Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu

Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu
Chương 70: Ngày thứ 70 không muốn



Hai người trong phòng làm việc đồng thời quay đầu về phía Kiều Kiều chỉ.

Tư Niệm vừa nghe Kiều Kiều nói xong, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu tê dại. Cô vội vàng buông chiếc cà vạt của Lục Thư Nghiễn đang nắm trong tay, luống cuống vồ lấy điện thoại.

Cô lật điện thoại lên, màn hình không phải đang ở trạng thái đen như cô tưởng, mà là một phòng livestream đang hoạt động với số người xem trực tuyến lên tới 99999+ ở góc phải trên. Bên dưới, các bình luận đang cuộn trào【Aaaaaaa cuối cùng cũng bị phát hiện rồi!】

Tư Niệm vừa thấy con số 99999+ người xem, lập tức nghẹt thở. Điện thoại rơi xuống, cô ch.ết đứng tại chỗ. #TưNiệmQuênTắtLivestream# #BằngChứngLụcThưNghiễnÉpCướiTưNiệm#

#TưNiệmThíchHônBiếtMấy# #LụcThưNghiễnMuốnTưNiệmGọiÔngXã# #TưNiệmLụcThưNghiễnKhiNàoCưới#

Các từ khóa liên quan đang tăng nhiệt độ chóng mặt như tên lửa.

Thậm chí những người không kịp xem trực tiếp cũng không sao, vì các cư dân mạng có mặt đã chu đáo chuẩn bị sắn bản ghi hình đảm bảo không bỏ lỡ một giây phút nào.

Tuy đoạn video không hoàn chỉnh vì đôi khi hai người không nằm trong khung hình, nhưng mọi lời nói của họ đều được ghi lại rõ ràng, không sót một chữ.

Từ lúc Tư Niệm tưởng đã tắt livestream và đang dọn bàn, đến khi trợ lý gõ cửa báo tổng giám đốc Lục đến. Từ khi Lục Thư Nghiễn bước vào thấy môi Tư Niệm hơi sưng đỏ, đến lúc Tư Niệm nói không sao và nhiệt tình rủ hôn. Từ cảnh Tư Niệm nắm cà vạt Lục Thư Nghiễn nói tối nay có người nhắc tên anh, đến việc Lục Thư Nghiễn nghe xong liền tự xưng là ông xã và ép cưới. Từ lúc Lục Thư Nghiễn ép cưới thất bại và Tư Niệm đề nghị hôn để bù đắp, cho đến khi có tiếng gõ cửa, trợ lý hớt hải chạy đến báo tin về tình hình này.

Toàn bộ quá trình không sót một phút một giây nào.

Khu vực bình luận của video livestream đã nhanh chóng bị tràn ngập:

【Hahahahaha trước đây còn không tin, quả nhiên người ngoài bóc phốt không bằng đương sự tự bóc! Đúng là Lục Thư Nghiễn ép cưới! Đã có bằng chứng về tổng giám đốc ép cưới và Tư Niệm chạy trốn rồi!】

【Aaa ngọt quá ngọt quá, sao lại có người mỗi lần bị phát hiện đều đang hôn vậy! Chắc môi dính keo 502 rồi】

【Quả nhiên là cặp đôi từ thời sinh viên, fan của cặp đôi này vui sướng quá, tình cảm tốt thật】

【Thật lòng mà nói, nếu không phải vì môi trường không phù hợp, chỉ cần không phải ở nơi làm việc, tôi cảm thấy họ đâu chỉ dừng lại ở mức độ hôn】

【+1, hơn nữa chỉ có mình tôi thấy Tư Niệm giỏi thế sao, chỉ vài câu đã khiến tổng giám đốc Lục mắc câu rồi】

【Thảo nào muốn làm ông xã đến mức tràn màn hình hahahaha】

【Vậy khi nào ép cưới thành công để trở thành chính thất vậy, muốn xem! Thích xem!】

【Vậy tại sao Tư Niệm không muốn kết hôn nhỉ, còn nói nếu ép cưới nữa thì sẽ chia tay, hu hu tình yêu tuyệt đẹp không trọn vẹn rồi】

【+1, tuy đã công khai tình cảm rất đàng hoàng rồi nhưng muốn xem thêm những khoảnh khắc ngọt ngào được pháp luật bảo vệ】

Bên ngoài màn hình điện thoại, Tư Niệm tuyệt vọng nhìn đoạn phát lại livestream đã được ghi hình đầy đủ của mình.

Cô phát hiện ra điện thoại không biết từ lúc nào đã bị chuyển sang chế độ im lặng, nên ban đầu không nghe thấy cuộc gọi của Kiều Kiều khi cô ấy phát hiện livestream chưa tắt.

Thậm chí cả cuộc gọi của Lục Thư Nghiễn nữa.

Có lẽ Kiều Kiều muốn gọi cho Lục Thư Nghiễn, nhưng cô ấy không có số liên lạc.

Tư Niệm cố gắng bình tĩnh lại vài lần, rồi run rẩy nhìn những bình luận trong khu vực thảo luận về việc tại sao mỗi lần xuất hiện đều là cảnh hôn hít. Cố trấn tĩnh mãi nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh nổi, cuối cùng cô "A" lên một tiếng rồi úp mặt xuống ghế sofa.

Mắt cô đã ươn ướt.

Rõ ràng cô nhớ là đã tắt livestream rồi, sao lại không tắt được chứ.

Đám người trong phòng livestream cũng thật biết nhẫn nại, sau khi phát hiện livestream chưa tắt thì cứ thế lặng lẽ quan sát xem chuyện gì xảy ra mà không nói gì.

Tư Niệm nghĩ lại những bình luận đó, lại càng vùi mặt sâu vào gối sofa. Bây giờ cô chỉ muốn đổi sang hành tinh khác để sống.

Lúc này, nét mặt Lục Thư Nghiễn cũng trầm lặng.

Anh cũng đang nghĩ có lẽ nên mừng vì phòng làm việc còn thiếu vài thứ.

Sau đó nhìn Tư Niệm đang có vẻ muốn đổi sang hành tinh khác để sống, anh cũng không biết an ủi thế nào, đành quyết định sau này hễ có camera ở đâu thì phải kiểm tra trước đã.

Tư Niệm emo đủ rồi lại ngồi dậy khỏi sofa.

Kiều Kiều đã về rồi, Lục Thư Nghiễn đối diện với Tư Niệm tóc tai rối bời, vẻ mặt như bị rút cạn sức lực. Sự việc đã đến nước này rồi, anh nắm chặt tay cô.

Lục Thư Nghiễn nhớ đến những bình luận của cư dân mạng tò mò hỏi tại sao Tư Niệm không muốn kết hôn, khi nào anh ép cưới thành công.

Vốn chỉ là chuyện của hai người, nhưng giờ nhiều người đã biết rồi, anh chợt muốn hỏi cho rõ ràng.

Tại sao, Tư Niệm luôn né tránh chủ đề về kết hôn với anh.

Là vì cảm thấy tình cảm của hai người chưa đủ vững chắc, hay là thấy hẹn hò thoải mái hơn, hay là, cảm thấy anh chưa đủ tốt.

Ánh mắt Lục Thư Nghiễn tối lại. Anh hỏi Tư Niệm là vì sao.

Nếu cảm thấy tình cảm chưa đủ vững chắc thì họ có thể hẹn hò thêm một thời gian, nếu thấy hẹn hò thoải mái hơn thì anh hứa sau khi kết hôn vẫn sẽ như bây giờ, nếu thấy anh chưa đủ tốt, cho anh cơ hội, anh sẽ cố gắng làm tốt hơn.

Tóm lại ít nhất hãy cho anh biết lý do là gì, để anh có thể làm gì đó.

Tư Niệm ngẩn người, chuyện trên mạng đã không thể cứu vãn được nữa, lúc này lại nghe Lục Thư Nghiễn tự miệng hỏi cô là vì sao, giọng điệu chân thành đến mức chính cô cũng thấy hơi quá.

Cô cảm thấy không nói nên lời, nhưng có lẽ chuyện này cũng vậy, những điều không nói nên lời, sớm muộn gì, cũng phải nói ra.

Không có chuyện gì có thể trốn tránh mãi mãi.

Tư Niệm nắm chặt tay Lục Thư Nghiễn, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Cô khẽ mím môi và cụp mắt xuống.

Mọi chuyện không phải lỗi của Lục Thư Nghiễn.

Cô cũng không cảm thấy tình cảm của họ có gì bất ổn.

Về cuộc sống sau khi kết hôn, cô biết nếu mình không muốn phải đi giao tiếp xã giao mỗi ngày với danh nghĩa quý bà nhà họ Lục, anh cũng sẽ không ép buộc.

Không muốn bàn về kết hôn là do cô.

Cô đã không còn để tâm đến những khác biệt giữa hai người từ khi nhận ra mình đã đủ yêu anh và sắn sàng chịu trách nhiệm với anh.

Chính vì quá yêu nên... không muốn. Tư Niệm siết chặt những ngón tay.

Cô không biết có phải số phận mình quá cứng rắn không, từ nhỏ đến lớn, người thân bên cạnh cứ lần lượt ra đi.

Nếu nói việc cha ruột bỏ đi là chuyện đáng mừng, thì sự ra đi của mẹ khiến Tư Niệm mãi không thể nguôi ngoai.

Sau đó có người nói cô mệnh quá cứng, khắc người thân.

Cô không tin những lời vô căn cứ hoang đường đó, biết đó chỉ là lời đồn thổi. Nếu mẹ biết cô bị nói như vậy chắc sẽ còn tức giận hơn. Nhưng về sau, mỗi khi nỗi đau quá lớn khiến cô không thở nổi, đôi khi cô lại không khỏi nghi ngờ bản thân, thậm chí tự hỏi liệu điều đó có phải sự thật không?

Phải chăng tất cả đều là lỗi của cô?

Nếu không phải vì cô, liệu mẹ có thể được cứu sống?

Nếu không phải vậy, tại sao ông trời lại đối xử với cô như thế?

Vì vậy sau này, cô cũng không muốn bước vào một mối quan hệ khác.

Kết hôn không giống yêu đương, bởi sau khi kết hôn, anh sẽ trở thành người thân.

Người thân theo nghĩa truyền thống. Người thân... sẽ bị khắc.

Tư Niệm vừa xoắn những ngón tay, vừa khẽ nói ra lý do mình luôn né tránh chuyện kết hôn.

Cô biết lý do này thật nực cười, nực cười đến mức chính cô nói ra cũng muốn cười. Nhưng trước người quan trọng, dù có nực cười thế nào... cô dường như cũng không thấy nực cười.

"Em biết đó chỉ là lời đồn thổi, nhưng... nếu là thật thì sao?"

Cô hít hít mũi, ngẩng đầu lên, che giấu những cảm xúc buồn bã, cố tình tỏ ra như không có gì quan trọng: "Anh nghĩ anh... chịu được không?"

Lục Thư Nghiễn lặng lẽ lắng nghe lý do của Tư Niệm.

Khi cô nói xong, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi nhìn thấy hàng mi cô giả vờ không quan tâm. Nhưng không ai hiểu rõ hơn anh lúc này, thật ra cô quan tâm đến mức nào.

Mọi kinh ngạc lập tức chuyển thành nỗi xót xa dâng trào như sóng, mãnh liệt và vô tận.

Nỗi đau quá nặng nề khiến cô đến cả những lời như vậy cũng tin.

Cảm giác nghẹn ngào lan tỏa trong lồng ng.ực như thủy triều, trái tim như bị một bàn tay siết chặt rồi buông ra. Lục Thư Nghiễn nuốt khan vài lần, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đó lại là lý do cô đặt ra giữa họ.

Sau đó anh không thể kìm nén được nữa, kéo Tư Niệm vào lòng ôm thật chặt.

Lục Thư Nghiễn nắm chặt vai Tư Niệm, mạnh đến mức như muốn nghiền nát bờ vai cô, nghiến răng mắng bên tai cô:

"Đồ ngốc.”
 
Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu
Chương 71: Ngày thứ 71 không muốn



Đây là lần đầu tiên Tư Niệm bị gọi là “đồ ngốc” mà không muốn cãi lại.

Cô im lặng tựa vào vai Lục Thư Nghiễn, hít thở mùi hương quen thuộc từ anh. Cái ôm chặt đến nghẹt thở này đôi khi lại càng khiến người ta cảm thấy an toàn. Dần dần, cả người cô thả lỏng. Gác cằm lên vai anh, nhắm mắt lại, cô cảm thấy vô cùng an tâm dù vừa bị mắng.

Đúng vậy, cô đúng là đồ ngốc khi cứ mãi do dự vì lý do ấy. May mắn thay, luôn có người nhìn thấu và đánh thức cô.

Lục Thư Nghiễn đợi đến khi Tư Niệm hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay mình. Một lúc sau, anh hơi giãn khoảng cách giữa hai người: “Em cứ vì chuyện này mà tránh né không muốn bàn chuyện kết hôn với anh sao?”

“…Ừm, cũng không hẳn chỉ vì thế.” Tư Niệm cảm thấy nói ra rồi tâm trạng rất thoải mái, cô hít một hơi thật sâu như trút được gánh nặng, giờ có thể nói thêm chuyện khác.

Cô nhìn Lục Thư Nghiễn, vừa vuốt mái tóc buông xuống của mình, khi đã nói ra thì dường như càng thêm băn khoăn: “Dù sao em còn trẻ mà.”

“Tất nhiên em không có ý nói anh già đâu, ý em là ở tuổi này mà bước chân vào ‘mồ chôn hôn nhân', có phải hơi sớm quá không? Trước đây em còn định đợi đến 35 tuổi mới kết hôn cơ.”

Lục Thư Nghiễn im lặng khi nghe đến “35 tuổi”.

Anh vốn định nói nếu cô thấy còn trẻ thì họ có thể đợi thêm một hai năm, nhưng Tư Niệm lại nói đến 35 tuổi, còn cả 10 năm nữa.

Tư Niệm cảm nhận được sự im lặng của Lục Thư Nghiễn. Sau đó tính thử, 35 tuổi quả thật có vẻ xa quá.

Khi đó Lục Thư Nghiễn sẽ là ông già gần 40 mất.

“Em không có ý đó.” Tư Niệm giải thích, “Em chỉ nghĩ kết hôn quá sớm, lỡ như…”

“Lỡ như gì?” Lục Thư Nghiễn lập tức hỏi. Tư Niệm nói đến đây lại dừng lại.

Phải rồi, lỡ như gì chứ?

Trước đây khi nghĩ đến tuổi 35, cô còn chưa biết người ấy là ai, sợ mình chọn không tốt nên muốn tìm hiểu thêm. Nhưng giờ đã xác định được đối tượng rồi, còn có thể “lỡ như” gì nữa?

Lúc này nhìn vào gương mặt Lục Thư Nghiễn, Tư Niệm mới chợt nhận ra rằng chẳng có gì phải lo cả.

Chắc chắn một vạn phần trăm.

Dù có là “mồ chôn”, hai người cùng nằm trong đó vẫn có thể trò chuyện làm bạn với nhau.

Thế là Tư Niệm “chụt” một cái hôn vào khóe môi Lục Thư Nghiễn, vòng tay ôm cổ anh: “Không có gì phải lo cả.”

“Miễn là anh không sợ em khắc số anh là được.”

Tuy biết đó chỉ là chuyện vô căn cứ, nhưng khi phát hiện ra cô cứ mãi do dự vì lý do đó, Lục Thư Nghiễn vẫn đưa Tư Niệm đi tìm một thầy có tiếng để xem.

Họ xem hợp bát tự của hai người.

Kết quả thầy xem ra rất tốt, cực kỳ tốt, rất tốt. Bát tự của hai người không có điểm nào không hợp, là duyên trời định, ở bên nhau sẽ hạnh phúc mỹ mãn cả đời, mọi việc suôn sẻ, không những không khắc số mà còn tương trợ cho nhau.

Tư Niệm nhận được kết quả, đi đường cứ như đang bay.

Xem bói được kết quả tốt khiến cô phấn khích hơn cả việc ký được hợp đồng đại diện lớn.

Thầy nói hai người ở bên nhau rất tốt, hơn nữa Lục Thư Nghiễn còn mang lại vận may cho cô.

Ở bên nhau càng lâu càng tốt cho cô, sẽ tốt mãi đến già.

Nghĩ đến đây Tư Niệm càng vui vẻ, cô nắm tay Lục Thư Nghiễn chặt hơn, như sợ “vận may” của mình chạy mất.

Lục Thư Nghiễn cảm nhận được niềm vui của Tư Niệm, biết cô đã không còn vướng mắc gì nữa, cũng mỉm cười theo.

Năm nay Tết Trung thu sau dịp Quốc khánh.

Lục Thư Nghiễn phải về nhà cũ của nhà họ Lục, vợ chồng Lục Viễn Sơn muốn con trai về ăn cơm dịp lễ, họ còn đề nghị anh dẫn Tư Niệm theo, vì muốn gặp

cô.

Tư Niệm vốn đang vui vẻ đắm chìm trong niềm vui về kết quả xem bói, nhưng khi nghe Lục Thư Nghiễn nói ba mẹ anh muốn cô qua ăn cơm dịp Trung thu, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Lục Thư Nghiễn thấy Tư Niệm có vẻ do dự, lại nói: “Không muốn đi cũng được. Anh sẽ nói với họ.”

“Không.” Tư Niệm vội ngăn lại.

Người lớn đã chủ động mời, mình rõ ràng có thời gian mà không đi thì không hay. Hơn nữa đã quyết định chắc chắn một vạn phần trăm rồi, dù có trì hoãn đến bao giờ thì cuối cùng cũng phải gặp mặt thôi.

“Không phải là không muốn đi.” Tư Niệm chăm chú nhìn Lục Thư Nghiễn, cố tìm một chút manh mối, “Chỉ là ba mẹ anh, thích kiểu người như thế nào?

“Dịu dàng, hào phóng hay hoạt bát? Em muốn chuẩn bị trước một chút.” Cô muốn để lại ấn tượng tốt với họ.

Lục Thư Nghiễn nghe Tư Niệm nói vậy thì cười, anh cảm nhận được sự lo lắng của cô, bóp nhẹ đầu ngón tay cô để an ủi: “Đừng căng thẳng.”

“Họ thích… người mà anh thích.”

Vì thế đến Tết Trung thu, lần đầu tiên Tư Niệm theo Lục Thư Nghiễn đến khu vườn ở ngoại ô nơi ba mẹ anh vẫn ở.

Dù biết họ không thiếu thứ gì nhưng cô vẫn xách theo đủ loại quà lớn nhỏ, trên xe còn ôn lại bài tự giới thiệu.

Lục Thư Nghiễn đã nói nhiều lần là hãy thả lỏng đừng căng thẳng, anh rất hiểu ba mẹ mình, việc họ chủ động bảo anh dẫn Tư Niệm về ăn cơm đã là dấu hiệu hoàn toàn chấp nhận rồi.

Mà thật ra dù không chấp nhận cũng chẳng sao.

Lục Thư Nghiễn thật ra không quá quan tâm ba mẹ có thích Tư Niệm hay không, họ thích và chúc phúc tất nhiên là tốt, nhưng nếu họ không thích, với anh cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Đây là người anh chọn, chỉ cần anh thích là được. Họ không thể chi phối được anh.

Anh cũng không ngại vì cô gái mình thích mà hiếm hoi cãi nhau với ba mẹ một lần.

Nhưng rõ ràng Tư Niệm không nghĩ vậy, toàn tâm muốn thể hiện thật tốt, vì gặp người lớn hôm nay còn ăn mặc đặc biệt dịu dàng đoan trang.

Bộ váy màu hồng nhạt trắng, buộc đuôi ngựa thấp, túi da trắng nhỏ, mái tóc mái thường ngày ít chải cũng chải xuống, Tưởng Nhất Hàm và Kiều Kiều đều đã góp ý, đảm bảo là dáng vẻ không người lớn nào không thích.

Nhóm chat toàn là sticker【Cố lên.jpg】

Lục Thư Nghiễn xuống xe rồi mở cửa xe cho Tư Niệm.

Tư Niệm ôn lại bài tự giới thiệu lần cuối, hít sâu một hơi rồi xuống xe. Cô khoác tay Lục Thư Nghiễn, ánh mắt kiên định bước về phía tòa nhà phong cách Trung Hoa đậm nét phía trước, đang chuẩn bị đón nhận thử thách của mình, nhưng vừa bước được một bước, “A” một tiếng.

Lục Thư Nghiễn vội đỡ lấy Tư Niệm đột nhiên từ không trung biến mất.

May nhờ còn đang khoác tay Lục Thư Nghiễn nên Tư Niệm mới không ngã, một tay cô đỡ mắt cá chân, rồi cảm nhận được cơn đau truyền đến từ mắt cá chân phải.

Tay kia vẫn khoác tay Lục Thư Nghiễn, gương mặt nhỏ nhắn vì đau mà không nhịn được nhăn lại.

Thấy vậy Lục Thư Nghiễn vội quỳ xuống trước mặt Tư Niệm, anh đưa tay kiểm tra mắt cá chân phải đang giơ lên của cô: “Sao vậy? Bị trẹo chân à?”

Tư Niệm khóe mắt ứa lệ, “ừm” một tiếng qua mũi.

Cô nhìn đôi giày Mary Jane đen trắng đế thấp hôm nay đặc biệt chọn để phối đồ.

Bình thường đi giày cao gót mảnh hơn 10 cm còn như đi trên đất bằng, vậy mà hôm nay đế thấp và phẳng thế này cũng bị trẹo chân, đối với người mẫu, có khác gì vận động viên bơi lội bị ch.ết đuối trong bể bơi sâu nửa mét đâu.

Đều tại quá căng thẳng vì gặp gia đình, đầu óc chậm một nhịp, chân không theo kịp.

Nỗi nhục nghề nghiệp.

Lục Thư Nghiễn cúi đầu kiểm tra xem chân Tư Niệm thế nào, Tư Niệm vịn vai Lục Thư Nghiễn, sụt sịt mũi chỉ có thể mừng là đây không phải chỗ đông người: “Lục Thư Nghiễn, chuyện này anh tuyệt đối không được kể với ai khác.”

Lục Thư Nghiễn: “Hả?”

Mặt Tư Niệm đầy khổ sở: “Em sợ truyền ra ngoài sự nghiệp của em sẽ từ đây kết thúc.”

Lục Thư Nghiễn: “…”

Tư Niệm đã chuẩn bị rất kỹ bài tự giới thiệu và tưởng tượng ra nhiều cách chào hỏi ba mẹ Lục Thư Nghiễn trong lần gặp đầu tiên. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện lại diễn ra theo cách không thể kiểm soát nhất.

Cô khập khiễng bước vào, cùng với bác sĩ gia đình.

Sau khi khám, bác sĩ xác nhận chỉ là bong gân nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Tư Niệm đặt túi chườm đá lên mắt cá chân, nhìn Lục Thư Nghiễn đang ngồi phía dưới chăm chú chườm đá cho mình, rồi nhìn sang vợ chồng Lục Viễn Sơn và Từ Linh đang gật đầu với bác sĩ, yên tâm vì không có gì nghiêm trọng.

Người giúp việc mang đôi dép đến.

Đã đủ thời gian chườm đá, Lục Thư Nghiễn lấy túi chườm ra và bắt đầu thay giày cho Tư Niệm.

“Để em tự làm.” Tư Niệm vội vàng ngăn lại khi Lục Thư Nghiễn chạm vào khóa giày bên kia, nhưng anh nhanh hơn cô một chút, đã tháo giày ra và đỡ bàn chân cô để đi dép.

Tư Niệm đành rút tay về, lúng túng nhìn về phía vợ chồng Lục Viễn Sơn.

Từ Linh nhìn cảnh này, mỉm cười dịu dàng nói: “Thay xong rồi thì qua ăn cơm đi.”

Bữa tối hôm nay vô cùng thịnh soạn.

Tư Niệm tưởng rằng khi gặp ba mẹ chồng sẽ bị hỏi nhiều chi tiết, như cô quen Lục Thư Nghiễn thế nào, làm sao đến với nhau, ai theo đuổi ai, tại sao trước đây lại chia tay. Chỉ nghĩ đến việc giải thích thôi cô đã thấy bất an, vì không thể nói thật rằng trước đây cô ở bên Lục Thư Nghiễn là vì muốn kiếm tiền chia tay.

Nhưng có vẻ gia đình họ không tò mò về chuyện tình cảm của hai người, cả hai người lớn đều không hỏi gì. Lục Thư Nghiễn gắp một viên thịt vào bát cô.

Ăn xong, mọi người ngồi trò chuyện ở phòng khách.

Lục Viễn Sơn lấy bật lửa ra định hút xì gà, nhưng rồi lại để xuống, nhìn Lục Thư Nghiễn và Tư Niệm đang ngồi cạnh nhau: “Tối nay hai đứa ở lại đây ngủ một đêm, mai hắng đi.”

“Dạ?” Tư Niệm ngẩng đầu lên khi nghe đề nghị, Lục Thư Nghiễn bên cạnh lên tiếng: “Không được đâu, ba.”

“Mai con còn phải đi làm, từ đây đến công ty không tiện.”

Tư Niệm nghe vậy cũng thấy có lý. Năm nay Tết Trung thu vào thứ hai, ngày mai là ngày làm việc, từ đây đến công ty hơi xa.

Lục Viễn Sơn nghe xong cũng không ép, chỉ “hừm” một tiếng, phàn nàn: “Ba thấy bây giờ giữ con ở lại một đêm cũng khó.”

Lục Thư Nghiễn chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Ba, sáng mai con có cuộc họp quan trọng.”

“Con và Niệm Niệm cuối tháng sẽ về ở hai ngày nhé?”

Tư Niệm nghe thấy Lục Thư Nghiễn gọi “Niệm Niệm”, cô liền ngồi thẳng lưng, dỏng tai lắng nghe cuộc đối thoại của họ.

Lục Viễn Sơn kẹp điếu xì gà chưa châm trong tay: “Con tự biết làm thế nào.”

“Chỉ là đừng quên con vẫn còn ba mẹ.”

Tư Niệm ngồi bên cạnh nghe vậy, cảm thấy cách cha con họ tương tác có vẻ cũng khá gượng gạo.

Từ Linh lại nhìn về phía Tư Niệm, ánh mắt dừng lại ở mắt cá chân đang đi dép của cô, dịu dàng hỏi: “Chân con thế nào rồi? Còn đau không?”

Tư Niệm bất ngờ được hỏi liền hoàn hồn, cô vội vàng cười lắc đầu với Từ Linh: “Không đau nữa đâu dì, không đau nữa ạ.”

“Chỉ bị trẹo nhẹ thôi, không sao đâu ạ.”

“Không đau là tốt rồi.” Từ Linh nói, “Sau này con thường xuyên về đây với Thư Nghiễn nhé, ở lại vài ngày, ở đây cái gì cũng đầy đủ.”

Tư Niệm gật đầu: “Vâng ạ.”

Từ Linh cười dịu dàng, lại nói: “Chú con không giữ được Thư Nghiễn, sau này có lẽ phải nhờ con.”

Tư Niệm đỏ bừng tai.

Cô chợt nghĩ hay là để Lục Thư Nghiễn ở lại một đêm cũng được, đành mai dậy sớm vậy, cứ không chịu ở lại thế này, làm ba mẹ có buồn không.

Nhưng Lục Thư Nghiễn không cho cô cơ hội đắn đo thêm, đã gặp mặt rồi, ăn cơm xong rồi, trời cũng không còn sớm, nên về thôi.

Mọi chuyện có vẻ diễn ra suôn sẻ và đơn giản hơn Tư Niệm tưởng nhiều.

Tư Niệm ngoan ngoãn chào tạm biệt vợ chồng Lục Viễn Sơn, hứa lần sau sẽ ở lại vài ngày. Trước mặt phụ huynh, dù bị trẹo chân nhưng cô vẫn cố đi một mình, vừa ra khỏi cửa được vài bước đến xe, Lục Thư Nghiễn đã bế cô lên.

Tài xế mở cửa xe cho hai người.

Vợ chồng Lục Viễn Sơn và Từ Linh đứng bên cửa sổ, nhìn Lục Thư Nghiễn vừa ra khỏi cửa đã bế Tư Niệm lên, theo dõi cho đến khi hai người lên xe và xe chạy đi.

Hai người nhìn nhau không nói gì. Nghĩ về tất cả những gì xảy ra tối nay.

Lần gặp mặt hôm nay không có gì đáng chê trách.

Cử chỉ, hành vi đều là của một cô gái dễ mến, không trách được sao đã sớm chiếm được trái tim con trai họ từ sáu năm trước. Còn về chuyện chia tay trước đây, tuy họ tò mò nhưng cũng không muốn tìm hiểu quá sâu, dù là ba mẹ cũng nên giữ khoảng cách nhất định.

Nghĩ lại có lẽ chỉ là những rắc rối tình cảm mà người trẻ phải trải qua. Cãi nhau rồi, giải quyết xong mâu thuẫn, tình cảm sẽ càng tốt đẹp hơn.

Hai người thỉnh thoảng cũng nhận được những tin tức liên quan, không phải là thân thiết thì cũng đang trở nên thân thiết.

Từ Linh vẫn nhìn theo hướng xe đi, khoác tay chồng, cuối cùng khẽ thở dài.

Lúc này nghìn lời nói, vạn câu thề, đối với những người làm cha mẹ, có lẽ chỉ có thể gói gọn trong một câu —

Có con trai lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.
 
Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu
Chương 72: Ngày thứ 72 không muốn [Hoàn chính văn]



Thời gian từ sau khi gặp phụ huynh trôi qua thật nhanh.

Mùa thu ở thành phố B vốn ngắn ngủi, thoáng cái đã phải khoác áo măng tô dài.

Dạo gần đây, Tư Niệm chẳng còn tâm trí để ý đến sự thay đổi của thời tiết, trong lòng cứ thấp thỏm lo âu.

Bởi vì đã đồng ý kết hôn và cũng đã gặp gia đình hai bên rồi, giờ chỉ còn vấn đề khi nào Lục Thư Nghiễn sẽ cầu hôn.

Chuyện cầu hôn chắc chắn sẽ diễn ra, có lần Triệu Triều vô tình tiết lộ rằng Lục Thư Nghiễn đã chọn nhẫn xong rồi.

Ai cũng biết cầu hôn vừa cần có yếu tố bất ngờ vừa cần nghi thức trang trọng. Tư Niệm lo lắng lỡ như gặp phải hôm nào cô ăn mặc xuề xòa, tóc tai bù xù, không trang điểm mà Lục Thư Nghiễn lại đột ngột cầu hôn, rồi còn bị ghi lại bằng ảnh, thậm chí có thể đăng lên mạng nữa, thì một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất đời cô chắc chắn sẽ khiến cô hối hận đến ch.ết mất.

Cùng háo hức chờ đợi với cô dường như còn có cả một đám người hóng chuyện.

Kể từ sau sự cố livestream lần trước, khi lộ ra câu chuyện “tổng giám đốc ép cưới, Tư Niệm bỏ trốn” nghe có vẻ vô lý nhưng lại là sự thật, Lục Thư Nghiễn đã diễn một màn thèm cưới, ép cưới ngay tại phòng livestream, khao khát được làm ông xã chính thức của cô thể hiện rõ qua màn hình. Sau đó, trên mạng thậm chí còn có người lập một super topic với hashtag #HômNayLụcThưNghiễnCầuHônThànhCôngChưa.

Mỗi ngày đều có người vào super topic náo nhiệt đếm ngày, bàn luận xem khi nào tổng giám đốc Lục mới chính thức được pháp luật công nhận là chồng hợp pháp.

Tối đó, Tư Niệm nằm trên giường, trước tiên xem qua những bình luận đếm ngày của đám người hóng chuyện trong super topic #HômNayLụcThưNghiễnCầuHônThànhCôngChưa, cô khẽ mím môi trước chuyện trở thành vợ chính thức, rồi lại thấy trong nhóm chat Kiều Kiều và Tưởng Nhất Hàm cũng đang đoán ngày cầu hôn cho cô.

Kiều Kiều nói là tháng sau, chắc chắn tổng giám đốc Lục muốn nhanh chóng xác định danh phận, còn Tưởng Nhất Hàm thì cho rằng sẽ là Giáng sinh, cầu hôn vào Giáng sinh sẽ lãng mạn hơn. Hai người mỗi người một ý, nhưng đều nhắc Tư Niệm chuẩn bị tinh thần trong hai tháng tới, sắn sàng đón nhận bất ngờ.

Tư Niệm lật lịch nhìn ngày.

Nghĩ đến việc trong hai tháng tới, ngày nào cũng có thể đối mặt với chuyện Lục Thư Nghiễn cầu hôn, phải luôn trang điểm cẩn thận, ăn mặc chỉnh tề không thể lơ là, Tư Niệm đột nhiên cảm thấy việc chờ đợi cầu hôn này có vẻ hơi mệt mỏi.

Lục Thư Nghiễn đang xem tài liệu trên máy tính bảng bên cạnh. Tư Niệm đặt điện thoại xuống, ghé lại gần anh.

Thấy Tư Niệm đến gần với vẻ mặt như có điều muốn nói, Lục Thư Nghiễn liền tắt máy tính bảng, nhướng mày: “Sao vậy?”

Tư Niệm nhìn Lục Thư Nghiễn, ấp úng: “Hỏi anh một chuyện.” “Chuyện gì thế?”

Tư Niệm lại không biết mở lời thế nào, dù sao chuyện cầu hôn này, có phải cô nên e thẹn một chút không? Sau đó cô nhìn vào mặt Lục Thư Nghiễn, cố gắng nói thật uyển chuyển, dò hỏi: “Là có một số chuyện khá quan trọng, tuy nói cần có yếu tố bất ngờ, nhưng anh có thể cho em biết đại khái phạm vi thời gian được không?”

Lục Thư Nghiễn: “Chuyện quan trọng? Cho em biết trước?”

Tư Niệm nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Đúng vậy, ví dụ như khoảng từ ngày nào đến ngày nào, hoặc vào dịp lễ nào đó, để người ta có chút chuẩn bị tâm lý chứ.”

“Ừm, dù sao anh cũng biết, tim em không tốt, không chịu được kích động và bất ngờ quá lớn.”

Lục Thư Nghiễn nhận ra Tư Niệm đang nói về chuyện gì. “Từ khi nào thì tim em không tốt thế?” Anh hỏi.

“Bây giờ, vừa mới.” Tư Niệm đáp thẳng thừng. Lục Thư Nghiễn: “…”

Về chuyện cầu hôn này, Lục Thư Nghiễn vốn định giữ kín hoàn toàn.

Nhưng đương sự đã muốn biết trước, thì dù sao cũng phải tùy theo ý muốn của đương sự có muốn bất ngờ hay không, nên anh đành kéo Tư Niệm ngồi lên đùi mình, hỏi cô: “Vậy em muốn biết phạm vi bao lớn?”

“Ba ngày, một tuần, hai tuần? Hay là nói luôn ngày cụ thể cho em?” Tư Niệm: “Ừm…”

Ban nãy cô còn một lòng muốn được biết trước, để có thể chuẩn bị có trọng tâm trong những ngày đó, nhưng lúc này khi anh thực sự sắn sàng cho cô biết, cô lại có phần do dự.

Biết trước thì liệu có mất đi yếu tố bất ngờ không. Cầu hôn dù sao cũng có thể chỉ có một lần trong đời.

Rốt cuộc là xác định khoảng thời gian để chuẩn bị cho chắc chắn, hay là trong những ngày sắp tới, luôn có một sự không chắc chắn để tạo cảm giác hồi hộp.

Lục Thư Nghiễn im lặng chờ đợi câu trả lời, Tư Niệm bỗng rơi vào trạng thái phân vân tột độ.

Sau đó mỗi khi cô phân vân, tay lại muốn tìm việc gì đó để làm, nên khi Tư Niệm hoàn hồn lại, cô phát hiện mình bất giác đã cởi được ba cúc áo ngủ của Lục Thư Nghiễn.

Từng cái một, đã cởi đến cúc thứ tư rồi.

Áo ngủ dần hé mở, để lộ bộ ng.ực săn chắc của anh, phía dưới là đường nét cơ bụng ẩn hiện.

Cô ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Lục Thư Nghiễn thể hiện rõ sự quen thuộc với hành động này của cô.

“…”

Tư Niệm lập tức rút tay khỏi cúc áo thứ tư, nghiêm chỉnh nói: “Tùy anh.” “Tùy anh nói cho em biết khi nào.”

Nhưng Lục Thư Nghiễn không nói về chuyện đó trước, mà cúi xuống nhìn những cúc áo đã mở của mình, nhướng mày: “Cởi ra rồi, không lo nốt à?”

“Vậy để em cài lại cho anh?” Tư Niệm đề nghị. Lục Thư Nghiễn: “…”

Nói xong cả hai đều không nhịn được cười, Tư Niệm còn khẽ lẩm bẩm thêm: “Ai bảo ngày nào anh cũng quyến rũ em.”

Lục Thư Nghiễn không đồng ý với đánh giá này: “Anh quyến rũ em khi nào?”

“Anh không quyến rũ em à?” Tư Niệm đưa ngón tay chọc chọc mặt anh, rồi lại chọc chọc ngực anh, vừa như trêu chọc, vừa như tán tỉnh, “Anh sinh ra đẹp thế này, tập luyện thế này, không phải là quyến rũ em sao?”

“Em đâu phải người phụ nữ ngồi trong lòng mà không loạn, đương nhiên sẽ phạm một chút lỗi chứ.”

Hơn nữa Tư Niệm nghĩ hai người có thể đến được với nhau, ngoài việc cô không kiềm chế được h.am m.uố.n thèm thuồng thân thể anh ra, thì chắc chắn Lục Thư Nghiễn cũng đã cho cô uống thuốc mê rồi.

Sau này cô cứ nhớ lại ngẫm nghĩ, không tin nhà sắp có khách đến mà nhất định phải tắm rửa rồi còn không có thời gian mặc áo.

Rồi dần dần thành thói quen, dẫn đến bây giờ cô vừa ngồi trong lòng là đã loạn, trong đầu còn chưa nghĩ gì, tay đã bắt đầu cởi cúc áo rồi.

Lục Thư Nghiễn cảm nhận được đầu ngón tay Tư Niệm chọc nhẹ trên người mình, anh tiện tay nắm lấy tay cô, đặt lên cúc áo thứ tư vẫn chưa cởi:

“Vậy… tiếp tục phạm lỗi với anh nhé?”

Trong lúc đắm chìm trong cảm xúc, cô quên mất việc muốn hỏi anh về ngày cầu hôn cụ thể.

Tư Niệm cảm thấy hoang mang, cô nắm chặt ga giường, tận hưởng một lúc rồi lại thấy hơi quá. Cô muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ biết nức nở, tự trách mình vì quá dễ dãi và hay phạm sai lầm.

Lục Thư Nghiễn cúi xuống hôn lên xư.ơng b.ướ.m đẫm mồ hôi của Tư Niệm.

Tư Niệm biết mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, cô úp mặt vào gối, thì thầm: “Lần sau không thế nữa.”

Nhưng Lục Thư Nghiễn vẫn nghe thấy: “Hửm?” Tư Niệm cắn môi không đáp.

Câu “lần sau không thế nữa” là cô tự nhắc nhở bản thân. Tự nhủ lần sau phải kiềm chế không được dễ dãi nữa.

Phải tiết chế, phải bình tĩnh, phải tu dưỡng bản thân. Vì rốt cuộc người yếu đuối chính là cô.

Khi Lục Thư Nghiễn không nhận được câu trả lời, anh dịu dàng lau người cho cả hai. Tư Niệm cảm thấy như vừa được hồi sinh, cô quay người lại và ánh mắt chạm phải gương mặt của anh.

Trong mắt người đàn ông vẫn còn đọng lại dư vị của h.am m.uố.n, ánh nhìn đầy tình cảm nồng nàn. Bình thường anh có khuôn mặt cương nghị lạnh lùng, ít nói khiến người khác khó tiếp cận. Nhưng lúc này, sau khi ân ái, gương mặt anh lại mang một vẻ đẹp quyến rũ khác.

Chỉ có cô được thấy anh trong khoảnh khắc này.

Tư Niệm nhìn mãi rồi đưa tay lên cắn, phát ra tiếng kêu nhỏ.

Cô nhận ra có lẽ cả đời này mình đã sa vào lưới tình với anh mất rồi.

Lần sau không được dễ dãi nữa, nhưng nếu lần nào Lục Thư Nghiễn cũng quyến rũ như vậy, làm sao cô có thể giữ được bình tĩnh.

Chỉ cần nhìn anh là cô đã rối loạn cả lên.

“Vì quá đắm chìm trong cảm xúc mà cô đã quên mất việc hỏi về ngày cầu hôn.

Sau đó Tư Niệm quyết định, vẫn nên giữ lại chút bí mật để mong đợi, không biết cũng chẳng sao, mỗi ngày chờ đợi điều bất ngờ như vậy cũng thú vị, cùng lắm thì cô sẽ cố gắng trang điểm đẹp mỗi ngày.

Tưởng Nhất Hàm và Kiều Kiều còn lo lắng hơn cả cô.

Hai người chưa từng chứng kiến ai cầu hôn, nhất định phải có mặt trong khoảnh khắc quan trọng của người bạn thân/bà chủ tốt. Họ sợ một ngày nào đó Lục Thư Nghiễn sẽ cầu hôn khi họ vắng mặt, đặc biệt là Tưởng Nhất Hàm vì còn phải đi làm, cô ấy lo nhất là một ngày làm thêm giờ xong, Tư Niệm sẽ báo đã được cầu hôn và cô ấy đã bỏ lỡ.

Nếu vậy cô ấy sẽ tức giận đến mức bóp cổ gã tổng biên tập gay chỉ biết bắt người khác làm thêm giờ kia.

Vì quá không muốn bỏ lỡ, Tưởng Nhất Hàm còn đi dò hỏi Triệu Triều, muốn biết thời gian và địa điểm cụ thể Lục Thư Nghiễn sẽ cầu hôn.

Tuy nhiên, Triệu Triều lần trước đã lỡ tiết lộ việc Lục Thư Nghiễn đi mua nhẫn, may mà không gây ảnh hưởng gì lớn, lần này dù Tưởng Nhất Hàm có gạ gẫm thế nào anh ấy cũng im lặng không nói một lời, giả vờ như không biết gì, thái độ rất cứng rắn.

Thất bại trong việc dò la, Tưởng Nhất Hàm chỉ có thể nhăn mũi, nghĩ bụng miệng kín như bưng thế này, không trách được làm trợ lý trưởng.

Ban đầu Tư Niệm cũng thường tự hỏi Lục Thư Nghiễn sẽ cầu hôn ở đâu.

Ở nhà? Rạp chiếu phim? Nhà hàng? Hay một phim trường đặc biệt nào đó?

Cô cũng rất muốn các chị em có thể chứng kiến khoảnh khắc quan trọng của mình, nhưng bản thân còn không biết nên cũng khó xử.

Mỗi lần đến những nơi có khả năng được cầu hôn, Tư Niệm đều hồi hộp một chút, nhưng sau đó phát hiện ra có vẻ đều không phải.

Dần dà, cô cũng bắt đầu mơ hồ không biết sẽ như thế nào nữa.

Lần trước đã hứa với vợ chồng Lục Viễn Sơn có thời gian sẽ về ở vài ngày, cuối tuần này cuối cùng cũng có thời gian rảnh.

Lần thứ hai đến đây, Tư Niệm cảm thấy thoải mái hơn lần đầu nhiều. Trước đây cô còn lo lắng ba mẹ Lục Thư Nghiễn sẽ không thích mình, dù sao họ đều là những nhân vật lớn, nhưng sau khi gặp mặt mới cảm nhận được ông bà Lục đều là người rất dễ gần, ngược lại Lục Thư Nghiễn, người con trai này đôi khi còn không nghe lời.

Cô đã hứa với Từ Linh sẽ giúp bà phê bình Lục Thư Nghiễn.

Buổi chiều, Lục Thư Nghiễn đi câu cá với ba, Tư Niệm thấy vậy muốn thử học câu cá lần đầu, có lẽ vì còn là người mới nên được ưu ái, cả buổi chiều câu được một thùng lớn, nhiều hơn cả hai cha con cộng lại.

Bữa tối toàn là cá họ câu được chiều nay.

Ăn xong, Tư Niệm tưởng tối nay cũng ngủ ở biệt thự này, nhưng Lục Thư Nghiễn nói họ sẽ ngủ ở một nơi khác.

Gần khu vườn nhà họ Lục có một đài quan sát sao ở vị trí cao hơn, cũng được xây để nghỉ dưỡng, chỉ là không theo phong cách kiến trúc Trung Hoa như khu vườn, trên đài quan sát là một biệt thự hiện đại rất đẹp.

Tư Niệm nắm tay đi theo Lục Thư Nghiễn lên đài quan sát.

Đêm ở ngoại ô yên tĩnh thanh bình, không khí trong lành, tránh xa ô nhiễm ánh sáng của thành phố, trên bầu trời đêm có thể nhìn thấy từng ngôi sao lấp lánh.

Hai nơi không cách xa nhau, đi bộ hơn mười phút là đến.

Ngay giây phút đặt chân đến đài quan sát, Tư Niệm đã hiểu tại sao nơi này được gọi là đài quan sát sao.

Xa xa, những dãy núi trùng điệp uốn lượn trong bóng đêm, như người khổng lồ đang yên bình nằm trong vòng tay của mẹ đất, ngẩng đầu lên là những vì sao điểm xuyết trên bầu trời màu xanh đen, mỗi ngôi sao đều tỏa sáng lạnh lẽo và rực rỡ, đứng trên đài quan sát có cảm giác gần đến mức chỉ cần vươn tay là có thể hái được ngôi sao.

Sân biệt thự vẫn chưa bật đèn.

Tư Niệm vừa đứng lên đã thích nơi này ngay, vừa nghe Lục Thư Nghiễn nói phòng ngủ trong biệt thự còn có trần kính có thể nằm trên giường ngắm sao thì càng thêm vui, cô vội giục anh đi bật đèn. Lục Thư Nghiễn mỉm cười đi bật đèn, Tư Niệm đang lấy điện thoại ra chụp bầu sao, rồi cảm nhận được đèn xung quanh sáng lên từng tầng một.

Là những ngọn đèn màu vàng ấm áp, nhỏ li ti như những ngôi sao trên đầu, nhưng không giống đèn chiếu sáng thông thường. Tư Niệm nhận ra ánh đèn này có vẻ khác lạ nên cúi đầu nhìn xuống. Trong bóng đêm vừa rồi không nhìn thấy, giờ cô mới kinh ngạc phát hiện, dưới chân mình, khắp sân, đều là hoa hồng.

Từng chùm hoa hồng đỏ, hồng nhạt, trắng, như còn đọng sương, tươi thắm rực rỡ.

Xen kẽ giữa những bông hoa là những quả bóng bay cùng màu.

Tư Niệm thấy cảnh này, tim khẽ run lên, chợt nhận ra có thể là điều gì đó.

Hai tháng nay cô vẫn không biết khi nào sẽ xảy ra, vào đêm yên tĩnh này, thật khéo léo và bất ngờ, nó đã xảy ra.

Tư Niệm thấy Tưởng Nhất Hàm và Kiều Kiều không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây.

Kiều Kiều nhanh chóng chạy đến, cài một chiếc khăn voan trắng nhỏ lên đầu Tư Niệm đang còn ngỡ ngàng, Tưởng Nhất Hàm cầm máy ảnh trong tay, yên tâm vì mình sẽ không bỏ lỡ, hài lòng ghi lại khoảnh khắc này.

Họ đã chuẩn bị từ trước.

Tư Niệm há hốc miệng trước những cảnh tượng đột ngột này, cùng nụ cười hào hứng và xúc động của bạn bè.

Quay đầu lại, Lục Thư Nghiễn xuất hiện.

Tối nay anh rất lịch lãm, áo khoác đen sang trọng, tóc vuốt ngược về sau, vầng trán sáng bóng, nét mặt tươi cười, tay cầm hoa và nhẫn.

“Lấy anh ấy đi!” Kiều Kiều chưa gì đã hô lên.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thư Nghiễn xuất hiện lần nữa, khóe mắt Tư Niệm đã cay cay.

Trước đây khi biết sẽ được cầu hôn, cô còn tự hỏi liệu mình có khóc không, cầu hôn rõ ràng là chuyện vui vẻ sao lại khóc, thấy trên mạng những cô gái được cầu hôn đều rơi nước mắt cảm thấy khá lạ. Sau đó đến lượt mình mới phát hiện, cảm xúc lúc này hoàn toàn là phản ứng s.inh l.ý.

Giữa tiếng reo hò, Lục Thư Nghiễn đến trước mặt Tư Niệm, nói những lời có chút ngượng ngùng, những lời anh chưa từng nói trước đây, nhưng có lẽ trong đời này, cũng phải nói một lần.

Nói rằng có lẽ từ giây phút đầu tiên gặp em, anh đã bắt đầu thích em. Chỉ là lúc đó anh không hiểu rõ, lại kiêu ngạo không muốn hiểu.

Anh không muốn cuộc đời này mất em nữa.

Anh yêu em, sẽ mãi yêu em, dù già đi hay ch.ết đi.

Em là người duy nhất không thể thay thế trong đời anh. Nước mắt Tư Niệm lúc này rơi xuống.

Cuộc đời đôi khi rất đắng cay, đắng đến mức tưởng chừng không thấy được điểm dừng, nhưng dù thế nào, chỉ cần còn sống, đều phải tiếp tục bước tiến về phía trước.

Em sẽ gặp được phiên bản tốt nhất của mình, nếu chưa gặp cũng không sao, hãy nhớ rằng, bản thân em vốn đã là phiên bản tốt nhất rồi.

Lời tỏ tình vang vọng bên tai từng chữ một, Tư Niệm đưa tay ra, cô nhìn Lục Thư Nghiễn từ từ đeo chiếc nhẫn mát lạnh vào ngón tay mình.

Cô nghe thấy giọng mình nói:

“Em đồng ý.”

Hoàn chính văn
 
Back
Top Bottom