửi đến em, trong số đó, lời mà họ muốn nói nhất chính là em vẫn chưa có tên fanclub, vậy nên bây giờ em có muốn đặt tên cho người hâm mộ của mình không?"

"Việc ai người nấy làm, tên của mình thì các bạn hãy tự lựa chọn đi." Thời Duyệt cười tủm tỉm, nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Tên mà tôi nghĩ tới toàn là ngỗng lớn chó vàng linh tinh mà thôi, không lẽ mọi người muốn người ta kêu: Fan chó vàng của Thời Duyệt đang ở đâu hả?"

Các fan còn chưa kịp phản ứng thì chị Đậu - người cũng là fan của Thời Duyệt - đã vội lắc đầu: "Thôi, thôi cứ để các bạn fan tự đặt tên cho mình đi."

[ Đúng đúng đúng, tự chúng tôi đặt vậy ]

[ Ha ha ha ha không ngờ luôn ]

[ Nếu mà bị gọi bằng tên đó thì chắc tôi nghỉ hâm mộ luôn hahaha]

Chị Đậu cũng bị hai cái tên "Chó Vàng" và "Ngỗng Lớn" dọa sợ nên không hỏi thêm câu nào nữa mà kêu nhân viên đem hàng hóa lên luôn.

"Sản phẩm đầu tiên tôi muốn giới thiệu với các bạn chính là bánh nướng trứng chảy, mọi người đều biết đây là một món ngon và có khẩu phần lớn. Bình thường thì giá khá đắt, nhưng nếu mua trên livestream thì 2000 lượt mua đầu sẽ được mua 1 tặng 1."

Vừa nói, chị Đậu vừa đưa một cái cho Thời Duyệt.

"Chị cho em ăn ạ?" Thời Duyệt nhận lấy và hỏi

"Đúng vậy," Chị Đậu cười và đưa cho cậu một hộp sữa, "Tất cả sản phẩm trong phòng đều là dành cho buổi livestream này, em có thể sử dụng hoặc ăn tùy thích."

Thời Duyệt lập tức trở nên vui vẻ, thầm nghĩ công việc này đúng là quá thích hợp, vừa có ăn lại vừa có tiền. Nhìn quanh phòng phát sóng, phát hiện bên kia có một chiếc ghế massage, nụ cười của cậu lại càng tươi hơn, lát nữa phải kiếm một cơ hội qua đó ngồi hưởng thụ mới được.

Cậu cắn một miếng bánh nướng trứng chảy, hương vị cũng không tệ lắm: "Mua trên livestream thì sẽ có mua một tặng một dành cho 2000 lượt mua đầu tiên đúng không ạ?"

"Đúng vậy." Đáp xong, chị Đậu nghĩ Thời Duyệt thật hoạt ngôn, còn biết chủ động phối hợp với cô nhấn mạnh hoạt động hôm nay nữa.

Vừa nghĩ thế thì Thời Duyệt đã hỏi tiếp: "Khi nào thì bắt đầu lên đơn vậy ạ?"

"Đang chuẩn bị link, sắp xong rồi....." Những lời còn lại dần biến mất ở trong không khí khi chị Đậu nhìn Thời Duyệt dùng một tay cầm nửa chiếc bánh còn lại, tay kia thì cầm điện thoại mở livestream của cô lên.

Thấy cô nhìn qua, Thời Duyệt còn tỏ vẻ mình đã hiểu: "À, em đã tắt chuông điện thoại rồi, sẽ không gây ảnh hưởng đến chị đâu."

Chị Đậu: "............"

Một lát sau, cô dở khóc dở cười: "Em định vào livestream để mua đó à?"

"Sao em có thể bỏ lỡ deal hời như vậy rồi." Thời Duyệt tỏ vẻ rất đương nhiên, món này ngon, mình sẽ mua cho anh Phó! Nếu anh ấy không thích ăn cơm thì không biết là có thích ăn vặt không nhỉ.

Chị Đậu đã không biết nên làm gì nữa, nhưng nhân viên đã ra hiệu rằng đường link mua đã sẵn sàng rồi, cô chỉ đành hô lên: "Ba, hai, một, lên đơn!"

Thời Duyệt lập tức bỏ qua miếng bánh nướng trứng chảy để nhấp vào liên kết đặt đơn. Đặt xong, cậu nhìn số tiền đã được giảm giá mà cười thật tươi, hơn nữa còn nắm tay lại và khẽ hoan hô: "Oh yeah!"

Dáng vẻ đó cứ như trúng số đến nơi, trông vui sướng vô cùng, khiến chị Đậu cũng không khỏi mỉm cười như một người dì xem cháu trai, mà người xem cũng đang cười ha hả.

[ Livestream rồi đặt hàng luôn đúng là quá đáng yêu! Cười chết! ]

[ Không hổ là Thời Tiểu Duyệt! Đừng hỏi làm gì! ]

[ Thế mà tui lại không giựt được deal này, không có QWQ]

<i>*QWQ: emo khóc</i>

[ Dáng vẻ lúc săn sale thành công đúng là quá chân thật ha ha ha]

[ Ha ha ha ha ha đáng yêu quá rồi! Tôi cũng đang nở một nụ cười của dì như chị Đậu đây. ]

............

Chốt đơn xong, Thời Duyệt lấy lại chiếc bánh mà mình đang ăn dở rồi lại lặng lẽ đưa tay tới bàn của chị Đậu để lấy thêm một cái bánh khác. Ừm, đúng là ngon thật nhưng lại đắt, phải ăn thêm một cái nữa mới lời!

Chị Đậu vờ như không thấy được bàn tay nọ, cũng vờ như không thấy bàn mình thiếu đi mất một cái bánh nướng trứng chảy, trong lòng cô chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu dễ thương muốn chết! Cưng tới mức tim cô như rung lên!

Tất nhiên là người xem cũng không thể không thấy cảnh đó rồi.

[ Ha ha ha Thời Tiểu Duyệt, cậu đang làm gì đấy! ]

[ Đáng yêu thật, cứ như chuột đang trộm gạo vậy ]

[ Có vẻ như cậu ấy thích món này ha ha ha]

Đó chính là sự thật, nhìn Thời Duyệt ăn ngon lành, chị Đậu nghĩ rằng khi hết livestream sẽ đóng gói hết số bánh này và đưa cho cậu đem về.

Lúc Thời Duyệt còn đang cúi đầu ăn bánh một cách nghiêm túc, nhân viên của chị Đậu đã đem một chiếc xô ngâm chân có tính năng mát-xa tự động tới, cô lại tiếp tục giới thiệu: "Tôi đã thử dùng sản phẩm này rồi, ngâm chân vừa thoải mái lại vừa tiện lợi...."

"Giá bán của cái này là 599 tệ, nếu mua trên livestream thì sẽ được giảm 50, không giới hạn thời gian mua. Trên thực tế thì sẽ rất tiết kiệm đấy, các bạn có thể thấy...."

Lúc giới thiệu, chị Đậubỗng nhận thấy có nhiều fan đang bình luận bảo cô nhìn Tiểu Duyệt đi. Cô nghiêng đầu, ngay lúc đó, Thời Duyệt cũng nhìn chằm chằm vào...... chậu ngâm chân trong tay cô.

Khóe miệng chị Đậu giật giật: "Em cũng tính mua cái này trong livestream đấy à?"

Thời Duyệt lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, cái này có hơi mắc chút, nhưng mua trên phát sóng trực tiếp lại được giảm 50, không mua thì tiếc, vậy nên em muốn cân nhắc một chút."

"Vậy em tính cân nhắc như thế nào?" Chút mong đợi dấy lên trong lòng chị Đậu.

"Tất nhiên là phải trải nghiệm một chút rồi," Thời Duyệt nhìn về phía cô với vẻ mặt ngoan ngoãn và nụ cười ngọt ngào: "Em có thể ngâm chân ở đây không chị?"

Chị: "............" Chị thấy em đi hơi xa rồi đó!

Nhưng chị rất thích!

Năm phút sau, trên livestream, chị đậu và Thời Duyệt vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhưng dưới gầm bàn, ống quần của cả hai đã bị xắn lên, dưới chân là một chiếc bồn ngâm chân kiêm mát-xa tự động đang làm việc chăm chỉ.

Thời Duyệt còn hơi nheo mắt với nụ cười vô thức trên khóe miệng, cậu ôm một hộp sữa và hút từng ngụm, cả người toát ra vẻ thoải mái.
 
Tôi Thật Sự Rất Giàu
Chương 37: Em đi tiết kiệm hay đi tiêu tiền?


Dịch: Bánh

Đống bình luận trên livestream lập tức bùng nổ.

[ Kinh hoàng: người dẫn chương trình và khách mời lại dám làm những hành động này khi đang livestream......]

[ Lầu trên giật tít y như viết báo ha ha ha ha ]

[ Đại gia về hưu họ Thời và cuộc sống an nhàn ở làng quê của mình, ha ha ha, ngâm chân ngay trên sóng livestream luôn chứ ]

[ Chốt đơn chốt đơn, nhất định phải có được phong cách đó của chú Thời! ]

[ Chị Đậu cũng hùa theo cậu ấy nữa sao, mọi người trên livestream bị sao thế này ]

[ Con mẹ nó cười ẻ! Trông hề nhưng cũng vô cùng đáng yêu, muốn sờ cậu ấy quá ]

[ Muốn sờ +số chứng minh nhân dân ]

............

Thời Duyệt không để ý nhiều đến bình luận, bởi vì dù có đang ngâm chân thì chị Đậu vẫn tiếp tục bán hàng, và sự chú ý của cậu cũng đặt hết vào những món đồ cùng những ưu đãi mà cô đang giới thiệu, thỉnh thoảng cậu lại phối hợp với cô, trong lòng thầm nghĩ sẽ đợi xem còn thứ gì đáng giá để mua nữa không.

Nhất là lúc nhìn thấy chị Đậu nhờ nhân viên đem đồ ăn vặt lên, cậu lại càng tập trung hơn. Đầu tiên, cậu sẽ nếm thử, không ngon thì sẽ giữ im lặng, còn ngon thì sẽ chốt đơn ngay.

Không thể không thừa nhận bên chị Đậu rất mát tay trong việc chọn đồ ăn, hầu hết những món ăn vặt đều rất ngon, cũng không biết từ khi nào mà Thời Duyệt đã mua được hẳn một đống. Cậu không hay ăn vặt, mua nhiều như thế là để đem qua cho anh Phó ăn thử, ăn cơm với ăn đồ ăn vặt, chắc chắn anh Phó sẽ phải thích một trong hai thứ đó... nhỉ!

Sau khi ngâm chân khoảng 20 phút, chị Đậu đang định kêu nhân viên đem những món đồ tiếp theo lên thì Thời Duyệt khẽ lên tiếng nhắc nhở: "Chị, hết giờ rồi, không thể ngâm tiếp nữa."

"Ơ, nhanh vậy sao?" Chị Đậu kinh ngạc nhìn đồng hồ, "Chị cảm giác ngâm chưa có đã luôn ấy, hay là ngâm thêm nhé?"

Thời Duyệt tỏ vẻ không đồng ý: "Các chuyên gia đã nói thời gian ngâm chân không được vượt quá 30 phút, lý tưởng nhất vẫn nên là 20 phút thôi."

"Được rồi, Thời Tiểu Duyệt, em đúng là chú trọng đến sức khỏe!" Chị Đậu bị chọc cười bởi dáng vẻ nghiêm túc đó của cậu, cô vừa đón lấy chiếc khăn lau từ nhân viên vừa hỏi: "Vậy em có cảm nhận như thế nào với cái máy này? Có mua không?"

"Rất thoải mái, nhất định phải mua! Lát nữa em sẽ chốt đơn ngay." Thời Duyệt trả lời ngắn gọn, sau khi lau chân xong, cậu bưng chậu ngâm chân của mình lên và định sẽ bưng ra ngoài, có người tiến tới muốn làm giùm, nhưng cậu đã quen với việc tự làm việc của mình rồi: "Em tự làm được rồi ạ."

Đổ nước xong, cậu còn không quên nhờ nhân viên cất chậu ngâm chân đi, khi nào livestream xong cậu sẽ mua và đem nó về, đó là đồ đã qua sử dụng, dù cậu không bị nấm chân thì cũng không nên trả lại cho nhãn hàng đồ đã được dùng và để họ bán lại cho người khác được.

Khi quay lại với buổi livestream, cậu nói với chị Đậu: "Em gọi điện thoại tí được không ạ?"

Chị Đậu sửng sốt một chút rồi mỉm cười: "Được chứ, phòng phát sóng của chị luôn rất thoải mái, em muốn làm gì thì cứ làm. Nếu không phải chuyện riêng tư thì em gọi ngay ở đây cũng được, không cần phải ra ngoài. Em không hay online trên mạng xã hội nên người hâm mộ luôn muốn nhìn thấy em nhiều nhất có thể đấy."

"Em không biết nhiều về mấy chuyện buôn bán, muốn về học hỏi thêm." Vừa nói, Thời Duyệt vừa gọi điện cho một người nào đó, khi đầu dây bên kia nhấc máy, cậu đã nói luôn: "Ba, là con đây, con nói cái này, ở đây có bồn ngâm chân rất tốt.... À? Ba mua khi nào vậy, có đắt tiền không......"

Gọi điện thoại cho người nhà để hỏi có muốn ngâm chân không sao? Chị Đậu bị chọc cười, cô quay về phía máy quay và nói: "Tôi thề là chúng tôi không có kịch bản, Thời Tiểu Duyệt thật sự muốn đến livestream của chúng tôi để kiếm lời."

Những lời này đã khiến nhiều người phải bật cười, nếu không phải Thời Tiểu Duyệt luôn tỏ vẻ yêu thích đối với những sản phẩm được trưng bày cũng như chốt đơn một cách nhanh gọn thì bọn họ đều nghĩ đây chính là kịch bản được dàn dựng sẵn để tăng tiêu thụ cho những món hàng này.

Nghe những gì cô nói, sau khi ngắt máy, Thời Duyệt cười toe toét: "Ba em đã có chậu ngâm chân rồi, chị đợi chút, lát nữa em sẽ hỏi thêm một người bạn khác, sức khỏe của anh ấy khá kém..."

Lúc đang nói, cậu đã gọi cho một số điện thoại khác rồi, tốc độ bắt máy của bên này còn nhanh hơn khi nãy, vừa kết nối, Thời Duyệt đã nói ngay: "Anh Phó, anh ngâm chân không?"

Phó Du vừa bắt máy đã bị một câu hỏi kì quặc như vậy làm cho sửng sốt: "............" Ngâm hay không là sao.

"Không ngâm ạ?" Thời Duyệt có chút thất vọng, "Em còn định mua cho anh một cái chậu ngâm chân đấy, ở tuổi này của mình thì nên cùng nhau chăm sóc bản thân mới phải..."

Phó Du-còn-chưa-tròn-30 đã bị Thời Duyệt-mới-có-21-tuổi khuyên đi dưỡng sinh đành phải nghĩ một đằng nói một nẻo: "...... Ngâm,"

"Ó ki!" Thời Duyệt lập tức vui vẻ ra mặt, "Thế em mua ngay đây. Mấy ngày hôm nữa anh nhớ để ý hàng chuyển phát nhanh nhé."

Phó Du tạm dừng khoảng hai giây mới dở khóc dở cười: "Được, mấy ngày tới anh sẽ không đi đâu cả nên chắc sẽ nhận được nhanh thôi. Nhưng sao em lại nghĩ đến chuyện mua chậu ngâm chân cho anh vậy?"

Không lẽ Thời Duyệt đã nhìn ra được anh bị mệt vì đi lại suốt cả một ngày hôm qua nên mới muốn mua đồ ngâm chân để cải thiện sức khỏe cho anh sao?!

Thời Duyệt vui tươi hớn hở nói: "Em đang đi làm trợ lý bán hàng trên livestream đó, mua trên phát sóng trực tiếp rất là lời luôn, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền."

"Em tiết kiệm hay là đi tiêu tiền vậy." Phó Du bật cười, "Livestream trên nền tảng nào đấy, gửi link qua cho anh, anh sẽ donate cho em trên đó."

"Thôi đừng!" Thời Duyệt cảnh giác nhìn chị Đậu rồi lại nhìn bình luận, sau đó, cậu che miệng và khẽ nói vào điện thoại: "Phòng livestream này không phải của em, nên dù anh có donate cũng sẽ không chảy vào túi em được đâu, hơn thế nữa còn phải chia hoa hồng cho nền tảng phát sóng nữa, anh Phó, em không thể làm người coi tiền như cỏ rác được."

Tiếng nói nhẹ như hơi thở truyền từ điện thoại vào tai, cứ như thể Thời Duyệt đang ở bên cạnh và ghé vào tai anh nói nhỏ ngay lúc này vậy, Phó Du lập tức cảm thấy lỗ tai mình mềm nhũn, tim cũng tê dại. Nhịp tim của anh lập tức tăng tốc một cách không thể lý giải nổi, anh đành phải nuốt nước bọt và nói với vẻ không được tự nhiên cho lắm: "Em nói đúng."

Thời Duyệt không hề phát hiện sự bất thường của Phó Du và tiếp tục nói: "Đúng không, sau này mà em mở livestream thì tới lúc đó anh hãy donate cho em, thôi không nói nữa, em phải tiếp tục làm việc đây, nói chuyện sau nhé."

"Được." Phó Du trả lời một cách khô khan, sau khi ngắt máy, anh lặng lẽ sờ vào bên tai đã nóng đến phỏng của mình.

Bên này, sau khi nói chuyện điện thoại xong, Thời Duyệt cười với chị Đậu rồi lại tiếp tục lên đơn trên livestream, động tác nhanh đến mức không ai ngăn kịp.

Trong suốt buổi phát sóng trực tiếp hôm đó, Thời Duyệt lại tiếp tục mua thêm đồ, đa số đều là những món cậu đã thử và cảm thấy thích. Có lẽ là do trợ lý phát sóng như cậu cứ mua liên tục nên lượng tiêu thụ hàng hóa trên livestream được bán hết rất nhanh, có hai lần, Thời Duyệt không tranh được với người mua khác và chỉ có thể trơ mắt nhìn deal hời bị người khác giật mất.

Buổi livestream này đã nổi tiếng đến mức ngay cả chiếc ghế mát-xa cuối cùng cũng bị người khác mua mất —— cũng là do Thời Duyệt đã thử nằm lên để trải nghiệm và xác nhận đây là hàng tốt. Tuy nhiên, do giá của nó không hề rẻ một chút nào nên cậu muốn đợi cho đến khi nhận được tiền cát xê của "Let"s go, Brothers" thì mới mua.

Livestream kết thúc, đừng nói chi đến chị Đậu và những người hâm mộ, ngay cả bản thân Thời Duyệt cũng có chút lưu luyến, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình yêu công việc đến vậy, vừa được trả tiền lại vừa được ăn uống miễn phí, vui vẻ lại vừa thoải mái biết bao, cậu không khỏi nghĩ đến khả năng mình và chị Trần đổi nghề thành streamer để bán hàng.

Sau khi ngắt sóng trực tiếp, Thời Duyệt cười với chị Đậu: "Em muốn mua lại cái chậu ngâm chân mà em đã dùng, em chuyển tiền cho chị hay là cho ai vậy ạ?"

Chị Đậu vội vàng xua tay: "Cho em đấy, không cần phải trả tiền."

"Như vậy sao được, việc nào ra việc đó chứ ạ......" Thời Duyệt còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời.

"Không có gì là không được cả," chị Đậu ngắt lời cậu rồi lại chậm rãi nói tiếp: "Dù sao cũng là đồ miễn phí do bên nhãn hàng gửi đến, không tốn tiền."

"Tốt thế sao......" Ánh mắt hâm mộ của Thời Duyệt đã không thể giấu được nữa, cậu muốn đổi nghề lắm rồi.

"À, đúng rồi, chỗ của chị còn có rất nhiều đồ do nhãn hàng tặng, em có muốn chọn một vài thứ để đem về không?"

Thời Duyệt lập tức trở nên hớn hở, cậu cười toe toét và trả lời với tông giọng chắc nịch: "Muốn ạ!"

Vì thế, vài phút sau, nhân viên do Trần Thư Ngữ sắp xếp đến đón cậu không chỉ đón được Thời Duyệt vui vẻ như vừa mới nhặt được tiền mà còn đón được cả một cái chậu ngâm chân và vài túi lớn chứa toàn đồ ăn vặt.

Sau khi lên xe, Thời Duyệt cho tài xế một cái địa chỉ và nhờ hắn đưa mình đến đó.

Chập tối, Phó Du đang phân vân không biết tối nay nên ăn gì. Hôm qua, anh đã hạ quyết tâm rằng phải ăn uống cho đầy đủ rồi nhưng lại không thể có nổi cảm giác thèm ăn, đúng là quá khó khăn. Ngay lúc anh vừa định dặn trợ lý mua đại một thứ gì đó thì lại có người nhấn chuông cửa.

Phó Du cảm thấy có chút kỳ lạ, ai lại tới đây vào giờ này chứ?

Ngoại trừ trợ lý thì chỉ có Phạm Tinh Dương và Thời Duyệt mới được nhân viên bảo vệ ngoài cổng cho vào trong mà không cần hỏi anh trước. Lúc Thời Duyệt còn hay đến đây để học hát và nhảy, vì không muốn xảy ra phiền phúc nên anh đã nói trước với bảo vệ rằng cậu có thể đi vào trong bất cứ lúc nào. Phạm Tinh Dương đang đi biểu diễn ở thành phố khác, cậu trợ lý thì sẽ chỉ đến đây khi đã mua được đồ ăn, vậy nên chỉ có thể là Thời Duyệt mà thôi......

Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Du bỗng dấy lên một chút mong chờ, bước chân anh không khỏi trở nên nhanh hơn, chẳng mấy chốc, anh đã mở cửa ra.

Ngoài cửa là một chàng trai thanh tú mặc hoodie màu vàng đang đứng với những chiếc túi lớn nhỏ đựng đầy đồ ăn vặt, cậu mỉm cười một cách rạng rỡ với anh: "Anh Phó, anh nhìn này, em đem đồ tốt đến cho anh!"

Dưới ánh hoàng hôn, mái tóc bồng bềnh mềm mại của cậu như được phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng, tay phải của Phó Du hơi co lại, cuối cùng, anh vẫn không nhịn được mà duỗi nó ra, đặt lên mái tóc buông xõa của chàng trai nọ, nhẹ nhàng xoa xoa.

Anh khẽ cười, giọng điệu vừa vui vẻ lại mang theo chút thắc mắc: "Em đi livestream hay là đi mua hàng vậy?"
 
Tôi Thật Sự Rất Giàu
Chương 38: Anh vừa mới ăn xong, còn chưa rửa tay


Dịch: Bánh

Nhìn đống túi lớn túi nhỏ của Thời Duyệt, lúc nãy còn gọi nói rằng mua bồn ngâm chân cho anh nữa, có vẻ như hôm nay cậu đã mua rất nhiều rồi. Đây không phải là livestream để bán hàng mà là livestream để mua hàng!

Đứa nhỏ này luôn có thể làm ra những điều khác thường, trông vừa buồn cười nhưng lại có chút đáng yêu. Vuốt mái tóc bồng bềnh của Thời Duyệt, Phó Du không khỏi đưa ra một yêu cầu có hơi quá phận: "Anh có thể xoa một chút được không?"

Thời Duyệt vốn định từ chối, ngoại trừ ba mình ra thì cậu không thích bị người khác xoa đầu, vì như thế không khác gì một đứa trẻ cả. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt chờ mong lại thận trọng của Phó Du, cậu lại mềm lòng. Thôi bỏ đi, xoa một chút cũng chả sao, huống hồ gì anh ấy còn hỏi ý cậu một cách lịch sự như vậy. Vậy nên, Thời Duyệt vui vẻ nói: "Anh xoa đi, dù sao hôm nay em cũng không có quay quảng cáo hay gì cả, kiểu tóc không quan trọng, anh cứ xoa tùy thích."

Phó Du cũng không còn khách sáo nữa mà xoa hẳn hai ba lần, đúng là không khác v**t v* mèo là bao. Mãi đến khi Thời Duyệt kêu lên: "Được rồi, xoa nữa là em hói luôn đấy!"

Dù vẫn chưa đã ghiền nhưng Phó Du vẫn rút tay về, anh còn lịch sự nói: "Cảm ơn."

Thời Duyệt đáp: "Không có gì ạ."

Người nói người trả lời, và cả hai đều sửng sốt khi nhận ra hành động lúc nãy của mình có bao nhiêu ngốc nghếch. Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau rồi phá lên cười

Vẻ ngoài của cả hai đều có những nét đặc sắc của độ tuổi thanh xuân nhất, người lớn tuổi hơn thì mỉm cười dịu dàng hòa nhã, người nhỏ tuổi hơn thì cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời, thêm vào đó là cảnh hoàng hôn ấm áp khiến khung cảnh đẹp như một bức tranh vẽ.

Tiếc là không có họa sĩ hay nhiếp ảnh gia nào đang ở đây cả, sau khi mỉm cười đầy ăn ý với nhau, hai người cùng nhau xách những chiếc túi lớn nhỏ dưới đất lên, đem vào nhà và đặt lên đầy cả một cái bàn uống cà phê.

Trên mặt Thời Duyệt tràn đầy sự vui vẻ, cậu vừa lấy đồ từ trong túi ra vừa giới thiệu một cách hớn hở: "Anh Phó xem này, đây là bánh nướng trứng chảy em đã ăn trên livestream đó, ngon lắm luôn. Còn có khoai tây chiên nữa, vị mới, cũng rất đặc biệt.... "

Phó Du không ngắt lời cậu, thay vào đó, anh đi lấy mấy cái giỏ đựng đồ, Thời Duyệt đưa thứ nào thì anh sẽ phân loại rồi bỏ thứ đó vào giỏ, thi thoảng còn đáp lời cậu một chút. Trên thực tế, đồ ăn vặt đối với anh cũng giống như ba bữa cơm trong ngày vậy - anh không thích. Nhưng đây là món quà của Thời Duyệt, là đứa nhỏ này đích thân mang riêng đến cho anh, đối diện với dáng vẻ đi đưa quà quý của cậu, anh căn bản không nói nổi câu chối từ.

Thật ra anh vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng sự ngạc nhiên đó không phải là vì những món đồ ăn kia, mà là vì Thời Duyệt vẫn luôn nghĩ đến anh.

Sau khi sắp xếp hết đống đồ ăn vặt, Thời Duyệt mới ngừng lại và sờ cằm: "Hình như em lấy hơi nhiều thì phải."

Phó Du cười bất đắc dĩ: "Không phải là nhiều bình thường đâu."

"Chị Đậu nói những thứ trên livestream đều là miễn phí, chị ấy không dùng hết nên em mới nghĩ là thôi gom về nhiều một chút. Hay là mình gửi cho Phạm Tinh Dương nữa nhé anh?"

Nụ cười trên mặt Phó Du cứng lại, nhưng anh quay về với vẻ bình thường rất nhanh rồi lắc đầu, cười: "Thôi không cần đâu, dạo này nó đang bị quản lý bắt giảm cân đấy, không ăn mấy món này được đâu. Hay là em có rảnh thì ghé qua chỗ anh thường xuyên một chút để ăn chung với anh nhé?"

"Cũng được ạ, thế sau này em phải quấy rầy anh nhiều rồi." Thời Duyệt cười tủm tỉm, cậu không muốn đem đồ về nhà. Cậu đem những thứ đó tặng cho anh Phó chủ yếu là muốn anh ăn nhiều một chút, tốt nhất là có thêm da thêm thịt. Anh quá gầy, đã thế lại còn không thích ăn uống, thoạt nhìn thật quá yếu ớt. Nếu đã kết nạp người ta vào danh sách "người một nhà", Thời Duyệt tất nhiên sẽ mong Phó Du có thể sống khỏe mạnh rồi.

Cậu nghĩ, đúng là anh Phó có hơi chút thiếu sức sống, nhưng anh luôn ở nhà một mình. Nhà mà không ra dáng nhà thì sao có thể ăn cơm ngon miệng được chứ! Mà dạo gần đây, khi đi ăn với cậu, anh luôn có thể ăn nhiều hơn một chút, điều đó cũng gián tiếp chứng minh rằng anh Phó không thích ăn một mình, nếu đã thế thì cậu phải dành nhiều thời gian đi ăn hoặc là ăn vặt chung với anh ấy hơn, dần dà rồi tình trạng của anh chắc chắn sẽ được cải thiện.

Thấy trời cũng đã tối, Phó Du hỏi ý Thời Duyệt rồi nhắn cho trợ lý mua hai phần cơm về. Lúc đang chờ cơm, Thời Duyệt lấy hai túi khoai tây chiên và mở ra, ý bảo Phó Du hãy nhâm nhi cùng mình. Phó Du cũng nể mặt cậu mà ăn hai miếng, sau đó, anh thật sự không muốn ăn nữa nên lấy điện thoại di động ra để dời đi sự chú ý của Thời Duyệt.

"Anh nghĩ mình cần phải lên Weibo xem lại livestream của em, chắc chắn sẽ rất thú vị."

Thời Duyệt nhún vai: "Em chỉ vào đó rồi hưởng thụ thôi, chắc là anh sẽ thấy chán." Ai mà muốn đi xem người khác ăn uống rồi lại còn ngâm chân chứ.

Nhưng thật ra thì có rất nhiều người thích xem cậu ăn uống rồi lại còn ngâm chân. Phó Du giơ điện thoại lên và cho cậu xem: "Lên hotsearch rồi này, #1 và #4 đều là em cả."

Thời Duyệt nhướng mày, sau khi nhìn kĩ, cậu thấy top 1 là: #Thời Duyệt ngâm chân ngay trên livestream, top 4 là #tự mua hàng trên stream của mình.

Thấy cậu có hứng thú, Phó Du ngồi lại gần và cùng cậu xem điện thoại di động. Sau khi bấm vào mục hotsearch, nội dung ở top đầu chính là: [ Mama fan của Thời Tiểu Duyệt V: Không hổ là con tôi! # Thời Duyệt ngâm chân ngay trên livestream ## tự mua hàng trên stream của mình # ( kèm video) ]

Video được cắt ra từ livestream, đoạn này nối tiếp đoạn khác, Phó Du không khỏi tập trung sự chú ý của mình lại và tăng âm lượng của video. Trong đó, Thời Duyệt dùng một tay cầm điện thoại, tay còn lại thì cầm bánh nướng trứng chảy, cậu nhìn chị Đậu một cách háo hức và hỏi rằng khi nào thì món này được lên đơn. Khi hàng bắt đầu được mở bán rồi thì cậu đúng thật là nhảy vào săn sale ngay lập tức, sau đó còn phát ra mấy tiếng cười "ki~ki~ki~~" thật bỉ ổi.

Phó Du xem mà không khỏi cười theo, anh nghiêng đầu, nhìn về phía Thời Duyệt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: "Em học điệu cười đó ở đâu đấy?"

"Đó là tiếng cười bộc phát tự nhiên, không cần phải học." Nói xong, cậu tỏ vẻ tiếc nuối: "Em mà biết rằng mấy món trong livestream của chị Đậu đều có thể để lại cho mình như thế thì đã không mua nhiều vậy rồi."

Phó Du cười và xoa đầu cậu: "Không sao đâu, cứ để đó ăn dần thôi."

Tiếp theo trong video, Thời Tiểu Duyệt nhìn chằm chằm chậu ngâm chân trong tay chị Đậu với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Cho đến khi cậu rủ rê được chị Đậu cùng ngâm chân với mình, Phó Du nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Thời Tiểu Duyệt và không thể nhịn cười nổ#1nữa, #4h nghiêng đầu nhìn về chính chủ trong video và nói: "Em cũng biết hưởng thụ quá nhỉ."

Thời Duyệt#Thờiui vẻ nói: "Phải dùng thử thì mới biết nó có đáng mua #tựhông. Ngâm chân thoải mái lắm luôn, vậy nên vừa ngâm xong là em gọi cho anh ngay đấy."

Bị cảm động, Phó Du khẽ hỏi: "Gọi cho anh và ba của em sao?"

Thời Duyệt không trả lời anh, vì hình ảnh cậu đang gọi điện thoại trong đoạn video đó đã chính là câu trả lời tốt nhất.

Hóa ra cậu chỉ muốn gọi điện cho mình và ba, ánh mắt Phó Du có ##út khác thường, không hiểu sao, trong lòng anh có một loại cảm giác khó tả, ấm áp nhưng kèm vào đó là chút chua xót khó chịu. Sự chua xót đó nhanh chóng xộc vào mũi, anh vội quay đầu lại và tiếp tục xem video để che giấu tâm trạng bất thường không thể lý giải được của chính mình.

Cũng may là Thời Duyệt rất vô tư, cậu chỉ chăm chú vào hình ảnh mình đang giật deal cùng với cư dân mạng trong video, thi thoảng còn chán nản nói vài câu như "Tôi không có giật cái đó mà" "Ghế mát xa này đắt tiền quá, không mua đâu".

Phần cuối của video hình như đã được quay lén từ xa và có hơi mờ. Trong đó, Thời Tiểu Duyệt xách một đống bao lớn bao nhỏ và đi trong đại sảnh của tòa nhà, cậu đang nở một nụ cười vui vẻ, bước đi nhẹ như gió, thi thoảng còn nhảy chân sáo. Chị Đậu và hai nhân viên khác đang đi theo sau cậu, họ cũng mang theo rất nhiều thứ trên tay và nhìn Thời Duyệt với nụ cười trên môi.

Một lát sau, Thời Tiểu Duyệt đã đi ra tới cửa chính, đầu tiên, cậu để đồ ăn vặt vào cốp xe, để luôn đống đồ mà chị Đậu cùng nhân viên đang cầm theo vào trong cốp đến mức đầy ứ, sau đó mới vui vẻ chào tạm biệt chị và những người khác và lên xe rời đi.

Đúng thật là —— đi stream mà tự mua đồ chứ còn gì nữa. Phó Du mỉm cười và mở bình luận ra, không có gì đáng ngạc nhiên khi phần bình luận đang rất sôi động.

[ Đúng là buổi livestream ngâm chân và mua hàng! Ha ha ha ha tuyệt lắm ]

[ Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Tuyệt Tuyệt Tử hahahaha]

<i>*Tuyệt Tuyệt Tử là một tiếng lóng trên mạng và mang ý nghĩa tích cực, dùng để khen một ai đó rất tuyệt vời và nổi bật.</i>

[ Tôi đã cười từ đầu đến cuối livestream luôn đấy, ai ngờ còn có cả hậu trường! Chị Đậu à, chị tuyệt quá ha ha ha ]

[ Không hiểu sao hình ảnh Thời Tiểu Duyệt ngâm chân lại vô cùng giống hình ảnh mấy ông lão ngồi ở cổng làng tôi, trông an nhàn thật sự. ]

[ Hay là sau này gọi là chú Thời nhể ]

[ Chú Thời +1]

[ Chú Thời + số thẻ căn cước ]

......

Phó Du vừa cười vừa chỉ vào bình luận có lượt thích cao nhất, anh nhìn Thời Duyệt và hơi nghiêng đầu: "Chú Thời......" Âm cuối còn kéo dài đầy sự trêu chọc.

Thời Duyệt - người vừa mới được đặt biệt danh mới - che mặt lại, không hiểu tại sao chỉ một buổi livestream đã kết thúc luôn sự nghiệp làm thần tượng của mình.

Hai người chuyện trò vui vẻ được một lúc, Phó Du định đăng xuất khỏi Weibo thì lại vô tình nhìn thấy một bài đăng mới, là của một tài khoảng marketing.

[ Giới giải trí: Diễn viên ngày nay chắc phải phát cuồng vì việc thiết lập hình tượng nhỉ. Lúc trước thì dựng lên hình ảnh một đứa nhỏ nghèo đến từ vùng núi, giờ lại là lên livestream chốt đơn điên cuồng cơ đấy. Tính toán sơ sơ thôi thì chắc cũng chi khoảng 2 ngàn vạn cho một buổi phát sóng trực tiếp rồi. Cậu ta chưa quá nổi tiếng, kiếm tiền cũng không gọi là nhiều mà lại dám tiêu xài như vậy sao? Đứa trẻ nghèo đến từ vùng núi hẻo lánh mà lại như vậy à? Trẻ nghèo nào mà lại dám vung tiền như thế? Hoặc là nghèo thật nhưng vẫn không màng đến cha mẹ mà ăn xài phung phí, hoặc là không nghèo gì cả. ## Thời Duyệt ngâm chân ngay trên livestream ## tự mua hàng trên stream của mình #]

Sau bài đăng đó, lại có tiếp những tài khoản ảo khác đăng cùng một nội dung, Phó Du xem mà khó chịu, anh lập tức chụp màn hình lại và gửi cho Trần Thư Ngữ. Nhận được tin nhắn "cám ơn lời nhắc của anh" đến từ người kia, anh nhìn Thời Duyệt vẫn còn đang vô tư nghiên cứu các món đồ ăn vặt, không khỏi cảm thấy lo lắng trong phòng.

Có vẻ như sự nổi tiếng đang dần tăng lên của Thời Duyệt đã khiến một số người cảm thấy bị đe dọa. Nhất là sau buổi livestream này, anh có thể thấy được những sản phẩm trong đó, nhất là những món được cậu dùng và cho nhận xét là ngon và hữu ích đã được bán gần hết.

Với những ngôi sao có ảnh hưởng đến sức mua của người dùng như thế, những nhà tài trợ chắc chắn sẽ để mắt đến, nếu như thuận lợi thì có thể tiếp tục được mời hoặc kí được cả hợp đồng đại diện, chắc chắn Thời Duyệt sẽ được như thế, và điều này rõ ràng sẽ gây ảnh hưởng đến miếng bánh của một số người nổi tiếng khác.

Lúc trước các fan của Thời Duyệt gán cho cậu hình tượng bần cùng, và đó cũng là một điểm tốt để đem ra công kích.

Nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ tới cuộc phỏng vấn trong "Tiêu điểm mới", thế là một nửa sự lo lắng bay biến. Chà, nếu như anh đoán không nhầm thì thời gian ghi hình cũng như chỉnh sửa của talk show kiểu đó đều rất ngắn, có thể ngày mai là được chiếu lên rồi.

Nghĩ đến đó, tâm trạng của anh trở nên tốt hơn rất nhiều, vốn định sẽ đưa tay ra xoa đầu Thời Duyệt, nhưng cậu lại né tránh và co người lại trên ghế sô pha.

Tay Phó Du đông cứng ở giữa không trung, tim anh cũng trở nên nguội lạnh. Mãi cho đến khi anh thấy đứa nhỏ kia lấy một bát đậu Hà Lan ra và ỉ ôi: "Anh Phó, anh vừa mới ăn xong, còn chưa rửa tay đấy nhé!"

"Tóc em mặn chát luôn rồi này!"
####
 
Tôi Thật Sự Rất Giàu
Chương 39: Tôi thật sự rất giàu


Dịch: Bánh

Dư luận dậy sóng còn nhanh hơn cả dự kiến, Phó Du vốn định sẽ không để Thời Duyệt biết rằng có người đang ném đá cậu trên mạng xã hội, theo bản năng, anh muốn đứa nhỏ này ở trong vùng an toàn của mình. Tuy nhiên, việc đó hoàn toàn không thực tế.

Lúc hai người ăn cơm, Thời Duyệt nhận được điện thoại của Phạm Tinh Dương, cậu vừa bắt máy thì hắn đã vội nói ngay: "Thời Tiểu Duyệt, cậu nói đi, sao cậu lại phải chịu đựng chuyện này chứ, mới nổi một chút đã bị người ta phốt rồi, thiệt tình! Giờ cậu tính làm gì, tớ có thể giúp gì cho cậu được không?"

Thời Duyệt không hiểu: "Cái gì cơ? Tớ bị phốt gì?"

"Cậu không biết á?! Sao cậu lại không biết được chứ?! Thời Tiểu Duyệt, cậu quá vô tâm hay là quá ngây thơ chứ....."

Phó Du nghe không nổi nữa và giả vờ ho một tiếng. Phạm Tinh Dương vốn còn đang kích động lập tức ngừng nói và im như chim cút: "Anh."

"Ừm." Phó Du lạnh lùng đáp lại: "Em không cần phải lo cho Tiểu Duyệt, nếu cần em giúp thì anh sẽ không khách sáo đâu."

"Dạ anh! Em chào anh!" Phạm Tinh Dương đáp lại một cách thành thật rồi ngắt máy. Ngắt máy xong, hắn bỗng nhận ra một chuyện, sao anh họ mình lại ở chung với Tiểu Duyệt? Hơn nữa, sao anh của hắn lại nói cái giọng như chủ nhà là thế nào?

"Anh Phó, có chuyện gì rồi sao?" Thời Duyệt hỏi, tay cậu cũng không rảnh rỗi mà muốn mở Weibo ra xem có gì không, kết quả là còn chưa kịp mở lên thì Phó Du đã lấy điện thoại của cậu đi.

"Không có gì to tát đâu, ăn xong đi rồi anh sẽ nói." Phó Du trả lời một cách bình tĩnh và gắp đồ ăn cho Thời Duyệt.

Nếu anh Phó đã bình tĩnh như thế thì chắc không phải chuyện lớn gì thật, vậy nên Thời Duyệt đành tập trung vào bữa cơm của mình.

Sau khi ăn xong, Phó Du mới từ từ nói cho cậu: "Em bị bêu xấu ở trên mạng, người ta nói là hình tượng của em sụp đổ rồi. Vì từ trước đến nay các fan đều tưởng em là đứa nhỏ nghèo đến từ vùng núi, nhưng hôm nay em lại bỏ ra rất nhiều tiền để mua đồ trên livestream, vậy nên có tài khoản ảo nói em là tạo hình tượng giả để níu kéo tình thương và thu hút người qua đường."

Thời Duyệt nghe mà nghệch mặt ra: "Không phải, em đã nói là nhà em rất giàu từ lâu rồi mà!"

"Nhưng fan của em không tin." Phó Du tiếp tục nói, "Không chỉ là không tin mà còn tưởng em cố tình nói như vậy để bọn họ không phải thương hại em nữa. Ai mà ngờ được những suy nghĩ lúc đó giờ lại trở thành vũ khí để người khác công kích em chứ."

Thời Duyệt không thể hiểu nổi: "...... Thế ý anh là fan của em lại không tin những lời em nói mà lại đi tin những tài khoản ảo đó?"

"Cũng không hẳn là thế, theo tin mà Trần Thư Ngữ báo tới thì có một nửa người hâm mộ đã đứng ra thanh minh cho em rồi. Phía của Trần Thư Ngữ cũng đã đưa ra thông báo chính thức và nói rằng em chưa bao giờ đề cập đến chuyện mình có hoàn cảnh khó khăn cả, nhưng hiệu quả không cao là mấy."

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Thời Duyệt, Phó Du không khỏi an ủi: "Không sao đâu, không có gì to tát cả, em đừng lo lắng. Tiểu Duyệt, phía Trần Thư Ngữ có có phương án giải quyết rồi, cùng lắm là một ngày thôi thì em sẽ ổn. Có khi còn có nhiều người hâm mộ hơn ấy."

Thật ra thì cách giải quyết là do Phó Du đưa ra, và nó chỉ có một câu: Ở yên xem chuyện gì sẽ xảy ra. Anh đã hỏi thăm qua rồi, chuyên mục nọ sẽ được phát sóng vào trưa mai, khi đó thì còn gì phải lo nữa chứ, chương trình của đài trung ương tất nhiên là ăn đứt mấy cái tài khoản dắt mũi quần chúng rồi!

Những lời mỉa mai đó càng lớn bao nhiêu thì tiếng vả mặt do chương trình nọ đem lại sẽ càng vang bấy nhiêu. Có lẽ lúc đó thì người xem sẽ càng hiểu thêm về Thời Duyệt, và sau này họ cũng sẽ không quên chuyện này cũng như người này nữa.

"Em không có lo lắng." Thời Duyệt chậm rãi nở mụ một cười, với đôi mắt sáng long lanh, cậu nói: "Có người bêu xấu em thì có nghĩa là em nổi rồi đúng không anh?"

Phó Du sửng sốt mất một lúc, sau đó, anh tỉnh táo lại và gật đầu, cũng không biết nên khóc hay nên cười. Nhận được sự xác nhận đến từ anh, nụ cười trên mặt đứa nhỏ lại càng rạng rỡ hơn.

Nếu như trở nên nổi tiếng, cậu sẽ có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn và có thể thường xuyên đưa anh Phó đi ăn cho đã.

Thấy cậu không có vẻ gì là lo lắng khi mình bị bóc phốt, thậm chí còn tỏ vẻ vui mừng, Phó Du cũng không khỏi bình tĩnh lại. Điều mà đứa nhỏ này quan tâm luôn khác với người thường, anh nên nhận ra điều đó từ sớm.

Tối hôm đó, Thời Duyệt bị hắt hết bát nước bẩn này đến bát nước bẩn khác. Dù những người đã từng hợp tác với cậu như Triệu Nhân hay Trần Thư Ngữ có lên tiếng thì cũng chả có ích gì. Bên nào đó đang muốn loại trừ cậu một cách triệt để và chặn đứng hết tất cả con đường trở mình của Thời Duyệt, những tài khoản ảo kia kéo đến từng đợt, có vẻ như bọn người đó đã bỏ ra rất nhiều tiền.

Mà trong số những bình luận đó lại có một giọng nói khẽ vang lên và rồi lại chìm nghỉm một cách nhanh chóng.

[ Một người qua đường: Sao trông người này hơi giống nhân vật chính trong trailer tập tiếp theo của "Tiêu điểm mới" vậy nhỉ? Dù có mang khẩu trang nhưng đôi mắt trông giống thật đấy. ]

Ngày hôm sau, Thời Duyệt ngủ đến trưa mà không hề có chút áp lực nào. Lúc thức dậy, cậu nhận được rất nhiều tin nhắn đến từ nhiều người, có người từng là bạn học thân thiết và còn có cả Phạm Tinh Dương, bọn họ đều đã nhắn đến từ tối với sự lo lắng, nhưng giờ thì lại đang gửi đến toàn những sticker cười toe toét. Trong số đó còn có một người bạn học cũ gửi đến cho cậu một ảnh gif, trong ảnh gif đó, Thời Duyệt đang ngồi ngay ngắn và nói: "Em chính là người bị hại đây ạ."

Thời Duyệt lập tức hiểu rằng màn phỏng vấn trong Tiêu điểm mới đã được lên sóng.

Cậu từ từ mở Weibo lên và nhấn vào mục hotsearch, không có gì quá bất ngờ, tên của cậu đang ở đó: #Thời Duyệt tham gia Tiêu điểm mới# #Cầm 210,000 tệ đi trải nghiệm thế giới #.

Nhấn vào đó, tính chất của đống bình luận kia đã đổi chiều, hoàn toàn khác với sự hỗn loạn ngày hôm qua.

[ Cái anh này được nhờ, khiến em phải thốt lên tiếng chồng ơi rồi #Cầm 210,000 tệ đi trải nghiệm thế giới #]

[ Thánh thần thiên địa ơi, đây là người giàu kiểu gì vậy, vì 21 tuổi nên được ba cho 210,000 tệ đi ra ngoài chơi hả?! ]

[ Đứa nhỏ nghèo đến từ vùng núi đâu rồi? Đứa nhỏ nghèo mà cầm tạm 210,000 tệ đi ra ngoài chơi á hả?]

[ Cười vl, giờ thì người ta đã là thần tượng tích cực được đài trung ương công nhận rồi, mấy đứa dùng tài khoản ảo đi ném đá người ta giờ đâu rồi ấy nhỉ? Ra đây nói cho tôi biết tự vả vào mặt mình có đau không nào. ]

[ Mặt cái lũ đó có đau không thì tui không biết, nhưng mặt mấy đứa chó hùa tối hôm qua chắc chắn là đang rất đau. Ờm, còn có mặt của các fan luôn khẳng định Thời Duyệt là trẻ hộ nghèo nữa. ]

[ Dù rất buồn cười nhưng tôi thật lòng phục cậu ấy rồi, cả trăm ngàn tệ mà nói quyên góp là quyên góp ngay, thảo nào mà đài trung ương lại trao tặng cậu ấy danh hiệu thần tượng tích cực. ]

<i>*Thần tượng tích cực: một thần tượng đem đến những thông điệp tích cực thông qua lời nói và hành động của mình.</i>

[ Chương trình người ta nghiêm túc như vậy mà cũng biến nó thành chương trình hài được ha ha ha ha......]

[ Bố tôi xem mà cũng cười theo luôn, ban đầu còn nghiêm túc mà về sau lại biến thành anh quay góc trái cho em nhé, góc trái em đẹp ha ha ha ha......]

............

Lúc Thời Duyệt còn đang đọc những bình luận đó thì Trần Thư Ngữ đã gọi tới, cậu vừa bắt máy thì bên kia đã nói như súng liên thanh.

"Thời Tiểu Duyệt, em cũng hay quá nhỉ, ngủ cũng ngon lắm đấy! Em giàu đến cỡ đó rồi còn tham gia một chương trình như vậy mà không báo cho chị một tiếng à? Em có biết bà chị của em lo lắng tơi mức nào không,#Thờiông ngủ được suốt cả một đêm đây này. T#Cầmem lại đánh một giấc cho tới tận bây giờ......"#.

Thời Duyệt lẳng lặng chờ cô nói xong rồi mới chậm rãi xin lỗi và an ủi chị của mình. Mãi cho đến khi Trần Thư Ngữ nguôi giận, cô nói sẽ nhờ luật sư can thiệp và xử tội các tài khoản ảo đã bịa đặt về cậu thì mới cho qua chuyện này. #Cầmkhi ngắt máy, Thời Duyệt nghĩ ngợi một chút rồi đăng một tin nhắn lên Weibo.

[ Giàu mới sướng: Tôi thật sự rất giàu. ]

Đăng xong, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, lần này là ba cậu.

Thời Duyệt nhảy dựng trong lòng, thôi xong rồi! Chắc chắn ba cậu đã biết chuyện, có khi ông đang ngồi trên tàu cao tốc đến đây để cho cậu ăn đòn.

Giờ lên mạng mua đệm lót mông thì có còn kịp không đây?
 
Back
Top Bottom